Prisoner Of My Desire
Chương 22
Nhà bếp trở nên kỳ quái khi không có ánh lửa lập lòe trong bếp lò, còn mấy ngọn đuốc như bị bóng tối đuổi chạy mất. Cái bẫy chuột léo nhéo trước khi bị đóng sập và đem dấu sau lồng cầu thang. Trong khi đó, người đầu bếp làu bàu vì bị mất giấc ngủ vừa nhanh tay làm việc trong ánh sáng từ ngọn đèn cầy Bernard đang giơ cao. Rowena vẫn trong vòng tay của Warrick. Mỗi lần nàng cử động dù nhẹ nhàng nhất, gã liền phản ứng như thể đó là nỗ lực trốn thoát bằng cách siết chặt tay vào người nàng.
Khi cuối cùng gã cũng thả nàng xuống ghế trước bàn ăn, thì một loạt các loại thức ăn đã được bày ra cho nàng lựa chọn, dù nguội, nhưng vẫn hấp dẫn đối với cái bụng rỗng. Một nửa ổ bánh mì còn lại từ bữa ăn sáng nhưng còn mềm khi được trét bơ lên trên. Một miếng dày thịt bò nướng, thịt bê hầm vang trắng và một khoanh cá thu ướp bạc hà và rau mùi tây, chỉ thiếu nước sốt. Một miếng phomat, vài quả lê chín và một cái bánh nhân táo nằm xung quanh thức ăn mặn cùng với một vại bia.
“Hết thịt gà rồi à?” Warrick hỏi người đầu bếp khi Rowena bắt đầu ăn.
“Còn một con, thưa ngài, nhưng tiểu thư Beatrix đã dặn dành cho cô ấy vào bữa sáng.’
Warrick cắt ngang bằng một mệnh lệnh “Lấy ra đây. Con gái ta sẽ ăn những thức ăn được chuẩn bị như những người khác. Cô gái này đang đói.”
Rowena không thể tin những gì nàng vừa nghe thấy, gã không nhận ra là đang gây thêm kẻ thù cho nàng sao? Làm sao có thể lấy đồ từ con gái chủ nhà cho người hầu chứ. Cho khách thì may ra, chứ không thể nào là người hầu. Rồi sáng mai, đầu bếp phải đối phó với cơn giận của Beatrix, như thế lại thêm người căm ghét nàng, mà ông ta là phu quân của Mary Blouet, người đang quản lý nàng.
“Ở đây có nhiều thức ăn hơn sức tôi.”, nàng vội lên tiếng quả quyết. “Tôi không cần thịt gà đâu.”
“Nàng cần nhiều chất”
Warrick nhấn mạnh.
“Nhưng tôi không thích thịt gà.’ Nàng nói dối.
“Nàng không chỉ ăn cho bản thân mình không.” Gã cắt ngang.
Lời nhắc nhở đó làm mặt nàng nóng lên vì mắc cỡ, nhất là có đến 2 người đàn ông đang nhìn nàng lạ lẫm, như thể lí giải cho cách cư xử khác thường của Warrick nãy giờ. Và chuyện nàng có thai có vẻ như cũng trở nên dễ hiểu lúc này. Liên kết với hàng loạt sự quan tâm quá mức mà Warrick dành cho nàng, không khó để đoán ra cha đứa bé là ai. Gã không phiền sao? Không, tại sao phải phiền khi gã đã dự định sẽ chiếm lấy đứa bé một mình. Nhớ lại điều đó làm Rowena nhìn trừng trừng vào gã.
“Em bé và tôi đều không thích thịt gà và cũng sẽ không ăn”
Gã nhìn nàng chăm chăm một lúc trước khi nhún nhường với một giọng cáu kỉnh. “Được lắm”, rồi quay lại người đầu bếp đang thở phào ‘Nhưng cô ta nên dùng rượu thay bia và ta nghĩ không nên uống rượu ủ chua. Hãy đi lấy bình rượu ngọt ta lấy về từ Tures”
Rowena cứng người. Người đầu bếp cũng thế khi nói “Tôi phải đánh thức lão thủ kho để lấy chìa khóa, thưa ngài.”
“Thì đi đi”
Rowena chỉ vừa mới tránh tiếp nhận 2 kẻ thù mới bằng cách từ chối một trong những món ăn yêu thích của mình. Nàng sẽ không nhận thêm sự khó chịu từ người thủ kho để được uống lại loại rượu quê hương mà chỉ nghĩ đến thôi cũng làm nàng nghẹn ngào vì nhớ. Thật tàn nhẫn khi treo lơ lửng thứ nàng đã bị mất, nhưng điều độc ác này nàng không thể trách Warrick vì gã đâu biết nàng là Tiểu thư của Tures.
Nàng chặn người đầu bếp đang trên đường lên cầu thang.
“Không cần thiết đâu, thưa ông Blouet. Rượu làm tôi phát bệnh thôi’ Nàng lại nói dối. “Vì thế tôi không thể uống.”
Người đầu bếp khấp khởi quay lại để nhận lời xác nhận từ lãnh chúa của mình, nhưng Warrick đang cau mày nhìn xuống Rowena.
“Lạ lùng là thứ gì không tiện cho người khác thì giờ là thứ nàng không ăn được.” Gã buông lời nhận xét. “Không phải như vậy”, nàng cương quyết.
“Không phải à?” Gã lập lại đầy nghi ngờ, sau đó lạnh lùng nói tiếp. “Đừng bao giờ chống lệnh của ta lần nữa, nha đầu. Nếu Blouet nghe theo lời nàng thì ông ta sẽ được nhận 10 roi cho tội đó.”
Nghe đến đó, người đầu bếp tội nghiệp vội chạy đi đánh thức người thủ kho. Rowena ngừng ăn, cuộn 2 tay vào lòng vì thế Warrick biết gã đã làm nàng mất khẩu vị.
“Ngài thật đê tiện vì lòng thù hằn.’
