Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 8 - Chương 8
CHƯƠNG 8
Phượng Minh nhảy dựng, vội la lên: “Đúng, mặc kệ thế nào, phải đi gặp Tiêu. . . . . .” Nhớ tới kiếm sư thần bí kia rất có thể là thân sinh phụ thân của mình(của thân thể này), trong lòng có điểm cổ quái, rồi nói tiếp: “. . . . . . Tiêu Thánh Sư. Hắn là sư phụ Dung Điềm , biết đệ tử yêu thích nhất bị trúng độc, như thế nào cũng sẽ giúp đi.”
Dung Điềm cũng đứng lên, biểu tình lại không lạc quan như Phượng Minh, cười khổ nói: “Ngươi không biết thái độ làm người của tiên sinh, mới có thể nghĩ sự tình đơn giản như vậy.”
Mị Cơ nâng lên đôi mắt thất thần, nhìn bọn họ, khẽ thở dài: ” Nếu Đại vương tin ta, Bác Lăng vương tử cùng Tam công chúa tạm ở lại chỗ này đi, trước khi Đại vương trở về, ta cam đoan hai người bọn họ sẽ không ly khai.”
Hai người này hại Dung Điềm trúng độc, nếu lại rơi vào trong tay Dung Hổ, không chết cũng phải mất một tầng da. Mị Cơ dù sao cũng không muốn thấy vị vương tộc cuối cùng của cố hương bị tra tấn, tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận vì chuyện này, vẫn mở miệng hướng Dung Điềm xin người .
Tam công chúa hơi kinh ngạc, cảm kích liếc Mị Cơ một cái.
Dung Điềm cười khổ lắc đầu: “Ta sao lại không tin ngươi? Bọn họ ở chỗ này, Dung Hổ lui về gian ngoài, dẫn người hộ vệ bốn phía đi.”
Dung Hổ vâng lệnh, dẫn bọn thị vệ lui ra ngoài.
Bác Lăng biết tạm thời đứng dưới sự bảo vệ của Mị Cơ, cuối cùng thả lỏng một chút, gã ở dưới bàn nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại của Tam công chúa đang căng thẳng, quay đầu ôn nhu nhìn Tam công chúa.
Dung Điềm vốn muốn một mình đi gặp Tiêu Túng , đề nghị này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt khó coi của Phượng Minh giống như muốn khóc đến nơi. Dung Điềm không có biện pháp, đành phải mang cậu đi gặp Tiêu Túng .
Ra khỏi khuê phòng của Mị Cơ ,ban đêm khá mát, gió đêm lướt qua trước mặt, một chút quấn quít lấy người không tha. Nếu đổi lại ngày thường, Phượng Minh nhất định vui vẻ thoải mái, lúc này tâm tình hai người đều phi thường nặng nề, một chút khoái hoạt cũng không dậy nổi.
Liệt Nhi nhận được tin, đã nghênh đón ở bên ngoài, lo lắng hướng hai người hành lễ xong, không dám quấy rầy Dung Điềm cùng Phượng Minh , dẫn vài tên thị vệ xa xa đi theo sau.
Tiêu Thánh Sư thích thanh tịnh, tẩm viện ở một chỗ khác trong doanh địa, cách viện tử của Mị Cơ một đoạn lộ trình dài.
Hai người bước đi dưới ánh trăng trầm mặc.
“Ta tới bây giờ chưa từng nghe qua danh tự của Diêu Duệ phu nhân, cũng chưa nghe Dung Hổ đề cập qua.” Phượng Minh đánh vỡ yên tĩnh.
Dung Điềm thản nhiên đáp: “Là ta muốn Dung Hổ không đề cập tới danh tự của nàng. Nữ nhân này. . . . . . Ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gặp nàng.”
Phượng Minh khó hiểu hỏi: ” Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì?”
“Nghe nói trước đây nàng là quý tộc Yến Đình, là một tay độc thuật quỷ dị đáng sợ. Nữ nhân này chẳng những vô tình, hơn nữa không tuân theo lẽ thường, thường thường không có chút duyên cớ đã hạ thủ hại người , cho dù là người lạ cùng nàng không có quan hệ gì, chỉ cần nàng cao hứng, sẽ hạ độc hại người .”
Phượng Minh nghe được mặt mày nhăn lại, mẫu thân của cậu ( thân thể này) cư nhiên là nữ nhân như vậy?
Ở hiện đại cậu cũng đã là cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua yêu thương của phụ mẫu, hiện tại xuất hiện hai người có thể là phụ mẫu (chí ít là của thân thể này), mặc kệ dùng lý trí kiềm chế như thế nào, vẫn là nhịn không được có vài phần hâm mộ chủ nhân cũ của thân thể này.
An Hà so với cậu may mắn hơn một chút, đại khái là phương diện thân nhân này đi.
Dung Điềm hiển nhiên cũng chưa hề nghĩ tới phụ mẫu của An Hà vẫn còn sống, hơn nữa đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy: “An Hà là một người yếu đuối vô năng như vậy, lại có phụ mẫu như vậy, còn có một nhi tử thông minh hoạt bát, tình nhân yêu hắn hết lòng.”
Trong lòng Phượng Minh cũng đang nghĩ đến điểm này, thuận miệng đáp: “Ta có một mình ngươi là đủ rồi.”
Dung Điềm đột nhiên dừng bước, Phượng Minh thiếu chút nữa đụng phải.
“Làm sao vậy?”
Dung Điềm nhìn cậu chăm chú, vào ban đêm, ánh mắt hắn phát ra quang mang chói lọi.
“Phượng Minh, ngươi biết Tình nhân huyết là loại độc gì không?” Dung Điềm đột nhiên hỏi.
Phượng Minh nhất thời khẩn trương : “Không phải là một loại độc thôi sao?”
“Độc dược cũng có độc tính bất đồng.” Dung Điềm cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng trả lời: “Người trúng Tình nhân huyết, mọi chuyện khác đều giống như thường nhân, chỉ có điểm khác là. . . . . .”
Hắn dừng một chút.
Phượng Minh khó hiểu ngẩng đầu: “Ân?”
“. . . . . . Người trúng độc không thể cùng người mình yêu thương thân cận da thịt.”
“Không thể thân cận da thịt?” Phượng Minh trừng lớn: “Như thế nào mới tính là thân cận da thịt?”
“Thân thể da thịt tuyệt không thể chạm nhau, nếu không hai người sẽ lập tức bị mất mạng.”
Nói chính xác là, chẳng những không thể ân ái trên giường, mà còn không thể ôm ôm ấp ấp, không thể hôn môi.
Cho dù chỉ là động tác cầm bàn tay nhỏ bé thuần khiết như vậy, cũng sẽ lập tức phát độc đi đời nhà ma.(seo lại có thứ độc quái gở thế không bít,ta hận ah,còn đâu xôi thịt của ta nữa)
Độc tính này, thật sự cùng thư bức hôn của Diêu Duệ phu nhân giống nhau, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(đại ý là xưa nay chưa có ai) khiến kẻ khác vỗ tay tán dương. . . . . .
Phượng Minh liền rên rỉ : “Nói như vậy, hiện tại ngươi ai cũng không thể tiếp xúc ?”
“Chỉ có ngươi.” Dung Điềm cũng vì độc tính này phi thường buồn khổ: “Chỉ có người yêu thương nhất không thể đụng vào, những người khác đều không sao cả.”
Phượng Minh chỉ cảm thấy đầu phát đau từng đợt.(Minh đang đau khổ kìa.bùn wá đi)
Xem ra chỉ có thể đặt hy vọng vào Tiêu Thánh Sư, hy vọng hắn còn có chút đạo đức cơ bản, ngoan ngoãn mà thú lão mẹ của nhi tử mình vào cửa, để tân nương tử nhanh đem giải dược đến.
Tiêu Thánh Sư tuy rằng có được sự nghiệp hàng vận (vận tải đường thuỷ) kiếm tiền nhiều nhất thiên hạ, nhưng không phải người thích chơi đùa xa hoa. Ngược lại, hắn coi trọng sự tự nhiên, coi trọng tu vi bản thân hơn xa truy đuổi danh lợi.
Khi Dung Điềm cùng Phượng Minh đi vào tẩm viện của Tiêu Túng, hắn đã đi ngủ.
Người tới nếu không phải là ái đồ Dung Điềm của Tiêu Túng, thêm biểu tình nghiêm trọng nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, tùy tùng của Tiêu Túng tuyệt không dám vào phòng quấy rầy Tiêu Túng đã đi vào giấc ngủ.
Ở ngoài sân cung kính đợi trong chốc lát, hai người được thỉnh vào phòng khách.
Tiêu Túng bị đánh thức không có một chút bộ dáng mơ màng, bất kể lúc nào, hắn luôn đạm nhiên mà thanh tỉnh, ngẫu nhiên nhìn lướt qua, có thể kinh hãi nhìn thấy quang mang sắc bén trong con ngươi hắn.
Người này là một thanh bảo kiếm tùy lúc có thể ra khỏi vỏ.
“Có chuyện gì?”
Dung Điềm quý vi Tây Lôi Đại vương, nhìn thấy Tiêu Túng trầm ổn tiêu sái đi ra từ sau cửa, vẫn lập tức đứng lên, cung kính hành lễ, đáp: “Đánh thức tiên sinh , đích thật có chuyện đột nhiên xảy ra.”
Hắn đem chuyện tối nay nhìn thấy Bác Lăng cùng Tam công chúa đơn giản nói một lần, tựa hồ biết Tiêu Túng không có nhiều kiên nhẫn lắng nghe chuyện này, lập tức chuyển trọng điểm tới trên người Diêu Duệ phu nhân.
Nghe thấy danh tự này,Tiêu Túng vẫn thờ ơ mới hơi nghiêng người một chút.
“Là nàng?”
Dung Điềm thừa cơ hỏi: “Tiên sinh thật sự nhận thức Diêu Duệ phu nhân?”
Tiêu Túng thở dài, thản nhiên cười nói: “Chúng ta đâu chỉ là nhận thức.”
Phượng Minh nghe phân phó của Dung Điềm, vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh không chen vào nói. Lúc này nghe Tiêu Túng vừa nói như thế, tim đập mạnh một cái, hiểu được Diêu Duệ phu nhân không có nói hưu nói vượn, Tiêu Túng quả thật vô cùng có khả năng chính là phụ thân của cậu (thân thể này).
Không nhịn được âm thầm trao đổi một ánh mắt với Dung Điềm.
Vấn đề kế tiếp, liền phi thường mấu chốt .
Dung Điềm suy tính kỹ càng một phen, mới trầm giọng hỏi: “Diêu Duệ phu nhân nói với Bác Lăng, nàng từng vì tiên sinh sinh hạ một nhi tử, hiện tại đã trưởng thành.”
Phượng Minh khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Tiêu Túng.
Tiêu Túng lại vẫn là biểu tình lạnh nhạt, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhi tử của ta đã trưởng thành.” Quay đầu, tầm mắt chuyển qua trên người Phượng Minh: “Hắn chính là Minh Vương .”
Từ lúc trong yến hội Dung Điềm có thể đoán được khi Tiêu Túng muốn xem bàn tay Phượng Minh ,Tiêu Túng đã biết việc này, hiện tại bất quá chỉ kiểm chứng mà thôi.
Phượng Minh lại phi thường kinh ngạc: “Tiêu. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi biết ta là nhi tử của ngươi?”
“Không sai, ta từng xem qua tay ngươi một lần lúc ngươi sinh ra, trong dạ yến, ta đã nhận ra được .” Tiêu Túng nói: “Tayngười giống như mặt người , đều có thể xem như dấu hiệu nhận thức. Theo ý ta, tay so với mặt càng đáng tin hơn. Bàn tay lúc nhỏ cùng sau khi thành niên tuy rằng sẽ xuất hiện biến hóa, nhưng vẫn có vân tay có thể tìm ra. Chỉ cần cho ta xem qua tay ngươi một lần, từ nay về sau ta có thể nhận ra ngươi.” (má ơi,còn ghê hơn CSI lun,cam bái hạ phong ahh)
Nguyên lai hắn không chỉ là kiếm sư nổi tiếng thiên hạ, còn là một chuyên gia về bàn tay.
Dung Điềm nghĩ sâu xa hơn so với Phượng Minh, hỏi Tiêu Túng: ” Nếu Tiên sinh cùng Phượng Minh phụ tử xa cách gặp lại, trong dạ yến vì cái gì không lập tức nhận thức nhau?”
Tiêu Túng chưởng quản hàng vận của các quốc gia, nhóm thủ hạ, sát thủ ,người tài ba vô số, bản thân lại là bậc thầy kiếm thuật, thật sự là có đủ hắc bạch lưỡng đạo. Phượng Minh có một phụ thân như vậy, sau này ai muốn bính cậu đều phải hảo hảo lo lắng.
Tiêu Túng tựa hồ chưa từng lo lắng qua về chuyện nhận thức, đối Dung Điềm lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, ngươi đã là đệ tử có thiên tư nhất của ta, lại không thể hiểu được ý nghĩa theo đuổi đỉnh cao của kiếm thuật.”
“Ta lúc trẻ thì đối với kiếm thuật thể hiện thiên phú xuất sắc, đến khi hai mươi tuổi, đã không người nào có thể đánh bại ta. Bắt đầu từ khi đó, ta quyết định dùng cả đời nghiên cứu kiếm đạo.” Tiêu Túng lộ ra ánh mắt hoài niệm : “Khi ta hai mươi lăm tuổi, bỗng nhiên hiểu được kiếm thuật là một con đường dài không có điểm cuối, nhưng sinh mệnh của con người thì có điểm cuối .”
“Nga!” Phượng Minh đột nhiên hiểu ra: “Cho nên ngươi cùng Diêu Duệ phu nhân định sinh một người thừa kế.”
Tiêu Túng từ sau khi thừa nhận mình là phụ thân của Phượng Minh thì không để ý nhiều tới cậu, giống như nhi tử này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì cả, lúc này nghe Phượng Minh nói, mới nghiêng đầu nhìn cậu, đáp: “Muốn tìm một nữ nhân thiên phú sinh hạ tử tự (con nối dòng) hợp ý ta, nói dễ hơn làm. Lúc ấy ta đã vang danh thiên hạ, sự nghiệp hàng vận gia truyền cũng như mặt trời ban trưa, chỉ cần ta mở miệng, nữ tử tất cả quốc gia sẽ lập tức gật đầu.”(chảnh ớn lun)
Lời này tuy rằng hơi khoa trương một chút, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, điều kiện của Tiêu Túng năm đó cũng không thể bắt bẻ được , hơn nữa bản nhân hắn đến bây giờ đều thanh dật tuấn nhã như vậy, khi còn trẻ càng nhất định là một mỹ nam tử.
Một đế vương kim cương siêu cấp cổ đại.
Phượng Minh nghĩ về cảnh tượng năm xưa của Tiêu Túng , mỹ nữ như mây lũ lượt kéo đến, Diêu Duệ phu nhân có thể tranh thủ cơ hội vì hắn sinh nhi tử, cũng coi như có được một lần thắng lợi.
“Tiên sinh cuối cùng đã lựa chọn Diêu Duệ phu nhân?” Dung Điềm hỏi.
“Diêu Duệ ?” Tiêu Túng đối với danh tự này cuối cùng có chút phản ứng, mỗi lần từ môi nói ra danh tự này, đều có một loại thương cảm giấu nơi sâu kín, thở dài: “Không sai, ta cuối cùng đã lựa chọn. Đoạn thời gian sống với Diêu Duệ khoái hoạt tựa như thần tiên, lần đầu tiên ta hoàn toàn đặt kiếm đạo qua một bên, chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống. Nhưng sau khi Diêu Duệ có thai, ta hiểu được mình đã sai lầm rồi.”
Phượng Minh ngạc nhiên:” Sai lầm ở đâu?”
Dung Điềm tương đối có thể lĩnh hội tâm tình của Tiêu Túng, thấp giọng nói: “Tiên sinh đã yêu Diêu Duệ phu nhân?”
” Đã yêu Diêu Duệ?” Một tia mờ mịt lướt qua trên mặt Tiêu Túng trong chớp mắt, lần nữa khôi phục thong dong ban đầu, tiếp tục hồi tưởng nói : ” Sau khi Diêu Duệ có thai, ta muốn nàng lập tức ly khai.”
Phượng Minh sợ hãi kêu lên.
Đây là đạo lý gì?
Tiêu Túng không để ý tới Phượng Minh sợ hãi kêu, mặt không chút thay đổi nói: “Ta nói với nàng, ngày sau nếu sinh hạ nhi tử, liền mang đến gặp ta. Nếu là nhi nữ,nó cũng không phải người ta cần, chúng ta về sau không cần gặp lại.”
Ánh mắt Phượng Minh nhìn Tiêu Túng nhất thời thay đổi vài phần.
Trước mặt nam nhân này, phương diện không có tâm can đủ để so sánh với Diêu Duệ phu nhân hiện tại.
Nói không chừng Diêu Duệ phu nhân biến thành cái dạng này, nam nhân này chính là đầu sỏ gây nên.
” Diêu Duệ phu nhân sinh hạ chính là nhi tử.” Dung Điềm cũng cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ nàng đối với tiên sinh tâm sinh oán hận, cuối cùng vì trả thù mà cố ý khiến Phượng Minh không thể trở về bên tiên sinh?”
“Không, nàng đúng hẹn đến gặp. Ta còn nhớ rõ nàng ôm nhi tử vừa mới sinh tới gặp ta, giống cô gái vừa mới lớn, vẻ mặt đầy nước mắt, vừa kích động lại cao hứng.”
“Vậy vì sao. . . . . .”
“Bởi vì hắn vô dụng.” Tiêu Túng lạnh lùng chặn ngang câu hỏi của Dung Điềm, nói thẳng: “Tuy rằng là thân sinh cốt nhục của ta, nhưng hắn toàn thân trên dưới, không có một chỗ giống ta. Nhất là tay để cầm kiếm, cặp tay kia của hắn, ta chỉ liếc mắt một cái, đã biết hắn vĩnh viễn cũng không thể trở thành cao thủ kiếm thuật. Không nghĩ tới nhi tử của Tiêu Túng ta, thế nhưng chính là một đồ ngốc ngay cả thiên phú cầm kiếm cũng không có, lãng phí thời gian một năm của ta. Ta muốn Diêu Duệ lập tức ôm hắn đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt ta.”
Phượng Minh đầu nổ lớn một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dung Điềm đau lòng tiến lại gần, vừa định cầm tay Phượng Minh, đột nhiên nhớ tới trên người mình có độc, kiên quyết dừng hành động, rất sợ mình sẽ kìm lòng không được đi bính cậu, nén tâm tư dời đến nơi xa một chút.
“Tiên sinh làm như vậy quá vô tình . Mẫu tử bọn họ lãng phí một năm của ngươi, ngươi lại phá hủy cả đời bọn họ, sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Dung Điềm từ trước đến nay đối với sự tự phụ tuyệt tình của Tiêu Túng không hề có câu oán giận, lần này lại nhíu mày phản bác.
Tiêu Túng ít gặp được người can đảm dám ở trước mặt mình bắt bẻ tính tình mình, không khỏi ngây người.
Với tính tình của hắn, cho dù là đệ tử tối tâm đắc của mình, chỉ cần chọc giận hắn , hạ thủ quyết không lưu tình. Lúc này ánh mắt sắc bén như đang nhìn chăm chú Dung Điềm .
Ánh mắt Dung Điềm lại trong vắt kiên nghị, không chút nào sợ hãi, ngược lại trầm giọng hỏi lại: “Tiên sinh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Trong sự yên tĩnh tràn ngập mùi nguy cơ hết sức căng thẳng, ngay cả thần kinh căng thẳng của Phượng Minh cũng mẫn cảm, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Túng.
Tiêu Túng bí hiểm đánh giá Dung Điềm một lát, gặp Dung Điềm trấn định ngang nhiên, khóe mắt thoáng nhìn bả vai nhỏ bé thẳng tắp của Phượng Minh, một bộ dáng bất cứ lúc nào thấy tình hình không ổn liền nhào qua đây, không biết vì sao, bất mãn trong lòng cũng bất tri bất giác dịu đi vài phần.
Tiêu Túng từ từ thu hồi cái nhìn chăm chú đối với Dung Điềm, thở dài một tiếng: “Ta thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Kiếm đạo là khó có thể chịu được tịch mịch, ngay từ đầu ta liền phi thường minh bạch. Nếu đã lựa chọn , sẽ không có cơ hội quay đầu lại. Đáng tiếc chính là, thiên hạ không ai có được thiên phú kiếm thuật siêu việt của ta, e rằng ta đạt đến đỉnh cao kiếm đạo, chỉ có thể theo ta tiến vào mộ phần .” Quay đầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh đương nhiên hiểu được hắn đang trách một nhi tử như mình nhìn được không dùng được, đôi tay bình thường không tốt cũng không thể trở thành kiếm thuật. Bất quá Phượng Minh tuyệt sẽ không vì điều này mà áy náy, Tiêu Túng mới phải là người cần áy náy.
Phượng Minh tức giận nói: “Không có lựa chọn không phải là ngươi, mà là Diêu Duệ phu nhân cùng nhi tử của ngươi. Bọn họ bị ngươi vứt bỏ, một người ở trong vương cung. . . . . . người kia. . . . . . ở hoàng cung bị người khi dễ. ” liếc nhìn Dung Điềm một chút : “Diêu Duệ phu nhân tính tình đại biến, thành nữ nhân đáng sợ người thấy người hận , vận mệnh bi thảm của mẫu tử này toàn bộ là vì sự chấp nhất của ngươi đối kiếm đạo gây ra. Ngươi hại một nữ nhân vô tội thành như vậy, chỉ là ích kỷ muốn một người thừa kế kiếm thuật, ngươi căn bản không biết cái gì là tình yêu.”
Dung Điềm thấy Phượng Minh càng nói càng tức giận, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Kiếm thuật Tiêu Thánh Sư đã muốn đạt tới cảnh giới kiệt xuất thiên hạ, nếu như hắn bị chọc giận, bỗng nhiên rút kiếm hướng Phượng Minh, cho dù Dung Điềm ngay trước người cậu, chỉ sợ cũng không kịp ngăn cản.
Tiêu Túng lại đặc biệt không tức giận, giống như trả lời Phượng Minh, lại giống như độc thoại, lẩm bẩm nói: “Trừ bỏ kiếm đạo, chuyện khác trong lòng ta chiếm phân lượng càng ít càng tốt. Cái gì là tình yêu, không hiểu so với bối rối tốt hơn.” Hắn chậm rãi xoay người, bóng lưng cao to đối diện Dung Điềm Phượng Minh, bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Mặt của mọi người ở trong đầu ta đều là một hình dáng, không có phân biệt. Cho nên ta cũng không nhớ rõ mặt người , chỉ nhớ rõ tay người . Nhưng một năm đó, lần đầu tiên trong đời ta lại nhớ kỹ mặt một người khác, chỉ có diện mạo của Diêu Duệ là cùng người khác bất đồng, cái mũi, ánh mắt, đôi môi đỏ mọng, má lúm đồng tiền. . . . . . Chỉ có nàng, ta có thể nhìn mặt của nàng mà nhận ra nàng.”
Hồi ức quá khứ trong nháy mắt đánh vỡ trái tim của Tiêu Túng , lời này không vô tình như vừa rồi, Dung Điềm biết tận dụng thời cơ, vội vàng nói: “Diêu Duệ phu nhân nhất định đang ở gần đây. Nàng hạ độc trên người ta, hơn nữa lưu lại thư cho tiên sinh, hy vọng có thể lại cùng một chỗ với tiên sinh. Có thể thấy được qua từng ấy năm, Diêu Duệ phu nhân vẫn yêu tiên sinh như xưa.”
Phượng Minh cho dù đối với Tiêu Túng có bất mãn, lúc này cũng biết phải rèn sắt khi còn nóng: “Hiện tại còn một cơ hội quay đầu lại trước mặt ngươi, hảo hảo quý trọng, ngươi cùng Diêu Duệ phu nhân có thể hạnh phúc .” Vậy mình cùng Dung Điềm cũng có thể có “Tính phúc” .
Dung Điềm lấy ra thư của Diêu Duệ phu nhân, hai tay đưa cho Tiêu Túng .
Tiêu Thánh Sư không có tiếp nhận, lắc đầu nói: “Không xem cũng được . Nàng hạ độc gì trên người ngươi?”
“Tình nhân huyết.”
Tiêu Túng ngạc nhiên, lập tức ngửa đầu cười dài, cười xong mới thở dài, bên môi xuất ra một tia bất đắc dĩ: ” Tính tình của nàng vẫn không thay đổi.”
Dung Điềm biết quanh co đối với Tiêu Túng không dùng được, trực tiếp hỏi: “Tiên sinh sẽ đáp ứng yêu cầu của Diêu Duệ phu nhân chứ?”
“Thú nàng ư?” Tiêu Túng không có trả lời, ngược lại cúi đầu, cẩn thận rút trường kiếm bên hông ra.
Phượng Minh chưa từng có gặp qua bảo kiếm tùy thân của vị kiếm sư này, nghĩ chắc không phải phàm vật.
Thân kiếm so với kiếm bình thường trên một tấc, màu sắc có chút ảm đạm, giản dị tự nhiên, nhưng được vững vàng nắm trong bàn tay cân xứng hữu lực của Tiêu Túng, đã có một lực uy hiếp khiến kẻ khác không dám khinh thường.
Tiêu Túng đem trường kiếm ngang tầm mắt, tay trái ở trên thân kiếm dùng tay bắn ra, thân kiếm phát ra một tiếng đinh, rung lên không ngừng.
Tiêu Túng âm trầm chăm chú nhìn thân kiếm rung động, lúc này mới nói: “Ta dùng thời gian một năm nhớ kỹ diện mạo của Diêu Duệ , sau khi phân biệt được nàng, lại dùng thời gian mười lăm năm, mới hoàn toàn quên đi bộ dáng của nàng. Từ đó về sau, ta ở trên kiếm đạo lại tiến bộ nhanh chóng.”
Trả lời của hắn giống như đầu đá, trong lòng Phượng Minh đập mạnh một chút.
Xem ra hắn là quỷ kiếm đạo, hắn là tuyệt không chịu thú Diêu Duệ phu nhân.
Vậy giải dược phải làm sao bây giờ?
Phượng Minh vì độc trên người Dung Điềm, chịu đựng tức giận, nóng nảy hỏi : “Cho dù tiên sinh không muốn thú Diêu Duệ phu nhân, kia ít nhất cũng có thể cùng chúng ta lập mưu lấy giải dược.”
“Giải dược?”
Phượng Minh thầm nghĩ, tâm lý Tiêu Túng này mất cân bằng, dùng phụ tử thân tình bình thường, tình yêu là không thể đánh động hắn, tốt nhất lấy cớ dựa trên phương diện kiếm thuật, thanh thanh giọng nói: ” Dung Điềm là đệ tử có thiên phú nhất của tiên sinh, tiên sinh đương nhiên không hy vọng sau này không có một hảo đệ tử kế thừa kiếm thuật của bản thân. Không bằng tiên sinh giả vờ đáp ứng hôn sự trước, chờ giải dược tới tay, cứu Dung Điềm, sau đó chúng ta lại thương lượng cách đối phó với Diêu Duệ phu nhân.”
Làm như vậy quả thật có chút xin lỗi mẫu thân của cậu ( thân thể này ), bất quá ai kêu Diêu Duệ phu nhân hạ độc trước đâu? Huống chi người trúng độc lại là Dung Điềm.
Khuyên bảo của Phượng Minh cùng lời Dung Điềm định nói giống nhau, Dung Điềm thấy cậu lúc này ý nghĩ rõ ràng, so với trước kia tiến bộ rất xa, không khỏi tán thưởng nhìn cậu một cái.
Tiêu Túng cũng không dễ khuyên như vậy, nghe Phượng Minh nói như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu.
Từ trước đến nay hắn không thích nói nhiều, có lẽ bởi vì trước mặt chính là nhi tử của mình cùng đệ tử tâm đắc, hơn nữa lại liên quan tới Diêu Duệ , lúc này mới ngoại lệ giải thích: “Đầu tiên, thiên phú của Dung Điềm ở trong đám đệ tử của ta hơn một chút, nhưng nói đến trở thành người thừa kế của ta, hắn còn chưa đủ tư cách.”
Phượng Minh ngạc nhiên.
Thời điểm Dung Điềm được người tán dương ngưỡng mộ thật sự rất nhiều, Phượng Minh vẫn là lần đầu tiên trực tiếp từ trong miệng người khác nghe được lời nói Dung Điềm không đủ tư cách.
Có thể thấy được người thừa kế Tiêu Túng muốn, là thiên tài kiếm thuật trong thiên tài. Yêu cầu khó khăn như vậy, Diêu Duệ phu nhân sinh không được cũng không có gì đáng trách.
Biểu tình Dung Điềm tuyệt không xấu hổ, tựa hồ lời này hắn đã sớm nghe Tiêu Túng nói qua rất nhiều lần .
“Sau đó, nữ nhân Tiêu Túng ta chọn thông minh vô cùng, rất nhiều người trong thiên hạ hận nàng thấu xương, nhiều năm qua không có một người có thể làm gì được nàng. Quỷ kế của các ngươi không lừa được nàng.”
“Nhưng độc trên người Dung Điềm nhất định phải giải a!”
Trên mặt Tiêu Túng bỗng nhiên xuất hiện một tia tiếu ý sâu xa , hỏi lại Phượng Minh: “Vì sao nhất định phải giải?”
Phượng Minh há mồm: “Bởi vì. . . . . .” Không thể thân cận da thịt, quả thực là sống không bằng chết.
Tiêu Túng nói: ” Độc của Tình nhân huyết đối với Dung Điềm có ích không hại. Rời xa tình yêu vui đùa, chuyên tâm nhất trí, kiếm thuật của hắn có khả năng tiến bộ, tuy rằng vẫn không thể vượt qua ta, nhưng đủ để đối phó những người khác .”
Đây đúng là cầm tảng đá đập vào chân mình, sao lại chuyển qua việc này a?
Mệnh của An Hà đích thực không tốt, chẳng những mẫu thân hạ độc hại người , ngay cả phụ thân cũng là một người rất khó đối phó.
Phượng Minh lại bắt đầu đau đầu, cắn răng nói: “Kiếm thuật tiến bộ có ích lợi gì? Dung Điềm thân là Tây Lôi Vương, hộ vệ ngàn vạn, mới không cần trở thành đại sư kiếm thuật gì đó.”
” Thân là Tây Lôi Vương như vậy, muốn thống nhất thiên hạ, sáng lập sự nghiệp bất hủ, càng đòi hỏi chuyên tâm nhất trí, không thể bị tình yêu ràng buộc. Nếu ngươi thật sự hy vọng Dung Điềm đạt được chí lớn, nên biết làm điều gì lúc này.”
Tiêu Túng ngày thường ít nói, tài ăn nói cư nhiên so với kiếm của hắn còn sắc bén hơn. Phượng Minh bị hắn nói như vậy, nhất thời im lặng.
Dung Điềm bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như đời người chỉ có thể đem tinh lực tập trung lên một chuyện trọng yếu nhất, như vậy ta tình nguyện đem tất cả tinh lực, tập trung ở trên người Phượng Minh . Thiên hạ cùng Phượng Minh , nếu phải lựa chọn, ta sẽ lựa chọn Phượng Minh .”
Phượng Minh tâm nhảy mạnh một cái, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tiêu Túng không ngờ Dung Điềm sẽ nói ra lời không khôn ngoan như vậy, đối với lời nói sâu sắc của Dung Điềm không cho là đúng, dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn Dung Điềm : “Tây Lôi Vương là người thông minh, vì sao lại trầm mê trong tình yêu nhục dục?”
Dung Điềm ung dung nói: “Trầm mê là một chuyện xấu hay sao? Ta trầm mê Phượng Minh tựa như tiên sinh trầm mê kiếm đạo. Ta lựa chọn Phượng Minh tựa như lúc đó tiên sinh chọn giữa kiếm đạo cùng Diêu Duệ phu nhân, cuối cùng chọn kiếm đạo.”
Tiêu Thánh Sư giễu cợt: “Chỉ là tình yêu, sao có thể so sánh với kiếm đạo?”
“Tình yêu đương nhiên có thể so sánh với kiếm đạo. Mặc kệ chúng ta lựa chọn như thế nào, lựa chọn điều gì, kỳ thật đều là vì sự thỏa mãn của bản thân chúng ta. Tiên sinh cảm thấy kiếm đạo so với Diêu Duệ phu nhân càng có thể khiến chính mình thấy thỏa mãn, ta cảm thấy Phượng Minh so với thiên hạ càng có thể khiến ta thấy thỏa mãn. Dục vọng của con người không gì hơn cái này, cho nên đủ loại lựa chọn, không ở trong đó, người ngoài căn bản không thể lý giải được .” Dung Điềm nghỉ một chút, lại nói: “Tiên sinh đối với kiếm đạo chấp nhất, không phải cũng có rất nhiều người không thể lý giải sao? Ít nhất Diêu Duệ phu nhân, nàng không thể lý giải.” (húhú,Điềm ca quá giỏi lun!!! Đập chít thằng già kia đi)
Lời này đúng là gậy ông đập lưng ông, ngay cả Tiêu Túng cũng đáp không được .
Phượng Minh thiếu chút nữa phải cố thu hồi tay, phong độ đĩnh đạc khi nói của Dung Điềm thật sự là mê chết người , nếu không có Tình nhân huyết, cậu nhất định nhào tới hung hăng hôn hắn hai cái.
Tiêu Túng cúi đầu suy nghĩ một chút, bật cười nói: “Ngươi tài hùng biện thật tốt, lại có ích gì? Diêu Duệ đối với con đường theo đuổi kiếm thuật của ta sẽ sinh ra trở ngại, ta sẽ không đáp ứng thú nàng. Chuyện của bản thân các ngươi, tự mình nghĩ cách đi.”
Phất tay áo, lại xoay vào trong phòng, không đi ra nữa.
Phượng Minh kỳ quái nhìn hắn thản nhiên rời khỏi, đôi mắt trừng lớn, đã thấy bóng dáng Tiêu Túng tiêu thất vào hành lang , lại quay đầu nhìn Dung Điềm , buông tay hỏi, “Vậy tính sao bây giờ?”
“Không tính sao hết.” Dung Điềm đối với việc Tiêu Túng ra tay giúp đỡ chuyện khẩn cấp lần này vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, cho nên thất vọng cũng không nhiều: “Tiên sinh sẽ không giúp chúng ta đối phó Diêu Duệ phu nhân.”
“Vậy giải dược. . . . . .”
“Giải dược chúng ta phải tự mình nghĩ biện pháp?”
“Hắn thật sự nhẫn tâm như vậy?” Phượng Minh lời vừa ra khỏi miệng, đã biết mình hỏi dư thừa.
Một người nam nhân ngay cả nhi tử vừa mới sinh ra của mình cũng có thể không cần, lại như thế nào sẽ vì đồ đệ không thể cùng tình nhân da thịt thân cận mà đi thú một nữ nhân mình không muốn?
Hai người ở trong phòng khách trầm mặc nửa ngày.
Phượng Minh lại hỏi: “Có biện pháp gì có thể đối phó Diêu Duệ phu nhân hay không?”
Dung Điềm lắc đầu, “Nếu ngay cả tiên sinh cũng khen ngợi bản lĩnh của nàng, nữ nhân này tuyệt không dễ đối phó như vậy.”
“Tiêu Thánh Sư lại không chịu hợp tác, xem ra muốn giả kết hôn trước lừa giải dược sau cũng là vô vọng . Không biết võ công nàng như thế nào, nếu nàng ở gần đây, có thể bắt giữ hay không?”
Dung Điềm cười khổ hỏi: “Bắt giữ nàng lại rồi làm sao? Ngươi có thể dụng hình bức nàng xuất ra giải dược?”
Cái nào cũng là tử lộ, Phượng Minh cảm thấy được đầu mình sắp nổ tung , không khỏi đáng thương hề hề nhìn Dung Điềm .
Nếu đổi lại lúc thường, chỉ cần nhìn hình dáng đáng thương này của cậu, Dung Điềm sớm nhào qua ôm cậu yêu thương ngọt ngào , giờ phút này Dung Điềm lại e sợ trốn không kịp, nhanh tránh ra hai bước, đối Phượng Minh nói: “Nhớ rõ luôn luôn nhắc nhở ta không nên chạm vào ngươi, một đầu ngón tay cũng không thể chạm.”
Phượng Minh buồn bực nghĩ muốn rống to một lần, ủ rũ cúi đầu hỏi: ” Độc này nhất định còn có phương pháp khác có thể giải.”
“Độc này giải không được. Bất quá thật sự có một phương pháp có thể để ngày sau chúng ta có thể tiếp tục da thịt thân cận.”
Phượng Minh tinh thần đại chấn: ” Sao ngươi không nói sớm.”
“Chỉ cần chúng ta không yêu nhau, chạm vào sẽ không làm cho độc phát, bởi vì độc tính của Tình nhân huyết, chỉ nhằm vào tình nhân của người trúng độc.”
Phương pháp này cơ hồ làm cho Phượng Minh ngất xỉu, vừa mới phấn chấn lên tinh thần lập tức biến mất không thấy tăm hơi, hữu khí vô lực nói: “Kia còn không bằng đợi sau khi chết rồi tính đi.”
Dung Điềm cũng đồng dạng hữu khí vô lực: “Ân, còn không bằng đợi sau khi chết rồi tính đi.”
Ngữ khí giống như đúc Phượng Minh.
Phượng Minh thấy hắn còn có tâm tình chọc ghẹo người khác, tâm tình buồn bực, đang muốn chửi rủa Dung Điềm một trận, ngẩng đầu vừa thấy, trên mặt Dung Điềm một chút dấu vết nói cười đều không có, lại thật sự cùng hắn ủ rũ, buồn bực vô cùng.
“Ngươi yên tâm. “. Sau một lúc lâu, Phượng Minh nắm tay, nghiến răng nói: “Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, bay lên trời chui xuống đất, tìm Tôn hầu tử ,Quan âm bồ tát, Jesus đại đế, thỉnh giáo Cac Mark, ta cũng nhất định —— phải khiến Tiêu Túng thú Diêu Duệ phu nhân!”
Tập hợp tri thức tinh túy cao thấp năm nghìn năm của ta, lại đấu không lại ngươi chỉ là một lão kiếm khách?
Còn là một lão kiếm khách vô tâm vô phế vứt thê bỏ tử.
Ông trời nhất định đứng về phía ta !
Phượng Minh nhảy dựng, vội la lên: “Đúng, mặc kệ thế nào, phải đi gặp Tiêu. . . . . .” Nhớ tới kiếm sư thần bí kia rất có thể là thân sinh phụ thân của mình(của thân thể này), trong lòng có điểm cổ quái, rồi nói tiếp: “. . . . . . Tiêu Thánh Sư. Hắn là sư phụ Dung Điềm , biết đệ tử yêu thích nhất bị trúng độc, như thế nào cũng sẽ giúp đi.”
Dung Điềm cũng đứng lên, biểu tình lại không lạc quan như Phượng Minh, cười khổ nói: “Ngươi không biết thái độ làm người của tiên sinh, mới có thể nghĩ sự tình đơn giản như vậy.”
Mị Cơ nâng lên đôi mắt thất thần, nhìn bọn họ, khẽ thở dài: ” Nếu Đại vương tin ta, Bác Lăng vương tử cùng Tam công chúa tạm ở lại chỗ này đi, trước khi Đại vương trở về, ta cam đoan hai người bọn họ sẽ không ly khai.”
Hai người này hại Dung Điềm trúng độc, nếu lại rơi vào trong tay Dung Hổ, không chết cũng phải mất một tầng da. Mị Cơ dù sao cũng không muốn thấy vị vương tộc cuối cùng của cố hương bị tra tấn, tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận vì chuyện này, vẫn mở miệng hướng Dung Điềm xin người .
Tam công chúa hơi kinh ngạc, cảm kích liếc Mị Cơ một cái.
Dung Điềm cười khổ lắc đầu: “Ta sao lại không tin ngươi? Bọn họ ở chỗ này, Dung Hổ lui về gian ngoài, dẫn người hộ vệ bốn phía đi.”
Dung Hổ vâng lệnh, dẫn bọn thị vệ lui ra ngoài.
Bác Lăng biết tạm thời đứng dưới sự bảo vệ của Mị Cơ, cuối cùng thả lỏng một chút, gã ở dưới bàn nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại của Tam công chúa đang căng thẳng, quay đầu ôn nhu nhìn Tam công chúa.
Dung Điềm vốn muốn một mình đi gặp Tiêu Túng , đề nghị này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt khó coi của Phượng Minh giống như muốn khóc đến nơi. Dung Điềm không có biện pháp, đành phải mang cậu đi gặp Tiêu Túng .
Ra khỏi khuê phòng của Mị Cơ ,ban đêm khá mát, gió đêm lướt qua trước mặt, một chút quấn quít lấy người không tha. Nếu đổi lại ngày thường, Phượng Minh nhất định vui vẻ thoải mái, lúc này tâm tình hai người đều phi thường nặng nề, một chút khoái hoạt cũng không dậy nổi.
Liệt Nhi nhận được tin, đã nghênh đón ở bên ngoài, lo lắng hướng hai người hành lễ xong, không dám quấy rầy Dung Điềm cùng Phượng Minh , dẫn vài tên thị vệ xa xa đi theo sau.
Tiêu Thánh Sư thích thanh tịnh, tẩm viện ở một chỗ khác trong doanh địa, cách viện tử của Mị Cơ một đoạn lộ trình dài.
Hai người bước đi dưới ánh trăng trầm mặc.
“Ta tới bây giờ chưa từng nghe qua danh tự của Diêu Duệ phu nhân, cũng chưa nghe Dung Hổ đề cập qua.” Phượng Minh đánh vỡ yên tĩnh.
Dung Điềm thản nhiên đáp: “Là ta muốn Dung Hổ không đề cập tới danh tự của nàng. Nữ nhân này. . . . . . Ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gặp nàng.”
Phượng Minh khó hiểu hỏi: ” Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì?”
“Nghe nói trước đây nàng là quý tộc Yến Đình, là một tay độc thuật quỷ dị đáng sợ. Nữ nhân này chẳng những vô tình, hơn nữa không tuân theo lẽ thường, thường thường không có chút duyên cớ đã hạ thủ hại người , cho dù là người lạ cùng nàng không có quan hệ gì, chỉ cần nàng cao hứng, sẽ hạ độc hại người .”
Phượng Minh nghe được mặt mày nhăn lại, mẫu thân của cậu ( thân thể này) cư nhiên là nữ nhân như vậy?
Ở hiện đại cậu cũng đã là cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua yêu thương của phụ mẫu, hiện tại xuất hiện hai người có thể là phụ mẫu (chí ít là của thân thể này), mặc kệ dùng lý trí kiềm chế như thế nào, vẫn là nhịn không được có vài phần hâm mộ chủ nhân cũ của thân thể này.
An Hà so với cậu may mắn hơn một chút, đại khái là phương diện thân nhân này đi.
Dung Điềm hiển nhiên cũng chưa hề nghĩ tới phụ mẫu của An Hà vẫn còn sống, hơn nữa đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy: “An Hà là một người yếu đuối vô năng như vậy, lại có phụ mẫu như vậy, còn có một nhi tử thông minh hoạt bát, tình nhân yêu hắn hết lòng.”
Trong lòng Phượng Minh cũng đang nghĩ đến điểm này, thuận miệng đáp: “Ta có một mình ngươi là đủ rồi.”
Dung Điềm đột nhiên dừng bước, Phượng Minh thiếu chút nữa đụng phải.
“Làm sao vậy?”
Dung Điềm nhìn cậu chăm chú, vào ban đêm, ánh mắt hắn phát ra quang mang chói lọi.
“Phượng Minh, ngươi biết Tình nhân huyết là loại độc gì không?” Dung Điềm đột nhiên hỏi.
Phượng Minh nhất thời khẩn trương : “Không phải là một loại độc thôi sao?”
“Độc dược cũng có độc tính bất đồng.” Dung Điềm cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng trả lời: “Người trúng Tình nhân huyết, mọi chuyện khác đều giống như thường nhân, chỉ có điểm khác là. . . . . .”
Hắn dừng một chút.
Phượng Minh khó hiểu ngẩng đầu: “Ân?”
“. . . . . . Người trúng độc không thể cùng người mình yêu thương thân cận da thịt.”
“Không thể thân cận da thịt?” Phượng Minh trừng lớn: “Như thế nào mới tính là thân cận da thịt?”
“Thân thể da thịt tuyệt không thể chạm nhau, nếu không hai người sẽ lập tức bị mất mạng.”
Nói chính xác là, chẳng những không thể ân ái trên giường, mà còn không thể ôm ôm ấp ấp, không thể hôn môi.
Cho dù chỉ là động tác cầm bàn tay nhỏ bé thuần khiết như vậy, cũng sẽ lập tức phát độc đi đời nhà ma.(seo lại có thứ độc quái gở thế không bít,ta hận ah,còn đâu xôi thịt của ta nữa)
Độc tính này, thật sự cùng thư bức hôn của Diêu Duệ phu nhân giống nhau, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(đại ý là xưa nay chưa có ai) khiến kẻ khác vỗ tay tán dương. . . . . .
Phượng Minh liền rên rỉ : “Nói như vậy, hiện tại ngươi ai cũng không thể tiếp xúc ?”
“Chỉ có ngươi.” Dung Điềm cũng vì độc tính này phi thường buồn khổ: “Chỉ có người yêu thương nhất không thể đụng vào, những người khác đều không sao cả.”
Phượng Minh chỉ cảm thấy đầu phát đau từng đợt.(Minh đang đau khổ kìa.bùn wá đi)
Xem ra chỉ có thể đặt hy vọng vào Tiêu Thánh Sư, hy vọng hắn còn có chút đạo đức cơ bản, ngoan ngoãn mà thú lão mẹ của nhi tử mình vào cửa, để tân nương tử nhanh đem giải dược đến.
Tiêu Thánh Sư tuy rằng có được sự nghiệp hàng vận (vận tải đường thuỷ) kiếm tiền nhiều nhất thiên hạ, nhưng không phải người thích chơi đùa xa hoa. Ngược lại, hắn coi trọng sự tự nhiên, coi trọng tu vi bản thân hơn xa truy đuổi danh lợi.
Khi Dung Điềm cùng Phượng Minh đi vào tẩm viện của Tiêu Túng, hắn đã đi ngủ.
Người tới nếu không phải là ái đồ Dung Điềm của Tiêu Túng, thêm biểu tình nghiêm trọng nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, tùy tùng của Tiêu Túng tuyệt không dám vào phòng quấy rầy Tiêu Túng đã đi vào giấc ngủ.
Ở ngoài sân cung kính đợi trong chốc lát, hai người được thỉnh vào phòng khách.
Tiêu Túng bị đánh thức không có một chút bộ dáng mơ màng, bất kể lúc nào, hắn luôn đạm nhiên mà thanh tỉnh, ngẫu nhiên nhìn lướt qua, có thể kinh hãi nhìn thấy quang mang sắc bén trong con ngươi hắn.
Người này là một thanh bảo kiếm tùy lúc có thể ra khỏi vỏ.
“Có chuyện gì?”
Dung Điềm quý vi Tây Lôi Đại vương, nhìn thấy Tiêu Túng trầm ổn tiêu sái đi ra từ sau cửa, vẫn lập tức đứng lên, cung kính hành lễ, đáp: “Đánh thức tiên sinh , đích thật có chuyện đột nhiên xảy ra.”
Hắn đem chuyện tối nay nhìn thấy Bác Lăng cùng Tam công chúa đơn giản nói một lần, tựa hồ biết Tiêu Túng không có nhiều kiên nhẫn lắng nghe chuyện này, lập tức chuyển trọng điểm tới trên người Diêu Duệ phu nhân.
Nghe thấy danh tự này,Tiêu Túng vẫn thờ ơ mới hơi nghiêng người một chút.
“Là nàng?”
Dung Điềm thừa cơ hỏi: “Tiên sinh thật sự nhận thức Diêu Duệ phu nhân?”
Tiêu Túng thở dài, thản nhiên cười nói: “Chúng ta đâu chỉ là nhận thức.”
Phượng Minh nghe phân phó của Dung Điềm, vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh không chen vào nói. Lúc này nghe Tiêu Túng vừa nói như thế, tim đập mạnh một cái, hiểu được Diêu Duệ phu nhân không có nói hưu nói vượn, Tiêu Túng quả thật vô cùng có khả năng chính là phụ thân của cậu (thân thể này).
Không nhịn được âm thầm trao đổi một ánh mắt với Dung Điềm.
Vấn đề kế tiếp, liền phi thường mấu chốt .
Dung Điềm suy tính kỹ càng một phen, mới trầm giọng hỏi: “Diêu Duệ phu nhân nói với Bác Lăng, nàng từng vì tiên sinh sinh hạ một nhi tử, hiện tại đã trưởng thành.”
Phượng Minh khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Tiêu Túng.
Tiêu Túng lại vẫn là biểu tình lạnh nhạt, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhi tử của ta đã trưởng thành.” Quay đầu, tầm mắt chuyển qua trên người Phượng Minh: “Hắn chính là Minh Vương .”
Từ lúc trong yến hội Dung Điềm có thể đoán được khi Tiêu Túng muốn xem bàn tay Phượng Minh ,Tiêu Túng đã biết việc này, hiện tại bất quá chỉ kiểm chứng mà thôi.
Phượng Minh lại phi thường kinh ngạc: “Tiêu. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi biết ta là nhi tử của ngươi?”
“Không sai, ta từng xem qua tay ngươi một lần lúc ngươi sinh ra, trong dạ yến, ta đã nhận ra được .” Tiêu Túng nói: “Tayngười giống như mặt người , đều có thể xem như dấu hiệu nhận thức. Theo ý ta, tay so với mặt càng đáng tin hơn. Bàn tay lúc nhỏ cùng sau khi thành niên tuy rằng sẽ xuất hiện biến hóa, nhưng vẫn có vân tay có thể tìm ra. Chỉ cần cho ta xem qua tay ngươi một lần, từ nay về sau ta có thể nhận ra ngươi.” (má ơi,còn ghê hơn CSI lun,cam bái hạ phong ahh)
Nguyên lai hắn không chỉ là kiếm sư nổi tiếng thiên hạ, còn là một chuyên gia về bàn tay.
Dung Điềm nghĩ sâu xa hơn so với Phượng Minh, hỏi Tiêu Túng: ” Nếu Tiên sinh cùng Phượng Minh phụ tử xa cách gặp lại, trong dạ yến vì cái gì không lập tức nhận thức nhau?”
Tiêu Túng chưởng quản hàng vận của các quốc gia, nhóm thủ hạ, sát thủ ,người tài ba vô số, bản thân lại là bậc thầy kiếm thuật, thật sự là có đủ hắc bạch lưỡng đạo. Phượng Minh có một phụ thân như vậy, sau này ai muốn bính cậu đều phải hảo hảo lo lắng.
Tiêu Túng tựa hồ chưa từng lo lắng qua về chuyện nhận thức, đối Dung Điềm lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, ngươi đã là đệ tử có thiên tư nhất của ta, lại không thể hiểu được ý nghĩa theo đuổi đỉnh cao của kiếm thuật.”
“Ta lúc trẻ thì đối với kiếm thuật thể hiện thiên phú xuất sắc, đến khi hai mươi tuổi, đã không người nào có thể đánh bại ta. Bắt đầu từ khi đó, ta quyết định dùng cả đời nghiên cứu kiếm đạo.” Tiêu Túng lộ ra ánh mắt hoài niệm : “Khi ta hai mươi lăm tuổi, bỗng nhiên hiểu được kiếm thuật là một con đường dài không có điểm cuối, nhưng sinh mệnh của con người thì có điểm cuối .”
“Nga!” Phượng Minh đột nhiên hiểu ra: “Cho nên ngươi cùng Diêu Duệ phu nhân định sinh một người thừa kế.”
Tiêu Túng từ sau khi thừa nhận mình là phụ thân của Phượng Minh thì không để ý nhiều tới cậu, giống như nhi tử này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì cả, lúc này nghe Phượng Minh nói, mới nghiêng đầu nhìn cậu, đáp: “Muốn tìm một nữ nhân thiên phú sinh hạ tử tự (con nối dòng) hợp ý ta, nói dễ hơn làm. Lúc ấy ta đã vang danh thiên hạ, sự nghiệp hàng vận gia truyền cũng như mặt trời ban trưa, chỉ cần ta mở miệng, nữ tử tất cả quốc gia sẽ lập tức gật đầu.”(chảnh ớn lun)
Lời này tuy rằng hơi khoa trương một chút, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, điều kiện của Tiêu Túng năm đó cũng không thể bắt bẻ được , hơn nữa bản nhân hắn đến bây giờ đều thanh dật tuấn nhã như vậy, khi còn trẻ càng nhất định là một mỹ nam tử.
Một đế vương kim cương siêu cấp cổ đại.
Phượng Minh nghĩ về cảnh tượng năm xưa của Tiêu Túng , mỹ nữ như mây lũ lượt kéo đến, Diêu Duệ phu nhân có thể tranh thủ cơ hội vì hắn sinh nhi tử, cũng coi như có được một lần thắng lợi.
“Tiên sinh cuối cùng đã lựa chọn Diêu Duệ phu nhân?” Dung Điềm hỏi.
“Diêu Duệ ?” Tiêu Túng đối với danh tự này cuối cùng có chút phản ứng, mỗi lần từ môi nói ra danh tự này, đều có một loại thương cảm giấu nơi sâu kín, thở dài: “Không sai, ta cuối cùng đã lựa chọn. Đoạn thời gian sống với Diêu Duệ khoái hoạt tựa như thần tiên, lần đầu tiên ta hoàn toàn đặt kiếm đạo qua một bên, chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống. Nhưng sau khi Diêu Duệ có thai, ta hiểu được mình đã sai lầm rồi.”
Phượng Minh ngạc nhiên:” Sai lầm ở đâu?”
Dung Điềm tương đối có thể lĩnh hội tâm tình của Tiêu Túng, thấp giọng nói: “Tiên sinh đã yêu Diêu Duệ phu nhân?”
” Đã yêu Diêu Duệ?” Một tia mờ mịt lướt qua trên mặt Tiêu Túng trong chớp mắt, lần nữa khôi phục thong dong ban đầu, tiếp tục hồi tưởng nói : ” Sau khi Diêu Duệ có thai, ta muốn nàng lập tức ly khai.”
Phượng Minh sợ hãi kêu lên.
Đây là đạo lý gì?
Tiêu Túng không để ý tới Phượng Minh sợ hãi kêu, mặt không chút thay đổi nói: “Ta nói với nàng, ngày sau nếu sinh hạ nhi tử, liền mang đến gặp ta. Nếu là nhi nữ,nó cũng không phải người ta cần, chúng ta về sau không cần gặp lại.”
Ánh mắt Phượng Minh nhìn Tiêu Túng nhất thời thay đổi vài phần.
Trước mặt nam nhân này, phương diện không có tâm can đủ để so sánh với Diêu Duệ phu nhân hiện tại.
Nói không chừng Diêu Duệ phu nhân biến thành cái dạng này, nam nhân này chính là đầu sỏ gây nên.
” Diêu Duệ phu nhân sinh hạ chính là nhi tử.” Dung Điềm cũng cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ nàng đối với tiên sinh tâm sinh oán hận, cuối cùng vì trả thù mà cố ý khiến Phượng Minh không thể trở về bên tiên sinh?”
“Không, nàng đúng hẹn đến gặp. Ta còn nhớ rõ nàng ôm nhi tử vừa mới sinh tới gặp ta, giống cô gái vừa mới lớn, vẻ mặt đầy nước mắt, vừa kích động lại cao hứng.”
“Vậy vì sao. . . . . .”
“Bởi vì hắn vô dụng.” Tiêu Túng lạnh lùng chặn ngang câu hỏi của Dung Điềm, nói thẳng: “Tuy rằng là thân sinh cốt nhục của ta, nhưng hắn toàn thân trên dưới, không có một chỗ giống ta. Nhất là tay để cầm kiếm, cặp tay kia của hắn, ta chỉ liếc mắt một cái, đã biết hắn vĩnh viễn cũng không thể trở thành cao thủ kiếm thuật. Không nghĩ tới nhi tử của Tiêu Túng ta, thế nhưng chính là một đồ ngốc ngay cả thiên phú cầm kiếm cũng không có, lãng phí thời gian một năm của ta. Ta muốn Diêu Duệ lập tức ôm hắn đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt ta.”
Phượng Minh đầu nổ lớn một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dung Điềm đau lòng tiến lại gần, vừa định cầm tay Phượng Minh, đột nhiên nhớ tới trên người mình có độc, kiên quyết dừng hành động, rất sợ mình sẽ kìm lòng không được đi bính cậu, nén tâm tư dời đến nơi xa một chút.
“Tiên sinh làm như vậy quá vô tình . Mẫu tử bọn họ lãng phí một năm của ngươi, ngươi lại phá hủy cả đời bọn họ, sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Dung Điềm từ trước đến nay đối với sự tự phụ tuyệt tình của Tiêu Túng không hề có câu oán giận, lần này lại nhíu mày phản bác.
Tiêu Túng ít gặp được người can đảm dám ở trước mặt mình bắt bẻ tính tình mình, không khỏi ngây người.
Với tính tình của hắn, cho dù là đệ tử tối tâm đắc của mình, chỉ cần chọc giận hắn , hạ thủ quyết không lưu tình. Lúc này ánh mắt sắc bén như đang nhìn chăm chú Dung Điềm .
Ánh mắt Dung Điềm lại trong vắt kiên nghị, không chút nào sợ hãi, ngược lại trầm giọng hỏi lại: “Tiên sinh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Trong sự yên tĩnh tràn ngập mùi nguy cơ hết sức căng thẳng, ngay cả thần kinh căng thẳng của Phượng Minh cũng mẫn cảm, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Túng.
Tiêu Túng bí hiểm đánh giá Dung Điềm một lát, gặp Dung Điềm trấn định ngang nhiên, khóe mắt thoáng nhìn bả vai nhỏ bé thẳng tắp của Phượng Minh, một bộ dáng bất cứ lúc nào thấy tình hình không ổn liền nhào qua đây, không biết vì sao, bất mãn trong lòng cũng bất tri bất giác dịu đi vài phần.
Tiêu Túng từ từ thu hồi cái nhìn chăm chú đối với Dung Điềm, thở dài một tiếng: “Ta thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Kiếm đạo là khó có thể chịu được tịch mịch, ngay từ đầu ta liền phi thường minh bạch. Nếu đã lựa chọn , sẽ không có cơ hội quay đầu lại. Đáng tiếc chính là, thiên hạ không ai có được thiên phú kiếm thuật siêu việt của ta, e rằng ta đạt đến đỉnh cao kiếm đạo, chỉ có thể theo ta tiến vào mộ phần .” Quay đầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh đương nhiên hiểu được hắn đang trách một nhi tử như mình nhìn được không dùng được, đôi tay bình thường không tốt cũng không thể trở thành kiếm thuật. Bất quá Phượng Minh tuyệt sẽ không vì điều này mà áy náy, Tiêu Túng mới phải là người cần áy náy.
Phượng Minh tức giận nói: “Không có lựa chọn không phải là ngươi, mà là Diêu Duệ phu nhân cùng nhi tử của ngươi. Bọn họ bị ngươi vứt bỏ, một người ở trong vương cung. . . . . . người kia. . . . . . ở hoàng cung bị người khi dễ. ” liếc nhìn Dung Điềm một chút : “Diêu Duệ phu nhân tính tình đại biến, thành nữ nhân đáng sợ người thấy người hận , vận mệnh bi thảm của mẫu tử này toàn bộ là vì sự chấp nhất của ngươi đối kiếm đạo gây ra. Ngươi hại một nữ nhân vô tội thành như vậy, chỉ là ích kỷ muốn một người thừa kế kiếm thuật, ngươi căn bản không biết cái gì là tình yêu.”
Dung Điềm thấy Phượng Minh càng nói càng tức giận, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Kiếm thuật Tiêu Thánh Sư đã muốn đạt tới cảnh giới kiệt xuất thiên hạ, nếu như hắn bị chọc giận, bỗng nhiên rút kiếm hướng Phượng Minh, cho dù Dung Điềm ngay trước người cậu, chỉ sợ cũng không kịp ngăn cản.
Tiêu Túng lại đặc biệt không tức giận, giống như trả lời Phượng Minh, lại giống như độc thoại, lẩm bẩm nói: “Trừ bỏ kiếm đạo, chuyện khác trong lòng ta chiếm phân lượng càng ít càng tốt. Cái gì là tình yêu, không hiểu so với bối rối tốt hơn.” Hắn chậm rãi xoay người, bóng lưng cao to đối diện Dung Điềm Phượng Minh, bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Mặt của mọi người ở trong đầu ta đều là một hình dáng, không có phân biệt. Cho nên ta cũng không nhớ rõ mặt người , chỉ nhớ rõ tay người . Nhưng một năm đó, lần đầu tiên trong đời ta lại nhớ kỹ mặt một người khác, chỉ có diện mạo của Diêu Duệ là cùng người khác bất đồng, cái mũi, ánh mắt, đôi môi đỏ mọng, má lúm đồng tiền. . . . . . Chỉ có nàng, ta có thể nhìn mặt của nàng mà nhận ra nàng.”
Hồi ức quá khứ trong nháy mắt đánh vỡ trái tim của Tiêu Túng , lời này không vô tình như vừa rồi, Dung Điềm biết tận dụng thời cơ, vội vàng nói: “Diêu Duệ phu nhân nhất định đang ở gần đây. Nàng hạ độc trên người ta, hơn nữa lưu lại thư cho tiên sinh, hy vọng có thể lại cùng một chỗ với tiên sinh. Có thể thấy được qua từng ấy năm, Diêu Duệ phu nhân vẫn yêu tiên sinh như xưa.”
Phượng Minh cho dù đối với Tiêu Túng có bất mãn, lúc này cũng biết phải rèn sắt khi còn nóng: “Hiện tại còn một cơ hội quay đầu lại trước mặt ngươi, hảo hảo quý trọng, ngươi cùng Diêu Duệ phu nhân có thể hạnh phúc .” Vậy mình cùng Dung Điềm cũng có thể có “Tính phúc” .
Dung Điềm lấy ra thư của Diêu Duệ phu nhân, hai tay đưa cho Tiêu Túng .
Tiêu Thánh Sư không có tiếp nhận, lắc đầu nói: “Không xem cũng được . Nàng hạ độc gì trên người ngươi?”
“Tình nhân huyết.”
Tiêu Túng ngạc nhiên, lập tức ngửa đầu cười dài, cười xong mới thở dài, bên môi xuất ra một tia bất đắc dĩ: ” Tính tình của nàng vẫn không thay đổi.”
Dung Điềm biết quanh co đối với Tiêu Túng không dùng được, trực tiếp hỏi: “Tiên sinh sẽ đáp ứng yêu cầu của Diêu Duệ phu nhân chứ?”
“Thú nàng ư?” Tiêu Túng không có trả lời, ngược lại cúi đầu, cẩn thận rút trường kiếm bên hông ra.
Phượng Minh chưa từng có gặp qua bảo kiếm tùy thân của vị kiếm sư này, nghĩ chắc không phải phàm vật.
Thân kiếm so với kiếm bình thường trên một tấc, màu sắc có chút ảm đạm, giản dị tự nhiên, nhưng được vững vàng nắm trong bàn tay cân xứng hữu lực của Tiêu Túng, đã có một lực uy hiếp khiến kẻ khác không dám khinh thường.
Tiêu Túng đem trường kiếm ngang tầm mắt, tay trái ở trên thân kiếm dùng tay bắn ra, thân kiếm phát ra một tiếng đinh, rung lên không ngừng.
Tiêu Túng âm trầm chăm chú nhìn thân kiếm rung động, lúc này mới nói: “Ta dùng thời gian một năm nhớ kỹ diện mạo của Diêu Duệ , sau khi phân biệt được nàng, lại dùng thời gian mười lăm năm, mới hoàn toàn quên đi bộ dáng của nàng. Từ đó về sau, ta ở trên kiếm đạo lại tiến bộ nhanh chóng.”
Trả lời của hắn giống như đầu đá, trong lòng Phượng Minh đập mạnh một chút.
Xem ra hắn là quỷ kiếm đạo, hắn là tuyệt không chịu thú Diêu Duệ phu nhân.
Vậy giải dược phải làm sao bây giờ?
Phượng Minh vì độc trên người Dung Điềm, chịu đựng tức giận, nóng nảy hỏi : “Cho dù tiên sinh không muốn thú Diêu Duệ phu nhân, kia ít nhất cũng có thể cùng chúng ta lập mưu lấy giải dược.”
“Giải dược?”
Phượng Minh thầm nghĩ, tâm lý Tiêu Túng này mất cân bằng, dùng phụ tử thân tình bình thường, tình yêu là không thể đánh động hắn, tốt nhất lấy cớ dựa trên phương diện kiếm thuật, thanh thanh giọng nói: ” Dung Điềm là đệ tử có thiên phú nhất của tiên sinh, tiên sinh đương nhiên không hy vọng sau này không có một hảo đệ tử kế thừa kiếm thuật của bản thân. Không bằng tiên sinh giả vờ đáp ứng hôn sự trước, chờ giải dược tới tay, cứu Dung Điềm, sau đó chúng ta lại thương lượng cách đối phó với Diêu Duệ phu nhân.”
Làm như vậy quả thật có chút xin lỗi mẫu thân của cậu ( thân thể này ), bất quá ai kêu Diêu Duệ phu nhân hạ độc trước đâu? Huống chi người trúng độc lại là Dung Điềm.
Khuyên bảo của Phượng Minh cùng lời Dung Điềm định nói giống nhau, Dung Điềm thấy cậu lúc này ý nghĩ rõ ràng, so với trước kia tiến bộ rất xa, không khỏi tán thưởng nhìn cậu một cái.
Tiêu Túng cũng không dễ khuyên như vậy, nghe Phượng Minh nói như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu.
Từ trước đến nay hắn không thích nói nhiều, có lẽ bởi vì trước mặt chính là nhi tử của mình cùng đệ tử tâm đắc, hơn nữa lại liên quan tới Diêu Duệ , lúc này mới ngoại lệ giải thích: “Đầu tiên, thiên phú của Dung Điềm ở trong đám đệ tử của ta hơn một chút, nhưng nói đến trở thành người thừa kế của ta, hắn còn chưa đủ tư cách.”
Phượng Minh ngạc nhiên.
Thời điểm Dung Điềm được người tán dương ngưỡng mộ thật sự rất nhiều, Phượng Minh vẫn là lần đầu tiên trực tiếp từ trong miệng người khác nghe được lời nói Dung Điềm không đủ tư cách.
Có thể thấy được người thừa kế Tiêu Túng muốn, là thiên tài kiếm thuật trong thiên tài. Yêu cầu khó khăn như vậy, Diêu Duệ phu nhân sinh không được cũng không có gì đáng trách.
Biểu tình Dung Điềm tuyệt không xấu hổ, tựa hồ lời này hắn đã sớm nghe Tiêu Túng nói qua rất nhiều lần .
“Sau đó, nữ nhân Tiêu Túng ta chọn thông minh vô cùng, rất nhiều người trong thiên hạ hận nàng thấu xương, nhiều năm qua không có một người có thể làm gì được nàng. Quỷ kế của các ngươi không lừa được nàng.”
“Nhưng độc trên người Dung Điềm nhất định phải giải a!”
Trên mặt Tiêu Túng bỗng nhiên xuất hiện một tia tiếu ý sâu xa , hỏi lại Phượng Minh: “Vì sao nhất định phải giải?”
Phượng Minh há mồm: “Bởi vì. . . . . .” Không thể thân cận da thịt, quả thực là sống không bằng chết.
Tiêu Túng nói: ” Độc của Tình nhân huyết đối với Dung Điềm có ích không hại. Rời xa tình yêu vui đùa, chuyên tâm nhất trí, kiếm thuật của hắn có khả năng tiến bộ, tuy rằng vẫn không thể vượt qua ta, nhưng đủ để đối phó những người khác .”
Đây đúng là cầm tảng đá đập vào chân mình, sao lại chuyển qua việc này a?
Mệnh của An Hà đích thực không tốt, chẳng những mẫu thân hạ độc hại người , ngay cả phụ thân cũng là một người rất khó đối phó.
Phượng Minh lại bắt đầu đau đầu, cắn răng nói: “Kiếm thuật tiến bộ có ích lợi gì? Dung Điềm thân là Tây Lôi Vương, hộ vệ ngàn vạn, mới không cần trở thành đại sư kiếm thuật gì đó.”
” Thân là Tây Lôi Vương như vậy, muốn thống nhất thiên hạ, sáng lập sự nghiệp bất hủ, càng đòi hỏi chuyên tâm nhất trí, không thể bị tình yêu ràng buộc. Nếu ngươi thật sự hy vọng Dung Điềm đạt được chí lớn, nên biết làm điều gì lúc này.”
Tiêu Túng ngày thường ít nói, tài ăn nói cư nhiên so với kiếm của hắn còn sắc bén hơn. Phượng Minh bị hắn nói như vậy, nhất thời im lặng.
Dung Điềm bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như đời người chỉ có thể đem tinh lực tập trung lên một chuyện trọng yếu nhất, như vậy ta tình nguyện đem tất cả tinh lực, tập trung ở trên người Phượng Minh . Thiên hạ cùng Phượng Minh , nếu phải lựa chọn, ta sẽ lựa chọn Phượng Minh .”
Phượng Minh tâm nhảy mạnh một cái, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tiêu Túng không ngờ Dung Điềm sẽ nói ra lời không khôn ngoan như vậy, đối với lời nói sâu sắc của Dung Điềm không cho là đúng, dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn Dung Điềm : “Tây Lôi Vương là người thông minh, vì sao lại trầm mê trong tình yêu nhục dục?”
Dung Điềm ung dung nói: “Trầm mê là một chuyện xấu hay sao? Ta trầm mê Phượng Minh tựa như tiên sinh trầm mê kiếm đạo. Ta lựa chọn Phượng Minh tựa như lúc đó tiên sinh chọn giữa kiếm đạo cùng Diêu Duệ phu nhân, cuối cùng chọn kiếm đạo.”
Tiêu Thánh Sư giễu cợt: “Chỉ là tình yêu, sao có thể so sánh với kiếm đạo?”
“Tình yêu đương nhiên có thể so sánh với kiếm đạo. Mặc kệ chúng ta lựa chọn như thế nào, lựa chọn điều gì, kỳ thật đều là vì sự thỏa mãn của bản thân chúng ta. Tiên sinh cảm thấy kiếm đạo so với Diêu Duệ phu nhân càng có thể khiến chính mình thấy thỏa mãn, ta cảm thấy Phượng Minh so với thiên hạ càng có thể khiến ta thấy thỏa mãn. Dục vọng của con người không gì hơn cái này, cho nên đủ loại lựa chọn, không ở trong đó, người ngoài căn bản không thể lý giải được .” Dung Điềm nghỉ một chút, lại nói: “Tiên sinh đối với kiếm đạo chấp nhất, không phải cũng có rất nhiều người không thể lý giải sao? Ít nhất Diêu Duệ phu nhân, nàng không thể lý giải.” (húhú,Điềm ca quá giỏi lun!!! Đập chít thằng già kia đi)
Lời này đúng là gậy ông đập lưng ông, ngay cả Tiêu Túng cũng đáp không được .
Phượng Minh thiếu chút nữa phải cố thu hồi tay, phong độ đĩnh đạc khi nói của Dung Điềm thật sự là mê chết người , nếu không có Tình nhân huyết, cậu nhất định nhào tới hung hăng hôn hắn hai cái.
Tiêu Túng cúi đầu suy nghĩ một chút, bật cười nói: “Ngươi tài hùng biện thật tốt, lại có ích gì? Diêu Duệ đối với con đường theo đuổi kiếm thuật của ta sẽ sinh ra trở ngại, ta sẽ không đáp ứng thú nàng. Chuyện của bản thân các ngươi, tự mình nghĩ cách đi.”
Phất tay áo, lại xoay vào trong phòng, không đi ra nữa.
Phượng Minh kỳ quái nhìn hắn thản nhiên rời khỏi, đôi mắt trừng lớn, đã thấy bóng dáng Tiêu Túng tiêu thất vào hành lang , lại quay đầu nhìn Dung Điềm , buông tay hỏi, “Vậy tính sao bây giờ?”
“Không tính sao hết.” Dung Điềm đối với việc Tiêu Túng ra tay giúp đỡ chuyện khẩn cấp lần này vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, cho nên thất vọng cũng không nhiều: “Tiên sinh sẽ không giúp chúng ta đối phó Diêu Duệ phu nhân.”
“Vậy giải dược. . . . . .”
“Giải dược chúng ta phải tự mình nghĩ biện pháp?”
“Hắn thật sự nhẫn tâm như vậy?” Phượng Minh lời vừa ra khỏi miệng, đã biết mình hỏi dư thừa.
Một người nam nhân ngay cả nhi tử vừa mới sinh ra của mình cũng có thể không cần, lại như thế nào sẽ vì đồ đệ không thể cùng tình nhân da thịt thân cận mà đi thú một nữ nhân mình không muốn?
Hai người ở trong phòng khách trầm mặc nửa ngày.
Phượng Minh lại hỏi: “Có biện pháp gì có thể đối phó Diêu Duệ phu nhân hay không?”
Dung Điềm lắc đầu, “Nếu ngay cả tiên sinh cũng khen ngợi bản lĩnh của nàng, nữ nhân này tuyệt không dễ đối phó như vậy.”
“Tiêu Thánh Sư lại không chịu hợp tác, xem ra muốn giả kết hôn trước lừa giải dược sau cũng là vô vọng . Không biết võ công nàng như thế nào, nếu nàng ở gần đây, có thể bắt giữ hay không?”
Dung Điềm cười khổ hỏi: “Bắt giữ nàng lại rồi làm sao? Ngươi có thể dụng hình bức nàng xuất ra giải dược?”
Cái nào cũng là tử lộ, Phượng Minh cảm thấy được đầu mình sắp nổ tung , không khỏi đáng thương hề hề nhìn Dung Điềm .
Nếu đổi lại lúc thường, chỉ cần nhìn hình dáng đáng thương này của cậu, Dung Điềm sớm nhào qua ôm cậu yêu thương ngọt ngào , giờ phút này Dung Điềm lại e sợ trốn không kịp, nhanh tránh ra hai bước, đối Phượng Minh nói: “Nhớ rõ luôn luôn nhắc nhở ta không nên chạm vào ngươi, một đầu ngón tay cũng không thể chạm.”
Phượng Minh buồn bực nghĩ muốn rống to một lần, ủ rũ cúi đầu hỏi: ” Độc này nhất định còn có phương pháp khác có thể giải.”
“Độc này giải không được. Bất quá thật sự có một phương pháp có thể để ngày sau chúng ta có thể tiếp tục da thịt thân cận.”
Phượng Minh tinh thần đại chấn: ” Sao ngươi không nói sớm.”
“Chỉ cần chúng ta không yêu nhau, chạm vào sẽ không làm cho độc phát, bởi vì độc tính của Tình nhân huyết, chỉ nhằm vào tình nhân của người trúng độc.”
Phương pháp này cơ hồ làm cho Phượng Minh ngất xỉu, vừa mới phấn chấn lên tinh thần lập tức biến mất không thấy tăm hơi, hữu khí vô lực nói: “Kia còn không bằng đợi sau khi chết rồi tính đi.”
Dung Điềm cũng đồng dạng hữu khí vô lực: “Ân, còn không bằng đợi sau khi chết rồi tính đi.”
Ngữ khí giống như đúc Phượng Minh.
Phượng Minh thấy hắn còn có tâm tình chọc ghẹo người khác, tâm tình buồn bực, đang muốn chửi rủa Dung Điềm một trận, ngẩng đầu vừa thấy, trên mặt Dung Điềm một chút dấu vết nói cười đều không có, lại thật sự cùng hắn ủ rũ, buồn bực vô cùng.
“Ngươi yên tâm. “. Sau một lúc lâu, Phượng Minh nắm tay, nghiến răng nói: “Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, bay lên trời chui xuống đất, tìm Tôn hầu tử ,Quan âm bồ tát, Jesus đại đế, thỉnh giáo Cac Mark, ta cũng nhất định —— phải khiến Tiêu Túng thú Diêu Duệ phu nhân!”
Tập hợp tri thức tinh túy cao thấp năm nghìn năm của ta, lại đấu không lại ngươi chỉ là một lão kiếm khách?
Còn là một lão kiếm khách vô tâm vô phế vứt thê bỏ tử.
Ông trời nhất định đứng về phía ta !
Tác giả :
Phong Lộng