Quá Thời Hạn
Chương 24
Đêm đó Thẩm An Bình có lẽ do quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu. Cô nằm bên cạnh, lắng nghe tiếng thở đều đều, nhìn vẻ mặt ẩn ẩn vui vẻ thật ngọt ngào của anh lúc ngủ giống như một đứa nhỏ được người ta cho kẹo. Anh rất ít ở trước mặt mọi người dỡ xuống sự đề phòng thế này, cho dù là ngừơi thân ở trước mặt, anh cũng vĩnh viễn luôn có ba phần che lấp. Đây có lẽ là do thiên tính, anh không cho phép bản thân mình được đem cảm xúc bộc lộ tất cả ra bên ngoài.
Cố Bình An chống tay nửa nằm nửa ngồi thưởng thức nét mặt ngủ say của anh. Cô thầm mắng không biết cái tên này lấy sức lực ở đâu mà khi về đến nhà còn ép cô hết một hồi. Có lẽ cô có hơi không quen với hành động quá mức thân mật của anh nên trong lúc đang mông lung, vô tình cô quét bàn tay đeo nhẫn làm cắt trúng da anh. Thẩm Bình An bị đau bất ngờ theo bản năng anh kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã bắt được cánh tay kia của cô ôm chặt ra sau lưng. Cố Bình An thật sự rất muốn đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại bị mê mẩn đến choáng váng khi nhìn đến nụ cười của anh, dưới ánh đèn trông nó đẹp đến ái muội, làm cho trong lòng Cố Bình An cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Người đàn ông này dù sao cũng là người mà cô đã quen biết hơn hai mươi năm, lại không nghĩ anh có thể ngốc nghếch đến như vậy. Mùa đông lạnh thế kia không biết anh khi đó sao lại điên cuồng đến mức đi nhảy xuống hồ chứ, chẳng lẽ không sợ cảm lạnh hay sao? Nhưng phải nói sức khỏe anh rất tốt, chỉ cần uống chút thuốc xong liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cố Bình An không hiểu vì sao lại thấy rất khó ngủ, cô nâng bàn tay khẽ chạm vào ngũ quan rất tinh tế trên mặt anh. Thẩm An Bình sở hữu một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao tinh tế trông rất đẹp mắt làm Cố Bình An nhất thời không kiềm chế đưa tay mình lên nhẹ nhàng lưu luyến vuốt ve không nỡ rời đi.
Đồng hồ trên tường không ngừng truyền đến những tiếng tí tách theo luật động, trong căn phòng thực tĩnh lặng đó là thứ âm thanh duy nhất không ngừng quanh quẩn hòa cùng tiếng tim đập của cô và anh đang kề sát vào nhau, từng chút từng chút di chuyển theo quy luật chậm chạp của nó.
Ngoài cửa sổ bóng cây nhẹ nhàng lay động, ánh trăng sáng soi chiếu rọi như một tầng sa mạng mỏng nhẹ nhàng phiêu diêu bao phủ lên cả thành phố, in xuống bên dưới ánh sáng loang lổ. Một mảng ánh trăng nhẹ nhàng trải dài trên bệ cửa sổ tạo thành một bức tranh đẹp mắt lạ thường, tự nhiên và cũng thật hài hòa.
Không gian chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập chính bản thân mình, giữa lúc đó Cố Bình An không hiểu sao lại tự nhiên nhớ đến những chuyện xảy ra trước kia, nhớ đến lời nói cô vô tình nghe được hôm đó.
…
“Mẹ thật xin lỗi con, là mẹ đã sai, con không nên tự trách bản thân.”
“Phi Phi, hãy tha thứ cho mẹ, nếu có thể cho mẹ một cơ hội được chọn lại, mẹ nhất định dù liều chết cũng muốn đem con bảo vệ bên cạnh.”
“Con và Bình An trong mắt mẹ đều là như nhau”
“Cho mẹ một cơ hội chuộc tội, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mẹ.”
…
Chính là do lần đó cô đột nhiên muốn trở về nhà trước một ngày bởi vì cô hơi lo sợ Cố Ba ba thật sự giận dữ đối với Thẩm An Bình. Lúc đó trong lòng cô dù luôn nghĩ rằng mình không muốn kết hôn nhưng giờ sự tình đã phát triển đến mức không thể khống chế thế này, cô chỉ đành tự trấn an bản thân mình, thầm nhủ phải bình tĩnh một chút cho nên trong tiềm thức cô lựa chọn đi về nhà.
Nhưng cô lại không thể ngờ rằng khi âm thầm trở về nhà một mình lại phát hiện mẹ đang lén lút gọi điện thoại. Cô càng không nghĩ tới mình lại nghe được đoạn đối thoại này. Dù rằng chuyện này trước giờ vẫn mãi canh cánh trong lòng cô thế nhưng hôm nay ngoài dự liệu cô bị ép buộc phải đối mặt với nó.
Cố Bình An gắt gao cắn chặt cùm tay, cố không để cho mình khóc lớn thành tiếng. Cô từ từ rón rén, lùi bước trở ra bên ngoài, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía công viên. Sau đó cô ngồi xụi lơ cả một buổi, rất lâu cũng không hề nhút nhích động đậy.
Hôm nay là ngày hội giết heo, trước kia nhìn thấy một màn này cô cảm thấy thật buồn cười nhưng giờ đây khi chứng kiến nhát dao kia đâm xuống con vật đang nằm bên dưới, cô lại có một cảm giác như chính tim mình đang bị đâm một nhát lại một nhát thật sâu.
Trong lòng cô mâu thuẫn đến rất buồn cười. Trốn tới trốn lui lựa chọn không muốn cùng mẹ mình đối mặt, càng không dám thẳng thắn đi chất vấn, không dám chấp nhận thương tâm cứ theo bản năng mà trốn tránh nhưng cuối cùng cô cũng không rõ bản thân mình là muốn trốn tránh cái gì, không phải mọi chuyện trước giờ dường như đã muốn rất rõ ràng sao?
