Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 1
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Bạch Tượng quốc, một triều đại chưa bao giờ được ghi lại trong lịch sử. Trọng Thương, kinh thành nằm ở phía bắc của quốc gia là trung tâm quân sự cùng chính trị. Mà phía nam chủ yếu lấy buôn bán làm trọng, nhất là nghiệp muối. Nên ở nam quốc, Tiên nhạc thành là một thành thị có nền kinh tế trọng yếu, có ưu thế về thiên nhiên, trong Bạch Tượng quốc tồn tại quặng muối lớn nhất, bởi vậy, nghiệp muối là phát đạt nhất.
Trong thành Tiên nhạc còn có nhất thủ dân dao(*) phía đông thành có một nhà Phó phủ quặng muối nhiều nhất trong thiên hạ, muốn hỏi phó phủ còn có gì nữa? Đó là Tiểu thư dung nhan xinh đẹp như hoa.
(*) nhất thủ dân dao một người: đứng đầu, dìu dắt — ở đây để hán việt cho hay nhé!!!
Dân chúng trong Tiên nhạc thành mỗi khi nói đến Phó gia chuyên kinh thương muối lớn nhất thành này đều phát ra từng trận thở dài. Phó gia này coi như là một lòng một dạ tích đức làm việc thiện, mỗi lần đến nạn châu chấu, lũ lụt, hoặc là khô hạn, sẽ khai thương vì dân chúng phát lương thực. Đáng tiếc, vị tiểu thư xinh đẹp của phủ Phó thành Tiên nhạc này, từ nhỏ thân mình cực nhược, gặp gió thổi nhẹ một chút sẽ sinh bệnh nặng. Có câu là, cưới vợ phải cưới liền tay, ngay cả vị cô nương có tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, lấy về nhà chỉ sợ không thể vì mình mà được sinh con, còn phải ngày ngày đêm đêm chiếu cố , mặc dù là nhà nàng giàu có như vậy cũng không làm nên chuyện gì. Bởi vậy, vị tiểu thư này tuy rằng đã qua tuổi lấy chồng, vẫn còn là khuê nữ như cũ. Cái này cũng không phải, nghe nói trước đó vài ngày, nàng đi vào trong miếu cầu phúc, khi trở về bị nhiễm hàn khí, bây giờ còn nằm ở trên giường ngày ngày uống thuốc.
Từ đó đến nay, thành đông Phó trong phủ không ngừng có các danh y khắp nơi vào rồi lại ra, phải liên tục uống thuốc, bệnh tình của tiểu thư phó gia vẫn không thấy tốt hơn, nằm ở trên giường lăng là sượng mặt giường (*). Phó lão gia luôn luôn cảm thấy lo lắng, bởi đây chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay hắn, lần này bệnh thật là đặc biệt nghiêm trọng, sau khi mời đại phu đến xem đều trả lời không biết là bệnh gì.
(*) nằm ở trên giường lăng là sượng mặt giường: giống như là ở trong chăn mới biết chăn có rận
Trong khuê phong của nữ tử ở phía đông, trang trí cực kỳ ôn nhu, đó có thể thấy được, chủ nhân phòng này là cô nương tâm tư linh mẫn, chỉ là trong phòng tràn ngập mùi vị của thuốc. Phó chính nhìn khuê nữ của mình, ngày ngày nằm ở trên giường hôn mê, sốt nhẹ, ban đêm càng không ngừng ho khan, khuôn mặt phấn nộn ban đầu nhưng giờ lại thành gầy hé ra khuôn mặt trái xoan trắng bệch, khóe mắt không ngừng có nước chảy ra, đau lòng đến cực điểm, một mái tóc đen vì lo lắng hơn nửa tháng đã biến thành hoa râm. Đứng ở một bên gia nô cũng là vẻ mặt úc sắc, tiểu thư nhà bọn họ đối với người ngoài luôn luôn rộng rãi cũng chưa bao giờ bạc đãi, như thế nào lại đột nhiên bệnh nặng như vậy, quả nhiên là ông trời không có mắt mà.
“Á~ thật thối, như thế nào một phòng toàn vị thuốc.” Hạ Tiếu Nhi nằm ở trên một chiếc giường rộng lớn hé mắt ra, mơ mơ màng màng, toàn thân đau nhức, ngửi được một mùi thuốc Đông y gây mũi, chẳng lẽ ta bị đưa đến viện trung y? Trên người là chăn tơ lụa mềm mại, làm cho thân thể của nàng cảm giác thư thái rất nhiều, không thể không cảm thán bệnh viện này thật sa hoa! Nàng giật giật, dồn sức mở to mắt.
