Phượng Tê Thần Cung
Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
Trong làn gió nhè nhẹ hiu hiu thổi cùng ánh nắng chiếu rọi ấm áp, cảnh vật xung quanh dường như đều được mạ một lớp vàng rực rỡ tươi đẹp.
Hoàng đế lười biếng híp mắt, nét mặt thong thả, thẳng thừng nói: “Nếu Trẫm thua, Trẫm sẽ ban cho Hoàng hậu một tấm kim bài miễn tử.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, cất tiếng hỏi: “ Hoàng thượng muốn đánh cược thế nào?”.
“Vừa rồi Hoàng hậu đã so võ công với Tiểu Phạm, vậy giờ chúng ta so văn?”. Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như ngọc, lại ẩn giấu sự sắc sảo nhanh chóng được thu vào trong.
Lộ Ánh Tịch yên lặng nhìn hắn, trong đầu chợt nghĩ đến một việc, lòng tức khắc được sáng tỏ. Thì ra, khi nãy đáy mắt hắn lộ ra sát khí, không phải nhằm vào Hàn gia mà là nhằm vào nàng.
Đúng là mưu mô thâm độc! Hắn muốn nàng và Hàn gia đối nghịch! Thử hỏi có người nào sau khi bị cưỡng đoạt bảo vật gia truyền mà không chờ đợi cơ hội phục thù? Hắn không chịu cho nàng sống qua những ngày tháng an bình. Canh bạc này, hắn nhất định sẽ không để nàng thắng!
Nụ cười của hoàng đế thanh tao nhã nhặn, không tập trung nói: “Trẫm nghe nói, Hoàng hậu tài năng đặc biệt, khi còn bé đã có bản lĩnh chỉ cần xem qua là nhớ. Trong Tàng Thư Các của Trẫm có một quyển binh thư ngàn chữ. Nếu như sau hai canh giờ Hoàng hậu có thể đọc xong và bước ra ngoài, Trẫm sẽ nhận thua.”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ. Ngàn chữ, chỉ cần phút chốc nàng có thể ghi nhớ. Nhưng chuyện này quá dễ dàng ngược lại càng thêm kỳ lạ. Mặc dù lòng mang ngờ vực nhưng nàng vẫn cười nhạt nói: “Có thể cho Thần thiếp xem quyển binh thư đó trước không?”
“Hoàng hậu sợ Trẫm lừa gạt sao?” Hoàng đế thấp giọng cười rộ lên.
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói, chỉ nhàn nhàn cười. Binh bất yếm trá[1], nàng không thể không đề phòng.
[1] Binh bất yếm trá: Lúc dùng binh, đánh trận không loại bỏ việc dùng mưu mô, thủ đoạn lừa gạt, xảo quyệt nhằm giành thắng lợi.
“Được, nàng đi theo Trẫm.” Hoàng đế dường như bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến Tàng Thư Các.
Lộ Ánh Tịch nhanh chóng đuổi theo hắn, bước qua cửa son của lầu các. Bên trong có cái thang gỗ uốn lượn chạy lên đến đỉnh. Ánh mắt lướt nhìn xung quanh, giá sách để san sát nhau chật ních cả căn phòng, tất cả sách đều được bọc tơ lụa, khí thế đồ sộ kinh người.
Hoàng đế đến một góc khuất, rất quen thuộc rút một quyển sách, tiện tay mở ra, nói: “Hoàng hậu có thể thử kiểm tra, xem có chỗ nào không ổn.”
Lộ Ánh Tịch nhìn chăm chú trang sách hắn lật ra kia, chữ viết rõ ràng, không có gì khác thường.
“Thế nào? Hoàng hậu có dám chấp nhận đánh cược này cùng Trẫm không?” Hoàng đế đem quyển sách khép lại, cười hỏi, trong giọng mang theo vài phần khiêu khích.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao, biết rõ trong đó nhất định có diều mờ ám, nhưng khó lòng cự tuyệt.
“Hoàng hậu nếu không dám, vậy Trẫm coi như nàng bỏ cuộc chịu thua.” Lông mày Hoàng đế nhướng cao, khẽ chế giễu nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch sao không biết hắn đang cố khích tướng nàng, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Thần thiếp nguyện tận lực thử một lần.”
“Như vậy Trẫm không phiền Hoàng hậu ở đây đọc sách. Sau hai canh giờ, Trẫm sẽ quay lại.” Bờ môi hoàng đế nhếch lên một nụ cười vui vẻ, đưa nàng quyển sách trong tay rồi ung dung chậm rãi rời đi.
Lộ Ánh Tịch cầm quyển binh thư, lập tức nhìn sơ qua cả quyển sách một lần. Quả thực số lượng từ không nhiều lắm, cũng không sâu xa khó hiểu, chỉ là quyển binh pháp bình thường mà thôi.
Nàng đang chuẩn bị bắt đầu xem kỹ, chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ quái, cả gian phòng rộng lớn bỗng trở nên tối đen kịt, không một chút ánh sáng!
Trong lầu các này có lắp đặt cơ quan! Những tấm sắt màu đen bịt kín bưng, cả trên trần của tầng lầu các này!
Lộ Ánh Tịch oán hận nghiến răng, Mộ Dung Thần Duệ hèn hạ bỉ ổi, quả nhiên là tên lừa gạt!
Không khí bên trong dần dần trở nên loãng, tuy nàng có thói quen mang cây đánh lửa bên mình, nhưng hiện giờ nếu có thắp lên thì không bao lâu cũng sẽ tắt, căn bản là không có cách nào chiếu sáng để đọc hết cuốn sách.
Lộ Ánh Tịch tức giận thầm chửi rủa: “Hai canh giờ! Mộ Dung Thần Duệ, ngươi muốn lấy mạng của ta đây mà!” Thời gian dài như vậy, chẳng phải muốn nàng hít thở không thông rồi chết ngạt ở chỗ này sao?
Nàng hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, đi dọc theo mép tường, mò mẫm tấm sắt lạnh như băng.
Bị giam trong không gian tăm tối, bàn tay trước mắt cũng không nhìn thấy năm ngón tay, Lộ Ánh Tịch lần mò một lát, liền từ bỏ. Phàm là cơ quan, chắc chắn sẽ có nút mở và đóng. Nàng am hiểu sâu sắc thuật Kỳ Môn Ngũ Hành[2], có thể khẳng định bộ phận mở khóa không ở bên trong, mà ở bên ngoài lầu các.
[2] Kỳ Môn Ngũ Hành: đươc xem là một môn khoa học nghiên cứu Ngũ Hành và áp dụng nó vào thực tiễn như đồ vật, máy móc, cơ quan,…
Nàng ngồi bệt ở một góc, tĩnh tâm suy nghĩ. Hoàng đế sẽ không để cho nàng chết như vậy, cho nên hắn nhất định tính toán thời gian kỹ lưỡng, đợi đến lúc nàng thiếu dưỡng khí mà ngất lịm, hắn sẽ vào đây.
Nàng suy nghĩ chốc lát, từ từ nhếch môi, cười sáng lạn. Cho dù nàng có rơi vào hôn mê, thì trước khi ngất xỉu, nàng cũng sẽ đọc hết cuốn binh thư.
Nàng lần mò mở cuốn binh thư ra, đặt trên mặt đất. Sau đó nàng tháo xuống sợi dây đỏ trên cổ, một khối ngọc Quan Thế Âm sáng lóng lánh thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khối Dạ minh châu này được khắc từ đá huỳnh thạch[3], tại nơi tối tăm chiếu sáng rực rỡ, nhưng đáng tiếc ánh sáng không mạnh, rất yếu.
[3] Huỳnh thạch: là loại đá có màu vàng, hồng, xanh hoặc tím, là loại đá quý. Có thể dùng để trị liệu các bệnh về não và tim mạch và phát sáng trong bóng tối.
Lúc này nàng đã bất chấp mọi việc, chỉ có thể tranh thủ lúc còn thời gian, dùng ánh sáng mờ nhạt này nhanh chóng xem binh thư. Chỉ chốc lát sau, đôi mắt đã cực kỳ nhức mỏi, nhìn vô cùng cực nhọc.
Đợi đến lúc nàng gắng gượng xem hết quyển binh thư, trên trán nàng đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Không khí xung quanh ngày càng loãng, nàng hô hấp ngày càng khó. Cả người nàng mềm nhũn dựa vào tường sắt, trong đầu còn đang lẩm nhẩm câu chữ cuốn binh thư, nhưng thân thể mất thăng bằng mà ngã xuống, mí mắt nặng trĩu, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.
Trong không gian quay cuồng nàng dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng khởi động cơ quan vang lên.
Bên trong lầu các, trong nháy mắt khôi phục lại ánh sáng. Bước chân hoàng đế nhẹ nhàng, chầm chậm đi vào. Hắn nhìn lướt qua khối ngọc huỳnh thạch, không khỏi lắc đầu thở dài. Nữ tử này quá kiên cường! Cho dù đặt nàng vào cảnh ngộ khó khăn, nàng một mực không chịu thua. Nhưng mà lần này, nàng nhất định phải thua.
Hắn cúi người ôm nàng, vỗ nhẹ lên má nàng, khẽ giọng gọi: “Ánh Tịch.”
Mắt nàng mơ màng, hàng mi đen dài như cánh bướm khẽ run rẩy, lại tiếp tục nhắm mắt.
Bên tai hình như thấp thoáng có giọng nói nhẹ nhàng nồng ấm nói gì đó với nàng, nhưng nàng nghe không rõ lắm.
Hoàng đế lười biếng híp mắt, nét mặt thong thả, thẳng thừng nói: “Nếu Trẫm thua, Trẫm sẽ ban cho Hoàng hậu một tấm kim bài miễn tử.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, cất tiếng hỏi: “ Hoàng thượng muốn đánh cược thế nào?”.
“Vừa rồi Hoàng hậu đã so võ công với Tiểu Phạm, vậy giờ chúng ta so văn?”. Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như ngọc, lại ẩn giấu sự sắc sảo nhanh chóng được thu vào trong.
Lộ Ánh Tịch yên lặng nhìn hắn, trong đầu chợt nghĩ đến một việc, lòng tức khắc được sáng tỏ. Thì ra, khi nãy đáy mắt hắn lộ ra sát khí, không phải nhằm vào Hàn gia mà là nhằm vào nàng.
Đúng là mưu mô thâm độc! Hắn muốn nàng và Hàn gia đối nghịch! Thử hỏi có người nào sau khi bị cưỡng đoạt bảo vật gia truyền mà không chờ đợi cơ hội phục thù? Hắn không chịu cho nàng sống qua những ngày tháng an bình. Canh bạc này, hắn nhất định sẽ không để nàng thắng!
Nụ cười của hoàng đế thanh tao nhã nhặn, không tập trung nói: “Trẫm nghe nói, Hoàng hậu tài năng đặc biệt, khi còn bé đã có bản lĩnh chỉ cần xem qua là nhớ. Trong Tàng Thư Các của Trẫm có một quyển binh thư ngàn chữ. Nếu như sau hai canh giờ Hoàng hậu có thể đọc xong và bước ra ngoài, Trẫm sẽ nhận thua.”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ. Ngàn chữ, chỉ cần phút chốc nàng có thể ghi nhớ. Nhưng chuyện này quá dễ dàng ngược lại càng thêm kỳ lạ. Mặc dù lòng mang ngờ vực nhưng nàng vẫn cười nhạt nói: “Có thể cho Thần thiếp xem quyển binh thư đó trước không?”
“Hoàng hậu sợ Trẫm lừa gạt sao?” Hoàng đế thấp giọng cười rộ lên.
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói, chỉ nhàn nhàn cười. Binh bất yếm trá[1], nàng không thể không đề phòng.
[1] Binh bất yếm trá: Lúc dùng binh, đánh trận không loại bỏ việc dùng mưu mô, thủ đoạn lừa gạt, xảo quyệt nhằm giành thắng lợi.
“Được, nàng đi theo Trẫm.” Hoàng đế dường như bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến Tàng Thư Các.
Lộ Ánh Tịch nhanh chóng đuổi theo hắn, bước qua cửa son của lầu các. Bên trong có cái thang gỗ uốn lượn chạy lên đến đỉnh. Ánh mắt lướt nhìn xung quanh, giá sách để san sát nhau chật ních cả căn phòng, tất cả sách đều được bọc tơ lụa, khí thế đồ sộ kinh người.
Hoàng đế đến một góc khuất, rất quen thuộc rút một quyển sách, tiện tay mở ra, nói: “Hoàng hậu có thể thử kiểm tra, xem có chỗ nào không ổn.”
Lộ Ánh Tịch nhìn chăm chú trang sách hắn lật ra kia, chữ viết rõ ràng, không có gì khác thường.
“Thế nào? Hoàng hậu có dám chấp nhận đánh cược này cùng Trẫm không?” Hoàng đế đem quyển sách khép lại, cười hỏi, trong giọng mang theo vài phần khiêu khích.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao, biết rõ trong đó nhất định có diều mờ ám, nhưng khó lòng cự tuyệt.
“Hoàng hậu nếu không dám, vậy Trẫm coi như nàng bỏ cuộc chịu thua.” Lông mày Hoàng đế nhướng cao, khẽ chế giễu nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch sao không biết hắn đang cố khích tướng nàng, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Thần thiếp nguyện tận lực thử một lần.”
“Như vậy Trẫm không phiền Hoàng hậu ở đây đọc sách. Sau hai canh giờ, Trẫm sẽ quay lại.” Bờ môi hoàng đế nhếch lên một nụ cười vui vẻ, đưa nàng quyển sách trong tay rồi ung dung chậm rãi rời đi.
Lộ Ánh Tịch cầm quyển binh thư, lập tức nhìn sơ qua cả quyển sách một lần. Quả thực số lượng từ không nhiều lắm, cũng không sâu xa khó hiểu, chỉ là quyển binh pháp bình thường mà thôi.
Nàng đang chuẩn bị bắt đầu xem kỹ, chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ quái, cả gian phòng rộng lớn bỗng trở nên tối đen kịt, không một chút ánh sáng!
Trong lầu các này có lắp đặt cơ quan! Những tấm sắt màu đen bịt kín bưng, cả trên trần của tầng lầu các này!
Lộ Ánh Tịch oán hận nghiến răng, Mộ Dung Thần Duệ hèn hạ bỉ ổi, quả nhiên là tên lừa gạt!
Không khí bên trong dần dần trở nên loãng, tuy nàng có thói quen mang cây đánh lửa bên mình, nhưng hiện giờ nếu có thắp lên thì không bao lâu cũng sẽ tắt, căn bản là không có cách nào chiếu sáng để đọc hết cuốn sách.
Lộ Ánh Tịch tức giận thầm chửi rủa: “Hai canh giờ! Mộ Dung Thần Duệ, ngươi muốn lấy mạng của ta đây mà!” Thời gian dài như vậy, chẳng phải muốn nàng hít thở không thông rồi chết ngạt ở chỗ này sao?
Nàng hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, đi dọc theo mép tường, mò mẫm tấm sắt lạnh như băng.
Bị giam trong không gian tăm tối, bàn tay trước mắt cũng không nhìn thấy năm ngón tay, Lộ Ánh Tịch lần mò một lát, liền từ bỏ. Phàm là cơ quan, chắc chắn sẽ có nút mở và đóng. Nàng am hiểu sâu sắc thuật Kỳ Môn Ngũ Hành[2], có thể khẳng định bộ phận mở khóa không ở bên trong, mà ở bên ngoài lầu các.
[2] Kỳ Môn Ngũ Hành: đươc xem là một môn khoa học nghiên cứu Ngũ Hành và áp dụng nó vào thực tiễn như đồ vật, máy móc, cơ quan,…
Nàng ngồi bệt ở một góc, tĩnh tâm suy nghĩ. Hoàng đế sẽ không để cho nàng chết như vậy, cho nên hắn nhất định tính toán thời gian kỹ lưỡng, đợi đến lúc nàng thiếu dưỡng khí mà ngất lịm, hắn sẽ vào đây.
Nàng suy nghĩ chốc lát, từ từ nhếch môi, cười sáng lạn. Cho dù nàng có rơi vào hôn mê, thì trước khi ngất xỉu, nàng cũng sẽ đọc hết cuốn binh thư.
Nàng lần mò mở cuốn binh thư ra, đặt trên mặt đất. Sau đó nàng tháo xuống sợi dây đỏ trên cổ, một khối ngọc Quan Thế Âm sáng lóng lánh thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khối Dạ minh châu này được khắc từ đá huỳnh thạch[3], tại nơi tối tăm chiếu sáng rực rỡ, nhưng đáng tiếc ánh sáng không mạnh, rất yếu.
[3] Huỳnh thạch: là loại đá có màu vàng, hồng, xanh hoặc tím, là loại đá quý. Có thể dùng để trị liệu các bệnh về não và tim mạch và phát sáng trong bóng tối.
Lúc này nàng đã bất chấp mọi việc, chỉ có thể tranh thủ lúc còn thời gian, dùng ánh sáng mờ nhạt này nhanh chóng xem binh thư. Chỉ chốc lát sau, đôi mắt đã cực kỳ nhức mỏi, nhìn vô cùng cực nhọc.
Đợi đến lúc nàng gắng gượng xem hết quyển binh thư, trên trán nàng đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Không khí xung quanh ngày càng loãng, nàng hô hấp ngày càng khó. Cả người nàng mềm nhũn dựa vào tường sắt, trong đầu còn đang lẩm nhẩm câu chữ cuốn binh thư, nhưng thân thể mất thăng bằng mà ngã xuống, mí mắt nặng trĩu, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.
Trong không gian quay cuồng nàng dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng khởi động cơ quan vang lên.
Bên trong lầu các, trong nháy mắt khôi phục lại ánh sáng. Bước chân hoàng đế nhẹ nhàng, chầm chậm đi vào. Hắn nhìn lướt qua khối ngọc huỳnh thạch, không khỏi lắc đầu thở dài. Nữ tử này quá kiên cường! Cho dù đặt nàng vào cảnh ngộ khó khăn, nàng một mực không chịu thua. Nhưng mà lần này, nàng nhất định phải thua.
Hắn cúi người ôm nàng, vỗ nhẹ lên má nàng, khẽ giọng gọi: “Ánh Tịch.”
Mắt nàng mơ màng, hàng mi đen dài như cánh bướm khẽ run rẩy, lại tiếp tục nhắm mắt.
Bên tai hình như thấp thoáng có giọng nói nhẹ nhàng nồng ấm nói gì đó với nàng, nhưng nàng nghe không rõ lắm.
Tác giả :
Khuynh Thân