Pokemon Du Ký
Chương 164: Kết thúc
- Cực khổ cho mày rồi Golbat. Làm ơn rà xoát lại một lần nữa hộ tao nhé!
- Golbat!... Phạch… phạch… phạch…
Theo một tiếng kêu đáp lại Golbat vỗ vỗ cánh bay lên không trung. Nhiệm vụ của nó là một lần nữa rà xoát tìm kiếm tung tích của Eric. Chỉ thấy lúc này cha cậu ta đang đứng lặng nhìn Golbat rời đi. Cũng biết là khả năng phát hiện từ trên không trung không cao bởi lẽ khắp nơi có rừng cây che chắn khó lòng phát hiện tung tích một người. Khả năng ngược lại tìm kiếm trên mặt đất lại rất dễ đụng độ đám pokemon trong rừng gây ra những rắc rối không cần thiết. Tóm lại vẫn là tiến hành đủ mọi biện pháp thì hơn.
- Phát hiện được gì chưa Arcanine?
Nhìn thấy con pokemon của mình lắc đầu, cha của Eric trong lòng có chút thất vọng. Việc quá gấp nên cũng không kịp mang theo thứ gì vật dụng có chứa mùi của Eric cho Arcanine làm mẫu được. Hiển nhiên bắt nó như thám tử truy lùng qua vết tích thật là có chút khó khăn. Tiến bộ rất chậm chạp!
Thôi. Dù sao có nó chỉ đường vẫn còn hơn lung tung tìm kiếm không mục đích.
Người và pokemon cứ như vậy chậm rãi đi.
Đột nhiên, một âm thanh lớn náo động làm cha của Eric giật mình. Tung ra một con Magneton mang mình bay lên cao, chỉ thấy phía xa xa ánh trong khu rừng ánh lửa ngút trời. Ở nơi đó một thân ảnh khổng lồ quen thuộc đập vào mắt cha của Eric. Rõ ràng là một trong số sáu pokemon ông đưa cho cậu bé lúc trước. Nói vậy hiển nhiên bây giờ cậu nhóc cũng quanh quẩn nơi đó không xa.
Quay đầu thu hôi lại Arcanine về pokeball, cha Eric nhanh chóng hạ lệnh cho Mogneton đưa mình đến nơi có ánh lửa kia đồng thời không quên thông báo cho cô vợ qua bộ đàm. Bên kia xác nhận cũng đã phát hiện và rất nhanh sẽ tới nơi.
Hơi chần chừ một chút, nghĩ tới lời vợ dặn, cha Eric hạ xuống tốc độ.
Ừm? Vẫn là để mẹ con hai người trờ chuyện với nhau một chút rồi mình mới xuất hiện thì hơn.
Nghĩ vậy tuy nhiên vẫn có chút lo lắng cho con trai trong lòng, cha Eric quyết định bay đến gần đó rồi đứng từ xa quan sát cũng như bảo đảm an toàn là tốt nhất.
Người và pokemon rất nhanh bay tới mục tiêu. Ánh lửa cũng đã nhỏ lại. Có vẻ như trận đấu nơi đó cũng đã kết thúc. Cũng thật không biết nơi đó chuyện gì đang diễn ra.
Hi vọng thằng nhóc bình an vô sự mới tốt.
Rất nhanh bay tới gần đích đến. Cha Eric lập tức nhìn thấy một con Pidgeot to lớn chở một người phụ nữ bay về phía cậu. Hiển nhiên tốc độ của vợ anh ta so sánh nhanh hơn nhiều. Hơi làm chút giao lưu, cha Eric liền vòng vo tìm kiếm chỗ tiếp đất ở xa xa. Cô vợ thì ra lệnh Pidgeot tiến lại gần nơi lửa cháy lúc nãy. Bộ đàm đang mở, tin rằng từ xa nơi đó cha Eric cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con sau đó. Như vậy tin rằng ông chồng sẽ không phải lo lắng khi chờ đợi.
Một người phụ nữ rất tinh tế không phải sao?
…
Phía bên dưới không xa…
Scyther hiện tại đã bị hành hạ qua một trận, dáng vẻ thảm hại nằm lì trên đất. Đứng bên ngoài quan sát Eric cũng được mở mang tầm mắt về đám pokemon mình mang đi này.
Thật sự là một đám pokemon hung bạo!
Đang nghĩ ngơi cậu nhóc chợt phát hiện cả sáu con pokemon đang dùng ánh mắt soi mói nhìn mình. Này…
Cậu có chút sợ run!!!
Chẳng lẽ nghĩ thầm trong đầu mà chúng nó cũng biết???
- Chúng mày muốn làm gì?
Lùi lại hai bước, cậu nhóc hai tay ôm ngực ra vẻ đề phòng.
Mà mà… cũng đừng vừa đánh bại một tên châu chấu lại lôi ra sáu con pokemon to hơn con gấu ra nhé!
- Dra…
Con Dragonite cất tiêng kêu ra hiệu. Và thế là một con pokemon giống như con mực khổng lồ với thật nhiều tua vòi điều khiển mấy cái tua dài của nó hướng về phía Eric.
Này là muốn bắt lại tiết tấu a!
- Khoan… khoan đã. Tao là chủ nhân của chúng mày cơ mà!
- Dừng… dừng lại ngay…a ha ha… ha ha… ha ha… nhộn quá!...
Eric bị một chiếc tua cuốn lại rồi lần nữa bị một chiếc tua cuốn khác mới tới lần mò khắp người như đang tìm kiếm vật gì. Khả năng Eric ngược lại trước đó bị chọc ngứa khiến cho cười nắc nẻ. Này quả thật không dễ chịu tí nào!
Rất nhanh đối phương thả ra Eric. Cậu nhóc ngay sau đó vô lực té ngã trên mặt đất. Mười phần dáng dấp một món đò chơi vừa bị dày vò hỏng.
Đúng là bị dày vò hỏng thật.
Eric nằm trên đất vô lực nghĩ. Cũng chỉ còn đôi mắt còn sức mà liếc nhìn sáu con pokemon kia. Hiện tại cậu tất nhiên cũng hiểu chúng vừa này nhìn cậu là muốn làm gì. Mục đích ra vẻ là tốt. Có điều quá trình thực hiện của chúng…
Xin thứ cho Eric bất tài, sức chịu đựng kém.
Này kinh nghiệm thật sự là khiến người ta khắc sâu ám ảnh nha~
…
Theo tua vòi của con mực khổng lồ thu về, một quả pokeball rỗng trên người của Eric cũng được mang theo. Tiếp đó sau một cú va chạm, Scyther thuận lợi bị thu phục vào bên trong. Hiển nhiên vừa rồi đám pokemon nhìn Eric là ý muốn cậu tung pokeball thu phục Scyther. Cả đám tính ra cũng không phải pokemon của cậu. Có điều tất cả cũng biết thân phận liên hệ của Eric và chủ nhân của mình. Hiển nhiên lúc này lựa chọn thu phục Scyther cho cậu bé là một lựa chọn không tồi chút nào.
Tiếc là giao lưu sau đó có chút khó khăn nên mới gây ra chuyện không hay ho với Eric.
Mà mà… này gì đó đối với đám pokemon này cũng không là chuyện gì to tát không phải sao. Coi như một trò đùa vui vẻ thể hiện thân mật đi!
Bên kia…
Thu được pokeball chứa Scyther, Eric trong lòng phiền muộn vô cùng.
Mèm. Không to tát con em ngươi. Cả đám không biết lấy tìm kiếm biện pháp nào nhẹ nhàng hơn sao không. Thật sự là…
Một đám phiền phức!
- Eric… Eric, con không sao chứ???
Giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của cậu bé. Hơi ngẩng đầu lên, cậu nhóc rõ ràng thấy mẹ của mình đang cưỡi một con chim thật lớn hạ xuống đây. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Eric mặt có chút sốt sắng nhìn quanh.
Không biết hai con vật nhỏ lúc này thế nào rồi. Con cáo nhỏ cũng cần nhanh nhanh đưa tới trung tâm pokemon mới được.
- Mẹ ơi nhanh nhanh. Lại đây giúp con một chút.
Eric vừa chạy tới gần nơi hai con vật nhỏ nằm bất tỉnh vừa lớn tiếng hô hoán.
- Sao vậy con yêu? Con có làm sao không???
Nghe giọng nói của Eric khỏe mạnh không có dấu hiệu mệt mỏi bị thương các loại, mẹ của cậu hơi chút yên tâm. Khả năng nội dung lời cậu bé nói lại có chút khiến cô lo lắng.
- Con không sao! Là con cáo nhỏ này bị thương rất nặng cần nhanh đưa vào trung tâm pokemon.
Eric sốt sắng lên tiếng, lúc này cậu đã ôm hai con vật nhỏ chạy tới bên mẹ cậu. Theo cậu nghĩ mẹ có thể dùng con chim khổng lồ bên cạnh rất nhanh mang bọn chúng tới trung tâm pokemon trị thương.
- Yên tâm. Mọi chuyện đã qua rồi. Chúng mày sẽ không sao cả đâu.
- Phải rồi. Đây là mẹ tao! Ta sẽ nhờ bà ấy đưa hai đứa đến trung tâm pokemon chữa thương. Lát nữa phải nghe lời bà ấy biết không!!!
Nhìn hai con pokemon bị cậu làm tỉnh giấc, Eric liền nói liên hồi một mạch dặn dò chúng.
Mẹ của Eric cùng với đang nghe mọi chuyện từ xa cha của cậu lúc này có chút choáng váng.
Này là đứa con ghét cay ghét đắng pokemon của bọn họ sao???
Cảm giác lúc này cậu nhóc y như đám bạn bè thân thiết lo lắng cho nhau vậy.
Sẽ không là quỷ nhập hồn vào người thằng bé đi.
- Con không sao chứ!
Bà mẹ vô ý thức đưa tay sờ sờ trán cậu nhóc xem có bị sốt hay không.
Luôn cảm giác chuyện đang diễn ra có chút không thật. Đoán chừng nếu cha thằng bé đứng ngoài xa kia ở đây cũng rất muốn làm giống như cô vợ đi.
- Mẹ! Con không sao mà. Mẹ nhanh đưa hai đứa chúng nó tới trung tâm pokemon chữa trị đi. Để lâu sẽ không tốt.
- Ừm. Để con ở trường học tham gia vũ hội là được rồi. Ngày mai con lại đến thăm hai đứa nó sau.
Dù sao bỏ nhà ra đi thất bại, nói vậy tranh danh hiệu Vương tử tốt nay cậu cũng sẽ không bỏ qua.
- Tốt… tốt… Mẹ biết rồi!
Bà mẹ hơi sửng sốt một chút mới hồi phục lại.
Được rồi. Kết quả hiện tại không phải là điều hai vợ chồng luôn mong muốn ư? Quản nó quá trình ra sao! Hãy để đó sau này nghiên cứu sau đi.
Được như bây giờ là tốt rồi!... Được như bây giờ là tốt rồi.
- À… Này là hai con pokemon bị thương phải không?
- Là Vupix và Psyduck! Ừm… rất không tồi… hai con pokemon đều rất đáng yêu.
- Hừm! Vậy mẹ sẽ đưa chúng đến trung tâm pokemon chữa trị ngay.
Bà mẹ vô tình hay cố ý nêu ra tin tức hai con pokemon thông báo cho ông chồng nơi xa đỡ lo lắng.
- Chúng là Vupix và Psyduck sao?
Đến hiện tại cậu mới biết tên hai con vật nhỏ.
Chẹp! Nói vậy sau này cậu cần học thêm ít tri thức về pokemon mới được. Cũng không thể như hiện tại ngay cả tên cũng không biết. Cảm giác như giờ thật không tốt.
- Phải rồi. Mẹ cũng đưa luôn nó đến trung tâm pokemon quên đi. Dù sao bây giờ nó cũng là pokemon của con không phải.
Nghĩ nghĩ Eric liền lấy pokeball chứa Scyther đưa cho mẹ cậu. Thảm trạng hồi nãy của nó cậu vẫn còn nhớ rõ. Tranh thủ đưa đi trung tâm pokemon chữa trị cũng tốt.
- À… tốt… tốt lắm! Vậy con đi theo mẹ. Chúng ta đi ngay thôi.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên. Không ngờ thằng bé hiện giờ không chỉ không ghét pokemon như trước thậm chí đã bắt được pokemon cho riêng mình rồi. Đã vậy con biết chăm sóc bảo vệ pokemon của mình nữa.
Cảm giác lúc này thật tốt!
Này là ý tưởng của hai vợ chồng hiện tại trong đầu.
- Đợi đã mẹ. Con còn chưa thu hồi mấy con pokemon kia mà~
Bị lôi xềnh xệch lên lưng con chim lớn, Eric bất đắc dĩ hô to. Dù sao mấy con pokemon này mới là đảm bảo chắc chắn cho danh hiệu Vương tự sắp tới. Cũng không thể cứ bỏ lại chúng ở đây như vậy.
Luôn cảm giác mẹ hiện tại có chút kì kì quái quái bộ dáng!
- À… phải rồi! Nên thu hồi! Nên thu hồi chúng nó trước.
Bà mẹ có chút ngớ người nhớ ra. Thương thay cho đám pokemon. Nãy giờ thật sự là không có một chút cảm giác tồn tại nào trong mắt hai mẹ con nhà này. Nếu không phải chúng là công cụ để Eric giành chiến thắng đoán chừng cả đám chắc bị vứt bỏ luôn đây quá. Hơn nữa phía bên kia bộ đàm đang đầy đầu vui sướng chủ nhân của chúng nó đoán chừng cũng quên chúng luôn rồi.
Sau cùng, Eric thu hồi lại sáu con pokemon rồi theo chân mẹ cậu trở về.
Thời gian trận chung kết đã sắp đến rồi.
Ai sẽ là Vương tử tối nay???
Ngoài ta!!!
Người nào đó tự tin suy nghĩ.
Kết quả chắc mấy chốc sẽ xuất hiện.
…
Kết thúc chương 164.
- Golbat!... Phạch… phạch… phạch…
Theo một tiếng kêu đáp lại Golbat vỗ vỗ cánh bay lên không trung. Nhiệm vụ của nó là một lần nữa rà xoát tìm kiếm tung tích của Eric. Chỉ thấy lúc này cha cậu ta đang đứng lặng nhìn Golbat rời đi. Cũng biết là khả năng phát hiện từ trên không trung không cao bởi lẽ khắp nơi có rừng cây che chắn khó lòng phát hiện tung tích một người. Khả năng ngược lại tìm kiếm trên mặt đất lại rất dễ đụng độ đám pokemon trong rừng gây ra những rắc rối không cần thiết. Tóm lại vẫn là tiến hành đủ mọi biện pháp thì hơn.
- Phát hiện được gì chưa Arcanine?
Nhìn thấy con pokemon của mình lắc đầu, cha của Eric trong lòng có chút thất vọng. Việc quá gấp nên cũng không kịp mang theo thứ gì vật dụng có chứa mùi của Eric cho Arcanine làm mẫu được. Hiển nhiên bắt nó như thám tử truy lùng qua vết tích thật là có chút khó khăn. Tiến bộ rất chậm chạp!
Thôi. Dù sao có nó chỉ đường vẫn còn hơn lung tung tìm kiếm không mục đích.
Người và pokemon cứ như vậy chậm rãi đi.
Đột nhiên, một âm thanh lớn náo động làm cha của Eric giật mình. Tung ra một con Magneton mang mình bay lên cao, chỉ thấy phía xa xa ánh trong khu rừng ánh lửa ngút trời. Ở nơi đó một thân ảnh khổng lồ quen thuộc đập vào mắt cha của Eric. Rõ ràng là một trong số sáu pokemon ông đưa cho cậu bé lúc trước. Nói vậy hiển nhiên bây giờ cậu nhóc cũng quanh quẩn nơi đó không xa.
Quay đầu thu hôi lại Arcanine về pokeball, cha Eric nhanh chóng hạ lệnh cho Mogneton đưa mình đến nơi có ánh lửa kia đồng thời không quên thông báo cho cô vợ qua bộ đàm. Bên kia xác nhận cũng đã phát hiện và rất nhanh sẽ tới nơi.
Hơi chần chừ một chút, nghĩ tới lời vợ dặn, cha Eric hạ xuống tốc độ.
Ừm? Vẫn là để mẹ con hai người trờ chuyện với nhau một chút rồi mình mới xuất hiện thì hơn.
Nghĩ vậy tuy nhiên vẫn có chút lo lắng cho con trai trong lòng, cha Eric quyết định bay đến gần đó rồi đứng từ xa quan sát cũng như bảo đảm an toàn là tốt nhất.
Người và pokemon rất nhanh bay tới mục tiêu. Ánh lửa cũng đã nhỏ lại. Có vẻ như trận đấu nơi đó cũng đã kết thúc. Cũng thật không biết nơi đó chuyện gì đang diễn ra.
Hi vọng thằng nhóc bình an vô sự mới tốt.
Rất nhanh bay tới gần đích đến. Cha Eric lập tức nhìn thấy một con Pidgeot to lớn chở một người phụ nữ bay về phía cậu. Hiển nhiên tốc độ của vợ anh ta so sánh nhanh hơn nhiều. Hơi làm chút giao lưu, cha Eric liền vòng vo tìm kiếm chỗ tiếp đất ở xa xa. Cô vợ thì ra lệnh Pidgeot tiến lại gần nơi lửa cháy lúc nãy. Bộ đàm đang mở, tin rằng từ xa nơi đó cha Eric cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con sau đó. Như vậy tin rằng ông chồng sẽ không phải lo lắng khi chờ đợi.
Một người phụ nữ rất tinh tế không phải sao?
…
Phía bên dưới không xa…
Scyther hiện tại đã bị hành hạ qua một trận, dáng vẻ thảm hại nằm lì trên đất. Đứng bên ngoài quan sát Eric cũng được mở mang tầm mắt về đám pokemon mình mang đi này.
Thật sự là một đám pokemon hung bạo!
Đang nghĩ ngơi cậu nhóc chợt phát hiện cả sáu con pokemon đang dùng ánh mắt soi mói nhìn mình. Này…
Cậu có chút sợ run!!!
Chẳng lẽ nghĩ thầm trong đầu mà chúng nó cũng biết???
- Chúng mày muốn làm gì?
Lùi lại hai bước, cậu nhóc hai tay ôm ngực ra vẻ đề phòng.
Mà mà… cũng đừng vừa đánh bại một tên châu chấu lại lôi ra sáu con pokemon to hơn con gấu ra nhé!
- Dra…
Con Dragonite cất tiêng kêu ra hiệu. Và thế là một con pokemon giống như con mực khổng lồ với thật nhiều tua vòi điều khiển mấy cái tua dài của nó hướng về phía Eric.
Này là muốn bắt lại tiết tấu a!
- Khoan… khoan đã. Tao là chủ nhân của chúng mày cơ mà!
- Dừng… dừng lại ngay…a ha ha… ha ha… ha ha… nhộn quá!...
Eric bị một chiếc tua cuốn lại rồi lần nữa bị một chiếc tua cuốn khác mới tới lần mò khắp người như đang tìm kiếm vật gì. Khả năng Eric ngược lại trước đó bị chọc ngứa khiến cho cười nắc nẻ. Này quả thật không dễ chịu tí nào!
Rất nhanh đối phương thả ra Eric. Cậu nhóc ngay sau đó vô lực té ngã trên mặt đất. Mười phần dáng dấp một món đò chơi vừa bị dày vò hỏng.
Đúng là bị dày vò hỏng thật.
Eric nằm trên đất vô lực nghĩ. Cũng chỉ còn đôi mắt còn sức mà liếc nhìn sáu con pokemon kia. Hiện tại cậu tất nhiên cũng hiểu chúng vừa này nhìn cậu là muốn làm gì. Mục đích ra vẻ là tốt. Có điều quá trình thực hiện của chúng…
Xin thứ cho Eric bất tài, sức chịu đựng kém.
Này kinh nghiệm thật sự là khiến người ta khắc sâu ám ảnh nha~
…
Theo tua vòi của con mực khổng lồ thu về, một quả pokeball rỗng trên người của Eric cũng được mang theo. Tiếp đó sau một cú va chạm, Scyther thuận lợi bị thu phục vào bên trong. Hiển nhiên vừa rồi đám pokemon nhìn Eric là ý muốn cậu tung pokeball thu phục Scyther. Cả đám tính ra cũng không phải pokemon của cậu. Có điều tất cả cũng biết thân phận liên hệ của Eric và chủ nhân của mình. Hiển nhiên lúc này lựa chọn thu phục Scyther cho cậu bé là một lựa chọn không tồi chút nào.
Tiếc là giao lưu sau đó có chút khó khăn nên mới gây ra chuyện không hay ho với Eric.
Mà mà… này gì đó đối với đám pokemon này cũng không là chuyện gì to tát không phải sao. Coi như một trò đùa vui vẻ thể hiện thân mật đi!
Bên kia…
Thu được pokeball chứa Scyther, Eric trong lòng phiền muộn vô cùng.
Mèm. Không to tát con em ngươi. Cả đám không biết lấy tìm kiếm biện pháp nào nhẹ nhàng hơn sao không. Thật sự là…
Một đám phiền phức!
- Eric… Eric, con không sao chứ???
Giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của cậu bé. Hơi ngẩng đầu lên, cậu nhóc rõ ràng thấy mẹ của mình đang cưỡi một con chim thật lớn hạ xuống đây. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Eric mặt có chút sốt sắng nhìn quanh.
Không biết hai con vật nhỏ lúc này thế nào rồi. Con cáo nhỏ cũng cần nhanh nhanh đưa tới trung tâm pokemon mới được.
- Mẹ ơi nhanh nhanh. Lại đây giúp con một chút.
Eric vừa chạy tới gần nơi hai con vật nhỏ nằm bất tỉnh vừa lớn tiếng hô hoán.
- Sao vậy con yêu? Con có làm sao không???
Nghe giọng nói của Eric khỏe mạnh không có dấu hiệu mệt mỏi bị thương các loại, mẹ của cậu hơi chút yên tâm. Khả năng nội dung lời cậu bé nói lại có chút khiến cô lo lắng.
- Con không sao! Là con cáo nhỏ này bị thương rất nặng cần nhanh đưa vào trung tâm pokemon.
Eric sốt sắng lên tiếng, lúc này cậu đã ôm hai con vật nhỏ chạy tới bên mẹ cậu. Theo cậu nghĩ mẹ có thể dùng con chim khổng lồ bên cạnh rất nhanh mang bọn chúng tới trung tâm pokemon trị thương.
- Yên tâm. Mọi chuyện đã qua rồi. Chúng mày sẽ không sao cả đâu.
- Phải rồi. Đây là mẹ tao! Ta sẽ nhờ bà ấy đưa hai đứa đến trung tâm pokemon chữa thương. Lát nữa phải nghe lời bà ấy biết không!!!
Nhìn hai con pokemon bị cậu làm tỉnh giấc, Eric liền nói liên hồi một mạch dặn dò chúng.
Mẹ của Eric cùng với đang nghe mọi chuyện từ xa cha của cậu lúc này có chút choáng váng.
Này là đứa con ghét cay ghét đắng pokemon của bọn họ sao???
Cảm giác lúc này cậu nhóc y như đám bạn bè thân thiết lo lắng cho nhau vậy.
Sẽ không là quỷ nhập hồn vào người thằng bé đi.
- Con không sao chứ!
Bà mẹ vô ý thức đưa tay sờ sờ trán cậu nhóc xem có bị sốt hay không.
Luôn cảm giác chuyện đang diễn ra có chút không thật. Đoán chừng nếu cha thằng bé đứng ngoài xa kia ở đây cũng rất muốn làm giống như cô vợ đi.
- Mẹ! Con không sao mà. Mẹ nhanh đưa hai đứa chúng nó tới trung tâm pokemon chữa trị đi. Để lâu sẽ không tốt.
- Ừm. Để con ở trường học tham gia vũ hội là được rồi. Ngày mai con lại đến thăm hai đứa nó sau.
Dù sao bỏ nhà ra đi thất bại, nói vậy tranh danh hiệu Vương tử tốt nay cậu cũng sẽ không bỏ qua.
- Tốt… tốt… Mẹ biết rồi!
Bà mẹ hơi sửng sốt một chút mới hồi phục lại.
Được rồi. Kết quả hiện tại không phải là điều hai vợ chồng luôn mong muốn ư? Quản nó quá trình ra sao! Hãy để đó sau này nghiên cứu sau đi.
Được như bây giờ là tốt rồi!... Được như bây giờ là tốt rồi.
- À… Này là hai con pokemon bị thương phải không?
- Là Vupix và Psyduck! Ừm… rất không tồi… hai con pokemon đều rất đáng yêu.
- Hừm! Vậy mẹ sẽ đưa chúng đến trung tâm pokemon chữa trị ngay.
Bà mẹ vô tình hay cố ý nêu ra tin tức hai con pokemon thông báo cho ông chồng nơi xa đỡ lo lắng.
- Chúng là Vupix và Psyduck sao?
Đến hiện tại cậu mới biết tên hai con vật nhỏ.
Chẹp! Nói vậy sau này cậu cần học thêm ít tri thức về pokemon mới được. Cũng không thể như hiện tại ngay cả tên cũng không biết. Cảm giác như giờ thật không tốt.
- Phải rồi. Mẹ cũng đưa luôn nó đến trung tâm pokemon quên đi. Dù sao bây giờ nó cũng là pokemon của con không phải.
Nghĩ nghĩ Eric liền lấy pokeball chứa Scyther đưa cho mẹ cậu. Thảm trạng hồi nãy của nó cậu vẫn còn nhớ rõ. Tranh thủ đưa đi trung tâm pokemon chữa trị cũng tốt.
- À… tốt… tốt lắm! Vậy con đi theo mẹ. Chúng ta đi ngay thôi.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên. Không ngờ thằng bé hiện giờ không chỉ không ghét pokemon như trước thậm chí đã bắt được pokemon cho riêng mình rồi. Đã vậy con biết chăm sóc bảo vệ pokemon của mình nữa.
Cảm giác lúc này thật tốt!
Này là ý tưởng của hai vợ chồng hiện tại trong đầu.
- Đợi đã mẹ. Con còn chưa thu hồi mấy con pokemon kia mà~
Bị lôi xềnh xệch lên lưng con chim lớn, Eric bất đắc dĩ hô to. Dù sao mấy con pokemon này mới là đảm bảo chắc chắn cho danh hiệu Vương tự sắp tới. Cũng không thể cứ bỏ lại chúng ở đây như vậy.
Luôn cảm giác mẹ hiện tại có chút kì kì quái quái bộ dáng!
- À… phải rồi! Nên thu hồi! Nên thu hồi chúng nó trước.
Bà mẹ có chút ngớ người nhớ ra. Thương thay cho đám pokemon. Nãy giờ thật sự là không có một chút cảm giác tồn tại nào trong mắt hai mẹ con nhà này. Nếu không phải chúng là công cụ để Eric giành chiến thắng đoán chừng cả đám chắc bị vứt bỏ luôn đây quá. Hơn nữa phía bên kia bộ đàm đang đầy đầu vui sướng chủ nhân của chúng nó đoán chừng cũng quên chúng luôn rồi.
Sau cùng, Eric thu hồi lại sáu con pokemon rồi theo chân mẹ cậu trở về.
Thời gian trận chung kết đã sắp đến rồi.
Ai sẽ là Vương tử tối nay???
Ngoài ta!!!
Người nào đó tự tin suy nghĩ.
Kết quả chắc mấy chốc sẽ xuất hiện.
…
Kết thúc chương 164.
Tác giả :
Thánh Lăng