Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 2
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Phó Vân Ngọc ngồi xuống ghế , dạo qua một vòng, kinh ngạc cười toe tóet. Hôm nay dường như thiên hạ là của chính mình sao? Nàng nuốt nuốt nước miếng, tự cắn lấy tay mình , xác định thật sự không phải đang nằm mơ.
Nhìn trong gương, dáng người tinh tế lại linh lung có hứng thú, tóc đen rối tinh ban đầu đã được bới thành kiểu dáng lưu vấn kế, sườn trâm sáp thành một đóa trân châu, tóc đen xõa ở trước ngực, dùng phấn trang điểm, chỉ làm tăng thêm nhan sắc, môi anh đào không điểm mà hồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên có hai cái xoáy thật sau, hai bên gò má như ẩn như hiện cảm giác như một đóa hoa bàn mềm mại đáng yêu, cả người như một con bướm bay tán loạn theo gió, lại giống như thanh thông minh triệt băng tuyết. Béo thêm một chút sẽ mất đi vẻ kiều diễm, gầy một chút cũng sẽ không đẹp.
“Tiểu thư, người càng ngày càng đẹp.” Đứng ở bên cạnh Tiểu Liên nhịn không được khen.
“Ngươi này, ta đâu tính là mỹ nhân.” Nàng trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ nhỏ, đến cổ đại phải làm người khiêm tốn.
Đây là Phó Vân Ngọc xuyên qua tới lần đầu tiên được ra khỏi cửa phòng, cũng làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối, trời ạ, các nàng chỉ đi dạo trong vườn nhà mình một chút mà thôi. Phó gia không hổ là thủ phủ của Tiên nhạc thành, kiến trúc bố cục hợp lý, công nghệ hoàn mỹ, lầu các lần lượt thay đổi, thể hiện đầy đủ phú quý phong phạm cùng dân gian thanh lịch và phong vận của phó gia.
Kiến trúc của Phủ đệ phân thành một sảnh chính cùng đông, trung, tây ba cái sân độc lập. Chính sảnh chủ yếu dùng để đãi khách , nóc nhà được phủ bằng ngói lưu ly, trong đại sảnh có trang trí hoa văn tinh tế cách đoạn, tất cả bàn đều chỉ dùng gỗ tốt nhất để làm, thoạt nhìn phi thường khí phái cùng chuẩn chỉ. Sương phòng trung gian tên là Phúc hiên, là nơi Phó chính ở, đại sảnh có một dọc dài hơn hai trăm cây hoa tử đằng nhiều năm nay vẫn mọc rất tốt, ở kinh thành cực kỳ hiếm thấy. sương phòng phía đông tên là Yên ba uyển, là chỗ ở của Phó Vân Ngọc, nơi này phối hợp sân tương đối khéo léo tinh xảo, chính giữa có một hàng hoa tử đằng lớn đi thông đến khuê phòng của nàng, hai bên sân trồng đủ các loại hoa cỏ, hoa thủy tiên là chiếm đa số. Tây sương phòng là phòng khách, toàn bộ sân bố cục đơn giản cũng không mất vẻ tao nhã.
Ngoài ra, phó phủ còn có một hoa viên, do năm đó vì để làm cho phu nhân vui mà cho người xây dựng . Hoa viên tên là “Cẩm viên”, rong chơi trong hoa viên như bước vào trong một bức tranh sơn thủy. Hoa viên cùng phủ đệ giống nhau, cũng chia ra đông ,trung tây, ba đường. Trung lộ xây một tòa kiến trúc theo phong cách Tây dương, vòm cửa được làm bằng đá cẩm thạch vì vậy trước cửa vào có một tấm bình phong vẽ cảnh sông nước, phía sau có sáu tấm hành phi, bố cục làm người ta cảm giác như trở về thời xa xưa. ở Đông lộ có Tuồng lâu trong phòng được trang trí tươi mát tú lệ, trên những nhánh cây hoa lan tử nở rộ, khiến người ta cảm giác như xem hoa tử đằng diễn. Diễn lâu ở phía nam quả nhiên giống như chốn bồng lai tiên cảnh, giống như đồn đại, ngâm hương túy nguyệt, ở trung tâm hoa viên có một cái đình bên dưới nước chảy quanh co. Trong Hoa viên có những thân cây cao chọc trời, quái thạch xen kẽ, hoàn sơn hàm thủy, đình đài tấp nập, hành lang đường về uyển chuyển. Dưới ánh trăng cảnh trí của hoa viên lại càng thiên biến vạn hóa, thật động lòng người
Hai chủ tớ đi ra khỏi Phó phủ, ở trong thành Tiên nhạc đi dạo trên đường phồn hoa, dung nhan tuyệt sắc của Phó Vân Ngọc hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngươi xem, cái nam nhân kia đi cùng thê tử của mình đến mua son, hai con mắt nhìn đến sắp rơi xuống, cư nhiên đi cùng lão bà mà đối với mỹ nữ khác nhìn đến thèm nhỏ dãi ba thước, ân hừ, phỏng chừng hắn về nhà phải lạy cả đêm rồi. Ngươi xem, cái đứa nhỏ kia mới hơn mười tuổi, nhìn với vẻ mặt đỏ bừng, bánh bao vừa mua về đều đã bị hắn bóp nát. Ngươi xem, trong mắt nữ nhân ở trên đường này, không tránh được ánh mắt hâm mộ ghen tị cùng hận, đương nhiên còn kèm theo ánh mắt như tiểu phi đao muốn giết người ~ ( sặc chị nỳ tự kỷ wa’).
Phó Vân Ngọc sống mười tám năm qua, lần đầu cảm nhận được ánh mắt như vậy, cảm xúc mênh mông, ở thế kỷ 21 cho dù chính mình cởi hết quần áo đứng ở giữa đường cũng không thấy ai muốn xem a, quả thật là rất hưởng thụ. Vì thế nàng dùng sức vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, thêm vẻ thướt tha đi tới, thường thường nam nhân đi về phía này nháy mắt vài cái. Kết quả là, trong không khí lại thêm vài nam nhân bị đụng vào tường cùng sát khí lộ ra ngoài của nữ nhân. Trong lòng nàng mừng rỡ không yên, nguyên lai làm mỹ nữ so với trong tưởng tượng của mình đã hơn nhiều!
“Tiểu thư, ngươi cứ như vậy đi đường, sợ là sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy .” Tiểu Liên còn chưa có nói xong, một tiếng nổ theo trên sông truyền đến.
Wow ~ trong sông thuyền người lẫn nhau ở cùng một chỗ ! Một khắc trước thuyền phu rơi vào trong nước, ánh mắt còn không quên gắt gao nhìn chằm chằm nàng! ~ Một màn này giống như bạch nương tử sau khi hóa thành hình người, đi đến đầu đường ở Hàng Châu
“Sao lại vậy? Ta sẽ không đi giết người đâu.” Phó Vân Ngọc vẻ mặt vô tội, trong lòng lại đắc ý muốn chết.
“Ân… Tiểu thư, người thật đẹp, sẽ đem nam nhân mê mệt đến chết .” Tiểu liên do dự một chút, nói. Kỳ thật, nàng cảm thấy tiểu thư mình sau khi bệnh tốt lên, có điểm không giống với trước kia , Uh, tựa hồ so với trước kia càng có sức sống hơn , nói cũng nhiều hơn , còn có điểm cao điệu hơn. Trước kia vẫn đều là nữ phẫn nam trang a, hôm nay lại… Đi đường còn rêu rao như vậy .
“Nha đầu chết tiệt kia, sẽ bần ~”, tuy rằng nàng Phó Vân Ngọc cũng hiểu được hiện tại mình xinh đẹp như tiên, nhưng là tiểu thư khuê các ở cổ đại, hay là phải rụt rè một chút đúng không?
