Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 16 - Chương 3
Giữa đêm khuya, một chiếc xe ngựa mệt mỏi chậm rãi dừng lại trên thềm đá Đồng quốc. Nhóm thủ vệ cưỡi ngựa đi theo hộ tống nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, trước sau tuyệt không ai lên tiếng phá vỡ vẻ u tĩnh tịch mịch, hắc ám của đêm khuya.
Không Lưu xuống ngựa, lặng lẽ vỗ tay một cái. Đại môn phủ đệ Đồng An viện vẫn luôn chờ đợi Tử Nham, vô thanh vô tức mở rộng.
"Vương tử còn chưa ngủ, thỉnh đặc sứ đi theo ta."
Tử Nham không nói lời nào, bàn tay khẽ đặt tại chuôi kiếm, đầu ngẩng cao bước qua đại môn, như dũng sĩ thấy chết không sờn đi về phía con dã thú đang nhe nanh.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, Hạ Địch rất khó đối phó.
Hắn xuất thân từ thường dân thấp kém, được Đại vương Dung Điềm chọn lựa ra từ hàng ngàn hàng vạn binh lính bình thường để đào tạo. Nếu nói về trình độ kiếm thuật, hắn đã có thể coi là cao thủ hiếm thấy tại Tây Lôi, ngay cả lão tướng như Đồng Kiếm Mẫn cũng phải bại dưới kiếm của hắn.
Luyện kiếm chính là luyện tâm, kiếm thủ cao minh, tất nhiên phải có một khả năng nhìn thấu kiếm tâm của kẻ địch.
Nhưng Hạ Địch là một đối thủ khó có thể nắm bắt. Vương tử này xuất thân từ vương tộc nhưng lại cam tâm nhập bọn với đám hải tặc du thủ du thực, trong ánh mắt hẹp dài từ đầu tới cuối vẫn luôn lóe ra thứ quang mang quỷ dị khó lường.
Tử Nham có một loại trực giác riêng của kiếm thủ, rằng Hạ Địch giống như độc xà lòng tham không đáy, vô cùng khó chơi.
Tử Nham trong lòng âm thầm suy tính, cước bộ trầm ổn mà đi theo Không Lưu.
Sự chiêu đãi của Khánh Ly đối với Hạ Địch có thể xem là thân thiết vô cùng, nhường lại tiểu viện có phong cảnh đẹp nhất trong phủ đệ của mình cho Hạ Địch, quét dọn sạch sẽ để Hạ Địch ở tạm.
Tử Nham từ đại môn phủ đệ đi thẳng vào, vòng sang con đường bên trái của một hòn non bộ, đi qua tầng tầng lớp lớp thị vệ đứng gác ngoài cửa tiểu viện. Khi tiến vào tới bên trong nội viện nơi để khách quý nghỉ ngơi, Tử Nham lại bị thiếp thân thị vệ phụ trách an toàn của Hạ Địch ngăn cản, yêu cầu hắn để lại kiếm.
"Vương tử thân phận tôn quý, thỉnh đặc sứ tháo kiếm ra trước khi vào gặp."
Tử Nham dừng bước, lãnh đạm quét mắt nhìn sang phía Không Lưu đang đi cùng mình một cái.
Không Lưu vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, "Hiện tại thế cục Đồng quốc phức tạp, vương tử của chúng ta lại vừa từ phương xa đến, khó tránh khỏi phải cẩn thận mọi thứ. Lại nói, đặc sứ chẳng qua là tới thương lượng chuyện hòa ước, có chỗ nào phải dùng tới kiếm?"
"Thương lượng hòa ước có tất yếu phải soát người thu kiếm không?" Tử Nham ung dung cười nói.
"Đặc sứ hà tất vì việc nhỏ này mà để lỡ thời gian? Hòa ước, đối với Đan Lâm ta mà nói chẳng qua chỉ là vài nét chữ buôn bán kiếm tiền, còn với Dung Điềm và Phượng Minh mà nói, tầm quan trọng lại lớn hơn rất nhiều, có đúng không? Nghe nói Tiêu Túng từng truyền xuống, chỉ thị cho Minh vương nhất định trong một năm phải khai thông một tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa để chứng minh thực lực của chính mình, bằng không hậu quả có thể sẽ khó mà tưởng tượng được, đúng không?"
Tử Nham hung hăng nắm chặt chuôi kiếm.
Hạ Địch đúng là một con rắn độc, một lời đã như há miệng cắn uy hiếp hắn.
Tuyến đường vận chuyển song lượng sa đối với Minh vương là đại sự tuyệt không thể để lỡ. Nếu không, chẳng những Minh vương khó có thể đối phó với nhiệm vụ Tiêu Thánh sư giao cho, mà quân phí khi Đại vương chiêu mộ binh lính và chuẩn bị lương thảo để giành lại Tây Lôi cũng sẽ gặp trở ngại.
"Vứt bỏ hòa ước không quan tâm, lên đường hồi phủ, hay là bỏ kiếm lại cùng vương tử điện hạ gặp mặt nói chuyện, thỉnh đặc sứ tự chọn đi." Không Lưu bình thản lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp.
Cường đạo!
Một cỗ tinh quang bất thình lình bùng nổ mạnh mẽ giữa đôi đồng tử đen nhánh của Tử Nham, giống như pháo hoa trong trời đêm đột nhiên lóe lên, rồi nháy mắt liền tiêu thất.
Sát khí từ trong gió lạnh buốt lan qua da thịt khiến Không Lưu không khỏi âm thầm ngưng thần cảnh giác.
Tử Nham thế nhưng vẫn đứng yên tại chỗ tựa như một tảng đá lớn.
Chỉ có lồng ngực hơi phập phồng cho thấy cảm xúc phẫn nộ lúc này của hắn. Nhưng, một lát sau, ngay cả lồng ngực không ngừng nhấp nhô kia cũng dần dần bình ổn xuống.
"Vương tử coi trọng việc liên minh với Đại vương và Minh vương ta, Tử Nham sao dám mang kiếm theo xúc phạm?" Hắn lãnh đạm đáp một câu.
Tử Nham tháo bảo kiếm bên hông xuống, giao cho tùy tùng tâm phúc của Hạ Địch đang canh giữ bên ngoài cửa, trầm tĩnh dặn dò, "Đây là bảo kiếm đích thân Đại vương ta ban cho, xin trông nom cẩn thận."
Theo Không Lưu vào trong phòng, tấm rèm vừa vén lên, tức khắc một luồng sáng mãnh liệt đập vào mắt, tựa như cả người lạc vào thế giới khác.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy trên cửa sổ giăng tầng tầng lớp lớp những tấm rèm dày làm bằng tơ lụa để ngăn trở ánh sáng. Giờ phút bước vào bên trong, mới phát hiện ra bên trong phòng lớn còn đốt những cây nến lớn đủ hình dạng khác nhau, cây lớn nhất so ra lớn hơn cả cánh tay trẻ con, đếm sơ sơ có lẽ không dưới bốn năm mươi cây.
Ánh nến lay động, đem từng góc nhỏ trong phòng chiếu rọi đến mức sáng như ban ngày.
Thiên hạ đồn rằng vương tộc Đan Lâm ưa thích sự xa hoa, quả đúng là như thế.
Toàn bộ gian phòng trừ bỏ sàn nhà và nóc nhà ra, dường như tất cả những vật dụng bài trí sẵn đều bị sắp xếp lại một lần nữa. Trong phòng không có những đồ gia dụng đặc trưng của Đồng Quốc, trái lại ở trên sàn nhà trải mấy tầng tơ lụa quý giá mềm mại rất hoang phí của trời, phía trên lại phủ thêm tầng tầng lớp lớp gối gấm chăn mềm.
Đống gối vừa mềm mại thơm hương, vừa lấp lánh ánh sáng giống như dùng vàng bạc chế tạo ra được khéo léo xếp gọn xung quanh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Lớp voan mỏng màu tím nhạt từ trên cao buông xuống tận sàn nhà, theo gió nhẹ nhẹ nhàng lay động.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt lấp lánh khúc xạ lên tơ lụa và gối gấm, lên thân hình người thị nữ khuôn mặt xinh đẹp, y phục khảm đầy châu báu quý giá, lên cả muôn hình vạn trạng những vật dụng hưởng lạc, vừa nhìn thấy đã biết là vô cùng xa xỉ... Sự xa xỉ đó trực tiếp táp thẳng vào mặt Tử Nham.
Mà Hạ Địch thân trên cởi trần, hạ thể chỉ quấn một tấm khăn trắng, cả người chìm vào trong cái tổ mềm mại đến tiêu hồn thực cốt, lười biếng quan sát Tử Nham đi vào địa bàn của hắn.
"Tây Lôi Tử Nham, bái kiến Đan Lâm vương tử Hạ Địch."
Con mắt hẹp dài bắt đầu dò xét từ trên xuống dưới. Tầm mắt của Hạ Địch lướt qua sợi dây giày buộc chắc chắn ở phía trước, giày vải ống cao tẩy thành màu trắng nhưng lại phi thường sạch sẽ, đôi chân thon dài hữu lực, lồng ngực được y phục bao bọc kín, gáy,... cuối cùng mới dừng lại ở đôi mắt đen nhánh sáng như sao, ý chí chiến đấu mãnh liệt bùng cháy ở sâu trong đáy mắt.
"Đêm khuya mạo muội mời đặc sứ tới, bản vương tử rất áy náy. Đặc sứ vất vả rồi."
"Vương tử quá khách khí rồi. Hòa ước là đại sự của hai bên, Tử Nham tuyệt không dám có ý lười biếng."
"A?" Thanh âm của Hạ Địch pha lẫn một chút cân nhắc, "Lời đặc sứ nói là thật?"
"Đương nhiên."
Nam nhân này, ngay cả lúc đàng hoàng cũng gợi cảm như thế.
Thật là đáng chết, đến mức khiến người ta chỉ muốn một phen đè ngã hắn xuống mà đùa bỡn cho phát khóc...
Lòng dạ tăm tối bắt đầu khơi dậy những ý niệm tà ác. Cơ bắp toàn thân Hạ Địch đều dần dần nóng lên. Trong con mắt hẹp dài, hỏa diễm nóng rực càng cuồng loạn cháy lên.
"Sao còn đứng đó, mời ngồi."
Ngồi? Tử Nham quét mắt nhìn lên một mảng gối mềm làm bằng tơ lụa xa xỉ vô độ, thấy thế nào cũng giống như tùy thời có thể biến thành một chiếc giường lớn dâm lạc. Bất quá ngoại trừ chỗ này, dường như không có chỗ nào có thể ngồi được.
Thoáng cân nhắc một chút, hắn cũng lười nói lời vô ích, trầm tĩnh cởi bỏ giày vải bước lên trên tấm đệm mềm mại, chọn lấy một góc ngồi xếp bằng xuống.
"Nghe Không Lưu nói, vương tử điện hạ đối với tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa từ Đan Lâm đến đại lục xác định vẫn còn điều lo ngại, hy vọng trước khi rời khỏi Đồng quốc ra sức thương nghị xác nhận lại?"
"..."
"Vương tử điện hạ?"
Tử Nham cố gắng bảo trì bình tĩnh cùng hòa nhã.
Bị đối thủ chọc giận mà hành động thiếu suy nghĩ là điều tối kỵ của kiếm thủ. Hắn hiểu Hạ Địch người này cũng không phải ngả ngớn bừa bãi thiếu lý trí như vẫn biểu lộ ra bên ngoài.
Nhưng là, nam nhân đang đối mặt với hắn tỏ rõ không hề đem lời hắn nói bỏ vào tai, mà giờ khắc này đọng trên mặt chỉ có nụ cười tà ác không chút hảo ý, còn có ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một con mồi thú vị, khiến người ta khó mà giữ vững được tâm tình trong sáng.
Quan sát nam nhân khiến chính mình kích động đến ngứa ngáy trong lòng một cái coi như bù đắp, Hạ Địch mới thu hồi đường nhìn quá trớn lại, thờ ơ nói, "Khai thông tuyến đường biển là việc không dễ dàng. Ta nghiêm túc suy xét một chút, cảm thấy việc này không nên quá vội vàng, nhất định phải chậm rãi triểu khai."
"Chậm rãi triển khai như thế nào?"
"Trước tiên bên ta thăm dò đường biển, đợi khi tìm được tuyến đường thích hợp sẽ thử lại bằng thuyền. Nếu hết thảy đều thuận lợi, ngay sau đó liền có thể bắt đầu vận chuyển song lượng sa."
"Cụ thể là khi nào?"
"Nói không chừng..." Hạ Địch thoải mái nằm trên đống gối mềm được xếp thành đệm tựa, một cẳng chân thon dài mạnh mẽ hữu lực từ trong áo ngủ bằng gấm thò ra bên ngoài, thoải mái mà phô bày làn da từng bị phơi nắng đến mức biến thành màu đồng cổ, "Biển rộng vĩnh viễn là một mê cung. Thăm dò đường biển? Ân, ít nhất phải mười tháng. Thử thuyền cũng cần bốn năm tháng. Bản vương tử sẽ tận lực để hoàn thành sự việc trước khi năm sau kết thúc."
"Quá lâu. Tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa nhất định phải được đưa vào sử dụng trong năm nay." Nếu vượt quá thời hạn mà Tiêu Túng quy định, như vậy có khai thông đường biển cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hạ Địch cong khóe miệng cười, lông mày không đứng đắn mà nhướn lên, quan sát tường tận bộ dáng kiên cường của nam nhân.
Trong phòng một mảnh nhuyễn ngọc ôn hương, hắn thế nhưng lại không hề hòa hợp với khung cảnh ấy. Cho dù đầy nhún nhường mà ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp giống như một cây cột cờ vĩnh viễn sẽ không bị gió mưa bào mòn. Dường như chỉ cần nơi nào có hắn tồn tại, sẽ có một bầu không khí trong lành sạch sẽ đem hết thảy khí tức dâm lạc càn quét đi, thay bằng một loại vị đạo chỉ thuộc về hắn.
"Tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa một khi mở ra, sẽ mang đến lợi nhuận khổng lồ cho cả hai bên. Tiêu gia phi thường khéo kéo trong kinh doanh, uy tín xác thực rất lớn, điện hạ có thể cố gắng đẩy nhanh tốc độ khai thông đường đi của tàu thuyền hay không?" Tử Nham chịu đựng ánh mắt vô lễ của Hạ Địch, ngồi ngay ngắn nghiêm mặt nói, "Ta trước tiên thay Đại vương và Minh vương ta, đa tạ Điện hạ."
"Thương thế của ngươi đã lành chưa?"
Tử Nham hơi hơi ngưng trọng, giương lên con ngươi đen bóng, đón nhận ánh nhìn hữu ý của Hạ Địch.
Một lúc lâu sau.
"Đa tạ điện hạ quan tâm. Đã tốt hơn nhiều rồi."
Hạ Địch cười khẽ, "Để ta nhìn xem."
Tử Nham đột nhiên trầm mặc.
Các mĩ nhân ăn mặc táo bạo đến mức bộ ngực sữa nửa lộ ra bên ngoài, hoặc ngồi kế bên, hoặc dựa sát vào, giống như tiểu xà yêu diễm vây ở xung quanh Hạ Địch, lúc này nghe hai người đối thoại, trong lòng đều hiểu rõ mà nhếch môi, haha kiều mị cười rộ lên.
Trong căn phòng ánh nến tỏa ra tứ phía, bỗng nhiên lại bị phủ lên một tầng khí sắc tà ác ái muội.
"Như thế nào? Sứ giả đại nhân xấu hổ sao? Vết thương của ta đã lành rồi." Ngón tay cái của Hạ Địch đặt lên bờ vai trần trụi. Giữa làn da màu đồng thiếc, vết sẹo nói đến kia cũng không dữ tợn, màu sắc nhợt nhạt, giống như ai đó không cẩn thận dùng một cây bút nhạt màu quét lên một vệt, "Ta thế nhưng sẽ không để bụng, sẽ để cho ngươi hảo hảo thưởng thức --- tuyệt tác do ngươi tự tay làm ra."
Đồng tử màu đen liếc nhìn về phía Hạ Địch, từ ẩn nhẫn chuyển sang sắc bén cường hãn không chút sợ sệt.
"Người đâm điên hạ bị thương đúng là ta. Nếu điện hạ muốn báo thù, thỉnh cho phép ta chính tay viết một phong thư giao cho Minh vương, xin hắn tước bỏ chức vụ đặc sứ của ta, chọn lại người khác." Tử Nham lạnh nhạt nói, "Như vậy, cho dù giết ta, điện hạ cũng không bỏ lỡ mất một cuộc giao dịch tốt đẹp."
Nam nhân tên Tử Nham này thần sắc trấn định, tựa hồ đã lập sẵn kế hoạch trong lòng.
Ắt hẳn có điều kỳ quái.
"Chậc chậc. Hay cho một đặc sứ tận tâm vì nước! Loại bộ dáng nhiệt huyết trung dũng này, e là có thể khiến cho người khác cảm động..." Trên gương mặt của Hạ Địch hiện lên ý cười ngả ngớn coi thường, "Nhưng đối với ta, một chút tác dụng cũng không có." Tay phải vẫn luôn đặt trên gối lười biếng vươn ra, bàn tay tùy ý cầm lấy một góc của quyển trục vẩy một cái, hòa ước bằng lụa trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió phơi mở toàn bộ, lộ ra một hàng chữ được viết cẩn thận ngay ngắn bằng mực tàu.
Trước mặt Tử Nham, cánh tay vươn ra phía sau, vừa lúc để sát bên một ngọn nến cháy sáng rực rỡ.
Chuyện hiệp ước về tuyến đường vận chuyến song lượng sa trọng đại như thế, nhưng lại giống như phế vật không đáng tiền không hề được Hạ Địch đặt trong mắt, tùy tiện mà cầm nắm, chỉ cần có chút sơ ý, sẽ rơi vào ngọn lửa, bị đốt thành một đống tro tàn.
Thân hình vững vàng kiên định của Tử Nham đột nhiên trở nên căng cứng.
"Bản vương tử không thích nói lời vô nghĩa." Hạ Địch thần thái thản nhiên, ngữ khí cười nói ngầm mang theo uy hiếp, từng chữ nói ra đều rất nhẹ nhàng, "Để ta xem miệng vết thương của ngươi."
Tử Nham có chút khước từ nhìn thẳng hắn.
Vươn tay cởi bỏ đai lưng, mở rộng vạt áo trước.
"Không." Hạ Địch cười nhẹ, "Cởi cả áo ra, ta phải hảo hảo nhìn xem."
Hắn yêu thích ánh mắt này.
Dám cả gan nhìn thẳng vào hắn, cũng không có một tia sợ sệt kinh hoàng, kiên cường mạnh mẽ giống như hai viên hắc ngọc tuyệt thế.
Thực khiến hắn nảy sinh dục vọng muốn dùng đầu lưỡi hung hăng liếm lên đôi con ngươi đen như nước sơn kia.
Tử Nham nhất loạt đều trầm mặc chống đỡ.
Không hề ngượng ngùng thiếu tự nhiên, Tử Nham linh hoạt cởi bỏ lớp áo, ném ở một bên, "Ngươi đã thấy rồi." Thanh âm hoàn toàn trong trẻo, không có lấy một chút yêu thương ái muội nào.
Thân thể trải qua tôi luyện nhiều năm, cơ bắp rất đều đặn cân đối.
Câu dẫn hồn phách của Hạ Địch không phải là vết thương đã khép miệng ngay gần chỗ trái tim, mà là đầu nhũ nhạt màu mềm mại đột nhiên hiển lộ bên dưới xương quai xanh kia.
Giống như lang sói cực kỳ đói khát bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, khiến cho lỗ chân lông khắp người đều gắt gao co rút lại, xoắn lại thành một đoàn, ham muốn hít hà thứ mĩ vị ngọt ngào nhất thiên hạ kia.
Bất quá, con sói thông minh trước khi cắn nuốt con mồi, đầu tiên nhất định phải tiến hành nghiệm độc. Hạ Địch đẩy một mỹ nhân bên người đến chỗ Tử Nham, cười lạnh ra lệnh, "Đi, ngoan ngõan hầu hạ đặc sứ đại nhân."
Mỹ nhân đờ đẫn một lát mới hiểu được, một lần nữa xuất ra dáng cười kiều mị mê người, ái muội dựa sát vào Tử Nham.-----
Xương quai xanh trần trụi bị đầu ngón tay hồng nhuận chạm khẽ. Cơ thể Tử Nham có chút chấn động, theo phản xạ mà đem nữ nhân đang sáp tới gần mình một chưởng đẩy ngã lên đống gối mềm.
"Đa tạ lòng tốt của Điện hạ, nhưng người luyện võ không thích gần nữ sắc." Đối với cái nhìn tràn ngập tà ác của Hạ Địch, Tử Nham chưa từng trốn tránh dù chỉ một giây, từ đầu đến cuối đều dứt khoát đón nhận.
Hạ Địch ha hả cười nhẹ, "Vậy... nam sắc thì sao?"
"Cũng không ưa thích."
"Ha ha ha, Sứ giả đại nhân, ngươi không phải là xử nam chưa từng trải việc đời đi?" Âm thanh trêu chọc của vương tử lại một lần nữa vang lên.
Ngôn từ càng thêm lộ liễu.
Ánh mắt Tử Nham kiên định mà theo dõi hắn, vẻ mặt không khinh thường, cũng không có phẫn nộ vì bị nhục nhã, trầm giọng vặn lại, "Nếu thế thì sao?"
Nụ cười của Hạ Địch bỗng nhiên ngưng trệ.
Trong phòng an tĩnh đến kì lạ.
Xử nam!
Nữ nhân bên cạnh hắn đều là loại hạt lép sao?
Chỉ cần là nam nhân, chí ít cũng phải vụng trộm làm qua một hai lần chứ?
Hạ Địch như có điều suy nghĩ mà quan sát hắn, ánh mắt thu bớt vẻ phóng túng, bỗng nhiên trầm giọng gọi, "Không Lưu, mang rượu đến đây."
Cửa phòng mở ra, Không Lưu dẫn mấy người hầu tâm phúc bưng rượu tiến vào, "Điện hạ, rượu đây a."
Mỹ nữ bên cạnh Hạ Địch thấy rượu được bưng tới, nhao nhao quỳ xuống hầu hạ chủ nhân dùng rượu. Trong lúc những người tùy tùng đưa chiếc ly rỗng không cho đám nữ nhân rót rượu, Hạ Địch đã cùng thuộc hạ thân tín nhất - Không Lưu lặng lẽ dùng tay ra ám hiệu tại một góc tối mà Tử Nham nhìn không thấy.
Không Lưu ngầm hiểu ý, giả vờ đã dâng rượu xong, khom người lui về phía sau, tới bên cạnh Tử Nham, chợt quát lớn một tiếng, "Bắt lấy!"
Tử Nham vẫn luôn mười phần cảnh giác, lại không ngờ rằng Hạ Địch so với hồ ly còn xảo quyệt hơn, càng không ngờ tới sau việc dâng rượu nhìn rất bình thường này, đối phương sẽ động thủ sớm hơn mình. Nghe thấy tiếng quát bên tai, Tử Nham theo bản năng nhảy lên, hướng sau gáy Không Lưu đánh một chưởng.
Không Lưu cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu, lại động thủ trước, hai tay hướng lên trên, bàn tay mang đủ mười phần lực đạo, nâng đầu gối dồn sức hướng về phía giữa bụng của Tử Nham.
Tử Nham khó khăn né tránh. Người bên cạnh Hạ Địch cũng nhất loạt xông lên, giống như một núi người rắn chắc đè xuống. Đối với Không Lưu thân thủ tốt như vậy, một chọi một đã là cố gắng. Tử Nham mặc dù thân thủ khá, nhưng hai đấm làm sao địch lại bốn tay?
Tử Nham Nhất thời bị mấy đại hán hung hăng phản đòn lại, đè ở trên tấm đệm mềm. Bàn tay của người ấn vào gáy hắn dùng sức đặc biệt mạnh, làm cho nửa bên mặt của hắn ma sát với tấm đệm đến đau, không thể di chuyển chút nào.
Ánh mắt dùng hết khả năng mà hướng lên trên tìm kiếm, chỉ thấy Hạ Địch đang đứng từ trên cao nhìn xuống, khóe môi mỉm cười đắc ý đến mức khiến người ta phải căm thù.
"Lục soát trên người hắn, cẩn thận chút." Hạ Địch không chút để ý mà nói.
Lập tức, mấy bàn tay mạnh mẽ hung hãn không chút lưu tình mà sờ soạng lục soát toàn bộ thân thể Tử Nham.
"Điện hạ, trên người nam nhân này có giấu một vật."
Không Lưu hai tay dâng tới, là một thanh đoản kiếm có hình dáng như xương cá.
Hạ Địch tiếp nhận, thấy trên lưỡi dao sắc bén có dấu vết của một lớp nước sơn như ẩn như hiện, đặt chóp mũi xuống ngửi thử, nhướn mày mà cười, "Sứ giả thoạt nhìn ngay thẳng đứng đắn, hóa ra cũng biết dùng độc."
Thủ hạ của Hạ Địch nghe thấy trên ám khí có độc, trong lòng căm thù Tử Nham lớn mật, lưng đè lưng, tay giữ tay, đầu ấn đầu, sức lực trên tay càng mạnh hơn.
Xương tay và sống lưng của Tử Nham bị lôi lôi kéo kéo một hồi vang lên thanh âm nhỏ, đau đến mức lông mày khẽ co rút, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Hạ Địch cũng không quan tâm đến việc hắn không trả lời, vẫn cười như trước, "Ngươi cho là giết được ta, liền có thể khiến cho hải tặc Đan Lâm tan rã? Chỉ cần hải tặc Đan Lâm rã thành năm bè bảy mảnh, cho dù không có hòa ước, Đại vương cùng Minh vương của ngươi vẫn có thể dựa vào thực lực của mình đem đám hải tặc đã bị phân tán dần dần đánh bại, xưng bá eo biển Đan Lâm, khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa? Hừ, nói không chừng bọn họ tương lai còn có thể đem vương tộc Đan Lâm diệt gọn một lần, giống như Minh Vương đã từng đối phó Đông Phàm, thôn tính quốc gia của ta?"-----
Tử Nham bị ghìm đến mức cơ hồ hít thở không thông. Lúc này, nghe thấy Hạ Địch ngữ khí càng ngày càng âm trầm, có xu hướng hướng Minh vương khởi binh vấn tội, Tử Nham chịu đựng cảm giác khó thở nơi lồng ngực, tận lực bảo trì bình tĩnh, nói, "Điện hạ hiểu lầm rồi. Thanh chủy thủ này bình thường ta sử dụng để phòng thân, cho nên mới cất giữ bên người, không phải là có ý đó với điện hạ."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ rất nhẹ: "Đoản kiếm phòng thân cũng cần hạ độc ở phía trên?"
"Điện hạ thỉnh tự mình ngẫm lại. Việc khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa cũng phải gần một năm mới hoàn thành. Ta cho dù ám sát được điện hạ, Đại Vương và Minh Vương muốn tiêu diệt đám hải tặc đông đảo tại eo biển Đan Lâm, một lần nữa xây dựng một thuỷ lộ, thời gian vẫn là không đủ". Tử Nham hỏi vặn lại: "Ta vì cái gì lại phải bỏ qua một con đường vừa an toàn, vừa dễ dàng là hòa ước để chọn làm một việc khó khăn hơn?"
Trong đầu dần an tĩnh trở lại.
Hạ Địch tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó vô cùng u tối.
Một lúc lâu sau, Hạ Địch mới lại cười nhạt một tiếng, "Tối nay bản vương tử mệt mỏi. Người đâu, mau mời sứ giả đến khách phòng nghỉ ngơi, hảo hảo đón tiếp, không được chậm trễ, cũng không được để hắn chạy mất."
Đoạn để vài người thân thủ tốt nhất lưu lại, dùng dây thừng to đem Tử Nham trong trong ngoài ngoài buộc đến mức chẳng khác gì cái bánh chưng, lại để bọn họ đem Tử Nham biểu tình vẫn xem như bình tĩnh giải đi.
Hạ Địch vẫy lui toàn bộ mỹ nhân bên cạnh, chỉ lưu lại một mình Không Lưu.
Sau khi mọi người lui ra, trong phòng bỗng nhiên trở nên trống trải.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động. Trên mặt Hạ Địch thoáng hiện lên vẻ âm lãnh: "Không Lưu, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Không Lưu suy nghĩ một lát, mới cẩn thận đáp, "Nam nhân này có địch ý đối với vương tử là điều có thể khẳng định, nhưng hắn trong quá trình đi từ đại môn Hợp Khánh vương phủ đến ngoài cửa phòng của vương tử vẫn luôn bày ra vẻ ung dung trấn định đến phi thường."
"Chính bởi quá mức ung dung trấn định mới khiến cho ta nghi ngờ. Thanh đoản kiếm kia dùng để ám sát ta, hay là dùng để phòng thân đây?"
Không Lưu cau mày, lại trầm ngâm một lát.
"Điểm này thuộc hạ không dám nói bừa. Bất quá, như vương tử đã từng nói, nếu là đoản kiếm phòng thân, vậy không cần tẩm độc mới đúng."
"Hắn định tự sát!"
Theo lời nhận định của Hạ Địch, nhiệt độ trong phòng chợt hạ thấp tới cực điểm. Không Lưu đi theo vương tử nhiều năm, lúc này nhạy cảm nhận thấy trên người vị chủ nhân kia tản ra luồng khí hung ác tràn ngập cả không gian, làm người ta run như cầy sấy.
"Vương tử, điều này tựa hồ có chút không thể nào lý giải."-----
"Có cái gì là không thể lý giải?" Hạ Địch lạnh lùng mà nhìn ánh nến sáng đến chói mắt, đôi môi mỏng nhếch lên tạo ra một nét cười nhạt, "Hắn đáp ứng lời mời của ta mà bước vào phủ đệ của Khánh Ly, thế nhưng vào một ngày nào đó, tại một góc phòng không người, không hiểu sao lại bị chủy thủ có độc đâm chết. Ta chẳng những không thể tìm Tiêu gia gây phiền phức, mà chỉ sợ còn phải hướng Tiêu gia giải thích nguyên nhân tại sao sứ giả của bọn họ lại xảy ra bất trắc ở nơi này. Hừ, còn nếu như ta hoài nghi chuyện do Khánh Ly làm, nói không chừng còn dẫn đến việc quan hệ của ta và Khánh Ly rạn nứt. Điều đó đối với Minh vương không phải rất có lợi sao?"
"Hòa ước này cũng giúp ta kiếm được một món lớn từ trong đó. Hắn vì vậy mà đoán rằng ta sẽ đồng ý đổi một sứ giả khác sao?" Ánh mắt âm trầm của Hạ Địch làm tim người ta hoảng loạn mà đập mạnh, "Nam nhân này cho rằng ta chỉ là muốn làm nhục để trả thù một kiếm kia của hắn, cho là nếu như hắn chết, sự hợp tác giữa ta và Minh vương sẽ càng vui vẻ hơn".
Ngữ khí lại trầm xuống, "Hắn chính là từng muốn tìm tới cái chết."
Không Lưu trái lại thoải mái không ít, "Một khi đã như vậy, vương tử chỉ cần để hắn hiểu được rằng, trừ hắn ra, Đan Lâm tuyệt đối sẽ không nhận bất luận đặc sứ nào, có được không?"
"Điều này bản vương tử đương nhiên sẽ khiến cho hắn hảo hảo hiểu rõ. Bất quá, nhìn phản ứng vừa rồi của hắn đối với việc được Hỉ cơ dựa vào, xem ra người này quanh năm đắm chìm trong việc luyện kiếm, căn bản chưa từng kề cận nữ sắc, cũng không hưởng qua nam phong."
Không Lưu phản ứng phi thường khoa trương, lập tức bày ra vẻ ngạc nhiên, "Như vậy chẳng phải chính là xử nam?"
"Đúng vậy."
Vẻ mặt của Không Lưu trở nên cổ quái.
Cả đời giao thiệp với bầu trời và biển cả rộng lớn, lại hay thay đổi thất thường, có một loại người mà hải tặc luôn kiêng kị, tuyệt không thể mạo phạm tới.
Mà kẻ xâm nhập lại không có cảm giác sợ hãi, chính là việc hải tặc vô cùng kiêng kị. Bởi hải tặc tin tưởng rằng, Hải thần đối với thân thể nam nữ sạch sẽ tình hữu độc chung, luôn bảo hộ bọn họ ở bất cứ đâu, hơn nữa căm ghét đố kị bất luận kẻ nào cướp đoạt đi sự thuần khiết trên thân thể bọn họ.
Bởi vậy, hải tặc khi cướp bóc thương thuyền, bắt bớ người, cưỡng gian rồi giết chết, không chuyện ác nào không làm, lại nhất định sẽ đối với đối tượng chọn lựa xuống tay tiến hành kiểm tra trước xem đã từng trải qua việc đời hay chưa, để tránh đắc tội với hải thần mà dẫn đến vận rủi.
Như vậy xem ra, nếu như Hạ Địch thực sự muốn cùng Tử Nham vui vẻ đồng sàng cộng chẩm (*)...
(*Đồng sàng cộng chẩm: ngủ chung giường)
"Ta tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân chạm vào hắn, càng không để cho nam nhân khác chạm hắn, phá hỏng tấm thân xử nam của hắn." Không đợi Không Lưu đề nghị, Hạ Địch vừa mở miệng liền phá hủy con đường thứ nhất trong hai con đường, "Hắn là của ta."
Không Lưu kinh ngạc một lúc lâu, lại không thể làm gì khác hơn là buộc lòng thở dài.
"Như vậy vương tử chỉ có thể làm theo quy củ cũ, cầu lấy sự chúc phúc của Hải thần."
"..."
Nghĩ đến cái gọi là "Quy củ cũ", trên khuôn mặt của một Hạ Địch luôn luôn tiêu sái phóng khoáng lại bất chợt vắt ra một tia bối rối vặn vẹo.
Đáng chết!
Bản vương tử như thế nào lại gặp phải một con tinh miêu (*) không ăn vụng có một không hai trong thiên hạ?
(*Tinh miêu: mèo thành tinh)
Không ngờ lại còn là mèo đực!!!!!!
Không Lưu xuống ngựa, lặng lẽ vỗ tay một cái. Đại môn phủ đệ Đồng An viện vẫn luôn chờ đợi Tử Nham, vô thanh vô tức mở rộng.
"Vương tử còn chưa ngủ, thỉnh đặc sứ đi theo ta."
Tử Nham không nói lời nào, bàn tay khẽ đặt tại chuôi kiếm, đầu ngẩng cao bước qua đại môn, như dũng sĩ thấy chết không sờn đi về phía con dã thú đang nhe nanh.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, Hạ Địch rất khó đối phó.
Hắn xuất thân từ thường dân thấp kém, được Đại vương Dung Điềm chọn lựa ra từ hàng ngàn hàng vạn binh lính bình thường để đào tạo. Nếu nói về trình độ kiếm thuật, hắn đã có thể coi là cao thủ hiếm thấy tại Tây Lôi, ngay cả lão tướng như Đồng Kiếm Mẫn cũng phải bại dưới kiếm của hắn.
Luyện kiếm chính là luyện tâm, kiếm thủ cao minh, tất nhiên phải có một khả năng nhìn thấu kiếm tâm của kẻ địch.
Nhưng Hạ Địch là một đối thủ khó có thể nắm bắt. Vương tử này xuất thân từ vương tộc nhưng lại cam tâm nhập bọn với đám hải tặc du thủ du thực, trong ánh mắt hẹp dài từ đầu tới cuối vẫn luôn lóe ra thứ quang mang quỷ dị khó lường.
Tử Nham có một loại trực giác riêng của kiếm thủ, rằng Hạ Địch giống như độc xà lòng tham không đáy, vô cùng khó chơi.
Tử Nham trong lòng âm thầm suy tính, cước bộ trầm ổn mà đi theo Không Lưu.
Sự chiêu đãi của Khánh Ly đối với Hạ Địch có thể xem là thân thiết vô cùng, nhường lại tiểu viện có phong cảnh đẹp nhất trong phủ đệ của mình cho Hạ Địch, quét dọn sạch sẽ để Hạ Địch ở tạm.
Tử Nham từ đại môn phủ đệ đi thẳng vào, vòng sang con đường bên trái của một hòn non bộ, đi qua tầng tầng lớp lớp thị vệ đứng gác ngoài cửa tiểu viện. Khi tiến vào tới bên trong nội viện nơi để khách quý nghỉ ngơi, Tử Nham lại bị thiếp thân thị vệ phụ trách an toàn của Hạ Địch ngăn cản, yêu cầu hắn để lại kiếm.
"Vương tử thân phận tôn quý, thỉnh đặc sứ tháo kiếm ra trước khi vào gặp."
Tử Nham dừng bước, lãnh đạm quét mắt nhìn sang phía Không Lưu đang đi cùng mình một cái.
Không Lưu vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, "Hiện tại thế cục Đồng quốc phức tạp, vương tử của chúng ta lại vừa từ phương xa đến, khó tránh khỏi phải cẩn thận mọi thứ. Lại nói, đặc sứ chẳng qua là tới thương lượng chuyện hòa ước, có chỗ nào phải dùng tới kiếm?"
"Thương lượng hòa ước có tất yếu phải soát người thu kiếm không?" Tử Nham ung dung cười nói.
"Đặc sứ hà tất vì việc nhỏ này mà để lỡ thời gian? Hòa ước, đối với Đan Lâm ta mà nói chẳng qua chỉ là vài nét chữ buôn bán kiếm tiền, còn với Dung Điềm và Phượng Minh mà nói, tầm quan trọng lại lớn hơn rất nhiều, có đúng không? Nghe nói Tiêu Túng từng truyền xuống, chỉ thị cho Minh vương nhất định trong một năm phải khai thông một tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa để chứng minh thực lực của chính mình, bằng không hậu quả có thể sẽ khó mà tưởng tượng được, đúng không?"
Tử Nham hung hăng nắm chặt chuôi kiếm.
Hạ Địch đúng là một con rắn độc, một lời đã như há miệng cắn uy hiếp hắn.
Tuyến đường vận chuyển song lượng sa đối với Minh vương là đại sự tuyệt không thể để lỡ. Nếu không, chẳng những Minh vương khó có thể đối phó với nhiệm vụ Tiêu Thánh sư giao cho, mà quân phí khi Đại vương chiêu mộ binh lính và chuẩn bị lương thảo để giành lại Tây Lôi cũng sẽ gặp trở ngại.
"Vứt bỏ hòa ước không quan tâm, lên đường hồi phủ, hay là bỏ kiếm lại cùng vương tử điện hạ gặp mặt nói chuyện, thỉnh đặc sứ tự chọn đi." Không Lưu bình thản lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp.
Cường đạo!
Một cỗ tinh quang bất thình lình bùng nổ mạnh mẽ giữa đôi đồng tử đen nhánh của Tử Nham, giống như pháo hoa trong trời đêm đột nhiên lóe lên, rồi nháy mắt liền tiêu thất.
Sát khí từ trong gió lạnh buốt lan qua da thịt khiến Không Lưu không khỏi âm thầm ngưng thần cảnh giác.
Tử Nham thế nhưng vẫn đứng yên tại chỗ tựa như một tảng đá lớn.
Chỉ có lồng ngực hơi phập phồng cho thấy cảm xúc phẫn nộ lúc này của hắn. Nhưng, một lát sau, ngay cả lồng ngực không ngừng nhấp nhô kia cũng dần dần bình ổn xuống.
"Vương tử coi trọng việc liên minh với Đại vương và Minh vương ta, Tử Nham sao dám mang kiếm theo xúc phạm?" Hắn lãnh đạm đáp một câu.
Tử Nham tháo bảo kiếm bên hông xuống, giao cho tùy tùng tâm phúc của Hạ Địch đang canh giữ bên ngoài cửa, trầm tĩnh dặn dò, "Đây là bảo kiếm đích thân Đại vương ta ban cho, xin trông nom cẩn thận."
Theo Không Lưu vào trong phòng, tấm rèm vừa vén lên, tức khắc một luồng sáng mãnh liệt đập vào mắt, tựa như cả người lạc vào thế giới khác.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy trên cửa sổ giăng tầng tầng lớp lớp những tấm rèm dày làm bằng tơ lụa để ngăn trở ánh sáng. Giờ phút bước vào bên trong, mới phát hiện ra bên trong phòng lớn còn đốt những cây nến lớn đủ hình dạng khác nhau, cây lớn nhất so ra lớn hơn cả cánh tay trẻ con, đếm sơ sơ có lẽ không dưới bốn năm mươi cây.
Ánh nến lay động, đem từng góc nhỏ trong phòng chiếu rọi đến mức sáng như ban ngày.
Thiên hạ đồn rằng vương tộc Đan Lâm ưa thích sự xa hoa, quả đúng là như thế.
Toàn bộ gian phòng trừ bỏ sàn nhà và nóc nhà ra, dường như tất cả những vật dụng bài trí sẵn đều bị sắp xếp lại một lần nữa. Trong phòng không có những đồ gia dụng đặc trưng của Đồng Quốc, trái lại ở trên sàn nhà trải mấy tầng tơ lụa quý giá mềm mại rất hoang phí của trời, phía trên lại phủ thêm tầng tầng lớp lớp gối gấm chăn mềm.
Đống gối vừa mềm mại thơm hương, vừa lấp lánh ánh sáng giống như dùng vàng bạc chế tạo ra được khéo léo xếp gọn xung quanh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Lớp voan mỏng màu tím nhạt từ trên cao buông xuống tận sàn nhà, theo gió nhẹ nhẹ nhàng lay động.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt lấp lánh khúc xạ lên tơ lụa và gối gấm, lên thân hình người thị nữ khuôn mặt xinh đẹp, y phục khảm đầy châu báu quý giá, lên cả muôn hình vạn trạng những vật dụng hưởng lạc, vừa nhìn thấy đã biết là vô cùng xa xỉ... Sự xa xỉ đó trực tiếp táp thẳng vào mặt Tử Nham.
Mà Hạ Địch thân trên cởi trần, hạ thể chỉ quấn một tấm khăn trắng, cả người chìm vào trong cái tổ mềm mại đến tiêu hồn thực cốt, lười biếng quan sát Tử Nham đi vào địa bàn của hắn.
"Tây Lôi Tử Nham, bái kiến Đan Lâm vương tử Hạ Địch."
Con mắt hẹp dài bắt đầu dò xét từ trên xuống dưới. Tầm mắt của Hạ Địch lướt qua sợi dây giày buộc chắc chắn ở phía trước, giày vải ống cao tẩy thành màu trắng nhưng lại phi thường sạch sẽ, đôi chân thon dài hữu lực, lồng ngực được y phục bao bọc kín, gáy,... cuối cùng mới dừng lại ở đôi mắt đen nhánh sáng như sao, ý chí chiến đấu mãnh liệt bùng cháy ở sâu trong đáy mắt.
"Đêm khuya mạo muội mời đặc sứ tới, bản vương tử rất áy náy. Đặc sứ vất vả rồi."
"Vương tử quá khách khí rồi. Hòa ước là đại sự của hai bên, Tử Nham tuyệt không dám có ý lười biếng."
"A?" Thanh âm của Hạ Địch pha lẫn một chút cân nhắc, "Lời đặc sứ nói là thật?"
"Đương nhiên."
Nam nhân này, ngay cả lúc đàng hoàng cũng gợi cảm như thế.
Thật là đáng chết, đến mức khiến người ta chỉ muốn một phen đè ngã hắn xuống mà đùa bỡn cho phát khóc...
Lòng dạ tăm tối bắt đầu khơi dậy những ý niệm tà ác. Cơ bắp toàn thân Hạ Địch đều dần dần nóng lên. Trong con mắt hẹp dài, hỏa diễm nóng rực càng cuồng loạn cháy lên.
"Sao còn đứng đó, mời ngồi."
Ngồi? Tử Nham quét mắt nhìn lên một mảng gối mềm làm bằng tơ lụa xa xỉ vô độ, thấy thế nào cũng giống như tùy thời có thể biến thành một chiếc giường lớn dâm lạc. Bất quá ngoại trừ chỗ này, dường như không có chỗ nào có thể ngồi được.
Thoáng cân nhắc một chút, hắn cũng lười nói lời vô ích, trầm tĩnh cởi bỏ giày vải bước lên trên tấm đệm mềm mại, chọn lấy một góc ngồi xếp bằng xuống.
"Nghe Không Lưu nói, vương tử điện hạ đối với tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa từ Đan Lâm đến đại lục xác định vẫn còn điều lo ngại, hy vọng trước khi rời khỏi Đồng quốc ra sức thương nghị xác nhận lại?"
"..."
"Vương tử điện hạ?"
Tử Nham cố gắng bảo trì bình tĩnh cùng hòa nhã.
Bị đối thủ chọc giận mà hành động thiếu suy nghĩ là điều tối kỵ của kiếm thủ. Hắn hiểu Hạ Địch người này cũng không phải ngả ngớn bừa bãi thiếu lý trí như vẫn biểu lộ ra bên ngoài.
Nhưng là, nam nhân đang đối mặt với hắn tỏ rõ không hề đem lời hắn nói bỏ vào tai, mà giờ khắc này đọng trên mặt chỉ có nụ cười tà ác không chút hảo ý, còn có ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một con mồi thú vị, khiến người ta khó mà giữ vững được tâm tình trong sáng.
Quan sát nam nhân khiến chính mình kích động đến ngứa ngáy trong lòng một cái coi như bù đắp, Hạ Địch mới thu hồi đường nhìn quá trớn lại, thờ ơ nói, "Khai thông tuyến đường biển là việc không dễ dàng. Ta nghiêm túc suy xét một chút, cảm thấy việc này không nên quá vội vàng, nhất định phải chậm rãi triểu khai."
"Chậm rãi triển khai như thế nào?"
"Trước tiên bên ta thăm dò đường biển, đợi khi tìm được tuyến đường thích hợp sẽ thử lại bằng thuyền. Nếu hết thảy đều thuận lợi, ngay sau đó liền có thể bắt đầu vận chuyển song lượng sa."
"Cụ thể là khi nào?"
"Nói không chừng..." Hạ Địch thoải mái nằm trên đống gối mềm được xếp thành đệm tựa, một cẳng chân thon dài mạnh mẽ hữu lực từ trong áo ngủ bằng gấm thò ra bên ngoài, thoải mái mà phô bày làn da từng bị phơi nắng đến mức biến thành màu đồng cổ, "Biển rộng vĩnh viễn là một mê cung. Thăm dò đường biển? Ân, ít nhất phải mười tháng. Thử thuyền cũng cần bốn năm tháng. Bản vương tử sẽ tận lực để hoàn thành sự việc trước khi năm sau kết thúc."
"Quá lâu. Tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa nhất định phải được đưa vào sử dụng trong năm nay." Nếu vượt quá thời hạn mà Tiêu Túng quy định, như vậy có khai thông đường biển cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hạ Địch cong khóe miệng cười, lông mày không đứng đắn mà nhướn lên, quan sát tường tận bộ dáng kiên cường của nam nhân.
Trong phòng một mảnh nhuyễn ngọc ôn hương, hắn thế nhưng lại không hề hòa hợp với khung cảnh ấy. Cho dù đầy nhún nhường mà ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp giống như một cây cột cờ vĩnh viễn sẽ không bị gió mưa bào mòn. Dường như chỉ cần nơi nào có hắn tồn tại, sẽ có một bầu không khí trong lành sạch sẽ đem hết thảy khí tức dâm lạc càn quét đi, thay bằng một loại vị đạo chỉ thuộc về hắn.
"Tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa một khi mở ra, sẽ mang đến lợi nhuận khổng lồ cho cả hai bên. Tiêu gia phi thường khéo kéo trong kinh doanh, uy tín xác thực rất lớn, điện hạ có thể cố gắng đẩy nhanh tốc độ khai thông đường đi của tàu thuyền hay không?" Tử Nham chịu đựng ánh mắt vô lễ của Hạ Địch, ngồi ngay ngắn nghiêm mặt nói, "Ta trước tiên thay Đại vương và Minh vương ta, đa tạ Điện hạ."
"Thương thế của ngươi đã lành chưa?"
Tử Nham hơi hơi ngưng trọng, giương lên con ngươi đen bóng, đón nhận ánh nhìn hữu ý của Hạ Địch.
Một lúc lâu sau.
"Đa tạ điện hạ quan tâm. Đã tốt hơn nhiều rồi."
Hạ Địch cười khẽ, "Để ta nhìn xem."
Tử Nham đột nhiên trầm mặc.
Các mĩ nhân ăn mặc táo bạo đến mức bộ ngực sữa nửa lộ ra bên ngoài, hoặc ngồi kế bên, hoặc dựa sát vào, giống như tiểu xà yêu diễm vây ở xung quanh Hạ Địch, lúc này nghe hai người đối thoại, trong lòng đều hiểu rõ mà nhếch môi, haha kiều mị cười rộ lên.
Trong căn phòng ánh nến tỏa ra tứ phía, bỗng nhiên lại bị phủ lên một tầng khí sắc tà ác ái muội.
"Như thế nào? Sứ giả đại nhân xấu hổ sao? Vết thương của ta đã lành rồi." Ngón tay cái của Hạ Địch đặt lên bờ vai trần trụi. Giữa làn da màu đồng thiếc, vết sẹo nói đến kia cũng không dữ tợn, màu sắc nhợt nhạt, giống như ai đó không cẩn thận dùng một cây bút nhạt màu quét lên một vệt, "Ta thế nhưng sẽ không để bụng, sẽ để cho ngươi hảo hảo thưởng thức --- tuyệt tác do ngươi tự tay làm ra."
Đồng tử màu đen liếc nhìn về phía Hạ Địch, từ ẩn nhẫn chuyển sang sắc bén cường hãn không chút sợ sệt.
"Người đâm điên hạ bị thương đúng là ta. Nếu điện hạ muốn báo thù, thỉnh cho phép ta chính tay viết một phong thư giao cho Minh vương, xin hắn tước bỏ chức vụ đặc sứ của ta, chọn lại người khác." Tử Nham lạnh nhạt nói, "Như vậy, cho dù giết ta, điện hạ cũng không bỏ lỡ mất một cuộc giao dịch tốt đẹp."
Nam nhân tên Tử Nham này thần sắc trấn định, tựa hồ đã lập sẵn kế hoạch trong lòng.
Ắt hẳn có điều kỳ quái.
"Chậc chậc. Hay cho một đặc sứ tận tâm vì nước! Loại bộ dáng nhiệt huyết trung dũng này, e là có thể khiến cho người khác cảm động..." Trên gương mặt của Hạ Địch hiện lên ý cười ngả ngớn coi thường, "Nhưng đối với ta, một chút tác dụng cũng không có." Tay phải vẫn luôn đặt trên gối lười biếng vươn ra, bàn tay tùy ý cầm lấy một góc của quyển trục vẩy một cái, hòa ước bằng lụa trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió phơi mở toàn bộ, lộ ra một hàng chữ được viết cẩn thận ngay ngắn bằng mực tàu.
Trước mặt Tử Nham, cánh tay vươn ra phía sau, vừa lúc để sát bên một ngọn nến cháy sáng rực rỡ.
Chuyện hiệp ước về tuyến đường vận chuyến song lượng sa trọng đại như thế, nhưng lại giống như phế vật không đáng tiền không hề được Hạ Địch đặt trong mắt, tùy tiện mà cầm nắm, chỉ cần có chút sơ ý, sẽ rơi vào ngọn lửa, bị đốt thành một đống tro tàn.
Thân hình vững vàng kiên định của Tử Nham đột nhiên trở nên căng cứng.
"Bản vương tử không thích nói lời vô nghĩa." Hạ Địch thần thái thản nhiên, ngữ khí cười nói ngầm mang theo uy hiếp, từng chữ nói ra đều rất nhẹ nhàng, "Để ta xem miệng vết thương của ngươi."
Tử Nham có chút khước từ nhìn thẳng hắn.
Vươn tay cởi bỏ đai lưng, mở rộng vạt áo trước.
"Không." Hạ Địch cười nhẹ, "Cởi cả áo ra, ta phải hảo hảo nhìn xem."
Hắn yêu thích ánh mắt này.
Dám cả gan nhìn thẳng vào hắn, cũng không có một tia sợ sệt kinh hoàng, kiên cường mạnh mẽ giống như hai viên hắc ngọc tuyệt thế.
Thực khiến hắn nảy sinh dục vọng muốn dùng đầu lưỡi hung hăng liếm lên đôi con ngươi đen như nước sơn kia.
Tử Nham nhất loạt đều trầm mặc chống đỡ.
Không hề ngượng ngùng thiếu tự nhiên, Tử Nham linh hoạt cởi bỏ lớp áo, ném ở một bên, "Ngươi đã thấy rồi." Thanh âm hoàn toàn trong trẻo, không có lấy một chút yêu thương ái muội nào.
Thân thể trải qua tôi luyện nhiều năm, cơ bắp rất đều đặn cân đối.
Câu dẫn hồn phách của Hạ Địch không phải là vết thương đã khép miệng ngay gần chỗ trái tim, mà là đầu nhũ nhạt màu mềm mại đột nhiên hiển lộ bên dưới xương quai xanh kia.
Giống như lang sói cực kỳ đói khát bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, khiến cho lỗ chân lông khắp người đều gắt gao co rút lại, xoắn lại thành một đoàn, ham muốn hít hà thứ mĩ vị ngọt ngào nhất thiên hạ kia.
Bất quá, con sói thông minh trước khi cắn nuốt con mồi, đầu tiên nhất định phải tiến hành nghiệm độc. Hạ Địch đẩy một mỹ nhân bên người đến chỗ Tử Nham, cười lạnh ra lệnh, "Đi, ngoan ngõan hầu hạ đặc sứ đại nhân."
Mỹ nhân đờ đẫn một lát mới hiểu được, một lần nữa xuất ra dáng cười kiều mị mê người, ái muội dựa sát vào Tử Nham.-----
Xương quai xanh trần trụi bị đầu ngón tay hồng nhuận chạm khẽ. Cơ thể Tử Nham có chút chấn động, theo phản xạ mà đem nữ nhân đang sáp tới gần mình một chưởng đẩy ngã lên đống gối mềm.
"Đa tạ lòng tốt của Điện hạ, nhưng người luyện võ không thích gần nữ sắc." Đối với cái nhìn tràn ngập tà ác của Hạ Địch, Tử Nham chưa từng trốn tránh dù chỉ một giây, từ đầu đến cuối đều dứt khoát đón nhận.
Hạ Địch ha hả cười nhẹ, "Vậy... nam sắc thì sao?"
"Cũng không ưa thích."
"Ha ha ha, Sứ giả đại nhân, ngươi không phải là xử nam chưa từng trải việc đời đi?" Âm thanh trêu chọc của vương tử lại một lần nữa vang lên.
Ngôn từ càng thêm lộ liễu.
Ánh mắt Tử Nham kiên định mà theo dõi hắn, vẻ mặt không khinh thường, cũng không có phẫn nộ vì bị nhục nhã, trầm giọng vặn lại, "Nếu thế thì sao?"
Nụ cười của Hạ Địch bỗng nhiên ngưng trệ.
Trong phòng an tĩnh đến kì lạ.
Xử nam!
Nữ nhân bên cạnh hắn đều là loại hạt lép sao?
Chỉ cần là nam nhân, chí ít cũng phải vụng trộm làm qua một hai lần chứ?
Hạ Địch như có điều suy nghĩ mà quan sát hắn, ánh mắt thu bớt vẻ phóng túng, bỗng nhiên trầm giọng gọi, "Không Lưu, mang rượu đến đây."
Cửa phòng mở ra, Không Lưu dẫn mấy người hầu tâm phúc bưng rượu tiến vào, "Điện hạ, rượu đây a."
Mỹ nữ bên cạnh Hạ Địch thấy rượu được bưng tới, nhao nhao quỳ xuống hầu hạ chủ nhân dùng rượu. Trong lúc những người tùy tùng đưa chiếc ly rỗng không cho đám nữ nhân rót rượu, Hạ Địch đã cùng thuộc hạ thân tín nhất - Không Lưu lặng lẽ dùng tay ra ám hiệu tại một góc tối mà Tử Nham nhìn không thấy.
Không Lưu ngầm hiểu ý, giả vờ đã dâng rượu xong, khom người lui về phía sau, tới bên cạnh Tử Nham, chợt quát lớn một tiếng, "Bắt lấy!"
Tử Nham vẫn luôn mười phần cảnh giác, lại không ngờ rằng Hạ Địch so với hồ ly còn xảo quyệt hơn, càng không ngờ tới sau việc dâng rượu nhìn rất bình thường này, đối phương sẽ động thủ sớm hơn mình. Nghe thấy tiếng quát bên tai, Tử Nham theo bản năng nhảy lên, hướng sau gáy Không Lưu đánh một chưởng.
Không Lưu cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu, lại động thủ trước, hai tay hướng lên trên, bàn tay mang đủ mười phần lực đạo, nâng đầu gối dồn sức hướng về phía giữa bụng của Tử Nham.
Tử Nham khó khăn né tránh. Người bên cạnh Hạ Địch cũng nhất loạt xông lên, giống như một núi người rắn chắc đè xuống. Đối với Không Lưu thân thủ tốt như vậy, một chọi một đã là cố gắng. Tử Nham mặc dù thân thủ khá, nhưng hai đấm làm sao địch lại bốn tay?
Tử Nham Nhất thời bị mấy đại hán hung hăng phản đòn lại, đè ở trên tấm đệm mềm. Bàn tay của người ấn vào gáy hắn dùng sức đặc biệt mạnh, làm cho nửa bên mặt của hắn ma sát với tấm đệm đến đau, không thể di chuyển chút nào.
Ánh mắt dùng hết khả năng mà hướng lên trên tìm kiếm, chỉ thấy Hạ Địch đang đứng từ trên cao nhìn xuống, khóe môi mỉm cười đắc ý đến mức khiến người ta phải căm thù.
"Lục soát trên người hắn, cẩn thận chút." Hạ Địch không chút để ý mà nói.
Lập tức, mấy bàn tay mạnh mẽ hung hãn không chút lưu tình mà sờ soạng lục soát toàn bộ thân thể Tử Nham.
"Điện hạ, trên người nam nhân này có giấu một vật."
Không Lưu hai tay dâng tới, là một thanh đoản kiếm có hình dáng như xương cá.
Hạ Địch tiếp nhận, thấy trên lưỡi dao sắc bén có dấu vết của một lớp nước sơn như ẩn như hiện, đặt chóp mũi xuống ngửi thử, nhướn mày mà cười, "Sứ giả thoạt nhìn ngay thẳng đứng đắn, hóa ra cũng biết dùng độc."
Thủ hạ của Hạ Địch nghe thấy trên ám khí có độc, trong lòng căm thù Tử Nham lớn mật, lưng đè lưng, tay giữ tay, đầu ấn đầu, sức lực trên tay càng mạnh hơn.
Xương tay và sống lưng của Tử Nham bị lôi lôi kéo kéo một hồi vang lên thanh âm nhỏ, đau đến mức lông mày khẽ co rút, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Hạ Địch cũng không quan tâm đến việc hắn không trả lời, vẫn cười như trước, "Ngươi cho là giết được ta, liền có thể khiến cho hải tặc Đan Lâm tan rã? Chỉ cần hải tặc Đan Lâm rã thành năm bè bảy mảnh, cho dù không có hòa ước, Đại vương cùng Minh vương của ngươi vẫn có thể dựa vào thực lực của mình đem đám hải tặc đã bị phân tán dần dần đánh bại, xưng bá eo biển Đan Lâm, khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa? Hừ, nói không chừng bọn họ tương lai còn có thể đem vương tộc Đan Lâm diệt gọn một lần, giống như Minh Vương đã từng đối phó Đông Phàm, thôn tính quốc gia của ta?"-----
Tử Nham bị ghìm đến mức cơ hồ hít thở không thông. Lúc này, nghe thấy Hạ Địch ngữ khí càng ngày càng âm trầm, có xu hướng hướng Minh vương khởi binh vấn tội, Tử Nham chịu đựng cảm giác khó thở nơi lồng ngực, tận lực bảo trì bình tĩnh, nói, "Điện hạ hiểu lầm rồi. Thanh chủy thủ này bình thường ta sử dụng để phòng thân, cho nên mới cất giữ bên người, không phải là có ý đó với điện hạ."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ rất nhẹ: "Đoản kiếm phòng thân cũng cần hạ độc ở phía trên?"
"Điện hạ thỉnh tự mình ngẫm lại. Việc khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa cũng phải gần một năm mới hoàn thành. Ta cho dù ám sát được điện hạ, Đại Vương và Minh Vương muốn tiêu diệt đám hải tặc đông đảo tại eo biển Đan Lâm, một lần nữa xây dựng một thuỷ lộ, thời gian vẫn là không đủ". Tử Nham hỏi vặn lại: "Ta vì cái gì lại phải bỏ qua một con đường vừa an toàn, vừa dễ dàng là hòa ước để chọn làm một việc khó khăn hơn?"
Trong đầu dần an tĩnh trở lại.
Hạ Địch tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó vô cùng u tối.
Một lúc lâu sau, Hạ Địch mới lại cười nhạt một tiếng, "Tối nay bản vương tử mệt mỏi. Người đâu, mau mời sứ giả đến khách phòng nghỉ ngơi, hảo hảo đón tiếp, không được chậm trễ, cũng không được để hắn chạy mất."
Đoạn để vài người thân thủ tốt nhất lưu lại, dùng dây thừng to đem Tử Nham trong trong ngoài ngoài buộc đến mức chẳng khác gì cái bánh chưng, lại để bọn họ đem Tử Nham biểu tình vẫn xem như bình tĩnh giải đi.
Hạ Địch vẫy lui toàn bộ mỹ nhân bên cạnh, chỉ lưu lại một mình Không Lưu.
Sau khi mọi người lui ra, trong phòng bỗng nhiên trở nên trống trải.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động. Trên mặt Hạ Địch thoáng hiện lên vẻ âm lãnh: "Không Lưu, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Không Lưu suy nghĩ một lát, mới cẩn thận đáp, "Nam nhân này có địch ý đối với vương tử là điều có thể khẳng định, nhưng hắn trong quá trình đi từ đại môn Hợp Khánh vương phủ đến ngoài cửa phòng của vương tử vẫn luôn bày ra vẻ ung dung trấn định đến phi thường."
"Chính bởi quá mức ung dung trấn định mới khiến cho ta nghi ngờ. Thanh đoản kiếm kia dùng để ám sát ta, hay là dùng để phòng thân đây?"
Không Lưu cau mày, lại trầm ngâm một lát.
"Điểm này thuộc hạ không dám nói bừa. Bất quá, như vương tử đã từng nói, nếu là đoản kiếm phòng thân, vậy không cần tẩm độc mới đúng."
"Hắn định tự sát!"
Theo lời nhận định của Hạ Địch, nhiệt độ trong phòng chợt hạ thấp tới cực điểm. Không Lưu đi theo vương tử nhiều năm, lúc này nhạy cảm nhận thấy trên người vị chủ nhân kia tản ra luồng khí hung ác tràn ngập cả không gian, làm người ta run như cầy sấy.
"Vương tử, điều này tựa hồ có chút không thể nào lý giải."-----
"Có cái gì là không thể lý giải?" Hạ Địch lạnh lùng mà nhìn ánh nến sáng đến chói mắt, đôi môi mỏng nhếch lên tạo ra một nét cười nhạt, "Hắn đáp ứng lời mời của ta mà bước vào phủ đệ của Khánh Ly, thế nhưng vào một ngày nào đó, tại một góc phòng không người, không hiểu sao lại bị chủy thủ có độc đâm chết. Ta chẳng những không thể tìm Tiêu gia gây phiền phức, mà chỉ sợ còn phải hướng Tiêu gia giải thích nguyên nhân tại sao sứ giả của bọn họ lại xảy ra bất trắc ở nơi này. Hừ, còn nếu như ta hoài nghi chuyện do Khánh Ly làm, nói không chừng còn dẫn đến việc quan hệ của ta và Khánh Ly rạn nứt. Điều đó đối với Minh vương không phải rất có lợi sao?"
"Hòa ước này cũng giúp ta kiếm được một món lớn từ trong đó. Hắn vì vậy mà đoán rằng ta sẽ đồng ý đổi một sứ giả khác sao?" Ánh mắt âm trầm của Hạ Địch làm tim người ta hoảng loạn mà đập mạnh, "Nam nhân này cho rằng ta chỉ là muốn làm nhục để trả thù một kiếm kia của hắn, cho là nếu như hắn chết, sự hợp tác giữa ta và Minh vương sẽ càng vui vẻ hơn".
Ngữ khí lại trầm xuống, "Hắn chính là từng muốn tìm tới cái chết."
Không Lưu trái lại thoải mái không ít, "Một khi đã như vậy, vương tử chỉ cần để hắn hiểu được rằng, trừ hắn ra, Đan Lâm tuyệt đối sẽ không nhận bất luận đặc sứ nào, có được không?"
"Điều này bản vương tử đương nhiên sẽ khiến cho hắn hảo hảo hiểu rõ. Bất quá, nhìn phản ứng vừa rồi của hắn đối với việc được Hỉ cơ dựa vào, xem ra người này quanh năm đắm chìm trong việc luyện kiếm, căn bản chưa từng kề cận nữ sắc, cũng không hưởng qua nam phong."
Không Lưu phản ứng phi thường khoa trương, lập tức bày ra vẻ ngạc nhiên, "Như vậy chẳng phải chính là xử nam?"
"Đúng vậy."
Vẻ mặt của Không Lưu trở nên cổ quái.
Cả đời giao thiệp với bầu trời và biển cả rộng lớn, lại hay thay đổi thất thường, có một loại người mà hải tặc luôn kiêng kị, tuyệt không thể mạo phạm tới.
Mà kẻ xâm nhập lại không có cảm giác sợ hãi, chính là việc hải tặc vô cùng kiêng kị. Bởi hải tặc tin tưởng rằng, Hải thần đối với thân thể nam nữ sạch sẽ tình hữu độc chung, luôn bảo hộ bọn họ ở bất cứ đâu, hơn nữa căm ghét đố kị bất luận kẻ nào cướp đoạt đi sự thuần khiết trên thân thể bọn họ.
Bởi vậy, hải tặc khi cướp bóc thương thuyền, bắt bớ người, cưỡng gian rồi giết chết, không chuyện ác nào không làm, lại nhất định sẽ đối với đối tượng chọn lựa xuống tay tiến hành kiểm tra trước xem đã từng trải qua việc đời hay chưa, để tránh đắc tội với hải thần mà dẫn đến vận rủi.
Như vậy xem ra, nếu như Hạ Địch thực sự muốn cùng Tử Nham vui vẻ đồng sàng cộng chẩm (*)...
(*Đồng sàng cộng chẩm: ngủ chung giường)
"Ta tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân chạm vào hắn, càng không để cho nam nhân khác chạm hắn, phá hỏng tấm thân xử nam của hắn." Không đợi Không Lưu đề nghị, Hạ Địch vừa mở miệng liền phá hủy con đường thứ nhất trong hai con đường, "Hắn là của ta."
Không Lưu kinh ngạc một lúc lâu, lại không thể làm gì khác hơn là buộc lòng thở dài.
"Như vậy vương tử chỉ có thể làm theo quy củ cũ, cầu lấy sự chúc phúc của Hải thần."
"..."
Nghĩ đến cái gọi là "Quy củ cũ", trên khuôn mặt của một Hạ Địch luôn luôn tiêu sái phóng khoáng lại bất chợt vắt ra một tia bối rối vặn vẹo.
Đáng chết!
Bản vương tử như thế nào lại gặp phải một con tinh miêu (*) không ăn vụng có một không hai trong thiên hạ?
(*Tinh miêu: mèo thành tinh)
Không ngờ lại còn là mèo đực!!!!!!
Tác giả :
Phong Lộng