Quách Tề Ngọc Tiên Sinh
Chương 15
Edit: Shin
Trên đường trở về, Long Chấn quyết định thực thi kế hoạch đi theo con đường cong không lối về.
Thời điểm xe công cộng vừa vặn chạy tới, Quách Tề Ngọc rất vui, Long Chấn chưa kịp thực thi kế hoạch tác chiến của mình.
Có điều lúc trở về, đợi tới mười phút, xe công cộng vẫn chưa đến.
Đang lúc chờ, một người đàn ông trung niên gầy gò đột nhiên đi tới, ăn bận thấp kém, vào ngày mùa đông giá rét một đầu đầy mồ hôi, con mắt giấu phía sau cặp kính, tóc trên trán bóng mỡ.
“Xin hỏi người anh em, chuyến xe số 38 khi nào tới nhỉ?” Ông ta bỗng nhiên đứng gần, dáng vẻ rất thân mật, Quách Tề Ngọc hoảng sợ lùi lại hai bước.
“Dạ, cháu không biết, chú chờ chút đi ạ!”Quách Tề Ngọc lên tiếng.
“Cảm ơn nha!” Người đàn ông trung niên đứng ở một bên, gục đầu xuống không biết ở trong túi tiền của mình mân mê cái gì.
Thời điểm Long Chấn nhìn qua, Quách Tiểu Bắc vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy ông ta có chút động tác lén lút.
“Tiểu Ngọc!” Long chấn đột nhiên vui mừng tiến đến bên người Quách Tề Ngọc, dựa vào lỗ tai nam nhân, “Em nhìn hướng đó kìa.”
Y lặng lẽ chỉ góc tối chỗ trạm dừng.
Quách Tề Ngọc bởi vì hắn nói vào lỗ tai mình, có chút không thoải mái, tê dại có chút né tránh nhưng tầm mắt nhìn về hướng ấy.
Một tấm bách nguyên lớn màu xanh lam được xếp thành ba chồng, hẳn là ai để thất lạc ở đó.
Quách Tề Ngọc đi hai ba bước tới, mở ra nhìn!
Bên trong có một tấm năm mươi!
Còn có hai cái một khối!
152 đồng tiền quả thực là một khoản tiền lớn, liền như thế thất lạc ở đó, lại không ai tới nhìn.
Quách Tề Ngọc mừng rỡ như điên.
Căn bản chưa hề nghĩ tới phải tìm được người mất của, trước tiên nộp lên cho cảnh sát.
Hắn nhìn Long Chấn, lại nhìn Quách Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Long Chấn, ánh mắt anh thật là lợi hại!”
“Ấy chà!” Lúc này người đàn ông trung niên đứng phía bên kia đột nhiên móc túi áo ra, “Tiền của tôi đâu?”
Quách Tề Ngọc sững sờ, nắm chặt tiền trong tay.
Người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc – nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc, “Người anh em, cậu có nhìn thấy tiền của tôi đâu không?”
Thấy Quách Tề Ngọc không nói lời nào, ông ta nhíu mày lại, “Ôi con ơi! Ba quả thật vô dụng! Tháng này tiền sinh hoạt phí bị ba làm rơi mất rồi!”
Quách Tề Ngọc có chút chột dạ, “Bao nhiêu tiền ạ?”
“152 đồng tiền”, nam tử trung niên lau mắt, “Có thể người anh em cảm thấy không nhiều, đối với người một nhà chúng ta mà nói là hai tháng phí sinh hoạt đó.”
Trên tay mình vừa vặn nắm chính là 152 tiền đồng, Quách Tề Ngọc không có nửa điểm do dự, đem tiền đưa ra ngoài, “Cháu trả lại cho chú!”
Người kia nói “Cảm ơn”, đang muốn tiếp nhận, Long chấn đưa tay ngăn cản.
“Ông nói đây là tiền của ông?”
Đây rõ ràng là y cố ý ném ở nơi đó, không muốn ông ta hoài nghi nên y không dám thả quá nhiều, còn cố ý thả hai khối tiền lẻ, chứng minh đây là một người không cẩn thận thất lạc ở nơi đó!
Quách Tề Ngọc tin tưởng, nhưng muốn chiếm tiện nghi dễ dàng đến thế sao?!
Người đàn ông kia bị Long Chấn cao lớn hỏi, không khỏi có chút chột dạ, hắn cũng chỉ là nhìn thấy Quách Tề Ngọc nhặt được tiền này, sau đó nhìn kĩ một chút, thấy đại khái là 152 đồng tiền.
Thế nhưng lời đã nói ra, huống chi người trẻ tuổi này đem tiền đưa đến dưới đáy lỗ mũi mình.
“Đúng là nó rồi! còn muốn cám ơn vị anh em này có tấm lòng tốt nha!” Nói xong hắn đưa tay ra lấy tiền.
Quách Tiểu Bắc đem tiền lấy lại, “Tiền này không phải của ông.”
Quách Tiểu Bắc chỉ trạm xe buýt phía sau cửa hàng bánh bao, “Ông từ trong đó đi ra, bởi vì ông không có tiền mua nổi hai cái bánh bao nên bảo vệ đuổi ông ra, hiện tại lại nói 152 đồng này là của ông?”
Quách Tề Ngọc nghe được mà sững sờ.
Người đàn ông trung niên bị nói trúng tim đen, lập tức cãi lại nói rằng: “Tiền này cũng không phải của cậu, hoặc là hai chúng ta chia đôi, hoặc đem tiền lên nộp cảnh sát.”
Không nói chuyện lý lẽ với người không biết đạo lý, Quách Tề Ngọc lập tức lúng túng – nhỏ giọng nói lại, “Dựa vào cái gì?”
“Vì đây không phải tiền của cậu.”
“Bốp!”
Long Chấn tiến lên cho ông ta một bạt tai.
Người đàn ông trung niên bối rối, Quách Tề Ngọc bị dọa mà hoảng sợ.
“Long, Long Chấn, anh, anh đánh người ta rồi…”
Long Chấn trực tiếp che miệng Quách Tề Ngọc, chỉ vào người đàn ông trung niên, mặt âm lãnh lạnh lùng nói: “Đây là tiền của tao, mày mắt mù dám nói lung tung, cẩn thận tao cắt đầu lưỡi mày!”
“Long Chấn!” Quách Tề Ngọc hoảng sợ hồn bay phách tán.
Người đàn ông trung niên bị lời nói uy hiếp làm cho khiếp sợ, trước mặt tên lưu manh này xem ra không phải người hiền lành, người đàn ông một mặt muốn báo cảnh sát, một mặt muốn rời khỏi chỗ này chạy trốn thật xa.
Động tĩnh bên này quá lớn, người đi đường đứng gần đó ló đầu tò mò hóng chuyện, thấy sắc mặt Long Chấn cũng dồn dập bỏ đi, không đứng quan sát nữa.
Vừa vặn xe công cộng đến, Quách Tề Ngọc cấp tốc lên xe.
Trên xe buýt không có chỗ ngồi, có cô gái nhường ghế cho Quách Tiểu Bắc ngồi, đứng ở một bên lén nhìn Long Chấn.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc mới yên tâm, đối với hai tên bảo vệ Long Chấn và Quách Tiểu Bắc nói rằng: “Kỳ thực vốn cũng không có gì, ngược lại 152 tiền đồng này, cho hắn ta hay không đều giống nhau mà!”
Xem ra Quách Tề Ngọc không nắm rõ tình hình, phía sau hắn Quách Tiểu Bắc cùng Long Chấn đối diện nhau, Quách Tiểu Bắc cho hắn một khẩu hình, “Ngớ ngẩn!”
Long Chấn có chút bất mãn, muốn đá Quách Tề Ngọc một cú, “Mày có phải bị bệnh không, cẩn thận câu nói của mày!”
Quách Tề Ngọc lập tức quay đầu trừng hắn, “Nếu ngày hôm nay náo động đến cục cảnh sát, tôi tình nguyện không lấy 152 tiền đồng này!”
“Còn có!” Quách Tề Ngọc cường điệu, “Tiểu Bắc ở chỗ này, không cho phép nói thô tục!”
Long Chấn cảm thấy buồn cười, “Sợ nó mang tiếng xấu? Anh còn sợ nó đẩy tiếng xấu về phía mình này!”
Quách Tiểu Bắc một mặt ngây thơ vô số tội nhìn hắn, lại nhìn Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc mềm lòng, đem Long Chấn đưa sang phòng khác, “Em ở đây ngồi cho anh, khi nào cơm nước xong anh sẽ kêu!” Còn nhét quyển sách vào tay nó.
Long Chấn đem sách ném đi, trừng mắt nhìn Quách Tề Ngọc bận rộn trên bếp, làu bàu một câu, “Gia đình vô phúc!” Tiếp thu được ánh mắt khiêu khích đến từ Quách Tiểu Bắc.
Long Chấn làm khẩu hình, “Nhóc thối”, sau đó ngoảnh mặt sang bên không thèm cùng con nít chấp nhất!
Không khí ở chung dần bình tĩnh, Long Chấn không động một tí là uy hiếp Quách Tiểu Bắc, trái lại lần này thoái nhượng trước mặt Quách Tề Ngọc.
Điều này làm cho chính hắn có chút khinh bỉ mình trước kia, làm sao lại chìm đắm vẻ mặt bên trong không cách nào tự kiềm chế đây?
Quả thực nông cạn!
Kế hoạch trên con đường cong không lối về bước đầu hiệu quả.
Trong mấy ngày kế tiếp, Quách Tề Ngọc phát hiện mình ra ngoài sẽ kiếm được tiền, quả thực cứ như hắn là cục nam châm hút tiền.
Ít nhiều không giống nhau, chỉ có một hai khối cũng kiếm được.
Hai, ba trăm như vậy số lượng lớn cũng kiếm qua.
Sau một tuần, Quách Tề Ngọc tổng kết tiền, phát hiện mình kiếm được số tiền lớn!
Long Chấn lại sống chết ăn vạ nhà hắn.
Nếu như không phải bởi vì căn phòng quá nhỏ không đủ hai người lớn cùng một đứa bé, khả năng Long Chấn sẽ bỏ qua đãi ngộ từ khách sạn 5 sao mà qua ở nhà hắn ngủ lại!
Cũng chính vì vậy, Long chấn nộp tiền sinh hoạt phí…
Quách Tề Ngọc chưa hề nghĩ tới, là Quách Tiểu Bắc nói ra.
Quách Tiểu Bắc nói đó là chuyện đương nhiên, “Chú Long (tâm không cam tình không nguyện xưng hô cách gọi này) ăn nhiều, chiếm chỗ lớn, đương nhiên sinh hoạt phí phải thu thật nhiều, nhà chúng ta nghèo mà.”
Quách Tề Ngọc chỉ lo chọc giận Long Chấn, vội vàng kêu Quách Tiểu Bắc đừng nói, sau đó cười giả lả, “Đứa nhỏ nói đùa thôi, không…”
Long Chấn đứng đắn gật đầu, ngày thứ hai liền đưa một số tiền lớn trong sổ tiết kiệm cho Quách Tề Ngọc, quả thực dọa sợ nam nhân chưa từng va chạm xã hội.
“Này, sao nhiều như thế?”
“Không nhiều.” Long Chấn dừng một chút, cảm thấy bầu không khí rất tốt, chỉ có hai người bọn họ, bởi vì trời rất lạnh, Quách Tiểu Bắc bị cưỡng chế ở bên trong nhà, y thanh giọng, “Tiểu Ngọc, anh biết trước đây có một số việc anh làm em không thích.”
Quách Tề Ngọc thu sổ tiết kiệm cẩn thận, không trả lời.
“Lúc đó tuổi anh còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại anh đã hiểu, anh hay quấy rầy em nhất định tạo ảnh hưởng không tốt…”
Quách Tề Ngọc đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi hai bước, Long Chấn sững sờ, đuổi theo, “Em làm sao lại bỏ đi?”
Quách Tề Ngọc trầm mặc một hồi, cảm tưởng như ruồi muỗi vo ve, “Tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh không cần em tha thứ, mặc kệ rằng em có hận anh hay không” Long Chấn đột nhiên băng qua mặt Quách Tề Ngọc, gằn từng chữ, “Anh chỉ cần em nhớ kỹ, nếu như em mà dám quên…”
Ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vỗ về mặt Quách Tề Ngọc, “Anh sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào – chỉ để em nhớ tới anh, em rõ chứ?”
“Tôi sẽ không quên anh!” Quách Tề Ngọc vội vã đưa lời bảo đảm.
Long Chấn cho hắn toàn bộ tuổi ấu thơ, thiếu niên, thậm chí bóng tối khi trưởng thành, hắn làm sao có khả năng quên?
Nhưng hắn cũng không hiểu Long Chấn nói lời này có hàm nghĩa gì.
Chỉ là theo tâm ý cẩn thận nói xong, Quách Tề Ngọc ứng phó lâu dài với Long Chấn một thời gian, điểm này từ lâu làm nhanh quen tay.
Long Chấn nhìn hắn một lúc, mới từ từ buông hắn ra, Quách Tề Ngọc còn chưa kịp hưởng thụ không khí tự do, lại bị kéo về, đại nam nhân cao lớn dùng kỹ xảo đem hắn ôm vào trong ngực kéo đi.
Đi một lúc, nhìn thấy Quách Tề Ngọc thực sự lảo đảo, y mới thay đổi phương thức, dắt tay Quách Tề Ngọc.
Khu dân cư mặc dù cực kỳ cũ nát cũng còn nhiều người trú ngụ tại đây, Quách Tề Ngọc mặt đỏ bừng lên, nghĩ muốn rút tay ra, bị Long Chấn cưỡng chế lôi kéo, đi từng bước một trở về nhà.
Căn phòng đơn chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, góc độ cũng không tệ lắm, Quách Tiểu Bắc ngồi bên cửa sổ, đem cảnh tượng này thu hết vào mắt.
Con ngươi âm u không biết đang suy nghĩ gì.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc hô ra tiếng, “Tiểu Bắc, anh mua trứng về cho em này!”
Quách Tiểu Bắc để sách xuống, tiếp nhận bịch trứng, chia làm hai nửa, một nửa chính mình ăn, một nửa kia đưa cho Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc hết sức vui mừng, cười sờ vào mái tóc mềm mại Quách Thiên Sứ, tiếp nhận bịch trứng.
Đang chuẩn bị ăn, có cảm giác ánh mắt nhìn về phía này, nhắm mắt lại đưa một nửa bịch trứng chia làm hai, đưa ra 41 quả trứng.
Long chấn hài lòng tiếp nhận, hai cái liền ăn sạch.
Quách Tề Ngọc phiền muộn – ăn trứng xong, xoay người đi làm chuyện của mình, hai người không chú ý đến Quách Thiên Sứ nho nhỏ nhìn chằm chằm bịch trứng, hầu như hận muốn đào ra một cái động.
Trước khi Quách Tề Ngọc khai giảng, Long Chấn trước khi đi nói là bên kia xảy ra chút chuyện, nhất định sẽ quay trở lại.
Quách Tề Ngọc nghe nhưng không đáp lời.
Hắn ước gì Long Chấn sớm chút đi, đi càng xa càng tốt, tốt nhất mãi mãi cũng đừng trở về!
Long chấn nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ, vừa bực mình vừa buồn cười.
Nâng gáy Quách Tề Ngọc lên, vén tóc qua đặt một nụ hôn lên trên trán.
Quách Tề Ngọc bị dọa đến chấn kinh, nhảy ra xa tận 1 mét.
Long Chấn sắc mặt không tốt, trầm xuống, hướng Quách thỏ ngoắc ngoắc tay.
Quách thỏ không chịu nổi áp lực, không thể làm gì khác hơn là bước từng bước đi tới, Long Chấn đang chuẩn bị một hồi thân mật, một lần là đủ.
Quách Tề Ngọc giãy dụa không được, trên mặt mơ hồ lộ ra dáng vẻ cầu xin, không ngừng thấp giọng nói: “Đừng, đừng mà, Tiểu Bắc, Tiểu Bắc nó…”
Long Chấn cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Quách Tiểu Bắc vướng bận ở một bên giống như tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Hắn có chút nhụt chí, hắn biết Quách Tiểu Bắc được Quách Tề Ngọc thu dưỡng, không chịu được thời điểm hắn đến van xin!
Cuối cùng y liền buông Quách Tề Ngọc ra.
Có xe đến đón y, Quách Tề Ngọc chỉ đứng ven đường, nói tiếng qua loa, “Đi đường cẩn thận” liền buông mắt xuống không nhìn y nữa.
Long Chấn tiến vào trong xe, thở dài dùng sức xoa đầu Quách Tề Ngọc, không nỡ rời đi.
Quách Tề Ngọc đứng một lúc, thấy xe chuyển qua góc đường, liền nắm tay Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, chúng ta về nhà thôi.”
(Hết chương 15)
Trên đường trở về, Long Chấn quyết định thực thi kế hoạch đi theo con đường cong không lối về.
Thời điểm xe công cộng vừa vặn chạy tới, Quách Tề Ngọc rất vui, Long Chấn chưa kịp thực thi kế hoạch tác chiến của mình.
Có điều lúc trở về, đợi tới mười phút, xe công cộng vẫn chưa đến.
Đang lúc chờ, một người đàn ông trung niên gầy gò đột nhiên đi tới, ăn bận thấp kém, vào ngày mùa đông giá rét một đầu đầy mồ hôi, con mắt giấu phía sau cặp kính, tóc trên trán bóng mỡ.
“Xin hỏi người anh em, chuyến xe số 38 khi nào tới nhỉ?” Ông ta bỗng nhiên đứng gần, dáng vẻ rất thân mật, Quách Tề Ngọc hoảng sợ lùi lại hai bước.
“Dạ, cháu không biết, chú chờ chút đi ạ!”Quách Tề Ngọc lên tiếng.
“Cảm ơn nha!” Người đàn ông trung niên đứng ở một bên, gục đầu xuống không biết ở trong túi tiền của mình mân mê cái gì.
Thời điểm Long Chấn nhìn qua, Quách Tiểu Bắc vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy ông ta có chút động tác lén lút.
“Tiểu Ngọc!” Long chấn đột nhiên vui mừng tiến đến bên người Quách Tề Ngọc, dựa vào lỗ tai nam nhân, “Em nhìn hướng đó kìa.”
Y lặng lẽ chỉ góc tối chỗ trạm dừng.
Quách Tề Ngọc bởi vì hắn nói vào lỗ tai mình, có chút không thoải mái, tê dại có chút né tránh nhưng tầm mắt nhìn về hướng ấy.
Một tấm bách nguyên lớn màu xanh lam được xếp thành ba chồng, hẳn là ai để thất lạc ở đó.
Quách Tề Ngọc đi hai ba bước tới, mở ra nhìn!
Bên trong có một tấm năm mươi!
Còn có hai cái một khối!
152 đồng tiền quả thực là một khoản tiền lớn, liền như thế thất lạc ở đó, lại không ai tới nhìn.
Quách Tề Ngọc mừng rỡ như điên.
Căn bản chưa hề nghĩ tới phải tìm được người mất của, trước tiên nộp lên cho cảnh sát.
Hắn nhìn Long Chấn, lại nhìn Quách Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Long Chấn, ánh mắt anh thật là lợi hại!”
“Ấy chà!” Lúc này người đàn ông trung niên đứng phía bên kia đột nhiên móc túi áo ra, “Tiền của tôi đâu?”
Quách Tề Ngọc sững sờ, nắm chặt tiền trong tay.
Người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc – nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc, “Người anh em, cậu có nhìn thấy tiền của tôi đâu không?”
Thấy Quách Tề Ngọc không nói lời nào, ông ta nhíu mày lại, “Ôi con ơi! Ba quả thật vô dụng! Tháng này tiền sinh hoạt phí bị ba làm rơi mất rồi!”
Quách Tề Ngọc có chút chột dạ, “Bao nhiêu tiền ạ?”
“152 đồng tiền”, nam tử trung niên lau mắt, “Có thể người anh em cảm thấy không nhiều, đối với người một nhà chúng ta mà nói là hai tháng phí sinh hoạt đó.”
Trên tay mình vừa vặn nắm chính là 152 tiền đồng, Quách Tề Ngọc không có nửa điểm do dự, đem tiền đưa ra ngoài, “Cháu trả lại cho chú!”
Người kia nói “Cảm ơn”, đang muốn tiếp nhận, Long chấn đưa tay ngăn cản.
“Ông nói đây là tiền của ông?”
Đây rõ ràng là y cố ý ném ở nơi đó, không muốn ông ta hoài nghi nên y không dám thả quá nhiều, còn cố ý thả hai khối tiền lẻ, chứng minh đây là một người không cẩn thận thất lạc ở nơi đó!
Quách Tề Ngọc tin tưởng, nhưng muốn chiếm tiện nghi dễ dàng đến thế sao?!
Người đàn ông kia bị Long Chấn cao lớn hỏi, không khỏi có chút chột dạ, hắn cũng chỉ là nhìn thấy Quách Tề Ngọc nhặt được tiền này, sau đó nhìn kĩ một chút, thấy đại khái là 152 đồng tiền.
Thế nhưng lời đã nói ra, huống chi người trẻ tuổi này đem tiền đưa đến dưới đáy lỗ mũi mình.
“Đúng là nó rồi! còn muốn cám ơn vị anh em này có tấm lòng tốt nha!” Nói xong hắn đưa tay ra lấy tiền.
Quách Tiểu Bắc đem tiền lấy lại, “Tiền này không phải của ông.”
Quách Tiểu Bắc chỉ trạm xe buýt phía sau cửa hàng bánh bao, “Ông từ trong đó đi ra, bởi vì ông không có tiền mua nổi hai cái bánh bao nên bảo vệ đuổi ông ra, hiện tại lại nói 152 đồng này là của ông?”
Quách Tề Ngọc nghe được mà sững sờ.
Người đàn ông trung niên bị nói trúng tim đen, lập tức cãi lại nói rằng: “Tiền này cũng không phải của cậu, hoặc là hai chúng ta chia đôi, hoặc đem tiền lên nộp cảnh sát.”
Không nói chuyện lý lẽ với người không biết đạo lý, Quách Tề Ngọc lập tức lúng túng – nhỏ giọng nói lại, “Dựa vào cái gì?”
“Vì đây không phải tiền của cậu.”
“Bốp!”
Long Chấn tiến lên cho ông ta một bạt tai.
Người đàn ông trung niên bối rối, Quách Tề Ngọc bị dọa mà hoảng sợ.
“Long, Long Chấn, anh, anh đánh người ta rồi…”
Long Chấn trực tiếp che miệng Quách Tề Ngọc, chỉ vào người đàn ông trung niên, mặt âm lãnh lạnh lùng nói: “Đây là tiền của tao, mày mắt mù dám nói lung tung, cẩn thận tao cắt đầu lưỡi mày!”
“Long Chấn!” Quách Tề Ngọc hoảng sợ hồn bay phách tán.
Người đàn ông trung niên bị lời nói uy hiếp làm cho khiếp sợ, trước mặt tên lưu manh này xem ra không phải người hiền lành, người đàn ông một mặt muốn báo cảnh sát, một mặt muốn rời khỏi chỗ này chạy trốn thật xa.
Động tĩnh bên này quá lớn, người đi đường đứng gần đó ló đầu tò mò hóng chuyện, thấy sắc mặt Long Chấn cũng dồn dập bỏ đi, không đứng quan sát nữa.
Vừa vặn xe công cộng đến, Quách Tề Ngọc cấp tốc lên xe.
Trên xe buýt không có chỗ ngồi, có cô gái nhường ghế cho Quách Tiểu Bắc ngồi, đứng ở một bên lén nhìn Long Chấn.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc mới yên tâm, đối với hai tên bảo vệ Long Chấn và Quách Tiểu Bắc nói rằng: “Kỳ thực vốn cũng không có gì, ngược lại 152 tiền đồng này, cho hắn ta hay không đều giống nhau mà!”
Xem ra Quách Tề Ngọc không nắm rõ tình hình, phía sau hắn Quách Tiểu Bắc cùng Long Chấn đối diện nhau, Quách Tiểu Bắc cho hắn một khẩu hình, “Ngớ ngẩn!”
Long Chấn có chút bất mãn, muốn đá Quách Tề Ngọc một cú, “Mày có phải bị bệnh không, cẩn thận câu nói của mày!”
Quách Tề Ngọc lập tức quay đầu trừng hắn, “Nếu ngày hôm nay náo động đến cục cảnh sát, tôi tình nguyện không lấy 152 tiền đồng này!”
“Còn có!” Quách Tề Ngọc cường điệu, “Tiểu Bắc ở chỗ này, không cho phép nói thô tục!”
Long Chấn cảm thấy buồn cười, “Sợ nó mang tiếng xấu? Anh còn sợ nó đẩy tiếng xấu về phía mình này!”
Quách Tiểu Bắc một mặt ngây thơ vô số tội nhìn hắn, lại nhìn Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc mềm lòng, đem Long Chấn đưa sang phòng khác, “Em ở đây ngồi cho anh, khi nào cơm nước xong anh sẽ kêu!” Còn nhét quyển sách vào tay nó.
Long Chấn đem sách ném đi, trừng mắt nhìn Quách Tề Ngọc bận rộn trên bếp, làu bàu một câu, “Gia đình vô phúc!” Tiếp thu được ánh mắt khiêu khích đến từ Quách Tiểu Bắc.
Long Chấn làm khẩu hình, “Nhóc thối”, sau đó ngoảnh mặt sang bên không thèm cùng con nít chấp nhất!
Không khí ở chung dần bình tĩnh, Long Chấn không động một tí là uy hiếp Quách Tiểu Bắc, trái lại lần này thoái nhượng trước mặt Quách Tề Ngọc.
Điều này làm cho chính hắn có chút khinh bỉ mình trước kia, làm sao lại chìm đắm vẻ mặt bên trong không cách nào tự kiềm chế đây?
Quả thực nông cạn!
Kế hoạch trên con đường cong không lối về bước đầu hiệu quả.
Trong mấy ngày kế tiếp, Quách Tề Ngọc phát hiện mình ra ngoài sẽ kiếm được tiền, quả thực cứ như hắn là cục nam châm hút tiền.
Ít nhiều không giống nhau, chỉ có một hai khối cũng kiếm được.
Hai, ba trăm như vậy số lượng lớn cũng kiếm qua.
Sau một tuần, Quách Tề Ngọc tổng kết tiền, phát hiện mình kiếm được số tiền lớn!
Long Chấn lại sống chết ăn vạ nhà hắn.
Nếu như không phải bởi vì căn phòng quá nhỏ không đủ hai người lớn cùng một đứa bé, khả năng Long Chấn sẽ bỏ qua đãi ngộ từ khách sạn 5 sao mà qua ở nhà hắn ngủ lại!
Cũng chính vì vậy, Long chấn nộp tiền sinh hoạt phí…
Quách Tề Ngọc chưa hề nghĩ tới, là Quách Tiểu Bắc nói ra.
Quách Tiểu Bắc nói đó là chuyện đương nhiên, “Chú Long (tâm không cam tình không nguyện xưng hô cách gọi này) ăn nhiều, chiếm chỗ lớn, đương nhiên sinh hoạt phí phải thu thật nhiều, nhà chúng ta nghèo mà.”
Quách Tề Ngọc chỉ lo chọc giận Long Chấn, vội vàng kêu Quách Tiểu Bắc đừng nói, sau đó cười giả lả, “Đứa nhỏ nói đùa thôi, không…”
Long Chấn đứng đắn gật đầu, ngày thứ hai liền đưa một số tiền lớn trong sổ tiết kiệm cho Quách Tề Ngọc, quả thực dọa sợ nam nhân chưa từng va chạm xã hội.
“Này, sao nhiều như thế?”
“Không nhiều.” Long Chấn dừng một chút, cảm thấy bầu không khí rất tốt, chỉ có hai người bọn họ, bởi vì trời rất lạnh, Quách Tiểu Bắc bị cưỡng chế ở bên trong nhà, y thanh giọng, “Tiểu Ngọc, anh biết trước đây có một số việc anh làm em không thích.”
Quách Tề Ngọc thu sổ tiết kiệm cẩn thận, không trả lời.
“Lúc đó tuổi anh còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại anh đã hiểu, anh hay quấy rầy em nhất định tạo ảnh hưởng không tốt…”
Quách Tề Ngọc đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi hai bước, Long Chấn sững sờ, đuổi theo, “Em làm sao lại bỏ đi?”
Quách Tề Ngọc trầm mặc một hồi, cảm tưởng như ruồi muỗi vo ve, “Tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh không cần em tha thứ, mặc kệ rằng em có hận anh hay không” Long Chấn đột nhiên băng qua mặt Quách Tề Ngọc, gằn từng chữ, “Anh chỉ cần em nhớ kỹ, nếu như em mà dám quên…”
Ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vỗ về mặt Quách Tề Ngọc, “Anh sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào – chỉ để em nhớ tới anh, em rõ chứ?”
“Tôi sẽ không quên anh!” Quách Tề Ngọc vội vã đưa lời bảo đảm.
Long Chấn cho hắn toàn bộ tuổi ấu thơ, thiếu niên, thậm chí bóng tối khi trưởng thành, hắn làm sao có khả năng quên?
Nhưng hắn cũng không hiểu Long Chấn nói lời này có hàm nghĩa gì.
Chỉ là theo tâm ý cẩn thận nói xong, Quách Tề Ngọc ứng phó lâu dài với Long Chấn một thời gian, điểm này từ lâu làm nhanh quen tay.
Long Chấn nhìn hắn một lúc, mới từ từ buông hắn ra, Quách Tề Ngọc còn chưa kịp hưởng thụ không khí tự do, lại bị kéo về, đại nam nhân cao lớn dùng kỹ xảo đem hắn ôm vào trong ngực kéo đi.
Đi một lúc, nhìn thấy Quách Tề Ngọc thực sự lảo đảo, y mới thay đổi phương thức, dắt tay Quách Tề Ngọc.
Khu dân cư mặc dù cực kỳ cũ nát cũng còn nhiều người trú ngụ tại đây, Quách Tề Ngọc mặt đỏ bừng lên, nghĩ muốn rút tay ra, bị Long Chấn cưỡng chế lôi kéo, đi từng bước một trở về nhà.
Căn phòng đơn chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, góc độ cũng không tệ lắm, Quách Tiểu Bắc ngồi bên cửa sổ, đem cảnh tượng này thu hết vào mắt.
Con ngươi âm u không biết đang suy nghĩ gì.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc hô ra tiếng, “Tiểu Bắc, anh mua trứng về cho em này!”
Quách Tiểu Bắc để sách xuống, tiếp nhận bịch trứng, chia làm hai nửa, một nửa chính mình ăn, một nửa kia đưa cho Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc hết sức vui mừng, cười sờ vào mái tóc mềm mại Quách Thiên Sứ, tiếp nhận bịch trứng.
Đang chuẩn bị ăn, có cảm giác ánh mắt nhìn về phía này, nhắm mắt lại đưa một nửa bịch trứng chia làm hai, đưa ra 41 quả trứng.
Long chấn hài lòng tiếp nhận, hai cái liền ăn sạch.
Quách Tề Ngọc phiền muộn – ăn trứng xong, xoay người đi làm chuyện của mình, hai người không chú ý đến Quách Thiên Sứ nho nhỏ nhìn chằm chằm bịch trứng, hầu như hận muốn đào ra một cái động.
Trước khi Quách Tề Ngọc khai giảng, Long Chấn trước khi đi nói là bên kia xảy ra chút chuyện, nhất định sẽ quay trở lại.
Quách Tề Ngọc nghe nhưng không đáp lời.
Hắn ước gì Long Chấn sớm chút đi, đi càng xa càng tốt, tốt nhất mãi mãi cũng đừng trở về!
Long chấn nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ, vừa bực mình vừa buồn cười.
Nâng gáy Quách Tề Ngọc lên, vén tóc qua đặt một nụ hôn lên trên trán.
Quách Tề Ngọc bị dọa đến chấn kinh, nhảy ra xa tận 1 mét.
Long Chấn sắc mặt không tốt, trầm xuống, hướng Quách thỏ ngoắc ngoắc tay.
Quách thỏ không chịu nổi áp lực, không thể làm gì khác hơn là bước từng bước đi tới, Long Chấn đang chuẩn bị một hồi thân mật, một lần là đủ.
Quách Tề Ngọc giãy dụa không được, trên mặt mơ hồ lộ ra dáng vẻ cầu xin, không ngừng thấp giọng nói: “Đừng, đừng mà, Tiểu Bắc, Tiểu Bắc nó…”
Long Chấn cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Quách Tiểu Bắc vướng bận ở một bên giống như tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Hắn có chút nhụt chí, hắn biết Quách Tiểu Bắc được Quách Tề Ngọc thu dưỡng, không chịu được thời điểm hắn đến van xin!
Cuối cùng y liền buông Quách Tề Ngọc ra.
Có xe đến đón y, Quách Tề Ngọc chỉ đứng ven đường, nói tiếng qua loa, “Đi đường cẩn thận” liền buông mắt xuống không nhìn y nữa.
Long Chấn tiến vào trong xe, thở dài dùng sức xoa đầu Quách Tề Ngọc, không nỡ rời đi.
Quách Tề Ngọc đứng một lúc, thấy xe chuyển qua góc đường, liền nắm tay Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, chúng ta về nhà thôi.”
(Hết chương 15)
Tác giả :
Cát Bá Sinh