Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 93
Hàn Anh rất không hài lòng nhìn Hàn Thầm: “Phụ thân, cha đi Hầu phủ làm gì?”
Hàn Thầm thấy Hàn Anh mất hứng, liền không dám nói là mình muốn đi cho Thái phu nhân ngân phiếu, chỉ cười nói: “Ta đi thăm tổ mẫu con.”
Hàn Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn phụ thân mình, cố ý kéo dài thanh âm nói: “con thấy người muốn đưa bạc thì có!”
Hàn Thầm: “...”
Hàn Anh biết mình không nên nói, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được, liền nói: “Phụ thân, người đường đường là Hoài Ân hầu, là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu, hiện tại ở phủ Hoài Ân hầu ai làm chủ? Đầu tiên là nhị phòng, bây giờ là tam phòng! Có xem người là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu không? Không có!”
Sắc mặt Hàn Thầm dần dần thay đổi.
Phó Tạ vội vàng kéo Hàn Anh vào trong ngực, lấy tay nhẹ nhàng bụm miệng nàng lại.
Bờ môi mềm mại ấm áp của Hàn Anh chuyển động trong lòng bàn tay hắn vài cái, cuối cùng không có nói gì nữa —— nàng nhất định nghe Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh thật sâu, ra hiệu Hàn Anh không cần nói, sau đó xin lỗi nhạc phụ: “Nhạc phụ, người đừng nóng giận, A Anh nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện...”
Hàn Thầm cười khổ một cái, đưa tay phủi trên tóc Hàn anh một cái, nhấc chân đi ra.
Mẫu thân bất công, ông biết rõ; gia đình hỗn loạn, ông biết rõ; hai đệ đệ ăn của ông ở nhà ông còn chiếm phủ đệ của ông, ông cũng biết.
Thế nhưng, mẫu thân một ngày còn trên đời, ông không thể làm đứa con bất hiếu.
Hàn anh bởi vì không quen nhìn phụ thân ngu hiếu, cho nên mới bực bội buộc miệng nói hết ra, nàng đứng trong phòng, nhìn bóng lưng cô đơn của phụ thân rời đi, trong lòng cực kỳ hối hận.
Phụ thân đều hiểu hết, nhưng Đại Chu xưa nay đề cao hiếu đạo, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ thân có thể làm sao?
Thấy Hàn Anh ngơ ngơ nhìn nhìn nhạc phụ rời đi, biết nàng thương tâm, Phó Tạ liền ôm Hàn Anh vào trong ngực, thấp giọng nói: “A Anh, nàng có nghe nói qua một từ, gọi "Nịch sát"[1] chưa?”
[1] 溺: chìm đắm, say mê về cái gì mà không tỉnh lại; 杀:giết.
Hàn Anh ngửa đầu nhìn hắn: “Cái gì gọi là "Nịch sát"?”
Phó Tạ Phượng rũ mắt xuống, lại không chịu nói gì.
Hàn Anh ôm eo của hắn xoay xoay ra sức làm nũng, xoa nắn Phó Tạ được một lúc, Phó Tạ bị nàng làm cho không có biện pháp, đành phải cười nói:
”Ta không phải cho nàng đọc "truyện lịch sử" sao? Nàng đọc xong chưa?”
Hàn Anh: “... Ách, tạm thời còn chưa xong...”
Phó Tạ liếc nàng: “Nàng đọc trong truyện lịch sử có đoạn chuyện xưa giữa Trịnh Trang Công và đệ đệ cùng thúc của hắn!”
Thấy Hàn Anh như có điều suy nghĩ, giống như có chỗ lĩnh ngộ, Phó Tạ cảm giác mình dạy vợ thành công, rất đắc ý, liền thêm một câu: “trong36 Kế "Lạt mềm buộc chặt" cũng bắt nguồn ở chỗ này.”
Hàn Anh liên tục gật đầu: “Thì ra là thế!” Thì ra phụ thân dung túng tổ mẫu, nhị phòng và tam phòng, tuy rằng chủ quan không có ý tưởng “Nịch giết”, nhưng kết quả ông tạo ra nhưng lại giống như "Nịch sát".
Phó Tạ hoàn toàn cho rằng Hàn Anh sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, ai biết Hàn Anh liếc hắn, nhẹ nhàng nói: “Âm Mưu mà!” Một bụng âm mưu quỷ kế!
Phó Tạ: “...”
Hắn hậm hực nói: “Nàng còn có muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
”Muốn!” Hàn Anh lúc này tự nhiên cười nói, cực kỳ chân chó nắm tay Phó Tạ đong đưa: “Điện soái của muội, chúng ta hiện tại xuất phát a?”
Phó Tạ không khỏi mỉm cười: “Trước thay quần áo đã!”
Hai khắc sau, một thân y phục cỡi ngựa màu xanh Phó Tạ dẫn theo một xe ngựa trầm hương nho nhỏ màu xanh chạy ra cửa hông phía tây phủ An quốc công, liên tục đi đến phố Thư Điếm, ngừng lại trước Mặc Hương các.
Phó Tạ xuống ngựa, dắt một thiếu phụ yểu điệu mang mành sa mỏng đi vào Mặc Hương các.
Hai gã sai vặt mặc quần áo đen và một nha hoàn quần áo đen theo ở phía sau.
Mấy tùy tùng dáng người kiện tráng quần áo đen theo sát hộ tống bảo vệ.
Phó Tĩnh thấy Phó Thống Lĩnh cấm quân Lý Chân mang người canh giữ ở bên ngoài, liền cũng thuận theo công tử và thiếu phu nhân đi vào.
Sau khi Từ trong Mặc Hương các chọn mực thơm, Hàn Anh lại đi cửa hàng thư họa bên cạnh.
Sau khi chọn mấy tấm tranh sơn thủy trong cửa hàng thư họa, Hàn Anh lại bước đến cửa hàng son phấn.
Cứ như vậy Hàn Anh một đường đi dạo, một phòng nào cũng không buông tha, liên tục đi dạo hết phố Thư Điếm thì đi dạo đến phố lương thực.
Phó Tạ quay đầu lại nhìn Phó Tĩnh Phó An theo ở phía sau Hàn Anh cầm chiến lợi phẩm, mang theo Hàn Anh đi vào cửa hàng lương thực phía trước.
Hàn Anh làm ra vẻ vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng có chút kỳ quái: cửa hàng lương thực có cái gì vui mà đi dạo?
Trong lòng nàng tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời mà đi vào cửa hàng lương thực.
Lương thực trong tiệm rất chỉnh tề, vừa bước lên bậc thang chính là một loạt giỏ trúc lớn, chia ra đựng các loại gạo khác nhau, hạt kê, lúa mì và các loại cao lương.
Hàn Anh thấy mắt Phó Tạ nhìn vào sọt gạo ở giữa, sau đó chậm rãi dời đi, liền hiểu ý đi lên phía trước, cười mỉm hỏi: “Có người không? Gạo này bán thế nào?”
Một người hầu nhỏ mười lăm mười sáu tuổi chạy ra chào: “Đến đây! Phu nhân, ngài muốn mua lẻ hay mua với số lượng lớn? Giá cả đều không giống nhau! Bổn điếm giá cả vừa phải, già trẻ không gạt!”
Hàn Anh mỉm cười: “Nếu ta muốn mua một lượng bạc gạo thì sao?”
Tên người hầu nhỏ giòn giòn giã giã nói: “Kinh thành giá thấp nhất, một lượng bạc hai thạch gạo!”
Hàn Anh cũng không biết là mắc hay là được lợi, nhưng vẫn cố ý nói: “Đắt quá!”
Tên người hầu nhỏ lắc đầu: “không có biện pháp! Năm nay gạo đắt lắm, thời điểm năm trước một lượng bạc có thể mua bảy thạch gạo, dân chúng có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể kiên trì vùng vẫy giành sự sống thôi! Tránh không được liền chết đói, hoặc là bán nhi nữ đi chống đỡ mấy ngày -- hiện tại ngoài cửa Nam người trên chợ bán nữ nhi nhiều hơn rồi!”
Nghe xong tên người hầu nhỏ nói, trong lòng Hàn Anh có chút khó chịu, thấy Phó Tạ đã đi ra ngoài rồi, liền cố ý cười đi theo: “Phu quân, trong tiệm này không có gì thú vị, chúng ta đi đường chính mua ít đồ trang sức nha!” Nàng đã đoán được hôm nay Phó Tạ mang nàng đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, mục đích sợ là giá cả lương thực hôm nay rồi.
Phó Tạ mặt không biểu tình: “Được!”
Hắn quả thật mang theo Hàn Anh đi qua phố lương thực, trực tiếp đi đường chính.
Cửa hàng bạc trên đường chính rất nhiều, tiểu phu thê đi dạo không bao lâu, Hàn Anh liền mua bốn cây trâm bạch ngọc khảm hồng san hô tạo hình khác nhau, bốn cây trâm kim hoa, bốn chiếc nhẫn vàng khảm phỉ thúy, một cây trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh[2] và một đôi vòng tay ngọc.
[2] trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh
Trên tay Phó Tĩnh, Phó An và Nhuận Thu chẳng những cầm theo các loại hộp gấm, ngay cả Lý Chân đằng sau mang theo mấy bảo vệ hộ tống cũng cũng không nhàn rỗi, toàn bộ cầm theo dây thừng buộc hộp gấm giấy, trên tay đeo đầy hộp gấm đựng đồ trang sức.
Rớt lại phía sau không xa, gã sai vặt Thôi phủ thoải mái liên tục sợ hãi than thở: “Ông trời ơi tiểu nương tử kia thật biết tiêu tiền mà! Nàng rốt cuộc mua bao nhiêu thứ rồi, trong tay người phía sau đầy cả đồ! Ai muốn lấy đồ đàn bà phá sản như vậy, người đàn ông kia của nàng có còn đường sống không?”
Thôi Kỳ đội nón thư sinh lụa đen mặc nho bào xanh nhạt đứng ở phía sau cây, chăm chú nhìn Hàn Anh dần dần tiến vào bóng của đám người, sau nửa ngày mới nói: “Có thể lấy được, tự nhiên muốn nuôi dưỡng thật tốt.”
Thoải mái: “Công tử, ta nghe không hiểu.”
Hàn Anh cùng Nhuận Thu ngồi vào trong xe ngựa, những thứ nàng mua chất đầy cả xe.
lúc Mua Hàn Anh rất hưng phấn, lúc này tâm sự lại nặng nề, ngay cả tâm tưliếc mắt nhìn những châu báu kia cũng không có.
Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua Phó Tạ cưỡi ngựa trước xe, thấy lưng hắn thẳng tắp, thoạt nhìn đã định liệu trước, lúc này mới thở dài một hơi, lại cười nói: “Nhuận Thu, ngươi lựa chọn một cây trâm bạch ngọc khảm Hồng San Hô, một cây trâm kim hoa, lại chọn một iếc nhẫn vàng khảm Phỉ Thúy.” bốn đại nha hoàn mắt thấy đã tuổi thành thân rồi, nàng phải chậm rãi vì bọn nàng tích góp đồ cưới rồi.
Hàn Anh hôm nay mua những đồ trang sức này, chuẩn bị phân cho Tẩy Xuân cùng bốn đại nha hoàn một người một cây trâm, một cây trâm kia hoa và một người một chiếc nhẫn, vậy đối với đôi vòng tay ngọc là muốn cho Từ ma ma, trâm Phượng Hoàng vỗ cánh thì nàng chơi.
Nhuận Thu nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui mừng cười nói: “Tạ ơn cô nương!”
Hàn Anh cười tủm tỉm nhìn Nhuận Thu khoa tay múa chân chọn lựa, nhưng trong lòng không khỏi nhớ tới giá lương thực treo cao, lồng ngực có chút khó chịu. Nàng mặc dù có mấy cửa hàng, nhưng đều là cửa hàng tơ lụa cửa hàng hàng da, cũng không có cửa hàng lương thực nào...
Đến buổi tối, Phó Tạ ở thư phòng Cầm Vận đường trong gặp Hứa Lập Dương và Trần Hi.
Phó An Phó Trữ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng, Lý Chân mang theo cấm quân tuần tra bốn phía trong sân, toàn bộ Cầm Vận đường đề phòng sâm nghiêm.
Phó Tạ mở nắp của cái chén ngũ sắc, gẩy gẩy lá trà nổi phía trên, thưởng thức nói, mặc dù ban đầu cảm thấy đắng, nhưng dư vị trong veo thơm ngọt.
Hắn thả cái chung trong tay xuống, giương mắt nhìn Trần Hi Hứa Lập Dương đang ngồi, thản nhiên nói: “bắt đầu Từ ngày mai, hai mươi vạn cấm quân, phát tiền lương một năm.”
60 vạn thạch quân lương ôm vào thị trường, hắn muốn xem Thôi Thế Trân trữ lương thực nhiều như vậy làm sao bây giờ.
