Quái Phi Thiên Hạ
Chương 144: Kim Tử Tăng Cấp
So với người phàm, thứ thông thường hoàn toàn không có tác dụng với thân thể của cô. Đó là lí do cô không có chuyện gì. Nói như vậy thì chắc là công trạng của hoa quả.
“Coi như hai người may mắn!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, Dạ Dao Quang cẩn thận nói cho hai người bọn họ nghe, sau khi nghe xong chân mày Ôn Đình Trạm nhíu lại nói: “Sao chúng ta và nàng khác nhau nhiều vậy…”
Vừa rồi hai người họ mới đi nhà xí, suýt nữa xông chết bản thân. May mà Ôn Đình Trạm đã có năng lực miễn dịch, nhưng ngửi mùi hôi như thế này cứ như bọn họ phải chịu đựng đau khổ vậy.
“Mọi người sao có thể so với muội?” Dạ Dao Quang tức giận nói:
“Muội dùng khí ngũ hành trong trời đất, còn đồ mọi người ăn chỉ là khí ngũ hành giữa trời đất để thải thức ăn ra.”
Ôn Đình Trạm lập tức im miệng không nói.
Dạ Dao Quang tới cạnh đống hoa quả cô hái, còn dư lại sáu quả, hơi rầu rĩ. Không biết thứ này có thể bảo quản được hay không. Dù sao thứ này cũng đã tẩy đi độc tố trong người Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh. Sớm biết công hiệu của nó cô đã không ăn, mang về nhà cho mấy đứa nhỏ.
Bỏ đi, trước hết bảo quản cho kĩ, xem thử có hỏng không.
Trong lòng có tính toán, Dạ Dao Quang ném mấy quả vào trong bao quần áo. Buổi tối cô đi bắt mấy con cá, không nấu canh chu đáo giống ban ngày mà nướng trực tiếp trên lửa. Mỗi người ăn một con, lấp đầy bụng rồi đi nghỉ.
Trong lúc ngủ, Dạ Dao Quang mơ hồ cảm giác có một sức mạnh to lớn dường như muốn bạo phát, lập tức mở mắt ra thì thấy Kim khí bao quanh toàn thân Kim Tử cuộn thành hình rồng vàng có sức mạnh hùng hậu như một quả lựu đạn đáng sợ lúc nào cũng có thể nổ.
Mà cơ thể Kim Tử to ra từng tấc làm nó lớn phổng lên. Bộ lông vàng lóng lánh của nó phát sáng như áo giáp được làm từ vàng ròng, lóa mắt người xem.
Dường như cơ thể lớn lên gấp hai lần thì dừng lại. Sau đó toàn bộ kim khí xung quanh đã bị nó hút vào trong nháy mắt, nửa người trên của nó không ngừng di động.
“Oa, nhanh như vậy đã thành cup F (1) rồi!” Nhìn thấy lồng ngực gồ lên của Kim Tử, Dạ Dao Quang thán phục kêu lên.
Khi lời thán phục của cô vừa dứt, cup F lớn lên mãnh liệt lập tức xì hơi như quả bóng cao su bị đâm. Thấy vậy Dạ Dao Quang không khỏi mất hứng: “Xì…”
Lúc này, cơ thể Kim Tử bỗng chốc teo lại như cũ. Sau đó nó lập tức mở mắt ra, đôi mắt của nó hiện lên lôi điện sáng óng ánh, hưng phấn chớp chớp mắt. Sau khi nhìn thấy Dạ Dao Quang, nó lập tức nhào vào lòng Dạ Dao Quang, hăng hái khoa tay múa chân: “Éc éc…”
Đại khái là tu vi của nó tăng mạnh, không còn sợ những con hổ bình thường. Sau này nó có thể giúp cô đánh kẻ xấu, tuyệt đối không trốn sau lưng cô nữa, vân vân và vân vân …
Dạ Dao Quang ngủ gà ngủ gật nghe, bịt miệng Kim Tử lại rồi thuận thế nằm bịch xuống nhắm mắt ngủ tiếp. Kim Tử nhìn chủ nhân ngủ, vô cùng cô đơn. Chẳng phải chủ nhân nên có ánh mắt hưng phấn, sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn nó, hưng phấn đến nỗi ngủ không được hay sao?