Thành Tiên nhạc quả không hổ danh là thành có nền kinh tế trọng yếu ở phía nam, hai bên ngã tư đường cửa hàng sầm uất, trời sắp tối ánh dương chiều tà thản nhiên chiếu vào mái ngói xanh đỏ hoặc như là ánh mắt tiên diễm kia chiếu ở phía trên mái cong của lầu các, làm cho trước mắt này cảnh đêm ở thành thị phồn thịnh càng tăng thêm vài phần mông lung họa ý. Người đi đường, người trước người sau đều là tỏ ra căng thẳng hoặc thương mại, hoặc phong nhã, hoặc tươi mát, hoặc khuôn mặt lõi đời, xa mã lân lân, dòng người như chức, cách đó không xa ẩn truyền đến âm thanh rao hàng của những tiểu thương, ngẫu nhiên còn có một tiếng ngựa hí dài, Phó Vân Ngọc cảm thấy giống như đặt mình cuộn tròn bên trong một bức tranh với sắc thái phong phú màu sắc sặc sỡ, nhịn không được dừng cước bộ lại, mắt nhìn ánh tà dương màu đỏ, ánh mắt phức tạp với ý muốn xuyên thấu chính mình những năm trước khi chưa xuyên qua.
“Tiểu liên, gần đây có quán trà nào không? Ta có chút mệt mỏi.” Nàng miệng phun hương lan, trong giọng nói hơi mang theo một tia mệt mỏi, ” Ơ? Đó là cái nhà gì kia, trang hoàng quí phái quá, ‘GiangNammuối thương’ ?” trước cửa nhà có một cửa hàng, mặt tiền của cửa hàng trang hoàng thực khoa trương, cùng dùng nước sơn màu đỏ thẫm như trát phấn , ánh tịch dương chiếu xuống, càng lộ vẻ phá lệ chói mắt.
Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng nói xong nhấc váy đi vào. Oa! Nhà này cũng lớn quá đi, ước chừng so với Yên ba uyển của nàng không khác biệt cho lắm, bên trong mười mấy gã sai vặt đang vội vàng tiếp đãi các thương nhân mua đồ nơi đây. Nàng nhìn thoáng qua giá muối ở đây, hít vào một hơi, oán thầm nói: Có phải là đắt quá không? Muối này tự nhiên so với thịt còn quý hơn! Trách không được có thể mở ra cửa hàng lớn như vậy, khẳng định là kiếm không ít tiền nha! Một bên kêu Tiểu Liên lại đây hỏi: “Đây là cửa hàng nhà ai, muối được bán quý như vậy, này không phải là ăn cướp của thiên hạ sao?”
Tiểu liên trên mặt đang tươi cười lập tức cứng lại , khóe miệng co rút đến nửa ngày, không thể tưởng tượng được nhìn nàng nói: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Đây là cửa hàng muối trong phủ của chúng ta a?”
Ngạch… Phó Vân Ngọc nhất thời cảm giác bị sét đánh trúng vào ót, làm sao bây giờ? Lộ mất ! Vì thế, nàng liền yên lặng cúi đầu, từ bên trong đi ra, một lát sau, trên mặt xuất hiện biểu tình đau thương , một đôi mắt to vô tội ẩm ướt nhìn Tiểu liên, hữu khí vô lực nói: “Làm sao bây giờ, Tiểu liên, ta từ sau khi bệnh nặng một thời gian, sự tình trước kia đều không nhớ rõ , ta thật vô dụng.”
Một bên là tiểu nha đầu đơn thuần làm sao có thể chịu được nhìn tiểu thư khóc tang ngay cả mắt nước mắt lưng tròng nhìn nàng, vội vàng an ủi nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, có Tiểu liên ở đây, Tiểu liên sẽ đem sự tình trước kia đều chậm rãi kể cho người nghe .”
Ân hừ, thu phục, cô nương này chính là rất đơn thuần.
Ngồi ở trên Thiên hương lầu dựa vào vị trí cửa sổ, uống trà bích loa xuân, ăn điểm tâm Bạch Liên cao ở thiên hương các, Phó Vân Ngọc phi thường thích ý nhìn đám người qua lại ngoài cửa sổ. Liền ở phía sau, có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Ơ? Kia không phải lão cha hiền lành nhà nàng sao? phía sau như thế nào còn theo hai gã hòa thượng? Tuy nhiên nhìn trên cao ở xa xa, bộ dạng còn giống như không sai? Làn da như ngọc, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, khoác quần ào mầu trắng ngà, đi lại nhẹ nhàng.
“Tiểu liên, em xem, kia có phải phụ thân hay không?” Nàng vừa nhấc cổ tay, chỉ chỉ ba người phía dưới.
Tiểu nha đầu nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nói: “Uh, thật đúng là lão gia, phía sau còn đi theo hai vị sư phó.”