Mặc kệ thế nào cô biết mình vẫn là con của mẹ. Thì ra trong mắt của mẹ, cô và Mạc Phi mãi mãi luôn được bà xem là như nhau!
Nghĩ đến đây, Cố Bình An miễn cưỡng nở nụ cười càng thêm thê lương.
Cô sao giờ phút này còn có thể ngồi đây mỉm cười cơ chứ? Cứ tưởng rằng mình sẽ khóc thật lớn nhưng trong lòng có lẽ do thống khổ quá mức chịu đựng mà khóc không thành tiếng, càng không có can đảm cùng mẹ nói hết tất cả. Ngược lại cô còn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ngay cả bản thân ngoài ý muốn cũng thấy rất khó tin được.
Tối hôm đó cô đón xe về nhà trong tình trạng đầu óc mơ mơ màng màng. Sáng ngày hôm sau cô vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì theo Quan Tiểu Bảo cùng trở về nhà.
Cô không ngại bị người khác trêu chọc mình thế nào, càng biết rằng không nên ở trước mặt Cố mẹ và Cố ba nói mình không cần Thẩm An Bình.
Lúc Cố Mẹ rửa chén, Cố Bình An đã hỏi mẹ:”Mẹ có phải cũng cho rằng con với Thẩm An Bình mãi mãi không thể nào ở cùng một chỗ hay không?”. Suốt đêm hôm qua cô đã miên man cả đêm, cuối cùng cô muốn đem mình đánh cược một lần, muốn cược vị trí của mình trong lòng của Cố mẹ.
Cố mẹ trả lời đã không làm cho cô thất vọng, Cố Bình An cảm thấy rất vui vẻ vì cuối cùng giữa cô và Mạc Phi, bà đã chọn cô.
Cô tự nói mình luôn là người thắng cược, đó là điều tất nhiên, không cần phải cảm thấy áy náy. Nghĩ đến đây, Cố Bình An cúi đầu, trong bóng đêm sờ soạng chạm vào vai Thẩm An Bình sau đó vươn cánh tay, ôm chặt anh vào tròng lòng mình.
Hình ảnh này rất giống như một người mẹ đang ôm con.
Nếu như Thẩm An Bình còn tỉnh táo, hẳn sẽ không cho phép cô ôm mình thế này. Anh là người luôn bày ra vẻ chững chạc của người lớn, ở trong mắt anh Cố Bình An cô mãi chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi. Nhưng anh lại quên mất Cố Bình An sớm đã trưởng thành từ lâu, chỉ là vì đứng trước mặt anh cô luôn giả ngu mà thôi.
Cố Bình An không phải không rõ người đàn ông này thật sự yêu mình cỡ nào.
Hai người quen nhau, lại ở cùng một chỗ, đối phương có yêu mình hay không thì bản thân người trong cuộc dương nhiên là người rõ ràng nhất, và cũng chỉ họ mới cảm giác được điều đó sâu sắc nhất.
Cô chẳng qua bản tính hay lo được lo mất cho nên mới đem tình cảm anh dành cho mình cố tình phủ nhận mà thôi.
Cố Bình An hiểu rõ bản thân rất quá đáng. Dù Thẩm An Bình trước giờ đã vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, cô cũng thấy là đương nhiên nhưng hiện giờ cô thật sự cảm thấy rất áy náy. Tình cảm anh dành cho cô chân thật như thế nhưng cô lại không ngừng bỡn cợt, lợi dụng nó.
Cô cúi đầu xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của Thẩm An Bình. Anh ngủ thật sâu, chưa hề nhúc nhích, cảnh tượng này làm cho tim cô vô cùng chua xót, không hiểu sao giờ phút này nước mắt lại không ngừng thi nhau rơi xuống
Cảnh vật trước mắt Cố Bình An dần dần trở nên mờ mịt, cô không ngờ bản thân vì sao lại muốn lôi kéo Thẩm An Bình vào chuyện rối rắm này, rốt cuộc cô đã làm đúng hay sai?
*****
Cố Bình An cũng không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại thì Thẩm An Bình đã thức dậy từ sớm.
Ưu điểm lớn nhất của Thẩm An Bình đó chính là anh rất có trách nhiệm và tín dụng.
Trước đó một ngày anh dù đã bị ngâm mình trong nước lạnh, tối đến bị phát sốt, nhưng anh vẫn nhớ rõ buổi sáng mình có một cuộc họp phải tham dự.
Có đôi khi Cố Bình An cảm thấy Thẩm An Bình giống như một cái máy, đã được người ta thiết lập sẵn lịch làm việc.
Trên bàn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, có cháo trắng, có trứng chiên và sữa tươi trên đó còn có một mẫu giấy anh nhắn lại.
Cố Bình An cầm ly sữa lên uống, cúi đầu nhìn đến tờ giấy để lại, trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Thẩm An Bình: buổi sáng có cuộc họp, em nhớ ăn sáng, tối đến chúng ta sẽ đi mua nhẫn.
Chỉ vỏn vẹn có 3 câu đã đem hành trình cả ngày hôm nay của cô phân phối đâu đó rõ ràng.
Ăn xong bữa sáng cô đeo túi xách rồi đi ra ngoài. Trước đây công việc nhiều đến sức đầu mẻ trán nhưng từ sau tin tức cô đính hôn truyền đi dường như cô rất nhàn nhã không có việc gì làm. Cô là thư ký của Tất Nhiễm, nhưng anh đi công tác lại không dẫn theo cô cho nên cô rãnh rỗi không có việc gì làm liền bị các phòng khác đến mượn sang giúp đỡ một tay. Thường thì họ chỉ để cô làm những việc rất vặt vãnh, hết việc thì cô trở về ngồi chơi tại vị trí thư ký của mình.
Cô đôi khi vì quá rãnh rỗi đến phát chán nên thường liếc trộm vào trong phòng của Tất Nhiễm mà đánh giá nội thất bên trong một chút. Cánh cửa phòng bằng kiến trong suốt nên bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thật rõ ràng. Văn phòng Tất Nhiễm được thu dọn rất gọn gàng, ngăn nắp hoàn toàn giống với tác phong con người của anh ta. Khi làm việc chung cô còn phát hiện anh là người rất mạnh mẽ và quyết đoán.
Hình như đã từ rất lâu Tất Nhiễm không xuất hiện trước mắt cô.
Cũng không hiểu vì sao Cố Bình An lại cảm thấy có hơi mất mát. Đây chắc có lẽ là căn bệnh của những kẻ nhàn rỗi, cuồng yêu bản thân mình đến nỗi dù lúc nào mở miệng cũng nói không cần nhưng khi đối phương thật sự biến mất thì trong lòng lại thấy vắng vẻ, không được tự nhiên.
Buổi tối Thẩm An Bình đúng giờ lái xe đến đón cô đi mua đồ để chuẩn bị cho lễ cưới.
Cô chưa từng kết hôn qua, còn phù dâu cũng chưa từng làm thử cho nên việc cô theo Thẩm An Bình mới biết cầu hôn cần có nhẫn kim cương, còn kết hôn phải mua nhẫn đôi đối với cô là chuyện quả thật rất mới mẻ.
Thẩm An Bình dẫn cô đi dạo rất nhiều tiệm bán đồ trang sức cao cấp rất đắc tiền, loại chỉ cần nhìn giá tiền thôi thì đã líu lưỡi rồi. Đây là những trang sức rất cao cấp, sang trọng và rất quý phái, mỗi một món đều có một vẻ đẹp đặc sắc riêng của nó. Bạch kim có, vàng có, ngọc trai có nhiều món như vậy nhưng không có món nào lọt vào trong mắt của Cố Bình An cả. Đã thế cái tên tiểu tử An Bình đang đi theo cô còn ầm ĩ cả lên cứ bảo là không nên mua vàng làm gì.
“Em muốn nhẫn bằng vàng, chỉ cần làm theo kiểu đơn giản thế này là được rồi.” Cố Bình An cố gắng hình dung nhớ lại kiểu dáng chiếc nhẫn kết hôn của bà ngoại, sợ người bán hàng không rõ cô còn lấy bút ra phác họa xuống giấy.
Thẩm An Bình đối với ý kiến của cô luôn luôn nhất mực chiều chuộng làm theo, nhưng là lần này anh lại không hoàn toàn tán đồng ý kiến của cô. Anh cố ý tò mò hỏi thêm một câu:”Tại sao muốn mua nhẫn vàng?”
“Vàng này chẳng phải nhìn rất đẹp sao, nó còn bảo đảm được giá trị lâu dài”, cô mỉm cười tủm tỉm nói:”Bà ngoại em cũng đeo một chiếc nhẫn vàng như thế này. Anh thấy không hai người họ dù đã lớn tuổi thế nhưng vẫn còn tay trong tay cùng nhau dạo phố. Thật ra tình cảm của người ở thế hệ trước quả thật đơn thuần hơn nhiều, em cũng ước muốn được giống như họ”. Cố Bình An không nhanh không chậm nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng dường như tràn ngập mong đợi. Nghe thấy giọng điệu của cô như vậy làm cho Thẩm An Bình phá lệ cảm thấy thật dễ chịu. Anh không lên tiếng nói gì thêm nữa, chỉ là cười mỉm, theo thói quen đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, thái độ rất tự nhiên nhưng cũng vô cùng thân thiết.
Cố Bình An kéo tay anh đặt lên đầu vai của mình, khi vừa ngước đầu lên trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi trẻ song sinh. Hai cô bé kia đang dán sát mặt mình vào trong tủ kính nhìn một dây đeo tay bằng bạch kim trên đó có hình Hello Kitty. Đứa bé cái miệng nhỏ nhắn “ô, ô” dán sát lên tủ kiếng làm cho khuôn mặt cũng vì thế mà biến dạng, ánh mắt thơ ngây tròn xoe rất thu hút, bộ dáng hai đứa trẻ này quả thật rất dễ thương làm cho ai cũng muốn yêu mến.
Đứa bé vẫn không hề rời đi, mặt dán chặt vào tủ kiếng cho đến khi mẹ của chúng đến bế lên.
Cố Bình An nhìn đứa nhỏ, dường như đang giận dỗi vì bị ẳm đi, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Thẩm An Bình:”Anh thích trẻ con không?”
Thẩm An Bình hiện đang chuyên tâm nhìn mấy mẫu trang sức quảng cáo trên báo, khuôn mặt bị ánh sáng mê ly của những ngọn đèn đang phát ra từ những kệ trưng bày trang sức in những vệt sáng loang lổ trên đó, nhìn qua trông như những hoa văn rất tinh tế, làm cho người ta không dám quấy rầy.
“Không thích!”, Thẩm An Bình tựa như cười mà không nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái :”Đứa nhỏ rất ồn ào!”
Cố Bình An mở miệng dường như muốn nói gì đó thay vào chỉ là nở nụ cười:”Thôi đi, vẫn là không nên có đứa bé, em cũng rất sợ đau. Lần trước chị họ của Quan Tiểu Bảo sinh, em và cô ấy có ghé thăm, cứ nghĩ sau khi sinh xong liền sẽ hết chuyện không ngờ sinh xong vẫn thấy cô ta rất yếu ớt. Em nhìn mà cũng thật đau lòng.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Cố Bình An bĩu môi, tuy rằng ông xã của cô ta trông rất hạnh phúc, nhưng người khác nhìn vào vẫn cảm thấy việc sinh đẻ kia quả thật rất đáng sợ.
