Prisoner Of My Desire
Chương 41
Warrick nhìn lên từ dĩa đồ ăn nguội ngắt khi cửa lều bật mở, rồi toét miệng cười lúc đã nhận ra ai vừa bước vào.
“Ngọn gió nào đưa anh đến đây, Sheldon? Đừng nói là anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây.”
“Tôi đi cùng mấy xe tiếp tế lương thực từ Fulkhurst. Cậu có thể kéo dĩa cháo loãng đó qua một bên và chờ ăn thịt mới được rồi. Tôi đếm có đến 12 con heo mập mạp và một con đang được mần thịt rồi.”
“Anh làm chẳng tệ chút nào.” Warrick đáp lời.
‘Ngôi làng này đã có một mùa hè bội thu trước khi chúng tôi đến, nhưng tôi chắc không có gì từ vụ mùa đó được cất giữ bên trong pháo đài, vì thế tôi vẫn để dân làng vào đó trú ngụ.”
Sheldon phì cười trước bi kịch đó. “Nhiều miệng ăn thì lương thực ít đi. Thường những kẻ bao vây không may mắn thế.”
Warrick nhún vai. “Tôi đã may mắn khi chúng không nhận ra. Vụ mùa tới, pháo đài chắc chắn sẽ lưu trữ. Còn khoảng một tháng nữa, nhưng tôi đoán là chúng chưa chú ý gì hết.”
“Tôi có mang cho cậu mấy khẩu bắn đá, biết đâu cậu dùng tới.”
“Anh thật là hiểu ý!”
“Còn có đống đá tảng để tấn công. Nhưng tôi thấy anh đã mang theo khẩu bắn đá của mình từ Tures. Lẽ ra nên mang nhiều đá cuội thì hay hơn.”
Warrick bật cười to. “Rất cảm kích, vì hầu hết mấy khẩu pháo của tôi đang nằm dưới chiến hào, nên sẽ không phụ lòng anh đâu. Giờ cho tôi biết anh làm gì ở đây, khi anh không phải tham chiến.”
Đến lượt Sheldon nhún vai. ‘Khi vụ mùa trên đất tôi bắt đầu, tôi điên lên vì ngán ngẩm. Cậu đã làm những người hàng xóm của chúng ta đi vào nề nếp với khả năng báo thù nhanh gọn, dù cho đó là cuộc xâm phạm nhỏ bé. Vì thế chẳng còn gì thú vị xảy ra nữa trên những vùng đất của chúng ta. Rồi khi Eleanor mất, không còn ai giữ chân tôi ở nhà. Xét xử mấy trò ăn cắp vặt… tôi chẳng ưa… theo cậu để cố vấn hấp dẫn hơn, hoặc ít ra cũng cho tôi hợp tác với.”
“Anh nhất định luôn được chào đón, nhưng cũng có thể anh sẽ chán như ở nhà đấy.”
“Có cậu thì làm sao buồn chán được, Warrick, nhất là khi cậu dễ dàng bị chọc giận.” Sheldon cười nham nhở. Nhưng cậu tính ngồi chờ cho đến khi chúng ra sao/”
“Tôi có bao giờ thụ động đâu. Chúng ta sẽ làm chúng loạn lên.’
“Cậu đã kiểm soát được mấy ngọn tháp rồi?”
“Đốt cháy được ba, giờ san lấp chiến hào. Tôi sẽ chiếm thêm hai cái nữa.’
“Bọn chúng sẽ bị mất tinh thần khi nhìn thấy tiếp tế của cậu. Mà này, cậu chưa nói gì đến con cáo gian xảo đó, hay nó trốn mất rồi?”
“Tuần trước nó còn rủa sứ giả của tôi xuống địa ngục, nhưng nó không dám xuất hiện trên tường thành để mấy tay cung của tôi có việc làm. Tuy nhiên, trong tuần đầu tiên ở đây đã xảy ra một đám cháy. Tôi không biết có phải bọn chúng giở trò hay người của mình bất cẩn, nhưng trong lúc đó một toán người đã vượt tường thành, hoặc qua cổng thế nào đó, rồi nhanh chóng lẩn trốn bên ngoài mà tôi vẫn chưa tìm ra được. Nhiều khả năng d’Ambray không còn trong pháo đài và tất cả những gì liên quan đều nhân danh danh hắn thôi. Tôi thực sự bực mình khi điều đó là sự thật.”
“Đây đâu phải lần đầu cậu nghĩ sẽ bắt được nhưng nó lại lủi mất đâu.”
‘Đúng vậy, nhưng nếu hắn làm thế lần này, tôi thề sẽ đập nát từng viên gạch của pháo đài.”
‘Sao lại hoang phí thế, nếu cậu không cần nó, sao không chuyển cho nhà Malduits như là của hồi môn của Beatrix? Hãy để chúng bận tâm kéo d’Ambray tránh xa việc trả đũa… nếu cậu không kết liễu được hắn lần này.”
Warrick bật cười trước gợi ý có hơi hướm của trả thù, nhưng nó là một rẽ nhánh thú vị, đặc biệt sau khi Lãnh chúa Reinard từng định lừa gã lấy một cô vợ không sẵn lòng và chuyện này xứng đáng với điều đó. Cả ông ta và d’Ambray, sự thật là tương ứng với nhau.
“Anh có chắc là không thích để Emma có được nó… để làm giảm buồn chán mà hồi nãy anh đã nói đến?” Warrick trêu chọc.
Sheldon trông có vẻ kinh hãi. “Lạy chúa, đừng có hào phóng kiểu đó với chúng tôi. Một nông trại hay một nhà kho cũng đủ làm Richard vui mừng rồi. Xét cho cùng, trong nhà tôi nó chăm học chữ hơn. Rõ ràng nếu nó có kiếm được danh hiệu nào, thực sự tôi tin rằng là do Lãnh chúa John thương tình giúp đỡ khi ông ấy phong tước cho nó năm nay.”
Warrick lại cười trước câu nói chỉ đúng phân nửa. Đúng là Richard rất chăm học, nhưng cả 3 người con trai của Sheldon, mà chưa đứa nào được 20 tuổi cả, đều thừa hưởng những phẩm chất hiệp sĩ từ cha mình. “Tốt nhất tôi nên chờ xem có thể bắt Ambray thế nào trước khi quyết định làm gì.’ Warrick nhượng bộ.
“Xem ra cậu mang theo lượng quân khá lớn đến đây. Còn tôi mang thêm 100 lính”
“Sẽ được chào đón hết.”
“Nhưng chưa cần đến.” Sheldon khịt mũi. “Cậu kiếm ở đâu nhiều quân thế?”
‘Hiện nay, hiệp sĩ không đất đai nhiều vô số. Nhiều người đến với tôi vì không muốn sống trong vòng loạn lạc, và tôi cũng chẳng có âm mưu chính trị nào. Những cuộc chiến của tôi đều rất đơn giản và thẳng thắn, quân của tôi không bao vây vòng vo hoặc làm gì để thị uy. Đối với những người thích chiến đấu vì hòa bình…”
“Nhưng đây là trận chiến cuối cùng của cậu phải không? Cậu sẽ làm gì với đoàn quân lớn thế này khi cậu muốn yên ổn?”
Warrick nhún vai. “Ít nhất tôi cũng sẽ giữ lại một nửa. Tôi có đủ tài sản để nuôi quân, còn những người còn lại, tôi sẽ gợi ý để họ phụng sự Vua Henry trẻ. Nghe đồn là Henry sẽ đòi lại vương miện lần nữa.’
Sheldon cười. “Vậy cậu sẽ không giữ ý trung lập với chính trị nữa à?”
“Tôi chỉ chiến đấu cho Stephen khi thấy nó phù hợp quan điểm của mình, và chịu tiền triều cống khi không muốn tham chiến vì nó. Tôi cũng đã chống lại khi cận thần của ông ta gây thù với tôi. Nhưng tôi sẽ chào đón vị vua mang lại hòa bình, vì thế tôi sẽ không phải lo lắng tự tìm cách gìn giữ hòa bình khi về già. Tôi tin rằng Angevin có thể làm được điều đó.”
Sheldon cũng đồng ý, rồi cả 2 nói về một số bá tước tài giỏi đã đi theo Henry. Sheldon biết chuyện lúc Chester đến thăm, còn Hereford đã nói chuyện riêng với Warrick về chuyến đi Luân Đôn vừa xong. Sắp sửa lại có nội chiến và những cận thần của Henry muốn biết rõ ai sẽ đứng về phía họ, cũng như ai bàng quang.
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Sheldon trở lại chủ đề mà ngay lập tức làm gã quan tâm. “Tôi đã đưa Richard theo, nhưng khi ghé qua Fulkhurst, tôi không thể kéo nó khỏi cô vợ tương lai. Cậu không tin được con bé thay đổi thế nào đâu, Warrick. Tôi đã gần như đùa với nó là cậu thay đổi ý kiến và quyết định tặng con bé cho tôi, nhưng tôi biết chắc nó sẽ thách đấu với tôi nếu tôi làm thế. Richard chưa bao giờ bị mê hoặc đến thế.”
“Nhưng con bé thế nào?” Warrick hỏi. “Anh có thấy tiến bộ nào không?”
“Cô hầu quý tộc nhỏ bé của cậu đã làm nên điều kỳ diệu trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi. Cô ấy đã may cho Emma áo mới, hướng dẫn hết mọi điều về việc quản lý lâu đài và nghĩa vụ của người vợ. Thú thật, cậu không cách nào bảo rằng Emma lớn lên nơi quê mùa được. Con bé rất thanh nhã, nói năng dịu dàng, và…”
“Đủ rồi, Sheldon! Richard có thể lấy con bé mà”
“Vậy tôi vui mừng chào đón cô bé như là con dâu thay vì như một người vợ.”
Warrick phì cười. “Không nghi ngờ gì nữa.” Rồi gã lạnh nhạt hỏi. ‘Thế cô giáo của Emma thế nào? Tình hình cô ấy ra sao?”
“Ah, đúng rồi, cậu không gặp cô ấy từ tháng trước phải không?”
Warrick không cần nhắc đến điều đó. Gã muốn trở về nhà. Lần đầu tiên kể từ lúc còn là một cậu bé, gã có lí do để trở về và cảm thấy bức bối khi không thể.
“Mấy ả điếm trong trại thế nào?” Shekdon hỏi. “Không đáng thử à?”
“Tôi không biết.” Warrick càu nhàu. “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rowena khỏe chứ? Cô ấy ăn muốn được không? Emma không làm cô ấy mệt mỏi phải không?
Sheldon cười lớn. “Không, cô ấy rất khỏe khi không có cậu ở đó dọa nạt đủ điều. Cô ấy đã làm đại sảnh nhà cậu trở nên sang trọng và đẹp ra. Emma rất thần tượng Rowena, người hầu của cậu thì nghe lời cô ấy. Melisant thích cô ấy cùng dạy với gia sư của mình. Đúng vậy, con gái nhỏ nhất của cậu đã tốt hơn nhiều khi Beatrix được gửi đi chờ ngày làm dâu. Có lẽ cậu nên cám ơn Rowena bé nhỏ của mình.”
“Có lẽ tôi nên đưa cô ấy đến đây,” Warrick nói cộc lốc. “Cô ấy có thể một mình hạ Ambray giùm tôi.”
“Tôi đã ca ngợi cô ấy quá lời chăng?”
“Một chút… và vô nghĩa. Tôi đã quyết định người vợ mới rồi.”
Sheldon ngây người vài giây trước khi bùng nổ. “Cậu không làm vậy! Hãy nói không! Chết tiệt cậu đi Warrick, tôi thề là cậu đã thích Tiểu thư Rowena. Cô ấy không nhà, không gia đình. Chẳng lẽ cậu chưa có đủ những điều chết tiệt đó và nó chẳng chiếm được chỗ nào trong tim cậu sao? Cô gái ấy là ai? Cô ấy đã làm điều gì nghiêm trọng đến nỗi để cậu đâm đầu vào một Isabella khác chứ?”
Warrick nhún vai. “Cô ấy đã tuyên bố mình có tài sản, nhưng lại bướng bỉnh một cách ngu ngốc sẽ chẳng nói với tôi nó ở đâu.”
“Cô ấy sẽ không ư? Không nói với cậu…?” Đôi mày đen sậm của Sheldon hẹp lại. “Có phải cậu đang cố đùa với tôi không đấy, anh bạn?”
Warrick phì cười. “Đúng vậy, ả nha đầu đó đã làm tôi thích thú như anh nghĩ. Nhưng khi nào cô ấy còn chăm sóc lâu đài của tôi, thì tôi vẫn sẽ để cô ấy là tiểu thư thực sự.”
“Ngọn gió nào đưa anh đến đây, Sheldon? Đừng nói là anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây.”
“Tôi đi cùng mấy xe tiếp tế lương thực từ Fulkhurst. Cậu có thể kéo dĩa cháo loãng đó qua một bên và chờ ăn thịt mới được rồi. Tôi đếm có đến 12 con heo mập mạp và một con đang được mần thịt rồi.”
“Anh làm chẳng tệ chút nào.” Warrick đáp lời.
‘Ngôi làng này đã có một mùa hè bội thu trước khi chúng tôi đến, nhưng tôi chắc không có gì từ vụ mùa đó được cất giữ bên trong pháo đài, vì thế tôi vẫn để dân làng vào đó trú ngụ.”
Sheldon phì cười trước bi kịch đó. “Nhiều miệng ăn thì lương thực ít đi. Thường những kẻ bao vây không may mắn thế.”
Warrick nhún vai. “Tôi đã may mắn khi chúng không nhận ra. Vụ mùa tới, pháo đài chắc chắn sẽ lưu trữ. Còn khoảng một tháng nữa, nhưng tôi đoán là chúng chưa chú ý gì hết.”
“Tôi có mang cho cậu mấy khẩu bắn đá, biết đâu cậu dùng tới.”
“Anh thật là hiểu ý!”
“Còn có đống đá tảng để tấn công. Nhưng tôi thấy anh đã mang theo khẩu bắn đá của mình từ Tures. Lẽ ra nên mang nhiều đá cuội thì hay hơn.”
Warrick bật cười to. “Rất cảm kích, vì hầu hết mấy khẩu pháo của tôi đang nằm dưới chiến hào, nên sẽ không phụ lòng anh đâu. Giờ cho tôi biết anh làm gì ở đây, khi anh không phải tham chiến.”
Đến lượt Sheldon nhún vai. ‘Khi vụ mùa trên đất tôi bắt đầu, tôi điên lên vì ngán ngẩm. Cậu đã làm những người hàng xóm của chúng ta đi vào nề nếp với khả năng báo thù nhanh gọn, dù cho đó là cuộc xâm phạm nhỏ bé. Vì thế chẳng còn gì thú vị xảy ra nữa trên những vùng đất của chúng ta. Rồi khi Eleanor mất, không còn ai giữ chân tôi ở nhà. Xét xử mấy trò ăn cắp vặt… tôi chẳng ưa… theo cậu để cố vấn hấp dẫn hơn, hoặc ít ra cũng cho tôi hợp tác với.”
“Anh nhất định luôn được chào đón, nhưng cũng có thể anh sẽ chán như ở nhà đấy.”
“Có cậu thì làm sao buồn chán được, Warrick, nhất là khi cậu dễ dàng bị chọc giận.” Sheldon cười nham nhở. Nhưng cậu tính ngồi chờ cho đến khi chúng ra sao/”
“Tôi có bao giờ thụ động đâu. Chúng ta sẽ làm chúng loạn lên.’
“Cậu đã kiểm soát được mấy ngọn tháp rồi?”
“Đốt cháy được ba, giờ san lấp chiến hào. Tôi sẽ chiếm thêm hai cái nữa.’
“Bọn chúng sẽ bị mất tinh thần khi nhìn thấy tiếp tế của cậu. Mà này, cậu chưa nói gì đến con cáo gian xảo đó, hay nó trốn mất rồi?”
“Tuần trước nó còn rủa sứ giả của tôi xuống địa ngục, nhưng nó không dám xuất hiện trên tường thành để mấy tay cung của tôi có việc làm. Tuy nhiên, trong tuần đầu tiên ở đây đã xảy ra một đám cháy. Tôi không biết có phải bọn chúng giở trò hay người của mình bất cẩn, nhưng trong lúc đó một toán người đã vượt tường thành, hoặc qua cổng thế nào đó, rồi nhanh chóng lẩn trốn bên ngoài mà tôi vẫn chưa tìm ra được. Nhiều khả năng d’Ambray không còn trong pháo đài và tất cả những gì liên quan đều nhân danh danh hắn thôi. Tôi thực sự bực mình khi điều đó là sự thật.”
“Đây đâu phải lần đầu cậu nghĩ sẽ bắt được nhưng nó lại lủi mất đâu.”
‘Đúng vậy, nhưng nếu hắn làm thế lần này, tôi thề sẽ đập nát từng viên gạch của pháo đài.”
‘Sao lại hoang phí thế, nếu cậu không cần nó, sao không chuyển cho nhà Malduits như là của hồi môn của Beatrix? Hãy để chúng bận tâm kéo d’Ambray tránh xa việc trả đũa… nếu cậu không kết liễu được hắn lần này.”
Warrick bật cười trước gợi ý có hơi hướm của trả thù, nhưng nó là một rẽ nhánh thú vị, đặc biệt sau khi Lãnh chúa Reinard từng định lừa gã lấy một cô vợ không sẵn lòng và chuyện này xứng đáng với điều đó. Cả ông ta và d’Ambray, sự thật là tương ứng với nhau.
“Anh có chắc là không thích để Emma có được nó… để làm giảm buồn chán mà hồi nãy anh đã nói đến?” Warrick trêu chọc.
Sheldon trông có vẻ kinh hãi. “Lạy chúa, đừng có hào phóng kiểu đó với chúng tôi. Một nông trại hay một nhà kho cũng đủ làm Richard vui mừng rồi. Xét cho cùng, trong nhà tôi nó chăm học chữ hơn. Rõ ràng nếu nó có kiếm được danh hiệu nào, thực sự tôi tin rằng là do Lãnh chúa John thương tình giúp đỡ khi ông ấy phong tước cho nó năm nay.”
Warrick lại cười trước câu nói chỉ đúng phân nửa. Đúng là Richard rất chăm học, nhưng cả 3 người con trai của Sheldon, mà chưa đứa nào được 20 tuổi cả, đều thừa hưởng những phẩm chất hiệp sĩ từ cha mình. “Tốt nhất tôi nên chờ xem có thể bắt Ambray thế nào trước khi quyết định làm gì.’ Warrick nhượng bộ.
“Xem ra cậu mang theo lượng quân khá lớn đến đây. Còn tôi mang thêm 100 lính”
“Sẽ được chào đón hết.”
“Nhưng chưa cần đến.” Sheldon khịt mũi. “Cậu kiếm ở đâu nhiều quân thế?”
‘Hiện nay, hiệp sĩ không đất đai nhiều vô số. Nhiều người đến với tôi vì không muốn sống trong vòng loạn lạc, và tôi cũng chẳng có âm mưu chính trị nào. Những cuộc chiến của tôi đều rất đơn giản và thẳng thắn, quân của tôi không bao vây vòng vo hoặc làm gì để thị uy. Đối với những người thích chiến đấu vì hòa bình…”
“Nhưng đây là trận chiến cuối cùng của cậu phải không? Cậu sẽ làm gì với đoàn quân lớn thế này khi cậu muốn yên ổn?”
Warrick nhún vai. “Ít nhất tôi cũng sẽ giữ lại một nửa. Tôi có đủ tài sản để nuôi quân, còn những người còn lại, tôi sẽ gợi ý để họ phụng sự Vua Henry trẻ. Nghe đồn là Henry sẽ đòi lại vương miện lần nữa.’
Sheldon cười. “Vậy cậu sẽ không giữ ý trung lập với chính trị nữa à?”
“Tôi chỉ chiến đấu cho Stephen khi thấy nó phù hợp quan điểm của mình, và chịu tiền triều cống khi không muốn tham chiến vì nó. Tôi cũng đã chống lại khi cận thần của ông ta gây thù với tôi. Nhưng tôi sẽ chào đón vị vua mang lại hòa bình, vì thế tôi sẽ không phải lo lắng tự tìm cách gìn giữ hòa bình khi về già. Tôi tin rằng Angevin có thể làm được điều đó.”
Sheldon cũng đồng ý, rồi cả 2 nói về một số bá tước tài giỏi đã đi theo Henry. Sheldon biết chuyện lúc Chester đến thăm, còn Hereford đã nói chuyện riêng với Warrick về chuyến đi Luân Đôn vừa xong. Sắp sửa lại có nội chiến và những cận thần của Henry muốn biết rõ ai sẽ đứng về phía họ, cũng như ai bàng quang.
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Sheldon trở lại chủ đề mà ngay lập tức làm gã quan tâm. “Tôi đã đưa Richard theo, nhưng khi ghé qua Fulkhurst, tôi không thể kéo nó khỏi cô vợ tương lai. Cậu không tin được con bé thay đổi thế nào đâu, Warrick. Tôi đã gần như đùa với nó là cậu thay đổi ý kiến và quyết định tặng con bé cho tôi, nhưng tôi biết chắc nó sẽ thách đấu với tôi nếu tôi làm thế. Richard chưa bao giờ bị mê hoặc đến thế.”
“Nhưng con bé thế nào?” Warrick hỏi. “Anh có thấy tiến bộ nào không?”
“Cô hầu quý tộc nhỏ bé của cậu đã làm nên điều kỳ diệu trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi. Cô ấy đã may cho Emma áo mới, hướng dẫn hết mọi điều về việc quản lý lâu đài và nghĩa vụ của người vợ. Thú thật, cậu không cách nào bảo rằng Emma lớn lên nơi quê mùa được. Con bé rất thanh nhã, nói năng dịu dàng, và…”
“Đủ rồi, Sheldon! Richard có thể lấy con bé mà”
“Vậy tôi vui mừng chào đón cô bé như là con dâu thay vì như một người vợ.”
Warrick phì cười. “Không nghi ngờ gì nữa.” Rồi gã lạnh nhạt hỏi. ‘Thế cô giáo của Emma thế nào? Tình hình cô ấy ra sao?”
“Ah, đúng rồi, cậu không gặp cô ấy từ tháng trước phải không?”
Warrick không cần nhắc đến điều đó. Gã muốn trở về nhà. Lần đầu tiên kể từ lúc còn là một cậu bé, gã có lí do để trở về và cảm thấy bức bối khi không thể.
“Mấy ả điếm trong trại thế nào?” Shekdon hỏi. “Không đáng thử à?”
“Tôi không biết.” Warrick càu nhàu. “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rowena khỏe chứ? Cô ấy ăn muốn được không? Emma không làm cô ấy mệt mỏi phải không?
Sheldon cười lớn. “Không, cô ấy rất khỏe khi không có cậu ở đó dọa nạt đủ điều. Cô ấy đã làm đại sảnh nhà cậu trở nên sang trọng và đẹp ra. Emma rất thần tượng Rowena, người hầu của cậu thì nghe lời cô ấy. Melisant thích cô ấy cùng dạy với gia sư của mình. Đúng vậy, con gái nhỏ nhất của cậu đã tốt hơn nhiều khi Beatrix được gửi đi chờ ngày làm dâu. Có lẽ cậu nên cám ơn Rowena bé nhỏ của mình.”
“Có lẽ tôi nên đưa cô ấy đến đây,” Warrick nói cộc lốc. “Cô ấy có thể một mình hạ Ambray giùm tôi.”
“Tôi đã ca ngợi cô ấy quá lời chăng?”
“Một chút… và vô nghĩa. Tôi đã quyết định người vợ mới rồi.”
Sheldon ngây người vài giây trước khi bùng nổ. “Cậu không làm vậy! Hãy nói không! Chết tiệt cậu đi Warrick, tôi thề là cậu đã thích Tiểu thư Rowena. Cô ấy không nhà, không gia đình. Chẳng lẽ cậu chưa có đủ những điều chết tiệt đó và nó chẳng chiếm được chỗ nào trong tim cậu sao? Cô gái ấy là ai? Cô ấy đã làm điều gì nghiêm trọng đến nỗi để cậu đâm đầu vào một Isabella khác chứ?”
Warrick nhún vai. “Cô ấy đã tuyên bố mình có tài sản, nhưng lại bướng bỉnh một cách ngu ngốc sẽ chẳng nói với tôi nó ở đâu.”
“Cô ấy sẽ không ư? Không nói với cậu…?” Đôi mày đen sậm của Sheldon hẹp lại. “Có phải cậu đang cố đùa với tôi không đấy, anh bạn?”
Warrick phì cười. “Đúng vậy, ả nha đầu đó đã làm tôi thích thú như anh nghĩ. Nhưng khi nào cô ấy còn chăm sóc lâu đài của tôi, thì tôi vẫn sẽ để cô ấy là tiểu thư thực sự.”
Tác giả :
Johanna Lindsey