Sư phó? Không phải là hòa thượng sao, hòa thượng bây giờ đều là rượu thịt, hết ăn lại uống, giả nhân giả nghĩa, sau lưng còn cùng ni cô ở cùng một chỗ, Phó Vân Ngọc trong lòng không cho là đúng nghĩ. Nhưng cha như thế nào lại cùng hai hòa thượng ở cùng một chỗ? Không tốt, nàng vỗ gáy, vội vàng hướng đi xuống lầu.
Tiểu Liên bị hành động vỗ ót này của nàng dọa đến, tiểu thư nhà nàng như thế nào sau một thời gian sinh bệnh cả người tính tình đều thay đổi? Tự nhiên ở tại đây tửu quán chụp ót của chính mình, đây không phải là hành vi của nam nhân sao! Còn có thể chạy trốn nhanh giống như con thỏ, trước kia không phải đi một chút liền thở hồng hộc sao? Như thế nào ngôn hành cử chỉ đều dũng cảm như vậy! Cúi đầu đã thấy Phó Vân Ngọc đã đứng ở trước mặt lão gia, liền cũng không nghĩ nhiều, đi theo xuống.
“Phụ thân ~” Phó Vân Ngọc lấy tất cả thanh âm mềm mại làm nũng, nhân cơ hội vụng trộm đánh giá hai hòa thượng kia.
“Ngọc nhi a, ngươi như thế nào lại đi ra ngoài, bệnh không phải vừa mới khỏi sao?” Lão nhân vẻ mặt đau lòng, hé ra khuôn mặt tràn ngập những nếp nhăn ở trên đầu vai của nàng.
Hai hòa thượng phía sau hắn, bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một người thân hình thoáng khỏe mạnh, diện mạo cùng với giả hòa thượng ở thế kỷ 21 mà Phó Vân Ngọc nhìn thấy không sai biệt lắm. Một người, cũng chính là người vừa rồi nàng ở trên lầu chú ý tới, bộ dạng… wow… Rất suất ! Suất đến quả thực không có thiên lý a! Nàng cam đoan, cả đời này nàng chưa gặp qua hòa thượng tối suất như thế, không không, là nam nhân nhìn tốt nhất, thật sự chưa từng có gặp qua nam tử so với hắn càng thêm tao nhã đẹp như tranh.
Một loại ánh sáng cho tới hơi thở theo khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn cuốn hút đến nàng, không giống với hòa thượng bình thường, da hắn phu giống như tuyết trắng noãn trên ngọn núi Côn Luân, con ngươi giống như nước thần thánh trên đỉnh Thiên Sơn, mi như mực vẽ, lông mi như quạt lông, một đôi mắt xếch thần cấp tăng thêm cả người vài phần anh khí, mũi cao thẳng, môi thiếu mà hồng nhuận. Đôi mắt buông xuống , tuy rằng không cười, nhưng ánh mắt trong suốt của hắn lại trung thành mỉm cười. Quần áo trường bào mầu trắng ngà mặc ở hắn trên người, lại có một cỗ tươi mát phiêu dật tiên nhân chi tư. Phó Vân Ngọc giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, hòa thượng này thật sự là xinh đẹp hòa thượng.
Hòa thượng với thân hình thon dài kia cảm giác được nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mắt này chính trực nhìn chằm chằm vào chính mình, phút chốc, khuôn mặt đang cười tự nhiên đỏ.
Đỏ! Tự nhiên mặt đỏ ! Rất manh , rất đáng yêu ! Phó Vân Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, kéo tay phó chính, bày ra một nụ cười vô hại, hỏi: “Phụ thân, hai vị sư phó này tên gọi là gì?”
“Bần tăng pháp danh A canh, vị này là sư đệ của bần tăng, A Căn.” Cái hòa thượng thân hình khỏe mạnh mở miệng nói.
A, A canh? A Căn? Này, đây là cái pháp danh gì? Trước kia không phải đều kêu ngộ không, ngộ tịnh, ngộ gì sao? triều đại này tự nhiên lưu hành mở đầu là A? A Căn ca? A canh ca? Ni mã! Phó Vân Ngọc đầu óc rối tinh, ở trong đám người hỗn độn .
Beta: linhxu
Phó Vân Ngọc ngồi xuống ghế , dạo qua một vòng, kinh ngạc cười toe tóet. Hôm nay dường như thiên hạ là của chính mình sao? Nàng nuốt nuốt nước miếng, tự cắn lấy tay mình , xác định thật sự không phải đang nằm mơ.
Nhìn trong gương, dáng người tinh tế lại linh lung có hứng thú, tóc đen rối tinh ban đầu đã được bới thành kiểu dáng lưu vấn kế, sườn trâm sáp thành một đóa trân châu, tóc đen xõa ở trước ngực, dùng phấn trang điểm, chỉ làm tăng thêm nhan sắc, môi anh đào không điểm mà hồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên có hai cái xoáy thật sau, hai bên gò má như ẩn như hiện cảm giác như một đóa hoa bàn mềm mại đáng yêu, cả người như một con bướm bay tán loạn theo gió, lại giống như thanh thông minh triệt băng tuyết. Béo thêm một chút sẽ mất đi vẻ kiều diễm, gầy một chút cũng sẽ không đẹp.
“Tiểu thư, người càng ngày càng đẹp.” Đứng ở bên cạnh Tiểu Liên nhịn không được khen.
“Ngươi này, ta đâu tính là mỹ nhân.” Nàng trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ nhỏ, đến cổ đại phải làm người khiêm tốn.
Đây là Phó Vân Ngọc xuyên qua tới lần đầu tiên được ra khỏi cửa phòng, cũng làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối, trời ạ, các nàng chỉ đi dạo trong vườn nhà mình một chút mà thôi. Phó gia không hổ là thủ phủ của Tiên nhạc thành, kiến trúc bố cục hợp lý, công nghệ hoàn mỹ, lầu các lần lượt thay đổi, thể hiện đầy đủ phú quý phong phạm cùng dân gian thanh lịch và phong vận của phó gia.
Kiến trúc của Phủ đệ phân thành một sảnh chính cùng đông, trung, tây ba cái sân độc lập. Chính sảnh chủ yếu dùng để đãi khách , nóc nhà được phủ bằng ngói lưu ly, trong đại sảnh có trang trí hoa văn tinh tế cách đoạn, tất cả bàn đều chỉ dùng gỗ tốt nhất để làm, thoạt nhìn phi thường khí phái cùng chuẩn chỉ. Sương phòng trung gian tên là Phúc hiên, là nơi Phó chính ở, đại sảnh có một dọc dài hơn hai trăm cây hoa tử đằng nhiều năm nay vẫn mọc rất tốt, ở kinh thành cực kỳ hiếm thấy. sương phòng phía đông tên là Yên ba uyển, là chỗ ở của Phó Vân Ngọc, nơi này phối hợp sân tương đối khéo léo tinh xảo, chính giữa có một hàng hoa tử đằng lớn đi thông đến khuê phòng của nàng, hai bên sân trồng đủ các loại hoa cỏ, hoa thủy tiên là chiếm đa số. Tây sương phòng là phòng khách, toàn bộ sân bố cục đơn giản cũng không mất vẻ tao nhã.
Ngoài ra, phó phủ còn có một hoa viên, do năm đó vì để làm cho phu nhân vui mà cho người xây dựng . Hoa viên tên là “Cẩm viên”, rong chơi trong hoa viên như bước vào trong một bức tranh sơn thủy. Hoa viên cùng phủ đệ giống nhau, cũng chia ra đông ,trung tây, ba đường. Trung lộ xây một tòa kiến trúc theo phong cách Tây dương, vòm cửa được làm bằng đá cẩm thạch vì vậy trước cửa vào có một tấm bình phong vẽ cảnh sông nước, phía sau có sáu tấm hành phi, bố cục làm người ta cảm giác như trở về thời xa xưa. ở Đông lộ có Tuồng lâu trong phòng được trang trí tươi mát tú lệ, trên những nhánh cây hoa lan tử nở rộ, khiến người ta cảm giác như xem hoa tử đằng diễn. Diễn lâu ở phía nam quả nhiên giống như chốn bồng lai tiên cảnh, giống như đồn đại, ngâm hương túy nguyệt, ở trung tâm hoa viên có một cái đình bên dưới nước chảy quanh co. Trong Hoa viên có những thân cây cao chọc trời, quái thạch xen kẽ, hoàn sơn hàm thủy, đình đài tấp nập, hành lang đường về uyển chuyển. Dưới ánh trăng cảnh trí của hoa viên lại càng thiên biến vạn hóa, thật động lòng người
Hai chủ tớ đi ra khỏi Phó phủ, ở trong thành Tiên nhạc đi dạo trên đường phồn hoa, dung nhan tuyệt sắc của Phó Vân Ngọc hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngươi xem, cái nam nhân kia đi cùng thê tử của mình đến mua son, hai con mắt nhìn đến sắp rơi xuống, cư nhiên đi cùng lão bà mà đối với mỹ nữ khác nhìn đến thèm nhỏ dãi ba thước, ân hừ, phỏng chừng hắn về nhà phải lạy cả đêm rồi. Ngươi xem, cái đứa nhỏ kia mới hơn mười tuổi, nhìn với vẻ mặt đỏ bừng, bánh bao vừa mua về đều đã bị hắn bóp nát. Ngươi xem, trong mắt nữ nhân ở trên đường này, không tránh được ánh mắt hâm mộ ghen tị cùng hận, đương nhiên còn kèm theo ánh mắt như tiểu phi đao muốn giết người ~ ( sặc chị nỳ tự kỷ wa’).
Phó Vân Ngọc sống mười tám năm qua, lần đầu cảm nhận được ánh mắt như vậy, cảm xúc mênh mông, ở thế kỷ 21 cho dù chính mình cởi hết quần áo đứng ở giữa đường cũng không thấy ai muốn xem a, quả thật là rất hưởng thụ. Vì thế nàng dùng sức vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, thêm vẻ thướt tha đi tới, thường thường nam nhân đi về phía này nháy mắt vài cái. Kết quả là, trong không khí lại thêm vài nam nhân bị đụng vào tường cùng sát khí lộ ra ngoài của nữ nhân. Trong lòng nàng mừng rỡ không yên, nguyên lai làm mỹ nữ so với trong tưởng tượng của mình đã hơn nhiều!
“Tiểu thư, ngươi cứ như vậy đi đường, sợ là sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy .” Tiểu Liên còn chưa có nói xong, một tiếng nổ theo trên sông truyền đến.
Wow ~ trong sông thuyền người lẫn nhau ở cùng một chỗ ! Một khắc trước thuyền phu rơi vào trong nước, ánh mắt còn không quên gắt gao nhìn chằm chằm nàng! ~ Một màn này giống như bạch nương tử sau khi hóa thành hình người, đi đến đầu đường ở Hàng Châu
“Sao lại vậy? Ta sẽ không đi giết người đâu.” Phó Vân Ngọc vẻ mặt vô tội, trong lòng lại đắc ý muốn chết.
“Ân… Tiểu thư, người thật đẹp, sẽ đem nam nhân mê mệt đến chết .” Tiểu liên do dự một chút, nói. Kỳ thật, nàng cảm thấy tiểu thư mình sau khi bệnh tốt lên, có điểm không giống với trước kia , Uh, tựa hồ so với trước kia càng có sức sống hơn , nói cũng nhiều hơn , còn có điểm cao điệu hơn. Trước kia vẫn đều là nữ phẫn nam trang a, hôm nay lại… Đi đường còn rêu rao như vậy .
“Nha đầu chết tiệt kia, sẽ bần ~”, tuy rằng nàng Phó Vân Ngọc cũng hiểu được hiện tại mình xinh đẹp như tiên, nhưng là tiểu thư khuê các ở cổ đại, hay là phải rụt rè một chút đúng không?
Thành Tiên nhạc quả không hổ danh là thành có nền kinh tế trọng yếu ở phía nam, hai bên ngã tư đường cửa hàng sầm uất, trời sắp tối ánh dương chiều tà thản nhiên chiếu vào mái ngói xanh đỏ hoặc như là ánh mắt tiên diễm kia chiếu ở phía trên mái cong của lầu các, làm cho trước mắt này cảnh đêm ở thành thị phồn thịnh càng tăng thêm vài phần mông lung họa ý. Người đi đường, người trước người sau đều là tỏ ra căng thẳng hoặc thương mại, hoặc phong nhã, hoặc tươi mát, hoặc khuôn mặt lõi đời, xa mã lân lân, dòng người như chức, cách đó không xa ẩn truyền đến âm thanh rao hàng của những tiểu thương, ngẫu nhiên còn có một tiếng ngựa hí dài, Phó Vân Ngọc cảm thấy giống như đặt mình cuộn tròn bên trong một bức tranh với sắc thái phong phú màu sắc sặc sỡ, nhịn không được dừng cước bộ lại, mắt nhìn ánh tà dương màu đỏ, ánh mắt phức tạp với ý muốn xuyên thấu chính mình những năm trước khi chưa xuyên qua.
“Tiểu liên, gần đây có quán trà nào không? Ta có chút mệt mỏi.” Nàng miệng phun hương lan, trong giọng nói hơi mang theo một tia mệt mỏi, ” Ơ? Đó là cái nhà gì kia, trang hoàng quí phái quá, ‘GiangNammuối thương’ ?” trước cửa nhà có một cửa hàng, mặt tiền của cửa hàng trang hoàng thực khoa trương, cùng dùng nước sơn màu đỏ thẫm như trát phấn , ánh tịch dương chiếu xuống, càng lộ vẻ phá lệ chói mắt.
Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng nói xong nhấc váy đi vào. Oa! Nhà này cũng lớn quá đi, ước chừng so với Yên ba uyển của nàng không khác biệt cho lắm, bên trong mười mấy gã sai vặt đang vội vàng tiếp đãi các thương nhân mua đồ nơi đây. Nàng nhìn thoáng qua giá muối ở đây, hít vào một hơi, oán thầm nói: Có phải là đắt quá không? Muối này tự nhiên so với thịt còn quý hơn! Trách không được có thể mở ra cửa hàng lớn như vậy, khẳng định là kiếm không ít tiền nha! Một bên kêu Tiểu Liên lại đây hỏi: “Đây là cửa hàng nhà ai, muối được bán quý như vậy, này không phải là ăn cướp của thiên hạ sao?”
Tiểu liên trên mặt đang tươi cười lập tức cứng lại , khóe miệng co rút đến nửa ngày, không thể tưởng tượng được nhìn nàng nói: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Đây là cửa hàng muối trong phủ của chúng ta a?”
Ngạch… Phó Vân Ngọc nhất thời cảm giác bị sét đánh trúng vào ót, làm sao bây giờ? Lộ mất ! Vì thế, nàng liền yên lặng cúi đầu, từ bên trong đi ra, một lát sau, trên mặt xuất hiện biểu tình đau thương , một đôi mắt to vô tội ẩm ướt nhìn Tiểu liên, hữu khí vô lực nói: “Làm sao bây giờ, Tiểu liên, ta từ sau khi bệnh nặng một thời gian, sự tình trước kia đều không nhớ rõ , ta thật vô dụng.”
Một bên là tiểu nha đầu đơn thuần làm sao có thể chịu được nhìn tiểu thư khóc tang ngay cả mắt nước mắt lưng tròng nhìn nàng, vội vàng an ủi nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, có Tiểu liên ở đây, Tiểu liên sẽ đem sự tình trước kia đều chậm rãi kể cho người nghe .”
Ân hừ, thu phục, cô nương này chính là rất đơn thuần.
Ngồi ở trên Thiên hương lầu dựa vào vị trí cửa sổ, uống trà bích loa xuân, ăn điểm tâm Bạch Liên cao ở thiên hương các, Phó Vân Ngọc phi thường thích ý nhìn đám người qua lại ngoài cửa sổ. Liền ở phía sau, có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Ơ? Kia không phải lão cha hiền lành nhà nàng sao? phía sau như thế nào còn theo hai gã hòa thượng? Tuy nhiên nhìn trên cao ở xa xa, bộ dạng còn giống như không sai? Làn da như ngọc, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, khoác quần ào mầu trắng ngà, đi lại nhẹ nhàng.
“Tiểu liên, em xem, kia có phải phụ thân hay không?” Nàng vừa nhấc cổ tay, chỉ chỉ ba người phía dưới.
Tiểu nha đầu nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nói: “Uh, thật đúng là lão gia, phía sau còn đi theo hai vị sư phó.”
Sư phó? Không phải là hòa thượng sao, hòa thượng bây giờ đều là rượu thịt, hết ăn lại uống, giả nhân giả nghĩa, sau lưng còn cùng ni cô ở cùng một chỗ, Phó Vân Ngọc trong lòng không cho là đúng nghĩ. Nhưng cha như thế nào lại cùng hai hòa thượng ở cùng một chỗ? Không tốt, nàng vỗ gáy, vội vàng hướng đi xuống lầu.
Tiểu Liên bị hành động vỗ ót này của nàng dọa đến, tiểu thư nhà nàng như thế nào sau một thời gian sinh bệnh cả người tính tình đều thay đổi? Tự nhiên ở tại đây tửu quán chụp ót của chính mình, đây không phải là hành vi của nam nhân sao! Còn có thể chạy trốn nhanh giống như con thỏ, trước kia không phải đi một chút liền thở hồng hộc sao? Như thế nào ngôn hành cử chỉ đều dũng cảm như vậy! Cúi đầu đã thấy Phó Vân Ngọc đã đứng ở trước mặt lão gia, liền cũng không nghĩ nhiều, đi theo xuống.
“Phụ thân ~” Phó Vân Ngọc lấy tất cả thanh âm mềm mại làm nũng, nhân cơ hội vụng trộm đánh giá hai hòa thượng kia.
“Ngọc nhi a, ngươi như thế nào lại đi ra ngoài, bệnh không phải vừa mới khỏi sao?” Lão nhân vẻ mặt đau lòng, hé ra khuôn mặt tràn ngập những nếp nhăn ở trên đầu vai của nàng.
Hai hòa thượng phía sau hắn, bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một người thân hình thoáng khỏe mạnh, diện mạo cùng với giả hòa thượng ở thế kỷ 21 mà Phó Vân Ngọc nhìn thấy không sai biệt lắm. Một người, cũng chính là người vừa rồi nàng ở trên lầu chú ý tới, bộ dạng… wow… Rất suất ! Suất đến quả thực không có thiên lý a! Nàng cam đoan, cả đời này nàng chưa gặp qua hòa thượng tối suất như thế, không không, là nam nhân nhìn tốt nhất, thật sự chưa từng có gặp qua nam tử so với hắn càng thêm tao nhã đẹp như tranh.
Một loại ánh sáng cho tới hơi thở theo khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn cuốn hút đến nàng, không giống với hòa thượng bình thường, da hắn phu giống như tuyết trắng noãn trên ngọn núi Côn Luân, con ngươi giống như nước thần thánh trên đỉnh Thiên Sơn, mi như mực vẽ, lông mi như quạt lông, một đôi mắt xếch thần cấp tăng thêm cả người vài phần anh khí, mũi cao thẳng, môi thiếu mà hồng nhuận. Đôi mắt buông xuống , tuy rằng không cười, nhưng ánh mắt trong suốt của hắn lại trung thành mỉm cười. Quần áo trường bào mầu trắng ngà mặc ở hắn trên người, lại có một cỗ tươi mát phiêu dật tiên nhân chi tư. Phó Vân Ngọc giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, hòa thượng này thật sự là xinh đẹp hòa thượng.
Hòa thượng với thân hình thon dài kia cảm giác được nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mắt này chính trực nhìn chằm chằm vào chính mình, phút chốc, khuôn mặt đang cười tự nhiên đỏ.
Đỏ! Tự nhiên mặt đỏ ! Rất manh , rất đáng yêu ! Phó Vân Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, kéo tay phó chính, bày ra một nụ cười vô hại, hỏi: “Phụ thân, hai vị sư phó này tên gọi là gì?”
“Bần tăng pháp danh A canh, vị này là sư đệ của bần tăng, A Căn.” Cái hòa thượng thân hình khỏe mạnh mở miệng nói.
A, A canh? A Căn? Này, đây là cái pháp danh gì? Trước kia không phải đều kêu ngộ không, ngộ tịnh, ngộ gì sao? triều đại này tự nhiên lưu hành mở đầu là A? A Căn ca? A canh ca? Ni mã! Phó Vân Ngọc đầu óc rối tinh, ở trong đám người hỗn độn .
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt