Phượng Tê Thần Cung
Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
Hoàng đế và hoàng hậu cùng giá lâm, là việc vô cùng long trọng. Bên ngoài cung Uyển Hề, thái giám và cung nữ nhất loạt quỳ lạy cung kính, cùng đồng thanh hô to: “Hoàng thượng thánh an! Hoàng hậu nương nương phượng an!”
Hoàng đế phất ống tay áo một cái, ý bảo bình thân. Lộ Ánh Tịch mím môi mỉm cười. Mắt đảo qua dòng chữ to trên biển điện.
Cung điện này gọi là “Uyển Hề”, là tên được hoàng đế ban cho sau khi sắc phong. Cũng giống như cung Bạch Lộ, tên cũng bắt nguồn từ Kinh Thi:
“Lan tràn cỏ mọc đầy đồng,
Mịt mù sương khói một vùng vấn vương.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”[1]
[1] Đây là bài thơ ca dân gian: “Dạ hữu mạn thảo” của nước Trịnh phong, bài thơ còn 2 câu cuối là: “Tình cờ gặp gỡ nhau đây, thỏa lòng ước nguyện mong chờ bấy lâu.” Phiên âm bài thơ:
“Dã hữu mạn thảo,
Kỳ lộ phổ hề,
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Dữ tử giai tang.”
Như vậy ở đây, “uyển hề” có nghĩa là xinh tươi dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười thầm nghĩ, hoàng đế muốn tỏ ra công bằng, nhưng nữ nhân bản tính trời sinh thích tính toán so đo, Hạ Quý phi cùng Hàn Thục phi tranh đấu, có lẽ bắt đầu từ cái tên của cung điện rồi.
Nữ tử yểu điệu trước mặt khom gối hành lễ, sau đó đứng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Lộ Ánh Tịch khẽ cười nhạt. Vị Hàn Thục phi này vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như trước, cũng chẳng vì hoàng đế ở đây mà nhún nhường.
Mọi người cung kính đón đế vương và hoàng hậu vào điện, dâng trà nóng, sau đó đều được phất tay cho lui. Cả cung điện to lớn như vậy, trong nháy mắt liền yên tĩnh vắng lặng.
Lộ Ánh Tịch nhìn Hàn Thục phi đang đứng lặng im bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng: “Hàn Thục phi, ngồi đi.” Bỗng chốc nàng lại đảo khách thành chủ. Nàng cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Bản cung có một việc muốn nhờ Hàn Thục phi giúp đỡ.”
Hàn Thanh Vận vừa mới ngồi xuống, nghe thấy vậy liền đứng lên hành lễ, đáp lời nói: “Hoàng hậu có chuyện gì căn dặn?”
Hoàng đế nhìn các nàng thì bật cười: “Có phải vì Trẫm ở đây nên Hoàng hậu cùng Thục phi mới câu nệ như vậy?”
Lộ Ánh Tịch tiện thể tiếp lời: “Hoàng thượng, Thần thiếp quả thực không biết phải mở miệng thế nào, hay là Hoàng thượng ...”
Lời còn chưa nói xong, hoàng đế liền nhấc tay, ung dung cắt ngang lời nàng: “Vừa rồi đã giao toàn quyền cho Hoàng hậu xử lý, Trẫm sẽ không tham dự vào. Trẫm ra vườn hoa phía sau một lát.” Hắn vừa nói xong, lập tức đứng dậy, thản nhiên rời đi.
Còn lại hai nữ tử lặng im không nói gì, yên lặng cả buổi, Lộ Ánh Tịch than nhẹ một tiếng, cất lời: “Hàn Thục phi, Bản cung cần Hàn gia sơn trang giúp một chuyện.”
“Hoàng hậu cứ nói thẳng không phải ngại.” Giọng điệu Hàn Thanh Vận bình thản, ôn hòa.
Lộ Ánh Tịch lựa những lời khéo léo nhất nói: “Hàn Thục phi cũng biết, biên cương chiến sự cấp bách, Long Triêu binh hùng tướng mạnh, Hoàng thượng mấy ngày gần đây vì việc quân mà hao tâm tổn trí.”
Hàn Thanh Vận trầm mặc không nói, chỉ lặng yên lắng nghe.
Lộ Ánh Tịch đành tiếp tục nói: “Người Long Triêu chuyên dùng cổ độc, mà giải dược ...” Nói đến đây, nàng liền khựng lại, khẽ cười, mang theo chút áy náy.
Hàn Thanh Vận nhíu mày, đôi mắt đẹp ánh lên ít giận dữ, khẳng khái nói: “Thanh Vận cả gan hỏi, vì sao Hoàng thượng lại giao việc này cho Hoàng hậu tiến hành?”
Lộ Ánh Tịch im lặng một lát, mới chậm rãi trả lời: “Hoàng thượng thương yêu muội, không đành lòng làm muội khó xử.”
Hai tay đang đặt trên gối của Hàn Thanh Vận nắm chặt lại, như đang đè nén lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Mong Hoàng hậu thứ tội, Thanh Vận đã là nữ nhi xuất giá, không có quyền can thiệp vào chuyện của Hàn gia, sợ rằng lần này không thể giúp được gì.”
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn nàng ta, trong lòng cảm thán. Hàn Thục phi có một đôi mắt thật đẹp hơi ưu tư, trong veo linh hoạt, lại bướng bỉnh cao ngạo. Nếu như người nàng ta được gả không phải hoàng đế, mà là một nhân sĩ giang hồ, có lẽ đã tạo nên một giai thoại võ lâm. Đáng tiếc, thâm cung là chốn chôn thân, không sớm thì muộn nàng ta cũng bị mài mòn.
“Hàn Thục phi.” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch trầm xuống, thản nhiên nói, “Bản cung biết đã làm khó muội, nhưng Bản cung cũng chỉ phụng mệnh hành sự, không thể làm khác. Muội hãy cân nhắc kỹ lưỡng, kháng chỉ là tội lớn ra sao.”
Hàn Thanh Vận giật giật khóe môi, cười chế giễu, thốt lên một câu: “Thanh Vận ngu muội, không biết kháng chỉ đây là thánh chỉ của Hoàng thượng hay là ý chỉ của Hoàng hậu?”
Lộ Ánh Tịch khẽ nheo mắt, thanh âm không khỏi trở nên lạnh lùng: “Hàn Thục phi, muội hãy cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không phải việc bất đắc dĩ, Bản cung vì sao lại vô duyên vô cớ gây khó dễ cho muội? Trong đó ắt có nguyên nhân, lẽ nào muội thật sự không rõ?”
Hàn Thanh Vận giật mình, đôi mắt dần ảm đạm, cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Rõ, sao lại không rõ.”
“Có một số việc, thân bất do kỷ, muốn trách chỉ có thể trách ...” Lộ Ánh Tịch cảm thấy mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, muốn tranh thủ khuyên nhủ tiếp, nhưng đúng lúc này hoàng đế bỗng quay lại, nàng đành thôi, không nói.
“Thục phi đã rõ chuyện gì thế?” Hoàng đế vừa đi đến vừa hỏi, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười vui vẻ, hiên ngang ngẩng cao đầu.
“Hoàng thượng.” Hàn Thanh Vận quay đầu nhìn hắn, yếu ớt kêu, ánh mắt chất chứa oán trách.
“Làm sao?” Hoàng đế nghi hoặc nhướng mày, đi tới bên cạnh nàng ta, thân thiết nói: “Thục phi bị ấm ức chuyện gì? Có Trẫm ở đây, nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm chế giễu, nhu tình mật ý như vậy, thật quá giả tạo.
Hoàng đế vỗ nhẹ lên bả vai của Hàn Thục phi, nhưng khóe mắt lại liếc Lộ Ánh Tịch, ánh mắt ấy không chút nào che giấu, lộ rõ vẻ trêu tức. Dường như đang nói, Trẫm đang diễn trò đấy, nàng có thể làm gì được Trẫm?
Lộ Ánh Tịch nhịn không được khẽ hừ. Chuyện còn lại cứ để cho hắn an ủi mỹ nhân, nàng càng nhàn rỗi.
“Hoàng hậu cảm thấy không thoái mái?” Hoàng đế liếc nàng, môi khẽ nhếch một nụ cười quỷ quái, “Nếu thân thể Hoàng hậu không khỏe, thế thì sớm trở về nghỉ ngơi đi. Những chuyện còn lại, cứ giao cho Trẫm giải quyết là được.”
Lộ Ánh Tịch linh tính bất an, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của hoàng đế, nàng buộc lòng phải đứng dậy, xin cáo lui: “Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Hàn Thanh Vận đứng lên, cung kính hành lễ: “Thanh Vận xin cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chậm rãi rời đi, sau lưng hai người nhỏ to nói liên miên, dần dần mơ hồ nghe không rõ. Nàng lắc đầu thở dài, nếu Hàn Thanh Vận đã hiểu rõ tính cách cay nghiệt lạnh lùng cùng thủ đoạn cứng rắn của hoàng đế, chắc sẽ không giận cá chém thớt lên nàng chứ.
Rời khỏi cung Uyển Hề, gió đêm phe phẩy mặt nàng, có chút lành lạnh.
Lộ Ánh Tịch đột nhiên tỉnh ngộ, bỗng chốc dừng chân. Hoàng đế cố tình kéo nàng vào cuộc, chính là muốn xoay chuyển càn khôn[2], muốn làm Hàn Thục phi đem oán hận dành cho hắn đổ lên người nàng?
[2] Xoay chuyển càn khôn: càn là trời, khôn là đất. Xoay chuyển càn khôn là xoay chuyển trời đất, sự vật, sự việc, tình cảm…
Miên man suy nghĩ, nàng bước lên kiệu, trở về cung Phượng Tê. Xem ra bất luận như thế nào nàng cũng không thể tránh khỏi thế cục này, nếu đã vậy, nàng chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường[3] thôi.
[3] Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương. Câu này được trích trong binh pháp Tôn Tử. Có ý nghĩa là ra tay trước thì dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; hành động sau sẽ bị thua thiệt, bất lợi.
Đợi khi về đến tẩm cung, nàng lén đi gặp Hi Vệ, sau đó Lộ Ánh Tịch mới bình tâm trở lại.
Nàng nửa nằm nửa dựa trên giường, đưa tay che miệng ngáp dài. Trước đó nàng ngủ đủ một ngày một đêm, mà giờ đã mệt mỏi. Thuốc mê này có tác dụng chậm, nhưng sau ba ngày cũng sẽ tan hết.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, ý thức mơ hờ. Trong mộng nửa tỉnh nửa mơ, dường như nàng nghe thấy tiếng nói ấm áp của hoàng đế.
Hắn nói: “Ánh Tịch, tình thế bắt buộc, đừng trách Trẫm.”
Mơ mơ hồ hồ lại nghe hắn nói: “Trẫm còn cần thế lực của Hàn thị hỗ trợ. Lần này nàng thay mặt Trẫm chịu tiếng xấu, nếu sau này Hàn thị muốn giết nàng, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, đột nhiên tỉnh lại! Nàng nhớ ra rồi, đó là lúc nàng hôn mê ở Tàng Thư các, loáng thoáng nghe được những lời này! Từ những lời hắn đã nói, có thể đoán ra, chuyện Hàn gia sơn trang, e rằng không đơn giản như nàng nghĩ.
Mộ Dung Thần Duệ, chẳng nhẽ hắn đã đưa nàng vào tình thế nguy hiểm?
Nàng từ từ nắm chặt hai tay, ánh mắt nhuốm màu u tối lạnh lùng. Thật không thể ngờ, nàng giúp hắn đoạt thiên hạ, mà hắn vẫn như trước không lưu tình chút nào.
Hoàng đế phất ống tay áo một cái, ý bảo bình thân. Lộ Ánh Tịch mím môi mỉm cười. Mắt đảo qua dòng chữ to trên biển điện.
Cung điện này gọi là “Uyển Hề”, là tên được hoàng đế ban cho sau khi sắc phong. Cũng giống như cung Bạch Lộ, tên cũng bắt nguồn từ Kinh Thi:
“Lan tràn cỏ mọc đầy đồng,
Mịt mù sương khói một vùng vấn vương.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”[1]
[1] Đây là bài thơ ca dân gian: “Dạ hữu mạn thảo” của nước Trịnh phong, bài thơ còn 2 câu cuối là: “Tình cờ gặp gỡ nhau đây, thỏa lòng ước nguyện mong chờ bấy lâu.” Phiên âm bài thơ:
“Dã hữu mạn thảo,
Kỳ lộ phổ hề,
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Dữ tử giai tang.”
Như vậy ở đây, “uyển hề” có nghĩa là xinh tươi dịu dàng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười thầm nghĩ, hoàng đế muốn tỏ ra công bằng, nhưng nữ nhân bản tính trời sinh thích tính toán so đo, Hạ Quý phi cùng Hàn Thục phi tranh đấu, có lẽ bắt đầu từ cái tên của cung điện rồi.
Nữ tử yểu điệu trước mặt khom gối hành lễ, sau đó đứng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Lộ Ánh Tịch khẽ cười nhạt. Vị Hàn Thục phi này vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như trước, cũng chẳng vì hoàng đế ở đây mà nhún nhường.
Mọi người cung kính đón đế vương và hoàng hậu vào điện, dâng trà nóng, sau đó đều được phất tay cho lui. Cả cung điện to lớn như vậy, trong nháy mắt liền yên tĩnh vắng lặng.
Lộ Ánh Tịch nhìn Hàn Thục phi đang đứng lặng im bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng: “Hàn Thục phi, ngồi đi.” Bỗng chốc nàng lại đảo khách thành chủ. Nàng cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Bản cung có một việc muốn nhờ Hàn Thục phi giúp đỡ.”
Hàn Thanh Vận vừa mới ngồi xuống, nghe thấy vậy liền đứng lên hành lễ, đáp lời nói: “Hoàng hậu có chuyện gì căn dặn?”
Hoàng đế nhìn các nàng thì bật cười: “Có phải vì Trẫm ở đây nên Hoàng hậu cùng Thục phi mới câu nệ như vậy?”
Lộ Ánh Tịch tiện thể tiếp lời: “Hoàng thượng, Thần thiếp quả thực không biết phải mở miệng thế nào, hay là Hoàng thượng ...”
Lời còn chưa nói xong, hoàng đế liền nhấc tay, ung dung cắt ngang lời nàng: “Vừa rồi đã giao toàn quyền cho Hoàng hậu xử lý, Trẫm sẽ không tham dự vào. Trẫm ra vườn hoa phía sau một lát.” Hắn vừa nói xong, lập tức đứng dậy, thản nhiên rời đi.
Còn lại hai nữ tử lặng im không nói gì, yên lặng cả buổi, Lộ Ánh Tịch than nhẹ một tiếng, cất lời: “Hàn Thục phi, Bản cung cần Hàn gia sơn trang giúp một chuyện.”
“Hoàng hậu cứ nói thẳng không phải ngại.” Giọng điệu Hàn Thanh Vận bình thản, ôn hòa.
Lộ Ánh Tịch lựa những lời khéo léo nhất nói: “Hàn Thục phi cũng biết, biên cương chiến sự cấp bách, Long Triêu binh hùng tướng mạnh, Hoàng thượng mấy ngày gần đây vì việc quân mà hao tâm tổn trí.”
Hàn Thanh Vận trầm mặc không nói, chỉ lặng yên lắng nghe.
Lộ Ánh Tịch đành tiếp tục nói: “Người Long Triêu chuyên dùng cổ độc, mà giải dược ...” Nói đến đây, nàng liền khựng lại, khẽ cười, mang theo chút áy náy.
Hàn Thanh Vận nhíu mày, đôi mắt đẹp ánh lên ít giận dữ, khẳng khái nói: “Thanh Vận cả gan hỏi, vì sao Hoàng thượng lại giao việc này cho Hoàng hậu tiến hành?”
Lộ Ánh Tịch im lặng một lát, mới chậm rãi trả lời: “Hoàng thượng thương yêu muội, không đành lòng làm muội khó xử.”
Hai tay đang đặt trên gối của Hàn Thanh Vận nắm chặt lại, như đang đè nén lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Mong Hoàng hậu thứ tội, Thanh Vận đã là nữ nhi xuất giá, không có quyền can thiệp vào chuyện của Hàn gia, sợ rằng lần này không thể giúp được gì.”
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn nàng ta, trong lòng cảm thán. Hàn Thục phi có một đôi mắt thật đẹp hơi ưu tư, trong veo linh hoạt, lại bướng bỉnh cao ngạo. Nếu như người nàng ta được gả không phải hoàng đế, mà là một nhân sĩ giang hồ, có lẽ đã tạo nên một giai thoại võ lâm. Đáng tiếc, thâm cung là chốn chôn thân, không sớm thì muộn nàng ta cũng bị mài mòn.
“Hàn Thục phi.” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch trầm xuống, thản nhiên nói, “Bản cung biết đã làm khó muội, nhưng Bản cung cũng chỉ phụng mệnh hành sự, không thể làm khác. Muội hãy cân nhắc kỹ lưỡng, kháng chỉ là tội lớn ra sao.”
Hàn Thanh Vận giật giật khóe môi, cười chế giễu, thốt lên một câu: “Thanh Vận ngu muội, không biết kháng chỉ đây là thánh chỉ của Hoàng thượng hay là ý chỉ của Hoàng hậu?”
Lộ Ánh Tịch khẽ nheo mắt, thanh âm không khỏi trở nên lạnh lùng: “Hàn Thục phi, muội hãy cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không phải việc bất đắc dĩ, Bản cung vì sao lại vô duyên vô cớ gây khó dễ cho muội? Trong đó ắt có nguyên nhân, lẽ nào muội thật sự không rõ?”
Hàn Thanh Vận giật mình, đôi mắt dần ảm đạm, cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Rõ, sao lại không rõ.”
“Có một số việc, thân bất do kỷ, muốn trách chỉ có thể trách ...” Lộ Ánh Tịch cảm thấy mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, muốn tranh thủ khuyên nhủ tiếp, nhưng đúng lúc này hoàng đế bỗng quay lại, nàng đành thôi, không nói.
“Thục phi đã rõ chuyện gì thế?” Hoàng đế vừa đi đến vừa hỏi, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười vui vẻ, hiên ngang ngẩng cao đầu.
“Hoàng thượng.” Hàn Thanh Vận quay đầu nhìn hắn, yếu ớt kêu, ánh mắt chất chứa oán trách.
“Làm sao?” Hoàng đế nghi hoặc nhướng mày, đi tới bên cạnh nàng ta, thân thiết nói: “Thục phi bị ấm ức chuyện gì? Có Trẫm ở đây, nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm chế giễu, nhu tình mật ý như vậy, thật quá giả tạo.
Hoàng đế vỗ nhẹ lên bả vai của Hàn Thục phi, nhưng khóe mắt lại liếc Lộ Ánh Tịch, ánh mắt ấy không chút nào che giấu, lộ rõ vẻ trêu tức. Dường như đang nói, Trẫm đang diễn trò đấy, nàng có thể làm gì được Trẫm?
Lộ Ánh Tịch nhịn không được khẽ hừ. Chuyện còn lại cứ để cho hắn an ủi mỹ nhân, nàng càng nhàn rỗi.
“Hoàng hậu cảm thấy không thoái mái?” Hoàng đế liếc nàng, môi khẽ nhếch một nụ cười quỷ quái, “Nếu thân thể Hoàng hậu không khỏe, thế thì sớm trở về nghỉ ngơi đi. Những chuyện còn lại, cứ giao cho Trẫm giải quyết là được.”
Lộ Ánh Tịch linh tính bất an, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của hoàng đế, nàng buộc lòng phải đứng dậy, xin cáo lui: “Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Hàn Thanh Vận đứng lên, cung kính hành lễ: “Thanh Vận xin cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chậm rãi rời đi, sau lưng hai người nhỏ to nói liên miên, dần dần mơ hồ nghe không rõ. Nàng lắc đầu thở dài, nếu Hàn Thanh Vận đã hiểu rõ tính cách cay nghiệt lạnh lùng cùng thủ đoạn cứng rắn của hoàng đế, chắc sẽ không giận cá chém thớt lên nàng chứ.
Rời khỏi cung Uyển Hề, gió đêm phe phẩy mặt nàng, có chút lành lạnh.
Lộ Ánh Tịch đột nhiên tỉnh ngộ, bỗng chốc dừng chân. Hoàng đế cố tình kéo nàng vào cuộc, chính là muốn xoay chuyển càn khôn[2], muốn làm Hàn Thục phi đem oán hận dành cho hắn đổ lên người nàng?
[2] Xoay chuyển càn khôn: càn là trời, khôn là đất. Xoay chuyển càn khôn là xoay chuyển trời đất, sự vật, sự việc, tình cảm…
Miên man suy nghĩ, nàng bước lên kiệu, trở về cung Phượng Tê. Xem ra bất luận như thế nào nàng cũng không thể tránh khỏi thế cục này, nếu đã vậy, nàng chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường[3] thôi.
[3] Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương. Câu này được trích trong binh pháp Tôn Tử. Có ý nghĩa là ra tay trước thì dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; hành động sau sẽ bị thua thiệt, bất lợi.
Đợi khi về đến tẩm cung, nàng lén đi gặp Hi Vệ, sau đó Lộ Ánh Tịch mới bình tâm trở lại.
Nàng nửa nằm nửa dựa trên giường, đưa tay che miệng ngáp dài. Trước đó nàng ngủ đủ một ngày một đêm, mà giờ đã mệt mỏi. Thuốc mê này có tác dụng chậm, nhưng sau ba ngày cũng sẽ tan hết.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, ý thức mơ hờ. Trong mộng nửa tỉnh nửa mơ, dường như nàng nghe thấy tiếng nói ấm áp của hoàng đế.
Hắn nói: “Ánh Tịch, tình thế bắt buộc, đừng trách Trẫm.”
Mơ mơ hồ hồ lại nghe hắn nói: “Trẫm còn cần thế lực của Hàn thị hỗ trợ. Lần này nàng thay mặt Trẫm chịu tiếng xấu, nếu sau này Hàn thị muốn giết nàng, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, đột nhiên tỉnh lại! Nàng nhớ ra rồi, đó là lúc nàng hôn mê ở Tàng Thư các, loáng thoáng nghe được những lời này! Từ những lời hắn đã nói, có thể đoán ra, chuyện Hàn gia sơn trang, e rằng không đơn giản như nàng nghĩ.
Mộ Dung Thần Duệ, chẳng nhẽ hắn đã đưa nàng vào tình thế nguy hiểm?
Nàng từ từ nắm chặt hai tay, ánh mắt nhuốm màu u tối lạnh lùng. Thật không thể ngờ, nàng giúp hắn đoạt thiên hạ, mà hắn vẫn như trước không lưu tình chút nào.
Tác giả :
Khuynh Thân