Bernard kinh ngạc trước sự cả gan của nàng, nhưng nàng vẫn nói tiếp: “Ngài sẽ làm gì với bình rượu đây? Vì tôi không uống nó đâu.”
“Nó sẽ được mang đến phòng ngủ để ta uống, và nàng cũng được đưa đến đó ngay khi ăn xong, nếu nàng ăn xong rồi thì…”
Rowena lật đật gắp thức ăn khi nụ cười vô hỉ đó trở lại trên môi Warrick.
“Bernard?”
Bernard không cần phải ra lệnh.
“Vâng, thưa ngài, ngay khi cô ấy vừa ăn xong.” Anh ta cam đoan.
Warrick đặt ngón tay dưới cằm nàng đang nhai tích cực.
“Đừng tự gây rắc rối, nha đầu, và đừng câu giờ, nếu không ta sẽ quay lại xem điều gì ngăn trở nàng, mà ta thì không thích thế.”
Nói xong, gã bỏ nàng lại với tên lính và mớ thức ăn. Rowena nhai chậm lại, nhưng lo lắng bắt đầu cuộn lên trong bụng nàng.
Gã sẽ hiếp nàng lần nữa. Gã rất quyết tâm thực hiện những lời đe dọa của mình.
Có lẽ nàng nên phản kháng lại chàng trai này thay vì Warrick, sau đó chạy trốn. Bernard to con hơn nàng dù vẫn chưa phát triển hết, vì thế nàng chắc chắn có cơ hội chạy trốn khỏi anh ta hơn là Warrick. Nhưng như vậy có làm cho tên cận vệ này bị phạt không? Và nếu như Warrick trở lại tìm nàng, gã có thể đánh thức hết mọi người dậy truy lùng nàng không? Không cần phải suy nghĩ, tất nhiên gã sẽ làm thế. Gã đâu quan tâm đến chuyện người hầu của mình làm việc vất vả thế nào và rất cần giấc ngủ. Nàng có thể cũng không để ý đến điều đó, nhưng nàng không muốn cả Fulkhurst căm giận nàng vì sẽ không ai ở nơi này bảo vệ nàng khỏi sự trả đũa của bất cứ ai.
“Tốt nhất là nhanh lên, thưa cô.” Bernard nói sau lưng nàng. ‘Sự nhân nhượng của Đức ngài không bao gồm sự kiên nhẫn chờ đợi lâu đâu.”
Nàng trả lời mà không ngoảnh lại. “Vậy hắn ta nên đi tìm tôi lần nữa. Anh tưởng tôi quan tâm à? Tôi cũng chẳng thèm phải đối phó với cơn giận của hắn ta.”
Cả những đòn trừng phạt nhỏ nhặt của gã… Nàng tự hỏi điều gì sẽ là nỗi nhục của nàng lần này vì dám chống đối gã bên ngoài phòng dệt, chạy trốn rồi làm gã bực mình ở đây. Phải chăng là sự van xin mà gã đã đề cập? Còn tệ hơn thì sao? Không, còn có điều gì tồi tệ hơn chuyện van xin khoái cảm từ người đàn ông mà nàng căm ghét chứ?
“Cô thật là ương ngạnh, không chút cảm kích trước sự hào phóng của đức ngài.”
Rowen mắc nghẹn với miếng thịt bò đang nhai. khi tiếng ho vừa dịu lại, nàng quay qua nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ vừa phát ra nhận định kinh khủng đó.
"Hào phóng sao?" Nàng hỏi.
"Ngài đã cho mở cửa nhà bếp giữa đêm để cô no bụng, khi điều này chưa từng xảy ra trước đây. Cả ông Blouet còn không dám khi bị đói nữa là."
Đó là nguyên tắc ở hầu hết các lâu đài. Qúa nhiều ngoại lệ sẽ nảy sinh những chuyện không hay. Tuy nhiên, Rowena không bị thuyết phục.
"Cho con hắn ăn, không phải tôi.", nàng chế giễu.
"Đức ngài không bao giờ mở cửa bếp cho con gái của mình.", Bernard đáp trả.
"Anh không biết đâu!", nàng vội cắt ngang. "Hắn ta căm thù tôi."
"Khi đức ngài khao khát cô thay vì người khác sao? Khi ngài cân nhắc có nên đánh thức cô dù nhu cầu của ngài cao hơn sao? Thậm chí khi đức ngài bế cô để cô không bị cảm lạnh khi đi chân trần sao?"
Nàng không bị những giả thiết đó đánh bại dễ dàng, nhưng nàng đã thẹn đỏ mặt với cụm từ nhu cầu của Warrick, bởi đó là điều nàng phải chịu đựng khi tắm cho gã. Nàng đã nghĩ rằng gã sẽ cho gọi Celia. Nhưng sao gã không làm thế? Vì nàng là người gã trả thù và nhu cầu của gã cũng thế. Thế nhưng tại sao phải chờ đợi lâu? Thực ra gã không thể chịu đựng để chạm vào nàng, cũng không nhiều hơn nàng có thể chịu đựng để chạm vào gã, không, nàng đang tự dối lòng. Nàng chưa bao giờ ngần ngại đụng chạm vào thân hình tuyệt vời đó khi nắm quyền trong tay. Còn tối nay, nàng đã thực sự bị khuấy động khi chạm vào gã, trong khi gã không hề đụng lại nàng. Nhưng giờ nàng thấy phiền vì nó. Nàng thấy khó chịu trước hiệu ứng gã để lại.
"Liệu có nghĩa lý gì không khi tôi đâu muốn sự quan tâm của hắn ta?" nàng hỏi như thể làm cho chàng trai trẻ này hiểu ra và thay đổi quan điểm của mình. Nhưng tất cả những gì anh ta nói chỉ là "Như tôi đã nói, cô thật là ương ngạnh"
"Còn anh thì khờ khạo và thiên vị! Lãnh chúa của anh thì độc ác, đầy thù hận."
"Không phải!" Bernard kêu lên, thất vọng.
