Prince Of Dreams
Chương 8
Biết ơn vì Sidarov đã đến kịp lúc, Nikolas tạm thời thoát khỏi cuộc trò chuyện cho đến khi anh có thể trấn tĩnh lại. Anh ngồi thẳng trong bồn tắm, tim đập thình thịch rộn ràng trong khi người hầu thành thạo cạo râu cho anh. Peter, trong khi chờ đợi, thong thả vừa dạo quanh vừa độc thoại mạnh mẽ với vị thính giả bất đắc dĩ của ông ta.
Nikolas vừa kinh hòang vừa thích thú. Anh đã luôn luôn ngưỡng mộ thành tựu của Sa Hòang Peter. Anh từng đọc trong sách giáo khoa của anh về việc Peter đã tạo nên lực lượng hải quân Nga hùng mạnh, lãnh đạo đất nước đến chiến thắng trong cuộc chiến với người Thụy Điển kéo dài rõng rã 20 năm trời, và xây dựng thành phố St.Petersburg lộng lẫy. Sự pha trộn của bậc kỳ tài và sự hoang dã sẽ làm được tất cả, và cả hai phẩm chất đó đều hiện hữu rành rành trong người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Vị Sa Hòang nói liên tục về chiến tranh, sự tự tin-quá mức của Charles, Vua Thụy Điển, và thành công gần đây nhất của người Nga với chính sách “san bằng mọi thứ”. “Những kẻ ngu ngốc ương ngạnh đang cố gắng siết chặt con đường tiến lên xuyên qua Ba Lan, thậm chí bọn chúng còn không cung cấp nổi lương thực cho quân đội nữa.” Peter nói với nụ cười nham hiểm. “Chúng sẽ không thể chịu đựng lâu đâu, những tên Thụy Điển ngu ngốc. Chúng sẽ phải chấp nhận sự thất bại sớm thôi, còn không thì mùa đông khắc nghiệt sẽ tiêu diệt tất cả.”
“Charles có lẽ sẽ hành quân lên Đông Bắc,” Nikolas bình luận, cố gắng nhớ lại chút ít kiến thức lịch sử về quân đội Nga mà anh đã từng được học trong suốt thơì niên thiếu của anh. “Hắn sẽ cố gắng đánh lấn vào mạng sườn tuyến phòng thủ của ngài tại Marsaw và tiến đến Lithuania-” giọng của anh tạm thời bị bóp nghẹn lại vì chiếc khăn tươi mát mà Sidarov ép vào mặt anh.
“Hắn sẽ không bao giờ vượt qua tất cả sông suối và đầm lầy được. Và thậm chí nếu hắn làm được đi chăng nữa, chúng ta sẽ chặn hắn ngay tại biên giới của thị trấn Grodno.”
Nikolas nhún vai, nhớ lại Charles đã vượt qua Ba Lan và chiếm được Grodno một cách dễ dàng. “Chỉ có Chúa lòng lành và Sa Hòang là biết rõ thôi,” anh nói, trích dẫn câu ngạn ngữ Nga cổ xưa. Anh lờ tịt đi đôi mắt đảo tròn của Sidarov vì một chút xu nịnh đó.
Nụ cười nở trên đôi môi mỏng của Peter. “Ta đã rất nhớ anh, Nikolai. Ta sẽ gặp anh thường xuyên trong suốt kỳ nghỉ của ta ở Moscow. Ta đã không ở thủ đô hai năm rồi. Có quá nhiều chuyện phải làm, đủ để giữ ta ở đây qua ngày lễ Gíang Sinh. Tiếc là Menshikov sẽ phải quay trở về trung đoàn của anh ta ở Ba Lan.”
“Chán thật,” Nikolas đáp nhẹ, đứng lên khỏi bồn tắm và khoác áo chòang Sidarov đưa cho anh.
Peter cười phá ra như thể Nikolas vừa mới nói đùa. “Không cần phải giả đò rằng anh nhớ đến hắn ta, Nikolai. Tất cả mọi người đều biết rõ sự bất hòa giữa anh và Menshikov. Nhưng anh phải đặt thù hận của anh qua một bên, ít nhất là cho đêm nay. Menshikov đã làm rất tốt vì đất nước này, và anh ta cần phải được tôn trọng vì những thành tích đã đạt được trên chiến trường của anh ta.”
Nikolas đồng ý với tiếng lẩm bẩm lừng chừng, không thoải mái với trải nghiệm mới mẻ về việc tôn sùng một gã đàn ông khác. Chiều cao của chính ông ta thì nhỏ bé, nhưng sa hòang thật sự là một gã khổng lồ.
“Hơn nữa,” Peter tiếp tục, “không có lý do gì mà cả hai ngươi lại không thích lẫn nhau. Anh và Menshikov đều có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều rất thông minh và đầy tham vọng-và sẵn sàng đạp bỏ những lề thói cũ kỹ để làm cho nước Nga sánh ngang hàng với các nước phương Tây. Cứ cho là Alexashka thiếu hụt đi vẻ tao nhã và đẹp trai giống như anh, nhưng hắn có tài năng riêng của chính hắn.”
“Đặc biệt khi điều đó đi kèm với của cải mà hắn đã giành được,” Nikolas nói vu vơ, nhớ đến danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử của Menshikov về tính tình tham lam vô độ, và sự lạm dụng quyền lực của hắn trong việc vơ vét tiền bạc từ người dân Nga và cả chính phủ. Anh nghe thấy Sidarov hít nhẹ vào vì lời nhận xét đầy hỗn xược của anh.
Khuôn mặt bên trái của Peter co rúm lại như thể gặp phải điều trái ý bực mình, nhưng ngay lập tức ông ta lại cười phá lên. Ông ta gởi đến Nikolas cái nhìn cảnh báo. “Alexashka của ta có những lỗi lầm, nhưng hắn đã phục vụ ta rất tốt. Còn về phần anh, người bạn thông minh của ta…Việc hợp tác với những thương gia Moscow tiến triển đến đâu rồi?Anh có thuyết phục được họ thành lập những công ty thương mại giống như Anh và Hà Lan chưa?”
Nikolas ngập ngừng, nghĩ cách làm thế nào để vượt qua tình huống khó khăn này bằng câu trả lời dối trá. “Tôi không tin là họ sẽ làm điều đó một cách tự nguyện,”anh nói, bắt gặp tia nhìn trực diện của Peter. “Sự chuyển tiếp từ khu chợ tự do posád đến ngành công nghiệp sẽ không dễ dàng đâu.”
Peter càu nhàu vẻ chê bai, mặc dù ông ta bộc lộ thái độ không ngạc nhiên gì cho lắm. “Luôn luôn có cách để cư xử với thần dân của ta. Họ bắt buộc phải tiến bộ, cho dù không mong muốn lựa chon điều đó một cách tự nguyện. À, hãy chuẩn bị để nhận lấy một nhiệm vụ mới, Nikolai. Từ giờ trở đi ta muốn anh sẽ kiểm soát công việc thương mai và tài chính của thành phố. Anh sẽ đưa ra những lời khuyên cho thống đốc, kẻ dường như chẳng hiểu biết tý gì về đường lối phát triển của phương Tây.”
“Nhưng tôi không-”Nikolas bắt đầu phản đối, hoàn toàn không có mong muốn nhận nhiệm vụ của chính phủ.
“Đúng vậy,ta biết anh rất sẵn lòng mà,” sa hòang cắt ngang, và sải chân bước đến cửa phòng tắm. “Ta phải đi tham quan những khu công sự mới trong thành phố, và xem xét việc xây dựng tiến triển đến đâu rồi. Ta sẽ trở lại sau vào tối nay, để tận hưởng một trong những bữa ăn tối tuyệt vời nhất gồm thức ăn và trò giải trí. Ta nghe nói rằng anh đã tân trang lại nhà hát tư nhân của anh-ta rất mong được chiêm ngưỡng nó đấy-”
Khi kẻ khổng lồ cáu kỉnh đã rời khỏi, Nikolas ngồi lên thành bồn tắm và lắc mạnh đầu trong hoài nghi. “Ta đã bị mất trí rồi,” anh lẩm bẩm.
Sidarov ra hiệu cho anh đi đến và thay trang phục trong căn phòng kế bên. “Sau khi tôi giúp ngài mặc đồ xong, thưa Đức Ngài, tôi sẽ phải chuẩn bị nhiều thứ cần thiết cho buổi tối nay. Không có thời gian để chậm trễ nữa rồi.” Anh ta ngừng lại và tế nhị nói thêm vào. “Ngài nên cố làm vui lòng sa hòang thêm chút nữa đi. Không nghi ngờ gì rằng Menshikov đang mưu tính chống lại ngài như thường lệ. Cũng còn tùy thuộc nhiêù vào khả năng của ngài để nhận được sự trọng đãi của sa hòang.”
“Dĩ nhiên rồi,”Nikolas buồn rầu cất tiếng. Sự cai trị của hòang đế luôn luôn giống nhau, dù ở bất kỳ thời đại nào. Cuộc sống của một người đàn ông phụ thuộc vào lòng khoan dung bốc đồng của sa hòang. “Ta cho là ta liếm gót giày của sa hòang nhanh hơn Menshikov liếm gót kẻ khác.Tầng lớp quý tộc có những đặc quyền riêng của nó.”
Sidarov liếc nhìn anh với vẻ chóang váng nhưng không nói gì, lẳng lặng đi làm nhiệm vụ của anh ta.
*** ****************
Khu điền trang được tập hợp lại với những hoạt động điên cuồng khi tòan bộ người hầu chuẩn bị sẵn sàng nhiều căn phòng trong trường hợp sa hòang và đòan tùy tùng của ông ta quyết định ở lại qua đêm. Những diễn viên của đoàn kịch dành riêng cho hòang gia đã được triệu đến để trình diễn vở hài kịch Pháp cho buổi tối nay, trong khi người đầu bếp hướng dẫn gia nhân trong việc chuẩn bị bữa tiệc trọng thể vĩ đại. Sidarov không làm gì ngoại trừ di chuyển như một cái bóng lờ mờ khi anh ta lướt nhanh xuyên qua tòa nhà, ra lệnh cho bất kỳ ai anh ta vô tình gặp.
Rời khỏi những bức tranh của chính anh, Nikolas bắt đầu điều tra tình hình tài sản hiện thời của Angelovsky. Anh ngạc nhiên khi khám phá rằng phần lớn tài sản của gia đình đã được kê báo một cách nghèo nàn. Lướt nhìn sơ qua ít giấy tờ và sổ sách kế toán anh có thể nhận ra rằng, tài sản của gia đình chỉ là một phần nhỏ khi so với gia tài khổng lồ sẽ có trong tương lai. Lợi tức của Angelovsky chủ yếu có từ việc cho thuê một số ít đất đai tư nhân, và khỏan lợi nhuận rất nhỏ từ nhà máy sản xuất đồ sứ của Hòang Gia. Có vẻ như giữa những mối quan tâm của Hòang Tử Nikolai, kiếm tiền không phải là việc tối quan trọng.
“Nikolai?” Gịong nói mềm mại của Emelia vang lên từ cửa thư viên, và anh nhìn lên thì thấy được vợ anh đang nhìn trộm ngay góc cửa.
“Chuyện gì vậy?”
Thận trọng, cô liều lĩnh bước vào trong phòng. “Sidarov nói rằng Sa hòang sẽ ăn tối chung với chúng ta tối nay. Em có phải ở đó không ạ?”
“Có,” anh cộc cằn đáp, đóng quyển sổ kế toán lại.
“Những người phụ nữ phương Tây luôn luôn ăn tối chung một bàn với chồng của họ.”
“Oh.”Cô cau mày bối rối và giật giật tay áo của chiếc váy nông dân mà cô đang mặc. “Em…Em chẳng có gì để mặc cả ngoại trừ chiếc váy sarafan này.”
“Chuyện đó sẽ ổn thôi.”
“Nó không thời trang. Nó không sang trọng tý nào.”
“Chúng ta sẽ có vài chiếc váy dạ tiệc được may sẵn cho em. Trong khi chờ đợi, hãy mặc bộ váy sarafan này đi.”
“Dạ, Nikolai.”
Tia nhìn gay gắt của anh vẫn chiếu lên khuôn mặt cô khi anh nhận ra rằng làn da của cô trông xanh xao một cách lạ thường. “Đến gần đây nào,” anh đột ngột nói.
Emelia tuân theo với những bước chân lúng túng, đến đứng bên cạnh chiếc bàn của anh. Nikolas đứng dậy và thăm dò khuôn mặt của cô. Một lớp bột phấn dày được đánh lên mặt cô che phủ đi làn da ửng hồng tự nhiên, mềm mại của cô, làm cho nó trông uể oải và trắng bệch. Nikolas nhẹ nhàng quẹt ngón tay lên gò má cô, tạo nên một vệt dài mịn màng trên lớp phủ trắng xóa. Vài hạt bụi của bột phấn vương lên đôi lông mi cong rợp bóng màu nâu vàng của cô.
“Vợ của Hòang Tử Gorlorkov đã đưa nó cho em,”Emelia nói. “Tất cả những quý bà danh giá đều sử dụng bột phấn. Nó được dùng để che đi những vết đốm của em.”
“Những vết đốm à?” Nikolas lặp lại, hoang mang. “Em ám chỉ những vết này à?”
Anh quẹt thêm một vệt dài nữa ngay gò má cô, khám phá ra những vết tàn nhang màu vàng rải đều trên khuôn mặt cô. “Ta thích những vết tàn nhang của em. Đừng cố che giấu “
Cô liếc nhìn anh vẻ hồ nghi. “Không ai thích chúng cả. Bao gồm cả em.”
“Ta thích.” Hơi mỉm cười, Nikolas nâng nhẹ cằm dưới của cô lên bằng đầu ngón tay anh.
“Em có thể ở lại đây và xem ngài làm việc một lúc được không?” Emma bốc đồng hỏi. “Tất cả mọi người đều quá bận rộn, và em không có việc gì để làm cả.”
Nikolas cảm nhận rằng cô đang chia sẻ cùng một tâm trạng bồn chồn, bứt rứt đã khiến anh phát bệnh suốt cả sáng nay. “Em có muốn đi dạo ra ngoài thành phố không?Ta nghĩ ta có thể đi đến Kitaigorod.”
Đôi mắt của Emelia sáng bừng lên khi nghe đề cập đến Kremlin-khu vực buôn bán sầm uất. Nơi tập hợp tất cả những cửa hàng bán lẻ tốt nhất. “Em chưa từng đến đó bao giờ!”
Anh thích thú vì vẻ kích động của cô. “Vậy thì nhanh lên nào và mang theo áo khoác của em. Và rửa mặt đi nhé.”
Emelia nhảy tưng lên quay đi một cách phấn khởi, trong khi Nikolas dặn dò những người hầu chuẩn bị xe ngựa-trượt tuyết. Khi Emelia gặp anh ở cổng trước, cô quấn chiếc khăn chòang to nặng, cũ kỹ quanh người cô với những lớp dày kềnh càng. Nikolas với tới mở bớt một lớp khăn gần ngay cổ họng cô. “Em không có áo khoác sao, bé yêu?”
“Không, nhưng những cái này rất ấm. Em hầu như không cảm thấy lạnh chút nào.”
Nikolas cau mày khi anh quan sát những lớp khăn chòang bị rách tưa ra. “Ta sẽ thêm áo khoác vào danh sách những thứ em cần.”
“Em xin lỗi, Nikolai,”cô nói một cách thành khẩn. “Em không có của hồi môn, không quần áo…Em đã đến với ngài mà chẳng có thứ gì cả.”
“Ta sẽ không nói về điều này nữa,”anh trả lời khẽ, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương rực rỡ của cô. Mặt sau của những ngón tay anh vô tình vuốt nhẹ lên làn da phủ đầy lông tơ nơi cổ họng cô. Nikolas ngừng lại, những ngón tay anh ngứa ran lên vì sự đụng chạm này. Anh nhức nhối cảm nhận thân hình tuyệt đẹp, thanh mảnh được che giấu bên dưới những lớp quần áo dày cộm này. Anh khao khát mong muốn mang cô lên lầu và cởi hết quần áo cô ra, rồi ôm lấy thân hình trần truồng của cô áp sát vào anh. Máu trong người anh chảy rần rần không thể kiểm soát được. Nhưng anh không thể làm tình với cô, dù cho anh có khao khát nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Anh không thể liều lĩnh làm cho cô mang thai, còn không thì tương lai bất hạnh của gia tộc Angelovsky sẽ tự lặp lại như nó vốn phải vậy.
“Đi thôi nào,” anh thầm thì, hộ tống cô đến chiếc xe ngựa. “Hãy đi ngắm nhìn Moscow nào.”
Emelia hơi hơi do dự tý xíu trước khi đồng ý khoác chung chiếc chăn bằng lông thú với anh trong xe ngựa. Rúc vào cùng nhau trong lớp chăn ấm áp, đôi chân họ được sưởi ấm bằng đá nóng, cả hai đi xuyên qua thành phố hướng đến Kremlin. Nikolas hết sức ngạc nhiên vì những khác biệt mà anh thấy trong pháo đài cổ. Mặc dù những vách tường đỏ quen thuộc vẫn ở đó, cũng như hàng dãy những đỉnh tháp mái vòm-xoắn tròn, Cung Điện Kremlin Vĩ Đại vẫn chưa được xây dựng xong. Chiếc chuông của Sa Hòang (Tsar' Bell)**, lớn nhất trên thế giới, vẫn chưa được đúc hay thậm chí là chưa được thiết kế nên. Những biểu tượng khổng lồ treo lên trên những cánh cổng của bức tường gạch đỏ khấp khuỷa, có ý nghĩa cầu xin sự khoan dung và che chở từ Thiên Chúa.
“Nó thật tuyệt vời,” Emelia nhận xét, nhìn theo ánh mắt của anh hướng lên phía cửa sổ. “Nghĩ về những gì đang xảy ra trong đó…” Khuôn mặt cô đanh lại hồi lâu. “Sa hòang và các viên chức có thể ngồi an tòan đằng sau những bức tường đó, và chỉ cần một hành động thôi họ có thể thay đổi cuộc sống của những người bên ngoài. Peter mong muốn chiến tranh, và hàng ngàn người sẽ chết vì tham vọng của ông ta. Peter muốn xây dựng một thành phố mới bên cạnh Biển Baltic-và những người đàn ông giống như chú và những anh trai của em đã bị bắt nhập ngũ để làm việc ở đó. Qúa nhiều người đã chết, vì làm việc cho sa hòang. Chú và các anh trai của em có lẽ cũng sẽ chết ở đó.”
“Em không thể chắc chắn về điều đó.”
“Petersburg là một nơi rất nguy hiểm. Có những tai nạn, dịch bệnh, thậm chí là thú hoang. Những con sói lang thang trên đường phố vào ban đêm, anh biết đó. Sa hoang đã sai lầm khi bắt ép gia đình của em làm những điều trái với mong muốn của họ. Ông ta có lẽ là một người đàn ông khôn ngoan và vĩ đại, nhưng đồng thời ông ta cũng rất ích kỷ!”Emelia ngừng lại và dè dặt thận trọng ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên vì phản ứng của anh đối với bài phát biểu bốc đồng của cô.
“Đó là những lời nói phản nghịch,”Nikolas lặng lẽ nói.
“Em xin lỗi-”
“Đừng xin lỗi. Em có thể nói bất kỳ điều gì em thích với ta, miễn là không có ai nghe lỏm được. Tất cả mọi người sẽ bị bắt và hành hình vì bất kỳ lời gợi ý nổi loạn nào.
“Dạ, em biết.”Cô chằm chằm nhìn anh vẻ tò mò. “Ngài sẽ không trừng phạt em vì đã nói những điều chống lại sa hòang chứ?” Nikolas khịt mũi, nghĩ về tất cả những nỗi đau đớn mà anh đã phải gánh chịu từ bàn tay của những viên chức chính phủ Hòang Gia. “Hầu như không. Mọi người-nam hoặc nữ đều có quyền nói lên quan điểm của họ.”
“Ngài rất kỳ lạ,”Emelia nói, nụ cười đầy ngạc nhiên quét qua khuôn mặt cô. “Em chưa bao giờ nghe một người đàn ông nói như vậy bao giờ.”
Chiếc xe ngựa dừng lại ở khu chợ. Rất nhiều cái nhìn tò mò tập trung lên họ khi họ bước xuống xe ngựa. Nikolas ôm Emelia một cách chắc chắn khi chân cô chạm lên miếng băng. “Thoải mái nào,” anh thầm thì, nắm chặt cánh tay cô. “Cẩn thận những bước chân của em đấy, nếu không em sẽ té ngã trước khi ta có thể bắt được em.”
“Cảm ơn,” cô hổn hển nói, và mỉm cười khi nhìn thấy khu chợ. “Ôi trời, có quá nhiều thứ để xem!”
Nikolas giữ tay anh sau lưng cô khi họ băng qua những dãy hàng, những quầy hàng và băng ghế chất đầy hàng hóa. Những thương nhân la hét nhằm thu hút sự chú ý, rao gọi những món hàng hóa chất lượng cao của họ. “Những đôi bốt da tốt này!” “Mền da cừu mịn màng đây!” “Bán tượng thánh đê!” Những người bán hàng rong thong thả đi quanh với những chiếc khay đựng thức ăn được đeo lên trên cổ họ: chai rượu mật ong nhỏ, bánh nướng pirozhki nhồi bắp cải và gạo, cá muối nhỏ, và đôi khi, còn có những món ngon lành như là chanh hoặc táo. Những khách hàng gồm cả người giàu và người nghèo ăn trên những chiếc khay giống nhau, có vẻ tự nguyện hòa trộn vào nhau.
Phía bên kia là hàng dãy với những cửa hàng được thiết kế vững chắc hơn, nơi ăn chốn ở của thợ thủ công thiết kế kim hòan, thợ mộc, và cửa hàng bán đồ kim chỉ. Những cái máy cắt đá đã đem hàng hóa của họ từ Ekaterinburg đến đây: những khuy áo và đồ nữ trang đã được thiết kế một cách hoàn hảo từ ngọc lục bảo rực rỡ hoặc đá màu xanh sáng chói; những viên pha lê, hòang ngọc, và thạch anh tím làm nên những hạt cườm và đồ trang sức. Những cửa hàng khác thì trưng bày nhiều thùng trứng cá caviar và gia vị, hay hàng đống lông thú hàng cao cấp, sẫm màu, bao gồm cả da hổ và da sói. Ngoài ra còn có một số cửa hàng bán trà Trung Quốc, dường như chỉ có một vài doanh nghiệp thuộc sở hữu-nước ngoài, khi so sánh với đám đông dân chúng sẽ chuyển đến thành phố vào thế kỷ thứ 19.
Dừng lại cửa hàng dệt ren, Nikolas dẫn Emma vào bên trong. Cô kêu lên thích thú khi nhìn thấy hàng dãy bàn chất đầy đăng ten với chất lượng khác nhau, một trong số chúng được dệt đẹp như những mạng nhện. Lùng sục liên tục nhờ những lời mời chào, Nikolas chọn một chiếc khăn chòang đăng ten màu trắng rất tinh tế đến nỗi nó chỉ có thể được dệt với tốc độ một giờ một inch(khoảng 2,54cm-marie).
“Em thích nó chứ?” anh ngẫu nhiên hỏi cô, và Emelia gật đầu ngơ ngác, anh búng đồng tiền vào bàn tay người thợ dệt, vẫn còn đang đứng chờ gần đó.
“Cho em sao?” Emelia kêu lên, khuôn mặt cô ánh lên vẻ phấn khích.
“Dĩ nhiên là nó dành cho em rồi.” một nụ cười giật mạnh trên môi Nikolas. Cẩn thận anh lấy tấm vải màu đen ra khỏi đầu cô và chòang dải đăng tên mềm mại, tuyệt đẹp phủ lên tóc cô. “Còn ai mà ta có thể mua cho nữa chứ?”
Người thợ dệt, một phụ nữ già nhỏ bé với bàn tay xương xẩu, gật đầu đồng tình. “Vô cùng xinh đẹp. Dải khăn trông giống như tuyết phủ trên mái tóc đỏ của bà.”
Emelia giơ tay lên và chạm vào dải đăng ten mịn màng đó. “Em chưa bao giờ sở hữu bất cứ thứ gì xinh đẹp giống như vậy,” cô thì thầm. “Thậm chí bộ váy cưới của em cũng là của cho mựơn mà có.”
Tấm khăn chòang kia đã được cẩn thận gói trong cái bọc bằng giấy. Sau đó Nikolas dẫn Emelia đến cửa hiệu bán nước hoa, phủ đầy hương trầm, dầu, và nước hoa khiến không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào. Trong khi Emelia quan sát những kệ đựng nhiều chai nhỏ kích thích sự tò mò của cô và những hộp nước hoa, Nikolas nói chuyện với người đàn ông Pháp lớn tuổi trong góc. “Monsieur, ta muốn chọn một lọ nước hoa cho vợ của ta.”
Người chế tạo nước hoa nhìn Emelia một cách chăm chú với đôi mắt đen, sáng rực. “Bà là người phụ nữ xinh đẹp. Có lẽ ngày nào đó ngài sẽ cho phép tôi pha trộn một lọai nước hoa đặc biệt dành riêng cho quý bà, thưa Đức Ngài. Trong khi chờ đợi, tôi có sẵn ở đây một lọ nước hoa với mùi thơm rất tuyệt vời. Hoa hồng, vỏ cam béc-ga-mốt, một chút hương bạc hà.” Tìm kiếm đằng sau quầy hàng, ông ta tìm thấy một lọ thủy tinh màu xanh và tháo nút chai ra. Ông đưa nó cho Emelia với vẻ lôi cuốn. “Cổ tay của bà, madame.”
Một cách cẩn thận Emelia duỗi thẳng tay ra, và người chế biến nước hoa chà sát giọt nước nhỏ xíu lên làn da cô. Emelia ngửi ngửi cổ tay cô và nhìn Nikolas với nụ cười kinh ngạc. “Nó có mùi giống như là hương cỏ mùi xuân vậy!”
“Tôi đã bảo bà là nó rất tuyệt vời mà,” ông ta nói với vẻ tràn đầy tự hào. “Tôi chế tạo ra nhiều lọai nước hoa dành cho tất cả những người phụ nữ quyền quý trong cung đình.”
Sau ít phút thương lượng, Nikolas mua lọ nước hoa và tặng nó cho Emelia. Cô nhận nó với biểu hiện sùng kính.
“Em không mong rằng ngài mua quà cho em,” cô nói, nâng niu lọ nước hoa một cách cẩn thận khi cô theo Nikolas ra khỏi cửa hàng. “Em không làm gì để xứng đáng với chúng.”
“Bây giờ em là vợ ta. Em có thể có bất cứ thứ gì em muốn.”
“Cái em thật sự muốn…”cô bắt đầu, và ửng hồng lên đến tận chân tóc.
“Gì em?” Nikolas thúc giục, hơi-lo sợ những điều cô ấy có thể nói.
“Em thật sự muốn-”Emma cố gắng nói lần nữa, nhưng đột nhiên ngừng lại bối rối.
Nikolas dừng lại bên cạnh đường phố, ánh nhìn của anh khám xét khuôn mặt cô. Anh không chắc lắm lý do tại sao anh lại mua quà cho cô, hoặc tại sao nó dường như cần thiết để chỉ cho cô biết cô đã làm anh rất vừa lòng. Cô là người phụ nữ duy nhất trên thế gian này mà anh không thể có. Anh chua chát tự hỏi tại sao cuộc sống luôn không dễ dàng chút nào đối với anh trong khi với những người đàn ông khác thì ngược lại. Anh chưa bao giờ có khả năng điều hòa những phần mâu thuẫn trong chính con người anh, một phần thì khao khát cô, và phần khác thì lại rất sợ hãi cô.
“Chúng ta nên quay trở về dinh thự,”a nh cuối cùng cũng lên tiếng. “Peter và đoàn tùy tùng của ông ta sẽ đến sớm đấy.”
Bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn cho Nikolas, bao gồm áo chòang nhung màu hổ phách dài, cổ tay áo đính gấm thêu kim tuyến, quần ống túm nhung bó sát, áo gilê thêm kim tuyến nạm ngọc, được xem là đỉnh cao về thời trang vào thời bấy giờ. Anh ghét tất cả mọi thứ của bộ quần áo này. Vừa vặn siết chặt người anh, gam màu chói lọi, phô trương-tất cả chúng đều đối lập với sở thích của anh. Anh thường quen với phong cách thời trang thanh lịch giản dị theo hai tông màu đen và trắng dành cho bữa tiệc tối, mọi chi tiết đính kèm quần và áo đều hài hòa với nhau, mọi thứ đều hợp mốt và sắc sảo. Đó là phong cách thời trang thịnh hành vào thời Nữ Hòang Victoria. Vào đầu thế kỷ 18, tuy nhiên, người đàn ông giàu có được cho là ăn mặc đầy khéo léo như một kẻ kiêu ngạo.
Cảm thấy buồn cười trong bộ quần áo diêm dúa lộng lẫy, Nikolas đi đến phòng Emelia. Anh thấy vợ anh đang ngồi trên bàn trang điểm thiết kế kiểu Pháp màu gụ, lúng túng nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa mùa xanh mà anh đã tặng cô chiều nay. Ngoảnh lại nhìn qua cửa khi nghe tiếng động nơi lối vào, Emelia mỉm cười ngắm nhìn một cách vui thích. “Bộ quần áo thật lộng lẫy,Nikolai.”
Anh càu nhàu không bày tỏ ý kiến gì và tiến đến gần bàn trang điểm. Emelia đang mặc chiếc váy sarafan màu đỏ, phối hợp nhịp nhàng với những dải ruy-băng đỏ được bện thành bím tóc xõa ra sau lưng. Cô phủ một tấm voan mỏng lên tóc cô và cố định nó bằng vòng xuyến mạ vàng. Không thể kiềm chế để giữ khỏi chạm vào cô, Nikolas vươn tay ra với lý do sắp xếp lại những viên ruby nhân tạo nhỏ xíu trên vương miện để nó nằm chính xác ngay giữa trán cô. Ngón tay cái của anh lướt nhẹ qua đôi lông mày của cô, vuốt ve bờ mi cong cong mùa nâu vàng sáng rực. Anh sẽ phải tặng cô một số nữ trang-không người vợ nào của gia tộc Angelovsky lại đeo đồ trang sức giả.
Emelia cựa quậy liên tục với lọ nước hoa màu xanh. “Em chưa bao giờ xức nước hoa trước kia. Làm sao em mở nó ra đây?”
“Hầu hết mọi người đều mắc phải sai lầm vì sử dụng quá nhiều. Chỉ xức một giọt nhỏ lên tay của em và đằng sau tai.” Vặn mở nút chai của lọ nước hoa ra,Nikolas xức một ít phép màu kỳ diệu lên cổ tay cô. Anh xoa nhẹ lên vùng da ẩm ướt đó bằng những đầu ngón tay của anh, cho đến khi hương thơm của những bông hoa mùa hè tỏa mùi ngây ngất lên mũi anh. “Một số phụ nữ thích xức nước hoa lên những nơi có khả năng tỏa mùi mạnh mẽ…vùng cổ họng, phía sau đầu gối…”
Emelia mỉm cười, vẫn giữ yên khi anh chạm vào phần hõm mịn màng đằng sau dái tai cô. “Nhưng đâu có ai nhìn thấy đôi chân của em!”
Suy nghĩ về bắp chân nhỏ nhắn,mạnh mẽ của cô, nâng lên xoắn chặt xung quanh anh, làm miệng Nikolas khô khốc đi. Anh nhìn vào đôi mắt xanh hớn hở của cô. Nếu anh muốn, anh có thể làm tình với cô ngay tại đây, mang cô đến chiếc giường chỉ cách vài mét thôi, kéo thốc chiếc váy sarafan của cô lên đến eo…
Lúc này khuôn mặt cô đối diện ngay hông anh, Emelia không thể không chú ý đến sự thay đổi của cơ thể anh khi cô nhìn thấy cậu bé của anh cương cứng lên bên dưới chiếc quần ống túm bó sát đùi. Khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ và cô đằng hắng cổ họng trước khi hỏi. “Nikolai, ngài có muốn-”
“Không,” anh cáu kỉnh ngắt lời, quay lưng đi. Anh sải chân bước đến cửa và dừng lại ở ngưỡng cửa, lên tiếng mà không ngoái lại nhìn cô. “Ta đề nghị em nhanh lên đi, thưa phu nhân. Thích hoặc không thích, em cũng sẽ phải diễn cho hay vai trò nữ chủ nhân trước sa hòang tối nay .Và em tốt hơn nên trình diễn cho tốt vào, còn không thì cả hai ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái đấy.”
******
Một đòan kịch gồm 6 diễn viên trình diễn vở hài kịch của Molìere với vẻ lôi cuốn nhẹ nhàng. Một nhóm độ chừng 30 vị khách mời tụ tập xung quanh sa hòang khi họ thư giãn ở nhà hát tư nhân trong khu dinh thự Angelovsky. Nhà hát nhỏ thôi nhưng sang trọng, những bức tường chắc chắn được mạ bằng vàng và treo đầy những bức chân dung khuôn hình-oval của những vị tổ tiên trong gia tộc. Ngồi chung quanh ông ta là Nikolas ở bên tay trái ông và Aleksandr Menshikov bên tay phải, vị sa hòang cười nức nẻ vì những trò hề của đám diễn viên.
Nikolas cảm nhận sâu sắc sự căng thẳng tột độ của vợ anh. Emelia đang chết cứng trên ghế ngồi bên cạnh anh, thỉnh thỏang len lén liếc nhìn sa hòang. Nikolas đóan rằng cô bị khiếp sợ bởi Peter. Tầng lớp xã hội thấp kém của những người nông dân giống như Emelia đã được dạy dỗ rằng sa hòang của nước Nga là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế gian, là cha và là người có quyền lực vô hạn, và người duy nhất có địa vị cao hơn ông ta là Đức Chúa Trời. Để xoa dịu Emelia và khiến cô tập trung vào vở kịch, Nikolas thường xuyên thì thầm vào tai cô, phiên dịch những cụm từ và câu đùa vui từ tiếng Pháp sang tiếng Nga.
Khi vở kịch kết thúc, những vị khách mời được dẫn đến phòng ăn và được sắp xếp ngồi vào một chiếc bàn dài. Một lần nữa, Nikolas lại ngồi bên trái sa hòang, Menshikov ngồi bên phải. Emelia được xếp ngồi ở tít đằng xa, trông có vẻ không thoải mái khi so sánh với những người phụ nữ hòang gia ăn mặc sành điệu ngồi bên cạnh. Những chiếc đĩa nặng nề thích hợp để đựng cá và thịt nướng được mang ra, và rượu được rót vào những chiếc ly thủy tinh hồng chạm bạc.
Nikolas nói rất ít, chỉ ngồi dựa lưng trên ghế và quan sát sa hòang cùng với Menshikov. Trong suốt cuộc đời anh, Nikolas đã từng rất ghét một vài người ngay cái nhìn đầu tiên, nhưng Aleksandr Danilovich Menshikova, gần đây được phong là Hòang Thân của Izhora, là một trong số đó. Có lẽ đó là vì Menshikov rõ ràng cũng rất căm ghét anh một cách dữ dội.
Gã đàn ông với khuôn mặt-lạnh lùng, cao, gầy-trơ xương vì nhiệm vụ đầy gian khổ của hắn ở Ba Lan, Menshikov dính chặt lấy Sa hòang như hình với bóng, cố gắng đoán trước tất cả những suy nghĩ và nhu cầu của ông ta. Hắn có đôi mắt màu ngọc lam khác thường, khắc nghiệt và khôn ngoan, cùng với đôi môi nhỏ, cứng rắn, tô điểm trên khuôn mặt là hàm ria mép giống y hệt với Peter. Nhờ vào sự kết hợp của khả năng chịu đựng ,sự khôn khéo, và tham vọng, Menshikov đã thăng tiến quyền lực rất nhanh khiến hắn thường tự cho phép bản thân được quyền lên tiếng thay cho sa hòang. Ý thức sâu sắc được tình bạn dường như tồn tại giữa hai người đàn ông. Menshikov ghen tị dữ dội vì mối quan hệt tốt đẹp giữa anh và sa hòang, và rõ ràng là bị đe dọa bởi bất kỳ ai mà sa hòang nói chuyện cùng hoặc khen ngợi.
Menshikov nói chuyện với Nikolas theo tông giọng thều thào như mèo. “Thật đáng ngưỡng mộ làm sao khi Ngài luôn tuân theo truyền thống của gia tộc Angelovsky về việc kết hôn với tầng lớp nông dân! Họ sinh đẻ chẳng chút khó khăn nào, và huấn luyện họ thật là vấn đề dễ dàng làm sao.”
“Alexashka,”Peter cất giọng cảnh báo, nhưng Menshikov vẫn tiếp tục nói nhảm.
“Ngài thật sáng suốt khi bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu, Nikolai. Không có bất kỳ thứ gì có thể cản trở lòng trung thành tận hiến của một người đàn ông dành cho sa hòang và nước Nga, đặc biết là không có tình yêu cho người phụ nữ nào. Đòi hỏi những kẻ phục tùng, phụ nữ…họ luôn muốn tất cả mọi thứ cho chính bản thân họ. Chừng nào mà người đàn ông hiểu rõ điều gì quan trọng trước nhất, anh ta sẽ làm tốt.”
“Tôi biết rõ điều gì quan trọng nhất,” Nikolas cam đoan với hắn ta, giọng nói thâm trầm, đôi mắt cứng rắn. Nikolas thấy rõ Emelia đỏ bừng mặt trong ngượng ngùng khi Menshikov đề cập thẳng thừng về xuất thân của cô. Nikolas quay sang cô, dịu dàng nhận xét. “Chỉ nhìn xem ngài ấy đã tiến xa biết là bao nhiêu, ruyshka. Bạn của chúng ta Menshikov bây giờ có thể là hòang thân của nước Nga, nhưng ngài ấy cũng xuất thân từ một kẻ bán bánh trong khu chợ Moscow.”
Khuôn mặt Menshikov co rúm lại như thể bị ong chích,và Peter cười nức nẻ. “Anh tự chuốc lấy đấy nhé, Alexashka,” ông ta nói, vẫn tiếp tục cười thầm vẻ thích thú. “Anh nên biết rằng bây giờ không phải là lúc để chọc tức Nikolai. Hắn ta là một con hổ đang ngủ yên. Tốt nhất là đừng nên đánh thức con hổ ấy dậy.”
“Tất cả chúng tôi không thể được sinh ra đã là người quý tộc giống như dòng họ Angelovsky,” Menshikov lẩm bẩm. “Thật may mắn cho nước Nga khi Sa hòang tin tưởng khen thưởng cho người đàn ông vì phẩm chất của chính anh ta chứ không phải vì dòng máu cao quý đó!”
“Tất cả những gì ta yêu cầu là thần dân của ta trao cho ta lòng trung thành và sự tận tụy phục vụ,” Peter trả lời. “Bằng cách này một người nông dân có thể tự chứng minh được rằng bản thân hắn ta cao quý hơn một vị hòang thân.” Khi ông ta dõi theo ánh mắt của Nikolas, sự tập trung của Peter chú ý đến Emelia. “Nàng đến từ ngôi làng nào, cô gái bé nhỏ?”
Đó là câu hỏi thông thường, mang tính chất xã giao mà hầu hết những người Nga thường trao cho nhau để thể hiện sự quan tâm lịch sự. Tuy nhiên, tác động đến Emelia, là sự bất ngờ. Cô trở nên rất nhợt nhạt, và những giọt mồ hôi ẩm ướt lấp lánh xuất hiện trên trán cô. Sự im lặng của cô kéo dài một lúc lâu đến mức hầu như không thể chịu đựng nổi, khiến Nikolas nghĩ rằng cô không tài nào trả lời nổi câu hỏi này.
Cô cất giọng trả lời lí nhí. “Tôi…đó là…Preobrazhenskoe.”
Peter im lặng, ngoại trừ động tác giật giật kỳ quái bắt đầu từ má trái của ông ta.
Cái nơi quái quỷ đó là gì chứ? Nikolas âm thầm suy nghĩ trong lo lắng, anh bất ngờ nhận ra rằng Preobrazhenskoe là nơi mà rất nhiều cuộc nổi lọan tàn bạo đã bắt đầu. Đó là quê hương của những kẻ phiến lọan người Streltsy, chịu trách nhiệm về cái chết của hầu hết gia đình của Peter khi ông ta còn là một đứa trẻ. Bọn chúng đã giết chết họ hàng của ông ngay trước mắt ông. Cú sốc tinh thần đó đã khiến ông ta bị tai biến mạch máu làm cho phần mặt bên trái và cổ thỉnh thỏang bị co giật đau đớn, và điều này sẽ kéo dài đến suốt cuộc đời ông. Sau cuộc nổi loạn thứ hai của người Streltsy tại Preobrazhenskoe diễn ra, những bản án tử hình ghê tởm đã được thực hiện ở đó cho đến khi mặt đất tràn ngập-máu trong vòng mấy chục dặm quanh đó. Việc đề cập đến ngôi làng có thể gây ra rất nhiều phản ứng tiêu cực từ Peter. Menshikov quan sát Emelia với tâm trạng hân hoan được ém kín đi. “Và tất cả gia đình của nàng đều xuất thân từ Preobrazhenskoe à, bạn thân mến?” hắn ta hỏi với giọng điệu hiểm độc sắc sảo.
“Vâng ạ,” cô thì thầm, giữ mặt mình không gục xuống. Cô chính là hiện thân điển hình của tội lỗi.
Phát hiện mới mẻ này như một viên gạch giáng thẳng vào giữa trán Nikolas. Anh nhớ lại những mẫu đối thoại nhỏ mà họ cùng trao đổi với nhau tại lâu đài của Gorlokov, những câu trả lời miễn cưỡng của cô trước vài câu hỏi của anh.
“Cha em đã qua đời…gia đình em bị ghét bỏ vì những ý kiến phản động…”
Cha của cô có lẽ đã bị tử hình vì là kẻ phiến lọan Streltsy.
Cố gắng đương đầu với thông tin mới mẻ này, Nikolas hơi-nhận thức được khung cảnh đang diễn ra trước mắt anh.
Khuôn mặt Peter đầy sát khí khi ông ta di chuyển để thay đổi chiều hướng cuộc đàm thoại. “Nói đủ rồi đấy,” ông ta ra lệnh. “Mọi người ăn đi thôi!” Ông ném về phía Emelia tia nhìn lạnh lùng. “Chẳng trách sao nàng lại gầy trơ xương như vậy-chẳng có tý ty thức ăn nào trên đĩa của nàng cả. Đến một miếng thịt nhỏ xíu cũng không!”
“Tôi-tôi không thích nó,” Emelia ấp úng.
Biểu hiện của Peter càng u ám hơn. “Không thích thịt sao? Cô gái ngu ngốc-không ai có thể sống mà không ăn thịt.”Ông ta chọn một miếng thịt gà từ những ngón tay to lớn của ông và ném nó lên dĩa của cô, khiến miếng thịt rơi độp xuống dĩa. “Đây này-thức ăn từ chính tay ta chọn đấy. Ăn ngay bây giờ đi!”
Những ngón tay của Emelia run rẩy cầm cái nỉa lên, trong khi toàn bộ bàn tiệc tập trung sự chú ý vào cô. Cô chọn một miếng thịt gà sáng bóng và quan sát nó với khuôn mặt khổ sở uể oải.
Nikolas quan sát cô rồi từ từ thấu hiểu mọi điều. Emelia chắc chắn là cô ấy ở tương lai, với tất cả những bản năng thích và không thích đều giống y hệt. Ăn thịt không phải là tính cách của cô. Anh không thể để cô bị ngược đãi như vậy, nhất là khi cô có khả năng ói ra tất cả trên bàn ăn này. Anh can thiệp một cách lặng lẽ. “Batushka, tôi sẽ tống cổ cô vợ bất phục tùng này lên phòng của nàng ta ngay bây giờ, nơi mà nàng ta sẽ đi mà không ăn tối và suy ngẫm về hành vi xuẩn ngốc của nàng ta.”
Peter chỉ vào miếng thịt gà. “Không cho đến khi nàng ta ăn hết miếng thịt này.”
Nikolas nhìn lướt qua Emelia. Cô đang nâng miếng thịt lên miệng. Khuôn mặt cô trở nên tái xanh nhợt nhạt. Anh biết rõ rằng cô sẽ không thể giữ chặt nó. “Đi,” anh cáu kỉnh nói.
Emelia ném cho anh cái nhìn đầy đau khổ, biết ơn, và chạy vụt ra khỏi phòng trong tư thế của kẻ bại trận.
*******
6 giờ sau,Nikolas đi lên cầu thang với những bước chân mệt mỏi. Tòan bộ cơ thể anh căng cứng lên vì giận dữ, thất vọng và cảm giác phản bội đầy nặng nề. Buổi tối nay thật khủng khiếp. Sau khi Emelia đi khỏi, tâm trạng cáu bẩn của Peter đã hủy hoại tất cả những nỗ lực gợi chuyện của mọi người. Menshikov thì khuyến khích ông ta với những lời thầm thì quỷ quyệt theo kiểu đổ thêm dầu vào lửa và nói bóng gió vu vơ, trong khi đám khách mời thì phân vân giữa vẻ thích thú kinh tởm và lo lắng. Peter rõ ràng không thích cô dâu mà Nikolas đã lựa chọn. Nikolas tốt hơn hết là nên đồng ý với ông ta. Sau khi tất cả mọi người nốc hàng đống rượu và vodka, Peter và đoàn tùy tùng của ông ta đã rời đi ngay trong đêm. Và cuối cùng, Nikolas cũng được tự do để xử lý cô vợ dối trá của anh.
Hòan hảo, anh tức giận nghĩ. Tất cả những gì mình cần đối với tình huống nan giải chết tiệt này là mình phải gánh lấy một người phụ nữ, mà cả gia đình cô ta bị dính líu đến mưu đồ lật đổ sa hòang. Anh hầu như không thể chờ để đi đến căn phòng của Emelia và trút hết cơn phẫn nộ của anh lên người cô. Anh sẽ bắt cô phải thừa nhận cha cô là 1 strelets(2), và rồi anh sẽ khiến cô phải không ngừng hối lỗi vì đã lừa dối anh phải kết hôn với cô. Cô phải biết rõ rằng anh sẽ không bao giờ tự gây nguy hiểm cho bản thân bằng cách chọn con gái của kẻ phản bội. Bây giờ chiếc bóng của sự nghi ngờ đã sáng tỏ đối với Nikolas, và kể từ giờ trở đi mỗi bước đi của anh sẽ được xem xét một cách cẩn thận.
Tiến gần đến phòng ngủ của Emelia, Nikolas lách mình vào bên trong và cẩn thận đóng cửa lại một cách khéo léo. Ánh sáng rực rỡ màu đỏ-và-vàng từ lò sưởi là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng. Anh gần như không thể nhận ra thân hình co rúm của Emelia nép bên cạnh giường. Cô hóa ra là đang cầu nguyện. Tốt đấy, anh thầm nhếch môi cươì khinh bỉ, cô sẽ cần rất nhiều lời cầu nguyện chết tiệt trước khi tôi chấm dứt cuộc hôn nhân này với cô. “Chúng ta sẽ phải nói chuyện,” anh nói, giọng điệu gay gắt vì giận dữ.
Emelia ngay lập tức tiến gần lại anh. “Nikolai,”cô nói nghẹn ngào. Cô mở to mắt, đờ đẫn vì kinh hòang. “Ngài phải trừng phạt em. Em đã làm cho sa hòang nổi giận, và bây giờ sự phẫn nộ của ông ấy sẽ nhắm vào ngài. Đây này-cầm lấy cây roi đi-em phải bị trừng phạt. Làm ơn, em không thể chịu nổi khi biết được em đã làm gì-”
“Chờ đã,”Nikolas lên tiếng, cắt ngang những lời nói lảm nhảm của cô. Anh nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ tay cầm của chiếc roi bạc, và ra hiệu cho cô đặt nó sang một bên. “Ta muốn hỏi em vài câu hỏi-”
“Đây, cầm lấy đi,” cô khăng khăng nài nỉ.
“Lạy Chúa, ta sẽ không đánh em!”anh kéo chiếc roi ra khỏi tay cô và quăng nó đến góc phòng, khiến nó rơi ịch xuống sàn nhà. Khi anh đối mặt trước cô vợ run rẩy của anh và nhìn thấy những vệt nước mắt chảy dài xuống từ đôi mắt trống rỗng của cô, cơn thịnh nộ của anh xẹp xuống dần trong khoảnh khắc đáng ngạc nhiên. Anh tự nguyền rủa bản thân vì đã trở nên ủy mị một cách quá dễ dàng.
“Nhưng ngài phải,”Emelia thầm thì.
“Ta sẽ bị đày xuống địa ngục nếu ta phải làm điều này!”
“Làm ơn…”cô cúi đầu và rùng mình.
Không thể tự chủ được, Nikolas vươn tay ra và kéo thân hình thanh mảnh của cô vợ áp sát vào anh. “Chỉ cần nói cho ta sự thật thôi,”anh nói, môi anh dập dờn trên mái tóc của cô. “Cha em có phải là một kẻ nổi lọan strelets không?”
Cô bắt đầu khóc òa dữ dội hơn, thở hổn hển nức nở từng từ rời rạc. “Vâng…ông ấy đã bị treo cổ…mẹ của em đã chết vì quá đau buồn…không thể nói với ngài…em muốn…trở thành vợ ngài, và nếu ngài biết…”
“Nếu ta biết rõ, ta đã không kết hôn với em,”anh kết thúc giùm cô.
“Xin hãy trừng phạt em,”cô van xin.
“Kẻ ngu ngốc bé nhỏ,”anh nói một cách cay nghiệt, và kéo cô lại gần hơn để cố gắng dỗ dành cô. Anh vuốt ve bờ lưng run rẩy của cô. “Thề trước tên của Đấng tối cao, sao em lại nghĩ rằng ta có thể để những lằn roi quất lên người em cơ chứ? Làm sao mà ta lại đánh đập em bằng chính đôi tay của ta được? Ôi, lời mời gọi đó chẳng hấp dẫn chút nào, kẻ thông minh bé nhỏ của ta. Nhưng thậm chí nếu ta cố gắng, ta cũng sẽ không bao giờ đánh em dù chỉ bằng một ngón tay.”
“Bởi vì em là vợ ngài sao?” cô run giọng hỏi.
“Bởi vì em là của ta. Em là người duy nhất ta đam mê, dù rằng em có thể khiến ta suy sụp. Bây giờ thì ngừng khóc đi nào-nước mắt chẳng thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.”
“Em k-không thể, cô nức nở áp mặt vào cổ anh.
“Nín đi,” Nikolas nói, bối rối vì bị dồn vào thế cùng. Anh đẩy mái tóc xoăn đỏ của cô ra và áp môi lên bờ má ẩm ướt của cô. Mùi vị của những giọt nước mắt, hương vị mằn mặn trên làn da mịn màng như lụa, khiến anh chóang váng. Anh di chuyển đến khóe miệng cô, bờ môi dưới run run của cô, như nhẹ nhàng gợi ý những ham muốn ẩn sâu bên trong. Anh dịu dàng hôn cô, rồi sâu hơn, mạnh mẽ hơn, cho đến khi lưỡi anh đẩy sâu vào bên trong miệng cô và anh hoàn toàn chinh phục được cô, sở hữu trọn vẹn bờ môi cô. Cơn nức nở của cô kết thúc mtộ cách thần kỳ, và cơ thể cô ép sâu vào người anh. Cô rất ấm áp, rất khêu gợi một cách ngọt ngào, khiến ham muốn của anh không thể kiểm soát nổi nữa, và anh có thể chiếm lấy cô ngay tại đây. Thay vì vậy anh lại bức người ra khỏi cô với tiếng rên rỉ đau đớn và sải bước đến cạnh lò sưởi. Anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang kêu lách tách và đấu tranh để lấy lại bình tĩnh.
“Ta không thể làm điều này,”anh nói ngắn gọn.
Emelia đứng bất động sau lưng anh. “Tại sao chứ?”cô hổn hển hỏi nhẹ.
Cô sẽ chẳng hiểu tý gì về những lời giải thích của anh, và cảnh tượng sau khi anh trình bày, khiến anh cười phá lên đầy mỉa mai. “Ta không thể giải thích cho em hiểu rõ được. Chúa ơi, những điều mà ta có thể nói với em…em sẽ không bao giờ tin.”
“Em có thể,” cô tuyệt vọng nói, giọng cô nghe có vẻ khá gần gũi hơn trước đây.
“Hả?”Nụ cười của anh chấm dứt vì lời gợi ý cáu kỉnh đó. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta nói với em rằng ta có thể thấy rõ được tương lại? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta quả quyết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, sau 170 năm nữa?”
Cô trả lời sau 1 hồi lâu lưỡng lự. “Em có thể tin vào điều đó…em nghĩ vậy.”
“Đó là sự thật. Ta biết chính xác tương lai sẽ ra sao. Chẳng có điều gì tốt đẹp đến từ cuộc hôn nhân của chúng ta, không có tý giá trị gì cả. Nhà Angelovsky là một gia tộc thối nát. Biết rõ sự khốn khổ và đau đớn về tinh thần mà họ sẽ gây ra cho những thế hệ kế tiếp,cho chính bản thân họ và những người khác,ta không thể để tương lai tồi tệ này tái diễn lại lần nữa. Sẽ không có bất kỳ đứa trẻ nào được phép ra đời từ cuộc hôn nhân của chúng ta bởi vì ta không thể cho phép huyết mạch gia đình được tiếp tục.”
Emelia kêu lên hoang mang. “Nếu như ngài suy nghĩ như vậy, tại sao ngài lại cưới em chứ?”
Anh lắc đầu và chửi rủa. “Ta không biết. Ta không thể chịu nổi khi làm cho em buồn rầu.”
“Đó là số phận,”cô nói giản dị.
“Ta không biết nó là gì,”anh lẩm bẩm. “Nhưng chết tiệt là nó không tốt chút nào.” Anh nhặt lấy cây que cời lò sưởi và thọc mạnh vào đám lửa đang cháy tí tách.
“Nikki,”cô hỏi, “liệu tình yêu có nảy nở giữa chúng ta không khi cả hai ta gặp lại nhau ở tương lai?”
Anh đột ngột quay phắt người lại vì cách cô gọi tên anh. Cô trông bối rối và hỏang sợ, đôi mắt cô đầy tràn vẻ dịu dàng cảm thông khiến người anh mềm đi đến tận xương tủy.
“Không,”anh trả lời,đặt que cời lửa sang một bên. “Trong tương lai, em sẽ căm ghét ta vì đã lấy đi tất cả mọi thứ em yêu thương. Ta sẽ làm tổn thương em, hết lần này đến lần khác.”
“Không tổn thương nào có thể xảy ra vì yêu thương ai đó,” cô thầm thì. “Em không hiểu biết nhiều thứ, nhưng em chắc chắn về điều đó.”
“Ta không biết phải yêu như thế nào,”anh nói, âm giọng nặng nề chứa đầy sự căm ghét chính bản thân anh. “Ta không bao giờ biết. Và ta không xứng đáng nhận lấy tình yêu. Tin ta đi.”
Những giọt nước mắt nóng hổi lấp lánh trong đôi mắt xanh dương của cô. “Em có thể yêu ngài mà. Ngài thậm chí không cần phải yêu lại em.”
“Không,” đó là tất cả những gì anh có thể nói, lặng nhìn khuôn mặt tràn đầy-xúc cảm, ửng hồng của cô.
Emelia bước thẳng đến chỗ anh, và trượt cánh tay thon thả của cô vòng quanh người anh. Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào một bên cổ anh. “Em không quan tâm đến tương lai.”Những từ ngữ của cô dường như đốt cháy làn da anh. “Bây giờ tất cả những gì em quan tâm là em đang ở đây với ngài…và em rất yêu ngài.”
“Em không thể,”anh dịu dàng nói, trong khi một luồng cảm xúc ấm-nóng bùng nổ trong lồng ngực anh. “Em không có lý do gì phải-”
“Em không cần lý do. Tình yêu không giống với bất kỳ điều gì.”
Đối mặt với sự ngoan cố, tình yêu mụ mị của cô, Nikolas nhận ra rằng anh không thể phòng thủ hoặc lùi bước được nữa. Anh rên rỉ và tìm kiếm bờ môi cô, hôn cô với tất cả nỗi dục vọng bốc cháy thẳm sâu trong con người anh. Anh lấp đầy cơ thể cô bằng đôi bàn tay của anh, khum tay bên dưới vùng đồi ẩm ướt của cô, hông, đôi gò bồng đảo của cô, tham lam và sục sạo liên tục. Cô mở rộng miệng ra đón nhận nụ hôn điên cuồng của anh, và dâng hiến cơ thể cô với sự tự nguyện dịu dàng khiến anh bị đổ gục hoàn toàn. Khóa tay xung quanh cô, anh ôm cô chặt đến nỗi khiến cô cau mày và thở hổn hển vì đau đớn. Anh liền nới lỏng vòng tay ra một chút, và dựa trán vào người cô, thở hổn hển áp sâu miệng anh vào bờ môi cô.
“Ta không biết phải làm gì đây,”anh nói, từ trước đến nay chưa bao giờ biết phải thú nhận ra sao.
“Ngài mong muốn điều gì nào?” cô thì thầm. Đó là một câu hỏi khiêu khích, đặc biệt khi đang bị xiết chặt vào cơ thể đang khuấy động của anh.
Anh muốn áp lực nặng nề đè chặt trong lồng ngực anh được cất bỏ đi…anh muốn được tự do bằng cách này hay cách khác. “Ta muốn ở một nơi không có quá khứ lẫn hiện tại. Ta muốn nói cho em biết….”
“Nói với em điều gì?”
Nikolas lùi lại một chút để nhìn rõ khuôn mặt rạng ngời của cô. Trái tim anh đập thình thịch giai điệu giống như kinh hãi điều gì đó. Anh nắm chặt khuôn mặt cô trong đôi bàn tay run rẩy của anh, và nhìn trực diện vào đôi mắt xanh dương mơ màng của cô. Cô quá xinh đẹp, quá tốt so với anh.
“Ta không thể,” anh nghe bản thân tự lên tiếng nói.
“Hãy để tương lai tự lo liệu lấy,” cô cố thuyết phục. “Hãy để những người khác tự chịu trách nhiệm về chính họ. Tất cả những gì ngài có thể làm bây giờ là sống một cuộc sống hạnh phúc cho chính ngài, với em.”
Nikolas lắc mạnh đầu, tự hỏi liệu có thể dễ dàng như vậy không. Anh chưa bao giờ sống riêng cho chính bản thân anh, mà không gánh lấy gánh nặng lịch sử đen tối của gia tộc anh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ném bỏ tất cả mọi thứ sang một bên? Những ký ức tồi tệ đó hầu như chắc chắn sẽ tái diễn thêm lần nữa-sự ngược đãi của cha anh-cái chết của anh trai anh, sự suy đồi của chính anh. Làm sao anh có thể yêu thương Emelia bây giờ, khi biết rõ những gì sẽ xảy ra chứ?
Nhưng anh muốn ở bên cạnh cô quá đỗi, và dường như anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh đã cố gắng phủ nhận tình yêu của anh giành cho cô bao lâu rồi nhỉ? Hàng ngày, hàng tháng, hàng năm…và tất cả chúng đều trở nên vô ích. Tại sao phải tiếp tục cố gắng chứ? Anh không quan tâm đến cái giá phải trả khi bày tỏ tình yêu của anh đối với cô. Cô đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Bất ngờ sự xúc động của anh đột nhiên lắng xuống, trong anh tràn ngập cảm xúc bình yên mà anh chưa từng biết đến trước đây. “Ta nghĩ cuối cùng ta cũng biết rõ tại sao ta lại ở đây,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Không phải để thay đổi lịch sử của gia tộc ta. Đó là ở bên cạnh em. Để nhớ lại những khoảnh khắc khi ta…có đủ khả năng cảm nhận theo cách này.”
“Cách nào?” cô thì thầm, bàn tay cô trượt lên nắm lấy cổ tay siết chặt của anh.
Bóng hình ảo ảnh từ từ mờ dần đi. Anh nuốt giọng khó khăn chống lại sự co ép buốt nhói trong cổ họng anh. “Ta…yêu em.” Anh hôn lên trán cô, chỉ lần này thôi anh sẽ hòan tòan dịu dàng và nhún nhường. Một luồng cảm xúc trong lành và nhức nhối mà anh chưa bao giờ biết đến chạy dọc người anh. “Anh yêu em,” anh lặp lại, hôn lên đôi mắt dịu dàng của cô, và tiếp tục thì thầm những từ ngữ yêu thương huyền diệu lên làn da và mái tóc cô. Trong một khỏang thời gian dài, anh không nhận ra bất kỳ điều gì ngoại trừ việc cả hai đang đứng trong luồng ánh sáng tỏa ra từ lò sưởi, hoàn toàn đắm mình vào nhau. Sau đó họ dịch chuyển đến chiếc giường, mặc dù anh không nhớ rõ là anh dẫn đường cho cô, hay là cô dẫn đường cho anh.
Anh cởi bỏ quần áo của cả hai ra, và ôm chặt cơ thể trần truồng của Emelia áp sát vào lòng anh, giữ cho cô được ấm áp và an toàn trong vòng bao bọc của chiếc mền bằng lụa-và-vải Đamát. Với đầu ngón tay của mình, anh mơn man đôi môi góc cạnh quyến rũ của cô, sóng mũi thẳng đứng, đường chẻ của đôi lông mày hung đỏ. Cô vòng tay ôm lấy người anh và ngập ngừng vuốt ve bờ lưng vạm vỡ của anh. Sự đụng chạm ấm áp của cô khiến trong anh dâng tràn lên sự ham muốn ban sơ, rút đi tất cả sức mạnh kiềm nén của anh.
Khuôn miệng anh dòm dẫm tìm kiếm bờ môi cô, dịu dàng thúc ép, trong khi đầu gối anh trượt vào giữa đôi chân mượt mà, suôn dài của cô, và tách chúng ra. Đôi bàn tay anh mơn man xiết chặt khuôn ngực cô cho đến khi núm vú hồng nhọn căng cứng vươn cao lên. Emelia run rẩy và quằn quoại van xin bên dưới anh, nhưng anh vẫn tiếp tục mơn trớn thật dịu dàng và chậm rãi. Chưa từng có bất kỳ điều gì mê hoặc anh giống như vậy, làm tình…bộc lộ tình yêu bằng miệng, tay và cơ thể. Anh dịu dàng hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể cô, lướt môi từ đầu xuống đến bàn chân dài, thon thả của cô, rồi ung dung quay trở lại vùng đồi ngọt ngào xoăn đỏ ngay giữa đùi cô. Anh hôn mạnh lên phần da thịt mềm mại nhất trên ngươì cô, liếm sâu vào đám cỏ nâu vàng ngọt ngào. Emelia chùn người lại trong bất ngờ và thích thú, những ngón tay cô vày vò mái tóc anh trong khi miệng cô hổn hển vang lên những tiếng rên rỉ vì sung sướng. Khi cô đã bắt đầu trở nên ẩm ướt và sẵn sàng cho anh, anh trườn người lên trên cô, ăn khớp nhịp nhàng với cơ thể cô.
Emelia trượt tay quanh cổ anh, và hôn lên tai anh. “Em không biết làm sao để làm hài lòng anh nữa,”cô thầm thì tuyệt vọng. “Em có thể giúp gì không? Em có thể cho anh điều gì đây?”
“Bản thân em. Đó là tất cả những gì anh khao khát.” Anh hôn và vuốt ve cô, thuyết phục cô khám phá cơ thể anh như cô hằng mong muốn. Khi cả hai không còn chịu đựng nổi sự kích thích nữa, anh cẩn thận đi vào bên trong cô, cau mày lo lắng vì tiếng thúc thít đau đớn của cô. “Anh xin lỗi,”anh thở ra, nặng nề ấn sâu vào bên trong hơn nữa. “Anh xin lỗi vì làm em đau.”
“Không,không…”Cô quấn tay và chân xung quanh người anh, kéo anh lại gần hơn, uốn cong người lên khuyến khích anh tiếp tục.
Nikolas bắt đầu di chuyển, gắng sức dịu dàng với cô, trong khi luồng khoái cảm từ từ dâng lên trong anh khiến anh mất hết sự minh mẩn. Anh quên sạch mọi thứ trong đầu, tất cả vết tích của quá khứ lẫn hiện tại. Chỉ biết duy nhất mình cô…Emelia…Emma…xóa sạch đi tất cả sự đau khổ và giận dữ. Tâm hồn anh giờ đã được giải thoát,và lần đầu tiên trong đời,anh được nếm trải hương vị của hạnh phúc.
Streltsy:Sau sự kiện Sophia Alekseyevna mùa thu năm 1689, chính quyền Peter Vĩ Đại (Peter the Great) đã thực hiện 1 quá trình cải cách lực lượng Streltsy và chính trị.
Nikolas vừa kinh hòang vừa thích thú. Anh đã luôn luôn ngưỡng mộ thành tựu của Sa Hòang Peter. Anh từng đọc trong sách giáo khoa của anh về việc Peter đã tạo nên lực lượng hải quân Nga hùng mạnh, lãnh đạo đất nước đến chiến thắng trong cuộc chiến với người Thụy Điển kéo dài rõng rã 20 năm trời, và xây dựng thành phố St.Petersburg lộng lẫy. Sự pha trộn của bậc kỳ tài và sự hoang dã sẽ làm được tất cả, và cả hai phẩm chất đó đều hiện hữu rành rành trong người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Vị Sa Hòang nói liên tục về chiến tranh, sự tự tin-quá mức của Charles, Vua Thụy Điển, và thành công gần đây nhất của người Nga với chính sách “san bằng mọi thứ”. “Những kẻ ngu ngốc ương ngạnh đang cố gắng siết chặt con đường tiến lên xuyên qua Ba Lan, thậm chí bọn chúng còn không cung cấp nổi lương thực cho quân đội nữa.” Peter nói với nụ cười nham hiểm. “Chúng sẽ không thể chịu đựng lâu đâu, những tên Thụy Điển ngu ngốc. Chúng sẽ phải chấp nhận sự thất bại sớm thôi, còn không thì mùa đông khắc nghiệt sẽ tiêu diệt tất cả.”
“Charles có lẽ sẽ hành quân lên Đông Bắc,” Nikolas bình luận, cố gắng nhớ lại chút ít kiến thức lịch sử về quân đội Nga mà anh đã từng được học trong suốt thơì niên thiếu của anh. “Hắn sẽ cố gắng đánh lấn vào mạng sườn tuyến phòng thủ của ngài tại Marsaw và tiến đến Lithuania-” giọng của anh tạm thời bị bóp nghẹn lại vì chiếc khăn tươi mát mà Sidarov ép vào mặt anh.
“Hắn sẽ không bao giờ vượt qua tất cả sông suối và đầm lầy được. Và thậm chí nếu hắn làm được đi chăng nữa, chúng ta sẽ chặn hắn ngay tại biên giới của thị trấn Grodno.”
Nikolas nhún vai, nhớ lại Charles đã vượt qua Ba Lan và chiếm được Grodno một cách dễ dàng. “Chỉ có Chúa lòng lành và Sa Hòang là biết rõ thôi,” anh nói, trích dẫn câu ngạn ngữ Nga cổ xưa. Anh lờ tịt đi đôi mắt đảo tròn của Sidarov vì một chút xu nịnh đó.
Nụ cười nở trên đôi môi mỏng của Peter. “Ta đã rất nhớ anh, Nikolai. Ta sẽ gặp anh thường xuyên trong suốt kỳ nghỉ của ta ở Moscow. Ta đã không ở thủ đô hai năm rồi. Có quá nhiều chuyện phải làm, đủ để giữ ta ở đây qua ngày lễ Gíang Sinh. Tiếc là Menshikov sẽ phải quay trở về trung đoàn của anh ta ở Ba Lan.”
“Chán thật,” Nikolas đáp nhẹ, đứng lên khỏi bồn tắm và khoác áo chòang Sidarov đưa cho anh.
Peter cười phá ra như thể Nikolas vừa mới nói đùa. “Không cần phải giả đò rằng anh nhớ đến hắn ta, Nikolai. Tất cả mọi người đều biết rõ sự bất hòa giữa anh và Menshikov. Nhưng anh phải đặt thù hận của anh qua một bên, ít nhất là cho đêm nay. Menshikov đã làm rất tốt vì đất nước này, và anh ta cần phải được tôn trọng vì những thành tích đã đạt được trên chiến trường của anh ta.”
Nikolas đồng ý với tiếng lẩm bẩm lừng chừng, không thoải mái với trải nghiệm mới mẻ về việc tôn sùng một gã đàn ông khác. Chiều cao của chính ông ta thì nhỏ bé, nhưng sa hòang thật sự là một gã khổng lồ.
“Hơn nữa,” Peter tiếp tục, “không có lý do gì mà cả hai ngươi lại không thích lẫn nhau. Anh và Menshikov đều có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều rất thông minh và đầy tham vọng-và sẵn sàng đạp bỏ những lề thói cũ kỹ để làm cho nước Nga sánh ngang hàng với các nước phương Tây. Cứ cho là Alexashka thiếu hụt đi vẻ tao nhã và đẹp trai giống như anh, nhưng hắn có tài năng riêng của chính hắn.”
“Đặc biệt khi điều đó đi kèm với của cải mà hắn đã giành được,” Nikolas nói vu vơ, nhớ đến danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử của Menshikov về tính tình tham lam vô độ, và sự lạm dụng quyền lực của hắn trong việc vơ vét tiền bạc từ người dân Nga và cả chính phủ. Anh nghe thấy Sidarov hít nhẹ vào vì lời nhận xét đầy hỗn xược của anh.
Khuôn mặt bên trái của Peter co rúm lại như thể gặp phải điều trái ý bực mình, nhưng ngay lập tức ông ta lại cười phá lên. Ông ta gởi đến Nikolas cái nhìn cảnh báo. “Alexashka của ta có những lỗi lầm, nhưng hắn đã phục vụ ta rất tốt. Còn về phần anh, người bạn thông minh của ta…Việc hợp tác với những thương gia Moscow tiến triển đến đâu rồi?Anh có thuyết phục được họ thành lập những công ty thương mại giống như Anh và Hà Lan chưa?”
Nikolas ngập ngừng, nghĩ cách làm thế nào để vượt qua tình huống khó khăn này bằng câu trả lời dối trá. “Tôi không tin là họ sẽ làm điều đó một cách tự nguyện,”anh nói, bắt gặp tia nhìn trực diện của Peter. “Sự chuyển tiếp từ khu chợ tự do posád đến ngành công nghiệp sẽ không dễ dàng đâu.”
Peter càu nhàu vẻ chê bai, mặc dù ông ta bộc lộ thái độ không ngạc nhiên gì cho lắm. “Luôn luôn có cách để cư xử với thần dân của ta. Họ bắt buộc phải tiến bộ, cho dù không mong muốn lựa chon điều đó một cách tự nguyện. À, hãy chuẩn bị để nhận lấy một nhiệm vụ mới, Nikolai. Từ giờ trở đi ta muốn anh sẽ kiểm soát công việc thương mai và tài chính của thành phố. Anh sẽ đưa ra những lời khuyên cho thống đốc, kẻ dường như chẳng hiểu biết tý gì về đường lối phát triển của phương Tây.”
“Nhưng tôi không-”Nikolas bắt đầu phản đối, hoàn toàn không có mong muốn nhận nhiệm vụ của chính phủ.
“Đúng vậy,ta biết anh rất sẵn lòng mà,” sa hòang cắt ngang, và sải chân bước đến cửa phòng tắm. “Ta phải đi tham quan những khu công sự mới trong thành phố, và xem xét việc xây dựng tiến triển đến đâu rồi. Ta sẽ trở lại sau vào tối nay, để tận hưởng một trong những bữa ăn tối tuyệt vời nhất gồm thức ăn và trò giải trí. Ta nghe nói rằng anh đã tân trang lại nhà hát tư nhân của anh-ta rất mong được chiêm ngưỡng nó đấy-”
Khi kẻ khổng lồ cáu kỉnh đã rời khỏi, Nikolas ngồi lên thành bồn tắm và lắc mạnh đầu trong hoài nghi. “Ta đã bị mất trí rồi,” anh lẩm bẩm.
Sidarov ra hiệu cho anh đi đến và thay trang phục trong căn phòng kế bên. “Sau khi tôi giúp ngài mặc đồ xong, thưa Đức Ngài, tôi sẽ phải chuẩn bị nhiều thứ cần thiết cho buổi tối nay. Không có thời gian để chậm trễ nữa rồi.” Anh ta ngừng lại và tế nhị nói thêm vào. “Ngài nên cố làm vui lòng sa hòang thêm chút nữa đi. Không nghi ngờ gì rằng Menshikov đang mưu tính chống lại ngài như thường lệ. Cũng còn tùy thuộc nhiêù vào khả năng của ngài để nhận được sự trọng đãi của sa hòang.”
“Dĩ nhiên rồi,”Nikolas buồn rầu cất tiếng. Sự cai trị của hòang đế luôn luôn giống nhau, dù ở bất kỳ thời đại nào. Cuộc sống của một người đàn ông phụ thuộc vào lòng khoan dung bốc đồng của sa hòang. “Ta cho là ta liếm gót giày của sa hòang nhanh hơn Menshikov liếm gót kẻ khác.Tầng lớp quý tộc có những đặc quyền riêng của nó.”
Sidarov liếc nhìn anh với vẻ chóang váng nhưng không nói gì, lẳng lặng đi làm nhiệm vụ của anh ta.
*** ****************
Khu điền trang được tập hợp lại với những hoạt động điên cuồng khi tòan bộ người hầu chuẩn bị sẵn sàng nhiều căn phòng trong trường hợp sa hòang và đòan tùy tùng của ông ta quyết định ở lại qua đêm. Những diễn viên của đoàn kịch dành riêng cho hòang gia đã được triệu đến để trình diễn vở hài kịch Pháp cho buổi tối nay, trong khi người đầu bếp hướng dẫn gia nhân trong việc chuẩn bị bữa tiệc trọng thể vĩ đại. Sidarov không làm gì ngoại trừ di chuyển như một cái bóng lờ mờ khi anh ta lướt nhanh xuyên qua tòa nhà, ra lệnh cho bất kỳ ai anh ta vô tình gặp.
Rời khỏi những bức tranh của chính anh, Nikolas bắt đầu điều tra tình hình tài sản hiện thời của Angelovsky. Anh ngạc nhiên khi khám phá rằng phần lớn tài sản của gia đình đã được kê báo một cách nghèo nàn. Lướt nhìn sơ qua ít giấy tờ và sổ sách kế toán anh có thể nhận ra rằng, tài sản của gia đình chỉ là một phần nhỏ khi so với gia tài khổng lồ sẽ có trong tương lai. Lợi tức của Angelovsky chủ yếu có từ việc cho thuê một số ít đất đai tư nhân, và khỏan lợi nhuận rất nhỏ từ nhà máy sản xuất đồ sứ của Hòang Gia. Có vẻ như giữa những mối quan tâm của Hòang Tử Nikolai, kiếm tiền không phải là việc tối quan trọng.
“Nikolai?” Gịong nói mềm mại của Emelia vang lên từ cửa thư viên, và anh nhìn lên thì thấy được vợ anh đang nhìn trộm ngay góc cửa.
“Chuyện gì vậy?”
Thận trọng, cô liều lĩnh bước vào trong phòng. “Sidarov nói rằng Sa hòang sẽ ăn tối chung với chúng ta tối nay. Em có phải ở đó không ạ?”
“Có,” anh cộc cằn đáp, đóng quyển sổ kế toán lại.
“Những người phụ nữ phương Tây luôn luôn ăn tối chung một bàn với chồng của họ.”
“Oh.”Cô cau mày bối rối và giật giật tay áo của chiếc váy nông dân mà cô đang mặc. “Em…Em chẳng có gì để mặc cả ngoại trừ chiếc váy sarafan này.”
“Chuyện đó sẽ ổn thôi.”
“Nó không thời trang. Nó không sang trọng tý nào.”
“Chúng ta sẽ có vài chiếc váy dạ tiệc được may sẵn cho em. Trong khi chờ đợi, hãy mặc bộ váy sarafan này đi.”
“Dạ, Nikolai.”
Tia nhìn gay gắt của anh vẫn chiếu lên khuôn mặt cô khi anh nhận ra rằng làn da của cô trông xanh xao một cách lạ thường. “Đến gần đây nào,” anh đột ngột nói.
Emelia tuân theo với những bước chân lúng túng, đến đứng bên cạnh chiếc bàn của anh. Nikolas đứng dậy và thăm dò khuôn mặt của cô. Một lớp bột phấn dày được đánh lên mặt cô che phủ đi làn da ửng hồng tự nhiên, mềm mại của cô, làm cho nó trông uể oải và trắng bệch. Nikolas nhẹ nhàng quẹt ngón tay lên gò má cô, tạo nên một vệt dài mịn màng trên lớp phủ trắng xóa. Vài hạt bụi của bột phấn vương lên đôi lông mi cong rợp bóng màu nâu vàng của cô.
“Vợ của Hòang Tử Gorlorkov đã đưa nó cho em,”Emelia nói. “Tất cả những quý bà danh giá đều sử dụng bột phấn. Nó được dùng để che đi những vết đốm của em.”
“Những vết đốm à?” Nikolas lặp lại, hoang mang. “Em ám chỉ những vết này à?”
Anh quẹt thêm một vệt dài nữa ngay gò má cô, khám phá ra những vết tàn nhang màu vàng rải đều trên khuôn mặt cô. “Ta thích những vết tàn nhang của em. Đừng cố che giấu “
Cô liếc nhìn anh vẻ hồ nghi. “Không ai thích chúng cả. Bao gồm cả em.”
“Ta thích.” Hơi mỉm cười, Nikolas nâng nhẹ cằm dưới của cô lên bằng đầu ngón tay anh.
“Em có thể ở lại đây và xem ngài làm việc một lúc được không?” Emma bốc đồng hỏi. “Tất cả mọi người đều quá bận rộn, và em không có việc gì để làm cả.”
Nikolas cảm nhận rằng cô đang chia sẻ cùng một tâm trạng bồn chồn, bứt rứt đã khiến anh phát bệnh suốt cả sáng nay. “Em có muốn đi dạo ra ngoài thành phố không?Ta nghĩ ta có thể đi đến Kitaigorod.”
Đôi mắt của Emelia sáng bừng lên khi nghe đề cập đến Kremlin-khu vực buôn bán sầm uất. Nơi tập hợp tất cả những cửa hàng bán lẻ tốt nhất. “Em chưa từng đến đó bao giờ!”
Anh thích thú vì vẻ kích động của cô. “Vậy thì nhanh lên nào và mang theo áo khoác của em. Và rửa mặt đi nhé.”
Emelia nhảy tưng lên quay đi một cách phấn khởi, trong khi Nikolas dặn dò những người hầu chuẩn bị xe ngựa-trượt tuyết. Khi Emelia gặp anh ở cổng trước, cô quấn chiếc khăn chòang to nặng, cũ kỹ quanh người cô với những lớp dày kềnh càng. Nikolas với tới mở bớt một lớp khăn gần ngay cổ họng cô. “Em không có áo khoác sao, bé yêu?”
“Không, nhưng những cái này rất ấm. Em hầu như không cảm thấy lạnh chút nào.”
Nikolas cau mày khi anh quan sát những lớp khăn chòang bị rách tưa ra. “Ta sẽ thêm áo khoác vào danh sách những thứ em cần.”
“Em xin lỗi, Nikolai,”cô nói một cách thành khẩn. “Em không có của hồi môn, không quần áo…Em đã đến với ngài mà chẳng có thứ gì cả.”
“Ta sẽ không nói về điều này nữa,”anh trả lời khẽ, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương rực rỡ của cô. Mặt sau của những ngón tay anh vô tình vuốt nhẹ lên làn da phủ đầy lông tơ nơi cổ họng cô. Nikolas ngừng lại, những ngón tay anh ngứa ran lên vì sự đụng chạm này. Anh nhức nhối cảm nhận thân hình tuyệt đẹp, thanh mảnh được che giấu bên dưới những lớp quần áo dày cộm này. Anh khao khát mong muốn mang cô lên lầu và cởi hết quần áo cô ra, rồi ôm lấy thân hình trần truồng của cô áp sát vào anh. Máu trong người anh chảy rần rần không thể kiểm soát được. Nhưng anh không thể làm tình với cô, dù cho anh có khao khát nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Anh không thể liều lĩnh làm cho cô mang thai, còn không thì tương lai bất hạnh của gia tộc Angelovsky sẽ tự lặp lại như nó vốn phải vậy.
“Đi thôi nào,” anh thầm thì, hộ tống cô đến chiếc xe ngựa. “Hãy đi ngắm nhìn Moscow nào.”
