Prince Of Dreams
Chương 12
VÀO BUỔI SÁNG Stanislaus đến gặp Emma khi cô đang ngồi uống trà trong phòng riêng của cô.
“Thưa Đức Bà,” viên quản gia nói, và dừng lại, như thể tự hỏi làm thế nào để tiếp tục. Đôi chân mày đen của ông ta nhíu lại, và miệng ông ta mím chặt.
“Chuyện gì vậy, Stanley? Biểu hiện trên khuôn mặt của ông kỳ lạ lắm đấy.”
Ông lờ đi biệt hiệu cô đặt cho ông. “Thưa Đức Bà,” ông ta trả lời. “Tôi đã khám phá ra vật này trên ngưỡng cửa trước.” Ông ta đang nắm vật gì đó trong tay ông.
Emma đặt tách trà của cô sang một bên và nhìn chằm chằm vào nó trong sự kinh ngạc. Cũng là bông hồng đỏ thẳm đã được gởi đến cô ngày hôm qua. “Ông không gởi trả nó lại à?”
“Dạ có, Thưa Đức Bà, cùng với những viên ngọc trai. Rõ ràng bông hoa đã được chuyển đi ngay lúc đó.”
Cô lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bông hoa hơi héo úa. “Bất kỳ kẻ tặng quà là ai, hắn ta là người cực kỳ kiên trì.”
“Chúng ta sẽ kể với Hòang Tử Nikolas chứ?”
Emma suy nghĩ hồi lâu. Cô tin chắc bông hoa này bắt nguồn từ Adam, có lẽ nhằm gây bất hòa. Hắn ta sẽ rất vui vì chọc tức được Nikolas, và gây ra rắc rối giữa họ. “Không,” cô nói dứt khoát. “Chỉ là cử chỉ ngu ngốc mà thôi. Làm ơn quăng bỏ chúng đi-chúng ta sẽ quên tất cả về món quà này.”
******************
Vào đêm Gíang Sinh, khi mùi hương của cây thông lan tỏa đến từng ngóc ngách của căn phòng khách, căn phòng ấm cúng lót thảm thêu và tường lót ván gỗ sồi màu vàng. Những tấm rèm màu đỏ tía được treo lên các ô cửa sổ, và bay phấp phới để lộ ra ánh sáng ban đêm đầy sao. Ngọn lửa từ lò sưởi cháy tí tách bập bùng, tỏa ra nền ánh sáng màu vàng lung linh xua tan đi bóng tối trong căn phòng.
Nikolas đi quanh quẩn quanh đống gối bằng nhung nằm trên sàn nhà, quan sát vợ anh di chuyển tới lui trong căn phòng. Jacob đang ngủ trên giường trong phòng của cậu, mơ về buổi sáng ngày mai. Và họ có cả một đêm dài phía trước.
“Đến đây nào,” anh nói uể oải, uống rượu từ chiếc cốc nhỏ có chân, ánh sáng lấp lánh ở bên ngoài viền ly có màu vàng và bạc dát với kim cương và hồng ngọc.
“Nhanh thôi mà,” Emma đáp lời, đang điều chỉnh hàng chùm những quả man việt quất trên cây. “Em vẫn chưa xong.”
“Em đã không làm gì hai ngày nay ngoại trừ cột lại dây ruybăng và di chuyển những vòng hoa lên hoặc xuống vài inch-”
“Với gần 200 khách mời sẽ đến vào ngày mai, em muốn mọi thứ đều hoàn hảo.”
“Mọi thứ rất hoàn hảo.”Nikolas đổ thêm rượu vào ly và chiêm ngưỡng hình dáng cặp mông của vợ anh khi cô cúi người xuống trong chiếc quần dài của cô. “Đến đây đi nào-Anh có quà cho em.”
“Em cũng có quà cho anh nữa,” cô sỗ sàng trả lời. Tiến đến đằng sau chiếc ghế trường kỷ, lôi ra một vật hình vuông, lớn có hình dạng và kích cỡ giống như một bức tranh đóng khung. Nó được che phủ bởi tấm vải đen dài.
Nikolas ngồi thẳng người dậy, quan sát vật đó với vẻ mặt quan tâm. “Đó là bức chân dung của em phải không?”
“Dạ, Mr.Soames đã làm việc ngày đêm để hoàn thành nó đúng thời hạn.”
“Để anh xem nó nào.”
“Món quà đầu tiên của em,”cô nói, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ngồi gập đôi chân dài theo kiểu Ấn Độ và đón nhận 1 ly rượu. Nikolas sốt sắng kéo lên gói quà đã được gói lại bên dưới một trong những chiếc gối có núm tua. Emma đón lấy chiếc hộp cỡ vừa với niềm hân hoan như trẻ con. “Ồ,hay quá. Em thích những món quà bé nhỏ nhất.” Cô xé lớp giấy và mở chiếc hộp bọc nhung ra rồi nhìn chằm chằm vào bên trong hộp với niềm thích thú. Cô nâng nó lên thật cẩn thận, và nó chiếu lấp lánh một cách lộng lẫy trong ánh lửa bập bùng. Nikolas đã đặt làm một ghim cài áo theo hình dáng con hổ, viền mã não đen và những viên kim cương vàng. “Cảm ơn,” cô nói, cười rạng rỡ với Nikolas. “Nó gợi em nhớ đến anh.”
“Đáng lẽ nó phải gợi em nhớ về Manchu chứ nhỉ.”
“Nó và anh thì cũng đâu có khác biệt gì lắm,”cô nhận xét, vươn tay ra giật giật mái tóc đằng sau gáy của anh. “Cả hai đều cô đơn và đã từng bị tổn thương trước đây, và cả hai sẽ không bao giờ hoàn toàn thuần hóa.”
Đôi mắt anh sáng rực lên tia lửa vàng khi anh nhìn cô. “Em sẽ không muốn chúng tôi như vậy đâu.”
Mỉm cười nhăn nhó vì sự thật từ lời tuyên bố của anh, Emma lấy lại bức tranh bên cạnh. “Bây giờ là món quà của anh.”Cô ngừng lại trước khi mở bức tranh ra và cau mày. “Nó khá là…trái với quy tắc.”
Anh lặng lẽ diễn tả điệu bộ muốn cô tiếp tục.
“Vậy thì được rồi.”Với một cử chỉ mạnh mẽ, cô rút nhanh tấm vải ra khỏi bức chân dung. “Anh nghĩ gì về nó?”
Nikolas nhìn chằm chằm vào bức chân dung với sự say mê thầm lặng. Robert Soames đã vẽ Emma đang ngồi-đứng trên khung cửa sổ. Cô mặc áo sơmi trắng hở cổ và chiếc quần dài màu be sáng-và mang phong cách gợi cảm khác thường, đôi bàn chân của cô hoàn toàn được để trần. Suối tóc đỏ dài của cô, sáng lấp lánh bởi ánh nắng chiếu soi đằng sau cô, chảy như thác xuống hông cô. Nét mặt mơ màng, hơi nghiêm nghị trên khuôn mặt cô đối lập hòan hảo với sự buông thả của dáng điệu cô. Nikolas nhận thấy bức chân dung rất mê hoặc và gợi tình.
“Nó rất kỳ quặc, đúng không anh?”Emma hỏi, quan sát kỹ hơn phản ứng của anh.
Nikolas mỉm cười và kéo cô ngồi trong lòng anh, chiếu tia nhìn trở lại với bức chân dung. “Rất đẹp. Cám ơn em, ruyshka. Anh sẽ trân trọng nó hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào anh sở hữu.”
“Em không biết liệu chúng ta sẽ treo nó ở đâu,”Emma nói, tỳ người dựa vào ngực anh. “Một vài người sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nàng công nương trong chiếc quần dài.”
Anh nhẹ nhàng lướt tay xuống đôi chân dài sống động của cô. “Nàng công nương duy nhất anh mong muốn, ruyshka.”
Cô mỉm cười, hài lòng vì lời khen ngợi của anh, và bắt đầu đùa nghịch với hàng nút áo sơmi của anh. “Nikki, em đang nghĩ…có vài điều anh nên biết.”
“Chuyện gì vậy?”Nikolas cảm nhận sự thay đổi đột ngột của tâm trạng cô. Anh lặng lẽ chờ đợi, ôm lấy cô khi cô đang vật lộn với đám từ ngữ.
“Em không biết nói sao với anh nữa,” cuối cùng cô cũng mở lời.
Nikolas giữ những ngón tay của anh bên dưới cằm cô và nâng nhẹ khuôn mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Điều gì đó khuấy động bên trong anh, thanh âm của nỗi sợ hãi và sự hoài nghi. Anh biết nó là gì, điều chắc chắn bất ngờ vang lên âm ỉ tận đáy lòng anh, nhưng anh phải lắng nghe những lời đó thốt ra. “Nói đi nào, Emma.”
“Em…”Những ngón tay của cô níu chặt lấy chiếc áo sơmi bằng vải lanh mềm mại của anh. “Em nghĩ em…”Cô im lặng và nhìn chằm chằm vào anh không nói một lời nào, không thể kết thúc. Anh chuyển bàn tay đến chiếc bụng bằng phẳng của cô, và anh níu chặt lấy tia nhìn của cô với vẻ dò hỏi. Cô gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, đôi má của cô trở nên đỏ bừng lên.
Nikolas hít vào một hơi thật sâu. Đứa con của anh với Emma, một phần cơ thể anh bên trong cô…Suy nghĩ đó khiến cho anh, không phải sự vui mừng, nhưng thay vào đó là chút ít ngạc nhiên như thể anh vừa được cho thêm một cơ hội nữa. Anh đã bị ám ảnh bởi ba đứa trẻ trong cuộc sống anh:Misha, người anh trai anh không thể bảo vệ được; Jake, đứa trẻ anh đã bỏ rơi và phủ nhận; và Alexei, đứa con trai vĩnh viễn bị thất lạc. Có thể nhìn thấy con của anh được sinh ra, tham gia vào cuộc đời của cậu bé-hoặc cô bé, xóa sạch đi những bất hạnh trong quá khứ của anh và thay bằng một khởi đầu mới…Nikolas cúi đầu xuống và vùi mặt anh vào mái tóc rực rỡ của Emma.
“Vậy,anh có vui không?”Emma hỏi, vòng tay cô ôm chặt quanh cổ anh.
Trong khỏang khắ anh không thể đáp lời. “Em là cả thế giới của anh,” cuối cùng anh lên tiếng, giọng khàn đi vì xúc động.
***************
Sau buổi sáng Gíang Sinh sôi động, khi những người hầu tặng cho nhau những món quà trong đại sảnh và những người nhà Angelovsky lặng lẽ chúc mừng nhau trong căn phòng khách dành cho gia đình, ngôi nhà ngập đầy dây ruybăng và giấy vụn. Biết rõ những vị khách đến dự buổi tiệc Gíang Sinh sẽ đến sớm, Emma đã mặc một chiếc váy lụa màu xanh đính vào những dải viền màu đen nhỏ. Bộ váy đơn giản, không có đường viền ren ở váy hoặc đăng ten gợn sóng, chỉ có dải lụa màu đen rộng đính kèm chiếc váy. Cô không đeo món trang sức nào ngoại trừ cái ghim cài hình con hổ, kẹp vào viền đăng ten trắng nơi cổ áo cô.
Những người hầu nhanh nhẹn dọn sạch những chiếc hộp linh tinh nhiều màu sắc bị vứt bỏ và những miếng giấy bọc quà, trong khi đầu bếp và các nhân viên trong nhà bếp khẩn trương chuẩn bị bữa tiệc Gíang Sinh cho khỏang 200 khách mời. Con gà tây nhồi được nướng lên thơm nức trông thật ngon miệng theo hương vị Anh và món thịt ngỗng nhồi nấm theo kiểu Nga và kem, bắp cải ướp hương vị, rồi món bánh có rượu rum-ướp men bia-và nho khô có tên là baba aurhum. Jake chạy vòng quanh ngôi nhà trong tâm trạng cực kỳ vui sướng, khua lung tung những món đồ chơi mới của cậu và sốt ruột hỏi khi nào các anh em họ của cậu đến.
“Sớm thôi mà,” Emma hứa, không thể không bật cười trước sự tương phản giữa vẻ mong đợi hạnh phúc của Jake và tâm trạng nhẫn nhục chịu đựng của cha cậu. Cô biết rõ Nikolas không hề mong đợi cuộc gặp gỡ với nhà Stokehurst, đặc biệt là Luke. Hai người đàn ông này chưa bao giờ đối đãi tốt với nhau, và kể từ sau đám cưới, Nikolas rất hạnh phúc được tránh xa bố vợ của anh.
Bắt gặp cái liếc mắt thích thú của Emelia, Nikolas nhăn nhở nhe răng nhưng lại nhìn chẳng giống nụ cười chút nào.
Cô bước sang phía anh và hôn lên má anh. “Sẽ dễ dàng mà,”cô thầm thì. “Mọi người đang ở trong tâm trạng vui vẻ của lễ hội, và cha mẹ em sẽ hoàn toàn hài lòng tham dự bữa tiệc này. Đừng nhăn nhó trông như thể anh sắp sửa bị nhổ răng vậy.
“Em có dự định kể cho gia đình em nghe về đứa trẻ không?”
“Em muốn giấu kín nó thêm một thời gian nữa.”
Anh rúc mũi vào những sợi tóc mềm mại gần tai cô. Trước khi anh có thể đáp lại, Rashel Sidarova xuất hiện ở ngay cửa ra vào. “Hàng đòan xe đang trên đường tiến đến,” cô nói hổn hển.
“Cảm ơn, Rashel.” Emma vỗ tay trong niềm hân hoan thích thú và kéo Nikolas đi ra để chào đón những vị khách của họ.
Chẳng bao lâu sau căn nhà ngập tràn những tiếng trò chuyện và sự vui vẻ. Khỏang 20 đứa trẻ vây xung quanh cây thông Gíang Sinh lớn ở đại sảnh, trong khi những người lớn tụ tập trong phòng khách để uống rượu ướp gia vị, rượu nóng đánh trứng, và nước giải khát của Nga với hương vị của mật ong lên men. Ngài Shepley, một vị khách mời với tài năng âm nhạc nổi tiếng, đang chơi bài hát mừng Gíang Sinh trên cây đàn piao trong khi những người khác cất cao giọng hát của họ. Emma hoàn toàn thoải mái khi cô nhìn thấy buổi chiều đang trôi qua thật tốt đẹp. Cha của cô và Nikolas đối đãi lịch sự với nhau, giữ khỏang cách thích hợp giữa họ và trốn tránh nhau bằng cách quan sát những trò hề của đám trẻ. Tasia, trông cực kỳ xinh đẹp trong chiếc áo chòang lụa màu mận chín, bắt gặp tia nhìn của Emma và nháy mắt.
Quyết định kiểm tra sự tiến bộ của đầu bếp với món khai vị đầu tiên cho bữa tối, Emma kín đáo bước rón rén ra khỏi phòng khách. Cô ngâm nga vài câu hát của bài “Deck the Halls” khi cô đi về phía nhà bếp. Đột nhiên có một bàn tay nắm nhẹ khủyu tay của cô. Cô xoay xung quanh với vẻ ngạc nhiên và nhìn thấy Nikolas. Đôi môi cô chấp chớn định hỏi, nhưng anh ôm lấy khuôn mặt cô trong đôi bàn tay anh và hôn cô say đắm.
“Tại sao anh làm vậy?”Cô hỏi ngay khi có cơ hội để nói.
Nikolas chỉ tay lên trên trần nhà, nơi có một nhánh nhỏ của cây tầm gửi mà ai đó đã treo trong tiền sảnh. “Anh có thể sử dụng điều đó như một lý do. Nhưng dù sao lẽ ra anh phải làm điều này rồi.”
Môi Emma cong cong mỉm cười. “Anh nên đón tiếp những vị khách.”
“Anh thà chơi đùa với em còn thích hơn.”
Cô mỉm cười và đẩy ngực anh, nhưng cánh tay anh lại siết chặt hơn quanh người cô. “Anh muốn ở một mình với em,”anh nói, môi anh cúi xuống cô.
Đột nhiên bọn họ bị cắt ngang bởi âm thanh bất ngờ-tiếng cười khúc khích của lũ trẻ. Emma cừng đờ người và ngừng nụ hôn lại, xoay về phía những kẻ không mời mà đến. Da cô đỏ bừng đến tận chân tóc khi cô nhìn thấy ba đứa trẻ: Jake và những người em cùng cha khác mẹ của cô, William và Zack…và đi cùng với chúng là cha của cô.
Khuôn mặt của Luke vô cảm nhưng cặp chân mày đen của ông nhướng lên vẻ giễu cợt.
Jake phá tan sự yên lặng. “Đừng làm phiền họ,” cậu nói, trợn tròn mắt. “Họ luôn luôn làm như vậy đấy.”
Đỏ cả mặt, Emma giật mạnh người thoát khỏi vòng tay của chồng cô và kéo mạnh chiếc áo cô vào đúng vị trí của nó. “Bốn người đang đi đâu vậy?”cô hỏi, cố gắng che giấu sự bực dọc của cô.
Jake cười toe toét phấn khởi nói. “Con đang dẫn họ đi xem con ngựa nhỏ của con, Ruslan.”
“Đừng để chúng tôi giữ mọi người lại,”Nikolas lẩm bẩm.
Emma nhéo anh một cách kín đáo vì lời phê bình khiếm nhã đó và đằng hắng cổ họng. “Có lẽ Nikolas sẽ tháp tùng theo mọi người.”
Luke quan sát Nikolas vẻ thăm dò. “Đúng vậy, tại sao lại không nhỉ?”
Jake và đám trẻ bắt đầu la hét đòi Nikolas đi cùng chúng, và anh tuân theo m65t cách miễn cưỡng, liếc nhìn Emma vẻ cực kỳ cau có. Cô mỉm cười dịu dàng đáp lại, hy vọng rằng cha cô sẽ tìm được cơ hội để nói vài câu riêng tư với Nikolas. Ít ra thì, dành thời gian nói chuyện sẽ tốt hơn cho cả hai.
Quay về phía hành lang giữa, Emma tiếp tục rảo bước đến nhà bếp. Bất chợt một cảm giác kỳ lạ khiến cho gáy cô đau nhói như bị kim châm, và những bước chân của cô dần chậm lại. Cô cảm giác như thể có chuyện gì đó không ổn, như thể bóng ma đang bao trùm lên ngôi nhà. Liếc nhìn qua vai, cô thấy Stanislaus đang chào đón ba vị khách ở hành lang. Người đầu tiên cô nhận ra là Mr.Oliver Brixton, nhà sản xuất đồ dùng bằng kim loại tráng men đến từ Mỹ, người đã từng một lần làm khách tại điền trang Angelovsky. Anh ta là anh trai của người phụ nữ mà Adam đã kết hôn. Một người phụ nữ với gương mặt-thô kệch, nhỏ bé xuất hiện, mặc bộ váy bằng lụa và đăng ten đắt tiền, mái tóc cô ta được búi gọn gàng, phong cách thực dụng. Cô ta đang chòang tay vào cánh tay của người đàn ông tóc-đen có khuôn mặt rất quen thuộc.
Adam đến bữa tiệc Gíang Sinh…và hắn dẫn theo vợ của hắn.
Emma bất động sững sờ, trong khi những suy nghĩ của cô điên cuồng hỏang hốt. Sao có thể như vậy chứ? Một lời mời đã được gởi tới Mr.Brixton, mang tính chất xã giao hơn là thực tâm mong muốn sự xuất hiện của anh ta. Nhưng anh ta đã quyết định đến, anh ta dẫn theo nhà Milbanks đi cùng. Brixton đang mỉm cười dễ dãi, rõ ràng quên mất mối quan hệ trước kia của Emma với Adam. Nhưng Charlotte Milbank biết rõ. Tính hiếu kỳ và vẻ nghi ngờ hiện hữu trong đôi mắt xám của cô ta khi cô ta nhìn Emma chằm chằm.
Trái tim của Emma nện thình thịch nặng nề đến nỗi nó dường như đập nát khung sườn cô. Vài giọt mồ hôi rịn ướt trên khuôn mặt cô. Tại sao Adam ở đây? Hắn ta dự định gì chứ? Mọi người có lẽ đang quan sát và thắc mắc, nín thở để xem liệu sẽ có rắc rối gì giữa Adam và Nikolas. Cô cố nở nụ cười trên môi, và tiến đến để chào đón họ. Khuôn mặt thô kệch nhưng tốt bụng của Mr.Brixton bừng sáng, và anh ta hôn tay cô.
“Gíang Sinh vui vẻ, Thưa Đức Bà.”
Emma thì thầm trả lời và hạ tia nhìn của cô xuống vợ Adam, người thấp hơn cô ít nhất một cái đầu.
Charlotte Milbank làm cô ngạc nhiên khi mở lời trước, tông giọng ngân vang nhưng thô cứng. Gịong nói trầm của cô ta không thích hợp với người phụ nữ trông bụ bẫm và nhỏ bé như vậy. “Tôi hy vọng bà có thể đón nhận thêm vài người khách mời nữa, Thưa Đức Bà. Tôi e rằng tôi đã khăng khăng đòi đi theo anh trai tôi đến bữa tiệc này. Kể từ khi chuyển đến Anh, tôi đã nghe mọi người kể về Hòang Tử Nikolas và điền trang tráng lệ của ngài ấy-chưa kể đến vợ ngài và bầy thú của bà.” “Bà và gia đình của bà được chào đón cùng chia sẻ bữa tiệc Gíang Sinh với chúng tôi, Lady Milbank.”
Ngay khi cái tên đó thoát ra khỏi miệng cô, nó khiến cột sống Emma cảm nhận một cảm giác kỳ cục. Lady Milbank-danh xưng cô đã từng một lần khao khát hơn bất kỳ điều gì khác trên đời.
Khuôn mặt của Charlotte Milbank tròn trịa và không xương, nhưng làn da của cô ta hòan mỹ, màu trắng sữa tuyệt đẹp với vài dấu hồng mờ mờ trên gò má cô ta. Có lẽ nếu cô ta có một tính cách sôi nổi hoạt bát, cô ta có thể được coi là hấp dẫn, nhưng có sự buộc tội trong đôi mắt xám-rực lửa của cô ta, khuôn miệng nhỏ của cô ta mím chặt và nghiêm nghị.
Emma có thôi thúc kỳ lạ muốn an ủi người phụ nữ đó. Cô không có gì phải sợ tôi, cô ước gì có thể nói ra được. Thay vào đó cô mỉm cười lịch sự và dẫn Charlotte tiến đến nhóm khách gần nhất trong phòng khách, giới thiệu cô ta với từng người. Brixton và Adam nấn ná bên cạnh, trong khi Brixton chiêm ngưỡng cây thông khổng lồ trong đại sảnh.
Emma để Charlotte Milbank lại và bắt đầu hòa nhập vào những vị khách khác, nhưng tia nhìn của cô đảo nhanh khắp mọi nơi. Nikolas sẽ trở lại sớm-và cô phải tìm ra anh. Cô không chịu nhìn Adam, mặc dù cô cảm nhận được anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Đồ khốn nạn, Adam, cô giận dữ nghĩ. Tại sao anh lại làm phiền tôi vậy? Chuyện gì qua thì đã qua rồi. Anh bỏ rơi tôi và kết hôn với người phụ nữ khác, và tôi xoay xở để cố chữa lành vết thương. Bây giờ hãy để tôi vui sống tiếp tục!
Di chuyển về phía đám đông, Emma đóng vai nữ chủ nhân, và cuối cùng liếc nhanh qua Adam. Hắn ta đang khoác lên vẻ mặt vui cười, nhưng hắn có vẻ khá căng thẳng, nụ cười gượng gạo. Vợ của hắn kè kè bên cạnh hắn, bàn tay trắng tròn trịa của cô ta treo lơ lững trên cánh tay hắn. Emma nghe lỏm được một phần câu chuyện của họ khi cô bước lại gần. Adam đang cố gắng kể một câu chuyện hài.
“…những bạn bè của chúng tôi thuê một gã người hầu khá kiêu căng mặc bộ đồng phục xanh dương rực rỡ-”
“Bộ đồng phục màu đen, anh yêu,” Charlotte dịu dàng cắt ngang.
Adam tiếp tục như thể hắn ta không nghe thấy cô ấy. “-và chúng tôi đang đi dạo trong khu vườn của họ, bên cạnh hàng rào gỗ thông đỏ-”
“Chúng là những cây ăn quả, cưng ơi,”Charlotte chỉnh lại.
“-khi chúng tôi nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng kinh khủng nhất, và tiếng nước bắn tung tóe! Gã người hầu đã sơ sẩy và trượt chân vào ao cá trên đường đi ra nhà xe. Tôi chưa bao giờ cười nhiều như thế.”
“Đó hoàn toàn là sự thô tục,” Charlotte thêm vào vẻ nghiêm trang.
Emma cảm thấy ai đó chạm vào khuỷu tay cô và quay lại nhận thấy Tasia đang đứng bên cạnh cô. Khuôn mặt của Tasia dịu dàng đầy quan tâm. Bà ra dấu về phía Milbank với ánh nhìn lung linh. “Mẹ nhận thấy con có một vị khách không mong đợi”, bà nói nhỏ nhẹ.
Emma làm một khuôn mặt khôi hài và thở dài. “Khi Nikolas nhìn thấy họ-”
“Nikolas sẽ không cãi lộn đâu,”Tasia cả quyết với cô. “Anh ấy rất tự chủ.”
“Con hy vọng như vậy.”
“Adam có vẻ khá sợ vợ,” Tasia quan sát.
“Dạ, con nhận thấy điều đó.”Adam là người đàn ông nhạy cảm với lòng tự tôn dễ bị tổn thương. Tại sao hắn ta lại kết hôn với người phụ nữ giống như Charlotte nhỉ? Có lẽ cô ta đang phản ứng lại sự thiếu tự tin, cố gắng khẳng định bản thân bằng cách bám víu hắn ta. “Người phụ nữ tội nghiệp,” Emma đột nhiên nói. “Con hiểu rõ điều đó như thế nào, cố gắng níu giữ một người đàn ông hiếm có. Con đã cố gắng trong một thời gian dài, và sau cùng nhận ra nó thật nực cười.”
“Con đang nói về ai vậy?” Tasia hỏi. “Adam hay là Nikolas?”
Emma mỉm cười buồn bã. “Cả hai, con nghĩ vậy. Nhưng Nikolas đã thay đổi, còn Adam thì không. Con nghĩ Adam phát triển dựa trên việc chiếm giữ quyền lợi của người phụ nữ, không bao giờ để cho cô ta cảm thấy rằng cô ta có thể hoàn tòan dựa dẫm vào hắn ta.”
“Và con cảm thấy con có thể dựa dẫm vào Nikolas?” câu hỏi nhỏ nhẹ của Tasia vang lên.
“Dạ. Tất cả những gì con đã nhận thấy trong suốt vài tuần trước đã thuyết phục con phải nắm lấy cơ hội này. Con quyết định phó thác và tin tưởng vào Nikolas, cho đến khi anh ấy chứng tỏ rằng con sai lầm.”
Tia nhìn chăm chú của Tasia dò dẫm tìm kiếm. “Con có quan tâm đến anh ấy không, Emma?”
Emma do dự, cân nhắc câu trả lời của cô. Liếc nhìn kín đáo, cô thấy Adam lúng túng thoát khỏi vợ hắn và đi lang thang giữa đám đông, ngừng lại ngay cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra khu vườn. Hắn quay lại nhìn nhìn thẳng vào Emma.
Adam muốn nói chuyện riêng với cô. Emma quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, trán cô nhíu lại với cái cau mày bối rối. Cô sẽ sớm chuồn đi, và gặp hắn.
“Con có chắc điều đó khôn ngoan không?” Tasia hỏi, hiểu chính xác chuyện gì sẽ xảy ra.
“Có thể không khôn ngoan, nhưng cần thiết. Con phải giải quyết cho xong chuyện giữa chúng con, một lần và mãi mãi.”
****************
Nikolas quay trở lại phòng khách với cảm giác nhẹ nhàng thanh thản. Những cậu bé khiến Jake thích thú vì vẻ thán phục con ngựa nhỏ. Stokehurst đã lịch sự và thậm chí khá thân thiện, nói thì thầm rằng ông ta muốn sớm nói chuyện với anh qua hớp rượu brandy. Nikolas đã đồng ý một cách nghiêm túc, nhận thấy Emma nói đúng-cha cô dường như muốn làm lành với anh.
Khi anh bước qua ngưỡng cửa phòng khách, một người phụ nữ xa lạ tiếp cận anh. Cô ta bé nhỏ và bụ bẫm, với đôi mắt diều hâu sửng sốt trên khuôn mặt tròn vo.
“Thưa Đức Ngài,”cô nói với tông giọng trầm. “Tôi là Lady Charlotte. Vợ ngài và chồng tôi dường như đã vắng mặt. Bởi vì tôi không biết gì về điền trang của ngài, tôi buộc phải thuyết phục ngài giúp tôi tìm kiếm họ.”
Khu vườn tối om và tiếng gió nhẹ thổi xào xạc. Nền đất thô cứng và những bờ giậu thỏang mùi sương giá. Emma thở dốc vì những luồng gió thổi phụt qua khi cô bước dọc làn không khí ban đêm lạnh giá.
Khu vườn là nơi duy nhất cô và Adam có thể bảo đảm sự riêng tư mà họ cần. Dường như nơi đây thích hợp cho họ gặp nhau, nơi cuối cùng cả hai thật sự được ở cạnh nhau trước khi Nikolas xen vào cuộc sống của họ.
Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vượt qua bên cạnh những cây thông đỏ Ai-len. Adam đang chờ ở đó, mái tóc dài của hắn ta bay nhẹ nhàng quanh khuôn mặt và cổ hắn. Hắn ta dường như già hơn, như thể hàng năm đã trôi qua thay vì hàng tháng. Emma cảm thấy như thể cô cũng già đi rất nhiều. Sao cả hai có thể thay đổi nhiều đến vậy chứ?
Cô không còn xem cả hai như những đôi tình nhân yêu nhau dữ dội và trẻ trung, và cô nhận ra họ đã bị chia cắt bởi cuộc hôn nhân của họ với những người khác. Cô chưa bao giờ thật sự yêu Adam. Tình yêu thật sự chấp nhận khuyết điểm của mọi người, và tha thứ cho họ khi họ phạm lỗi. Hiểu rõ yếu điểm của họ, và yêu họ nhiều hơn vì điều đó. Những gì cô và Adam chia sẻ cùng nhau chỉ là ảo tưởng-nó đã sụp đổ ngay khi họ đối mặt với thử thách đầu tiên.
Cô dừng lại cách hắn vài bước chân. Đôi môi cô run rẩy vì lạnh.
“Tại sao anh đến đây, Adam?”
Hắn chìa tay ra, đôi bàn tay hắn chứa đầy chuỗi ngọc trai trắng lấp lánh. “Anh muốn tặng em cái này.”
Đôi bông tai cô đã gởi trả lại cho hắn. Emma lắn đầu và vòng tay giữa ngực. “Tôi không thể chấp nhận chúng.”
“Tại sao lại không? Chúng không đẹp giống như những thứ trang sức hắn tặng cho em sao?”Tia nhìn của hắn chiếu lên chiếc ghim cài áo hình con hổ ngay cổ cô.
Emma nuốt xuống khó khăn, bất an khi ở một mình với hắn ta.
“Anh muốn tôi phải làm gì chứ?” Emma hỏi xen lẫn giữa vẻ sốt ruột và sự van xin.
“Anh muốn quay trở lại cái đêm em và anh ở cùng nhau trong khu vườn này. Anh sẽ khiến nó thay đổi tất cả. Anh sẽ không để mình bị đe dọa phải rời xa em. Anh đã không nhận ra em là niềm hy vọng hạnh phúc duy nhất của anh cho đến khi mọi thứ quá trễ.
“Điều đó không đúng.”
“Không ư? Mọi người nói rằng Nikolas đã thay đổi, cuộc hôn nhân với em khiến hắn ta trở thành con người tốt hơn. Em có thể làm gì đó để anh có thể cưới em. Em lẽ ra phải chống đối gia đình em và tòan thế giới để trở thành vợ anh. Em lẽ ra phải yêu anh.”
Đã từng có thời, khoảnh khắc này có thể khiến Emma sung sướng, thấy được Adam hối tiếc biết nhường nào vì đã bỏ rơi cô. Nhưng bây giờ cô không muốn sự ân hận của hắn ta-cô muốn cả hai đều tìm thấy được sự bình an. “Adam, chẳng tốt lành gì khi cả hai chúng ta cứ ôm mãi cái quá khứ đó.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không thể ngăn được mình?” anh hỏi dữ dội, ném đôi bông tai xuống dưới chân cô với sức mạnh có thể khiến cho những chiếc móc gãy vụn, ném những viên ngọc bay xung quanh váy cô. “Anh muốn em đeo những thứ này tối nay…đeo cái gì đó của riêng anh.”
“Anh nên tặng chúng cho vợ anh.”
“Anh không yêu cô ấy,” Adam nói, đôi mắt hắn đen thẫm lại với nỗi đau khổ sâu sắc. “Sau khi anh bỏ rơi em, anh đã bán linh hồn của mình. Anh đã nghĩ gia tài của Charlotte sẽ đủ an ủi anh. Em có biết anh đã học được điều gì không?” Hắn mỉm cười cay đắng. “Những của cải anh vừa tìm được đi kèm với hàng đống nghĩa vụ khiến anh mắc ói. Charlotte đối xử với anh như thể anh là một con khỉ được huấn luyện. Cô ta trông mong anh làm theo ý muốn của cô ta, và cô ta thưởng công cho anh chỉ khi nào anh làm cô ta hài lòng. Anh đã đánh mất tất cả lòng tự tôn, tất cả sự tự trọng.”
“Ôi, Adam,”Emma thì thầm buồn bã. “Anh không nên kể tôi nghe những điều này. Tôi không thể giúp anh.”
“Nhưng em có thể mà.”
Emma định mở miệng để cãi lại thì cô nghe thấy âm thanh những bước chân trên nền đất thô cứng và sự chuyển động của ai đó chạm nhẹ vào hàng rào của khu vườn. Vài giây sau, Charlotte Milbank xuất hiện. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta ngây ra, nhưng đôi mắt thì tỏa sáng với chiến thắng và giận dữ. “Chúng ta tìm ra họ rồi,”cô loan báo với người đi kèm theo cô ta, đang bước đi trên con đường nhỏ ngay cạnh cô ta.
“Nikki,” Emma kêu lên, trái tim cô nôn nao vì lo sợ.
Chồng cô nói rất lặng lẽ với Adam. “Xéo khỏi đất của tao không tao sẽ giết mày.” Đối với vài người đàn ông câu nói đó có thể chỉ là sự phóng đại, nhưng với Nikolas là vẻ nghiêm túc chết người.
“Không,” Emma can thiệp nhanh chóng. “Để họ đi, Nikki. Đừng để những câu chuyện ngồi lê đôi mách được dịp thổi bùng lên. Hơn nữa, anh có liên quan đến công việc kinh doanh với Mr.Brixton và đám người Mỹ của ông ta, đúng không? Anh không được làm Brixton khó chịu bằng cách tống khứ em gái và chồng của cô ta ra khỏi đây.”
Tia nhìn gay gắt cay nghiệt của Nikolas chiếu lên cô. “Tại sao em muốn Milbank ở lại?”
“Dù sao chăng nữa chúng tôi cũng phải rời khỏi đây,” Charlotte Milbank lẩm bẩm, tiến đến bám vào cánh tay của Adam. “Đầu tôi đang bắt đầu nhức buốt. Và tôi đã xem được những gì tôi đến đây để xem. Đi thôi nào, anh yêu.”
Lúc đầu dường như không chắc liệu Adam có đi hay không. Sự thinh lặng trở nên dằn vặt. Cuối cùng hắn ta tuân theo cái giật tay hống hách của vợ hắn và rời khỏi khu vườn cùng với cô ta.
Nikolas nhìn chằm chằm xuống những viên ngọc rải rác trên mặt đất dưới chân cô.
Cô cảm thấy bất lực, khi không có cớ gì để trở nên như vậy. Giận dữ vì sự lo lắng của chính cô, Emma bắt đầu công kích. “Bây giờ thì sao nào, Nikki?”cô hỏi thẳng. “Những lý lẽ?Lời buộc tội?”
“Em mời hắn ta à?” anh vẫn còn nhìn những viên ngọc đó.
“Anh nghĩ rằng em muốn hắn ta ở đây sao?”
“Có lẽ em đã. Em đang thử anh phải không, Emma?”
Câu hỏi khiến sự giận dữ của cô đột ngột bùng lên. “Em sẽ không biện hộ đâu. Cứ tin vào những gì anh thích đi.”
“Anh muốn nghe lời giải thích của em.”
“Thật sao?”cô hỏi, đầy vẻ vô tội mỉa mai. “Thật tuyệt làm sao khi anh quyết định sẽ công bằng với em, sau khi đã tự rút ra kết luận! Anh và Adam đều giống y như nhau-những con chó tranh giành một mẩu xương. À ha, em sẽ không bị thúc đẩy, lôi kéo và bị điều khiển bởi cả hai người. Sao anh dám nhìn em với vẻ nghi ngờ khi em đang cực kỳ cố gắng tin vào những điều tốt đẹp nhất của anh! Em không xứng đáng nhận lấy sự quan tâm sao? Không cả lòng tin mù quáng à?”
Chẳng có tiếng động nào, không lời nào nói ra, chẳng có gì ngoại trừ sự thinh lặng. Nikolas dường như đang bận rộn với cuộc đấu tranh nội tâm đòi hỏi tất cả sự tập trung của anh. Tia nhìn của Emma chiếu vào khuôn mặt hà khắc của anh, đường nét mũi anh và xương gò má hiện rõ dưới ánh trăng xám bạc.
Nikolas hít vào một hơi thật dài và thở ra chậm rãi, có vẻ bớt căng thẳng. “Anh biết em không mời hắn,” anh nói cộc cằn. “Khi anh bắt gặp em ở đây với hắn ta, anh muốn bóp nghẹt cả hai người. Anh đã…ganh tị.”
Emma cảm nhận tâm trạng nóng giận của cô lắng xuống. “Chẳng có lý do gì phải thế cả.”
“Đúng không?”Anh im lặng một hồi lâu sâu. “Sáu tháng trước anh đứng trong khu vườn và nghe thấy em nói với Adam rằng em yêu hắn-những lời em chưa bao giờ nói với anh.”
“Em đã không nói với anh trong kiếp trước sao?” cô hỏi với giọng điệu hơi hài hước.
“Có,”anh trả lời, hoàn tòan nghiêm túc. “Và anh muốn nghe điều đó lần nữa .Nó là hy vọng duy nhất giúp anh đứng vững, Emma.”
****************
Kỳ nghỉ đã trôi qua mà không có thêm sự cố nào, khiến cho mọi người đều rất nhẹ nhõm. Chuyện về Milbanks phai nhạt dần trong tâm trí Nikolas khi anh khiến bản thân bận rộn với những nhu cầu của gia đình anh, các tá điền, và công việc kinh doanh. Khi cuối cùng anh cũng tìm được ứng cử viên đủ tiêu chuẩn để trở thành gia sư của Jake, Nikolas đã mời ông ta đến điền trang Anglovsky vào buổi chiều. Người đàn ông lớn tuổi được dẫn đến thư viện, nơi Nikolas và Jacob đang chờ.
Nikolas ra hiệu mời người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt anh ngồi xuống ghế. “Mr.Robinson, con trai tôi và tôi muốn đề nghị ông vào vị trí gia sư. Những thành tích của ông rất tuyệt vời, và sau cuộc gặp gỡ với ông vào tuần trước, cả hai chúng tôi đồng ý rằng ông là người thích hợp nhất.”
Robinson, một quý ông tóc-xám, bệ vệ, đã từng dạy ở Eton trong suốt 40 năm, và giờ đây mong muốn một cuộc sống giản đơn như một người gia sư dạy kèm. Sự tốt bụng và vẻ hài hước khiến Nikolas thích người đàn ông này, và cả tính cách cứng rắn ám chỉ sự phục tùng kỷ luật và lẽ phải. Quan trọng hơn, Jake chấp nhận ông ta,t ôn trọng ông ta như hình mẫu của một người ông.
Hàm râu được tỉa gọn của ông ta hé ra với nụ cười. “Tôi chấp nhận, ông ta nói ngay lập tức. “Tôi có thể nói thêm rằng hoàn toàn khác thường khi cho phép một cậu bé được nói lên quyết định như vậy-đồng nghĩa với sự đổi mới.” Đôi mắt ông ta lấp lánh khi ông ta nhìn lướt qua Jake. “Tôi tin rằng cậu chủ Jacob và tôi sẽ hợp tác tốt.”
“Chúng tôi sẽ cung cấp cho ông một chỗ ở tuyệt vời ở bất cứ nơi đâu gia đình tình cờ ngụ lại. Chúng tôi cũng sẽ muốn ông đi du lịch với chúng tôi khi có dịp.”
“Tôi rất trông mong điều đó, Thưa Đức Ngài. Du lịch luôn luôn là cơ hội tuyệt vời nhất để học hỏi. Thậm chí đối với một người đàn ông ở độ tuổi như tôi.”
“Tốt lắm-”Nikolas ngừng lại khi anh nhìn thấy viên quản gia xuất hiện ở cửa thư viện. “Vâng, Stanislaus?”
“Người nào đó đã mang vật này để ở cửa, Thưa Đức Ngài.”Viên quản gia đưa cho anh một bức thư được dán kín và gập lại để trên chiếc khay bạc nhỏ, sau đó rời khỏi phòng.
“Xin lỗi,”Nikolas nói nhỏ với Mr.Robinson, xé bỏ miếng sáp phong kín và đọc lướt qua bức thư, có một lời nhắn dành riêng cho anh.
Nikolas_
Tôi muốn thảo luận một vấn đề vô cùng quan trọng với anh. Nó liên quan đến Emma. Gặp tôi ở cánh cổng cũ tại Southgate Hall, lúc 4 giờ chiều nay. Tôi muốn anh không đề cập chuyện này với bất cứ ai.
Stokehurst
“Cái quái gì vậy…?”Nikolas lẩm bẩm, đọc kỹ bức thư thêm lần nữa. Thông điệp khó hiểu này có vẻ không giống với phong cách thẳng thắn thường ngày của Stokehurst. Nhưng có lẽ bởi vì người đàn ông này quan tâm đến con gái ông ta. Nikolas không còn sự lựa chon nào ngoài việc tuân theo mệnh lệnh triệu tập này. Anh muốn sống hòa thuận với gia đình của Emma. Và nếu điều này có thể khiến cho cha cô ấy hài lòng thêm, vậy thì nó cũng đáng giá.
Jake nhìn chằm chằm vào anh với vẻ tò mò, trong khi Mr.Robinson nhìn hơi e ngại. “Tin xấu à, Thưa Đức Ngài.”
“Không,”Nikolas trầm tư nói. “Chỉ là sự bất ngờ.” Anh nghi ngờ rằng Emma biết điều gì đó về thông điệp cha cô ấy đã gởi. Cô ấy đã bỏ đi cả ngày hôm nay, tham dự cuộc họp của Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã Hòang Gia. Thường những cuộc tụ tập như vậy kéo dài cả ngày, cho nên không chắc cô ấy sẽ trở về trước bữa tối.Nếu anh đi ngay bây giờ, anh sẽ làm cuộc hành trình đến gần vùng đất nhà Stokehurst, gặp gỡ Stokehurst, và về nhà trước Emma.
Nikolas đẩy bức thư vào góc bàn. “Bên phía thông gia,” anh lạnh nhạt bình luận. “Họ dường như không bao giờ hài lòng cho đến khi đặt người đàn ông vào nhiều rắc rối.”
Người đàn ông già mỉm cười. “Tôi đồng ý, Thưa Đức Ngài. Người vợ yêu quý của tôi đã qua đời cách đây 10 năm, và gia đình bà ấy vẫn quấy rầy tôi.”
Nikolas mỉm cười và vò rối mái tóc đen nhánh của con trai anh.
“Jake, bây giờ cha phải đi rồi, vì vậy có lẽ con sẽ chỉ cho Mr.Robinson phòng học nhé.”Anh quay về phía người gia sư. “Stanislaus sẽ sắp xếp để giúp di chuyển đồ đạc của ông đến đây vào cuối tuần. Đưa cho ông ấy danh sách những vật dụng ông sẽ cần nhé.”
“Cảm ơn, Hòang Tử Nikolas. Thật vinh dư khi được giao phó trách nhiệm dạy dỗ Cậu Chủ Jacob.”
Jake giật mạnh tay áo của Nikolas vẻ sốt ruột. “Cha sẽ đi đâu, Papa?”
“Cha sẽ trở về ngay bữa tối.”
“Con muốn đi với cha.”
“Lần này thì không. Con phải ở lại đây, và thực hiện vai trò như một người chủ gia đình cho đến khi cha trở về.”
“Dạ, Papa.”Jake ngoan ngõan trả lời, nhưng vẫn có nét cau mày bất bình giữa đôi chân mày đen nhỏ của cậu.
**************************
Emma trở về từ R.S.H.T.A, phấn khởi vui vẻ với sự thành công cuả ngày hôm nay. Bản thân cuộc họp vẫn giống như thường lệ-thật sự, buồn tẻ-và với ít khỏan mục tin tức đáng ghi nhận và những dự án đang tiến hành vẫn không tiến triển, cuộc họp đã kết thúc khá sớm. Sự khác biệt chính là cách mà mọi người đối xử với cô. Như Nikolas đã từng hứa, ảnh hưởng xã hội của cô đã được nhân lên ít nhất là gấp 10 lần, đơn giản bởi vì cô là vợ anh. Bây giờ tất cả thành viên của Hiệp Hội đều biết rõ Emma đã kết hôn với một gia tài thần kỳ, cũng như tước hiệu mới ấn tượng của cô. Mọi người đều nịnh bợ cô, đồng ý tất cả những lời đề xuất của cô, ca ngợi sự thông minh và tính cách khoan dung độ lượng của cô. Hôm nay cô đã được chủ tịch của tổ chức tuyên bố cô là thành viên có thanh thế nhất của Hiệp Hội. Emma đã bị lúng túng, hài lòng, cũng như hơi bực mình vì tất cả những công việc trước đây của cô không được thừa nhận như khi cô trở thành vợ Nikolas.
Cô bước vào nhà và rùng mình dễ chịu vì sự tương phản giữa làn không khí ấm áp bên trong và nhiệt độ giá rét bên ngoài.
“Chào, Stanley,”cô nói với viên quản gia, cho phép ông ta giúp cô cầm áo khoác. Cô cởi bỏ chiếc mũ nỉ màu xám và găng tay ra.
“Chồng tôi đâu rồi? Ở trong thư viện à?”
“Ngài ấy đã rời khỏi điền trang vài phút trước, Thưa Đức Bà.”
“Thật à? Tai sạo?”
“Ngài ấy không nói, thưa bà.”
“Emma!”giọng nói của Jake vang lên, và cô quay lại nhìn thấy cậu bé nhảy vọt xuống cầu thang lớn, một người đàn ông ăn mặc đẹp và lớn tuổi đi theo sau với những bước chân chậm rãi. “Đây là gia sư của con, Mr.Robinson.”
Emma gửi đến ông nụ cười rộng mở. “Chồng tôi đã kể cho tôi nghe về ông, Mr.Robinson. Ngài đã quyết định nhận vị trí này chưa?”
“Rồi ạ, Thưa Đức Bà.”
“Tôi rất vui.”Nhìn xuống Jake, cô hỏi ngẫu nhiên. “Nikolas có nói khi nào anh ấy quay về không?”
“Trước bữa tối ạ.”
“Con có biết anh ấy đi đâu không?”
“Dạ có.”
Khi không nhận thêm được thông tin nào sẵn sàng được tiết lộ, Emma mỉm cười và kiên nhẫn hỏi. “Con có muốn kể cho cô nghe không?”
“Con không thể kể ra-con sẽ chỉ cho cô.”
Lúng túng, Emma đi theo cậu bé đến thư viện, trong khi người gia sư vẫn ở lại đại sảnh với Stanislaus. Đi đến bàn của Nikolas, Jake lướt nhanh qua vài mảnh giấy cho đến khi cậu nhặt lên bức thư được dán kín kẹp giữa hai ngón tay bé xíu của cậu. “Đây rồi.”
Emma lắc đầu khiển trách. “Không được phép xem trộm thư của người khác.”
“Nhưng cô muốn biết mà.”
“Đúng,nhưng…” Cô nhìn chằm chằm vào bức thư, khao khát được đọc nội dụng bên trong. “Quỷ thật,” cô nói khẽ, và đón lấy nó với nụ cười toe toét. “Việc cô đang làm thật là đáng khiển trách, Jake. Chúng ta phải luôn luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác.”
“Vâng ạ, thưa phu nhân.”Cậu quan sát khi cô đọc bức thư, đôi mắt của cậu vàng rực và sáng chói như mèo.
Emma lúng túng ngay lập tức. “Lạ thật.” Chẳng hề giống cha cô tý nào khi gởi đến thông điệp như vậy. Tại sao ông ấy lại làm chuyện đó, và tại sao- “Nhưng đây không phải là nét chữ của ông ấy!” cô thét lên. Những nhánh dây thần kinh co thắt dữ dội trong dạ dày cô. Có điều gì đó không ổn-đây là văn phong của Adam Milbank. Đôi mắt cô mờ mịt đi hồi lâu, và nét mực đen dường như bò lúc nhúc giống như sâu bọ trên trang giấy. Cô đã từng nhìn thấy nét chữ của hắn ta trước đây, khi hắn gởi cho cô những lá thư tình, và lá thư cuối cùng chào vĩnh biệt.
Adam Milbank muốn thấy Nikolas cô đơn.
Tay cô thả lá thư ra, rơi nhẹ nhàng xuống sàn nhà. Cô nhớ lại những gì Adam đã nói về Nikolas, những lời của hắn nhảy múa hỏang loạn trong tâm trí cô.
“Anh không ngừng nghĩ về những gì đã bị tước đoạt khỏi anh. Chồng của em đã xen vào cuộc sống của chúng ta và lấy đi tất cả mọi thứ anh mong muốn…
“Tôi sẽ san bằng tỉ số, và tôi thề rằng ngài sẽ không phải chờ đợi quá lâu. Tôi nợ Emma điều đó cũng như chính bản thân tôi.
“Chúa ơi, ai đó nên được ban một ân huệ và tống khứ hắn đi-trước khi hắn phá hỏng cuộc sống của những cô gái ngây thơ khác nữa.”
“Không,” Emma nói, nắm chặt tay lại. “Điên thật rồi. Hắn ta sẽ không hành động như vậy.”
Nhưng tận trong đáy lòng cô biết Nikolas đang gặp nguy hiểm. Lờ phắt đi những câu hỏi bối rối của Jake, cô sải bước đến kệ tủ bằng gỗ nơi Nikolas cất giữ những bình rượu bằng thủy tinh và vài món đồ quý giá. “Con đã đúng khi chỉ cho cô bức thư này, Jake,” cô nói, lùng sục suốt kệ tủ. “Bây giờ làm ơn đi đến đại sảnh đi con.”
“Nhưng tại sao-”
“Làm như cô bảo, Jake.”Cô nghiêng người nở nụ cười làm yên lòng cậu. “Tất cả đều ổn,” cô nói nhẹ. Jake tuân theo vẻ miễn cưỡng, lê chân bước đi trên sàn nhà trải thảm. Emma tìm thấy vật mà cô đang tìm kiếm, một bộ súng lục được thiết kế thật tinh xảo màu gụ. Cô rút ra khẩu súng ngắn của Pháp được làm bằng vàng và bạc với báng súng bằng ngà voi. Trọng lượng của khẩu súng khá nặng và nằm chắc gọn trong lòng bàn tay cô. Cô kiểm tra xem liệu nó đã được nạp đạn chưa, và nhận ra những hốc đạn đều đầy.
Cô nhét khẩu súng ngắn vào trong túi váy của cô, phần nhô lên của nó được giấu kín nhờ những nếp phồng dầy cộm của chiếc váy cô. Quay trở về đại sảnh, Emma ra hiệu lấy áo khoác. Mặc dù cô nghĩ vẻ mặt của mình vẫn bình tĩnh, cô vẫn cảm giác được vài dấu hiệu để lộ ra, khiến cho hai người đàn ông nhìn cô kỳ lạ.
“Stanley, gọi cỗ xe ngựa quay lại,” cô nói bất ngờ. “Tôi tin chắc họ vẫn chưa tháo yên cương ngựa ra.”
Viên quản gia do dự, như thể muốn hỏi hoặc trì hõan cô, nhưng khi tia nhìn của ông ta chạm vào ánh mắt cô, ông ta gật đầu. “Vâng,Thưa Đức Bà.”
*******************
Một cỗ xe ngựa đang đứng chờ ở cánh cổng cũ kỹ, hơi thở của con ngựa thở phì phò trắng xóa trong làn không khí rét buốt. Cánh cổng nhỏ, lâu đời nằm cách xa Southgate Hall nhiều dặm. Nó được xây dựng gần khu rừng rậm, trên con đường mòn quanh co đã từng được sử dụng như đường chính dẫn đến ngôi dinh thự. Bây giờ nó không còn được sử dụng nữa, sau khi cánh cổng gác mới và nhiều trục đường chính đã được xây dựng nhiều năm trước đây.
Nikolas rời khỏi cỗ xe đơn mã của anh và vỗ nhẹ lên chiếc cổ cứng đờ màu nâu hạt dẻ của con ngựa trước khi đi đến cánh cổng. Thời tiết lạnh giá, nhưng không giống như cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông ở Nga mà anh đã từng biết trong suốt cuộc đời anh. Tuy nhiên, anh mong muốn cuộc gặp mặt này kết thúc sớm để anh có thể trở về nhà và về với Emma. Ông bố chồng của anh đúng là đồ chết tiệt vì muốn thể hiện óc hài hước theo cái cách như thế này-tuy nhiên Nikolas cho rằng anh nợ người đàn ông này.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, Nikolas đi vào căn nhà ẩm ướt, ánh sáng ban ngày được chiếu rọi xuyên qua những ô cửa sổ vuông, nhỏ xíu. Điều chỉnh lại sự thay đổi do nền ánh sáng trắng xóa bên ngoài, Nikola chớp mắt nhiều lần. “Được rồi, Stokehurst,”anh lẩm bẩm. “Cho tôi biết ông muốn nói gì đi.”
Nhưng giọng nói đáp lại không phải của Stokehurst. Nó mềm mại, hả hê, thù địch. “Mày không thường đi lẩn quẩn ở một nơi tồi tệ giống như thế này, đúng không? Chỉ thứ tốt nhất cho Hòang Tử Nikolas. Nhà đẹp, xa hoa, cô vợ tuyệt đẹp…nhưng bây giờ tất cả những thứ đó sẽ bị lấy đi hết. Bởi ngươì đàn ông đã từng bị mày tước đoạt mọi thứ.”
Gịong nói vang lên ở phía trước, và Nikolas nhận ra khuôn mặt của Adam Milbank.
Giật nảy người, lúng túng, Nikolas nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. “Mày muốn cái quái gì?”
Milbank giơ ra một cử chỉ với bàn tay của hắn, trưng ra khẩu súng lục được lên nòng-nặng nề. “Tao muốn trả thù, và tao sẽ bắn mày với cái này. Mày ghen tị vì những gì tao đã có với Emma, và mày đã đoạt lấy cô ấy khỏi tao. Mày nghĩ mày là người đàn ông tốt hơn tao, đúng không? À ha, có chút ít sự khác biệt giữa chúng ta đấy, Angelovsky. Chẳng ai trong chúng ta xứng đáng với Emma.” Adam nhắm cẩn thận với khẩu súng trong tay hắn, sử dụng ngón cái để điều khiển cò súng. “Đây là khẩu súng của Stokehurst. Tao sẽ giết mày bằng cái này và để mặc mày ở đó với vật này của ông ta. Mày và Stokehurst đã hợp lực để chống lại tao. Bây giờ đã đến lúc thực thi công lý.”
“Đồ ngu,” Nikolas nói khẽ, nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục. Nó đang run rẩy trong bàn tay nắm chặt của gã đàn ông đó ,để lộ ra tâm trạng bối rối cùng cực của hắn. “Sẽ không ai tin rằng Stokehurst đã làm điều này.”
“Ít nhất nó cũng tạo nên vết nhơ đập vào danh hiệu cao quý mà lão ta từng tự hào. Và thế giới sẽ tốt đẹp hơn vì không có sự hiện diện của mày-Đồ chó Nga ích kỷ!”
“Mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?” Nikolas hỏi, chuyển tia nhìn của anh lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Milbank. “Mày sẽ chỉ kết thúc trong giá treo cổ thôi. Và mày sẽ vẫn không có Emma. Cô ấy không muốn mày.”
“Cô ấy muốn tao cho đến khi mày xé nát cuộc sống của chúng tao!” Khẩu súng giật mạnh, và Nikolas chùn bước lại. Milbank cười phá lên cay nghiệt. “Mày đúng ra nên sợ hãi, Angelovsky. Tao muốn điều này. Tao sẽ giết mày mà không hề mảy may hối hận giống như đập chết một con ruồi. Nhưng trước hết, quỳ gối xuống.” Khi Nikolas do dự, cơn giận điên cuồng của Milbank dường như tăng lên gấp đôi. “Qùy trên sàn! Ít ra cũng có một lần tao muốn thấy mày khúm núm.”
Nikolas từ từ quỳ gối xuống, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó trong khi nỗi tức giận và sự khắc chế chạy dọc toàn thân anh.
“Tao bắt đầu lập kế hoạch này vào ngày tao nghe được mày sẽ kết hôn với Emma,” Adam nói. “Cuộc sống của mày đã không đáng giá một si-linh nào kể từ đó.”
Nikolas liếm đôi môi khô khốc của anh. “Mày sẽ hy sinh cuộc sống của chính mình chỉ để trả thù thôi sao? Vậy còn vợ mày?”
“Vợ tao,”Adam lặp lại, rồi cười phá lên chua chát. “Con gà mái mập mạp bé xíu, luôn mổ vào bất kỳ người nào ở xung quanh ả. Mỗi lần tao nhìn Charlotte, tao lại nghĩ do lỗi của mày mà tao phải ở với ả. Và mày có được Emma…mày, kẻ chẳng xứng đáng tý nào với cô ấy so với bất kỳ người đàn ông nào khác trên thế giới này.”
“Tao không phủ nhận điều đó,” Nikolas nói nhỏ.
“Emma sẽ cảm ơn tao trong suốt quãng đời còn lại của cô ấy vì chuyện tao sắp làm.”
“Không, Adam.” Một giọng nói mới đến vang lên phá vỡ khung cảnh đó, khiến bọn họ giật này mình. Cả hai đều chăm chú quan sát lẫn nhau, chẳng ai trong số họ để ý thấy dáng người mảnh mai đã bước từng bước nhỏ rón rén mở cửa. Emma đứng ở đó, mép váy của cô bị thấm ướt do nền đất, khuôn mặc cô cứng đờ trong nền bóng tối. Nikolas chưa bao giờ thấy mắt cô lại quá kiên định và rực rỡ như vậy, như thể cô đang trong trạng thái bị thôi miên. Cô tiến lên phía trước, giữ khẩu súng ngắn chắc chắn trong tay chĩa về phía Adam. “Đúng là điên cuồng. Ngừng chĩa súng vào Nikolas ngay. Nếu anh dám làm hại anh ấy, tôi sẽ cho anh một phát đạn đấy.”
“Emma, ra khỏi đây!”Nikolas cáu gắt, toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại vì nỗi sợ hãi đột ngột. Vợ anh, con anh…họ không được bị tổn hại, bất kể chuyện gì xảy đến với anh.
Adam chỉ liếc nhìn về phía Emma. “Anh không muốn giết hắn trước mặt em. Nhưng anh sẽ nếu bắt buộc phải làm.”
“Vì Chúa, tại sao anh lại làm vậy?”Emma hỏi căng thẳng. “Có phải anh đang cố làm Nikolas hỏang sợ không? Ừm, anh đã vì thành công vì làm cho hai chúng tôi sợ hết cả hồn rồi đấy. Bây giờ thì cất khẩu súng đi nào.”
Adam trông nham hiểm và ngày càng lo lắng nhiều hơn, khẩu súng lục vung vẩy trong tay hắn. “Em nên biết ơn vì anh sẽ giải thoát hắn khỏi em. Có phải đó là điều em muốn không, Emma? Em không thể yêu con quái vật này-em muốn thoát khỏi hắn.”
“Tôi không muốn.”Cằm cô rõ ràng đang run lẩy bẩy. “Anh phải dừng hành động phi lý này lại, Adam!”
“Chết tiệt, Emma, làm ơn đi đi mà,”Nikolas nói trong tuyệt vọng. Lạy Chúa lòng lành, số phận của anh không thể bị chia cắt khỏi cô lần nữa. Sau tất cả những gì anh đã trải qua, tất cả những thứ anh đã lĩnh ngộ được, cuối cùng anh lại đánh mất cô sao? Những tiếng nói hồi ức vang vọng trong tai anh, lời thì thầm đau khổ của Emelia… “Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đúng không?”
“Không trong suốt cuộc đời này.”
“Emma, ra khỏi đây,”anh nói cay đắng.
“Không nói thêm từ nào nữa!” Adam la lên, đôi mắt hắn rực sáng vì hận thù. Tia nhìn đau khổ của hắn chiếu vào Emma. “Anh không bao giờ hiểu rõ cảm giác của anh như thế nào cho đến khi anh đánh mất em. Anh phải làm việc này. Anh không thể để hắn thắng. Anh sẽ không bao giờ cảm giác giống như một người đàn ông, chừng nào hắn còn chưa bị trừng phạt. Không có ai tin anh yêu em, Emma-thậm chí em cũng không. Đây là cách duy nhất anh có thể chứng minh điều đó. Rồi em sẽ nhận ra.”
“Anh không cần chứng minh bất cứ điều gì cả,” Emma nói. “Tôi tin anh mà.” Cô cảm nhận được những giọt nước mắt cay rát nơi khóe mắt, trong khi giọng nói trong lòng cô thổn thức vì khiếp sợ, Xin đừng làm đau anh ấy, làm ơn….Cô chớp mắt để kiềm lại những giọt lệ và giữ khẩu súng ngắm về phía Adam. “Nhưng tôi không yêu anh, Adam. Tôi đã cô đơn, thiếu tự tin, và anh đã tâng bốc tôi và khiến tôi cảm thấy được yêu thương. Những suy nghĩ non nớt chưa chín chắn khiến tôi hiểu lầm đó là tình yêu-”
“Hắn ta đã lừa em để em tin vào những lời dối trá của hắn,” Adam nói giận dữ.
“Anh và tôi là những bạn luôn quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Không giống tình yêu. Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống hạnh phúc với những người khác. Anh không cần phải phá hủy hết tất cả mọi thứ. Anh sẽ chẳng đạt được mục đích nào cả bằng việc cư xử như vậy. Hãy cất khẩu súng đi và chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi-Tôi sẽ đi với anh đến nơi nào đó và chúng ta sẽ nói chuyện-”
“Không,” Nikolas nói nhanh.
“Mày không được nói gì ở đây,” Adam nhếch mép khinh bỉ. “Tao là người nắm quyền kiểm soát, không phải mày.”
“Anh không thể,” giọng nói bướng bỉnh của hắn vang lên.
“Ngay bây giờ.”
Adam không có vẻ lắng nghe cô, tia nhìn của hắn vẫn khóa chặt trên Nikolas. “Qúa muộn rồi.”
Trong suốt quãng đời còn lại của cô, Emma sẽ nhớ về những gì đã xảy ra ở đây vượt ra khỏi quỹ đạo thời gian, hàng giây kéo dài như hàng giờ, từng cử động chậm chạp và rõ rệt và dễ suy đoán. Bất cứ khi nào Nikolas nhìn vào trong mắt Adam, anh lại tin rằng anh sắp sửa chết. Anh quay mặt về phía Emma nhìn cô như một hình ảnh cuối cùng, đôi mắt anh mờ mịt và nhức nhối.
Cô siết chặt tay trên cò súng của khẩu súng lục. Âm thanh tiếng súng vang vọng quá lớn, dội vang liên tục trong tâm trí cô.
“Nikolai!”tiếng hét chói tai vang lên, và một lúc lâu sau cô nhận ra nó đã được bắn ra bởi cô. Adam quằn quại vì cú chóang váng kinh hồn đó, một phần vai trên của hắn bị xé toạc ra với dòng máu đỏ. Hắn nổ súng, viên đạn bay vào không trung. Ngay tức khắc ghim chặt vào bức tường sau lưng Nikolas.
Nikolas không di chuyển khi Adam đổ gục xuống ngay trước mặt anh. Anh tê cứng người, tâm trí của anh chết lặng với sự đón chờ cái chết. Anh không thể nhìn thấy được gì và điếc đặc, bị ném vào khỏang không đen kịt. Dần dần các giác quan của anh hồi phục lại, và anh nhận thấy bản thân vẫn còn quỳ trên sàn nhà, còn Emma cúi mình xuống trước mặt anh. Đôi bàn tay cô bao bọc khuôn mặt anh, và hơi thở của cô làm ấm làn da anh.
“Nikki,” cô thì thầm, đôi mắt xanh dương của cô óng ánh vì những giọt nước mắt. “Chúa ơi, Em yêu anh!”Cô hôn lên mí mắt anh, má anh, môi anh. “Nhìn em,” cô nói, khóc òa lên trước mặt anh. “Em không thể để mất anh, anh có hiểu không? Em yêu anh.”
Nikolas vòng tay ôm lấy cô khi tiếng gầm rống của cuộc bắn giết trong tai anh lắng xuống. Anh nhìn lướt qua cơ thể nằm sóng soài của Adam Milbank. Vết thương dường như nằm trên bắp tay hoặc vai, tên con hoang này có lẽ vẫn sống được. Chuyển sự chú ý hướng sang Emma, anh cố gắng lau đi những giọt nước mắt chảy đầm đìa trên má cô. Cô có vẻ rất dễ bị tổn thương, một con hổ cái đột nhiên bị dọa cho hỏang sợ và tìm kiếm sự che chở. Không còn hàng rào phòng thủ nào giữa họ nữa. Cả hai ôm chặt nhau, cuối cùng đều bình an vô sự, trong khi quá khứ bị vứt bỏ đi thành những miếng giẻ rách.
“Làm sao em biết được-”anh cố gắng hỏi.
“Em thấy bức thư. Em biết đó là nét chữ của Adam, và hắn ta định làm hại anh. Em phải đi tìm anh.”
Vòng ôm của anh siết chặt hơn một cách mạnh mẽ. “Đừng bao giờ tự đặt mình vào hòan cảnh nguy hiểm như thế này lần nữa. Không vì bất kỳ lý do gì.”
Nụ cười run run n
“Thưa Đức Bà,” viên quản gia nói, và dừng lại, như thể tự hỏi làm thế nào để tiếp tục. Đôi chân mày đen của ông ta nhíu lại, và miệng ông ta mím chặt.
“Chuyện gì vậy, Stanley? Biểu hiện trên khuôn mặt của ông kỳ lạ lắm đấy.”
Ông lờ đi biệt hiệu cô đặt cho ông. “Thưa Đức Bà,” ông ta trả lời. “Tôi đã khám phá ra vật này trên ngưỡng cửa trước.” Ông ta đang nắm vật gì đó trong tay ông.
Emma đặt tách trà của cô sang một bên và nhìn chằm chằm vào nó trong sự kinh ngạc. Cũng là bông hồng đỏ thẳm đã được gởi đến cô ngày hôm qua. “Ông không gởi trả nó lại à?”
“Dạ có, Thưa Đức Bà, cùng với những viên ngọc trai. Rõ ràng bông hoa đã được chuyển đi ngay lúc đó.”
Cô lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bông hoa hơi héo úa. “Bất kỳ kẻ tặng quà là ai, hắn ta là người cực kỳ kiên trì.”
“Chúng ta sẽ kể với Hòang Tử Nikolas chứ?”
Emma suy nghĩ hồi lâu. Cô tin chắc bông hoa này bắt nguồn từ Adam, có lẽ nhằm gây bất hòa. Hắn ta sẽ rất vui vì chọc tức được Nikolas, và gây ra rắc rối giữa họ. “Không,” cô nói dứt khoát. “Chỉ là cử chỉ ngu ngốc mà thôi. Làm ơn quăng bỏ chúng đi-chúng ta sẽ quên tất cả về món quà này.”
******************
Vào đêm Gíang Sinh, khi mùi hương của cây thông lan tỏa đến từng ngóc ngách của căn phòng khách, căn phòng ấm cúng lót thảm thêu và tường lót ván gỗ sồi màu vàng. Những tấm rèm màu đỏ tía được treo lên các ô cửa sổ, và bay phấp phới để lộ ra ánh sáng ban đêm đầy sao. Ngọn lửa từ lò sưởi cháy tí tách bập bùng, tỏa ra nền ánh sáng màu vàng lung linh xua tan đi bóng tối trong căn phòng.
Nikolas đi quanh quẩn quanh đống gối bằng nhung nằm trên sàn nhà, quan sát vợ anh di chuyển tới lui trong căn phòng. Jacob đang ngủ trên giường trong phòng của cậu, mơ về buổi sáng ngày mai. Và họ có cả một đêm dài phía trước.
“Đến đây nào,” anh nói uể oải, uống rượu từ chiếc cốc nhỏ có chân, ánh sáng lấp lánh ở bên ngoài viền ly có màu vàng và bạc dát với kim cương và hồng ngọc.
“Nhanh thôi mà,” Emma đáp lời, đang điều chỉnh hàng chùm những quả man việt quất trên cây. “Em vẫn chưa xong.”
“Em đã không làm gì hai ngày nay ngoại trừ cột lại dây ruybăng và di chuyển những vòng hoa lên hoặc xuống vài inch-”
“Với gần 200 khách mời sẽ đến vào ngày mai, em muốn mọi thứ đều hoàn hảo.”
“Mọi thứ rất hoàn hảo.”Nikolas đổ thêm rượu vào ly và chiêm ngưỡng hình dáng cặp mông của vợ anh khi cô cúi người xuống trong chiếc quần dài của cô. “Đến đây đi nào-Anh có quà cho em.”
“Em cũng có quà cho anh nữa,” cô sỗ sàng trả lời. Tiến đến đằng sau chiếc ghế trường kỷ, lôi ra một vật hình vuông, lớn có hình dạng và kích cỡ giống như một bức tranh đóng khung. Nó được che phủ bởi tấm vải đen dài.
Nikolas ngồi thẳng người dậy, quan sát vật đó với vẻ mặt quan tâm. “Đó là bức chân dung của em phải không?”
“Dạ, Mr.Soames đã làm việc ngày đêm để hoàn thành nó đúng thời hạn.”
“Để anh xem nó nào.”
“Món quà đầu tiên của em,”cô nói, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ngồi gập đôi chân dài theo kiểu Ấn Độ và đón nhận 1 ly rượu. Nikolas sốt sắng kéo lên gói quà đã được gói lại bên dưới một trong những chiếc gối có núm tua. Emma đón lấy chiếc hộp cỡ vừa với niềm hân hoan như trẻ con. “Ồ,hay quá. Em thích những món quà bé nhỏ nhất.” Cô xé lớp giấy và mở chiếc hộp bọc nhung ra rồi nhìn chằm chằm vào bên trong hộp với niềm thích thú. Cô nâng nó lên thật cẩn thận, và nó chiếu lấp lánh một cách lộng lẫy trong ánh lửa bập bùng. Nikolas đã đặt làm một ghim cài áo theo hình dáng con hổ, viền mã não đen và những viên kim cương vàng. “Cảm ơn,” cô nói, cười rạng rỡ với Nikolas. “Nó gợi em nhớ đến anh.”
“Đáng lẽ nó phải gợi em nhớ về Manchu chứ nhỉ.”
“Nó và anh thì cũng đâu có khác biệt gì lắm,”cô nhận xét, vươn tay ra giật giật mái tóc đằng sau gáy của anh. “Cả hai đều cô đơn và đã từng bị tổn thương trước đây, và cả hai sẽ không bao giờ hoàn toàn thuần hóa.”
Đôi mắt anh sáng rực lên tia lửa vàng khi anh nhìn cô. “Em sẽ không muốn chúng tôi như vậy đâu.”
Mỉm cười nhăn nhó vì sự thật từ lời tuyên bố của anh, Emma lấy lại bức tranh bên cạnh. “Bây giờ là món quà của anh.”Cô ngừng lại trước khi mở bức tranh ra và cau mày. “Nó khá là…trái với quy tắc.”
Anh lặng lẽ diễn tả điệu bộ muốn cô tiếp tục.
“Vậy thì được rồi.”Với một cử chỉ mạnh mẽ, cô rút nhanh tấm vải ra khỏi bức chân dung. “Anh nghĩ gì về nó?”
Nikolas nhìn chằm chằm vào bức chân dung với sự say mê thầm lặng. Robert Soames đã vẽ Emma đang ngồi-đứng trên khung cửa sổ. Cô mặc áo sơmi trắng hở cổ và chiếc quần dài màu be sáng-và mang phong cách gợi cảm khác thường, đôi bàn chân của cô hoàn toàn được để trần. Suối tóc đỏ dài của cô, sáng lấp lánh bởi ánh nắng chiếu soi đằng sau cô, chảy như thác xuống hông cô. Nét mặt mơ màng, hơi nghiêm nghị trên khuôn mặt cô đối lập hòan hảo với sự buông thả của dáng điệu cô. Nikolas nhận thấy bức chân dung rất mê hoặc và gợi tình.
“Nó rất kỳ quặc, đúng không anh?”Emma hỏi, quan sát kỹ hơn phản ứng của anh.
Nikolas mỉm cười và kéo cô ngồi trong lòng anh, chiếu tia nhìn trở lại với bức chân dung. “Rất đẹp. Cám ơn em, ruyshka. Anh sẽ trân trọng nó hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào anh sở hữu.”
“Em không biết liệu chúng ta sẽ treo nó ở đâu,”Emma nói, tỳ người dựa vào ngực anh. “Một vài người sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nàng công nương trong chiếc quần dài.”
Anh nhẹ nhàng lướt tay xuống đôi chân dài sống động của cô. “Nàng công nương duy nhất anh mong muốn, ruyshka.”
Cô mỉm cười, hài lòng vì lời khen ngợi của anh, và bắt đầu đùa nghịch với hàng nút áo sơmi của anh. “Nikki, em đang nghĩ…có vài điều anh nên biết.”
“Chuyện gì vậy?”Nikolas cảm nhận sự thay đổi đột ngột của tâm trạng cô. Anh lặng lẽ chờ đợi, ôm lấy cô khi cô đang vật lộn với đám từ ngữ.
“Em không biết nói sao với anh nữa,” cuối cùng cô cũng mở lời.
Nikolas giữ những ngón tay của anh bên dưới cằm cô và nâng nhẹ khuôn mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Điều gì đó khuấy động bên trong anh, thanh âm của nỗi sợ hãi và sự hoài nghi. Anh biết nó là gì, điều chắc chắn bất ngờ vang lên âm ỉ tận đáy lòng anh, nhưng anh phải lắng nghe những lời đó thốt ra. “Nói đi nào, Emma.”
“Em…”Những ngón tay của cô níu chặt lấy chiếc áo sơmi bằng vải lanh mềm mại của anh. “Em nghĩ em…”Cô im lặng và nhìn chằm chằm vào anh không nói một lời nào, không thể kết thúc. Anh chuyển bàn tay đến chiếc bụng bằng phẳng của cô, và anh níu chặt lấy tia nhìn của cô với vẻ dò hỏi. Cô gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, đôi má của cô trở nên đỏ bừng lên.
Nikolas hít vào một hơi thật sâu. Đứa con của anh với Emma, một phần cơ thể anh bên trong cô…Suy nghĩ đó khiến cho anh, không phải sự vui mừng, nhưng thay vào đó là chút ít ngạc nhiên như thể anh vừa được cho thêm một cơ hội nữa. Anh đã bị ám ảnh bởi ba đứa trẻ trong cuộc sống anh:Misha, người anh trai anh không thể bảo vệ được; Jake, đứa trẻ anh đã bỏ rơi và phủ nhận; và Alexei, đứa con trai vĩnh viễn bị thất lạc. Có thể nhìn thấy con của anh được sinh ra, tham gia vào cuộc đời của cậu bé-hoặc cô bé, xóa sạch đi những bất hạnh trong quá khứ của anh và thay bằng một khởi đầu mới…Nikolas cúi đầu xuống và vùi mặt anh vào mái tóc rực rỡ của Emma.
“Vậy,anh có vui không?”Emma hỏi, vòng tay cô ôm chặt quanh cổ anh.
Trong khỏang khắ anh không thể đáp lời. “Em là cả thế giới của anh,” cuối cùng anh lên tiếng, giọng khàn đi vì xúc động.
***************
Sau buổi sáng Gíang Sinh sôi động, khi những người hầu tặng cho nhau những món quà trong đại sảnh và những người nhà Angelovsky lặng lẽ chúc mừng nhau trong căn phòng khách dành cho gia đình, ngôi nhà ngập đầy dây ruybăng và giấy vụn. Biết rõ những vị khách đến dự buổi tiệc Gíang Sinh sẽ đến sớm, Emma đã mặc một chiếc váy lụa màu xanh đính vào những dải viền màu đen nhỏ. Bộ váy đơn giản, không có đường viền ren ở váy hoặc đăng ten gợn sóng, chỉ có dải lụa màu đen rộng đính kèm chiếc váy. Cô không đeo món trang sức nào ngoại trừ cái ghim cài hình con hổ, kẹp vào viền đăng ten trắng nơi cổ áo cô.
Những người hầu nhanh nhẹn dọn sạch những chiếc hộp linh tinh nhiều màu sắc bị vứt bỏ và những miếng giấy bọc quà, trong khi đầu bếp và các nhân viên trong nhà bếp khẩn trương chuẩn bị bữa tiệc Gíang Sinh cho khỏang 200 khách mời. Con gà tây nhồi được nướng lên thơm nức trông thật ngon miệng theo hương vị Anh và món thịt ngỗng nhồi nấm theo kiểu Nga và kem, bắp cải ướp hương vị, rồi món bánh có rượu rum-ướp men bia-và nho khô có tên là baba aurhum. Jake chạy vòng quanh ngôi nhà trong tâm trạng cực kỳ vui sướng, khua lung tung những món đồ chơi mới của cậu và sốt ruột hỏi khi nào các anh em họ của cậu đến.
“Sớm thôi mà,” Emma hứa, không thể không bật cười trước sự tương phản giữa vẻ mong đợi hạnh phúc của Jake và tâm trạng nhẫn nhục chịu đựng của cha cậu. Cô biết rõ Nikolas không hề mong đợi cuộc gặp gỡ với nhà Stokehurst, đặc biệt là Luke. Hai người đàn ông này chưa bao giờ đối đãi tốt với nhau, và kể từ sau đám cưới, Nikolas rất hạnh phúc được tránh xa bố vợ của anh.
Bắt gặp cái liếc mắt thích thú của Emelia, Nikolas nhăn nhở nhe răng nhưng lại nhìn chẳng giống nụ cười chút nào.
Cô bước sang phía anh và hôn lên má anh. “Sẽ dễ dàng mà,”cô thầm thì. “Mọi người đang ở trong tâm trạng vui vẻ của lễ hội, và cha mẹ em sẽ hoàn toàn hài lòng tham dự bữa tiệc này. Đừng nhăn nhó trông như thể anh sắp sửa bị nhổ răng vậy.
“Em có dự định kể cho gia đình em nghe về đứa trẻ không?”
“Em muốn giấu kín nó thêm một thời gian nữa.”
Anh rúc mũi vào những sợi tóc mềm mại gần tai cô. Trước khi anh có thể đáp lại, Rashel Sidarova xuất hiện ở ngay cửa ra vào. “Hàng đòan xe đang trên đường tiến đến,” cô nói hổn hển.
“Cảm ơn, Rashel.” Emma vỗ tay trong niềm hân hoan thích thú và kéo Nikolas đi ra để chào đón những vị khách của họ.
Chẳng bao lâu sau căn nhà ngập tràn những tiếng trò chuyện và sự vui vẻ. Khỏang 20 đứa trẻ vây xung quanh cây thông Gíang Sinh lớn ở đại sảnh, trong khi những người lớn tụ tập trong phòng khách để uống rượu ướp gia vị, rượu nóng đánh trứng, và nước giải khát của Nga với hương vị của mật ong lên men. Ngài Shepley, một vị khách mời với tài năng âm nhạc nổi tiếng, đang chơi bài hát mừng Gíang Sinh trên cây đàn piao trong khi những người khác cất cao giọng hát của họ. Emma hoàn toàn thoải mái khi cô nhìn thấy buổi chiều đang trôi qua thật tốt đẹp. Cha của cô và Nikolas đối đãi lịch sự với nhau, giữ khỏang cách thích hợp giữa họ và trốn tránh nhau bằng cách quan sát những trò hề của đám trẻ. Tasia, trông cực kỳ xinh đẹp trong chiếc áo chòang lụa màu mận chín, bắt gặp tia nhìn của Emma và nháy mắt.
Quyết định kiểm tra sự tiến bộ của đầu bếp với món khai vị đầu tiên cho bữa tối, Emma kín đáo bước rón rén ra khỏi phòng khách. Cô ngâm nga vài câu hát của bài “Deck the Halls” khi cô đi về phía nhà bếp. Đột nhiên có một bàn tay nắm nhẹ khủyu tay của cô. Cô xoay xung quanh với vẻ ngạc nhiên và nhìn thấy Nikolas. Đôi môi cô chấp chớn định hỏi, nhưng anh ôm lấy khuôn mặt cô trong đôi bàn tay anh và hôn cô say đắm.
“Tại sao anh làm vậy?”Cô hỏi ngay khi có cơ hội để nói.
Nikolas chỉ tay lên trên trần nhà, nơi có một nhánh nhỏ của cây tầm gửi mà ai đó đã treo trong tiền sảnh. “Anh có thể sử dụng điều đó như một lý do. Nhưng dù sao lẽ ra anh phải làm điều này rồi.”
Môi Emma cong cong mỉm cười. “Anh nên đón tiếp những vị khách.”
“Anh thà chơi đùa với em còn thích hơn.”
Cô mỉm cười và đẩy ngực anh, nhưng cánh tay anh lại siết chặt hơn quanh người cô. “Anh muốn ở một mình với em,”anh nói, môi anh cúi xuống cô.
Đột nhiên bọn họ bị cắt ngang bởi âm thanh bất ngờ-tiếng cười khúc khích của lũ trẻ. Emma cừng đờ người và ngừng nụ hôn lại, xoay về phía những kẻ không mời mà đến. Da cô đỏ bừng đến tận chân tóc khi cô nhìn thấy ba đứa trẻ: Jake và những người em cùng cha khác mẹ của cô, William và Zack…và đi cùng với chúng là cha của cô.
Khuôn mặt của Luke vô cảm nhưng cặp chân mày đen của ông nhướng lên vẻ giễu cợt.
Jake phá tan sự yên lặng. “Đừng làm phiền họ,” cậu nói, trợn tròn mắt. “Họ luôn luôn làm như vậy đấy.”
Đỏ cả mặt, Emma giật mạnh người thoát khỏi vòng tay của chồng cô và kéo mạnh chiếc áo cô vào đúng vị trí của nó. “Bốn người đang đi đâu vậy?”cô hỏi, cố gắng che giấu sự bực dọc của cô.
Jake cười toe toét phấn khởi nói. “Con đang dẫn họ đi xem con ngựa nhỏ của con, Ruslan.”
“Đừng để chúng tôi giữ mọi người lại,”Nikolas lẩm bẩm.
Emma nhéo anh một cách kín đáo vì lời phê bình khiếm nhã đó và đằng hắng cổ họng. “Có lẽ Nikolas sẽ tháp tùng theo mọi người.”
Luke quan sát Nikolas vẻ thăm dò. “Đúng vậy, tại sao lại không nhỉ?”
Jake và đám trẻ bắt đầu la hét đòi Nikolas đi cùng chúng, và anh tuân theo m65t cách miễn cưỡng, liếc nhìn Emma vẻ cực kỳ cau có. Cô mỉm cười dịu dàng đáp lại, hy vọng rằng cha cô sẽ tìm được cơ hội để nói vài câu riêng tư với Nikolas. Ít ra thì, dành thời gian nói chuyện sẽ tốt hơn cho cả hai.
Quay về phía hành lang giữa, Emma tiếp tục rảo bước đến nhà bếp. Bất chợt một cảm giác kỳ lạ khiến cho gáy cô đau nhói như bị kim châm, và những bước chân của cô dần chậm lại. Cô cảm giác như thể có chuyện gì đó không ổn, như thể bóng ma đang bao trùm lên ngôi nhà. Liếc nhìn qua vai, cô thấy Stanislaus đang chào đón ba vị khách ở hành lang. Người đầu tiên cô nhận ra là Mr.Oliver Brixton, nhà sản xuất đồ dùng bằng kim loại tráng men đến từ Mỹ, người đã từng một lần làm khách tại điền trang Angelovsky. Anh ta là anh trai của người phụ nữ mà Adam đã kết hôn. Một người phụ nữ với gương mặt-thô kệch, nhỏ bé xuất hiện, mặc bộ váy bằng lụa và đăng ten đắt tiền, mái tóc cô ta được búi gọn gàng, phong cách thực dụng. Cô ta đang chòang tay vào cánh tay của người đàn ông tóc-đen có khuôn mặt rất quen thuộc.
Adam đến bữa tiệc Gíang Sinh…và hắn dẫn theo vợ của hắn.
Emma bất động sững sờ, trong khi những suy nghĩ của cô điên cuồng hỏang hốt. Sao có thể như vậy chứ? Một lời mời đã được gởi tới Mr.Brixton, mang tính chất xã giao hơn là thực tâm mong muốn sự xuất hiện của anh ta. Nhưng anh ta đã quyết định đến, anh ta dẫn theo nhà Milbanks đi cùng. Brixton đang mỉm cười dễ dãi, rõ ràng quên mất mối quan hệ trước kia của Emma với Adam. Nhưng Charlotte Milbank biết rõ. Tính hiếu kỳ và vẻ nghi ngờ hiện hữu trong đôi mắt xám của cô ta khi cô ta nhìn Emma chằm chằm.
Trái tim của Emma nện thình thịch nặng nề đến nỗi nó dường như đập nát khung sườn cô. Vài giọt mồ hôi rịn ướt trên khuôn mặt cô. Tại sao Adam ở đây? Hắn ta dự định gì chứ? Mọi người có lẽ đang quan sát và thắc mắc, nín thở để xem liệu sẽ có rắc rối gì giữa Adam và Nikolas. Cô cố nở nụ cười trên môi, và tiến đến để chào đón họ. Khuôn mặt thô kệch nhưng tốt bụng của Mr.Brixton bừng sáng, và anh ta hôn tay cô.
“Gíang Sinh vui vẻ, Thưa Đức Bà.”
Emma thì thầm trả lời và hạ tia nhìn của cô xuống vợ Adam, người thấp hơn cô ít nhất một cái đầu.
Charlotte Milbank làm cô ngạc nhiên khi mở lời trước, tông giọng ngân vang nhưng thô cứng. Gịong nói trầm của cô ta không thích hợp với người phụ nữ trông bụ bẫm và nhỏ bé như vậy. “Tôi hy vọng bà có thể đón nhận thêm vài người khách mời nữa, Thưa Đức Bà. Tôi e rằng tôi đã khăng khăng đòi đi theo anh trai tôi đến bữa tiệc này. Kể từ khi chuyển đến Anh, tôi đã nghe mọi người kể về Hòang Tử Nikolas và điền trang tráng lệ của ngài ấy-chưa kể đến vợ ngài và bầy thú của bà.” “Bà và gia đình của bà được chào đón cùng chia sẻ bữa tiệc Gíang Sinh với chúng tôi, Lady Milbank.”
Ngay khi cái tên đó thoát ra khỏi miệng cô, nó khiến cột sống Emma cảm nhận một cảm giác kỳ cục. Lady Milbank-danh xưng cô đã từng một lần khao khát hơn bất kỳ điều gì khác trên đời.
Khuôn mặt của Charlotte Milbank tròn trịa và không xương, nhưng làn da của cô ta hòan mỹ, màu trắng sữa tuyệt đẹp với vài dấu hồng mờ mờ trên gò má cô ta. Có lẽ nếu cô ta có một tính cách sôi nổi hoạt bát, cô ta có thể được coi là hấp dẫn, nhưng có sự buộc tội trong đôi mắt xám-rực lửa của cô ta, khuôn miệng nhỏ của cô ta mím chặt và nghiêm nghị.
Emma có thôi thúc kỳ lạ muốn an ủi người phụ nữ đó. Cô không có gì phải sợ tôi, cô ước gì có thể nói ra được. Thay vào đó cô mỉm cười lịch sự và dẫn Charlotte tiến đến nhóm khách gần nhất trong phòng khách, giới thiệu cô ta với từng người. Brixton và Adam nấn ná bên cạnh, trong khi Brixton chiêm ngưỡng cây thông khổng lồ trong đại sảnh.
Emma để Charlotte Milbank lại và bắt đầu hòa nhập vào những vị khách khác, nhưng tia nhìn của cô đảo nhanh khắp mọi nơi. Nikolas sẽ trở lại sớm-và cô phải tìm ra anh. Cô không chịu nhìn Adam, mặc dù cô cảm nhận được anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Đồ khốn nạn, Adam, cô giận dữ nghĩ. Tại sao anh lại làm phiền tôi vậy? Chuyện gì qua thì đã qua rồi. Anh bỏ rơi tôi và kết hôn với người phụ nữ khác, và tôi xoay xở để cố chữa lành vết thương. Bây giờ hãy để tôi vui sống tiếp tục!
Di chuyển về phía đám đông, Emma đóng vai nữ chủ nhân, và cuối cùng liếc nhanh qua Adam. Hắn ta đang khoác lên vẻ mặt vui cười, nhưng hắn có vẻ khá căng thẳng, nụ cười gượng gạo. Vợ của hắn kè kè bên cạnh hắn, bàn tay trắng tròn trịa của cô ta treo lơ lững trên cánh tay hắn. Emma nghe lỏm được một phần câu chuyện của họ khi cô bước lại gần. Adam đang cố gắng kể một câu chuyện hài.
“…những bạn bè của chúng tôi thuê một gã người hầu khá kiêu căng mặc bộ đồng phục xanh dương rực rỡ-”
“Bộ đồng phục màu đen, anh yêu,” Charlotte dịu dàng cắt ngang.
Adam tiếp tục như thể hắn ta không nghe thấy cô ấy. “-và chúng tôi đang đi dạo trong khu vườn của họ, bên cạnh hàng rào gỗ thông đỏ-”
“Chúng là những cây ăn quả, cưng ơi,”Charlotte chỉnh lại.
“-khi chúng tôi nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng kinh khủng nhất, và tiếng nước bắn tung tóe! Gã người hầu đã sơ sẩy và trượt chân vào ao cá trên đường đi ra nhà xe. Tôi chưa bao giờ cười nhiều như thế.”
“Đó hoàn toàn là sự thô tục,” Charlotte thêm vào vẻ nghiêm trang.
Emma cảm thấy ai đó chạm vào khuỷu tay cô và quay lại nhận thấy Tasia đang đứng bên cạnh cô. Khuôn mặt của Tasia dịu dàng đầy quan tâm. Bà ra dấu về phía Milbank với ánh nhìn lung linh. “Mẹ nhận thấy con có một vị khách không mong đợi”, bà nói nhỏ nhẹ.
Emma làm một khuôn mặt khôi hài và thở dài. “Khi Nikolas nhìn thấy họ-”
“Nikolas sẽ không cãi lộn đâu,”Tasia cả quyết với cô. “Anh ấy rất tự chủ.”
“Con hy vọng như vậy.”
“Adam có vẻ khá sợ vợ,” Tasia quan sát.
“Dạ, con nhận thấy điều đó.”Adam là người đàn ông nhạy cảm với lòng tự tôn dễ bị tổn thương. Tại sao hắn ta lại kết hôn với người phụ nữ giống như Charlotte nhỉ? Có lẽ cô ta đang phản ứng lại sự thiếu tự tin, cố gắng khẳng định bản thân bằng cách bám víu hắn ta. “Người phụ nữ tội nghiệp,” Emma đột nhiên nói. “Con hiểu rõ điều đó như thế nào, cố gắng níu giữ một người đàn ông hiếm có. Con đã cố gắng trong một thời gian dài, và sau cùng nhận ra nó thật nực cười.”
“Con đang nói về ai vậy?” Tasia hỏi. “Adam hay là Nikolas?”
Emma mỉm cười buồn bã. “Cả hai, con nghĩ vậy. Nhưng Nikolas đã thay đổi, còn Adam thì không. Con nghĩ Adam phát triển dựa trên việc chiếm giữ quyền lợi của người phụ nữ, không bao giờ để cho cô ta cảm thấy rằng cô ta có thể hoàn tòan dựa dẫm vào hắn ta.”
“Và con cảm thấy con có thể dựa dẫm vào Nikolas?” câu hỏi nhỏ nhẹ của Tasia vang lên.
“Dạ. Tất cả những gì con đã nhận thấy trong suốt vài tuần trước đã thuyết phục con phải nắm lấy cơ hội này. Con quyết định phó thác và tin tưởng vào Nikolas, cho đến khi anh ấy chứng tỏ rằng con sai lầm.”
Tia nhìn chăm chú của Tasia dò dẫm tìm kiếm. “Con có quan tâm đến anh ấy không, Emma?”
Emma do dự, cân nhắc câu trả lời của cô. Liếc nhìn kín đáo, cô thấy Adam lúng túng thoát khỏi vợ hắn và đi lang thang giữa đám đông, ngừng lại ngay cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra khu vườn. Hắn quay lại nhìn nhìn thẳng vào Emma.
Adam muốn nói chuyện riêng với cô. Emma quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, trán cô nhíu lại với cái cau mày bối rối. Cô sẽ sớm chuồn đi, và gặp hắn.
“Con có chắc điều đó khôn ngoan không?” Tasia hỏi, hiểu chính xác chuyện gì sẽ xảy ra.
“Có thể không khôn ngoan, nhưng cần thiết. Con phải giải quyết cho xong chuyện giữa chúng con, một lần và mãi mãi.”
****************
Nikolas quay trở lại phòng khách với cảm giác nhẹ nhàng thanh thản. Những cậu bé khiến Jake thích thú vì vẻ thán phục con ngựa nhỏ. Stokehurst đã lịch sự và thậm chí khá thân thiện, nói thì thầm rằng ông ta muốn sớm nói chuyện với anh qua hớp rượu brandy. Nikolas đã đồng ý một cách nghiêm túc, nhận thấy Emma nói đúng-cha cô dường như muốn làm lành với anh.
Khi anh bước qua ngưỡng cửa phòng khách, một người phụ nữ xa lạ tiếp cận anh. Cô ta bé nhỏ và bụ bẫm, với đôi mắt diều hâu sửng sốt trên khuôn mặt tròn vo.
“Thưa Đức Ngài,”cô nói với tông giọng trầm. “Tôi là Lady Charlotte. Vợ ngài và chồng tôi dường như đã vắng mặt. Bởi vì tôi không biết gì về điền trang của ngài, tôi buộc phải thuyết phục ngài giúp tôi tìm kiếm họ.”
Khu vườn tối om và tiếng gió nhẹ thổi xào xạc. Nền đất thô cứng và những bờ giậu thỏang mùi sương giá. Emma thở dốc vì những luồng gió thổi phụt qua khi cô bước dọc làn không khí ban đêm lạnh giá.
Khu vườn là nơi duy nhất cô và Adam có thể bảo đảm sự riêng tư mà họ cần. Dường như nơi đây thích hợp cho họ gặp nhau, nơi cuối cùng cả hai thật sự được ở cạnh nhau trước khi Nikolas xen vào cuộc sống của họ.
Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vượt qua bên cạnh những cây thông đỏ Ai-len. Adam đang chờ ở đó, mái tóc dài của hắn ta bay nhẹ nhàng quanh khuôn mặt và cổ hắn. Hắn ta dường như già hơn, như thể hàng năm đã trôi qua thay vì hàng tháng. Emma cảm thấy như thể cô cũng già đi rất nhiều. Sao cả hai có thể thay đổi nhiều đến vậy chứ?
Cô không còn xem cả hai như những đôi tình nhân yêu nhau dữ dội và trẻ trung, và cô nhận ra họ đã bị chia cắt bởi cuộc hôn nhân của họ với những người khác. Cô chưa bao giờ thật sự yêu Adam. Tình yêu thật sự chấp nhận khuyết điểm của mọi người, và tha thứ cho họ khi họ phạm lỗi. Hiểu rõ yếu điểm của họ, và yêu họ nhiều hơn vì điều đó. Những gì cô và Adam chia sẻ cùng nhau chỉ là ảo tưởng-nó đã sụp đổ ngay khi họ đối mặt với thử thách đầu tiên.
Cô dừng lại cách hắn vài bước chân. Đôi môi cô run rẩy vì lạnh.
“Tại sao anh đến đây, Adam?”
Hắn chìa tay ra, đôi bàn tay hắn chứa đầy chuỗi ngọc trai trắng lấp lánh. “Anh muốn tặng em cái này.”
Đôi bông tai cô đã gởi trả lại cho hắn. Emma lắn đầu và vòng tay giữa ngực. “Tôi không thể chấp nhận chúng.”
“Tại sao lại không? Chúng không đẹp giống như những thứ trang sức hắn tặng cho em sao?”Tia nhìn của hắn chiếu lên chiếc ghim cài áo hình con hổ ngay cổ cô.
Emma nuốt xuống khó khăn, bất an khi ở một mình với hắn ta.
“Anh muốn tôi phải làm gì chứ?” Emma hỏi xen lẫn giữa vẻ sốt ruột và sự van xin.
“Anh muốn quay trở lại cái đêm em và anh ở cùng nhau trong khu vườn này. Anh sẽ khiến nó thay đổi tất cả. Anh sẽ không để mình bị đe dọa phải rời xa em. Anh đã không nhận ra em là niềm hy vọng hạnh phúc duy nhất của anh cho đến khi mọi thứ quá trễ.
“Điều đó không đúng.”
“Không ư? Mọi người nói rằng Nikolas đã thay đổi, cuộc hôn nhân với em khiến hắn ta trở thành con người tốt hơn. Em có thể làm gì đó để anh có thể cưới em. Em lẽ ra phải chống đối gia đình em và tòan thế giới để trở thành vợ anh. Em lẽ ra phải yêu anh.”
Đã từng có thời, khoảnh khắc này có thể khiến Emma sung sướng, thấy được Adam hối tiếc biết nhường nào vì đã bỏ rơi cô. Nhưng bây giờ cô không muốn sự ân hận của hắn ta-cô muốn cả hai đều tìm thấy được sự bình an. “Adam, chẳng tốt lành gì khi cả hai chúng ta cứ ôm mãi cái quá khứ đó.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không thể ngăn được mình?” anh hỏi dữ dội, ném đôi bông tai xuống dưới chân cô với sức mạnh có thể khiến cho những chiếc móc gãy vụn, ném những viên ngọc bay xung quanh váy cô. “Anh muốn em đeo những thứ này tối nay…đeo cái gì đó của riêng anh.”
“Anh nên tặng chúng cho vợ anh.”
“Anh không yêu cô ấy,” Adam nói, đôi mắt hắn đen thẫm lại với nỗi đau khổ sâu sắc. “Sau khi anh bỏ rơi em, anh đã bán linh hồn của mình. Anh đã nghĩ gia tài của Charlotte sẽ đủ an ủi anh. Em có biết anh đã học được điều gì không?” Hắn mỉm cười cay đắng. “Những của cải anh vừa tìm được đi kèm với hàng đống nghĩa vụ khiến anh mắc ói. Charlotte đối xử với anh như thể anh là một con khỉ được huấn luyện. Cô ta trông mong anh làm theo ý muốn của cô ta, và cô ta thưởng công cho anh chỉ khi nào anh làm cô ta hài lòng. Anh đã đánh mất tất cả lòng tự tôn, tất cả sự tự trọng.”
“Ôi, Adam,”Emma thì thầm buồn bã. “Anh không nên kể tôi nghe những điều này. Tôi không thể giúp anh.”
“Nhưng em có thể mà.”
Emma định mở miệng để cãi lại thì cô nghe thấy âm thanh những bước chân trên nền đất thô cứng và sự chuyển động của ai đó chạm nhẹ vào hàng rào của khu vườn. Vài giây sau, Charlotte Milbank xuất hiện. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta ngây ra, nhưng đôi mắt thì tỏa sáng với chiến thắng và giận dữ. “Chúng ta tìm ra họ rồi,”cô loan báo với người đi kèm theo cô ta, đang bước đi trên con đường nhỏ ngay cạnh cô ta.
“Nikki,” Emma kêu lên, trái tim cô nôn nao vì lo sợ.
Chồng cô nói rất lặng lẽ với Adam. “Xéo khỏi đất của tao không tao sẽ giết mày.” Đối với vài người đàn ông câu nói đó có thể chỉ là sự phóng đại, nhưng với Nikolas là vẻ nghiêm túc chết người.
“Không,” Emma can thiệp nhanh chóng. “Để họ đi, Nikki. Đừng để những câu chuyện ngồi lê đôi mách được dịp thổi bùng lên. Hơn nữa, anh có liên quan đến công việc kinh doanh với Mr.Brixton và đám người Mỹ của ông ta, đúng không? Anh không được làm Brixton khó chịu bằng cách tống khứ em gái và chồng của cô ta ra khỏi đây.”
Tia nhìn gay gắt cay nghiệt của Nikolas chiếu lên cô. “Tại sao em muốn Milbank ở lại?”
“Dù sao chăng nữa chúng tôi cũng phải rời khỏi đây,” Charlotte Milbank lẩm bẩm, tiến đến bám vào cánh tay của Adam. “Đầu tôi đang bắt đầu nhức buốt. Và tôi đã xem được những gì tôi đến đây để xem. Đi thôi nào, anh yêu.”
Lúc đầu dường như không chắc liệu Adam có đi hay không. Sự thinh lặng trở nên dằn vặt. Cuối cùng hắn ta tuân theo cái giật tay hống hách của vợ hắn và rời khỏi khu vườn cùng với cô ta.
Nikolas nhìn chằm chằm xuống những viên ngọc rải rác trên mặt đất dưới chân cô.
Cô cảm thấy bất lực, khi không có cớ gì để trở nên như vậy. Giận dữ vì sự lo lắng của chính cô, Emma bắt đầu công kích. “Bây giờ thì sao nào, Nikki?”cô hỏi thẳng. “Những lý lẽ?Lời buộc tội?”
“Em mời hắn ta à?” anh vẫn còn nhìn những viên ngọc đó.
“Anh nghĩ rằng em muốn hắn ta ở đây sao?”
“Có lẽ em đã. Em đang thử anh phải không, Emma?”
Câu hỏi khiến sự giận dữ của cô đột ngột bùng lên. “Em sẽ không biện hộ đâu. Cứ tin vào những gì anh thích đi.”
“Anh muốn nghe lời giải thích của em.”
“Thật sao?”cô hỏi, đầy vẻ vô tội mỉa mai. “Thật tuyệt làm sao khi anh quyết định sẽ công bằng với em, sau khi đã tự rút ra kết luận! Anh và Adam đều giống y như nhau-những con chó tranh giành một mẩu xương. À ha, em sẽ không bị thúc đẩy, lôi kéo và bị điều khiển bởi cả hai người. Sao anh dám nhìn em với vẻ nghi ngờ khi em đang cực kỳ cố gắng tin vào những điều tốt đẹp nhất của anh! Em không xứng đáng nhận lấy sự quan tâm sao? Không cả lòng tin mù quáng à?”
Chẳng có tiếng động nào, không lời nào nói ra, chẳng có gì ngoại trừ sự thinh lặng. Nikolas dường như đang bận rộn với cuộc đấu tranh nội tâm đòi hỏi tất cả sự tập trung của anh. Tia nhìn của Emma chiếu vào khuôn mặt hà khắc của anh, đường nét mũi anh và xương gò má hiện rõ dưới ánh trăng xám bạc.
Nikolas hít vào một hơi thật dài và thở ra chậm rãi, có vẻ bớt căng thẳng. “Anh biết em không mời hắn,” anh nói cộc cằn. “Khi anh bắt gặp em ở đây với hắn ta, anh muốn bóp nghẹt cả hai người. Anh đã…ganh tị.”
Emma cảm nhận tâm trạng nóng giận của cô lắng xuống. “Chẳng có lý do gì phải thế cả.”
“Đúng không?”Anh im lặng một hồi lâu sâu. “Sáu tháng trước anh đứng trong khu vườn và nghe thấy em nói với Adam rằng em yêu hắn-những lời em chưa bao giờ nói với anh.”
“Em đã không nói với anh trong kiếp trước sao?” cô hỏi với giọng điệu hơi hài hước.
“Có,”anh trả lời, hoàn tòan nghiêm túc. “Và anh muốn nghe điều đó lần nữa .Nó là hy vọng duy nhất giúp anh đứng vững, Emma.”
****************
Kỳ nghỉ đã trôi qua mà không có thêm sự cố nào, khiến cho mọi người đều rất nhẹ nhõm. Chuyện về Milbanks phai nhạt dần trong tâm trí Nikolas khi anh khiến bản thân bận rộn với những nhu cầu của gia đình anh, các tá điền, và công việc kinh doanh. Khi cuối cùng anh cũng tìm được ứng cử viên đủ tiêu chuẩn để trở thành gia sư của Jake, Nikolas đã mời ông ta đến điền trang Anglovsky vào buổi chiều. Người đàn ông lớn tuổi được dẫn đến thư viện, nơi Nikolas và Jacob đang chờ.
Nikolas ra hiệu mời người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt anh ngồi xuống ghế. “Mr.Robinson, con trai tôi và tôi muốn đề nghị ông vào vị trí gia sư. Những thành tích của ông rất tuyệt vời, và sau cuộc gặp gỡ với ông vào tuần trước, cả hai chúng tôi đồng ý rằng ông là người thích hợp nhất.”
Robinson, một quý ông tóc-xám, bệ vệ, đã từng dạy ở Eton trong suốt 40 năm, và giờ đây mong muốn một cuộc sống giản đơn như một người gia sư dạy kèm. Sự tốt bụng và vẻ hài hước khiến Nikolas thích người đàn ông này, và cả tính cách cứng rắn ám chỉ sự phục tùng kỷ luật và lẽ phải. Quan trọng hơn, Jake chấp nhận ông ta,t ôn trọng ông ta như hình mẫu của một người ông.
Hàm râu được tỉa gọn của ông ta hé ra với nụ cười. “Tôi chấp nhận, ông ta nói ngay lập tức. “Tôi có thể nói thêm rằng hoàn toàn khác thường khi cho phép một cậu bé được nói lên quyết định như vậy-đồng nghĩa với sự đổi mới.” Đôi mắt ông ta lấp lánh khi ông ta nhìn lướt qua Jake. “Tôi tin rằng cậu chủ Jacob và tôi sẽ hợp tác tốt.”
“Chúng tôi sẽ cung cấp cho ông một chỗ ở tuyệt vời ở bất cứ nơi đâu gia đình tình cờ ngụ lại. Chúng tôi cũng sẽ muốn ông đi du lịch với chúng tôi khi có dịp.”
“Tôi rất trông mong điều đó, Thưa Đức Ngài. Du lịch luôn luôn là cơ hội tuyệt vời nhất để học hỏi. Thậm chí đối với một người đàn ông ở độ tuổi như tôi.”
“Tốt lắm-”Nikolas ngừng lại khi anh nhìn thấy viên quản gia xuất hiện ở cửa thư viện. “Vâng, Stanislaus?”
“Người nào đó đã mang vật này để ở cửa, Thưa Đức Ngài.”Viên quản gia đưa cho anh một bức thư được dán kín và gập lại để trên chiếc khay bạc nhỏ, sau đó rời khỏi phòng.
“Xin lỗi,”Nikolas nói nhỏ với Mr.Robinson, xé bỏ miếng sáp phong kín và đọc lướt qua bức thư, có một lời nhắn dành riêng cho anh.
Nikolas_
Tôi muốn thảo luận một vấn đề vô cùng quan trọng với anh. Nó liên quan đến Emma. Gặp tôi ở cánh cổng cũ tại Southgate Hall, lúc 4 giờ chiều nay. Tôi muốn anh không đề cập chuyện này với bất cứ ai.
Stokehurst
“Cái quái gì vậy…?”Nikolas lẩm bẩm, đọc kỹ bức thư thêm lần nữa. Thông điệp khó hiểu này có vẻ không giống với phong cách thẳng thắn thường ngày của Stokehurst. Nhưng có lẽ bởi vì người đàn ông này quan tâm đến con gái ông ta. Nikolas không còn sự lựa chon nào ngoài việc tuân theo mệnh lệnh triệu tập này. Anh muốn sống hòa thuận với gia đình của Emma. Và nếu điều này có thể khiến cho cha cô ấy hài lòng thêm, vậy thì nó cũng đáng giá.
Jake nhìn chằm chằm vào anh với vẻ tò mò, trong khi Mr.Robinson nhìn hơi e ngại. “Tin xấu à, Thưa Đức Ngài.”
“Không,”Nikolas trầm tư nói. “Chỉ là sự bất ngờ.” Anh nghi ngờ rằng Emma biết điều gì đó về thông điệp cha cô ấy đã gởi. Cô ấy đã bỏ đi cả ngày hôm nay, tham dự cuộc họp của Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã Hòang Gia. Thường những cuộc tụ tập như vậy kéo dài cả ngày, cho nên không chắc cô ấy sẽ trở về trước bữa tối.Nếu anh đi ngay bây giờ, anh sẽ làm cuộc hành trình đến gần vùng đất nhà Stokehurst, gặp gỡ Stokehurst, và về nhà trước Emma.
Nikolas đẩy bức thư vào góc bàn. “Bên phía thông gia,” anh lạnh nhạt bình luận. “Họ dường như không bao giờ hài lòng cho đến khi đặt người đàn ông vào nhiều rắc rối.”
Người đàn ông già mỉm cười. “Tôi đồng ý, Thưa Đức Ngài. Người vợ yêu quý của tôi đã qua đời cách đây 10 năm, và gia đình bà ấy vẫn quấy rầy tôi.”
Nikolas mỉm cười và vò rối mái tóc đen nhánh của con trai anh.
“Jake, bây giờ cha phải đi rồi, vì vậy có lẽ con sẽ chỉ cho Mr.Robinson phòng học nhé.”Anh quay về phía người gia sư. “Stanislaus sẽ sắp xếp để giúp di chuyển đồ đạc của ông đến đây vào cuối tuần. Đưa cho ông ấy danh sách những vật dụng ông sẽ cần nhé.”
“Cảm ơn, Hòang Tử Nikolas. Thật vinh dư khi được giao phó trách nhiệm dạy dỗ Cậu Chủ Jacob.”
Jake giật mạnh tay áo của Nikolas vẻ sốt ruột. “Cha sẽ đi đâu, Papa?”
“Cha sẽ trở về ngay bữa tối.”
“Con muốn đi với cha.”
“Lần này thì không. Con phải ở lại đây, và thực hiện vai trò như một người chủ gia đình cho đến khi cha trở về.”
“Dạ, Papa.”Jake ngoan ngõan trả lời, nhưng vẫn có nét cau mày bất bình giữa đôi chân mày đen nhỏ của cậu.
**************************
Emma trở về từ R.S.H.T.A, phấn khởi vui vẻ với sự thành công cuả ngày hôm nay. Bản thân cuộc họp vẫn giống như thường lệ-thật sự, buồn tẻ-và với ít khỏan mục tin tức đáng ghi nhận và những dự án đang tiến hành vẫn không tiến triển, cuộc họp đã kết thúc khá sớm. Sự khác biệt chính là cách mà mọi người đối xử với cô. Như Nikolas đã từng hứa, ảnh hưởng xã hội của cô đã được nhân lên ít nhất là gấp 10 lần, đơn giản bởi vì cô là vợ anh. Bây giờ tất cả thành viên của Hiệp Hội đều biết rõ Emma đã kết hôn với một gia tài thần kỳ, cũng như tước hiệu mới ấn tượng của cô. Mọi người đều nịnh bợ cô, đồng ý tất cả những lời đề xuất của cô, ca ngợi sự thông minh và tính cách khoan dung độ lượng của cô. Hôm nay cô đã được chủ tịch của tổ chức tuyên bố cô là thành viên có thanh thế nhất của Hiệp Hội. Emma đã bị lúng túng, hài lòng, cũng như hơi bực mình vì tất cả những công việc trước đây của cô không được thừa nhận như khi cô trở thành vợ Nikolas.
Cô bước vào nhà và rùng mình dễ chịu vì sự tương phản giữa làn không khí ấm áp bên trong và nhiệt độ giá rét bên ngoài.
“Chào, Stanley,”cô nói với viên quản gia, cho phép ông ta giúp cô cầm áo khoác. Cô cởi bỏ chiếc mũ nỉ màu xám và găng tay ra.
“Chồng tôi đâu rồi? Ở trong thư viện à?”
“Ngài ấy đã rời khỏi điền trang vài phút trước, Thưa Đức Bà.”
“Thật à? Tai sạo?”
“Ngài ấy không nói, thưa bà.”
“Emma!”giọng nói của Jake vang lên, và cô quay lại nhìn thấy cậu bé nhảy vọt xuống cầu thang lớn, một người đàn ông ăn mặc đẹp và lớn tuổi đi theo sau với những bước chân chậm rãi. “Đây là gia sư của con, Mr.Robinson.”
Emma gửi đến ông nụ cười rộng mở. “Chồng tôi đã kể cho tôi nghe về ông, Mr.Robinson. Ngài đã quyết định nhận vị trí này chưa?”
“Rồi ạ, Thưa Đức Bà.”
“Tôi rất vui.”Nhìn xuống Jake, cô hỏi ngẫu nhiên. “Nikolas có nói khi nào anh ấy quay về không?”
“Trước bữa tối ạ.”
“Con có biết anh ấy đi đâu không?”
“Dạ có.”
Khi không nhận thêm được thông tin nào sẵn sàng được tiết lộ, Emma mỉm cười và kiên nhẫn hỏi. “Con có muốn kể cho cô nghe không?”
“Con không thể kể ra-con sẽ chỉ cho cô.”
Lúng túng, Emma đi theo cậu bé đến thư viện, trong khi người gia sư vẫn ở lại đại sảnh với Stanislaus. Đi đến bàn của Nikolas, Jake lướt nhanh qua vài mảnh giấy cho đến khi cậu nhặt lên bức thư được dán kín kẹp giữa hai ngón tay bé xíu của cậu. “Đây rồi.”
Emma lắc đầu khiển trách. “Không được phép xem trộm thư của người khác.”
“Nhưng cô muốn biết mà.”
“Đúng,nhưng…” Cô nhìn chằm chằm vào bức thư, khao khát được đọc nội dụng bên trong. “Quỷ thật,” cô nói khẽ, và đón lấy nó với nụ cười toe toét. “Việc cô đang làm thật là đáng khiển trách, Jake. Chúng ta phải luôn luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác.”
“Vâng ạ, thưa phu nhân.”Cậu quan sát khi cô đọc bức thư, đôi mắt của cậu vàng rực và sáng chói như mèo.
Emma lúng túng ngay lập tức. “Lạ thật.” Chẳng hề giống cha cô tý nào khi gởi đến thông điệp như vậy. Tại sao ông ấy lại làm chuyện đó, và tại sao- “Nhưng đây không phải là nét chữ của ông ấy!” cô thét lên. Những nhánh dây thần kinh co thắt dữ dội trong dạ dày cô. Có điều gì đó không ổn-đây là văn phong của Adam Milbank. Đôi mắt cô mờ mịt đi hồi lâu, và nét mực đen dường như bò lúc nhúc giống như sâu bọ trên trang giấy. Cô đã từng nhìn thấy nét chữ của hắn ta trước đây, khi hắn gởi cho cô những lá thư tình, và lá thư cuối cùng chào vĩnh biệt.
Adam Milbank muốn thấy Nikolas cô đơn.
Tay cô thả lá thư ra, rơi nhẹ nhàng xuống sàn nhà. Cô nhớ lại những gì Adam đã nói về Nikolas, những lời của hắn nhảy múa hỏang loạn trong tâm trí cô.
“Anh không ngừng nghĩ về những gì đã bị tước đoạt khỏi anh. Chồng của em đã xen vào cuộc sống của chúng ta và lấy đi tất cả mọi thứ anh mong muốn…
“Tôi sẽ san bằng tỉ số, và tôi thề rằng ngài sẽ không phải chờ đợi quá lâu. Tôi nợ Emma điều đó cũng như chính bản thân tôi.
“Chúa ơi, ai đó nên được ban một ân huệ và tống khứ hắn đi-trước khi hắn phá hỏng cuộc sống của những cô gái ngây thơ khác nữa.”
“Không,” Emma nói, nắm chặt tay lại. “Điên thật rồi. Hắn ta sẽ không hành động như vậy.”
Nhưng tận trong đáy lòng cô biết Nikolas đang gặp nguy hiểm. Lờ phắt đi những câu hỏi bối rối của Jake, cô sải bước đến kệ tủ bằng gỗ nơi Nikolas cất giữ những bình rượu bằng thủy tinh và vài món đồ quý giá. “Con đã đúng khi chỉ cho cô bức thư này, Jake,” cô nói, lùng sục suốt kệ tủ. “Bây giờ làm ơn đi đến đại sảnh đi con.”
“Nhưng tại sao-”
“Làm như cô bảo, Jake.”Cô nghiêng người nở nụ cười làm yên lòng cậu. “Tất cả đều ổn,” cô nói nhẹ. Jake tuân theo vẻ miễn cưỡng, lê chân bước đi trên sàn nhà trải thảm. Emma tìm thấy vật mà cô đang tìm kiếm, một bộ súng lục được thiết kế thật tinh xảo màu gụ. Cô rút ra khẩu súng ngắn của Pháp được làm bằng vàng và bạc với báng súng bằng ngà voi. Trọng lượng của khẩu súng khá nặng và nằm chắc gọn trong lòng bàn tay cô. Cô kiểm tra xem liệu nó đã được nạp đạn chưa, và nhận ra những hốc đạn đều đầy.
Cô nhét khẩu súng ngắn vào trong túi váy của cô, phần nhô lên của nó được giấu kín nhờ những nếp phồng dầy cộm của chiếc váy cô. Quay trở về đại sảnh, Emma ra hiệu lấy áo khoác. Mặc dù cô nghĩ vẻ mặt của mình vẫn bình tĩnh, cô vẫn cảm giác được vài dấu hiệu để lộ ra, khiến cho hai người đàn ông nhìn cô kỳ lạ.
“Stanley, gọi cỗ xe ngựa quay lại,” cô nói bất ngờ. “Tôi tin chắc họ vẫn chưa tháo yên cương ngựa ra.”
Viên quản gia do dự, như thể muốn hỏi hoặc trì hõan cô, nhưng khi tia nhìn của ông ta chạm vào ánh mắt cô, ông ta gật đầu. “Vâng,Thưa Đức Bà.”
*******************
Một cỗ xe ngựa đang đứng chờ ở cánh cổng cũ kỹ, hơi thở của con ngựa thở phì phò trắng xóa trong làn không khí rét buốt. Cánh cổng nhỏ, lâu đời nằm cách xa Southgate Hall nhiều dặm. Nó được xây dựng gần khu rừng rậm, trên con đường mòn quanh co đã từng được sử dụng như đường chính dẫn đến ngôi dinh thự. Bây giờ nó không còn được sử dụng nữa, sau khi cánh cổng gác mới và nhiều trục đường chính đã được xây dựng nhiều năm trước đây.
Nikolas rời khỏi cỗ xe đơn mã của anh và vỗ nhẹ lên chiếc cổ cứng đờ màu nâu hạt dẻ của con ngựa trước khi đi đến cánh cổng. Thời tiết lạnh giá, nhưng không giống như cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông ở Nga mà anh đã từng biết trong suốt cuộc đời anh. Tuy nhiên, anh mong muốn cuộc gặp mặt này kết thúc sớm để anh có thể trở về nhà và về với Emma. Ông bố chồng của anh đúng là đồ chết tiệt vì muốn thể hiện óc hài hước theo cái cách như thế này-tuy nhiên Nikolas cho rằng anh nợ người đàn ông này.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, Nikolas đi vào căn nhà ẩm ướt, ánh sáng ban ngày được chiếu rọi xuyên qua những ô cửa sổ vuông, nhỏ xíu. Điều chỉnh lại sự thay đổi do nền ánh sáng trắng xóa bên ngoài, Nikola chớp mắt nhiều lần. “Được rồi, Stokehurst,”anh lẩm bẩm. “Cho tôi biết ông muốn nói gì đi.”
Nhưng giọng nói đáp lại không phải của Stokehurst. Nó mềm mại, hả hê, thù địch. “Mày không thường đi lẩn quẩn ở một nơi tồi tệ giống như thế này, đúng không? Chỉ thứ tốt nhất cho Hòang Tử Nikolas. Nhà đẹp, xa hoa, cô vợ tuyệt đẹp…nhưng bây giờ tất cả những thứ đó sẽ bị lấy đi hết. Bởi ngươì đàn ông đã từng bị mày tước đoạt mọi thứ.”
Gịong nói vang lên ở phía trước, và Nikolas nhận ra khuôn mặt của Adam Milbank.
Giật nảy người, lúng túng, Nikolas nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. “Mày muốn cái quái gì?”
Milbank giơ ra một cử chỉ với bàn tay của hắn, trưng ra khẩu súng lục được lên nòng-nặng nề. “Tao muốn trả thù, và tao sẽ bắn mày với cái này. Mày ghen tị vì những gì tao đã có với Emma, và mày đã đoạt lấy cô ấy khỏi tao. Mày nghĩ mày là người đàn ông tốt hơn tao, đúng không? À ha, có chút ít sự khác biệt giữa chúng ta đấy, Angelovsky. Chẳng ai trong chúng ta xứng đáng với Emma.” Adam nhắm cẩn thận với khẩu súng trong tay hắn, sử dụng ngón cái để điều khiển cò súng. “Đây là khẩu súng của Stokehurst. Tao sẽ giết mày bằng cái này và để mặc mày ở đó với vật này của ông ta. Mày và Stokehurst đã hợp lực để chống lại tao. Bây giờ đã đến lúc thực thi công lý.”
“Đồ ngu,” Nikolas nói khẽ, nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục. Nó đang run rẩy trong bàn tay nắm chặt của gã đàn ông đó ,để lộ ra tâm trạng bối rối cùng cực của hắn. “Sẽ không ai tin rằng Stokehurst đã làm điều này.”
“Ít nhất nó cũng tạo nên vết nhơ đập vào danh hiệu cao quý mà lão ta từng tự hào. Và thế giới sẽ tốt đẹp hơn vì không có sự hiện diện của mày-Đồ chó Nga ích kỷ!”
“Mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?” Nikolas hỏi, chuyển tia nhìn của anh lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Milbank. “Mày sẽ chỉ kết thúc trong giá treo cổ thôi. Và mày sẽ vẫn không có Emma. Cô ấy không muốn mày.”
“Cô ấy muốn tao cho đến khi mày xé nát cuộc sống của chúng tao!” Khẩu súng giật mạnh, và Nikolas chùn bước lại. Milbank cười phá lên cay nghiệt. “Mày đúng ra nên sợ hãi, Angelovsky. Tao muốn điều này. Tao sẽ giết mày mà không hề mảy may hối hận giống như đập chết một con ruồi. Nhưng trước hết, quỳ gối xuống.” Khi Nikolas do dự, cơn giận điên cuồng của Milbank dường như tăng lên gấp đôi. “Qùy trên sàn! Ít ra cũng có một lần tao muốn thấy mày khúm núm.”
Nikolas từ từ quỳ gối xuống, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó trong khi nỗi tức giận và sự khắc chế chạy dọc toàn thân anh.
“Tao bắt đầu lập kế hoạch này vào ngày tao nghe được mày sẽ kết hôn với Emma,” Adam nói. “Cuộc sống của mày đã không đáng giá một si-linh nào kể từ đó.”
Nikolas liếm đôi môi khô khốc của anh. “Mày sẽ hy sinh cuộc sống của chính mình chỉ để trả thù thôi sao? Vậy còn vợ mày?”
“Vợ tao,”Adam lặp lại, rồi cười phá lên chua chát. “Con gà mái mập mạp bé xíu, luôn mổ vào bất kỳ người nào ở xung quanh ả. Mỗi lần tao nhìn Charlotte, tao lại nghĩ do lỗi của mày mà tao phải ở với ả. Và mày có được Emma…mày, kẻ chẳng xứng đáng tý nào với cô ấy so với bất kỳ người đàn ông nào khác trên thế giới này.”
“Tao không phủ nhận điều đó,” Nikolas nói nhỏ.
“Emma sẽ cảm ơn tao trong suốt quãng đời còn lại của cô ấy vì chuyện tao sắp làm.”
“Không, Adam.” Một giọng nói mới đến vang lên phá vỡ khung cảnh đó, khiến bọn họ giật này mình. Cả hai đều chăm chú quan sát lẫn nhau, chẳng ai trong số họ để ý thấy dáng người mảnh mai đã bước từng bước nhỏ rón rén mở cửa. Emma đứng ở đó, mép váy của cô bị thấm ướt do nền đất, khuôn mặc cô cứng đờ trong nền bóng tối. Nikolas chưa bao giờ thấy mắt cô lại quá kiên định và rực rỡ như vậy, như thể cô đang trong trạng thái bị thôi miên. Cô tiến lên phía trước, giữ khẩu súng ngắn chắc chắn trong tay chĩa về phía Adam. “Đúng là điên cuồng. Ngừng chĩa súng vào Nikolas ngay. Nếu anh dám làm hại anh ấy, tôi sẽ cho anh một phát đạn đấy.”
“Emma, ra khỏi đây!”Nikolas cáu gắt, toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại vì nỗi sợ hãi đột ngột. Vợ anh, con anh…họ không được bị tổn hại, bất kể chuyện gì xảy đến với anh.
Adam chỉ liếc nhìn về phía Emma. “Anh không muốn giết hắn trước mặt em. Nhưng anh sẽ nếu bắt buộc phải làm.”
“Vì Chúa, tại sao anh lại làm vậy?”Emma hỏi căng thẳng. “Có phải anh đang cố làm Nikolas hỏang sợ không? Ừm, anh đã vì thành công vì làm cho hai chúng tôi sợ hết cả hồn rồi đấy. Bây giờ thì cất khẩu súng đi nào.”
Adam trông nham hiểm và ngày càng lo lắng nhiều hơn, khẩu súng lục vung vẩy trong tay hắn. “Em nên biết ơn vì anh sẽ giải thoát hắn khỏi em. Có phải đó là điều em muốn không, Emma? Em không thể yêu con quái vật này-em muốn thoát khỏi hắn.”
“Tôi không muốn.”Cằm cô rõ ràng đang run lẩy bẩy. “Anh phải dừng hành động phi lý này lại, Adam!”
“Chết tiệt, Emma, làm ơn đi đi mà,”Nikolas nói trong tuyệt vọng. Lạy Chúa lòng lành, số phận của anh không thể bị chia cắt khỏi cô lần nữa. Sau tất cả những gì anh đã trải qua, tất cả những thứ anh đã lĩnh ngộ được, cuối cùng anh lại đánh mất cô sao? Những tiếng nói hồi ức vang vọng trong tai anh, lời thì thầm đau khổ của Emelia… “Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đúng không?”
“Không trong suốt cuộc đời này.”
“Emma, ra khỏi đây,”anh nói cay đắng.
“Không nói thêm từ nào nữa!” Adam la lên, đôi mắt hắn rực sáng vì hận thù. Tia nhìn đau khổ của hắn chiếu vào Emma. “Anh không bao giờ hiểu rõ cảm giác của anh như thế nào cho đến khi anh đánh mất em. Anh phải làm việc này. Anh không thể để hắn thắng. Anh sẽ không bao giờ cảm giác giống như một người đàn ông, chừng nào hắn còn chưa bị trừng phạt. Không có ai tin anh yêu em, Emma-thậm chí em cũng không. Đây là cách duy nhất anh có thể chứng minh điều đó. Rồi em sẽ nhận ra.”
“Anh không cần chứng minh bất cứ điều gì cả,” Emma nói. “Tôi tin anh mà.” Cô cảm nhận được những giọt nước mắt cay rát nơi khóe mắt, trong khi giọng nói trong lòng cô thổn thức vì khiếp sợ, Xin đừng làm đau anh ấy, làm ơn….Cô chớp mắt để kiềm lại những giọt lệ và giữ khẩu súng ngắm về phía Adam. “Nhưng tôi không yêu anh, Adam. Tôi đã cô đơn, thiếu tự tin, và anh đã tâng bốc tôi và khiến tôi cảm thấy được yêu thương. Những suy nghĩ non nớt chưa chín chắn khiến tôi hiểu lầm đó là tình yêu-”
“Hắn ta đã lừa em để em tin vào những lời dối trá của hắn,” Adam nói giận dữ.
“Anh và tôi là những bạn luôn quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Không giống tình yêu. Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống hạnh phúc với những người khác. Anh không cần phải phá hủy hết tất cả mọi thứ. Anh sẽ chẳng đạt được mục đích nào cả bằng việc cư xử như vậy. Hãy cất khẩu súng đi và chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi-Tôi sẽ đi với anh đến nơi nào đó và chúng ta sẽ nói chuyện-”
“Không,” Nikolas nói nhanh.
“Mày không được nói gì ở đây,” Adam nhếch mép khinh bỉ. “Tao là người nắm quyền kiểm soát, không phải mày.”
“Anh không thể,” giọng nói bướng bỉnh của hắn vang lên.
“Ngay bây giờ.”
Adam không có vẻ lắng nghe cô, tia nhìn của hắn vẫn khóa chặt trên Nikolas. “Qúa muộn rồi.”
Trong suốt quãng đời còn lại của cô, Emma sẽ nhớ về những gì đã xảy ra ở đây vượt ra khỏi quỹ đạo thời gian, hàng giây kéo dài như hàng giờ, từng cử động chậm chạp và rõ rệt và dễ suy đoán. Bất cứ khi nào Nikolas nhìn vào trong mắt Adam, anh lại tin rằng anh sắp sửa chết. Anh quay mặt về phía Emma nhìn cô như một hình ảnh cuối cùng, đôi mắt anh mờ mịt và nhức nhối.
Cô siết chặt tay trên cò súng của khẩu súng lục. Âm thanh tiếng súng vang vọng quá lớn, dội vang liên tục trong tâm trí cô.
“Nikolai!”tiếng hét chói tai vang lên, và một lúc lâu sau cô nhận ra nó đã được bắn ra bởi cô. Adam quằn quại vì cú chóang váng kinh hồn đó, một phần vai trên của hắn bị xé toạc ra với dòng máu đỏ. Hắn nổ súng, viên đạn bay vào không trung. Ngay tức khắc ghim chặt vào bức tường sau lưng Nikolas.
Nikolas không di chuyển khi Adam đổ gục xuống ngay trước mặt anh. Anh tê cứng người, tâm trí của anh chết lặng với sự đón chờ cái chết. Anh không thể nhìn thấy được gì và điếc đặc, bị ném vào khỏang không đen kịt. Dần dần các giác quan của anh hồi phục lại, và anh nhận thấy bản thân vẫn còn quỳ trên sàn nhà, còn Emma cúi mình xuống trước mặt anh. Đôi bàn tay cô bao bọc khuôn mặt anh, và hơi thở của cô làm ấm làn da anh.
“Nikki,” cô thì thầm, đôi mắt xanh dương của cô óng ánh vì những giọt nước mắt. “Chúa ơi, Em yêu anh!”Cô hôn lên mí mắt anh, má anh, môi anh. “Nhìn em,” cô nói, khóc òa lên trước mặt anh. “Em không thể để mất anh, anh có hiểu không? Em yêu anh.”
Nikolas vòng tay ôm lấy cô khi tiếng gầm rống của cuộc bắn giết trong tai anh lắng xuống. Anh nhìn lướt qua cơ thể nằm sóng soài của Adam Milbank. Vết thương dường như nằm trên bắp tay hoặc vai, tên con hoang này có lẽ vẫn sống được. Chuyển sự chú ý hướng sang Emma, anh cố gắng lau đi những giọt nước mắt chảy đầm đìa trên má cô. Cô có vẻ rất dễ bị tổn thương, một con hổ cái đột nhiên bị dọa cho hỏang sợ và tìm kiếm sự che chở. Không còn hàng rào phòng thủ nào giữa họ nữa. Cả hai ôm chặt nhau, cuối cùng đều bình an vô sự, trong khi quá khứ bị vứt bỏ đi thành những miếng giẻ rách.
“Làm sao em biết được-”anh cố gắng hỏi.
“Em thấy bức thư. Em biết đó là nét chữ của Adam, và hắn ta định làm hại anh. Em phải đi tìm anh.”
Vòng ôm của anh siết chặt hơn một cách mạnh mẽ. “Đừng bao giờ tự đặt mình vào hòan cảnh nguy hiểm như thế này lần nữa. Không vì bất kỳ lý do gì.”
Nụ cười run run n
Tác giả :
Lisa Kleypas