Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 8 - Chương 5
CHƯƠNG 5
Thu Lam đi đến, trên tay đang cầm một khay lớn, bên trong đựng đủ loại hương liệu mộc dục: “Đã chuẩn bị xong , thỉnh Đại vương cùng Minh Vương tắm rửa đi.”
“Thật tốt quá, có thể hảo hảo tắm rửa rồi .” Gấp rút lên đường, trên đường đi làm sao có cơ hội tắm rửa sạch sẽ, Phượng Minh nhãn tình sáng lên, từ trong lòng Dung Điềm đứng dậy: “Phải là mộc dũng lớn nhất, nước ấm thật nhiều, ta muốn thống thống khoái khoái gột tẩy.”
Thu Lam mím môi cười trộm: “Làm gì có mộc dũng?”
Phía sau thắt lưng bị ôm chặt, cả người Phượng Minh đã yên vị trên khuỷu tay của Dung Điềm.
Dung Điềm trêu tức nói: “Hôm nay để bổn vương đích thân thị hầu Minh Vương điện hạ tắm rửa.” Rồi cứ thế bồng Phượng Minh mà bước ra khỏi phòng ngủ. Xuyên qua tiểu viện lạc ở giữa, qua một hành lang dài rồi ra khỏi đại môn, vòng ra phía sau doanh địa, người ở ít dần, tiến tới phía trước một đoạn,bên tai truyền đến tiếng nước róc rách. Không biết Dung Điềm xoay chuyển như thế nào, trước mắt trở nên rộng rãi, một mảnh thanh thảo nho nhỏ trên mặt đất xen kẽ mấy khối đại nham thạch, bên trong mấy khối nham thạch,bên trong làn khí mỏng xuất hiện xuất hiện một ôn tuyền rất lớn.
Phượng Minh hoan hô một tiếng, từ trên cánh tay Dung Điềm nhảy xuống, thân thủ đi dò xét, nhảy nhót nói: ” Ấm thật a, quả nhiên là ôn tuyền. Sao ngươi tìm được thứ bảo bối này?” Vươn song chưởng ôm cổ Dung Điềm.
” Bảo bối ta tìm được ở chỗ này.” Dung Điềm ấn lên chóp mũi kiều kiều của cậu, mới nói: “Nơi này là do Mị Cơ phát hiện , vì thế mới cố ý chọn sơn cốc này ẩn cư. Chúng ta bất quá là mượn dùng một chút.”
“A? Vậy phải nắm chặt cơ hội, nhanh tắm rửa thôi.”
Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Dung Điềm cùng Phượng Minh đứng ở trong làn nước ấm ngang đến thắt lưng , toàn thân ướt đẫm.
“Phượng Minh ” Dung Điềm thở dài: “Y phục trên người chúng ta còn chưa có cởi ra.”
“Tây Lôi Vương trở nên ngoan như vậy từ khi nào? Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta làm một lần lại không được sao?” Phượng Minh nhăn mặt với hắn, chợt nghe thấy thanh âm dẫm trên cỏ ,quay lại nhìn.
Hai người Thu Lam cùng Thu Tinh cầm hương liệu dùng để mộc dục đi đến, buông đồ trên tay xuống, cũng không để ý đến váy dưới chân bị ướt, ngồi lên tảng đá bên cạnh ôn tuyền.
“Chúng ta đến thị hầu Đại vương cùng Minh Vương tắm rửa.”
“Không phải ” Thu Tinh cười hì hì nói: “Chúng ta chỉ thị hầu Đại vương tắm rửa, cũng không dám thị hầu Minh Vương .”
Phượng Minh hung hăng liếc xéo các nàng một cái: “Ta mới trở về, các ngươi đã lấy ta ra giễu cợt. Di, sao không thấy Thu Nguyệt?”
Thu Tinh hơi chần chờ một chút: ” Thu Nguyệt đang bận rộn trong trù phòng, Thu Lam vừa mới gặp qua nàng đấy thôi.” Quay đầu lại nháy mắt Thu Lam: “Đúng không, Thu Lam?”
“Đúng.”
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, thuần thục khai mở vạt áo Phượng Minh . Dung Điềm vừa cắn sau cổ cậu vừa dùng giọng nói mị hoặc hỏi: “Vừa rồi là ai nói muốn nắm chặt cơ hội tắm nhanh một chút? Đến, bổn vương thị hầu Minh Vương thoát y a.”
Phượng Minh vạt áo vừa bị khai mở, hạ thể bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi vào trong ma chưởng của Dung Điềm.
“Dung Điềm. . . . . . Ngươi làm càn kiểu này . . . . . .” Phượng Minh rên rỉ một tiếng, cắn chặt khớp hàm, ngã vào trong lòng Dung Điềm ở phía sau, mặc hắn muốn làm gì thì làm, dần dần thở dốc, đứt quãng hỏi: “Người khác. . . . . . Có thể. . . . . . Tiến vào a?”
Dung Điềm động tác vô cùng thuần thục, Phượng Minh lời còn chưa dứt, y phục trên người đều đã ly thân, lộ ra thân thể như bạch ngọc, da thịt mịn màng bị dính nước, phản chiếu lại bóng mượt như tơ lụa.
Tuy Thu Lam cùng Thu Tinh đã sớm nhìn quen tình cảnh này, cũng nhịn không được đỏ mặt, hai người nhìn nhau cười, xăn ống tay áo lên để lộ cánh tay trần, cực kỳ ăn ý đi đến phía sau Dung Điềm, giúp Dung Điềm chà lưng.
“Đừng. . . . . .”
“Yên tâm, xung quanh có người canh chừng rồi.” Dung Điềm nghĩ Mị Cơ chuẩn bị tiệc tẩy trần cũng sắp bắt đầu, vốn chỉ tính toán đùa giỡn Phượng Minh một chút, nhưng thấy Phượng Minh cả người mềm yếu, mị nhãn như tơ, bộ dáng đứng cũng không vững, có thể nào chỉ “thân” một chút chứ? Bàn tay to chà sát tiết khố của Phượng Minh, không kìm lòng nổi dùng sức nhu lộng .
Phượng Minh bị hắn cố ý khơi màu, làm dục hỏa chiếm cứ toàn thân, chân đã nhuyễn,nhưng hiện tại đang ở trong nước, chỉ có thể rên rỉ cầu xin: ” Dung Điềm. . . . . . Đỡ lấy. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ chìm xuống nước mất. . . . . .”
Cổ họng Dung Điềm sớm cảm thấy nghẹn chặt, thanh âm khàn khàn cười nói: ” Phượng Minh ngoan, ngươi dựa vào sau, ta sẽ chống đỡ ngươi, sẽ không chìm xuống nước đâu.”
Phượng Minh nghe lời miễn cưỡng lui từng bước về phía sau, mông nhất thời chạm vào một cây gì đó ngạnh thẳng lên. Bây giờ mới biết Dung Điềm nói “Chống đỡ” là ý tứ gì, thẹn quá hóa giận, thấp giọng mắng: ” Cái tên sắc lang này.”
” Ta thế là đã chịu đựng lắm rồi, trên đường không hề tử hình ngươi ngay tại chỗ mà.” Dung Điềm cười ha ha, một tay ôm thắt lưng Phượng Minh, một tay lấy chút hương liệu trơn mềm Thu Lam để ở bên cạnh , dùng đầu ngón tay đưa vào cúc huyệt xinh xắn lại mê người của Phượng Minh, một lóng tay dò xét, lại chậm rãi đưa vào thêm một lóng tay.
Đợi cho ngón tay thứ ba đi vào, Phượng Minh đã nhịn không được hướng trên người hắn nhẹ nhàng cọ xát: “Ôm ta.”
Dung Điềm sớm chờ câu này, vui vẻ đáp: “Tuân mệnh.” Rút ngón tay ra, hai tay ôm bên hông Phượng Minh, quay người lại, đã biến thành Phượng Minh đối diện với nham thạch
Đem nửa người trên lắc lư của Phượng Minh nằm sấp lên tảng đá, để nửa người dưới hiện ra, Dung Điềm thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn , không cần lộn xộn, ta tiến vào bồi ngươi .”
Thắt lưng chậm rãi thẳng tiến.
Phượng Minh không có quen đứng ân ái cùng Dung Điềm, lông mi rung động nhắm lại, giống như con mèo nhỏ nức nở một tiếng: “Chậm một chút.”
Dung Điềm lập tức chậm tốc độ, rút ra, lại chậm rãi tiến vào một nửa, lại rút ra. Cứ lặp lại như thế, một hồi lâu Phượng Minh đã thích ứng , Dung Điềm mới dám tăng nhanh tốc độ, tận tình trừu sáp.
Thu Lam cùng Thu Tinh sớm thức thời vọt đến một bên, xa xa nhìn thấy Dung Điềm bao trùm ở trên người Phượng Minh dũng mãnh trừu sáp, thở dài: “Ông trời phù hộ, Đại vương cuối cùng cũng đã đón Minh Vương về.”
“Đúng vậy, ông trời phù hộ, hai người vẫn là ân ân ái ái.”
Dung Điềm đè Phượng Minh một lát, khi dễ đủ rồi, tai nghe thấy Phượng Minh rên rỉ, trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương, trong lòng sung sướng mĩ mãn, không thể dùng ngôn ngữ hình dung.(ý là chỉ thân thể ngọt ngào của Minh)
” Dung Điềm. . . . . . Ta. . . . . . Ta không được. . . . . .”
“Đợi thêm một lát nữa.”
Phượng Minh thở hổn hển cầu xin tha thứ, thần thái vừa ngoan vừa đáng yêu, cậu đã cao lên không ít, tứ chi càng trở nên thon dài, hai tay xích lõa ở trên tảng đá loạn trảo, làm cho Dung Điềm nhịn không được cúi đầu, cắn nhẹ lên cánh tay mảnh khảnh của cậu một cái.
Khi ngẩng đầu , một đạo thân ảnh xa xa chợt đập vào trong mắt , Dung Điềm trong chớp mắt ngạc nhiên, gần như dừng động tác.
“Ân?” Phượng Minh cũng ngẩng đầu.
Chưa kịp nâng thắt lưng lên, đã bị Dung Điềm đè xuống, thân trên rắn chắc vững vàng áp trên người Phượng Minh, làm cho cậu ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn: ” Đợi thêm một lát nữa là tốt rồi.” Dung Điềm ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói.
Dị vật trong cơ thể một lần nữa ngạnh lên, giống như càng dũng mãnh, chỗ tối mẫn cảm được “tận lực” va chạm, một chút lại thêm một chút. Phượng Minh mặt úp vào tảng đá, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, không ngừng thở dốc , ngay cả đôi mắt cũng không mở ra nổi .
Dung Điềm vừa đè Phượng Minh, tràn ngập sức mạnh mà giữ lấy bảo bối dưới thân, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hề có ý cười, chỉ độc một biểu tình cương nghị quyết đoán của Tây Lôi Vương, nhìn thẳng phía trước.
Tiêu Túng từ một đoạn vách núi khác đi ra, bên hông cầm kiếm, tự nhiên đi qua phía trước ôn tuyền, tựa hồ chỉ vì ánh nhìn chăm chú của Dung Điềm, mới phát hiện ôn tuyền nơi này có hai nam nhân đang xích lõa, thản nhiên cúi đầu nhìn lướt qua, lại quay đầu đi, không chút nào để ý mà đi dọc theo con đường về của bọn Dung Điềm.
Dung Điềm nín thở nhìn Tiêu Túng rời đi, lúc này mới cúi đầu yêu thương nhìn Phượng Minh dưới thân đã phân không rõ phương hướng, thắt lưng đột nhiên mạnh mẽ động, nghe thấy Phượng Minh rên rỉ.
“Không. . . . . . Không… được nữa rồi. . . . . .”
Ánh sáng trắng lóe lên ở trước mắt, khiến cho người ta thích thú vô cùng, đồng thời mang hai người lên đỉnh ngọt ngào.
Phượng Minh thở dốc một lúc, mới có thể đưa tay ôm lấy bả vai Dung Điềm, đứng vững ở trong nước.
Dung Điềm thấy cậu lảo đảo, liền bế cậu lên, để cậu ngồi trên tảng đá. Còn hắn thì lên bờ bên kia ôn tuyền, để Thu Lam thị hầu mặc trường bào giản dị, trầm giọng hỏi: “Vách núi bên kia là nơi nào?”
Thu Lam vừa rồi thấy Tiêu Túng đi ngang qua, hoảng sợ, sắc mặt đến bây giờ còn rất tái nhợt , rụt rè nói: “Bên kia là nơi Tiêu Thánh Sư luyện kiếm, Tiêu Thánh Sư cũng không cho phép người khác đi vào.”
“Nơi đó không có phái người thủ vệ sao?”
“Nô tỳ đáng chết. . . . . .” Thu Lam hoảng nói: “Nơi đó là góc chết, nô tỳ nghĩ, Tiêu Thánh Sư đã rất nhiều ngày không có đi nơi đó luyện kiếm , hôm nay Đại vương trở về, Tiêu Thánh Sư lại càng không đi. . . . . .”
Dung Điềm nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng.
Thu Lam nghe như sét đánh ngang tai, hai gối nhuyễn xuống : “Nô tỳ đáng chết. . . . . .”
Dung Điềm ở trước khi nàng quỳ xuống lấy một tay túm nàng đứng lên, thấp giọng nói: ” Chuyện hôm nay, không được lộ một chút ý tứ nào với Phượng Minh, ngươi cùng Thu Tinh cũng nên cẩn thận một chút, nghe thấy chưa?”
Cảnh cáo xong, mới đi đến trước mặt Phượng Minh bởi vì tình cảm mãnh liệt vừa rồi mà còn đang hồi phục, dùng thảm lớn quấn lấy toàn thân cậu, vỗ vỗ khuôn mặt thất thần của cậu, lộ ra vẻ tươi cười: “Quay về mặc quần áo đi, nam nhi như ngươi, phải ăn nhiều đồ ăn một chút để khôi phục thể lực, Mị Cơ trù nghệ không tồi, nàng chịu tự mình xuống bếp, chúng ta đều có lộc ăn a.”
Ôm lấy Phượng Minh, xoay người quay về viện lạc của bọn họ.
Trở lại trong phòng, Dung Điềm nhẹ nhàng đặt Phượng Minh lên giường.
Phượng Minh vừa rồi bị Dung Điềm một phen yêu thương mãnh liệt, cả người như nhũn ra, mới dùng tay chân chống lên giường trở mình đứng dậy, bên hông đột nhiên cảm thấy tê dại, không tự chủ được lại rơi xuống giường lớn mềm mại
Trên người cậu không có quần áo, chỉ có một cái thảm lớn quấn trên người, động một chút, thảm lông từ trên bả vai chảy xuống đến bên hông, cái mông kiều đĩnh có thể mơ hồ thấy được. Phượng Minh đang cố gắng tự lực cánh sinh, căn bản không biết bản thân đang phô bày cảnh xuân, nghe thấy tiếng hô hấp trên đỉnh đầu chợt trầm xuống, ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt thâm thúy đã trở nên âm trầm của Dung Điềm, Phượng Minh hoảng sợ, nghiêm nghị cảnh cáo: “Không được làm càn, đừng quên Mị Cơ cùng Tiêu Túng tiên sinh đang chờ chúng ta đến dự tiệc.”
Dung Điềm đang ở thời điểm huyết khí phương cương, vừa rồi chỉ đến có một lần, làm sao thấy thỏa mãn được, nhìn thấy Phượng Minh quấn thảm nằm trên giường, không cần nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi thảm rơi xuống, nhưng hắn cũng biết không nên đến muộn tiệc tẩy trần do Mị Cơ đặc biệt chuẩn bị vì mình, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Ta ra ngoài chờ ngươi.”
Thừa dịp còn có năng lực tự khống chế, sớm rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Phượng Minh .
Dung Điềm ra ngoài, Thu Lam cùng Thu Tinh vẫn không dám nói chuyện lớn lập tức thoải mái. Hai áng mây giống nhau đi đến, vây quanh giường lớn, cười tươi như hoa.
“Đại vương đi rồi, Minh Vương đừng trốn nữa. Hì hì, chúng ta đến thị hầu Minh Vương thay quần áo.”
“Cái này chính là trường bào ta cùng Thu Nguyệt mới may, thiên lam sắc rất xứng với màu da Minh Vương, chất liệu vừa nhẹ lại nhuyễn, mặc vào nhất định rất thoải mái.” (thiên lam sắc : màu xanh da trời)
Phượng Minh phối hợp từ trên giường đứng lên, mặc các nàng kéo thảm xuống, bỗng nhiên phát hiện hai người đều dừng động tác, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Thu Tinh vẻ mặt kinh hãi, trừng mắt nhìn mấy vết sẹo dữ tợn trên ngực và lưng Phượng Minh, tay nhỏ vội vàng sờ lên, xác định đó không phải là ảo giác của mình xong, run giọng nói: “Trời ạ! Ai nhẫn tâm như vậy?”
Khi nàng cùng Thu Tinh thị hầu tắm rửa vẫn bị thân hình Dung Điềm ngăn trở tầm mắt, tới bây giờ mới phát hiện vết thương chồng chất trên người Phượng Minh.
“Không có gì, cái này chính là lúc ở hoàng cung Đông Phàm đánh một trận. . . . . .”
Nước mắt Thu Lam đã thi nhau rơi xuống, vừa khóc vừa dùng đầu ngón tay mảnh khảnh thật cẩn thận vuốt ve vết thương sau lưng Phượng Minh , đau lòng nói: “Nhất định rất đau, Đại vương thật là, sao không cẩn thận như vậy?”
Phượng Minh thấy hai thị nữ nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Dung Điềm đã tận lực rồi . Thu Lam ngươi đừng khóc , ngươi xem tiểu thương trên người ta liền khóc thành như vậy, thấy thương trên người Dung Hổ thì làm sao a?”
Thu Lam lau nước mắt nói: “Dung Hổ da dày thịt thô, trên người nhiều vết thương thì có sao đâu?”
Thu Tinh cũng thê thanh nói: “Đúng vậy, thân thể Minh Vương xinh đẹp như vậy, ai hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
Phượng Minh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn kỹ bản thân, bình tĩnh mà nói, với một trận ác chiến như vậy ở Đông Phàm hoàng cung, trên người chỉ có vài vết thương này đã xem như ông trời phù hộ rồi.
Kỳ thật, năng lực phục hồi của thân thể cậu rất tốt, ngoại trừ mấy vết đao chém quá sâu lưu lại dấu vết ra, còn lại mấy tiểu vết thương đều đã khép lại, cơ hồ nhìn không thấy gì.
“Được rồi, các ngươi còn không giúp ta thay y phục?” Phượng Minh hết cách hỏi.
Thu Lam cùng Thu Tinh nâng xiêm y lại đây, đã không còn bộ dáng phấn khởi ban nãy, hai người trong mắt rưng rưng, giúp Phượng Minh mặc vào trường bào, ánh mắt thỉnh thoảng chạm đến vết thương trên thân hình trắng ngần, nhịn không được nức nở.
Các nàng nhìn thấy Phượng Minh đau lòng, Phượng Minh nhìn thấy các nàng cũng thực đau lòng. Đành phải ngoan ngoãn đứng yên, để các nàng giúp mình mang đai lưng cùng phục sức, vừa ôn nhu an ủi: “Không có gì , ta cũng không phải nữ nhân, ra chiến trường, bị vài vết thương rất bình thường mà. Nói không chừng sau này lại đánh mấy trận, sẽ càng nhiều vết thương. . . . . .”
Thu Lam”A” một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn vội vàng che miệng Phượng Minh, nước mắt lưng tròng nói: “Chỉ có thế này đã rất khủng khiếp rồi , Minh Vương còn muốn đánh vài trận nữa? Là muốn làm tâm chúng nô tỳ đau đến vỡ ra thì mới cao hứng sao?”
Thu Tinh cắn môi dưới: “Chúng ta thật cẩn thận thị hầu, e sợ Minh Vương sẽ bị thương dù chỉ một chút. Ăn uống, y phục, mộc dục, sơ tẩy , cái nào cũng lưu tâm, Minh Vương lại chế giễu, bản thân lại không thương chính mình.” Nén giận liếc Phượng Minh một cái. (mộc dục: tắm rửa, sơ tẩy :rửa mặt chải đầu)
Phượng Minh thầm kêu cứu mạng, mắt trợn trắng nói: “Ta rất yêu quý bản thân, chính là tại thời điểm kia có thể bảo vệ tánh mạng đã tốt lắm rồi. Ai, đã bị thương rồi, có cách nào khác đâu?”
Thu Lam nói: “Không phải thường nói có thánh dược chữa thương có thể làm cho làn da khôi phục như lúc đầu sao? Nô tỳ không tin chúng ta tìm không thấy.”
Thu Tinh gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nói gì cũng không thể để trên người Minh Vương có vết sẹo khó coi như vậy. Hơn nữa, nếu lúc Đại vương cùng Minh Vương thân thiết thấy vết sẹo này, Đại vương nhất định. . . . . .”
Phượng Minh nhìn trên người mình, trên thân thể trắng nõn hoàn mỹ có vài vết thương dữ tợn, quả thật không thể thích nổi. Nghĩ đến Dung Điềm sẽ vì vài vết thương này mà giảm bớt nhiệt tình đối với cậu , một tia nguy cơ nhất thời hiện lên, miễn cưỡng nói: “Sẽ không a, Dung Điềm thấy thứ này, cho tới bây giờ vẫn chưa nói gì, vẫn mê đắm như cũ. Các ngươi nói xem , sau này hắn thấy mấy vết thương này, sẽ không từ từ ghét bỏ ta đi?”
Lần này Thu Lam cùng Thu Tinh phi thường ăn ý, lập tức trăm miệng một lời nói: ” Ghét bỏ cái gì? Đại vương nhất định đau lòng muốn chết.”
Tuy rằng vẫn đang nói chuyện, tay cũng không dừng lại, đem dây cột tóc của Phượng Minh cẩn thận sửa sang lại một chút.
Ba người ra khỏi cửa phòng, Dung Điềm chờ ngay trong sảnh. Phượng Minh sau khi tắm rửa cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trường bào thiên lam sắc thêm đai lưng thuần trắng, phối với phục sức tử kim tinh xảo khéo léo, khuôn mặt tuấn tú được ôn tuyền làm dịu lộ ra sắc hồng nhuận như da hài nhi, Dung Điềm nhãn tình sáng lên. (phục sức tử kim: trang sức đeo bên hông màu tím bằm)
Liệt Nhi không biết trở về khi nào, quái dị kêu lên: “Ha ha, vẫn là phải có Thu Lam các nàng mới được. Chúng ta mà thị hầu sẽ không thể khiến cho Minh Vương xinh đẹp như vậy được .”
Thu Tinh hừ một tiếng, liếc Liệt Nhi một cái: “Đó là đương nhiên, các ngươi tay chân vụng về, Minh Vương đi theo các ngươi, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.”
Dung Hổ nét mặt bình tĩnh, trong ánh mắt lại hàm chứa ý cười, lẳng lặng đứng trong góc.
Dung Điềm bắt lấy tay Phượng Minh, kéo cậu đến bên người , nhẹ giọng hỏi: ” Sau khi tắm rửa quả nhiên so với ngày thường càng thơm hơn, hôn một cái nhé?” Không đợi Phượng Minh đáp ứng, đã hung hăng hôn một cái.
Phượng Minh sợ hắn lại nổi lên “Tính” trí, yến hội đêm nay cũng đừng nghĩ đi , kiên quyết đẩy nhẹ Dung Điềm một chút, nhìn Liệt Nhi: “Sao chỉ có mình ngươi? Vĩnh Dật vương tử đâu?”
Thu Tinh cùng Vĩnh Dật đi đón bọn Dung Điềm, kỵ mã một đường quay về tiểu cốc, tới nơi cũng không thấy Liệt Nhi Vĩnh Dật, đều đoán được Liệt Nhi bị Vĩnh Dật kéo tới nơi không người ” Tử hình ngay tại chỗ ” .
Vừa nghe Phượng Minh nhắc tới, Thu Tinh Thu Lam hai người thích đấu võ mồm cùng Liệt Nhi nhất lập tức làm ra biểu tình bí hiểm xem xét Liệt Nhi, cố ý nhìn y xấu hổ.
Nào biết Liệt Nhi kinh nghiệm lão luyện, đối với loại chuyện này rất phóng khoáng, nhún nhún vai, thẳng thắn nói: “Hắn hao tổn khí lực hơn ta nhiều, sau khi hành động đương nhiên không nhanh bằng ta. Chỉ sợ bây giờ chắc còn đang tắm rửa?” Liệt Nhi trên người sạch sẽ, thay đổi nhất kiện y phục xanh nhạt, tất nhiên là đã được tắm rửa rồi.
Thu Lam cùng Thu Tinh nghe y nói không lựa lời, xấu hổ vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Vốn định xem Liệt Nhi xấu hổ, ai ngờ bị chơi xấu lại.
Dung Hổ chen vào nói: “Thời gian không còn sớm , hẳn là nên đi dự tiệc .”
Dung Điềm gật đầu: “Đừng để tiên sinh cùng Mị Cơ đợi lâu.”
Mấy người bước ra cửa phòng, đi được vài bước, Phượng Minh bỗng nhiên dừng lại, bật cười nói: “Trách không được nãy giờ thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là không thấy Thu Nguyệt. Nàng còn ở trù phòng sao? Hôm nay không ai ăn cơm ở trong này, nàng làm gì ở trù phòng? Thu Tinh, ngươi nhanh đi kêu nàng lại đây.”
Thu Tinh vâng lời, còn chưa kịp đi, chợt nghe thấy thanh âm thanh thúy của Thu Nguyệt từ chỗ rẽ truyền đến: “Thái Thương, ngươi còn bướng bỉnh như vậy, ta sẽ không làm đồ mới cho ngươi .”
Một thân ảnh nhỏ xíu linh hoạt theo chỗ rẽ chạy nhanh lại đây, Thu Nguyệt theo sát phía sau, vừa chạy vừa gọi: “Thái Thương ngoan, đừng chạy sang bên kia, bên kia có. . . . . .” Đột nhiên nhìn thấy Dung Điềm Phượng Minh dẫn mọi người ngay trước mặt, vội vàng ngừng lại, cúi đầu hành lễ: “Đại vương, Minh Vương .” Khóe mắt vẫn tìm thân ảnh nho nhỏ kia, hạ giọng cảnh cáo: “Thái Thương, nhanh lại đây cho ta.”
Thái Thương so với lần đầu tiên Phượng Minh thấy đã cao lên nhiều, không hề sợ người lạ như trước đây, đi đến trước mặt mọi người, xoay người một cái, trốn sau Phượng Minh, tò mò ló đầu ra, xem Thu Nguyệt hướng Dung Điềm cùng Phượng Minh hành lễ.
Phượng Minh từ khi biết Thái Thương là cốt nhục của mình ( ít nhất là nửa cốt nhục ), đây là lần đầu tiên thấy nó. Cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi này, ánh mắt tròn tròn, vẻ mặt hồn nhiên, tình cảm yêu mến chợt nảy nở, kìm lòng không được xoay người ôm nó lên, mỉm cười hỏi: “Thái Thương, ngươi cao hơn nhiều rồi. Biết ta là ai không?”
Thái Thương hì hì cười, dùng giọng nói trẻ con dễ nghe tới cực điểm nói: “Người là Minh Vương .”
“Thật thông minh.” Phượng Minh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Dung Hổ trầm giọng nói: “Minh Vương, chúng ta sắp muộn.”
“Nga, ” Phượng Minh nhìn Thái Thương trong lòng, tựa hồ nhất thời không muốn buông tay.
“Nô tỳ lưu lại chiếu cố Thái Thương, Minh Vương giao Thái Thương cho nô tỳ đi, không nên đến muộn.” Thu Lam đưa tay, vỗ tay dụ dỗ : ” Thái Thương ngoan, để nương ôm một cái, nương làm đồ ăn ngon cho Thái Thương ăn.”
Mấy ngày nay Thái Thương nhất định đã quen với Thu Lam . Vừa nghe Thu Lam nói, Thái Thương kêu một tiếng, thân mình xiêu vẹo hướng Thu Lam, ngoan ngoãn lại gần Thu Lam.
Phượng Minh vừa bước đi, vừa kỳ quái hỏi: ” Thái Thương sao lại kêu Thu Lam là nương?”
“Không chỉ Thu Lam, chúng nô tì cũng là nương của nó mà.” .
Bên người thay đổi Thu Nguyệt cùng Thu Tinh , hai tỷ muội đi theo phía sau Phượng Minh , Thu Nguyệt nhẹ giọng giải thích: ” Thái Thương còn nhỏ, không phân biệt được nhiều lắm, chúng nô tì mỗi ngày ở cùng nó, bất tri bất giác, trở thành tình cảnh hiện tại . Chính là đứa nhỏ này vẫn thường xuyên nhớ tới Thái Thanh. . . . . .” Lén liếc bóng dáng uy nghiêm của Dung Điềm một cái, không dám tiếp tục nhiều lời.
Phượng Minh biết tội danh của Thái Thanh không nhỏ, cũng là chuyện không thích hợp bàn tán sau lưng mọi người, “Ân” qua loa một tiếng, không hề lên tiếng.
Trầm mặc đi một đoạn đường, đã tới chính sảnh trong viện lạc của Mị Cơ.
Chính sảnh này không biết có phải do Mị Cơ tự mình bố trí hay không , trong sảnh đăng hỏa sáng trưng, mộc trụ sắc thái rực rỡ, tràn ngập màu sắc huyền huyễn. Thảm lớn trải trên toàn bộ chính sảnh, đã dọn lên vài bàn yến tiệc.( đăng hỏa : đèn đuốc)
Mị Cơ thay đổi y phục kiểu dáng đơn giản là váy dài lưu kim, ngồi ở trên thảm , tư thái tuyệt đẹp, so với y phục mặc lúc ở đại môn, tạo nên một loại cảm giác khó nói thành lời hơn nhiều.
Tiêu Túng ngồi thẳng ở bàn phía trước, mắt xem mũi, mũi xem tâm, giống như người có ánh mắt lợi hại đến đâu cũng nhìn không ra tâm sự của hắn.
Vừa thấy Dung Điềm cùng Phượng Minh bước vào chính sảnh, Mị Cơ lộ ra nét mặt vui mừng, ôn nhu nói: ” Cuối cùng Đại vương đã đến trước khi thức ăn kịp lạnh.” Bàn tay ngọc ngà được bảo dưỡng không có một tỳ vết nào giơ lên, ở trong không trung phát ra hai tiếng vỗ tay thanh thúy: “Khai tiệc đi.”
Vài thị nữ xinh đẹp bưng món ngon nóng hổi nối đuôi nhau đi vào.
Thu Lam đi đến, trên tay đang cầm một khay lớn, bên trong đựng đủ loại hương liệu mộc dục: “Đã chuẩn bị xong , thỉnh Đại vương cùng Minh Vương tắm rửa đi.”
“Thật tốt quá, có thể hảo hảo tắm rửa rồi .” Gấp rút lên đường, trên đường đi làm sao có cơ hội tắm rửa sạch sẽ, Phượng Minh nhãn tình sáng lên, từ trong lòng Dung Điềm đứng dậy: “Phải là mộc dũng lớn nhất, nước ấm thật nhiều, ta muốn thống thống khoái khoái gột tẩy.”
Thu Lam mím môi cười trộm: “Làm gì có mộc dũng?”
Phía sau thắt lưng bị ôm chặt, cả người Phượng Minh đã yên vị trên khuỷu tay của Dung Điềm.
Dung Điềm trêu tức nói: “Hôm nay để bổn vương đích thân thị hầu Minh Vương điện hạ tắm rửa.” Rồi cứ thế bồng Phượng Minh mà bước ra khỏi phòng ngủ. Xuyên qua tiểu viện lạc ở giữa, qua một hành lang dài rồi ra khỏi đại môn, vòng ra phía sau doanh địa, người ở ít dần, tiến tới phía trước một đoạn,bên tai truyền đến tiếng nước róc rách. Không biết Dung Điềm xoay chuyển như thế nào, trước mắt trở nên rộng rãi, một mảnh thanh thảo nho nhỏ trên mặt đất xen kẽ mấy khối đại nham thạch, bên trong mấy khối nham thạch,bên trong làn khí mỏng xuất hiện xuất hiện một ôn tuyền rất lớn.
Phượng Minh hoan hô một tiếng, từ trên cánh tay Dung Điềm nhảy xuống, thân thủ đi dò xét, nhảy nhót nói: ” Ấm thật a, quả nhiên là ôn tuyền. Sao ngươi tìm được thứ bảo bối này?” Vươn song chưởng ôm cổ Dung Điềm.
” Bảo bối ta tìm được ở chỗ này.” Dung Điềm ấn lên chóp mũi kiều kiều của cậu, mới nói: “Nơi này là do Mị Cơ phát hiện , vì thế mới cố ý chọn sơn cốc này ẩn cư. Chúng ta bất quá là mượn dùng một chút.”
“A? Vậy phải nắm chặt cơ hội, nhanh tắm rửa thôi.”
Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Dung Điềm cùng Phượng Minh đứng ở trong làn nước ấm ngang đến thắt lưng , toàn thân ướt đẫm.
“Phượng Minh ” Dung Điềm thở dài: “Y phục trên người chúng ta còn chưa có cởi ra.”
“Tây Lôi Vương trở nên ngoan như vậy từ khi nào? Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta làm một lần lại không được sao?” Phượng Minh nhăn mặt với hắn, chợt nghe thấy thanh âm dẫm trên cỏ ,quay lại nhìn.
Hai người Thu Lam cùng Thu Tinh cầm hương liệu dùng để mộc dục đi đến, buông đồ trên tay xuống, cũng không để ý đến váy dưới chân bị ướt, ngồi lên tảng đá bên cạnh ôn tuyền.
“Chúng ta đến thị hầu Đại vương cùng Minh Vương tắm rửa.”
“Không phải ” Thu Tinh cười hì hì nói: “Chúng ta chỉ thị hầu Đại vương tắm rửa, cũng không dám thị hầu Minh Vương .”
Phượng Minh hung hăng liếc xéo các nàng một cái: “Ta mới trở về, các ngươi đã lấy ta ra giễu cợt. Di, sao không thấy Thu Nguyệt?”
Thu Tinh hơi chần chờ một chút: ” Thu Nguyệt đang bận rộn trong trù phòng, Thu Lam vừa mới gặp qua nàng đấy thôi.” Quay đầu lại nháy mắt Thu Lam: “Đúng không, Thu Lam?”
“Đúng.”
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, thuần thục khai mở vạt áo Phượng Minh . Dung Điềm vừa cắn sau cổ cậu vừa dùng giọng nói mị hoặc hỏi: “Vừa rồi là ai nói muốn nắm chặt cơ hội tắm nhanh một chút? Đến, bổn vương thị hầu Minh Vương thoát y a.”
Phượng Minh vạt áo vừa bị khai mở, hạ thể bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi vào trong ma chưởng của Dung Điềm.
“Dung Điềm. . . . . . Ngươi làm càn kiểu này . . . . . .” Phượng Minh rên rỉ một tiếng, cắn chặt khớp hàm, ngã vào trong lòng Dung Điềm ở phía sau, mặc hắn muốn làm gì thì làm, dần dần thở dốc, đứt quãng hỏi: “Người khác. . . . . . Có thể. . . . . . Tiến vào a?”
Dung Điềm động tác vô cùng thuần thục, Phượng Minh lời còn chưa dứt, y phục trên người đều đã ly thân, lộ ra thân thể như bạch ngọc, da thịt mịn màng bị dính nước, phản chiếu lại bóng mượt như tơ lụa.
Tuy Thu Lam cùng Thu Tinh đã sớm nhìn quen tình cảnh này, cũng nhịn không được đỏ mặt, hai người nhìn nhau cười, xăn ống tay áo lên để lộ cánh tay trần, cực kỳ ăn ý đi đến phía sau Dung Điềm, giúp Dung Điềm chà lưng.
“Đừng. . . . . .”
“Yên tâm, xung quanh có người canh chừng rồi.” Dung Điềm nghĩ Mị Cơ chuẩn bị tiệc tẩy trần cũng sắp bắt đầu, vốn chỉ tính toán đùa giỡn Phượng Minh một chút, nhưng thấy Phượng Minh cả người mềm yếu, mị nhãn như tơ, bộ dáng đứng cũng không vững, có thể nào chỉ “thân” một chút chứ? Bàn tay to chà sát tiết khố của Phượng Minh, không kìm lòng nổi dùng sức nhu lộng .
Phượng Minh bị hắn cố ý khơi màu, làm dục hỏa chiếm cứ toàn thân, chân đã nhuyễn,nhưng hiện tại đang ở trong nước, chỉ có thể rên rỉ cầu xin: ” Dung Điềm. . . . . . Đỡ lấy. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ chìm xuống nước mất. . . . . .”
Cổ họng Dung Điềm sớm cảm thấy nghẹn chặt, thanh âm khàn khàn cười nói: ” Phượng Minh ngoan, ngươi dựa vào sau, ta sẽ chống đỡ ngươi, sẽ không chìm xuống nước đâu.”
Phượng Minh nghe lời miễn cưỡng lui từng bước về phía sau, mông nhất thời chạm vào một cây gì đó ngạnh thẳng lên. Bây giờ mới biết Dung Điềm nói “Chống đỡ” là ý tứ gì, thẹn quá hóa giận, thấp giọng mắng: ” Cái tên sắc lang này.”
” Ta thế là đã chịu đựng lắm rồi, trên đường không hề tử hình ngươi ngay tại chỗ mà.” Dung Điềm cười ha ha, một tay ôm thắt lưng Phượng Minh, một tay lấy chút hương liệu trơn mềm Thu Lam để ở bên cạnh , dùng đầu ngón tay đưa vào cúc huyệt xinh xắn lại mê người của Phượng Minh, một lóng tay dò xét, lại chậm rãi đưa vào thêm một lóng tay.
Đợi cho ngón tay thứ ba đi vào, Phượng Minh đã nhịn không được hướng trên người hắn nhẹ nhàng cọ xát: “Ôm ta.”
Dung Điềm sớm chờ câu này, vui vẻ đáp: “Tuân mệnh.” Rút ngón tay ra, hai tay ôm bên hông Phượng Minh, quay người lại, đã biến thành Phượng Minh đối diện với nham thạch
Đem nửa người trên lắc lư của Phượng Minh nằm sấp lên tảng đá, để nửa người dưới hiện ra, Dung Điềm thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn , không cần lộn xộn, ta tiến vào bồi ngươi .”
Thắt lưng chậm rãi thẳng tiến.
Phượng Minh không có quen đứng ân ái cùng Dung Điềm, lông mi rung động nhắm lại, giống như con mèo nhỏ nức nở một tiếng: “Chậm một chút.”
Dung Điềm lập tức chậm tốc độ, rút ra, lại chậm rãi tiến vào một nửa, lại rút ra. Cứ lặp lại như thế, một hồi lâu Phượng Minh đã thích ứng , Dung Điềm mới dám tăng nhanh tốc độ, tận tình trừu sáp.
Thu Lam cùng Thu Tinh sớm thức thời vọt đến một bên, xa xa nhìn thấy Dung Điềm bao trùm ở trên người Phượng Minh dũng mãnh trừu sáp, thở dài: “Ông trời phù hộ, Đại vương cuối cùng cũng đã đón Minh Vương về.”
“Đúng vậy, ông trời phù hộ, hai người vẫn là ân ân ái ái.”
Dung Điềm đè Phượng Minh một lát, khi dễ đủ rồi, tai nghe thấy Phượng Minh rên rỉ, trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương, trong lòng sung sướng mĩ mãn, không thể dùng ngôn ngữ hình dung.(ý là chỉ thân thể ngọt ngào của Minh)
” Dung Điềm. . . . . . Ta. . . . . . Ta không được. . . . . .”
“Đợi thêm một lát nữa.”
Phượng Minh thở hổn hển cầu xin tha thứ, thần thái vừa ngoan vừa đáng yêu, cậu đã cao lên không ít, tứ chi càng trở nên thon dài, hai tay xích lõa ở trên tảng đá loạn trảo, làm cho Dung Điềm nhịn không được cúi đầu, cắn nhẹ lên cánh tay mảnh khảnh của cậu một cái.
Khi ngẩng đầu , một đạo thân ảnh xa xa chợt đập vào trong mắt , Dung Điềm trong chớp mắt ngạc nhiên, gần như dừng động tác.
“Ân?” Phượng Minh cũng ngẩng đầu.
Chưa kịp nâng thắt lưng lên, đã bị Dung Điềm đè xuống, thân trên rắn chắc vững vàng áp trên người Phượng Minh, làm cho cậu ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn: ” Đợi thêm một lát nữa là tốt rồi.” Dung Điềm ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói.
Dị vật trong cơ thể một lần nữa ngạnh lên, giống như càng dũng mãnh, chỗ tối mẫn cảm được “tận lực” va chạm, một chút lại thêm một chút. Phượng Minh mặt úp vào tảng đá, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, không ngừng thở dốc , ngay cả đôi mắt cũng không mở ra nổi .
Dung Điềm vừa đè Phượng Minh, tràn ngập sức mạnh mà giữ lấy bảo bối dưới thân, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hề có ý cười, chỉ độc một biểu tình cương nghị quyết đoán của Tây Lôi Vương, nhìn thẳng phía trước.
Tiêu Túng từ một đoạn vách núi khác đi ra, bên hông cầm kiếm, tự nhiên đi qua phía trước ôn tuyền, tựa hồ chỉ vì ánh nhìn chăm chú của Dung Điềm, mới phát hiện ôn tuyền nơi này có hai nam nhân đang xích lõa, thản nhiên cúi đầu nhìn lướt qua, lại quay đầu đi, không chút nào để ý mà đi dọc theo con đường về của bọn Dung Điềm.
Dung Điềm nín thở nhìn Tiêu Túng rời đi, lúc này mới cúi đầu yêu thương nhìn Phượng Minh dưới thân đã phân không rõ phương hướng, thắt lưng đột nhiên mạnh mẽ động, nghe thấy Phượng Minh rên rỉ.
“Không. . . . . . Không… được nữa rồi. . . . . .”
Ánh sáng trắng lóe lên ở trước mắt, khiến cho người ta thích thú vô cùng, đồng thời mang hai người lên đỉnh ngọt ngào.
Phượng Minh thở dốc một lúc, mới có thể đưa tay ôm lấy bả vai Dung Điềm, đứng vững ở trong nước.
Dung Điềm thấy cậu lảo đảo, liền bế cậu lên, để cậu ngồi trên tảng đá. Còn hắn thì lên bờ bên kia ôn tuyền, để Thu Lam thị hầu mặc trường bào giản dị, trầm giọng hỏi: “Vách núi bên kia là nơi nào?”
Thu Lam vừa rồi thấy Tiêu Túng đi ngang qua, hoảng sợ, sắc mặt đến bây giờ còn rất tái nhợt , rụt rè nói: “Bên kia là nơi Tiêu Thánh Sư luyện kiếm, Tiêu Thánh Sư cũng không cho phép người khác đi vào.”
“Nơi đó không có phái người thủ vệ sao?”
“Nô tỳ đáng chết. . . . . .” Thu Lam hoảng nói: “Nơi đó là góc chết, nô tỳ nghĩ, Tiêu Thánh Sư đã rất nhiều ngày không có đi nơi đó luyện kiếm , hôm nay Đại vương trở về, Tiêu Thánh Sư lại càng không đi. . . . . .”
Dung Điềm nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng.
Thu Lam nghe như sét đánh ngang tai, hai gối nhuyễn xuống : “Nô tỳ đáng chết. . . . . .”
Dung Điềm ở trước khi nàng quỳ xuống lấy một tay túm nàng đứng lên, thấp giọng nói: ” Chuyện hôm nay, không được lộ một chút ý tứ nào với Phượng Minh, ngươi cùng Thu Tinh cũng nên cẩn thận một chút, nghe thấy chưa?”
Cảnh cáo xong, mới đi đến trước mặt Phượng Minh bởi vì tình cảm mãnh liệt vừa rồi mà còn đang hồi phục, dùng thảm lớn quấn lấy toàn thân cậu, vỗ vỗ khuôn mặt thất thần của cậu, lộ ra vẻ tươi cười: “Quay về mặc quần áo đi, nam nhi như ngươi, phải ăn nhiều đồ ăn một chút để khôi phục thể lực, Mị Cơ trù nghệ không tồi, nàng chịu tự mình xuống bếp, chúng ta đều có lộc ăn a.”
Ôm lấy Phượng Minh, xoay người quay về viện lạc của bọn họ.
Trở lại trong phòng, Dung Điềm nhẹ nhàng đặt Phượng Minh lên giường.
Phượng Minh vừa rồi bị Dung Điềm một phen yêu thương mãnh liệt, cả người như nhũn ra, mới dùng tay chân chống lên giường trở mình đứng dậy, bên hông đột nhiên cảm thấy tê dại, không tự chủ được lại rơi xuống giường lớn mềm mại
Trên người cậu không có quần áo, chỉ có một cái thảm lớn quấn trên người, động một chút, thảm lông từ trên bả vai chảy xuống đến bên hông, cái mông kiều đĩnh có thể mơ hồ thấy được. Phượng Minh đang cố gắng tự lực cánh sinh, căn bản không biết bản thân đang phô bày cảnh xuân, nghe thấy tiếng hô hấp trên đỉnh đầu chợt trầm xuống, ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt thâm thúy đã trở nên âm trầm của Dung Điềm, Phượng Minh hoảng sợ, nghiêm nghị cảnh cáo: “Không được làm càn, đừng quên Mị Cơ cùng Tiêu Túng tiên sinh đang chờ chúng ta đến dự tiệc.”
Dung Điềm đang ở thời điểm huyết khí phương cương, vừa rồi chỉ đến có một lần, làm sao thấy thỏa mãn được, nhìn thấy Phượng Minh quấn thảm nằm trên giường, không cần nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi thảm rơi xuống, nhưng hắn cũng biết không nên đến muộn tiệc tẩy trần do Mị Cơ đặc biệt chuẩn bị vì mình, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Ta ra ngoài chờ ngươi.”
Thừa dịp còn có năng lực tự khống chế, sớm rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Phượng Minh .
Dung Điềm ra ngoài, Thu Lam cùng Thu Tinh vẫn không dám nói chuyện lớn lập tức thoải mái. Hai áng mây giống nhau đi đến, vây quanh giường lớn, cười tươi như hoa.
“Đại vương đi rồi, Minh Vương đừng trốn nữa. Hì hì, chúng ta đến thị hầu Minh Vương thay quần áo.”
“Cái này chính là trường bào ta cùng Thu Nguyệt mới may, thiên lam sắc rất xứng với màu da Minh Vương, chất liệu vừa nhẹ lại nhuyễn, mặc vào nhất định rất thoải mái.” (thiên lam sắc : màu xanh da trời)
Phượng Minh phối hợp từ trên giường đứng lên, mặc các nàng kéo thảm xuống, bỗng nhiên phát hiện hai người đều dừng động tác, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Thu Tinh vẻ mặt kinh hãi, trừng mắt nhìn mấy vết sẹo dữ tợn trên ngực và lưng Phượng Minh, tay nhỏ vội vàng sờ lên, xác định đó không phải là ảo giác của mình xong, run giọng nói: “Trời ạ! Ai nhẫn tâm như vậy?”
Khi nàng cùng Thu Tinh thị hầu tắm rửa vẫn bị thân hình Dung Điềm ngăn trở tầm mắt, tới bây giờ mới phát hiện vết thương chồng chất trên người Phượng Minh.
“Không có gì, cái này chính là lúc ở hoàng cung Đông Phàm đánh một trận. . . . . .”
Nước mắt Thu Lam đã thi nhau rơi xuống, vừa khóc vừa dùng đầu ngón tay mảnh khảnh thật cẩn thận vuốt ve vết thương sau lưng Phượng Minh , đau lòng nói: “Nhất định rất đau, Đại vương thật là, sao không cẩn thận như vậy?”
Phượng Minh thấy hai thị nữ nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Dung Điềm đã tận lực rồi . Thu Lam ngươi đừng khóc , ngươi xem tiểu thương trên người ta liền khóc thành như vậy, thấy thương trên người Dung Hổ thì làm sao a?”
Thu Lam lau nước mắt nói: “Dung Hổ da dày thịt thô, trên người nhiều vết thương thì có sao đâu?”
Thu Tinh cũng thê thanh nói: “Đúng vậy, thân thể Minh Vương xinh đẹp như vậy, ai hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
Phượng Minh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn kỹ bản thân, bình tĩnh mà nói, với một trận ác chiến như vậy ở Đông Phàm hoàng cung, trên người chỉ có vài vết thương này đã xem như ông trời phù hộ rồi.
Kỳ thật, năng lực phục hồi của thân thể cậu rất tốt, ngoại trừ mấy vết đao chém quá sâu lưu lại dấu vết ra, còn lại mấy tiểu vết thương đều đã khép lại, cơ hồ nhìn không thấy gì.
“Được rồi, các ngươi còn không giúp ta thay y phục?” Phượng Minh hết cách hỏi.
Thu Lam cùng Thu Tinh nâng xiêm y lại đây, đã không còn bộ dáng phấn khởi ban nãy, hai người trong mắt rưng rưng, giúp Phượng Minh mặc vào trường bào, ánh mắt thỉnh thoảng chạm đến vết thương trên thân hình trắng ngần, nhịn không được nức nở.
Các nàng nhìn thấy Phượng Minh đau lòng, Phượng Minh nhìn thấy các nàng cũng thực đau lòng. Đành phải ngoan ngoãn đứng yên, để các nàng giúp mình mang đai lưng cùng phục sức, vừa ôn nhu an ủi: “Không có gì , ta cũng không phải nữ nhân, ra chiến trường, bị vài vết thương rất bình thường mà. Nói không chừng sau này lại đánh mấy trận, sẽ càng nhiều vết thương. . . . . .”
Thu Lam”A” một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn vội vàng che miệng Phượng Minh, nước mắt lưng tròng nói: “Chỉ có thế này đã rất khủng khiếp rồi , Minh Vương còn muốn đánh vài trận nữa? Là muốn làm tâm chúng nô tỳ đau đến vỡ ra thì mới cao hứng sao?”
Thu Tinh cắn môi dưới: “Chúng ta thật cẩn thận thị hầu, e sợ Minh Vương sẽ bị thương dù chỉ một chút. Ăn uống, y phục, mộc dục, sơ tẩy , cái nào cũng lưu tâm, Minh Vương lại chế giễu, bản thân lại không thương chính mình.” Nén giận liếc Phượng Minh một cái. (mộc dục: tắm rửa, sơ tẩy :rửa mặt chải đầu)
Phượng Minh thầm kêu cứu mạng, mắt trợn trắng nói: “Ta rất yêu quý bản thân, chính là tại thời điểm kia có thể bảo vệ tánh mạng đã tốt lắm rồi. Ai, đã bị thương rồi, có cách nào khác đâu?”
Thu Lam nói: “Không phải thường nói có thánh dược chữa thương có thể làm cho làn da khôi phục như lúc đầu sao? Nô tỳ không tin chúng ta tìm không thấy.”
Thu Tinh gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nói gì cũng không thể để trên người Minh Vương có vết sẹo khó coi như vậy. Hơn nữa, nếu lúc Đại vương cùng Minh Vương thân thiết thấy vết sẹo này, Đại vương nhất định. . . . . .”
Phượng Minh nhìn trên người mình, trên thân thể trắng nõn hoàn mỹ có vài vết thương dữ tợn, quả thật không thể thích nổi. Nghĩ đến Dung Điềm sẽ vì vài vết thương này mà giảm bớt nhiệt tình đối với cậu , một tia nguy cơ nhất thời hiện lên, miễn cưỡng nói: “Sẽ không a, Dung Điềm thấy thứ này, cho tới bây giờ vẫn chưa nói gì, vẫn mê đắm như cũ. Các ngươi nói xem , sau này hắn thấy mấy vết thương này, sẽ không từ từ ghét bỏ ta đi?”
Lần này Thu Lam cùng Thu Tinh phi thường ăn ý, lập tức trăm miệng một lời nói: ” Ghét bỏ cái gì? Đại vương nhất định đau lòng muốn chết.”
Tuy rằng vẫn đang nói chuyện, tay cũng không dừng lại, đem dây cột tóc của Phượng Minh cẩn thận sửa sang lại một chút.
Ba người ra khỏi cửa phòng, Dung Điềm chờ ngay trong sảnh. Phượng Minh sau khi tắm rửa cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trường bào thiên lam sắc thêm đai lưng thuần trắng, phối với phục sức tử kim tinh xảo khéo léo, khuôn mặt tuấn tú được ôn tuyền làm dịu lộ ra sắc hồng nhuận như da hài nhi, Dung Điềm nhãn tình sáng lên. (phục sức tử kim: trang sức đeo bên hông màu tím bằm)
Liệt Nhi không biết trở về khi nào, quái dị kêu lên: “Ha ha, vẫn là phải có Thu Lam các nàng mới được. Chúng ta mà thị hầu sẽ không thể khiến cho Minh Vương xinh đẹp như vậy được .”
Thu Tinh hừ một tiếng, liếc Liệt Nhi một cái: “Đó là đương nhiên, các ngươi tay chân vụng về, Minh Vương đi theo các ngươi, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.”
Dung Hổ nét mặt bình tĩnh, trong ánh mắt lại hàm chứa ý cười, lẳng lặng đứng trong góc.
Dung Điềm bắt lấy tay Phượng Minh, kéo cậu đến bên người , nhẹ giọng hỏi: ” Sau khi tắm rửa quả nhiên so với ngày thường càng thơm hơn, hôn một cái nhé?” Không đợi Phượng Minh đáp ứng, đã hung hăng hôn một cái.
Phượng Minh sợ hắn lại nổi lên “Tính” trí, yến hội đêm nay cũng đừng nghĩ đi , kiên quyết đẩy nhẹ Dung Điềm một chút, nhìn Liệt Nhi: “Sao chỉ có mình ngươi? Vĩnh Dật vương tử đâu?”
Thu Tinh cùng Vĩnh Dật đi đón bọn Dung Điềm, kỵ mã một đường quay về tiểu cốc, tới nơi cũng không thấy Liệt Nhi Vĩnh Dật, đều đoán được Liệt Nhi bị Vĩnh Dật kéo tới nơi không người ” Tử hình ngay tại chỗ ” .
Vừa nghe Phượng Minh nhắc tới, Thu Tinh Thu Lam hai người thích đấu võ mồm cùng Liệt Nhi nhất lập tức làm ra biểu tình bí hiểm xem xét Liệt Nhi, cố ý nhìn y xấu hổ.
Nào biết Liệt Nhi kinh nghiệm lão luyện, đối với loại chuyện này rất phóng khoáng, nhún nhún vai, thẳng thắn nói: “Hắn hao tổn khí lực hơn ta nhiều, sau khi hành động đương nhiên không nhanh bằng ta. Chỉ sợ bây giờ chắc còn đang tắm rửa?” Liệt Nhi trên người sạch sẽ, thay đổi nhất kiện y phục xanh nhạt, tất nhiên là đã được tắm rửa rồi.
Thu Lam cùng Thu Tinh nghe y nói không lựa lời, xấu hổ vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Vốn định xem Liệt Nhi xấu hổ, ai ngờ bị chơi xấu lại.
Dung Hổ chen vào nói: “Thời gian không còn sớm , hẳn là nên đi dự tiệc .”
Dung Điềm gật đầu: “Đừng để tiên sinh cùng Mị Cơ đợi lâu.”
Mấy người bước ra cửa phòng, đi được vài bước, Phượng Minh bỗng nhiên dừng lại, bật cười nói: “Trách không được nãy giờ thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là không thấy Thu Nguyệt. Nàng còn ở trù phòng sao? Hôm nay không ai ăn cơm ở trong này, nàng làm gì ở trù phòng? Thu Tinh, ngươi nhanh đi kêu nàng lại đây.”
Thu Tinh vâng lời, còn chưa kịp đi, chợt nghe thấy thanh âm thanh thúy của Thu Nguyệt từ chỗ rẽ truyền đến: “Thái Thương, ngươi còn bướng bỉnh như vậy, ta sẽ không làm đồ mới cho ngươi .”
Một thân ảnh nhỏ xíu linh hoạt theo chỗ rẽ chạy nhanh lại đây, Thu Nguyệt theo sát phía sau, vừa chạy vừa gọi: “Thái Thương ngoan, đừng chạy sang bên kia, bên kia có. . . . . .” Đột nhiên nhìn thấy Dung Điềm Phượng Minh dẫn mọi người ngay trước mặt, vội vàng ngừng lại, cúi đầu hành lễ: “Đại vương, Minh Vương .” Khóe mắt vẫn tìm thân ảnh nho nhỏ kia, hạ giọng cảnh cáo: “Thái Thương, nhanh lại đây cho ta.”
Thái Thương so với lần đầu tiên Phượng Minh thấy đã cao lên nhiều, không hề sợ người lạ như trước đây, đi đến trước mặt mọi người, xoay người một cái, trốn sau Phượng Minh, tò mò ló đầu ra, xem Thu Nguyệt hướng Dung Điềm cùng Phượng Minh hành lễ.
Phượng Minh từ khi biết Thái Thương là cốt nhục của mình ( ít nhất là nửa cốt nhục ), đây là lần đầu tiên thấy nó. Cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi này, ánh mắt tròn tròn, vẻ mặt hồn nhiên, tình cảm yêu mến chợt nảy nở, kìm lòng không được xoay người ôm nó lên, mỉm cười hỏi: “Thái Thương, ngươi cao hơn nhiều rồi. Biết ta là ai không?”
Thái Thương hì hì cười, dùng giọng nói trẻ con dễ nghe tới cực điểm nói: “Người là Minh Vương .”
“Thật thông minh.” Phượng Minh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Dung Hổ trầm giọng nói: “Minh Vương, chúng ta sắp muộn.”
“Nga, ” Phượng Minh nhìn Thái Thương trong lòng, tựa hồ nhất thời không muốn buông tay.
“Nô tỳ lưu lại chiếu cố Thái Thương, Minh Vương giao Thái Thương cho nô tỳ đi, không nên đến muộn.” Thu Lam đưa tay, vỗ tay dụ dỗ : ” Thái Thương ngoan, để nương ôm một cái, nương làm đồ ăn ngon cho Thái Thương ăn.”
Mấy ngày nay Thái Thương nhất định đã quen với Thu Lam . Vừa nghe Thu Lam nói, Thái Thương kêu một tiếng, thân mình xiêu vẹo hướng Thu Lam, ngoan ngoãn lại gần Thu Lam.
Phượng Minh vừa bước đi, vừa kỳ quái hỏi: ” Thái Thương sao lại kêu Thu Lam là nương?”
“Không chỉ Thu Lam, chúng nô tì cũng là nương của nó mà.” .
Bên người thay đổi Thu Nguyệt cùng Thu Tinh , hai tỷ muội đi theo phía sau Phượng Minh , Thu Nguyệt nhẹ giọng giải thích: ” Thái Thương còn nhỏ, không phân biệt được nhiều lắm, chúng nô tì mỗi ngày ở cùng nó, bất tri bất giác, trở thành tình cảnh hiện tại . Chính là đứa nhỏ này vẫn thường xuyên nhớ tới Thái Thanh. . . . . .” Lén liếc bóng dáng uy nghiêm của Dung Điềm một cái, không dám tiếp tục nhiều lời.
Phượng Minh biết tội danh của Thái Thanh không nhỏ, cũng là chuyện không thích hợp bàn tán sau lưng mọi người, “Ân” qua loa một tiếng, không hề lên tiếng.
Trầm mặc đi một đoạn đường, đã tới chính sảnh trong viện lạc của Mị Cơ.
Chính sảnh này không biết có phải do Mị Cơ tự mình bố trí hay không , trong sảnh đăng hỏa sáng trưng, mộc trụ sắc thái rực rỡ, tràn ngập màu sắc huyền huyễn. Thảm lớn trải trên toàn bộ chính sảnh, đã dọn lên vài bàn yến tiệc.( đăng hỏa : đèn đuốc)
Mị Cơ thay đổi y phục kiểu dáng đơn giản là váy dài lưu kim, ngồi ở trên thảm , tư thái tuyệt đẹp, so với y phục mặc lúc ở đại môn, tạo nên một loại cảm giác khó nói thành lời hơn nhiều.
Tiêu Túng ngồi thẳng ở bàn phía trước, mắt xem mũi, mũi xem tâm, giống như người có ánh mắt lợi hại đến đâu cũng nhìn không ra tâm sự của hắn.
Vừa thấy Dung Điềm cùng Phượng Minh bước vào chính sảnh, Mị Cơ lộ ra nét mặt vui mừng, ôn nhu nói: ” Cuối cùng Đại vương đã đến trước khi thức ăn kịp lạnh.” Bàn tay ngọc ngà được bảo dưỡng không có một tỳ vết nào giơ lên, ở trong không trung phát ra hai tiếng vỗ tay thanh thúy: “Khai tiệc đi.”
Vài thị nữ xinh đẹp bưng món ngon nóng hổi nối đuôi nhau đi vào.
Tác giả :
Phong Lộng