Emelia hơi hơi do dự tý xíu trước khi đồng ý khoác chung chiếc chăn bằng lông thú với anh trong xe ngựa. Rúc vào cùng nhau trong lớp chăn ấm áp, đôi chân họ được sưởi ấm bằng đá nóng, cả hai đi xuyên qua thành phố hướng đến Kremlin. Nikolas hết sức ngạc nhiên vì những khác biệt mà anh thấy trong pháo đài cổ. Mặc dù những vách tường đỏ quen thuộc vẫn ở đó, cũng như hàng dãy những đỉnh tháp mái vòm-xoắn tròn, Cung Điện Kremlin Vĩ Đại vẫn chưa được xây dựng xong. Chiếc chuông của Sa Hòang (Tsar' Bell)**, lớn nhất trên thế giới, vẫn chưa được đúc hay thậm chí là chưa được thiết kế nên. Những biểu tượng khổng lồ treo lên trên những cánh cổng của bức tường gạch đỏ khấp khuỷa, có ý nghĩa cầu xin sự khoan dung và che chở từ Thiên Chúa.
“Nó thật tuyệt vời,” Emelia nhận xét, nhìn theo ánh mắt của anh hướng lên phía cửa sổ. “Nghĩ về những gì đang xảy ra trong đó…” Khuôn mặt cô đanh lại hồi lâu. “Sa hòang và các viên chức có thể ngồi an tòan đằng sau những bức tường đó, và chỉ cần một hành động thôi họ có thể thay đổi cuộc sống của những người bên ngoài. Peter mong muốn chiến tranh, và hàng ngàn người sẽ chết vì tham vọng của ông ta. Peter muốn xây dựng một thành phố mới bên cạnh Biển Baltic-và những người đàn ông giống như chú và những anh trai của em đã bị bắt nhập ngũ để làm việc ở đó. Qúa nhiều người đã chết, vì làm việc cho sa hòang. Chú và các anh trai của em có lẽ cũng sẽ chết ở đó.”
“Em không thể chắc chắn về điều đó.”
“Petersburg là một nơi rất nguy hiểm. Có những tai nạn, dịch bệnh, thậm chí là thú hoang. Những con sói lang thang trên đường phố vào ban đêm, anh biết đó. Sa hoang đã sai lầm khi bắt ép gia đình của em làm những điều trái với mong muốn của họ. Ông ta có lẽ là một người đàn ông khôn ngoan và vĩ đại, nhưng đồng thời ông ta cũng rất ích kỷ!”Emelia ngừng lại và dè dặt thận trọng ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên vì phản ứng của anh đối với bài phát biểu bốc đồng của cô.
“Đó là những lời nói phản nghịch,”Nikolas lặng lẽ nói.
“Em xin lỗi-”
“Đừng xin lỗi. Em có thể nói bất kỳ điều gì em thích với ta, miễn là không có ai nghe lỏm được. Tất cả mọi người sẽ bị bắt và hành hình vì bất kỳ lời gợi ý nổi loạn nào.
“Dạ, em biết.”Cô chằm chằm nhìn anh vẻ tò mò. “Ngài sẽ không trừng phạt em vì đã nói những điều chống lại sa hòang chứ?” Nikolas khịt mũi, nghĩ về tất cả những nỗi đau đớn mà anh đã phải gánh chịu từ bàn tay của những viên chức chính phủ Hòang Gia. “Hầu như không. Mọi người-nam hoặc nữ đều có quyền nói lên quan điểm của họ.”
“Ngài rất kỳ lạ,”Emelia nói, nụ cười đầy ngạc nhiên quét qua khuôn mặt cô. “Em chưa bao giờ nghe một người đàn ông nói như vậy bao giờ.”
Chiếc xe ngựa dừng lại ở khu chợ. Rất nhiều cái nhìn tò mò tập trung lên họ khi họ bước xuống xe ngựa. Nikolas ôm Emelia một cách chắc chắn khi chân cô chạm lên miếng băng. “Thoải mái nào,” anh thầm thì, nắm chặt cánh tay cô. “Cẩn thận những bước chân của em đấy, nếu không em sẽ té ngã trước khi ta có thể bắt được em.”
“Cảm ơn,” cô hổn hển nói, và mỉm cười khi nhìn thấy khu chợ. “Ôi trời, có quá nhiều thứ để xem!”
Nikolas giữ tay anh sau lưng cô khi họ băng qua những dãy hàng, những quầy hàng và băng ghế chất đầy hàng hóa. Những thương nhân la hét nhằm thu hút sự chú ý, rao gọi những món hàng hóa chất lượng cao của họ. “Những đôi bốt da tốt này!” “Mền da cừu mịn màng đây!” “Bán tượng thánh đê!” Những người bán hàng rong thong thả đi quanh với những chiếc khay đựng thức ăn được đeo lên trên cổ họ: chai rượu mật ong nhỏ, bánh nướng pirozhki nhồi bắp cải và gạo, cá muối nhỏ, và đôi khi, còn có những món ngon lành như là chanh hoặc táo. Những khách hàng gồm cả người giàu và người nghèo ăn trên những chiếc khay giống nhau, có vẻ tự nguyện hòa trộn vào nhau.
Phía bên kia là hàng dãy với những cửa hàng được thiết kế vững chắc hơn, nơi ăn chốn ở của thợ thủ công thiết kế kim hòan, thợ mộc, và cửa hàng bán đồ kim chỉ. Những cái máy cắt đá đã đem hàng hóa của họ từ Ekaterinburg đến đây: những khuy áo và đồ nữ trang đã được thiết kế một cách hoàn hảo từ ngọc lục bảo rực rỡ hoặc đá màu xanh sáng chói; những viên pha lê, hòang ngọc, và thạch anh tím làm nên những hạt cườm và đồ trang sức. Những cửa hàng khác thì trưng bày nhiều thùng trứng cá caviar và gia vị, hay hàng đống lông thú hàng cao cấp, sẫm màu, bao gồm cả da hổ và da sói. Ngoài ra còn có một số cửa hàng bán trà Trung Quốc, dường như chỉ có một vài doanh nghiệp thuộc sở hữu-nước ngoài, khi so sánh với đám đông dân chúng sẽ chuyển đến thành phố vào thế kỷ thứ 19.
Dừng lại cửa hàng dệt ren, Nikolas dẫn Emma vào bên trong. Cô kêu lên thích thú khi nhìn thấy hàng dãy bàn chất đầy đăng ten với chất lượng khác nhau, một trong số chúng được dệt đẹp như những mạng nhện. Lùng sục liên tục nhờ những lời mời chào, Nikolas chọn một chiếc khăn chòang đăng ten màu trắng rất tinh tế đến nỗi nó chỉ có thể được dệt với tốc độ một giờ một inch(khoảng 2,54cm-marie).
“Em thích nó chứ?” anh ngẫu nhiên hỏi cô, và Emelia gật đầu ngơ ngác, anh búng đồng tiền vào bàn tay người thợ dệt, vẫn còn đang đứng chờ gần đó.
“Cho em sao?” Emelia kêu lên, khuôn mặt cô ánh lên vẻ phấn khích.
“Dĩ nhiên là nó dành cho em rồi.” một nụ cười giật mạnh trên môi Nikolas. Cẩn thận anh lấy tấm vải màu đen ra khỏi đầu cô và chòang dải đăng tên mềm mại, tuyệt đẹp phủ lên tóc cô. “Còn ai mà ta có thể mua cho nữa chứ?”
Người thợ dệt, một phụ nữ già nhỏ bé với bàn tay xương xẩu, gật đầu đồng tình. “Vô cùng xinh đẹp. Dải khăn trông giống như tuyết phủ trên mái tóc đỏ của bà.”
Emelia giơ tay lên và chạm vào dải đăng ten mịn màng đó. “Em chưa bao giờ sở hữu bất cứ thứ gì xinh đẹp giống như vậy,” cô thì thầm. “Thậm chí bộ váy cưới của em cũng là của cho mựơn mà có.”
Tấm khăn chòang kia đã được cẩn thận gói trong cái bọc bằng giấy. Sau đó Nikolas dẫn Emelia đến cửa hiệu bán nước hoa, phủ đầy hương trầm, dầu, và nước hoa khiến không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào. Trong khi Emelia quan sát những kệ đựng nhiều chai nhỏ kích thích sự tò mò của cô và những hộp nước hoa, Nikolas nói chuyện với người đàn ông Pháp lớn tuổi trong góc. “Monsieur, ta muốn chọn một lọ nước hoa cho vợ của ta.”
Người chế tạo nước hoa nhìn Emelia một cách chăm chú với đôi mắt đen, sáng rực. “Bà là người phụ nữ xinh đẹp. Có lẽ ngày nào đó ngài sẽ cho phép tôi pha trộn một lọai nước hoa đặc biệt dành riêng cho quý bà, thưa Đức Ngài. Trong khi chờ đợi, tôi có sẵn ở đây một lọ nước hoa với mùi thơm rất tuyệt vời. Hoa hồng, vỏ cam béc-ga-mốt, một chút hương bạc hà.” Tìm kiếm đằng sau quầy hàng, ông ta tìm thấy một lọ thủy tinh màu xanh và tháo nút chai ra. Ông đưa nó cho Emelia với vẻ lôi cuốn. “Cổ tay của bà, madame.”
Một cách cẩn thận Emelia duỗi thẳng tay ra, và người chế biến nước hoa chà sát giọt nước nhỏ xíu lên làn da cô. Emelia ngửi ngửi cổ tay cô và nhìn Nikolas với nụ cười kinh ngạc. “Nó có mùi giống như là hương cỏ mùi xuân vậy!”
“Tôi đã bảo bà là nó rất tuyệt vời mà,” ông ta nói với vẻ tràn đầy tự hào. “Tôi chế tạo ra nhiều lọai nước hoa dành cho tất cả những người phụ nữ quyền quý trong cung đình.”
Sau ít phút thương lượng, Nikolas mua lọ nước hoa và tặng nó cho Emelia. Cô nhận nó với biểu hiện sùng kính.
“Em không mong rằng ngài mua quà cho em,” cô nói, nâng niu lọ nước hoa một cách cẩn thận khi cô theo Nikolas ra khỏi cửa hàng. “Em không làm gì để xứng đáng với chúng.”
“Bây giờ em là vợ ta. Em có thể có bất cứ thứ gì em muốn.”
“Cái em thật sự muốn…”cô bắt đầu, và ửng hồng lên đến tận chân tóc.
“Gì em?” Nikolas thúc giục, hơi-lo sợ những điều cô ấy có thể nói.
“Em thật sự muốn-”Emma cố gắng nói lần nữa, nhưng đột nhiên ngừng lại bối rối.
Nikolas dừng lại bên cạnh đường phố, ánh nhìn của anh khám xét khuôn mặt cô. Anh không chắc lắm lý do tại sao anh lại mua quà cho cô, hoặc tại sao nó dường như cần thiết để chỉ cho cô biết cô đã làm anh rất vừa lòng. Cô là người phụ nữ duy nhất trên thế gian này mà anh không thể có. Anh chua chát tự hỏi tại sao cuộc sống luôn không dễ dàng chút nào đối với anh trong khi với những người đàn ông khác thì ngược lại. Anh chưa bao giờ có khả năng điều hòa những phần mâu thuẫn trong chính con người anh, một phần thì khao khát cô, và phần khác thì lại rất sợ hãi cô.
“Chúng ta nên quay trở về dinh thự,”a nh cuối cùng cũng lên tiếng. “Peter và đoàn tùy tùng của ông ta sẽ đến sớm đấy.”
Bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn cho Nikolas, bao gồm áo chòang nhung màu hổ phách dài, cổ tay áo đính gấm thêu kim tuyến, quần ống túm nhung bó sát, áo gilê thêm kim tuyến nạm ngọc, được xem là đỉnh cao về thời trang vào thời bấy giờ. Anh ghét tất cả mọi thứ của bộ quần áo này. Vừa vặn siết chặt người anh, gam màu chói lọi, phô trương-tất cả chúng đều đối lập với sở thích của anh. Anh thường quen với phong cách thời trang thanh lịch giản dị theo hai tông màu đen và trắng dành cho bữa tiệc tối, mọi chi tiết đính kèm quần và áo đều hài hòa với nhau, mọi thứ đều hợp mốt và sắc sảo. Đó là phong cách thời trang thịnh hành vào thời Nữ Hòang Victoria. Vào đầu thế kỷ 18, tuy nhiên, người đàn ông giàu có được cho là ăn mặc đầy khéo léo như một kẻ kiêu ngạo.
Cảm thấy buồn cười trong bộ quần áo diêm dúa lộng lẫy, Nikolas đi đến phòng Emelia. Anh thấy vợ anh đang ngồi trên bàn trang điểm thiết kế kiểu Pháp màu gụ, lúng túng nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa mùa xanh mà anh đã tặng cô chiều nay. Ngoảnh lại nhìn qua cửa khi nghe tiếng động nơi lối vào, Emelia mỉm cười ngắm nhìn một cách vui thích. “Bộ quần áo thật lộng lẫy,Nikolai.”
Anh càu nhàu không bày tỏ ý kiến gì và tiến đến gần bàn trang điểm. Emelia đang mặc chiếc váy sarafan màu đỏ, phối hợp nhịp nhàng với những dải ruy-băng đỏ được bện thành bím tóc xõa ra sau lưng. Cô phủ một tấm voan mỏng lên tóc cô và cố định nó bằng vòng xuyến mạ vàng. Không thể kiềm chế để giữ khỏi chạm vào cô, Nikolas vươn tay ra với lý do sắp xếp lại những viên ruby nhân tạo nhỏ xíu trên vương miện để nó nằm chính xác ngay giữa trán cô. Ngón tay cái của anh lướt nhẹ qua đôi lông mày của cô, vuốt ve bờ mi cong cong mùa nâu vàng sáng rực. Anh sẽ phải tặng cô một số nữ trang-không người vợ nào của gia tộc Angelovsky lại đeo đồ trang sức giả.
Emelia cựa quậy liên tục với lọ nước hoa màu xanh. “Em chưa bao giờ xức nước hoa trước kia. Làm sao em mở nó ra đây?”
“Hầu hết mọi người đều mắc phải sai lầm vì sử dụng quá nhiều. Chỉ xức một giọt nhỏ lên tay của em và đằng sau tai.” Vặn mở nút chai của lọ nước hoa ra,Nikolas xức một ít phép màu kỳ diệu lên cổ tay cô. Anh xoa nhẹ lên vùng da ẩm ướt đó bằng những đầu ngón tay của anh, cho đến khi hương thơm của những bông hoa mùa hè tỏa mùi ngây ngất lên mũi anh. “Một số phụ nữ thích xức nước hoa lên những nơi có khả năng tỏa mùi mạnh mẽ…vùng cổ họng, phía sau đầu gối…”
Emelia mỉm cười, vẫn giữ yên khi anh chạm vào phần hõm mịn màng đằng sau dái tai cô. “Nhưng đâu có ai nhìn thấy đôi chân của em!”
Suy nghĩ về bắp chân nhỏ nhắn,mạnh mẽ của cô, nâng lên xoắn chặt xung quanh anh, làm miệng Nikolas khô khốc đi. Anh nhìn vào đôi mắt xanh hớn hở của cô. Nếu anh muốn, anh có thể làm tình với cô ngay tại đây, mang cô đến chiếc giường chỉ cách vài mét thôi, kéo thốc chiếc váy sarafan của cô lên đến eo…
Lúc này khuôn mặt cô đối diện ngay hông anh, Emelia không thể không chú ý đến sự thay đổi của cơ thể anh khi cô nhìn thấy cậu bé của anh cương cứng lên bên dưới chiếc quần ống túm bó sát đùi. Khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ và cô đằng hắng cổ họng trước khi hỏi. “Nikolai, ngài có muốn-”
“Không,” anh cáu kỉnh ngắt lời, quay lưng đi. Anh sải chân bước đến cửa và dừng lại ở ngưỡng cửa, lên tiếng mà không ngoái lại nhìn cô. “Ta đề nghị em nhanh lên đi, thưa phu nhân. Thích hoặc không thích, em cũng sẽ phải diễn cho hay vai trò nữ chủ nhân trước sa hòang tối nay .Và em tốt hơn nên trình diễn cho tốt vào, còn không thì cả hai ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái đấy.”
******
Một đòan kịch gồm 6 diễn viên trình diễn vở hài kịch của Molìere với vẻ lôi cuốn nhẹ nhàng. Một nhóm độ chừng 30 vị khách mời tụ tập xung quanh sa hòang khi họ thư giãn ở nhà hát tư nhân trong khu dinh thự Angelovsky. Nhà hát nhỏ thôi nhưng sang trọng, những bức tường chắc chắn được mạ bằng vàng và treo đầy những bức chân dung khuôn hình-oval của những vị tổ tiên trong gia tộc. Ngồi chung quanh ông ta là Nikolas ở bên tay trái ông và Aleksandr Menshikov bên tay phải, vị sa hòang cười nức nẻ vì những trò hề của đám diễn viên.
Nikolas cảm nhận sâu sắc sự căng thẳng tột độ của vợ anh. Emelia đang chết cứng trên ghế ngồi bên cạnh anh, thỉnh thỏang len lén liếc nhìn sa hòang. Nikolas đóan rằng cô bị khiếp sợ bởi Peter. Tầng lớp xã hội thấp kém của những người nông dân giống như Emelia đã được dạy dỗ rằng sa hòang của nước Nga là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế gian, là cha và là người có quyền lực vô hạn, và người duy nhất có địa vị cao hơn ông ta là Đức Chúa Trời. Để xoa dịu Emelia và khiến cô tập trung vào vở kịch, Nikolas thường xuyên thì thầm vào tai cô, phiên dịch những cụm từ và câu đùa vui từ tiếng Pháp sang tiếng Nga.
Khi vở kịch kết thúc, những vị khách mời được dẫn đến phòng ăn và được sắp xếp ngồi vào một chiếc bàn dài. Một lần nữa, Nikolas lại ngồi bên trái sa hòang, Menshikov ngồi bên phải. Emelia được xếp ngồi ở tít đằng xa, trông có vẻ không thoải mái khi so sánh với những người phụ nữ hòang gia ăn mặc sành điệu ngồi bên cạnh. Những chiếc đĩa nặng nề thích hợp để đựng cá và thịt nướng được mang ra, và rượu được rót vào những chiếc ly thủy tinh hồng chạm bạc.
Nikolas nói rất ít, chỉ ngồi dựa lưng trên ghế và quan sát sa hòang cùng với Menshikov. Trong suốt cuộc đời anh, Nikolas đã từng rất ghét một vài người ngay cái nhìn đầu tiên, nhưng Aleksandr Danilovich Menshikova, gần đây được phong là Hòang Thân của Izhora, là một trong số đó. Có lẽ đó là vì Menshikov rõ ràng cũng rất căm ghét anh một cách dữ dội.
Gã đàn ông với khuôn mặt-lạnh lùng, cao, gầy-trơ xương vì nhiệm vụ đầy gian khổ của hắn ở Ba Lan, Menshikov dính chặt lấy Sa hòang như hình với bóng, cố gắng đoán trước tất cả những suy nghĩ và nhu cầu của ông ta. Hắn có đôi mắt màu ngọc lam khác thường, khắc nghiệt và khôn ngoan, cùng với đôi môi nhỏ, cứng rắn, tô điểm trên khuôn mặt là hàm ria mép giống y hệt với Peter. Nhờ vào sự kết hợp của khả năng chịu đựng ,sự khôn khéo, và tham vọng, Menshikov đã thăng tiến quyền lực rất nhanh khiến hắn thường tự cho phép bản thân được quyền lên tiếng thay cho sa hòang. Ý thức sâu sắc được tình bạn dường như tồn tại giữa hai người đàn ông. Menshikov ghen tị dữ dội vì mối quan hệt tốt đẹp giữa anh và sa hòang, và rõ ràng là bị đe dọa bởi bất kỳ ai mà sa hòang nói chuyện cùng hoặc khen ngợi.
Menshikov nói chuyện với Nikolas theo tông giọng thều thào như mèo. “Thật đáng ngưỡng mộ làm sao khi Ngài luôn tuân theo truyền thống của gia tộc Angelovsky về việc kết hôn với tầng lớp nông dân! Họ sinh đẻ chẳng chút khó khăn nào, và huấn luyện họ thật là vấn đề dễ dàng làm sao.”
“Alexashka,”Peter cất giọng cảnh báo, nhưng Menshikov vẫn tiếp tục nói nhảm.
“Ngài thật sáng suốt khi bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu, Nikolai. Không có bất kỳ thứ gì có thể cản trở lòng trung thành tận hiến của một người đàn ông dành cho sa hòang và nước Nga, đặc biết là không có tình yêu cho người phụ nữ nào. Đòi hỏi những kẻ phục tùng, phụ nữ…họ luôn muốn tất cả mọi thứ cho chính bản thân họ. Chừng nào mà người đàn ông hiểu rõ điều gì quan trọng trước nhất, anh ta sẽ làm tốt.”
“Tôi biết rõ điều gì quan trọng nhất,” Nikolas cam đoan với hắn ta, giọng nói thâm trầm, đôi mắt cứng rắn. Nikolas thấy rõ Emelia đỏ bừng mặt trong ngượng ngùng khi Menshikov đề cập thẳng thừng về xuất thân của cô. Nikolas quay sang cô, dịu dàng nhận xét. “Chỉ nhìn xem ngài ấy đã tiến xa biết là bao nhiêu, ruyshka. Bạn của chúng ta Menshikov bây giờ có thể là hòang thân của nước Nga, nhưng ngài ấy cũng xuất thân từ một kẻ bán bánh trong khu chợ Moscow.”
Khuôn mặt Menshikov co rúm lại như thể bị ong chích,và Peter cười nức nẻ. “Anh tự chuốc lấy đấy nhé, Alexashka,” ông ta nói, vẫn tiếp tục cười thầm vẻ thích thú. “Anh nên biết rằng bây giờ không phải là lúc để chọc tức Nikolai. Hắn ta là một con hổ đang ngủ yên. Tốt nhất là đừng nên đánh thức con hổ ấy dậy.”
“Tất cả chúng tôi không thể được sinh ra đã là người quý tộc giống như dòng họ Angelovsky,” Menshikov lẩm bẩm. “Thật may mắn cho nước Nga khi Sa hòang tin tưởng khen thưởng cho người đàn ông vì phẩm chất của chính anh ta chứ không phải vì dòng máu cao quý đó!”
“Tất cả những gì ta yêu cầu là thần dân của ta trao cho ta lòng trung thành và sự tận tụy phục vụ,” Peter trả lời. “Bằng cách này một người nông dân có thể tự chứng minh được rằng bản thân hắn ta cao quý hơn một vị hòang thân.” Khi ông ta dõi theo ánh mắt của Nikolas, sự tập trung của Peter chú ý đến Emelia. “Nàng đến từ ngôi làng nào, cô gái bé nhỏ?”
Đó là câu hỏi thông thường, mang tính chất xã giao mà hầu hết những người Nga thường trao cho nhau để thể hiện sự quan tâm lịch sự. Tuy nhiên, tác động đến Emelia, là sự bất ngờ. Cô trở nên rất nhợt nhạt, và những giọt mồ hôi ẩm ướt lấp lánh xuất hiện trên trán cô. Sự im lặng của cô kéo dài một lúc lâu đến mức hầu như không thể chịu đựng nổi, khiến Nikolas nghĩ rằng cô không tài nào trả lời nổi câu hỏi này.
Cô cất giọng trả lời lí nhí. “Tôi…đó là…Preobrazhenskoe.”
Peter im lặng, ngoại trừ động tác giật giật kỳ quái bắt đầu từ má trái của ông ta.
Cái nơi quái quỷ đó là gì chứ? Nikolas âm thầm suy nghĩ trong lo lắng, anh bất ngờ nhận ra rằng Preobrazhenskoe là nơi mà rất nhiều cuộc nổi lọan tàn bạo đã bắt đầu. Đó là quê hương của những kẻ phiến lọan người Streltsy, chịu trách nhiệm về cái chết của hầu hết gia đình của Peter khi ông ta còn là một đứa trẻ. Bọn chúng đã giết chết họ hàng của ông ngay trước mắt ông. Cú sốc tinh thần đó đã khiến ông ta bị tai biến mạch máu làm cho phần mặt bên trái và cổ thỉnh thỏang bị co giật đau đớn, và điều này sẽ kéo dài đến suốt cuộc đời ông. Sau cuộc nổi loạn thứ hai của người Streltsy tại Preobrazhenskoe diễn ra, những bản án tử hình ghê tởm đã được thực hiện ở đó cho đến khi mặt đất tràn ngập-máu trong vòng mấy chục dặm quanh đó. Việc đề cập đến ngôi làng có thể gây ra rất nhiều phản ứng tiêu cực từ Peter. Menshikov quan sát Emelia với tâm trạng hân hoan được ém kín đi. “Và tất cả gia đình của nàng đều xuất thân từ Preobrazhenskoe à, bạn thân mến?” hắn ta hỏi với giọng điệu hiểm độc sắc sảo.
“Vâng ạ,” cô thì thầm, giữ mặt mình không gục xuống. Cô chính là hiện thân điển hình của tội lỗi.
Phát hiện mới mẻ này như một viên gạch giáng thẳng vào giữa trán Nikolas. Anh nhớ lại những mẫu đối thoại nhỏ mà họ cùng trao đổi với nhau tại lâu đài của Gorlokov, những câu trả lời miễn cưỡng của cô trước vài câu hỏi của anh.
“Cha em đã qua đời…gia đình em bị ghét bỏ vì những ý kiến phản động…”
Cha của cô có lẽ đã bị tử hình vì là kẻ phiến lọan Streltsy.
Cố gắng đương đầu với thông tin mới mẻ này, Nikolas hơi-nhận thức được khung cảnh đang diễn ra trước mắt anh.
Khuôn mặt Peter đầy sát khí khi ông ta di chuyển để thay đổi chiều hướng cuộc đàm thoại. “Nói đủ rồi đấy,” ông ta ra lệnh. “Mọi người ăn đi thôi!” Ông ném về phía Emelia tia nhìn lạnh lùng. “Chẳng trách sao nàng lại gầy trơ xương như vậy-chẳng có tý ty thức ăn nào trên đĩa của nàng cả. Đến một miếng thịt nhỏ xíu cũng không!”
“Tôi-tôi không thích nó,” Emelia ấp úng.
Biểu hiện của Peter càng u ám hơn. “Không thích thịt sao? Cô gái ngu ngốc-không ai có thể sống mà không ăn thịt.”Ông ta chọn một miếng thịt gà từ những ngón tay to lớn của ông và ném nó lên dĩa của cô, khiến miếng thịt rơi độp xuống dĩa. “Đây này-thức ăn từ chính tay ta chọn đấy. Ăn ngay bây giờ đi!”
Những ngón tay của Emelia run rẩy cầm cái nỉa lên, trong khi toàn bộ bàn tiệc tập trung sự chú ý vào cô. Cô chọn một miếng thịt gà sáng bóng và quan sát nó với khuôn mặt khổ sở uể oải.
Nikolas quan sát cô rồi từ từ thấu hiểu mọi điều. Emelia chắc chắn là cô ấy ở tương lai, với tất cả những bản năng thích và không thích đều giống y hệt. Ăn thịt không phải là tính cách của cô. Anh không thể để cô bị ngược đãi như vậy, nhất là khi cô có khả năng ói ra tất cả trên bàn ăn này. Anh can thiệp một cách lặng lẽ. “Batushka, tôi sẽ tống cổ cô vợ bất phục tùng này lên phòng của nàng ta ngay bây giờ, nơi mà nàng ta sẽ đi mà không ăn tối và suy ngẫm về hành vi xuẩn ngốc của nàng ta.”
Peter chỉ vào miếng thịt gà. “Không cho đến khi nàng ta ăn hết miếng thịt này.”
Nikolas nhìn lướt qua Emelia. Cô đang nâng miếng thịt lên miệng. Khuôn mặt cô trở nên tái xanh nhợt nhạt. Anh biết rõ rằng cô sẽ không thể giữ chặt nó. “Đi,” anh cáu kỉnh nói.
Emelia ném cho anh cái nhìn đầy đau khổ, biết ơn, và chạy vụt ra khỏi phòng trong tư thế của kẻ bại trận.
*******
6 giờ sau,Nikolas đi lên cầu thang với những bước chân mệt mỏi. Tòan bộ cơ thể anh căng cứng lên vì giận dữ, thất vọng và cảm giác phản bội đầy nặng nề. Buổi tối nay thật khủng khiếp. Sau khi Emelia đi khỏi, tâm trạng cáu bẩn của Peter đã hủy hoại tất cả những nỗ lực gợi chuyện của mọi người. Menshikov thì khuyến khích ông ta với những lời thầm thì quỷ quyệt theo kiểu đổ thêm dầu vào lửa và nói bóng gió vu vơ, trong khi đám khách mời thì phân vân giữa vẻ thích thú kinh tởm và lo lắng. Peter rõ ràng không thích cô dâu mà Nikolas đã lựa chọn. Nikolas tốt hơn hết là nên đồng ý với ông ta. Sau khi tất cả mọi người nốc hàng đống rượu và vodka, Peter và đoàn tùy tùng của ông ta đã rời đi ngay trong đêm. Và cuối cùng, Nikolas cũng được tự do để xử lý cô vợ dối trá của anh.
Hòan hảo, anh tức giận nghĩ. Tất cả những gì mình cần đối với tình huống nan giải chết tiệt này là mình phải gánh lấy một người phụ nữ, mà cả gia đình cô ta bị dính líu đến mưu đồ lật đổ sa hòang. Anh hầu như không thể chờ để đi đến căn phòng của Emelia và trút hết cơn phẫn nộ của anh lên người cô. Anh sẽ bắt cô phải thừa nhận cha cô là 1 strelets(2), và rồi anh sẽ khiến cô phải không ngừng hối lỗi vì đã lừa dối anh phải kết hôn với cô. Cô phải biết rõ rằng anh sẽ không bao giờ tự gây nguy hiểm cho bản thân bằng cách chọn con gái của kẻ phản bội. Bây giờ chiếc bóng của sự nghi ngờ đã sáng tỏ đối với Nikolas, và kể từ giờ trở đi mỗi bước đi của anh sẽ được xem xét một cách cẩn thận.
Tiến gần đến phòng ngủ của Emelia, Nikolas lách mình vào bên trong và cẩn thận đóng cửa lại một cách khéo léo. Ánh sáng rực rỡ màu đỏ-và-vàng từ lò sưởi là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng. Anh gần như không thể nhận ra thân hình co rúm của Emelia nép bên cạnh giường. Cô hóa ra là đang cầu nguyện. Tốt đấy, anh thầm nhếch môi cươì khinh bỉ, cô sẽ cần rất nhiều lời cầu nguyện chết tiệt trước khi tôi chấm dứt cuộc hôn nhân này với cô. “Chúng ta sẽ phải nói chuyện,” anh nói, giọng điệu gay gắt vì giận dữ.
Emelia ngay lập tức tiến gần lại anh. “Nikolai,”cô nói nghẹn ngào. Cô mở to mắt, đờ đẫn vì kinh hòang. “Ngài phải trừng phạt em. Em đã làm cho sa hòang nổi giận, và bây giờ sự phẫn nộ của ông ấy sẽ nhắm vào ngài. Đây này-cầm lấy cây roi đi-em phải bị trừng phạt. Làm ơn, em không thể chịu nổi khi biết được em đã làm gì-”
“Chờ đã,”Nikolas lên tiếng, cắt ngang những lời nói lảm nhảm của cô. Anh nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ tay cầm của chiếc roi bạc, và ra hiệu cho cô đặt nó sang một bên. “Ta muốn hỏi em vài câu hỏi-”
“Đây, cầm lấy đi,” cô khăng khăng nài nỉ.
“Lạy Chúa, ta sẽ không đánh em!”anh kéo chiếc roi ra khỏi tay cô và quăng nó đến góc phòng, khiến nó rơi ịch xuống sàn nhà. Khi anh đối mặt trước cô vợ run rẩy của anh và nhìn thấy những vệt nước mắt chảy dài xuống từ đôi mắt trống rỗng của cô, cơn thịnh nộ của anh xẹp xuống dần trong khoảnh khắc đáng ngạc nhiên. Anh tự nguyền rủa bản thân vì đã trở nên ủy mị một cách quá dễ dàng.
“Nhưng ngài phải,”Emelia thầm thì.
“Ta sẽ bị đày xuống địa ngục nếu ta phải làm điều này!”
“Làm ơn…”cô cúi đầu và rùng mình.
Không thể tự chủ được, Nikolas vươn tay ra và kéo thân hình thanh mảnh của cô vợ áp sát vào anh. “Chỉ cần nói cho ta sự thật thôi,”anh nói, môi anh dập dờn trên mái tóc của cô. “Cha em có phải là một kẻ nổi lọan strelets không?”
Cô bắt đầu khóc òa dữ dội hơn, thở hổn hển nức nở từng từ rời rạc. “Vâng…ông ấy đã bị treo cổ…mẹ của em đã chết vì quá đau buồn…không thể nói với ngài…em muốn…trở thành vợ ngài, và nếu ngài biết…”
“Nếu ta biết rõ, ta đã không kết hôn với em,”anh kết thúc giùm cô.
“Xin hãy trừng phạt em,”cô van xin.
“Kẻ ngu ngốc bé nhỏ,”anh nói một cách cay nghiệt, và kéo cô lại gần hơn để cố gắng dỗ dành cô. Anh vuốt ve bờ lưng run rẩy của cô. “Thề trước tên của Đấng tối cao, sao em lại nghĩ rằng ta có thể để những lằn roi quất lên người em cơ chứ? Làm sao mà ta lại đánh đập em bằng chính đôi tay của ta được? Ôi, lời mời gọi đó chẳng hấp dẫn chút nào, kẻ thông minh bé nhỏ của ta. Nhưng thậm chí nếu ta cố gắng, ta cũng sẽ không bao giờ đánh em dù chỉ bằng một ngón tay.”
“Bởi vì em là vợ ngài sao?” cô run giọng hỏi.
“Bởi vì em là của ta. Em là người duy nhất ta đam mê, dù rằng em có thể khiến ta suy sụp. Bây giờ thì ngừng khóc đi nào-nước mắt chẳng thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.”
“Em k-không thể, cô nức nở áp mặt vào cổ anh.
“Nín đi,” Nikolas nói, bối rối vì bị dồn vào thế cùng. Anh đẩy mái tóc xoăn đỏ của cô ra và áp môi lên bờ má ẩm ướt của cô. Mùi vị của những giọt nước mắt, hương vị mằn mặn trên làn da mịn màng như lụa, khiến anh chóang váng. Anh di chuyển đến khóe miệng cô, bờ môi dưới run run của cô, như nhẹ nhàng gợi ý những ham muốn ẩn sâu bên trong. Anh dịu dàng hôn cô, rồi sâu hơn, mạnh mẽ hơn, cho đến khi lưỡi anh đẩy sâu vào bên trong miệng cô và anh hoàn toàn chinh phục được cô, sở hữu trọn vẹn bờ môi cô. Cơn nức nở của cô kết thúc mtộ cách thần kỳ, và cơ thể cô ép sâu vào người anh. Cô rất ấm áp, rất khêu gợi một cách ngọt ngào, khiến ham muốn của anh không thể kiểm soát nổi nữa, và anh có thể chiếm lấy cô ngay tại đây. Thay vì vậy anh lại bức người ra khỏi cô với tiếng rên rỉ đau đớn và sải bước đến cạnh lò sưởi. Anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang kêu lách tách và đấu tranh để lấy lại bình tĩnh.
“Ta không thể làm điều này,”anh nói ngắn gọn.
Emelia đứng bất động sau lưng anh. “Tại sao chứ?”cô hổn hển hỏi nhẹ.
Cô sẽ chẳng hiểu tý gì về những lời giải thích của anh, và cảnh tượng sau khi anh trình bày, khiến anh cười phá lên đầy mỉa mai. “Ta không thể giải thích cho em hiểu rõ được. Chúa ơi, những điều mà ta có thể nói với em…em sẽ không bao giờ tin.”
“Em có thể,” cô tuyệt vọng nói, giọng cô nghe có vẻ khá gần gũi hơn trước đây.
“Hả?”Nụ cười của anh chấm dứt vì lời gợi ý cáu kỉnh đó. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta nói với em rằng ta có thể thấy rõ được tương lại? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta quả quyết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, sau 170 năm nữa?”
Cô trả lời sau 1 hồi lâu lưỡng lự. “Em có thể tin vào điều đó…em nghĩ vậy.”
“Đó là sự thật. Ta biết chính xác tương lai sẽ ra sao. Chẳng có điều gì tốt đẹp đến từ cuộc hôn nhân của chúng ta, không có tý giá trị gì cả. Nhà Angelovsky là một gia tộc thối nát. Biết rõ sự khốn khổ và đau đớn về tinh thần mà họ sẽ gây ra cho những thế hệ kế tiếp,cho chính bản thân họ và những người khác,ta không thể để tương lai tồi tệ này tái diễn lại lần nữa. Sẽ không có bất kỳ đứa trẻ nào được phép ra đời từ cuộc hôn nhân của chúng ta bởi vì ta không thể cho phép huyết mạch gia đình được tiếp tục.”
Emelia kêu lên hoang mang. “Nếu như ngài suy nghĩ như vậy, tại sao ngài lại cưới em chứ?”
Anh lắc đầu và chửi rủa. “Ta không biết. Ta không thể chịu nổi khi làm cho em buồn rầu.”
“Đó là số phận,”cô nói giản dị.
“Ta không biết nó là gì,”anh lẩm bẩm. “Nhưng chết tiệt là nó không tốt chút nào.” Anh nhặt lấy cây que cời lò sưởi và thọc mạnh vào đám lửa đang cháy tí tách.
“Nikki,”cô hỏi, “liệu tình yêu có nảy nở giữa chúng ta không khi cả hai ta gặp lại nhau ở tương lai?”
Anh đột ngột quay phắt người lại vì cách cô gọi tên anh. Cô trông bối rối và hỏang sợ, đôi mắt cô đầy tràn vẻ dịu dàng cảm thông khiến người anh mềm đi đến tận xương tủy.
“Không,”anh trả lời,đặt que cời lửa sang một bên. “Trong tương lai, em sẽ căm ghét ta vì đã lấy đi tất cả mọi thứ em yêu thương. Ta sẽ làm tổn thương em, hết lần này đến lần khác.”
“Không tổn thương nào có thể xảy ra vì yêu thương ai đó,” cô thầm thì. “Em không hiểu biết nhiều thứ, nhưng em chắc chắn về điều đó.”
“Ta không biết phải yêu như thế nào,”anh nói, âm giọng nặng nề chứa đầy sự căm ghét chính bản thân anh. “Ta không bao giờ biết. Và ta không xứng đáng nhận lấy tình yêu. Tin ta đi.”
Những giọt nước mắt nóng hổi lấp lánh trong đôi mắt xanh dương của cô. “Em có thể yêu ngài mà. Ngài thậm chí không cần phải yêu lại em.”
“Không,” đó là tất cả những gì anh có thể nói, lặng nhìn khuôn mặt tràn đầy-xúc cảm, ửng hồng của cô.
Emelia bước thẳng đến chỗ anh, và trượt cánh tay thon thả của cô vòng quanh người anh. Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào một bên cổ anh. “Em không quan tâm đến tương lai.”Những từ ngữ của cô dường như đốt cháy làn da anh. “Bây giờ tất cả những gì em quan tâm là em đang ở đây với ngài…và em rất yêu ngài.”
“Em không thể,”anh dịu dàng nói, trong khi một luồng cảm xúc ấm-nóng bùng nổ trong lồng ngực anh. “Em không có lý do gì phải-”
“Em không cần lý do. Tình yêu không giống với bất kỳ điều gì.”
Đối mặt với sự ngoan cố, tình yêu mụ mị của cô, Nikolas nhận ra rằng anh không thể phòng thủ hoặc lùi bước được nữa. Anh rên rỉ và tìm kiếm bờ môi cô, hôn cô với tất cả nỗi dục vọng bốc cháy thẳm sâu trong con người anh. Anh lấp đầy cơ thể cô bằng đôi bàn tay của anh, khum tay bên dưới vùng đồi ẩm ướt của cô, hông, đôi gò bồng đảo của cô, tham lam và sục sạo liên tục. Cô mở rộng miệng ra đón nhận nụ hôn điên cuồng của anh, và dâng hiến cơ thể cô với sự tự nguyện dịu dàng khiến anh bị đổ gục hoàn toàn. Khóa tay xung quanh cô, anh ôm cô chặt đến nỗi khiến cô cau mày và thở hổn hển vì đau đớn. Anh liền nới lỏng vòng tay ra một chút, và dựa trán vào người cô, thở hổn hển áp sâu miệng anh vào bờ môi cô.
“Ta không biết phải làm gì đây,”anh nói, từ trước đến nay chưa bao giờ biết phải thú nhận ra sao.
“Ngài mong muốn điều gì nào?” cô thì thầm. Đó là một câu hỏi khiêu khích, đặc biệt khi đang bị xiết chặt vào cơ thể đang khuấy động của anh.
Anh muốn áp lực nặng nề đè chặt trong lồng ngực anh được cất bỏ đi…anh muốn được tự do bằng cách này hay cách khác. “Ta muốn ở một nơi không có quá khứ lẫn hiện tại. Ta muốn nói cho em biết….”
“Nói với em điều gì?”
Nikolas lùi lại một chút để nhìn rõ khuôn mặt rạng ngời của cô. Trái tim anh đập thình thịch giai điệu giống như kinh hãi điều gì đó. Anh nắm chặt khuôn mặt cô trong đôi bàn tay run rẩy của anh, và nhìn trực diện vào đôi mắt xanh dương mơ màng của cô. Cô quá xinh đẹp, quá tốt so với anh.
“Ta không thể,” anh nghe bản thân tự lên tiếng nói.
“Hãy để tương lai tự lo liệu lấy,” cô cố thuyết phục. “Hãy để những người khác tự chịu trách nhiệm về chính họ. Tất cả những gì ngài có thể làm bây giờ là sống một cuộc sống hạnh phúc cho chính ngài, với em.”
Nikolas lắc mạnh đầu, tự hỏi liệu có thể dễ dàng như vậy không. Anh chưa bao giờ sống riêng cho chính bản thân anh, mà không gánh lấy gánh nặng lịch sử đen tối của gia tộc anh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ném bỏ tất cả mọi thứ sang một bên? Những ký ức tồi tệ đó hầu như chắc chắn sẽ tái diễn thêm lần nữa-sự ngược đãi của cha anh-cái chết của anh trai anh, sự suy đồi của chính anh. Làm sao anh có thể yêu thương Emelia bây giờ, khi biết rõ những gì sẽ xảy ra chứ?
Nhưng anh muốn ở bên cạnh cô quá đỗi, và dường như anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh đã cố gắng phủ nhận tình yêu của anh giành cho cô bao lâu rồi nhỉ? Hàng ngày, hàng tháng, hàng năm…và tất cả chúng đều trở nên vô ích. Tại sao phải tiếp tục cố gắng chứ? Anh không quan tâm đến cái giá phải trả khi bày tỏ tình yêu của anh đối với cô. Cô đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Bất ngờ sự xúc động của anh đột nhiên lắng xuống, trong anh tràn ngập cảm xúc bình yên mà anh chưa từng biết đến trước đây. “Ta nghĩ cuối cùng ta cũng biết rõ tại sao ta lại ở đây,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Không phải để thay đổi lịch sử của gia tộc ta. Đó là ở bên cạnh em. Để nhớ lại những khoảnh khắc khi ta…có đủ khả năng cảm nhận theo cách này.”
“Cách nào?” cô thì thầm, bàn tay cô trượt lên nắm lấy cổ tay siết chặt của anh.
Bóng hình ảo ảnh từ từ mờ dần đi. Anh nuốt giọng khó khăn chống lại sự co ép buốt nhói trong cổ họng anh. “Ta…yêu em.” Anh hôn lên trán cô, chỉ lần này thôi anh sẽ hòan tòan dịu dàng và nhún nhường. Một luồng cảm xúc trong lành và nhức nhối mà anh chưa bao giờ biết đến chạy dọc người anh. “Anh yêu em,” anh lặp lại, hôn lên đôi mắt dịu dàng của cô, và tiếp tục thì thầm những từ ngữ yêu thương huyền diệu lên làn da và mái tóc cô. Trong một khỏang thời gian dài, anh không nhận ra bất kỳ điều gì ngoại trừ việc cả hai đang đứng trong luồng ánh sáng tỏa ra từ lò sưởi, hoàn toàn đắm mình vào nhau. Sau đó họ dịch chuyển đến chiếc giường, mặc dù anh không nhớ rõ là anh dẫn đường cho cô, hay là cô dẫn đường cho anh.
Anh cởi bỏ quần áo của cả hai ra, và ôm chặt cơ thể trần truồng của Emelia áp sát vào lòng anh, giữ cho cô được ấm áp và an toàn trong vòng bao bọc của chiếc mền bằng lụa-và-vải Đamát. Với đầu ngón tay của mình, anh mơn man đôi môi góc cạnh quyến rũ của cô, sóng mũi thẳng đứng, đường chẻ của đôi lông mày hung đỏ. Cô vòng tay ôm lấy người anh và ngập ngừng vuốt ve bờ lưng vạm vỡ của anh. Sự đụng chạm ấm áp của cô khiến trong anh dâng tràn lên sự ham muốn ban sơ, rút đi tất cả sức mạnh kiềm nén của anh.
Khuôn miệng anh dòm dẫm tìm kiếm bờ môi cô, dịu dàng thúc ép, trong khi đầu gối anh trượt vào giữa đôi chân mượt mà, suôn dài của cô, và tách chúng ra. Đôi bàn tay anh mơn man xiết chặt khuôn ngực cô cho đến khi núm vú hồng nhọn căng cứng vươn cao lên. Emelia run rẩy và quằn quoại van xin bên dưới anh, nhưng anh vẫn tiếp tục mơn trớn thật dịu dàng và chậm rãi. Chưa từng có bất kỳ điều gì mê hoặc anh giống như vậy, làm tình…bộc lộ tình yêu bằng miệng, tay và cơ thể. Anh dịu dàng hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể cô, lướt môi từ đầu xuống đến bàn chân dài, thon thả của cô, rồi ung dung quay trở lại vùng đồi ngọt ngào xoăn đỏ ngay giữa đùi cô. Anh hôn mạnh lên phần da thịt mềm mại nhất trên ngươì cô, liếm sâu vào đám cỏ nâu vàng ngọt ngào. Emelia chùn người lại trong bất ngờ và thích thú, những ngón tay cô vày vò mái tóc anh trong khi miệng cô hổn hển vang lên những tiếng rên rỉ vì sung sướng. Khi cô đã bắt đầu trở nên ẩm ướt và sẵn sàng cho anh, anh trườn người lên trên cô, ăn khớp nhịp nhàng với cơ thể cô.
Emelia trượt tay quanh cổ anh, và hôn lên tai anh. “Em không biết làm sao để làm hài lòng anh nữa,”cô thầm thì tuyệt vọng. “Em có thể giúp gì không? Em có thể cho anh điều gì đây?”
“Bản thân em. Đó là tất cả những gì anh khao khát.” Anh hôn và vuốt ve cô, thuyết phục cô khám phá cơ thể anh như cô hằng mong muốn. Khi cả hai không còn chịu đựng nổi sự kích thích nữa, anh cẩn thận đi vào bên trong cô, cau mày lo lắng vì tiếng thúc thít đau đớn của cô. “Anh xin lỗi,”anh thở ra, nặng nề ấn sâu vào bên trong hơn nữa. “Anh xin lỗi vì làm em đau.”
“Không,không…”Cô quấn tay và chân xung quanh người anh, kéo anh lại gần hơn, uốn cong người lên khuyến khích anh tiếp tục.
Nikolas bắt đầu di chuyển, gắng sức dịu dàng với cô, trong khi luồng khoái cảm từ từ dâng lên trong anh khiến anh mất hết sự minh mẩn. Anh quên sạch mọi thứ trong đầu, tất cả vết tích của quá khứ lẫn hiện tại. Chỉ biết duy nhất mình cô…Emelia…Emma…xóa sạch đi tất cả sự đau khổ và giận dữ. Tâm hồn anh giờ đã được giải thoát,và lần đầu tiên trong đời,anh được nếm trải hương vị của hạnh phúc.
Streltsy:Sau sự kiện Sophia Alekseyevna mùa thu năm 1689, chính quyền Peter Vĩ Đại (Peter the Great) đã thực hiện 1 quá trình cải cách lực lượng Streltsy và chính trị.
Tác giả :
Lisa Kleypas