Quá Yêu - Lê Tư
Chương 19: Thanh toán
Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi mở to mắt, thân thể cứng nhắc, cánh tay run lên. Cô cố gắng giật giật, thật lâu máu mới chảy về phía cánh tay, miễn cưỡng khởi động cơ thể ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, những hạt bụi nhảy múa dưới nắng. Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra, mới nhớ mình vẫn còn ở công trường. Cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Đêm qua, mưa vẫn rơi, Lâm Tây Canh không có rời đi, anh ở lại, cũng không có ra lệnh bảo cô đi, vì thế, cô cũng ở lại.
Lưu Ỷ Nguyệt không rõ, chính mình ở lại có tác dụng gì, đối với tất cả mọi việc ở đây, cô chẳng biết gì, với mớ thuật ngữ chuyên ngành Lâm Tây Canh nói, càng như đi trong sương mù.
Quần áo ướt đẫm sau một đêm cũng được nhiệt độ cơ thể hong khô. Lưu Ỷ Nguyệt ngửi ngửi, cả người đều là mùi ẩm mốc, giống như mùi tầng hầm nhiều năm về trước.
Còn nhớ, gần sáng nay, cô mới tìm một chỗ, cuộn mình xuống ngủ tạm. Cô quá mệt mỏi, hoàn toàn không để ý hình tượng, chỉ cần có chỗ ngả lưng là tốt rồi.
Lưu Ỷ Nguyệt từ văn phòng đi ra, nâng cánh tay che ánh mặt trời chói chang. Công trường đã yên tĩnh trở lại, không còn hỗn loạn như đêm qua.
“ Tỉnh rồi sao?” Có người hỏi cô.
Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng mặt nhìn. Lâm Tây Canh đang đứng ở ngoài, “ Lâm tổng.” Giọng cô uể oải, thiếu sức sống.
Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt quần áo nhăn nhúm, mái tóc rối bời, ánh mắt có phần đờ đẫn, chứng tỏ cô rất mệt mỏi.
Khi Lão Tứ thấy cô cuộn tròn trên sô pha, đã nhẹ giọng trách anh, “Đáng thương quá! Cậu cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Sao không cho cô ấy về, ở đây cũng đâu làm được gì.”
Anh thật sự đã quên, quên rằng cô vẫn còn ở đây. Lưu Ỷ Nguyệt cũng thật mạnh mẽ, cô im lặng đứng cạnh mọi người, nhưng lại không quấy rầy bất kì ai.
Mặc dù cô không làm được gì ở đây, anh lại không nói cho cô trở về, cô cũng không chủ động xin phép, cứ lặng lẽ ở lại đây suốt một đêm như thế.
“ Vào đây ăn một chút gì đi.” Lâm Tây Canh nói xong, đi thẳng vào phòng họp.
Lưu Ỷ Nguyệt sửa sang lại quần áo trên người, vuốt lại mái tóc, sau đó mới mở cửa phòng họp đi vào. Bên trong đã đầy người, vẻ mặt ai cũng vô cùng mệt mỏi. Đêm qua quả là một đêm vất vả.
Bữa sáng được bày trên bàn, mỗi người có ít dưa muối, một bát cháo hoa, một quả trứng luộc, một cái bánh mỳ.
Trong phòng, tiếng húp cháo sột soạt, tiếng bát đũa va vào nhau nhộn nhịp, nhưng không ai dám nói chuyện. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cháo trong bát, lại nghĩ mình còn chưa rửa mặt đánh răng, nhưng lúc này cũng không làm được gì, hơn nữa cũng không quá lôi thôi
Cô chậm rãi bưng chén lên, cái miệng nhỏ uống từng ngụm cháo trắng, gắp một ít dưa muối, nhưng lại không hề động tới bánh bao và trứng luộc. Ăn một chén cháo trắng lót bụng, cô buông chén, yên lặng ngồi một chỗ.
Lâm Tây Canh ăn xong tất cả đồ ăn trên bàn, cau mày nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nhìn đến đồ ăn trước mặt cô, “ Cô cũng quá lãng phí, không phải ăn kiêng chứ?”
“ Tôi không đói bụng.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ giọng nói.
“ Không đói bụng? Đây là bữa sáng căn tin đặc biệt chuẩn bị, cô nên đi nhìn xem trên công trường công nhân đều ăn là cái gì.” Lâm Tây Canh lạnh nhạt nói.
Trong phòng mọi người ngẩng đầu đồng tình nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, ngay cả thư kí của mình cũng không bỏ qua, hơn nữa lại là một thư kí nữ, xem ra Lâm Tây Canh thật sự rất giận.
Lưu Ỷ Nguyệt cầm lấy bánh bao lên, chậm rãi cắn từng miếng một, sau đó cầm lấy trứng luộc đưa cho chủ nhiệm mảng công trình bên cạnh, “ Cho anh, tôi không ăn trứng luộc.” Cô nói, không ăn trứng luộc, từ sau khi mẹ cô rời khỏi nhà, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ không ăn trứng luộc nữa.
Chủ nhiệm mảng công trình nhận lấy, cười an ủi cô, Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại.
“ Mọi người ăn xong chưa? Ăn xong rồi, chúng ta bắt đầu hội nghị.” Lâm Tây Canh nói.
Nội dung cuộc họp rất đơn giản, là xử lý hậu quả của vụ việc vừa rồi. Quản lý công trường mất chức, chủ nhiệm các phòng ban có liên quan bị giảm một nửa tiền thưởng cuối năm, công ty thông báo phê bình, lấy biểu hiện sau này xem xét, trước cuối năm nếu tình huống tương tự lại xảy ra sẽ mất chức.
“Cô trở về lập tức thông báo cho toàn bộ công ty, tan họp.” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt, cũng không thèm nhìn mọi người, vung tay bước đi.
Trở lại công ty, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức vào phòng vệ sinh, rửa mặt chải đầu. Nhìn lên khuôn mặt mình vẫn như cũ chật vật không thể tả, quần áo trên người giống như bà bán cá, sắc mặt tái nhợt. Cô lấy bộ trang điểm vẫn mang theo ra, thành thục trang điểm.
Lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt trở lại bàn làm việc, mở máy tính bắt đầu làm báo cáo. Sau khoảng năm phút, thông báo đã hoàn thành. Nhìn danh sách trên trang giấy, trong một đêm, bao nhiêu người bị cách chức, giáng cấp. Từ xưa gần vua như gần cọp, quân muốn thần tử thần không thể không tử, hiện tại cũng thế!
.
Cô đứng lên, gõ cửa phòng Lâm Tây Canh, bên trong truyền ra tiếng nói của anh, “Mời vào.” Giọng nói tràn đầy khí chất.
Lưu Ỷ Nguyệt đi vào, đưa ra bản báo cáo, “ Lâm tổng, xin kí tên.”
Lâm Tây Canh cầm lấy nhìn một lần, cầm lấy bút, chầm chậm kí tên, ba chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Lưu Ỷ Nguyệt cầm bản báo cáo đã phê duyệt xoay người rời đi, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, không nhịn được thở dài, “ Thư kí Lưu, cô có thể tan tầm.” Anh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt xoay người nhìn anh một giây, gật gật đầu nói, “ Cám ơn Lâm tổng.”
Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài không bao lâu, điện thoại trên bàn Lâm Tây Canh vang lên. Anh cố ý không nhận, dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gọi đến, tiếng chuông ngừng reo. Một giây đồng hồ sau, di động đặt trên bàn vang lên, màn hình hiển thị “ Lâm Đông Dương”.
Lâm Tây Canh vẫn không bắt máy, ánh mắt nhìn chằm chằm tư liệu trong tay. Tiếng chuông di động như cùng anh đọ sức, một tiếng vang lên như đòi mạng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Ba thật sự già rồi, năm tháng làm tóc mai của ông có thêm một màu sắc khác, làm cho ý chí kiên định của ông bị giảm đi, lấy đi hết tất cả sự tự tin của ông, nên sự việc này mới có thể khiến ông lo lắng như vậy.
.
Anh cầm di động lên, ấn nút nhận cuộc gọi, “ Cha.” Giọng điệu bình ổn của Lâm Tây Canh vang lên.
“ Sao con không nhận điện thoại?” Lâm Đông Dương chất vấn.
“Vừa rồi con không ở trong phòng, cha có việc tìm con?” Lâm Tây Canh không vội vàng không hốt hoảng trả lời.
“ Đến chỗ cha một chút.” Lâm Đông Dương lớn tiếng nói, không đợi đứa con phản đối liền cúp điện thoại. Ông ta quả nhiên thiếu kiên nhẫn, Lâm Tây Canh vừa lòng, chỉ một bản thông báo, lại có thể mang lại hiệu quả tức thì như thế.
Vào văn phòng của Lâm Đông Dương, Lâm Tây Canh ngồi xuống, Lâm Đông Dương bỏ mắt kính xuống chăm chú nhìn con trai. Có câu nói “ Con trai giống mẹ”, một chút cũng không sai, ngoại trừ cao lớn, Lâm Đông Dương nhìn không ra anh có chỗ nào giống nhau giống ông.
“ Nghe nói, hôm qua con ở công trường cả đêm, sao hôm nay lại không nghỉ ngơi?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Nhiều việc quá, con chưa nghỉ được.” Lâm Tây Canh trả lời.
“ Công việc quan trọng, thân thể cũng quan trọng không kém.”
“ Vâng, cảm ơn cha quan tâm.”
“ Thông báo này là chuyện gì xảy ra?” Lâm Đông Dương nâng tay đưa ra tờ giấy.
“ Việc này? Xử lý hậu quả.” Lâm Tây Canh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, trả lời.
“ Có phải hay không rất không tùy tiện, là bởi vì chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua? Không có công lao cũng có khổ lao, con không thể ỷ thế hiếp người, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của công nhân, người ta sẽ cho là Lâm thị vô tình.” Lâm Đông Dương nói.
“Không chỉ đơn giản là chuyện tối hôm qua, đó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Vì sao lại xảy ra chuyện tối qua, chắc chắn không phải ngày một ngày hai mà thành. Là do một số người bình thường làm việc không thỏa đáng, trên không làm gương, dưới tất noi theo. Trừng phạt bọn họ, là con muốn cho công nhân một lời giải thích. Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, không thể vì bất cứ lý do gì mà nương tay được. Con muốn bất cứ công nhân nào ở Lâm thị cũng hiểu được, làm việc ở Lâm thị rất có tương lai, chỉ cần có khả năng là còn có cơ hội.”
Lâm Đông Dương nhìn anh, Lâm Tây Canh nói xong ông cũng chưa lên tiếng. Vua nào triều thần nấy, anh đang bắt đầu thanh toán người của ông ta, lý do đường hoàng, làm cho ông á khẩu không trả lời được.
Nhưng có thể nào ông cứ như vậy mà cam lòng rút khỏi vị trí này, ông vất vả nửa đời tạo ra sản nghiệp, trước mặt là đứa con tài giỏi của chính mình, tương lai Lâm thị cũng không thể không thừa nhận anh.
Lâm Đông Dương đã có một chút không câm lòng, không cam lòng bị anh như vậy thanh toán.
Sau một lúc lâu, ông miễn cưỡng mở miệng, “ Cho dù con muốn ổn định công ty, cũng không thể xử lý nhiều người như thế.”
“ Làm cho ổn định trước tiên có náo loạn là điều bình thường, Lâm thị có lẽ thực sự cần một chấn động như vậy.” Lâm Tây Canh không cho là đúng.