“Đức ngài rất tốt và rộng lượng với những người phục vụ ngài. Ngày ấy chỉ nhanh chóng trả đũa kẻ thù thôi"
"Và tôi là một trong số kẻ thù đó", nàng thì thầm khi quay lưng lại. Nàng nhìn chăm chăm vào mớ thức ăn mà chẳng còn chút hứng thú, rồi nghe tiếng Bernard sau lưng "Kẻ thù của đức ngài ư? Một phụ nữ à? Cô đã làm gì đắc tội chứ?"
Chỉ hiếp và đánh cắp hạt giống của gã. Nhưng đó là tội ác quá kinh hoàng trong đầu nàng, nàng sẽ không bao giờ dám thừa nhận nó với bất cứ ai. Warrick sẽ thay đối quyết định và giết chết nàng nếu nàng làm thế, vì ít ra một nửa sự căm thù của gã xuất phát từ việc nó vượt quá những gì có thể làm với gã, với một lãnh chúa hùng mạnh.
Vì thế nàng đã không trả lời câu hỏi mà thay vào đó chỉ chán nản nói: "Anh muốn đưa tôi đến đó thì làm đi. Tôi xong rồi."
Người đầu bếp trở lại cùng với thủ kho và đi vội đến chỗ nàng.
"Sao còn nhiều thức ăn thế này, cô gái"
"Thức ăn rất tuyệt, thưa ông Blouet, nhưng tôi thật rất no rồi. Và tôi cũng hứa sẽ không gây phiền như hôm nay. Tôi sẽ ăn uống như mọi người để ông không bị làm phiền.
Ông ta bác bỏ. "Đứa bé cần phải có đủ chất. Tôi sẽ chú ý thêm thức ăn cho cô."
"Không, ông không cần thiết phải làm thế đâu."
“Lảnh chúa Warrick muốn thế."
Và những gì Lãnh chú Warrick muốn phải được thực thi.
Rowena cắn chặt răng lại và ra khỏi nhà bếp. Tuy nhiên, trước khi nàng chạm đến bậc thang bằng đá, nàng đã được nhấc bổng từ phía sau, giống như lần trước. Chỉ là lần này nàng không cảm thấy an toàn. Nàng cảm thấy như thể mình suýt bị ngã.
"Thả tôi xuống, Bernard, tôi tự đi được.
"Bướng bỉnh", anh ta tự nổi cáu khi nặng nhọc leo cầu thang. "Cô ta mà chết thì mình cũng sẽ bị lột da sống. Thật quá ương bướng’
Kiểu này mà té tôi sẽ bị gãy cổ mất, cậu ngốc”
“Người hiệp nghĩa luôn giúp đỡ phụ nữ, nhưng lần sau nên mang giày, thưa cô.”
Anh ta đang phàn nàn ư? Rowena muốn bạt tai anh ta nếu như không sợ anh ta bị bất ngờ quăng nàng xuống đất. Chúa giúp nàng không thực hiện điều đó.
“Xuống đây”, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng và nhanh chóng thả nàng đứng xuống.
‘Sàn gỗ không quá lạnh. Tôi cần thở chút, nhưng cô có thể đi tiếp”
Nàng có thể không? Rowena quyết định trở nên bướng bỉnh như cách anh ta suy nghĩ về mình.
“Làm sao anh biết sàn nhà lạnh thế nào khi anh không đi chân trần chứ? Mấy ngón chân của tôi đang bị đóng băng. Anh phải đỡ tôi đi hết chứ.”
Anh ta đang đứng thở nặng nhọc. Đại sảnh tối tăm kéo dài trước mặt, chỉ có duy nhất một ngọn đuốc cháy ở góc xa phát ra một vệt sáng hẹp lên những thân thể người hầu đang chìm trong giấc ngủ.
Bernard nhìn nàng kinh hãi
“Vậy cô hãy mang giày của tôi được không?”
“Có thể tôi sẽ trở lại giường mình.”
Sự sợ hãi của anh ta dâng cao.
“Cô không thể làm thế!’
“Nhìn nè, chàng trai”
Nàng quay người và bắt đầu bước xuống, nhưng chưa đầy 5 giây sau nàng lại bị nhấc lên lần nữa. Bây giờ Bernard đã tức giận vì bị coi thường.
‘Đỏng đảnh không làm nên tiểu thư, thưa cô. Cô nghĩ sự ưu ái của lãnh chúa đưa cô đến vị trí đó hả? Đừng có mơ và tốt nhất nên nhớ mình là ai.”
Lời lẽ của anh ta như kim châm làm bật ra câu đáp trả không suy nghĩ:
“Tôi không cần ai đặt để vào vị trí đã là của mình. Là lãnh chúa tốt bụng và rộng lượng của anh đã phủ nhận vị thế của tôi là tiểu thư của…”, đến đây nàng đã lấy lại bình tĩnh trước khi thốt ra “Ture’.
“Kirkburough” nàng sửa lại. “Là nơi hắn ta đã phá hủy.”
“Cô nói dối.”
“Anh nói giống y chang chủ của mình.” Nàng đáp trả. “Sự thật, điều duy nhất tôi nói dối là chuyện mấy ngón chân tôi bị tê cóng. Giờ cho tôi xuống đi’
Anh ta làm theo, gần như làm nàng té khi buông tay. Tuy nhiên, vẫn còn chút an ủi vì họ vừa tới phòng chờ dẫn vô phòng ngủ. Rồi cửa bật mở và nhanh chóng bị lấp đầy bởi kẻ báo thù nàng, gã xuất hiện sau lời cao giọng của nàng
‘Điều gì là cậu khó chịu thế?” Warrick hỏi người cận vệ vì cậu ta đang thở khò khè thật sự.
Rowena trả lời trước khi Bernard kịp làm.
“Anh ta cố bắt chước ngài mang tôi đi, nhưng xem ra phải lớn hơn chút trước khi bắt đầu hành động thô lỗ bắt ép phụ nữ theo ý mình.”
