Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
Chương 51: Thích nghi
Loại quái vật trong căn nhà thứ ba đã khiến Triệu Phong chật vật, con quái vật hình nhện làm cho Triệu Phong chỉ biết chạy trốn để tìm đường sống. Đối mặt một con quái vật hình nhện, Triệu Phong sống dở chết dở, hi vọng sống còn rất mong manh. Đối mặt hai con quái vật hình nhện, Triệu Phong ngồi im chờ chết là tốt nhất. Đối mặt với một bầy quái vật hình nhện, Triệu Phong chỉ có thể mắng ông trời một tiếng, thầm than xui xẻo, rồi bị điện đánh thành tro trong nháy mắt. Đó là chưa kể quái vật ở nơi đây nhất định không chỉ có loại quái vật hình nhện, nhất định sẽ còn những loại mạnh hơn nó. Thế nên, với một Triệu Phong hiện tại, việc đối mặt với một bầy quái vật không khác gì việc phải đối mặt với những vị thần mà hắn không có khả năng địch nổi.
Về phần quân đội, mỗi quân nhân không chỉ có tố chất thân thể mạnh mẽ, không chỉ được trang bị vũ khí nóng, họ còn là những nhà huấn luyện pokemon thuộc cấp Người Mới trở lên. Trong tay mỗi người bọn họ sẽ có không ít hơn hai con pokemon. Đó là một loại thực lực thế nào? Đừng nói là chạy trốn, Triệu Phong còn không có thời gian làm ra bất cứ hành động gì thì đã bị tiêu diệt. Một quân nhân bất kỳ chỉ cần phái ra một con pokemon của họ, thế cũng đủ nghiền Triệu Phong thành cặn bã cả chục lần trong một giây đối mặt.
Do quân đội và chính quyền nắm trong tay một sức mạnh quá lớn, dù sống trong cảnh bị bức hiếp cùng cực, không hề có chút nhân quyền và tự do, dân chúng chưa bao giờ dám phản kháng, hay suy nghĩ đến việc phản kháng. Dẫu là một nhà huấn luyện cấp Tông Sư, hay một tổ chức có vài nhà huấn luyện cấp Tông Sư, không một phương nào dám giương cờ chống đối chính quyền. Việc phản kháng vô nghĩa đó còn chẳng bằng việc ném đá vào đại dương, tạo ra một gợn sóng nhỏ. Cùng lắm nó chỉ như việc làm một giọt nước trong đại dương dịch chuyển một milimet mà thôi.
Bản thân Triệu Phong tương đối cố chấp trong nhiều tình huống, vậy nhưng hắn không phải ngu ngốc, hắn biết mình có thể cố chấp trong vấn đề gì, và nên từ bỏ cái gì. Giống như vì không muốn cả cuộc đời mình bị khống chế trong tay kẻ khác, Triệu Phong chỉ còn cách chọn không quan tâm đến việc những tấm ảnh khỏa thân của mình rơi vào tay kẻ xấu, cũng như không chấp nhận thỏa hiệp với những người đứng ở phía sau, chấp nhận chịu nhục nhã khi những tấm ảnh khỏa thân của bản thân bị phán tán. Đó không phải là một quyết định sai lầm, nó là một quyết định đúng đắn.
Tông Sư dù có được một số quyền lợi nhất định, song họ còn không thể lật đổ chính quyền, còn không thể giết chết “con ông cháu cha”, một Triệu Phong bé con ở thời điểm trước đó vài ngày lại có thể làm được cái gì? Chịu đựng thỏa hiệp, bán mạng cho người khác vài năm, vài chục năm, thậm chí cả đời? Trong lúc bán mạng này, cố gắng rèn luyện đến Tông Sư rồi báo thù? Kết quả cuối cùng không phải bị chính quyền đập chết như đập một con kiến hay sao! Vậy thì còn không bằng liền liều mạng ngay từ đầu, giết được tên khốn nạn nào trong đám bày ra âm mưu này thì giết.
Vì lẽ đó, không thỏa hiệp, chịu nhục, chấp nhận rời xa quê hương, trốn tránh một quãng thời gian, đợi đến khi thực lực tăng lên, khi tự bảo vệ được bản thân, khi không còn sợ hãi trước những âm mưu khác của đám người đứng sau, lại trở về, tự do tự tại, thì mới là quyết định chính xác và sáng suốt.
Không có đuốc trong tay, tầm mắt trở nên ngắn hơn, Triệu Phong trở nên cẩn thận rất nhiều. Triệu Phong chủ động bước chậm, chủ động giảm nhẹ tiếng bước chân.
Trong tình cảnh như vậy, Triệu Phong phải mất một quãng thời gian dài mới trở lại căn nhà ban đầu.
Tới trước cửa nhà, Triệu Phong cảnh giác nhìn xung quanh, quan sát kĩ từng vị trí một. Khi đã nhận ra mọi thứ không khác lúc hắn vừa rời đi bao nhiêu, hắn mới bước vào trong nhà.
Khi vào nhà, Triệu Phong lấy một cái bật lửa ra, bấm vào nút bấm, mượn nhờ ngọn lửa bé nhỏ quan sát không gian trong nhà thật kĩ. Thấy mọi thứ không có gì thay đổi, Triệu Phong trở nên yên tâm.
Triệu Phong đi lên cầu thang, bước lên lầu hai. Đứng tại lầu hai, Triệu Phong dùng hai tay đo độ dài từ tay cầm cầu thang đến vách tường đối diện tay cầm. Khi đã đo đạc hoàn tất, Triệu Phong chầm chậm đi ra khỏi nhà, đi về vùng cây cối rậm rạp phía sau nhà.
Giống như lần chặt cây làm bó đuốc trước đó, Triệu Phong đào xung quanh những gốc cây mình đã chọn, đào xuống dưới khoảng năm centimet, rồi chặt tận gốc cây, dưới phần gốc trên mặt đất khoảng năm milimet. Sau khi chặt xong, Triệu Phong dùng tay lấp đất lại, dậm chân lên nó vài lần, biến hố đất mới đào và nơi có gốc cây trở thành một vùng đất bằng phẳng, phù hợp với địa hình xung quanh. Sau đó, Triệu Phong mang những cái cây vừa chặt vào trong nhà, lên lầu rồi đặt phần gốc ngay tay cầm, phần ngọn hướng vào tường. Tiếp theo, Triệu Phong dùng dao cắt, xé những bộ quần trong nhà mà hắn không sử dụng được thành những miếng dài, rồi cột chặt những gốc cây vào tay cầm.
Từ trải nghiệm trong căn nhà số ba, dù không chắc chắn cái cửa thủy tinh có phải bị con quái vật một mét mấy đó phá vỡ hay không, Triệu Phong cảm thấy mình đã sơ sót suốt một thời gian dài, cảm thấy mình đã khá may mắn khi vẫn còn sống. Do vậy, lúc này đây hắn dựa vào tài nguyên hiện có, tiến hành tạo ra một nơi ngăn cản quái vật tiến đến nơi ngủ nghỉ của bản thân. Dẫu không phải muốn nơi này ngăn cản hoàn toàn, làm quái vật biết khó mà lui, Triệu Phong mong đợi nó ít nhất có thể ngăn cản trong chốc lát, để hắn có đủ thời gian phản ứng.
Triệu Phong ngủ trong phòng tắm, khóa cửa cẩn thận trước khi ngủ, có vẻ cực kỳ an toàn. Nhưng thực tế nếu có quái vật xông lên, quanh quẩn ở ngay trước cửa phòng tắm, hoặc tệ hơn là có một đám quái vật ngửi thấy mùi của hắn, bao vây phòng tắm, và bắt đầu công phá cửa phòng tắm, Triệu Phong sẽ chẳng khác gì cá nằm trong chậu, cua nằm trong rọ, chim nằm trong lồng. Trừ khi Triệu Phong hắn có thể phá vỡ vách tường phòng tắm, sau đó không quan tâm đến độ cao gần bốn mét, nhảy từ phòng tắm lầu hai xuống mặt đất, may ra hắn mới có thể thoát khỏi.