Hàn Thầm thấy Hàn Anh mất hứng, liền không dám nói là mình muốn đi cho Thái phu nhân ngân phiếu, chỉ cười nói: “Ta đi thăm tổ mẫu con.”
Hàn Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn phụ thân mình, cố ý kéo dài thanh âm nói: “con thấy người muốn đưa bạc thì có!”
Hàn Thầm: “...”
Hàn Anh biết mình không nên nói, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được, liền nói: “Phụ thân, người đường đường là Hoài Ân hầu, là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu, hiện tại ở phủ Hoài Ân hầu ai làm chủ? Đầu tiên là nhị phòng, bây giờ là tam phòng! Có xem người là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu không? Không có!”
Sắc mặt Hàn Thầm dần dần thay đổi.
Phó Tạ vội vàng kéo Hàn Anh vào trong ngực, lấy tay nhẹ nhàng bụm miệng nàng lại.
Bờ môi mềm mại ấm áp của Hàn Anh chuyển động trong lòng bàn tay hắn vài cái, cuối cùng không có nói gì nữa —— nàng nhất định nghe Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh thật sâu, ra hiệu Hàn Anh không cần nói, sau đó xin lỗi nhạc phụ: “Nhạc phụ, người đừng nóng giận, A Anh nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện...”
Hàn Thầm cười khổ một cái, đưa tay phủi trên tóc Hàn anh một cái, nhấc chân đi ra.
Mẫu thân bất công, ông biết rõ; gia đình hỗn loạn, ông biết rõ; hai đệ đệ ăn của ông ở nhà ông còn chiếm phủ đệ của ông, ông cũng biết.
Thế nhưng, mẫu thân một ngày còn trên đời, ông không thể làm đứa con bất hiếu.
Hàn anh bởi vì không quen nhìn phụ thân ngu hiếu, cho nên mới bực bội buộc miệng nói hết ra, nàng đứng trong phòng, nhìn bóng lưng cô đơn của phụ thân rời đi, trong lòng cực kỳ hối hận.
Phụ thân đều hiểu hết, nhưng Đại Chu xưa nay đề cao hiếu đạo, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ thân có thể làm sao?
Thấy Hàn Anh ngơ ngơ nhìn nhìn nhạc phụ rời đi, biết nàng thương tâm, Phó Tạ liền ôm Hàn Anh vào trong ngực, thấp giọng nói: “A Anh, nàng có nghe nói qua một từ, gọi "Nịch sát"[1] chưa?”
[1] 溺: chìm đắm, say mê về cái gì mà không tỉnh lại; 杀:giết.
Hàn Anh ngửa đầu nhìn hắn: “Cái gì gọi là "Nịch sát"?”
Phó Tạ Phượng rũ mắt xuống, lại không chịu nói gì.
Hàn Anh ôm eo của hắn xoay xoay ra sức làm nũng, xoa nắn Phó Tạ được một lúc, Phó Tạ bị nàng làm cho không có biện pháp, đành phải cười nói:
”Ta không phải cho nàng đọc "truyện lịch sử" sao? Nàng đọc xong chưa?”
Hàn Anh: “... Ách, tạm thời còn chưa xong...”
Phó Tạ liếc nàng: “Nàng đọc trong truyện lịch sử có đoạn chuyện xưa giữa Trịnh Trang Công và đệ đệ cùng thúc của hắn!”
Thấy Hàn Anh như có điều suy nghĩ, giống như có chỗ lĩnh ngộ, Phó Tạ cảm giác mình dạy vợ thành công, rất đắc ý, liền thêm một câu: “trong36 Kế "Lạt mềm buộc chặt" cũng bắt nguồn ở chỗ này.”
Hàn Anh liên tục gật đầu: “Thì ra là thế!” Thì ra phụ thân dung túng tổ mẫu, nhị phòng và tam phòng, tuy rằng chủ quan không có ý tưởng “Nịch giết”, nhưng kết quả ông tạo ra nhưng lại giống như "Nịch sát".
Phó Tạ hoàn toàn cho rằng Hàn Anh sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, ai biết Hàn Anh liếc hắn, nhẹ nhàng nói: “Âm Mưu mà!” Một bụng âm mưu quỷ kế!
Phó Tạ: “...”
Hắn hậm hực nói: “Nàng còn có muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
”Muốn!” Hàn Anh lúc này tự nhiên cười nói, cực kỳ chân chó nắm tay Phó Tạ đong đưa: “Điện soái của muội, chúng ta hiện tại xuất phát a?”
Phó Tạ không khỏi mỉm cười: “Trước thay quần áo đã!”
Hai khắc sau, một thân y phục cỡi ngựa màu xanh Phó Tạ dẫn theo một xe ngựa trầm hương nho nhỏ màu xanh chạy ra cửa hông phía tây phủ An quốc công, liên tục đi đến phố Thư Điếm, ngừng lại trước Mặc Hương các.
Phó Tạ xuống ngựa, dắt một thiếu phụ yểu điệu mang mành sa mỏng đi vào Mặc Hương các.
Hai gã sai vặt mặc quần áo đen và một nha hoàn quần áo đen theo ở phía sau.
Mấy tùy tùng dáng người kiện tráng quần áo đen theo sát hộ tống bảo vệ.
Phó Tĩnh thấy Phó Thống Lĩnh cấm quân Lý Chân mang người canh giữ ở bên ngoài, liền cũng thuận theo công tử và thiếu phu nhân đi vào.
Sau khi Từ trong Mặc Hương các chọn mực thơm, Hàn Anh lại đi cửa hàng thư họa bên cạnh.
Sau khi chọn mấy tấm tranh sơn thủy trong cửa hàng thư họa, Hàn Anh lại bước đến cửa hàng son phấn.
Cứ như vậy Hàn Anh một đường đi dạo, một phòng nào cũng không buông tha, liên tục đi dạo hết phố Thư Điếm thì đi dạo đến phố lương thực.
Phó Tạ quay đầu lại nhìn Phó Tĩnh Phó An theo ở phía sau Hàn Anh cầm chiến lợi phẩm, mang theo Hàn Anh đi vào cửa hàng lương thực phía trước.
Hàn Anh làm ra vẻ vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng có chút kỳ quái: cửa hàng lương thực có cái gì vui mà đi dạo?
Trong lòng nàng tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời mà đi vào cửa hàng lương thực.
Lương thực trong tiệm rất chỉnh tề, vừa bước lên bậc thang chính là một loạt giỏ trúc lớn, chia ra đựng các loại gạo khác nhau, hạt kê, lúa mì và các loại cao lương.
Hàn Anh thấy mắt Phó Tạ nhìn vào sọt gạo ở giữa, sau đó chậm rãi dời đi, liền hiểu ý đi lên phía trước, cười mỉm hỏi: “Có người không? Gạo này bán thế nào?”
Một người hầu nhỏ mười lăm mười sáu tuổi chạy ra chào: “Đến đây! Phu nhân, ngài muốn mua lẻ hay mua với số lượng lớn? Giá cả đều không giống nhau! Bổn điếm giá cả vừa phải, già trẻ không gạt!”
Hàn Anh mỉm cười: “Nếu ta muốn mua một lượng bạc gạo thì sao?”
Tên người hầu nhỏ giòn giòn giã giã nói: “Kinh thành giá thấp nhất, một lượng bạc hai thạch gạo!”
Hàn Anh cũng không biết là mắc hay là được lợi, nhưng vẫn cố ý nói: “Đắt quá!”
Tên người hầu nhỏ lắc đầu: “không có biện pháp! Năm nay gạo đắt lắm, thời điểm năm trước một lượng bạc có thể mua bảy thạch gạo, dân chúng có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể kiên trì vùng vẫy giành sự sống thôi! Tránh không được liền chết đói, hoặc là bán nhi nữ đi chống đỡ mấy ngày -- hiện tại ngoài cửa Nam người trên chợ bán nữ nhi nhiều hơn rồi!”
Nghe xong tên người hầu nhỏ nói, trong lòng Hàn Anh có chút khó chịu, thấy Phó Tạ đã đi ra ngoài rồi, liền cố ý cười đi theo: “Phu quân, trong tiệm này không có gì thú vị, chúng ta đi đường chính mua ít đồ trang sức nha!” Nàng đã đoán được hôm nay Phó Tạ mang nàng đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, mục đích sợ là giá cả lương thực hôm nay rồi.
Phó Tạ mặt không biểu tình: “Được!”
Hắn quả thật mang theo Hàn Anh đi qua phố lương thực, trực tiếp đi đường chính.
Cửa hàng bạc trên đường chính rất nhiều, tiểu phu thê đi dạo không bao lâu, Hàn Anh liền mua bốn cây trâm bạch ngọc khảm hồng san hô tạo hình khác nhau, bốn cây trâm kim hoa, bốn chiếc nhẫn vàng khảm phỉ thúy, một cây trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh[2] và một đôi vòng tay ngọc.
[2] trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh
Trên tay Phó Tĩnh, Phó An và Nhuận Thu chẳng những cầm theo các loại hộp gấm, ngay cả Lý Chân đằng sau mang theo mấy bảo vệ hộ tống cũng cũng không nhàn rỗi, toàn bộ cầm theo dây thừng buộc hộp gấm giấy, trên tay đeo đầy hộp gấm đựng đồ trang sức.
Rớt lại phía sau không xa, gã sai vặt Thôi phủ thoải mái liên tục sợ hãi than thở: “Ông trời ơi tiểu nương tử kia thật biết tiêu tiền mà! Nàng rốt cuộc mua bao nhiêu thứ rồi, trong tay người phía sau đầy cả đồ! Ai muốn lấy đồ đàn bà phá sản như vậy, người đàn ông kia của nàng có còn đường sống không?”
Thôi Kỳ đội nón thư sinh lụa đen mặc nho bào xanh nhạt đứng ở phía sau cây, chăm chú nhìn Hàn Anh dần dần tiến vào bóng của đám người, sau nửa ngày mới nói: “Có thể lấy được, tự nhiên muốn nuôi dưỡng thật tốt.”
Thoải mái: “Công tử, ta nghe không hiểu.”
Hàn Anh cùng Nhuận Thu ngồi vào trong xe ngựa, những thứ nàng mua chất đầy cả xe.
lúc Mua Hàn Anh rất hưng phấn, lúc này tâm sự lại nặng nề, ngay cả tâm tưliếc mắt nhìn những châu báu kia cũng không có.
Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua Phó Tạ cưỡi ngựa trước xe, thấy lưng hắn thẳng tắp, thoạt nhìn đã định liệu trước, lúc này mới thở dài một hơi, lại cười nói: “Nhuận Thu, ngươi lựa chọn một cây trâm bạch ngọc khảm Hồng San Hô, một cây trâm kim hoa, lại chọn một iếc nhẫn vàng khảm Phỉ Thúy.” bốn đại nha hoàn mắt thấy đã tuổi thành thân rồi, nàng phải chậm rãi vì bọn nàng tích góp đồ cưới rồi.
Hàn Anh hôm nay mua những đồ trang sức này, chuẩn bị phân cho Tẩy Xuân cùng bốn đại nha hoàn một người một cây trâm, một cây trâm kia hoa và một người một chiếc nhẫn, vậy đối với đôi vòng tay ngọc là muốn cho Từ ma ma, trâm Phượng Hoàng vỗ cánh thì nàng chơi.
Nhuận Thu nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui mừng cười nói: “Tạ ơn cô nương!”
Hàn Anh cười tủm tỉm nhìn Nhuận Thu khoa tay múa chân chọn lựa, nhưng trong lòng không khỏi nhớ tới giá lương thực treo cao, lồng ngực có chút khó chịu. Nàng mặc dù có mấy cửa hàng, nhưng đều là cửa hàng tơ lụa cửa hàng hàng da, cũng không có cửa hàng lương thực nào...
Đến buổi tối, Phó Tạ ở thư phòng Cầm Vận đường trong gặp Hứa Lập Dương và Trần Hi.
Phó An Phó Trữ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng, Lý Chân mang theo cấm quân tuần tra bốn phía trong sân, toàn bộ Cầm Vận đường đề phòng sâm nghiêm.
Phó Tạ mở nắp của cái chén ngũ sắc, gẩy gẩy lá trà nổi phía trên, thưởng thức nói, mặc dù ban đầu cảm thấy đắng, nhưng dư vị trong veo thơm ngọt.
Hắn thả cái chung trong tay xuống, giương mắt nhìn Trần Hi Hứa Lập Dương đang ngồi, thản nhiên nói: “bắt đầu Từ ngày mai, hai mươi vạn cấm quân, phát tiền lương một năm.”
60 vạn thạch quân lương ôm vào thị trường, hắn muốn xem Thôi Thế Trân trữ lương thực nhiều như vậy làm sao bây giờ.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức