Quá Khí Minh Tinh
Chương 47
“( ếch ngồi đáy giếng) chương bảy cảnh ba Action!”
Thanh âm bảng va chạm quen thuộc vang lên, Văn Diễn Vũ nhanh chóng nhập vai.
Phim trường là một vùng quê Lục Nguyên thuê ở ngoại ô thành phố, sau khi trả tiền thuê và tuyển chọn kỹ càng nhân viên, nhanh chóng bước vào giai đoạn quay phim
Không giống [ lạc đường ] được giàn cảnh lại, nơi đây thất sự là đồng ruộng, đầu xuân, những hạt giống gieo xuống còn chưa nảy mầm, bước qua còn mang theo không khí an lành thanh khiết, vô cùng giản dị bình yên.
Cách ngày Tiết Tầm đính hôn chừng mười ngày.
Sau hay ngày liên tục xem phim, Văn Diễn Vũ nhận được điện thoại của Lục Nguyên, nói hắn hãy học lời thoại, qua vài ngày nữa sẽ bắt đầu làm phim.
Cho dù thế nào, diễn xuất thủy chung vẫn là sự nghiệp Văn Diễn Vũ yêu quý.
Cố gắng bỏ quên tất cả tâm tình, những ngày sau Văn Diễn Vũ ở trong phòng, vô cùng chăm chú nghiên cứu lời thoại, hình dung nhân vật, tính lũy lượng lớn tư liệu có liên quan đến nhân vật, ngay cả việc làm nông hay xới đất, toàn bộ quá trình đều tỉ mỉ ôn kỹ một lần.
Đây là thói quen của hắn, cũng là đạo đức nghề nghiệp của hắn.
Sau khi được chuyên gia hóa trang hơn một giờ, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của Văn Diễn Vũ trở nên góc cạnh cương nghị, mau da cũng sạm đen hơn rất nhiều, thậm chí bên khóe mắt còn có nếp nhăn nhỏ, thay đổi áo may ô thô sơ, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện chút khác biệt nào so với một nông nhân làm ruộng thật sự.
Nghiêm Tử Kiều cũng được hóa trang, chỉ là so với Văn Diễn Vũ thì đơn giản hơn nhiều lắm.
Quá trình quay phim tương đối thuận lợi, dù sao cũng là câu chuyện mình tự tay mình viết, mà tính cách người cha lại ẩn nhẫn trầm tĩnh khiến Văn Diễn Vũ diễn rất tốt, cũng rất nhanh, mà tính cách của Nghiêm Tử Kiều cũng rất gần gủi với tính cách người con trong kịch bản, ngoại như lúc mới bắt đầu còn có chút chứng nhắc và không quá tự nhiên, những cái khác đều không thành vấn đề.
Đến giờ nghỉ ngơi, nhân viên mang đến cơm hộp và nước khoáng.
Trần Diệc hỏi Văn Diễn Vũ có muốn chuẩn bị cơm trưa riêng không, Văn Diễn Vũ chỉ tiếp nhận hộp cơm cười lắc đầu, Lục Nguyên ngồi cùng bàn với Văn Diễn Vũ, ăn một hồi, Nghiêm Tử Kiều cũng chen tới.
Sau một hồi trò chuyện, Văn Diễn Vũ liền cùng Nghiêm Tử Kiều nói chuyện về diễn xuất.
Trên phương diện kinh nghiệm, Văn Diễn Vũ so với Nghiêm Tử Kiều nhiều hơn, chỉ với một bữa cơm trưa, hai người nói chuyện đến tâm đầu ý hợp.
Lục Nguyên không nói gì, cười híp mắt tự mình ăn cơm.
Không ngờ, Nghiêm Tử Kiều nói được nửa câu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên: “Lục đạo diễn, anh nói có đúng không?”
Lục Nguyên sửng sốt một chút, vỗ đầu cười: “Đúng đúng.”
Nghiêm Tử Kiều nhe răng, cười đến vô cùng giảo hoạt: “Chúng em đang nói đến chuyện gì anh có nghe không?”
Lục Nguyên mờ mịt, cấp tốc đem ánh mắt ham học hướng về Văn Diễn Vũ, còn nháy mắt với hắn.
Cố nén cười, Văn Diễn Vũ bưng lên hộp cơm, không để ý Lục Nguyên cầu cứu, đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ trò chuyện.”
“Này, Diễn Vũ, cậu…”
Nghiêm Tử Kiều dường như nhớ ra điều gì, nhìn Văn Diễn Vũ nói: “Văn tiền bối, em vẫn còn một chuyện, vừa nãy muốn hỏi, mà không dám mở miệng.”
Dừng chân lại, Văn Diễn Vũ ánh mắt ôn hòa nhìn cậu ta, ra hiệu hắn tiếp tục nói.
“Văn tiền bối, lúc trước anh cùng Tiết Tầm diễn chung với nhau rồi đúng không, cảm giác như thế nào ạ, có phải là rất hồi hộp?”
Lục Nguyên nghe vậy, thò tay ra hiệu Nghiêm Tử Kiều đừng hỏi nữa.
Không ngờ, Văn Diễn Vũ đã trả lời trước, ngữ khí nghiêm túc: “Không biết. Tiết Tầm là một diễn viên vô cùng có trách nhiệm, cùng anh ấy diễn chung nhiều lúc sẽ bị anh ấy kéo vào nhân vật, áp lực vẫn có, nhưng sẽ không hồi hộp.”
Sau bữa cơm trưa, tiếp tục quay phim.
Ánh nắng hè rực rỡ chiếu cuống, người cha già bước dọc theo bờ ruộng, sống lưng khòm, bao thuốc lá nằm gọn trong túi áo.
Người con trai bất đắc dĩ bước theo sau, trên lưng thồ bao cát, đứng thẳng dậy, so với cha cao hơn một khúc dài.
Hai cái bóng dài rãi bước cùng nhau giữa nơi đồng ruộng hoang vu hẻo lánh.
Tiếp theo là cảnh cha con tranh chấp, bàn tay người cha mạnh mẽ tát xuống, con trai bụm mặt rống to, bỏ chạy khỏi nhà.
Trên gò má người cha già nua tràn ngập bất đắc dĩ, đôi mắt vẩn đục trong nháy mắt trở nên ảm đạm, cánh tay vô lực đang nâng trên không trung cũng vô lực rũ xuống.
Ngón tay run rẩy mồi thuốc lá, khói nhẹ lượn lờ.
Người con trai cắn chặt răng, viền mắt đỏ bừng, mu bàn tay lau lung tung, đôi mắt bởi vì cố gắng kiềm nén cũng chẳng có bao nhiêu nước.
“Rất tốt, hôm nay chỉ tới đây thôi.”
Văn Diễn Vũ thả xuống điếu thuốc lá, đi đến phòng hóa trang để chuyên gia tẩy trang, Nghiêm Tử Kiều thế nhưng quay lưng lại, nghẹn một hồi mới chậm rãi đi một mình trở về.
Cậu ta nhập diễn, bất quá lại không khống chế được cảm xúc, không thể nhanh chóng thoát vai,
Văn Diễn Vũ nhớ tới lần đầu tiên mình đóng phim, khóe môi bất giác dương lên.
Bộ phim này vai chính là người con trai, không phải người cha, phần diễn của hắn không quá nhiều, không quá nửa tháng là có thể diễn xong.
Những cảnh sau sẽ do một mình Nghiêm Tử Kiều đảm nhận, mà có Lục Nguyên chỉ dẫn, còn có khoảng thời gian dài để thích ứng quen thuộc, diễn tốt cũng không phải quá khó.
Sau khi thoát vai, đại não Văn Diễn Vũ hoàn toàn trống rỗng, chậm rãi trở về làm một Văn Diễn Vũ thường ngày, nhưng có chút hỗn loạn.
Văn Diễn Vũ không phải thiên tài, tối đa cũng chỉ là một người có chút thiên phú diễn xuất mà thôi.
Sau mấy ngày Tiết Tầm mạnh mẽ dứt khoát từ chối hắn, hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều, hắn không đủ yêu Tiết Tầm, hắn không đủ kiên cường, hắn nhất định phải đứng lên, hắn nhất định phải học được cách chủ động, thế nhưng, muốn là một chuyên, bắt tay vào làm lại là một chuyện khác.
Nếu như hắn không phải biến thành tính cách như vậy…
Thả xuống kịch bản, cười khổ, việc đã đến nước này, giải thiết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đêm đến, toàn bộ nhân viên đoàn phim đốt lửa trại, vô cùng náo nhiệt.
Khói trắng cuồn cuộn bốc lên, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa, thanh âm cười đùa vui vẻ phủ khắp một vùng trời đêm.
Thấy hắn đi ra khỏi phòng, Lục Nguyên nhanh chóng đến bắt chuyện: “Diễn Vũ, muốn đến thử xem không? Cánh gà tôi nướng mùi vị vô cùng hấp dẫn đó nha.”
“Này, Lục đạo diễn, cái đó là do tôi nướng…”
“Vậy thì có sao đâu, thật là…”
Văn Diễn Vũ cười cười: “Không cần, tôi đi ra ngoài đi một chút, rất nhanh sẽ trở về.”
“Ừ, đi sớm về sớm a, sáng mai còn còn phải đóng phim.”
Gật đầu, Văn Diễn Vũ từ từ rời đi.
Nông thôn ban đêm yên tĩnh không chút tiếng động, còn chưa tới hè, tiếng ếch gọi thỉnh thoảng vang lên, gió đêm man mát, ruộng đồng bao la rộng rãi
Thời gian này, những người nông dân thật sự đã ngủ từ lâu.
Văn Diễn Vũ vươn vai, thân thể cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều..
Bỏ mặc chính mình, tầm mắt hướng về nơi xa, từng ngụm từng ngụm hô hấp, từng chút từng chút tưởng niệm.
Con đường sau này mình nên đi như thế nào, nên làm như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, trong thời khắc này, hắn bỗng nhiên rất muốn có người có thể đi bên cạnh hắn, khuyên hắn nên làm gì, vui cười, đùa giỡn, hát hò hay bất kỳ điều gì khác, có thể chia sẻ cảm nhận của hắn lúc này.
Nếu có thể, người này, hắn hy vọng là Tiết Tầm.
Trong đôi mắt hổ phách lấp loé lên ánh sáng yếu ớt, sau đó dần dần tắt lịm.
Vừa đi vừa suy nghĩ, quên mất thời gian, chờ đến khi lấy lại tinh thần, đã không biết phải đi hướng nào.
Thời điểm rời đi chưa từng lưu ý, ngoái đầu nhìn lại, không ngờ mình đã đi một đoạn dài như vậy rồi, Văn Diễn Vũ không tin nổi, xung quanh chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt xa xăm, ngay cả lửa trại rực rỡ hay tiếng cười đùa ồn ào cũng không còn nghe thấy được nữa.
Đột nhiên cảm thấy rất khát nước, nhìn xung quanh, trước mắt hình như có một khu dân cư.
Nghĩ trước tiên đi xin chút nước rồi xác định phương hướng trở về, Văn Diễn Vũ hướng về phía khu dân cư, bước chân không tự chủ tăng nhanh.
Từ vị trí của Văn Diễn Vũ đến khu dân cư không có lối đi trực tiếp, chỉ có thể đi đường vòng, mà đường xá lại xa xôi, hắn liền trực tiếp đạp lên bùn đất vượt qua.
Đi càng nhanh, khoảng cách càng ngắn.
Cơ hồ đến lúc có thể thấy rõ ngôi nhà, Văn Diễn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“A!”
Chỉ kịp kêu một tiếng, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt mất đi trọng lực, gót chân rơi vào hố sâu, sau não vô cùng đau đớn, Văn Diễn Vũ liền mất đi tri giác.
Thanh âm bảng va chạm quen thuộc vang lên, Văn Diễn Vũ nhanh chóng nhập vai.
Phim trường là một vùng quê Lục Nguyên thuê ở ngoại ô thành phố, sau khi trả tiền thuê và tuyển chọn kỹ càng nhân viên, nhanh chóng bước vào giai đoạn quay phim
Không giống [ lạc đường ] được giàn cảnh lại, nơi đây thất sự là đồng ruộng, đầu xuân, những hạt giống gieo xuống còn chưa nảy mầm, bước qua còn mang theo không khí an lành thanh khiết, vô cùng giản dị bình yên.
Cách ngày Tiết Tầm đính hôn chừng mười ngày.
Sau hay ngày liên tục xem phim, Văn Diễn Vũ nhận được điện thoại của Lục Nguyên, nói hắn hãy học lời thoại, qua vài ngày nữa sẽ bắt đầu làm phim.
Cho dù thế nào, diễn xuất thủy chung vẫn là sự nghiệp Văn Diễn Vũ yêu quý.
Cố gắng bỏ quên tất cả tâm tình, những ngày sau Văn Diễn Vũ ở trong phòng, vô cùng chăm chú nghiên cứu lời thoại, hình dung nhân vật, tính lũy lượng lớn tư liệu có liên quan đến nhân vật, ngay cả việc làm nông hay xới đất, toàn bộ quá trình đều tỉ mỉ ôn kỹ một lần.
Đây là thói quen của hắn, cũng là đạo đức nghề nghiệp của hắn.
Sau khi được chuyên gia hóa trang hơn một giờ, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của Văn Diễn Vũ trở nên góc cạnh cương nghị, mau da cũng sạm đen hơn rất nhiều, thậm chí bên khóe mắt còn có nếp nhăn nhỏ, thay đổi áo may ô thô sơ, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện chút khác biệt nào so với một nông nhân làm ruộng thật sự.
Nghiêm Tử Kiều cũng được hóa trang, chỉ là so với Văn Diễn Vũ thì đơn giản hơn nhiều lắm.
Quá trình quay phim tương đối thuận lợi, dù sao cũng là câu chuyện mình tự tay mình viết, mà tính cách người cha lại ẩn nhẫn trầm tĩnh khiến Văn Diễn Vũ diễn rất tốt, cũng rất nhanh, mà tính cách của Nghiêm Tử Kiều cũng rất gần gủi với tính cách người con trong kịch bản, ngoại như lúc mới bắt đầu còn có chút chứng nhắc và không quá tự nhiên, những cái khác đều không thành vấn đề.
Đến giờ nghỉ ngơi, nhân viên mang đến cơm hộp và nước khoáng.
Trần Diệc hỏi Văn Diễn Vũ có muốn chuẩn bị cơm trưa riêng không, Văn Diễn Vũ chỉ tiếp nhận hộp cơm cười lắc đầu, Lục Nguyên ngồi cùng bàn với Văn Diễn Vũ, ăn một hồi, Nghiêm Tử Kiều cũng chen tới.
Sau một hồi trò chuyện, Văn Diễn Vũ liền cùng Nghiêm Tử Kiều nói chuyện về diễn xuất.
Trên phương diện kinh nghiệm, Văn Diễn Vũ so với Nghiêm Tử Kiều nhiều hơn, chỉ với một bữa cơm trưa, hai người nói chuyện đến tâm đầu ý hợp.
Lục Nguyên không nói gì, cười híp mắt tự mình ăn cơm.
Không ngờ, Nghiêm Tử Kiều nói được nửa câu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên: “Lục đạo diễn, anh nói có đúng không?”
Lục Nguyên sửng sốt một chút, vỗ đầu cười: “Đúng đúng.”
Nghiêm Tử Kiều nhe răng, cười đến vô cùng giảo hoạt: “Chúng em đang nói đến chuyện gì anh có nghe không?”
Lục Nguyên mờ mịt, cấp tốc đem ánh mắt ham học hướng về Văn Diễn Vũ, còn nháy mắt với hắn.
Cố nén cười, Văn Diễn Vũ bưng lên hộp cơm, không để ý Lục Nguyên cầu cứu, đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ trò chuyện.”
“Này, Diễn Vũ, cậu…”
Nghiêm Tử Kiều dường như nhớ ra điều gì, nhìn Văn Diễn Vũ nói: “Văn tiền bối, em vẫn còn một chuyện, vừa nãy muốn hỏi, mà không dám mở miệng.”
Dừng chân lại, Văn Diễn Vũ ánh mắt ôn hòa nhìn cậu ta, ra hiệu hắn tiếp tục nói.
“Văn tiền bối, lúc trước anh cùng Tiết Tầm diễn chung với nhau rồi đúng không, cảm giác như thế nào ạ, có phải là rất hồi hộp?”
Lục Nguyên nghe vậy, thò tay ra hiệu Nghiêm Tử Kiều đừng hỏi nữa.
Không ngờ, Văn Diễn Vũ đã trả lời trước, ngữ khí nghiêm túc: “Không biết. Tiết Tầm là một diễn viên vô cùng có trách nhiệm, cùng anh ấy diễn chung nhiều lúc sẽ bị anh ấy kéo vào nhân vật, áp lực vẫn có, nhưng sẽ không hồi hộp.”
Sau bữa cơm trưa, tiếp tục quay phim.
Ánh nắng hè rực rỡ chiếu cuống, người cha già bước dọc theo bờ ruộng, sống lưng khòm, bao thuốc lá nằm gọn trong túi áo.
Người con trai bất đắc dĩ bước theo sau, trên lưng thồ bao cát, đứng thẳng dậy, so với cha cao hơn một khúc dài.
Hai cái bóng dài rãi bước cùng nhau giữa nơi đồng ruộng hoang vu hẻo lánh.
Tiếp theo là cảnh cha con tranh chấp, bàn tay người cha mạnh mẽ tát xuống, con trai bụm mặt rống to, bỏ chạy khỏi nhà.
Trên gò má người cha già nua tràn ngập bất đắc dĩ, đôi mắt vẩn đục trong nháy mắt trở nên ảm đạm, cánh tay vô lực đang nâng trên không trung cũng vô lực rũ xuống.
Ngón tay run rẩy mồi thuốc lá, khói nhẹ lượn lờ.
Người con trai cắn chặt răng, viền mắt đỏ bừng, mu bàn tay lau lung tung, đôi mắt bởi vì cố gắng kiềm nén cũng chẳng có bao nhiêu nước.
“Rất tốt, hôm nay chỉ tới đây thôi.”
Văn Diễn Vũ thả xuống điếu thuốc lá, đi đến phòng hóa trang để chuyên gia tẩy trang, Nghiêm Tử Kiều thế nhưng quay lưng lại, nghẹn một hồi mới chậm rãi đi một mình trở về.
Cậu ta nhập diễn, bất quá lại không khống chế được cảm xúc, không thể nhanh chóng thoát vai,
Văn Diễn Vũ nhớ tới lần đầu tiên mình đóng phim, khóe môi bất giác dương lên.
Bộ phim này vai chính là người con trai, không phải người cha, phần diễn của hắn không quá nhiều, không quá nửa tháng là có thể diễn xong.
Những cảnh sau sẽ do một mình Nghiêm Tử Kiều đảm nhận, mà có Lục Nguyên chỉ dẫn, còn có khoảng thời gian dài để thích ứng quen thuộc, diễn tốt cũng không phải quá khó.
Sau khi thoát vai, đại não Văn Diễn Vũ hoàn toàn trống rỗng, chậm rãi trở về làm một Văn Diễn Vũ thường ngày, nhưng có chút hỗn loạn.
Văn Diễn Vũ không phải thiên tài, tối đa cũng chỉ là một người có chút thiên phú diễn xuất mà thôi.
Sau mấy ngày Tiết Tầm mạnh mẽ dứt khoát từ chối hắn, hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều, hắn không đủ yêu Tiết Tầm, hắn không đủ kiên cường, hắn nhất định phải đứng lên, hắn nhất định phải học được cách chủ động, thế nhưng, muốn là một chuyên, bắt tay vào làm lại là một chuyện khác.
Nếu như hắn không phải biến thành tính cách như vậy…
Thả xuống kịch bản, cười khổ, việc đã đến nước này, giải thiết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đêm đến, toàn bộ nhân viên đoàn phim đốt lửa trại, vô cùng náo nhiệt.
Khói trắng cuồn cuộn bốc lên, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa, thanh âm cười đùa vui vẻ phủ khắp một vùng trời đêm.
Thấy hắn đi ra khỏi phòng, Lục Nguyên nhanh chóng đến bắt chuyện: “Diễn Vũ, muốn đến thử xem không? Cánh gà tôi nướng mùi vị vô cùng hấp dẫn đó nha.”
“Này, Lục đạo diễn, cái đó là do tôi nướng…”
“Vậy thì có sao đâu, thật là…”
Văn Diễn Vũ cười cười: “Không cần, tôi đi ra ngoài đi một chút, rất nhanh sẽ trở về.”
“Ừ, đi sớm về sớm a, sáng mai còn còn phải đóng phim.”
Gật đầu, Văn Diễn Vũ từ từ rời đi.
Nông thôn ban đêm yên tĩnh không chút tiếng động, còn chưa tới hè, tiếng ếch gọi thỉnh thoảng vang lên, gió đêm man mát, ruộng đồng bao la rộng rãi
Thời gian này, những người nông dân thật sự đã ngủ từ lâu.
Văn Diễn Vũ vươn vai, thân thể cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều..
Bỏ mặc chính mình, tầm mắt hướng về nơi xa, từng ngụm từng ngụm hô hấp, từng chút từng chút tưởng niệm.
Con đường sau này mình nên đi như thế nào, nên làm như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, trong thời khắc này, hắn bỗng nhiên rất muốn có người có thể đi bên cạnh hắn, khuyên hắn nên làm gì, vui cười, đùa giỡn, hát hò hay bất kỳ điều gì khác, có thể chia sẻ cảm nhận của hắn lúc này.
Nếu có thể, người này, hắn hy vọng là Tiết Tầm.
Trong đôi mắt hổ phách lấp loé lên ánh sáng yếu ớt, sau đó dần dần tắt lịm.
Vừa đi vừa suy nghĩ, quên mất thời gian, chờ đến khi lấy lại tinh thần, đã không biết phải đi hướng nào.
Thời điểm rời đi chưa từng lưu ý, ngoái đầu nhìn lại, không ngờ mình đã đi một đoạn dài như vậy rồi, Văn Diễn Vũ không tin nổi, xung quanh chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt xa xăm, ngay cả lửa trại rực rỡ hay tiếng cười đùa ồn ào cũng không còn nghe thấy được nữa.
Đột nhiên cảm thấy rất khát nước, nhìn xung quanh, trước mắt hình như có một khu dân cư.
Nghĩ trước tiên đi xin chút nước rồi xác định phương hướng trở về, Văn Diễn Vũ hướng về phía khu dân cư, bước chân không tự chủ tăng nhanh.
Từ vị trí của Văn Diễn Vũ đến khu dân cư không có lối đi trực tiếp, chỉ có thể đi đường vòng, mà đường xá lại xa xôi, hắn liền trực tiếp đạp lên bùn đất vượt qua.
Đi càng nhanh, khoảng cách càng ngắn.
Cơ hồ đến lúc có thể thấy rõ ngôi nhà, Văn Diễn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“A!”
Chỉ kịp kêu một tiếng, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt mất đi trọng lực, gót chân rơi vào hố sâu, sau não vô cùng đau đớn, Văn Diễn Vũ liền mất đi tri giác.
Tác giả :
Kham Mặc