Tất nhiên Triệu Phong chọn những bậc thang ngay dưới lầu hai cũng là có lý do. Thứ nhất, những người đứng trước ngôi nhà nhìn vào bên trong sẽ không thấy đám cây ở nơi đây. Thứ hai, những người đứng nhà nhìn vào tầng hai cũng sẽ không phát hiện chúng. Thực tế thì hắn không mấy lo lắng việc bị người thôn Angas còn sống sót nhìn thấy, hắn chỉ sợ bị quân đội phát hiện ra bản thân mà thôi.
Nhìn phòng tuyến phòng thủ đơn sơ bằng vài cái cây nhỏ vắt ngang, Triệu Phong cảm thấy độ phòng ngự của nó chỉ ở mức miễn cưỡng chấp nhận được. Thở dài một hơi, Triệu Phong cũng đành chấp nhận, nó đã là cơ chế phòng ngự tốt nhất mà hắn có thể làm vào lúc này.
Làm xong phòng tuyến cây gỗ, Triệu Phong cảm thấy mình gần như mệt lả. Hắn cúi người vào nhào người tới, bước qua ba cái cây gỗ, xuống bên dưới bếp, uống vài hớp nước. Uống nước xong, Triệu Phong định dẹp những nồi, xoong trên bếp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn để mặc kệ chúng ở đó, chỉ mang cái gàu nước bỏ vào góc sau cầu thang.
Khi đã đâu vào đó, Triệu Phong lên lầu, vào phòng tắm, khóa cửa lại. Trải qua một buổi tối vất vả, thể xác và tinh thần Triệu Phong rất uể oải. Vừa nằm xuống sàn nhà không bao lâu, Triệu Phong đã triệt để nhắm đôi mắt lại, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
...
Khi mở mắt ra, Triệu Phong vươn người dậy, quan sát xung quanh. Rất nhanh hắn nhận ra mình lại xuyên qua thế giới Diablo. Có lẽ nói chính xác hơn, là đầu óc của hắn xuyên qua, nhập vào cái thân xác của “Triệu Phong” nơi đây.
Kết thúc lần thử luyện trước đó, Triệu Phong đã có cấp độ 6, lượng kinh nghiệm tích lũy được đã là hơn 21 nghìn 800, hắn còn cần thêm khoảng 7 nghìn kinh nghiệm nữa là có thể đạt đến cấp độ 7. Cấp độ 7 là cấp độ Triệu Phong mong chờ bấy lâu nay, bởi lên cấp độ 7, Triệu Phong có thể đi học kỹ năng mới, và lên tới cấp độ 8 là hắn đã có thể sử dụng điểm kỹ năng tăng vào kỹ năng mới học, từ đó sẽ có thể sử dụng được kỹ năng mới này.
Thế giới Diablo là thế giới thực, vì thế kỹ năng đều cần phải được người khác truyền thụ, và phải trả tiền cho người sư phụ truyền thụ kỹ năng này. Theo dự tính ban đầu, Triệu Phong phải tích được 1 kim thì mới đủ chi phí trong thời gian học kỹ năng mới. Trước mắt, Triệu Phong tích được hơn 1 kim và 20 bạc, đã vượt khỏi số lượng cần dùng. Dẫu vậy, Triệu Phong vẫn không định dừng việc tích góp tiền, vì một kẻ phải sống tiết kiệm từng đồng từ nhỏ đến lớn, hơn ai hết, Triệu Phong biết rõ tiền bạc quan trọng dường nào.
Triệu Phong đặt chìa khóa lên giường, rời khỏi phòng trọ, đi ra bên ngoài rồi khóa cửa phòng lại. Sau đó hắn theo trí nhớ đi thẳng tới con đường lớn của làng Cổ Xưa. Mãi đến khi bước tới con đường lớn, Triệu Phong mới có quyết định sẽ đi đâu.
Kế hoạch dùng song kiếm của Triệu Phong phải gác lại, thậm chí có nguy cơ đổ vỡ hoàn toàn, bởi vì trong thế giới pokemon, trên tay Triệu Phong hiện nay chỉ có một con dao chặt thịt – thứ đồ vật thuộc hệ thống đao, chứ không phải kiếm. Kế hoạch không theo kịp biến hóa, thế nên chắc chắn nó phải bị đào thải, đồng thời bản thân Triệu Phong cũng phải tìm cách thích nghi, thích ứng, chứ không thể nào chọn ba kén bốn.
Rèn luyện kỹ năng dùng đao là điều Triệu Phong bắt buộc phải làm, mà trước mắt, Triệu Phong cần phải có đao trong tay. Vậy nên, Triệu Phong quyết định đi tới tiệm rèn của chú Charsi. Hắn định mua một đến hai thanh đao ngắn.
Triệu Phong mất khoảng mười phút để đi đến tiệm rèn của chú Charsi. Thời gian lần này của Triệu Phong trở nên gấp gáp hơn mọi khi, do đó sau khi mua được hai thanh đao có bề ngoài khá tương đồng với con dao chặt thịt ở thế giới pokemon, Triệu Phong cảm ơn và chào chú Charsi một tiếng, rồi vội vã đi về hướng đặt bệ đá truyền tống làng Cổ Xưa.
Khoảng hai mươi phút sau, sau khi trả tiền sử dụng bệ đá truyền tống, Triệu Phong đi đến vòng tròn bên trong của nó, đưa tay chạm vào ngọn lửa trên bệ đá, trong đầu suy nghĩ đến địa điểm cần đến. Sau lúc cảm thấy đầu óc choáng váng, khi mở mắt ra, Triệu Phong đã thấy hoàn cảnh xung quanh bệ đá truyền tống thay đổi. Cẩn thận nhìn một lát, Triệu Phong nhận ra hắn đang đứng trên bệ đá truyền thống ở Đồng Bằng Băng Giá.
Triệu Phong không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, hắn dựa theo đường đi định sẵn và quen thuộc, đi thẳng về cửa hang của hang động Đồng Bằng Băng Giá.
ps: Cảm ơn bạn [email protected] đã ủng hộ 10 phiếu đề cử.
Mình viết truyện luôn phải cẩn thận chỉnh sửa, nên bình thường vẫn cố gắng duy trì 1 chương/ngày, và không thể thích là tăng chương. Tuy nhiên, ở mốc có ý nghĩa với truyện như thế này, giống như ngày hôm nay, những ngày trong tuần này, mình sẽ cố gắng tăng thêm chương.
Về phần quân đội, mỗi quân nhân không chỉ có tố chất thân thể mạnh mẽ, không chỉ được trang bị vũ khí nóng, họ còn là những nhà huấn luyện pokemon thuộc cấp Người Mới trở lên. Trong tay mỗi người bọn họ sẽ có không ít hơn hai con pokemon. Đó là một loại thực lực thế nào? Đừng nói là chạy trốn, Triệu Phong còn không có thời gian làm ra bất cứ hành động gì thì đã bị tiêu diệt. Một quân nhân bất kỳ chỉ cần phái ra một con pokemon của họ, thế cũng đủ nghiền Triệu Phong thành cặn bã cả chục lần trong một giây đối mặt.
Do quân đội và chính quyền nắm trong tay một sức mạnh quá lớn, dù sống trong cảnh bị bức hiếp cùng cực, không hề có chút nhân quyền và tự do, dân chúng chưa bao giờ dám phản kháng, hay suy nghĩ đến việc phản kháng. Dẫu là một nhà huấn luyện cấp Tông Sư, hay một tổ chức có vài nhà huấn luyện cấp Tông Sư, không một phương nào dám giương cờ chống đối chính quyền. Việc phản kháng vô nghĩa đó còn chẳng bằng việc ném đá vào đại dương, tạo ra một gợn sóng nhỏ. Cùng lắm nó chỉ như việc làm một giọt nước trong đại dương dịch chuyển một milimet mà thôi.
Bản thân Triệu Phong tương đối cố chấp trong nhiều tình huống, vậy nhưng hắn không phải ngu ngốc, hắn biết mình có thể cố chấp trong vấn đề gì, và nên từ bỏ cái gì. Giống như vì không muốn cả cuộc đời mình bị khống chế trong tay kẻ khác, Triệu Phong chỉ còn cách chọn không quan tâm đến việc những tấm ảnh khỏa thân của mình rơi vào tay kẻ xấu, cũng như không chấp nhận thỏa hiệp với những người đứng ở phía sau, chấp nhận chịu nhục nhã khi những tấm ảnh khỏa thân của bản thân bị phán tán. Đó không phải là một quyết định sai lầm, nó là một quyết định đúng đắn.
Tông Sư dù có được một số quyền lợi nhất định, song họ còn không thể lật đổ chính quyền, còn không thể giết chết “con ông cháu cha”, một Triệu Phong bé con ở thời điểm trước đó vài ngày lại có thể làm được cái gì? Chịu đựng thỏa hiệp, bán mạng cho người khác vài năm, vài chục năm, thậm chí cả đời? Trong lúc bán mạng này, cố gắng rèn luyện đến Tông Sư rồi báo thù? Kết quả cuối cùng không phải bị chính quyền đập chết như đập một con kiến hay sao! Vậy thì còn không bằng liền liều mạng ngay từ đầu, giết được tên khốn nạn nào trong đám bày ra âm mưu này thì giết.
Vì lẽ đó, không thỏa hiệp, chịu nhục, chấp nhận rời xa quê hương, trốn tránh một quãng thời gian, đợi đến khi thực lực tăng lên, khi tự bảo vệ được bản thân, khi không còn sợ hãi trước những âm mưu khác của đám người đứng sau, lại trở về, tự do tự tại, thì mới là quyết định chính xác và sáng suốt.
Không có đuốc trong tay, tầm mắt trở nên ngắn hơn, Triệu Phong trở nên cẩn thận rất nhiều. Triệu Phong chủ động bước chậm, chủ động giảm nhẹ tiếng bước chân.
Trong tình cảnh như vậy, Triệu Phong phải mất một quãng thời gian dài mới trở lại căn nhà ban đầu.
Tới trước cửa nhà, Triệu Phong cảnh giác nhìn xung quanh, quan sát kĩ từng vị trí một. Khi đã nhận ra mọi thứ không khác lúc hắn vừa rời đi bao nhiêu, hắn mới bước vào trong nhà.
Khi vào nhà, Triệu Phong lấy một cái bật lửa ra, bấm vào nút bấm, mượn nhờ ngọn lửa bé nhỏ quan sát không gian trong nhà thật kĩ. Thấy mọi thứ không có gì thay đổi, Triệu Phong trở nên yên tâm.
Triệu Phong đi lên cầu thang, bước lên lầu hai. Đứng tại lầu hai, Triệu Phong dùng hai tay đo độ dài từ tay cầm cầu thang đến vách tường đối diện tay cầm. Khi đã đo đạc hoàn tất, Triệu Phong chầm chậm đi ra khỏi nhà, đi về vùng cây cối rậm rạp phía sau nhà.
Giống như lần chặt cây làm bó đuốc trước đó, Triệu Phong đào xung quanh những gốc cây mình đã chọn, đào xuống dưới khoảng năm centimet, rồi chặt tận gốc cây, dưới phần gốc trên mặt đất khoảng năm milimet. Sau khi chặt xong, Triệu Phong dùng tay lấp đất lại, dậm chân lên nó vài lần, biến hố đất mới đào và nơi có gốc cây trở thành một vùng đất bằng phẳng, phù hợp với địa hình xung quanh. Sau đó, Triệu Phong mang những cái cây vừa chặt vào trong nhà, lên lầu rồi đặt phần gốc ngay tay cầm, phần ngọn hướng vào tường. Tiếp theo, Triệu Phong dùng dao cắt, xé những bộ quần trong nhà mà hắn không sử dụng được thành những miếng dài, rồi cột chặt những gốc cây vào tay cầm.
Từ trải nghiệm trong căn nhà số ba, dù không chắc chắn cái cửa thủy tinh có phải bị con quái vật một mét mấy đó phá vỡ hay không, Triệu Phong cảm thấy mình đã sơ sót suốt một thời gian dài, cảm thấy mình đã khá may mắn khi vẫn còn sống. Do vậy, lúc này đây hắn dựa vào tài nguyên hiện có, tiến hành tạo ra một nơi ngăn cản quái vật tiến đến nơi ngủ nghỉ của bản thân. Dẫu không phải muốn nơi này ngăn cản hoàn toàn, làm quái vật biết khó mà lui, Triệu Phong mong đợi nó ít nhất có thể ngăn cản trong chốc lát, để hắn có đủ thời gian phản ứng.
Triệu Phong ngủ trong phòng tắm, khóa cửa cẩn thận trước khi ngủ, có vẻ cực kỳ an toàn. Nhưng thực tế nếu có quái vật xông lên, quanh quẩn ở ngay trước cửa phòng tắm, hoặc tệ hơn là có một đám quái vật ngửi thấy mùi của hắn, bao vây phòng tắm, và bắt đầu công phá cửa phòng tắm, Triệu Phong sẽ chẳng khác gì cá nằm trong chậu, cua nằm trong rọ, chim nằm trong lồng. Trừ khi Triệu Phong hắn có thể phá vỡ vách tường phòng tắm, sau đó không quan tâm đến độ cao gần bốn mét, nhảy từ phòng tắm lầu hai xuống mặt đất, may ra hắn mới có thể thoát khỏi.
Tất nhiên Triệu Phong chọn những bậc thang ngay dưới lầu hai cũng là có lý do. Thứ nhất, những người đứng trước ngôi nhà nhìn vào bên trong sẽ không thấy đám cây ở nơi đây. Thứ hai, những người đứng nhà nhìn vào tầng hai cũng sẽ không phát hiện chúng. Thực tế thì hắn không mấy lo lắng việc bị người thôn Angas còn sống sót nhìn thấy, hắn chỉ sợ bị quân đội phát hiện ra bản thân mà thôi.
Nhìn phòng tuyến phòng thủ đơn sơ bằng vài cái cây nhỏ vắt ngang, Triệu Phong cảm thấy độ phòng ngự của nó chỉ ở mức miễn cưỡng chấp nhận được. Thở dài một hơi, Triệu Phong cũng đành chấp nhận, nó đã là cơ chế phòng ngự tốt nhất mà hắn có thể làm vào lúc này.
Làm xong phòng tuyến cây gỗ, Triệu Phong cảm thấy mình gần như mệt lả. Hắn cúi người vào nhào người tới, bước qua ba cái cây gỗ, xuống bên dưới bếp, uống vài hớp nước. Uống nước xong, Triệu Phong định dẹp những nồi, xoong trên bếp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn để mặc kệ chúng ở đó, chỉ mang cái gàu nước bỏ vào góc sau cầu thang.
Khi đã đâu vào đó, Triệu Phong lên lầu, vào phòng tắm, khóa cửa lại. Trải qua một buổi tối vất vả, thể xác và tinh thần Triệu Phong rất uể oải. Vừa nằm xuống sàn nhà không bao lâu, Triệu Phong đã triệt để nhắm đôi mắt lại, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
...
Khi mở mắt ra, Triệu Phong vươn người dậy, quan sát xung quanh. Rất nhanh hắn nhận ra mình lại xuyên qua thế giới Diablo. Có lẽ nói chính xác hơn, là đầu óc của hắn xuyên qua, nhập vào cái thân xác của “Triệu Phong” nơi đây.
Kết thúc lần thử luyện trước đó, Triệu Phong đã có cấp độ 6, lượng kinh nghiệm tích lũy được đã là hơn 21 nghìn 800, hắn còn cần thêm khoảng 7 nghìn kinh nghiệm nữa là có thể đạt đến cấp độ 7. Cấp độ 7 là cấp độ Triệu Phong mong chờ bấy lâu nay, bởi lên cấp độ 7, Triệu Phong có thể đi học kỹ năng mới, và lên tới cấp độ 8 là hắn đã có thể sử dụng điểm kỹ năng tăng vào kỹ năng mới học, từ đó sẽ có thể sử dụng được kỹ năng mới này.
Thế giới Diablo là thế giới thực, vì thế kỹ năng đều cần phải được người khác truyền thụ, và phải trả tiền cho người sư phụ truyền thụ kỹ năng này. Theo dự tính ban đầu, Triệu Phong phải tích được 1 kim thì mới đủ chi phí trong thời gian học kỹ năng mới. Trước mắt, Triệu Phong tích được hơn 1 kim và 20 bạc, đã vượt khỏi số lượng cần dùng. Dẫu vậy, Triệu Phong vẫn không định dừng việc tích góp tiền, vì một kẻ phải sống tiết kiệm từng đồng từ nhỏ đến lớn, hơn ai hết, Triệu Phong biết rõ tiền bạc quan trọng dường nào.
Triệu Phong đặt chìa khóa lên giường, rời khỏi phòng trọ, đi ra bên ngoài rồi khóa cửa phòng lại. Sau đó hắn theo trí nhớ đi thẳng tới con đường lớn của làng Cổ Xưa. Mãi đến khi bước tới con đường lớn, Triệu Phong mới có quyết định sẽ đi đâu.
Kế hoạch dùng song kiếm của Triệu Phong phải gác lại, thậm chí có nguy cơ đổ vỡ hoàn toàn, bởi vì trong thế giới pokemon, trên tay Triệu Phong hiện nay chỉ có một con dao chặt thịt – thứ đồ vật thuộc hệ thống đao, chứ không phải kiếm. Kế hoạch không theo kịp biến hóa, thế nên chắc chắn nó phải bị đào thải, đồng thời bản thân Triệu Phong cũng phải tìm cách thích nghi, thích ứng, chứ không thể nào chọn ba kén bốn.
Rèn luyện kỹ năng dùng đao là điều Triệu Phong bắt buộc phải làm, mà trước mắt, Triệu Phong cần phải có đao trong tay. Vậy nên, Triệu Phong quyết định đi tới tiệm rèn của chú Charsi. Hắn định mua một đến hai thanh đao ngắn.
Triệu Phong mất khoảng mười phút để đi đến tiệm rèn của chú Charsi. Thời gian lần này của Triệu Phong trở nên gấp gáp hơn mọi khi, do đó sau khi mua được hai thanh đao có bề ngoài khá tương đồng với con dao chặt thịt ở thế giới pokemon, Triệu Phong cảm ơn và chào chú Charsi một tiếng, rồi vội vã đi về hướng đặt bệ đá truyền tống làng Cổ Xưa.
Khoảng hai mươi phút sau, sau khi trả tiền sử dụng bệ đá truyền tống, Triệu Phong đi đến vòng tròn bên trong của nó, đưa tay chạm vào ngọn lửa trên bệ đá, trong đầu suy nghĩ đến địa điểm cần đến. Sau lúc cảm thấy đầu óc choáng váng, khi mở mắt ra, Triệu Phong đã thấy hoàn cảnh xung quanh bệ đá truyền tống thay đổi. Cẩn thận nhìn một lát, Triệu Phong nhận ra hắn đang đứng trên bệ đá truyền thống ở Đồng Bằng Băng Giá.
Triệu Phong không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, hắn dựa theo đường đi định sẵn và quen thuộc, đi thẳng về cửa hang của hang động Đồng Bằng Băng Giá.
ps: Cảm ơn bạn [email protected] đã ủng hộ 10 phiếu đề cử.
Mình viết truyện luôn phải cẩn thận chỉnh sửa, nên bình thường vẫn cố gắng duy trì 1 chương/ngày, và không thể thích là tăng chương. Tuy nhiên, ở mốc có ý nghĩa với truyện như thế này, giống như ngày hôm nay, những ngày trong tuần này, mình sẽ cố gắng tăng thêm chương.
Tác giả :
TAD