Lời chế giễu có tác dụng với cả 2 người đàn ông. Bernard đỏ mặt vì tức giận, còn Warrick mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà nàng căm ghét.
“Thì ra người hầu mới của ta có móng vuốt, đúng không?” gã nhận xét. “Để xem ta có thể làm gì nhổ nó. Vào trong, Rowena.’
Nàng không nhúc nhích, hoảng sợ trước những gì vừa làm. Điều gì đã làm nàng nghĩ có thể trêu chọc và sỉ nhục gã mà không trả giá chứ? Nhưng càng lâu nàng càng bị nguyền rủa mọi giá…
“Tôi chịu bị phạt mà chẳng có thể làm được gì.’ Nàng liếc sang Bernard trước khi kết thúc. “Không có gì gút mắc cả. Nếu ngài muốn tôi vào trong, ngài phải tự làm làm đi. Tôi đã nói rồi, tôi không tự nguyện đâu”
Sẽ thật tốt nếu như Bernard không đứng chắn lối ra duy nhất, nên nàng không còn nơi nào để chạy khi Warrick chấp nhận thách thức đang tiến về phía nàng. Và mặc dù nàng vận hết sức lực cố thoát khỏi đôi tay gọng kìm đang siết chặt trên cổ tay, nàng hầu như ngay lập tức bị kéo vào phòng trước khi gã đóng sập cửa lại. Nhưng gã không dừng lại cho đến khi đến bên giường và đẩy nàng ngã lên đó.
Rồi sau đó, thật chậm rãi với một nỗ lực kềm chế thích thú đang hiển hiện, gã ngã người lên trên nàng cho đến khi nàng biết chắc rằng mình không thể nhúc nhích nổi.
“Giờ nàng sẽ thấy nó có tác dụng thế nào, sự cứng đầu của mình?” Gã chế giễu.
‘Tôi căm ghét ngài”
“Cảm xúc trở lại mạnh mẽ lắm, và ta cũng đảm bảo, với ta có còn hơn nàng nhiều.’
Gã đang khoác nụ cười hung ác nên nàng không chút nghi ngờ về điều đó.
Bất ngờ là nàng muốn khóc. Nước mắt đã chực trào ra làm mắt nàng long lanh như viên ngọc lộng lẫy.
Gã nhìn thấy và quan sát một hồi rồi mới nói: “Nàng không nghĩ sẽ làm mọi chuyện dễ dàng cho ta, phải không? Đâu rồi lời hứa chống đối ta?”
“Ngài quá phấn kích trước sự căm ghét và kháng cự của tôi. Tôi sẽ không để ngài có được điều đó nữa.”
“Ích kỷ, nha đầu”, Gã mắng, dù trong mắt gã bất ngờ xuất hiện niềm vui đúng nghĩa.
“Vậy nàng nghĩ nằm đây như xác chết với hi vọng làm ta chán và để nàng đi sao?”
Nàng chưa từng thấy trạng thái đặc biệt này của gã nên thận trọng nói: ‘Đó là điều ngài nói…”
Gã cười làm nàng ngạc nhiên và càng cười to hơn khi thấy nàng bối rối. Rồi tay gã chuyển đến má nàng, rất dịu dàng, còn ngón tay cái của gã miết chầm chậm, khiêu khích trên phần môi dưới đầy đặn.
“Ta sẽ làm gì với nàng đây?”
Câu hỏi dường như không dành cho nàng, thực sự, nó chỉ là điều gã tự vấn thành lời. nhưng nàng vẫn trả lời gã.
“Hãy để tôi đi”
‘Không, không bao giờ thế”, gã nói nhẹ nhàng khi ánh mắt rớt xuống môi nàng.
“Nàng trinh nguyên không chỉ một nơi. Nơi này thế nào, cũng thế chứ?”
Đôi mắt bừng lên sự ấm áp và nụ cười làm gã trông đẹp trai khiến nàng giống như bị thôi miên. Rồi môi gã đậu trên môi nàng.
Nàng nhìn nó từ từ tiến đến và đã sẵn sàng kháng cự, nhưng nàng không đề phòng được những điều không mong đợi từ những phần còn lại của cơ thể mà nàng không thể khống chế nổi. Lưỡi gã lướt trên môi nàng, truyền xúc cảm đến tận bụng nàng. Rồi nó trượt giữa răng nàng, mơn trớn lưỡi nàng làm nàng cảm nhận rõ sức nóng thiêu đốt bên trong cơ thể mình.
Sự thật rằng chưa có đôi môi tình nhân nào chỉ cho nàng cách hôn. Những gì Gilbert đã làm trước khi bỏ mặc nàng đối phó với Warrick không giống điều này chút nào. Nụ hôn đó nhanh, thô bạo và ghê tởm với nàng. Nhưng lần này thì rất dịu dàng, dường như vô tận và nàng ước chi mình không nhìn ra được sự khác biệt. Không nên có khác biệt ở đây. Nhưng không thể phủ nhận đây lại là một điều nữa của kẻ thù mà nàng không phản đối.
“Như ta đã nghĩ, một vùng hoang sơ để khai phá.’ Gã nói và dường như rất hài lòng về điều đó. ‘ Nàng đã được cất giữ cẩn thận cho đến khi ta tìm thấy.’
Lời nói có lẽ là phương tiện phòng thủ duy nhất mà gã cho phép nàng. Nàng liều lĩnh nắm lấy nó để chống đối gã càng lâu càng tốt như thể kéo dài thời gian.
“Ngài không tìm thấy tôi, mà ngài đã được tìm thấy cho tôi. Hãy nhớ điều đó, và cả những điều ngài đã không muốn làm. Hãy thả tôi ra, Warrick.”
Cách đáp trả của gã là hôn nàng lần nữa, một nụ hôn không quá dịu dàng nhưng ít ra nó không còn lạnh lùng. Sự thật, nàng đã bắt nhịp với xúc cảm thật nhanh, nàng đã quên những lời chế giễu mà nàng vừa dùng để chống lại nó.
