Phượng Tê Thần Cung
Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
“Tâm của Trẫm?” Hoàng đế cất tiếng cười to, phong thái ngạo mạn, vầng trán anh tuấn lộ vẻ ngang tàng: “Hoàng cung tuy rộng lớn, tường thành mặc dù cao, nhưng sao có thể giam giữ được tâm của Trẫm?”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, chỉ ngầm cảm nhận không nói gì, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có thể thấy hắn không dễ gì mà bộc lộ nội tâm. Như vậy cũng hay, nàng sợ nhất là nghe người khác tâm sự, đặc biệt là những người vui buồn lẫn lộn, khó đoán như hắn.
“Hoàng hậu không nghĩ như Trẫm sao?” Hoàng đế nhếch mày, nghiêng người liếc mắt nhìn nàng.
“Hoàng thượng ngồi trên vạn người, chí cao tại thượng, Thần thiếp luôn luôn kính nể.” Lộ Ánh Tịch trả lời vô cùng dịu dàng. Hắn chưa bao giờ che dấu dã tâm của mình. Quyền thế áp đảo thiên hạ, đối với hắn mà nói còn chưa đủ? Dù cho xác phủ đầy đồng, máu chảy thành sông, hắn cũng nhất định mở rộng bờ cõi? Mặc dù nàng biết rất rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cũng hiểu rõ cục diện lúc này. Hiện tại phong ba ngầm nổi, chiến tranh nhất định sớm muộn gì cũng bùng nổ. Nhưng nàng không đành lòng. Chiến tranh nổ ra, muôn dân trăm họ là người khổ nhất.
Hoàng đế ngừng cười, nheo mắt lại, lời nói đầy ý vị: “Trẫm thân là Đế vương của Hoàng Triều, có trách nhiệm bảo vệ cho muôn dân trăm họ không để kẻ thù bên ngoài xâm phạm.”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, ánh mắt trong vắt hoạt bát, ngắn gọn tiếp lời: “Vâng.” Đây cũng chính là tâm nguyện của nàng. Chính vì thế nàng không cho phép bản thân mình yếu đuối.
Hoàng đế chỉ yên lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, vừa như đang đánh giá nàng, lại vừa như tỏ ý khen ngợi nàng.
Lộ Ánh Tịch đón nhận ánh mắt sâu sắc ấy, sắc mặt bình tĩnh ung dung. Không hiểu vì sao lúc này nàng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Dường như trong khoảnh khắc này, tuy hắn và nàng không ai nói câu gì, nhưng lại có cùng một suy nghĩ. Thôi thì chỉ biết cố gắng hết sức vậy, kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc. Cuối cùng hắn không còn xem thường nàng là nữ nhi nữa sao? Rốt cuộc cũng chịu xem nàng là một đối thủ ngang tài ngang sức để tranh tài sao?
Im lặng vài phút, Hoàng đế mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu bình thản, nhưng đầy sắc bén: “Chuyện Hạ thị, Trẫm cảm ơn Hoàng hậu đã giúp một tay.”
“Thần thiếp ngu muội không hiểu Hoàng thượng đang ám chỉ chuyện gì.” Lộ Ánh Tịch cười trả lời, vẻ mặt vô tội.
Hoàng đế cũng không muốn bới móc lại chuyện cũ, chỉ chậm rãi nói: “Đề ra một kế sách, nếu để người khác dễ dàng nhận biết, thì chẳng còn là kế sách hay."
Lộ Ánh Tịch cũng gật đầu công nhận: “Hoàng thượng nói phải.”
Hoàng đế nhếch môi cười, chăm chú nhìn nàng. Hắn sẽ chờ xem, nàng còn có thế đề ra kế sách nào. Tốt nhất đừng làm hắn thất vọng.
Lộ Ánh Tịch hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, khẽ nói: “Đêm đã khuya.”
“Hoàng hậu đang muốn trục khách thì phải?” Hoàng đế cười liếc nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch thu tầm mắt, giọng điệu ấm áp hỏi: “Hoàng thượng muốn tối nay ở lại Phượng Tê cung sao?”
Hoàng đế gật đầu, nhưng không cười nữa, đồng tử u tối hiện lên cái nhìn sâu thẳm.
Lộ Ánh Tịch thận trọng hơn, trước đã phát hiện ra trong lòng hắn có điều khác thường, giọng nói mang ý dò xét mà gọi hắn: “Hoàng thượng?”
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế bỗng đanh lại, khẽ nhếch môi, một lát sau, mới trầm giọng nói: “Có chuyện này cũng muốn báo cho Hoàng hậu hay. Nửa canh giờ trước, Nam Cung Uyên bị tấn công tại phòng riêng,y đã bị trúng một nhát kiếm.”
Lộ Ánh Tịch như bị sét đánh bên tai, hai tay nắm chặt! Sư phụ bị tấn công ? Bị thương? Hoàng đế còn cố tình để đến bây giờ mới cho nàng biết?
Mặc dù trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nhưng nàng cũng không thể vặn hỏi được, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói: “Có bắt được thích khách không? Vết thương của sư phụ có nghiêm trọng không?”
“Thái y đã thay Nam Cung Uyên xem bệnh, chỉ là vết thương ngoài da, không tổn hại đến nội tạng.” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, lại nói: “Thích khách là một nữ tử, hình như là người quen cũ của Nam Cung uyên.”
Lộ Ánh Tịch khẽ chau mày. Sư phụ không gần nữ sắc, nữ thích khách rốt cuộc là ai?
Hoàng đế chậm rãi lại bồi thêm: “Nam Cung Uyên để nữ thích khách kia chạy mất rồi.”
Lộ Ánh Tịch ngầm nắm chặt tay, càng ngày càng chặt, mọi suy nghĩ dần hiện lên trong đầu. Rõ ràng Hoàng đế phái người giám sát sư phụ, nếu không sao có thể biết rõ mọi chuyện như thế. Sư phụ thả nữ thích khách kia, hẳn là người có chủ ý. Nhưng tại sao ngay cả người của Hoàng đế cũng không truy lùng thích khách?
Ánh mắt của Hoàng đế u ám, như bóng đêm lạnh lẽo, đột ngột hỏi: “Thân phận của Nam Cung Uyên, rốt cuộc là gì?”
Lộ Ánh Tịch lo ngại nhìn Hoàng đế rồi nói thật: “Sư phụ là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được Huyền môn nuôi dưỡng. Khi người mười lăm tuổi thì được mời vào cung để truyền dạy y thuật cho Thần thiếp. Khi đó Huyền môn bị kẻ thù ra tay sát hại, chỉ có sư phụ may mắn sống sót.”
“Huyền môn.” Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt âm u lạnh lẽo như vực sâu, lại càng thêm sắc bén. Y thuật của Nam cung Uyên vang danh thiên hạ. Chuyện Huyền môn trước đây bị sát hại cũng là do người đời lưu truyền lại, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy chuyện này còn có gì đó rất kì lạ.
“Hoàng thượng, vậy nữ thích khách kia…” Lộ Ánh Tịch cân nhắc từ ngữ, “Là sát thủ giang hồ sao? Nói không chừng là đồng môn của sư phụ, hay cũng có thể là người của kẻ thù.” Kỳ thật nàng vẫn luôn cho rằng chuyện Huyền môn bị giết hại là kỳ lạ. Sư tổ Huyền môn có thể dạy dỗ sư phụ thành người tài năng như vậy, đồ đệ khác sao có thể là kẻ bất tài?
“Nữ thích khách kia đã bị Tiểu Phạm giết ngay tại chỗ.” Hoàng đế thản nhiên trả lời.
“Chết rồi sao?” Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, “Không chừng còn có kẻ khác đứng sau chủ mưu, tại sao Phạm hiệp sĩ lại không bắt sống?”