Sao? Như thế nào lại có một đám người lạ đứng cạnh giường không biết, tất cả đều là mặc đồ cổ trang? Hạ Tiếu Nhi trong lòng nghi hoặc cực kỳ, a a, đây là mơ, đây là mơ, vậy ngủ tiếp thôi. Lại một lát sau, mùi thuốc Đông y trong phòng càng ngày càng đậm, Hạ Tiếu Nhi rốt cục nhịn không được, thèm vào, còn không cho người ta sống, trong phòng bệnh không khí kém như vậy, như thế nào lại cứ giống như hiệu thuốc, ta phải trách cứ. Nàng híp mắt, di? Như thế nào vẫn còn ở trong mộng?
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh ~ lão gia, tiểu thư tỉnh!” Đứng ở bên giường là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú, bộ dáng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi nhìn thấy nàng mở mắt, liền ghé sát mặt vào nhìn kỹ xem, sau khi xác nhận nàng rốt cục đã tỉnh, vui mừng chạy ra ngoài.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ, tiểu thư rốt cục đã tỉnh.” Trong phòng truyền đến một thanh âm nữ nhân trung niên
“Thật sự là Bồ Tát phù hộ, tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh!” Người trong phòng không ngừng mà phát ra thanh âm vui mừng.
Hạ Tiếu Nhi hoàn toàn hỗn độn , thế giới này là làm sao vậy? Cosplay đã lưu hành đến tận bệnh viện? Vẫn là, ở trong tivi, kia, ta là đang diễn người chết? Cảnh tượng trước mắt trước đây chưa từng gặp, kích thích cảm quan của nàng, ta không phải là đã chết sao? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Đang lúc tự hỏi, thì một lão nhân mái tóc hoa râm mặc ngoại bào màu xám, khuôn mặt hình trái xoan, tay áo, cổ tay áo rõ ràng vén lại, tay áo đều có viền hoa, dáng người mượt mà, thất tha thất thểu chạy vào, nhào vào trên giường của nàng, lệ tung hoành rơi, hai tay run run vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: ” Ngọc nhi của ta a, con rốt cục cũng tỉnh, làm cho phụ thân , ô ô ô, làm cho phụ thân …”
Hạ Tiếu Nhi nhìn lão nhân xa lạ này một phen nước mũi một phen nước mắt nhào vào trên người của chính mình, trên cái trán của hắn lộ ra mấy nếp nhăn sâu đến mức có thể kẹp lấy, khóe miệng run rẩy, đầu óc lập tức trống rỗng, này, này không phải là xuyên qua chứ? Trên người phủ chăn gấm mềm mại thêu hoa tinh xảo, cùng với một phòng mọi người toàn mặc trang phục cổ đại, một lần đều hô tiểu thư, tình huống này làm cho nàng không thể không nhận chuyện này là thực. Đúng vậy, nàng, Hạ Tiếu Nhi, xuyên qua, thật sự xuyên qua .
Nàng sờ soạng mặt mình một phen, di, nhỏ như vậy! Trước kia không phải to như quả dưa hấu sao? Lại ở trong chăn sờ sờ thân thể của chính mình, thon thả như vậy! Thùng phi trước kia đâu?
“Người, là cha ta?” Nàng mở to hai mắt, do dự rốt cục cũng hướng lão nhân bên giường hỏi.
Lão nhân hiền lành kia sửng sốt một chút, có chút không thể tin được vào lỗ tai của chính mình, hỏi ngược lại: “Ngọc nhi, con làm sao? Ngay cả phụ thân đều không nhận ra ?”
A… Lão nhân này quả nhiên chính là cha mình, ” Mẹ ta đâu?” Nàng lại nhược nhược hỏi.
Toàn bộ không khí trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống dưới, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng. Không khí thoải mái ban đầu đột nhiên trở nên ngưng trọng, trước mắt biểu tình ở trên mặt nét mặt già nua kích động kia cứng lại rồi, rất nhanh, thở dài thật mạnh, nói: “Ngọc nhi, con quả thực là bệnh đến choáng váng, con đã quên sao, mẫu thân con là vì khi sinh con khó khăn mà qua đời , ai…”
Hạ Tiếu Nhi nhìn nét mặt già nua này có chút đau thương, trong lòng có chút khổ sở, tuy rằng chính mình là xuyên qua mới tới được, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là cha mình, người qua đời kia là mẫu thân của nàng. Vì thế, nàng bĩu môi, bộ dạng ủy khuất nói: “Thực xin lỗi phụ thân, con nhất thời bệnh đến hồ đồ, con làm sao có thể quên được, chính là lúc trước ở trong mộng vẫn còn mơ thấy mẫu thân thôi.” Nói chuyện xong, cúi đôi mắt xuống, một bộ dáng muốn khóc đi ra.
“Ngọc nhi không quên là tốt rồi, con cũng biết con đã hôn mê ước chừng nửa tháng rồi, làm phụ thân ta lo lắng gần chết, hiện tại đã tỉnh, hãy điều dưỡng thật tốt, người đâu, mau mời đại phu!”
Một gã đại phu chòm râu dài tới trước ngực, mặc quần áo màu trắng, tay cầm một hòm thuốc tiến đến bắt mạch, phát hiện ra phó gia tiểu thư bệnh tự nhiên không thuốc mà khỏi, liên tục lấy làm kỳ diệu, lại kê một ít thuốc bổ dưỡng, lĩnh bạc rồi ly khai.
Trong khuê phòng Phó gia tiểu thư rốt cục cũng im lặng, Hạ Tiếu nhi phân phó nha hoàn đem mở toàn bộ cửa sổ ra đón gió, làm cho mùi thuốc trong phòng mau chóng tản đi, chính mình lại từ trên giường ngồi xuống, tìm hiểu đến bối cảnh gia đình mình
Bạch Tượng quốc, đây là cái triều đại gì, tự nhiên không có trong lịch sử. Mà vị trí hiện tại của nơi này là thành thị ở phía nam với nền kinh tế trọng yếu, thành Tiên Nhạc. Làm cái gì bây giờ, chính mình như thế nào lại đi tới một triều đại như vậy không dựa vào phổ được! Vẫn là trên sử sách không có ghi lại triều đại này!
Nguyên lai trong Tiên nhạc thành thì nhà này là nhà giàu, phụ thân có sự nghiệp là mua bán muối, là thương gia buôn bán muối lớn nhất ở phía nam. Trong thế kỷ 21 mà nói, đây chính là buôn lậu muối. Xem ra, ngành sản xuất này từ xưa đã bắt đầu là ngành sản xuất bạo lực a! Tuy nhiên, phó gia luôn luôn tích đức làm việc thiện, thích làm vui người khác, nổi danh ở địa phương này. Mà bản thân mình nguyên lai được kêu là Phó Vân Ngọc, mới mười tám tuổi, Vân Ngọc, Vân Ngọc, thật đúng là cái tên êm tai, so với danh hiệu của nàng ở thế kỷ 21 tốt hơn nhiều, thật đúng là con nhà giàu.
Phía trước là cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên đầu có hai búi tóc hình quả đào tiến vào, thấy nàng mặc áo sơ mi đơn bạc ngồi ở đầu giường, kinh hô: “Tiểu thư, người như thế nào lại đi xuống, nếu cảm lạnh nữa thì làm sao bây giờ? Đại phu phân phó, người nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Hạ tiếu nhi nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ đến, chẳng lẽ đây là đại nha hoàn của ta?
“Em là? Ai, ta bị bệnh đến mơ hồ, em tên là gì?” Nàng mượn danh sinh bệnh, tính lừa dối người khác.
Nha đầu kia hé miệng cười, nói: “Tiểu thư, em xem người thật sự là bệnh đến hồ đồ , Tiểu Liên đã theo người mười năm , người lại không nhớ được nha ~ “
Nàng giấu giếm dấu vết nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là kêu Tiểu Liên, bộ dạng thật ra rất có linh khí. Nếu xuyên qua lại đây, phải thích ứng với cuộc sống nơi này đi? Làm tiểu thư nhà giàu của người ta, hẳn là cũng rất có ý tứ đi? Được rồi, ta đây hiện tại chính là nữ nhi buôn lậu muối, Phó Vân Ngọc.
“Tiểu Liên, em giúp ta mang quần áo đến, ta muốn đứng lên đi một chút, nằm nhiều làm ta sắp hỏng rồi.”
Nha đầu Tiểu Liên vừa nghe, làm sao được đây, tiểu thư nhà nàng từ nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh, huống chi hiện tại bệnh còn chưa khỏi hẳn, nếu đi ra ngoài lại có cái gì sơ xuất thì làm sao bây giờ. Phó Vân Ngọc nhìn thấy vẻ mặt nàng lo lắng, liền đứng dậy, ở trong phòng vòng vo di chuyển, lại đi tiếp một vòng, nhíu mày cười, nói: “Em xem, ta không phải là không có việc gì sao, bệnh này, có lẽ ta đã bị bệnh nhiều năm thành tật rồi sẽ không sao đâu!”
Tiểu nha đầu nhìn đến nhà mình tiểu thư cười, không khỏi muốn cảm thán, tiểu thư này, thật đúng là danh phù kỳ thực đại mỹ nhân, ngay cả ta là nữ nhân nhìn đến đều phải tim đập gia tốc.”Nhưng là tiểu thư, đại phu nói…”
“Ai nha, thân thể của ta thì chính ta rõ ràng nhất, còn không mau đi lấy quần áo cho ta!” Phó Vân Ngọc có chút nóng nảy, sau đó còn ngồi vào bàn kính trang điểm trước mặt.
Lúc vừa ngồi xuống, thực làm cho nàng ngây dại. Lúc trước có nghe nói chính mình hiện tại này ban đầu là đại mỹ nhân, chính mình cũng không để ý, nhưng là không nghĩ tới, thế gian này lại có khuôn mặt tinh xảo đến như vậy, thật là đẹp đến mức tận cùng. Trong gương là nữ tử mặc quần áo màu trắng, eo nhỏ như kiên, tóc đen như mực xõa tung trước ngực, hé ra trên khuôn mặt trái xoan trước gương trang điểm, bỏ qua chút tái nhợt, lại vẫn là trắng nõn nà, đôi môi anh đào, cái mũi khéo léo mà thẳng thắn, đôi mày như thu thủy, lông mi như quạt lông, một đôi hoa đào mắt mắt vĩ giơ lên, hai mắt giống như nước trong suốt. Thật có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như thế sao, nói nàng là nghiêng nước nghiêng thành tuyệt không quá. So sánh với tuyệt sắc giai nhân trước mắt mà nói, thì người mẫu Angelababy, diễn viên Trương bá chi, ca sĩ Phạm nữ vương, hết thảy đều là mây bay.
Tiểu Liên đứng ở phía sau gương suy tư một chút, tiểu thư nhà nàng ngày thường là người có chừng mực, nếu nàng đã nói như vậy, cũng sẽ không có sai lầm gì lớn, liền mở tủ quần áo ra, lấy một bộ quần áo ngày thường hay mặc hầu hạ nàng thay. Một bộ cẩm y màu trắng, dùng sợi tơ màu rám nắng trên vật liệu may mặc thêu những đường tinh xảo mạnh mẽ, màu hồng sắc sợi tơ thêu ra một đóa hoa mai, từ làn váy vẫn kéo dài đến tận thắt lưng, trên cổ tay áo dùng màu tím của tơ lụa che viền, dưới váy dùng kim tuyến thêu mấy đóa tường vân, một cây đai lưng màu tím huyền thắt nhanh eo nhỏ, hiện ra dáng người yểu điệu, ngược lại làm cho người một vẻ thanh nhã không mất đi cảm giác đẹp đẽ quý giá, bên ngoài khoác một chiếc sa y mỏng màu cánh ve , cảm giác nhất cử nhất động dẫn tới sa y có chút lay động.
Phó Vân Ngọc lại ngây ngẩn cả người, trước mắt là xương quai xanh mảnh khảnh liếc mắt một cái có thể thấy được bộ ngực đầy đặn, da thịt trong suốt, thắt lưng này phỏng chừng chỉ có khoảng một thước năm thôi? Này, người này thật chính là mình sao? Miệng nàng bất giác co rút, nghĩ đến hình tượng của nàng ở thế kỷ 21, thật sự khác biệt quá lớn . Chậc chậc ~ thân hình mười tám tuổi này rốt cuộc là so với bình xăng ở thế kỷ 21 kia tinh xảo hơn nhiều, thắt lưng là thắt lưng, ngực là ngực, mông là mông , khuôn mặt này, làn da này, loại nào cũng là nhất đẳng . Xem ra lúc này xuyên qua, thật sự là kiếm được ! Nàng hai mắt vì chút kích động mà chảy nước mắt, lại vội vàng khắc chế biểu tình chân chó của chính mình.
“Tiểu thư, để em bới tóc cho người như bình thường nhé?”
“Uh, hảo.” Bới tóc, không biết tiểu thư này bình thường yêu thích kiểu tóc như thế nào, bất quá, xem nàng thưởng thức trang phục mà nói hẳn là sẽ không kém đi? Phó Vân Ngọc ngồi thẳng thân mình, tùy tiện để đôi tay của Tiểu Liên ở trên đầu nàng đùa nghịch.
Beta: linhxu
Bạch Tượng quốc, một triều đại chưa bao giờ được ghi lại trong lịch sử. Trọng Thương, kinh thành nằm ở phía bắc của quốc gia là trung tâm quân sự cùng chính trị. Mà phía nam chủ yếu lấy buôn bán làm trọng, nhất là nghiệp muối. Nên ở nam quốc, Tiên nhạc thành là một thành thị có nền kinh tế trọng yếu, có ưu thế về thiên nhiên, trong Bạch Tượng quốc tồn tại quặng muối lớn nhất, bởi vậy, nghiệp muối là phát đạt nhất.
Trong thành Tiên nhạc còn có nhất thủ dân dao(*) phía đông thành có một nhà Phó phủ quặng muối nhiều nhất trong thiên hạ, muốn hỏi phó phủ còn có gì nữa? Đó là Tiểu thư dung nhan xinh đẹp như hoa.
(*) nhất thủ dân dao một người: đứng đầu, dìu dắt — ở đây để hán việt cho hay nhé!!!
Dân chúng trong Tiên nhạc thành mỗi khi nói đến Phó gia chuyên kinh thương muối lớn nhất thành này đều phát ra từng trận thở dài. Phó gia này coi như là một lòng một dạ tích đức làm việc thiện, mỗi lần đến nạn châu chấu, lũ lụt, hoặc là khô hạn, sẽ khai thương vì dân chúng phát lương thực. Đáng tiếc, vị tiểu thư xinh đẹp của phủ Phó thành Tiên nhạc này, từ nhỏ thân mình cực nhược, gặp gió thổi nhẹ một chút sẽ sinh bệnh nặng. Có câu là, cưới vợ phải cưới liền tay, ngay cả vị cô nương có tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, lấy về nhà chỉ sợ không thể vì mình mà được sinh con, còn phải ngày ngày đêm đêm chiếu cố , mặc dù là nhà nàng giàu có như vậy cũng không làm nên chuyện gì. Bởi vậy, vị tiểu thư này tuy rằng đã qua tuổi lấy chồng, vẫn còn là khuê nữ như cũ. Cái này cũng không phải, nghe nói trước đó vài ngày, nàng đi vào trong miếu cầu phúc, khi trở về bị nhiễm hàn khí, bây giờ còn nằm ở trên giường ngày ngày uống thuốc.
Từ đó đến nay, thành đông Phó trong phủ không ngừng có các danh y khắp nơi vào rồi lại ra, phải liên tục uống thuốc, bệnh tình của tiểu thư phó gia vẫn không thấy tốt hơn, nằm ở trên giường lăng là sượng mặt giường (*). Phó lão gia luôn luôn cảm thấy lo lắng, bởi đây chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay hắn, lần này bệnh thật là đặc biệt nghiêm trọng, sau khi mời đại phu đến xem đều trả lời không biết là bệnh gì.
(*) nằm ở trên giường lăng là sượng mặt giường: giống như là ở trong chăn mới biết chăn có rận
Trong khuê phong của nữ tử ở phía đông, trang trí cực kỳ ôn nhu, đó có thể thấy được, chủ nhân phòng này là cô nương tâm tư linh mẫn, chỉ là trong phòng tràn ngập mùi vị của thuốc. Phó chính nhìn khuê nữ của mình, ngày ngày nằm ở trên giường hôn mê, sốt nhẹ, ban đêm càng không ngừng ho khan, khuôn mặt phấn nộn ban đầu nhưng giờ lại thành gầy hé ra khuôn mặt trái xoan trắng bệch, khóe mắt không ngừng có nước chảy ra, đau lòng đến cực điểm, một mái tóc đen vì lo lắng hơn nửa tháng đã biến thành hoa râm. Đứng ở một bên gia nô cũng là vẻ mặt úc sắc, tiểu thư nhà bọn họ đối với người ngoài luôn luôn rộng rãi cũng chưa bao giờ bạc đãi, như thế nào lại đột nhiên bệnh nặng như vậy, quả nhiên là ông trời không có mắt mà.
“Á~ thật thối, như thế nào một phòng toàn vị thuốc.” Hạ Tiếu Nhi nằm ở trên một chiếc giường rộng lớn hé mắt ra, mơ mơ màng màng, toàn thân đau nhức, ngửi được một mùi thuốc Đông y gây mũi, chẳng lẽ ta bị đưa đến viện trung y? Trên người là chăn tơ lụa mềm mại, làm cho thân thể của nàng cảm giác thư thái rất nhiều, không thể không cảm thán bệnh viện này thật sa hoa! Nàng giật giật, dồn sức mở to mắt.
Sao? Như thế nào lại có một đám người lạ đứng cạnh giường không biết, tất cả đều là mặc đồ cổ trang? Hạ Tiếu Nhi trong lòng nghi hoặc cực kỳ, a a, đây là mơ, đây là mơ, vậy ngủ tiếp thôi. Lại một lát sau, mùi thuốc Đông y trong phòng càng ngày càng đậm, Hạ Tiếu Nhi rốt cục nhịn không được, thèm vào, còn không cho người ta sống, trong phòng bệnh không khí kém như vậy, như thế nào lại cứ giống như hiệu thuốc, ta phải trách cứ. Nàng híp mắt, di? Như thế nào vẫn còn ở trong mộng?
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh ~ lão gia, tiểu thư tỉnh!” Đứng ở bên giường là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú, bộ dáng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi nhìn thấy nàng mở mắt, liền ghé sát mặt vào nhìn kỹ xem, sau khi xác nhận nàng rốt cục đã tỉnh, vui mừng chạy ra ngoài.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ, tiểu thư rốt cục đã tỉnh.” Trong phòng truyền đến một thanh âm nữ nhân trung niên
“Thật sự là Bồ Tát phù hộ, tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh!” Người trong phòng không ngừng mà phát ra thanh âm vui mừng.
Hạ Tiếu Nhi hoàn toàn hỗn độn , thế giới này là làm sao vậy? Cosplay đã lưu hành đến tận bệnh viện? Vẫn là, ở trong tivi, kia, ta là đang diễn người chết? Cảnh tượng trước mắt trước đây chưa từng gặp, kích thích cảm quan của nàng, ta không phải là đã chết sao? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Đang lúc tự hỏi, thì một lão nhân mái tóc hoa râm mặc ngoại bào màu xám, khuôn mặt hình trái xoan, tay áo, cổ tay áo rõ ràng vén lại, tay áo đều có viền hoa, dáng người mượt mà, thất tha thất thểu chạy vào, nhào vào trên giường của nàng, lệ tung hoành rơi, hai tay run run vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: ” Ngọc nhi của ta a, con rốt cục cũng tỉnh, làm cho phụ thân , ô ô ô, làm cho phụ thân …”
Hạ Tiếu Nhi nhìn lão nhân xa lạ này một phen nước mũi một phen nước mắt nhào vào trên người của chính mình, trên cái trán của hắn lộ ra mấy nếp nhăn sâu đến mức có thể kẹp lấy, khóe miệng run rẩy, đầu óc lập tức trống rỗng, này, này không phải là xuyên qua chứ? Trên người phủ chăn gấm mềm mại thêu hoa tinh xảo, cùng với một phòng mọi người toàn mặc trang phục cổ đại, một lần đều hô tiểu thư, tình huống này làm cho nàng không thể không nhận chuyện này là thực. Đúng vậy, nàng, Hạ Tiếu Nhi, xuyên qua, thật sự xuyên qua .
Nàng sờ soạng mặt mình một phen, di, nhỏ như vậy! Trước kia không phải to như quả dưa hấu sao? Lại ở trong chăn sờ sờ thân thể của chính mình, thon thả như vậy! Thùng phi trước kia đâu?
“Người, là cha ta?” Nàng mở to hai mắt, do dự rốt cục cũng hướng lão nhân bên giường hỏi.
Lão nhân hiền lành kia sửng sốt một chút, có chút không thể tin được vào lỗ tai của chính mình, hỏi ngược lại: “Ngọc nhi, con làm sao? Ngay cả phụ thân đều không nhận ra ?”
A… Lão nhân này quả nhiên chính là cha mình, ” Mẹ ta đâu?” Nàng lại nhược nhược hỏi.
Toàn bộ không khí trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống dưới, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng. Không khí thoải mái ban đầu đột nhiên trở nên ngưng trọng, trước mắt biểu tình ở trên mặt nét mặt già nua kích động kia cứng lại rồi, rất nhanh, thở dài thật mạnh, nói: “Ngọc nhi, con quả thực là bệnh đến choáng váng, con đã quên sao, mẫu thân con là vì khi sinh con khó khăn mà qua đời , ai…”
Hạ Tiếu Nhi nhìn nét mặt già nua này có chút đau thương, trong lòng có chút khổ sở, tuy rằng chính mình là xuyên qua mới tới được, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là cha mình, người qua đời kia là mẫu thân của nàng. Vì thế, nàng bĩu môi, bộ dạng ủy khuất nói: “Thực xin lỗi phụ thân, con nhất thời bệnh đến hồ đồ, con làm sao có thể quên được, chính là lúc trước ở trong mộng vẫn còn mơ thấy mẫu thân thôi.” Nói chuyện xong, cúi đôi mắt xuống, một bộ dáng muốn khóc đi ra.
“Ngọc nhi không quên là tốt rồi, con cũng biết con đã hôn mê ước chừng nửa tháng rồi, làm phụ thân ta lo lắng gần chết, hiện tại đã tỉnh, hãy điều dưỡng thật tốt, người đâu, mau mời đại phu!”
Một gã đại phu chòm râu dài tới trước ngực, mặc quần áo màu trắng, tay cầm một hòm thuốc tiến đến bắt mạch, phát hiện ra phó gia tiểu thư bệnh tự nhiên không thuốc mà khỏi, liên tục lấy làm kỳ diệu, lại kê một ít thuốc bổ dưỡng, lĩnh bạc rồi ly khai.
Trong khuê phòng Phó gia tiểu thư rốt cục cũng im lặng, Hạ Tiếu nhi phân phó nha hoàn đem mở toàn bộ cửa sổ ra đón gió, làm cho mùi thuốc trong phòng mau chóng tản đi, chính mình lại từ trên giường ngồi xuống, tìm hiểu đến bối cảnh gia đình mình
Bạch Tượng quốc, đây là cái triều đại gì, tự nhiên không có trong lịch sử. Mà vị trí hiện tại của nơi này là thành thị ở phía nam với nền kinh tế trọng yếu, thành Tiên Nhạc. Làm cái gì bây giờ, chính mình như thế nào lại đi tới một triều đại như vậy không dựa vào phổ được! Vẫn là trên sử sách không có ghi lại triều đại này!
Nguyên lai trong Tiên nhạc thành thì nhà này là nhà giàu, phụ thân có sự nghiệp là mua bán muối, là thương gia buôn bán muối lớn nhất ở phía nam. Trong thế kỷ 21 mà nói, đây chính là buôn lậu muối. Xem ra, ngành sản xuất này từ xưa đã bắt đầu là ngành sản xuất bạo lực a! Tuy nhiên, phó gia luôn luôn tích đức làm việc thiện, thích làm vui người khác, nổi danh ở địa phương này. Mà bản thân mình nguyên lai được kêu là Phó Vân Ngọc, mới mười tám tuổi, Vân Ngọc, Vân Ngọc, thật đúng là cái tên êm tai, so với danh hiệu của nàng ở thế kỷ 21 tốt hơn nhiều, thật đúng là con nhà giàu.
Phía trước là cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên đầu có hai búi tóc hình quả đào tiến vào, thấy nàng mặc áo sơ mi đơn bạc ngồi ở đầu giường, kinh hô: “Tiểu thư, người như thế nào lại đi xuống, nếu cảm lạnh nữa thì làm sao bây giờ? Đại phu phân phó, người nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Hạ tiếu nhi nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ đến, chẳng lẽ đây là đại nha hoàn của ta?
“Em là? Ai, ta bị bệnh đến mơ hồ, em tên là gì?” Nàng mượn danh sinh bệnh, tính lừa dối người khác.
Nha đầu kia hé miệng cười, nói: “Tiểu thư, em xem người thật sự là bệnh đến hồ đồ , Tiểu Liên đã theo người mười năm , người lại không nhớ được nha ~ “
Nàng giấu giếm dấu vết nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là kêu Tiểu Liên, bộ dạng thật ra rất có linh khí. Nếu xuyên qua lại đây, phải thích ứng với cuộc sống nơi này đi? Làm tiểu thư nhà giàu của người ta, hẳn là cũng rất có ý tứ đi? Được rồi, ta đây hiện tại chính là nữ nhi buôn lậu muối, Phó Vân Ngọc.
“Tiểu Liên, em giúp ta mang quần áo đến, ta muốn đứng lên đi một chút, nằm nhiều làm ta sắp hỏng rồi.”
Nha đầu Tiểu Liên vừa nghe, làm sao được đây, tiểu thư nhà nàng từ nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh, huống chi hiện tại bệnh còn chưa khỏi hẳn, nếu đi ra ngoài lại có cái gì sơ xuất thì làm sao bây giờ. Phó Vân Ngọc nhìn thấy vẻ mặt nàng lo lắng, liền đứng dậy, ở trong phòng vòng vo di chuyển, lại đi tiếp một vòng, nhíu mày cười, nói: “Em xem, ta không phải là không có việc gì sao, bệnh này, có lẽ ta đã bị bệnh nhiều năm thành tật rồi sẽ không sao đâu!”
Tiểu nha đầu nhìn đến nhà mình tiểu thư cười, không khỏi muốn cảm thán, tiểu thư này, thật đúng là danh phù kỳ thực đại mỹ nhân, ngay cả ta là nữ nhân nhìn đến đều phải tim đập gia tốc.”Nhưng là tiểu thư, đại phu nói…”
“Ai nha, thân thể của ta thì chính ta rõ ràng nhất, còn không mau đi lấy quần áo cho ta!” Phó Vân Ngọc có chút nóng nảy, sau đó còn ngồi vào bàn kính trang điểm trước mặt.
Lúc vừa ngồi xuống, thực làm cho nàng ngây dại. Lúc trước có nghe nói chính mình hiện tại này ban đầu là đại mỹ nhân, chính mình cũng không để ý, nhưng là không nghĩ tới, thế gian này lại có khuôn mặt tinh xảo đến như vậy, thật là đẹp đến mức tận cùng. Trong gương là nữ tử mặc quần áo màu trắng, eo nhỏ như kiên, tóc đen như mực xõa tung trước ngực, hé ra trên khuôn mặt trái xoan trước gương trang điểm, bỏ qua chút tái nhợt, lại vẫn là trắng nõn nà, đôi môi anh đào, cái mũi khéo léo mà thẳng thắn, đôi mày như thu thủy, lông mi như quạt lông, một đôi hoa đào mắt mắt vĩ giơ lên, hai mắt giống như nước trong suốt. Thật có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như thế sao, nói nàng là nghiêng nước nghiêng thành tuyệt không quá. So sánh với tuyệt sắc giai nhân trước mắt mà nói, thì người mẫu Angelababy, diễn viên Trương bá chi, ca sĩ Phạm nữ vương, hết thảy đều là mây bay.
Tiểu Liên đứng ở phía sau gương suy tư một chút, tiểu thư nhà nàng ngày thường là người có chừng mực, nếu nàng đã nói như vậy, cũng sẽ không có sai lầm gì lớn, liền mở tủ quần áo ra, lấy một bộ quần áo ngày thường hay mặc hầu hạ nàng thay. Một bộ cẩm y màu trắng, dùng sợi tơ màu rám nắng trên vật liệu may mặc thêu những đường tinh xảo mạnh mẽ, màu hồng sắc sợi tơ thêu ra một đóa hoa mai, từ làn váy vẫn kéo dài đến tận thắt lưng, trên cổ tay áo dùng màu tím của tơ lụa che viền, dưới váy dùng kim tuyến thêu mấy đóa tường vân, một cây đai lưng màu tím huyền thắt nhanh eo nhỏ, hiện ra dáng người yểu điệu, ngược lại làm cho người một vẻ thanh nhã không mất đi cảm giác đẹp đẽ quý giá, bên ngoài khoác một chiếc sa y mỏng màu cánh ve , cảm giác nhất cử nhất động dẫn tới sa y có chút lay động.
Phó Vân Ngọc lại ngây ngẩn cả người, trước mắt là xương quai xanh mảnh khảnh liếc mắt một cái có thể thấy được bộ ngực đầy đặn, da thịt trong suốt, thắt lưng này phỏng chừng chỉ có khoảng một thước năm thôi? Này, người này thật chính là mình sao? Miệng nàng bất giác co rút, nghĩ đến hình tượng của nàng ở thế kỷ 21, thật sự khác biệt quá lớn . Chậc chậc ~ thân hình mười tám tuổi này rốt cuộc là so với bình xăng ở thế kỷ 21 kia tinh xảo hơn nhiều, thắt lưng là thắt lưng, ngực là ngực, mông là mông , khuôn mặt này, làn da này, loại nào cũng là nhất đẳng . Xem ra lúc này xuyên qua, thật sự là kiếm được ! Nàng hai mắt vì chút kích động mà chảy nước mắt, lại vội vàng khắc chế biểu tình chân chó của chính mình.
“Tiểu thư, để em bới tóc cho người như bình thường nhé?”
“Uh, hảo.” Bới tóc, không biết tiểu thư này bình thường yêu thích kiểu tóc như thế nào, bất quá, xem nàng thưởng thức trang phục mà nói hẳn là sẽ không kém đi? Phó Vân Ngọc ngồi thẳng thân mình, tùy tiện để đôi tay của Tiểu Liên ở trên đầu nàng đùa nghịch.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt