Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 15 - Chương 4
Phượng Minh thấy trước mắt hơi nước nóng nghi ngút bốc lên, đáy lòng không biết từ đâu dâng lên một cảm giác khác thường. Hắn tuy rằng đơn thuần nhưng cũng không thể xem như ngu ngốc. Nhớ tới sự mờ ám của Thu Nguyệt Thu Tinh, còn có thái độ kinh hỉ quỷ dị của Dung Hổ, liền bất giác đoán là người bấy lâu vẫn ngày nhớ đêm mong.
"Dung Điềm?" Phượng Minh thấp giọng dè dặt gọi một tiếng.
Không có người đáp lại.
Phượng Minh vừa hưng phấn, vừa căng thẳng dò xét, trong đầu hiện ra hình ảnh Dung Điềm với thân hình cao lớn tráng kiện núp ở trong nước, định bụng trêu chọc mình.
Phượng Minh bất an suy đoán, rồi lại làm ra vẻ trấn định hừ nhẹ, "Ta biết ngươi đang ở đây, đừng hòng dọa ta. Nói cho ngươi biết, ta đi chu du một vòng như thế này, lá gan đã lớn hơn rất nhiều, lớn hơn rất nhiều..."
Đến trước thùng nước, vừa ló đầu vào, lọt vào tầm mắt chỉ có làn nước ấm áp trong veo, nào có Tây Lôi vương?
Hắn tức khắc tắt tiếng, ngây ngốc đứng đó.
Vui mừng dào dạt trong nháy mắt đã biến mất, đổi lại là hư không ảm đạm đến dọa người. Hắn đứng ngơ ngẩn hồi lâu, lại nhịn không được mà vươn tay thò vào trong làn nước ấm, trong lòng càng thêm khó chịu bực bội, dùng năm ngón tay khuấy vào thùng nước ấm đã được chuẩn bị sẵn sàng cho việc tắm rửa, làm cho nước trong thùng ào ào chuyển động, cắn răng nói, "Đáng ghét! Đáng ghét!"
"Ai đáng ghét?"
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc làm cho người ta muốn phát khóc.
Phượng Minh giữa lúc buồn bực cực điểm lại đột nhiên vui sướng, trong phút chốc tư vị gì cũng nếm không được, mờ mịt theo bản năng quay mạnh về phía sau, lại bị một đôi tay tràn đầy sức mạnh ôm chặt lấy phần eo, không cử động được.
"Cư nhiên thừa lúc ta vắng mặt, nói ta đáng ghét?" Vùng gáy lọt vào tập kích bất ngờ, bị đầu lưỡi cùng với răng nanh hung hăng trêu trọc.
Động tác qua loa đơn giản, nhưng cũng đủ để thân thể và tứ chi của Phượng Minh tê liệt.
Ngay cả ngón tay út nhỏ bé cũng không còn nghe theo sai khiến.
Dung Điềm...
Phượng Minh trong lòng quá đỗi vui mừng, cao giọng kêu lên, hết thảy vui sướng bật lên trên môi, nhưng chỉ phát ra được một tia rên rỉ như có như không, "Ân..."
Lại nghe tiếng cười bỡn cợt của Dung Điềm len lỏi vào trong tai, "Kêu thật dễ nghe, bổn vương thưởng cho ngươi, được không?"
Hai tay khe khẽ dùng sức, đem tình nhân tương tư đến phát điên xoay lại, mặt đối mặt, phủ lên trên đôi môi đỏ mọng so với hết thảy còn mềm mại thơm ngon hơn, tựa như cực kỳ đói khát mà cẩn thận liếm mút.
"Ân... Ân... ô...Dung... Dung Điềm..."
Phượng Minh bị hắn hôn đến hít thở không thông, tay chân mềm nhũn ra, cả người nhanh chóng dựa vào lồng ngực Dung Điềm, đem mình trở thành món ngon mặc hắn hưởng thụ.
Sau khi được buông ra, Phượng Minh mới có không gian mà mở to đôi mắt đáng yêu gợn nước nhìn nét mặt cương nghị tuấn mỹ của Tây Lôi vương một cách rõ ràng.
Thật là...
"Ngươi... Ngươi... Ngươi là tên sắc lang!"
Minh vương điện hạ hiện tại thấy rõ hình dáng của Dung Điềm, trước đó lại bị hôn điên cuồng đến mức đầu óc choáng váng, rốt cuộc hiểu được vì sao khi được Dung Điềm ôm lại có chút cảm giác kì lạ, xấu hổ một hồi, tiếp đó lại bắt đầu gầm nhẹ.
Phượng Minh chỉ vào toàn thân trên dưới trần như nhộng của Tây Lôi vương, tim đập dồn dập, hai mắt phát sáng nhưng vẫn không quên biểu đạt một chút lập trường thuần khiết vô cùng kiên định của mình, "Ngươi như thế nào dùng bộ dạng này đi gặp người? Y phục của ngươi đâu?"
Dung Điềm xích lõa thân thể cường tráng đầy tự hào của mình với người ở trước mặt, bộ dáng phi thường tự tại, giả bộ vươn một ngón tay chạm vào thùng nước tắm được đổ đầy nước ấm, chỉ chờ người hưởng dụng kia, bày ra vẻ mặt đứng đắn, "Lúc tắm rửa ai lại mặc y phục?"
Phượng Minh nghẹn lời.
Một lát sau, mặt lại đỏ rần, chỉ vào bộ phận đang ngông nghênh lõa lồ của Dung Điềm, "Đi tắm, thứ kia sẽ dựng thẳng lên như vậy sao?"
"Ân, bởi vì bản vương hiểu rằng Minh vương đặc biệt thương nhớ bảo bối này của ta," Dung Điềm cười đến phi thường tinh quái, "Cho nên dựng thẳng lên, để Minh vương thấy rõ ràng chút."
Phượng Minh xấu hổ đến mức cơ hồ muốn đập đầu xuống sàn nhà.
Cái gọi là miệng chó không mọc được ngà voi chính là tình huống này.
Dung Điềm thấy Phượng Minh rõ ràng nhớ mình muốn chết, nhưng lại còn giả vờ cứng rắn chống đỡ một cách vô tội, liền phát ra tiếng cười êm tai, hai tay duỗi ra, ôm lấy Phượng Minh ném vào thùng nước tắm ấm áp dễ chịu. Không đợi Phượng Minh kịp kêu to lên, Dung Điềm đã tự mình nhảy vào trong thùng, chọn đúng thời cơ thích hợp nhất mà đem đôi tay của người đang trồi lên khỏi mặt nước, gắt gao muốn tính sổ với mình dịu dàng siết chặt lấy, "Tới đây, trước hết cho ngươi xem món quà bản vương định tặng ngươi."
Dung Điềm đầy tình sắc vuốt ve sống lưng Phượng Minh, quen tay cởi bỏ toàn bộ quần áo đã ướt sũng.
Phượng Minh vừa đỏ mặt, lại vừa lộ ra chút vội vàng, còn tự mình tháo ra đai lưng. Dung Điềm nhịn không được mà hôn lên sau gáy của hắn một cái, thấp giọng khen, "Thật ngoan."
Phượng Minh mím môi, nghiêng mặt nhìn Dung Điềm, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Hai người ở trong thùng tắm lớn trần trụi dán vào nhau, cứ ôm ấp như vậy hồi lâu, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Dây dưa một hồi, Phượng Minh mới dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi chuẩn bị cho ta món quà gì?"
Dung Điềm cười không đáp, cầm lấy tay Phượng Minh đặt lên hạ thân của mình.
Vật kia vừa nóng lại vừa cứng, ở trong lòng bàn tay nảy lên kịch liệt, cơ hồ có thể thấy được nhịp đập cuồng liệt của máu huyết ở ngay trên bề mặt.
Cho dù cùng Dung Điềm ở chung bao lâu, gặp chuyện làm tình, Phượng Minh trước sau vẫn không sửa đổi được vẻ ngượng ngùng lúc ban đầu, trong lòng mặc dù rất muốn rất muốn, ngoài mặt vẫn chính là không chịu để Dung Điềm nhìn ra sự cấp bách của mình. Giờ khắc này nắm lấy nam căn của Dung Điềm, tim Phượng Minh đập dồn mãnh liệt, nhưng vẫn khoe khoang mà làm mặt quỷ với Dung Điềm.
Không ngờ đầu lưỡi hồng hồng vừa vươn ra bên ngoài liền lập tức bị thợ săn hạng nhất Dung Điềm bắt được, nắm chắc thời điểm, không nói hai lời đã dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy.
"Ô..." Phượng Minh nhỏ giọng nức nở, lại tựa như rên rỉ, mị hoặc vô cùng.
Trong phòng hơi nước bốc lên, nhất thời dày đặc bao phủ như sương mù.
Dung Điềm không muốn cắn đau hắn, chạm chạm một chút rồi bỏ qua, đầu lưỡi đuổi theo con mồi đang trốn chạy, tiến tới quấn chặt mút lấy, hôn đến mức Phượng Minh chỉ còn ưm ưm a a mới để cho hắn hít vào một chút không khí, xuất ra nét cười ngang ngược riêng có của Tây Lôi vương, "Thế nào, có thích lễ vật của bổn vương hay không?"
Bàn tay bởi vì quanh năm cầm kiếm mà xuất hiện một lớp chai mỏng, không yên phận mà trượt theo đường cong duyên dáng nơi thắt lưng Phượng Minh, nắm chặt lấy phân thân đang dựng lên của hắn.
"Dung Điềm!" Chỗ mẫn cảm bị bắt được, hơn nữa lại còn do người mình yêu nhất bắt lấy, Phượng Minh bắt đầu kêu những tiếng trầm thấp ái muội.
Dung Điềm khẽ nói, "Ngoan, ngươi cũng nắm lấy của ta đi."
Phượng Minh làm theo, mặt đỏ tới mang tai mà nắm chắc bộ phận hung dữ mạnh mẽ đang ngâm giữa làn nước ấm kia.
Được con ngươi đen láy lấp lánh hữu thần mang theo ý cười của Dung Điềm nhìn ngắm, Phượng Minh không biết phải đem mặt giấu đi nơi nào, dứt khoát tiến tới phía trước, tựa cằm lên bờ vai rắn chắc tráng kiện của Tây Lôi vương.
Tựa xong, Phượng Minh không khỏi cảm thán. Người này toàn thân đều là cơ bắp, tưởng như mỗi phân mỗi tấc đều tràn trề sức mạnh mang tính bộc phá.
Bản thân mình khi nào mới có thể giống được như hắn?
"Dung... ân..." Phượng Minh tuy rằng cẩn thận tỉ mỉ nhưng vẫn không có được sự thuần thục như Dung Điềm, chỉ chậm rãi vuốt ve, giống như vuốt ve thứ mình yêu thích nhất, quý trọng nhất.