Nhìn về phía Dạ Dao Quang đang ngủ say, Kim Tử lại khoa tay múa chân một hồi rồi mới không vừa lòng chui vào cạnh Dạ Dao Quang nhắm mắt lại. Dạ Dao Quang nâng khóe môi, thực sự chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Dạ Dao Quang bắt đầu tu luyện. Không ngờ Kim Tử cũng tu luyện cùng cô. Lúc này Kim Tử không những có thể dẫn khí ra, hơn nữa còn có thể dẫn khí vào. Dạ Dao Quang không thể không liếc mắt nhìn Kim Tử. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh dậy, Kim Tử chủ động kéo Ôn Đình Trạm muốn cùng tập võ. Sau đó nó đắc ý dắt Ôn Đình Trạm mặt mũi sưng vù trở về. Vì Ôn Đình Trạm bắt đầu học kiếm pháp, ngày ngày trêu chọc nó nên oán khí của nó rốt cuộc cũng phun trào.
Dạ Dao Quang thấy bộ dạng này của Ôn Đình Trạm không phải không thương tiếc. Luyện võ sao không thể bị ngược đãi được chứ? Ôn Đình Trạm cũng chỉ bị thương ngoài da, biết bao nhiêu cao thủ võ lâm vô số lần luyện tập đến nỗi thương gân động cốt (2)? Vì thế Dạ Dao Quang cũng không nói gì thêm, chỉ dùng khí ngũ hành xoa ngoài da cho Ôn Đình Trạm.
“Chúng ta đi thôi.” Ăn sáng xong, Dạ Dao Quang gói những món đồ tốt lại, dắt Ôn Đình Trạm rời đi.
Không phải đi ra ngoài vì cô đã đi thử một lần. Không biết phía trước xa bao nhiêu mà đi sâu vào trong sơn động rồi dùng khí ngũ hành khai thông, Dạ Dao Quang biết sơn động này thông ra ngoài.
Đi khoảng ba canh giờ, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đi đến cuối con đường, phía cuối là một vực đá. Luồng khí ở vực đá này vô cùng bình thường, phía dưới nhìn không thấy đáy, ngay cả Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành thăm dò cũng không biết được sâu bao nhiêu. Đối diện là một vách núi, cách khoảng mấy chục trượng, ở giữa không có thứ gì. Hai bên vách đá không có bất kỳ con đường nào leo xuống được.
“Chỉ có thể bay qua thôi.” Ánh mắt Dạ Dao Quang xuyên qua sương mù lượn lờ, nhìn vách núi đối diện. Bây giờ khoảng cách không thành vấn đề đối với cô. Cô nhìn Kim Tử bên kia: “Ngươi mang theo một người được không?”
“Éc éc!” Kim Tử vỗ vỗ lồng ngực của mình, ngửa mặt lên ra oai.
“Giao Vệ Kinh cho ngươi.” Tuy Kim Tử làm những hành động rắm thúi, nhưng Dạ Dao Quang biết nó sẽ không làm chuyện không chắc chắn, cô nói với Ôn Đình Trạm ở bên cạnh:
“Trạm ca ôm muội đi, nếu sợ cứ nhắm mắt lại.”
Ôn Đình Trạm chần chờ một chút rồi đưa tay ôm chặt eo của Dạ Dao Quang, eo nhỏ của thiếu nữ mềm mại. Dạ Dao Quang nhảy một phát, một tay nắm lấy Ôn Đình Trạm, một tay đẩy sương mù ra bay đến phía đối diện.
Đang lúc sương mù vây quanh, cậu ngước mắt ngắm nhìn cô, dung nhan của cô xinh đẹp khuynh thành, ánh mắt cô chói lọi bức người, tóc đen của cô tung bay. Mọi thứ của cô đều tốt đẹp như vậy, cứ thế khắc sâu trong lòng cậu. Cảnh này đối với cậu mà nói thì đẹp như thần tiên sánh vai cho nên nhiều năm về sau, sau khi cậu có thể dùng hai tay che mưa che gió cho cô, cậu cũng phải dắt cô bay qua vách đá vạn trượng để cô có cơ hội ngắm cậu một chút, thật sự động lòng vì cậu…
Ở lại trên vách núi, Kim Tử nom nhỏ hơn Vệ Kinh gấp mấy lần, nhìn nhìn vách đá vạn trượng không thấy được giới hạn phía trước, lòng bồn chồn lo lắng. Kim Tử tiến lên, hắn lại theo bản năng lùi hai bước.
Năng lực bị nghi ngờ nên Kim Tử rất không vui, vì vậy ác tâm trỗi dậy, nó đưa tay tóm hai cổ tay của Vệ Kinh lại, sau đó tung người bay về phía đối diện
“A…” Cả người lơ lửng trên bầu trời, Vệ Kinh nhắm mắt lại, nén không được sợ hãi ra sức thét chói tai!
Kim Tử bị âm thanh chói tai làm phiền, nhiều lần lên tiếng cảnh cáo Vệ Kinh. Nhưng Vệ Kinh chìm trong nỗi sợ hoàn toàn không nghe được gì nên khi nhìn thấy vách núi đang ở trước mắt, nó không thèm suy nghĩ lập tức ném Vệ Kinh qua.
Ngay khi Dạ Dao Quang nhìn thấy, không thể không xoay người đón lấy Vệ Kinh, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai lông lá của Kim Tử: “Ngươi nghĩ hắn da dày thịt béo giống ngươi sao?”
“Éc éc…” Kim Tử lập tức kêu đau xin tha.
“Dao Dao, có tiếng động!” Dạ Dao Quang còn định dạy dỗ Kim Tử một phen, ngữ khí Ôn Đình Trạm đột nhiên nặng nề nói.
Dạ Dao Quang giật giật lỗ tai, biến sắc, lập tức dùng tay nhấn Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh xuống đất. Lúc bọn họ nằm dưới đất, trong nháy mắt một bầy dơi đen thùi lùi bay ra từ cửa hang. Loại dơi này như một bầy chuột lớn nhỏ, cả người màu đen, con mắt đen kỳ dị, móng vuốt sắc bén lóe ra hàn quang. Dạ Dao Quang nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
***
(1) Cup F: Kích cỡ áo ngực phụ nữ (rất lớn).
(2) Thương gân động cốt: Bị tổn thương tới gân cốt, ảnh hưởng tới sự phát triển, có hại về sau hoặc trực tiếp tàn phế.
“Coi như hai người may mắn!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, Dạ Dao Quang cẩn thận nói cho hai người bọn họ nghe, sau khi nghe xong chân mày Ôn Đình Trạm nhíu lại nói: “Sao chúng ta và nàng khác nhau nhiều vậy…”
Vừa rồi hai người họ mới đi nhà xí, suýt nữa xông chết bản thân. May mà Ôn Đình Trạm đã có năng lực miễn dịch, nhưng ngửi mùi hôi như thế này cứ như bọn họ phải chịu đựng đau khổ vậy.
“Mọi người sao có thể so với muội?” Dạ Dao Quang tức giận nói:
“Muội dùng khí ngũ hành trong trời đất, còn đồ mọi người ăn chỉ là khí ngũ hành giữa trời đất để thải thức ăn ra.”
Ôn Đình Trạm lập tức im miệng không nói.
Dạ Dao Quang tới cạnh đống hoa quả cô hái, còn dư lại sáu quả, hơi rầu rĩ. Không biết thứ này có thể bảo quản được hay không. Dù sao thứ này cũng đã tẩy đi độc tố trong người Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh. Sớm biết công hiệu của nó cô đã không ăn, mang về nhà cho mấy đứa nhỏ.
Bỏ đi, trước hết bảo quản cho kĩ, xem thử có hỏng không.
Trong lòng có tính toán, Dạ Dao Quang ném mấy quả vào trong bao quần áo. Buổi tối cô đi bắt mấy con cá, không nấu canh chu đáo giống ban ngày mà nướng trực tiếp trên lửa. Mỗi người ăn một con, lấp đầy bụng rồi đi nghỉ.
Trong lúc ngủ, Dạ Dao Quang mơ hồ cảm giác có một sức mạnh to lớn dường như muốn bạo phát, lập tức mở mắt ra thì thấy Kim khí bao quanh toàn thân Kim Tử cuộn thành hình rồng vàng có sức mạnh hùng hậu như một quả lựu đạn đáng sợ lúc nào cũng có thể nổ.
Mà cơ thể Kim Tử to ra từng tấc làm nó lớn phổng lên. Bộ lông vàng lóng lánh của nó phát sáng như áo giáp được làm từ vàng ròng, lóa mắt người xem.
Dường như cơ thể lớn lên gấp hai lần thì dừng lại. Sau đó toàn bộ kim khí xung quanh đã bị nó hút vào trong nháy mắt, nửa người trên của nó không ngừng di động.
“Oa, nhanh như vậy đã thành cup F (1) rồi!” Nhìn thấy lồng ngực gồ lên của Kim Tử, Dạ Dao Quang thán phục kêu lên.
Khi lời thán phục của cô vừa dứt, cup F lớn lên mãnh liệt lập tức xì hơi như quả bóng cao su bị đâm. Thấy vậy Dạ Dao Quang không khỏi mất hứng: “Xì…”
Lúc này, cơ thể Kim Tử bỗng chốc teo lại như cũ. Sau đó nó lập tức mở mắt ra, đôi mắt của nó hiện lên lôi điện sáng óng ánh, hưng phấn chớp chớp mắt. Sau khi nhìn thấy Dạ Dao Quang, nó lập tức nhào vào lòng Dạ Dao Quang, hăng hái khoa tay múa chân: “Éc éc…”
Đại khái là tu vi của nó tăng mạnh, không còn sợ những con hổ bình thường. Sau này nó có thể giúp cô đánh kẻ xấu, tuyệt đối không trốn sau lưng cô nữa, vân vân và vân vân …
Dạ Dao Quang ngủ gà ngủ gật nghe, bịt miệng Kim Tử lại rồi thuận thế nằm bịch xuống nhắm mắt ngủ tiếp. Kim Tử nhìn chủ nhân ngủ, vô cùng cô đơn. Chẳng phải chủ nhân nên có ánh mắt hưng phấn, sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn nó, hưng phấn đến nỗi ngủ không được hay sao?
Nhìn về phía Dạ Dao Quang đang ngủ say, Kim Tử lại khoa tay múa chân một hồi rồi mới không vừa lòng chui vào cạnh Dạ Dao Quang nhắm mắt lại. Dạ Dao Quang nâng khóe môi, thực sự chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Dạ Dao Quang bắt đầu tu luyện. Không ngờ Kim Tử cũng tu luyện cùng cô. Lúc này Kim Tử không những có thể dẫn khí ra, hơn nữa còn có thể dẫn khí vào. Dạ Dao Quang không thể không liếc mắt nhìn Kim Tử. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh dậy, Kim Tử chủ động kéo Ôn Đình Trạm muốn cùng tập võ. Sau đó nó đắc ý dắt Ôn Đình Trạm mặt mũi sưng vù trở về. Vì Ôn Đình Trạm bắt đầu học kiếm pháp, ngày ngày trêu chọc nó nên oán khí của nó rốt cuộc cũng phun trào.
Dạ Dao Quang thấy bộ dạng này của Ôn Đình Trạm không phải không thương tiếc. Luyện võ sao không thể bị ngược đãi được chứ? Ôn Đình Trạm cũng chỉ bị thương ngoài da, biết bao nhiêu cao thủ võ lâm vô số lần luyện tập đến nỗi thương gân động cốt (2)? Vì thế Dạ Dao Quang cũng không nói gì thêm, chỉ dùng khí ngũ hành xoa ngoài da cho Ôn Đình Trạm.
“Chúng ta đi thôi.” Ăn sáng xong, Dạ Dao Quang gói những món đồ tốt lại, dắt Ôn Đình Trạm rời đi.
Không phải đi ra ngoài vì cô đã đi thử một lần. Không biết phía trước xa bao nhiêu mà đi sâu vào trong sơn động rồi dùng khí ngũ hành khai thông, Dạ Dao Quang biết sơn động này thông ra ngoài.
Đi khoảng ba canh giờ, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đi đến cuối con đường, phía cuối là một vực đá. Luồng khí ở vực đá này vô cùng bình thường, phía dưới nhìn không thấy đáy, ngay cả Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành thăm dò cũng không biết được sâu bao nhiêu. Đối diện là một vách núi, cách khoảng mấy chục trượng, ở giữa không có thứ gì. Hai bên vách đá không có bất kỳ con đường nào leo xuống được.
“Chỉ có thể bay qua thôi.” Ánh mắt Dạ Dao Quang xuyên qua sương mù lượn lờ, nhìn vách núi đối diện. Bây giờ khoảng cách không thành vấn đề đối với cô. Cô nhìn Kim Tử bên kia: “Ngươi mang theo một người được không?”
“Éc éc!” Kim Tử vỗ vỗ lồng ngực của mình, ngửa mặt lên ra oai.
“Giao Vệ Kinh cho ngươi.” Tuy Kim Tử làm những hành động rắm thúi, nhưng Dạ Dao Quang biết nó sẽ không làm chuyện không chắc chắn, cô nói với Ôn Đình Trạm ở bên cạnh:
“Trạm ca ôm muội đi, nếu sợ cứ nhắm mắt lại.”
Ôn Đình Trạm chần chờ một chút rồi đưa tay ôm chặt eo của Dạ Dao Quang, eo nhỏ của thiếu nữ mềm mại. Dạ Dao Quang nhảy một phát, một tay nắm lấy Ôn Đình Trạm, một tay đẩy sương mù ra bay đến phía đối diện.
Đang lúc sương mù vây quanh, cậu ngước mắt ngắm nhìn cô, dung nhan của cô xinh đẹp khuynh thành, ánh mắt cô chói lọi bức người, tóc đen của cô tung bay. Mọi thứ của cô đều tốt đẹp như vậy, cứ thế khắc sâu trong lòng cậu. Cảnh này đối với cậu mà nói thì đẹp như thần tiên sánh vai cho nên nhiều năm về sau, sau khi cậu có thể dùng hai tay che mưa che gió cho cô, cậu cũng phải dắt cô bay qua vách đá vạn trượng để cô có cơ hội ngắm cậu một chút, thật sự động lòng vì cậu…
Ở lại trên vách núi, Kim Tử nom nhỏ hơn Vệ Kinh gấp mấy lần, nhìn nhìn vách đá vạn trượng không thấy được giới hạn phía trước, lòng bồn chồn lo lắng. Kim Tử tiến lên, hắn lại theo bản năng lùi hai bước.
Năng lực bị nghi ngờ nên Kim Tử rất không vui, vì vậy ác tâm trỗi dậy, nó đưa tay tóm hai cổ tay của Vệ Kinh lại, sau đó tung người bay về phía đối diện
“A…” Cả người lơ lửng trên bầu trời, Vệ Kinh nhắm mắt lại, nén không được sợ hãi ra sức thét chói tai!
Kim Tử bị âm thanh chói tai làm phiền, nhiều lần lên tiếng cảnh cáo Vệ Kinh. Nhưng Vệ Kinh chìm trong nỗi sợ hoàn toàn không nghe được gì nên khi nhìn thấy vách núi đang ở trước mắt, nó không thèm suy nghĩ lập tức ném Vệ Kinh qua.
Ngay khi Dạ Dao Quang nhìn thấy, không thể không xoay người đón lấy Vệ Kinh, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai lông lá của Kim Tử: “Ngươi nghĩ hắn da dày thịt béo giống ngươi sao?”
“Éc éc…” Kim Tử lập tức kêu đau xin tha.
“Dao Dao, có tiếng động!” Dạ Dao Quang còn định dạy dỗ Kim Tử một phen, ngữ khí Ôn Đình Trạm đột nhiên nặng nề nói.
Dạ Dao Quang giật giật lỗ tai, biến sắc, lập tức dùng tay nhấn Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh xuống đất. Lúc bọn họ nằm dưới đất, trong nháy mắt một bầy dơi đen thùi lùi bay ra từ cửa hang. Loại dơi này như một bầy chuột lớn nhỏ, cả người màu đen, con mắt đen kỳ dị, móng vuốt sắc bén lóe ra hàn quang. Dạ Dao Quang nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
***
(1) Cup F: Kích cỡ áo ngực phụ nữ (rất lớn).
(2) Thương gân động cốt: Bị tổn thương tới gân cốt, ảnh hưởng tới sự phát triển, có hại về sau hoặc trực tiếp tàn phế.
Tác giả :
Cẩm Hoàng