Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 23
Edit + Beta: Vịt
Nhân vật chính của Hàn Huấn có rất ít nguyên mẫu, cậu đều là nhào nặn vô số tính cách chân thực cộng thêm tưởng tượng để tạo ra nhân vật, nhưng lúc này không giống, quán mỹ thực giả tưởng, biến thành Từ Tư Miểu tồn tại chân thực.
Còn bị người thật nhìn ra!
Hàn Huấn mạnh miệng ngụy biện, nói: "Francis chính trực, anh tuấn, có phong độ hơn anh."
Từ Tư Miểu hiểu, gật đầu cuời nhận, "Hóa ra anh ở trong lòng em là như vậy."
Hàn Huấn cảm thấy da đầu tê dại đầu tai ửng đỏ, hiếm thấy lúng túng.
Quả nhiên cần phải kiên trì Francis 60 tuổi, nhìn cậu rất xấu hổ dò số chỗ ngồi.
Bất kể là đạo diễn hay nhà sản xuất, đều đang coi như không nhìn thấy gì cười trộm.
Mọi người đều đã nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi, Hàn Huấn cũng lười che đậy.
Dù sao ở trong mắt người khác, cậu và Từ Tư Miểu chính là loại quan hệ đó.
"Đúng." Hàn Huấn sảng khoái thừa nhận, "Dù sao em cũng yêu anh không thể tự kiềm chế, không cần anh làm nguyên mẫu viết kịch bản, anh không phải chỉ cưng chiều em?"
Từ Tư Miểu thoải mái cười to, hoàn toàn không để ý ánh mắt xung quanh.
Sau khi thử vai xác định vai chính do Đỗ Giang Lãng diễn, Francis dừng hình ở 26 tuổi, Hàn Huấn lại tiến hành sửa thẳng kịch bản.
Đạo diễn và nhà sản xuất phụ trách lựa chọn các nhân vật khác, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi kịch bản của Hàn Huấn sửa xong, tùy ý khai máy.
Nghi thức khai máy của《Trái tim mỹ vị》làm rất đơn giản.
Ngoại trừ vai chính Đỗ Giang Lãng không có danh tiếng gì, diễn viên phụ vào tổ toàn là ngôi sao lớn, tốp trước tốp sau mười mấy người vào sân.
Nữ số 1 do Nhạc Lan Hân diễn.
Cô lần này vào tổ dẫn theo một đống người, ngoại trừ thợ trang điểm thợ tạo hình trợ lý, còn đặc biệt mang theo 2 biên kịch.
Bộ phim này đối với Nhạc Lan Hân vô cùng quan trọng, cô đã diễn vai phụ 4-5 năm, rốt cục có thể làm vai chính một lần.
Đạo diễn Văn Hàng, kịch bản không tồi, làm nữ số 1, mặc dù phần diễn của cô ít chút, nhưng cô chỉ cần biên kịch của mình sửa lại chút, đạt được đồng ý của đạo diễn, thêm cảnh cũng rất dễ dàng.
Cô làm xong tạo hình đi ra ngoài, phát hiện một người đàn ông tướng mạo tuấn tú trẻ tuổi, đứng chung với đạo diễn Văn Hàng nhan trị có tiếng.
Văn Hàng là tướng mạo trí thức điển hình, đeo kính xem kịch bản ngữ khí cũng rất dịu dàng.
Mà khí chất người đàn ông bên cạnh sắc bén hơn rất nhiều, mang theo lạnh lùng cao ngạo và cương quyết mà người trẻ tuổi thích nhất, cậu cầm bút ở trên kịch bản đánh dấu, nghiêm túc viết lên yêu cầu của Văn đạo.
"Chị Hân, đây không phải biên kịch nhỏ kia sao?"
Trợ lý nhìn thanh niên khí chất lãnh diễm kia, lập tức xác định là Hàn Huấn hồi trước từng gặp, hắn nhếch miệng cười nói: "《Hảo hán Lục Lâm》cậu ta viết rất buồn cười."
