Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
Sau đó bảy ngày, tiếng gót sắt nện trên đất đã phá tan bầu không khí hoang vắng ở biên cương.
Ngay cả Mộ Dung Thần Duệ cũng không ngờ rằng, đại quân Hoàng Triều xuyên qua hoang mạc lại lên đến con số năm mươi ngàn quân!
Vỏn vẹn một canh giờ sau, cả trăm dặm trên cánh đồng hoang vu bên ngoài Phong Thành của Lâm Quốc đã tràn ngập quân kỳ phấp phới, trống khèn rầm rập và hơn vạn quân đóng quân.
Sau khi hợp nhất ba quân lại, Mộ Dung Thần Duệ không khỏi thở dài: “Hóa ra Tứ hoàng đệ lại dùng thủ đoạn dữ dội thế này.” Một lúc lại phái ra năm chục ngàn binh mã đến đây, đương nhiên không phải vì muốn dò đường, mà là tính toán sách lược chinh chiến. Có thể nói đây là người vừa hữu dũng lại hữu mưu, khí phách hơn người.
Dẫn đầu đoàn quân hùng mạnh là Trấn quốc đại tướng quân Tư Đồ Thác. Hắn ta nghiêm nghị, với khuôn mặt sắc nét, hiện rõ khí chất anh hùng. Hắn ta hướng về phía Mộ Dung Thần Duệ bẩm báo: “Hoàng thượng, Tứ Vương gia đưa thần một bức thư giao cho Hoàng thượng.”
Mộ Dung Thần Duệ hơi nhướng mày, tiếp nhận phong thư được ấn dấu đỏ bên trên. Hắn lặng lẽ mở thư ra.
Trong thư, Mộ Dung Bạch Lê cũng không nói năng rườm rà. Chỉ là đôi lời giản dị hỏi thăm sức khỏe hoàng huynh. Còn trình bày rõ rằng, đợi sau khi hoàng huynh quay về triều, hắn ta sẽ quay lại chùa Pháp Hoa, tiếp tục ẩn cư tu luyện.
Xem xong, Mộ Dung Thần Duệ liền gấp thư lại, miệng khẽ mỉm cười.
“Mời Hoàng thượng dời bước đến đây xem qua một chút.” Tư Đồ Thác đứng bên chiếc bàn dài trong doanh trướng, trên đó đang trải rộng một tấm bản đồ, chuẩn bị trình bày chiến thuật công thành.
“Đợi đã!” Mộ Dung Thần Duệ bỗng giơ tay lên, đi về phía cửa, giương giọng nói lớn ra bên ngoài: “Hạ huynh, mời huynh đến đây.”
Hạ Diệu Tổ một thân trang phục thư sinh nho nhã chắp tay thi lễ, sau đó đi vào lều của tướng quân, mà đi theo sau nam tử đang cải trang thành người khác kia chính là Lộ Ánh Tịch.
Bốn người nhìn nhau. Bầu không khí nhất thời có vẻ im lặng.
Hạ Diệu Tổ hắng giọng lên tiếng trước, mở đầu câu chuyện: “Trong Phong Thành của Lâm Quốc có khoảng chừng năm mươi ngàn quân trú đóng, tương đương với lực lượng bên ta. Nếu là tiến hành đánh lâu dài, lương thảo bên ta sẽ không cung ứng đủ, đương nhiên sẽ bị rơi vào thế yếu. Chỉ có con đường tấn công tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Tư Đồ Thác cũng không hỏi nhiều về thân phận của người này, chỉ hướng Lộ Ánh Tịch cúi chào thăm hỏi.
Lộ Ánh Tịch cong môi mỉm cười. Nhớ lại năm đó, Tư Đồ Thác cùng với vợ của ông gặp trắc trở trên con đường tình cảm gập ghềnh. Đến hôm nay, hai người họ cuối cùng cũng thành người một nhà mà không khỏi cảm thấy vui mừng cho họ.
Hạ Diệu Tổ bỗng nhiên liếc mắt nhìn Lộ Ánh Tịch một cái, nói tiếp: “Theo tin tức vừa nhận được, một danh tướng của Lâm Quốc đang ở Phong Thành dưỡng thương. Đến khi cuộc chiến nổ ra, y nhất định sẽ ra trận nghênh chiến. Cái gọi là thắng giặc phải bắt tướng, nếu có thể một lần loại bỏ người này, binh lính Phong Thành nhất định sẽ mất hết sĩ khí.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy trong lòng lạnh run, đôi mắt trong sáng đã đậm nét ưu sầu.
Quả nhiên, Hạ Diệu Tổ không ngại thêm dầu vào lửa, liền nói thẳng: “Người nọ tức là Nam Cung Uyên, y đang ở trong Phong Thành và mấy nghìn môn hạ đệ tử của y chắn chắn cũng đang ở các vùng lân cận.”
“Hạ ca…” Lộ Ánh Tịch không nhịn được cất tiếng, nhưng lời chưa nói hết liền kiềm lại ngay.
Hạ Diệu Tổ áy náy nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nam Cung Uyên cũng xem như là một nửa sư phụ của huynh, tình nghĩa chung sống trước kia huynh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Nhưng sa trường vô tình, cho dù có là cha con ruột thịt đi nữa, thì đã trên chiến trường không nhắc đến chuyện tình cảm.”
Lộ Ánh Tịch câm lặng không nói. Mặc dù nàng đã sớm lường tới khả năng sẽ phát sinh chuyện thế này, thế nhưng khi chuyện đó thật sự xảy đến, nàng vẫn bị chấn động mạnh.
Đứng nghe Hạ Diệu Tổ và Tư Đồ Thác bắt đầu thảo luận chiến thuật, trận pháp, mà tinh thần của nàng đã lơ lửng tận đâu. Tại căn lều này, tất cả đều là người am hiểu binh pháp. Còn trong Phong Thành, chỉ có một mình sư phụ…
Trong lúc hốt hoảng, nàng đột nhiên nghe thấy bốn chữ “Thư tâm trận pháp”[1], nàng đột ngột hoàn hồn lại!
[1] Thư tâm trận pháp: Thư (狙): đánh lén, tâm (心): trung tâm, trái tim. Ghép lại có nghĩa là trận pháp đánh lén vào trung tâm đầu não.
Hạ Diệu Tổ đưa mắt nhìn sang, vẫn lạnh mặt nói rõ: “Trận pháp này không cần thao luyện binh mã, chỉ cần ba cao thủ có nội công thâm hậu xông vào mặt trận, lấy hỏa tiễn bắn chủ tướng của quân địch ở cự ly xa. Mặc dù một đội quân có đến hàng vạn người, nhưng nếu giết được thống lĩnh cùng tả hữu phó tướng, cũng đủ để gây nên nỗi sợ hãi cho quân địch.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ nhìn hắn ta, nàng thật không ngờ hắn ta lại đưa ra trận pháp này. Đây là trận pháp mà trước đây nàng và hắn ta, còn có sư phụ cùng nhau thảo luận binh thư đưa ra. Sau khi bàn bạc và cười đùa ầm ĩ xong, cả ba người họ đúc kết ra một biện pháp tấn công địch đơn giản nhất và trực tiếp nhất. Vẫn nghĩ rằng sẽ có một ngày dùng đến nó, nhưng không ngờ lại áp dụng với sư phụ!
“Ba cao thủ…” Tư Đồ Thác trầm ngâm, lại nói: “Võ công của Hạ huynh thế nào?”
Hạ Diệu Tổ cúi người cáo lỗi nói: “Ta chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không rành võ công.”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn luôn đứng bên lắng nghe bỗng lên tiếng trả lời: “Tư Đồ, tiểu Phạm, còn có Trẫm, vừa đủ ba người.”
“Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh?” Tư Đồ Thác nhíu mày không đồng tình.
“Có gì không được?” Mộ Dung Thần Duệ thần thái bình tĩnh ưu nhã, đôi mắt sâu hun hút phát ra những mũi nhọn lóng lánh, “Trẫm muốn quang minh chính đại đấu một trận với Nam Cung Uyên từ lâu. Rốt cuộc người đó có bao nhiêu năng lực, lần này Trẫm có thể tận mắt chứng kiến rồi.”
Lộ Ánh Tịch phát giác bản thân đã hoàn toàn cắm chặt vào đất, cổ họng thì thít chặt không thốt nên lời, tê tái cõi lòng. Nàng đương nhiên biết rằng, chiến tranh không phải trò đùa, cũng không phải dựa vào đôi ba câu của nàng là có thể xoay chuyển Càn khôn. Thế nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn…
Ngay sau đó ba nam nhân vây quanh bản đồ bàn bạc những công việc khác. Lộ Ánh Tịch nhìn bóng dáng bọn họ, đành nhếch mép cười cay đắng. Sau đó nàng yên lặng ra khỏi lều trại.
Đứng ở bên ngoài lều, nàng đưa mắt trông về phương xa. Phong Thành ở đầu kia tầm nhìn, nàng chỉ có thể thấy trên tường thành là quân kỳ sừng sững, nhưng không biết đó có phải là quân kỳ của sư phụ hay không.
Chẳng biết nàng đã đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, có người vén mành trướng đi ra, khẽ vuốt một chút trên đỉnh đầu của nàng.
“Tịch nhi.”
Tiếng gọi ấm áp khe khẽ vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu nhìn hắn ta.
“Tịch nhi, huynh muốn muội hiểu rằng, lập trường của huynh chưa bao giờ thay đổi.” Hạ Diệu Tổ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, trong đó còn thấp thoáng sự thương tiếc. Hắn ta không thay đổi, thậm chí Nam Cung Uyên cũng không hề đổi thay, chỉ có Tịch nhi là thay đổi. Năm đó nàng chỉ là cô bé cao tới ngực hắn ta, chí khí thì cao tận mây xanh. Nàng ngông nghênh nói muốn đi khắp núi rừng hay đồng bằng các nước, muốn giang sơn gấm vóc của cả thiên hạ này. Nhưng nàng cũng đã nói, bất luận tương lai nàng lớn lên như thế nào, đi đến nơi nào thì sau cùng chắc chắn nàng cũng sẽ quay lại hoàng đô Ô Quốc. Vì nơi nào có Phụ hoàng của nàng thì nơi đó là nhà của nàng. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã đổi khác, nhà của nàng không còn là Ô Quốc, nàng thật sự đã thuộc về chốn khác.
“Hạ ca ca, muội hiểu. Nhưng mà sư phụ…” Lộ Ánh Tịch đau thấu lòng, ánh mắt ân ẩn nước mắt. Chí ít, không nên dùng biện pháp mà bọn họ cùng nghĩ ra, quay sang đối phó với chính sư phụ.
“Tịch nhi! Thật ra đọ sức trên chiến trường rất công bằng. Không phải chỉ sử dụng một ít mưu kế thô bỉ là có thể đánh thắng trận, mà phải dốc hết sức lực lẫn trí tuệ, ra sức đấu một trận sống còn. Thắng làm vua thua làm giặc, bất kỳ ai cũng có cơ hội trở thành ‘vua’, và cũng có khả năng tương tự lâm vào cảnh làm ‘giặc’.” Hạ Diệu Tổ nhỏ nhẹ nói, giọng điệu mềm dẻo giống như đang dạy bảo trẻ nhỏ, vô cùng kiên trì và chân thành.
Hắn ta lại nói tiếp: “Tịch nhi, muội chỉ là một nữ tử nhỏ bé, là phụ nữ đã có chồng, lại sắp làm mẹ. Cuộc sống của muội không nên có thêm nhiều gánh nặng nữa. Nếu muội vừa muốn bảo vệ Ô Quốc, lại không đành lòng nhìn Lâm Quốc diệt vong, lại càng không thể bán đứng Hoàng Triều. Nếu thế, thiên hạ rộng lớn này sẽ không có một chốn cho muội dung thân. Muội không nên gây khó dễ với bản thân mình như vậy. Thế giới này sẽ không vì sự bước vào hay rời khỏi của muội mà chấm dứt chiến tranh. Chuyện nào phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra đúng thời hạn, không cách nào bị xóa bỏ.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hạt dẻ đó mà không nói nên lời.
“Đạo lý tương đồng, Nam Cung huynh, cả Mộ Dung huynh, cả ta, cả Tư Đồ tướng quân… Số phận của chúng ta đều phải do chính chúng ta nắm giữ, cũng phải do chính chúng ta chịu trách nhiệm. Nếu như những nam nhân như các huynh phải cần đến một nữ tử bé nhỏ che chắn bảo vệ, vậy thì tất cả các huynh làm nam nhân thật uổng phí rồi.” Hạ Diệu Tổ tăng cường khẩu khí, nhấn mạnh lời nói: “Tịch nhi, mỗi người trong chúng ta đều có sứ mạng của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng để cho người khác hoàn thành giúp.”
Lộ Ánh Tịch nghe đến đây thì càng im lặng không nói. Sao nàng lại không hiểu những đạo lý này được cơ chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên có người đem tất cả chúng phân tích rõ ràng từng cái một, mà từng điều từng điều đều đâm sâu vào trái tim đang vướng mắc mâu thuẫn của nàng.
Hạ Diệu Tổ nhếch môi cười trừ, ngắm nhìn nàng. Hắn ta lại lần nữa đưa tay khẽ xoa đỉnh đầu của nàng một lát, giống như động tác thân mật khi xưa.
Hắn ta quay trở lại doanh trướng, tránh mặt người vừa mới ra khỏi đó.
“Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ đến bên cạnh nàng, cầm tay phải của nàng, thấp giọng nói: “Những lời Hạ Diệu Tổ nói cũng chính là những lời Trẫm muốn nói. Thắng làm vua thua làm giặc, sống chết tại trời. Đây là cuộc chiến giữa nam nhân với nhau, là trận chiến giữa các nước. Còn nàng, sứ mạng hiện nay của nàng là bảo vệ tốt bản thân mình, bảo vệ con của chúng ta thật tốt.”
Lộ Ánh Tịch ngước mặt nhìn hắn, chỉ im lặng gật đầu.
Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười khen ngợi, sau đó buông tay quay lại trong lều.
Bên khóe môi Lộ Ánh Tịch bật ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy. Nếu sư phụ chết trong tay Mộ Dung Thần Duệ, hoặc là ngược lại Mộ Dung Thần Duệ chết trong tay sư phụ, vậy thì nàng phải làm sao bây giờ? Làm sao tiếp nhận được? Làm sao vỗ về sự đau đớn tột cùng khi một người trong hai người họ mất đi đây?
Thế giới của nam nhân vừa kịch liệt độc tài, lại vừa khí phách hơn người, khiến cho nữ tử mềm yếu đa cảm khó lòng bước vào, cực kỳ thừa thãi.
Ước chừng qua hai khắc, âm thanh kéo dài vang lên khắp cánh đồng hoang dã rộng mở, vang vọng tận chân trời.
Toe… Toe… Toe…
Sau tiếng kèn lệnh là tiếng trống trận nặng nề chậm rãi nổi lên.
Tùng… Tùng… Tùng…
Tiếng trống từ từ, rồi tiết tấu ngày càng nhanh hơn, cuối cùng trở nên dồn dập. Nó khiến cho bầu không khí thêm phần căng thẳng dần tăng cao.
Chiến kỳ thêu chữ “Hoàng” to tướng đang tung bay phất phới trong gió. Vẻ mặt binh lính vô cùng nghiêm trang, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề thành từng đội. Số lượng rất đông, chỉ thấy một rừng đầu người đông nghịt. Và áo giáp, mũ kim loại phát sáng đến lóa mắt.
Tầm mắt của nàng di chuyển, hướng về phía người nọ đang chấp tay đứng lặng phía trước đội quân. Người đó mặc trên người bộ áo giáp vàng kim, cầm trường cung trong tay, khí khái anh hùng ngời sáng. Áo choàng đen sau vai tung bay trong gió. Dưới ánh mặt trời chói rọi, toàn thân hắn như có ánh hào quang chói mắt bao bọc, tựa như một chiến thần thời viễn cổ từ trên trời giáng xuống. Anh tuấn vô song, ngạo nghễ đến mức không thể lại gần!
Đường nhìn của hắn tìm kiếm, khi thấy nàng thì dừng hẳn lại. Hắn gật nhẹ đầu một cái với nàng.
“Thần, hãy bảo trọng.” Nàng mấp máy môi, nói ra lời dặn dò không thành tiếng.
Hắn lại gật nhẹ đầu với nàng lần nữa, mang theo chút ý nuông chiều. Sau đó hắn thu lại ánh nhìn, tập trung tinh thần sẵn sàng cho cuộc chiến.
Tiếng trống trận càng ngày càng lớn, rúng động cả trời cao, ngay cả mặt đất dưới chân cũng chấn động hơi rung rung.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu dõi mắt về phương xa, nhưng tầm nhìn bị đám người đông đúc che mắt. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía chân trời cách xa trăm dặm bên kia, thì thầm cầu nguyện!
Sư phụ, xin người cũng hãy bảo trọng!
Ngay cả Mộ Dung Thần Duệ cũng không ngờ rằng, đại quân Hoàng Triều xuyên qua hoang mạc lại lên đến con số năm mươi ngàn quân!
Vỏn vẹn một canh giờ sau, cả trăm dặm trên cánh đồng hoang vu bên ngoài Phong Thành của Lâm Quốc đã tràn ngập quân kỳ phấp phới, trống khèn rầm rập và hơn vạn quân đóng quân.
Sau khi hợp nhất ba quân lại, Mộ Dung Thần Duệ không khỏi thở dài: “Hóa ra Tứ hoàng đệ lại dùng thủ đoạn dữ dội thế này.” Một lúc lại phái ra năm chục ngàn binh mã đến đây, đương nhiên không phải vì muốn dò đường, mà là tính toán sách lược chinh chiến. Có thể nói đây là người vừa hữu dũng lại hữu mưu, khí phách hơn người.
Dẫn đầu đoàn quân hùng mạnh là Trấn quốc đại tướng quân Tư Đồ Thác. Hắn ta nghiêm nghị, với khuôn mặt sắc nét, hiện rõ khí chất anh hùng. Hắn ta hướng về phía Mộ Dung Thần Duệ bẩm báo: “Hoàng thượng, Tứ Vương gia đưa thần một bức thư giao cho Hoàng thượng.”
Mộ Dung Thần Duệ hơi nhướng mày, tiếp nhận phong thư được ấn dấu đỏ bên trên. Hắn lặng lẽ mở thư ra.
Trong thư, Mộ Dung Bạch Lê cũng không nói năng rườm rà. Chỉ là đôi lời giản dị hỏi thăm sức khỏe hoàng huynh. Còn trình bày rõ rằng, đợi sau khi hoàng huynh quay về triều, hắn ta sẽ quay lại chùa Pháp Hoa, tiếp tục ẩn cư tu luyện.
Xem xong, Mộ Dung Thần Duệ liền gấp thư lại, miệng khẽ mỉm cười.
“Mời Hoàng thượng dời bước đến đây xem qua một chút.” Tư Đồ Thác đứng bên chiếc bàn dài trong doanh trướng, trên đó đang trải rộng một tấm bản đồ, chuẩn bị trình bày chiến thuật công thành.
“Đợi đã!” Mộ Dung Thần Duệ bỗng giơ tay lên, đi về phía cửa, giương giọng nói lớn ra bên ngoài: “Hạ huynh, mời huynh đến đây.”
Hạ Diệu Tổ một thân trang phục thư sinh nho nhã chắp tay thi lễ, sau đó đi vào lều của tướng quân, mà đi theo sau nam tử đang cải trang thành người khác kia chính là Lộ Ánh Tịch.
Bốn người nhìn nhau. Bầu không khí nhất thời có vẻ im lặng.
Hạ Diệu Tổ hắng giọng lên tiếng trước, mở đầu câu chuyện: “Trong Phong Thành của Lâm Quốc có khoảng chừng năm mươi ngàn quân trú đóng, tương đương với lực lượng bên ta. Nếu là tiến hành đánh lâu dài, lương thảo bên ta sẽ không cung ứng đủ, đương nhiên sẽ bị rơi vào thế yếu. Chỉ có con đường tấn công tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Tư Đồ Thác cũng không hỏi nhiều về thân phận của người này, chỉ hướng Lộ Ánh Tịch cúi chào thăm hỏi.
Lộ Ánh Tịch cong môi mỉm cười. Nhớ lại năm đó, Tư Đồ Thác cùng với vợ của ông gặp trắc trở trên con đường tình cảm gập ghềnh. Đến hôm nay, hai người họ cuối cùng cũng thành người một nhà mà không khỏi cảm thấy vui mừng cho họ.
Hạ Diệu Tổ bỗng nhiên liếc mắt nhìn Lộ Ánh Tịch một cái, nói tiếp: “Theo tin tức vừa nhận được, một danh tướng của Lâm Quốc đang ở Phong Thành dưỡng thương. Đến khi cuộc chiến nổ ra, y nhất định sẽ ra trận nghênh chiến. Cái gọi là thắng giặc phải bắt tướng, nếu có thể một lần loại bỏ người này, binh lính Phong Thành nhất định sẽ mất hết sĩ khí.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy trong lòng lạnh run, đôi mắt trong sáng đã đậm nét ưu sầu.
Quả nhiên, Hạ Diệu Tổ không ngại thêm dầu vào lửa, liền nói thẳng: “Người nọ tức là Nam Cung Uyên, y đang ở trong Phong Thành và mấy nghìn môn hạ đệ tử của y chắn chắn cũng đang ở các vùng lân cận.”
“Hạ ca…” Lộ Ánh Tịch không nhịn được cất tiếng, nhưng lời chưa nói hết liền kiềm lại ngay.
Hạ Diệu Tổ áy náy nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nam Cung Uyên cũng xem như là một nửa sư phụ của huynh, tình nghĩa chung sống trước kia huynh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Nhưng sa trường vô tình, cho dù có là cha con ruột thịt đi nữa, thì đã trên chiến trường không nhắc đến chuyện tình cảm.”
Lộ Ánh Tịch câm lặng không nói. Mặc dù nàng đã sớm lường tới khả năng sẽ phát sinh chuyện thế này, thế nhưng khi chuyện đó thật sự xảy đến, nàng vẫn bị chấn động mạnh.
Đứng nghe Hạ Diệu Tổ và Tư Đồ Thác bắt đầu thảo luận chiến thuật, trận pháp, mà tinh thần của nàng đã lơ lửng tận đâu. Tại căn lều này, tất cả đều là người am hiểu binh pháp. Còn trong Phong Thành, chỉ có một mình sư phụ…
Trong lúc hốt hoảng, nàng đột nhiên nghe thấy bốn chữ “Thư tâm trận pháp”[1], nàng đột ngột hoàn hồn lại!
[1] Thư tâm trận pháp: Thư (狙): đánh lén, tâm (心): trung tâm, trái tim. Ghép lại có nghĩa là trận pháp đánh lén vào trung tâm đầu não.
Hạ Diệu Tổ đưa mắt nhìn sang, vẫn lạnh mặt nói rõ: “Trận pháp này không cần thao luyện binh mã, chỉ cần ba cao thủ có nội công thâm hậu xông vào mặt trận, lấy hỏa tiễn bắn chủ tướng của quân địch ở cự ly xa. Mặc dù một đội quân có đến hàng vạn người, nhưng nếu giết được thống lĩnh cùng tả hữu phó tướng, cũng đủ để gây nên nỗi sợ hãi cho quân địch.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ nhìn hắn ta, nàng thật không ngờ hắn ta lại đưa ra trận pháp này. Đây là trận pháp mà trước đây nàng và hắn ta, còn có sư phụ cùng nhau thảo luận binh thư đưa ra. Sau khi bàn bạc và cười đùa ầm ĩ xong, cả ba người họ đúc kết ra một biện pháp tấn công địch đơn giản nhất và trực tiếp nhất. Vẫn nghĩ rằng sẽ có một ngày dùng đến nó, nhưng không ngờ lại áp dụng với sư phụ!
“Ba cao thủ…” Tư Đồ Thác trầm ngâm, lại nói: “Võ công của Hạ huynh thế nào?”
Hạ Diệu Tổ cúi người cáo lỗi nói: “Ta chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không rành võ công.”
Mộ Dung Thần Duệ vẫn luôn đứng bên lắng nghe bỗng lên tiếng trả lời: “Tư Đồ, tiểu Phạm, còn có Trẫm, vừa đủ ba người.”
“Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh?” Tư Đồ Thác nhíu mày không đồng tình.
“Có gì không được?” Mộ Dung Thần Duệ thần thái bình tĩnh ưu nhã, đôi mắt sâu hun hút phát ra những mũi nhọn lóng lánh, “Trẫm muốn quang minh chính đại đấu một trận với Nam Cung Uyên từ lâu. Rốt cuộc người đó có bao nhiêu năng lực, lần này Trẫm có thể tận mắt chứng kiến rồi.”
Lộ Ánh Tịch phát giác bản thân đã hoàn toàn cắm chặt vào đất, cổ họng thì thít chặt không thốt nên lời, tê tái cõi lòng. Nàng đương nhiên biết rằng, chiến tranh không phải trò đùa, cũng không phải dựa vào đôi ba câu của nàng là có thể xoay chuyển Càn khôn. Thế nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn…
Ngay sau đó ba nam nhân vây quanh bản đồ bàn bạc những công việc khác. Lộ Ánh Tịch nhìn bóng dáng bọn họ, đành nhếch mép cười cay đắng. Sau đó nàng yên lặng ra khỏi lều trại.
Đứng ở bên ngoài lều, nàng đưa mắt trông về phương xa. Phong Thành ở đầu kia tầm nhìn, nàng chỉ có thể thấy trên tường thành là quân kỳ sừng sững, nhưng không biết đó có phải là quân kỳ của sư phụ hay không.
Chẳng biết nàng đã đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, có người vén mành trướng đi ra, khẽ vuốt một chút trên đỉnh đầu của nàng.
“Tịch nhi.”
Tiếng gọi ấm áp khe khẽ vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu nhìn hắn ta.
“Tịch nhi, huynh muốn muội hiểu rằng, lập trường của huynh chưa bao giờ thay đổi.” Hạ Diệu Tổ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, trong đó còn thấp thoáng sự thương tiếc. Hắn ta không thay đổi, thậm chí Nam Cung Uyên cũng không hề đổi thay, chỉ có Tịch nhi là thay đổi. Năm đó nàng chỉ là cô bé cao tới ngực hắn ta, chí khí thì cao tận mây xanh. Nàng ngông nghênh nói muốn đi khắp núi rừng hay đồng bằng các nước, muốn giang sơn gấm vóc của cả thiên hạ này. Nhưng nàng cũng đã nói, bất luận tương lai nàng lớn lên như thế nào, đi đến nơi nào thì sau cùng chắc chắn nàng cũng sẽ quay lại hoàng đô Ô Quốc. Vì nơi nào có Phụ hoàng của nàng thì nơi đó là nhà của nàng. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã đổi khác, nhà của nàng không còn là Ô Quốc, nàng thật sự đã thuộc về chốn khác.
“Hạ ca ca, muội hiểu. Nhưng mà sư phụ…” Lộ Ánh Tịch đau thấu lòng, ánh mắt ân ẩn nước mắt. Chí ít, không nên dùng biện pháp mà bọn họ cùng nghĩ ra, quay sang đối phó với chính sư phụ.
“Tịch nhi! Thật ra đọ sức trên chiến trường rất công bằng. Không phải chỉ sử dụng một ít mưu kế thô bỉ là có thể đánh thắng trận, mà phải dốc hết sức lực lẫn trí tuệ, ra sức đấu một trận sống còn. Thắng làm vua thua làm giặc, bất kỳ ai cũng có cơ hội trở thành ‘vua’, và cũng có khả năng tương tự lâm vào cảnh làm ‘giặc’.” Hạ Diệu Tổ nhỏ nhẹ nói, giọng điệu mềm dẻo giống như đang dạy bảo trẻ nhỏ, vô cùng kiên trì và chân thành.
Hắn ta lại nói tiếp: “Tịch nhi, muội chỉ là một nữ tử nhỏ bé, là phụ nữ đã có chồng, lại sắp làm mẹ. Cuộc sống của muội không nên có thêm nhiều gánh nặng nữa. Nếu muội vừa muốn bảo vệ Ô Quốc, lại không đành lòng nhìn Lâm Quốc diệt vong, lại càng không thể bán đứng Hoàng Triều. Nếu thế, thiên hạ rộng lớn này sẽ không có một chốn cho muội dung thân. Muội không nên gây khó dễ với bản thân mình như vậy. Thế giới này sẽ không vì sự bước vào hay rời khỏi của muội mà chấm dứt chiến tranh. Chuyện nào phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra đúng thời hạn, không cách nào bị xóa bỏ.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hạt dẻ đó mà không nói nên lời.
“Đạo lý tương đồng, Nam Cung huynh, cả Mộ Dung huynh, cả ta, cả Tư Đồ tướng quân… Số phận của chúng ta đều phải do chính chúng ta nắm giữ, cũng phải do chính chúng ta chịu trách nhiệm. Nếu như những nam nhân như các huynh phải cần đến một nữ tử bé nhỏ che chắn bảo vệ, vậy thì tất cả các huynh làm nam nhân thật uổng phí rồi.” Hạ Diệu Tổ tăng cường khẩu khí, nhấn mạnh lời nói: “Tịch nhi, mỗi người trong chúng ta đều có sứ mạng của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng để cho người khác hoàn thành giúp.”
Lộ Ánh Tịch nghe đến đây thì càng im lặng không nói. Sao nàng lại không hiểu những đạo lý này được cơ chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên có người đem tất cả chúng phân tích rõ ràng từng cái một, mà từng điều từng điều đều đâm sâu vào trái tim đang vướng mắc mâu thuẫn của nàng.
Hạ Diệu Tổ nhếch môi cười trừ, ngắm nhìn nàng. Hắn ta lại lần nữa đưa tay khẽ xoa đỉnh đầu của nàng một lát, giống như động tác thân mật khi xưa.
Hắn ta quay trở lại doanh trướng, tránh mặt người vừa mới ra khỏi đó.
“Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ đến bên cạnh nàng, cầm tay phải của nàng, thấp giọng nói: “Những lời Hạ Diệu Tổ nói cũng chính là những lời Trẫm muốn nói. Thắng làm vua thua làm giặc, sống chết tại trời. Đây là cuộc chiến giữa nam nhân với nhau, là trận chiến giữa các nước. Còn nàng, sứ mạng hiện nay của nàng là bảo vệ tốt bản thân mình, bảo vệ con của chúng ta thật tốt.”
Lộ Ánh Tịch ngước mặt nhìn hắn, chỉ im lặng gật đầu.
Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười khen ngợi, sau đó buông tay quay lại trong lều.
Bên khóe môi Lộ Ánh Tịch bật ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy. Nếu sư phụ chết trong tay Mộ Dung Thần Duệ, hoặc là ngược lại Mộ Dung Thần Duệ chết trong tay sư phụ, vậy thì nàng phải làm sao bây giờ? Làm sao tiếp nhận được? Làm sao vỗ về sự đau đớn tột cùng khi một người trong hai người họ mất đi đây?
Thế giới của nam nhân vừa kịch liệt độc tài, lại vừa khí phách hơn người, khiến cho nữ tử mềm yếu đa cảm khó lòng bước vào, cực kỳ thừa thãi.
Ước chừng qua hai khắc, âm thanh kéo dài vang lên khắp cánh đồng hoang dã rộng mở, vang vọng tận chân trời.
Toe… Toe… Toe…
Sau tiếng kèn lệnh là tiếng trống trận nặng nề chậm rãi nổi lên.
Tùng… Tùng… Tùng…
Tiếng trống từ từ, rồi tiết tấu ngày càng nhanh hơn, cuối cùng trở nên dồn dập. Nó khiến cho bầu không khí thêm phần căng thẳng dần tăng cao.
Chiến kỳ thêu chữ “Hoàng” to tướng đang tung bay phất phới trong gió. Vẻ mặt binh lính vô cùng nghiêm trang, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề thành từng đội. Số lượng rất đông, chỉ thấy một rừng đầu người đông nghịt. Và áo giáp, mũ kim loại phát sáng đến lóa mắt.
Tầm mắt của nàng di chuyển, hướng về phía người nọ đang chấp tay đứng lặng phía trước đội quân. Người đó mặc trên người bộ áo giáp vàng kim, cầm trường cung trong tay, khí khái anh hùng ngời sáng. Áo choàng đen sau vai tung bay trong gió. Dưới ánh mặt trời chói rọi, toàn thân hắn như có ánh hào quang chói mắt bao bọc, tựa như một chiến thần thời viễn cổ từ trên trời giáng xuống. Anh tuấn vô song, ngạo nghễ đến mức không thể lại gần!
Đường nhìn của hắn tìm kiếm, khi thấy nàng thì dừng hẳn lại. Hắn gật nhẹ đầu một cái với nàng.
“Thần, hãy bảo trọng.” Nàng mấp máy môi, nói ra lời dặn dò không thành tiếng.
Hắn lại gật nhẹ đầu với nàng lần nữa, mang theo chút ý nuông chiều. Sau đó hắn thu lại ánh nhìn, tập trung tinh thần sẵn sàng cho cuộc chiến.
Tiếng trống trận càng ngày càng lớn, rúng động cả trời cao, ngay cả mặt đất dưới chân cũng chấn động hơi rung rung.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu dõi mắt về phương xa, nhưng tầm nhìn bị đám người đông đúc che mắt. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía chân trời cách xa trăm dặm bên kia, thì thầm cầu nguyện!
Sư phụ, xin người cũng hãy bảo trọng!
Tác giả :
Khuynh Thân