Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 141: Phiên Ngoại Một Phiên Ngoại Ký Sự Sinh Nữ Nhi
Sáng sớm ngày hôm đó, Hàn Anh lười biếng thức dậy mới biết được Phó Tạ đã mang theo hai huynh đệ Phó Tú, Phó Huệ đầy bảy tuổi đến Kim Minh uyển săn thú rồi, chủ tử trong cung giờ phút này chỉ còn lại có một mình Hàn Anh.
Hôm nay Phao Ngọc và Dẫn Ngọc đã là thiếp thân nữ quan của Hàn Anh mang theo cung nữ hầu hạ Hàn Anh trang điểm.
Thấy vẻ mặt Hàn Anh vô cùng buồn chán, Phao Ngọc vội vàng góp lời nói:“Nương nương, không bằng tuyên mấy vị thiên kim nhà Trần đại nhân tiến cung tùy giá?“. Dưới gối bệ hạ và hoàng hậu nương nương chỉ có hai vị vương gia Tấn vương và Tần vương, bởi vậy hoàng hậu nương nương gần đây rất thích nữ hài tử của các nhà quan lớn hoàng thân thường tiến cung tùy giá, nhất là nữ nhi Trần đại cô nương của Xu Mật Sứ Trần Ân và Trần Nhị cô nương Trần Tam cô nương dưới gối của Lại Bộ Thượng Thư Trần Hi đại nhân.
Hàn Anh nghe vậy nhãn tình sáng lên: “Chủ ý này được đó!” Dưới gối đại ca Trần Ân của Trần Hi có một đứa con gái; Trần Hi mấy năm trước cưới vợ, cũng liên tiếp sinh ra hai đứa con gái. Ba tiểu cô nương cực kì thông minh nhu thuận đáng yêu, lớn lên tuy rằng có tất cả đặc điểm, nhưng cũng giống như tiểu tiên tử.
Một canh giờ sau, Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân liền dẫn ba vị cô nương ngồi đại kiệu trong cung phái tới vào cung.
Trần đại cô nương năm nay chín tuổi, khuôn mặt bầu dục, mắt hạnh, thân cao cao, ngày thường mặc dù chỉ là thanh tú, thế nhưng tính cách ôn nhu, rất chiếu cố bọn muội muội.
Trần nhị cô nương năm nay sáu tuổi, mặt tròn trắng như tuyết, mắt to đen long lanh, bờ môi bĩu bĩu, vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ của nàng mơ hồ có chút giống Hàn hoàng hậu, ngày thường nũng nịu, tính cách cũng rất là độc lập, nói chuyện phiếm với Hàn Anh giống như tiểu đại nhân.
Trần Tam cô nương năm nay năm tuổi, ngày thường rất giống Trần Hi, tuổi còn nhỏ đã có mày kiếm mắt sáng. Nàng ngày thường tuy rằng khí khái hào hùng mười phần, nhưng tính cách yểu điệu, giống như tiểu công chúa, yêu nhất đồ trang sức xinh xắn cùng váy xinh đẹp, mỗi lần Hàn hoàng hậu hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, nàng đều muốn tơ lụa, đồ trang sức và son phấn.
Hàn Anh vừa thấy ba vị tiểu cô nương này liền rất thích, dùng xong bữa trưa liền dẫn hai vị Trần phu nhân và ba vị Trần cô nương đi ngự hoa viên chơi.
Đã là đầu mùa xuân, thế nhưng là vẫn còn tuyết rơi.
Tuyết đã rơi xuống vài ngày rồi, ở thanh thiên quan xưa cũ mới xây hoàng cung cũng đã thành thế giới tuyết, tường đỏ cao lớn liên miên, ngói lưu ly vàng óng ánh, bạch ngọc lan vàng óng ánh, dòng sông uốn lượn khúc chiết, hoa cỏ trong ngự hoa viên, hành lang hòn non bộ và đình đài lầu các, tất cả đều bị tuyết trắng bao phủ, nhìn có một vẻ đẹp rét lạnh yên tĩnh.
Hàn Anh mặc áo choàng lông cáo mặt ngoài là bách điệp đỏ thẫm.
Ba vị tiểu cô nương mặc áo choàng cũng đều do nàng ban thưởng, Trần đại cô nương là áo choàng chồn tuyết màu hạnh hoàng, Trần nhị cô nương là áo choàng lông cáo thêu hoa lan tím nhạt, Trần tam cô nương là áo choàng chồn tuyết dệt kim hoa văn nhánh hoa hồng đỏ.
Về phần Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân, các nàng biết rõ hoàng hậu nương nương thích mặc màu đỏ, cho nên cũng chọn màu sắc kém sắc hơn —— Trần đại phu nhân là áo choàng vũ sa xanh nhạt vân hoa anh đào, Trần nhị phu nhân là áo choàng vũ sa xanh lá mạ.
Một đoàn người ở noãn các ngự hoa viên thưởng tuyết ẩm rượu, Hàn Anh lại cùng mấy vị tiểu cô nương đắp người tuyết, thưởng Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân một đống tơ lụa cống phẩm, thưởng ba vị Trần cô nương ba món trang sức bảo thạch nạm vàng.
Tạ ơn xong, Trần đại phu nhân lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nghe nói bệ hạ cho hai vị vương gia chọn thư đồng, nô tì lần sau mang khuyển tử tới đây xin ngài nhìn thử nhé!” Nàng biết rõ Hàn hoàng hậu không thích che giấu, thà nói bóng nói gió, còn không bằng nói thẳng ra.
Hàn Anh nhìn Trần Tam phu nhân có chút ảm đạm ở một bên, lại cười nói:“Chuyện của hai vị vương gia đều là bệ hạ quản, bảo Trần đại nhân đi nói với bệ hạ đi!” Nàng không có gạt người, bởi vì ngại Hàn Anh quá sủng hài tử, hôm nay chuyện của Phó Tú và Phó Huệ đều là Phó Tạ quản.
Trần đại phu nhân có chút lúng túng, trong lòng không cho là đúng: mọi người đều biết bệ hạ sợ vợ, vì Hàn hoàng hậu mà một người tần phi cũng không nạp, cũng không thân cận những nữ nhân khác, Hàn hoàng hậu còn sĩ diện cãi láo như vậy, thiệt là!
Trong lòng tuy rằng không muốn, nàng vẫn cười nhẹ nhàng mà đáp “Vâng“.
Hàn Anh nhìn Trần Tam phu nhân.
Trần Tam phu nhân tính cách ôn nhu, cùng Trần Hi tình cảm vợ chồng tốt lắm, tuy rằng liên tục chưa sinh hạ được nam đinh, nhưng Trần Hi tình nguyện chống đối Trần lão phu nhân cũng không chịu nạp thiếp.
Hàn Anh mặc dù biết Trần Hi một lòng bảo vệ, nhưng vì không con, Trần Tam phu nhân ở trước mặt bà bà, ở giữa đám chị em dâu vẫn phải ăn chút ít thiệt thòi.
Nàng thích Trần nhị cô nương và Trần tam cô nương, cố tình giúp Trần Tam phu nhân một chút.
Hàn Anh dặn dò Dẫn Ngọc: “Cho người đi mời Hồ thái y.” Hồ Xuân Quang hôm nay vẫn ở phủ đệ ngoài cung của Hứa Lập Dương, cho tới bây giờ đều là ru rú trong nhà, mỗi lần sai người tuyên hắn, hắn mới tiến cung bắt mạch cho Hàn Anh.
Trần Tam phu nhân nghe vậy, mắt to lòe lòe tỏa sáng nhìn Hàn Anh: “Hoàng hậu nương nương...” Hồ thái y là thánh thủ sản khoa, lại chỉ bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, đồng thời hành tung khó kiếm, bình thường người căn bản mời không đến.
Hàn Anh lại cười nói: “Để ông ấy xem mạch cho chị em dâu các ngươi”
Trần Tam phu nhân nước mắt doanh tại vành mắt, đứng dậy nhìn Hàn Anh bái lạy.
Trần nhị cô nương giữ im lặng cầm khăn của mình lau nước mắt trên gương mặt của mẫu thân.
Trần Tam cô nương tiến tới quệt miệng nhỏ hôn một cái trên mặt mẫu thân: “Mẫu thân, đừng khóc! Phụ thân nói chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có đệ đệ mà!”
Hàn Anh thấy thế, trong lòng quả thực là hâm mộ muốn chết, chỉ ước mình cũng có một nữ nhi ngoan tri kỷ như vậy.
Buổi tối Phó Tạ mang theo Phó Tú, Phó Huệ trở về Khôn Ninh cung.
Nhìn hai đứa con trai tắm rửa ngủ ở Thiên Điện, phu thê Phó Tạ Hàn Anh lúc này mới dắt tay trở về chánh điện.
Lúc Phó Tạ tắm, Hàn Anh cưỡi trên người hắn năn nỉ: “Ca ca, Trần gia cô nương thật đáng yêu, muội cũng muốn, chúng ta sinh một đứa con gái nhé!”
Nghĩ đến lúc Hàn Anh sinh Phó Tú, Phó Huệ vô cùng nguy hiểm, trái tim Phó Tạ liền nhảy rộn một cái, hắn liền nói ngay: “Nếu như thích, vậy liền nhận một cô nương của Trần Hi nuôi dưỡng dưới gối đi!” Trần Hi thật đáng ghét, thê tử của hắn ngày thường có chút giống Hàn Anh, nữ nhi lớn lên cũng có chút giống Hàn Anh!
Hàn Anh tuy rằng thích nữ hài tử, cũng không muốn đoạt nữ nhi của phu thê Trần Hi, liền dán lên Phó Tạ làm nũng: “Muội muốn sinh nữ nhi! Muội muốn sinh nữ nhi!”
Phó Tạ cùng hai nhi tử hiếu động săn bắn hết một ngày, vốn là có chút mệt mỏi, thế nhưng bị Hàn Anh quấy rầy như vậy, lúc này thì có phản ứng. Hắn cũng không cho Hàn Anh biết, trực tiếp nắm eo Hàn Anh, nhắm ngay phía dưới đi vào.
Hàn Anh trướng không chịu nổi, vẫn dán chặt Phó Tạ rầm rì: “... Chính là muốn nữ nhi!”
Một lát sau, nàng bị Phó Tạ làm cho nói không ra lời, trong lòng lại có một chủ ý.
Mặc dù đại não hôn mê cả người mềm yếu phía dưới run rẩy, thế nhưng Hàn Anh vẫn nhận ra Phó Tạ biến hóa, lúc Phó Tạ đẩy nàng ra lập tức dùng hai chân quấn chặt lấy eo của Phó Tạ, hai tay ôm chặt lấy cổ của Phó Tạ, cả người dính sát vào người Phó Tạ, làm hắn không thể động đậy.
Phó Tạ giãy giụa không ra, lại không nỡ dùng sức, đành phải dán chặt Hàn Anh...
Hàn Anh được Phó Tạ lau khô ôm trở về giường gấm.
Nàng cả người như nhũn ra đầu óc chóng váng, khóe miệng lại không tự chủ được trở nhếch lên—— thử nhiều lần như vậy, Phó Tạ liên tục đề phòng, lần này nàng cuối cùng cũng thành công!
Ngày thứ hai Phó Tạ thức dậy rất sớm, hắn phải lên triều.
Lúc hắn đứng dậy Hàn Anh cố gắng mở to mắt nhìn Phó Tạ, lúc này trên người Phó Tạ chỉ mặc trung y bạch la, còn chưa kịp mặc ngoại bào vào, tóc dài đen nhánh rối tung ở trên lưng, nổi bật lên thân hình cao gầy, dù là phu thê nhiều năm, Hàn Anh vẫn chút tim đập rộn lên.
Nàng thò cánh tay ra kéo gối dựa, giọng nói mềm mại: “Ca ca, nhớ về ăn sáng với muội!”
Phó Tạ đang mặc ngoại bào, nghe vậy quay đầu lại nhìn Hàn Anh, thấy nàng trần trụi hai tay cũng ở bên ngoài, bộ ngực sữa trắng như tuyết lộ ra một nửa, làm vết đỏ bị hắn mút ra càng trở nên bắt mắt trên chăn gấm màu đỏ quả hạnh..
Hắn cố gắng khắc chế phản ứng của mình, đi qua kéo chăn gấm đến dưới cằm Hàn Anh, che đậy cực kỳ chặt chẽ, lại cúi người khẽ hôn một cái ở trên môi Hàn Anh, lúc này mới nói: “A Anh, một lát thôi, tảo triều xong ta sẽ trở lại ăn sáng với nàng!”
Hàn Anh thật biết điều mà đáp ứng.
Phó Tạ suy nghĩ một chút, lại nói: “Phó Tú và Phó Huệ chút nữa sợ là muốn đi qua tìm nàng, nàng trước thức dậy mặc trung y vào đi!”
Hàn Anh ngại Phó Tạ dài dòng, có chút phiền, ưm một tiếng, cả người chui vào trong chăn gấm, không chịu phản ứng Phó Tạ.
Thế nhưng cũng không lâu lắm, chăn gấm che trên người nàng đã bị Phó Tạ kéo ra, Hàn Anh mở to mắt, thấy trong tay Phó Tạ bưng một chén trà bích sứ, liền biết hắn muốn cho mình uống nước, nhắm mắt lại thở dài: “muội còn muốn ngủ một hồi mà!”
Phó Tạ dùng cánh tay trái đỡ nàng lên, ôn nhu nói: “Đây là nước ấm, uống rồi ngủ tiếp.”
Hắn đưa chén trà đến bên môi Hàn Anh, từng chút từng chút đút cho Hàn Anh hơn phân nửa chén nước ấm. Hơn một tháng trước Hàn Anh bị bệnh một trận, thái y nói nguyên nhân bệnh là uống nước quá ít, từ đó về sau Phó Tạ mỗi lần trước khi vào triều đều cho ăn Hàn Anh uống một ngụm nước ấm.
Hàn Anh biết Phó Tạ kiên trì, đành phải nhắm mắt lại uống hết nước.
Phó Tạ cho uống hết nước, phát hiện trên môi đầy đặn đỏ mọng của Hàn Anh còn dính một giọt nước óng ánh, hắn đưa tới, lè lưỡi liếm giọt nước trên môi Hàn Anh
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ liếm, giật mình, lặng lẽ mở đôi môi quyến rũ đầu lưỡi Phó Tạ tham tiến vào. Nàng muốn một đứa con gái, thế nhưng Phó Tạ có bóng ma tâm lí lúc nàng sinh Phó Tú, Phó Huệ, không dám cho nàng mang thai, mỗi lần đến cuối cùng cũng không chịu cho vào bên trong, khiến cho Hàn Anh rất buồn bực.
Đêm qua Phó Tạ như đã xoá bỏ lệnh cấm, nàng muốn không ngừng cố gắng, tranh thủ làm mấy lần, hy vọng có thể mang thai hài tử.
Phó Tạ nghĩ đến đêm qua mình đã thất thân, liền cũng không cố kỵ, ấn lấy Hàn Anh lại làm một lần, cũng không có tránh thai.
Từ đó về sau, Phó Tạ không bao giờ nói chuyện tránh thai nữa, mỗi lần chuyện khuê phòng cũng rất tận hứng.
Lễ Thượng tị mùng ba tháng ba, Phó Tạ và Hàn Anh mang theo Phó Tú và Phó Huệ đi Kim Minh uyển, tổng quản thái giám Hứa Lập Dương mang theo thái y Hồ Xuân Quang tùy giá.
Hồ Xuân Quang xem mạch cho Hàn Anh liền vái lạy xuống đất: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương mang thai rồi!”
Mùng sáu tháng chạp năm ấy, Hàn Anh rốt cuộc sinh hạ một nữ nhi, được gọi là Trịnh Dương công chúa.
Hôm nay Phao Ngọc và Dẫn Ngọc đã là thiếp thân nữ quan của Hàn Anh mang theo cung nữ hầu hạ Hàn Anh trang điểm.
Thấy vẻ mặt Hàn Anh vô cùng buồn chán, Phao Ngọc vội vàng góp lời nói:“Nương nương, không bằng tuyên mấy vị thiên kim nhà Trần đại nhân tiến cung tùy giá?“. Dưới gối bệ hạ và hoàng hậu nương nương chỉ có hai vị vương gia Tấn vương và Tần vương, bởi vậy hoàng hậu nương nương gần đây rất thích nữ hài tử của các nhà quan lớn hoàng thân thường tiến cung tùy giá, nhất là nữ nhi Trần đại cô nương của Xu Mật Sứ Trần Ân và Trần Nhị cô nương Trần Tam cô nương dưới gối của Lại Bộ Thượng Thư Trần Hi đại nhân.
Hàn Anh nghe vậy nhãn tình sáng lên: “Chủ ý này được đó!” Dưới gối đại ca Trần Ân của Trần Hi có một đứa con gái; Trần Hi mấy năm trước cưới vợ, cũng liên tiếp sinh ra hai đứa con gái. Ba tiểu cô nương cực kì thông minh nhu thuận đáng yêu, lớn lên tuy rằng có tất cả đặc điểm, nhưng cũng giống như tiểu tiên tử.
Một canh giờ sau, Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân liền dẫn ba vị cô nương ngồi đại kiệu trong cung phái tới vào cung.
Trần đại cô nương năm nay chín tuổi, khuôn mặt bầu dục, mắt hạnh, thân cao cao, ngày thường mặc dù chỉ là thanh tú, thế nhưng tính cách ôn nhu, rất chiếu cố bọn muội muội.
Trần nhị cô nương năm nay sáu tuổi, mặt tròn trắng như tuyết, mắt to đen long lanh, bờ môi bĩu bĩu, vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ của nàng mơ hồ có chút giống Hàn hoàng hậu, ngày thường nũng nịu, tính cách cũng rất là độc lập, nói chuyện phiếm với Hàn Anh giống như tiểu đại nhân.
Trần Tam cô nương năm nay năm tuổi, ngày thường rất giống Trần Hi, tuổi còn nhỏ đã có mày kiếm mắt sáng. Nàng ngày thường tuy rằng khí khái hào hùng mười phần, nhưng tính cách yểu điệu, giống như tiểu công chúa, yêu nhất đồ trang sức xinh xắn cùng váy xinh đẹp, mỗi lần Hàn hoàng hậu hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, nàng đều muốn tơ lụa, đồ trang sức và son phấn.
Hàn Anh vừa thấy ba vị tiểu cô nương này liền rất thích, dùng xong bữa trưa liền dẫn hai vị Trần phu nhân và ba vị Trần cô nương đi ngự hoa viên chơi.
Đã là đầu mùa xuân, thế nhưng là vẫn còn tuyết rơi.
Tuyết đã rơi xuống vài ngày rồi, ở thanh thiên quan xưa cũ mới xây hoàng cung cũng đã thành thế giới tuyết, tường đỏ cao lớn liên miên, ngói lưu ly vàng óng ánh, bạch ngọc lan vàng óng ánh, dòng sông uốn lượn khúc chiết, hoa cỏ trong ngự hoa viên, hành lang hòn non bộ và đình đài lầu các, tất cả đều bị tuyết trắng bao phủ, nhìn có một vẻ đẹp rét lạnh yên tĩnh.
Hàn Anh mặc áo choàng lông cáo mặt ngoài là bách điệp đỏ thẫm.
