Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta
Chương 4
Thứ 7 này là sinh nhật lần thứ 80 của bà nội của Tạ Từ Thuật. Theo ý của Tạ Khiêm Lai là tổ chức một lễ mừng thọ thật đình đám nhưng bà nội Tạ tuổi cao thân thể lại yếu, không thích hợp với không khí náo nhiệt nên cuối cùng phải bỏ qua ý tưởng đó, lựa chọn tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà.
Bà Tạ chỉ có một cô con gái. Nhưng nhiều năm nay Tạ Tư Nhược và chồng mình sống ở nơi khác, ngày lễ tết mới về Đồng Thành chơi một lần, hai đứa cháu ngoại cũng không thường xuyên gặp.
Trong những đứa cháu chỉ có Tạ Từ Thuật là thường xuyên bồi bạn với bà, mối quan hệ hai bà cháu luôn luôn thân mật.
Thời điểm Tạ Từ Thuật học cấp 2, ba mẹ hắn li dị, quan hệ giữa hắn và cha hắn như nước với lửa.
hắn quậy phá mấy năm, chỉ có bà nội nói hắn mới nghe lời được vài phần, rốt cuộc có dấu hiệu thu liễm hành vi của mình lại.
Tạ Từ Thuật nhờ người mua một khối ngọc thạch pha lê lại mời lão sư phụ mài toàn bộ bằng tay, mài thành một pho trường thọ Phật để làm quà cho bà nội mình.
Hôm nay Tạ Từ Thuật xử lí hết công việc trong buổi sáng sau đó vội vã mang theo thọ lễ đi về Thập Lý Đường.
Thập Lý Đường ở Đồng Thành được xưng là một trong những sơn cảnh top 10, hoa cỏ um tùm, núi non trùng điệp. Trước mặt là thành thị phồn hoa, lưng dựa vào núi rừng thanh tịnh đẹp đẽ, trong loạn có tĩnh trở thành khu dưỡng sinh bậc nhất.
Bảo vệ khu biệt thự nhận ra xe của Tạ Từ Thuật, cúi đầu chào hắn sau đó mở cửa cho hắn vào.
Hôm nay sinh nhật của bà nội Tạ, về cơ bản là người trong nhà đều đến đông đủ, ngay cả Tô Ứng Quy quanh năm đều đi đóng phim cũng có mặt.
Tô Ứng Quy ngôi ở ghế sofa bên phải nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Ứng Trừng ngồi trên ghế chơi PS cùng với Song Hữu.
Các cô dì chú bác đều ngồi nói chuyện với nhau ở trên tầng, không cần phải diễn vở kịch thân thân thiết.
Song Hữu chú ý đến Tạ Từ Thuật đang đi vào,ngọt ngào gọi hắn :
-Bà nội và mọi người ở trên tầng nói chuyện, nhắc đến anh mãi đó, anh họ, hôm nay anh mặc bộ này đẹp trai quá đi.
Tô Ứng Trừng chính là fan lớn của Tạ Từ Thuật, cũng hùa theo mà khen
-Thôi thôi đừng nói , anh họ mặc bộ này, một chút cũng không giống bận rộn
Tạ Từ Thuật hoàn toàn coi như Tô Ứng Trừng đang thả rắm, chỉ nghe điều tốt, khen lại Song Hữu hai câu, khen cho cô thẳng cả người ra.
Tô Ứng Quy nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, mỉm cười nhẹ:
- Ở nước ngoài còn chưa đủ cho anh phóng túng hay sao?
Tạ Từ Thuật không tức giận, ngược lại khoe khoang:
- Bà xã cậu khen tôi đẹp trai này
Tô Ứng Quy nhìn Song Hữu một cái, điềm đạm hỏi:
-anh có đẹp trai không?
Song Hữu cẩn thận so sánh khuôn mặt hai người đàn ông cuối cùng thả ra một câu:
- không cùng một cấp bậc
Tô Ứng Trừng chân chó, ra sức phụ họa:
- anh hai, anh cần gì hỏi những câu hỏi như này để tự rước lấy nhục, ảnh hưởng đến hòa bình gia đình
Mặt Tô Ứng Quy đen lại, ý cười trên mặt Tạ Từ Thuật càng sâu.
trên TV đang chiếu bộ phim thanh xuân tuổi trẻ do Tô Ứng Quy đóng, đúng lúc này chuyển đến cảnh hôn môi.
Tạ Từ Thuật cầm hộp quà đi lên tầng, trước khi đi còn không quên đâm cho một nhát:
- Tô lão sư, kĩ thuật hôn không tệ nha
Tô Ứng Trừng “ Xì” một tiếng:
- Đầy là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh phải không anh?
Song Hữu mặt không đổi sắc trả lời:
- Phải đó, hôn 53 giây, lượng hô hấp của Tô lão sư thật tốt
Tô Ứng Quy: “…..”
Tạ Từ Thuật men theo cầu thang vòng đi lên lầu, đem trường thọ Phật ngọc tặng cho bà nội, bà nội rất yêu thích món quà này.
Tạ Từ Thuật dáng vẻ đẹp mắt lại biết dỗ cho người khác vui vẻ, bà nội nghe hắn nói đùa, cười đến không khép được miệng.
——
Sau bữa trưa, Tạ Từ Thuật bồi bà nội đánh được mấy ván mạt chược thì bị Tạ Khiêm Lai gọi vào thư phòng nói chuyện.
Cửa vừa đóng lại, Tạ Khiêm Lai cũng không thèm bảo Tạ Từ Thuật ngồi xuống.
Tạ Từ Thuật đã quen rồi, bao nhiêu năm Tạ Khiêm Lai còn không hé được khuôn mặt tươi cười ra, nói gì đến việc bảo mình ngồi xuống, hắn cợt nhả hỏi:
- Tạ tổng có chỉ thị gì nói đi , bà nội còn đang chờ con xuống chơi bài
Tạ Khiêm Lai ghét nhất chính là khí thế bất cần đời, cứng đầu này, vĩnh viễn là một dáng tạm bợ, kiêu ngạo khó nói , không nghe lời, cả người thẳng đứng.
Hai đầu lông mày của ông nhíu càng chặt, trầm giọng nói :
- Hà tổng gọi cho ta,cái gì mà một miếng đất không đủ cho anh chơi ván bài mạt chược? Loại lời nói không có mặt mũi như vậy mà anh cũng không biết xấu hổ nói ra, càng ngày càng không có tiền đồ
- Bọn họ mua hot sreach, tìm cách buộc chặt với danh tiếng của con thì có mặt mũi? rõ ràng không biết xấu hổ còn tỏ ra mình bị hại, có ý tứ
Tạ Từ Thuật cười nửa miệng, hỏi lại ông:
- Hay là nói , bây giờ Bảo Sang cần mua một khối đất cũng cần con bán sắc sao?
Tạ Khiêm Lai nhìn hắn , âm thanh lạnh lùng:
- anh ăn nói với người lớn bằng thái độ gì vậy?
Tạ Từ Thuật không muốn nghe ông ta thuyết giáo liền không kiên nhẫn mà nói :
- Miếng đất ở thành Nam kia có cũng được mà không có cũng được, nếu bọn họ cảm thấy hợp tác giữa 2 thương nghiệp không đủ để thỏa mãn thì đẩy ngã họ
Tạ Khiêm Lai nhíu mày trầm mặc, qua một lúc lại nói chuyện khác
-Có phải cậu đề nghị xây dựng phim trường ở Đồng Thành ở trên hội đồng quản trị?
Tạ Từ Thuật đoán được ông ta muốn đề cập chuyện này, trả lời:
-Đúng vậy
Tạ Khiêm Lai cũng không xem trọng cái hạng mục này, lời nói đều mang theo ý phê phán:
-Cậu vừa tiếp nhận công ty liền tiến hành chuyển hình sản nghiệp, ai cho cậu lá gan ngông cuồng lớn như vậy?
Tạ Từ Thuật tự rót cho mình một chén trà,trà đắng thấm đến tận xương nhưng thật ra để giúp mình hạ hỏa.
-Nếu công ty cứ theo lối cũ không sớm thì muộn sẽ bị thị trường đào thải.
-Mấy năm nay Đồng Thành phát triển rất nhiều công ty quản lý, ngành điện ảnh lợi nhuận rất lớn, ai ai cũng muốn tranh một chén canh, hiện tại không ra tay vậy định chờ sau này người khác ăn thừa rồi chừa xương cho gặm sao?
Tạ Khiêm Lai nghe xong cũng không thay đổi thái độ, hắt một bát nước lạnh vào mặt hắn
-Súng bắn chim đầu đàn
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, hôm nay là sinh nhật bà nội nên hắn không muốn cãi nhau với ông ta. hắn đứng lên, phủi phủi nếp nhăn ở quần tây sau đó đứng dậy lướt qua Tạ Khiêm Lai đi ra ngoài cửa.
Tạ Khiêm Lai nhìn theo bóng dáng của hắn , cười nhạt:
-Bảo Sang là tâm huyết của các đời Tạ gia, không chịu được việc cậu mang ra để chơi đùa.
Tạ Từ Thuật dừng bước chân lại, kìm nén cảm xúc:
-Con cũng họ Tạ, con có chơi cái gì cũng sẽ không lấy Bảo Sang ra chơi.
Tạ Khiêm Lai cười lạnh:
-Cậu còn biết cậu họ Tạ sao, cậu nhìn lại xem toàn thân cậu có điểm nào giống ta?
- Tại vì con không giống người, người liền coi thường con từ nhỏ ,nhưng dù vậy con cũng không cảm thấy người ngạo mạn.
