Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!
Chương 42: Thực lực vả mặt (2)
Quả nhiên vẫn là một kẻ linh mạch cấp bốn mà thôi, nhờ uống thuốc từ nhỏ mới được linh mạch như bây giờ, trách không được ngu dốt như thế.
Nàng ta đúng là không thể đánh đồng với Vi Ngưng.
"Ngươi không biết mình thua ở đâu, vậy ta hỏi ngươi, hàm răng của Tiền Nhu hay viên đá này cứng hơn?" Tư Mã viện trưởng hỏi.
Trầm Thiên Thiên sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc bỗng có chút sáng sủa, sắc mặt tái xanh, nhất thời không thốt nên lời.
"Đá sao có thể cứng hơn răng?" Viêm Diệc Trạch tận lực quét sạch độ hảo cảm của mình, "Cho nên, nếu Trầm Vi Ngưng dùng viên đá này làm ám khí ném bể hàm răng Tiền Nhu, viên đá này cũng nát, cho dù không nát, cũng không thể nguyên vẹn như vậy. Nếu rót quá nhiều linh lực vào viên đá này, trên bề mặt của nó cũng sẽ xuất hiện vết rạn."
Môi Trầm Thiên Thiên run rẩy, hai chân mềm nhũn, ngã xuống bên cạnh Tiền Nhu đang há mồm trợn mắt, tưởng chừng như mặt không còn chút máu.
Sai lầm cấp thấp như vậy của nàng ta...... Nhưng mà nàng ta cũng không hiểu a! Phụ thân cũng đâu có nói gì, nàng cứ nghĩ không có sơ hở gì!
Bây giờ ngẫm lại, vừa rồi phụ thân vẫn luôn muốn làm lớn chuyện này là vì không muốn làm cho nàng xấu mặt, mà nàng ta lại không biết tốt xấu, hết lần đến lần khác khiến mình phải lâm vào hoàn cảnh hiện tại.
"Trầm Thiên Thiên, ta hỏi lần nữa, ngươi đã đánh cược thì phải chịu thua phải không?" Tư Mã viện trưởng lại hỏi.
Trầm Thiên Thiên ngẩn người, ngẩng đầu lên, thấy Trầm Vi Ngưng đứng bên cạnh Tư Mã viện trưởng, trên người vận trang phục học viện màu tuyết trắng cao quý "hàm kiếm bạch xà", đối lập với nàng ta, một thân áo bào màu vàng đất quả thực giống như con giun ngọ nguậy trên mặt đất!
Nàng ta oán hận, không cam lòng, có chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua dưới tay Trầm Vi Ngưng!
"Ta không có thua! Ta vẫn có thể tiếp tục tìm chứng cứ! Ta cùng Trầm Vi Ngưng ước định hết rồi, cho dù tìm cả đời cũng được! Trước khi ta tìm được chứng cứ tỷ ta một bước cũng không được rời khỏi Huyền Vũ Viện!"
"Đã đến mức này ngươi vẫn không biết hối cải!" Bây giờ ngay cả Tư Mã viện trưởng cũng nổi giận!
Xương Minh Hầu cũng cảm thấy không ổn, bảo: "Thiên Thiên, chuyện này kệ đi!"
Làm ầm ĩ quá khó coi với Huyền Vũ Viện, Trầm gia họ về sau khó mà lăn lộn ở Thiên Khải Quốc!
"Phụ thân, tỷ ta chỉ là một phế vật, nhốt tỷ ta cả đời Trầm gia chúng ta cũng không mất gì!" Trầm Thiên Thiên tràn ngập hận ý nói.
Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Vi Ngưng, kỳ hạn tìm chứng cứ là cả đời, đây là do Trầm Vi Ngưng tự tìm!
"Phế vật?" Tư Mã viện trưởng bị lời của Trầm Thiên Thiên nói chọc cười.
Bốn vị trưởng lão cũng bật cười, nhìn Trầm Thiên Thiên như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Xương Minh Hầu và Trầm Thiên Thiên đều bị cười như vậy thì thấy quái lạ, lông tơ trên người dựng đứng, có cảm giác bọn họ giống như hai con khỉ* đang bị người ta nhìn.
[*Đoạn này chắc Lộ Phi chơi chữ. Chữ "hầu" /侯/ trong "Xương Minh Hầu" (tước vị của Trầm Đình) nếu thêm bộ "khuyển" /犭/ (chỉ thú) phía trước sẽ thành chữ "hầu" /猴/ trong "hầu tử" /猴子/ nghĩ là con khỉ. Hai chữ "hầu" này đều đọc giống nhau.]
"Trầm hầu gia, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết con bé khởi động lại linh trận khảo nghiệm sao?"
Viêm Diệc Trạch ho nhẹ một tiếng, sâu sắc mặc niệm cho chỉ số thông minh của hai cha con này.
"Cái, cái gì cơ?" Xương Minh Hầu suýt chút nữa cắn lưỡi, tức khắc hít một hơi lạnh.
Hắn thiên phú không cao, cho nên đều tranh quyền đoạt lợi trên triều đình, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không biết gì về tu luyện.
Khởi động lại linh trận khảo thí là có ý gì, yêu cầu gì, hẳn không có ai là không biết!
Đầu óc chập mạch trong nháy mắt, sau đó hắn cuối cùng cũng hiểu ra!
Thảo nào hôm nay Trầm Vi Ngưng vận trang phục sắc tuyết trắng của học viện! Đây chính là đãi ngộ của trực hệ đệ tử Huyền Vũ Viện đó a!
"Nó, nó thông qua (khảo thí)?" Xương Minh Hầu cảm thấy tim đập rất nhanh, gần như vọt ra khỏi lồng ngực, "Linh, linh mạch cấp mười a......"
- -
Lời của tác giả Lộ Phi:
Bộ này thực sảng thực sủng, tin ta đi! Cầu vote!
Nàng ta đúng là không thể đánh đồng với Vi Ngưng.
"Ngươi không biết mình thua ở đâu, vậy ta hỏi ngươi, hàm răng của Tiền Nhu hay viên đá này cứng hơn?" Tư Mã viện trưởng hỏi.
Trầm Thiên Thiên sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc bỗng có chút sáng sủa, sắc mặt tái xanh, nhất thời không thốt nên lời.
"Đá sao có thể cứng hơn răng?" Viêm Diệc Trạch tận lực quét sạch độ hảo cảm của mình, "Cho nên, nếu Trầm Vi Ngưng dùng viên đá này làm ám khí ném bể hàm răng Tiền Nhu, viên đá này cũng nát, cho dù không nát, cũng không thể nguyên vẹn như vậy. Nếu rót quá nhiều linh lực vào viên đá này, trên bề mặt của nó cũng sẽ xuất hiện vết rạn."
Môi Trầm Thiên Thiên run rẩy, hai chân mềm nhũn, ngã xuống bên cạnh Tiền Nhu đang há mồm trợn mắt, tưởng chừng như mặt không còn chút máu.
Sai lầm cấp thấp như vậy của nàng ta...... Nhưng mà nàng ta cũng không hiểu a! Phụ thân cũng đâu có nói gì, nàng cứ nghĩ không có sơ hở gì!
Bây giờ ngẫm lại, vừa rồi phụ thân vẫn luôn muốn làm lớn chuyện này là vì không muốn làm cho nàng xấu mặt, mà nàng ta lại không biết tốt xấu, hết lần đến lần khác khiến mình phải lâm vào hoàn cảnh hiện tại.
"Trầm Thiên Thiên, ta hỏi lần nữa, ngươi đã đánh cược thì phải chịu thua phải không?" Tư Mã viện trưởng lại hỏi.
Trầm Thiên Thiên ngẩn người, ngẩng đầu lên, thấy Trầm Vi Ngưng đứng bên cạnh Tư Mã viện trưởng, trên người vận trang phục học viện màu tuyết trắng cao quý "hàm kiếm bạch xà", đối lập với nàng ta, một thân áo bào màu vàng đất quả thực giống như con giun ngọ nguậy trên mặt đất!
Nàng ta oán hận, không cam lòng, có chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua dưới tay Trầm Vi Ngưng!
"Ta không có thua! Ta vẫn có thể tiếp tục tìm chứng cứ! Ta cùng Trầm Vi Ngưng ước định hết rồi, cho dù tìm cả đời cũng được! Trước khi ta tìm được chứng cứ tỷ ta một bước cũng không được rời khỏi Huyền Vũ Viện!"
"Đã đến mức này ngươi vẫn không biết hối cải!" Bây giờ ngay cả Tư Mã viện trưởng cũng nổi giận!
Xương Minh Hầu cũng cảm thấy không ổn, bảo: "Thiên Thiên, chuyện này kệ đi!"
Làm ầm ĩ quá khó coi với Huyền Vũ Viện, Trầm gia họ về sau khó mà lăn lộn ở Thiên Khải Quốc!
"Phụ thân, tỷ ta chỉ là một phế vật, nhốt tỷ ta cả đời Trầm gia chúng ta cũng không mất gì!" Trầm Thiên Thiên tràn ngập hận ý nói.
Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Vi Ngưng, kỳ hạn tìm chứng cứ là cả đời, đây là do Trầm Vi Ngưng tự tìm!
"Phế vật?" Tư Mã viện trưởng bị lời của Trầm Thiên Thiên nói chọc cười.
Bốn vị trưởng lão cũng bật cười, nhìn Trầm Thiên Thiên như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Xương Minh Hầu và Trầm Thiên Thiên đều bị cười như vậy thì thấy quái lạ, lông tơ trên người dựng đứng, có cảm giác bọn họ giống như hai con khỉ* đang bị người ta nhìn.
[*Đoạn này chắc Lộ Phi chơi chữ. Chữ "hầu" /侯/ trong "Xương Minh Hầu" (tước vị của Trầm Đình) nếu thêm bộ "khuyển" /犭/ (chỉ thú) phía trước sẽ thành chữ "hầu" /猴/ trong "hầu tử" /猴子/ nghĩ là con khỉ. Hai chữ "hầu" này đều đọc giống nhau.]
"Trầm hầu gia, Trầm Vi Ngưng là nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết con bé khởi động lại linh trận khảo nghiệm sao?"
Viêm Diệc Trạch ho nhẹ một tiếng, sâu sắc mặc niệm cho chỉ số thông minh của hai cha con này.
"Cái, cái gì cơ?" Xương Minh Hầu suýt chút nữa cắn lưỡi, tức khắc hít một hơi lạnh.
Hắn thiên phú không cao, cho nên đều tranh quyền đoạt lợi trên triều đình, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không biết gì về tu luyện.
Khởi động lại linh trận khảo thí là có ý gì, yêu cầu gì, hẳn không có ai là không biết!
Đầu óc chập mạch trong nháy mắt, sau đó hắn cuối cùng cũng hiểu ra!
Thảo nào hôm nay Trầm Vi Ngưng vận trang phục sắc tuyết trắng của học viện! Đây chính là đãi ngộ của trực hệ đệ tử Huyền Vũ Viện đó a!
"Nó, nó thông qua (khảo thí)?" Xương Minh Hầu cảm thấy tim đập rất nhanh, gần như vọt ra khỏi lồng ngực, "Linh, linh mạch cấp mười a......"
- -
Lời của tác giả Lộ Phi:
Bộ này thực sảng thực sủng, tin ta đi! Cầu vote!
Tác giả :
Lộ Phi