Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 21 - Chương 10: Phiên ngoại - Trận bóng rổ thế vận hội
Xin chào quý vị và các bạn, xin chào các khán thính giả trên màn ảnh nhỏ, đây là chương trình tường thuật trực tiếp thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh 2008, trận chung kết bóng rổ nam giữa hai đội Ly Quốc và Tây Lôi.
Tôi là MC Hàn Triệu Các.
Tôi là MC Mạc Lương Mặc.
Được rồi.
Hiện tại, trước mắt quý vị và các bạn chính là đội hình ra sân của hai nước. Đầu tiên, đội Tây Lôi, cầu thủ mang áo số 1 - Dung Điềm tranh bóng cùng cầu thủ mang áo số 3 - Nhược Ngôn của đội Ly Quốc.
Trọng tài chuẩn bị ném bóng.
Nói đến hai đội tuyển Tây Lôi và Ly Quốc này, phải nói bọn họ đã có giao tình rất nhiều năm, chung kết bóng rổ nam của thế vận hội Ô-lym-pic mấy năm gần đây, dường như bọn họ luôn đối đầu.
Ai nha, anh Hàn, anh nói đúng, quả thật thực lực hai đội bóng này đều rất mạnh. Hơn nữa, thú vị nhất chính là, mỗi lần đụng độ tại trận chung kết, hai cầu thủ chủ lực, Dung Điềm của Tây Lôi và Nhược Ngôn của Ly Quốc, đều phải trừng mắt nhìn nhau đầu tiên.
Nào, giờ thì chúng ta hãy quay trở lại với diễn biến của trận đấu.
Nhược Ngôn nhảy cao một cú, đánh bóng đến giữa sân của đối phương, cầu thủ mang áo số 4 - Dư Lãng lập tức tiếp ứng, Tây Lôi rơi vào nguy hiểm!
Số 8 Tây Lôi - Tử Nham kịp thời đuổi tới. Hay lắm! Cướp được bóng rồi!
Mọi người có thể nhìn kỹ một chút, hiện tại ống kính đang nhắm vào cầu thủ nội tuyến Tử Nham của Tây Lôi.
Cầu thủ này rất có tiềm lực, năm 2006 đã thay mặt Tây Lôi tham gia thi đấu quốc tế, tuy rằng chỉ đạt được hạng 7, không tính là cao, nhưng sức bật của hắn rất xuất sắc nha, còn có khí thế trên sân luôn được phát huy cực đại, giúp các cầu thủ khác nâng cao tinh thần.
Ân, chính hắn, chính là hắn! Lúc ấy, cầu thủ số 8 này liền được Hạ Địch – chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ Đan Lâm chú ý, lập tức đề xuất mời về bằng bất cứ giá nào.
*hâm mộ* Chậc chậc, hình như lúc ấy thù lao được đưa ra phi thường tốt.
*ngưỡng mộ* Không những thế, khi đó Tử Nham còn ra điều kiện, nếu thế vận hội diễn ra, nhất định phải cho phép hắn trở về Tây Lôi thi đấu.
*tán thưởng* Cầu thủ này tương đối có tình cảm với đội tuyển quốc gia của mình.
Hiện tại bóng rơi vào tay cầu thủ số 4 của Tây Lôi - Liệt Nhi.
Liệt Nhi đã từng chơi ở vị trí hậu vệ một thời gian, nhưng bởi vì thân thể không đủ cường tráng, thường xuyên bị hậu vệ đối phương va chạm dễn dẫn đến thương tổn, cho nên lần này huấn luyện viên điều hắn lên làm trung phong.
Hay lắm, Liệt Nhi dắt bóng, phi thường kiên quyết đột nhập *kéo dài âm điệu, ngày càng hưng phấn, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng* Cẩn thận!
*tiếc nuối* Ai nha, lần này quá bất cẩn rồi.
Đúng vậy, đây là một sai lầm, chuyền bóng khi không tập trung, bóng lại rơi vào tay Dư Lãng - số 4 của Ly Quốc một lần nữa. Hiện tại Dư Lãng đã xoay người dắt bóng.
*ngưng trọng* Cầu thủ có cái tên Dư Lãng này phi thường có khả năng lão đạo, hơn nữa tố chất thân thể và tâm lý đều đặc biệt hơn người.
Đúng vậy, là cầu thủ đặc biệt có kinh nghiệm.
Dư Lãng hiện tại đã đột phá hàng phòng thủ, cầu thủ Tây Lôi đang gấp rút trở về ứng cứu, số 12 Liệt Trung Thạch nhanh chân chạy tới, cản phá cú ném rổ của Dư Lãng. Liệt Trung Thạch này vóc dáng rất cao to, hơn nữa sức bật vô cùng tốt.
Không tồi, trên phương diện hình thể thì đây chính là một cầu thủ to con, nhưng nếu xét về sức bật nhảy, chúng ta có thể hình dung hắn như một con chuột túi.
Rất tốt! Chặn được rồi!
Dư Lãng bị Liệt Trung Thạch cảm phá, không nắm chắc khả năng thành công khi ném rổ, vì thế chuyền bóng lại cho số 3 Nhược Ngôn.
Nhược Ngôn dắt bóng đột phá!
Tới dưới rổ rồi! Nguy hiểm!
Số 11 đâu? Số 11 Phượng Minh đâu? Phượng Minh của Tây Lôi hẳn là người mà chủ lực đối phương dè chừng nhất! A, số 11 cuối cùng cũng xuất hiện rồi, xem ra vòng bảng đã làm hắn tổn hao rất nhiều thể lực, anh xem, hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, có điều cuối cùng cũng chạy tới nơi.
Ngay một khắc trước khi Nhược Ngôn ném rổ, Phượng Minh liền xuất hiện.
Ném! Phượng Minh bật người cắt bóng! Hay lắm, thật sự là… *bỗng nhiên thét chói tai* Ai nha! Ai nha! Đây là chuyện gì? Phạm quy sao? Vì cái gì trọng tài không thổi còi? Rõ ràng là phạm quy mà!
Từ góc độ bên này của ống kính máy quay phim, tôi cũng thấy phạm quy, Nhược Ngôn vừa ném bóng rời tay, ở giữa không trung liền ôm lấy Phượng Minh, chính là ôm ngang lấy!
*oán giận* Trọng tài cuối cùng cũng thổi còi.
Ai dô, có phải bị thương rồi không?
Cầu thủ mang áo số 11 của Tây Lôi - Phượng Minh đang té trên mặt đất, Nhược Ngôn đè lên người hắn, hình như hai người đều không có ý định cử động.
Không thể nào?
Trọng tài đi qua, cúi xuống quan sát tình hình.
Ai nha! Số 1 Dung Điềm đang kích động, anh xem hắn xông lên kéo Nhược Ngôn kìa.
*nói chuyện phiếm* Cũng không thể trách hắn, loại tình huống này đã xuất hiện nhiều lần, rốt cuộc, tôi cảm thấy cầu thủ Nhược Ngôn này a, dường như chơi bóng luôn nhắm vào một cầu thủ nào đó.
Ân, đúng là sẽ khiến cho người ta có ấn tượng như vậy. Tôi nhớ rõ lần trước, khi đấu giải quốc tế, cũng là hắn nhắm vào Phượng Minh a! Mà hôm nay cũng vậy, nhờ vào thời điểm hai người tiếp xúc trên không, hắn liền đem đối phương áp đảo.
Hắn tương đối quá phận, thậm chí còn vươn tay ôm người giữa không trung.
*bổ sung* Là duỗi hai tay ra ôm, làm không khéo người xem còn tưởng rằng đây là trận đấu vật trên không giữa hai người đàn ông ấy chứ.
Được rồi, hiện tại cầu thủ hai đội đều đã đứng lên.
Ống kính đưa lại gần một chút, trước hết, chúng ta xem tình huống cầu thủ của đội Tây Lôi.
Rất tốt, không thương tổn gì nghiêm trọng, chính là chân có chút nhuyễn.
Ống kính gần hơn chút nữa. A? Đã nhìn ra! *tiếc nuối* Vẫn là có va chạm, môi rõ ràng đã sưng lên.
*lại bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau* Cho nên mới nói, xem hai đội bóng này thi đấu phi thường phấn khích, bọn họ là đối thủ truyền kiếp, thường xuyên đụng độ nhau cho nên có thể rút ra quy luật. Mỗi lần va chạm trên không như thế này, hình như đều phải đụng vào miệng, hơn nữa có thể làm cho môi sưng đỏ cả lên.
Nói chuyện ngoài lề một chút, cầu thủ Phượng Minh của Tây Lôi, mấy năm gần đây, bao gồm cả năm nay, đều giành được danh hiệu nam vận động viên được yêu thích nhất thế giới.
Quả thật bộ dạng rất được, nghe nói tỉ lệ thân thể hắn đạt tiêu chuẩn hợp lý và hoàn mỹ nhất hiện nay.
Điều kiện tốt như vậy, nếu như tham gia các loại hình thi đấu biểu diễn thể thao hoặc là bơi lội thì càng tăng thêm mỹ cảm, hẳn là có thể đạt được thứ hạng cao hơn.
Cũng không biết ở phương diện này, trọng tài có thể cho hắn một ít… hay không… A! *bạo tiếu* Thật sự là tôi nói quá chuẩn! Trọng tài vừa ra hiệu, phán đội Ly Quốc phạm - quy!
*chờ mong* Xem xem có thể được hưởng phạt bóng hay không.
*đề cao âm điệu* Thực sự phạt bóng! Phạt hai trái!
Hay lắm, hiện tại số 11 Phượng Minh đang đứng ở khu vực giữa sân, chuẩn bị ném phạt.
Đây là một cầu thủ thường xuyên ném bóng phạt.
