Prince Of Dreams
Chương 7
PART III
My pulses bound in exultation,
And in my heart once more
unfold
The sense of awe and inspiration,
The life, the tears, the love of old.
—PUSHKIN
1707,tháng 11,Moscow.
Ai đó đang nói bằng giọng Nga. “Thưa Ngài, đến lúc phải đi rồi. Thưa Ngài?”
Người lạ mặt vẫn kiên trì nói đi nói lại đến phát bực lên được. Nikolas từ từ tỉnh dậy, rên rỉ với những tiếng gõ thình thịch trong đầu anh. Mùi rượu nồng mạnh, và chua gắt trong miệng anh. Chớp mắt một cách khó nhọc, anh nhận ra rằng anh đang nằm ngồi trên chiếc bàn bằng đá lát, đầu và cánh tay anh tựa lên bề mặt đá cứng ngắc.
“Ngài đã uống suốt cả đêm qua,” giọng người đàn ông quở trách. “Không còn thời gian để cạo râu nữa rồi hay thậm chí là thay đổi trang phục trước buổi lựa chọn-cô dâu. Làm ơn đi, Hòang tử Nikolai, Ngài phải dậy liền đi.”
“Ông đang nói gì vậy?”Nikolas lẩm bẩm, lọang chọang vì ngái ngủ và lúng túng. Có một mùi thơm quen thuộc và dễ chịu phảng phất trong không khí, không phải mùi tinh bột-và-len ngọt ngào như ngôi nhà bên Anh của anh, nhưng là mùi gỗ bạch dương và đèn cầy sáp ong, còn có mùi của cây việt quất lan tỏa khắp phòng. Điều này gợi anh nhớ về ngôi nhà thân quen lúc xưa nhiều đến nỗi khiến anh nhắm mắt lại và hít sâu vào. Dần dần anh hồi tưởng lại chuyện gì đang xảy ra…cuộc tranh cãi với vợ anh, bức chân dung… “Emma,” anh kêu, nỗ lực ngước đầu dậy. Dụi mạnh lên đôi mắt đau rát của anh. “Vợ ta đâu rồi? Đây…”
Những từ ngữ chết sững lại ngay khóe mịêng khi anh nhìn thấy anh đang ở trong một căn phòng xa lạ. Một người đàn ông trẻ, ốm nhách ăn mặc gọn gàng trong bộ trang phục lỗi thời, đứng chờ cạnh đó. Đôi mắt anh ta màu đen, tiệp màu với mái tóc màu sôcôla của anh ta, lóe sáng lên vì bực tức. “Chúng ta sẽ tìm được vợ ngài ngay khi ngài thức tỉnh và đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu, Thưa Ngài.”
Nikolas gắng hết sức nhấc đầu lên bằng một tay và nheo mắt nhìn chằm chằm kẻ lạ mặt vẻ giận dữ. “Ngươi là ai?”
Người đàn ông thở dài. “Tôi e rằng Ngài đã uống rượu quá nhìêu rồi đấy! Khi một người đàn ông quên mất tên của viên quản gia thân tín nhất của ông ta, cách an toàn nhất để nói là óc ông ta đã say bét nhè rồi. Ngài biết rõ rồi đấy, tôi tên là Feodor Vasilievich Sidarov.” Người đàn ông chạm vào tay của Nikolas nhằm giúp anh đứng lên khỏi cái bàn.
Nikolas hất tay anh ta ra với tiếng gầm gừ nhỏ. “Đừng đụng vào ta.”
“Tôi đang cố để giúp ngài, Hòang Tử Nikolai.”
“Vậy thì hãy nói cho ta biết ta đang ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra sau khi-” Nikolas im bặt khi anh nhìn xuống bộ quần áo anh đang mặc. Anh đang mặc một cái áo chẽn bằng nhung, quần ống túm hẹp, và một cái áo sơmi trắng với tay áo căng phồng ra, bộ áo quần nhìn trông cũng rất lố lăng và buồn cười giống như trang phục lỗi thời mà tên người hầu đang mặc. Anh đỏ bừng mặt trong cơn giận dữ bối rối, nghĩ rằng ai đó đang cố tình trêu chọc anh. Tuy nhiên, khi anh nhìn ngó xung quanh, cảm xúc cuả anh từ từ trôi tuột đi chỉ còn lại sự ngạc nhiên sửng sốt.
Căn phòng được sao chép giống y hệt một trong những căn nhà thuộc sở hữu của gia tộc Angelovsky ở Moscow đến từng chi tiết. Cái sàn gỗ lót ván, tấm thảm hiệu Persian trông giống y hệt được thiết kế theo hình dạng khứa gỗ tinh tế và phức tạp, những đường nét trang trí hình cuộn trên đồ đạc trong phòng, những bức chạm khắc trên tường-tất cả những thứ đã hiện diện trong suốt quãng thời gian thơ ấu của anh. Anh đã bỏ lại tất cả sau khi bị trục xuất khỏi Nga quốc.
Nikolas lảo đảo đứng lên. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” anh thầm thì. “Mình đang ở đâu thế này?”Gịong nói của anh rít cao lên. “Emma, em đang ở chỗ quái nào rồi?”
Sidarov bắt đầu trông sợ hết cả hồn. “Hòang Tử Nikolai, ngài có khỏe không?Có lẽ ngài cần ăn cái gì đó…bánh mì nhé? Cá? hay là bánh mì hun khói?”
Nikolas sải chân bước qua người quản gia với sự hấp tấp vội vàng, giật mình đứng sững lại nơi ngưỡng cửa. Anh bắt đầu đi lang thang xuyên qua những hành lang và phòng giống như một con thú vừa bị sập bẫy, mất phương hướng, mồ hôi rơi đầm đìa, cảm giác như thể trái tim anh nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tất cả chúng đều ở đây, đồ nội thất, những đồ vật chạm khắc bằng gỗ, tất cả những thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy lần nữa. Một vài người hầÂu phục trang kỳ lạ cúi chào anh trong bối rối khi họ nhìn thấy anh, nhưng không ai trong số họ dám lên tiếng.
“Hòang Tử Nikolai?” giọng nói lo lắng của người quản gia vang lên sau lưng anh.
Anh không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi nhanh hơn một cách vội vã cho đến khi anh đi đến căn phòng trước mặt và đẩy cửa ra. Một luồng không khí lạnh thấu xương đập thẳng vào anh, chích râm ran lên khuôn mặt anh, lùa xuyên qua làn tay áo mỏng tanh.
Tất cả cảnh vật Moscow trải rộng trước mắt anh, những thảm cỏ lấp lánh màu vàng và trắng.
Khu dinh thự nằm trên một ngọn đồi giáp với thành phố, nổi bật lên trên khu đất rộng mênh mông là ngôi nhà thờ với những mái vòm sáng ngời lấp lánh và cây thánh giá phủ vàng nằm trên đỉnh nóc. Ngay chính giữa nhà thờ là những căn nhà bằng gỗ và đá, mái nhà được trang trí bằng màu xanh lá cây, xanh nước biển và màu đỏ. Khói từ hàng ngàn bếp lò bay lên cao lảng vảng trong không khí, trộn lẫn với mùi tuyết tươi mát bay vào lỗ mũi của Nikolas. Anh lặng người khi quan sát một chùm những bông tuyết bay lượn uyển chuyển như lông chim rồi từ từ hạ mình nhẹ nhàng xuống nền đất thô cứng. Lớp bông tuyết vỡ tung ra tạo thành hàng tỉ tỉ những viên pha lê trong suốt sáng lấp lánh.
Đầu gối của Nikolas rung lên dữ dội đến nỗi anh buộc phải ngồi bệt xuống ngưỡng cửa bám đầy-tuyết. “Mình đã chết rồi sao?” anh tự hỏi, không hề nhận ra rằng mình đã nói to như thế nào cho đến khi câu trả lời mỉa mai của Sidarov vang lên sau lưng.
“Không đâu, mặc dù ngược lại là đằng khác ấy chứ. Và ngài chắc chắn sẽ chết cóng nếu như vẫn còn ngồi ngoài này mà không mặc áo chòang.” Người quản gia nhẹ nhàng chạm khẽ lên vai anh. “Hòang Tử Nikolai. Ngài phải vào trong ngay thôi. Ngài đã bổ nhiệm cho tôi chăm nom mọi việc trong ngôi nhà này, và cả những vấn đề riêng tư của ngài nữa. Tôi sẽ không đáng nhận lấy đồng tiền công nào nếu tôi để cho ngài bị bệnh. Đi thôi nào, xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm rồi…và ngài sẽ đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu, như ngài mong muốn.”
Nikolas đứng dậy và vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm thành phố Moscow. Anh có cảm giác muốn khóc vì sợ hãi và hạnh phúc, và hôn lên nền đất thô cứng. Nước Nga, quê cha đất mẹ của anh…hiện lúc này thì Moscow trông non trẻ hơn, lạc hậu hơn, hơn những gì mà anh từng biết từ trước đến giờ. Bóng tối và những khu rừng ban sơ bao quanh thành phố vẫn chưa được đốn chặt và dọn sạch. Đường phố đầy rẫy những tiếng ầm ĩ của xe kéo, thú vật, người bán hàng rong, tu sĩ và những kẻ ăn xin. Không có những ngôi nhà hoặc những cỗ xe ngựa với thiết kế hiện đại. Những ngôi làng ở xa xa thì trông thưa thớt và biệt lập, hòan toàn khác xa sự sầm uất mà anh đã từng nhớ.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Có lẽ nó sẽ kết thúc sớm. Mình đã đến đây bằng cách nào cơ chứ? Chuyện gì đã xảy ra với Emma và Jacob? Nguôi giận, ngờ vực, anh theo Sidarov vào trong nhà. Người quả gia đưa chiếc áo khóac cho Nikolas, có cùng màu xanh đậm nhung như chiếc áo chẽn mà Nikolas đang mặc. “Cho phép tôi được giúp ngài, Thưa Ngài.” Bộ quần áo nặng nề ấm áp phủ lên người Nikolas. Những hàng nút đính trên chiếc áo trải dài từ ngực đến giữa đùi anh. Lùi lại ngắm nhìn anh một cách nghiêm túc, Sidarov càu nhàu vẻ hài lòng. “Trông cũng xứng với danh tiếng của ngài đấy, nhưng tôi ngờ rằng cô dâu tương lai sẽ không hài lòng với dáng vẻ hiên giờ của ngài.”
“Cô dâu của ai?”
Sidarov mỉm cười, như thể Nikolas vừa mới nói đùa. “Cô dâu của ngài, Hòang Tử Nikolai. Bất cứ người nào ngài chọn sẽ trở thành vợ của ngài.”
“Ta đã kết hôn rồi.”
Viên quản gia bắt đầu cười phá lên nhìêu hơn. “Tôi rất vui vì óc hài hước của ngài đã quay trở lại.”
Nikolas không hề cười chút nào. “Ta sẽ không lựa chọn cô dâu,” anh nói, mím chặt-môi.
Sidarov hoang mang và lo lắng một cách bất ngờ. “Nhưng, Hòang Tử Nikolai…Ngài đã tự nói với bản thân rằng đã đến lúc ngài phải lập gia đình mà! Ngài đã gởi những phái viên đi đến mọi nơi để tập hợp những thiếu nữ xinh đẹp chưa kết hôn từ những ngôi làng vòng quanh Moscow. Bây giờ tất cả họ đều ở đây, đang chờ đợi ngài. Gia đình của họ đã dẫn họ đến đây từ Suzdal,Vladimir-1 vài nơi thậm chí còn xa hơn như là Kiev và Ukraine! Và giờ ngài đang nói rằng ngài thậm chí còn chẳng buồn ghé mắt nhìn họ sao?” anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Nikolas và kêu cục tác lên phản đối. “Đó là rượu nói! Ngài chẳng biết ngài đang nói cái gì đâu. Giống như tất cả những người Nga vẫn hay làm, ngài yêu cầu mỗi ngày đều say xỉn, mỗi ngày để tận hưởng nó, và mỗi ngày để hồi phục lại.”
“Ta đang không tận hưởng nó đây,” Nikolas lẩm bẩm, hy vọng nồng nhiệt rằng anh đang say rượu. Cơn say xỉn tồi tệ, bẩn thỉu. Có lẽ khi anh tỉnh táo lại, tất cả chuyện này sẽ như là một giấc mộng thôi. Trong lúc ấy thì, có lẽ dường như anh đang hòan toàn lâm vào thế bị động rồi.
“Đi thôi nào,”viên quản gia dỗ ngọt, “chúng ta phải đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu. Ít nhất cũng hãy ủng hộ họ bằng cách rảo bước một vòng thôi. Ai biết được chứ? Ngài có thể tìm thấy một cô gái xinh đẹp và yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sao.”
Nikolas cẩu thả lùa cả hai tay đào bới lên mái tóc bù xù của anh. Anh không muốn tham gia vào trò hề lố bịch này. Anh đã có đủ phiền tóai với cô vợ mới cưới của anh rồi. Nhưng anh quyết định rằng anh sẽ tạm thời hợp tác cho đến khi giấc mơ này kết thúc.
“Vậy thì hãy hòan thành nó cho xong đi,”anh cộc cằn nói. “Ta sẽ đi-nhưng ta sẽ không chọn bất cứ ai trong số họ.”
“Tốt thôi,”Sidarov xoa dịu. “Chỉ cần nhìn chút thôi mà. Để cho công bằng, sau khi họ đã phải đi một quãng đường dài đến đây.”
Một nhóm nhỏ người hầu xuất hiện để hộ tống Nikolas đến xe ngựa, hướng dẫn anh đi xuống những bậc thang trơn trượt. Nhanh nhẹn nhét áo chòang bằng lông thú vòng quanh chân và người anh,đặt đá nóng xuống dưới chân anh và ấn một ly rượu vào tay anh.
“Không uống rượu nữa-”Sidarov bắt đầu khi anh ta trèo vào bên trong chiếc xe.
Nikolas khiến anh ta im lặng với một cử chỉ đe dọa, và nhìn trừng trừng viên quản gia qua vành ly nạm ngọc. Anh rất cần phải uống rượu, và anh chán ngấy cùng cực tên hầu nhỏ hách dịch này. Men rượu nóng có tác dụng mạnh và khiến anh khỏe hẳn ra, làm mòn đi cơn sợ hãi của anh.
Chiếc xe ngựa hào nhóang này được kéo bởi 6 con ngựa đen và những người tài ngựa cho phép nó lướt nhanh chóng trên nền thảm tuyết phủ dày đặc. Huy hiệu nhà Angelovsky được thêu lên những miếng đệm bằng nhung,được lặp lại trên trần nhà và những bức vách phủ đá quý, pha lê và vàng. “Ta là một Angelovsky,”Nikolas nói thăm dò, đặt bàn tay lên bức huy hiệu.
“Chắc chắn là như vậy rồi,”Sidarov đồng ý với tông giọng xúc động.
Nikolas di chuyển ánh nhìn hướng lên người quản gia, trông lúc này gợi cho anh cảm giác ngờ ngợ quen thuộc. Sidarov đã làm việc cho gia đình anh qua nhiều thế hệ rồi, thậm chí còn đi theo anh sống lưu vong, nhưng Nikolas không thể nhớ bất cứ ai có tên là Feodor. Trừ khi…trong suốt thời niên thiếu của anh, anh nhớ đến người già nhất trong nhà Sidarov, có tên là Vitya Feodorovich. Có lẽ đây là cha của Vitya? Ông nội chăng?
Vậy thì mình là hậu duệ của ai đây? Nikolas nuốt nhanh phần rượu còn lại để ngăn chặn đi cơn lạnh lẽo thấu tận tâm can anh. Người hầu đã gọi anh là Nikolai…Hòang Tử Nikolai…nhưng đó là tên của ông cố-cố-cố nội anh.
Chiếc xe ngựa đi đến những ngôi nhà và khu chợ của posád,khu vực trung tâm của thành phố, nằm giữa những bức tường pháo đài và những thành lũy bằng đất nung vây quanh Moscow. Mọi người khoác lên những chiếc áo chòang dài, áo khoác to lớn cồng kềnh, những chiếc mũ lông thú bắt đầu xuất hiện ở cả hai bên dãy phố và hoan hô, vẫy tay theo chiếc xe. Cảnh tượng này gợi Nikolas nhớ đến cảm giác khó chịu khi những đám đông tò mò đã tập hợp lại để quan sát anh rời khỏi St.Petersburg lúc khởi hành cuộc sống lưu vong.
“Chúng ta đang đi đâu?” anh hỏi cụt ngủn.
“Ngài không nhớ sao? Bạn của ngài Hòang Tử Golorkov là người duy nhất ở Moscow có khu dinh thự đủ lớn để chứa tất cả phụ nữ. Ngài ấy rất vui lòng đề xuất sử dụng phòng khiêu vũ và sảnh đường rộng lớn của Ngài ấy cho buổi tuyển chọn-cô dâu.”
“Rất chu đáo,” Nikolas lặp lại buồn rầu, kẹp chặt chiếc ly rỗng trong đôi bàn tay lạnh toát của anh. Chiếc xe ngựa chạy xuyên qua thành phố, được xây dựng theo hình tròn giống như những lớp của một củ hành, điện Kremlin được đặt ngay trung tâm. Một số khu vực bao gồm những cụm nhà của tầng lớp quý tộc và vườn cây ăn quả xinh đẹp nhỏ gọn. Trong khi đó, những mái vòm của nhà thờ vàng rực được tập họp lại trông giống như những bông hoa kỳ lạ, khiến những ngôi nhà tranh gần đó trông có vẻ thu nhỏ lại. Những con đường vẫn chưa được lát gạch và hiện đại hóa, và những tòa nhà được xây dựng bằng gỗ.
Xúc động với những hình ảnh lung linh huyền ảo trước mặt, Nikolas lắng nghe những hồi chuông vang lên khi nhà thờ Thiên Chúa Giáo Chính Thống báo hiệu đến buổi Lễ sáng. Không thành phố nào trên thế giới lại rung chuông thường xuyên như ở đây, tràn ngập không khí tiếng chuông ngân vang hạnh phúc. Nếu đây là một giấc mơ, nó đã trở nên chi tiết và sống động hơn bất kỳ điều gì anh đã trải nghiệm từ trước đến nay.
Cuối cùng chiếc xe ngựa-trượt tuyết đã dừng lại mặt trước một ngôi nhà to lớn với hàng dãy cột thon thả và những căn lều 8 cạnh ở cả hai bên. Mọi người tụ tập ở hai bên con đường và ngay cổng chính, reo hò khi họ nhìn thấy Nikolas ló người qua cửa sổ xe ngựa. Anh hạ người thấp hơn xuống ghế, khuôn mặt chán nản và đăm chiêu.
“Ngài chắc chắn là căng thẳng lắm,”Sidarov nhận xét. “Đừng lo lắng, Thưa Đức Ngài. Chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Tốt nhất là nên vậy.”
Thêm thắt vào cơn run lẩy bẩy đó, một người hầu phủ đầy-gấm thêu kim tuyến mở cửa xe ngựa ra và hộ tống Nikolas vào nhà. Sidarov theo sát bên cạnh, vác theo một hộp gỗ với những cái chốt bằng vàng. Chủ nhà của họ, có lẽ là Hòang Tử Golorkov đang đứng chờ ở lối vào với trần nhà-thấp, rộng lớn. Golorkov đang ngấp nghép ngưỡng một ông lão hói đầu với ria mép xám mỏng cong lên trên môi mỗi khi ông ta mỉm cười. “Nikolai, bạn của tôi,” ông ta nói, khóe mắt lóe lên tia ranh mãnh quỷ quyệt. Ông ta tiến lên ôm chặt Nikolas, và sau đó lùi lại để nhìn anh. “Anh sẽ rất hài lòng bởi những phụ nữ trong kia, tôi cả quyết như vậy. Hàng dãy những sắc đẹp tuyệt vời mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Mái tóc như tấm lụa mượt mà, bộ ngực căng tràn như trái cây chất lượng cao ấy-anh sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm kiếm người phụ nữ hợp với anh. Anh có muốn uống rượu trước không, hay là đi thẳng đến phòng khiêu vũ luôn?”
“Không uống gì nữa,”Sidarov vội vàng can thiệp vào, lờ tịt đi ánh mắt giận dữ của Nikolas. “Tôi chắc chắn rằng Hòang Tử Nikolai, với sự háo hức to lớn, sẽ muốn nhìn thấy những cô gái đó ngay lập tức.”
Golorkov cười phá lên. “Và ai có thể khiển trách anh ấy cơ chứ?Theo tôi nào, Nikolai, và để tôi dẫn anh đến thiên đường nhé.”
Hành lang vang dội những tiếng la hét của đám người phụ nữ phấn khích đang trò chuyện luôn mồm, tiếng ồn ngày càng to hơn khi họ đến gần phòng khiêu vũ. Golorkov tự mãn nắm lấy tay cầm hình đầu-con sư tử, và đẩy cánh cửa mở rộng ra. Hàng loạt tiếng thở hổn hển đồng thanh vang lên, và sau đó sự im lặng tràn ngập căn phòng. Nikolas do dự trước khi bước vào, cho đến khi Sidarov và Golorkov phải đẩy anh vào trong.
“Ôi Chúa ơi,”Nikolas lẩm bẩm. Có ít nhất 500 phụ nữ trong phòng khiêu vũ, có thể nhiều hơn. Họ đứng thành hàng lộn xộn, nhìn anh chằm chằm, chờ đợi sự xét duyệt của anh. Hầu hết họ đều mặc áo lót và áo chòang màu đỏ, tông màu yêu thích của tất cả người Nga. Mỗi cô gái đều bện tóc theo kiểu truyền thống, được trang trí bằng những dải ruy băng hay khăn chòang cổ, hoặc bằng những vương miện bằng vàng hoặc bạc. Vài người phụ nữ táo bạo nhất thở dài ngưỡng mộ khi Nikolas bước đến gần họ.
Nikolas cảm thấy làn sóng của sự xấu hổ đến rát mặt dâng từ cổ lên mặt anh. Anh quay lại Sidarov, người vẫn đang đứng sát bên cạnh anh. “Ta không thể-”anh bắt đầu, và viên quản gia thúc mạnh vào khủy tay căng cứng của anh.
“Chỉ cần liếc nhìn sơ qua thôi mà, thưa Đức Ngài.”
“Mắc cỡ hả?” Golorkov hỏi với tràng cười chế giễu.
“Điều này chẳng giống anh tý nào cả, Nikolai. Hay là anh vẫn còn miễn cưỡng phải kết hôn? Tôi thề với anh đấy, nó chẳng tệ lắm đâu. Bên cạnh đó, dòng họ Anglovsky cần phải được duy trì chứ. Hãy chọn lấy một người vợ đi nào, bạn của tôi. Và rồi chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ chai Vodka này.”
“Chọn một người vợ”…những lời nói thốt ra một cách ngẫu nhiên như thể anh đang được đề nghị chọn lấy một miếng ngon lành từ cái khay đựng những món ăn khai vị của Nga vậy. Nikolas nuốt ực khó khăn và tiến đến hàng đầu tiên. Chân anh có cảm giác nặng như chì. Anh ngập ngừng đi qua một cô gái khác ở dãy sau, chỉ dám liếc nhìn họ qua khóe mắt. Hàng loạt tiếng cười rúc rích, những cái liếc mắt mỉm cười, những lời thì thầm khích lệ thi nhau trút xuống người anh-và thỉnh thỏang, vẻ ngoài khiếp sợ của một cô gái rõ ràng không hề ham muốn ở lại nơi này cũng nhiều như chính bản thân Nikolas. Khi anh đi dọc theo từng dãy, những khớp xương sống vươn thẳng dậy nhằm khoe khoang dáng vẻ giàu có, và những ngón tay thanh mảnh căng thẳng kéo vò khăn quàng cổ và vạt áo. Đối với mỗi cô gái mà Nikolas từ chối và bước qua, đều được nhận lấy một lời an ủi từ Sidarov, cũng như một đồng tiền vàng từ chiếc hộp mà anh ta mang theo.
Đi ngang qua giữa đám đông những cô dâu tương lai, Nikolas nhìn thấy một cô gái với mái tóc đỏ rực, cao hơn những người còn lại. Cô ấy đang đứng cùng với những người khác ở cuối hàng, dễ chú ý bởi dáng vẻ cực kỳ tĩnh lặng, trong khi những người khác thì lại bồn chồn, nhúc nhích liên tục. Khuôn mặt của cô xoay lại không nhìn vào anh, ngoại trừ cái cách mà cô rục vai lại để che giấu đi chiều cao của cô.
Anh sải bước thẳng đến chỗ cô gái đó.Sidarov sửng sốt bước theo sau, kêu lên. “Hòang tử Nikolai, ngài đã bỏ sót những cô gái rất dễ thương này nè.”
Ngay khi Nikolas bước đến gần cô gái trẻ này, anh tóm lấy cô chỉ bằng một tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hỏang hốt của cô gái, và lắc nhẹ người cô. Cơn giận dữ điên cuồng hòa lẫn với cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc người anh. “Emma,” anh cáu kỉnh, tự động chuyển sang nói tiếng Anh với cô. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Em đang làm gì ở đây?”
Cô gái lắc đầu sững sờ và trả lời bằng chất giọng Nga trong trẻo hoàn mỹ. “Thưa Đức Ngài…Em không hiểu. Xin hãy tha thứ cho em nếu em làm cho Ngài khó chịu.”
Nikolas thả cô ra như thể anh vừa bị điện giật. Emma không nói được tiếng Nga. Nhưng đó chính là giọng nói của cô, khuôn mặt và cơ thể cô, đôi mắt cô. Anh lặng người, bối rối, nhìn chòng chọc vào cô trong khi đám đông còn lại rầm rì dò hỏi.
Sidarov tự ý hướng đến cô gái. “Cô gái với mái tóc đỏ,”anh điềm tỉnh nói. “Tên cô là gì?”
Cô gái trả lời trong khi vẫn ngước nhìn Nikolas. “Emelia”.
“Ta muốn nói chuyện với em,” Nikolas nói trầm giọng. “Ngay bây giờ.”
Trước khi mọi người có thời gian để phản ứng lại,Nikolas lôi tuột cô gái ra khỏi phòng khiêu vũ. Đám đông những người phụ nữ ùa vào nhau hỗn loạn, những dãy hàng thẳng lối giờ tan ra thành đám đông lộn xộn. Hòang Tử Golorkov bắt đầu cười toác cả miệng ra. “Nikolai,” ông ta gọi với theo. “Anh lẽ ra phải đợi cho đến khi lễ cưới được tổ chức rồi mới làm việc đó chứ!”
Nikolas lờ tịt đám đông đó và vẫn tiếp tục kéo mạnh cổ tay cô gái kéo đi. Cô hầu như ngoan ngoãn bước theo anh khi anh đưa cô đến căn phòng trống đầu tiên và đóng sầm cửa lại sau lưng họ. Chỉ lúc đó cô gái mới vùng vẫy, vặn vẹo cổ tay để thoát ra khỏi vòng tay siết chặt của anh.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Nikolas hỏi gặng, áp đảo cô. “Chúng ta đang tranh cãi trong phòng khách, và Soames mang cái bức chân dung chết tiệt đó vào, rồi mọi thứ trở nên tối đen-”
“Em xin lỗi, em không hiểu,”cô nói bằng giọng Nga, xoa nhẹ lên cổ tay đỏ ửng. Cô chăm chú nhìn anh trong lo lắng, như thể đang phân vân về sự minh mẩn của anh.
Nikolas giận điên lên bởi tâm trạng dễ chịu thoải mái sau những gì mà cô đã nói. “Lần cuối cùng ta gặp em, em thậm chí còn không nói được hơn 10 câu bằng tiếng Nga.”
Cô gái bắt đầu tránh xa khỏi anh. “Em không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây,” cô thì thầm, tia nhìn ảm đạm sợ hãi. “Thưa Đức Ngài,làm ơn hãy để em đi-”
“Chờ. Chờ đã. Đừng sợ ta.” Nikolas kéo giật người Emma lại và ôm chặt lấy cơ thể căng cứng của cô, tựa sát vào anh. Anh cố gắng trấn tĩnh lại. “Em không biết ta sao, Emma?”
“Em…Em biết ngài, Hòang Tử Nikolai. Tất cả mọi người đều tôn trọng và khiếp sợ ngài.”
Nikolas thả rơi một tay và nắm chặt bện tóc dày đỏ rơi sau lưng cô. “Mái tóc cũng giống,” anh thầm thì. Những ngón tay anh lướt nhẹ lên một bên má mịn màng đầy lông tơ, tái xanh của cô. “Làn da cũng giống…những vết tàn nhang…cả đôi mắt xanh cũng giống hệt…” anh cảm nhận niềm vui thích trào sâu bên trong anh khi được ôm cô trong vòng tay anh, thật quá xinh đẹp, quá thân thuộc. Đôi môi của cô, hé mở ra trong bàng hòang, thật đầy đặn và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Anh cúi mình xuống và đột ngột hôn lên môi cô. Cô thở hổn hển bàng hòang, không đáp lại cũng không từ chối. Nikolas kết thúc nụ hôn bằng một cái mút nhẹ nhàng lên bờ môi cô và ngẩng đầu lên. “Mùi vị cũng giống,”anh nói khàn khàn. “Đúng là em rồi. Em không nhớ ta sao?”
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa, và giọng nói lo lắng của Sidarov vang lên. “Hòang Tử Nikolai?Thưa Đức Ngài-”
“Không phải lúc này!” Nikolas gầm gừ. Anh chờ cho đến khi nghe thấy âm thanh những bước chân lui đi ra xa. Anh chuyển sự chú ý trở lại với cô gái trong vòng tay anh, Nikolas kéo cô dựa sát vào người. Anh nhắm mắt lại và hít vào thật sự mùi thơm tươi ngát từ làn da của cô tỏa ra. “Ta không biết chuyện gì đang xảy ra,” anh thầm thì vào vùng da mịn màng ngay dưới tai cô. “Không còn quan trọng nữa rồi.”
Emelia vùng vẫy dữ dội với nguồn năng lượng dồi dào để thoát ra khỏi vòng tay anh. Lùi xa ra khỏang vài feet, cô nhìn chằm chằm vào anh và giơ bàn tay run run để lên miệng cô. Đôi mắt cô mở to ra và xanh thẫm. “Thưa Đức Ngài…Ngài đã chọn em rồi sao? Đó là lý do ngài kéo em đến một chỗ như thế này?”
Nikolas im lặng, cố gắng thấu hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Không hiểu vì sao cô lại đọc được câu trả lời trên khuôn mặt của anh, Emelia gật nhẹ, như thể điều mà cô từng phân vân trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã được chứng thực rồi. “Em nghĩ ngài sẽ như vậy,”cô nghiêm trang nói. “Không hiểu vì sao…em biết rằng nếu em đến Moscow, ngài sẽ chọn em.”
“Làm thế nào em biết được?” Nikolas hỏi với tông giọng khàn khàn.
“Chỉ là cảm giác thôi. Em đã nghe những điều người ta nói về ngài, và em nghĩ rằng…em sẽ trở thành người vợ tốt dành cho mẫu đàn ông như ngài.”
Nikolas dịch người về phía cô, và cô thụt lùi lại với những bước chân nhỏ. Anh buộc mình phải đứng yên, mặc dù khao khát đến cháy bỏng được chạm vào cô lần nữa. “Họ nói gì về ta?”
“Rằng Ngài rất thông minh và hiện đại. Họ cũng nói rằng ngài rất được Sa Hòang sủng ái bởi vì ngài dành phần lớn thời gian ở Phương Tây và ngài hiểu rõ những người nước ngoài. Ngài thậm chí còn cạo sạch râu giống như họ.”Emelia nhìn chằm chằm vào khuôn hàm dứt khoát, góc cạnh của anh với sự tò mò không hề kiềm nén. “Tất cả những người đàn ông trong làng em đều để râu.”Cô chậm chạp tiến gần lại anh, đưa tay chạm lên khuôn mặt anh. Cô vuốt ve bề mặt cằm nhẵn nhụi của anh một lần, rồi hai lần,những đầu ngón tay của cô dịu dàng lướt trên làn da anh. Nụ cười nhút nhát, ngượng ngùng chập chờn trên bờ môi cô. “Nó trơn mịn, giống như trẻ con vậy.”
Nikolas giữ tay cô lại và áp lòng bàn tay tựa sát vào má anh. Cô thật ấm áp, sống động…quá thật để chỉ là giấc mơ. “Emma, nhìn ta này. Hãy nói rằng em chưa bao giờ ở cạnh ta trước đây. Nói rằng chúng ta chưa bao giờ chạm vào nhau, chưa bao giờ hôn nhau. Nói rằng em không biết ta.”
“Em…”cô lắc đầu bất lực, chiếu tia nhìn chằm chằm bất động lên khuôn mặt anh.
Anh thả cô ra và đi vơ vẩn quanh căn phòng hình tròn rộng lớn, khiến cô phải xoay người lại để quan sát anh. “Vậy thì em là ai?” anh thấp giọng hỏi, cảm giác tức giận và hụt hẫng.
“Em tên là Emelia Vasilievna.”
“Thế còn gia đình của em thì sao?”
“Cha em đã mất rồi. Chú và anh trai của em đã bỏ đi khỏi làng và làm việc tại thành phố mới ở Neva. Em không thể sống một mình ở ngôi làng đó được, và em cũng không muốn kết hôn với bất kỳ người nông dân nào ở đó.”
“Tại sao không?”
“Hầu hết nam giới đều bị Sa hòang đưa đi, để xây dựng Petersburg. Những người còn lại thì không muốn kết hôn với em.” Đối mặt với sự im lặng dò hỏi của anh, cô ngập ngừng nói tiếp. “Gia đình của em không được nhiều người quý mến bởi vì tính cách đối địch của cha em. Nhưng điều đó cũng không sao khi chẳng ai tỏ ý yêu thích em. Những người đó, người thì quá già, người thì lại quá trẻ, và chẳng có ai phù hợp cả. Và tất cả những người đó đều rất nghèo. Em muốn nhiều hơn những điều đó.”
“Nhiều tiền hơn?”
“Không phải,”cô phản đối. “Em muốn ai đó để nói chuyện. Em muốn học hỏi nhiều thứ, và khám phá thế giới bên ngoài cánh rừng đó trông như thế nào.”Cô cúi đầu, và nói thêm với vẻ chân thật ngượng ngùng. “Dĩ nhiên, em sẽ không phản đối được trở nên giàu có. Em nghĩ là em sẽ muốn được thử nó.”
Đột nhiên Nikolas mỉm cười thích thú với tính cách chân thật này. Câu chú thích này thật giống y hệt với tính cách của Emma, có uy lực gợi anh nhớ đến cô vợ ngay thẳng quyến rũ của anh.
“Well, tham vọng không hề kiềm nén này rất đáng được khen thưởng.”
“Thưa Đức Ngài?” cô nói, rõ ràng không hiểu ý anh.
Nikolas hít vào 1 hơi thật sâu. “Ý cuả ta là, ta sẽ kết hôn với em. Tôi sẽ tiếp tục giấc mơ này. Cầu Chúa phù hộ. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải kết thúc thôi.”
“Cái gì kết thúc chứ?”
“Cơn ác mộng,” anh lẩm bẩm. “Ảo ảnh. Bất cứ cái gì em muốn gọi. Tất cả chuyện này dường như có vẻ thật sự sống động đến nỗi ta đang bắt đầu nghĩ rằng ta dần trở nên mất trí rồi. Nhưng ta đâu thể làm được gì nhiều, đúng không?Ta chọn em, Emma…Emelia…dù em là ai. Ta sẽ luôn luôn chọn em, dù cho có lẽ sau này em sẽ chỉ trích ta vì điều đó.”
“Em không hiểu-”
“Đừng bận tâm.” Anh đưa tay cho cô. “Chỉ cần đi cùng ta thôi.”
Cô do dự và rồi đưa tay ra cho anh, những ngón tay dài của cô bám vào bàn tay anh.
Nikolas dẫn cô trở lại phòng khiêu vũ, nơi mà Golorkov, Sidarov, và tòan bộ đám phụ nữ đang chờ đợi một cách hy vọng. Với một cái khoác tay mạnh mẽ, Nikolas chỉ vào người phụ nữ thẹn thùng bên cạnh anh. “Đây là cô dâu của ta,” anh bắt chước với dáng vẻ nhạo báng của một chú rể hài lòng, thỏa mãn.
Hòang tử Golorkov vỗ tay hoan nghênh. “Sự lựa chọn tuyệt vời, Nikolai!Thật là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ấy chắc chắn sẽ sinh cho anh những đứa con trai khỏe mạnh.”
Nikolas xoay người về phía Sidarov và nhướng mày hỏi. “Khi nào đám cưới diễn ra?”
Câu hỏi đó khiến Golorkov phá lên cười dữ dội hơn. “Thât là hóm hỉnh quá sức!”
Sidarov cố che giấu sự lo lắng của anh bằng nụ cười nhẹ. “Đêm nay, dĩ nhiên rồi. Tại dinh thự nhà Angelovsky, trừ khi Đức Ngài muốn đợi-”
“Ngay tối nay,”Nikolas đột ngột nói. “Ta muốn trở về nhà ngay bây giờ.”
“Vậy còn rượu của chúng ta…”Golorkov phản đối.
Nikolas cố gắng nở một nụ cười thân thiện. “Anh sẽ không phiền nếu chúng ta cùng uống rượu vào dịp khác chứ?”
“Bất cứ khi nào anh muốn,”người đàn ông già trả lời, vẫn cười thầm.
Nikolas quay trở về nhà trên chiếc xe ngựa của anh, với Emelia ngồi nép người bên cạnh. Sidarov ngồi trên ghế đối diện. Emelia nói rất ít, ngoại trừ thái độ khước từ việc chia sẻ chiếc áo chòang lông thú với Nikolas.
“Em không lạnh,”cô nói.
Nikolas khịt mũi mỉa mai. “Thật à? Vậy thì tại sao trông em lại tái mét và run rẩy như vậy chứ?”Anh nâng một bên áo chòang lên và ra hiệu cho cô nhích vào bên trong. “Tính e thẹn của em hoàn toàn không cần thiết đâu. Ta khó có thể cám dỗ được em khi tên quản gia cứ ngồi kè kè bên cạnh như thế này-và bất luận thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ cưới nhau trong vài giờ nữa. Hãy đến ngồi cạnh ta đi nào.”
“Em không lạnh,”cô lặp lại một cách ương ngạnh, răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập.
“Tốt thôi. Vậy thì đừng có trách cứ gì ta nếu như em bị đông cứng đến chết trước khi chúng ta kịp về đến nhà đấy nhé.”
“Sẽ ít nguy hiểm hơn cho em khi ở ngoài này,”cô trả lời. “Đỡ hơn là ở trong đó.” Cô chỉ một cách đầy ý nghĩa vào vạt áo chòang, sau đó quay mặt đi tỏ ý cuộc tranh luận đã đến hồi kết thúc.
Sidarov quan sát cuộc tranh cãi của cả hai với sự xét đoán và dấu hiệu bất ngờ thỏa mãn hiện hữu trên khuôn mặt anh ta. “Có vẻ như ngài đã lựa chọn rất tốt, Hoàng Tử Nikolai,”anh ta nhận xét. “Một người phụ nữ sinh động và mạnh mẽ là tất cả những gì mà người đàn ông nên cưới.”
Nikolas cáu kỉnh nhìn trả lại anh ta và không đáp lời.
Ngay khi họ trở về dinh thự Angelovsky, Nikolas bị tách ra khỏi Emelia bởi một nhóm người hầu đang quyết tâm chuẩn bị cho lễ cưới ngay tối hôm đó. Anh lánh vào căn phòng riêng của anh và yêu cầu một chai rươụ vodka cùng một khay những món ăn khai vị. Đồ ăn thức uống được mang đến cho anh một cách nhanh chóng, kèm theo lời cảnh báo từ Sidarov rằng không được trở nên quá say xỉn trước đám cưới.
Nikolas đi lang thang trong căn phòng ngủ, nốc chai rượu vodka trong tay anh. Anh có thể nghe thấy âm thanh vang lên từ những căn phòng bên dưới lầu-những bước chân hối hả và giọng nói nhanh lẹ, thỉnh thỏang lại vang lên những tràng cười phấn khích. Tâm trạng của anh càng lúc càng tệ với mỗi phút trôi qua.
Kiểm tra những thứ xung quanh anh, Nikolas nhìn chằm chằm vào những chiếc rèm trên giường ngủ, được thiết kế bằng lọai lụa Byzantine cổ xưa và đính kèm lên những hạt ngọc trai và sợi dây màu vàng. Một chữ cái A viết theo mẫu tự Kirin được thêu lên ngay chính giữa tấm lụa mềm mại đó. Một chiếc tủ được làm bằng gỗ nằm ngay góc phòng để một bộ sưu tầm súng lục với những tay nắm bằng vàng và cò súng có hình dạng-con rồng, một đống chăn bằng lông thú, những cung tên được sơn bóng và bao đựng tên màu vàng. Không thứ gì ở đây quen thuộc với anh.
Khi Nikolas đóng chiếc tủ lại và nghiêng chai rượu vodka để lên môi anh, tia sáng yếu ớt phát ra từ bức tranh trên tường thu hút sự chú ý của anh, màu vàng của món đồ cổ tỏa sáng và một biểu tượng nhỏ xíu với màu đỏ chói lọi sáng rực lên. Khi anh nhìn chăm chú vào bức tranh, những giọt rượu vodka chảy xuống cổ họng anh như bị mắc nghẹn lại. Anh đã nhìn thấy biểu tượng này trước kia, hàng nghìn lần. Nó đã được treo lên bức tường trong phòng suốt cả quãng thời gian thơ ấu của anh. Anh đã chuyển nó xuống phòng ngủ khi anh bước vào tuổi trưởng thành, và anh cũng mang nó đến Anh khi bị trục xuất ra khỏi nước Nga. “Ôi Thánh thần ơi,” anh la to lên, suýt trượt chân khi bước lại gần biểu tượng đó. “Tại sao cái này lại ở đây?Có chuyện gì vậy chứ?”
Bức tranh vẽ nhà tiên nhà Elias(**) thật thanh nhã, được bao quanh bởi những đám mây nhuộm màu đỏ thẫm rực rỡ khi ông ấy bay lên thiên đường bằng chiếc xe ngựa vàng rực rỡ được kéo bằng những con ngựa có màu-đỏ rực như lửa. Nikolas đã luôn luôn yêu chuộng hình ảnh này bởi vì màu sắc sống động và nghệ thuật hội họa cầu kỳ của nó. Anh chưa từng nhìn thấy biểu tượng thần thánh giống như vậy ở bất cứ đâu.
Nhận ra vị thánh, chắc chắn và không thể lầm lẫn này, đột ngột khiến anh cảm thấy dường như anh còn có một cuộc sống khác, trong khi cuộc sống hiện tại của anh, đã biết mất vĩnh viễn. “Mình không muốn điều này,” anh nói qua hơi thở đang dần châm ngòi cho một tiếng thét dữ dội. “Mình không mong muốn điều này. Qủy tha ma bắt, mình không lựa chọn gì cả!”Anh nhìn chằm chằm vào vòng tròn đỏ rực lửa,lùi lại và ném thẳng ly rượu vào bức tranh. Chai rượu vỡ tan khi nó đập mạnh vào biểu tượng thần thánh đó, rơi lỏang xỏang trên bức tường.
Ngay lập tức một người hầu gõ cửa và hỏi liệu mọi việc có ổn hay không, Nikolas trả lời với tiếng gầm gừ cáu kỉnh, và người hầu vội vàng rút lui. Giẫm lên bức tranh vị thánh, Nikolas nhìn chằm chằm vào vết trầy sâu do chai rượu gây ra, làm hỏng đi một góc cạnh của đám mây đỏ rực. Có phải vết xước đó sẽ tồn tại hàng trăm năm kể từ bây giờ không? 150 năm, hay có lẽ còn lâu hơn?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả những điều này là sự thật? Có lẽ anh đã chết rồi và bị đày xuống địa ngục. Có lẽ địa ngục đang chứng kiến lịch sử bất hạnh của gia đình anh từ chính đôi mắt của tổ tiên anh.
Một ý nghĩ mới mẻ chợt lóe lên trong đầu Nikolas, và anh có cảm giác đầu gối trở nên mềm nhũn đi. Anh đi về phía giường ngủ và chậm chạp ngồi xuống. Nếu anh thật sự là Hòang Tử Nikolai, chuẩn bị kết hôn với một cô gái thôn quê có tên là Emelia, vậy thì sau đó lịch sử vẫn còn tiếp diễn. Đứa con trai của họ là Alexei,và con trai của nó sẽ là Sergei, tiếp theo là Sergei II rồi Dimitri… “và cuối cùng,”Nikolas kêu to lên, “mình sẽ được sinh ra. Cùng với Mikhail.”
Nếu anh có thể giữ không có con với Emelia, vậy thì dòng giống của nhà Angelovsky sẽ bị tuyệt hậu. Sự lạm dụng và cái chết của Mikhail sẽ không thể diễn ra được. Và tội lỗi của chính Nikolas, cuộc sống đầy đau khổ sẽ không bao giờ diễn ra.
Cơn rùng mình khiếp sợ chạy dọc sóng lưng Nikolas.Có lẽ anh đã được ban cho quyền lực khiến cho bản thân không bao giờ sinh ra trên cõi đời này.
Bất chấp sự nài nỉ của Sidarov, Nikolas vẫn không thèm tắm rửa trước lễ cưới, cạo râu, hay thậm chí là thay quần áo. Đứng chặn người trước cửa phòng, anh uống chầm chậm từng ngụm rượu với nỗ lực làm cho cơn ác mộng biết mất đi. Thật bất khả thi cho anh khi tiến đến lễ cưới này. Anh có thể đã làm rất nhiều điều, nhưng phạm tội song hôn không phải là một trong những thứ đó. Anh không phải là Nikolai Đệ Nhất, anh là Nikolas Dmitriyevich Angelovsky, và anh nên ở London mới đúng,vào năm 1877… với Emma Stokehurst.
Gịong nói khàn khàn của Sidarov vang lên từ phía cửa. “Những vị khách đã đến rồi, Hòang Tử Nikolai. Lễ cưới sẽ bắt đầu ngay khi ngài quyết định. Ngài sẽ không bắt họ phải chờ lâu đâu, đúng không ạ?”
“Ta sẽ không kết hôn với bất kỳ ai cả.” Nikolas nói khi vẫn nằm uể ỏai trên chiếc ghế.
Một khỏang lặng im chìm ngập căn phòng, và rồi Sidarov đáp lại với giọng điệu lo lắng. “Tốt thôi, thưa Đức Ngài. Nhưng ngài phải thông báo cho tất cả những vị khách-và cô dâu-của ngài biết. Tôi xin từ chối làm điều này, cho dù ngài có tống cổ tôi ra ngoài đường và tôi sẽ phải chết trong khốn khổ và lạnh cóng. Không, tôi tuyệt đối sẽ không thông báo điều này với họ.”
Nikolas lảo đảo đứng dậy trên hai chân và đi đến cửa, mở rộng ra. Anh cúi xuống nhìn trừng trừng vào viên quản gia, lúc này trông rất nhợt nhạt và bối rối. “Chẳng vấn đề gì cả, ta sẽ đi nói với bọn họ,”anh nói với vẻ khinh miệt. “Chỉ cho ta biết mọi người đang ở đâu.”
Miệng Sidarov mím chặt lại. “Vâng. Thưa Đức Ngài.”
Người quản gia dẫn Nikolas đến căn phòng tổ chức tiệc rộng mênh mông nằm ở tầng trệt. Nó đã được treo đầy những biểu tượng đến nỗi chỉ còn lại một chút xíu khỏang trống trên tường được để hở ra. Chiếc bàn lớn ở cuối phòng để chiếc bánh ngọt mật ong to vĩ đại, những đĩa đựng quả hạnh, quả sung, và những món ăn cao lương mỹ vị khác, và nhiều ly nhỏ để uống rượu.
Một nhóm những vị khách với trang phục lộng lẫy, bao gồm cả Hòang Tử Golorkov, đứng xung quanh một vị linh mục trong chiếc áo chòang đen và bệ thờ được làm tạm bợ bởi sự chống đỡ của hàng đống sách kinh thánh khổng lồ. Tất cả mọi người đều mỉm cươì và kêu lên khi Nikolas xuất hiện. Anh liếc một vòng rảo nhanh qua đám đông này, tia nhìn của anh tập trung vào Emelia.
Tim anh thắt lại đau đớn khi nhìn thấy cô. Cô mặc chiếc váy dài Sarafan** gấm thêu kim tuyến màu kem, và áo khoác màu vàng nhưng ống tay áo thì lại quá ngắn. Một nhà hảo tâm tốt bụng nào đó, có lẽ là Golorkov và vợ của ông ta, đã đưa bộ váy cưới cho cô mặc. Một viên ngọc-được đính vào chiếc mạng phủ lên mái tóc cô được giữ lại bởi chiếc vương miện mạ vàng với hàng dãy những viên ruby nhỏ xíu chiếu lấp lánh trên trán cô. Cô xuất hiện với dáng vẻ trông hòan toàn điềm tĩnh, ngoại trừ bó hoa khô và những dải ruybăng hồng mà cô đang cầm trong tay. Những bông hoa rõ ràng đang run lên, chỉ một chút xíu thôi, những cánh hoa mỏng manh rụng lả tả trên sàn nhà.
Đó chính là dấu hiệu của sự sợ hãi khiến Nikolas không thể làm hại đến thanh danh của cô. Anh không thể cự tuyệt Emelia bây giờ, ngay trước mặt những vị khách này. Anh không thể ruồng bỏ cô. Cô đang nhìn anh chằm chằm với tia sáng hy vọng mỏng manh lấp lánh nơi đôi mắt màu xanh của cô và nụ cười ngượng ngập bắt đầu nở trên môi cô…giống hệt như Emma Stokehurst đã từng có lần nhìn anh như vậy.
Cảm giác mê mụ chóang váng, Nikolas tiến lên và đứng vào vị trí ngay bên cạnh cô. Giữa những lời động viên và ca tụng của những vị khách mời, Hòang thân Golorkov tiến trao lên để trao cho Nikolas chiếc roi bằng bạc theo đúng trình tự nghi lễ, biểu tượng về quyền lực người chồng để cảnh cáo và răn day người vợ của anh. Nikolas lắc đầu khi anh nhìn thấy nó.
Golorkov cau mày. “Nhưng,Nikolai-”
“Không,” Nikolas cộc lốc nói, xoay người khỏi Golorkov để hướng về phía Emelia. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hỏang hốt của cô. “Chúng ta sẽ kết hôn như những ngươì phương Tây hay làm. Ta sẽ không mang theo cây roi này.”
Những tiếng rì rầm dò hỏi vang lên từ đám đông, cho đến khi vị tu sĩ gật đầu, hàm râu dài của ông ta đập sát vào ngực ông. “Nó sẽ theo như mệnh lệnh của Hòang Tử.”
Vị linh mục bắt đầu lễ cưới bằng giọng nói đều đều lặng lẽ. Nikolas và Emelia trao cho nhau một tượng thánh nhỏ xíu và cùng cắn chung một miếng bánh mì muối đen. Những chiếc nhẫn cưới, đồ vật bằng vàng nằng nặng mà Nikolas ngờ ngợ nhận ra chúng đến từ bộ sưu tập của dòng họ Angelovsky, đều được ban phúc và trao đổi cho nhau. Anh không nhìn Emelia, ngoại trừ tập trung vào buổi lễ, nắm chặt tay anh lại khi cổ tay của họ được bao bọc trong một mảnh vải bằng lụa.
Với vẻ hết sức nghiêm trang, vị linh mục dẫn họ đi một vòng nhỏ, sát ngay bệ thờ, và mở sợi dây lục buộc cổ tay ra. Làm theo dấu hiệu của vị tu sĩ, Emelia bắt đầu quỳ trên mặt đất. Theo truyền thống, cô dâu phải đặt trán cô lên trên giày của chú rể nhằm thể hiện sự phục tùng hòan toàn.
Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Nikolas nắm lấy khủyu tay của Emelia và kéo mạnh cô đứng dậy trước khi đầu gối cô chạm trên sàn nhà. Cô thở hổn hển vì ngạc nhiên và vùng vẫy người chống lại anh.
“Phong tục của người phương Tây là trao cho nhau một nụ hôn,”Nikolas nói to lên đủ để cho tất cả mọi người đều nghe rõ. “Vợ ta sẽ không phải là nô lệ của ta, nhưng là người bạn đồng hành và bình đẳng của ta.”
Có sự bực dọc và tiếng cươì văng vẳng trong căn phòng, trong khi một ít khách mời thì nghĩ rằng anh đang đùa giỡn trong hòan cảnh không thích hợp chút nào. Nikolas không mỉm cười, chỉ bắt lấy tia nhìn của Emelia và đợi chờ cô đáp lại.
“Vâng, Nikolai,”cuối cùng cô cũng cất lời với tiếng thì thầm ngạt thở. Đôi mắt cô nhắm khẽ khi anh cúi đầu và hôn cô.
Đôi môi cô mềm mại và ngây thơ, tách ra bên dưới áp lực thúc ép của anh. Nikolas đẩy tay anh vòng quanh cổ cô, những ngón tay xòa rộng ra trên làn da mượt mà, ấm áp của cô khi anh kéo cô lại gần hơn. Trọng lượng bờ ngực căng tròn của cô chạm vào ngực anh. Âm thanh của sự vui sướng rít lên trong cổ họng của Nikolas. Anh ham muốn cô vô cùng, tuyệt vọng khủng khiếp, đến nỗi háng anh, những dây thần kinh và chính tâm hồn anh nhức nhối lên vì nỗi đam mê này. Bằng cách nào đó anh xoay xở để thả cô ra. Vị linh mục trao cho họ 1 cái chén bratina** bằng gỗ đỏ để uống, và khi 1 ngụm rượu may mắn đã được uống để đảm bảo, những khách mời vỗ tay vui mừng buổi lễ đã được hòan thành.
“Đến lúc ăn mừng rồi!”ai đó la lên, và đám đông di chuyển về phía chiếc bánh mật ong và những cốc rượu.
Nikolas nhìn chăm chằm vào cô dâu mới của anh, máu anh chảy chậm khó khăn, những ngón tay của anh nắm chặt lại khi anh nghĩ về tất cả những điều anh muốn làm với cô. Tâm trí anh tràn ngập sự thèm khát. Chẳng quan trọng việc tên của cô là gì. Những giác quan của anh mách bảo với anh rằng đó chính là Emma. Cơ thể cô, tâm hồn quyến rũ của cô, và sự hiện diện của cô luôn khuấy động anh đúng như những gì họ từng có cùng nhau.
Sidarov xuất hiện bên cạnh anh, thúc nhẹ vào khủyu tay của anh. “Thưa Đức Ngài,”anh lẩm bẩm bên khóe miệng. “Ngài có thể mang cô dâu của ngài lên lầu ngay bay giờ. Ngài có yêu cầu bất cứ điều gì nữa không ạ?”
Nikolas giằng sự chú ý ra khỏi Emelia đủ lâu để trả lời lại. “Sự riêng tư,”’anh nói đầy ý nghĩa. “Nếu bất cứ ai dám đến phòng của ta, ta sẽ giết hắn. Rõ chưa?”
“Nhưng mà, Hòang Tử Nikolas, theo truyền thống, những vị khách có quyền phá rối trong vòng 2 giờ-”
“Không phải là truyền thống của người phương Tây.”
Sidarov gật đầu, khuôn mặt biểu lộ sự nhăn nhó nguy khốn. “Không dễ để trở thành người hầu của một quý ngài tân tiến. Vâng, thưa Đức Ngài, tôi sẽ xua đuổi mọi người tránh xa khỏi ngài.”
Nikolas giơ tay ra mời Emelia, và cô đặt tay vào ngay lập tức, cúi đầu xuống để tấm mạn che giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của cô. Những tiếng hô reo lời tạm biệt đồng thanh vang lên sau lưng họ khi cả hai rời khỏi đám đông. Nhận thức được sự lo lắng của Emelia trong vòng tay anh, cách mà những bước chân của cô đuổi theo ăn khớp với bước đi của anh, Nikolas tràn ngập sự đề phòng ham muốn. Anh khao khát cô quá nhiều để không cho bất cứ ai hay bất cứ cái gì có thể can thiệp vào-bất chấp hậu quả ra sao.
Chỉ vài giờ thôi những gì trên thế giới này sẽ biến mất, và anh sẽ đánh mất bản thân mình trong khoái lạc tình dục nơi cơ thể cô mang lại. Anh dẫn cô lên phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Những người hầu đã đổ đầy những bình nước và rượu, trong khi những ngọn nến vàng to thì tràn ngập căn phòng với làn ánh sáng màu hổ phách.
Emelia vẫn đứng yên, thở hổn hển khi cô ngắm nhìn anh với đôi mắt mở to. Nikolas nhẹ nhàng tháo chiếc vương miện ra khỏi đầu cô rồi nâng chiếc mạng đính ngọc trai lên. Anh để tất cả những thứ đó qua một bên rồi quay trở lại với cô. “Quay vòng đi,” anh dịu dàng nói.
Cô vâng theo, và anh nghe thấy hơi thở hít nhanh thật sâu của cô khi cô cảm nhận anh túm lấy bím tóc của cô đang thả lủng lẳng sau lưng. Anh tháo sổ bím tóc dày đỏ ra, để những sợi tóc xoăn lấp lánh xõa tung ra, và lùa tay anh vào bím tóc xoăn lõng lẽo đó. Mỗi động tác thật chậm rãi, cẩn thận, mặc dù anh khao khát được ném cô lên giường và chiếm lấy cô ngay lập tức. Kéo chiếc áo khoác vàng ra khỏi vai cô, anh thả rơi nó xuống sàn nhà. Anh kéo lưng cô dưa sát vào anh và trượt tay lên phía trước cơ thể cô, cảm nhận xuyên qua những lớp váy sarafan đó là hình dáng cơ thể cô. Cô thở hổn hển, áp sát lưng cô tựa vào người anh, trong khi anh khum tay lên đôi vú căng tròn của cô cho đến khi nụ hoa cô căng cứng lên vì sự vuốt ve nhẹ nhàng đó.
Nikolas sững sờ bởi biểu hiện tin cậy khi cô phó thác thân thể cô cho anh. Anh cúi đầu dựa lên vai cô, vùi mặt vào cổ cô, trong khi tim anh đập lên giai điệu của sự sợ hãi. Anh để tay anh phiêu du lên cơ thể cô, vùng bụng nhỏ thon của cô, lần xuống vùng trũng trêu ngươi giữa đùi cô. Rùng mình,Emelia trườn người áp sát vào anh hơn, hơi thở cô vội vàng run rẩy khi anh ấn lòng bàn tay lên vùng đồi đầy đặn mềm mại đó, cho đến khi sức nóng tích tụ lại giữa tay anh và cơ thể cô.
Nikolas luôn luôn thích làm tình trong im lặng, thể hiện hành động tình dục thông thường hơn là có kinh nghiệm trong việc chia sẻ cảm xúc. Những lơì nói phát ra ngay tại thời điểm này thật quá thân mật và dễ khám phá. Nhưng anh cảm nhận được sự cần thiết phải nói điều gì đó với cô ngay bây giờ, để làm dịu đi sự căng thẳng khiến cho xương sống cô đột ngột cứng đờ lên. “Anh sẽ không làm đau em, ruyshka.”
“Em không sợ đâu,” cô đáp lại, quay sang nhìn anh. “Chỉ là…chúng ta không biết gì về nhau.”
Không biết gì ư? anh muốn trả lời lại. Anh đã ôm em trong vòng tay anh nhiều lần đến không thể đếm xuể được. Anh thấu hiểu em, Emma. Mọi ngóc ngách trên cơ thể em, mỗi biểu hiện trên khuôn mặt em. Anh biết làm thế nào để lôi kéo cô, cách làm cho cô cảm thấy vui sướng, xấu hổ, tức giận…nhưng tất cả những điều đó có nghĩa rằng anh đã thật sự hiểu biết về cô sao? Những bí mật chôn giấu trong trái tim và tâm trí cô, những điều cô đã từng mơ ước và hy vọng, là sự bí ẩn đối với anh.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng trước mặt anh, đang vuốt những lọn tóc xoăn màu nâu vàng xõa rộng trên vai cô. “Em nói đúng,”anh lặng lẽ nói. “Chúng ta là những người xa lạ. Đây sẽ là sự khởi đầu mới cho cả hai ta. Chúng ta sẽ phải tin tưởng vào nhau nhé, kharashó?”
“Dạ,” cô ngập ngừng mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy áo chòang của anh với tiếng thì thầm e lẹ. Anh giúp cô cởi quần áo ra và kéo viền áo sơ mi ra khỏi chiếc quần ống túm chật chội của anh. Thật táo bạo, Emelia loay hoay mở cổ tay áo đính ngọc nhỏ xíu đã buộc tay áo sơ mi căng phồng lên. Khi những hột nút bung ra, Nikolas kéo chiếc áo ra khỏi đầu anh, để nó rơi trên sàn nhà. Anh cố gắng giữ không để bản thân di chuyển khi tia nhìn chăm chú của cô lan man lên vùng ngực trần của anh, và anh chờ đợi phản ứng của cô khi nhìn thấy những vết sẹo đó.
Nhưng không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt Emma ngoại trừ cảm xúc bất ngờ của tính hiếu kỳ rụt rè. Cô chạm vào ngực anh và đường cong nơi những bó cơ săn chắc ẩn hiện bên dưới, những đầu ngón tay của cô giống như những vệt lửa nóng bỏng dịu êm. “Ngài là một người đàn ông quyến rũ,”cô thì thầm. Bị bất ngờ bởi trò đùa khôi hài này, chưa từng có ai nghĩ rằng những vết sẹo của anh là xinh đẹp bởi bất kỳ trí tưởng tượng phóng đại nào, Nikolas nhìn theo ánh mắt của cô chiếu lên ngực anh. Ngay lập tức, anh giật mình sửng sốt trong kinh ngạc.
Không có vết sẹo nào cả, chẳng có gì ngọai trừ làn da nhẫn nhụi không tỳ vết ánh lên nhờ tia sáng lập lòe từ ngọn nến. Nikolas nâng bàn tay run rẩy lên chạm vào ngực anh. Cúi nhìn xuống cả hai cổ tay của anh, chúng trơn láng và không tỳ vết. “Ôi Chúa ơi,”anh kêu lên bằng giọng khàn khàn, trong khi những bàn chân anh muốn khụy xuống trên nền nhà. “Chuyện quái gì đang xảy ra với ta thế này?”
Emelia lùi lại vài bước và nhìn anh chằm chằm trong bối rối.
“Hòang Tử Nikolai? Ngài ốm à?”
“Ra ngoài,” anh nói, tông giọng gay gắt hỏang loạn.
Da cô xanh tái đi. “Gì vậy?”
“Ra ngoài ngay,”anh điếng người lặp lại. “Làm ơn đi. Hãy tìm một phòng khác để ngủ.”
Emelia thở dốc, và lau đi những giọt nước mắt lấp lánh, đột ngột rơi ra nơi khóe mắt cô. “Em đã làm gì sai chứ?Em đã làm phật ý ngài sao?”
“Chẳng liên quan gì đến em cả. Ta xin lỗi.Ta…”Nikolas lắc đầu, không thể nói thêm điều gì nữa. Anh mù quáng quay lưng đi khỏi cô, chờ đợi cho đến khi anh nghe thấy cô rời khỏi phòng. Có nỗi đau nhức dày vò thái dương anh, như thể có ai đó đang cào móng tay lên óc anh. "Chúa ơi,” anh thì thầm, lẩm bẩm những lời cầu nguyện trong sợ hãi và ngạc nhiên vì đọc rõ từng âm tiết trong câu kinh ra. Anh cảm giác những vết sẹo đang quay trở lại, và anh lại một lần nữa chóang váng khi những ngón tay của anh chạm vào làn da nhẵn nhụi đó.
Những dấu vết-roi da đó và những vết bỏng đã là một phần cơ thể anh hàng mấy năm trời. Anh đã từng nhìn chằm chằm vào chúng bất cứ khi nào anh cần gợi nhớ về những con người có khả năng trở nên tàn ác nhẫn tâm. Làm thế nào mà những vết sẹo biến mất rồi? Những trải nghiệm về ảo tưởng từng hiện hữu trong anh giờ đã biến mất rồi, và không cần chúng, lai lịch của anh cuối cùng cũng đã được xác định rõ.
Nikolas đi đến chiếc ghế gần đó và u buồn ngồi cuộn người lại. Anh chưa bao giờ có cảm giác quá đơn độc như vậy trong đời. Dường như không có cách nào quay trở lại cuộc sống mà anh đã từng hiện hữu. Anh thậm chí còn không chắc là anh muốn gì nữa. Anh chẳng có gì phải vướng bận đối với cuộc sống đó, không có ai cả, và anh đã cố tình phá vỡ tất cả các cơ hội để gắn kết tình yêu với Emma Stokehurst. Vây thì quay trở lại để làm gì cơ chứ?
Một lý do chợt bất thình lình lóe lên trong anh đầy mâu thuẫn. Sẽ là sai lầm bi thảm khi lên giường với Emelia. Anh sẽ không làm gì liều lĩnh để khiến cho cô mang thai. Anh sẽ không đụng một ngón tay lên người cô. Huyết mạch nhà Angelovsky sẽ tuyệt tử với anh, và thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Anh nghĩ về Emma Stokehurst vẫn đang chờ đợi ở tương lai, sẽ không bao giờ kết hôn với cô, không bao giờ có cô, và anh lờ đi cơn buốt lạnh nhói lên nơi bụng anh.
Nhìn chằm chằm vào bình rượu vang, Nikolas nghĩ rằng anh sẽ khiến cho bản thân say xỉn. Nhưng cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì cả. May mắn lắm thì nó sẽ khiến anh được tạm thời nghỉ ngơi, rồi từ đó anh sẽ thức dậy để đối mặt với vấn đề này-anh sẽ phải làm gì tiếp theo đây?
Mặc dù Sidarov biết rõ hoặc chỉ đơn thuần nghi ngờ rằng Nikolas đã không ngủ với Emelia, anh ta cũng không nói gì về điều đó vào sáng hôm sau. Khuôn mặt gầy còm của anh ta vô cảm một cách ý tứ, nhưng đôi mắt nâu sẫm thì xét đóan khi nhìn chằm chằm vào đầu tóc rối bù của Nikolas. “Chào buổi sáng, thưa Đức Ngài,”anh nói. “Tôi đã mạn phép chuẩn bị bồn tắm cho ngài, trong trường hợp ngài muốn đi tắm hôm nay.”
Nikolas gật đầu và đi theo viên quản gia đến nhà tắm riêng liền kề với khu dinh thự chính. “Ngài đã không thay quần áo hai ngày rồi,”Sidarov nhận xét, hất đống quần áo lên khi Nikolas cởi bỏ chúng ra. “Tin tức về việc tắm rửa của ngài sẽ được toàn bộ gia nhân trong nhà rất hoan nghênh.”
Lời bình luận gợi cho Nikolas nhớ đến tiêu chuẩn về sự sạch sẽ tỉ mỉ đế
My pulses bound in exultation,
And in my heart once more
unfold
The sense of awe and inspiration,
The life, the tears, the love of old.
—PUSHKIN
1707,tháng 11,Moscow.
Ai đó đang nói bằng giọng Nga. “Thưa Ngài, đến lúc phải đi rồi. Thưa Ngài?”
Người lạ mặt vẫn kiên trì nói đi nói lại đến phát bực lên được. Nikolas từ từ tỉnh dậy, rên rỉ với những tiếng gõ thình thịch trong đầu anh. Mùi rượu nồng mạnh, và chua gắt trong miệng anh. Chớp mắt một cách khó nhọc, anh nhận ra rằng anh đang nằm ngồi trên chiếc bàn bằng đá lát, đầu và cánh tay anh tựa lên bề mặt đá cứng ngắc.
“Ngài đã uống suốt cả đêm qua,” giọng người đàn ông quở trách. “Không còn thời gian để cạo râu nữa rồi hay thậm chí là thay đổi trang phục trước buổi lựa chọn-cô dâu. Làm ơn đi, Hòang tử Nikolai, Ngài phải dậy liền đi.”
“Ông đang nói gì vậy?”Nikolas lẩm bẩm, lọang chọang vì ngái ngủ và lúng túng. Có một mùi thơm quen thuộc và dễ chịu phảng phất trong không khí, không phải mùi tinh bột-và-len ngọt ngào như ngôi nhà bên Anh của anh, nhưng là mùi gỗ bạch dương và đèn cầy sáp ong, còn có mùi của cây việt quất lan tỏa khắp phòng. Điều này gợi anh nhớ về ngôi nhà thân quen lúc xưa nhiều đến nỗi khiến anh nhắm mắt lại và hít sâu vào. Dần dần anh hồi tưởng lại chuyện gì đang xảy ra…cuộc tranh cãi với vợ anh, bức chân dung… “Emma,” anh kêu, nỗ lực ngước đầu dậy. Dụi mạnh lên đôi mắt đau rát của anh. “Vợ ta đâu rồi? Đây…”
Những từ ngữ chết sững lại ngay khóe mịêng khi anh nhìn thấy anh đang ở trong một căn phòng xa lạ. Một người đàn ông trẻ, ốm nhách ăn mặc gọn gàng trong bộ trang phục lỗi thời, đứng chờ cạnh đó. Đôi mắt anh ta màu đen, tiệp màu với mái tóc màu sôcôla của anh ta, lóe sáng lên vì bực tức. “Chúng ta sẽ tìm được vợ ngài ngay khi ngài thức tỉnh và đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu, Thưa Ngài.”
Nikolas gắng hết sức nhấc đầu lên bằng một tay và nheo mắt nhìn chằm chằm kẻ lạ mặt vẻ giận dữ. “Ngươi là ai?”
Người đàn ông thở dài. “Tôi e rằng Ngài đã uống rượu quá nhìêu rồi đấy! Khi một người đàn ông quên mất tên của viên quản gia thân tín nhất của ông ta, cách an toàn nhất để nói là óc ông ta đã say bét nhè rồi. Ngài biết rõ rồi đấy, tôi tên là Feodor Vasilievich Sidarov.” Người đàn ông chạm vào tay của Nikolas nhằm giúp anh đứng lên khỏi cái bàn.
Nikolas hất tay anh ta ra với tiếng gầm gừ nhỏ. “Đừng đụng vào ta.”
“Tôi đang cố để giúp ngài, Hòang Tử Nikolai.”
“Vậy thì hãy nói cho ta biết ta đang ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra sau khi-” Nikolas im bặt khi anh nhìn xuống bộ quần áo anh đang mặc. Anh đang mặc một cái áo chẽn bằng nhung, quần ống túm hẹp, và một cái áo sơmi trắng với tay áo căng phồng ra, bộ áo quần nhìn trông cũng rất lố lăng và buồn cười giống như trang phục lỗi thời mà tên người hầu đang mặc. Anh đỏ bừng mặt trong cơn giận dữ bối rối, nghĩ rằng ai đó đang cố tình trêu chọc anh. Tuy nhiên, khi anh nhìn ngó xung quanh, cảm xúc cuả anh từ từ trôi tuột đi chỉ còn lại sự ngạc nhiên sửng sốt.
Căn phòng được sao chép giống y hệt một trong những căn nhà thuộc sở hữu của gia tộc Angelovsky ở Moscow đến từng chi tiết. Cái sàn gỗ lót ván, tấm thảm hiệu Persian trông giống y hệt được thiết kế theo hình dạng khứa gỗ tinh tế và phức tạp, những đường nét trang trí hình cuộn trên đồ đạc trong phòng, những bức chạm khắc trên tường-tất cả những thứ đã hiện diện trong suốt quãng thời gian thơ ấu của anh. Anh đã bỏ lại tất cả sau khi bị trục xuất khỏi Nga quốc.
Nikolas lảo đảo đứng lên. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” anh thầm thì. “Mình đang ở đâu thế này?”Gịong nói của anh rít cao lên. “Emma, em đang ở chỗ quái nào rồi?”
Sidarov bắt đầu trông sợ hết cả hồn. “Hòang Tử Nikolai, ngài có khỏe không?Có lẽ ngài cần ăn cái gì đó…bánh mì nhé? Cá? hay là bánh mì hun khói?”
Nikolas sải chân bước qua người quản gia với sự hấp tấp vội vàng, giật mình đứng sững lại nơi ngưỡng cửa. Anh bắt đầu đi lang thang xuyên qua những hành lang và phòng giống như một con thú vừa bị sập bẫy, mất phương hướng, mồ hôi rơi đầm đìa, cảm giác như thể trái tim anh nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tất cả chúng đều ở đây, đồ nội thất, những đồ vật chạm khắc bằng gỗ, tất cả những thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy lần nữa. Một vài người hầÂu phục trang kỳ lạ cúi chào anh trong bối rối khi họ nhìn thấy anh, nhưng không ai trong số họ dám lên tiếng.
“Hòang Tử Nikolai?” giọng nói lo lắng của người quản gia vang lên sau lưng anh.
Anh không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi nhanh hơn một cách vội vã cho đến khi anh đi đến căn phòng trước mặt và đẩy cửa ra. Một luồng không khí lạnh thấu xương đập thẳng vào anh, chích râm ran lên khuôn mặt anh, lùa xuyên qua làn tay áo mỏng tanh.
Tất cả cảnh vật Moscow trải rộng trước mắt anh, những thảm cỏ lấp lánh màu vàng và trắng.
Khu dinh thự nằm trên một ngọn đồi giáp với thành phố, nổi bật lên trên khu đất rộng mênh mông là ngôi nhà thờ với những mái vòm sáng ngời lấp lánh và cây thánh giá phủ vàng nằm trên đỉnh nóc. Ngay chính giữa nhà thờ là những căn nhà bằng gỗ và đá, mái nhà được trang trí bằng màu xanh lá cây, xanh nước biển và màu đỏ. Khói từ hàng ngàn bếp lò bay lên cao lảng vảng trong không khí, trộn lẫn với mùi tuyết tươi mát bay vào lỗ mũi của Nikolas. Anh lặng người khi quan sát một chùm những bông tuyết bay lượn uyển chuyển như lông chim rồi từ từ hạ mình nhẹ nhàng xuống nền đất thô cứng. Lớp bông tuyết vỡ tung ra tạo thành hàng tỉ tỉ những viên pha lê trong suốt sáng lấp lánh.
Đầu gối của Nikolas rung lên dữ dội đến nỗi anh buộc phải ngồi bệt xuống ngưỡng cửa bám đầy-tuyết. “Mình đã chết rồi sao?” anh tự hỏi, không hề nhận ra rằng mình đã nói to như thế nào cho đến khi câu trả lời mỉa mai của Sidarov vang lên sau lưng.
“Không đâu, mặc dù ngược lại là đằng khác ấy chứ. Và ngài chắc chắn sẽ chết cóng nếu như vẫn còn ngồi ngoài này mà không mặc áo chòang.” Người quản gia nhẹ nhàng chạm khẽ lên vai anh. “Hòang Tử Nikolai. Ngài phải vào trong ngay thôi. Ngài đã bổ nhiệm cho tôi chăm nom mọi việc trong ngôi nhà này, và cả những vấn đề riêng tư của ngài nữa. Tôi sẽ không đáng nhận lấy đồng tiền công nào nếu tôi để cho ngài bị bệnh. Đi thôi nào, xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm rồi…và ngài sẽ đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu, như ngài mong muốn.”
Nikolas đứng dậy và vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm thành phố Moscow. Anh có cảm giác muốn khóc vì sợ hãi và hạnh phúc, và hôn lên nền đất thô cứng. Nước Nga, quê cha đất mẹ của anh…hiện lúc này thì Moscow trông non trẻ hơn, lạc hậu hơn, hơn những gì mà anh từng biết từ trước đến giờ. Bóng tối và những khu rừng ban sơ bao quanh thành phố vẫn chưa được đốn chặt và dọn sạch. Đường phố đầy rẫy những tiếng ầm ĩ của xe kéo, thú vật, người bán hàng rong, tu sĩ và những kẻ ăn xin. Không có những ngôi nhà hoặc những cỗ xe ngựa với thiết kế hiện đại. Những ngôi làng ở xa xa thì trông thưa thớt và biệt lập, hòan toàn khác xa sự sầm uất mà anh đã từng nhớ.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Có lẽ nó sẽ kết thúc sớm. Mình đã đến đây bằng cách nào cơ chứ? Chuyện gì đã xảy ra với Emma và Jacob? Nguôi giận, ngờ vực, anh theo Sidarov vào trong nhà. Người quả gia đưa chiếc áo khóac cho Nikolas, có cùng màu xanh đậm nhung như chiếc áo chẽn mà Nikolas đang mặc. “Cho phép tôi được giúp ngài, Thưa Ngài.” Bộ quần áo nặng nề ấm áp phủ lên người Nikolas. Những hàng nút đính trên chiếc áo trải dài từ ngực đến giữa đùi anh. Lùi lại ngắm nhìn anh một cách nghiêm túc, Sidarov càu nhàu vẻ hài lòng. “Trông cũng xứng với danh tiếng của ngài đấy, nhưng tôi ngờ rằng cô dâu tương lai sẽ không hài lòng với dáng vẻ hiên giờ của ngài.”
“Cô dâu của ai?”
Sidarov mỉm cười, như thể Nikolas vừa mới nói đùa. “Cô dâu của ngài, Hòang Tử Nikolai. Bất cứ người nào ngài chọn sẽ trở thành vợ của ngài.”
“Ta đã kết hôn rồi.”
Viên quản gia bắt đầu cười phá lên nhìêu hơn. “Tôi rất vui vì óc hài hước của ngài đã quay trở lại.”
Nikolas không hề cười chút nào. “Ta sẽ không lựa chọn cô dâu,” anh nói, mím chặt-môi.
Sidarov hoang mang và lo lắng một cách bất ngờ. “Nhưng, Hòang Tử Nikolai…Ngài đã tự nói với bản thân rằng đã đến lúc ngài phải lập gia đình mà! Ngài đã gởi những phái viên đi đến mọi nơi để tập hợp những thiếu nữ xinh đẹp chưa kết hôn từ những ngôi làng vòng quanh Moscow. Bây giờ tất cả họ đều ở đây, đang chờ đợi ngài. Gia đình của họ đã dẫn họ đến đây từ Suzdal,Vladimir-1 vài nơi thậm chí còn xa hơn như là Kiev và Ukraine! Và giờ ngài đang nói rằng ngài thậm chí còn chẳng buồn ghé mắt nhìn họ sao?” anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Nikolas và kêu cục tác lên phản đối. “Đó là rượu nói! Ngài chẳng biết ngài đang nói cái gì đâu. Giống như tất cả những người Nga vẫn hay làm, ngài yêu cầu mỗi ngày đều say xỉn, mỗi ngày để tận hưởng nó, và mỗi ngày để hồi phục lại.”
“Ta đang không tận hưởng nó đây,” Nikolas lẩm bẩm, hy vọng nồng nhiệt rằng anh đang say rượu. Cơn say xỉn tồi tệ, bẩn thỉu. Có lẽ khi anh tỉnh táo lại, tất cả chuyện này sẽ như là một giấc mộng thôi. Trong lúc ấy thì, có lẽ dường như anh đang hòan toàn lâm vào thế bị động rồi.
“Đi thôi nào,”viên quản gia dỗ ngọt, “chúng ta phải đi đến buổi tuyển chọn-cô dâu. Ít nhất cũng hãy ủng hộ họ bằng cách rảo bước một vòng thôi. Ai biết được chứ? Ngài có thể tìm thấy một cô gái xinh đẹp và yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sao.”
Nikolas cẩu thả lùa cả hai tay đào bới lên mái tóc bù xù của anh. Anh không muốn tham gia vào trò hề lố bịch này. Anh đã có đủ phiền tóai với cô vợ mới cưới của anh rồi. Nhưng anh quyết định rằng anh sẽ tạm thời hợp tác cho đến khi giấc mơ này kết thúc.
“Vậy thì hãy hòan thành nó cho xong đi,”anh cộc cằn nói. “Ta sẽ đi-nhưng ta sẽ không chọn bất cứ ai trong số họ.”
“Tốt thôi,”Sidarov xoa dịu. “Chỉ cần nhìn chút thôi mà. Để cho công bằng, sau khi họ đã phải đi một quãng đường dài đến đây.”
Một nhóm nhỏ người hầu xuất hiện để hộ tống Nikolas đến xe ngựa, hướng dẫn anh đi xuống những bậc thang trơn trượt. Nhanh nhẹn nhét áo chòang bằng lông thú vòng quanh chân và người anh,đặt đá nóng xuống dưới chân anh và ấn một ly rượu vào tay anh.
“Không uống rượu nữa-”Sidarov bắt đầu khi anh ta trèo vào bên trong chiếc xe.
Nikolas khiến anh ta im lặng với một cử chỉ đe dọa, và nhìn trừng trừng viên quản gia qua vành ly nạm ngọc. Anh rất cần phải uống rượu, và anh chán ngấy cùng cực tên hầu nhỏ hách dịch này. Men rượu nóng có tác dụng mạnh và khiến anh khỏe hẳn ra, làm mòn đi cơn sợ hãi của anh.
Chiếc xe ngựa hào nhóang này được kéo bởi 6 con ngựa đen và những người tài ngựa cho phép nó lướt nhanh chóng trên nền thảm tuyết phủ dày đặc. Huy hiệu nhà Angelovsky được thêu lên những miếng đệm bằng nhung,được lặp lại trên trần nhà và những bức vách phủ đá quý, pha lê và vàng. “Ta là một Angelovsky,”Nikolas nói thăm dò, đặt bàn tay lên bức huy hiệu.
“Chắc chắn là như vậy rồi,”Sidarov đồng ý với tông giọng xúc động.
Nikolas di chuyển ánh nhìn hướng lên người quản gia, trông lúc này gợi cho anh cảm giác ngờ ngợ quen thuộc. Sidarov đã làm việc cho gia đình anh qua nhiều thế hệ rồi, thậm chí còn đi theo anh sống lưu vong, nhưng Nikolas không thể nhớ bất cứ ai có tên là Feodor. Trừ khi…trong suốt thời niên thiếu của anh, anh nhớ đến người già nhất trong nhà Sidarov, có tên là Vitya Feodorovich. Có lẽ đây là cha của Vitya? Ông nội chăng?
Vậy thì mình là hậu duệ của ai đây? Nikolas nuốt nhanh phần rượu còn lại để ngăn chặn đi cơn lạnh lẽo thấu tận tâm can anh. Người hầu đã gọi anh là Nikolai…Hòang Tử Nikolai…nhưng đó là tên của ông cố-cố-cố nội anh.
Chiếc xe ngựa đi đến những ngôi nhà và khu chợ của posád,khu vực trung tâm của thành phố, nằm giữa những bức tường pháo đài và những thành lũy bằng đất nung vây quanh Moscow. Mọi người khoác lên những chiếc áo chòang dài, áo khoác to lớn cồng kềnh, những chiếc mũ lông thú bắt đầu xuất hiện ở cả hai bên dãy phố và hoan hô, vẫy tay theo chiếc xe. Cảnh tượng này gợi Nikolas nhớ đến cảm giác khó chịu khi những đám đông tò mò đã tập hợp lại để quan sát anh rời khỏi St.Petersburg lúc khởi hành cuộc sống lưu vong.
“Chúng ta đang đi đâu?” anh hỏi cụt ngủn.
“Ngài không nhớ sao? Bạn của ngài Hòang Tử Golorkov là người duy nhất ở Moscow có khu dinh thự đủ lớn để chứa tất cả phụ nữ. Ngài ấy rất vui lòng đề xuất sử dụng phòng khiêu vũ và sảnh đường rộng lớn của Ngài ấy cho buổi tuyển chọn-cô dâu.”
“Rất chu đáo,” Nikolas lặp lại buồn rầu, kẹp chặt chiếc ly rỗng trong đôi bàn tay lạnh toát của anh. Chiếc xe ngựa chạy xuyên qua thành phố, được xây dựng theo hình tròn giống như những lớp của một củ hành, điện Kremlin được đặt ngay trung tâm. Một số khu vực bao gồm những cụm nhà của tầng lớp quý tộc và vườn cây ăn quả xinh đẹp nhỏ gọn. Trong khi đó, những mái vòm của nhà thờ vàng rực được tập họp lại trông giống như những bông hoa kỳ lạ, khiến những ngôi nhà tranh gần đó trông có vẻ thu nhỏ lại. Những con đường vẫn chưa được lát gạch và hiện đại hóa, và những tòa nhà được xây dựng bằng gỗ.
Xúc động với những hình ảnh lung linh huyền ảo trước mặt, Nikolas lắng nghe những hồi chuông vang lên khi nhà thờ Thiên Chúa Giáo Chính Thống báo hiệu đến buổi Lễ sáng. Không thành phố nào trên thế giới lại rung chuông thường xuyên như ở đây, tràn ngập không khí tiếng chuông ngân vang hạnh phúc. Nếu đây là một giấc mơ, nó đã trở nên chi tiết và sống động hơn bất kỳ điều gì anh đã trải nghiệm từ trước đến nay.
Cuối cùng chiếc xe ngựa-trượt tuyết đã dừng lại mặt trước một ngôi nhà to lớn với hàng dãy cột thon thả và những căn lều 8 cạnh ở cả hai bên. Mọi người tụ tập ở hai bên con đường và ngay cổng chính, reo hò khi họ nhìn thấy Nikolas ló người qua cửa sổ xe ngựa. Anh hạ người thấp hơn xuống ghế, khuôn mặt chán nản và đăm chiêu.
“Ngài chắc chắn là căng thẳng lắm,”Sidarov nhận xét. “Đừng lo lắng, Thưa Đức Ngài. Chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Tốt nhất là nên vậy.”
Thêm thắt vào cơn run lẩy bẩy đó, một người hầu phủ đầy-gấm thêu kim tuyến mở cửa xe ngựa ra và hộ tống Nikolas vào nhà. Sidarov theo sát bên cạnh, vác theo một hộp gỗ với những cái chốt bằng vàng. Chủ nhà của họ, có lẽ là Hòang Tử Golorkov đang đứng chờ ở lối vào với trần nhà-thấp, rộng lớn. Golorkov đang ngấp nghép ngưỡng một ông lão hói đầu với ria mép xám mỏng cong lên trên môi mỗi khi ông ta mỉm cười. “Nikolai, bạn của tôi,” ông ta nói, khóe mắt lóe lên tia ranh mãnh quỷ quyệt. Ông ta tiến lên ôm chặt Nikolas, và sau đó lùi lại để nhìn anh. “Anh sẽ rất hài lòng bởi những phụ nữ trong kia, tôi cả quyết như vậy. Hàng dãy những sắc đẹp tuyệt vời mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Mái tóc như tấm lụa mượt mà, bộ ngực căng tràn như trái cây chất lượng cao ấy-anh sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm kiếm người phụ nữ hợp với anh. Anh có muốn uống rượu trước không, hay là đi thẳng đến phòng khiêu vũ luôn?”
“Không uống gì nữa,”Sidarov vội vàng can thiệp vào, lờ tịt đi ánh mắt giận dữ của Nikolas. “Tôi chắc chắn rằng Hòang Tử Nikolai, với sự háo hức to lớn, sẽ muốn nhìn thấy những cô gái đó ngay lập tức.”
Golorkov cười phá lên. “Và ai có thể khiển trách anh ấy cơ chứ?Theo tôi nào, Nikolai, và để tôi dẫn anh đến thiên đường nhé.”
Hành lang vang dội những tiếng la hét của đám người phụ nữ phấn khích đang trò chuyện luôn mồm, tiếng ồn ngày càng to hơn khi họ đến gần phòng khiêu vũ. Golorkov tự mãn nắm lấy tay cầm hình đầu-con sư tử, và đẩy cánh cửa mở rộng ra. Hàng loạt tiếng thở hổn hển đồng thanh vang lên, và sau đó sự im lặng tràn ngập căn phòng. Nikolas do dự trước khi bước vào, cho đến khi Sidarov và Golorkov phải đẩy anh vào trong.
“Ôi Chúa ơi,”Nikolas lẩm bẩm. Có ít nhất 500 phụ nữ trong phòng khiêu vũ, có thể nhiều hơn. Họ đứng thành hàng lộn xộn, nhìn anh chằm chằm, chờ đợi sự xét duyệt của anh. Hầu hết họ đều mặc áo lót và áo chòang màu đỏ, tông màu yêu thích của tất cả người Nga. Mỗi cô gái đều bện tóc theo kiểu truyền thống, được trang trí bằng những dải ruy băng hay khăn chòang cổ, hoặc bằng những vương miện bằng vàng hoặc bạc. Vài người phụ nữ táo bạo nhất thở dài ngưỡng mộ khi Nikolas bước đến gần họ.
Nikolas cảm thấy làn sóng của sự xấu hổ đến rát mặt dâng từ cổ lên mặt anh. Anh quay lại Sidarov, người vẫn đang đứng sát bên cạnh anh. “Ta không thể-”anh bắt đầu, và viên quản gia thúc mạnh vào khủy tay căng cứng của anh.
“Chỉ cần liếc nhìn sơ qua thôi mà, thưa Đức Ngài.”
“Mắc cỡ hả?” Golorkov hỏi với tràng cười chế giễu.
“Điều này chẳng giống anh tý nào cả, Nikolai. Hay là anh vẫn còn miễn cưỡng phải kết hôn? Tôi thề với anh đấy, nó chẳng tệ lắm đâu. Bên cạnh đó, dòng họ Anglovsky cần phải được duy trì chứ. Hãy chọn lấy một người vợ đi nào, bạn của tôi. Và rồi chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ chai Vodka này.”
“Chọn một người vợ”…những lời nói thốt ra một cách ngẫu nhiên như thể anh đang được đề nghị chọn lấy một miếng ngon lành từ cái khay đựng những món ăn khai vị của Nga vậy. Nikolas nuốt ực khó khăn và tiến đến hàng đầu tiên. Chân anh có cảm giác nặng như chì. Anh ngập ngừng đi qua một cô gái khác ở dãy sau, chỉ dám liếc nhìn họ qua khóe mắt. Hàng loạt tiếng cười rúc rích, những cái liếc mắt mỉm cười, những lời thì thầm khích lệ thi nhau trút xuống người anh-và thỉnh thỏang, vẻ ngoài khiếp sợ của một cô gái rõ ràng không hề ham muốn ở lại nơi này cũng nhiều như chính bản thân Nikolas. Khi anh đi dọc theo từng dãy, những khớp xương sống vươn thẳng dậy nhằm khoe khoang dáng vẻ giàu có, và những ngón tay thanh mảnh căng thẳng kéo vò khăn quàng cổ và vạt áo. Đối với mỗi cô gái mà Nikolas từ chối và bước qua, đều được nhận lấy một lời an ủi từ Sidarov, cũng như một đồng tiền vàng từ chiếc hộp mà anh ta mang theo.
Đi ngang qua giữa đám đông những cô dâu tương lai, Nikolas nhìn thấy một cô gái với mái tóc đỏ rực, cao hơn những người còn lại. Cô ấy đang đứng cùng với những người khác ở cuối hàng, dễ chú ý bởi dáng vẻ cực kỳ tĩnh lặng, trong khi những người khác thì lại bồn chồn, nhúc nhích liên tục. Khuôn mặt của cô xoay lại không nhìn vào anh, ngoại trừ cái cách mà cô rục vai lại để che giấu đi chiều cao của cô.
Anh sải bước thẳng đến chỗ cô gái đó.Sidarov sửng sốt bước theo sau, kêu lên. “Hòang tử Nikolai, ngài đã bỏ sót những cô gái rất dễ thương này nè.”
Ngay khi Nikolas bước đến gần cô gái trẻ này, anh tóm lấy cô chỉ bằng một tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hỏang hốt của cô gái, và lắc nhẹ người cô. Cơn giận dữ điên cuồng hòa lẫn với cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc người anh. “Emma,” anh cáu kỉnh, tự động chuyển sang nói tiếng Anh với cô. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Em đang làm gì ở đây?”
Cô gái lắc đầu sững sờ và trả lời bằng chất giọng Nga trong trẻo hoàn mỹ. “Thưa Đức Ngài…Em không hiểu. Xin hãy tha thứ cho em nếu em làm cho Ngài khó chịu.”
Nikolas thả cô ra như thể anh vừa bị điện giật. Emma không nói được tiếng Nga. Nhưng đó chính là giọng nói của cô, khuôn mặt và cơ thể cô, đôi mắt cô. Anh lặng người, bối rối, nhìn chòng chọc vào cô trong khi đám đông còn lại rầm rì dò hỏi.
Sidarov tự ý hướng đến cô gái. “Cô gái với mái tóc đỏ,”anh điềm tỉnh nói. “Tên cô là gì?”
Cô gái trả lời trong khi vẫn ngước nhìn Nikolas. “Emelia”.
“Ta muốn nói chuyện với em,” Nikolas nói trầm giọng. “Ngay bây giờ.”
Trước khi mọi người có thời gian để phản ứng lại,Nikolas lôi tuột cô gái ra khỏi phòng khiêu vũ. Đám đông những người phụ nữ ùa vào nhau hỗn loạn, những dãy hàng thẳng lối giờ tan ra thành đám đông lộn xộn. Hòang Tử Golorkov bắt đầu cười toác cả miệng ra. “Nikolai,” ông ta gọi với theo. “Anh lẽ ra phải đợi cho đến khi lễ cưới được tổ chức rồi mới làm việc đó chứ!”
Nikolas lờ tịt đám đông đó và vẫn tiếp tục kéo mạnh cổ tay cô gái kéo đi. Cô hầu như ngoan ngoãn bước theo anh khi anh đưa cô đến căn phòng trống đầu tiên và đóng sầm cửa lại sau lưng họ. Chỉ lúc đó cô gái mới vùng vẫy, vặn vẹo cổ tay để thoát ra khỏi vòng tay siết chặt của anh.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Nikolas hỏi gặng, áp đảo cô. “Chúng ta đang tranh cãi trong phòng khách, và Soames mang cái bức chân dung chết tiệt đó vào, rồi mọi thứ trở nên tối đen-”
“Em xin lỗi, em không hiểu,”cô nói bằng giọng Nga, xoa nhẹ lên cổ tay đỏ ửng. Cô chăm chú nhìn anh trong lo lắng, như thể đang phân vân về sự minh mẩn của anh.
Nikolas giận điên lên bởi tâm trạng dễ chịu thoải mái sau những gì mà cô đã nói. “Lần cuối cùng ta gặp em, em thậm chí còn không nói được hơn 10 câu bằng tiếng Nga.”
Cô gái bắt đầu tránh xa khỏi anh. “Em không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây,” cô thì thầm, tia nhìn ảm đạm sợ hãi. “Thưa Đức Ngài,làm ơn hãy để em đi-”
“Chờ. Chờ đã. Đừng sợ ta.” Nikolas kéo giật người Emma lại và ôm chặt lấy cơ thể căng cứng của cô, tựa sát vào anh. Anh cố gắng trấn tĩnh lại. “Em không biết ta sao, Emma?”
“Em…Em biết ngài, Hòang Tử Nikolai. Tất cả mọi người đều tôn trọng và khiếp sợ ngài.”
Nikolas thả rơi một tay và nắm chặt bện tóc dày đỏ rơi sau lưng cô. “Mái tóc cũng giống,” anh thầm thì. Những ngón tay anh lướt nhẹ lên một bên má mịn màng đầy lông tơ, tái xanh của cô. “Làn da cũng giống…những vết tàn nhang…cả đôi mắt xanh cũng giống hệt…” anh cảm nhận niềm vui thích trào sâu bên trong anh khi được ôm cô trong vòng tay anh, thật quá xinh đẹp, quá thân thuộc. Đôi môi của cô, hé mở ra trong bàng hòang, thật đầy đặn và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Anh cúi mình xuống và đột ngột hôn lên môi cô. Cô thở hổn hển bàng hòang, không đáp lại cũng không từ chối. Nikolas kết thúc nụ hôn bằng một cái mút nhẹ nhàng lên bờ môi cô và ngẩng đầu lên. “Mùi vị cũng giống,”anh nói khàn khàn. “Đúng là em rồi. Em không nhớ ta sao?”
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa, và giọng nói lo lắng của Sidarov vang lên. “Hòang Tử Nikolai?Thưa Đức Ngài-”
“Không phải lúc này!” Nikolas gầm gừ. Anh chờ cho đến khi nghe thấy âm thanh những bước chân lui đi ra xa. Anh chuyển sự chú ý trở lại với cô gái trong vòng tay anh, Nikolas kéo cô dựa sát vào người. Anh nhắm mắt lại và hít vào thật sự mùi thơm tươi ngát từ làn da của cô tỏa ra. “Ta không biết chuyện gì đang xảy ra,” anh thầm thì vào vùng da mịn màng ngay dưới tai cô. “Không còn quan trọng nữa rồi.”
Emelia vùng vẫy dữ dội với nguồn năng lượng dồi dào để thoát ra khỏi vòng tay anh. Lùi xa ra khỏang vài feet, cô nhìn chằm chằm vào anh và giơ bàn tay run run để lên miệng cô. Đôi mắt cô mở to ra và xanh thẫm. “Thưa Đức Ngài…Ngài đã chọn em rồi sao? Đó là lý do ngài kéo em đến một chỗ như thế này?”
Nikolas im lặng, cố gắng thấu hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Không hiểu vì sao cô lại đọc được câu trả lời trên khuôn mặt của anh, Emelia gật nhẹ, như thể điều mà cô từng phân vân trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã được chứng thực rồi. “Em nghĩ ngài sẽ như vậy,”cô nghiêm trang nói. “Không hiểu vì sao…em biết rằng nếu em đến Moscow, ngài sẽ chọn em.”
“Làm thế nào em biết được?” Nikolas hỏi với tông giọng khàn khàn.
“Chỉ là cảm giác thôi. Em đã nghe những điều người ta nói về ngài, và em nghĩ rằng…em sẽ trở thành người vợ tốt dành cho mẫu đàn ông như ngài.”
Nikolas dịch người về phía cô, và cô thụt lùi lại với những bước chân nhỏ. Anh buộc mình phải đứng yên, mặc dù khao khát đến cháy bỏng được chạm vào cô lần nữa. “Họ nói gì về ta?”
“Rằng Ngài rất thông minh và hiện đại. Họ cũng nói rằng ngài rất được Sa Hòang sủng ái bởi vì ngài dành phần lớn thời gian ở Phương Tây và ngài hiểu rõ những người nước ngoài. Ngài thậm chí còn cạo sạch râu giống như họ.”Emelia nhìn chằm chằm vào khuôn hàm dứt khoát, góc cạnh của anh với sự tò mò không hề kiềm nén. “Tất cả những người đàn ông trong làng em đều để râu.”Cô chậm chạp tiến gần lại anh, đưa tay chạm lên khuôn mặt anh. Cô vuốt ve bề mặt cằm nhẵn nhụi của anh một lần, rồi hai lần,những đầu ngón tay của cô dịu dàng lướt trên làn da anh. Nụ cười nhút nhát, ngượng ngùng chập chờn trên bờ môi cô. “Nó trơn mịn, giống như trẻ con vậy.”
Nikolas giữ tay cô lại và áp lòng bàn tay tựa sát vào má anh. Cô thật ấm áp, sống động…quá thật để chỉ là giấc mơ. “Emma, nhìn ta này. Hãy nói rằng em chưa bao giờ ở cạnh ta trước đây. Nói rằng chúng ta chưa bao giờ chạm vào nhau, chưa bao giờ hôn nhau. Nói rằng em không biết ta.”
“Em…”cô lắc đầu bất lực, chiếu tia nhìn chằm chằm bất động lên khuôn mặt anh.
Anh thả cô ra và đi vơ vẩn quanh căn phòng hình tròn rộng lớn, khiến cô phải xoay người lại để quan sát anh. “Vậy thì em là ai?” anh thấp giọng hỏi, cảm giác tức giận và hụt hẫng.
“Em tên là Emelia Vasilievna.”
“Thế còn gia đình của em thì sao?”
“Cha em đã mất rồi. Chú và anh trai của em đã bỏ đi khỏi làng và làm việc tại thành phố mới ở Neva. Em không thể sống một mình ở ngôi làng đó được, và em cũng không muốn kết hôn với bất kỳ người nông dân nào ở đó.”
“Tại sao không?”
“Hầu hết nam giới đều bị Sa hòang đưa đi, để xây dựng Petersburg. Những người còn lại thì không muốn kết hôn với em.” Đối mặt với sự im lặng dò hỏi của anh, cô ngập ngừng nói tiếp. “Gia đình của em không được nhiều người quý mến bởi vì tính cách đối địch của cha em. Nhưng điều đó cũng không sao khi chẳng ai tỏ ý yêu thích em. Những người đó, người thì quá già, người thì lại quá trẻ, và chẳng có ai phù hợp cả. Và tất cả những người đó đều rất nghèo. Em muốn nhiều hơn những điều đó.”
“Nhiều tiền hơn?”
“Không phải,”cô phản đối. “Em muốn ai đó để nói chuyện. Em muốn học hỏi nhiều thứ, và khám phá thế giới bên ngoài cánh rừng đó trông như thế nào.”Cô cúi đầu, và nói thêm với vẻ chân thật ngượng ngùng. “Dĩ nhiên, em sẽ không phản đối được trở nên giàu có. Em nghĩ là em sẽ muốn được thử nó.”
Đột nhiên Nikolas mỉm cười thích thú với tính cách chân thật này. Câu chú thích này thật giống y hệt với tính cách của Emma, có uy lực gợi anh nhớ đến cô vợ ngay thẳng quyến rũ của anh.
“Well, tham vọng không hề kiềm nén này rất đáng được khen thưởng.”
“Thưa Đức Ngài?” cô nói, rõ ràng không hiểu ý anh.
Nikolas hít vào 1 hơi thật sâu. “Ý cuả ta là, ta sẽ kết hôn với em. Tôi sẽ tiếp tục giấc mơ này. Cầu Chúa phù hộ. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải kết thúc thôi.”
“Cái gì kết thúc chứ?”
“Cơn ác mộng,” anh lẩm bẩm. “Ảo ảnh. Bất cứ cái gì em muốn gọi. Tất cả chuyện này dường như có vẻ thật sự sống động đến nỗi ta đang bắt đầu nghĩ rằng ta dần trở nên mất trí rồi. Nhưng ta đâu thể làm được gì nhiều, đúng không?Ta chọn em, Emma…Emelia…dù em là ai. Ta sẽ luôn luôn chọn em, dù cho có lẽ sau này em sẽ chỉ trích ta vì điều đó.”
“Em không hiểu-”
“Đừng bận tâm.” Anh đưa tay cho cô. “Chỉ cần đi cùng ta thôi.”
Cô do dự và rồi đưa tay ra cho anh, những ngón tay dài của cô bám vào bàn tay anh.
Nikolas dẫn cô trở lại phòng khiêu vũ, nơi mà Golorkov, Sidarov, và tòan bộ đám phụ nữ đang chờ đợi một cách hy vọng. Với một cái khoác tay mạnh mẽ, Nikolas chỉ vào người phụ nữ thẹn thùng bên cạnh anh. “Đây là cô dâu của ta,” anh bắt chước với dáng vẻ nhạo báng của một chú rể hài lòng, thỏa mãn.
Hòang tử Golorkov vỗ tay hoan nghênh. “Sự lựa chọn tuyệt vời, Nikolai!Thật là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ấy chắc chắn sẽ sinh cho anh những đứa con trai khỏe mạnh.”
Nikolas xoay người về phía Sidarov và nhướng mày hỏi. “Khi nào đám cưới diễn ra?”
Câu hỏi đó khiến Golorkov phá lên cười dữ dội hơn. “Thât là hóm hỉnh quá sức!”
Sidarov cố che giấu sự lo lắng của anh bằng nụ cười nhẹ. “Đêm nay, dĩ nhiên rồi. Tại dinh thự nhà Angelovsky, trừ khi Đức Ngài muốn đợi-”
“Ngay tối nay,”Nikolas đột ngột nói. “Ta muốn trở về nhà ngay bây giờ.”
“Vậy còn rượu của chúng ta…”Golorkov phản đối.
Nikolas cố gắng nở một nụ cười thân thiện. “Anh sẽ không phiền nếu chúng ta cùng uống rượu vào dịp khác chứ?”
“Bất cứ khi nào anh muốn,”người đàn ông già trả lời, vẫn cười thầm.
Nikolas quay trở về nhà trên chiếc xe ngựa của anh, với Emelia ngồi nép người bên cạnh. Sidarov ngồi trên ghế đối diện. Emelia nói rất ít, ngoại trừ thái độ khước từ việc chia sẻ chiếc áo chòang lông thú với Nikolas.
“Em không lạnh,”cô nói.
Nikolas khịt mũi mỉa mai. “Thật à? Vậy thì tại sao trông em lại tái mét và run rẩy như vậy chứ?”Anh nâng một bên áo chòang lên và ra hiệu cho cô nhích vào bên trong. “Tính e thẹn của em hoàn toàn không cần thiết đâu. Ta khó có thể cám dỗ được em khi tên quản gia cứ ngồi kè kè bên cạnh như thế này-và bất luận thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ cưới nhau trong vài giờ nữa. Hãy đến ngồi cạnh ta đi nào.”
“Em không lạnh,”cô lặp lại một cách ương ngạnh, răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập.
“Tốt thôi. Vậy thì đừng có trách cứ gì ta nếu như em bị đông cứng đến chết trước khi chúng ta kịp về đến nhà đấy nhé.”
“Sẽ ít nguy hiểm hơn cho em khi ở ngoài này,”cô trả lời. “Đỡ hơn là ở trong đó.” Cô chỉ một cách đầy ý nghĩa vào vạt áo chòang, sau đó quay mặt đi tỏ ý cuộc tranh luận đã đến hồi kết thúc.
Sidarov quan sát cuộc tranh cãi của cả hai với sự xét đoán và dấu hiệu bất ngờ thỏa mãn hiện hữu trên khuôn mặt anh ta. “Có vẻ như ngài đã lựa chọn rất tốt, Hoàng Tử Nikolai,”anh ta nhận xét. “Một người phụ nữ sinh động và mạnh mẽ là tất cả những gì mà người đàn ông nên cưới.”
Nikolas cáu kỉnh nhìn trả lại anh ta và không đáp lời.
Ngay khi họ trở về dinh thự Angelovsky, Nikolas bị tách ra khỏi Emelia bởi một nhóm người hầu đang quyết tâm chuẩn bị cho lễ cưới ngay tối hôm đó. Anh lánh vào căn phòng riêng của anh và yêu cầu một chai rươụ vodka cùng một khay những món ăn khai vị. Đồ ăn thức uống được mang đến cho anh một cách nhanh chóng, kèm theo lời cảnh báo từ Sidarov rằng không được trở nên quá say xỉn trước đám cưới.
Nikolas đi lang thang trong căn phòng ngủ, nốc chai rượu vodka trong tay anh. Anh có thể nghe thấy âm thanh vang lên từ những căn phòng bên dưới lầu-những bước chân hối hả và giọng nói nhanh lẹ, thỉnh thỏang lại vang lên những tràng cười phấn khích. Tâm trạng của anh càng lúc càng tệ với mỗi phút trôi qua.
Kiểm tra những thứ xung quanh anh, Nikolas nhìn chằm chằm vào những chiếc rèm trên giường ngủ, được thiết kế bằng lọai lụa Byzantine cổ xưa và đính kèm lên những hạt ngọc trai và sợi dây màu vàng. Một chữ cái A viết theo mẫu tự Kirin được thêu lên ngay chính giữa tấm lụa mềm mại đó. Một chiếc tủ được làm bằng gỗ nằm ngay góc phòng để một bộ sưu tầm súng lục với những tay nắm bằng vàng và cò súng có hình dạng-con rồng, một đống chăn bằng lông thú, những cung tên được sơn bóng và bao đựng tên màu vàng. Không thứ gì ở đây quen thuộc với anh.
Khi Nikolas đóng chiếc tủ lại và nghiêng chai rượu vodka để lên môi anh, tia sáng yếu ớt phát ra từ bức tranh trên tường thu hút sự chú ý của anh, màu vàng của món đồ cổ tỏa sáng và một biểu tượng nhỏ xíu với màu đỏ chói lọi sáng rực lên. Khi anh nhìn chăm chú vào bức tranh, những giọt rượu vodka chảy xuống cổ họng anh như bị mắc nghẹn lại. Anh đã nhìn thấy biểu tượng này trước kia, hàng nghìn lần. Nó đã được treo lên bức tường trong phòng suốt cả quãng thời gian thơ ấu của anh. Anh đã chuyển nó xuống phòng ngủ khi anh bước vào tuổi trưởng thành, và anh cũng mang nó đến Anh khi bị trục xuất ra khỏi nước Nga. “Ôi Thánh thần ơi,” anh la to lên, suýt trượt chân khi bước lại gần biểu tượng đó. “Tại sao cái này lại ở đây?Có chuyện gì vậy chứ?”
Bức tranh vẽ nhà tiên nhà Elias(**) thật thanh nhã, được bao quanh bởi những đám mây nhuộm màu đỏ thẫm rực rỡ khi ông ấy bay lên thiên đường bằng chiếc xe ngựa vàng rực rỡ được kéo bằng những con ngựa có màu-đỏ rực như lửa. Nikolas đã luôn luôn yêu chuộng hình ảnh này bởi vì màu sắc sống động và nghệ thuật hội họa cầu kỳ của nó. Anh chưa từng nhìn thấy biểu tượng thần thánh giống như vậy ở bất cứ đâu.
Nhận ra vị thánh, chắc chắn và không thể lầm lẫn này, đột ngột khiến anh cảm thấy dường như anh còn có một cuộc sống khác, trong khi cuộc sống hiện tại của anh, đã biết mất vĩnh viễn. “Mình không muốn điều này,” anh nói qua hơi thở đang dần châm ngòi cho một tiếng thét dữ dội. “Mình không mong muốn điều này. Qủy tha ma bắt, mình không lựa chọn gì cả!”Anh nhìn chằm chằm vào vòng tròn đỏ rực lửa,lùi lại và ném thẳng ly rượu vào bức tranh. Chai rượu vỡ tan khi nó đập mạnh vào biểu tượng thần thánh đó, rơi lỏang xỏang trên bức tường.
Ngay lập tức một người hầu gõ cửa và hỏi liệu mọi việc có ổn hay không, Nikolas trả lời với tiếng gầm gừ cáu kỉnh, và người hầu vội vàng rút lui. Giẫm lên bức tranh vị thánh, Nikolas nhìn chằm chằm vào vết trầy sâu do chai rượu gây ra, làm hỏng đi một góc cạnh của đám mây đỏ rực. Có phải vết xước đó sẽ tồn tại hàng trăm năm kể từ bây giờ không? 150 năm, hay có lẽ còn lâu hơn?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả những điều này là sự thật? Có lẽ anh đã chết rồi và bị đày xuống địa ngục. Có lẽ địa ngục đang chứng kiến lịch sử bất hạnh của gia đình anh từ chính đôi mắt của tổ tiên anh.
Một ý nghĩ mới mẻ chợt lóe lên trong đầu Nikolas, và anh có cảm giác đầu gối trở nên mềm nhũn đi. Anh đi về phía giường ngủ và chậm chạp ngồi xuống. Nếu anh thật sự là Hòang Tử Nikolai, chuẩn bị kết hôn với một cô gái thôn quê có tên là Emelia, vậy thì sau đó lịch sử vẫn còn tiếp diễn. Đứa con trai của họ là Alexei,và con trai của nó sẽ là Sergei, tiếp theo là Sergei II rồi Dimitri… “và cuối cùng,”Nikolas kêu to lên, “mình sẽ được sinh ra. Cùng với Mikhail.”
Nếu anh có thể giữ không có con với Emelia, vậy thì dòng giống của nhà Angelovsky sẽ bị tuyệt hậu. Sự lạm dụng và cái chết của Mikhail sẽ không thể diễn ra được. Và tội lỗi của chính Nikolas, cuộc sống đầy đau khổ sẽ không bao giờ diễn ra.
Cơn rùng mình khiếp sợ chạy dọc sóng lưng Nikolas.Có lẽ anh đã được ban cho quyền lực khiến cho bản thân không bao giờ sinh ra trên cõi đời này.
Bất chấp sự nài nỉ của Sidarov, Nikolas vẫn không thèm tắm rửa trước lễ cưới, cạo râu, hay thậm chí là thay quần áo. Đứng chặn người trước cửa phòng, anh uống chầm chậm từng ngụm rượu với nỗ lực làm cho cơn ác mộng biết mất đi. Thật bất khả thi cho anh khi tiến đến lễ cưới này. Anh có thể đã làm rất nhiều điều, nhưng phạm tội song hôn không phải là một trong những thứ đó. Anh không phải là Nikolai Đệ Nhất, anh là Nikolas Dmitriyevich Angelovsky, và anh nên ở London mới đúng,vào năm 1877… với Emma Stokehurst.
Gịong nói khàn khàn của Sidarov vang lên từ phía cửa. “Những vị khách đã đến rồi, Hòang Tử Nikolai. Lễ cưới sẽ bắt đầu ngay khi ngài quyết định. Ngài sẽ không bắt họ phải chờ lâu đâu, đúng không ạ?”
“Ta sẽ không kết hôn với bất kỳ ai cả.” Nikolas nói khi vẫn nằm uể ỏai trên chiếc ghế.
Một khỏang lặng im chìm ngập căn phòng, và rồi Sidarov đáp lại với giọng điệu lo lắng. “Tốt thôi, thưa Đức Ngài. Nhưng ngài phải thông báo cho tất cả những vị khách-và cô dâu-của ngài biết. Tôi xin từ chối làm điều này, cho dù ngài có tống cổ tôi ra ngoài đường và tôi sẽ phải chết trong khốn khổ và lạnh cóng. Không, tôi tuyệt đối sẽ không thông báo điều này với họ.”
Nikolas lảo đảo đứng dậy trên hai chân và đi đến cửa, mở rộng ra. Anh cúi xuống nhìn trừng trừng vào viên quản gia, lúc này trông rất nhợt nhạt và bối rối. “Chẳng vấn đề gì cả, ta sẽ đi nói với bọn họ,”anh nói với vẻ khinh miệt. “Chỉ cho ta biết mọi người đang ở đâu.”
Miệng Sidarov mím chặt lại. “Vâng. Thưa Đức Ngài.”
Người quản gia dẫn Nikolas đến căn phòng tổ chức tiệc rộng mênh mông nằm ở tầng trệt. Nó đã được treo đầy những biểu tượng đến nỗi chỉ còn lại một chút xíu khỏang trống trên tường được để hở ra. Chiếc bàn lớn ở cuối phòng để chiếc bánh ngọt mật ong to vĩ đại, những đĩa đựng quả hạnh, quả sung, và những món ăn cao lương mỹ vị khác, và nhiều ly nhỏ để uống rượu.
Một nhóm những vị khách với trang phục lộng lẫy, bao gồm cả Hòang Tử Golorkov, đứng xung quanh một vị linh mục trong chiếc áo chòang đen và bệ thờ được làm tạm bợ bởi sự chống đỡ của hàng đống sách kinh thánh khổng lồ. Tất cả mọi người đều mỉm cươì và kêu lên khi Nikolas xuất hiện. Anh liếc một vòng rảo nhanh qua đám đông này, tia nhìn của anh tập trung vào Emelia.
Tim anh thắt lại đau đớn khi nhìn thấy cô. Cô mặc chiếc váy dài Sarafan** gấm thêu kim tuyến màu kem, và áo khoác màu vàng nhưng ống tay áo thì lại quá ngắn. Một nhà hảo tâm tốt bụng nào đó, có lẽ là Golorkov và vợ của ông ta, đã đưa bộ váy cưới cho cô mặc. Một viên ngọc-được đính vào chiếc mạng phủ lên mái tóc cô được giữ lại bởi chiếc vương miện mạ vàng với hàng dãy những viên ruby nhỏ xíu chiếu lấp lánh trên trán cô. Cô xuất hiện với dáng vẻ trông hòan toàn điềm tĩnh, ngoại trừ bó hoa khô và những dải ruybăng hồng mà cô đang cầm trong tay. Những bông hoa rõ ràng đang run lên, chỉ một chút xíu thôi, những cánh hoa mỏng manh rụng lả tả trên sàn nhà.
Đó chính là dấu hiệu của sự sợ hãi khiến Nikolas không thể làm hại đến thanh danh của cô. Anh không thể cự tuyệt Emelia bây giờ, ngay trước mặt những vị khách này. Anh không thể ruồng bỏ cô. Cô đang nhìn anh chằm chằm với tia sáng hy vọng mỏng manh lấp lánh nơi đôi mắt màu xanh của cô và nụ cười ngượng ngập bắt đầu nở trên môi cô…giống hệt như Emma Stokehurst đã từng có lần nhìn anh như vậy.
Cảm giác mê mụ chóang váng, Nikolas tiến lên và đứng vào vị trí ngay bên cạnh cô. Giữa những lời động viên và ca tụng của những vị khách mời, Hòang thân Golorkov tiến trao lên để trao cho Nikolas chiếc roi bằng bạc theo đúng trình tự nghi lễ, biểu tượng về quyền lực người chồng để cảnh cáo và răn day người vợ của anh. Nikolas lắc đầu khi anh nhìn thấy nó.
Golorkov cau mày. “Nhưng,Nikolai-”
“Không,” Nikolas cộc lốc nói, xoay người khỏi Golorkov để hướng về phía Emelia. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hỏang hốt của cô. “Chúng ta sẽ kết hôn như những ngươì phương Tây hay làm. Ta sẽ không mang theo cây roi này.”
Những tiếng rì rầm dò hỏi vang lên từ đám đông, cho đến khi vị tu sĩ gật đầu, hàm râu dài của ông ta đập sát vào ngực ông. “Nó sẽ theo như mệnh lệnh của Hòang Tử.”
Vị linh mục bắt đầu lễ cưới bằng giọng nói đều đều lặng lẽ. Nikolas và Emelia trao cho nhau một tượng thánh nhỏ xíu và cùng cắn chung một miếng bánh mì muối đen. Những chiếc nhẫn cưới, đồ vật bằng vàng nằng nặng mà Nikolas ngờ ngợ nhận ra chúng đến từ bộ sưu tập của dòng họ Angelovsky, đều được ban phúc và trao đổi cho nhau. Anh không nhìn Emelia, ngoại trừ tập trung vào buổi lễ, nắm chặt tay anh lại khi cổ tay của họ được bao bọc trong một mảnh vải bằng lụa.
Với vẻ hết sức nghiêm trang, vị linh mục dẫn họ đi một vòng nhỏ, sát ngay bệ thờ, và mở sợi dây lục buộc cổ tay ra. Làm theo dấu hiệu của vị tu sĩ, Emelia bắt đầu quỳ trên mặt đất. Theo truyền thống, cô dâu phải đặt trán cô lên trên giày của chú rể nhằm thể hiện sự phục tùng hòan toàn.
Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Nikolas nắm lấy khủyu tay của Emelia và kéo mạnh cô đứng dậy trước khi đầu gối cô chạm trên sàn nhà. Cô thở hổn hển vì ngạc nhiên và vùng vẫy người chống lại anh.
“Phong tục của người phương Tây là trao cho nhau một nụ hôn,”Nikolas nói to lên đủ để cho tất cả mọi người đều nghe rõ. “Vợ ta sẽ không phải là nô lệ của ta, nhưng là người bạn đồng hành và bình đẳng của ta.”
Có sự bực dọc và tiếng cươì văng vẳng trong căn phòng, trong khi một ít khách mời thì nghĩ rằng anh đang đùa giỡn trong hòan cảnh không thích hợp chút nào. Nikolas không mỉm cười, chỉ bắt lấy tia nhìn của Emelia và đợi chờ cô đáp lại.
“Vâng, Nikolai,”cuối cùng cô cũng cất lời với tiếng thì thầm ngạt thở. Đôi mắt cô nhắm khẽ khi anh cúi đầu và hôn cô.
Đôi môi cô mềm mại và ngây thơ, tách ra bên dưới áp lực thúc ép của anh. Nikolas đẩy tay anh vòng quanh cổ cô, những ngón tay xòa rộng ra trên làn da mượt mà, ấm áp của cô khi anh kéo cô lại gần hơn. Trọng lượng bờ ngực căng tròn của cô chạm vào ngực anh. Âm thanh của sự vui sướng rít lên trong cổ họng của Nikolas. Anh ham muốn cô vô cùng, tuyệt vọng khủng khiếp, đến nỗi háng anh, những dây thần kinh và chính tâm hồn anh nhức nhối lên vì nỗi đam mê này. Bằng cách nào đó anh xoay xở để thả cô ra. Vị linh mục trao cho họ 1 cái chén bratina** bằng gỗ đỏ để uống, và khi 1 ngụm rượu may mắn đã được uống để đảm bảo, những khách mời vỗ tay vui mừng buổi lễ đã được hòan thành.
“Đến lúc ăn mừng rồi!”ai đó la lên, và đám đông di chuyển về phía chiếc bánh mật ong và những cốc rượu.
Nikolas nhìn chăm chằm vào cô dâu mới của anh, máu anh chảy chậm khó khăn, những ngón tay của anh nắm chặt lại khi anh nghĩ về tất cả những điều anh muốn làm với cô. Tâm trí anh tràn ngập sự thèm khát. Chẳng quan trọng việc tên của cô là gì. Những giác quan của anh mách bảo với anh rằng đó chính là Emma. Cơ thể cô, tâm hồn quyến rũ của cô, và sự hiện diện của cô luôn khuấy động anh đúng như những gì họ từng có cùng nhau.
Sidarov xuất hiện bên cạnh anh, thúc nhẹ vào khủyu tay của anh. “Thưa Đức Ngài,”anh lẩm bẩm bên khóe miệng. “Ngài có thể mang cô dâu của ngài lên lầu ngay bay giờ. Ngài có yêu cầu bất cứ điều gì nữa không ạ?”
Nikolas giằng sự chú ý ra khỏi Emelia đủ lâu để trả lời lại. “Sự riêng tư,”’anh nói đầy ý nghĩa. “Nếu bất cứ ai dám đến phòng của ta, ta sẽ giết hắn. Rõ chưa?”
“Nhưng mà, Hòang Tử Nikolas, theo truyền thống, những vị khách có quyền phá rối trong vòng 2 giờ-”
“Không phải là truyền thống của người phương Tây.”
Sidarov gật đầu, khuôn mặt biểu lộ sự nhăn nhó nguy khốn. “Không dễ để trở thành người hầu của một quý ngài tân tiến. Vâng, thưa Đức Ngài, tôi sẽ xua đuổi mọi người tránh xa khỏi ngài.”
Nikolas giơ tay ra mời Emelia, và cô đặt tay vào ngay lập tức, cúi đầu xuống để tấm mạn che giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của cô. Những tiếng hô reo lời tạm biệt đồng thanh vang lên sau lưng họ khi cả hai rời khỏi đám đông. Nhận thức được sự lo lắng của Emelia trong vòng tay anh, cách mà những bước chân của cô đuổi theo ăn khớp với bước đi của anh, Nikolas tràn ngập sự đề phòng ham muốn. Anh khao khát cô quá nhiều để không cho bất cứ ai hay bất cứ cái gì có thể can thiệp vào-bất chấp hậu quả ra sao.
Chỉ vài giờ thôi những gì trên thế giới này sẽ biến mất, và anh sẽ đánh mất bản thân mình trong khoái lạc tình dục nơi cơ thể cô mang lại. Anh dẫn cô lên phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Những người hầu đã đổ đầy những bình nước và rượu, trong khi những ngọn nến vàng to thì tràn ngập căn phòng với làn ánh sáng màu hổ phách.
Emelia vẫn đứng yên, thở hổn hển khi cô ngắm nhìn anh với đôi mắt mở to. Nikolas nhẹ nhàng tháo chiếc vương miện ra khỏi đầu cô rồi nâng chiếc mạng đính ngọc trai lên. Anh để tất cả những thứ đó qua một bên rồi quay trở lại với cô. “Quay vòng đi,” anh dịu dàng nói.
Cô vâng theo, và anh nghe thấy hơi thở hít nhanh thật sâu của cô khi cô cảm nhận anh túm lấy bím tóc của cô đang thả lủng lẳng sau lưng. Anh tháo sổ bím tóc dày đỏ ra, để những sợi tóc xoăn lấp lánh xõa tung ra, và lùa tay anh vào bím tóc xoăn lõng lẽo đó. Mỗi động tác thật chậm rãi, cẩn thận, mặc dù anh khao khát được ném cô lên giường và chiếm lấy cô ngay lập tức. Kéo chiếc áo khoác vàng ra khỏi vai cô, anh thả rơi nó xuống sàn nhà. Anh kéo lưng cô dưa sát vào anh và trượt tay lên phía trước cơ thể cô, cảm nhận xuyên qua những lớp váy sarafan đó là hình dáng cơ thể cô. Cô thở hổn hển, áp sát lưng cô tựa vào người anh, trong khi anh khum tay lên đôi vú căng tròn của cô cho đến khi nụ hoa cô căng cứng lên vì sự vuốt ve nhẹ nhàng đó.
Nikolas sững sờ bởi biểu hiện tin cậy khi cô phó thác thân thể cô cho anh. Anh cúi đầu dựa lên vai cô, vùi mặt vào cổ cô, trong khi tim anh đập lên giai điệu của sự sợ hãi. Anh để tay anh phiêu du lên cơ thể cô, vùng bụng nhỏ thon của cô, lần xuống vùng trũng trêu ngươi giữa đùi cô. Rùng mình,Emelia trườn người áp sát vào anh hơn, hơi thở cô vội vàng run rẩy khi anh ấn lòng bàn tay lên vùng đồi đầy đặn mềm mại đó, cho đến khi sức nóng tích tụ lại giữa tay anh và cơ thể cô.
Nikolas luôn luôn thích làm tình trong im lặng, thể hiện hành động tình dục thông thường hơn là có kinh nghiệm trong việc chia sẻ cảm xúc. Những lơì nói phát ra ngay tại thời điểm này thật quá thân mật và dễ khám phá. Nhưng anh cảm nhận được sự cần thiết phải nói điều gì đó với cô ngay bây giờ, để làm dịu đi sự căng thẳng khiến cho xương sống cô đột ngột cứng đờ lên. “Anh sẽ không làm đau em, ruyshka.”
“Em không sợ đâu,” cô đáp lại, quay sang nhìn anh. “Chỉ là…chúng ta không biết gì về nhau.”
Không biết gì ư? anh muốn trả lời lại. Anh đã ôm em trong vòng tay anh nhiều lần đến không thể đếm xuể được. Anh thấu hiểu em, Emma. Mọi ngóc ngách trên cơ thể em, mỗi biểu hiện trên khuôn mặt em. Anh biết làm thế nào để lôi kéo cô, cách làm cho cô cảm thấy vui sướng, xấu hổ, tức giận…nhưng tất cả những điều đó có nghĩa rằng anh đã thật sự hiểu biết về cô sao? Những bí mật chôn giấu trong trái tim và tâm trí cô, những điều cô đã từng mơ ước và hy vọng, là sự bí ẩn đối với anh.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng trước mặt anh, đang vuốt những lọn tóc xoăn màu nâu vàng xõa rộng trên vai cô. “Em nói đúng,”anh lặng lẽ nói. “Chúng ta là những người xa lạ. Đây sẽ là sự khởi đầu mới cho cả hai ta. Chúng ta sẽ phải tin tưởng vào nhau nhé, kharashó?”
“Dạ,” cô ngập ngừng mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy áo chòang của anh với tiếng thì thầm e lẹ. Anh giúp cô cởi quần áo ra và kéo viền áo sơ mi ra khỏi chiếc quần ống túm chật chội của anh. Thật táo bạo, Emelia loay hoay mở cổ tay áo đính ngọc nhỏ xíu đã buộc tay áo sơ mi căng phồng lên. Khi những hột nút bung ra, Nikolas kéo chiếc áo ra khỏi đầu anh, để nó rơi trên sàn nhà. Anh cố gắng giữ không để bản thân di chuyển khi tia nhìn chăm chú của cô lan man lên vùng ngực trần của anh, và anh chờ đợi phản ứng của cô khi nhìn thấy những vết sẹo đó.
Nhưng không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt Emma ngoại trừ cảm xúc bất ngờ của tính hiếu kỳ rụt rè. Cô chạm vào ngực anh và đường cong nơi những bó cơ săn chắc ẩn hiện bên dưới, những đầu ngón tay của cô giống như những vệt lửa nóng bỏng dịu êm. “Ngài là một người đàn ông quyến rũ,”cô thì thầm. Bị bất ngờ bởi trò đùa khôi hài này, chưa từng có ai nghĩ rằng những vết sẹo của anh là xinh đẹp bởi bất kỳ trí tưởng tượng phóng đại nào, Nikolas nhìn theo ánh mắt của cô chiếu lên ngực anh. Ngay lập tức, anh giật mình sửng sốt trong kinh ngạc.
Không có vết sẹo nào cả, chẳng có gì ngọai trừ làn da nhẫn nhụi không tỳ vết ánh lên nhờ tia sáng lập lòe từ ngọn nến. Nikolas nâng bàn tay run rẩy lên chạm vào ngực anh. Cúi nhìn xuống cả hai cổ tay của anh, chúng trơn láng và không tỳ vết. “Ôi Chúa ơi,”anh kêu lên bằng giọng khàn khàn, trong khi những bàn chân anh muốn khụy xuống trên nền nhà. “Chuyện quái gì đang xảy ra với ta thế này?”
Emelia lùi lại vài bước và nhìn anh chằm chằm trong bối rối.
“Hòang Tử Nikolai? Ngài ốm à?”
“Ra ngoài,” anh nói, tông giọng gay gắt hỏang loạn.
Da cô xanh tái đi. “Gì vậy?”
“Ra ngoài ngay,”anh điếng người lặp lại. “Làm ơn đi. Hãy tìm một phòng khác để ngủ.”
Emelia thở dốc, và lau đi những giọt nước mắt lấp lánh, đột ngột rơi ra nơi khóe mắt cô. “Em đã làm gì sai chứ?Em đã làm phật ý ngài sao?”
“Chẳng liên quan gì đến em cả. Ta xin lỗi.Ta…”Nikolas lắc đầu, không thể nói thêm điều gì nữa. Anh mù quáng quay lưng đi khỏi cô, chờ đợi cho đến khi anh nghe thấy cô rời khỏi phòng. Có nỗi đau nhức dày vò thái dương anh, như thể có ai đó đang cào móng tay lên óc anh. "Chúa ơi,” anh thì thầm, lẩm bẩm những lời cầu nguyện trong sợ hãi và ngạc nhiên vì đọc rõ từng âm tiết trong câu kinh ra. Anh cảm giác những vết sẹo đang quay trở lại, và anh lại một lần nữa chóang váng khi những ngón tay của anh chạm vào làn da nhẵn nhụi đó.
Những dấu vết-roi da đó và những vết bỏng đã là một phần cơ thể anh hàng mấy năm trời. Anh đã từng nhìn chằm chằm vào chúng bất cứ khi nào anh cần gợi nhớ về những con người có khả năng trở nên tàn ác nhẫn tâm. Làm thế nào mà những vết sẹo biến mất rồi? Những trải nghiệm về ảo tưởng từng hiện hữu trong anh giờ đã biến mất rồi, và không cần chúng, lai lịch của anh cuối cùng cũng đã được xác định rõ.
Nikolas đi đến chiếc ghế gần đó và u buồn ngồi cuộn người lại. Anh chưa bao giờ có cảm giác quá đơn độc như vậy trong đời. Dường như không có cách nào quay trở lại cuộc sống mà anh đã từng hiện hữu. Anh thậm chí còn không chắc là anh muốn gì nữa. Anh chẳng có gì phải vướng bận đối với cuộc sống đó, không có ai cả, và anh đã cố tình phá vỡ tất cả các cơ hội để gắn kết tình yêu với Emma Stokehurst. Vây thì quay trở lại để làm gì cơ chứ?
Một lý do chợt bất thình lình lóe lên trong anh đầy mâu thuẫn. Sẽ là sai lầm bi thảm khi lên giường với Emelia. Anh sẽ không làm gì liều lĩnh để khiến cho cô mang thai. Anh sẽ không đụng một ngón tay lên người cô. Huyết mạch nhà Angelovsky sẽ tuyệt tử với anh, và thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Anh nghĩ về Emma Stokehurst vẫn đang chờ đợi ở tương lai, sẽ không bao giờ kết hôn với cô, không bao giờ có cô, và anh lờ đi cơn buốt lạnh nhói lên nơi bụng anh.
Nhìn chằm chằm vào bình rượu vang, Nikolas nghĩ rằng anh sẽ khiến cho bản thân say xỉn. Nhưng cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì cả. May mắn lắm thì nó sẽ khiến anh được tạm thời nghỉ ngơi, rồi từ đó anh sẽ thức dậy để đối mặt với vấn đề này-anh sẽ phải làm gì tiếp theo đây?
Mặc dù Sidarov biết rõ hoặc chỉ đơn thuần nghi ngờ rằng Nikolas đã không ngủ với Emelia, anh ta cũng không nói gì về điều đó vào sáng hôm sau. Khuôn mặt gầy còm của anh ta vô cảm một cách ý tứ, nhưng đôi mắt nâu sẫm thì xét đóan khi nhìn chằm chằm vào đầu tóc rối bù của Nikolas. “Chào buổi sáng, thưa Đức Ngài,”anh nói. “Tôi đã mạn phép chuẩn bị bồn tắm cho ngài, trong trường hợp ngài muốn đi tắm hôm nay.”
Nikolas gật đầu và đi theo viên quản gia đến nhà tắm riêng liền kề với khu dinh thự chính. “Ngài đã không thay quần áo hai ngày rồi,”Sidarov nhận xét, hất đống quần áo lên khi Nikolas cởi bỏ chúng ra. “Tin tức về việc tắm rửa của ngài sẽ được toàn bộ gia nhân trong nhà rất hoan nghênh.”
Lời bình luận gợi cho Nikolas nhớ đến tiêu chuẩn về sự sạch sẽ tỉ mỉ đế
Tác giả :
Lisa Kleypas