Prisoner Of My Desire
Chương 37
“Nguyên do gì nàng ra đây chờ ta, nha đầu, thay vì ở nơi nàng thuộc về?”
“Tôi đã trốn thoát.” Rowena trả lời thẳng.
“Thật sao?” Chất nghi ngờ cũng như nụ cười của Warrick cho nàng biết gã không tin nàng. Tốt thôi. Nàng sẽ không nói nhiều nếu gã nghĩ câu chuyện khó tin nàng thêu dệt để làm vui… chỉ đủ lâu cho đến khi nàng để lộ những từ mà chắc chắn làm gã nổi giận.
Vì thế nàng nhún vai, thở dài. “Ôi trời, tôi không đủ cao quý để ở đây nhận lấy trách nhiệm không phải của mình. Tôi phải trốn, nếu không đêm qua tôi đã phải vào ngục của ngài rồi.”
‘Ah”, gã nói như thể điều đó đã giải thích tất cả. ‘Nàng sợ cái nơi mà theo lời nàng ‘khá là thoải mái;”
Gã nhớ những gì nàng đã nói với tiểu thư Isabella sao?
“Đó không phải là lần này”, nàng trả lời chua xót, sau đó vội trở lại chất giọng lạnh nhạt. “Tôi muốn nói với ngài sự thật, tôi sẽ không trở lại nếu không gặp một tên lãnh chúa đê tiện nhất muốn lợi dụng tôi để tiến vào Fulkhurst rồi chiếm lấy nơi này.”
Khi điều đó không làm nhúc nhích một cọng chân mày nào, nàng thấy đủ bực bội để đặt lên sự vô tâm đó một quả cân bự hơn.
“Như tôi đã nói, đó là cái cớ để vào Fulkhurst rồi tiến hành bao vây. Mặt khác, tôi có lẽ đã làm phân tán đội quân đang chờ trong khu rừng kia với một chút sự thật. Tôi không thể chắc lắm, ngài biết không, nhưng tôi đã giải thích với một trong những hiệp sĩ ở đó là tôi biết vị lãnh chúa mà anh ta cùng người của mình đang theo không có quyền đối với phụng sự của họ, và họ nên trở về đúng với chủ của mình. Tôi e là đã dựng nên hình ảnh không tốt về ngài nhưng đó là một cơ hội để làm họ sợ phòng trường hợp khả năng đầu không hiệu quả.”
“Ta miễn thứ cho tất cả lời thêu dệt với danh tiếng của ta”
“Phải thế thôi.” Nàng làu bàu.
Gã cười với nàng. “Nói xem nàng diễn màn trốn thoát thế nào”
“Không dễ chút nào.” Nàng nói nhanh, rất nhanh, vì gã cười to, vẫn còn hứng thú vì đang được làm cho “thích thú”.
“Nếu ta nghĩ nó dễ,” gã nhẹ nhàng nói, ‘Ta sẽ tự nhốt nàng trở lại nhà giam cho an toàn, nhưng ta sẽ thăm nàng… thường xuyên”
Khả năng gã không đùa chấm dứt nỗ lực “làm vui” gã.
“Ngài trở về đúng lúc để cứu pháo đài cũng như cả gia đình của mình. Tôi đã cố gắng, nhưng không có điều gì đảm bảo người của ngài sẽ tin tôi khi cho họ biết rằng tên mang danh nhà vua vừa đi khỏi chỉ là giả dạng, vì đó là mưu kế để hắn mở cổng pháo đài cho quân của mình tấn công đêm nay. Nếu ngài trở về trễ hơn, ngài sẽ thấy hắn đã chiếm tất cả, còn con gái của ngài sẽ là con tin cho hắn thương lượng và tất nhiên hắn sẽ yêu cầu mạng sống của ngài.
Tất cả thích thú rời bỏ gã trước khi nàng nói hết, sự thật, mặt gã giờ tối sầm lại.
“Sao ta không còn cảm thấy nàng có ý đùa nữa?”
“Vì tôi không đùa, tôi cũng đã không đùa. Tất cả là sự thật, Warrick. Ngài sẽ tìm thấy chứng cứ về đoàn quân đó trong khu rừng ở phía đông, nếu không có quân đó… nếu chúng không bao vây ngài đêm nay. Tên lãnh chúa đê tiện đó ư? Hắn… Hắn là anh kế của tôi. Hắn đến đây vì muốn trả thù ngài đã hủy diệt Kirkburough. Ngài hiểu là trả thù mà, phải không?”
Không trả lời, Warrick nghiêng người và kéo mạnh nàng lên ngựa gã. Tay gã đang ôm nàng phía trước siết sâu vào da thịt nàng khi kết luận. “Và nàng đã giúp hắn.”
“Tôi đã phản bội hắn.”
“Nàng nghĩ ta sẽ tin à?” Gã hỏi một cách gay gắt. “Anh trai ruột của nàng ư?”
“Không chung dòng máu và khinh miệt đến nỗi tôi muốn giết hắn và sẽ làm thế nếu có cơ hội”
“Vậy hãy để ta làm thay nàng” gã gợi ý rất cân nhắc dù giọng nói vẫn còn lạnh lùng. ‘Hãy nói nơi có thể tìm thấy hắn”
Phải chăng đã đến lúc nói hết sự thật? Không, gã đã quá đủ tức giận để nghe thêm. Nàng lắc đầu từ chối. “Ngài đã có quá nhiều, hơn cả đủ từ tôi rồi. Giờ ngài cũng sẽ trả thù tôi luôn chứ? Dễ gì không.”
Gã quắc mắt trước câu trả lời đó. Gã thậm chí đã lắc cả người nàng, nhưng nàng vẫn không chịu đưa ra thông tin gã cần. Sau cùng, gã lầm bầm rồi thả nàng ra. Nàng phải níu lấy ngực gã để ngồi yên. Rồi cầu kéo được thả xuống làm nàng hoảng hốt, và con ngựa di chuyển bên dưới nàng. Đó là lúc nàng nhận ra đã hết thời gian kể phần còn lại mà sẽ nhanh có người kể gã nghe… nhưng sẽ là điều bất lợi đối với nàng.
“Ngài không hỏi sao tôi lẽ ra tôi bị nhốt vào ngục ư, thưa lãnh chúa”
“Nàng còn điều gì để thú tội nữa à?”
Nàng cau mày trước câu nạt đó. “Không phải là thú tội mà là sự thật tôi biết được. Tôi đã bị buộc tội ăn cắp một vật có giá trị lớn của một tiểu thư trong lâu đài vào hôm qua. Nó sẽ được tìm thấy trong phòng của ngài là bằng chứng tôi phạm tội. Đó cũng là cái cớ tra khảo tôi về những vụ trộm khác và tôi sẽ chẳng còn gì quyến rũ nữa khi ngài trở về… và nỗi đau từ cuộc thẩm vấn đó sẽ làm tôi mất đứa bé. Tôi không thể chịu đau khổ với chuyện mình vô tội, vì thế tôi trốn đi trước khi bị buộc tội.”
“Còn nếu nàng có tội, thì nàng đang thú nhận để được giảm tội.’
“NHưng tôi không có. Mildred là người nghe được chuyện này và cảnh báo tôi. Ngài có thể hỏi chị ấy.”
“Nàng nghĩ ta không biết cô ấy sẽ nói dối giùm nàng sao? Tốt nhất là nàng nên chứng minh được sự vô tội của mình”
“Giờ ngài đã biết vì sao tôi trốn đi rồi chứ?” nàng cay đắng nói. ‘Tôi không thể tự làm được những gì tôi mới nói với ngài. Chính ngài sẽ chứng minh được tôi là kẻ nói dối… rồi trừng phạt tôi nghiêm khắc nhất với khung hình phạt dành cho tội đó.
Nàng cảm thấy gã cứng người trước những lời đó.
“Chết tiệt nàng, nha đầu, nàng đã làm gì chuốc oán với người đó?
Rowena nhói tim. Câu hỏi đã nói gã tin nàng… hoặc là muốn thế.
“Tôi không làm gì cả.” Nàng nói đơn giản.
“Tôi không phải là người cô ta muốn làm đau khổ, mà là ngài. Nhưng vì tôi trốn, cô ta có thể chưa buộc tội tôi, hoặc chưa lên tiếng mất đồ, vì như thế là vô ích. Tuy nhiên, khi tôi trở lại, cô ta có thể quyết định sẽ làm để buộc ngài trừng phạt tôi.’
Họ dừng lại trước tòa nhà. Họ buộc phải ngưng một lúc vì những hoạt động xung quanh với người xuống ngựa, rồi ngựa được dẫn về chuồng, cận vệ và mục đồng lăng xăng xung quanh. Rowena chợt nhớ ra hỏi. “Sao ngài về sớm thế, Warrick?”
“Không, nàng đừng đổi chủ đề, nha đầu. Nàng sẽ cho ta biết vị tiểu thư nào nghĩ có thể làm ta đau khổ qua nàng và giờ hãy nói ngay.”
Nàng tuột khỏi lưng ngựa trước khi gã có thể cản, nhưng nàng quay lại nhìn lên gã. “Đừng hỏi tôi câu đó. Nếu cô ta thay đổi ý định, quyết không làm gì cả, rồi tự hối lỗi thì không nên phải chịu hình phạt nào cho kế hoạch vạch ra trong lúc giận dữ. Còn nếu không, thì ngài sẽ biết sớm thôi.”
Chân mày gã đậm hơn bao giờ hết và dễ dàng nhận thấy trong ánh sáng của những ngọn đuốc đang cháy trong sân trong, thậm chí nó còn rõ ràng hơn khi bầu trời tách ra tiếng sấm kèm theo ánh chớp. Cơn ớn lạnh chạy xuyên lưng nàng vì gã trông rất giống một tên ác quỷ đang ngồi đó phán xét nàng… rồi giọng gã càng làm giống hơn. “Ta sẽ quyết định hình phạt nào xứng đáng.” Gã cảnh báo nàng. “Vì thế đừng nghĩ có thể dấu tên anh trai nàng. Ta sẽ có câu trả lời hoặc…”
“Nếu ngài dám đe dọa tôi sau những gì tôi đã trải qua” nàng cắt ngang một cách giận dữ. “Tôi thề sẽ ói ra chút thức ăn đã dùng hôm nay mà nó đang lên men – ngay… trên… chân của ngài. Ngài tốt hơn nên chuẩn bị cho một cuộc bao vây có thể xảy ra – hoặc phải chăng chuyện đó không quan trọng hơn một người tù vô giá trị không có chỗ để đi do người anh đáng nguyền rủa của cô ta sao? Vậy thì ngài sẽ có dư thời gian, tôi không nghi ngờ đâu, để giải quyết cuộc tẩu thoát, ăn cắp… cả gan của tôi!”
Nàng quay ngoắt bỏ đi để gã ngồi đó, nàng quá tức giận không thèm quan tâm liệu đã vô cớ chọc giận gã với tràng đả kích của mình. Vì thế nàng không thấy được một nụ cười chậm chạp hình thành trên môi gã, nàng cũng không nghe thấy tiếng cười theo sau. Nhưng người của gã thì có. Và không ít hơn một người đã tự hỏi điềi gì làm gã phấn khích trong lúc gã ra lệnh muốn xem xét việc phòng thủ của pháo đài.
“Tôi đã trốn thoát.” Rowena trả lời thẳng.
“Thật sao?” Chất nghi ngờ cũng như nụ cười của Warrick cho nàng biết gã không tin nàng. Tốt thôi. Nàng sẽ không nói nhiều nếu gã nghĩ câu chuyện khó tin nàng thêu dệt để làm vui… chỉ đủ lâu cho đến khi nàng để lộ những từ mà chắc chắn làm gã nổi giận.
Vì thế nàng nhún vai, thở dài. “Ôi trời, tôi không đủ cao quý để ở đây nhận lấy trách nhiệm không phải của mình. Tôi phải trốn, nếu không đêm qua tôi đã phải vào ngục của ngài rồi.”
‘Ah”, gã nói như thể điều đó đã giải thích tất cả. ‘Nàng sợ cái nơi mà theo lời nàng ‘khá là thoải mái;”
Gã nhớ những gì nàng đã nói với tiểu thư Isabella sao?
“Đó không phải là lần này”, nàng trả lời chua xót, sau đó vội trở lại chất giọng lạnh nhạt. “Tôi muốn nói với ngài sự thật, tôi sẽ không trở lại nếu không gặp một tên lãnh chúa đê tiện nhất muốn lợi dụng tôi để tiến vào Fulkhurst rồi chiếm lấy nơi này.”
Khi điều đó không làm nhúc nhích một cọng chân mày nào, nàng thấy đủ bực bội để đặt lên sự vô tâm đó một quả cân bự hơn.
“Như tôi đã nói, đó là cái cớ để vào Fulkhurst rồi tiến hành bao vây. Mặt khác, tôi có lẽ đã làm phân tán đội quân đang chờ trong khu rừng kia với một chút sự thật. Tôi không thể chắc lắm, ngài biết không, nhưng tôi đã giải thích với một trong những hiệp sĩ ở đó là tôi biết vị lãnh chúa mà anh ta cùng người của mình đang theo không có quyền đối với phụng sự của họ, và họ nên trở về đúng với chủ của mình. Tôi e là đã dựng nên hình ảnh không tốt về ngài nhưng đó là một cơ hội để làm họ sợ phòng trường hợp khả năng đầu không hiệu quả.”
“Ta miễn thứ cho tất cả lời thêu dệt với danh tiếng của ta”
“Phải thế thôi.” Nàng làu bàu.
Gã cười với nàng. “Nói xem nàng diễn màn trốn thoát thế nào”
“Không dễ chút nào.” Nàng nói nhanh, rất nhanh, vì gã cười to, vẫn còn hứng thú vì đang được làm cho “thích thú”.
“Nếu ta nghĩ nó dễ,” gã nhẹ nhàng nói, ‘Ta sẽ tự nhốt nàng trở lại nhà giam cho an toàn, nhưng ta sẽ thăm nàng… thường xuyên”
Khả năng gã không đùa chấm dứt nỗ lực “làm vui” gã.
“Ngài trở về đúng lúc để cứu pháo đài cũng như cả gia đình của mình. Tôi đã cố gắng, nhưng không có điều gì đảm bảo người của ngài sẽ tin tôi khi cho họ biết rằng tên mang danh nhà vua vừa đi khỏi chỉ là giả dạng, vì đó là mưu kế để hắn mở cổng pháo đài cho quân của mình tấn công đêm nay. Nếu ngài trở về trễ hơn, ngài sẽ thấy hắn đã chiếm tất cả, còn con gái của ngài sẽ là con tin cho hắn thương lượng và tất nhiên hắn sẽ yêu cầu mạng sống của ngài.
Tất cả thích thú rời bỏ gã trước khi nàng nói hết, sự thật, mặt gã giờ tối sầm lại.
“Sao ta không còn cảm thấy nàng có ý đùa nữa?”
“Vì tôi không đùa, tôi cũng đã không đùa. Tất cả là sự thật, Warrick. Ngài sẽ tìm thấy chứng cứ về đoàn quân đó trong khu rừng ở phía đông, nếu không có quân đó… nếu chúng không bao vây ngài đêm nay. Tên lãnh chúa đê tiện đó ư? Hắn… Hắn là anh kế của tôi. Hắn đến đây vì muốn trả thù ngài đã hủy diệt Kirkburough. Ngài hiểu là trả thù mà, phải không?”
Không trả lời, Warrick nghiêng người và kéo mạnh nàng lên ngựa gã. Tay gã đang ôm nàng phía trước siết sâu vào da thịt nàng khi kết luận. “Và nàng đã giúp hắn.”
“Tôi đã phản bội hắn.”
“Nàng nghĩ ta sẽ tin à?” Gã hỏi một cách gay gắt. “Anh trai ruột của nàng ư?”
“Không chung dòng máu và khinh miệt đến nỗi tôi muốn giết hắn và sẽ làm thế nếu có cơ hội”
“Vậy hãy để ta làm thay nàng” gã gợi ý rất cân nhắc dù giọng nói vẫn còn lạnh lùng. ‘Hãy nói nơi có thể tìm thấy hắn”
Phải chăng đã đến lúc nói hết sự thật? Không, gã đã quá đủ tức giận để nghe thêm. Nàng lắc đầu từ chối. “Ngài đã có quá nhiều, hơn cả đủ từ tôi rồi. Giờ ngài cũng sẽ trả thù tôi luôn chứ? Dễ gì không.”
Gã quắc mắt trước câu trả lời đó. Gã thậm chí đã lắc cả người nàng, nhưng nàng vẫn không chịu đưa ra thông tin gã cần. Sau cùng, gã lầm bầm rồi thả nàng ra. Nàng phải níu lấy ngực gã để ngồi yên. Rồi cầu kéo được thả xuống làm nàng hoảng hốt, và con ngựa di chuyển bên dưới nàng. Đó là lúc nàng nhận ra đã hết thời gian kể phần còn lại mà sẽ nhanh có người kể gã nghe… nhưng sẽ là điều bất lợi đối với nàng.
“Ngài không hỏi sao tôi lẽ ra tôi bị nhốt vào ngục ư, thưa lãnh chúa”
“Nàng còn điều gì để thú tội nữa à?”
Nàng cau mày trước câu nạt đó. “Không phải là thú tội mà là sự thật tôi biết được. Tôi đã bị buộc tội ăn cắp một vật có giá trị lớn của một tiểu thư trong lâu đài vào hôm qua. Nó sẽ được tìm thấy trong phòng của ngài là bằng chứng tôi phạm tội. Đó cũng là cái cớ tra khảo tôi về những vụ trộm khác và tôi sẽ chẳng còn gì quyến rũ nữa khi ngài trở về… và nỗi đau từ cuộc thẩm vấn đó sẽ làm tôi mất đứa bé. Tôi không thể chịu đau khổ với chuyện mình vô tội, vì thế tôi trốn đi trước khi bị buộc tội.”
“Còn nếu nàng có tội, thì nàng đang thú nhận để được giảm tội.’
“NHưng tôi không có. Mildred là người nghe được chuyện này và cảnh báo tôi. Ngài có thể hỏi chị ấy.”
“Nàng nghĩ ta không biết cô ấy sẽ nói dối giùm nàng sao? Tốt nhất là nàng nên chứng minh được sự vô tội của mình”
“Giờ ngài đã biết vì sao tôi trốn đi rồi chứ?” nàng cay đắng nói. ‘Tôi không thể tự làm được những gì tôi mới nói với ngài. Chính ngài sẽ chứng minh được tôi là kẻ nói dối… rồi trừng phạt tôi nghiêm khắc nhất với khung hình phạt dành cho tội đó.
Nàng cảm thấy gã cứng người trước những lời đó.
“Chết tiệt nàng, nha đầu, nàng đã làm gì chuốc oán với người đó?
Rowena nhói tim. Câu hỏi đã nói gã tin nàng… hoặc là muốn thế.
“Tôi không làm gì cả.” Nàng nói đơn giản.
“Tôi không phải là người cô ta muốn làm đau khổ, mà là ngài. Nhưng vì tôi trốn, cô ta có thể chưa buộc tội tôi, hoặc chưa lên tiếng mất đồ, vì như thế là vô ích. Tuy nhiên, khi tôi trở lại, cô ta có thể quyết định sẽ làm để buộc ngài trừng phạt tôi.’
Họ dừng lại trước tòa nhà. Họ buộc phải ngưng một lúc vì những hoạt động xung quanh với người xuống ngựa, rồi ngựa được dẫn về chuồng, cận vệ và mục đồng lăng xăng xung quanh. Rowena chợt nhớ ra hỏi. “Sao ngài về sớm thế, Warrick?”
“Không, nàng đừng đổi chủ đề, nha đầu. Nàng sẽ cho ta biết vị tiểu thư nào nghĩ có thể làm ta đau khổ qua nàng và giờ hãy nói ngay.”
Nàng tuột khỏi lưng ngựa trước khi gã có thể cản, nhưng nàng quay lại nhìn lên gã. “Đừng hỏi tôi câu đó. Nếu cô ta thay đổi ý định, quyết không làm gì cả, rồi tự hối lỗi thì không nên phải chịu hình phạt nào cho kế hoạch vạch ra trong lúc giận dữ. Còn nếu không, thì ngài sẽ biết sớm thôi.”
Chân mày gã đậm hơn bao giờ hết và dễ dàng nhận thấy trong ánh sáng của những ngọn đuốc đang cháy trong sân trong, thậm chí nó còn rõ ràng hơn khi bầu trời tách ra tiếng sấm kèm theo ánh chớp. Cơn ớn lạnh chạy xuyên lưng nàng vì gã trông rất giống một tên ác quỷ đang ngồi đó phán xét nàng… rồi giọng gã càng làm giống hơn. “Ta sẽ quyết định hình phạt nào xứng đáng.” Gã cảnh báo nàng. “Vì thế đừng nghĩ có thể dấu tên anh trai nàng. Ta sẽ có câu trả lời hoặc…”
“Nếu ngài dám đe dọa tôi sau những gì tôi đã trải qua” nàng cắt ngang một cách giận dữ. “Tôi thề sẽ ói ra chút thức ăn đã dùng hôm nay mà nó đang lên men – ngay… trên… chân của ngài. Ngài tốt hơn nên chuẩn bị cho một cuộc bao vây có thể xảy ra – hoặc phải chăng chuyện đó không quan trọng hơn một người tù vô giá trị không có chỗ để đi do người anh đáng nguyền rủa của cô ta sao? Vậy thì ngài sẽ có dư thời gian, tôi không nghi ngờ đâu, để giải quyết cuộc tẩu thoát, ăn cắp… cả gan của tôi!”
Nàng quay ngoắt bỏ đi để gã ngồi đó, nàng quá tức giận không thèm quan tâm liệu đã vô cớ chọc giận gã với tràng đả kích của mình. Vì thế nàng không thấy được một nụ cười chậm chạp hình thành trên môi gã, nàng cũng không nghe thấy tiếng cười theo sau. Nhưng người của gã thì có. Và không ít hơn một người đã tự hỏi điềi gì làm gã phấn khích trong lúc gã ra lệnh muốn xem xét việc phòng thủ của pháo đài.
Tác giả :
Johanna Lindsey