Nhạc Lan Hân ở ảnh thị Phi Long, vẫn luôn coi tổ phim cổ hủ《Hảo hán Lục Lâm》làm trò cười để tán gẫu, cho dù Văn Hạc Sơn tỏ vẻ yêu thích đối với sát vách, cũng không ngăn được sự khinh thường của cô đối với sitcom.
Nhưng sau đó《Lục Lâm》hot, người trong bộ phim dần dần nổi tiếng, mà cô vẫn không ấm không nóng, chỉ có thể nhận mấy vai phụ, lần này rốt cục làm nữ chính, không nghĩ tới lại gặp phải biên kịch này!
Ánh mắt Nhạc Lan Hân thoáng nhìn, hết sức khinh thường nói: "Cậu ta đó là vận khí tốt, gặp được biên đạo hạng nhất như Chu Dịch Khôn, nếu không thì《Lục Lâm》chính là bách khoa toàn thư cười đểu để lòe mọi người. Hiện tại không giống trước, cảm xúc điện ảnh mà Văn đạo muốn quay, biên kịch nhỏ chỉ biết viết đoạn ngắn như cậu ta, sớm muộn gì cũng bị tụt lại."
Biên kịch ở phim trường không có địa vị nhất, thả nào Nhạc Lan Hân sinh lòng coi thường, huống chi《Hảo hán Lục Lâm》phong cách gì, mọi người biết rõ, căn bản khác biệt trời đất với《Trái tim mỹ vị》.
Tướng mạo như Hàn Huấn, đoán chừng đều dựa vào Từ Tư Miểu nhét vào tổ phim, ấn cho cậu ta danh hiệu biên kịch, không có bản lĩnh gì thật sự.
Vóc người đẹp chính là có đặc quyền, trong lòng Nhạc Lan Hân không khỏi có chút ghen tỵ.
Bất quá, cô ta là nữ chính bộ phim, toàn trường ngoại trừ đạo diễn và nam chính Đỗ Giang Lãng, thì là cô có quyền nói chuyện nhất.
Lúc trước cô ta diễn phim của Văn Hạc Sơn, chỉ là một nữ phụ không đủ làm đường, không có chỗ phát huy, hiện tại gặp được Văn Hàng, đều nói tính hắn ôn nhu không hạn chế một kiểu, dục vọng muốn thêm cảnh của Nhạc Lan Hân càng thêm mãnh liệt.
"Anh Đông, anh Trạch." Nhạc Lan Hân tràn đầy khinh thường đối với Hàn Huấn, nghiêm túc nhắc nhở biên kịch của mình, "Giúp em sửa lời thoại thật cẩn thận, sửa tốt nói không chừng được đạo diễn Văn Hàng coi trọng."
Nhạc Lan Hân sắm vai nữ số 1, cảnh phim thứ nhất xuất hiện chính là nhân viên phục vụ của quán ăn nhỏ. Cô giúp Francis gọi món, gộp lại không quá 3 câu thoại, diễn một phục vụ nữ trẻ tuổi sức sống thậm chí có chút ngốc manh.
Đỗ Giang Lãng nói: "Muốn một phần mỳ Ý."
Nhạc Lan Hân ngẩn ra dừng bút nói: "Quý khách, chúng tôi đây là quán mỳ, không phải nhà hàng Tây."
Không nghĩ tới, cô vậy mà tiếp tục nói: "Nếu như ngài đến lần đầu, quán chúng tôi ngon nhất chính là mì trộn tương, ngài muốn một phần chứ?"
Những lời này rất đột ngột, nói tới Đỗ Giang Lãng cũng sửng sốt.
Nhưng đạo diễn không hô ngừng, hắn vẫn muốn diễn tiếp.
Ba câu ngắn ngủi, miễn cưỡng bị Nhạc Lan Hân thêm thắt thành cảnh đối thoại qua có lại.
Nữ phục vụ nhiệt tình nói tên mì với Đỗ Giang Lãng, chỉ thiếu lôi kéo hết mì Trung Quốc vào trong quán nhỏ này.