“Theo như Tiểu Phạm nói, nữ thích khách kia võ công cao cường, hắn cũng suýt chút nữa cũng mất mạng, làm sao có thể bắt sống được?” Hoàng đế chau mày, hình như có chút không vui, “Có phải Hoàng hậu đang trách người của Trẫm làm việc tắc trách chứ?”
“Thần thiếp không có ý này.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng lại không hề tin tưởng lí do thoái thác của hắn. Hoàng đế rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu. Cũng có thể, Hoàng đế đang có ý bảo vệ nữ thích khách kia. Thân phận nữ thích khách này hình như rất đặc biệt.
“Hoàng hậu có cần đến thăm Nam Cung Uyên không?” Giọng nói của Hoàng đế chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi nàng.
“Đêm đã khuya, ngày mai Thần thiếp sẽ đến thăm người.” Lộ Ánh Tịch khéo léo từ chối, không muốn lúc này lại phạm phải điều kỵ.
Hoàng đế bỗng nắm tay nàng, đi thẳng đến vườn hoa, giọng ôn nhu, hòa nhã nói: “Hoàng hậu đang lo lắng như thế, chắc chắn sẽ khó ngủ, Trẫm đi cùng nàng.”
Lộ Ánh Tịch không rút tay lại, cũng chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ tiến lên phía trước theo hắn.
Tại sao tay hắn lại lạnh như băng thế này?
Dường như cảm giác được nguy hiểm đang cận kề, mí mắt của nàng giật một cái, trong lòng dần trĩu nặng.
Hoàng đế chợt nghiêng đầu nhìn nàng, buông lỏng tay nàng ra, rồi lại đi thẳng một mạch về phía trước.
“Hoàng thượng.” Nàng dừng bước, dõi theo bóng lưng của hắn, chợt cất tiếng hỏi, “Nữ thích khách kia, có phải là người trong cung hay không?”
Hoàng đế đột nhiên đờ người, sau đó lại chậm rãi quay đầu, ánh mắt dữ tợn dọa người khiếp sợ.
-Hết chương 21
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, chỉ ngầm cảm nhận không nói gì, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có thể thấy hắn không dễ gì mà bộc lộ nội tâm. Như vậy cũng hay, nàng sợ nhất là nghe người khác tâm sự, đặc biệt là những người vui buồn lẫn lộn, khó đoán như hắn.
“Hoàng hậu không nghĩ như Trẫm sao?” Hoàng đế nhếch mày, nghiêng người liếc mắt nhìn nàng.
“Hoàng thượng ngồi trên vạn người, chí cao tại thượng, Thần thiếp luôn luôn kính nể.” Lộ Ánh Tịch trả lời vô cùng dịu dàng. Hắn chưa bao giờ che dấu dã tâm của mình. Quyền thế áp đảo thiên hạ, đối với hắn mà nói còn chưa đủ? Dù cho xác phủ đầy đồng, máu chảy thành sông, hắn cũng nhất định mở rộng bờ cõi? Mặc dù nàng biết rất rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cũng hiểu rõ cục diện lúc này. Hiện tại phong ba ngầm nổi, chiến tranh nhất định sớm muộn gì cũng bùng nổ. Nhưng nàng không đành lòng. Chiến tranh nổ ra, muôn dân trăm họ là người khổ nhất.
Hoàng đế ngừng cười, nheo mắt lại, lời nói đầy ý vị: “Trẫm thân là Đế vương của Hoàng Triều, có trách nhiệm bảo vệ cho muôn dân trăm họ không để kẻ thù bên ngoài xâm phạm.”
Lộ Ánh Tịch bật cười thành tiếng, ánh mắt trong vắt hoạt bát, ngắn gọn tiếp lời: “Vâng.” Đây cũng chính là tâm nguyện của nàng. Chính vì thế nàng không cho phép bản thân mình yếu đuối.
Hoàng đế chỉ yên lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, vừa như đang đánh giá nàng, lại vừa như tỏ ý khen ngợi nàng.
Lộ Ánh Tịch đón nhận ánh mắt sâu sắc ấy, sắc mặt bình tĩnh ung dung. Không hiểu vì sao lúc này nàng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Dường như trong khoảnh khắc này, tuy hắn và nàng không ai nói câu gì, nhưng lại có cùng một suy nghĩ. Thôi thì chỉ biết cố gắng hết sức vậy, kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc. Cuối cùng hắn không còn xem thường nàng là nữ nhi nữa sao? Rốt cuộc cũng chịu xem nàng là một đối thủ ngang tài ngang sức để tranh tài sao?
Im lặng vài phút, Hoàng đế mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu bình thản, nhưng đầy sắc bén: “Chuyện Hạ thị, Trẫm cảm ơn Hoàng hậu đã giúp một tay.”
“Thần thiếp ngu muội không hiểu Hoàng thượng đang ám chỉ chuyện gì.” Lộ Ánh Tịch cười trả lời, vẻ mặt vô tội.
Hoàng đế cũng không muốn bới móc lại chuyện cũ, chỉ chậm rãi nói: “Đề ra một kế sách, nếu để người khác dễ dàng nhận biết, thì chẳng còn là kế sách hay."
Lộ Ánh Tịch cũng gật đầu công nhận: “Hoàng thượng nói phải.”
Hoàng đế nhếch môi cười, chăm chú nhìn nàng. Hắn sẽ chờ xem, nàng còn có thế đề ra kế sách nào. Tốt nhất đừng làm hắn thất vọng.
Lộ Ánh Tịch hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, khẽ nói: “Đêm đã khuya.”
“Hoàng hậu đang muốn trục khách thì phải?” Hoàng đế cười liếc nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch thu tầm mắt, giọng điệu ấm áp hỏi: “Hoàng thượng muốn tối nay ở lại Phượng Tê cung sao?”
Hoàng đế gật đầu, nhưng không cười nữa, đồng tử u tối hiện lên cái nhìn sâu thẳm.
Lộ Ánh Tịch thận trọng hơn, trước đã phát hiện ra trong lòng hắn có điều khác thường, giọng nói mang ý dò xét mà gọi hắn: “Hoàng thượng?”
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế bỗng đanh lại, khẽ nhếch môi, một lát sau, mới trầm giọng nói: “Có chuyện này cũng muốn báo cho Hoàng hậu hay. Nửa canh giờ trước, Nam Cung Uyên bị tấn công tại phòng riêng,y đã bị trúng một nhát kiếm.”
Lộ Ánh Tịch như bị sét đánh bên tai, hai tay nắm chặt! Sư phụ bị tấn công ? Bị thương? Hoàng đế còn cố tình để đến bây giờ mới cho nàng biết?
Mặc dù trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nhưng nàng cũng không thể vặn hỏi được, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói: “Có bắt được thích khách không? Vết thương của sư phụ có nghiêm trọng không?”
“Thái y đã thay Nam Cung Uyên xem bệnh, chỉ là vết thương ngoài da, không tổn hại đến nội tạng.” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, lại nói: “Thích khách là một nữ tử, hình như là người quen cũ của Nam Cung uyên.”
Lộ Ánh Tịch khẽ chau mày. Sư phụ không gần nữ sắc, nữ thích khách rốt cuộc là ai?
Hoàng đế chậm rãi lại bồi thêm: “Nam Cung Uyên để nữ thích khách kia chạy mất rồi.”
Lộ Ánh Tịch ngầm nắm chặt tay, càng ngày càng chặt, mọi suy nghĩ dần hiện lên trong đầu. Rõ ràng Hoàng đế phái người giám sát sư phụ, nếu không sao có thể biết rõ mọi chuyện như thế. Sư phụ thả nữ thích khách kia, hẳn là người có chủ ý. Nhưng tại sao ngay cả người của Hoàng đế cũng không truy lùng thích khách?
Ánh mắt của Hoàng đế u ám, như bóng đêm lạnh lẽo, đột ngột hỏi: “Thân phận của Nam Cung Uyên, rốt cuộc là gì?”
Lộ Ánh Tịch lo ngại nhìn Hoàng đế rồi nói thật: “Sư phụ là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được Huyền môn nuôi dưỡng. Khi người mười lăm tuổi thì được mời vào cung để truyền dạy y thuật cho Thần thiếp. Khi đó Huyền môn bị kẻ thù ra tay sát hại, chỉ có sư phụ may mắn sống sót.”
“Huyền môn.” Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt âm u lạnh lẽo như vực sâu, lại càng thêm sắc bén. Y thuật của Nam cung Uyên vang danh thiên hạ. Chuyện Huyền môn trước đây bị sát hại cũng là do người đời lưu truyền lại, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy chuyện này còn có gì đó rất kì lạ.
“Hoàng thượng, vậy nữ thích khách kia…” Lộ Ánh Tịch cân nhắc từ ngữ, “Là sát thủ giang hồ sao? Nói không chừng là đồng môn của sư phụ, hay cũng có thể là người của kẻ thù.” Kỳ thật nàng vẫn luôn cho rằng chuyện Huyền môn bị giết hại là kỳ lạ. Sư tổ Huyền môn có thể dạy dỗ sư phụ thành người tài năng như vậy, đồ đệ khác sao có thể là kẻ bất tài?
“Nữ thích khách kia đã bị Tiểu Phạm giết ngay tại chỗ.” Hoàng đế thản nhiên trả lời.
“Chết rồi sao?” Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, “Không chừng còn có kẻ khác đứng sau chủ mưu, tại sao Phạm hiệp sĩ lại không bắt sống?”
“Theo như Tiểu Phạm nói, nữ thích khách kia võ công cao cường, hắn cũng suýt chút nữa cũng mất mạng, làm sao có thể bắt sống được?” Hoàng đế chau mày, hình như có chút không vui, “Có phải Hoàng hậu đang trách người của Trẫm làm việc tắc trách chứ?”
“Thần thiếp không có ý này.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng lại không hề tin tưởng lí do thoái thác của hắn. Hoàng đế rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu. Cũng có thể, Hoàng đế đang có ý bảo vệ nữ thích khách kia. Thân phận nữ thích khách này hình như rất đặc biệt.
“Hoàng hậu có cần đến thăm Nam Cung Uyên không?” Giọng nói của Hoàng đế chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi nàng.
“Đêm đã khuya, ngày mai Thần thiếp sẽ đến thăm người.” Lộ Ánh Tịch khéo léo từ chối, không muốn lúc này lại phạm phải điều kỵ.
Hoàng đế bỗng nắm tay nàng, đi thẳng đến vườn hoa, giọng ôn nhu, hòa nhã nói: “Hoàng hậu đang lo lắng như thế, chắc chắn sẽ khó ngủ, Trẫm đi cùng nàng.”
Lộ Ánh Tịch không rút tay lại, cũng chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ tiến lên phía trước theo hắn.
Tại sao tay hắn lại lạnh như băng thế này?
Dường như cảm giác được nguy hiểm đang cận kề, mí mắt của nàng giật một cái, trong lòng dần trĩu nặng.
Hoàng đế chợt nghiêng đầu nhìn nàng, buông lỏng tay nàng ra, rồi lại đi thẳng một mạch về phía trước.
“Hoàng thượng.” Nàng dừng bước, dõi theo bóng lưng của hắn, chợt cất tiếng hỏi, “Nữ thích khách kia, có phải là người trong cung hay không?”
Hoàng đế đột nhiên đờ người, sau đó lại chậm rãi quay đầu, ánh mắt dữ tợn dọa người khiếp sợ.
-Hết chương 21
Tác giả :
Khuynh Thân