Ba vị tiểu cô nương mặc áo choàng cũng đều do nàng ban thưởng, Trần đại cô nương là áo choàng chồn tuyết màu hạnh hoàng, Trần nhị cô nương là áo choàng lông cáo thêu hoa lan tím nhạt, Trần tam cô nương là áo choàng chồn tuyết dệt kim hoa văn nhánh hoa hồng đỏ.
Về phần Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân, các nàng biết rõ hoàng hậu nương nương thích mặc màu đỏ, cho nên cũng chọn màu sắc kém sắc hơn —— Trần đại phu nhân là áo choàng vũ sa xanh nhạt vân hoa anh đào, Trần nhị phu nhân là áo choàng vũ sa xanh lá mạ.
Một đoàn người ở noãn các ngự hoa viên thưởng tuyết ẩm rượu, Hàn Anh lại cùng mấy vị tiểu cô nương đắp người tuyết, thưởng Trần đại phu nhân và Trần Tam phu nhân một đống tơ lụa cống phẩm, thưởng ba vị Trần cô nương ba món trang sức bảo thạch nạm vàng.
Tạ ơn xong, Trần đại phu nhân lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nghe nói bệ hạ cho hai vị vương gia chọn thư đồng, nô tì lần sau mang khuyển tử tới đây xin ngài nhìn thử nhé!” Nàng biết rõ Hàn hoàng hậu không thích che giấu, thà nói bóng nói gió, còn không bằng nói thẳng ra.
Hàn Anh nhìn Trần Tam phu nhân có chút ảm đạm ở một bên, lại cười nói:“Chuyện của hai vị vương gia đều là bệ hạ quản, bảo Trần đại nhân đi nói với bệ hạ đi!” Nàng không có gạt người, bởi vì ngại Hàn Anh quá sủng hài tử, hôm nay chuyện của Phó Tú và Phó Huệ đều là Phó Tạ quản.
Trần đại phu nhân có chút lúng túng, trong lòng không cho là đúng: mọi người đều biết bệ hạ sợ vợ, vì Hàn hoàng hậu mà một người tần phi cũng không nạp, cũng không thân cận những nữ nhân khác, Hàn hoàng hậu còn sĩ diện cãi láo như vậy, thiệt là!
Trong lòng tuy rằng không muốn, nàng vẫn cười nhẹ nhàng mà đáp “Vâng“.
Hàn Anh nhìn Trần Tam phu nhân.
Trần Tam phu nhân tính cách ôn nhu, cùng Trần Hi tình cảm vợ chồng tốt lắm, tuy rằng liên tục chưa sinh hạ được nam đinh, nhưng Trần Hi tình nguyện chống đối Trần lão phu nhân cũng không chịu nạp thiếp.
Hàn Anh mặc dù biết Trần Hi một lòng bảo vệ, nhưng vì không con, Trần Tam phu nhân ở trước mặt bà bà, ở giữa đám chị em dâu vẫn phải ăn chút ít thiệt thòi.
Nàng thích Trần nhị cô nương và Trần tam cô nương, cố tình giúp Trần Tam phu nhân một chút.
Hàn Anh dặn dò Dẫn Ngọc: “Cho người đi mời Hồ thái y.” Hồ Xuân Quang hôm nay vẫn ở phủ đệ ngoài cung của Hứa Lập Dương, cho tới bây giờ đều là ru rú trong nhà, mỗi lần sai người tuyên hắn, hắn mới tiến cung bắt mạch cho Hàn Anh.
Trần Tam phu nhân nghe vậy, mắt to lòe lòe tỏa sáng nhìn Hàn Anh: “Hoàng hậu nương nương...” Hồ thái y là thánh thủ sản khoa, lại chỉ bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, đồng thời hành tung khó kiếm, bình thường người căn bản mời không đến.
Hàn Anh lại cười nói: “Để ông ấy xem mạch cho chị em dâu các ngươi”
Trần Tam phu nhân nước mắt doanh tại vành mắt, đứng dậy nhìn Hàn Anh bái lạy.
Trần nhị cô nương giữ im lặng cầm khăn của mình lau nước mắt trên gương mặt của mẫu thân.
Trần Tam cô nương tiến tới quệt miệng nhỏ hôn một cái trên mặt mẫu thân: “Mẫu thân, đừng khóc! Phụ thân nói chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có đệ đệ mà!”
Hàn Anh thấy thế, trong lòng quả thực là hâm mộ muốn chết, chỉ ước mình cũng có một nữ nhi ngoan tri kỷ như vậy.
Buổi tối Phó Tạ mang theo Phó Tú, Phó Huệ trở về Khôn Ninh cung.
Nhìn hai đứa con trai tắm rửa ngủ ở Thiên Điện, phu thê Phó Tạ Hàn Anh lúc này mới dắt tay trở về chánh điện.
Lúc Phó Tạ tắm, Hàn Anh cưỡi trên người hắn năn nỉ: “Ca ca, Trần gia cô nương thật đáng yêu, muội cũng muốn, chúng ta sinh một đứa con gái nhé!”
Nghĩ đến lúc Hàn Anh sinh Phó Tú, Phó Huệ vô cùng nguy hiểm, trái tim Phó Tạ liền nhảy rộn một cái, hắn liền nói ngay: “Nếu như thích, vậy liền nhận một cô nương của Trần Hi nuôi dưỡng dưới gối đi!” Trần Hi thật đáng ghét, thê tử của hắn ngày thường có chút giống Hàn Anh, nữ nhi lớn lên cũng có chút giống Hàn Anh!
Hàn Anh tuy rằng thích nữ hài tử, cũng không muốn đoạt nữ nhi của phu thê Trần Hi, liền dán lên Phó Tạ làm nũng: “Muội muốn sinh nữ nhi! Muội muốn sinh nữ nhi!”
Phó Tạ cùng hai nhi tử hiếu động săn bắn hết một ngày, vốn là có chút mệt mỏi, thế nhưng bị Hàn Anh quấy rầy như vậy, lúc này thì có phản ứng. Hắn cũng không cho Hàn Anh biết, trực tiếp nắm eo Hàn Anh, nhắm ngay phía dưới đi vào.
Hàn Anh trướng không chịu nổi, vẫn dán chặt Phó Tạ rầm rì: “... Chính là muốn nữ nhi!”
Một lát sau, nàng bị Phó Tạ làm cho nói không ra lời, trong lòng lại có một chủ ý.
Mặc dù đại não hôn mê cả người mềm yếu phía dưới run rẩy, thế nhưng Hàn Anh vẫn nhận ra Phó Tạ biến hóa, lúc Phó Tạ đẩy nàng ra lập tức dùng hai chân quấn chặt lấy eo của Phó Tạ, hai tay ôm chặt lấy cổ của Phó Tạ, cả người dính sát vào người Phó Tạ, làm hắn không thể động đậy.
Phó Tạ giãy giụa không ra, lại không nỡ dùng sức, đành phải dán chặt Hàn Anh...
Hàn Anh được Phó Tạ lau khô ôm trở về giường gấm.
Nàng cả người như nhũn ra đầu óc chóng váng, khóe miệng lại không tự chủ được trở nhếch lên—— thử nhiều lần như vậy, Phó Tạ liên tục đề phòng, lần này nàng cuối cùng cũng thành công!
Ngày thứ hai Phó Tạ thức dậy rất sớm, hắn phải lên triều.
Lúc hắn đứng dậy Hàn Anh cố gắng mở to mắt nhìn Phó Tạ, lúc này trên người Phó Tạ chỉ mặc trung y bạch la, còn chưa kịp mặc ngoại bào vào, tóc dài đen nhánh rối tung ở trên lưng, nổi bật lên thân hình cao gầy, dù là phu thê nhiều năm, Hàn Anh vẫn chút tim đập rộn lên.
Nàng thò cánh tay ra kéo gối dựa, giọng nói mềm mại: “Ca ca, nhớ về ăn sáng với muội!”
Phó Tạ đang mặc ngoại bào, nghe vậy quay đầu lại nhìn Hàn Anh, thấy nàng trần trụi hai tay cũng ở bên ngoài, bộ ngực sữa trắng như tuyết lộ ra một nửa, làm vết đỏ bị hắn mút ra càng trở nên bắt mắt trên chăn gấm màu đỏ quả hạnh..
Hắn cố gắng khắc chế phản ứng của mình, đi qua kéo chăn gấm đến dưới cằm Hàn Anh, che đậy cực kỳ chặt chẽ, lại cúi người khẽ hôn một cái ở trên môi Hàn Anh, lúc này mới nói: “A Anh, một lát thôi, tảo triều xong ta sẽ trở lại ăn sáng với nàng!”
Hàn Anh thật biết điều mà đáp ứng.
Phó Tạ suy nghĩ một chút, lại nói: “Phó Tú và Phó Huệ chút nữa sợ là muốn đi qua tìm nàng, nàng trước thức dậy mặc trung y vào đi!”
Hàn Anh ngại Phó Tạ dài dòng, có chút phiền, ưm một tiếng, cả người chui vào trong chăn gấm, không chịu phản ứng Phó Tạ.
Thế nhưng cũng không lâu lắm, chăn gấm che trên người nàng đã bị Phó Tạ kéo ra, Hàn Anh mở to mắt, thấy trong tay Phó Tạ bưng một chén trà bích sứ, liền biết hắn muốn cho mình uống nước, nhắm mắt lại thở dài: “muội còn muốn ngủ một hồi mà!”
Phó Tạ dùng cánh tay trái đỡ nàng lên, ôn nhu nói: “Đây là nước ấm, uống rồi ngủ tiếp.”
Hắn đưa chén trà đến bên môi Hàn Anh, từng chút từng chút đút cho Hàn Anh hơn phân nửa chén nước ấm. Hơn một tháng trước Hàn Anh bị bệnh một trận, thái y nói nguyên nhân bệnh là uống nước quá ít, từ đó về sau Phó Tạ mỗi lần trước khi vào triều đều cho ăn Hàn Anh uống một ngụm nước ấm.
Hàn Anh biết Phó Tạ kiên trì, đành phải nhắm mắt lại uống hết nước.
Phó Tạ cho uống hết nước, phát hiện trên môi đầy đặn đỏ mọng của Hàn Anh còn dính một giọt nước óng ánh, hắn đưa tới, lè lưỡi liếm giọt nước trên môi Hàn Anh
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ liếm, giật mình, lặng lẽ mở đôi môi quyến rũ đầu lưỡi Phó Tạ tham tiến vào. Nàng muốn một đứa con gái, thế nhưng Phó Tạ có bóng ma tâm lí lúc nàng sinh Phó Tú, Phó Huệ, không dám cho nàng mang thai, mỗi lần đến cuối cùng cũng không chịu cho vào bên trong, khiến cho Hàn Anh rất buồn bực.
Đêm qua Phó Tạ như đã xoá bỏ lệnh cấm, nàng muốn không ngừng cố gắng, tranh thủ làm mấy lần, hy vọng có thể mang thai hài tử.
Phó Tạ nghĩ đến đêm qua mình đã thất thân, liền cũng không cố kỵ, ấn lấy Hàn Anh lại làm một lần, cũng không có tránh thai.
Từ đó về sau, Phó Tạ không bao giờ nói chuyện tránh thai nữa, mỗi lần chuyện khuê phòng cũng rất tận hứng.
Lễ Thượng tị mùng ba tháng ba, Phó Tạ và Hàn Anh mang theo Phó Tú và Phó Huệ đi Kim Minh uyển, tổng quản thái giám Hứa Lập Dương mang theo thái y Hồ Xuân Quang tùy giá.
Hồ Xuân Quang xem mạch cho Hàn Anh liền vái lạy xuống đất: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương mang thai rồi!”
Mùng sáu tháng chạp năm ấy, Hàn Anh rốt cuộc sinh hạ một nữ nhi, được gọi là Trịnh Dương công chúa.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức