Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!
Chương 26: Tuyệt thế thiên tài (6)
Nói đùa, ở trước mặt một thiên tài mới mười lăm tuổi có thể thắp sáng mười cột linh trụ, linh mạch cấp 1 đó là thứ đồ chơi gì? Làm sao có thể xứng đánh đồng với nàng?
"Lúc trước mỗi lần tu luyện ta đều có cảm giác linh mạch bị đọng lại không thông, bởi vậy toàn bộ linh lực cũng không có tiến bộ, hai hôm nay không biết như thế nào, cảm giác ứ đọng đột nhiên biến mất, linh lực so với lúc trước dường như tăng thêm một ít." Trầm Vi Ngưng bình bình đạm đạm mà nói.
Nhưng lời tự thuật bình thản này tới tai viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão lại giống như sóng to gió lớn.
Hóa ra là một thiên tài không bị mai một*, một viên minh châu* phủ bụi trần a!
Bọn họ thật là mắt bị mù, suýt chút nữa liền bỏ lỡ một viên bảo thạch* tốt như vậy!
(*Mai một là bị chôn vùi lấp đi, bị phai mờ, lãng quên, chỉ sự tài năng không được thể hiện đúng thời. Minh châu=viên ngọc sáng, viên ngọc quý. Bảo thạch=đá quý.)
Còn may rằng nàng không có vì vậy mà chạy đến Viện khác nha, nếu không bọn họ chỉ có nước khóc đến chết.
"Trầm Vi Ngưng, tuy rằng trước đây cấp bậc linh mạch của con quá thấp, nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, con bây giờ là linh mạch cấp mười sáu, phóng mắt toàn bộ Huyền Vũ Viện không ai có thể so sánh được với con."
Một người đàn ông độ chừng trung niên mặt trắng râu dài, vận một thân đạo bào*, tay cầm phất trần mở miệng nói.
(*Đạo bào là áo đạo sĩ.)
Trầm Vi Ngưng nhận ra người này đúng là Đông điện trưởng lão Từ Thanh Dương trước đây đem Trầm Vi Ngưng từ bên ngoài cứu về.
Lời này của Đông điện trưởng lão, đạt được sự nhất trí tán đồng của viện trưởng cùng ba vị trưởng lão còn lại.
Linh mạch cấp mười sáu a! Nàng mới mười lăm tuổi mà thôi!
Thăng từ linh mạch cấp một đến linh mạch cấp mười sáu, làm sao có thể nói thành chỉ tăng một chút?
Cho dù chỉ là nhận thấy một cấp linh mạch cũng đã khác nhau như trời với đất, linh mạch càng lên cao, chênh lệch lại càng lớn, đặc biệt là cảnh giới sau khi đột phá mỗi mười cấp kia càng là một loại tư chất bay vọt!
Hiện tại Trầm Vi Ngưng đã vượt qua linh mạch cấp 10, từ Tụ Linh cảnh trực tiếp thăng cấp đến Ngưng Linh cảnh.
Ngẫm lại các lão gia hỏa bọn họ, đều đã gần một trăm tuổi, cùng lắm cũng chỉ là Dung Linh cảnh cấp 21-30.
Tương lai của nha đầu này, quả thực là phô vàng còn được khảm thêm đá quý!
"Đúng vậy, Trầm Vi Ngưng, con về sau liền đại diện Huyền Vũ Viện của chúng ta, nhất định không thể tự coi nhẹ mình." Viện trưởng cũng vuốt râu nói.
Ba vị trưởng lão cùng gật đầu.
Trầm Vi Ngưng đúng lúc mà thể hiện ra một chút biểu tình "thụ sủng nhược kinh"*, nói: "Đa tạ viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão, đệ tử vẫn là tu vi sơ kỳ*, căn cơ* bất ổn, về sau còn nhờ sư trưởng nhiều dạy dỗ nhiều lắm."
(*Được yêu thương, sủng ái mà lo sợ. *Sơ kỳ: sơ là ban sơ; kỳ là thời, là giai đoạn. *Căn cơ là nền tảng, căn bản...v.v)
"Tốt, tốt, không màng hơn thua, có phong phạm của tuyệt thế cao thủ rồi đó." Viện trưởng không khỏi quá đỗi vui mừng.
Trên thế giới này, tất cả thiên tài đều ngang ngược hống hách, không coi ai ra gì, đặc biệt là mấy tên có cấp bậc biến thái như Chu Tước viện cùng Thanh Long Viện kia.
Nhưng bây giờ học sinh trong môn hạ của mình cũng không có kém mấy tên biến thái kia, quan trọng là còn có lòng như vậy, làm sao bọn họ không vui mừng cho được?
"Từ bây giờ con trực tiếp thăng làm trực hệ đệ tử, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói cho ta, nếu không có ta thì bốn vị trưởng lão cũng sẽ lo cho con."
Viện trưởng dĩ nhiên cũng biết tình cảnh của Trầm Vi Ngưng ở Huyền Vũ Viện cùng với những đồn đãi bị Ma tộc làm bẩn đó.
Nhưng bây giờ, cái gì mà xuất thân ti tiện? Cái gì mà bị Ma tộc làm bẩn? Tất cả không quan trọng!
"Đa tạ viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão." Trầm Vi Ngưng hơi hành lễ.
Năm lão nhân nhìn nàng quả thực giống như nhìn bảo thạch trân quý nhất trên thế giới, hận không thể đem tròng mắt dán lên người nàng, ánh mắt như vậy khiến Mặc Vô Cực khó chịu.
Ôm Trầm Vi Ngưng quay sang sau lưng mình như bảo bọc cho con, hắn lạnh lùng nói: Ngưng Ngưng vừa rồi phóng thích linh lực, thân thể không khỏe, phải về nghỉ ngơi!"
Trầm Vi Ngưng im lặng, cái tên này, dục vọng độc chiếm có cần nghiêm trọng như vậy không?
"Lúc trước mỗi lần tu luyện ta đều có cảm giác linh mạch bị đọng lại không thông, bởi vậy toàn bộ linh lực cũng không có tiến bộ, hai hôm nay không biết như thế nào, cảm giác ứ đọng đột nhiên biến mất, linh lực so với lúc trước dường như tăng thêm một ít." Trầm Vi Ngưng bình bình đạm đạm mà nói.
Nhưng lời tự thuật bình thản này tới tai viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão lại giống như sóng to gió lớn.
Hóa ra là một thiên tài không bị mai một*, một viên minh châu* phủ bụi trần a!
Bọn họ thật là mắt bị mù, suýt chút nữa liền bỏ lỡ một viên bảo thạch* tốt như vậy!
(*Mai một là bị chôn vùi lấp đi, bị phai mờ, lãng quên, chỉ sự tài năng không được thể hiện đúng thời. Minh châu=viên ngọc sáng, viên ngọc quý. Bảo thạch=đá quý.)
Còn may rằng nàng không có vì vậy mà chạy đến Viện khác nha, nếu không bọn họ chỉ có nước khóc đến chết.
"Trầm Vi Ngưng, tuy rằng trước đây cấp bậc linh mạch của con quá thấp, nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, con bây giờ là linh mạch cấp mười sáu, phóng mắt toàn bộ Huyền Vũ Viện không ai có thể so sánh được với con."
Một người đàn ông độ chừng trung niên mặt trắng râu dài, vận một thân đạo bào*, tay cầm phất trần mở miệng nói.
(*Đạo bào là áo đạo sĩ.)
Trầm Vi Ngưng nhận ra người này đúng là Đông điện trưởng lão Từ Thanh Dương trước đây đem Trầm Vi Ngưng từ bên ngoài cứu về.
Lời này của Đông điện trưởng lão, đạt được sự nhất trí tán đồng của viện trưởng cùng ba vị trưởng lão còn lại.
Linh mạch cấp mười sáu a! Nàng mới mười lăm tuổi mà thôi!
Thăng từ linh mạch cấp một đến linh mạch cấp mười sáu, làm sao có thể nói thành chỉ tăng một chút?
Cho dù chỉ là nhận thấy một cấp linh mạch cũng đã khác nhau như trời với đất, linh mạch càng lên cao, chênh lệch lại càng lớn, đặc biệt là cảnh giới sau khi đột phá mỗi mười cấp kia càng là một loại tư chất bay vọt!
Hiện tại Trầm Vi Ngưng đã vượt qua linh mạch cấp 10, từ Tụ Linh cảnh trực tiếp thăng cấp đến Ngưng Linh cảnh.
Ngẫm lại các lão gia hỏa bọn họ, đều đã gần một trăm tuổi, cùng lắm cũng chỉ là Dung Linh cảnh cấp 21-30.
Tương lai của nha đầu này, quả thực là phô vàng còn được khảm thêm đá quý!
"Đúng vậy, Trầm Vi Ngưng, con về sau liền đại diện Huyền Vũ Viện của chúng ta, nhất định không thể tự coi nhẹ mình." Viện trưởng cũng vuốt râu nói.
Ba vị trưởng lão cùng gật đầu.
Trầm Vi Ngưng đúng lúc mà thể hiện ra một chút biểu tình "thụ sủng nhược kinh"*, nói: "Đa tạ viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão, đệ tử vẫn là tu vi sơ kỳ*, căn cơ* bất ổn, về sau còn nhờ sư trưởng nhiều dạy dỗ nhiều lắm."
(*Được yêu thương, sủng ái mà lo sợ. *Sơ kỳ: sơ là ban sơ; kỳ là thời, là giai đoạn. *Căn cơ là nền tảng, căn bản...v.v)
"Tốt, tốt, không màng hơn thua, có phong phạm của tuyệt thế cao thủ rồi đó." Viện trưởng không khỏi quá đỗi vui mừng.
Trên thế giới này, tất cả thiên tài đều ngang ngược hống hách, không coi ai ra gì, đặc biệt là mấy tên có cấp bậc biến thái như Chu Tước viện cùng Thanh Long Viện kia.
Nhưng bây giờ học sinh trong môn hạ của mình cũng không có kém mấy tên biến thái kia, quan trọng là còn có lòng như vậy, làm sao bọn họ không vui mừng cho được?
"Từ bây giờ con trực tiếp thăng làm trực hệ đệ tử, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói cho ta, nếu không có ta thì bốn vị trưởng lão cũng sẽ lo cho con."
Viện trưởng dĩ nhiên cũng biết tình cảnh của Trầm Vi Ngưng ở Huyền Vũ Viện cùng với những đồn đãi bị Ma tộc làm bẩn đó.
Nhưng bây giờ, cái gì mà xuất thân ti tiện? Cái gì mà bị Ma tộc làm bẩn? Tất cả không quan trọng!
"Đa tạ viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão." Trầm Vi Ngưng hơi hành lễ.
Năm lão nhân nhìn nàng quả thực giống như nhìn bảo thạch trân quý nhất trên thế giới, hận không thể đem tròng mắt dán lên người nàng, ánh mắt như vậy khiến Mặc Vô Cực khó chịu.
Ôm Trầm Vi Ngưng quay sang sau lưng mình như bảo bọc cho con, hắn lạnh lùng nói: Ngưng Ngưng vừa rồi phóng thích linh lực, thân thể không khỏe, phải về nghỉ ngơi!"
Trầm Vi Ngưng im lặng, cái tên này, dục vọng độc chiếm có cần nghiêm trọng như vậy không?
Tác giả :
Lộ Phi