Tây Lôi vương Dung Điềm vẫn luôn làm chủ toàn cục, thế nhưng lại vì cái vuốt ve trúc trắc này mà hô hấp hỗn loạn.
"Cẩn trọng chiếu cố hai tiểu cầu một chút. Thanh âm trở nên khàn khàn, gợi cảm mà dẫn dắt hành động của Phượng Minh.
Phượng Minh mím môi cười, nheo mắt lại giống như mèo con. Nhưng hắn cũng không nghe theo chỉ dẫn của Dung Điềm, ngược lại dùng đầu ngón tay mịn màng không ngừng khiêu khích đầu khấc đang mạnh mẽ ngóc lên.
Dung Điềm bị kích thích đến mức thở gấp một trận, cắn một cái ngay trên vành tai của Phượng Minh giống như trừng phạt, giả bộ hung tợn nói, "Đừng quên thứ kia của ngươi cũng đang ở trong tay bản vương."
Phượng Minh bắt đầu cười ha hả, đầy khiêu khích mà vươn đầu lưỡi liếm lên khóe môi Dung Điềm một cái.
Hắn chính là không sợ Dung Điềm.
Phượng Minh bộ dáng hồn nhiên khiến cho Dung Điềm cũng cao hứng, hết cách mà hôn hắn một cái, "Minh vương càng ngày càng hư." Dưới tay gia tăng lực đạo, hung hăng xoa nắn phân thân đang cứng lên của Phượng Minh.
Nhiệt độ đến từ nước và lòng bàn tay Dung Điềm khiến Phượng Minh hưng phấn đến mức không còn biết mình đang ở đâu, ngay cả việc mình buông nam căn của Dung Điềm ra từ khi nào cũng quên mất.
"Dung Điềm... Ân... ô...a..." Phượng Minh khép hờ đôi mắt xinh đẹp, trên mặt lộ ra biểu tình mê ly mà người khác không bao giờ nhìn thấy, rên rỉ, "...Ngươi thật giỏi... Ân! A..."
Sau khi "tắm rửa" nửa canh giờ, Dung Điềm ôm Phượng Minh đã thỏa mãn đi ra khỏi thùng tắm, đặt lên trên giường, dùng chiếc khăn tắm sạch sẽ Thu Nguyệt đã sớm chuẩn bị ở bên cạnh lau khô những giọt nước trên người Phượng Minh.
Làn da sau khi được ngâm nước ấm ửng lên một màu hồng phấn xinh đẹp, non mềm tựa như da trẻ em, làm người ta yêu thích không muốn rời tay. Cho tới giờ khắc này, kẻ vẫn ngày đêm gấp gáp lên đường là Dung Điềm mới lại buông lỏng tâm tình. Hắn thực sự sợ Nhược Ngôn đã làm gì tổn hại tới Phượng Minh của hắn.
Từ khi nhận được tin tức ở bến tàu Phương Địch, biết được Phượng Minh và Đồng quốc Vương thúc Khánh Chương cùng nhau khởi hành, theo đường thủy tiến đến Hàn Nhược, Dung Điềm tính toán mình nếu đi trên mặt sông có thể bị người Đồng quốc dễ dàng phát hiện, liền dứt khoát theo đường bộ lao thẳng tới Hàn Nhược, muốn cùng Phượng Minh gặp mặt tại đó.
Trên thực tế, hắn còn tới Hàn Nhược sớm hơn một canh giờ so với Phượng Minh.
Lén vào hành quán, trước tiên chính là cùng tâm phúc thân tín Dung Hổ bắt liên lạc. Với sự trợ giúp của đám thuộc hạ Dung Hổ, Thu Tinh, Thu Nguyệt, muốn lẻn vào bên trong đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Trước lúc Phượng Minh trở về, Dung Hổ còn báo cáo với hắn về trận thủy chiến trên Ô Mạn giang, khiến hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nghe đến chỗ Phượng Minh ngay đêm hôm qua thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, chết trên sông Ô Mạn, Tây Lôi vương suốt mấy ngày liên tiếp gian khổ tốc hành, ngày đêm gấp rút lên đường thật sự lo mình sẽ lại phun ra một ngụm máu tươi, lâm trọng bệnh.
May mà...
Giờ phút này, tâm can bảo bối đã ngoan ngoãn nhu nhuận nằm trước mặt hắn.
Khóe miệng chan chứa một nụ cười hạnh phúc, giống như một tiểu hồ ly vừa ăn no, lại giống một con thỏ nhỏ hồng hào, trần truồng trước mắt hắn, tuy ngượng ngùng nhưng cũng đầy vui sướng, chỉ cần chính mình duỗi tay ra, nhất định sẽ giả bộ chối từ, rồi lại đỏ mặt để mặc cho mình muốn làm gì thì làm.
"Nhìn cái gì?" Phượng Minh ở trong thùng tắm bị Tây Lôi vương dùng bàn tay kỹ thuật thuần thục chơi đùa hai ba lần khiến cho sắc mặt đỏ ửng, ngay cả cần cổ cũng hồng nộn mê người, hết lần này đến lần khác cả người mang theo vẻ biếng nhác sau khi động tình, chăm chú hỏi nam nhân của mình một câu, đáng yêu đem thân thể mình giấu vào trong chăn, dường như đang dụ dỗ Dung Điềm cùng hắn chơi một trò thú vị hơn.
Dung Điềm tự mình lau bọt nước trên người, giúp Phượng Minh đắp chăn cho tốt, nhưng lại tự đi tìm một cái chăn khác tới rồi nằm xuống giường.
Phượng Minh kỳ quái ló đầu ra, "Dung Điềm?"
"Ân?"
"Ngươi..."
Phượng Minh nói xong một tiếng, liền xấu hổ mà rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu, Phượng Minh lại không nhịn được hỏi, "Ngươi không muốn sao?"
Dung Điềm cong môi, hài lòng cười, "Ngày mai đi. Hôm nay hai chúng ta đều quá mệt mỏi rồi."
Trước đó, Dung Điềm quả thực dự tính đem Phượng Minh ném lên giường rồi hung hăng làm một phen, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng lười biếng thỏa mãn của Phượng Minh, liền thay đổi chủ ý.
Nghĩ sâu xa một chút, Phượng Minh vừa mới trải qua một hồi ác chiến không bao lâu, sau đó lại đi một chặng đường dài để đến Hàn Nhược, uống rượu tiệc tùng một buổi tối cũng tiêu hao sức lực, lại thêm hai lần phát tiết trong thùng tắm, thật sự không nên làm chuyện kịch liệt hơn.
Nhờ nguyên khí của Lộc Đan, thân thể Phượng Minh mới thật vất vả chậm rãi khôi phục, Dung Điềm tuyệt không cho phép nguyên khí của Phượng Minh lại bị hao tổn.
Thiên hạ tuy rằng rộng lớn, chẳng lẽ còn có thêm một đệ nhất pháp sư bằng lòng dùng cả mạng sống để đổi lấy thân thể khỏe mạnh cho Phượng Minh hay sao?
"Ngày mai?"
Chuyện này rất không phù hợp với bản tính sắc lang của Dung Điềm.
Hơn nữa, vừa rồi Dung Điềm căn bản không hề thỏa mãn...
Phượng Minh nghi hoặc dò xét lại, "Ngươi bị bệnh có phải không?"
Phượng Minh vươn tay sờ lên giữa trán của Dung Điềm. Sau khi tắm nước nóng, thân thể còn tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, quả thực sờ không ra cái gì. Phượng Minh dán mặt lên, "Thật sự không muốn sao?"
Da thịt mềm mại dường như còn mang theo hơi nước dán lên bả vai Dung Điềm, thực sự là một loại tra tấn vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Dung Điềm bị Phượng Minh chọc đến nghiến răng, vươn tay đem khuôn mặt vô cùng mịn màng của Phượng Minh đặt lên vai mình, không để hắn tiếp tục giày vò mình nữa, thấp giọng dỗ dành, "Ta ngày đêm thần tốc chạy tới, thực sự mệt muốn chết. Trước tiên để ta ngủ một chút, được không?"
Phượng Minh vô cùng áy náy, lập tức trở nên ngoan ngoãn, "ân" một tiếng, cẩn thận nói, "Được, ta không làm ồn ngươi ngủ." Lại cần mẫn hỏi, "Chân ngươi có sao không? Muốn ta giúp ngươi xoa bóp hay không?"
Dung Điềm đang nhẫn nhịn đến cực khổ, lúc này còn bị Phượng Minh mê hoặc như vậy, nghị lực có kiên định đến thế nào đi nữa cũng không khỏi dâng lên một cỗ xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài, cắn răng nửa buổi, ôn nhu nói, "Ngươi đừng lộn xộn, đừng làm ồn ta ngủ".
Sự quan tâm của Phượng Minh không hề có đất dụng, ủy khuất nghẹn ngào một tiếng, đành lùi vào trong chăn của mình, xoay người đi ngủ.
Một lát sau, lại trở mình lại, đối diện với nửa bên mặt của Dung Điềm, "Ân, đêm nay ngươi hảo hảo ngủ đi, không làm ồn ngươi. Nhưng ngày mai, ngươi phải cho ta ôm ngủ a."
Dung Điềm tức cười, "Được."
Đêm mai ngươi còn muốn ngủ?
Bóng đêm đã chìm sâu.
Hoàn toàn không một tiếng động.
Hai người mỗi người một chăn, cùng năm trên một chiếc giường, khoan khoái đi vào giấc ngủ, nhưng lại tuyệt không biết đồng minh của mình vừa từ thủ phủ Đồng Quốc đi tới, vừa vặn tới được cổng thành Hàn Nhược.
Lại nói tới Khánh Chương. Người này giỏi giở thủ đoạn dối trá. Để Phượng Minh buông lỏng tinh thần cảnh giác, Khánh Chương trên thực tế đã bày ra hàng loạt chiêu trò, giả bộ thân tình với Phượng Minh.
Cùng theo đường thủy tới Hàn Nhược, Khánh Chương luôn lấy thân phận Đồng quốc Vương thúc hiển hách, tự ý bước lên chủ thuyền Tiêu gia do Phượng Minh làm chủ, đồng thời còn mời Ngự tiền tướng quân Trang Bộc tới, cùng Phượng Minh uống rượu trò chuyện suốt một đêm dài. Mỗi một mánh khóe của hắn đối với Phượng Minh đều có vẻ hoàn toàn đáng tin cậy, tràn đầy thành ý.
Cũng như vậy, sau khi tới Hàn Nhược, Khánh Chương tiếp tục duy trì phương thức hành xử thoạt nhìn hết sức kính trọng và tự nhiên dành cho Phượng Minh. Thậm chí sau tiệc tối, hắn còn cố ý lệnh cho quan thủ thành an bài một hành quán biệt lập cho Phượng Minh, không để cho Phượng Minh và tùy tùng có bất kì cảm giác trói buộc nào.