Hàn Huấn ở một bên xem cau mày, Văn Hàng nhưng lại để bọn họ diễn xong, lại cầm kịch bản qua xem chút.
Phần diễn của Nhạc Lan Hân mặc dù là nữ số 1, nhưng phần diễn nữ phục vụ mà cô sắm vai, ngay cả ông ngoại Trần Minh Thư cũng không bằng, phải dựa theo nhân vật xếp hạng nặng nhẹ, cô chỉ có thể coi là vai phụ nhỏ thứ 4.
Một trong những vai nam chính là Francis, thứ 2 là Trần Minh Thư, hai ông cháu ở trên con đường giống nhau, xuyên qua cản trở thời gian, ở vùng đất Trung Hoa giống nhau cùng soạn một khúc về quê cách nhau 60 năm.
Nói là song nam chính không quá đáng, Nhạc Lan Hân thêm cảnh, hắn cũng không phản đối, dù sao cuối cùng cũng có thể cắt bỏ, lời thoại trong kịch bản vẫn còn là được.
Nhưng biên kịch ở ngay bên cạnh, Văn Hàng vẫn phải hỏi thăm ý kiến Hàn Huấn.
"Không sao." Hàn Huấn đã quen các diễn viên tự mình đến thêm cảnh, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến cảnh quan trọng, tôi không có ý kiến."
Cũng may phần diễn của Nhạc Lan Hân không quan trọng, trọng điểm quay đều đặt trên người Đỗ Giang Lãng.
Hàn Huấn đứng ở một bên nhìn, cảm thấy diễn viên này hẳn đã xem kịch bản rất nhiều lần, nếu không hắn sao có thể bắt đầu đã diễn được giống Từ Tư Miểu, cho dù hiện tại nên là Francis rồi, giơ tay nhấc chân vẫn là khí chất kiêu ngạo của Từ Tư Miểu.
Cậu đứng ở xa xem quay phim, Nhạc Lan Hân phái trợ lý đến tìm cậu.
Hàn Huấn đến phòng nghỉ của Nhạc Lan Hân, cô ta liền vẻ mặt ngạo mạn hỏi: "Này, cậu chính là biên kịch Hàn nhỉ."
"Ừ." Hàn Huấn khiêu mi nhìn cô ta.
"Đây là biên kịch của《Ký ức thời đại》thầy Hạ Đông, đây là biên kịch của《Đông thăng trường minh》thầy Ngụy Trạch."
Hai bộ phim mặc dù không đoạt giải, nhưng phòng vé không tệ, đánh giá cũng cao, Hàn Huấn không biết Nhạc Lan Hân có mục đích gì, vẫn ôm thiện ý, bắt tay với đồng nghiệp.
Kết thúc tán gẫu khách khí, Hạ Đông bắt đầu nói: "Thầy Hàn, lần đầu tiên ngài viết kịch bản, có vài chi tiết khả năng không để ý đến, chúng tôi muốn tham khảo với cậu."
Ngụy Trạch nói: "Đặc biệt là nhân vật phục vụ viên mà Lan Hân diễn, bởi vì cô ấy giai đoạn sau phải làm giúp Francis, thậm chí cứu mạng Francis, cho nên chúng tôi cảm thấy biến chuyển của nhân vật thiếu mất chút trưởng thành, hoàn toàn có thể thêm một cảnh nữa."
Hàn Huấn nghe hiểu, đây là 2 biên kịch chuyên nghiệp Nhạc Lan Hân mang đến, muốn thêm cảnh.
Nói ngàn nói vạn, bọn họ muốn đem một nữ phục vụ có cũng được mà không có cũng không sao, chân chính biến thành nữ chính bộ phim.
Trong lòng cậu hiểu, gật gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo hỏi: "Không biết hai thầy muốn sửa thế nào."
"Nữ phục vụ dù sao cũng phải có một cái tên, cứ gọi là Lan Hân đi"
"Sau khi Lan Hân trải qua dẫn dắt của Francis, quyết định từ bỏ công việc phục vụ viên, một lần nữa nhặt lại giấc mơ lúc bé, cô hồi bé trong nhà làm cá chua Tây Hồ, cho nên cô muốn về Hàng Châu, học cá chua Tây Hồ chính tông."
"Sau đó Lan Hân và Francis, trên đường đến Hàng Châu, thưởng thức phật nhảy tường, đông pha nhục (*), rốt cục kiên định giấc mơ của cô ấy."
((*) Phật nhảy tường: một món ăn truyền thống của TQ, không sử dụng nguyên liệu chay
Đông pha nhục: hiểu nó là một món thịt lợn xào, biến tấu chút thôi)
"Một bộ phim, sao không thể có hoạn nạn gặp chân tình!"
Hai biên kịch ngoài miệng nói thầy Hàn, trong lòng căn bản không coi cậu ra gì.
Thành tích biên kịch của Hàn Huấn chỉ là một bộ sitcom chơi khăm, đón ý nói hùa theo sở thích của người xem thấp kém mới được hoan nghênh, biên kịch chính quy đều chướng mắt.
Bọn họ cảm thấy không phải không viết ra được loại kịch bản này, mà là khinh thường viết loại kịch bản này.
Bọn họ vừa nói vừa sửa, tư thế giáo dục Hàn Huấn rất rõ ràng.
Hàn Huấn chẳng những không nổi giận, còn nghiêm túc xem bọn họ nghiên cứu thêm cảnh lời thoại.
Sau khi xác định mục đích của bọn họ là muốn thêm vào《Trái tim mỹ vị》tuyến tình cảm kỳ lạ, phù chính thân phận nữ chính của Nhạc Lan Hân, Hàn Huấn cười nói: "Hai thầy nói rất hay, không cần gấp gáp, cầm chắc bút, các thầy viết từ từ."
Nhạc Lan Hân ở một bên nhìn rõ ràng, trong lòng rất kiêu ngạo.
Biên kịch ở trong phim có thể có địa vị gì, hiện tại biết thực lực của mình chưa đủ rồi đi.
Hạ Đông và Ngụy Trạch ra sức viết lời thoại, cố gắng sửa xong đả động đạo diễn Văn Hàng.
Cảnh 5 phút, bọn họ có thể thêm đến 15 phút, cảnh 15 phút, có thể trong sáng trong tối bắt đầu trải ra. Biên kịch chuyên nghiệp đảm bảo cảnh cắt không chê vào đâu được, lời thoại có thể tinh xảo thể hiện được khí chất độc đáo của Nhạc Lan Hân, quan trọng nhất chính là, một thân tài hoa của bọn họ rốt cục có đất dụng võ, viết ra một đoạn tình yêu vượt biên giới rung động đến tâm can.
Thầy biên kịch đắp chìm trong cảm xúc mạnh mẽ của sáng tác, giống như một giây sau là có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp đạo diễn Văn Hàng gật đầu nói ok.
Song, Nhạc Lan Hân nhận được điện thoại của người đại diện Khương Dũng.
Khương Dũng ở bên kia điện thoại gào thét: "Lan Hân, tôi nói với cô bao lần rồi, tốn bao sức mới để cô làm nữ số 1, đạo diễn lại là Văn Hàng, làm tốt là có thể cầm giải, tôi liên tục dặn dò cô cẩn thận, kẹp đuôi làm người, cô coi là gió bên tai sao?"
Nhạc Lan Hân bị mắng, mờ mịt hỏi: "Sao thế anh Dũng?"
"Cô còn hỏi sao à! Tôi mới phải hỏi tại sao!" Khương Dũng tức điên, "Nhà sản xuất Lưu gọi điện thoại nói muốn hủy hợp đồng, cô bị đá ra khỏi tổ phim rồi!"
Trên mặt Nhạc Lan Hân toàn là khiếp sợ, bộ dáng đắc ý lúc nãy chỉ vào biên kịch nhỏ yêu cầu thêm cảnh hoàn toàn không thấy nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng chất vấn của Khương Dũng vẫn chưa kết thúc, hắn vô cùng đau đớn gào thét nói: "Lan Hân, cô rốt cục đắc tội ai!"
Nhân vật chính của Hàn Huấn có rất ít nguyên mẫu, cậu đều là nhào nặn vô số tính cách chân thực cộng thêm tưởng tượng để tạo ra nhân vật, nhưng lúc này không giống, quán mỹ thực giả tưởng, biến thành Từ Tư Miểu tồn tại chân thực.
Còn bị người thật nhìn ra!
Hàn Huấn mạnh miệng ngụy biện, nói: "Francis chính trực, anh tuấn, có phong độ hơn anh."
Từ Tư Miểu hiểu, gật đầu cuời nhận, "Hóa ra anh ở trong lòng em là như vậy."
Hàn Huấn cảm thấy da đầu tê dại đầu tai ửng đỏ, hiếm thấy lúng túng.
Quả nhiên cần phải kiên trì Francis 60 tuổi, nhìn cậu rất xấu hổ dò số chỗ ngồi.
Bất kể là đạo diễn hay nhà sản xuất, đều đang coi như không nhìn thấy gì cười trộm.
Mọi người đều đã nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi, Hàn Huấn cũng lười che đậy.
Dù sao ở trong mắt người khác, cậu và Từ Tư Miểu chính là loại quan hệ đó.
"Đúng." Hàn Huấn sảng khoái thừa nhận, "Dù sao em cũng yêu anh không thể tự kiềm chế, không cần anh làm nguyên mẫu viết kịch bản, anh không phải chỉ cưng chiều em?"
Từ Tư Miểu thoải mái cười to, hoàn toàn không để ý ánh mắt xung quanh.
Sau khi thử vai xác định vai chính do Đỗ Giang Lãng diễn, Francis dừng hình ở 26 tuổi, Hàn Huấn lại tiến hành sửa thẳng kịch bản.
Đạo diễn và nhà sản xuất phụ trách lựa chọn các nhân vật khác, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi kịch bản của Hàn Huấn sửa xong, tùy ý khai máy.
Nghi thức khai máy của《Trái tim mỹ vị》làm rất đơn giản.
Ngoại trừ vai chính Đỗ Giang Lãng không có danh tiếng gì, diễn viên phụ vào tổ toàn là ngôi sao lớn, tốp trước tốp sau mười mấy người vào sân.
Nữ số 1 do Nhạc Lan Hân diễn.
Cô lần này vào tổ dẫn theo một đống người, ngoại trừ thợ trang điểm thợ tạo hình trợ lý, còn đặc biệt mang theo 2 biên kịch.
Bộ phim này đối với Nhạc Lan Hân vô cùng quan trọng, cô đã diễn vai phụ 4-5 năm, rốt cục có thể làm vai chính một lần.
Đạo diễn Văn Hàng, kịch bản không tồi, làm nữ số 1, mặc dù phần diễn của cô ít chút, nhưng cô chỉ cần biên kịch của mình sửa lại chút, đạt được đồng ý của đạo diễn, thêm cảnh cũng rất dễ dàng.
Cô làm xong tạo hình đi ra ngoài, phát hiện một người đàn ông tướng mạo tuấn tú trẻ tuổi, đứng chung với đạo diễn Văn Hàng nhan trị có tiếng.
Văn Hàng là tướng mạo trí thức điển hình, đeo kính xem kịch bản ngữ khí cũng rất dịu dàng.
Mà khí chất người đàn ông bên cạnh sắc bén hơn rất nhiều, mang theo lạnh lùng cao ngạo và cương quyết mà người trẻ tuổi thích nhất, cậu cầm bút ở trên kịch bản đánh dấu, nghiêm túc viết lên yêu cầu của Văn đạo.
"Chị Hân, đây không phải biên kịch nhỏ kia sao?"
Trợ lý nhìn thanh niên khí chất lãnh diễm kia, lập tức xác định là Hàn Huấn hồi trước từng gặp, hắn nhếch miệng cười nói: "《Hảo hán Lục Lâm》cậu ta viết rất buồn cười."
Nhạc Lan Hân ở ảnh thị Phi Long, vẫn luôn coi tổ phim cổ hủ《Hảo hán Lục Lâm》làm trò cười để tán gẫu, cho dù Văn Hạc Sơn tỏ vẻ yêu thích đối với sát vách, cũng không ngăn được sự khinh thường của cô đối với sitcom.
Nhưng sau đó《Lục Lâm》hot, người trong bộ phim dần dần nổi tiếng, mà cô vẫn không ấm không nóng, chỉ có thể nhận mấy vai phụ, lần này rốt cục làm nữ chính, không nghĩ tới lại gặp phải biên kịch này!
Ánh mắt Nhạc Lan Hân thoáng nhìn, hết sức khinh thường nói: "Cậu ta đó là vận khí tốt, gặp được biên đạo hạng nhất như Chu Dịch Khôn, nếu không thì《Lục Lâm》chính là bách khoa toàn thư cười đểu để lòe mọi người. Hiện tại không giống trước, cảm xúc điện ảnh mà Văn đạo muốn quay, biên kịch nhỏ chỉ biết viết đoạn ngắn như cậu ta, sớm muộn gì cũng bị tụt lại."
Biên kịch ở phim trường không có địa vị nhất, thả nào Nhạc Lan Hân sinh lòng coi thường, huống chi《Hảo hán Lục Lâm》phong cách gì, mọi người biết rõ, căn bản khác biệt trời đất với《Trái tim mỹ vị》.
Tướng mạo như Hàn Huấn, đoán chừng đều dựa vào Từ Tư Miểu nhét vào tổ phim, ấn cho cậu ta danh hiệu biên kịch, không có bản lĩnh gì thật sự.
Vóc người đẹp chính là có đặc quyền, trong lòng Nhạc Lan Hân không khỏi có chút ghen tỵ.
Bất quá, cô ta là nữ chính bộ phim, toàn trường ngoại trừ đạo diễn và nam chính Đỗ Giang Lãng, thì là cô có quyền nói chuyện nhất.
Lúc trước cô ta diễn phim của Văn Hạc Sơn, chỉ là một nữ phụ không đủ làm đường, không có chỗ phát huy, hiện tại gặp được Văn Hàng, đều nói tính hắn ôn nhu không hạn chế một kiểu, dục vọng muốn thêm cảnh của Nhạc Lan Hân càng thêm mãnh liệt.
"Anh Đông, anh Trạch." Nhạc Lan Hân tràn đầy khinh thường đối với Hàn Huấn, nghiêm túc nhắc nhở biên kịch của mình, "Giúp em sửa lời thoại thật cẩn thận, sửa tốt nói không chừng được đạo diễn Văn Hàng coi trọng."
Nhạc Lan Hân sắm vai nữ số 1, cảnh phim thứ nhất xuất hiện chính là nhân viên phục vụ của quán ăn nhỏ. Cô giúp Francis gọi món, gộp lại không quá 3 câu thoại, diễn một phục vụ nữ trẻ tuổi sức sống thậm chí có chút ngốc manh.
Đỗ Giang Lãng nói: "Muốn một phần mỳ Ý."
Nhạc Lan Hân ngẩn ra dừng bút nói: "Quý khách, chúng tôi đây là quán mỳ, không phải nhà hàng Tây."
Không nghĩ tới, cô vậy mà tiếp tục nói: "Nếu như ngài đến lần đầu, quán chúng tôi ngon nhất chính là mì trộn tương, ngài muốn một phần chứ?"
Những lời này rất đột ngột, nói tới Đỗ Giang Lãng cũng sửng sốt.
Nhưng đạo diễn không hô ngừng, hắn vẫn muốn diễn tiếp.
Ba câu ngắn ngủi, miễn cưỡng bị Nhạc Lan Hân thêm thắt thành cảnh đối thoại qua có lại.
Nữ phục vụ nhiệt tình nói tên mì với Đỗ Giang Lãng, chỉ thiếu lôi kéo hết mì Trung Quốc vào trong quán nhỏ này.
Hàn Huấn ở một bên xem cau mày, Văn Hàng nhưng lại để bọn họ diễn xong, lại cầm kịch bản qua xem chút.
Phần diễn của Nhạc Lan Hân mặc dù là nữ số 1, nhưng phần diễn nữ phục vụ mà cô sắm vai, ngay cả ông ngoại Trần Minh Thư cũng không bằng, phải dựa theo nhân vật xếp hạng nặng nhẹ, cô chỉ có thể coi là vai phụ nhỏ thứ 4.
Một trong những vai nam chính là Francis, thứ 2 là Trần Minh Thư, hai ông cháu ở trên con đường giống nhau, xuyên qua cản trở thời gian, ở vùng đất Trung Hoa giống nhau cùng soạn một khúc về quê cách nhau 60 năm.
Nói là song nam chính không quá đáng, Nhạc Lan Hân thêm cảnh, hắn cũng không phản đối, dù sao cuối cùng cũng có thể cắt bỏ, lời thoại trong kịch bản vẫn còn là được.
Nhưng biên kịch ở ngay bên cạnh, Văn Hàng vẫn phải hỏi thăm ý kiến Hàn Huấn.
"Không sao." Hàn Huấn đã quen các diễn viên tự mình đến thêm cảnh, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến cảnh quan trọng, tôi không có ý kiến."
Cũng may phần diễn của Nhạc Lan Hân không quan trọng, trọng điểm quay đều đặt trên người Đỗ Giang Lãng.
Hàn Huấn đứng ở một bên nhìn, cảm thấy diễn viên này hẳn đã xem kịch bản rất nhiều lần, nếu không hắn sao có thể bắt đầu đã diễn được giống Từ Tư Miểu, cho dù hiện tại nên là Francis rồi, giơ tay nhấc chân vẫn là khí chất kiêu ngạo của Từ Tư Miểu.
Cậu đứng ở xa xem quay phim, Nhạc Lan Hân phái trợ lý đến tìm cậu.
Hàn Huấn đến phòng nghỉ của Nhạc Lan Hân, cô ta liền vẻ mặt ngạo mạn hỏi: "Này, cậu chính là biên kịch Hàn nhỉ."
"Ừ." Hàn Huấn khiêu mi nhìn cô ta.
"Đây là biên kịch của《Ký ức thời đại》thầy Hạ Đông, đây là biên kịch của《Đông thăng trường minh》thầy Ngụy Trạch."
Hai bộ phim mặc dù không đoạt giải, nhưng phòng vé không tệ, đánh giá cũng cao, Hàn Huấn không biết Nhạc Lan Hân có mục đích gì, vẫn ôm thiện ý, bắt tay với đồng nghiệp.
Kết thúc tán gẫu khách khí, Hạ Đông bắt đầu nói: "Thầy Hàn, lần đầu tiên ngài viết kịch bản, có vài chi tiết khả năng không để ý đến, chúng tôi muốn tham khảo với cậu."
Ngụy Trạch nói: "Đặc biệt là nhân vật phục vụ viên mà Lan Hân diễn, bởi vì cô ấy giai đoạn sau phải làm giúp Francis, thậm chí cứu mạng Francis, cho nên chúng tôi cảm thấy biến chuyển của nhân vật thiếu mất chút trưởng thành, hoàn toàn có thể thêm một cảnh nữa."
Hàn Huấn nghe hiểu, đây là 2 biên kịch chuyên nghiệp Nhạc Lan Hân mang đến, muốn thêm cảnh.
Nói ngàn nói vạn, bọn họ muốn đem một nữ phục vụ có cũng được mà không có cũng không sao, chân chính biến thành nữ chính bộ phim.
Trong lòng cậu hiểu, gật gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo hỏi: "Không biết hai thầy muốn sửa thế nào."
"Nữ phục vụ dù sao cũng phải có một cái tên, cứ gọi là Lan Hân đi"
"Sau khi Lan Hân trải qua dẫn dắt của Francis, quyết định từ bỏ công việc phục vụ viên, một lần nữa nhặt lại giấc mơ lúc bé, cô hồi bé trong nhà làm cá chua Tây Hồ, cho nên cô muốn về Hàng Châu, học cá chua Tây Hồ chính tông."
"Sau đó Lan Hân và Francis, trên đường đến Hàng Châu, thưởng thức phật nhảy tường, đông pha nhục (*), rốt cục kiên định giấc mơ của cô ấy."
((*) Phật nhảy tường: một món ăn truyền thống của TQ, không sử dụng nguyên liệu chay
Đông pha nhục: hiểu nó là một món thịt lợn xào, biến tấu chút thôi)
"Một bộ phim, sao không thể có hoạn nạn gặp chân tình!"
Hai biên kịch ngoài miệng nói thầy Hàn, trong lòng căn bản không coi cậu ra gì.
Thành tích biên kịch của Hàn Huấn chỉ là một bộ sitcom chơi khăm, đón ý nói hùa theo sở thích của người xem thấp kém mới được hoan nghênh, biên kịch chính quy đều chướng mắt.
Bọn họ cảm thấy không phải không viết ra được loại kịch bản này, mà là khinh thường viết loại kịch bản này.
Bọn họ vừa nói vừa sửa, tư thế giáo dục Hàn Huấn rất rõ ràng.
Hàn Huấn chẳng những không nổi giận, còn nghiêm túc xem bọn họ nghiên cứu thêm cảnh lời thoại.
Sau khi xác định mục đích của bọn họ là muốn thêm vào《Trái tim mỹ vị》tuyến tình cảm kỳ lạ, phù chính thân phận nữ chính của Nhạc Lan Hân, Hàn Huấn cười nói: "Hai thầy nói rất hay, không cần gấp gáp, cầm chắc bút, các thầy viết từ từ."
Nhạc Lan Hân ở một bên nhìn rõ ràng, trong lòng rất kiêu ngạo.
Biên kịch ở trong phim có thể có địa vị gì, hiện tại biết thực lực của mình chưa đủ rồi đi.
Hạ Đông và Ngụy Trạch ra sức viết lời thoại, cố gắng sửa xong đả động đạo diễn Văn Hàng.
Cảnh 5 phút, bọn họ có thể thêm đến 15 phút, cảnh 15 phút, có thể trong sáng trong tối bắt đầu trải ra. Biên kịch chuyên nghiệp đảm bảo cảnh cắt không chê vào đâu được, lời thoại có thể tinh xảo thể hiện được khí chất độc đáo của Nhạc Lan Hân, quan trọng nhất chính là, một thân tài hoa của bọn họ rốt cục có đất dụng võ, viết ra một đoạn tình yêu vượt biên giới rung động đến tâm can.
Thầy biên kịch đắp chìm trong cảm xúc mạnh mẽ của sáng tác, giống như một giây sau là có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp đạo diễn Văn Hàng gật đầu nói ok.
Song, Nhạc Lan Hân nhận được điện thoại của người đại diện Khương Dũng.
Khương Dũng ở bên kia điện thoại gào thét: "Lan Hân, tôi nói với cô bao lần rồi, tốn bao sức mới để cô làm nữ số 1, đạo diễn lại là Văn Hàng, làm tốt là có thể cầm giải, tôi liên tục dặn dò cô cẩn thận, kẹp đuôi làm người, cô coi là gió bên tai sao?"
Nhạc Lan Hân bị mắng, mờ mịt hỏi: "Sao thế anh Dũng?"
"Cô còn hỏi sao à! Tôi mới phải hỏi tại sao!" Khương Dũng tức điên, "Nhà sản xuất Lưu gọi điện thoại nói muốn hủy hợp đồng, cô bị đá ra khỏi tổ phim rồi!"
Trên mặt Nhạc Lan Hân toàn là khiếp sợ, bộ dáng đắc ý lúc nãy chỉ vào biên kịch nhỏ yêu cầu thêm cảnh hoàn toàn không thấy nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng chất vấn của Khương Dũng vẫn chưa kết thúc, hắn vô cùng đau đớn gào thét nói: "Lan Hân, cô rốt cục đắc tội ai!"
Tác giả :
Ngôn Triều Mộ