-Người làm nửa đời như thế nào đó là chuyện của người
Tạ Từ Thuật quay đầu lại, ánh mắt lạnh dần, kiên nhẫn hao hết lửa giận
Ngày đó Hạ Dương vươn cành ô liu ra nhưng Ôn Tri Lê không tiếp nhận. Thái Hành chính là công ty chuyên thiết kế kiến trúc công ty nổi tiếng tại Đồng Thành, công việc chủ yếu liên quan đến các công trình lớn của thành phố, có không ít tác phẩm nổi danh.
Ôn Tri Lê không thể phủ nhận được rằng nơi đó là một nơi làm việc tốt nhưng mà rất tiếc không phải là nơi cô mong muốn.
Tạm gác công việc sang một bên, bây giờ việc chính là chuyến du lịch.
Gần đây bà ngoại cô rất mê phim cổ trang, muốn xem qua kiến trúc thời cổ đại một chút.
Vân Thành bốn mùa như xuân, rất thích hợp để tránh nóng, hơn nữa bên đó có một phim trường, một công đôi việc.
Với nguyên tắc hưởng thụ là chính, nghỉ ngơi là phụ, lần này Ôn Tri Lê kinh tế dư dả, không phải lo nghĩ tiền nong, cái gì cũng đặt thứ tốt nhất. Hành trình theo dự tính sẽ kéo dài mười ngày.
Ôn Tri Lê tính thích tự đi , không muốn đi theo tour nên tự thuê một chiếc xe địa hình, tự lái xe đưa hai lão nhân đi du lịch ngắm cảnh.
Phim trường cách sân bay không xa nên Ôn Tri Lê đặt lên đầu lộ trinh.
Bà ngoại nhìn thấy mấy cửa hàng hán phúc thì thật lưu luyến, chầm chậm vừa đi vừa ngắm nhưng vì không muốn tiêu phí tiền của cháu gái nên không nói gì, chỉ nói là mình muốn đi dạo.
Ôn Tri Lê thấy vậy, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cô quyết đoán dắt tay bà ngoại vào một cửa hàng, chọn cho bà ba bộ hán phục phong cách khác nhau để bà chụp ảnh.
Bà ngoại ban đầu còn xót tiền thay cô , sau đó lại chơi vui vẻ, lôi kéo ông ngoại đi khắp nơi, đi đến đâu cũng để Ôn Tri Lê chụp vài cái ảnh, bắt chước phong thái của lão phu nhân ngày xưa, nhìn giống như đúc.
Tham quan phim trường xong Ôn Tri Lê mới nhớ ra mình chưa đặt tiền cọc cho khách sạn.
cô vừa ra quầy lễ tân hỏi. Họ nói nếu không cọc tiền trước thì đặt phòng không hiệu quả, hơn nữa tất cả các gian đã bị một đoàn phim bao trọn hai tháng, hiện tại chỉ còn một phòng tổng thống.
đi cả một ngày đã quá mệt mỏi, Ôn Tri Lê không muốn lôi kéo hai ông bà đi tìm một khách sạn mới nên trực tiếp quẹt thẻ thuê một phòng.
Phòng tổng thống ở tầng 56 lại có thang máy chuyên dụng.
Làm thủ tục thuê phòng xong xuôi, Ôn Tri Lê kéo vali lên sau đó gọi ông bà ngoại cùng đi tới thang máy.
đi tới chỗ ngoặt, một cô gái mang kính râm đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai từ thang máy đi ra, cô ta vừa đi vừa xem di động không để ý đường đi nên đụng vào bả vai của Ôn Tri Lê, lực va không nhỏ, suýt nữa thì đụng ngã cô
-cô đi không biết nhìn đường à, lần sau đi lại cho cẩn thận vào.
Đụng vào người ta mà còn kiêu ngạo cắn ngược một cái.
Ôn Tri Lê đáng ra không thèm để ý đâu nhưng bị những lời nói kiêu ngạo của cô gái kia kích hỏa nên cũng bắt đầu hô lên
-cô đi không nhìn đường còn đổ cho tôi sao?
cô gái kia vốn dĩ còn đang muốn lắm lời, ngẩng đầu lên nhìn mặt Ôn Tri Lê thì biểu tình trở nên khác thường, nhìn chằm chằm cô mười mấy giây sau đó đề phòng nói
-cô cũng đến tìm anh ấy sao?
Ôn Tri Lê đã sẵn sàng cãi nhau một trận với cô ta, kết quả đối phương ra bài không theo lẽ thường, cô nghe chẳng hiểu gì, theo bản năng “A” một tiếng
-Cái gì cơ?
-Dựa vào, thấy quỷ!!!
cô gái kia sau khi nói một câu không đầu không đuôi thì thầm mắng một câu rồi bỏ đi
Ôn Tri Lê: “ …..”
Vị tiểu thư này, cô có bệnh sao?
Bà ngoại đứng bên cạnh chứng kiến nhưng chẳng hiểu gì hết, đi vào thang máy mới hỏi Ôn Tri Lê
-Qủa vải nhỏ , cô gái kia là người quen của cháu à?
Ôn Tri Lê vừa ấn số tầng vừa lắc đầu
-không quen không biết, cháu cũng không thể hiểu được.
-Ta đoán là đại minh tinh, bà xem trên mạng người ta nói bọn họ thường ngày đều trang điểm như thế.
nói xong, có lẽ là bà ngoại nhớ tới thái độ của cô gái vừa nãy, lời nói xoay chuyển:
-Cái cô minh tinh vừa xong tính tình chẳng ra gì. Đúng rồi, vải nhỏ, cháu có biết Hà Hi Hi không , lần trước cô ấy đóng một bộ phim truyền hình, cô gái đó lớn lên có chút giống cháu, bà xem cô ấy diễn phim vui lắm, thân thiết, giống như cháu gái ruột của mình vậy
Nhắc tới Hà Hi Hi thì Ôn Tri Lê bất tri bất giác nhớ tới cái hot sreach lần trước.
Phẩm vị của Tạ Từ Thuật sẽ không nhàm chán đến mức này đi.
Chia tay còn phải tìm người giống bạn gái cũ?
Ai không biết còn tưởng cô là cái gì chân ái bạch nguyệt quang.
Trong đầu Ôn Tri Lê có muôn vàn suy nghĩ, chỉ “ vâng” một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Ông ngoại nghe được liền nhíu mày
-Cháu gái bà đang đứng trước mặt bà đó,bà xem phim đến choáng váng đầu óc rồi hay sao, làm gì có minh tinh nào có thể xinh đẹp hơn vải nhỏ nhà chúng ta chứ
Bà ngoại trừng mắt liếc ông một cái
-Ông mới bị ngốc,nhưng mà vải nhỏ nhà chúng ta đúng là rất đẹp, giống tôi là một đại mỹ nhân
-Đừng đùa, giống tôi chứ, giống bà không lớn được, thành một tiểu chú lùn, cái gì đại mỹ nhân chứ.
-Ông lão chết tiệt này, năm đó ông viết thư cho tôi còn khen vẻ đẹp của tôi như tiên nữ, ông đã quên rồi sao
…..
Hai lão nhân đấu võ mồm nghe thú vị, Ôn Tri Lê không bao lâu liền vứt đoạn nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu.
Bữa cơm chiều có món chính là canh cá, hương vị chủ đạo là cay nên Ôn Tri Lê không uống ngụm vào, chỉ ăn mấy muỗng cháo thanh đạm.
Người già làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, chưa tới 9 giờ đã tắm rửa đi ngủ.
Giờ này quá sớm, Ôn Tri Lê không ngủ được
Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, cô lấy máy ảnh ra, lấy ảnh chụp lúc ban ngày cop sang máy tính, mở PS ra bắt đầu chỉn h sửa, cô tính toán lúc nào trở về thì đem những bức ảnh này đi đóng một quyển album kỉ niệm.
Sửa một hơi liền tới 12 giờ, cơn đói đến nhanh hơn cơn buồn ngủ. Ôn Tri Lê gọi điện kêu nhân viên mang đồ ăn khuya lên.
Đương nhiên là thái độ phục vụ của khách sạn này không cần phải bàn, đồ ăn lên rất là nhanh, Ôn Tri Lê mở cửa để cho người phục vụ đẩy đồ ăn vào.
Người phục để đồ ăn xuống sau đó nói : “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng”, rồi đẩy xe rời đi.
Thời điểm Ôn Tri Lê đóng cửa, cô nghe thấy hành lang có âm thanh nói chuyện nên theo bản năng thò đầu ra xem
Hà Hi Hi một thân váy đỏ, vòng eo tinh tế, tóc xoăn bồng bềnh thả ở sau lưng,làn da trắng như tuyết,trên người tản ra hơi thở minh diễm động lòng người.
Lúc cô ta ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt mang theo tia sáng, ý cười vừa vặn,mở ra độ cong khiến cho đàn ông phải động tâm.
Tạ Từ Thuật cùng cô ta đi tới thang máy, cánh tay rũ ở bên người, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý.
Kỳ thật nhìn dáng vẻ của Tạ Từ Thuật cũng không dễ gần, môi mỏng ngay thẳng dưới mũi, tự thân mang một vẻ lãnh cảm trời sinh, thêm vào đó là chiều cao không thể với tới.
Nhưng đuôi mắt hắn hơi hơi hếch lên, lúc nhìn người khác luôn có vẻ thâm thúy an tĩnh, lại giống như có ngàn vạn nhu tình, không mấy người phụ nữ có thể chống cự được.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tạ Từ Thuật nâng bước đi vào, Hà Hi Hi đuổi theo đằng sau.
Tiếp theo ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy khép lại.
Thời điểm cửa thang máy đang chạy thì tầm mắt của Ôn Tri Lê và Tạ Từ Thuật giao nhau qua khe hở.
một bên thanh lãnh, một bên mệt mỏi.
Giống với lần gặp mặt bất ngờ ở Thiển Thủy Trường Đảo, không ai trốn tránh ánh mắt ai.
Nhưng cũng không ai tính toán nhiều lời.