“Cha hy vọng lần sau tốt nhất con cùng cha bàn bạc một chút, không thể tùy tiện quyết định như thế.” Lâm Đông Dương buông bản thông báo, nhẹ nhàng để xuống mặt bàn.
“ Đây là quyền hội đồng quản trị giao cho con, một mình con cũng có quyền quyết định.” Lâm Tây Canh không khách khí nói lời sắc bén, có hội đồng quản trị, Lâm Đông Dương không thể một tay che trời.
Lâm Tây Canh còn muốn cảm ơn bên ngoại, năm đó nếu không có nhà vợ giúp đỡ, Lâm Đông Dương đâu có ngày hôm nay. Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân vì sao, ông không thể ly hôn với bà.
“ Tây Canh, tôi là cha anh.” Giọng nói Lâm Đông Dương lớn hơn
“Cha, đây là công ty.” Lâm Tây Canh sửa lại.
Lâm Đông Dương hạ giọng, sau đó nói, “Tây Canh, tôi hy vọng anh không cần đem tình cảm cá nhân mang đến công ty.”
Lâm Tây Canh nở nụ cười, “Cha, con không có, chắc hẳn cha hiểu quyết định của con là đúng. Còn việc gì nữa không cha?” Anh quyết định ngưng cuộc đấu khẩu nhàm chán này.
“ Không, anh có thể đi rồi.” Lâm Đông Dương nhẫn nhịn, ai nói cho trước đây ông đi sai một bước, tạo nên tất cả cục diện ngày hôm nay.
Lâm Tây Canh đứng lên, “Cha, con đi ra ngoài.”
Lâm Đông Dương nhìn đứa con trai, anh ngẩng cao đầu bước ra cửa, thậm chí có thể cảm nhận sự đắc ý trong lòng anh. Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này, ngày mà ông không thể kiểm soát được anh.
Trên đường đi về phòng làm việc, tâm trạng Lâm Tây Canh đặc biệt sảng khoái. Anh thấy sự bối rối cha mình, chính anh cũng có năng lực làm cho ông cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một cái.
Trận mưa này tới thật đúng lúc, sau cơn mưa lại xuất hiện cầu vồng. Lâm Tây Canh nhìn một mảnh trời xanh, rốt cuộc anh đã thấy cầu vồng.
Khi trở lại văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt đã không còn ở bàn làm việc.
Lưu Ỷ Nguyệt về đến nhà, cởi quần áo trên người, đi vào phòng tắm ngâm mình. Đêm qua, Lâm Tây Canh rõ ràng có thể cho cô về, nhưng anh không nói gì, cô cũng không chủ động hỏi.
Trong phòng họp, cô nhìn anh đi vào lại đi ra ngoài, đi ra ngoài lại đi vào, lặp đi lặp lại.
Lão Tứ cũng ở đó, thấy cô ngồi gõ bàn phím, anh đi đến gần, “ Ỷ Nguyệt, tên cô thật ý nghĩa, rất giống tên cháu gái tôi.”
(Lee: Sau này mọi người sẽ thấy chi tiết này rất thú vị nhé )
“ Thật sao? Cô ấy tên là gì?” Lưu Ỷ Nguyệt cũng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.
“ Nó tên là Cửu Nguyệt (汣玥) , sinh vào tháng chín, còn cô?” Lão Tứ trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt hơi hồi hộp, không ngờ trên đời này còn có người đặt tên theo tháng.
“Chữ Cửu trong tên của nó gồm 3 giọt nước thêm vào chữ Cửu (lâu dài), có ý nghĩa là lớn hơn hồ một chút, nhỏ hơn sông một chút.” Lão Tứ vẫn tiếp tục lải nhải. Lưu Ỷ Ngyệt tự giễu mình quá nhạy cảm, cô lấy lại bình tĩnh tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tiếng nói của Lão Tứ giống như nhạc đệm cho tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Lưu Ỷ Nguyệt ngâm nước đến khi làn da trắng bệch, nhăn lại mới từ bồn tắm đi ra, nấu một bát mì, ăn được một nửa thì di động vang lên, nhìn lên màn hình, là Lưu Hướng Đông.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, những hạt bụi nhảy múa dưới nắng. Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra, mới nhớ mình vẫn còn ở công trường. Cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Đêm qua, mưa vẫn rơi, Lâm Tây Canh không có rời đi, anh ở lại, cũng không có ra lệnh bảo cô đi, vì thế, cô cũng ở lại.
Lưu Ỷ Nguyệt không rõ, chính mình ở lại có tác dụng gì, đối với tất cả mọi việc ở đây, cô chẳng biết gì, với mớ thuật ngữ chuyên ngành Lâm Tây Canh nói, càng như đi trong sương mù.
Quần áo ướt đẫm sau một đêm cũng được nhiệt độ cơ thể hong khô. Lưu Ỷ Nguyệt ngửi ngửi, cả người đều là mùi ẩm mốc, giống như mùi tầng hầm nhiều năm về trước.
Còn nhớ, gần sáng nay, cô mới tìm một chỗ, cuộn mình xuống ngủ tạm. Cô quá mệt mỏi, hoàn toàn không để ý hình tượng, chỉ cần có chỗ ngả lưng là tốt rồi.
Lưu Ỷ Nguyệt từ văn phòng đi ra, nâng cánh tay che ánh mặt trời chói chang. Công trường đã yên tĩnh trở lại, không còn hỗn loạn như đêm qua.
“ Tỉnh rồi sao?” Có người hỏi cô.
Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng mặt nhìn. Lâm Tây Canh đang đứng ở ngoài, “ Lâm tổng.” Giọng cô uể oải, thiếu sức sống.
Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt quần áo nhăn nhúm, mái tóc rối bời, ánh mắt có phần đờ đẫn, chứng tỏ cô rất mệt mỏi.
Khi Lão Tứ thấy cô cuộn tròn trên sô pha, đã nhẹ giọng trách anh, “Đáng thương quá! Cậu cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Sao không cho cô ấy về, ở đây cũng đâu làm được gì.”
Anh thật sự đã quên, quên rằng cô vẫn còn ở đây. Lưu Ỷ Nguyệt cũng thật mạnh mẽ, cô im lặng đứng cạnh mọi người, nhưng lại không quấy rầy bất kì ai.
Mặc dù cô không làm được gì ở đây, anh lại không nói cho cô trở về, cô cũng không chủ động xin phép, cứ lặng lẽ ở lại đây suốt một đêm như thế.
“ Vào đây ăn một chút gì đi.” Lâm Tây Canh nói xong, đi thẳng vào phòng họp.
Lưu Ỷ Nguyệt sửa sang lại quần áo trên người, vuốt lại mái tóc, sau đó mới mở cửa phòng họp đi vào. Bên trong đã đầy người, vẻ mặt ai cũng vô cùng mệt mỏi. Đêm qua quả là một đêm vất vả.
Bữa sáng được bày trên bàn, mỗi người có ít dưa muối, một bát cháo hoa, một quả trứng luộc, một cái bánh mỳ.
Trong phòng, tiếng húp cháo sột soạt, tiếng bát đũa va vào nhau nhộn nhịp, nhưng không ai dám nói chuyện. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cháo trong bát, lại nghĩ mình còn chưa rửa mặt đánh răng, nhưng lúc này cũng không làm được gì, hơn nữa cũng không quá lôi thôi
Cô chậm rãi bưng chén lên, cái miệng nhỏ uống từng ngụm cháo trắng, gắp một ít dưa muối, nhưng lại không hề động tới bánh bao và trứng luộc. Ăn một chén cháo trắng lót bụng, cô buông chén, yên lặng ngồi một chỗ.
Lâm Tây Canh ăn xong tất cả đồ ăn trên bàn, cau mày nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nhìn đến đồ ăn trước mặt cô, “ Cô cũng quá lãng phí, không phải ăn kiêng chứ?”
“ Tôi không đói bụng.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ giọng nói.
“ Không đói bụng? Đây là bữa sáng căn tin đặc biệt chuẩn bị, cô nên đi nhìn xem trên công trường công nhân đều ăn là cái gì.” Lâm Tây Canh lạnh nhạt nói.
Trong phòng mọi người ngẩng đầu đồng tình nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, ngay cả thư kí của mình cũng không bỏ qua, hơn nữa lại là một thư kí nữ, xem ra Lâm Tây Canh thật sự rất giận.
Lưu Ỷ Nguyệt cầm lấy bánh bao lên, chậm rãi cắn từng miếng một, sau đó cầm lấy trứng luộc đưa cho chủ nhiệm mảng công trình bên cạnh, “ Cho anh, tôi không ăn trứng luộc.” Cô nói, không ăn trứng luộc, từ sau khi mẹ cô rời khỏi nhà, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ không ăn trứng luộc nữa.
Chủ nhiệm mảng công trình nhận lấy, cười an ủi cô, Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại.
“ Mọi người ăn xong chưa? Ăn xong rồi, chúng ta bắt đầu hội nghị.” Lâm Tây Canh nói.
Nội dung cuộc họp rất đơn giản, là xử lý hậu quả của vụ việc vừa rồi. Quản lý công trường mất chức, chủ nhiệm các phòng ban có liên quan bị giảm một nửa tiền thưởng cuối năm, công ty thông báo phê bình, lấy biểu hiện sau này xem xét, trước cuối năm nếu tình huống tương tự lại xảy ra sẽ mất chức.
“Cô trở về lập tức thông báo cho toàn bộ công ty, tan họp.” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt, cũng không thèm nhìn mọi người, vung tay bước đi.
Trở lại công ty, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức vào phòng vệ sinh, rửa mặt chải đầu. Nhìn lên khuôn mặt mình vẫn như cũ chật vật không thể tả, quần áo trên người giống như bà bán cá, sắc mặt tái nhợt. Cô lấy bộ trang điểm vẫn mang theo ra, thành thục trang điểm.
Lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt trở lại bàn làm việc, mở máy tính bắt đầu làm báo cáo. Sau khoảng năm phút, thông báo đã hoàn thành. Nhìn danh sách trên trang giấy, trong một đêm, bao nhiêu người bị cách chức, giáng cấp. Từ xưa gần vua như gần cọp, quân muốn thần tử thần không thể không tử, hiện tại cũng thế!
.
Cô đứng lên, gõ cửa phòng Lâm Tây Canh, bên trong truyền ra tiếng nói của anh, “Mời vào.” Giọng nói tràn đầy khí chất.
Lưu Ỷ Nguyệt đi vào, đưa ra bản báo cáo, “ Lâm tổng, xin kí tên.”
Lâm Tây Canh cầm lấy nhìn một lần, cầm lấy bút, chầm chậm kí tên, ba chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Lưu Ỷ Nguyệt cầm bản báo cáo đã phê duyệt xoay người rời đi, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, không nhịn được thở dài, “ Thư kí Lưu, cô có thể tan tầm.” Anh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt xoay người nhìn anh một giây, gật gật đầu nói, “ Cám ơn Lâm tổng.”
Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài không bao lâu, điện thoại trên bàn Lâm Tây Canh vang lên. Anh cố ý không nhận, dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gọi đến, tiếng chuông ngừng reo. Một giây đồng hồ sau, di động đặt trên bàn vang lên, màn hình hiển thị “ Lâm Đông Dương”.
Lâm Tây Canh vẫn không bắt máy, ánh mắt nhìn chằm chằm tư liệu trong tay. Tiếng chuông di động như cùng anh đọ sức, một tiếng vang lên như đòi mạng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Ba thật sự già rồi, năm tháng làm tóc mai của ông có thêm một màu sắc khác, làm cho ý chí kiên định của ông bị giảm đi, lấy đi hết tất cả sự tự tin của ông, nên sự việc này mới có thể khiến ông lo lắng như vậy.
.
Anh cầm di động lên, ấn nút nhận cuộc gọi, “ Cha.” Giọng điệu bình ổn của Lâm Tây Canh vang lên.
“ Sao con không nhận điện thoại?” Lâm Đông Dương chất vấn.
“Vừa rồi con không ở trong phòng, cha có việc tìm con?” Lâm Tây Canh không vội vàng không hốt hoảng trả lời.
“ Đến chỗ cha một chút.” Lâm Đông Dương lớn tiếng nói, không đợi đứa con phản đối liền cúp điện thoại. Ông ta quả nhiên thiếu kiên nhẫn, Lâm Tây Canh vừa lòng, chỉ một bản thông báo, lại có thể mang lại hiệu quả tức thì như thế.
Vào văn phòng của Lâm Đông Dương, Lâm Tây Canh ngồi xuống, Lâm Đông Dương bỏ mắt kính xuống chăm chú nhìn con trai. Có câu nói “ Con trai giống mẹ”, một chút cũng không sai, ngoại trừ cao lớn, Lâm Đông Dương nhìn không ra anh có chỗ nào giống nhau giống ông.
“ Nghe nói, hôm qua con ở công trường cả đêm, sao hôm nay lại không nghỉ ngơi?” Lâm Đông Dương hỏi.
“Nhiều việc quá, con chưa nghỉ được.” Lâm Tây Canh trả lời.
“ Công việc quan trọng, thân thể cũng quan trọng không kém.”
“ Vâng, cảm ơn cha quan tâm.”
“ Thông báo này là chuyện gì xảy ra?” Lâm Đông Dương nâng tay đưa ra tờ giấy.
“ Việc này? Xử lý hậu quả.” Lâm Tây Canh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, trả lời.
“ Có phải hay không rất không tùy tiện, là bởi vì chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua? Không có công lao cũng có khổ lao, con không thể ỷ thế hiếp người, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của công nhân, người ta sẽ cho là Lâm thị vô tình.” Lâm Đông Dương nói.
“Không chỉ đơn giản là chuyện tối hôm qua, đó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Vì sao lại xảy ra chuyện tối qua, chắc chắn không phải ngày một ngày hai mà thành. Là do một số người bình thường làm việc không thỏa đáng, trên không làm gương, dưới tất noi theo. Trừng phạt bọn họ, là con muốn cho công nhân một lời giải thích. Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, không thể vì bất cứ lý do gì mà nương tay được. Con muốn bất cứ công nhân nào ở Lâm thị cũng hiểu được, làm việc ở Lâm thị rất có tương lai, chỉ cần có khả năng là còn có cơ hội.”
Lâm Đông Dương nhìn anh, Lâm Tây Canh nói xong ông cũng chưa lên tiếng. Vua nào triều thần nấy, anh đang bắt đầu thanh toán người của ông ta, lý do đường hoàng, làm cho ông á khẩu không trả lời được.
Nhưng có thể nào ông cứ như vậy mà cam lòng rút khỏi vị trí này, ông vất vả nửa đời tạo ra sản nghiệp, trước mặt là đứa con tài giỏi của chính mình, tương lai Lâm thị cũng không thể không thừa nhận anh.
Lâm Đông Dương đã có một chút không câm lòng, không cam lòng bị anh như vậy thanh toán.
Sau một lúc lâu, ông miễn cưỡng mở miệng, “ Cho dù con muốn ổn định công ty, cũng không thể xử lý nhiều người như thế.”
“ Làm cho ổn định trước tiên có náo loạn là điều bình thường, Lâm thị có lẽ thực sự cần một chấn động như vậy.” Lâm Tây Canh không cho là đúng.
“Cha hy vọng lần sau tốt nhất con cùng cha bàn bạc một chút, không thể tùy tiện quyết định như thế.” Lâm Đông Dương buông bản thông báo, nhẹ nhàng để xuống mặt bàn.
“ Đây là quyền hội đồng quản trị giao cho con, một mình con cũng có quyền quyết định.” Lâm Tây Canh không khách khí nói lời sắc bén, có hội đồng quản trị, Lâm Đông Dương không thể một tay che trời.
Lâm Tây Canh còn muốn cảm ơn bên ngoại, năm đó nếu không có nhà vợ giúp đỡ, Lâm Đông Dương đâu có ngày hôm nay. Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân vì sao, ông không thể ly hôn với bà.
“ Tây Canh, tôi là cha anh.” Giọng nói Lâm Đông Dương lớn hơn
“Cha, đây là công ty.” Lâm Tây Canh sửa lại.
Lâm Đông Dương hạ giọng, sau đó nói, “Tây Canh, tôi hy vọng anh không cần đem tình cảm cá nhân mang đến công ty.”
Lâm Tây Canh nở nụ cười, “Cha, con không có, chắc hẳn cha hiểu quyết định của con là đúng. Còn việc gì nữa không cha?” Anh quyết định ngưng cuộc đấu khẩu nhàm chán này.
“ Không, anh có thể đi rồi.” Lâm Đông Dương nhẫn nhịn, ai nói cho trước đây ông đi sai một bước, tạo nên tất cả cục diện ngày hôm nay.
Lâm Tây Canh đứng lên, “Cha, con đi ra ngoài.”
Lâm Đông Dương nhìn đứa con trai, anh ngẩng cao đầu bước ra cửa, thậm chí có thể cảm nhận sự đắc ý trong lòng anh. Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này, ngày mà ông không thể kiểm soát được anh.
Trên đường đi về phòng làm việc, tâm trạng Lâm Tây Canh đặc biệt sảng khoái. Anh thấy sự bối rối cha mình, chính anh cũng có năng lực làm cho ông cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một cái.
Trận mưa này tới thật đúng lúc, sau cơn mưa lại xuất hiện cầu vồng. Lâm Tây Canh nhìn một mảnh trời xanh, rốt cuộc anh đã thấy cầu vồng.
Khi trở lại văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt đã không còn ở bàn làm việc.
Lưu Ỷ Nguyệt về đến nhà, cởi quần áo trên người, đi vào phòng tắm ngâm mình. Đêm qua, Lâm Tây Canh rõ ràng có thể cho cô về, nhưng anh không nói gì, cô cũng không chủ động hỏi.
Trong phòng họp, cô nhìn anh đi vào lại đi ra ngoài, đi ra ngoài lại đi vào, lặp đi lặp lại.
Lão Tứ cũng ở đó, thấy cô ngồi gõ bàn phím, anh đi đến gần, “ Ỷ Nguyệt, tên cô thật ý nghĩa, rất giống tên cháu gái tôi.”
(Lee: Sau này mọi người sẽ thấy chi tiết này rất thú vị nhé )
“ Thật sao? Cô ấy tên là gì?” Lưu Ỷ Nguyệt cũng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.
“ Nó tên là Cửu Nguyệt (汣玥) , sinh vào tháng chín, còn cô?” Lão Tứ trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt hơi hồi hộp, không ngờ trên đời này còn có người đặt tên theo tháng.
“Chữ Cửu trong tên của nó gồm 3 giọt nước thêm vào chữ Cửu (lâu dài), có ý nghĩa là lớn hơn hồ một chút, nhỏ hơn sông một chút.” Lão Tứ vẫn tiếp tục lải nhải. Lưu Ỷ Ngyệt tự giễu mình quá nhạy cảm, cô lấy lại bình tĩnh tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tiếng nói của Lão Tứ giống như nhạc đệm cho tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Lưu Ỷ Nguyệt ngâm nước đến khi làn da trắng bệch, nhăn lại mới từ bồn tắm đi ra, nấu một bát mì, ăn được một nửa thì di động vang lên, nhìn lên màn hình, là Lưu Hướng Đông.
Tác giả :
Lê Tư