*tiếp lời đối phương* Đúng vậy, có điều khả năng ném phạt trúng mục tiêu của hắn vẫn cần phải được rèn luyện nâng cao. Tôi từng thống kê qua, tỉ lệ ném phạt trúng của hắn chỉ có bảy phần trăm, tức là ném mười quả, khả năng một quả cũng không trúng. Nếu là cầu thủ khác có tỉ lệ ném trúng thấp như thế, hiển nhiên không thể xuất hiện tại những trận đấu đẳng cấp thế giới như O-lym-pic, nhất là trong trận chung kết.
Nhưng mà cầu thủ này thì sao, hắn có một ưu điểm mà những cầu thủ khác không thể thay thế.
Hắn đặc biệt có thể dẫn dắt đối phương phạm lỗi.
Đúng vậy! Đây là điểm đặc biệt nhất của Phượng Minh, cũng là điều mà huấn luyện viên nhắm tới, dường như chỉ cần hắn ở đây, là có thể khiến cho trận đấu hình thành một loại không khí phi - thường - nhiệt - huyết.
Cho nên mới nói, chơi bóng a, chẳng những phải có chiến lược kỹ thuật, mà còn phải có chiến lược tâm lý nữa.
Để Phượng Minh ra sân, rõ ràng là một kích trí mạng đối với chủ lực của đối phương, nhất là số 3 Nhược Ngôn. Đây đích thực là một chiến lược tâm lý phi thường trọng yếu.
Nào chúng ta cùng xem quả ném phạt thứ nhất của Phượng Minh.
A! Quả nhiên!
Không trúng.
Lần ném phạt thứ hai.
Tốt! Ai nha! Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Đập thành rổ, bắn ngược ra ngoài!
Hai cú phạt bóng không có kết quả gì, đáng tiếc, thực đáng tiếc.
Có điều, từ màn hình, chúng ta có thể nhìn thấy, đội Tây Lôi phi thường đoàn kết, tuy rằng Phượng Minh nép phạt hai cú, một cú cũng không trúng, thế nhưng đồng đội vẫn chạy tới an ủi và cổ vũ hắn.
Anh xem, Dung Điềm còn gắt gao ôm chầm lấy hắn một chút a.
Đúng vậy, cái ôm này thế nhưng tương đối dùng sức, hơn nữa lực đạo cũng không nhỏ, giống như muốn đem đồng đội vừa ném hỏng ghì chặt vào trong ngực vậy.
*phi thường cảm khái* Cái này, chính là tinh thần Olympic.
Chính là – tinh thần vận động – vĩ đại của nhân loại!
Trận đấu bắt đầu một lần nữa, lần này đội Nhược Ngôn phát bóng.
Bóng từ tay cầu thủ số 3, chuyền tới số 7 Đỗ Phong, người nọ liền dắt bóng tới khu vực giữa sân!
Đỗ Phong này có thể xem như một cầu thủ ngoại lai của đội Ly Quốc lần này. Hắn vốn thuộc đội quyển quốc gia Bắc Kỳ, thế nhưng sau khi Bắc Kỳ mất nước, hắn đã được Ly Quốc dùng một số tiền lớn để kêu gọi đầu quân.
Ân, cũng là một cầu thủ hao tổn nhiều khí lực mới có thể mời về, được chơi trong trận chung kết thế vận hội, hiển nhiên thực lực của hắn không tồi.
Hay lắm, Đỗ Phong không chuyền bóng cho bất kỳ ai, đánh một đường cua đột nhập, lách qua phòng thủ của số 4 - Liệt Nhi, *cất cao âm điệu* đến gần rổ rồi!
*nói liền một hơi* Hàng phòng thủ Tây Lôi phi thường nghiêm mật, số 8 Tử Nham lập tức hỗ trợ.
Mọi người chú ý, Tử Nham ra tay.
Cắt bóng!
Ai nha! Không thành công…
Phạm quy rồi, trọng tài thổi còi, phán Tử Nham phạm quy.
*thở dài* Phạt bóng, lại phạt hai trái!
Rất không ổn.
Tỷ lệ ném trúng khi phạt bóng của Đỗ Phong là trăm phần trăm, động tác này của Tử Nham quá lỗ mãng, quả thực chính là tặng không cho đối phương hai trái cách biệt.
Hiện tại, Đỗ Phong đang đứng ở giữa sân, chuẩn bị ném bóng.
Trọng tài đưa bóng cho Đỗ… A nha! Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì?!
Thưa quý vị khán giả và các bạn, hiện trường hình như phát sinh sự cố!
Cameras có hơi lệch, tình huống biến hóa rất nhanh, chúng ta quan sát đoạn phim quay chậm, xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
*phát băng quay chậm*
A, mọi người có thể nhìn thấy, không phải cầu thủ bị thương, mà là trọng tài bị thương!
Chính là trọng tài vừa rồi phán Tử Nham phạm quy.
Phía sau đã trúng một mũi tên, có thể nói là một mũi tên phi thường chuẩn xác, vừa vặn cắm sâu vào giữa mông!
Thật thú vị… Ách, không phải! Là thật đáng tiếc.
Thưa quý vị và các bạn, từ băng ghi hình quay chậm, chúng ta có thể thấy, tên được bắn ra từ hàng ghế khán giả, xin biên tập viên cho chúng tôi một cái nhìn cận cảnh thật chậm.
Nhìn kỹ vào, a, đúng là từ khán đài.
Ồ, người bắn tên chính là Hạ Địch của Đan Lâm.
Đúng, là hắn!
Nếu vừa rồi các vị có nghe tôi giải thích, hẳn vẫn còn nhớ cái tên Hạ Địch này.
Là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ mà Tử Nham đang chơi, nhưng bản thân hắn cũng là một vận động viên bắn cung, hơn nữa lần này cũng tham gia thế vận hội.
*bên cạnh bổ sung một câu* Hắn giành được huy chương vàng.
A đúng vậy! Hắn giành được huy chương vàng, mà còn giành được dưới tình huống không có đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì vận động viên tham gia hạng mục bắn cung của thế vận hội lần này, chỉ có một mình hắn. Tình huống này rất hiếm thấy, trước khi vòng đấu loại bắt đầu, trừ bỏ Hạ Địch ra, các vận động viên khác không phải mất tích thì là hóa điên.
Cho nên hắn, dưới tình huống hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh, lần thứ hai giành giải quán quân hạng mục bắn cung.
Có điều, thông qua mũi tên vừa rồi, chúng ta hiển nhiên có thể thấy hắn đích thật có thực lực.
*cảm khái* Đúng vậy, bắn trúng ngay giữa mông, giống như ngắm chuẩn dấu cộng ở giữa hồng tâm vậy.
Được rồi, hiện tại trật tự trên sân bóng đã khôi phục ít nhiều.
Vết máu trên sàn đã được lau sạch sẽ, trọng tài bị thương đã được đưa ra hậu đài —- chúng ta thật mong hắn sớm ngày bình phục!
Người vừa xuất hiện trên màn ảnh chính là trọng tài mới được thay vào, người này là trọng tài cẩn thận nổi tiếng thế giới - Vĩnh Ân vương.
Để xem hắn sẽ tiếp tục phán định như thế nào.
Xem ra vẫn duy trì phán xử ban đầu, phạt hai trái.
Cái gì?! *tràn đầy kinh ngạc* Phán Đỗ Phong phạm quy! Hắn phán Đỗ Phong phạm quy!
Đội Tây Lôi lần thứ hai giành được cơ hội ném phạt!
Thật là không thể tin được! Quá mức khiến người ta phải ngạc nhiên rồi! Hắn cư nhiên phán Đỗ Phong phạm quy, Tử Nham có cơ hội được hưởng phạt bóng!
*khôi phục bình tĩnh* Ân, từ phương diện nào đó mà nói, chuyện này bình thường thôi, trên đấu trường Olympic, kỳ tích gì cũng có thể phát sinh. Đây chính là tinh thần Olympic mà chúng ta thường nói! Không thể bảo thủ, tin tưởng vào điều kỳ diệu sẽ xảy ra!
A? Huấn luyện viên Ly Quốc đề xuất ý kiến, hắn đứng lên, đi tới chỗ trọng tài.
Thế nhưng quyết định vẫn không thay đổi, vẫn phạt bóng.
Huấn luyện viên đội tuyển Ly Quốc thoạt nhìn phi thường tức giận.
Hiện tại Tử Nham đã vào vị trí, chuẩn bị ném phạt.
Tỷ lệ ném phạt trúng mục tiêu của Tử Nham so ra còn kém con số trăm phần trăm của Đỗ Phong, chính là so với đồng đội Phượng Minh lại cao hơn rất nhiều, đạt tới tám mươi phần trăm. Hy vọng hắn có thể biểu hiện tốt tại trận chung kết!
*nín thở chờ đợi, bỗng nhiên hô lớn* Ném!
Ách… Thiếu một chút khí lực nữa, chỉ đập thành rổ.
Quả thứ nhất thất bại.
Đừng lo, còn có lần ném phạt thứ hai, lần này nhất định phải cẩn thận một chút.
Chuẩn bị.
Ném!
Ai nha! Lại không trúng! Đây là làm sao?
*bên cạnh nói chen vào * Đúng vậy, rất không hợp lý, bình thường ném mười quả có tám quả trúng, liên tục hai quả, thế mà không trúng lấy một lần, thế này ngay cả 50% cũng không đạt được.
Có thể thấy được, cầu thủ Tử Nham này đối với việc mình không ghi điểm tỏ ra phi thường ảo não.
Ân, biểu tình thực nghiêm túc.
Cũng giống như khi Phượng Minh ném trượt, đồng đội đều tỏ vẻ thông cảm, xông lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, đôi khi loại an ủi này có thể nhanh chóng ổn định cảm xúc cầu thủ.
A? Như thế nào sân bóng lại xuất hiện thêm một người?
Còn ôm lấy cầu thủ số 8!
Là Hạ Địch, lại là Hạ Địch! Tại sao hắn chạy từ khán đài xuống sân?
A! Hắn là đang khuyến khích cầu thủ của câu lạc bộ mình!
Chính là, hình như Tử Nham không thích hành động cổ vũ của người ngoại quốc này, hắn đẩy Hạ Địch ra.
Ha! Hạ Địch lại ôm lấy hắn! Đây quả thực là đẩy cũng đẩy không ra mà!
Người ngoại quốc tương đối nhiệt tình.
Ân, tôi cũng có cảm giác như thế, khi chúng ta ra nước ngoài, người ngoại quốc phi thường niềm nở, hở ra một cái liền ôm ôm ấp ấp.
Có điều, đây là sự bất đồng giữa phong tục của các quốc gia, chúng ta phải tôn trọng tập quán lẫn nhau.
Trong mắt chúng ta có thể là kinh thế hãi tục, nhưng đối với bọn họ lại không trái lẽ đời.
Có thể thấy thế vận hội Ô-lym-pic chẳng những là sự kiện thể dục thể thao, mà còn là cơ hội để giao lưu văn hóa dân tộc!
*cảm khái* Đúng thế!
Đây là – tinh thần Olympic – chân chính!
Quý vị và các bạn, chúng ta hãy tiếp tục nhìn lên màn hình.
Hiện tại Tử Nham đã bị ông chủ của hắn, chủ tịch câu lạc bộ kiêm quán quân hạng mục bắn cung - Hạ Địch ôm lấy một lần nữa.
Hôn môi!
Quả nhiên là phi thường nhiệt tình! Là miệng đối miệng mà hôn!
Biên tập viên, xin hãy di chuyển ống kính ra sau một chút, để chúng tôi được nhìn rõ phản ứng của trọng tài. Vì sao trọng tài không ngăn cản, bất kể vấn đề phong tục, thế nhưng một khi khán giả xâm nhập vào sân bóng, trọng tài hẳn là nên có ý kiến.
A, hình ảnh đã được chuyển tới, trọng tài vẫn không hề có động tĩnh.
Hiểu rồi, hắn không dám động.
*bên cạnh chen vào* Tôi vừa đề cập tới, vị trọng tài này ‘cẩn thận’ nổi tiếng thế giới.
*bình tĩnh giới thiệu* nếu khán giả ‘cẩn thận’ quan sát, có thể nhìn thất trên lưng Hạ Địch chẳng những mang theo cung tên, mà còn có thêm một lợi kiếm.
Thuận tiện giới thiệu với mọi người một chút, trong thế vận hội Ô-lym-pic, Hạ Địch đã giành được huy chương vàng ở hạng mục bắn cung, nhưng lại bỏ qua trận chung kết hạng mục đấu kiếm vào hôm nay, nguyên nhân chính là hắn nhất quyết tự mình đến xem trận chung kết bóng rổ này.
Vì thế cho nên trên lưng hắn còn đeo lợi kiếm định dùng cho trận đấu khác.
Thông qua màn ảnh, mọi người có thể thấy được, Tử Nham lại một lần nữa đẩy ông chủ của mình ra.
Nha! Lần này lực đạo có hơi lớn!
Chờ một chút! Xin cho hình ảnh quay chậm lại, có phải không chỉ là đẩy thôi không?
Tại sao trong một chớp mắt, tôi còn cảm thấy hắn đã động thủ đánh đối phương?
Băng quay chậm đến đây, mọi người xin hãy nhìn thật kỹ, ách, thật sự! Thật sự động tay một cái, bàn tay Tử Nham thiếu chút nữa vung tới mặt Hạ Địch rồi.
Chậc chậc, cầu thủ này rất có cá tính, đích thực rất có cá tính!
Tôi tường thuật nhiều trận chung kết như vậy, những pha cầu thủ đánh người của đối phương không ít, song, chưa từng thấy cầu thủ lại đánh chính ông chủ của mình, người ta là chủ tịch câu lạc bộ đó nha!
A! Hạ Địch cư nhiên lui ra.
Vừa rồi tôi còn lo lắng hắn sẽ cho Tử Nham một mũi tên chứ, quán quân hạng mục bắn tên này nổi tiếng là thù vặt.
Có điều, từ màn ảnh rõ ràng thấy được, hắn thế nhưng vẫn tươi cười, tựa hồ phi thường khoan dung đối với cầu thủ này.
Ân, thật sự quá khoan dung, thậm chí là dung túng, ấy vậy mà hắn thối lui ra ngoài sân.
Thật không đơn giản nha!
Có thể thấy được tinh thần Olympic thật sự vô cùng vĩ đại, tuy rằng Hạ Địch… Ân… Có thể nói là một vận động viên có thù tất báo, thế nhưng đối với Tử Nham – tuyển thủ của câu lạc bộ mình, hắn lại tỏ ra bản thân là một người đàn ông cực kỳ phong độ.
Anh nói đúng!
Cái này cũng có thể gọi là tinh thần đồng đội giữa đàn ông với đàn ông, đương nhiên, phụ nữ và phụ nữ cũng có tinh thần đồng đội, hơn nữa còn cực lớn!
Trận đấu lại bắt đầu.
Lần này đến phiên đội Ly Quốc phát bóng.
Vẫn là số 3 Nhược Ngôn, hắn chuyền bóng cho số 7 - Đỗ Phong.
Đỗ Phong dắt bóng lên tuyến trên, chính mình dắt… À không! Hắn dùng một tốc độ cực nhanh chuyền sang cho cầu thủ mang áo số 4 -Dư Lãng!
Hiện tại Dư Lãng đang giữ bóng, đột phá xông thẳng tới rổ!
Cầu thủ số 11 của Tây Lôi - Phượng Minh xông lên cướp bóng. Hay lắm! Chiêu thức phi thường đẹp mắt, Phượng Minh ôm lấy bóng… Ai nha! Tại sao lại ngã sấp xuống rồi!
Phượng Minh đoạt được bóng, thế nhưng lại ngã sấp xuống! Dư Lãng phản ứng nhanh đến thần kỳ, ngay khi bị cướp bóng đã đá vào chân Phượng Minh một cước, khiến cho đối phương ngã vật ra!
Dung Điềm của đội Tây Lôi đang ở tuyến trên phi thân chạy về.
Nhược Ngôn - Ly Quốc cũng đã chạy tới, vị trí của hắn tương đối gần, rất nhanh đã ngay trước mặt Phượng Minh đang bị ngã, hình như dự định kéo người đứng lên… Ồ không! Hắn không kéo đối phương, ngược lại chính mình nằm úp đè lên!
Rất kỳ cục!
Phượng Minh hình thể cũng không coi là cường tráng, hành vi này của Nhược Ngôn có thể xem như trực tiếp công kích vào thân thể hắn rồi!
Trọng tài còn chưa thổi còi!
Tình huống rơi vào thế giằng co!
Nhược Ngôn đè nặng ở trên! Phượng Minh liều mình giãy dụa, thống khổ vô cùng, nhưng hắn vẫn biểu hiện nghị lực phi thường của một cầu thủ ưu tú! Kiên quyết dùng hai tay ôm chặt bóng!
Lúc này tuyệt đối không thể lại để mất bóng nữa!
*kế bên phụ họa, cảm động vô cùng* Đúng vậy! Cho nên phải nói sân bóng là nơi tốt nhất để phô bày mị lực nhân cách của một vận động viên. Không chỉ cần có tài nghệ, mà còn phải có nghị lực và sự cố chấp tột cùng!
Phượng Minh của đội Tây Lôi bị đối phương đè chặt dưới thân, nói cách khác, hiện tại thân thể đã bị gắt gao tiếp xúc, hơn nữa còn phải chịu thiệt. Nhưng thứ duy nhất hắn có thể bảo trụ chính là bóng. Hắn cắn chặt khớp hàm, nghiến răng ôm bóng! Có chết cũng không chịu buông tay!
Tinh thần này thực đáng để chúng ta kính nể!
Ở gần đó, hai cầu thủ của Tây Lôi là Liệt Nhi và Liệt Trung Thạch đều chạy tới hỗ trợ, song lại bị cầu thủ đối phương ngăn chặn ở tuyến giữa.
Dung Điềm cũng bị Tư Sắc của Ly quốc ngăn lại, nhưng hắn phản ứng phi thường nhanh nhẹn, một chưởng đẩy đối phương ra. Oa! Vượt lên đi!
*bên cạnh chen vào cảm thán* Dung Điềm hình thể cao to, cho dù Tư Sắc phòng thủ linh hoạt, cũng quá miễn cưỡng rồi.
Hay lắm! Dung Điềm đã chạy tới nơi! Hắn đã chạy tới phía trước hai người đang lăn lộn giằng cho tranh bóng.
A?
…
Nha! Dung Điềm, hắn đang làm cái gì? Giành bóng nắm bắt thời gian chạy đi ném rổ đi chứ! Vứt bóng sang một bên, kéo Nhược Ngôn dậy rồi đánh là có ý gì?
Chính là, Nhược Ngôn hình thể cao lớn, hơn nữa khí lực cũng tương đương với Dung Điềm.
Mọi người có thể thấy rõ, hai cầu thủ chủ lực hiện tại bắt đầu phi thường có tinh thần ‘uýnh lộn Olympic’!
Úc! Dung Điềm đã trúng một quyền!
Từ hình ảnh truyền tới, rõ ràng Phượng Minh cũng chạy qua trợ giúp đồng đội. Dưới sự hỗ trợ của hắn, Nhược Ngôn có chút yếu thế, bả vai và lồng ngực đều trúng chiêu.
Song Nhược Ngôn lập tức lấy lại phong độ, nhéo một cái lên lưng của Phượng Minh!
Chờ một chút! Đạo diễn trường quay, cảm phiền lại cho một pha quay chậm, chúng ta nhìn xem có phải Phượng minh bị nhéo vào lưng không?
Đây rồi, hình ảnh quay chậm đã tới.
A! Thì ra chẳng những nhéo lên lưng một phát, mà thời điểm thu tay về, Nhược Ngôn còn liều mạng giáng cho Dung Điềm kế bên một quyền, sau đó nhéo vào ngực Phượng Minh một cái. Xem ra rất là nặng tay!
Phải nói, Nhược Ngôn này động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Đúng vậy! Hơn nữa lực đạo cũng không nhỏ.
Có thể thấy Phượng Minh sau khi bị hắn nhéo, mặt cũng có chút vặn vẹo.
*bên cạnh tiếp lời* Hơn nữa còn đổ mồ hôi, đỏ bừng mặt.
Hiện tại ống kính đã kéo ra xa, chúng ta có thể thấy tình huống toàn sân.
Không khí sân bóng bắt đầu nóng lên, cầu thủ hai đội không một ai nhàn rỗi.
Dung Điềm và Phượng Minh tranh chấp với Nhược Ngôn của Ly Quốc, cầu thủ mang áo số 23 - Tư Sắc rốt cục từ ngoại tuyến chạy về bên người Nhược Ngôn, ra sức tiếp ứng.
Số 4 Liệt Nhi, còn có số 12 Liệt Trung Thạch, đang chống lại số 4 của Ly Quốc là Dư Lãng và một cầu thủ ngoại lai được Ly Quốc mời về: Vĩnh Dật!
Đấu đá đến hừng hực khí thế luôn nha!
Chẳng những tiếp xúc thân thể, mà ngay cả răng cũng dùng tới. Trên màn ảnh, rõ ràng Vĩnh Dật và Dư Lãng đều muốn cắn Liệt Nhi của Tây Lôi, miệng không ngừng dí sát vào mặt người nọ!
Đương nhiên, bọn họ không dùng chiêu này với Liệt Trung Thạch, mà là trực tiếp đá vào chân của đối phương.
A! Đúng lúc này tình huống trên sân lại xảy ra biến hóa!
Số 7 Đỗ Phong của Ly Quốc tiến lên trợ giúp chủ lực Nhược Ngôn của đội mình!
Hiện tại, Nhược Ngôn chẳng những có Tư Sắc giúp đỡ, lại có một Đỗ Phong thể lực không tồi, ba đánh hai, Dung Điềm và Phượng Minh của Tây Lôi lập tức rơi vào tình thế bất ổn!
Không đúng a! Đỗ Phong không phải là đang bị Tử Nham kèm sao?
Số 8 - Tử Nham đầu rồi?
Điều chỉnh ống kính một chút, tìm vị trí của Tử Nham đi.
A? Hình như không thấy?
Chẳng lẽ đã rời sân? Huấn luyện viên còn chưa đổi người mà!
A a! Thấy rồi! Thấy rồi!
Số 8 của Tây Lôi quả thật vẫn còn trong sân!
Nhưng tình huống phi thường kỳ quái, hắn không có khả năng làm theo kế hoạch đã định là theo sát số 7 của đối phương, bởi vì hắn đang bị một người đè xuống mặt đất.
Thân thể và mặt mũi đều bị người kia che chắn, đây chính là nguyên nhân vừa rồi tổ hình ảnh của chúng ta tìm không thấy hắn!
Tại sao Ly Quốc bỗng nhiên xuất hiện một cầu thủ thứ sáu?!
À! Không phải cầu thủ Ly Quốc!
Thấy rõ rồi! Là Hạ Địch!
Lại là Hạ Địch!
*không biết làm thế nào… thở dài*
Quý vị và các bạn, đây là lần thứ hai Hạ Địch xuất hiện trên sân, từ hình ảnh quay chậm có thể thấy hắn ngẩng mặt lên, mọi người xem, hắn đang nhìn vào ống kính và mỉm cười.
Phỏng chừng vừa rồi hắn gây mất trật tự trong sân, dẫn đến Ly Quốc bị phạt bóng, cho nên hiện tại cảm thấy lương tâm cắn rứt, liền lao vào hỗ trợ.
Vừa ra tay đã khống chế cầu thủ mang áo số 8 Tử Nham, để cho Đỗ Phong có thể bứt ra đi trợ giúp Nhược Ngôn.
Không đúng a! Tử Nham là cầu thủ chủ chốt trong câu lạc bộ của hắn, hắn đối phó ai cũng không nên đối phó với Tử Nham a!
Ân, có chút vô lý.
Thế nhưng, trên đấu trường, mặc kệ cũng câu lạc bộ hay không, mỗi cầu thủ đều phải theo đội ngũ quốc gia đã phân, hơn nữa thi đấu hữu nghị này, quan trọng chính là phải công bằng.
*phân tích lý tính * Vì trợ giúp một người xa lạ, hoặc là những đội bóng không có quan hệ hữu hảo, lại chủ động dây dưa, gây trở ngại với cầu thủ mình có giao tình, thậm chí cầu thủ của câu lạc bộ mình, hành động vô tư như thế này, liền cho người ta một cảm giác đại nghĩa diệt thân sâu sắc!
Đúng! Trước ống kính máy thu hình, Hạ Địch mang theo một nụ cười mỉm, ngăn chặn Tử Nham - cầu thủ mà mình phi thường coi trọng, có thể tưởng tượng được, vào giờ phút này, trong lòng hắn bi thống đến nhường nào. Thật giống như mẫu thân bởi vì không chấp nhận bao che khuyết điểm cho hài tử của mình mà đánh đánh mắng mắng.
Giây phút phi thường cảm động.
Biểu tình của Tử Nham tràn đầy phẫn nộ, hắn cơ hồ không thể lý giải được suy nghĩ của đối phương.
Hy vọng về sau hắn có thể thấu hiểu.
Đây không phải là vấn đề một đội bóng hay hai đội bóng, mà là vấn đề hòa bình thế giới, có liên quan đến nhân cách và tương lai nhân loại!
*ba phút đồng hồ sau… ống kínhmột lần nữa dừnglại trên người Hạ Địch và Tử Nham*
Mọi người có phát hiện ra không? Tinh thần Olympic đã cuốn hút Tử Nham! Nhìn đi!
*vui mừng* Biểu tình của Tử Nham đã không còn phẫn nộ như lúc ban đầu, hình như hắn đã hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Địch.
Hơn nữa, hẳn là hắn cũng ý thức bản thân đã hiểu lầm đối phương, bởi thế, mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
Thật tốt quá! Hắn ôm lấy Hạ Địch! Hai tay vẫn luôn chống trên mặt đất đã giơ lên!
Là hai tay! Hắn dùng hai tay ôm lấy Hạ Địch!
Đây là một cái ôm tràn đầy tình cảm, mãnh liệt vô cùng! Bên trong tựa hồ có rất nhiều thứ khó thể diễn tả bằng lời!
Đây hai người đàn ông cùng chung một tư tưởng vĩ đại! Cùng chung một tinh thần thể dục thể thao trong sáng vô tư không hề vụ lợi!
Quý vị và các bạn, xin hãy nhớ kỹ giây phút làm người ta xúc động này. Tại thế vận hội, trong trận chung kết bóng rổ nam, chúng ta đã thấy được ánh sáng huy hoàng của nhân tính, cùng với sự cảm thông sâu sắc lẫn nhau!
A? Vì sao bắt đầu cởi quần áo?
Bộ phận hình ảnh có vấn đề sao?
Không phải?
Quý vị và các bạn, sân bóng lại xuất hiện tình huống mới, có mấy cầu thủ bắt đầu cởi bỏ đồng phục, thậm chí có người bắt đầu cởi quần lót. *chen vào* Các vị đồng nghiệp ở hiện trường xin nhanh chóng tới hỏi thăm một chút, có phải nhiệt độ bất ngờ tăng cao hay không… Uy! Tại sao đen thui rồi?
Hình ảnh! Hình ảnh! Có phải tổ kỹ thuật gặp phải vấn đề hay không?
Không có? Tất cả bình thường?
Cái gì?!
Dây điện ở sân bóng rỗ bị đứt? Hệ thống chiếu sang bị gián đoạn?
*tiếc nuối sau, khôi phục bình tĩnh*
Quý vị và các bạn thân mến, chúng ta đang theo dõi chương trình tường thuật trực tiếp thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh2008, trận chung kết bóng rổ nam, Ly Quốc đối đầu với Tây Lôi.
Tôi là MC Hàn Triệu Các.
Tôi là MC Mạc Lương Mặc.
Vô cùng tiếc nuối phải thông báo với mọi người, bởi vì hệ thống cung cấp điện ở sân bóng rổ gặp trục trặc, toàn bộ đèn chiếu sáng bị gián đoạn, trận chung kết này có lẽ về sau mới tiếp tục được.
Thế nhưng, chúng tôi và các đồng nghiệp nhất định sẽ canh chừng hiện trường từng giây từng phút, chỉ cần khôi phục hệ thống chiếu sáng, sẽ lập tức cung cấp diễn biến trận đấu tới mọi người, để mọi người có thể cảm nhận được một tinh thần Olympic mãnh liệt đến chấn động lần đầu tiên!
Xin đừng ra ngoài, sau khi quảng cáo, nhà đài sẽ phát những phóng sự rực rỡ nhất thế vận hội. Phóng viên chương trình thực tế đang tiến hành phỏng vấn Lang Duệ - người vừa giành được huy chương vàng ở hạng mục ‘thủ đoạn trên giường’, thành công đoạt lấy vinh quang sau một quãng thời gian dài khổ luyện.
Xin hãy chú ý.
Tôi là MC Hàn Triệu Các.
Tôi là MC Mạc Lương Mặc.
Được rồi.
Hiện tại, trước mắt quý vị và các bạn chính là đội hình ra sân của hai nước. Đầu tiên, đội Tây Lôi, cầu thủ mang áo số 1 - Dung Điềm tranh bóng cùng cầu thủ mang áo số 3 - Nhược Ngôn của đội Ly Quốc.
Trọng tài chuẩn bị ném bóng.
Nói đến hai đội tuyển Tây Lôi và Ly Quốc này, phải nói bọn họ đã có giao tình rất nhiều năm, chung kết bóng rổ nam của thế vận hội Ô-lym-pic mấy năm gần đây, dường như bọn họ luôn đối đầu.
Ai nha, anh Hàn, anh nói đúng, quả thật thực lực hai đội bóng này đều rất mạnh. Hơn nữa, thú vị nhất chính là, mỗi lần đụng độ tại trận chung kết, hai cầu thủ chủ lực, Dung Điềm của Tây Lôi và Nhược Ngôn của Ly Quốc, đều phải trừng mắt nhìn nhau đầu tiên.
Nào, giờ thì chúng ta hãy quay trở lại với diễn biến của trận đấu.
Nhược Ngôn nhảy cao một cú, đánh bóng đến giữa sân của đối phương, cầu thủ mang áo số 4 - Dư Lãng lập tức tiếp ứng, Tây Lôi rơi vào nguy hiểm!
Số 8 Tây Lôi - Tử Nham kịp thời đuổi tới. Hay lắm! Cướp được bóng rồi!
Mọi người có thể nhìn kỹ một chút, hiện tại ống kính đang nhắm vào cầu thủ nội tuyến Tử Nham của Tây Lôi.
Cầu thủ này rất có tiềm lực, năm 2006 đã thay mặt Tây Lôi tham gia thi đấu quốc tế, tuy rằng chỉ đạt được hạng 7, không tính là cao, nhưng sức bật của hắn rất xuất sắc nha, còn có khí thế trên sân luôn được phát huy cực đại, giúp các cầu thủ khác nâng cao tinh thần.
Ân, chính hắn, chính là hắn! Lúc ấy, cầu thủ số 8 này liền được Hạ Địch – chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ Đan Lâm chú ý, lập tức đề xuất mời về bằng bất cứ giá nào.
*hâm mộ* Chậc chậc, hình như lúc ấy thù lao được đưa ra phi thường tốt.
*ngưỡng mộ* Không những thế, khi đó Tử Nham còn ra điều kiện, nếu thế vận hội diễn ra, nhất định phải cho phép hắn trở về Tây Lôi thi đấu.
*tán thưởng* Cầu thủ này tương đối có tình cảm với đội tuyển quốc gia của mình.
Hiện tại bóng rơi vào tay cầu thủ số 4 của Tây Lôi - Liệt Nhi.
Liệt Nhi đã từng chơi ở vị trí hậu vệ một thời gian, nhưng bởi vì thân thể không đủ cường tráng, thường xuyên bị hậu vệ đối phương va chạm dễn dẫn đến thương tổn, cho nên lần này huấn luyện viên điều hắn lên làm trung phong.
Hay lắm, Liệt Nhi dắt bóng, phi thường kiên quyết đột nhập *kéo dài âm điệu, ngày càng hưng phấn, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng* Cẩn thận!
*tiếc nuối* Ai nha, lần này quá bất cẩn rồi.
Đúng vậy, đây là một sai lầm, chuyền bóng khi không tập trung, bóng lại rơi vào tay Dư Lãng - số 4 của Ly Quốc một lần nữa. Hiện tại Dư Lãng đã xoay người dắt bóng.
*ngưng trọng* Cầu thủ có cái tên Dư Lãng này phi thường có khả năng lão đạo, hơn nữa tố chất thân thể và tâm lý đều đặc biệt hơn người.
Đúng vậy, là cầu thủ đặc biệt có kinh nghiệm.
Dư Lãng hiện tại đã đột phá hàng phòng thủ, cầu thủ Tây Lôi đang gấp rút trở về ứng cứu, số 12 Liệt Trung Thạch nhanh chân chạy tới, cản phá cú ném rổ của Dư Lãng. Liệt Trung Thạch này vóc dáng rất cao to, hơn nữa sức bật vô cùng tốt.
Không tồi, trên phương diện hình thể thì đây chính là một cầu thủ to con, nhưng nếu xét về sức bật nhảy, chúng ta có thể hình dung hắn như một con chuột túi.
Rất tốt! Chặn được rồi!
Dư Lãng bị Liệt Trung Thạch cảm phá, không nắm chắc khả năng thành công khi ném rổ, vì thế chuyền bóng lại cho số 3 Nhược Ngôn.
Nhược Ngôn dắt bóng đột phá!
Tới dưới rổ rồi! Nguy hiểm!
Số 11 đâu? Số 11 Phượng Minh đâu? Phượng Minh của Tây Lôi hẳn là người mà chủ lực đối phương dè chừng nhất! A, số 11 cuối cùng cũng xuất hiện rồi, xem ra vòng bảng đã làm hắn tổn hao rất nhiều thể lực, anh xem, hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, có điều cuối cùng cũng chạy tới nơi.
Ngay một khắc trước khi Nhược Ngôn ném rổ, Phượng Minh liền xuất hiện.
Ném! Phượng Minh bật người cắt bóng! Hay lắm, thật sự là… *bỗng nhiên thét chói tai* Ai nha! Ai nha! Đây là chuyện gì? Phạm quy sao? Vì cái gì trọng tài không thổi còi? Rõ ràng là phạm quy mà!
Từ góc độ bên này của ống kính máy quay phim, tôi cũng thấy phạm quy, Nhược Ngôn vừa ném bóng rời tay, ở giữa không trung liền ôm lấy Phượng Minh, chính là ôm ngang lấy!
*oán giận* Trọng tài cuối cùng cũng thổi còi.
Ai dô, có phải bị thương rồi không?
Cầu thủ mang áo số 11 của Tây Lôi - Phượng Minh đang té trên mặt đất, Nhược Ngôn đè lên người hắn, hình như hai người đều không có ý định cử động.
Không thể nào?
Trọng tài đi qua, cúi xuống quan sát tình hình.
Ai nha! Số 1 Dung Điềm đang kích động, anh xem hắn xông lên kéo Nhược Ngôn kìa.
*nói chuyện phiếm* Cũng không thể trách hắn, loại tình huống này đã xuất hiện nhiều lần, rốt cuộc, tôi cảm thấy cầu thủ Nhược Ngôn này a, dường như chơi bóng luôn nhắm vào một cầu thủ nào đó.
Ân, đúng là sẽ khiến cho người ta có ấn tượng như vậy. Tôi nhớ rõ lần trước, khi đấu giải quốc tế, cũng là hắn nhắm vào Phượng Minh a! Mà hôm nay cũng vậy, nhờ vào thời điểm hai người tiếp xúc trên không, hắn liền đem đối phương áp đảo.
Hắn tương đối quá phận, thậm chí còn vươn tay ôm người giữa không trung.
*bổ sung* Là duỗi hai tay ra ôm, làm không khéo người xem còn tưởng rằng đây là trận đấu vật trên không giữa hai người đàn ông ấy chứ.
Được rồi, hiện tại cầu thủ hai đội đều đã đứng lên.
Ống kính đưa lại gần một chút, trước hết, chúng ta xem tình huống cầu thủ của đội Tây Lôi.
Rất tốt, không thương tổn gì nghiêm trọng, chính là chân có chút nhuyễn.
Ống kính gần hơn chút nữa. A? Đã nhìn ra! *tiếc nuối* Vẫn là có va chạm, môi rõ ràng đã sưng lên.
*lại bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau* Cho nên mới nói, xem hai đội bóng này thi đấu phi thường phấn khích, bọn họ là đối thủ truyền kiếp, thường xuyên đụng độ nhau cho nên có thể rút ra quy luật. Mỗi lần va chạm trên không như thế này, hình như đều phải đụng vào miệng, hơn nữa có thể làm cho môi sưng đỏ cả lên.
Nói chuyện ngoài lề một chút, cầu thủ Phượng Minh của Tây Lôi, mấy năm gần đây, bao gồm cả năm nay, đều giành được danh hiệu nam vận động viên được yêu thích nhất thế giới.
Quả thật bộ dạng rất được, nghe nói tỉ lệ thân thể hắn đạt tiêu chuẩn hợp lý và hoàn mỹ nhất hiện nay.
Điều kiện tốt như vậy, nếu như tham gia các loại hình thi đấu biểu diễn thể thao hoặc là bơi lội thì càng tăng thêm mỹ cảm, hẳn là có thể đạt được thứ hạng cao hơn.
Cũng không biết ở phương diện này, trọng tài có thể cho hắn một ít… hay không… A! *bạo tiếu* Thật sự là tôi nói quá chuẩn! Trọng tài vừa ra hiệu, phán đội Ly Quốc phạm - quy!
*chờ mong* Xem xem có thể được hưởng phạt bóng hay không.
*đề cao âm điệu* Thực sự phạt bóng! Phạt hai trái!
Hay lắm, hiện tại số 11 Phượng Minh đang đứng ở khu vực giữa sân, chuẩn bị ném phạt.
Đây là một cầu thủ thường xuyên ném bóng phạt.
*tiếp lời đối phương* Đúng vậy, có điều khả năng ném phạt trúng mục tiêu của hắn vẫn cần phải được rèn luyện nâng cao. Tôi từng thống kê qua, tỉ lệ ném phạt trúng của hắn chỉ có bảy phần trăm, tức là ném mười quả, khả năng một quả cũng không trúng. Nếu là cầu thủ khác có tỉ lệ ném trúng thấp như thế, hiển nhiên không thể xuất hiện tại những trận đấu đẳng cấp thế giới như O-lym-pic, nhất là trong trận chung kết.
Nhưng mà cầu thủ này thì sao, hắn có một ưu điểm mà những cầu thủ khác không thể thay thế.
Hắn đặc biệt có thể dẫn dắt đối phương phạm lỗi.
Đúng vậy! Đây là điểm đặc biệt nhất của Phượng Minh, cũng là điều mà huấn luyện viên nhắm tới, dường như chỉ cần hắn ở đây, là có thể khiến cho trận đấu hình thành một loại không khí phi - thường - nhiệt - huyết.
Cho nên mới nói, chơi bóng a, chẳng những phải có chiến lược kỹ thuật, mà còn phải có chiến lược tâm lý nữa.
Để Phượng Minh ra sân, rõ ràng là một kích trí mạng đối với chủ lực của đối phương, nhất là số 3 Nhược Ngôn. Đây đích thực là một chiến lược tâm lý phi thường trọng yếu.
Nào chúng ta cùng xem quả ném phạt thứ nhất của Phượng Minh.
A! Quả nhiên!
Không trúng.
Lần ném phạt thứ hai.
Tốt! Ai nha! Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Đập thành rổ, bắn ngược ra ngoài!
Hai cú phạt bóng không có kết quả gì, đáng tiếc, thực đáng tiếc.
Có điều, từ màn hình, chúng ta có thể nhìn thấy, đội Tây Lôi phi thường đoàn kết, tuy rằng Phượng Minh nép phạt hai cú, một cú cũng không trúng, thế nhưng đồng đội vẫn chạy tới an ủi và cổ vũ hắn.
Anh xem, Dung Điềm còn gắt gao ôm chầm lấy hắn một chút a.
Đúng vậy, cái ôm này thế nhưng tương đối dùng sức, hơn nữa lực đạo cũng không nhỏ, giống như muốn đem đồng đội vừa ném hỏng ghì chặt vào trong ngực vậy.
*phi thường cảm khái* Cái này, chính là tinh thần Olympic.
Chính là – tinh thần vận động – vĩ đại của nhân loại!
Trận đấu bắt đầu một lần nữa, lần này đội Nhược Ngôn phát bóng.
Bóng từ tay cầu thủ số 3, chuyền tới số 7 Đỗ Phong, người nọ liền dắt bóng tới khu vực giữa sân!
Đỗ Phong này có thể xem như một cầu thủ ngoại lai của đội Ly Quốc lần này. Hắn vốn thuộc đội quyển quốc gia Bắc Kỳ, thế nhưng sau khi Bắc Kỳ mất nước, hắn đã được Ly Quốc dùng một số tiền lớn để kêu gọi đầu quân.
Ân, cũng là một cầu thủ hao tổn nhiều khí lực mới có thể mời về, được chơi trong trận chung kết thế vận hội, hiển nhiên thực lực của hắn không tồi.
Hay lắm, Đỗ Phong không chuyền bóng cho bất kỳ ai, đánh một đường cua đột nhập, lách qua phòng thủ của số 4 - Liệt Nhi, *cất cao âm điệu* đến gần rổ rồi!
*nói liền một hơi* Hàng phòng thủ Tây Lôi phi thường nghiêm mật, số 8 Tử Nham lập tức hỗ trợ.
Mọi người chú ý, Tử Nham ra tay.
Cắt bóng!
Ai nha! Không thành công…
Phạm quy rồi, trọng tài thổi còi, phán Tử Nham phạm quy.
*thở dài* Phạt bóng, lại phạt hai trái!
Rất không ổn.
Tỷ lệ ném trúng khi phạt bóng của Đỗ Phong là trăm phần trăm, động tác này của Tử Nham quá lỗ mãng, quả thực chính là tặng không cho đối phương hai trái cách biệt.
Hiện tại, Đỗ Phong đang đứng ở giữa sân, chuẩn bị ném bóng.
Trọng tài đưa bóng cho Đỗ… A nha! Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì?!
Thưa quý vị khán giả và các bạn, hiện trường hình như phát sinh sự cố!
Cameras có hơi lệch, tình huống biến hóa rất nhanh, chúng ta quan sát đoạn phim quay chậm, xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
*phát băng quay chậm*
A, mọi người có thể nhìn thấy, không phải cầu thủ bị thương, mà là trọng tài bị thương!
Chính là trọng tài vừa rồi phán Tử Nham phạm quy.
Phía sau đã trúng một mũi tên, có thể nói là một mũi tên phi thường chuẩn xác, vừa vặn cắm sâu vào giữa mông!
Thật thú vị… Ách, không phải! Là thật đáng tiếc.
Thưa quý vị và các bạn, từ băng ghi hình quay chậm, chúng ta có thể thấy, tên được bắn ra từ hàng ghế khán giả, xin biên tập viên cho chúng tôi một cái nhìn cận cảnh thật chậm.
Nhìn kỹ vào, a, đúng là từ khán đài.
Ồ, người bắn tên chính là Hạ Địch của Đan Lâm.
Đúng, là hắn!
Nếu vừa rồi các vị có nghe tôi giải thích, hẳn vẫn còn nhớ cái tên Hạ Địch này.
Là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ mà Tử Nham đang chơi, nhưng bản thân hắn cũng là một vận động viên bắn cung, hơn nữa lần này cũng tham gia thế vận hội.
*bên cạnh bổ sung một câu* Hắn giành được huy chương vàng.
A đúng vậy! Hắn giành được huy chương vàng, mà còn giành được dưới tình huống không có đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì vận động viên tham gia hạng mục bắn cung của thế vận hội lần này, chỉ có một mình hắn. Tình huống này rất hiếm thấy, trước khi vòng đấu loại bắt đầu, trừ bỏ Hạ Địch ra, các vận động viên khác không phải mất tích thì là hóa điên.
Cho nên hắn, dưới tình huống hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh, lần thứ hai giành giải quán quân hạng mục bắn cung.
Có điều, thông qua mũi tên vừa rồi, chúng ta hiển nhiên có thể thấy hắn đích thật có thực lực.
*cảm khái* Đúng vậy, bắn trúng ngay giữa mông, giống như ngắm chuẩn dấu cộng ở giữa hồng tâm vậy.
Được rồi, hiện tại trật tự trên sân bóng đã khôi phục ít nhiều.
Vết máu trên sàn đã được lau sạch sẽ, trọng tài bị thương đã được đưa ra hậu đài —- chúng ta thật mong hắn sớm ngày bình phục!
Người vừa xuất hiện trên màn ảnh chính là trọng tài mới được thay vào, người này là trọng tài cẩn thận nổi tiếng thế giới - Vĩnh Ân vương.
Để xem hắn sẽ tiếp tục phán định như thế nào.
Xem ra vẫn duy trì phán xử ban đầu, phạt hai trái.
Cái gì?! *tràn đầy kinh ngạc* Phán Đỗ Phong phạm quy! Hắn phán Đỗ Phong phạm quy!
Đội Tây Lôi lần thứ hai giành được cơ hội ném phạt!
Thật là không thể tin được! Quá mức khiến người ta phải ngạc nhiên rồi! Hắn cư nhiên phán Đỗ Phong phạm quy, Tử Nham có cơ hội được hưởng phạt bóng!
*khôi phục bình tĩnh* Ân, từ phương diện nào đó mà nói, chuyện này bình thường thôi, trên đấu trường Olympic, kỳ tích gì cũng có thể phát sinh. Đây chính là tinh thần Olympic mà chúng ta thường nói! Không thể bảo thủ, tin tưởng vào điều kỳ diệu sẽ xảy ra!
A? Huấn luyện viên Ly Quốc đề xuất ý kiến, hắn đứng lên, đi tới chỗ trọng tài.
Thế nhưng quyết định vẫn không thay đổi, vẫn phạt bóng.
Huấn luyện viên đội tuyển Ly Quốc thoạt nhìn phi thường tức giận.
Hiện tại Tử Nham đã vào vị trí, chuẩn bị ném phạt.
Tỷ lệ ném phạt trúng mục tiêu của Tử Nham so ra còn kém con số trăm phần trăm của Đỗ Phong, chính là so với đồng đội Phượng Minh lại cao hơn rất nhiều, đạt tới tám mươi phần trăm. Hy vọng hắn có thể biểu hiện tốt tại trận chung kết!
*nín thở chờ đợi, bỗng nhiên hô lớn* Ném!
Ách… Thiếu một chút khí lực nữa, chỉ đập thành rổ.
Quả thứ nhất thất bại.
Đừng lo, còn có lần ném phạt thứ hai, lần này nhất định phải cẩn thận một chút.
Chuẩn bị.
Ném!
Ai nha! Lại không trúng! Đây là làm sao?
*bên cạnh nói chen vào * Đúng vậy, rất không hợp lý, bình thường ném mười quả có tám quả trúng, liên tục hai quả, thế mà không trúng lấy một lần, thế này ngay cả 50% cũng không đạt được.
Có thể thấy được, cầu thủ Tử Nham này đối với việc mình không ghi điểm tỏ ra phi thường ảo não.
Ân, biểu tình thực nghiêm túc.
Cũng giống như khi Phượng Minh ném trượt, đồng đội đều tỏ vẻ thông cảm, xông lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, đôi khi loại an ủi này có thể nhanh chóng ổn định cảm xúc cầu thủ.
A? Như thế nào sân bóng lại xuất hiện thêm một người?
Còn ôm lấy cầu thủ số 8!
Là Hạ Địch, lại là Hạ Địch! Tại sao hắn chạy từ khán đài xuống sân?
A! Hắn là đang khuyến khích cầu thủ của câu lạc bộ mình!
Chính là, hình như Tử Nham không thích hành động cổ vũ của người ngoại quốc này, hắn đẩy Hạ Địch ra.
Ha! Hạ Địch lại ôm lấy hắn! Đây quả thực là đẩy cũng đẩy không ra mà!
Người ngoại quốc tương đối nhiệt tình.
Ân, tôi cũng có cảm giác như thế, khi chúng ta ra nước ngoài, người ngoại quốc phi thường niềm nở, hở ra một cái liền ôm ôm ấp ấp.
Có điều, đây là sự bất đồng giữa phong tục của các quốc gia, chúng ta phải tôn trọng tập quán lẫn nhau.
Trong mắt chúng ta có thể là kinh thế hãi tục, nhưng đối với bọn họ lại không trái lẽ đời.
Có thể thấy thế vận hội Ô-lym-pic chẳng những là sự kiện thể dục thể thao, mà còn là cơ hội để giao lưu văn hóa dân tộc!
*cảm khái* Đúng thế!
Đây là – tinh thần Olympic – chân chính!
Quý vị và các bạn, chúng ta hãy tiếp tục nhìn lên màn hình.
Hiện tại Tử Nham đã bị ông chủ của hắn, chủ tịch câu lạc bộ kiêm quán quân hạng mục bắn cung - Hạ Địch ôm lấy một lần nữa.
Hôn môi!
Quả nhiên là phi thường nhiệt tình! Là miệng đối miệng mà hôn!
Biên tập viên, xin hãy di chuyển ống kính ra sau một chút, để chúng tôi được nhìn rõ phản ứng của trọng tài. Vì sao trọng tài không ngăn cản, bất kể vấn đề phong tục, thế nhưng một khi khán giả xâm nhập vào sân bóng, trọng tài hẳn là nên có ý kiến.
A, hình ảnh đã được chuyển tới, trọng tài vẫn không hề có động tĩnh.
Hiểu rồi, hắn không dám động.
*bên cạnh chen vào* Tôi vừa đề cập tới, vị trọng tài này ‘cẩn thận’ nổi tiếng thế giới.
*bình tĩnh giới thiệu* nếu khán giả ‘cẩn thận’ quan sát, có thể nhìn thất trên lưng Hạ Địch chẳng những mang theo cung tên, mà còn có thêm một lợi kiếm.
Thuận tiện giới thiệu với mọi người một chút, trong thế vận hội Ô-lym-pic, Hạ Địch đã giành được huy chương vàng ở hạng mục bắn cung, nhưng lại bỏ qua trận chung kết hạng mục đấu kiếm vào hôm nay, nguyên nhân chính là hắn nhất quyết tự mình đến xem trận chung kết bóng rổ này.
Vì thế cho nên trên lưng hắn còn đeo lợi kiếm định dùng cho trận đấu khác.
Thông qua màn ảnh, mọi người có thể thấy được, Tử Nham lại một lần nữa đẩy ông chủ của mình ra.
Nha! Lần này lực đạo có hơi lớn!
Chờ một chút! Xin cho hình ảnh quay chậm lại, có phải không chỉ là đẩy thôi không?
Tại sao trong một chớp mắt, tôi còn cảm thấy hắn đã động thủ đánh đối phương?
Băng quay chậm đến đây, mọi người xin hãy nhìn thật kỹ, ách, thật sự! Thật sự động tay một cái, bàn tay Tử Nham thiếu chút nữa vung tới mặt Hạ Địch rồi.
Chậc chậc, cầu thủ này rất có cá tính, đích thực rất có cá tính!
Tôi tường thuật nhiều trận chung kết như vậy, những pha cầu thủ đánh người của đối phương không ít, song, chưa từng thấy cầu thủ lại đánh chính ông chủ của mình, người ta là chủ tịch câu lạc bộ đó nha!
A! Hạ Địch cư nhiên lui ra.
Vừa rồi tôi còn lo lắng hắn sẽ cho Tử Nham một mũi tên chứ, quán quân hạng mục bắn tên này nổi tiếng là thù vặt.
Có điều, từ màn ảnh rõ ràng thấy được, hắn thế nhưng vẫn tươi cười, tựa hồ phi thường khoan dung đối với cầu thủ này.
Ân, thật sự quá khoan dung, thậm chí là dung túng, ấy vậy mà hắn thối lui ra ngoài sân.
Thật không đơn giản nha!
Có thể thấy được tinh thần Olympic thật sự vô cùng vĩ đại, tuy rằng Hạ Địch… Ân… Có thể nói là một vận động viên có thù tất báo, thế nhưng đối với Tử Nham – tuyển thủ của câu lạc bộ mình, hắn lại tỏ ra bản thân là một người đàn ông cực kỳ phong độ.
Anh nói đúng!
Cái này cũng có thể gọi là tinh thần đồng đội giữa đàn ông với đàn ông, đương nhiên, phụ nữ và phụ nữ cũng có tinh thần đồng đội, hơn nữa còn cực lớn!
Trận đấu lại bắt đầu.
Lần này đến phiên đội Ly Quốc phát bóng.
Vẫn là số 3 Nhược Ngôn, hắn chuyền bóng cho số 7 - Đỗ Phong.
Đỗ Phong dắt bóng lên tuyến trên, chính mình dắt… À không! Hắn dùng một tốc độ cực nhanh chuyền sang cho cầu thủ mang áo số 4 -Dư Lãng!
Hiện tại Dư Lãng đang giữ bóng, đột phá xông thẳng tới rổ!
Cầu thủ số 11 của Tây Lôi - Phượng Minh xông lên cướp bóng. Hay lắm! Chiêu thức phi thường đẹp mắt, Phượng Minh ôm lấy bóng… Ai nha! Tại sao lại ngã sấp xuống rồi!
Phượng Minh đoạt được bóng, thế nhưng lại ngã sấp xuống! Dư Lãng phản ứng nhanh đến thần kỳ, ngay khi bị cướp bóng đã đá vào chân Phượng Minh một cước, khiến cho đối phương ngã vật ra!
Dung Điềm của đội Tây Lôi đang ở tuyến trên phi thân chạy về.
Nhược Ngôn - Ly Quốc cũng đã chạy tới, vị trí của hắn tương đối gần, rất nhanh đã ngay trước mặt Phượng Minh đang bị ngã, hình như dự định kéo người đứng lên… Ồ không! Hắn không kéo đối phương, ngược lại chính mình nằm úp đè lên!
Rất kỳ cục!
Phượng Minh hình thể cũng không coi là cường tráng, hành vi này của Nhược Ngôn có thể xem như trực tiếp công kích vào thân thể hắn rồi!
Trọng tài còn chưa thổi còi!
Tình huống rơi vào thế giằng co!
Nhược Ngôn đè nặng ở trên! Phượng Minh liều mình giãy dụa, thống khổ vô cùng, nhưng hắn vẫn biểu hiện nghị lực phi thường của một cầu thủ ưu tú! Kiên quyết dùng hai tay ôm chặt bóng!
Lúc này tuyệt đối không thể lại để mất bóng nữa!
*kế bên phụ họa, cảm động vô cùng* Đúng vậy! Cho nên phải nói sân bóng là nơi tốt nhất để phô bày mị lực nhân cách của một vận động viên. Không chỉ cần có tài nghệ, mà còn phải có nghị lực và sự cố chấp tột cùng!
Phượng Minh của đội Tây Lôi bị đối phương đè chặt dưới thân, nói cách khác, hiện tại thân thể đã bị gắt gao tiếp xúc, hơn nữa còn phải chịu thiệt. Nhưng thứ duy nhất hắn có thể bảo trụ chính là bóng. Hắn cắn chặt khớp hàm, nghiến răng ôm bóng! Có chết cũng không chịu buông tay!
Tinh thần này thực đáng để chúng ta kính nể!
Ở gần đó, hai cầu thủ của Tây Lôi là Liệt Nhi và Liệt Trung Thạch đều chạy tới hỗ trợ, song lại bị cầu thủ đối phương ngăn chặn ở tuyến giữa.
Dung Điềm cũng bị Tư Sắc của Ly quốc ngăn lại, nhưng hắn phản ứng phi thường nhanh nhẹn, một chưởng đẩy đối phương ra. Oa! Vượt lên đi!
*bên cạnh chen vào cảm thán* Dung Điềm hình thể cao to, cho dù Tư Sắc phòng thủ linh hoạt, cũng quá miễn cưỡng rồi.
Hay lắm! Dung Điềm đã chạy tới nơi! Hắn đã chạy tới phía trước hai người đang lăn lộn giằng cho tranh bóng.
A?
…
Nha! Dung Điềm, hắn đang làm cái gì? Giành bóng nắm bắt thời gian chạy đi ném rổ đi chứ! Vứt bóng sang một bên, kéo Nhược Ngôn dậy rồi đánh là có ý gì?
Chính là, Nhược Ngôn hình thể cao lớn, hơn nữa khí lực cũng tương đương với Dung Điềm.
Mọi người có thể thấy rõ, hai cầu thủ chủ lực hiện tại bắt đầu phi thường có tinh thần ‘uýnh lộn Olympic’!
Úc! Dung Điềm đã trúng một quyền!
Từ hình ảnh truyền tới, rõ ràng Phượng Minh cũng chạy qua trợ giúp đồng đội. Dưới sự hỗ trợ của hắn, Nhược Ngôn có chút yếu thế, bả vai và lồng ngực đều trúng chiêu.
Song Nhược Ngôn lập tức lấy lại phong độ, nhéo một cái lên lưng của Phượng Minh!
Chờ một chút! Đạo diễn trường quay, cảm phiền lại cho một pha quay chậm, chúng ta nhìn xem có phải Phượng minh bị nhéo vào lưng không?
Đây rồi, hình ảnh quay chậm đã tới.
A! Thì ra chẳng những nhéo lên lưng một phát, mà thời điểm thu tay về, Nhược Ngôn còn liều mạng giáng cho Dung Điềm kế bên một quyền, sau đó nhéo vào ngực Phượng Minh một cái. Xem ra rất là nặng tay!
Phải nói, Nhược Ngôn này động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Đúng vậy! Hơn nữa lực đạo cũng không nhỏ.
Có thể thấy Phượng Minh sau khi bị hắn nhéo, mặt cũng có chút vặn vẹo.
*bên cạnh tiếp lời* Hơn nữa còn đổ mồ hôi, đỏ bừng mặt.
Hiện tại ống kính đã kéo ra xa, chúng ta có thể thấy tình huống toàn sân.
Không khí sân bóng bắt đầu nóng lên, cầu thủ hai đội không một ai nhàn rỗi.
Dung Điềm và Phượng Minh tranh chấp với Nhược Ngôn của Ly Quốc, cầu thủ mang áo số 23 - Tư Sắc rốt cục từ ngoại tuyến chạy về bên người Nhược Ngôn, ra sức tiếp ứng.
Số 4 Liệt Nhi, còn có số 12 Liệt Trung Thạch, đang chống lại số 4 của Ly Quốc là Dư Lãng và một cầu thủ ngoại lai được Ly Quốc mời về: Vĩnh Dật!
Đấu đá đến hừng hực khí thế luôn nha!
Chẳng những tiếp xúc thân thể, mà ngay cả răng cũng dùng tới. Trên màn ảnh, rõ ràng Vĩnh Dật và Dư Lãng đều muốn cắn Liệt Nhi của Tây Lôi, miệng không ngừng dí sát vào mặt người nọ!
Đương nhiên, bọn họ không dùng chiêu này với Liệt Trung Thạch, mà là trực tiếp đá vào chân của đối phương.
A! Đúng lúc này tình huống trên sân lại xảy ra biến hóa!
Số 7 Đỗ Phong của Ly Quốc tiến lên trợ giúp chủ lực Nhược Ngôn của đội mình!
Hiện tại, Nhược Ngôn chẳng những có Tư Sắc giúp đỡ, lại có một Đỗ Phong thể lực không tồi, ba đánh hai, Dung Điềm và Phượng Minh của Tây Lôi lập tức rơi vào tình thế bất ổn!
Không đúng a! Đỗ Phong không phải là đang bị Tử Nham kèm sao?
Số 8 - Tử Nham đầu rồi?
Điều chỉnh ống kính một chút, tìm vị trí của Tử Nham đi.
A? Hình như không thấy?
Chẳng lẽ đã rời sân? Huấn luyện viên còn chưa đổi người mà!
A a! Thấy rồi! Thấy rồi!
Số 8 của Tây Lôi quả thật vẫn còn trong sân!
Nhưng tình huống phi thường kỳ quái, hắn không có khả năng làm theo kế hoạch đã định là theo sát số 7 của đối phương, bởi vì hắn đang bị một người đè xuống mặt đất.
Thân thể và mặt mũi đều bị người kia che chắn, đây chính là nguyên nhân vừa rồi tổ hình ảnh của chúng ta tìm không thấy hắn!
Tại sao Ly Quốc bỗng nhiên xuất hiện một cầu thủ thứ sáu?!
À! Không phải cầu thủ Ly Quốc!
Thấy rõ rồi! Là Hạ Địch!
Lại là Hạ Địch!
*không biết làm thế nào… thở dài*
Quý vị và các bạn, đây là lần thứ hai Hạ Địch xuất hiện trên sân, từ hình ảnh quay chậm có thể thấy hắn ngẩng mặt lên, mọi người xem, hắn đang nhìn vào ống kính và mỉm cười.
Phỏng chừng vừa rồi hắn gây mất trật tự trong sân, dẫn đến Ly Quốc bị phạt bóng, cho nên hiện tại cảm thấy lương tâm cắn rứt, liền lao vào hỗ trợ.
Vừa ra tay đã khống chế cầu thủ mang áo số 8 Tử Nham, để cho Đỗ Phong có thể bứt ra đi trợ giúp Nhược Ngôn.
Không đúng a! Tử Nham là cầu thủ chủ chốt trong câu lạc bộ của hắn, hắn đối phó ai cũng không nên đối phó với Tử Nham a!
Ân, có chút vô lý.
Thế nhưng, trên đấu trường, mặc kệ cũng câu lạc bộ hay không, mỗi cầu thủ đều phải theo đội ngũ quốc gia đã phân, hơn nữa thi đấu hữu nghị này, quan trọng chính là phải công bằng.
*phân tích lý tính * Vì trợ giúp một người xa lạ, hoặc là những đội bóng không có quan hệ hữu hảo, lại chủ động dây dưa, gây trở ngại với cầu thủ mình có giao tình, thậm chí cầu thủ của câu lạc bộ mình, hành động vô tư như thế này, liền cho người ta một cảm giác đại nghĩa diệt thân sâu sắc!
Đúng! Trước ống kính máy thu hình, Hạ Địch mang theo một nụ cười mỉm, ngăn chặn Tử Nham - cầu thủ mà mình phi thường coi trọng, có thể tưởng tượng được, vào giờ phút này, trong lòng hắn bi thống đến nhường nào. Thật giống như mẫu thân bởi vì không chấp nhận bao che khuyết điểm cho hài tử của mình mà đánh đánh mắng mắng.
Giây phút phi thường cảm động.
Biểu tình của Tử Nham tràn đầy phẫn nộ, hắn cơ hồ không thể lý giải được suy nghĩ của đối phương.
Hy vọng về sau hắn có thể thấu hiểu.
Đây không phải là vấn đề một đội bóng hay hai đội bóng, mà là vấn đề hòa bình thế giới, có liên quan đến nhân cách và tương lai nhân loại!
*ba phút đồng hồ sau… ống kínhmột lần nữa dừnglại trên người Hạ Địch và Tử Nham*
Mọi người có phát hiện ra không? Tinh thần Olympic đã cuốn hút Tử Nham! Nhìn đi!
*vui mừng* Biểu tình của Tử Nham đã không còn phẫn nộ như lúc ban đầu, hình như hắn đã hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Địch.
Hơn nữa, hẳn là hắn cũng ý thức bản thân đã hiểu lầm đối phương, bởi thế, mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
Thật tốt quá! Hắn ôm lấy Hạ Địch! Hai tay vẫn luôn chống trên mặt đất đã giơ lên!
Là hai tay! Hắn dùng hai tay ôm lấy Hạ Địch!
Đây là một cái ôm tràn đầy tình cảm, mãnh liệt vô cùng! Bên trong tựa hồ có rất nhiều thứ khó thể diễn tả bằng lời!
Đây hai người đàn ông cùng chung một tư tưởng vĩ đại! Cùng chung một tinh thần thể dục thể thao trong sáng vô tư không hề vụ lợi!
Quý vị và các bạn, xin hãy nhớ kỹ giây phút làm người ta xúc động này. Tại thế vận hội, trong trận chung kết bóng rổ nam, chúng ta đã thấy được ánh sáng huy hoàng của nhân tính, cùng với sự cảm thông sâu sắc lẫn nhau!
A? Vì sao bắt đầu cởi quần áo?
Bộ phận hình ảnh có vấn đề sao?
Không phải?
Quý vị và các bạn, sân bóng lại xuất hiện tình huống mới, có mấy cầu thủ bắt đầu cởi bỏ đồng phục, thậm chí có người bắt đầu cởi quần lót. *chen vào* Các vị đồng nghiệp ở hiện trường xin nhanh chóng tới hỏi thăm một chút, có phải nhiệt độ bất ngờ tăng cao hay không… Uy! Tại sao đen thui rồi?
Hình ảnh! Hình ảnh! Có phải tổ kỹ thuật gặp phải vấn đề hay không?
Không có? Tất cả bình thường?
Cái gì?!
Dây điện ở sân bóng rỗ bị đứt? Hệ thống chiếu sang bị gián đoạn?
*tiếc nuối sau, khôi phục bình tĩnh*
Quý vị và các bạn thân mến, chúng ta đang theo dõi chương trình tường thuật trực tiếp thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh2008, trận chung kết bóng rổ nam, Ly Quốc đối đầu với Tây Lôi.
Tôi là MC Hàn Triệu Các.
Tôi là MC Mạc Lương Mặc.
Vô cùng tiếc nuối phải thông báo với mọi người, bởi vì hệ thống cung cấp điện ở sân bóng rổ gặp trục trặc, toàn bộ đèn chiếu sáng bị gián đoạn, trận chung kết này có lẽ về sau mới tiếp tục được.
Thế nhưng, chúng tôi và các đồng nghiệp nhất định sẽ canh chừng hiện trường từng giây từng phút, chỉ cần khôi phục hệ thống chiếu sáng, sẽ lập tức cung cấp diễn biến trận đấu tới mọi người, để mọi người có thể cảm nhận được một tinh thần Olympic mãnh liệt đến chấn động lần đầu tiên!
Xin đừng ra ngoài, sau khi quảng cáo, nhà đài sẽ phát những phóng sự rực rỡ nhất thế vận hội. Phóng viên chương trình thực tế đang tiến hành phỏng vấn Lang Duệ - người vừa giành được huy chương vàng ở hạng mục ‘thủ đoạn trên giường’, thành công đoạt lấy vinh quang sau một quãng thời gian dài khổ luyện.
Xin hãy chú ý.
Tác giả :
Phong Lộng