“Thẩm An Bình!”. Cố Bình An nhẹ nắm chặt lấy cánh tay anh, dựa vào tấm lưng cứng rắn của anh mà cọ cọ nói:”Chúng ta sau này nhận con nuôi đi.”
Thẩm An Bình chỉ ”Ừ” một tiếng, xem như câu trả lời.
“A!” ánh mắt Cố Bình An chợt lóe sáng:” Hay là chúng ta cứ trực tiếp nhận nuôi một đứa hơn hai mươi tuổi đi, vừa vặn cũng có thể dưỡng già nha.”
Nhân viên bán hàng đang đứng một bên nhìn hai người trò chuyện, nghe thấy vậy nhất thời không thề nhịn nổi ”phù” một tiếng bật cười. Dù rằng vẻ mặt cô vì đang nhịn cười mà đỏ ửng nhưng mọi người chung quanh vẫn nghe thấy.
Thẩm An Bình mặt đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, tay anh véo lên hai má của cô lắc đầu nói:”Em đúng là điên rồi mà”
Cố Bình An tươi cười ngăn lại hành động vừa rồi của anh, nắm chặt bàn tay lồng vào với mình.
Bàn tay Thẩm An Bình rất to, những đường vân tay được khắc họa rất rõ ràng không giống như Cố Bình An, ba đường quan trọng đều bị đứt đoạn, nếu để những thầy bói toán nhìn thấy thì chắc họ chỉ biết nhíu mày.
“Bàn tay của anh thật đẹp nha, từng đường nét rất rõ ràng, nhưng mà…”, Cố Bình An còn chưa nói hết điện thoại di động trong túi vang lên. Cô buông tay Thẩm An Bình, tìm lấy di động của mình, nhìn thấy màn hình hiển thị người đang gọi đến: thì ra là tên nhóc con Quan Tiểu Bảo.
“Tìm chị gái sao?” Cố Bình An chỉ cần là nói chuyện cùng Quan Tiểu Bảo là giọng điệu chẳng khác nào tên lưu manh. Đây là thói quen lâu ngày nên cô cũng lười sửa.
Bên đầu dây kia liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Quan Tiểu Bảo:”Đang làm gì vậy?”
“Mua đồ cho lễ cưới.”
“Thôi đi!” Quan Tiểu Bảo giọng điệu bắt đầu thô lỗ:”Đừng có ở trước mặt mình mà bày đặt mấy trò đó? Không cảm thấy ghê tởm à?”
Cố Bình An cười càng thêm vô lại:”Dĩ nhiên điều này chỉ dành làm ở trước mặt bồ thôi, người khác muốn cũng không được a! Nếu có bản lĩnh thì bồ cũng kết hôn đi”
“Cút. Đừng có mà nói chuyện kết hôn trước mặt mình, gần đây hễ mà nghe đến chuyện kết hôn là mình muốn ói.”
Cố Bình An cười lớn:”Bồ có thể đừng giễu cợt mình được không, chẳng lẽ không nói lại không được à.”
“Biết làm sao đây, mỗi ngay đều gặp dĩ nhiên sao tránh khỏi không giống được cơ chứ.” Được, không ngờ còn cố ý châm chọc lại cô để làm thú vui, đây không sai chính là Quan Tiểu Bảo a, thử hỏi Cố Bình An còn có thể nói gì được đây.
Không ngờ Quan Tiểu Bảo kia lại tiếp theo giở giọng oán trách:”Mấy hôm này mình bị mẹ già không ngừng lải nhải, đều là do bồ làm hại cả. Con mẹ nó bồ phải kết hôn, làm cho mẹ già vì chuyện này cũng đối với mình hận đến tận xương tủy!”
“Ra là vậy, bồ từ nhỏ đến lớn tiếng xấu cũng thật là không ít cho nên bị mẹ già chỉnh một chút cũng là điều tốt. Bồ đó bản thân chính là một mối họa mà.”
Cố Bình An không chút thương tình chế nhạo Quan Tiểu Bảo. Ngay sau đó Quan Tiểu Bảo dường như chợt nhớ tới chuyện gì bất ngờ giương giọng ”ây da!” một tiếng.
Cố Bình An nghe được hai tiếng kia cả người chợt run lên, trực giác cho cô biết hình như có chuyện không ổn nên cảnh giác hỏi:”Sao vậy?”
“Chuyện bồ đính hôn đã có nói cho Tất Nhiễm nghe chưa?”
Nhắc đến Tất Nhiễm, Cố Bình An theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm An Bình đang trầm mặt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái.
“Có cần phải nói sao. Toàn bộ công ty chẳng phải đã biết hết rồi à.”
“Vậy bồ kết hôn anh ta sẽ đến dự chứ?”. Máu bát quái của Quan Tiểu Bảo lại nổi lên làm cho Cố Bình An cảm thấy thật có hơi phiền muộn.
“Chuyện này phải hỏi anh ta, dù sao mình cũng sẽ phát thiếp mời, tất cả mọi người trong công ty mình đều mời cả”
“Ôi chao…, bạn gái cũ kết hôn, chú rể lại không phải là mình, anh ta thật là quá bi thương nha. Mình cảm thấy chuyện gởi thiệp mời này e cũng chẳng khác nào chuyện rất khó khăn nha.”
“Thật là bồ nói hoài bộ không thấy chán sao?”
“…”
Quan Tiểu Bảo điện thoại nói chuyện một cái đã hết 10 phút làm cho Cố Bình An nhất thời quên mất chuyện cô muốn nói với Thẩm An Bình chính là:
Thẩm An Bình tay anh thật đẹp, đường vân trên đó cũng rất rõ ràng nhưng mà đường tình duyên có một đoạn ở giữa rất mờ nhạt, dường như hoàn toàn không thấy, đây chẳng lẽ ý nói con đường tình duyên của anh sẽ gặp phải trở ngại lớn sao?
Cố Bình An chống tay nửa nằm nửa ngồi thưởng thức nét mặt ngủ say của anh. Cô thầm mắng không biết cái tên này lấy sức lực ở đâu mà khi về đến nhà còn ép cô hết một hồi. Có lẽ cô có hơi không quen với hành động quá mức thân mật của anh nên trong lúc đang mông lung, vô tình cô quét bàn tay đeo nhẫn làm cắt trúng da anh. Thẩm Bình An bị đau bất ngờ theo bản năng anh kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã bắt được cánh tay kia của cô ôm chặt ra sau lưng. Cố Bình An thật sự rất muốn đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại bị mê mẩn đến choáng váng khi nhìn đến nụ cười của anh, dưới ánh đèn trông nó đẹp đến ái muội, làm cho trong lòng Cố Bình An cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Người đàn ông này dù sao cũng là người mà cô đã quen biết hơn hai mươi năm, lại không nghĩ anh có thể ngốc nghếch đến như vậy. Mùa đông lạnh thế kia không biết anh khi đó sao lại điên cuồng đến mức đi nhảy xuống hồ chứ, chẳng lẽ không sợ cảm lạnh hay sao? Nhưng phải nói sức khỏe anh rất tốt, chỉ cần uống chút thuốc xong liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cố Bình An không hiểu vì sao lại thấy rất khó ngủ, cô nâng bàn tay khẽ chạm vào ngũ quan rất tinh tế trên mặt anh. Thẩm An Bình sở hữu một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc mũi cao tinh tế trông rất đẹp mắt làm Cố Bình An nhất thời không kiềm chế đưa tay mình lên nhẹ nhàng lưu luyến vuốt ve không nỡ rời đi.
Đồng hồ trên tường không ngừng truyền đến những tiếng tí tách theo luật động, trong căn phòng thực tĩnh lặng đó là thứ âm thanh duy nhất không ngừng quanh quẩn hòa cùng tiếng tim đập của cô và anh đang kề sát vào nhau, từng chút từng chút di chuyển theo quy luật chậm chạp của nó.
Ngoài cửa sổ bóng cây nhẹ nhàng lay động, ánh trăng sáng soi chiếu rọi như một tầng sa mạng mỏng nhẹ nhàng phiêu diêu bao phủ lên cả thành phố, in xuống bên dưới ánh sáng loang lổ. Một mảng ánh trăng nhẹ nhàng trải dài trên bệ cửa sổ tạo thành một bức tranh đẹp mắt lạ thường, tự nhiên và cũng thật hài hòa.
Không gian chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập chính bản thân mình, giữa lúc đó Cố Bình An không hiểu sao lại tự nhiên nhớ đến những chuyện xảy ra trước kia, nhớ đến lời nói cô vô tình nghe được hôm đó.
…
“Mẹ thật xin lỗi con, là mẹ đã sai, con không nên tự trách bản thân.”
“Phi Phi, hãy tha thứ cho mẹ, nếu có thể cho mẹ một cơ hội được chọn lại, mẹ nhất định dù liều chết cũng muốn đem con bảo vệ bên cạnh.”
“Con và Bình An trong mắt mẹ đều là như nhau”
“Cho mẹ một cơ hội chuộc tội, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mẹ.”
…
Chính là do lần đó cô đột nhiên muốn trở về nhà trước một ngày bởi vì cô hơi lo sợ Cố Ba ba thật sự giận dữ đối với Thẩm An Bình. Lúc đó trong lòng cô dù luôn nghĩ rằng mình không muốn kết hôn nhưng giờ sự tình đã phát triển đến mức không thể khống chế thế này, cô chỉ đành tự trấn an bản thân mình, thầm nhủ phải bình tĩnh một chút cho nên trong tiềm thức cô lựa chọn đi về nhà.
Nhưng cô lại không thể ngờ rằng khi âm thầm trở về nhà một mình lại phát hiện mẹ đang lén lút gọi điện thoại. Cô càng không nghĩ tới mình lại nghe được đoạn đối thoại này. Dù rằng chuyện này trước giờ vẫn mãi canh cánh trong lòng cô thế nhưng hôm nay ngoài dự liệu cô bị ép buộc phải đối mặt với nó.
Cố Bình An gắt gao cắn chặt cùm tay, cố không để cho mình khóc lớn thành tiếng. Cô từ từ rón rén, lùi bước trở ra bên ngoài, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía công viên. Sau đó cô ngồi xụi lơ cả một buổi, rất lâu cũng không hề nhút nhích động đậy.
Hôm nay là ngày hội giết heo, trước kia nhìn thấy một màn này cô cảm thấy thật buồn cười nhưng giờ đây khi chứng kiến nhát dao kia đâm xuống con vật đang nằm bên dưới, cô lại có một cảm giác như chính tim mình đang bị đâm một nhát lại một nhát thật sâu.
Trong lòng cô mâu thuẫn đến rất buồn cười. Trốn tới trốn lui lựa chọn không muốn cùng mẹ mình đối mặt, càng không dám thẳng thắn đi chất vấn, không dám chấp nhận thương tâm cứ theo bản năng mà trốn tránh nhưng cuối cùng cô cũng không rõ bản thân mình là muốn trốn tránh cái gì, không phải mọi chuyện trước giờ dường như đã muốn rất rõ ràng sao?
Mặc kệ thế nào cô biết mình vẫn là con của mẹ. Thì ra trong mắt của mẹ, cô và Mạc Phi mãi mãi luôn được bà xem là như nhau!
Nghĩ đến đây, Cố Bình An miễn cưỡng nở nụ cười càng thêm thê lương.
Cô sao giờ phút này còn có thể ngồi đây mỉm cười cơ chứ? Cứ tưởng rằng mình sẽ khóc thật lớn nhưng trong lòng có lẽ do thống khổ quá mức chịu đựng mà khóc không thành tiếng, càng không có can đảm cùng mẹ nói hết tất cả. Ngược lại cô còn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ngay cả bản thân ngoài ý muốn cũng thấy rất khó tin được.
Tối hôm đó cô đón xe về nhà trong tình trạng đầu óc mơ mơ màng màng. Sáng ngày hôm sau cô vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì theo Quan Tiểu Bảo cùng trở về nhà.
Cô không ngại bị người khác trêu chọc mình thế nào, càng biết rằng không nên ở trước mặt Cố mẹ và Cố ba nói mình không cần Thẩm An Bình.
Lúc Cố Mẹ rửa chén, Cố Bình An đã hỏi mẹ:”Mẹ có phải cũng cho rằng con với Thẩm An Bình mãi mãi không thể nào ở cùng một chỗ hay không?”. Suốt đêm hôm qua cô đã miên man cả đêm, cuối cùng cô muốn đem mình đánh cược một lần, muốn cược vị trí của mình trong lòng của Cố mẹ.
Cố mẹ trả lời đã không làm cho cô thất vọng, Cố Bình An cảm thấy rất vui vẻ vì cuối cùng giữa cô và Mạc Phi, bà đã chọn cô.
Cô tự nói mình luôn là người thắng cược, đó là điều tất nhiên, không cần phải cảm thấy áy náy. Nghĩ đến đây, Cố Bình An cúi đầu, trong bóng đêm sờ soạng chạm vào vai Thẩm An Bình sau đó vươn cánh tay, ôm chặt anh vào tròng lòng mình.
Hình ảnh này rất giống như một người mẹ đang ôm con.
Nếu như Thẩm An Bình còn tỉnh táo, hẳn sẽ không cho phép cô ôm mình thế này. Anh là người luôn bày ra vẻ chững chạc của người lớn, ở trong mắt anh Cố Bình An cô mãi chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi. Nhưng anh lại quên mất Cố Bình An sớm đã trưởng thành từ lâu, chỉ là vì đứng trước mặt anh cô luôn giả ngu mà thôi.
Cố Bình An không phải không rõ người đàn ông này thật sự yêu mình cỡ nào.
Hai người quen nhau, lại ở cùng một chỗ, đối phương có yêu mình hay không thì bản thân người trong cuộc dương nhiên là người rõ ràng nhất, và cũng chỉ họ mới cảm giác được điều đó sâu sắc nhất.
Cô chẳng qua bản tính hay lo được lo mất cho nên mới đem tình cảm anh dành cho mình cố tình phủ nhận mà thôi.
Cố Bình An hiểu rõ bản thân rất quá đáng. Dù Thẩm An Bình trước giờ đã vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, cô cũng thấy là đương nhiên nhưng hiện giờ cô thật sự cảm thấy rất áy náy. Tình cảm anh dành cho cô chân thật như thế nhưng cô lại không ngừng bỡn cợt, lợi dụng nó.
Cô cúi đầu xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của Thẩm An Bình. Anh ngủ thật sâu, chưa hề nhúc nhích, cảnh tượng này làm cho tim cô vô cùng chua xót, không hiểu sao giờ phút này nước mắt lại không ngừng thi nhau rơi xuống
Cảnh vật trước mắt Cố Bình An dần dần trở nên mờ mịt, cô không ngờ bản thân vì sao lại muốn lôi kéo Thẩm An Bình vào chuyện rối rắm này, rốt cuộc cô đã làm đúng hay sai?
*****
Cố Bình An cũng không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại thì Thẩm An Bình đã thức dậy từ sớm.
Ưu điểm lớn nhất của Thẩm An Bình đó chính là anh rất có trách nhiệm và tín dụng.
Trước đó một ngày anh dù đã bị ngâm mình trong nước lạnh, tối đến bị phát sốt, nhưng anh vẫn nhớ rõ buổi sáng mình có một cuộc họp phải tham dự.
Có đôi khi Cố Bình An cảm thấy Thẩm An Bình giống như một cái máy, đã được người ta thiết lập sẵn lịch làm việc.
Trên bàn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, có cháo trắng, có trứng chiên và sữa tươi trên đó còn có một mẫu giấy anh nhắn lại.
Cố Bình An cầm ly sữa lên uống, cúi đầu nhìn đến tờ giấy để lại, trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Thẩm An Bình: buổi sáng có cuộc họp, em nhớ ăn sáng, tối đến chúng ta sẽ đi mua nhẫn.
Chỉ vỏn vẹn có 3 câu đã đem hành trình cả ngày hôm nay của cô phân phối đâu đó rõ ràng.
Ăn xong bữa sáng cô đeo túi xách rồi đi ra ngoài. Trước đây công việc nhiều đến sức đầu mẻ trán nhưng từ sau tin tức cô đính hôn truyền đi dường như cô rất nhàn nhã không có việc gì làm. Cô là thư ký của Tất Nhiễm, nhưng anh đi công tác lại không dẫn theo cô cho nên cô rãnh rỗi không có việc gì làm liền bị các phòng khác đến mượn sang giúp đỡ một tay. Thường thì họ chỉ để cô làm những việc rất vặt vãnh, hết việc thì cô trở về ngồi chơi tại vị trí thư ký của mình.
Cô đôi khi vì quá rãnh rỗi đến phát chán nên thường liếc trộm vào trong phòng của Tất Nhiễm mà đánh giá nội thất bên trong một chút. Cánh cửa phòng bằng kiến trong suốt nên bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thật rõ ràng. Văn phòng Tất Nhiễm được thu dọn rất gọn gàng, ngăn nắp hoàn toàn giống với tác phong con người của anh ta. Khi làm việc chung cô còn phát hiện anh là người rất mạnh mẽ và quyết đoán.
Hình như đã từ rất lâu Tất Nhiễm không xuất hiện trước mắt cô.
Cũng không hiểu vì sao Cố Bình An lại cảm thấy có hơi mất mát. Đây chắc có lẽ là căn bệnh của những kẻ nhàn rỗi, cuồng yêu bản thân mình đến nỗi dù lúc nào mở miệng cũng nói không cần nhưng khi đối phương thật sự biến mất thì trong lòng lại thấy vắng vẻ, không được tự nhiên.
Buổi tối Thẩm An Bình đúng giờ lái xe đến đón cô đi mua đồ để chuẩn bị cho lễ cưới.
Cô chưa từng kết hôn qua, còn phù dâu cũng chưa từng làm thử cho nên việc cô theo Thẩm An Bình mới biết cầu hôn cần có nhẫn kim cương, còn kết hôn phải mua nhẫn đôi đối với cô là chuyện quả thật rất mới mẻ.
Thẩm An Bình dẫn cô đi dạo rất nhiều tiệm bán đồ trang sức cao cấp rất đắc tiền, loại chỉ cần nhìn giá tiền thôi thì đã líu lưỡi rồi. Đây là những trang sức rất cao cấp, sang trọng và rất quý phái, mỗi một món đều có một vẻ đẹp đặc sắc riêng của nó. Bạch kim có, vàng có, ngọc trai có nhiều món như vậy nhưng không có món nào lọt vào trong mắt của Cố Bình An cả. Đã thế cái tên tiểu tử An Bình đang đi theo cô còn ầm ĩ cả lên cứ bảo là không nên mua vàng làm gì.
“Em muốn nhẫn bằng vàng, chỉ cần làm theo kiểu đơn giản thế này là được rồi.” Cố Bình An cố gắng hình dung nhớ lại kiểu dáng chiếc nhẫn kết hôn của bà ngoại, sợ người bán hàng không rõ cô còn lấy bút ra phác họa xuống giấy.
Thẩm An Bình đối với ý kiến của cô luôn luôn nhất mực chiều chuộng làm theo, nhưng là lần này anh lại không hoàn toàn tán đồng ý kiến của cô. Anh cố ý tò mò hỏi thêm một câu:”Tại sao muốn mua nhẫn vàng?”
“Vàng này chẳng phải nhìn rất đẹp sao, nó còn bảo đảm được giá trị lâu dài”, cô mỉm cười tủm tỉm nói:”Bà ngoại em cũng đeo một chiếc nhẫn vàng như thế này. Anh thấy không hai người họ dù đã lớn tuổi thế nhưng vẫn còn tay trong tay cùng nhau dạo phố. Thật ra tình cảm của người ở thế hệ trước quả thật đơn thuần hơn nhiều, em cũng ước muốn được giống như họ”. Cố Bình An không nhanh không chậm nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng dường như tràn ngập mong đợi. Nghe thấy giọng điệu của cô như vậy làm cho Thẩm An Bình phá lệ cảm thấy thật dễ chịu. Anh không lên tiếng nói gì thêm nữa, chỉ là cười mỉm, theo thói quen đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, thái độ rất tự nhiên nhưng cũng vô cùng thân thiết.
Cố Bình An kéo tay anh đặt lên đầu vai của mình, khi vừa ngước đầu lên trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi trẻ song sinh. Hai cô bé kia đang dán sát mặt mình vào trong tủ kính nhìn một dây đeo tay bằng bạch kim trên đó có hình Hello Kitty. Đứa bé cái miệng nhỏ nhắn “ô, ô” dán sát lên tủ kiếng làm cho khuôn mặt cũng vì thế mà biến dạng, ánh mắt thơ ngây tròn xoe rất thu hút, bộ dáng hai đứa trẻ này quả thật rất dễ thương làm cho ai cũng muốn yêu mến.
Đứa bé vẫn không hề rời đi, mặt dán chặt vào tủ kiếng cho đến khi mẹ của chúng đến bế lên.
Cố Bình An nhìn đứa nhỏ, dường như đang giận dỗi vì bị ẳm đi, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Thẩm An Bình:”Anh thích trẻ con không?”
Thẩm An Bình hiện đang chuyên tâm nhìn mấy mẫu trang sức quảng cáo trên báo, khuôn mặt bị ánh sáng mê ly của những ngọn đèn đang phát ra từ những kệ trưng bày trang sức in những vệt sáng loang lổ trên đó, nhìn qua trông như những hoa văn rất tinh tế, làm cho người ta không dám quấy rầy.
“Không thích!”, Thẩm An Bình tựa như cười mà không nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái :”Đứa nhỏ rất ồn ào!”
Cố Bình An mở miệng dường như muốn nói gì đó thay vào chỉ là nở nụ cười:”Thôi đi, vẫn là không nên có đứa bé, em cũng rất sợ đau. Lần trước chị họ của Quan Tiểu Bảo sinh, em và cô ấy có ghé thăm, cứ nghĩ sau khi sinh xong liền sẽ hết chuyện không ngờ sinh xong vẫn thấy cô ta rất yếu ớt. Em nhìn mà cũng thật đau lòng.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Cố Bình An bĩu môi, tuy rằng ông xã của cô ta trông rất hạnh phúc, nhưng người khác nhìn vào vẫn cảm thấy việc sinh đẻ kia quả thật rất đáng sợ.
“Thẩm An Bình!”. Cố Bình An nhẹ nắm chặt lấy cánh tay anh, dựa vào tấm lưng cứng rắn của anh mà cọ cọ nói:”Chúng ta sau này nhận con nuôi đi.”
Thẩm An Bình chỉ ”Ừ” một tiếng, xem như câu trả lời.
“A!” ánh mắt Cố Bình An chợt lóe sáng:” Hay là chúng ta cứ trực tiếp nhận nuôi một đứa hơn hai mươi tuổi đi, vừa vặn cũng có thể dưỡng già nha.”
Nhân viên bán hàng đang đứng một bên nhìn hai người trò chuyện, nghe thấy vậy nhất thời không thề nhịn nổi ”phù” một tiếng bật cười. Dù rằng vẻ mặt cô vì đang nhịn cười mà đỏ ửng nhưng mọi người chung quanh vẫn nghe thấy.
Thẩm An Bình mặt đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, tay anh véo lên hai má của cô lắc đầu nói:”Em đúng là điên rồi mà”
Cố Bình An tươi cười ngăn lại hành động vừa rồi của anh, nắm chặt bàn tay lồng vào với mình.
Bàn tay Thẩm An Bình rất to, những đường vân tay được khắc họa rất rõ ràng không giống như Cố Bình An, ba đường quan trọng đều bị đứt đoạn, nếu để những thầy bói toán nhìn thấy thì chắc họ chỉ biết nhíu mày.
“Bàn tay của anh thật đẹp nha, từng đường nét rất rõ ràng, nhưng mà…”, Cố Bình An còn chưa nói hết điện thoại di động trong túi vang lên. Cô buông tay Thẩm An Bình, tìm lấy di động của mình, nhìn thấy màn hình hiển thị người đang gọi đến: thì ra là tên nhóc con Quan Tiểu Bảo.
“Tìm chị gái sao?” Cố Bình An chỉ cần là nói chuyện cùng Quan Tiểu Bảo là giọng điệu chẳng khác nào tên lưu manh. Đây là thói quen lâu ngày nên cô cũng lười sửa.
Bên đầu dây kia liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Quan Tiểu Bảo:”Đang làm gì vậy?”
“Mua đồ cho lễ cưới.”
“Thôi đi!” Quan Tiểu Bảo giọng điệu bắt đầu thô lỗ:”Đừng có ở trước mặt mình mà bày đặt mấy trò đó? Không cảm thấy ghê tởm à?”
Cố Bình An cười càng thêm vô lại:”Dĩ nhiên điều này chỉ dành làm ở trước mặt bồ thôi, người khác muốn cũng không được a! Nếu có bản lĩnh thì bồ cũng kết hôn đi”
“Cút. Đừng có mà nói chuyện kết hôn trước mặt mình, gần đây hễ mà nghe đến chuyện kết hôn là mình muốn ói.”
Cố Bình An cười lớn:”Bồ có thể đừng giễu cợt mình được không, chẳng lẽ không nói lại không được à.”
“Biết làm sao đây, mỗi ngay đều gặp dĩ nhiên sao tránh khỏi không giống được cơ chứ.” Được, không ngờ còn cố ý châm chọc lại cô để làm thú vui, đây không sai chính là Quan Tiểu Bảo a, thử hỏi Cố Bình An còn có thể nói gì được đây.
Không ngờ Quan Tiểu Bảo kia lại tiếp theo giở giọng oán trách:”Mấy hôm này mình bị mẹ già không ngừng lải nhải, đều là do bồ làm hại cả. Con mẹ nó bồ phải kết hôn, làm cho mẹ già vì chuyện này cũng đối với mình hận đến tận xương tủy!”
“Ra là vậy, bồ từ nhỏ đến lớn tiếng xấu cũng thật là không ít cho nên bị mẹ già chỉnh một chút cũng là điều tốt. Bồ đó bản thân chính là một mối họa mà.”
Cố Bình An không chút thương tình chế nhạo Quan Tiểu Bảo. Ngay sau đó Quan Tiểu Bảo dường như chợt nhớ tới chuyện gì bất ngờ giương giọng ”ây da!” một tiếng.
Cố Bình An nghe được hai tiếng kia cả người chợt run lên, trực giác cho cô biết hình như có chuyện không ổn nên cảnh giác hỏi:”Sao vậy?”
“Chuyện bồ đính hôn đã có nói cho Tất Nhiễm nghe chưa?”
Nhắc đến Tất Nhiễm, Cố Bình An theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm An Bình đang trầm mặt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái.
“Có cần phải nói sao. Toàn bộ công ty chẳng phải đã biết hết rồi à.”
“Vậy bồ kết hôn anh ta sẽ đến dự chứ?”. Máu bát quái của Quan Tiểu Bảo lại nổi lên làm cho Cố Bình An cảm thấy thật có hơi phiền muộn.
“Chuyện này phải hỏi anh ta, dù sao mình cũng sẽ phát thiếp mời, tất cả mọi người trong công ty mình đều mời cả”
“Ôi chao…, bạn gái cũ kết hôn, chú rể lại không phải là mình, anh ta thật là quá bi thương nha. Mình cảm thấy chuyện gởi thiệp mời này e cũng chẳng khác nào chuyện rất khó khăn nha.”
“Thật là bồ nói hoài bộ không thấy chán sao?”
“…”
Quan Tiểu Bảo điện thoại nói chuyện một cái đã hết 10 phút làm cho Cố Bình An nhất thời quên mất chuyện cô muốn nói với Thẩm An Bình chính là:
Thẩm An Bình tay anh thật đẹp, đường vân trên đó cũng rất rõ ràng nhưng mà đường tình duyên có một đoạn ở giữa rất mờ nhạt, dường như hoàn toàn không thấy, đây chẳng lẽ ý nói con đường tình duyên của anh sẽ gặp phải trở ngại lớn sao?
Tác giả :
Ngã Tiểu Đồ