Quá Yêu - Lê Tư
Chương 61: Gai trong mắt
Edit: Thiên Di
Beta: Lee
Một nhà ba người ở lại Phong Đình một đêm, cũng là một đêm lưu luyến với bác và bà nội. Đặc biệt là bác, sau khi sinh bé, bác và Lưu Ỷ Nguyệt hai người thay phiên chăm sóc bé. Bây giờ nói đi là đi, bác không thể không đau lòng.
Buổi tối, bé đã ngủ. Sau khi ầm ĩ xong, cuối cùng bé cũng tha cho Lưu Ỷ Nguyệt, nằm trong vòng tay cô ngủ say sưa.
Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp quần áo của hai người, thật ra quần áo của cô không nhiều lắm, nhiều nhất dĩ nhiên là của bé. Lâm Tây Canh ngồi ở một bên, nhìn những bộ quần áo nhỏ nhắn trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, giống như quần áo của búp bê vậy.
“Thật là thần kì, quần áo lại nhỏ như thế!” Lâm Tây Canh cầm một bộ quần áo trên tay xem xét, tưởng tượng bộ dáng của bé sau khi lớn lên.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn động tác của anh, lại nhớ đến lời Triệu Uyển Nghi vừa rồi. Bé rồi cũng sẽ rời xa cô, hơn nữa sẽ rất nhanh. Đúng là sẽ nhanh thôi, con bé sẽ lớn lên, có bạn bè, có những chuyện riêng tư, sau đó sẽ có gia đình. Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt không thể không đau buồn, đôi tay cũng bất giác chậm lại.
“Sao vậy?” Lâm Tây Canh nhạy cảm hỏi, mỗi lời nói cử chỉ của cô bất cứ lúc nào cũng tác động đến dây thần kinh của anh.
Lưu Ỷ Nguyệt nhướng lông mày, nói với anh: “Người nhà của anh giống như là cáo ấy, muốn đào cái hố chờ người khác nhảy vào.”
“Hả? Em có ý gì?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi, sao lại nói thế? Anh lập tức liên tưởng đến việc buổi chiều bà nội nói chuyện với cô, hai người ở trong phòng hơn nửa ngày. “Ai! Lưu Ỷ Nguyệt, anh phải nhắc nhở em một câu, hiện tại em cũng là người của Lâm gia.”
“Ai nói vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt buột miệng hỏi, giương mắt nhìn anh.
“Em là vợ của anh, đương nhiên là người của Lâm gia.” Lâm Tây Canh chỉ chỉ mũi mình trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười nhạt, “Xùy! Em là em. Sao anh không nói anh là người Lưu gia? Anh đừng ngụy biện với em, em không thích.”
Lâm Tây Canh lắc đầu cười, ngẫm lại có khi đàn ông mới là bị coi thường. Anh bày đặt khăng khăng không cần Ngô Nhân Kì, lại coi trọng người phụ nữ muốn mình là người ngoài.
Anh nhìn đồng hồ, nói với Lưu Ỷ Nguyệt: “Không còn sớm, em thu xếp xong chưa? Một lần lấy không hết thì để lần sau lấy tiếp.”
“Sắp xong rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa thu xếp vừa trả lời.
“Ỷ Nguyệt, chúng ta trở về sẽ sống ở tòa nhà Hoa Uy. Anh thật sự không thời gian tìm nhà khác, được không em?”
“Có thể, em không có ý kiến.” Lưu Ỷ Nguyệt không phản đối mà gật đầu, anh nghĩ rằng cô sẽ để ý sao? Kỳ thật, nơi đó Ngô tiểu thư ở cũng không quá một ngày, để ý làm gì.
“Em không để ý sao?” Lâm Tây Canh vẫn còn hoài nghi nên hỏi.
“Không để ý. Sao em phải để ý? Hay là anh hy vọng em để ý?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.
“Nói thật, anh hy vọng em để ý, sau đó ầm ĩ muốn anh đổi nhà.” Lâm Tây Canh cười. Nghĩ đến cách trang trí ở đó, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định sẽ không thích, cũng không hợp với phong cách của cô.
“Em không muốn buồn phiền vì mấy chuyện này. Lại nói tiếp, người chẳng qua chỉ cần hai mét vuông. Em và con chỉ cẩn có chỗ ngủ là đủ rồi” Lưu Ỷ Nguyệt nhún nhún vai trả lời.
“Yêu cầu đơn giản như vậy sao?” Lâm Tây Canh không khỏi lắc đầu dở khóc dở cười.
“Nhân đây, chúng ta nói những chuyện sau này đi.” Lưu Ỷ Nguyệt thu hồi vẻ thoải mái trên mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Tây Canh. “Con còn nhỏ, em tạm thời sẽ không đi ra làm, không loại trừ sau này em có khả năng sẽ đi làm. Trong nhà không cần tìm bảo mẫu, làm việc theo giờ cũng được, người em sẽ tự tìm. Công việc của anh em không xen vào, anh cũng không nên xen vào cuộc sống của em, anh không thể ngăn cản em gặp bạn bè, em cũng sẽ không can thiệp vào chuyện xã giao của anh. Nhưng mà, trừ phi đi công tác, buổi tối anh nhất định phải về nhà trước 12 giờ. Có được không?”
Nghe cô nói một tràng xong, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt cả nửa ngày, sau đó mới gật đầu.”Được, anh đồng ý. Vì sao không thể quá 12 giờ?” Anh cực kỳ hào hứng hỏi.
“Qua 12 giờ chính là một ngày mới. Em sẽ cho rằng anh là cả đêm không về nhà, trong lòng em sẽ không thoải mái. Sau đó sẽ hoài nghi, tiếp đến sẽ cãi nhau, sau đó nữa. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt giải thích như vậy.
“Được rồi.” Lâm Tây Canh đưa tay ngăn những lời tiếp theo của cô lại, “Anh biết rồi.”
“Đồng ý?” Lưu Ỷ Nguyệt ép hỏi.
Lâm Tây Canh cười, gật đầu, “Đồng ý. Nếu sau này em đi làm thì đến phòng kinh doanh được không?”
“Không!” Lưu Ỷ Nguyệt trợn mắt, xoay người nằm xuống đưa lưng về phía Lâm Tây Canh. Đi làm Lâm thị? Mệt anh nghĩ ra. Sao không mở một cửa hàng nhỏ?”.
Lâm Tây Canh cũng nhanh chóng nằm xuống, cánh tay bá đạo ôm lấy thắt lưng cô. Lưu Ỷ Nguyệt kháng nghị, dùng chân đá đá anh. “Ngủ bên kia đi.” Cô nhỏ giọng trách mắng.
“Không đi, anh phải ôm em ngủ.” Lâm Tây Canh chơi xấu.
“Anh có phiền không.” Lưu Ỷ Nguyệt túm lấy bàn tay đang luồn vào áo ngủ, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
“Em là bà xã của anh.” Lâm Tây Canh cười lộ cả hàm răng, rõ ràng là động vật ăn thịt.
Lưu Ỷ Nguyệt dứt khoát không thèm để ý đến anh, một lần nữa quay lại đầu về phía bé đang ngủ say, nhắm mắt lại. Ba ngày của tuần trăng mật khiến cho cô hoàn toàn biết được sự bá đạo của chồng mình, anh muốn làm cái gì không ai có thể ngăn được, đặc biệt chuyện vợ chồng.
Lần này, Lâm Tây Canh không động đậy tiếp nữa, nhưng vẫn ôm eo Lưu Ỷ Nguyệt không buông. Một nhà ba người nằm trên giường ngủ đến tận bình minh.
Lâm Tây Canh mang vợ con trở về tòa nhà Hoa Uy, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé đứng ở giữa phòng khách. Tình trạng tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng, Lâm Tây Canh sớm đã dọn dẹp sạch sẽ đồ vật có liên quan đến Ngô Nhân Kì.
Cô trêu đùa với bé trong lòng, “Con yêu, về nhà rồi! Thích không? Rất được, đúng không?” Cô thì thầm vào tai bé. Bé không trả lời, chỉ hờ hững nhìn khắp nhà. Lưu Ỷ Nguyệt nhiên phát hiện, biểu tình và ánh mắt con gái cực kỳ giống người đàn ông trước mặt.
“Được rồi, bé, ba ba phải đi làm.” Lâm Tây Canh đi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, hôn con gái một cái. Sau đó hỏi Lưu Ỷ Nguyệt, “Anh đến công ty, em ở một mình có được không?”
Lưu Ỷ Nguyệt cười nhạt, lời nói và hành động của anh không đồng nhất, gọi là hỏi, thực tế là thông báo. Vì thế cô đành phải gật đầu, “Có thể.”
Lâm Tây Canh đi rồi, Lưu Ỷ Nguyệt và bé ở lại trong phòng lớn mà trống trải. Cô ôm lấy bé đến xem một gian phòng, hoàn toàn không thích sự rộng lớn, sự trống trải nơi đây. Đem bé đặt vào xe tập đi, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp đồ đạc, đầu tiên cất từng chiếc quần áo nhỏ xinh của bé vào tủ.
Thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rồi ru bé ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt mới thật sự tĩnh tâm lại, cuộc sống hôn nhân của cô đã chính thức bắt đầu rồi, chỉ sợ một thời gian dài sắp tới, một ngày của cô cũng chỉ có như vậy, cô đơn đối diện với căn nhà mênh mông này.
Rời khỏi Phong Đình nhàn nhã, rời khỏi bác và bà nội, ba ngày của tuần trăng mật đã trôi qua, Lâm Tây Canh lại không có thời gian hưởng thụ niềm vui gia đình.
Chuông cửa bất ngờ vang lên, “Ai vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt nói thầm.
Mở cửa ra, trước mắt là Khương Tố Trân, mẹ chồng của cô.
“Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?” Lưu Ỷ Nguyệt nói chuyện lắp ba lắp bắp, nghi vấn trong lòng cũng thốt ra. Khiến Khương Tố Trân vốn đã khó chịu càng thêm mất kiên nhẫn.
“Tôi không thể tới?” Bước vào cửa, Khương Tố Trân hỏi lại.
“Không phải.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Nhà này bừa bộn quá.” Khương Tố Trân quét mắt nhìn bốn phía, nhíu mày kêu ca.
“Mới trở về, còn chưa thu xếp xong ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt ngoài miệng nói vậy, trong lòng thầm hỏi, “Bừa bộn thế sao?”
“Có tìm người giúp việc chưa? Nếu không tôi bảo dì bên nhà tôi qua giúp cho vài ngày.” Khương Tố Trân hỏi.
“Không cần, con không có ý định tìm người.” Lưu Ỷ Nguyệt kiên quyết từ chối.
“Không tìm người? Vậy chuyện nhà ai làm?” Khương Tố Trân ngồi xuống nói, giương mắt nhìn con dâu đang đứng.
“Con tự làm, chỉ cần tìm người làm theo giờ là ổn rồi. Con không thích trong nhà có người lạ.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Khương Tố Trân trừng hai mắt lên, nửa ngày mới bình tĩnh lại, không kiên nhẫn mà phất tay với Lưu Ỷ Nguyệt. “Tùy cô, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Tây Canh, làm như thế nào tôi không xen vào. Pha cho tôi chén trà.”
Lưu Ỷ Nguyệt đi vào phòng bếp, tìm nửa ngày mới tìm được cái chén, cũng không rõ sở thích của mẹ chồng, nên chỉ pha chén trà xanh liền bưng đi ra ngoài.
Cô đặt chén xuống, lễ phép mời, “Mẹ, mời mẹ ạ!”
Khương Tố Trân nhìn chén trà, “Tây Canh không nói cho cô tôi không uống trà xanh?” Bà khinh thường nói.
“Không ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt thành thật trả lời.
“Vậy tôi nói cho cô. Tôi chỉ uống trà Tích Lan, cha của tây canh uống Bích Loa Xuân. Tôi nhớ rõ lúc trước có tặng cho Kì Kì một bộ trà cụ, cô tìm đi. Về sau hãy dùng bộ trà cụ đó.” Khương Tố Trân dặn dò.
“Dạ!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
Lúc này trong phòng truyền ra tiếng khóc của bé, có lẽ vì khi thức dậy không thấy Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng nói với Khương Tố Trân, “Bé dậy rồi! Con đi bế bé!”.
“Cái gì cũng không biết!” Khương Tố Trân nhìn bóng dáng vội vàng của Lưu Ỷ Nguyệt, rất không hài lòng lẩm bẩm.
Chỉ lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé còn đang ngái ngủ đi ra.”Bé, xem ai đến đây! Là bà nội đến!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc lắc bé, làm cho bé tỉnh táo lại.
Khương Tố Trân vẫn ngồi ngay ngắn như trước, không hề có ý muốn bế bé. Lưu Ỷ Nguyệt khó xử đứng trước mặt bà.
“Được rồi, tôi cũng không đợi nữa.” Khương Tố Trân đứng lên, vuốt lại quần áo rồi đi ra cửa, trước khi tới cửa còn quay trở nói thêm với Lưu Ỷ Nguyệt: “Chuyện khác tôi không nói nhiều! Hiện tại cô là con dâu Lâm gia, ra khỏi cửa phải chú ý cách ăn mặc. Tôi không muốn bị người quen nói.” Bà còn nhíu đuôi lông mày, liếc mắt nhìn quần áo trên người Lưu Ỷ Nguyệt.
Chờ đến khi cửa khép lại, Lưu Ỷ Nguyệt cụp mắt nhìn quần áo trên người, trêu chọc bé. “Chú ý cách ăn mặc! Chẳng lẽ muốn tôi mặc lễ phục ở nhà bế con?” Cô còn cố tình học lại ngữ điệu của Khương Tố Trân.
Buổi tối, Lâm Tây Canh về nhà đúng giờ. Trên bàn chỉ có mấy món đơn giản, Lưu Ỷ Nguyệt giải thích, “Hôm nay bận quá, không thời gian mua đồ ăn, đơn giản một chút.”
Cô đặt bé vào ghế cho trẻ con, ba người bắt đầu bữa tối.
“Mẹ tặng bộ trà cụ anh để chỗ nào?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.
“Trà cụ? Hỏi cái này để làm gì?” Lâm Tây Canh tò mò.
“Mẹ nói bà chỉ uống trà Tích Lan, còn muốn dùng bộ trà cụ đó để pha. Nhưng mà em không tìm thấy bộ trà cụ.” Lưu Ỷ Nguyệt không nhìn Lâm Tây Canh cúi đầu đút bé ăn.
“Mẹ đã tới?” Lâm Tây Canh kinh ngạc.
“Ừ! Lúc chiều.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
“Nói gì vậy?” Nhìn thấy biểu tình của Lưu Ỷ Nguyệt, chắc là cuộc gặp mặt cũng không vui vẻ gì.
“Chưa nói gì.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, nhún nhún vai, sau đó ngẩng mặt nhìn Lâm Tây Canh, “Chỉ là muốn em chăm sóc tốt cho anh, sau đó nói cho em biết loại trà mà mẹ và ba thích, còn cố ý nói cho em biết lần sau nên dùng bộ trà cụ để pha trà. Đúng rồi, trước khi đi còn dặn em, ra khỏi nhà phải chú ý quần áo, không thể làm mất mặt Lâm gia.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh thuật lại.
Lâm Tây Canh bị sốc một chút, muốn nói lại thôi. Chỉ sợ, mẹ và Lưu Ỷ Nguyệt lúc đó đều tặng cho đối phương một cái gai trong mắt. Lưu Ỷ Nguyệt muốn một cuộc sống tự do tự tại, nhưng vừa khéo, Khương Tố Trân lại không thể hiểu được lối sống ấy.
Còn bộ trà cụ mà mẹ nhấn mạnh kia? Lâm Tây Canh nhất thời thật không thể nhớ được đã vứt ở xó xỉnh nào.
Beta: Lee
Một nhà ba người ở lại Phong Đình một đêm, cũng là một đêm lưu luyến với bác và bà nội. Đặc biệt là bác, sau khi sinh bé, bác và Lưu Ỷ Nguyệt hai người thay phiên chăm sóc bé. Bây giờ nói đi là đi, bác không thể không đau lòng.
Buổi tối, bé đã ngủ. Sau khi ầm ĩ xong, cuối cùng bé cũng tha cho Lưu Ỷ Nguyệt, nằm trong vòng tay cô ngủ say sưa.
Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp quần áo của hai người, thật ra quần áo của cô không nhiều lắm, nhiều nhất dĩ nhiên là của bé. Lâm Tây Canh ngồi ở một bên, nhìn những bộ quần áo nhỏ nhắn trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, giống như quần áo của búp bê vậy.
“Thật là thần kì, quần áo lại nhỏ như thế!” Lâm Tây Canh cầm một bộ quần áo trên tay xem xét, tưởng tượng bộ dáng của bé sau khi lớn lên.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn động tác của anh, lại nhớ đến lời Triệu Uyển Nghi vừa rồi. Bé rồi cũng sẽ rời xa cô, hơn nữa sẽ rất nhanh. Đúng là sẽ nhanh thôi, con bé sẽ lớn lên, có bạn bè, có những chuyện riêng tư, sau đó sẽ có gia đình. Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt không thể không đau buồn, đôi tay cũng bất giác chậm lại.
“Sao vậy?” Lâm Tây Canh nhạy cảm hỏi, mỗi lời nói cử chỉ của cô bất cứ lúc nào cũng tác động đến dây thần kinh của anh.
Lưu Ỷ Nguyệt nhướng lông mày, nói với anh: “Người nhà của anh giống như là cáo ấy, muốn đào cái hố chờ người khác nhảy vào.”
“Hả? Em có ý gì?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi, sao lại nói thế? Anh lập tức liên tưởng đến việc buổi chiều bà nội nói chuyện với cô, hai người ở trong phòng hơn nửa ngày. “Ai! Lưu Ỷ Nguyệt, anh phải nhắc nhở em một câu, hiện tại em cũng là người của Lâm gia.”
“Ai nói vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt buột miệng hỏi, giương mắt nhìn anh.
“Em là vợ của anh, đương nhiên là người của Lâm gia.” Lâm Tây Canh chỉ chỉ mũi mình trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười nhạt, “Xùy! Em là em. Sao anh không nói anh là người Lưu gia? Anh đừng ngụy biện với em, em không thích.”
Lâm Tây Canh lắc đầu cười, ngẫm lại có khi đàn ông mới là bị coi thường. Anh bày đặt khăng khăng không cần Ngô Nhân Kì, lại coi trọng người phụ nữ muốn mình là người ngoài.
Anh nhìn đồng hồ, nói với Lưu Ỷ Nguyệt: “Không còn sớm, em thu xếp xong chưa? Một lần lấy không hết thì để lần sau lấy tiếp.”
“Sắp xong rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa thu xếp vừa trả lời.
“Ỷ Nguyệt, chúng ta trở về sẽ sống ở tòa nhà Hoa Uy. Anh thật sự không thời gian tìm nhà khác, được không em?”
“Có thể, em không có ý kiến.” Lưu Ỷ Nguyệt không phản đối mà gật đầu, anh nghĩ rằng cô sẽ để ý sao? Kỳ thật, nơi đó Ngô tiểu thư ở cũng không quá một ngày, để ý làm gì.
“Em không để ý sao?” Lâm Tây Canh vẫn còn hoài nghi nên hỏi.
“Không để ý. Sao em phải để ý? Hay là anh hy vọng em để ý?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.
“Nói thật, anh hy vọng em để ý, sau đó ầm ĩ muốn anh đổi nhà.” Lâm Tây Canh cười. Nghĩ đến cách trang trí ở đó, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định sẽ không thích, cũng không hợp với phong cách của cô.
“Em không muốn buồn phiền vì mấy chuyện này. Lại nói tiếp, người chẳng qua chỉ cần hai mét vuông. Em và con chỉ cẩn có chỗ ngủ là đủ rồi” Lưu Ỷ Nguyệt nhún nhún vai trả lời.
“Yêu cầu đơn giản như vậy sao?” Lâm Tây Canh không khỏi lắc đầu dở khóc dở cười.
“Nhân đây, chúng ta nói những chuyện sau này đi.” Lưu Ỷ Nguyệt thu hồi vẻ thoải mái trên mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Tây Canh. “Con còn nhỏ, em tạm thời sẽ không đi ra làm, không loại trừ sau này em có khả năng sẽ đi làm. Trong nhà không cần tìm bảo mẫu, làm việc theo giờ cũng được, người em sẽ tự tìm. Công việc của anh em không xen vào, anh cũng không nên xen vào cuộc sống của em, anh không thể ngăn cản em gặp bạn bè, em cũng sẽ không can thiệp vào chuyện xã giao của anh. Nhưng mà, trừ phi đi công tác, buổi tối anh nhất định phải về nhà trước 12 giờ. Có được không?”
Nghe cô nói một tràng xong, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt cả nửa ngày, sau đó mới gật đầu.”Được, anh đồng ý. Vì sao không thể quá 12 giờ?” Anh cực kỳ hào hứng hỏi.
“Qua 12 giờ chính là một ngày mới. Em sẽ cho rằng anh là cả đêm không về nhà, trong lòng em sẽ không thoải mái. Sau đó sẽ hoài nghi, tiếp đến sẽ cãi nhau, sau đó nữa. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt giải thích như vậy.
“Được rồi.” Lâm Tây Canh đưa tay ngăn những lời tiếp theo của cô lại, “Anh biết rồi.”
“Đồng ý?” Lưu Ỷ Nguyệt ép hỏi.
Lâm Tây Canh cười, gật đầu, “Đồng ý. Nếu sau này em đi làm thì đến phòng kinh doanh được không?”
“Không!” Lưu Ỷ Nguyệt trợn mắt, xoay người nằm xuống đưa lưng về phía Lâm Tây Canh. Đi làm Lâm thị? Mệt anh nghĩ ra. Sao không mở một cửa hàng nhỏ?”.
Lâm Tây Canh cũng nhanh chóng nằm xuống, cánh tay bá đạo ôm lấy thắt lưng cô. Lưu Ỷ Nguyệt kháng nghị, dùng chân đá đá anh. “Ngủ bên kia đi.” Cô nhỏ giọng trách mắng.
“Không đi, anh phải ôm em ngủ.” Lâm Tây Canh chơi xấu.
“Anh có phiền không.” Lưu Ỷ Nguyệt túm lấy bàn tay đang luồn vào áo ngủ, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
“Em là bà xã của anh.” Lâm Tây Canh cười lộ cả hàm răng, rõ ràng là động vật ăn thịt.
Lưu Ỷ Nguyệt dứt khoát không thèm để ý đến anh, một lần nữa quay lại đầu về phía bé đang ngủ say, nhắm mắt lại. Ba ngày của tuần trăng mật khiến cho cô hoàn toàn biết được sự bá đạo của chồng mình, anh muốn làm cái gì không ai có thể ngăn được, đặc biệt chuyện vợ chồng.
Lần này, Lâm Tây Canh không động đậy tiếp nữa, nhưng vẫn ôm eo Lưu Ỷ Nguyệt không buông. Một nhà ba người nằm trên giường ngủ đến tận bình minh.
Lâm Tây Canh mang vợ con trở về tòa nhà Hoa Uy, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé đứng ở giữa phòng khách. Tình trạng tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng, Lâm Tây Canh sớm đã dọn dẹp sạch sẽ đồ vật có liên quan đến Ngô Nhân Kì.
Cô trêu đùa với bé trong lòng, “Con yêu, về nhà rồi! Thích không? Rất được, đúng không?” Cô thì thầm vào tai bé. Bé không trả lời, chỉ hờ hững nhìn khắp nhà. Lưu Ỷ Nguyệt nhiên phát hiện, biểu tình và ánh mắt con gái cực kỳ giống người đàn ông trước mặt.
“Được rồi, bé, ba ba phải đi làm.” Lâm Tây Canh đi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, hôn con gái một cái. Sau đó hỏi Lưu Ỷ Nguyệt, “Anh đến công ty, em ở một mình có được không?”
Lưu Ỷ Nguyệt cười nhạt, lời nói và hành động của anh không đồng nhất, gọi là hỏi, thực tế là thông báo. Vì thế cô đành phải gật đầu, “Có thể.”
Lâm Tây Canh đi rồi, Lưu Ỷ Nguyệt và bé ở lại trong phòng lớn mà trống trải. Cô ôm lấy bé đến xem một gian phòng, hoàn toàn không thích sự rộng lớn, sự trống trải nơi đây. Đem bé đặt vào xe tập đi, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp đồ đạc, đầu tiên cất từng chiếc quần áo nhỏ xinh của bé vào tủ.
Thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rồi ru bé ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt mới thật sự tĩnh tâm lại, cuộc sống hôn nhân của cô đã chính thức bắt đầu rồi, chỉ sợ một thời gian dài sắp tới, một ngày của cô cũng chỉ có như vậy, cô đơn đối diện với căn nhà mênh mông này.
Rời khỏi Phong Đình nhàn nhã, rời khỏi bác và bà nội, ba ngày của tuần trăng mật đã trôi qua, Lâm Tây Canh lại không có thời gian hưởng thụ niềm vui gia đình.
Chuông cửa bất ngờ vang lên, “Ai vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt nói thầm.
Mở cửa ra, trước mắt là Khương Tố Trân, mẹ chồng của cô.
“Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?” Lưu Ỷ Nguyệt nói chuyện lắp ba lắp bắp, nghi vấn trong lòng cũng thốt ra. Khiến Khương Tố Trân vốn đã khó chịu càng thêm mất kiên nhẫn.
“Tôi không thể tới?” Bước vào cửa, Khương Tố Trân hỏi lại.
“Không phải.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Nhà này bừa bộn quá.” Khương Tố Trân quét mắt nhìn bốn phía, nhíu mày kêu ca.
“Mới trở về, còn chưa thu xếp xong ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt ngoài miệng nói vậy, trong lòng thầm hỏi, “Bừa bộn thế sao?”
“Có tìm người giúp việc chưa? Nếu không tôi bảo dì bên nhà tôi qua giúp cho vài ngày.” Khương Tố Trân hỏi.
“Không cần, con không có ý định tìm người.” Lưu Ỷ Nguyệt kiên quyết từ chối.
“Không tìm người? Vậy chuyện nhà ai làm?” Khương Tố Trân ngồi xuống nói, giương mắt nhìn con dâu đang đứng.
“Con tự làm, chỉ cần tìm người làm theo giờ là ổn rồi. Con không thích trong nhà có người lạ.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Khương Tố Trân trừng hai mắt lên, nửa ngày mới bình tĩnh lại, không kiên nhẫn mà phất tay với Lưu Ỷ Nguyệt. “Tùy cô, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Tây Canh, làm như thế nào tôi không xen vào. Pha cho tôi chén trà.”
Lưu Ỷ Nguyệt đi vào phòng bếp, tìm nửa ngày mới tìm được cái chén, cũng không rõ sở thích của mẹ chồng, nên chỉ pha chén trà xanh liền bưng đi ra ngoài.
Cô đặt chén xuống, lễ phép mời, “Mẹ, mời mẹ ạ!”
Khương Tố Trân nhìn chén trà, “Tây Canh không nói cho cô tôi không uống trà xanh?” Bà khinh thường nói.
“Không ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt thành thật trả lời.
“Vậy tôi nói cho cô. Tôi chỉ uống trà Tích Lan, cha của tây canh uống Bích Loa Xuân. Tôi nhớ rõ lúc trước có tặng cho Kì Kì một bộ trà cụ, cô tìm đi. Về sau hãy dùng bộ trà cụ đó.” Khương Tố Trân dặn dò.
“Dạ!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
Lúc này trong phòng truyền ra tiếng khóc của bé, có lẽ vì khi thức dậy không thấy Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng nói với Khương Tố Trân, “Bé dậy rồi! Con đi bế bé!”.
“Cái gì cũng không biết!” Khương Tố Trân nhìn bóng dáng vội vàng của Lưu Ỷ Nguyệt, rất không hài lòng lẩm bẩm.
Chỉ lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé còn đang ngái ngủ đi ra.”Bé, xem ai đến đây! Là bà nội đến!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc lắc bé, làm cho bé tỉnh táo lại.
Khương Tố Trân vẫn ngồi ngay ngắn như trước, không hề có ý muốn bế bé. Lưu Ỷ Nguyệt khó xử đứng trước mặt bà.
“Được rồi, tôi cũng không đợi nữa.” Khương Tố Trân đứng lên, vuốt lại quần áo rồi đi ra cửa, trước khi tới cửa còn quay trở nói thêm với Lưu Ỷ Nguyệt: “Chuyện khác tôi không nói nhiều! Hiện tại cô là con dâu Lâm gia, ra khỏi cửa phải chú ý cách ăn mặc. Tôi không muốn bị người quen nói.” Bà còn nhíu đuôi lông mày, liếc mắt nhìn quần áo trên người Lưu Ỷ Nguyệt.
Chờ đến khi cửa khép lại, Lưu Ỷ Nguyệt cụp mắt nhìn quần áo trên người, trêu chọc bé. “Chú ý cách ăn mặc! Chẳng lẽ muốn tôi mặc lễ phục ở nhà bế con?” Cô còn cố tình học lại ngữ điệu của Khương Tố Trân.
Buổi tối, Lâm Tây Canh về nhà đúng giờ. Trên bàn chỉ có mấy món đơn giản, Lưu Ỷ Nguyệt giải thích, “Hôm nay bận quá, không thời gian mua đồ ăn, đơn giản một chút.”
Cô đặt bé vào ghế cho trẻ con, ba người bắt đầu bữa tối.
“Mẹ tặng bộ trà cụ anh để chỗ nào?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.
“Trà cụ? Hỏi cái này để làm gì?” Lâm Tây Canh tò mò.
“Mẹ nói bà chỉ uống trà Tích Lan, còn muốn dùng bộ trà cụ đó để pha. Nhưng mà em không tìm thấy bộ trà cụ.” Lưu Ỷ Nguyệt không nhìn Lâm Tây Canh cúi đầu đút bé ăn.
“Mẹ đã tới?” Lâm Tây Canh kinh ngạc.
“Ừ! Lúc chiều.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
“Nói gì vậy?” Nhìn thấy biểu tình của Lưu Ỷ Nguyệt, chắc là cuộc gặp mặt cũng không vui vẻ gì.
“Chưa nói gì.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, nhún nhún vai, sau đó ngẩng mặt nhìn Lâm Tây Canh, “Chỉ là muốn em chăm sóc tốt cho anh, sau đó nói cho em biết loại trà mà mẹ và ba thích, còn cố ý nói cho em biết lần sau nên dùng bộ trà cụ để pha trà. Đúng rồi, trước khi đi còn dặn em, ra khỏi nhà phải chú ý quần áo, không thể làm mất mặt Lâm gia.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh thuật lại.
Lâm Tây Canh bị sốc một chút, muốn nói lại thôi. Chỉ sợ, mẹ và Lưu Ỷ Nguyệt lúc đó đều tặng cho đối phương một cái gai trong mắt. Lưu Ỷ Nguyệt muốn một cuộc sống tự do tự tại, nhưng vừa khéo, Khương Tố Trân lại không thể hiểu được lối sống ấy.
Còn bộ trà cụ mà mẹ nhấn mạnh kia? Lâm Tây Canh nhất thời thật không thể nhớ được đã vứt ở xó xỉnh nào.
Tác giả :
Lê Tư