Prisoner Of My Desire
Chương 24
Chúa nhân từ khi sáng hôm sau để Rowena thức giấc trong căn phòng trống. Nàng không biết làm sao đối mặt với Warrick sau những gì xảy ra đêm qua, nhưng ít nhất nàng cũng có sự trì hoãn tạm thời, ngoại trừ ký ức.
Nàng phải rên rỉ khi bị chúng tấn công và vùi đầu sâu trong gối. Nàng đã chắc mẩm mình có thể từ chối van xin Warrick, nhưng với những ngón tay và đôi môi của gã quấy nhiễu nàng, với máu nàng chảy rần rật nhanh hơn cần thiết, lời lẽ gã muốn nghe đã nhảy múa trên môi nàng. Sau đó nàng không còn bận tâm đến nó, không thèm để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ khoái cảm tuyệt diệu mà gã đang giữ lấy buộc nàng làm theo những gì gã muốn. Nhục nhã và kinh tởm bản thân cùng đến ngay sau đó, nhưng nó kéo dài lâu hơn, giống như vô tận. Và nàng vẫn không thể chịu được suy nghĩ đối mặt và nhìn thấy tia nhìn hả hê của gã.
Nàng thà chết thiêu cùng với nỗi nhục này, và gã đã bật cười. Sự yếu đuối của nàng không có nghĩa gì với gã hết, chiến thắng của gã mới là tất cả. Đúng, gã đã cười còn nàng căm ghét gã hơn bất cứ thứ gì khác…
“Tự dậy đi, nha đầu, và mặc cái này”
Rowena thở mạnh và quay ngoặc người qua để thấy Warrick đang đứng bên cạnh giường cùng với mớ áo lót của nàng trên tay, ngoài ra còn có áo ngoài và giày mà nàng đã để lại trong phòng dệt. Gã đang nhăn mày với nàng và nói với nàng bằng giọng cộc cằn;
'Nàng nghĩ có thể nằm ườn ra đó thành thói quen chỉ vì cho ta chút khoái lạc đêm qua sao? Không, nó không thay đổi được thân phận của nàng cũng như những việc phải làm mà nàng đã bỏ bê sáng nay. Tuy nhiên, do ta đã ăn sáng rồi nên nàng không phải phục vụ ở bàn lớn cho đến bữa tối, vậy đi ăn sáng rồi bắt tay vào việc nhanh lên.’
Gã đi khỏi trước khi nàng có thể bắt lấy lời phản biện phù hợp nào. Lười biếng trên giường, thực vậy. Như nàng đang làm, nhất là trên giường gã.
Rồi nàng sực nhớ ra đã giáp mặt gã và thoát nạn. Gã không thể hiện sự hả hê trước nỗi nhục của nàng sao? Gã thậm chí không đề cập tới khi nói đến chuyện tìm thấy chút khoái lạc trong nàng? Thực sự, nàng không hiểu gã chút nào. Gã đã khứơc từ cơ hội hoàn hảo làm nhục nàng thêm nữa.
Nàng nhìn qua đống quần áo trên giường và thắc mắc càng tăng cao. Nàng biết tại sao mình phải mặc đồ của người hầu vì nàng sẽ luôn được nhắc nhớ đến thân phận mới của mình qua sự thô ráp của quần áo. Nhưng đây là những quần áo của chính nàng được làm bằng chất liệu mềm mại để bảo vệ làn da. Dù vẫn phải mặc áo ngoài của người hầu, nhưng nàng sẽ không bị chà xát nữa.
Nàng kinh ngạc nhìn chăm chăm vào khung cửa Warrick vừa đi qua. Gã đàn ông độc ác đó đã khước từ để nàng bị đói, từ chối để nàng bị lạnh, có thể cho rằng mối quan tâm của gã trong tất cả chỉ là vì đứa bé nàng đang mang. Nhưng giờ gã không muốn da nàng bị trầy xát vì quần áo đã ép nàng mặc và điều này không thể là vì đứa bé. Chỉ là vì nàng. Độc ác ư? Đúng, gã chắc chắn là thế nhưng có lẽ không phải trong truờng hợp này.
Không, nàng đang nghĩ thế này? Làm gì có sự tử tế nào trong Warrick de Chaville, thậm chí dù chỉ một chút. Không nghi ngờ là gã có lí do riêng khi trả lại quần áo trong cho nàng, dù không thể biết đó là gì nhưng nó giống như làm nàng ngượng ngịu sao đó. Gã đàn ông đáng ghét. Gã không có gì để làm hơn là tính kế gây khó dễ cho nàng sao?
Nàng mặc đồ nhanh chóng, rùng mình trước sự thoải mái quen thuộc từ áo lót trắng mỏng bên trong và chiếc áo lót đỏ tròng ngoài bó sát vừa vặn, che phủ mắt cá đúng quy cách của một tiểu thư. Chiếc áo dài thô ráp màu nâu không còn chạm vào da nàng nữa, nhưng lại phát sinh vấn đề khác là làm sao giữ nó yên trên vai nàng, do chiếc áo lót ngoài quá trơn láng bên trong.
Không thèm để ý đến điều đó vì nàng cảm thấy quá dễ chịu với những món đồ của chính mình đến nỗi nàng gần như đã mỉm cười khi bước vào đại sảnh, và nàng đã cười khi không thấy Warrick ngồi đó để làm nàng lên ruột bằng đôi mắt màu bạc lạnh lẽo. Nàng tìm kiếm Mildred phía lò sưởi, nhưng chỉ có 2 cô con gái của Warrick cùng người gia sư đang dạy họ những mũi thêu mới. Nàng không thèm nhìn qua chúng, nên không biết chúng đã dõi theo suốt quãng đường nàng đi vào bếp bằng ánh mắt hiểm ác như cha của chúng.
‘Đừng để ý đến cô ta, thưa các tiểu thư’, Phu nhân Roberrta khiển trách. ‘Một tiểu thư không hạ cố để ý đến phụ nữ dạng cô ta’
‘Nhưng cô ta đã ở suốt đêm trong phòng của cha.’. Cô bé 13 tuổi Melisant lên tiếng.
‘Celia chưa bao giờ ở nguyên đêm với cha’
‘Celia thì khó mà vui vẻ với bộ dạng ta đây kiêu ngạo của cô ta.’ Beatrix nói với một tiếng khịt mũi khinh khi.
Beatrix là con gái lớn khoảng 14 tuổi, nếu không tính đến người con ngoài giá thú, Emma, người chưa bao giờ được cha hỏi đến sau khi ra đời, cũng như những đứa con hợp pháp gọi một tiếng chị. Melisant xinh đẹp nhất so với 2 người chị với tóc vàng và mắt xám pha chút xanh lơ làm nó trông không lạnh lùng như ở người cha của cô. Beatrix có tóc và mắt nâu, còn xương gò má thì quá hẹp. Cô trông cũng tương đối nếu như mặt không luôn dúm dó và dè bỉu. Trái lại, mẹ cô nổi tiếng là một phụ nữ xinh đẹp đã sớm được đính ước với Warrick. Trong khi đó, Warrick đã tự lựa chọn mẹ của Melisant vì vẻ duyên dáng của cô ta.
Beatrix không thể hiện nhiều ác cảm với cô em gái. Là con gái lớn nhất, sau cùng cô sẽ là người thừa kế của cha. Melisant sẽ có tài sản thừa kế mang tên mẹ, nhưng Beatrix sẽ có tất cả những gì còn lại nếu như không có con trai thừa kế. Đó cũng là lí do Beatrix đã sống trong lo sợ khi tiểu thư Isabella đến, và cô đã thầm vui mừng khi nghe thấy người đàn bà đó bị mất tích, và có lẽ đã chết. Như vậy Warrick phải mất thời gian tìm kiếm cô ta, rồi quyết định không phải lúc tìm ngừoi khác khi chưa hủy hôn với cô ta. Ngoài ra, gã cũng bận rộn với những cuộc chiến mở mang lãnh thổ, mà sau này cũng thuộc về Beatrix, do đó gã sẽ không có thời gian tìm kiếm người vợ khác.
Nhưng cô không thích những tin đồn nghe được về ả hầu mới. Có đến 2 lần cô nghe tiếng thầm thì ả ta đang mang thai và dường như đó là của Warrick. Chẳng có gì đáng báo động vì Warrick sẽ không bao giờ lấy một người hầu và con hoang từ người hầu không bao giờ được thừa kế Fulkhurst, thậm chí có là đứa bé trai đi chăng nữa. Nhưng những lời đồn khác mà cô nghe được thì ả ta không xuất thân là người hầu mà thực chất là tiểu thư đã gây thù với Warrick khiến phải mang thân phận khác.
Cô không tin điều đó. Dù cha cô đã rất nhẫn tâm với kẻ thù, cũng không đối xử với một phụ nữ như thế. Nhưng nếu điều đó là sự thật, và ả ta sinh một bé trai, Warrick có thể bị xui khiến kết hôn với ả.
Beatrix biết cha rất muốn có con trai thừa kế. Ai cũng biết vậy, nhưng cô không thể chịu được nếu điều đó xảy ra, không phải bây giờ, sau khi cô đã sống cả đời với mong đợi có tất cả. Cô muốn mọi thứ, cần hết. Cô đã không có được vẻ đẹp như Melisant. Chỉ có tài sản của Fulkhurst mới mang đến cho cô người chồng mong ước.
‘Cô ta quay lại kìa’, Melisant nói khi Rowena tiến vào đại sảnh, theo sau là Enid.
‘Em không biết sao cô ta có được chiếc áo lót ngoài màu đỏ đẹp vậy?
‘Không nghi ngờ gì khi ông cha đổ nát của mình cho ả’, Beatrrix trả lời với ánh mắt nheo lại. “Chị nghĩ sẽ cho gọi cô ta rồi…”
“Cô sẽ không làm thế, tiểu thư” người gia sư la rầy nghiêm nghị khi nhận thấy mức độ tấn công ác ý của cô ta.
‘Nếu cô gây khó dễ cho tình nhân của lãnh chúa, thì rắc rối theo đó cũng đến với cô thôi. Nên nhớ điều đó khi cô có chồng.”
Beatrix nhìn chăm chăm vào người phụ nữ già, nhưng không tranh luận. Cô thấy tốt hơn là phớt lờ những lời khuyên chính chắn của Phu nhân Roberta rồi sau đó làm những gì mình thích khi vắng mặt bà cô đạo đức giả ngờ nghệch này.
Nàng phải rên rỉ khi bị chúng tấn công và vùi đầu sâu trong gối. Nàng đã chắc mẩm mình có thể từ chối van xin Warrick, nhưng với những ngón tay và đôi môi của gã quấy nhiễu nàng, với máu nàng chảy rần rật nhanh hơn cần thiết, lời lẽ gã muốn nghe đã nhảy múa trên môi nàng. Sau đó nàng không còn bận tâm đến nó, không thèm để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ khoái cảm tuyệt diệu mà gã đang giữ lấy buộc nàng làm theo những gì gã muốn. Nhục nhã và kinh tởm bản thân cùng đến ngay sau đó, nhưng nó kéo dài lâu hơn, giống như vô tận. Và nàng vẫn không thể chịu được suy nghĩ đối mặt và nhìn thấy tia nhìn hả hê của gã.
Nàng thà chết thiêu cùng với nỗi nhục này, và gã đã bật cười. Sự yếu đuối của nàng không có nghĩa gì với gã hết, chiến thắng của gã mới là tất cả. Đúng, gã đã cười còn nàng căm ghét gã hơn bất cứ thứ gì khác…
“Tự dậy đi, nha đầu, và mặc cái này”
Rowena thở mạnh và quay ngoặc người qua để thấy Warrick đang đứng bên cạnh giường cùng với mớ áo lót của nàng trên tay, ngoài ra còn có áo ngoài và giày mà nàng đã để lại trong phòng dệt. Gã đang nhăn mày với nàng và nói với nàng bằng giọng cộc cằn;
'Nàng nghĩ có thể nằm ườn ra đó thành thói quen chỉ vì cho ta chút khoái lạc đêm qua sao? Không, nó không thay đổi được thân phận của nàng cũng như những việc phải làm mà nàng đã bỏ bê sáng nay. Tuy nhiên, do ta đã ăn sáng rồi nên nàng không phải phục vụ ở bàn lớn cho đến bữa tối, vậy đi ăn sáng rồi bắt tay vào việc nhanh lên.’
Gã đi khỏi trước khi nàng có thể bắt lấy lời phản biện phù hợp nào. Lười biếng trên giường, thực vậy. Như nàng đang làm, nhất là trên giường gã.
Rồi nàng sực nhớ ra đã giáp mặt gã và thoát nạn. Gã không thể hiện sự hả hê trước nỗi nhục của nàng sao? Gã thậm chí không đề cập tới khi nói đến chuyện tìm thấy chút khoái lạc trong nàng? Thực sự, nàng không hiểu gã chút nào. Gã đã khứơc từ cơ hội hoàn hảo làm nhục nàng thêm nữa.
Nàng nhìn qua đống quần áo trên giường và thắc mắc càng tăng cao. Nàng biết tại sao mình phải mặc đồ của người hầu vì nàng sẽ luôn được nhắc nhớ đến thân phận mới của mình qua sự thô ráp của quần áo. Nhưng đây là những quần áo của chính nàng được làm bằng chất liệu mềm mại để bảo vệ làn da. Dù vẫn phải mặc áo ngoài của người hầu, nhưng nàng sẽ không bị chà xát nữa.
Nàng kinh ngạc nhìn chăm chăm vào khung cửa Warrick vừa đi qua. Gã đàn ông độc ác đó đã khước từ để nàng bị đói, từ chối để nàng bị lạnh, có thể cho rằng mối quan tâm của gã trong tất cả chỉ là vì đứa bé nàng đang mang. Nhưng giờ gã không muốn da nàng bị trầy xát vì quần áo đã ép nàng mặc và điều này không thể là vì đứa bé. Chỉ là vì nàng. Độc ác ư? Đúng, gã chắc chắn là thế nhưng có lẽ không phải trong truờng hợp này.
Không, nàng đang nghĩ thế này? Làm gì có sự tử tế nào trong Warrick de Chaville, thậm chí dù chỉ một chút. Không nghi ngờ là gã có lí do riêng khi trả lại quần áo trong cho nàng, dù không thể biết đó là gì nhưng nó giống như làm nàng ngượng ngịu sao đó. Gã đàn ông đáng ghét. Gã không có gì để làm hơn là tính kế gây khó dễ cho nàng sao?
Nàng mặc đồ nhanh chóng, rùng mình trước sự thoải mái quen thuộc từ áo lót trắng mỏng bên trong và chiếc áo lót đỏ tròng ngoài bó sát vừa vặn, che phủ mắt cá đúng quy cách của một tiểu thư. Chiếc áo dài thô ráp màu nâu không còn chạm vào da nàng nữa, nhưng lại phát sinh vấn đề khác là làm sao giữ nó yên trên vai nàng, do chiếc áo lót ngoài quá trơn láng bên trong.
Không thèm để ý đến điều đó vì nàng cảm thấy quá dễ chịu với những món đồ của chính mình đến nỗi nàng gần như đã mỉm cười khi bước vào đại sảnh, và nàng đã cười khi không thấy Warrick ngồi đó để làm nàng lên ruột bằng đôi mắt màu bạc lạnh lẽo. Nàng tìm kiếm Mildred phía lò sưởi, nhưng chỉ có 2 cô con gái của Warrick cùng người gia sư đang dạy họ những mũi thêu mới. Nàng không thèm nhìn qua chúng, nên không biết chúng đã dõi theo suốt quãng đường nàng đi vào bếp bằng ánh mắt hiểm ác như cha của chúng.
‘Đừng để ý đến cô ta, thưa các tiểu thư’, Phu nhân Roberrta khiển trách. ‘Một tiểu thư không hạ cố để ý đến phụ nữ dạng cô ta’
‘Nhưng cô ta đã ở suốt đêm trong phòng của cha.’. Cô bé 13 tuổi Melisant lên tiếng.
‘Celia chưa bao giờ ở nguyên đêm với cha’
‘Celia thì khó mà vui vẻ với bộ dạng ta đây kiêu ngạo của cô ta.’ Beatrix nói với một tiếng khịt mũi khinh khi.
Beatrix là con gái lớn khoảng 14 tuổi, nếu không tính đến người con ngoài giá thú, Emma, người chưa bao giờ được cha hỏi đến sau khi ra đời, cũng như những đứa con hợp pháp gọi một tiếng chị. Melisant xinh đẹp nhất so với 2 người chị với tóc vàng và mắt xám pha chút xanh lơ làm nó trông không lạnh lùng như ở người cha của cô. Beatrix có tóc và mắt nâu, còn xương gò má thì quá hẹp. Cô trông cũng tương đối nếu như mặt không luôn dúm dó và dè bỉu. Trái lại, mẹ cô nổi tiếng là một phụ nữ xinh đẹp đã sớm được đính ước với Warrick. Trong khi đó, Warrick đã tự lựa chọn mẹ của Melisant vì vẻ duyên dáng của cô ta.
Beatrix không thể hiện nhiều ác cảm với cô em gái. Là con gái lớn nhất, sau cùng cô sẽ là người thừa kế của cha. Melisant sẽ có tài sản thừa kế mang tên mẹ, nhưng Beatrix sẽ có tất cả những gì còn lại nếu như không có con trai thừa kế. Đó cũng là lí do Beatrix đã sống trong lo sợ khi tiểu thư Isabella đến, và cô đã thầm vui mừng khi nghe thấy người đàn bà đó bị mất tích, và có lẽ đã chết. Như vậy Warrick phải mất thời gian tìm kiếm cô ta, rồi quyết định không phải lúc tìm ngừoi khác khi chưa hủy hôn với cô ta. Ngoài ra, gã cũng bận rộn với những cuộc chiến mở mang lãnh thổ, mà sau này cũng thuộc về Beatrix, do đó gã sẽ không có thời gian tìm kiếm người vợ khác.
Nhưng cô không thích những tin đồn nghe được về ả hầu mới. Có đến 2 lần cô nghe tiếng thầm thì ả ta đang mang thai và dường như đó là của Warrick. Chẳng có gì đáng báo động vì Warrick sẽ không bao giờ lấy một người hầu và con hoang từ người hầu không bao giờ được thừa kế Fulkhurst, thậm chí có là đứa bé trai đi chăng nữa. Nhưng những lời đồn khác mà cô nghe được thì ả ta không xuất thân là người hầu mà thực chất là tiểu thư đã gây thù với Warrick khiến phải mang thân phận khác.
Cô không tin điều đó. Dù cha cô đã rất nhẫn tâm với kẻ thù, cũng không đối xử với một phụ nữ như thế. Nhưng nếu điều đó là sự thật, và ả ta sinh một bé trai, Warrick có thể bị xui khiến kết hôn với ả.
Beatrix biết cha rất muốn có con trai thừa kế. Ai cũng biết vậy, nhưng cô không thể chịu được nếu điều đó xảy ra, không phải bây giờ, sau khi cô đã sống cả đời với mong đợi có tất cả. Cô muốn mọi thứ, cần hết. Cô đã không có được vẻ đẹp như Melisant. Chỉ có tài sản của Fulkhurst mới mang đến cho cô người chồng mong ước.
‘Cô ta quay lại kìa’, Melisant nói khi Rowena tiến vào đại sảnh, theo sau là Enid.
‘Em không biết sao cô ta có được chiếc áo lót ngoài màu đỏ đẹp vậy?
‘Không nghi ngờ gì khi ông cha đổ nát của mình cho ả’, Beatrrix trả lời với ánh mắt nheo lại. “Chị nghĩ sẽ cho gọi cô ta rồi…”
“Cô sẽ không làm thế, tiểu thư” người gia sư la rầy nghiêm nghị khi nhận thấy mức độ tấn công ác ý của cô ta.
‘Nếu cô gây khó dễ cho tình nhân của lãnh chúa, thì rắc rối theo đó cũng đến với cô thôi. Nên nhớ điều đó khi cô có chồng.”
Beatrix nhìn chăm chăm vào người phụ nữ già, nhưng không tranh luận. Cô thấy tốt hơn là phớt lờ những lời khuyên chính chắn của Phu nhân Roberta rồi sau đó làm những gì mình thích khi vắng mặt bà cô đạo đức giả ngờ nghệch này.
Tác giả :
Johanna Lindsey