Còn gã thì không. Gã đã tức giận như nàng mong đợi, chỉ khác kết quả không như nàng muốn. Nàng đã không nhận ra cho đến một lúc sau khi gã thì thầm ra lệnh “Van xin ta đi” và nàng chạm đến đỉnh điểm của nhu cầu đáng thất vọng đó khiến nàng vâng lời.
Khi cuối cùng gã cũng thả nàng xuống ghế trước bàn ăn, thì một loạt các loại thức ăn đã được bày ra cho nàng lựa chọn, dù nguội, nhưng vẫn hấp dẫn đối với cái bụng rỗng. Một nửa ổ bánh mì còn lại từ bữa ăn sáng nhưng còn mềm khi được trét bơ lên trên. Một miếng dày thịt bò nướng, thịt bê hầm vang trắng và một khoanh cá thu ướp bạc hà và rau mùi tây, chỉ thiếu nước sốt. Một miếng phomat, vài quả lê chín và một cái bánh nhân táo nằm xung quanh thức ăn mặn cùng với một vại bia.
“Hết thịt gà rồi à?” Warrick hỏi người đầu bếp khi Rowena bắt đầu ăn.
“Còn một con, thưa ngài, nhưng tiểu thư Beatrix đã dặn dành cho cô ấy vào bữa sáng.’
Warrick cắt ngang bằng một mệnh lệnh “Lấy ra đây. Con gái ta sẽ ăn những thức ăn được chuẩn bị như những người khác. Cô gái này đang đói.”
Rowena không thể tin những gì nàng vừa nghe thấy, gã không nhận ra là đang gây thêm kẻ thù cho nàng sao? Làm sao có thể lấy đồ từ con gái chủ nhà cho người hầu chứ. Cho khách thì may ra, chứ không thể nào là người hầu. Rồi sáng mai, đầu bếp phải đối phó với cơn giận của Beatrix, như thế lại thêm người căm ghét nàng, mà ông ta là phu quân của Mary Blouet, người đang quản lý nàng.
“Ở đây có nhiều thức ăn hơn sức tôi.”, nàng vội lên tiếng quả quyết. “Tôi không cần thịt gà đâu.”
“Nàng cần nhiều chất”
Warrick nhấn mạnh.
“Nhưng tôi không thích thịt gà.’ Nàng nói dối.
“Nàng không chỉ ăn cho bản thân mình không.” Gã cắt ngang.
Lời nhắc nhở đó làm mặt nàng nóng lên vì mắc cỡ, nhất là có đến 2 người đàn ông đang nhìn nàng lạ lẫm, như thể lí giải cho cách cư xử khác thường của Warrick nãy giờ. Và chuyện nàng có thai có vẻ như cũng trở nên dễ hiểu lúc này. Liên kết với hàng loạt sự quan tâm quá mức mà Warrick dành cho nàng, không khó để đoán ra cha đứa bé là ai. Gã không phiền sao? Không, tại sao phải phiền khi gã đã dự định sẽ chiếm lấy đứa bé một mình. Nhớ lại điều đó làm Rowena nhìn trừng trừng vào gã.
“Em bé và tôi đều không thích thịt gà và cũng sẽ không ăn”
Gã nhìn nàng chăm chăm một lúc trước khi nhún nhường với một giọng cáu kỉnh. “Được lắm”, rồi quay lại người đầu bếp đang thở phào ‘Nhưng cô ta nên dùng rượu thay bia và ta nghĩ không nên uống rượu ủ chua. Hãy đi lấy bình rượu ngọt ta lấy về từ Tures”
Rowena cứng người. Người đầu bếp cũng thế khi nói “Tôi phải đánh thức lão thủ kho để lấy chìa khóa, thưa ngài.”
“Thì đi đi”
Rowena chỉ vừa mới tránh tiếp nhận 2 kẻ thù mới bằng cách từ chối một trong những món ăn yêu thích của mình. Nàng sẽ không nhận thêm sự khó chịu từ người thủ kho để được uống lại loại rượu quê hương mà chỉ nghĩ đến thôi cũng làm nàng nghẹn ngào vì nhớ. Thật tàn nhẫn khi treo lơ lửng thứ nàng đã bị mất, nhưng điều độc ác này nàng không thể trách Warrick vì gã đâu biết nàng là Tiểu thư của Tures.
Nàng chặn người đầu bếp đang trên đường lên cầu thang.
“Không cần thiết đâu, thưa ông Blouet. Rượu làm tôi phát bệnh thôi’ Nàng lại nói dối. “Vì thế tôi không thể uống.”
Người đầu bếp khấp khởi quay lại để nhận lời xác nhận từ lãnh chúa của mình, nhưng Warrick đang cau mày nhìn xuống Rowena.
“Lạ lùng là thứ gì không tiện cho người khác thì giờ là thứ nàng không ăn được.” Gã buông lời nhận xét. “Không phải như vậy”, nàng cương quyết.
“Không phải à?” Gã lập lại đầy nghi ngờ, sau đó lạnh lùng nói tiếp. “Đừng bao giờ chống lệnh của ta lần nữa, nha đầu. Nếu Blouet nghe theo lời nàng thì ông ta sẽ được nhận 10 roi cho tội đó.”
Nghe đến đó, người đầu bếp tội nghiệp vội chạy đi đánh thức người thủ kho. Rowena ngừng ăn, cuộn 2 tay vào lòng vì thế Warrick biết gã đã làm nàng mất khẩu vị.
“Ngài thật đê tiện vì lòng thù hằn.’
Bernard kinh ngạc trước sự cả gan của nàng, nhưng nàng vẫn nói tiếp: “Ngài sẽ làm gì với bình rượu đây? Vì tôi không uống nó đâu.”
“Nó sẽ được mang đến phòng ngủ để ta uống, và nàng cũng được đưa đến đó ngay khi ăn xong, nếu nàng ăn xong rồi thì…”
Rowena lật đật gắp thức ăn khi nụ cười vô hỉ đó trở lại trên môi Warrick.
“Bernard?”
Bernard không cần phải ra lệnh.
“Vâng, thưa ngài, ngay khi cô ấy vừa ăn xong.” Anh ta cam đoan.
Warrick đặt ngón tay dưới cằm nàng đang nhai tích cực.
“Đừng tự gây rắc rối, nha đầu, và đừng câu giờ, nếu không ta sẽ quay lại xem điều gì ngăn trở nàng, mà ta thì không thích thế.”
Nói xong, gã bỏ nàng lại với tên lính và mớ thức ăn. Rowena nhai chậm lại, nhưng lo lắng bắt đầu cuộn lên trong bụng nàng.
Gã sẽ hiếp nàng lần nữa. Gã rất quyết tâm thực hiện những lời đe dọa của mình.
Có lẽ nàng nên phản kháng lại chàng trai này thay vì Warrick, sau đó chạy trốn. Bernard to con hơn nàng dù vẫn chưa phát triển hết, vì thế nàng chắc chắn có cơ hội chạy trốn khỏi anh ta hơn là Warrick. Nhưng như vậy có làm cho tên cận vệ này bị phạt không? Và nếu như Warrick trở lại tìm nàng, gã có thể đánh thức hết mọi người dậy truy lùng nàng không? Không cần phải suy nghĩ, tất nhiên gã sẽ làm thế. Gã đâu quan tâm đến chuyện người hầu của mình làm việc vất vả thế nào và rất cần giấc ngủ. Nàng có thể cũng không để ý đến điều đó, nhưng nàng không muốn cả Fulkhurst căm giận nàng vì sẽ không ai ở nơi này bảo vệ nàng khỏi sự trả đũa của bất cứ ai.
“Tốt nhất là nhanh lên, thưa cô.” Bernard nói sau lưng nàng. ‘Sự nhân nhượng của Đức ngài không bao gồm sự kiên nhẫn chờ đợi lâu đâu.”
Nàng trả lời mà không ngoảnh lại. “Vậy hắn ta nên đi tìm tôi lần nữa. Anh tưởng tôi quan tâm à? Tôi cũng chẳng thèm phải đối phó với cơn giận của hắn ta.”
Cả những đòn trừng phạt nhỏ nhặt của gã… Nàng tự hỏi điều gì sẽ là nỗi nhục của nàng lần này vì dám chống đối gã bên ngoài phòng dệt, chạy trốn rồi làm gã bực mình ở đây. Phải chăng là sự van xin mà gã đã đề cập? Còn tệ hơn thì sao? Không, còn có điều gì tồi tệ hơn chuyện van xin khoái cảm từ người đàn ông mà nàng căm ghét chứ?
“Cô thật là ương ngạnh, không chút cảm kích trước sự hào phóng của đức ngài.”
Rowen mắc nghẹn với miếng thịt bò đang nhai. khi tiếng ho vừa dịu lại, nàng quay qua nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ vừa phát ra nhận định kinh khủng đó.
"Hào phóng sao?" Nàng hỏi.
"Ngài đã cho mở cửa nhà bếp giữa đêm để cô no bụng, khi điều này chưa từng xảy ra trước đây. Cả ông Blouet còn không dám khi bị đói nữa là."
Đó là nguyên tắc ở hầu hết các lâu đài. Qúa nhiều ngoại lệ sẽ nảy sinh những chuyện không hay. Tuy nhiên, Rowena không bị thuyết phục.
"Cho con hắn ăn, không phải tôi.", nàng chế giễu.
"Đức ngài không bao giờ mở cửa bếp cho con gái của mình.", Bernard đáp trả.
"Anh không biết đâu!", nàng vội cắt ngang. "Hắn ta căm thù tôi."
"Khi đức ngài khao khát cô thay vì người khác sao? Khi ngài cân nhắc có nên đánh thức cô dù nhu cầu của ngài cao hơn sao? Thậm chí khi đức ngài bế cô để cô không bị cảm lạnh khi đi chân trần sao?"
Nàng không bị những giả thiết đó đánh bại dễ dàng, nhưng nàng đã thẹn đỏ mặt với cụm từ nhu cầu của Warrick, bởi đó là điều nàng phải chịu đựng khi tắm cho gã. Nàng đã nghĩ rằng gã sẽ cho gọi Celia. Nhưng sao gã không làm thế? Vì nàng là người gã trả thù và nhu cầu của gã cũng thế. Thế nhưng tại sao phải chờ đợi lâu? Thực ra gã không thể chịu đựng để chạm vào nàng, cũng không nhiều hơn nàng có thể chịu đựng để chạm vào gã, không, nàng đang tự dối lòng. Nàng chưa bao giờ ngần ngại đụng chạm vào thân hình tuyệt vời đó khi nắm quyền trong tay. Còn tối nay, nàng đã thực sự bị khuấy động khi chạm vào gã, trong khi gã không hề đụng lại nàng. Nhưng giờ nàng thấy phiền vì nó. Nàng thấy khó chịu trước hiệu ứng gã để lại.
"Liệu có nghĩa lý gì không khi tôi đâu muốn sự quan tâm của hắn ta?" nàng hỏi như thể làm cho chàng trai trẻ này hiểu ra và thay đổi quan điểm của mình. Nhưng tất cả những gì anh ta nói chỉ là "Như tôi đã nói, cô thật là ương ngạnh"
"Còn anh thì khờ khạo và thiên vị! Lãnh chúa của anh thì độc ác, đầy thù hận."
"Không phải!" Bernard kêu lên, thất vọng.
“Đức ngài rất tốt và rộng lượng với những người phục vụ ngài. Ngày ấy chỉ nhanh chóng trả đũa kẻ thù thôi"
"Và tôi là một trong số kẻ thù đó", nàng thì thầm khi quay lưng lại. Nàng nhìn chăm chăm vào mớ thức ăn mà chẳng còn chút hứng thú, rồi nghe tiếng Bernard sau lưng "Kẻ thù của đức ngài ư? Một phụ nữ à? Cô đã làm gì đắc tội chứ?"
Chỉ hiếp và đánh cắp hạt giống của gã. Nhưng đó là tội ác quá kinh hoàng trong đầu nàng, nàng sẽ không bao giờ dám thừa nhận nó với bất cứ ai. Warrick sẽ thay đối quyết định và giết chết nàng nếu nàng làm thế, vì ít ra một nửa sự căm thù của gã xuất phát từ việc nó vượt quá những gì có thể làm với gã, với một lãnh chúa hùng mạnh.
Vì thế nàng đã không trả lời câu hỏi mà thay vào đó chỉ chán nản nói: "Anh muốn đưa tôi đến đó thì làm đi. Tôi xong rồi."
Người đầu bếp trở lại cùng với thủ kho và đi vội đến chỗ nàng.
"Sao còn nhiều thức ăn thế này, cô gái"
"Thức ăn rất tuyệt, thưa ông Blouet, nhưng tôi thật rất no rồi. Và tôi cũng hứa sẽ không gây phiền như hôm nay. Tôi sẽ ăn uống như mọi người để ông không bị làm phiền.
Ông ta bác bỏ. "Đứa bé cần phải có đủ chất. Tôi sẽ chú ý thêm thức ăn cho cô."
"Không, ông không cần thiết phải làm thế đâu."
“Lảnh chúa Warrick muốn thế."
Và những gì Lãnh chú Warrick muốn phải được thực thi.
Rowena cắn chặt răng lại và ra khỏi nhà bếp. Tuy nhiên, trước khi nàng chạm đến bậc thang bằng đá, nàng đã được nhấc bổng từ phía sau, giống như lần trước. Chỉ là lần này nàng không cảm thấy an toàn. Nàng cảm thấy như thể mình suýt bị ngã.
"Thả tôi xuống, Bernard, tôi tự đi được.
"Bướng bỉnh", anh ta tự nổi cáu khi nặng nhọc leo cầu thang. "Cô ta mà chết thì mình cũng sẽ bị lột da sống. Thật quá ương bướng’
Kiểu này mà té tôi sẽ bị gãy cổ mất, cậu ngốc”
“Người hiệp nghĩa luôn giúp đỡ phụ nữ, nhưng lần sau nên mang giày, thưa cô.”
Anh ta đang phàn nàn ư? Rowena muốn bạt tai anh ta nếu như không sợ anh ta bị bất ngờ quăng nàng xuống đất. Chúa giúp nàng không thực hiện điều đó.
“Xuống đây”, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng và nhanh chóng thả nàng đứng xuống.
‘Sàn gỗ không quá lạnh. Tôi cần thở chút, nhưng cô có thể đi tiếp”
Nàng có thể không? Rowena quyết định trở nên bướng bỉnh như cách anh ta suy nghĩ về mình.
“Làm sao anh biết sàn nhà lạnh thế nào khi anh không đi chân trần chứ? Mấy ngón chân của tôi đang bị đóng băng. Anh phải đỡ tôi đi hết chứ.”
Anh ta đang đứng thở nặng nhọc. Đại sảnh tối tăm kéo dài trước mặt, chỉ có duy nhất một ngọn đuốc cháy ở góc xa phát ra một vệt sáng hẹp lên những thân thể người hầu đang chìm trong giấc ngủ.
Bernard nhìn nàng kinh hãi
“Vậy cô hãy mang giày của tôi được không?”
“Có thể tôi sẽ trở lại giường mình.”
Sự sợ hãi của anh ta dâng cao.
“Cô không thể làm thế!’
“Nhìn nè, chàng trai”
Nàng quay người và bắt đầu bước xuống, nhưng chưa đầy 5 giây sau nàng lại bị nhấc lên lần nữa. Bây giờ Bernard đã tức giận vì bị coi thường.
‘Đỏng đảnh không làm nên tiểu thư, thưa cô. Cô nghĩ sự ưu ái của lãnh chúa đưa cô đến vị trí đó hả? Đừng có mơ và tốt nhất nên nhớ mình là ai.”
Lời lẽ của anh ta như kim châm làm bật ra câu đáp trả không suy nghĩ:
“Tôi không cần ai đặt để vào vị trí đã là của mình. Là lãnh chúa tốt bụng và rộng lượng của anh đã phủ nhận vị thế của tôi là tiểu thư của…”, đến đây nàng đã lấy lại bình tĩnh trước khi thốt ra “Ture’.
“Kirkburough” nàng sửa lại. “Là nơi hắn ta đã phá hủy.”
“Cô nói dối.”
“Anh nói giống y chang chủ của mình.” Nàng đáp trả. “Sự thật, điều duy nhất tôi nói dối là chuyện mấy ngón chân tôi bị tê cóng. Giờ cho tôi xuống đi’
Anh ta làm theo, gần như làm nàng té khi buông tay. Tuy nhiên, vẫn còn chút an ủi vì họ vừa tới phòng chờ dẫn vô phòng ngủ. Rồi cửa bật mở và nhanh chóng bị lấp đầy bởi kẻ báo thù nàng, gã xuất hiện sau lời cao giọng của nàng
‘Điều gì là cậu khó chịu thế?” Warrick hỏi người cận vệ vì cậu ta đang thở khò khè thật sự.
Rowena trả lời trước khi Bernard kịp làm.
“Anh ta cố bắt chước ngài mang tôi đi, nhưng xem ra phải lớn hơn chút trước khi bắt đầu hành động thô lỗ bắt ép phụ nữ theo ý mình.”
Lời chế giễu có tác dụng với cả 2 người đàn ông. Bernard đỏ mặt vì tức giận, còn Warrick mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà nàng căm ghét.
“Thì ra người hầu mới của ta có móng vuốt, đúng không?” gã nhận xét. “Để xem ta có thể làm gì nhổ nó. Vào trong, Rowena.’
Nàng không nhúc nhích, hoảng sợ trước những gì vừa làm. Điều gì đã làm nàng nghĩ có thể trêu chọc và sỉ nhục gã mà không trả giá chứ? Nhưng càng lâu nàng càng bị nguyền rủa mọi giá…
“Tôi chịu bị phạt mà chẳng có thể làm được gì.’ Nàng liếc sang Bernard trước khi kết thúc. “Không có gì gút mắc cả. Nếu ngài muốn tôi vào trong, ngài phải tự làm làm đi. Tôi đã nói rồi, tôi không tự nguyện đâu”
Sẽ thật tốt nếu như Bernard không đứng chắn lối ra duy nhất, nên nàng không còn nơi nào để chạy khi Warrick chấp nhận thách thức đang tiến về phía nàng. Và mặc dù nàng vận hết sức lực cố thoát khỏi đôi tay gọng kìm đang siết chặt trên cổ tay, nàng hầu như ngay lập tức bị kéo vào phòng trước khi gã đóng sập cửa lại. Nhưng gã không dừng lại cho đến khi đến bên giường và đẩy nàng ngã lên đó.
Rồi sau đó, thật chậm rãi với một nỗ lực kềm chế thích thú đang hiển hiện, gã ngã người lên trên nàng cho đến khi nàng biết chắc rằng mình không thể nhúc nhích nổi.
“Giờ nàng sẽ thấy nó có tác dụng thế nào, sự cứng đầu của mình?” Gã chế giễu.
‘Tôi căm ghét ngài”
“Cảm xúc trở lại mạnh mẽ lắm, và ta cũng đảm bảo, với ta có còn hơn nàng nhiều.’
Gã đang khoác nụ cười hung ác nên nàng không chút nghi ngờ về điều đó.
Bất ngờ là nàng muốn khóc. Nước mắt đã chực trào ra làm mắt nàng long lanh như viên ngọc lộng lẫy.
Gã nhìn thấy và quan sát một hồi rồi mới nói: “Nàng không nghĩ sẽ làm mọi chuyện dễ dàng cho ta, phải không? Đâu rồi lời hứa chống đối ta?”
“Ngài quá phấn kích trước sự căm ghét và kháng cự của tôi. Tôi sẽ không để ngài có được điều đó nữa.”
“Ích kỷ, nha đầu”, Gã mắng, dù trong mắt gã bất ngờ xuất hiện niềm vui đúng nghĩa.
“Vậy nàng nghĩ nằm đây như xác chết với hi vọng làm ta chán và để nàng đi sao?”
Nàng chưa từng thấy trạng thái đặc biệt này của gã nên thận trọng nói: ‘Đó là điều ngài nói…”
Gã cười làm nàng ngạc nhiên và càng cười to hơn khi thấy nàng bối rối. Rồi tay gã chuyển đến má nàng, rất dịu dàng, còn ngón tay cái của gã miết chầm chậm, khiêu khích trên phần môi dưới đầy đặn.
“Ta sẽ làm gì với nàng đây?”
Câu hỏi dường như không dành cho nàng, thực sự, nó chỉ là điều gã tự vấn thành lời. nhưng nàng vẫn trả lời gã.
“Hãy để tôi đi”
‘Không, không bao giờ thế”, gã nói nhẹ nhàng khi ánh mắt rớt xuống môi nàng.
“Nàng trinh nguyên không chỉ một nơi. Nơi này thế nào, cũng thế chứ?”
Đôi mắt bừng lên sự ấm áp và nụ cười làm gã trông đẹp trai khiến nàng giống như bị thôi miên. Rồi môi gã đậu trên môi nàng.
Nàng nhìn nó từ từ tiến đến và đã sẵn sàng kháng cự, nhưng nàng không đề phòng được những điều không mong đợi từ những phần còn lại của cơ thể mà nàng không thể khống chế nổi. Lưỡi gã lướt trên môi nàng, truyền xúc cảm đến tận bụng nàng. Rồi nó trượt giữa răng nàng, mơn trớn lưỡi nàng làm nàng cảm nhận rõ sức nóng thiêu đốt bên trong cơ thể mình.
Sự thật rằng chưa có đôi môi tình nhân nào chỉ cho nàng cách hôn. Những gì Gilbert đã làm trước khi bỏ mặc nàng đối phó với Warrick không giống điều này chút nào. Nụ hôn đó nhanh, thô bạo và ghê tởm với nàng. Nhưng lần này thì rất dịu dàng, dường như vô tận và nàng ước chi mình không nhìn ra được sự khác biệt. Không nên có khác biệt ở đây. Nhưng không thể phủ nhận đây lại là một điều nữa của kẻ thù mà nàng không phản đối.
“Như ta đã nghĩ, một vùng hoang sơ để khai phá.’ Gã nói và dường như rất hài lòng về điều đó. ‘ Nàng đã được cất giữ cẩn thận cho đến khi ta tìm thấy.’
Lời nói có lẽ là phương tiện phòng thủ duy nhất mà gã cho phép nàng. Nàng liều lĩnh nắm lấy nó để chống đối gã càng lâu càng tốt như thể kéo dài thời gian.
“Ngài không tìm thấy tôi, mà ngài đã được tìm thấy cho tôi. Hãy nhớ điều đó, và cả những điều ngài đã không muốn làm. Hãy thả tôi ra, Warrick.”
Cách đáp trả của gã là hôn nàng lần nữa, một nụ hôn không quá dịu dàng nhưng ít ra nó không còn lạnh lùng. Sự thật, nàng đã bắt nhịp với xúc cảm thật nhanh, nàng đã quên những lời chế giễu mà nàng vừa dùng để chống lại nó.
Còn gã thì không. Gã đã tức giận như nàng mong đợi, chỉ khác kết quả không như nàng muốn. Nàng đã không nhận ra cho đến một lúc sau khi gã thì thầm ra lệnh “Van xin ta đi” và nàng chạm đến đỉnh điểm của nhu cầu đáng thất vọng đó khiến nàng vâng lời.
Tác giả :
Johanna Lindsey