Chỉ qua ba giây, cửa thang máy đóng lại, con số trên màn hình LED bắt đầu giảm dần, Ôn Tri Lê không còn nhìn thấy gì hết.
Bà Tạ chỉ có một cô con gái. Nhưng nhiều năm nay Tạ Tư Nhược và chồng mình sống ở nơi khác, ngày lễ tết mới về Đồng Thành chơi một lần, hai đứa cháu ngoại cũng không thường xuyên gặp.
Trong những đứa cháu chỉ có Tạ Từ Thuật là thường xuyên bồi bạn với bà, mối quan hệ hai bà cháu luôn luôn thân mật.
Thời điểm Tạ Từ Thuật học cấp 2, ba mẹ hắn li dị, quan hệ giữa hắn và cha hắn như nước với lửa.
hắn quậy phá mấy năm, chỉ có bà nội nói hắn mới nghe lời được vài phần, rốt cuộc có dấu hiệu thu liễm hành vi của mình lại.
Tạ Từ Thuật nhờ người mua một khối ngọc thạch pha lê lại mời lão sư phụ mài toàn bộ bằng tay, mài thành một pho trường thọ Phật để làm quà cho bà nội mình.
Hôm nay Tạ Từ Thuật xử lí hết công việc trong buổi sáng sau đó vội vã mang theo thọ lễ đi về Thập Lý Đường.
Thập Lý Đường ở Đồng Thành được xưng là một trong những sơn cảnh top 10, hoa cỏ um tùm, núi non trùng điệp. Trước mặt là thành thị phồn hoa, lưng dựa vào núi rừng thanh tịnh đẹp đẽ, trong loạn có tĩnh trở thành khu dưỡng sinh bậc nhất.
Bảo vệ khu biệt thự nhận ra xe của Tạ Từ Thuật, cúi đầu chào hắn sau đó mở cửa cho hắn vào.
Hôm nay sinh nhật của bà nội Tạ, về cơ bản là người trong nhà đều đến đông đủ, ngay cả Tô Ứng Quy quanh năm đều đi đóng phim cũng có mặt.
Tô Ứng Quy ngôi ở ghế sofa bên phải nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Ứng Trừng ngồi trên ghế chơi PS cùng với Song Hữu.
Các cô dì chú bác đều ngồi nói chuyện với nhau ở trên tầng, không cần phải diễn vở kịch thân thân thiết.
Song Hữu chú ý đến Tạ Từ Thuật đang đi vào,ngọt ngào gọi hắn :
-Bà nội và mọi người ở trên tầng nói chuyện, nhắc đến anh mãi đó, anh họ, hôm nay anh mặc bộ này đẹp trai quá đi.
Tô Ứng Trừng chính là fan lớn của Tạ Từ Thuật, cũng hùa theo mà khen
-Thôi thôi đừng nói , anh họ mặc bộ này, một chút cũng không giống bận rộn
Tạ Từ Thuật hoàn toàn coi như Tô Ứng Trừng đang thả rắm, chỉ nghe điều tốt, khen lại Song Hữu hai câu, khen cho cô thẳng cả người ra.
Tô Ứng Quy nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, mỉm cười nhẹ:
- Ở nước ngoài còn chưa đủ cho anh phóng túng hay sao?
Tạ Từ Thuật không tức giận, ngược lại khoe khoang:
- Bà xã cậu khen tôi đẹp trai này
Tô Ứng Quy nhìn Song Hữu một cái, điềm đạm hỏi:
-anh có đẹp trai không?
Song Hữu cẩn thận so sánh khuôn mặt hai người đàn ông cuối cùng thả ra một câu:
- không cùng một cấp bậc
Tô Ứng Trừng chân chó, ra sức phụ họa:
- anh hai, anh cần gì hỏi những câu hỏi như này để tự rước lấy nhục, ảnh hưởng đến hòa bình gia đình
Mặt Tô Ứng Quy đen lại, ý cười trên mặt Tạ Từ Thuật càng sâu.
trên TV đang chiếu bộ phim thanh xuân tuổi trẻ do Tô Ứng Quy đóng, đúng lúc này chuyển đến cảnh hôn môi.
Tạ Từ Thuật cầm hộp quà đi lên tầng, trước khi đi còn không quên đâm cho một nhát:
- Tô lão sư, kĩ thuật hôn không tệ nha
Tô Ứng Trừng “ Xì” một tiếng:
- Đầy là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh phải không anh?
Song Hữu mặt không đổi sắc trả lời:
- Phải đó, hôn 53 giây, lượng hô hấp của Tô lão sư thật tốt
Tô Ứng Quy: “…..”
Tạ Từ Thuật men theo cầu thang vòng đi lên lầu, đem trường thọ Phật ngọc tặng cho bà nội, bà nội rất yêu thích món quà này.
Tạ Từ Thuật dáng vẻ đẹp mắt lại biết dỗ cho người khác vui vẻ, bà nội nghe hắn nói đùa, cười đến không khép được miệng.
——
Sau bữa trưa, Tạ Từ Thuật bồi bà nội đánh được mấy ván mạt chược thì bị Tạ Khiêm Lai gọi vào thư phòng nói chuyện.
Cửa vừa đóng lại, Tạ Khiêm Lai cũng không thèm bảo Tạ Từ Thuật ngồi xuống.
Tạ Từ Thuật đã quen rồi, bao nhiêu năm Tạ Khiêm Lai còn không hé được khuôn mặt tươi cười ra, nói gì đến việc bảo mình ngồi xuống, hắn cợt nhả hỏi:
- Tạ tổng có chỉ thị gì nói đi , bà nội còn đang chờ con xuống chơi bài
Tạ Khiêm Lai ghét nhất chính là khí thế bất cần đời, cứng đầu này, vĩnh viễn là một dáng tạm bợ, kiêu ngạo khó nói , không nghe lời, cả người thẳng đứng.
Hai đầu lông mày của ông nhíu càng chặt, trầm giọng nói :
- Hà tổng gọi cho ta,cái gì mà một miếng đất không đủ cho anh chơi ván bài mạt chược? Loại lời nói không có mặt mũi như vậy mà anh cũng không biết xấu hổ nói ra, càng ngày càng không có tiền đồ
- Bọn họ mua hot sreach, tìm cách buộc chặt với danh tiếng của con thì có mặt mũi? rõ ràng không biết xấu hổ còn tỏ ra mình bị hại, có ý tứ
Tạ Từ Thuật cười nửa miệng, hỏi lại ông:
- Hay là nói , bây giờ Bảo Sang cần mua một khối đất cũng cần con bán sắc sao?
Tạ Khiêm Lai nhìn hắn , âm thanh lạnh lùng:
- anh ăn nói với người lớn bằng thái độ gì vậy?
Tạ Từ Thuật không muốn nghe ông ta thuyết giáo liền không kiên nhẫn mà nói :
- Miếng đất ở thành Nam kia có cũng được mà không có cũng được, nếu bọn họ cảm thấy hợp tác giữa 2 thương nghiệp không đủ để thỏa mãn thì đẩy ngã họ
Tạ Khiêm Lai nhíu mày trầm mặc, qua một lúc lại nói chuyện khác
-Có phải cậu đề nghị xây dựng phim trường ở Đồng Thành ở trên hội đồng quản trị?
Tạ Từ Thuật đoán được ông ta muốn đề cập chuyện này, trả lời:
-Đúng vậy
Tạ Khiêm Lai cũng không xem trọng cái hạng mục này, lời nói đều mang theo ý phê phán:
-Cậu vừa tiếp nhận công ty liền tiến hành chuyển hình sản nghiệp, ai cho cậu lá gan ngông cuồng lớn như vậy?
Tạ Từ Thuật tự rót cho mình một chén trà,trà đắng thấm đến tận xương nhưng thật ra để giúp mình hạ hỏa.
-Nếu công ty cứ theo lối cũ không sớm thì muộn sẽ bị thị trường đào thải.
-Mấy năm nay Đồng Thành phát triển rất nhiều công ty quản lý, ngành điện ảnh lợi nhuận rất lớn, ai ai cũng muốn tranh một chén canh, hiện tại không ra tay vậy định chờ sau này người khác ăn thừa rồi chừa xương cho gặm sao?
Tạ Khiêm Lai nghe xong cũng không thay đổi thái độ, hắt một bát nước lạnh vào mặt hắn
-Súng bắn chim đầu đàn
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, hôm nay là sinh nhật bà nội nên hắn không muốn cãi nhau với ông ta. hắn đứng lên, phủi phủi nếp nhăn ở quần tây sau đó đứng dậy lướt qua Tạ Khiêm Lai đi ra ngoài cửa.
Tạ Khiêm Lai nhìn theo bóng dáng của hắn , cười nhạt:
-Bảo Sang là tâm huyết của các đời Tạ gia, không chịu được việc cậu mang ra để chơi đùa.
Tạ Từ Thuật dừng bước chân lại, kìm nén cảm xúc:
-Con cũng họ Tạ, con có chơi cái gì cũng sẽ không lấy Bảo Sang ra chơi.
Tạ Khiêm Lai cười lạnh:
-Cậu còn biết cậu họ Tạ sao, cậu nhìn lại xem toàn thân cậu có điểm nào giống ta?
- Tại vì con không giống người, người liền coi thường con từ nhỏ ,nhưng dù vậy con cũng không cảm thấy người ngạo mạn.
-Người làm nửa đời như thế nào đó là chuyện của người
Tạ Từ Thuật quay đầu lại, ánh mắt lạnh dần, kiên nhẫn hao hết lửa giận
Ngày đó Hạ Dương vươn cành ô liu ra nhưng Ôn Tri Lê không tiếp nhận. Thái Hành chính là công ty chuyên thiết kế kiến trúc công ty nổi tiếng tại Đồng Thành, công việc chủ yếu liên quan đến các công trình lớn của thành phố, có không ít tác phẩm nổi danh.
Ôn Tri Lê không thể phủ nhận được rằng nơi đó là một nơi làm việc tốt nhưng mà rất tiếc không phải là nơi cô mong muốn.
Tạm gác công việc sang một bên, bây giờ việc chính là chuyến du lịch.
Gần đây bà ngoại cô rất mê phim cổ trang, muốn xem qua kiến trúc thời cổ đại một chút.
Vân Thành bốn mùa như xuân, rất thích hợp để tránh nóng, hơn nữa bên đó có một phim trường, một công đôi việc.
Với nguyên tắc hưởng thụ là chính, nghỉ ngơi là phụ, lần này Ôn Tri Lê kinh tế dư dả, không phải lo nghĩ tiền nong, cái gì cũng đặt thứ tốt nhất. Hành trình theo dự tính sẽ kéo dài mười ngày.
Ôn Tri Lê tính thích tự đi , không muốn đi theo tour nên tự thuê một chiếc xe địa hình, tự lái xe đưa hai lão nhân đi du lịch ngắm cảnh.
Phim trường cách sân bay không xa nên Ôn Tri Lê đặt lên đầu lộ trinh.
Bà ngoại nhìn thấy mấy cửa hàng hán phúc thì thật lưu luyến, chầm chậm vừa đi vừa ngắm nhưng vì không muốn tiêu phí tiền của cháu gái nên không nói gì, chỉ nói là mình muốn đi dạo.
Ôn Tri Lê thấy vậy, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cô quyết đoán dắt tay bà ngoại vào một cửa hàng, chọn cho bà ba bộ hán phục phong cách khác nhau để bà chụp ảnh.
Bà ngoại ban đầu còn xót tiền thay cô , sau đó lại chơi vui vẻ, lôi kéo ông ngoại đi khắp nơi, đi đến đâu cũng để Ôn Tri Lê chụp vài cái ảnh, bắt chước phong thái của lão phu nhân ngày xưa, nhìn giống như đúc.
Tham quan phim trường xong Ôn Tri Lê mới nhớ ra mình chưa đặt tiền cọc cho khách sạn.
cô vừa ra quầy lễ tân hỏi. Họ nói nếu không cọc tiền trước thì đặt phòng không hiệu quả, hơn nữa tất cả các gian đã bị một đoàn phim bao trọn hai tháng, hiện tại chỉ còn một phòng tổng thống.
đi cả một ngày đã quá mệt mỏi, Ôn Tri Lê không muốn lôi kéo hai ông bà đi tìm một khách sạn mới nên trực tiếp quẹt thẻ thuê một phòng.
Phòng tổng thống ở tầng 56 lại có thang máy chuyên dụng.
Làm thủ tục thuê phòng xong xuôi, Ôn Tri Lê kéo vali lên sau đó gọi ông bà ngoại cùng đi tới thang máy.
đi tới chỗ ngoặt, một cô gái mang kính râm đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai từ thang máy đi ra, cô ta vừa đi vừa xem di động không để ý đường đi nên đụng vào bả vai của Ôn Tri Lê, lực va không nhỏ, suýt nữa thì đụng ngã cô
-cô đi không biết nhìn đường à, lần sau đi lại cho cẩn thận vào.
Đụng vào người ta mà còn kiêu ngạo cắn ngược một cái.
Ôn Tri Lê đáng ra không thèm để ý đâu nhưng bị những lời nói kiêu ngạo của cô gái kia kích hỏa nên cũng bắt đầu hô lên
-cô đi không nhìn đường còn đổ cho tôi sao?
cô gái kia vốn dĩ còn đang muốn lắm lời, ngẩng đầu lên nhìn mặt Ôn Tri Lê thì biểu tình trở nên khác thường, nhìn chằm chằm cô mười mấy giây sau đó đề phòng nói
-cô cũng đến tìm anh ấy sao?
Ôn Tri Lê đã sẵn sàng cãi nhau một trận với cô ta, kết quả đối phương ra bài không theo lẽ thường, cô nghe chẳng hiểu gì, theo bản năng “A” một tiếng
-Cái gì cơ?
-Dựa vào, thấy quỷ!!!
cô gái kia sau khi nói một câu không đầu không đuôi thì thầm mắng một câu rồi bỏ đi
Ôn Tri Lê: “ …..”
Vị tiểu thư này, cô có bệnh sao?
Bà ngoại đứng bên cạnh chứng kiến nhưng chẳng hiểu gì hết, đi vào thang máy mới hỏi Ôn Tri Lê
-Qủa vải nhỏ , cô gái kia là người quen của cháu à?
Ôn Tri Lê vừa ấn số tầng vừa lắc đầu
-không quen không biết, cháu cũng không thể hiểu được.
-Ta đoán là đại minh tinh, bà xem trên mạng người ta nói bọn họ thường ngày đều trang điểm như thế.
nói xong, có lẽ là bà ngoại nhớ tới thái độ của cô gái vừa nãy, lời nói xoay chuyển:
-Cái cô minh tinh vừa xong tính tình chẳng ra gì. Đúng rồi, vải nhỏ, cháu có biết Hà Hi Hi không , lần trước cô ấy đóng một bộ phim truyền hình, cô gái đó lớn lên có chút giống cháu, bà xem cô ấy diễn phim vui lắm, thân thiết, giống như cháu gái ruột của mình vậy
Nhắc tới Hà Hi Hi thì Ôn Tri Lê bất tri bất giác nhớ tới cái hot sreach lần trước.
Phẩm vị của Tạ Từ Thuật sẽ không nhàm chán đến mức này đi.
Chia tay còn phải tìm người giống bạn gái cũ?
Ai không biết còn tưởng cô là cái gì chân ái bạch nguyệt quang.
Trong đầu Ôn Tri Lê có muôn vàn suy nghĩ, chỉ “ vâng” một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Ông ngoại nghe được liền nhíu mày
-Cháu gái bà đang đứng trước mặt bà đó,bà xem phim đến choáng váng đầu óc rồi hay sao, làm gì có minh tinh nào có thể xinh đẹp hơn vải nhỏ nhà chúng ta chứ
Bà ngoại trừng mắt liếc ông một cái
-Ông mới bị ngốc,nhưng mà vải nhỏ nhà chúng ta đúng là rất đẹp, giống tôi là một đại mỹ nhân
-Đừng đùa, giống tôi chứ, giống bà không lớn được, thành một tiểu chú lùn, cái gì đại mỹ nhân chứ.
-Ông lão chết tiệt này, năm đó ông viết thư cho tôi còn khen vẻ đẹp của tôi như tiên nữ, ông đã quên rồi sao
…..
Hai lão nhân đấu võ mồm nghe thú vị, Ôn Tri Lê không bao lâu liền vứt đoạn nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu.
Bữa cơm chiều có món chính là canh cá, hương vị chủ đạo là cay nên Ôn Tri Lê không uống ngụm vào, chỉ ăn mấy muỗng cháo thanh đạm.
Người già làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, chưa tới 9 giờ đã tắm rửa đi ngủ.
Giờ này quá sớm, Ôn Tri Lê không ngủ được
Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, cô lấy máy ảnh ra, lấy ảnh chụp lúc ban ngày cop sang máy tính, mở PS ra bắt đầu chỉn h sửa, cô tính toán lúc nào trở về thì đem những bức ảnh này đi đóng một quyển album kỉ niệm.
Sửa một hơi liền tới 12 giờ, cơn đói đến nhanh hơn cơn buồn ngủ. Ôn Tri Lê gọi điện kêu nhân viên mang đồ ăn khuya lên.
Đương nhiên là thái độ phục vụ của khách sạn này không cần phải bàn, đồ ăn lên rất là nhanh, Ôn Tri Lê mở cửa để cho người phục vụ đẩy đồ ăn vào.
Người phục để đồ ăn xuống sau đó nói : “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng”, rồi đẩy xe rời đi.
Thời điểm Ôn Tri Lê đóng cửa, cô nghe thấy hành lang có âm thanh nói chuyện nên theo bản năng thò đầu ra xem
Hà Hi Hi một thân váy đỏ, vòng eo tinh tế, tóc xoăn bồng bềnh thả ở sau lưng,làn da trắng như tuyết,trên người tản ra hơi thở minh diễm động lòng người.
Lúc cô ta ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt mang theo tia sáng, ý cười vừa vặn,mở ra độ cong khiến cho đàn ông phải động tâm.
Tạ Từ Thuật cùng cô ta đi tới thang máy, cánh tay rũ ở bên người, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý.
Kỳ thật nhìn dáng vẻ của Tạ Từ Thuật cũng không dễ gần, môi mỏng ngay thẳng dưới mũi, tự thân mang một vẻ lãnh cảm trời sinh, thêm vào đó là chiều cao không thể với tới.
Nhưng đuôi mắt hắn hơi hơi hếch lên, lúc nhìn người khác luôn có vẻ thâm thúy an tĩnh, lại giống như có ngàn vạn nhu tình, không mấy người phụ nữ có thể chống cự được.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tạ Từ Thuật nâng bước đi vào, Hà Hi Hi đuổi theo đằng sau.
Tiếp theo ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy khép lại.
Thời điểm cửa thang máy đang chạy thì tầm mắt của Ôn Tri Lê và Tạ Từ Thuật giao nhau qua khe hở.
một bên thanh lãnh, một bên mệt mỏi.
Giống với lần gặp mặt bất ngờ ở Thiển Thủy Trường Đảo, không ai trốn tránh ánh mắt ai.
Nhưng cũng không ai tính toán nhiều lời.
Chỉ qua ba giây, cửa thang máy đóng lại, con số trên màn hình LED bắt đầu giảm dần, Ôn Tri Lê không còn nhìn thấy gì hết.
Tác giả :
Nam Hề Xuyên