Bởi vì toàn bộ hành quán cao cấp đều trở thành nơi cư ngụ tạm thời của Tiêu gia Thiếu chủ đương nhiệm, dựa theo chế độ bảo vệ nghiêm ngặt, việc quản lý bên trong hành quán do Dung Hổ và Lạc Vân phụ trách, bên ngoài thì giao cho tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn - Lạc Trữ toàn quyền quản lý.
Vì có xuất thân và môi trường trưởng thành đặc biệt, Lạc Trữ luôn khiến cho ấn tượng của người ta về mình có khuynh hướng u ám. Bản thân hắn cũng không thích những nơi ăn uống tiệc tùng. Cho nên, trong quá trình hộ tống Phượng Minh đi dự tiệc tối rồi trở về, Lạc Trữ vẫn luôn chỉ đi theo bảo hộ ở vòng ngoài.
Sau khi quay về, Lạc Trữ chọn căn phòng gần đại môn hành quán nhất làm chỗ ở tạm thời, cũng là để thuận tiện cho việc kiểm soát tin tức.
Lạc Trữ sau khi tắm rửa xong xuôi, đang định đi ngủ thì có thủ hạ đến trước của phòng bẩm báo, "Tổng quản, có người cầu kiến thiếu chủ."
"A?" Lạc Trữ thận trọng triệu hắn vào, hỏi, "Đêm đã khuya đến mức nào rồi? Sao lại tới vào lúc này? Là kẻ nào? Có mục đích gì?"
"Bẩm tổng quản, là một nữ tử. Nàng nói nàng từ nơi rất xa tới, có chuyện quan trọng muốn nói với Thiếu chủ, còn cụ thể là chuyện gì, nàng không chịu nói."
Lạc Trữ khinh thường cười, "Một nữ tử muốn gặp Tiêu gia thiếu chủ sao?"
Trong lòng cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng thân là tổng quản Tiêu gia sát thủ đoàn, Lạc Trữ có thói quen bất cứ việc gì cũng đều cẩn trọng, ngược lại không muốn chưa hỏi rõ đã quyết định, sai người đưa nữ nhân kia vào.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân đã truyền đến.
"Tổng quản, nàng đã tới."
Thủ hạ dẫn một người toàn thân che kín, ngay cả khuôn mặt cũng được giấu kín dưới một phiến lụa đen tiến vào. Tai mũi miệng đều che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt có chút linh hoạt.
Lạc Trữ tùy tiện nhìn lướt qua, lập tức có những nhận định sơ bộ về người mới tới: dáng người hoạt bát nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết tuổi còn trẻ, bước chân uyển chuyển tao nhã, rất có giáo dưỡng, tựa hồ xuất thân không tầm thường.
Nữ nhân kia bước vào phòng, thấy bên trong chỉ có Lạc Trữ, dường như có chút giật mình, cước bộ bỗng chậm lại, lộ ra một chút không vui, hỏi, "Ngươi không phải Minh vương?"
"Ta là Tổng quản Tiêu gia, Lạc Trữ." Người Tiêu gia xử sự trước nay đều rất cao ngạo, trừ khi gặp được cao nhân mình hết sức ngưỡng mộ, bằng không khi nói chuyện cũng không quản cái gì là lễ độ. Lạc Trữ kiệt ngạo lãnh liệt ngồi trên ghế, cũng không mời đối phương ngồi xuống, quan sát người đối diện, "Muốn gặp Thiếu chủ nhà ta, trước tiên thỉnh cô nương khai báo danh tính, lai lịch, nguyên nhân muốn gặp Thiếu chủ. Nếu quả thật là việc quan trọng, ta sẽ cân nhắc có báo cho Thiếu chủ biết hay không."
"Ngươi..." Trong con mắt xinh đẹp nhạy bén nhất thời có chút tức giận, nhưng nhớ tới bản thân mình trách nhiệm nặng nề, giờ phút này thực sự không thích hợp gây chuyện với người cứng nhắc như vậy, cắn cắn hàm răng trắng như tuyết, nhẫn nhịn cơn giận, "Lạc tổng quản, ta từ Đồng Trạch tới, thật sự có việc rất lớn muốn gặp Minh vương. Sự tình trọng đại, liên quan đến sống chết của Minh vương. Nếu ngươi cản trở, vạn nhất Minh vương có gì bất trắc, chỉ e ngươi không đảm đương nổi."
Lời này đúng mực, ẩn chứa ý đe dọa, trình độ có thể nói là không tồi.
Nhưng Lạc Trữ là người như thế nào? Trước giờ chỉ có hắn uy hiếp người khác chứ chưa từng có người nào dám dọa dẫm hắn. Thiên hạ rộng lớn, người duy nhất khiến hắn kiêng nể chỉ có thiên hạ đệ nhất kiếm sư, cũng là chủ nhân của hắn, Tiêu Túng mà thôi.
Nghe xong lời nữ nhân ở trước mặt, Lạc Trữ không có động tĩnh gì, chỉ cười lạnh nói, "Ta được lão chủ nhân ủy thác, phụ trách an toàn của Thiếu chủ. Ngươi đã nói chuyện này liên quan đến sống chết của Thiếu chủ, ta lại càng muốn hỏi tới."
"Ngươi dám!"
"Trước giờ lá gan của ta luôn rất lớn." Lạc Trữ liếc mắt một cái, ngữ khí bình ổn đến kinh người, "Tiểu thư, hiện tại ngươi có hai lựa chọn: thứ nhất, đem danh tính, lai lịch của ngươi và mục đích ngươi muốn gặp Thiếu chủ, từng thứ nói rõ. Thứ hai, lập tức rời đi. Bất quá, ta báo trước, nơi này của chúng ta có vô số cao thủ, bảo vệ Thiếu chủ rất chu toàn. Ngươi nếu như cả gan quấy rối, đừng trách ta coi ngươi như thích khách, trực tiếp hành hình."
Lời nói như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không để đối phương ở trong mắt.
Lạc Trữ dứt lời, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ nhân kia bị chọc tức đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, tự bưng tách trà lên chầm chậm uống.
Một lúc sau, nàng kia tựa hồ đã có cân nhắc, biết đại sự không thể bỏ lỡ, mà Tiêu gia Tổng quản Lạc Trữ này có lẽ cũng không chỉ hù dọa suông, nếu cứ tức giận mà rời đi như vậy, chỉ làm hỏng chuyện.
Chuyện này tuyệt không thể vì một chút cáu giận cãi vã mà dây dưa lỡ việc.
Đắn đo nhiều lần, chỉ có thể tiếp tục nén giận, cuối cùng mở miệng nói, "Ta là thị nữ bên cạnh Thái tử phi, cũng là Chiêu Bắc Công chúa Trường Liễu, tên Sư Mẫn. Lần này công chúa phái ta tới bí mật cầu kiến Minh vương, là muốn nhắc nhở Minh vương đề phòng Khánh Ly điện hạ. Điện hạ vì bị yêu nữ mê hoặc mà đánh mất lý trí, triệu tập cao thủ khắp nơi, ý đồ khi Minh vương tới Đồng Trạch sẽ ám sát."
Lạc Trữ khẽ uống trà, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng hung ác hiểm độc, lãnh đạm đáp một tiếng, "Có chuyện như vậy?"
Chuyện Khánh Ly, kỳ thực hắn đã sớm biết.
Việc này có quan hệ mật thiết với muội muội của hắn, Lạc Thiên Thiên. Lạc Trữ tuy rằng cũng không nắm được toàn bộ kế hoạch, nhưng Khánh Ly vương tử nhất định là một con cờ được muội muội hắn sắp đặt.
Trường Liễu công chúa phái người tới báo tin này, cư nhiên lại rơi vào tay mình...
Lạc Trữ trong lòng cười lạnh, nghe được tin tức quan trọng như vậy nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, đặt tách trà xuống, hỏi Sư Mẫn, "Nếu đã là thị nữ của Trường Liễu công chúa, vậy có chứng cớ gì?"
Sư Mẫn kinh ngạc.
Nàng xuất thân từ quý tộc Chiêu Bắc, được chọn làm thị nữ thiếp thân của Trường Liễu công chúa, tự thấy cũng coi như trải qua không ít đại sự phong ba. Lần này một thân nữ tử đơn độc từ Đồng Trạch tới Hàn Nhược, bí mật cầu kiến Minh vương nổi danh thiên hạ, trên đường nếm đủ gian nan, đều là những việc khi ở trong hoàng cung chưa từng trải qua.
Những tưởng tin tức kinh thiên động địa này chí ít cũng phải khiến Tiêu gia tổng quản ở trước mặt vô cùng sợ hãi, vậy mà kẻ từ đầu tới cuối mang vẻ mặt cứng nhắc này, cư nhiên cả lông mày cũng không động một chút?
"Muốn chứng cứ? Trên người ta có một phong thư công chúa tự tay viết." Sư Mẫn giận tái mặt, "Nhưng món đồ này, ta nhất định phải tự tay giao cho Minh vương."
Lạc Trữ khinh thường cười, "Phàm là đồ vật giao cho Thiếu chủ đều cần trải qua hai lần nghiệm độc. Ngươi khăn che mặt không hạ xuống, bằng chứng không lấy ra, ngay cả thân phận cũng không thể khiến ta tin tưởng, vậy mà đã mơ đến việc gặp Thiếu chủ nhà ta? Ha ha, Sư Mẫn tiểu thư, ngươi cũng quá coi thường Tiêu gia rồi! Chẳng lẽ Trường Liễu công chúa của ngươi cũng có thể tùy tiện gặp gỡ người lai lịch bất minh?"-----
Sư Mẫn suy nghĩ một lúc mới gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, đưa tay vào trong ngực áo, cẩn thận lấy ra lá thư công chúa tự tay viết vốn luôn được mình giấu kín, cắn răng giao cho Lạc Trữ.
Lạc Trữ không chút khách khí mà đón nhận, mở ra trước mặt Sư Mẫn, vừa thoáng nhìn một cái liền nói đúng trọng điểm, "Ân, đúng là ấn tín vương tộc của công chúa Chiêu Bắc, còn có ấn tín của Thái tử phi Đồng quốc."
Hắn dẫn đầu Tiêu gia sát thủ đoàn, tự xưng là người nắm rõ nhất tư liệu của quý tộc các quốc gia. Thông thường, ấn tín vương tộc là thật hay giả, vừa lọt vào mắt liền có thể phân biệt rõ ràng.
Lá thư là Trường Liễu công chúa đích thân viết, nét chữ đẹp đẽ. Phần đầu mang theo sự căm uất pha lẫn sợ hãi khi nói ra ý đồ mưu sát Phượng Minh của Khánh Ly, đồng thời cũng đem tình hình của những cao thủ Khánh Ly hiện đang chiêu mộ mà mình điều tra được kể lại kĩ càng.
Sư Mẫn hồi hộp theo dõi vẻ mặt hắn, hừ lạnh nói, "Thế nào? Hiện tại ngươi đã tin lời ta nói rồi chứ?"
Lạc Trữ xem hết lá thư, đứng lên, nói, "Ở chỗ này chờ đợi, ta phải đi gặp Thiếu chủ."
"A!" Sư Mẫn kinh ngạc hỏi, "Ngươi không mang ta đi sao?"
"Chờ Thiếu chủ phân phó rồi hãy nói. Hắn có gặp ngươi hay không, vẫn còn chưa chắc chắn."
Lạc Trữ thuận miệng nói ra một câu, sau đó để Sư Mẫn ở lại trong phòng, đi ra cửa phòng, thấp giọng nói với thủ hạ tâm phúc ở bên ngoài, "Đừng cho nữ nhân này ra ngoài, cũng đừng cho người khác tiếp xúc với nàng."
Sư Mẫn làm theo mệnh lệnh của Trường Liễu công chúa, một mình mạo hiểm, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ phải chịu thái độ thờ ơ như thế này. Nhưng nàng cũng đã từng nghe qua lời đồn về tính tình cổ quái của Tiêu Thánh sư, về việc mỗi người trong Tiêu gia đều không dễ chọc. Lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa, thanh danh Minh vương vang khắp thiên hạ, giàu ngang một nước, nàng đêm khuya che mặt cầu kiến thế này, khiến cho người khác sinh nghi cũng không có gì kì quái.
Cho tới bây giờ, chỉ có thể chờ xem tiến triển của sự việc.
Đứng ngồi không yên mà đợi ở trong phòng hết nửa ngày, cửa phòng mới truyền đến thanh âm bị người mở ra.
Sư Mẫn đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên.
Quả nhiên Lạc Trữ đã trở lại, trên tay cầm một tấm lụa tơ tằm trắng hé ra nét chữ dường như còn chưa khô, vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn một chút so với lúc nãy, trầm giọng nói, "Thiếu chủ đã biết rồi. Cảm tạ Trường Liễu công chúa ngàn dặm đưa tin. Ân huệ lớn như thế, sau này nhất định báo đáp. Đối với mưu đồ của vương tử Khánh Ly, Thiếu chủ đã có chuẩn bị. Còn có, xin Sư Mẫn tiểu thư mang vật này về Đồng Trạch, là thư hồi đáp của Thiếu chủ chúng ta, phía trên còn có ấn tín của Tiêu gia, có thể xem như bằng chứng của Thiếu chủ."
Sư Mẫn tiếp nhận thư hồi đáp. Chữ viết phía trên rồng bay phượng múa, rất có sinh lực, chỉ là hai chữ "Phượng Minh" được kí bên dưới có hơi xấu.
Có lẽ là do tâm phúc viết ra chính văn, lại để cho Minh vương kí tên đồng ý.
Đại ý của thư hồi đáp cũng nằm trong dự liệu, không ngoài việc cảm tạ Trường Liễu công chúa, còn tỏ vẻ hiểu rõ chuyện xấu mà Khánh Ly làm không liên quan đến Trường Liễu công chúa.
Tiêu gia cũng không phải là vương tộc, mà Tiêu Túng cùng Tiêu gia sát thủ đoàn luôn luôn bí mật làm việc. Sư Mẫn là một người ở trong thâm cung, sớm chiều làm thị nữ thân cận bên người Trường Liễu, lúc này sao có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ bé giữa ấn tín của sát thủ đoàn và ấn tín của Tiêu gia Thiếu chủ.
Cẩn thận xem xét, nhận ra chữ "Tiêu" ở giữa con dấu phức tạp kia so với chữ "Tiêu" thỉnh thoảng nhìn thấy trên hàng hóa của Tiêu gia và trên đội thuyền buôn của Tiêu gia cơ bản là giống nhau, Sư Mẫn nhất thời tin là thật, dùng một tấm lụa vuông gói thư hồi đáp lại, nghiêm túc cất kĩ trong người, chợt hỏi, "Chẳng lẽ Minh vương không muốn đích thân gặp ta?"
"Đại sự cơ mật như thế, tuyệt đối không thể để lộ tin tức." Lạc Trữ lãnh đạm nói, "Hàn Nhược là địa bàn của Đồng Quốc, Khánh Chương và nhân mã của Trang Bộc đều ở đây, cho dù bọn họ có hòa hợp cùng Khánh Ly hay không, rốt cuộc cũng không phải người của chúng ta. Chuyện ngươi cùng Thiếu chủ gặp mặt, vạn nhất bị người khác phát hiện, sẽ liên lụy đến công chúa của ngươi."
Sư Mẫn vừa nghe, vô cùng kính phục.
Không hổ là tổng quản Tiêu gia, quả nhiên làm việc cẩn thận.
Chuyện này nếu như để lộ ra ngoài, hậu quả đương nhiên là nghiêm trọng. Hơn nữa, công chúa chính là người đầu tiên gặp tai ương. Khánh Ly vương tử hiện tại bị con hồ ly kia mê hoặc đến mất hết lí trí, đối với công chúa ngày càng chán ghét, chỉ hận không thể bới ra khuyết điểm của công chúa mà thẳng tay trừng trị.
Nếu như chuyện công chúa bí mật thông báo cho Minh vương bị Khánh Ly biết, nhất định sẽ bị cho là hành động phản bội. Khó mà tưởng tượng được Khánh Ly kia khi giận điên lên sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.
Mà Vương thúc Khánh Chương, bởi vì liên quan đến việc tranh đoạt vương vị với Khánh Ly, cho nên cũng căm ghét Trường Liễu công chúa thân là chính thê của Khánh Ly.
Lạc Trữ vừa nhìn thần sắc của nàng đã hiểu rõ vị thị nữ vẫn luôn hầu cận ở bên người công chúa đã hoàn toàn tin tưởng mình. Để thuận tiện cho việc khống chế sau này, Lạc Trữ lại tiếp tục che giấu thanh sắc mà dặn dò, "Người bên cạnh Trường Liễu công chúa không nên qua lại với Thiếu chủ của chúng ta. Nếu như khiến người nghi ngờ, mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy. Sau này nếu như còn có tin tức, không cần phái người đi đường xa đến đây, đỡ phải trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm lộ bí mật của chúng ta."
"Kia..."
"Tiêu gia ở Đồng Trạch cũng có một ít nhân thủ. Nếu có tin tức phải truyền đi, có thể tìm người của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức truyền tin cho ta, ta sẽ báo cho Thiếu chủ." Lạc Trữ cho nàng một cách liên hệ với Tiêu gia.
Người có tên, cây có bóng.
Tiêu Thánh sư tiếng tăm lừng lẫy, cách thức tổ chức của Tiêu gia lại vô cùng chặt chẽ, trong thiên hạ có ai không biết?
Đối với phương diện bí mật liên hệ, Sư Mẫn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Lạc Trữ, liền chăm chú ghi nhớ cách thức liên hệ theo lời Lạc Trữ.
Lạc Trữ để nàng lặp lại cách liên hệ một lần, khẳng định nàng đã nhớ rõ, mới lại nói, "Nếu Thiếu chủ có tin tức báo cho công chúa của ngươi, vậy phải làm thế nào để liên lạc với ngươi?"
Sư Mẫn lại một lần nữa khâm phục sát đất trước sự cẩn thận chu đáo của vị Tổng quản Tiêu gia.
Nói thật, nàng thạo việc hầu hạ công chúa, bồi người thưởng thức đủ loại trò vui, nhấm nháp đủ loại mỹ thực, nói chuyện phiếm, giúp người giải sầu, có thể tính là cao thủ. Ngày thường nhìn người ở bên ngoài phân chia nhau làm những việc lặc vặt, lúc nào cũng vội vàng bận bịu, tới tới lui lui, nàng chỉ cho là những việc dễ dàng. Lần này dọc theo đường đi tim cứ đập mạnh sợ hãi, thấp thỏm bất an, lại thấy qua Lạc Trữ gặp qua chuyện như vậy mà không kinh hãi, mới biết mình còn kém xa lắm. Sư Mẫn lo lắng suy nghĩ, ngay cả vẻ mặt cùng thanh âm cũng thay đổi rất nhiều, nhẹ giọng nói, "Bình thường ta thỉnh thoảng đi mua sắm vật dụng cho công chúa, Đồng An Viện có một cửa sau chuyên dùng để thị nữ ra vào, nếu muốn tìm ta, có thể nhờ thị vệ trông coi truyền một lá thư, nói là tìm thị nữ Sư Mẫn của Trường Liễu công chúa. Người mang tin tức đến có thể giả làm anh họ của ta."
Lạc Trữ nghe thấy giọng nói điềm đạm của nàng, nhíu nhíu mi, kì quái mà liếc nàng một cái, gật đầu nói, "Đã hiểu rõ, mời Sư Mẫn tiểu thư trở về, trên đường cẩn thận."
Sư Mẫn cũng biết mình không nên ở lâu tại nơi ở của Minh vương, gật đầu, một lần nữa lấy khăn che mặt, hướng về phía vị Tổng quản Tiêu gia "cẩn thận chu đáo, làm việc nghiêm túc" mà cáo từ.
Nghĩ tới việc đã hoàn thành sự phó thác của công chúa, đồng thời thành công lấy được thư hồi đáp có con dấu của Minh vương, hai bên kết thành đồng minh, trái tim vẫn luôn căng thẳng như bị treo giữa không trung của nàng rốt cuộc cũng có thể xem như được hạ xuống một nửa.
Lạc Trữ đợi cho thủ hạ tiễn Sư Mẫn ra ngoài quay trở lại, từ trong ngực lấy ra lá thư có ấn tín của chính mình, giao cho tâm phúc này, dùng âm điệu cực trầm thấp mà dặn dò, "Ngươi cầm vật này, lập tức xuất phát, phải tự mình giao cho Thiên Thiên phu nhân."
Giữa màn đêm mờ mịt, trăng sáng tách mây mà soi xuống.
Ánh sáng nhu hòa lập tức bao phủ mặt đất.
Tuy rằng được ngủ nhưng Phượng Minh lại ngủ không được, cuối cùng vẫn quấn chăn nằm trên giường, lăn qua lăn lại, rúc vào trong lòng Dung Điềm, nhu thuận lặng lẽ mà cuộn tròn cả người lại, tham lam cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Dung Điềm.
Đương nhiên, việc giữa đêm khuya đóng cửa tra hỏi vị khách nhân thần bí do Trường Liễu công chúa phái tới, đoạn nhạc đệm nho nhỏ rất có màu sắc huyền thoại này, vị Tiêu gia thiếu chủ đang ngủ vù vù xây giấc mộng tình yêu đẹp đẽ kia, một trăm hai mươi phần trăm không hề hay biết.
"Dung Điềm?" Phượng Minh thấp giọng dè dặt gọi một tiếng.
Không có người đáp lại.
Phượng Minh vừa hưng phấn, vừa căng thẳng dò xét, trong đầu hiện ra hình ảnh Dung Điềm với thân hình cao lớn tráng kiện núp ở trong nước, định bụng trêu chọc mình.
Phượng Minh bất an suy đoán, rồi lại làm ra vẻ trấn định hừ nhẹ, "Ta biết ngươi đang ở đây, đừng hòng dọa ta. Nói cho ngươi biết, ta đi chu du một vòng như thế này, lá gan đã lớn hơn rất nhiều, lớn hơn rất nhiều..."
Đến trước thùng nước, vừa ló đầu vào, lọt vào tầm mắt chỉ có làn nước ấm áp trong veo, nào có Tây Lôi vương?
Hắn tức khắc tắt tiếng, ngây ngốc đứng đó.
Vui mừng dào dạt trong nháy mắt đã biến mất, đổi lại là hư không ảm đạm đến dọa người. Hắn đứng ngơ ngẩn hồi lâu, lại nhịn không được mà vươn tay thò vào trong làn nước ấm, trong lòng càng thêm khó chịu bực bội, dùng năm ngón tay khuấy vào thùng nước ấm đã được chuẩn bị sẵn sàng cho việc tắm rửa, làm cho nước trong thùng ào ào chuyển động, cắn răng nói, "Đáng ghét! Đáng ghét!"
"Ai đáng ghét?"
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc làm cho người ta muốn phát khóc.
Phượng Minh giữa lúc buồn bực cực điểm lại đột nhiên vui sướng, trong phút chốc tư vị gì cũng nếm không được, mờ mịt theo bản năng quay mạnh về phía sau, lại bị một đôi tay tràn đầy sức mạnh ôm chặt lấy phần eo, không cử động được.
"Cư nhiên thừa lúc ta vắng mặt, nói ta đáng ghét?" Vùng gáy lọt vào tập kích bất ngờ, bị đầu lưỡi cùng với răng nanh hung hăng trêu trọc.
Động tác qua loa đơn giản, nhưng cũng đủ để thân thể và tứ chi của Phượng Minh tê liệt.
Ngay cả ngón tay út nhỏ bé cũng không còn nghe theo sai khiến.
Dung Điềm...
Phượng Minh trong lòng quá đỗi vui mừng, cao giọng kêu lên, hết thảy vui sướng bật lên trên môi, nhưng chỉ phát ra được một tia rên rỉ như có như không, "Ân..."
Lại nghe tiếng cười bỡn cợt của Dung Điềm len lỏi vào trong tai, "Kêu thật dễ nghe, bổn vương thưởng cho ngươi, được không?"
Hai tay khe khẽ dùng sức, đem tình nhân tương tư đến phát điên xoay lại, mặt đối mặt, phủ lên trên đôi môi đỏ mọng so với hết thảy còn mềm mại thơm ngon hơn, tựa như cực kỳ đói khát mà cẩn thận liếm mút.
"Ân... Ân... ô...Dung... Dung Điềm..."
Phượng Minh bị hắn hôn đến hít thở không thông, tay chân mềm nhũn ra, cả người nhanh chóng dựa vào lồng ngực Dung Điềm, đem mình trở thành món ngon mặc hắn hưởng thụ.
Sau khi được buông ra, Phượng Minh mới có không gian mà mở to đôi mắt đáng yêu gợn nước nhìn nét mặt cương nghị tuấn mỹ của Tây Lôi vương một cách rõ ràng.
Thật là...
"Ngươi... Ngươi... Ngươi là tên sắc lang!"
Minh vương điện hạ hiện tại thấy rõ hình dáng của Dung Điềm, trước đó lại bị hôn điên cuồng đến mức đầu óc choáng váng, rốt cuộc hiểu được vì sao khi được Dung Điềm ôm lại có chút cảm giác kì lạ, xấu hổ một hồi, tiếp đó lại bắt đầu gầm nhẹ.
Phượng Minh chỉ vào toàn thân trên dưới trần như nhộng của Tây Lôi vương, tim đập dồn dập, hai mắt phát sáng nhưng vẫn không quên biểu đạt một chút lập trường thuần khiết vô cùng kiên định của mình, "Ngươi như thế nào dùng bộ dạng này đi gặp người? Y phục của ngươi đâu?"
Dung Điềm xích lõa thân thể cường tráng đầy tự hào của mình với người ở trước mặt, bộ dáng phi thường tự tại, giả bộ vươn một ngón tay chạm vào thùng nước tắm được đổ đầy nước ấm, chỉ chờ người hưởng dụng kia, bày ra vẻ mặt đứng đắn, "Lúc tắm rửa ai lại mặc y phục?"
Phượng Minh nghẹn lời.
Một lát sau, mặt lại đỏ rần, chỉ vào bộ phận đang ngông nghênh lõa lồ của Dung Điềm, "Đi tắm, thứ kia sẽ dựng thẳng lên như vậy sao?"
"Ân, bởi vì bản vương hiểu rằng Minh vương đặc biệt thương nhớ bảo bối này của ta," Dung Điềm cười đến phi thường tinh quái, "Cho nên dựng thẳng lên, để Minh vương thấy rõ ràng chút."
Phượng Minh xấu hổ đến mức cơ hồ muốn đập đầu xuống sàn nhà.
Cái gọi là miệng chó không mọc được ngà voi chính là tình huống này.
Dung Điềm thấy Phượng Minh rõ ràng nhớ mình muốn chết, nhưng lại còn giả vờ cứng rắn chống đỡ một cách vô tội, liền phát ra tiếng cười êm tai, hai tay duỗi ra, ôm lấy Phượng Minh ném vào thùng nước tắm ấm áp dễ chịu. Không đợi Phượng Minh kịp kêu to lên, Dung Điềm đã tự mình nhảy vào trong thùng, chọn đúng thời cơ thích hợp nhất mà đem đôi tay của người đang trồi lên khỏi mặt nước, gắt gao muốn tính sổ với mình dịu dàng siết chặt lấy, "Tới đây, trước hết cho ngươi xem món quà bản vương định tặng ngươi."
Dung Điềm đầy tình sắc vuốt ve sống lưng Phượng Minh, quen tay cởi bỏ toàn bộ quần áo đã ướt sũng.
Phượng Minh vừa đỏ mặt, lại vừa lộ ra chút vội vàng, còn tự mình tháo ra đai lưng. Dung Điềm nhịn không được mà hôn lên sau gáy của hắn một cái, thấp giọng khen, "Thật ngoan."
Phượng Minh mím môi, nghiêng mặt nhìn Dung Điềm, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Hai người ở trong thùng tắm lớn trần trụi dán vào nhau, cứ ôm ấp như vậy hồi lâu, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Dây dưa một hồi, Phượng Minh mới dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi chuẩn bị cho ta món quà gì?"
Dung Điềm cười không đáp, cầm lấy tay Phượng Minh đặt lên hạ thân của mình.
Vật kia vừa nóng lại vừa cứng, ở trong lòng bàn tay nảy lên kịch liệt, cơ hồ có thể thấy được nhịp đập cuồng liệt của máu huyết ở ngay trên bề mặt.
Cho dù cùng Dung Điềm ở chung bao lâu, gặp chuyện làm tình, Phượng Minh trước sau vẫn không sửa đổi được vẻ ngượng ngùng lúc ban đầu, trong lòng mặc dù rất muốn rất muốn, ngoài mặt vẫn chính là không chịu để Dung Điềm nhìn ra sự cấp bách của mình. Giờ khắc này nắm lấy nam căn của Dung Điềm, tim Phượng Minh đập dồn mãnh liệt, nhưng vẫn khoe khoang mà làm mặt quỷ với Dung Điềm.
Không ngờ đầu lưỡi hồng hồng vừa vươn ra bên ngoài liền lập tức bị thợ săn hạng nhất Dung Điềm bắt được, nắm chắc thời điểm, không nói hai lời đã dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy.
"Ô..." Phượng Minh nhỏ giọng nức nở, lại tựa như rên rỉ, mị hoặc vô cùng.
Trong phòng hơi nước bốc lên, nhất thời dày đặc bao phủ như sương mù.
Dung Điềm không muốn cắn đau hắn, chạm chạm một chút rồi bỏ qua, đầu lưỡi đuổi theo con mồi đang trốn chạy, tiến tới quấn chặt mút lấy, hôn đến mức Phượng Minh chỉ còn ưm ưm a a mới để cho hắn hít vào một chút không khí, xuất ra nét cười ngang ngược riêng có của Tây Lôi vương, "Thế nào, có thích lễ vật của bổn vương hay không?"
Bàn tay bởi vì quanh năm cầm kiếm mà xuất hiện một lớp chai mỏng, không yên phận mà trượt theo đường cong duyên dáng nơi thắt lưng Phượng Minh, nắm chặt lấy phân thân đang dựng lên của hắn.
"Dung Điềm!" Chỗ mẫn cảm bị bắt được, hơn nữa lại còn do người mình yêu nhất bắt lấy, Phượng Minh bắt đầu kêu những tiếng trầm thấp ái muội.
Dung Điềm khẽ nói, "Ngoan, ngươi cũng nắm lấy của ta đi."
Phượng Minh làm theo, mặt đỏ tới mang tai mà nắm chắc bộ phận hung dữ mạnh mẽ đang ngâm giữa làn nước ấm kia.
Được con ngươi đen láy lấp lánh hữu thần mang theo ý cười của Dung Điềm nhìn ngắm, Phượng Minh không biết phải đem mặt giấu đi nơi nào, dứt khoát tiến tới phía trước, tựa cằm lên bờ vai rắn chắc tráng kiện của Tây Lôi vương.
Tựa xong, Phượng Minh không khỏi cảm thán. Người này toàn thân đều là cơ bắp, tưởng như mỗi phân mỗi tấc đều tràn trề sức mạnh mang tính bộc phá.
Bản thân mình khi nào mới có thể giống được như hắn?
"Dung... ân..." Phượng Minh tuy rằng cẩn thận tỉ mỉ nhưng vẫn không có được sự thuần thục như Dung Điềm, chỉ chậm rãi vuốt ve, giống như vuốt ve thứ mình yêu thích nhất, quý trọng nhất.
Tây Lôi vương Dung Điềm vẫn luôn làm chủ toàn cục, thế nhưng lại vì cái vuốt ve trúc trắc này mà hô hấp hỗn loạn.
"Cẩn trọng chiếu cố hai tiểu cầu một chút. Thanh âm trở nên khàn khàn, gợi cảm mà dẫn dắt hành động của Phượng Minh.
Phượng Minh mím môi cười, nheo mắt lại giống như mèo con. Nhưng hắn cũng không nghe theo chỉ dẫn của Dung Điềm, ngược lại dùng đầu ngón tay mịn màng không ngừng khiêu khích đầu khấc đang mạnh mẽ ngóc lên.
Dung Điềm bị kích thích đến mức thở gấp một trận, cắn một cái ngay trên vành tai của Phượng Minh giống như trừng phạt, giả bộ hung tợn nói, "Đừng quên thứ kia của ngươi cũng đang ở trong tay bản vương."
Phượng Minh bắt đầu cười ha hả, đầy khiêu khích mà vươn đầu lưỡi liếm lên khóe môi Dung Điềm một cái.
Hắn chính là không sợ Dung Điềm.
Phượng Minh bộ dáng hồn nhiên khiến cho Dung Điềm cũng cao hứng, hết cách mà hôn hắn một cái, "Minh vương càng ngày càng hư." Dưới tay gia tăng lực đạo, hung hăng xoa nắn phân thân đang cứng lên của Phượng Minh.
Nhiệt độ đến từ nước và lòng bàn tay Dung Điềm khiến Phượng Minh hưng phấn đến mức không còn biết mình đang ở đâu, ngay cả việc mình buông nam căn của Dung Điềm ra từ khi nào cũng quên mất.
"Dung Điềm... Ân... ô...a..." Phượng Minh khép hờ đôi mắt xinh đẹp, trên mặt lộ ra biểu tình mê ly mà người khác không bao giờ nhìn thấy, rên rỉ, "...Ngươi thật giỏi... Ân! A..."
Sau khi "tắm rửa" nửa canh giờ, Dung Điềm ôm Phượng Minh đã thỏa mãn đi ra khỏi thùng tắm, đặt lên trên giường, dùng chiếc khăn tắm sạch sẽ Thu Nguyệt đã sớm chuẩn bị ở bên cạnh lau khô những giọt nước trên người Phượng Minh.
Làn da sau khi được ngâm nước ấm ửng lên một màu hồng phấn xinh đẹp, non mềm tựa như da trẻ em, làm người ta yêu thích không muốn rời tay. Cho tới giờ khắc này, kẻ vẫn ngày đêm gấp gáp lên đường là Dung Điềm mới lại buông lỏng tâm tình. Hắn thực sự sợ Nhược Ngôn đã làm gì tổn hại tới Phượng Minh của hắn.
Từ khi nhận được tin tức ở bến tàu Phương Địch, biết được Phượng Minh và Đồng quốc Vương thúc Khánh Chương cùng nhau khởi hành, theo đường thủy tiến đến Hàn Nhược, Dung Điềm tính toán mình nếu đi trên mặt sông có thể bị người Đồng quốc dễ dàng phát hiện, liền dứt khoát theo đường bộ lao thẳng tới Hàn Nhược, muốn cùng Phượng Minh gặp mặt tại đó.
Trên thực tế, hắn còn tới Hàn Nhược sớm hơn một canh giờ so với Phượng Minh.
Lén vào hành quán, trước tiên chính là cùng tâm phúc thân tín Dung Hổ bắt liên lạc. Với sự trợ giúp của đám thuộc hạ Dung Hổ, Thu Tinh, Thu Nguyệt, muốn lẻn vào bên trong đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Trước lúc Phượng Minh trở về, Dung Hổ còn báo cáo với hắn về trận thủy chiến trên Ô Mạn giang, khiến hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nghe đến chỗ Phượng Minh ngay đêm hôm qua thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, chết trên sông Ô Mạn, Tây Lôi vương suốt mấy ngày liên tiếp gian khổ tốc hành, ngày đêm gấp rút lên đường thật sự lo mình sẽ lại phun ra một ngụm máu tươi, lâm trọng bệnh.
May mà...
Giờ phút này, tâm can bảo bối đã ngoan ngoãn nhu nhuận nằm trước mặt hắn.
Khóe miệng chan chứa một nụ cười hạnh phúc, giống như một tiểu hồ ly vừa ăn no, lại giống một con thỏ nhỏ hồng hào, trần truồng trước mắt hắn, tuy ngượng ngùng nhưng cũng đầy vui sướng, chỉ cần chính mình duỗi tay ra, nhất định sẽ giả bộ chối từ, rồi lại đỏ mặt để mặc cho mình muốn làm gì thì làm.
"Nhìn cái gì?" Phượng Minh ở trong thùng tắm bị Tây Lôi vương dùng bàn tay kỹ thuật thuần thục chơi đùa hai ba lần khiến cho sắc mặt đỏ ửng, ngay cả cần cổ cũng hồng nộn mê người, hết lần này đến lần khác cả người mang theo vẻ biếng nhác sau khi động tình, chăm chú hỏi nam nhân của mình một câu, đáng yêu đem thân thể mình giấu vào trong chăn, dường như đang dụ dỗ Dung Điềm cùng hắn chơi một trò thú vị hơn.
Dung Điềm tự mình lau bọt nước trên người, giúp Phượng Minh đắp chăn cho tốt, nhưng lại tự đi tìm một cái chăn khác tới rồi nằm xuống giường.
Phượng Minh kỳ quái ló đầu ra, "Dung Điềm?"
"Ân?"
"Ngươi..."
Phượng Minh nói xong một tiếng, liền xấu hổ mà rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu, Phượng Minh lại không nhịn được hỏi, "Ngươi không muốn sao?"
Dung Điềm cong môi, hài lòng cười, "Ngày mai đi. Hôm nay hai chúng ta đều quá mệt mỏi rồi."
Trước đó, Dung Điềm quả thực dự tính đem Phượng Minh ném lên giường rồi hung hăng làm một phen, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng lười biếng thỏa mãn của Phượng Minh, liền thay đổi chủ ý.
Nghĩ sâu xa một chút, Phượng Minh vừa mới trải qua một hồi ác chiến không bao lâu, sau đó lại đi một chặng đường dài để đến Hàn Nhược, uống rượu tiệc tùng một buổi tối cũng tiêu hao sức lực, lại thêm hai lần phát tiết trong thùng tắm, thật sự không nên làm chuyện kịch liệt hơn.
Nhờ nguyên khí của Lộc Đan, thân thể Phượng Minh mới thật vất vả chậm rãi khôi phục, Dung Điềm tuyệt không cho phép nguyên khí của Phượng Minh lại bị hao tổn.
Thiên hạ tuy rằng rộng lớn, chẳng lẽ còn có thêm một đệ nhất pháp sư bằng lòng dùng cả mạng sống để đổi lấy thân thể khỏe mạnh cho Phượng Minh hay sao?
"Ngày mai?"
Chuyện này rất không phù hợp với bản tính sắc lang của Dung Điềm.
Hơn nữa, vừa rồi Dung Điềm căn bản không hề thỏa mãn...
Phượng Minh nghi hoặc dò xét lại, "Ngươi bị bệnh có phải không?"
Phượng Minh vươn tay sờ lên giữa trán của Dung Điềm. Sau khi tắm nước nóng, thân thể còn tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, quả thực sờ không ra cái gì. Phượng Minh dán mặt lên, "Thật sự không muốn sao?"
Da thịt mềm mại dường như còn mang theo hơi nước dán lên bả vai Dung Điềm, thực sự là một loại tra tấn vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Dung Điềm bị Phượng Minh chọc đến nghiến răng, vươn tay đem khuôn mặt vô cùng mịn màng của Phượng Minh đặt lên vai mình, không để hắn tiếp tục giày vò mình nữa, thấp giọng dỗ dành, "Ta ngày đêm thần tốc chạy tới, thực sự mệt muốn chết. Trước tiên để ta ngủ một chút, được không?"
Phượng Minh vô cùng áy náy, lập tức trở nên ngoan ngoãn, "ân" một tiếng, cẩn thận nói, "Được, ta không làm ồn ngươi ngủ." Lại cần mẫn hỏi, "Chân ngươi có sao không? Muốn ta giúp ngươi xoa bóp hay không?"
Dung Điềm đang nhẫn nhịn đến cực khổ, lúc này còn bị Phượng Minh mê hoặc như vậy, nghị lực có kiên định đến thế nào đi nữa cũng không khỏi dâng lên một cỗ xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài, cắn răng nửa buổi, ôn nhu nói, "Ngươi đừng lộn xộn, đừng làm ồn ta ngủ".
Sự quan tâm của Phượng Minh không hề có đất dụng, ủy khuất nghẹn ngào một tiếng, đành lùi vào trong chăn của mình, xoay người đi ngủ.
Một lát sau, lại trở mình lại, đối diện với nửa bên mặt của Dung Điềm, "Ân, đêm nay ngươi hảo hảo ngủ đi, không làm ồn ngươi. Nhưng ngày mai, ngươi phải cho ta ôm ngủ a."
Dung Điềm tức cười, "Được."
Đêm mai ngươi còn muốn ngủ?
Bóng đêm đã chìm sâu.
Hoàn toàn không một tiếng động.
Hai người mỗi người một chăn, cùng năm trên một chiếc giường, khoan khoái đi vào giấc ngủ, nhưng lại tuyệt không biết đồng minh của mình vừa từ thủ phủ Đồng Quốc đi tới, vừa vặn tới được cổng thành Hàn Nhược.
Lại nói tới Khánh Chương. Người này giỏi giở thủ đoạn dối trá. Để Phượng Minh buông lỏng tinh thần cảnh giác, Khánh Chương trên thực tế đã bày ra hàng loạt chiêu trò, giả bộ thân tình với Phượng Minh.
Cùng theo đường thủy tới Hàn Nhược, Khánh Chương luôn lấy thân phận Đồng quốc Vương thúc hiển hách, tự ý bước lên chủ thuyền Tiêu gia do Phượng Minh làm chủ, đồng thời còn mời Ngự tiền tướng quân Trang Bộc tới, cùng Phượng Minh uống rượu trò chuyện suốt một đêm dài. Mỗi một mánh khóe của hắn đối với Phượng Minh đều có vẻ hoàn toàn đáng tin cậy, tràn đầy thành ý.
Cũng như vậy, sau khi tới Hàn Nhược, Khánh Chương tiếp tục duy trì phương thức hành xử thoạt nhìn hết sức kính trọng và tự nhiên dành cho Phượng Minh. Thậm chí sau tiệc tối, hắn còn cố ý lệnh cho quan thủ thành an bài một hành quán biệt lập cho Phượng Minh, không để cho Phượng Minh và tùy tùng có bất kì cảm giác trói buộc nào.
Bởi vì toàn bộ hành quán cao cấp đều trở thành nơi cư ngụ tạm thời của Tiêu gia Thiếu chủ đương nhiệm, dựa theo chế độ bảo vệ nghiêm ngặt, việc quản lý bên trong hành quán do Dung Hổ và Lạc Vân phụ trách, bên ngoài thì giao cho tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn - Lạc Trữ toàn quyền quản lý.
Vì có xuất thân và môi trường trưởng thành đặc biệt, Lạc Trữ luôn khiến cho ấn tượng của người ta về mình có khuynh hướng u ám. Bản thân hắn cũng không thích những nơi ăn uống tiệc tùng. Cho nên, trong quá trình hộ tống Phượng Minh đi dự tiệc tối rồi trở về, Lạc Trữ vẫn luôn chỉ đi theo bảo hộ ở vòng ngoài.
Sau khi quay về, Lạc Trữ chọn căn phòng gần đại môn hành quán nhất làm chỗ ở tạm thời, cũng là để thuận tiện cho việc kiểm soát tin tức.
Lạc Trữ sau khi tắm rửa xong xuôi, đang định đi ngủ thì có thủ hạ đến trước của phòng bẩm báo, "Tổng quản, có người cầu kiến thiếu chủ."
"A?" Lạc Trữ thận trọng triệu hắn vào, hỏi, "Đêm đã khuya đến mức nào rồi? Sao lại tới vào lúc này? Là kẻ nào? Có mục đích gì?"
"Bẩm tổng quản, là một nữ tử. Nàng nói nàng từ nơi rất xa tới, có chuyện quan trọng muốn nói với Thiếu chủ, còn cụ thể là chuyện gì, nàng không chịu nói."
Lạc Trữ khinh thường cười, "Một nữ tử muốn gặp Tiêu gia thiếu chủ sao?"
Trong lòng cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng thân là tổng quản Tiêu gia sát thủ đoàn, Lạc Trữ có thói quen bất cứ việc gì cũng đều cẩn trọng, ngược lại không muốn chưa hỏi rõ đã quyết định, sai người đưa nữ nhân kia vào.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân đã truyền đến.
"Tổng quản, nàng đã tới."
Thủ hạ dẫn một người toàn thân che kín, ngay cả khuôn mặt cũng được giấu kín dưới một phiến lụa đen tiến vào. Tai mũi miệng đều che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt có chút linh hoạt.
Lạc Trữ tùy tiện nhìn lướt qua, lập tức có những nhận định sơ bộ về người mới tới: dáng người hoạt bát nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết tuổi còn trẻ, bước chân uyển chuyển tao nhã, rất có giáo dưỡng, tựa hồ xuất thân không tầm thường.
Nữ nhân kia bước vào phòng, thấy bên trong chỉ có Lạc Trữ, dường như có chút giật mình, cước bộ bỗng chậm lại, lộ ra một chút không vui, hỏi, "Ngươi không phải Minh vương?"
"Ta là Tổng quản Tiêu gia, Lạc Trữ." Người Tiêu gia xử sự trước nay đều rất cao ngạo, trừ khi gặp được cao nhân mình hết sức ngưỡng mộ, bằng không khi nói chuyện cũng không quản cái gì là lễ độ. Lạc Trữ kiệt ngạo lãnh liệt ngồi trên ghế, cũng không mời đối phương ngồi xuống, quan sát người đối diện, "Muốn gặp Thiếu chủ nhà ta, trước tiên thỉnh cô nương khai báo danh tính, lai lịch, nguyên nhân muốn gặp Thiếu chủ. Nếu quả thật là việc quan trọng, ta sẽ cân nhắc có báo cho Thiếu chủ biết hay không."
"Ngươi..." Trong con mắt xinh đẹp nhạy bén nhất thời có chút tức giận, nhưng nhớ tới bản thân mình trách nhiệm nặng nề, giờ phút này thực sự không thích hợp gây chuyện với người cứng nhắc như vậy, cắn cắn hàm răng trắng như tuyết, nhẫn nhịn cơn giận, "Lạc tổng quản, ta từ Đồng Trạch tới, thật sự có việc rất lớn muốn gặp Minh vương. Sự tình trọng đại, liên quan đến sống chết của Minh vương. Nếu ngươi cản trở, vạn nhất Minh vương có gì bất trắc, chỉ e ngươi không đảm đương nổi."
Lời này đúng mực, ẩn chứa ý đe dọa, trình độ có thể nói là không tồi.
Nhưng Lạc Trữ là người như thế nào? Trước giờ chỉ có hắn uy hiếp người khác chứ chưa từng có người nào dám dọa dẫm hắn. Thiên hạ rộng lớn, người duy nhất khiến hắn kiêng nể chỉ có thiên hạ đệ nhất kiếm sư, cũng là chủ nhân của hắn, Tiêu Túng mà thôi.
Nghe xong lời nữ nhân ở trước mặt, Lạc Trữ không có động tĩnh gì, chỉ cười lạnh nói, "Ta được lão chủ nhân ủy thác, phụ trách an toàn của Thiếu chủ. Ngươi đã nói chuyện này liên quan đến sống chết của Thiếu chủ, ta lại càng muốn hỏi tới."
"Ngươi dám!"
"Trước giờ lá gan của ta luôn rất lớn." Lạc Trữ liếc mắt một cái, ngữ khí bình ổn đến kinh người, "Tiểu thư, hiện tại ngươi có hai lựa chọn: thứ nhất, đem danh tính, lai lịch của ngươi và mục đích ngươi muốn gặp Thiếu chủ, từng thứ nói rõ. Thứ hai, lập tức rời đi. Bất quá, ta báo trước, nơi này của chúng ta có vô số cao thủ, bảo vệ Thiếu chủ rất chu toàn. Ngươi nếu như cả gan quấy rối, đừng trách ta coi ngươi như thích khách, trực tiếp hành hình."
Lời nói như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không để đối phương ở trong mắt.
Lạc Trữ dứt lời, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ nhân kia bị chọc tức đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, tự bưng tách trà lên chầm chậm uống.
Một lúc sau, nàng kia tựa hồ đã có cân nhắc, biết đại sự không thể bỏ lỡ, mà Tiêu gia Tổng quản Lạc Trữ này có lẽ cũng không chỉ hù dọa suông, nếu cứ tức giận mà rời đi như vậy, chỉ làm hỏng chuyện.
Chuyện này tuyệt không thể vì một chút cáu giận cãi vã mà dây dưa lỡ việc.
Đắn đo nhiều lần, chỉ có thể tiếp tục nén giận, cuối cùng mở miệng nói, "Ta là thị nữ bên cạnh Thái tử phi, cũng là Chiêu Bắc Công chúa Trường Liễu, tên Sư Mẫn. Lần này công chúa phái ta tới bí mật cầu kiến Minh vương, là muốn nhắc nhở Minh vương đề phòng Khánh Ly điện hạ. Điện hạ vì bị yêu nữ mê hoặc mà đánh mất lý trí, triệu tập cao thủ khắp nơi, ý đồ khi Minh vương tới Đồng Trạch sẽ ám sát."
Lạc Trữ khẽ uống trà, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng hung ác hiểm độc, lãnh đạm đáp một tiếng, "Có chuyện như vậy?"
Chuyện Khánh Ly, kỳ thực hắn đã sớm biết.
Việc này có quan hệ mật thiết với muội muội của hắn, Lạc Thiên Thiên. Lạc Trữ tuy rằng cũng không nắm được toàn bộ kế hoạch, nhưng Khánh Ly vương tử nhất định là một con cờ được muội muội hắn sắp đặt.
Trường Liễu công chúa phái người tới báo tin này, cư nhiên lại rơi vào tay mình...
Lạc Trữ trong lòng cười lạnh, nghe được tin tức quan trọng như vậy nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, đặt tách trà xuống, hỏi Sư Mẫn, "Nếu đã là thị nữ của Trường Liễu công chúa, vậy có chứng cớ gì?"
Sư Mẫn kinh ngạc.
Nàng xuất thân từ quý tộc Chiêu Bắc, được chọn làm thị nữ thiếp thân của Trường Liễu công chúa, tự thấy cũng coi như trải qua không ít đại sự phong ba. Lần này một thân nữ tử đơn độc từ Đồng Trạch tới Hàn Nhược, bí mật cầu kiến Minh vương nổi danh thiên hạ, trên đường nếm đủ gian nan, đều là những việc khi ở trong hoàng cung chưa từng trải qua.
Những tưởng tin tức kinh thiên động địa này chí ít cũng phải khiến Tiêu gia tổng quản ở trước mặt vô cùng sợ hãi, vậy mà kẻ từ đầu tới cuối mang vẻ mặt cứng nhắc này, cư nhiên cả lông mày cũng không động một chút?
"Muốn chứng cứ? Trên người ta có một phong thư công chúa tự tay viết." Sư Mẫn giận tái mặt, "Nhưng món đồ này, ta nhất định phải tự tay giao cho Minh vương."
Lạc Trữ khinh thường cười, "Phàm là đồ vật giao cho Thiếu chủ đều cần trải qua hai lần nghiệm độc. Ngươi khăn che mặt không hạ xuống, bằng chứng không lấy ra, ngay cả thân phận cũng không thể khiến ta tin tưởng, vậy mà đã mơ đến việc gặp Thiếu chủ nhà ta? Ha ha, Sư Mẫn tiểu thư, ngươi cũng quá coi thường Tiêu gia rồi! Chẳng lẽ Trường Liễu công chúa của ngươi cũng có thể tùy tiện gặp gỡ người lai lịch bất minh?"-----
Sư Mẫn suy nghĩ một lúc mới gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, đưa tay vào trong ngực áo, cẩn thận lấy ra lá thư công chúa tự tay viết vốn luôn được mình giấu kín, cắn răng giao cho Lạc Trữ.
Lạc Trữ không chút khách khí mà đón nhận, mở ra trước mặt Sư Mẫn, vừa thoáng nhìn một cái liền nói đúng trọng điểm, "Ân, đúng là ấn tín vương tộc của công chúa Chiêu Bắc, còn có ấn tín của Thái tử phi Đồng quốc."
Hắn dẫn đầu Tiêu gia sát thủ đoàn, tự xưng là người nắm rõ nhất tư liệu của quý tộc các quốc gia. Thông thường, ấn tín vương tộc là thật hay giả, vừa lọt vào mắt liền có thể phân biệt rõ ràng.
Lá thư là Trường Liễu công chúa đích thân viết, nét chữ đẹp đẽ. Phần đầu mang theo sự căm uất pha lẫn sợ hãi khi nói ra ý đồ mưu sát Phượng Minh của Khánh Ly, đồng thời cũng đem tình hình của những cao thủ Khánh Ly hiện đang chiêu mộ mà mình điều tra được kể lại kĩ càng.
Sư Mẫn hồi hộp theo dõi vẻ mặt hắn, hừ lạnh nói, "Thế nào? Hiện tại ngươi đã tin lời ta nói rồi chứ?"
Lạc Trữ xem hết lá thư, đứng lên, nói, "Ở chỗ này chờ đợi, ta phải đi gặp Thiếu chủ."
"A!" Sư Mẫn kinh ngạc hỏi, "Ngươi không mang ta đi sao?"
"Chờ Thiếu chủ phân phó rồi hãy nói. Hắn có gặp ngươi hay không, vẫn còn chưa chắc chắn."
Lạc Trữ thuận miệng nói ra một câu, sau đó để Sư Mẫn ở lại trong phòng, đi ra cửa phòng, thấp giọng nói với thủ hạ tâm phúc ở bên ngoài, "Đừng cho nữ nhân này ra ngoài, cũng đừng cho người khác tiếp xúc với nàng."
Sư Mẫn làm theo mệnh lệnh của Trường Liễu công chúa, một mình mạo hiểm, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ phải chịu thái độ thờ ơ như thế này. Nhưng nàng cũng đã từng nghe qua lời đồn về tính tình cổ quái của Tiêu Thánh sư, về việc mỗi người trong Tiêu gia đều không dễ chọc. Lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa, thanh danh Minh vương vang khắp thiên hạ, giàu ngang một nước, nàng đêm khuya che mặt cầu kiến thế này, khiến cho người khác sinh nghi cũng không có gì kì quái.
Cho tới bây giờ, chỉ có thể chờ xem tiến triển của sự việc.
Đứng ngồi không yên mà đợi ở trong phòng hết nửa ngày, cửa phòng mới truyền đến thanh âm bị người mở ra.
Sư Mẫn đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên.
Quả nhiên Lạc Trữ đã trở lại, trên tay cầm một tấm lụa tơ tằm trắng hé ra nét chữ dường như còn chưa khô, vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn một chút so với lúc nãy, trầm giọng nói, "Thiếu chủ đã biết rồi. Cảm tạ Trường Liễu công chúa ngàn dặm đưa tin. Ân huệ lớn như thế, sau này nhất định báo đáp. Đối với mưu đồ của vương tử Khánh Ly, Thiếu chủ đã có chuẩn bị. Còn có, xin Sư Mẫn tiểu thư mang vật này về Đồng Trạch, là thư hồi đáp của Thiếu chủ chúng ta, phía trên còn có ấn tín của Tiêu gia, có thể xem như bằng chứng của Thiếu chủ."
Sư Mẫn tiếp nhận thư hồi đáp. Chữ viết phía trên rồng bay phượng múa, rất có sinh lực, chỉ là hai chữ "Phượng Minh" được kí bên dưới có hơi xấu.
Có lẽ là do tâm phúc viết ra chính văn, lại để cho Minh vương kí tên đồng ý.
Đại ý của thư hồi đáp cũng nằm trong dự liệu, không ngoài việc cảm tạ Trường Liễu công chúa, còn tỏ vẻ hiểu rõ chuyện xấu mà Khánh Ly làm không liên quan đến Trường Liễu công chúa.
Tiêu gia cũng không phải là vương tộc, mà Tiêu Túng cùng Tiêu gia sát thủ đoàn luôn luôn bí mật làm việc. Sư Mẫn là một người ở trong thâm cung, sớm chiều làm thị nữ thân cận bên người Trường Liễu, lúc này sao có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ bé giữa ấn tín của sát thủ đoàn và ấn tín của Tiêu gia Thiếu chủ.
Cẩn thận xem xét, nhận ra chữ "Tiêu" ở giữa con dấu phức tạp kia so với chữ "Tiêu" thỉnh thoảng nhìn thấy trên hàng hóa của Tiêu gia và trên đội thuyền buôn của Tiêu gia cơ bản là giống nhau, Sư Mẫn nhất thời tin là thật, dùng một tấm lụa vuông gói thư hồi đáp lại, nghiêm túc cất kĩ trong người, chợt hỏi, "Chẳng lẽ Minh vương không muốn đích thân gặp ta?"
"Đại sự cơ mật như thế, tuyệt đối không thể để lộ tin tức." Lạc Trữ lãnh đạm nói, "Hàn Nhược là địa bàn của Đồng Quốc, Khánh Chương và nhân mã của Trang Bộc đều ở đây, cho dù bọn họ có hòa hợp cùng Khánh Ly hay không, rốt cuộc cũng không phải người của chúng ta. Chuyện ngươi cùng Thiếu chủ gặp mặt, vạn nhất bị người khác phát hiện, sẽ liên lụy đến công chúa của ngươi."
Sư Mẫn vừa nghe, vô cùng kính phục.
Không hổ là tổng quản Tiêu gia, quả nhiên làm việc cẩn thận.
Chuyện này nếu như để lộ ra ngoài, hậu quả đương nhiên là nghiêm trọng. Hơn nữa, công chúa chính là người đầu tiên gặp tai ương. Khánh Ly vương tử hiện tại bị con hồ ly kia mê hoặc đến mất hết lí trí, đối với công chúa ngày càng chán ghét, chỉ hận không thể bới ra khuyết điểm của công chúa mà thẳng tay trừng trị.
Nếu như chuyện công chúa bí mật thông báo cho Minh vương bị Khánh Ly biết, nhất định sẽ bị cho là hành động phản bội. Khó mà tưởng tượng được Khánh Ly kia khi giận điên lên sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.
Mà Vương thúc Khánh Chương, bởi vì liên quan đến việc tranh đoạt vương vị với Khánh Ly, cho nên cũng căm ghét Trường Liễu công chúa thân là chính thê của Khánh Ly.
Lạc Trữ vừa nhìn thần sắc của nàng đã hiểu rõ vị thị nữ vẫn luôn hầu cận ở bên người công chúa đã hoàn toàn tin tưởng mình. Để thuận tiện cho việc khống chế sau này, Lạc Trữ lại tiếp tục che giấu thanh sắc mà dặn dò, "Người bên cạnh Trường Liễu công chúa không nên qua lại với Thiếu chủ của chúng ta. Nếu như khiến người nghi ngờ, mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy. Sau này nếu như còn có tin tức, không cần phái người đi đường xa đến đây, đỡ phải trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm lộ bí mật của chúng ta."
"Kia..."
"Tiêu gia ở Đồng Trạch cũng có một ít nhân thủ. Nếu có tin tức phải truyền đi, có thể tìm người của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức truyền tin cho ta, ta sẽ báo cho Thiếu chủ." Lạc Trữ cho nàng một cách liên hệ với Tiêu gia.
Người có tên, cây có bóng.
Tiêu Thánh sư tiếng tăm lừng lẫy, cách thức tổ chức của Tiêu gia lại vô cùng chặt chẽ, trong thiên hạ có ai không biết?
Đối với phương diện bí mật liên hệ, Sư Mẫn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Lạc Trữ, liền chăm chú ghi nhớ cách thức liên hệ theo lời Lạc Trữ.
Lạc Trữ để nàng lặp lại cách liên hệ một lần, khẳng định nàng đã nhớ rõ, mới lại nói, "Nếu Thiếu chủ có tin tức báo cho công chúa của ngươi, vậy phải làm thế nào để liên lạc với ngươi?"
Sư Mẫn lại một lần nữa khâm phục sát đất trước sự cẩn thận chu đáo của vị Tổng quản Tiêu gia.
Nói thật, nàng thạo việc hầu hạ công chúa, bồi người thưởng thức đủ loại trò vui, nhấm nháp đủ loại mỹ thực, nói chuyện phiếm, giúp người giải sầu, có thể tính là cao thủ. Ngày thường nhìn người ở bên ngoài phân chia nhau làm những việc lặc vặt, lúc nào cũng vội vàng bận bịu, tới tới lui lui, nàng chỉ cho là những việc dễ dàng. Lần này dọc theo đường đi tim cứ đập mạnh sợ hãi, thấp thỏm bất an, lại thấy qua Lạc Trữ gặp qua chuyện như vậy mà không kinh hãi, mới biết mình còn kém xa lắm. Sư Mẫn lo lắng suy nghĩ, ngay cả vẻ mặt cùng thanh âm cũng thay đổi rất nhiều, nhẹ giọng nói, "Bình thường ta thỉnh thoảng đi mua sắm vật dụng cho công chúa, Đồng An Viện có một cửa sau chuyên dùng để thị nữ ra vào, nếu muốn tìm ta, có thể nhờ thị vệ trông coi truyền một lá thư, nói là tìm thị nữ Sư Mẫn của Trường Liễu công chúa. Người mang tin tức đến có thể giả làm anh họ của ta."
Lạc Trữ nghe thấy giọng nói điềm đạm của nàng, nhíu nhíu mi, kì quái mà liếc nàng một cái, gật đầu nói, "Đã hiểu rõ, mời Sư Mẫn tiểu thư trở về, trên đường cẩn thận."
Sư Mẫn cũng biết mình không nên ở lâu tại nơi ở của Minh vương, gật đầu, một lần nữa lấy khăn che mặt, hướng về phía vị Tổng quản Tiêu gia "cẩn thận chu đáo, làm việc nghiêm túc" mà cáo từ.
Nghĩ tới việc đã hoàn thành sự phó thác của công chúa, đồng thời thành công lấy được thư hồi đáp có con dấu của Minh vương, hai bên kết thành đồng minh, trái tim vẫn luôn căng thẳng như bị treo giữa không trung của nàng rốt cuộc cũng có thể xem như được hạ xuống một nửa.
Lạc Trữ đợi cho thủ hạ tiễn Sư Mẫn ra ngoài quay trở lại, từ trong ngực lấy ra lá thư có ấn tín của chính mình, giao cho tâm phúc này, dùng âm điệu cực trầm thấp mà dặn dò, "Ngươi cầm vật này, lập tức xuất phát, phải tự mình giao cho Thiên Thiên phu nhân."
Giữa màn đêm mờ mịt, trăng sáng tách mây mà soi xuống.
Ánh sáng nhu hòa lập tức bao phủ mặt đất.
Tuy rằng được ngủ nhưng Phượng Minh lại ngủ không được, cuối cùng vẫn quấn chăn nằm trên giường, lăn qua lăn lại, rúc vào trong lòng Dung Điềm, nhu thuận lặng lẽ mà cuộn tròn cả người lại, tham lam cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Dung Điềm.
Đương nhiên, việc giữa đêm khuya đóng cửa tra hỏi vị khách nhân thần bí do Trường Liễu công chúa phái tới, đoạn nhạc đệm nho nhỏ rất có màu sắc huyền thoại này, vị Tiêu gia thiếu chủ đang ngủ vù vù xây giấc mộng tình yêu đẹp đẽ kia, một trăm hai mươi phần trăm không hề hay biết.
Tác giả :
Phong Lộng