Phượng Tần
Chương 41
Oa! Vĩnh Tường Cung thật ghê gớm, so với Thần Hi cung không chừng phải lớn gấp hai lần! Đáng tiếc không chờ cho Phượng Tần tán thưởng xong, Lạc Quân Tường đã vội vàng kéo y vào trong tẩm thất. (phòng ngủ)
“Các ngươi sắp xếp cho tốt những vật phẩm của nương nương và Tam Hoàng Tử, không có sự phê chuẩn của Trẫm thì ai cũng không được tiến vào tẩm thất.”
Lạc Quân Tường phân phó xong lập tức đóng chặt cửa, chặn lại tầm mắt của mọi người.
Phượng Tần cảm nhận được rất rõ ràng cơn thịnh nộ từ trên người ái nhân truyền đến. Hai người quen nhau đã lâu như thế, Phượng Tần chưa từng nhìn thấy hắn tức giận như thế này nên trong lòng không khỏi lo lắng hỏi:
“Quân Tường, hôm nay ngươi đã xảy ra chuyện gì? Thân thể cảm thấy không được thoải mái sao?”
Phượng Tần giơ tay định chạm vào trán của Lạc Quân Tường xem hắn có phát sốt hay không.
Ngăn lại tay của Phượng Tần, Lạc Quân Tường xoay người lại ôm y,
“Không có, Trẫm không khó chịu, chỉ là hơi tức giận thôi.” Ôn nhu khẽ hôn lên mặt y.
“Nhưng mà nhìn thấy ngươi thì tâm tình tốt hơn nhiều rồi.”
“Hóa ra ta dùng để dập tắt lửa a.”
Phượng Tần khoa trương nói.
“Ai khiến ngươi mất hứng vậy?”
Lạc Quân Tường đem những chuyện hôm nay xảy ra ở Từ Trữ Cung nói cho Phượng Tần.
“Ta nghĩ nếu họ biết ta được đưa đến nơi này nhất định sẽ rất hối hận.”
Phượng Tần nghe xong nói.
“Tần, ngươi còn nói đúng một chuyện nữa.”
Lạc Quân Tường không có ý tốt ghé vào tai y nói.
“Ngươi là dùng để dập tắt lửa đấy, đặc biệt là loại lửa này.”
Hắn ấn mông Phượng Tần vào cơ thể mình để cho y cảm nhận được dục vọng chi hỏa của hắn.
“Ngươi…Ngươi, cái tên sắc lang này.”
Biết ái nhân muốn cái gì, Phượng Tần nhiệt tình không những không cự tuyệt mà còn chủ động hôn lên môi y.
Sự chủ động của ái nhân khiến cho Lạc Quân Tường so với lúc trước càng vội vàng hơn, trượt từ đôi môi Phượng Tần đến cổ y, khẽ liếm hầu kết vì kích tình mà không ngừng cử động lên xuống. Bàn tay cũng không nhàn rỗi cởi đai lưng của y rồi xuyên qua lớp y phục luồn vào vuốt ve làn da như tơ lụa khiến mình yêu thích không buông tay…
“Ân…”
Phượng Tần đột nhiên nhớ tới mình vừa mới đá bóng xong, nhẹ nhàng đẩy hắn ra cự tuyệt:
“Quân…Quân Tường, ta vừa mới đá bóng xong, hiện tại mồ hôi đầy người, rất bẩn…”
Bản thân y cũng rất muốn cùng ‘làm’ với ái nhân nhưng hiện tại người đầy mồ hôi bẩn như vậy.
“Với ta mà nói tất cả của Tần đều sạch sẽ hết, cho dù mồ hôi chảy ra cũng là hương.”
“Quân Tường…”
Tuy rằng không quan tâm, nhưng Phượng Tần vẫn muốn bày ra một mặt sạch sẽ nhất của mình cho ái nhân.
Địch không lại thanh âm cầu xin của y, Lạc Quân Tường ngừng động tác, suy nghĩ một chút rồi mới kéo y vào phòng tắm bên cạnh phòng ngủ. Phòng tắm chuyên dụng của đế vương thật đúng là không giống bình thường. Bể lớn kia thiết kế tương tự như ôn tuyền của thiên nhiên, xung quanh dùng những viên đá cuội lát vòng, phía trong còn có hòn non bộ lớn. Trên hòn non bộ còn bày mấy viên dạ minh châu lấp lánh chiếu sáng cả phòng tắm. Ôn tuyền thủy từ trên hòn non bộ chậm rãi chảy xuống tựa như một thác nước nhỏ. Làn nước ấm áp tỏa ra một hương thơm dược liệu thoang thoảng.
“Chúng ta có thể làm ở bên cạnh bể.”
Lạc Quân Tường hôn Phượng Tần và tiếp tục màn kích tình vừa rồi, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của y.
Phượng Tần biết trong lòng ái nhân rất vội vàng cho nên không ngăn cản động tác của hắn ngược lại vươn tay giúp hắn cởi bỏ đai lưng, y phục.
Bởi vì yêu đối phương, nếu có một thời điểm một bên không vui, người kia sẽ nguyện ý dùng tình yêu để xoa lên tức giận trong lòng người đó, làm ấm trái tim của người đó, giống như trời sinh ra mình là vì đối phương mà tồn tại. Dường như họ luôn cần đối phương, không có bất luận kẻ nào có thể thay thế được vị trí của người này trong lòng người kia…
Hai người tách ra ngồi ở trong nước, không có động tác âu yếm gì chỉ cẩn thận vì người mình yêu mà tẩy rửa thân thể. Những lọn tóc dài đen nhánh, bóng loáng của hai người giao hòa trong nước, phân không ra là của ai…
Sau khi tẩy rửa xong, Lạc Quân Tường tách hai chân Phượng Tần ra để y ngồi trên đùi mình, đưa lưng về phía hắn. Lạc Quân Tường ôm lấy thắt lưng y, đôi môi ngậm lấy vành tai mẫn cảm tỉ mỉ hôn và khẽ liếm.
“A…”
Những động tác liên tiếp của ái nhân khiến thắt lưng Phượng Tần mềm nhũn, vô lực dựa vào lồng ngực cường tráng của Lạc Quân Tường phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Tuy rằng cũng đang ở trong nước ấm nhưng Phượng Tần vẫn cảm nhận rõ được dục vọng nóng rực ở phía sau mình đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Bàn tay của Lạc Quân Tường ôm lấy Phượng Tần lén lút di chuyển xuống phía dưới. Đầu ngón tay cẩn thận thâm nhập hoa viên thần bí phía sau Phượng Tần. Do kích tình nên tiểu huyệt khi thì mở ra, khi thì đóng lại gắt gao ngậm lấy ngón tay hắn.
“Ân…Quân Tường…”
Ngón tay cẩn thận tiến vào làm cho Phượng Tần không có cảm giác đau đớn, chỉ có từng đợt tê dại từ giữa mông truyền đến thắt lưng.
Cảm giác được tiểu huyệt siết lấy ngón tay của mình đã được chuẩn bị tốt, Lạc Quân Tường nhẹ nhàng nâng thắt lưng Phượng Tần lên để y ngồi lên trên dục vọng của mình.
“Tần, thả lỏng một chút, Trẫm vào đây.”
Lạc Quân Tường ghé vào tai y nói nhỏ.
“Ngô a…Ân…”
Nhờ vào nước để bôi trơn, dục vọng thật lớn thuận lợi tiến vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp ướt nóng của Phượng Tần, y hầu như không có cảm giác được bất luận cái gì trở ngại, khoái cảm mê người bùng nổ trong đầu.
“Đau không?”
Một bàn tay của Lạc Quân Tường chu du đến trước ngực Phượng Tần, nắm lấy đóa thù du phấn hồng, hơi chà xát, tay kia cũng không có nhàn nhã mà vuốt ve chơi đùa ngọc hành dưới thân y vì những đụng chạm phía sau mà ngẩng lên. Đôi môi nhẹ nhàng mút lấy làn da như bạch ngọc ở cổ và bả vai, vẽ ra ở trên đó từng đóa hoa đỏ sậm.
“A…Không…Không đau…Ân…”
Phượng Tần căng thắt lưng đến hết mức, ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ khép hờ, miệng bật ra những thanh âm mê hoặc khiến kẻ khác đỏ mặt, hai tay cứ giơ cao ra đằng sau ôm lấy cổ Lạc Quân Tường.
“Quân…Quân Tường…Sâu quá…A…”
Khoái cảm không ngừng dâng lên khiến Phượng Tần không tự chủ được đưa đẩy mông, mong muốn ái nhân mang lại cho y càng nhiều chiếm giữ và âu yếm.
“Tần…Ta yêu ngươi…”
Tình yêu không lời cùng những khiêu khích khiến Lạc Quân Tường càng tăng thêm những luật động cuồng nhiệt.
“Quân Tường….”
Nghe được những lời yêu của Lạc Quân Tường, giờ phút này Phượng Tần thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng biết đối phương yêu mình những mỗi lần nghe được những lời tỏ tình của hắn, bản thân đều cảm nhận được niềm hạnh phúc không hiểu nổi dâng lên trong tim.
“Quân Tường…”
Phượng Tần nỉ non tên ái nhân, mỗi lần gọi đều đổi lấy một lần ra vào kịch liệt của Lạc Quân Tường.
Mỗi lần tiến thẳng vào của Lạc Quân Tường, nước ấm sẽ vô ý cùng tiến vào trong cơ thể Phượng Tần. Tuy rằng cảm giác kì quái nhưng lại làm cho Lạc Quân Tường càng thêm thuận lợi hoạt động. Bị tiểu huyệt nóng rực bao trụ lấy dục vọng của Lạc Quân Tường khiến hắn như sắp hòa tan trong cơ thể Phượng Tần.
“A…”
Thanh âm tiếng nước chảy, tiếng hét lên tới cao trào, tiếng rên rỉ yêu thương không ngừng vang vọng trong phòng tắm. Mồ hôi hai người chảy xuống hòa vào trong nước, một lần lại một lần trao nụ hôn thâm tình cùng những kích tình triền miên…
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Phượng Tần dựa vào trong lòng Lạc Quân Tường thở dốc, nghe tiếng tim đập làm mình yên tâm của ái nhân, mà Lạc Quân Tường đang giúp ‘vợ’ xoa bóp thắt lưng vì làm tình mà đau mỏi.
“Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Phượng Tần hỏi. Nếu vì làm tình cùng mình mà khiến ái nhân thoải mái hơn, Phượng Tần sẽ cảm thấy rất cao hứng. Như vậy có thể chứng tỏ được sức ảnh hưởng của mình với người.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Phượng Tần, cho dù mình có tức giận bao nhiêu cũng sẽ hóa thành hư ảo. Sức ảnh hưởng của y đối với mình đúng là không phải lớn bình thường a.
“Tần, ngươi vĩnh viễn đều có thể dập tắt được lửa trong lòng Trẫm, dù là lửa tức giận hay là lửa dục vong.”
Lạc Quân Tường xấu xa nói.
Phượng Tần giật mình nhìn hắn.
“Làm Hoàng Đế mà nói chuyện lại không đứng đắn như vậy, phải phạt ngươi.”
Nói xong, Phượng Tần ngẩng đầu khẽ cắn một cái trên vai hắn để trừng phạt.
Cắn nhẹ nhàng như vậy đối với Lạc Quân Tường mà nói căn bản không hề ngứa cũng càng không thể đau.
“Không đứng đắn vì đối tượng là ngươi. Bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế được địa vị của ngươi trong lòng Trẫm.”
Lạc Quân Tường nhớ tới lúc mình vừa mới đến Thần Hi cung có một quả cầu bay qua người.
“Tần, hôm nay các ngươi ở Thần Hi cung chơi trò gì?”
“Hôm nay?”
Phượng Tần nhớ ra.
“Chúng ta thi đá bóng. Chơi vui lắm, sau này ta sẽ dạy ngươi.”
“Đá bóng? Là thứ gì của tương lai sao?”
Phượng Tần ở trong lòng hắn gật gật đầu:
“Trong tương lai bóng đá là một trò chơi mang tính thế giới. Trong các hoạt động thể thao, ta thích nhất là nó, bây giờ ta cũng thường xuyên đá.”
“Khó trách thấy ngươi ăn nhiều như vậy nhưng dáng người vẫn còn đẹp thế.”
Bàn tay giúp y xoa bóp của Lạc Quân Tường len lén chuyển đến xoa phần bụng bằng phẳng không có nửa điểm sẹo lồi.
“Trẫm còn tưởng là công lao của Trẫm.”
Nghe ra được ý tứ của ‘công lao’ trong lời nói của Lạc Quân Tường, Phượng Tần trừng đôi mắt đẹp.
“Ngươi lại nghĩ đến những việc này.”
Ngón tay vuốt ve trên bụng của Phượng Tần ám muội vẽ những vòng tròn ở đó, Lạc Quân Tường dùng thanh âm sắc dục nói với y:
“Tần, không bằng chúng ta đến lần nữa?”
Đột nhiên một thanh âm ‘Ùng ục, Ùng ục’ truyền ra, Lạc Quân Tường nhìn ái nhân, Phượng Tần lập tức đỏ hồng mặt cúi đầu nói.
“Ta…Là bụng ta kêu.”
Vừa mới đá bóng xong lại đến màn hoạt động kịch liệt này, không đói bụng mới là lạ.
Ai, thật mất hứng! Nhưng mà ái nhân đói bụng rồi, chuyện này đối với Lạc Quân Tường so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Bọn họ chắc là đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta mặc y phục rồi ra dùng bữa thôi.”
“Các ngươi sắp xếp cho tốt những vật phẩm của nương nương và Tam Hoàng Tử, không có sự phê chuẩn của Trẫm thì ai cũng không được tiến vào tẩm thất.”
Lạc Quân Tường phân phó xong lập tức đóng chặt cửa, chặn lại tầm mắt của mọi người.
Phượng Tần cảm nhận được rất rõ ràng cơn thịnh nộ từ trên người ái nhân truyền đến. Hai người quen nhau đã lâu như thế, Phượng Tần chưa từng nhìn thấy hắn tức giận như thế này nên trong lòng không khỏi lo lắng hỏi:
“Quân Tường, hôm nay ngươi đã xảy ra chuyện gì? Thân thể cảm thấy không được thoải mái sao?”
Phượng Tần giơ tay định chạm vào trán của Lạc Quân Tường xem hắn có phát sốt hay không.
Ngăn lại tay của Phượng Tần, Lạc Quân Tường xoay người lại ôm y,
“Không có, Trẫm không khó chịu, chỉ là hơi tức giận thôi.” Ôn nhu khẽ hôn lên mặt y.
“Nhưng mà nhìn thấy ngươi thì tâm tình tốt hơn nhiều rồi.”
“Hóa ra ta dùng để dập tắt lửa a.”
Phượng Tần khoa trương nói.
“Ai khiến ngươi mất hứng vậy?”
Lạc Quân Tường đem những chuyện hôm nay xảy ra ở Từ Trữ Cung nói cho Phượng Tần.
“Ta nghĩ nếu họ biết ta được đưa đến nơi này nhất định sẽ rất hối hận.”
Phượng Tần nghe xong nói.
“Tần, ngươi còn nói đúng một chuyện nữa.”
Lạc Quân Tường không có ý tốt ghé vào tai y nói.
“Ngươi là dùng để dập tắt lửa đấy, đặc biệt là loại lửa này.”
Hắn ấn mông Phượng Tần vào cơ thể mình để cho y cảm nhận được dục vọng chi hỏa của hắn.
“Ngươi…Ngươi, cái tên sắc lang này.”
Biết ái nhân muốn cái gì, Phượng Tần nhiệt tình không những không cự tuyệt mà còn chủ động hôn lên môi y.
Sự chủ động của ái nhân khiến cho Lạc Quân Tường so với lúc trước càng vội vàng hơn, trượt từ đôi môi Phượng Tần đến cổ y, khẽ liếm hầu kết vì kích tình mà không ngừng cử động lên xuống. Bàn tay cũng không nhàn rỗi cởi đai lưng của y rồi xuyên qua lớp y phục luồn vào vuốt ve làn da như tơ lụa khiến mình yêu thích không buông tay…
“Ân…”
Phượng Tần đột nhiên nhớ tới mình vừa mới đá bóng xong, nhẹ nhàng đẩy hắn ra cự tuyệt:
“Quân…Quân Tường, ta vừa mới đá bóng xong, hiện tại mồ hôi đầy người, rất bẩn…”
Bản thân y cũng rất muốn cùng ‘làm’ với ái nhân nhưng hiện tại người đầy mồ hôi bẩn như vậy.
“Với ta mà nói tất cả của Tần đều sạch sẽ hết, cho dù mồ hôi chảy ra cũng là hương.”
“Quân Tường…”
Tuy rằng không quan tâm, nhưng Phượng Tần vẫn muốn bày ra một mặt sạch sẽ nhất của mình cho ái nhân.
Địch không lại thanh âm cầu xin của y, Lạc Quân Tường ngừng động tác, suy nghĩ một chút rồi mới kéo y vào phòng tắm bên cạnh phòng ngủ. Phòng tắm chuyên dụng của đế vương thật đúng là không giống bình thường. Bể lớn kia thiết kế tương tự như ôn tuyền của thiên nhiên, xung quanh dùng những viên đá cuội lát vòng, phía trong còn có hòn non bộ lớn. Trên hòn non bộ còn bày mấy viên dạ minh châu lấp lánh chiếu sáng cả phòng tắm. Ôn tuyền thủy từ trên hòn non bộ chậm rãi chảy xuống tựa như một thác nước nhỏ. Làn nước ấm áp tỏa ra một hương thơm dược liệu thoang thoảng.
“Chúng ta có thể làm ở bên cạnh bể.”
Lạc Quân Tường hôn Phượng Tần và tiếp tục màn kích tình vừa rồi, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của y.
Phượng Tần biết trong lòng ái nhân rất vội vàng cho nên không ngăn cản động tác của hắn ngược lại vươn tay giúp hắn cởi bỏ đai lưng, y phục.
Bởi vì yêu đối phương, nếu có một thời điểm một bên không vui, người kia sẽ nguyện ý dùng tình yêu để xoa lên tức giận trong lòng người đó, làm ấm trái tim của người đó, giống như trời sinh ra mình là vì đối phương mà tồn tại. Dường như họ luôn cần đối phương, không có bất luận kẻ nào có thể thay thế được vị trí của người này trong lòng người kia…
Hai người tách ra ngồi ở trong nước, không có động tác âu yếm gì chỉ cẩn thận vì người mình yêu mà tẩy rửa thân thể. Những lọn tóc dài đen nhánh, bóng loáng của hai người giao hòa trong nước, phân không ra là của ai…
Sau khi tẩy rửa xong, Lạc Quân Tường tách hai chân Phượng Tần ra để y ngồi trên đùi mình, đưa lưng về phía hắn. Lạc Quân Tường ôm lấy thắt lưng y, đôi môi ngậm lấy vành tai mẫn cảm tỉ mỉ hôn và khẽ liếm.
“A…”
Những động tác liên tiếp của ái nhân khiến thắt lưng Phượng Tần mềm nhũn, vô lực dựa vào lồng ngực cường tráng của Lạc Quân Tường phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Tuy rằng cũng đang ở trong nước ấm nhưng Phượng Tần vẫn cảm nhận rõ được dục vọng nóng rực ở phía sau mình đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Bàn tay của Lạc Quân Tường ôm lấy Phượng Tần lén lút di chuyển xuống phía dưới. Đầu ngón tay cẩn thận thâm nhập hoa viên thần bí phía sau Phượng Tần. Do kích tình nên tiểu huyệt khi thì mở ra, khi thì đóng lại gắt gao ngậm lấy ngón tay hắn.
“Ân…Quân Tường…”
Ngón tay cẩn thận tiến vào làm cho Phượng Tần không có cảm giác đau đớn, chỉ có từng đợt tê dại từ giữa mông truyền đến thắt lưng.
Cảm giác được tiểu huyệt siết lấy ngón tay của mình đã được chuẩn bị tốt, Lạc Quân Tường nhẹ nhàng nâng thắt lưng Phượng Tần lên để y ngồi lên trên dục vọng của mình.
“Tần, thả lỏng một chút, Trẫm vào đây.”
Lạc Quân Tường ghé vào tai y nói nhỏ.
“Ngô a…Ân…”
Nhờ vào nước để bôi trơn, dục vọng thật lớn thuận lợi tiến vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp ướt nóng của Phượng Tần, y hầu như không có cảm giác được bất luận cái gì trở ngại, khoái cảm mê người bùng nổ trong đầu.
“Đau không?”
Một bàn tay của Lạc Quân Tường chu du đến trước ngực Phượng Tần, nắm lấy đóa thù du phấn hồng, hơi chà xát, tay kia cũng không có nhàn nhã mà vuốt ve chơi đùa ngọc hành dưới thân y vì những đụng chạm phía sau mà ngẩng lên. Đôi môi nhẹ nhàng mút lấy làn da như bạch ngọc ở cổ và bả vai, vẽ ra ở trên đó từng đóa hoa đỏ sậm.
“A…Không…Không đau…Ân…”
Phượng Tần căng thắt lưng đến hết mức, ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ khép hờ, miệng bật ra những thanh âm mê hoặc khiến kẻ khác đỏ mặt, hai tay cứ giơ cao ra đằng sau ôm lấy cổ Lạc Quân Tường.
“Quân…Quân Tường…Sâu quá…A…”
Khoái cảm không ngừng dâng lên khiến Phượng Tần không tự chủ được đưa đẩy mông, mong muốn ái nhân mang lại cho y càng nhiều chiếm giữ và âu yếm.
“Tần…Ta yêu ngươi…”
Tình yêu không lời cùng những khiêu khích khiến Lạc Quân Tường càng tăng thêm những luật động cuồng nhiệt.
“Quân Tường….”
Nghe được những lời yêu của Lạc Quân Tường, giờ phút này Phượng Tần thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng biết đối phương yêu mình những mỗi lần nghe được những lời tỏ tình của hắn, bản thân đều cảm nhận được niềm hạnh phúc không hiểu nổi dâng lên trong tim.
“Quân Tường…”
Phượng Tần nỉ non tên ái nhân, mỗi lần gọi đều đổi lấy một lần ra vào kịch liệt của Lạc Quân Tường.
Mỗi lần tiến thẳng vào của Lạc Quân Tường, nước ấm sẽ vô ý cùng tiến vào trong cơ thể Phượng Tần. Tuy rằng cảm giác kì quái nhưng lại làm cho Lạc Quân Tường càng thêm thuận lợi hoạt động. Bị tiểu huyệt nóng rực bao trụ lấy dục vọng của Lạc Quân Tường khiến hắn như sắp hòa tan trong cơ thể Phượng Tần.
“A…”
Thanh âm tiếng nước chảy, tiếng hét lên tới cao trào, tiếng rên rỉ yêu thương không ngừng vang vọng trong phòng tắm. Mồ hôi hai người chảy xuống hòa vào trong nước, một lần lại một lần trao nụ hôn thâm tình cùng những kích tình triền miên…
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Phượng Tần dựa vào trong lòng Lạc Quân Tường thở dốc, nghe tiếng tim đập làm mình yên tâm của ái nhân, mà Lạc Quân Tường đang giúp ‘vợ’ xoa bóp thắt lưng vì làm tình mà đau mỏi.
“Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Phượng Tần hỏi. Nếu vì làm tình cùng mình mà khiến ái nhân thoải mái hơn, Phượng Tần sẽ cảm thấy rất cao hứng. Như vậy có thể chứng tỏ được sức ảnh hưởng của mình với người.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Phượng Tần, cho dù mình có tức giận bao nhiêu cũng sẽ hóa thành hư ảo. Sức ảnh hưởng của y đối với mình đúng là không phải lớn bình thường a.
“Tần, ngươi vĩnh viễn đều có thể dập tắt được lửa trong lòng Trẫm, dù là lửa tức giận hay là lửa dục vong.”
Lạc Quân Tường xấu xa nói.
Phượng Tần giật mình nhìn hắn.
“Làm Hoàng Đế mà nói chuyện lại không đứng đắn như vậy, phải phạt ngươi.”
Nói xong, Phượng Tần ngẩng đầu khẽ cắn một cái trên vai hắn để trừng phạt.
Cắn nhẹ nhàng như vậy đối với Lạc Quân Tường mà nói căn bản không hề ngứa cũng càng không thể đau.
“Không đứng đắn vì đối tượng là ngươi. Bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế được địa vị của ngươi trong lòng Trẫm.”
Lạc Quân Tường nhớ tới lúc mình vừa mới đến Thần Hi cung có một quả cầu bay qua người.
“Tần, hôm nay các ngươi ở Thần Hi cung chơi trò gì?”
“Hôm nay?”
Phượng Tần nhớ ra.
“Chúng ta thi đá bóng. Chơi vui lắm, sau này ta sẽ dạy ngươi.”
“Đá bóng? Là thứ gì của tương lai sao?”
Phượng Tần ở trong lòng hắn gật gật đầu:
“Trong tương lai bóng đá là một trò chơi mang tính thế giới. Trong các hoạt động thể thao, ta thích nhất là nó, bây giờ ta cũng thường xuyên đá.”
“Khó trách thấy ngươi ăn nhiều như vậy nhưng dáng người vẫn còn đẹp thế.”
Bàn tay giúp y xoa bóp của Lạc Quân Tường len lén chuyển đến xoa phần bụng bằng phẳng không có nửa điểm sẹo lồi.
“Trẫm còn tưởng là công lao của Trẫm.”
Nghe ra được ý tứ của ‘công lao’ trong lời nói của Lạc Quân Tường, Phượng Tần trừng đôi mắt đẹp.
“Ngươi lại nghĩ đến những việc này.”
Ngón tay vuốt ve trên bụng của Phượng Tần ám muội vẽ những vòng tròn ở đó, Lạc Quân Tường dùng thanh âm sắc dục nói với y:
“Tần, không bằng chúng ta đến lần nữa?”
Đột nhiên một thanh âm ‘Ùng ục, Ùng ục’ truyền ra, Lạc Quân Tường nhìn ái nhân, Phượng Tần lập tức đỏ hồng mặt cúi đầu nói.
“Ta…Là bụng ta kêu.”
Vừa mới đá bóng xong lại đến màn hoạt động kịch liệt này, không đói bụng mới là lạ.
Ai, thật mất hứng! Nhưng mà ái nhân đói bụng rồi, chuyện này đối với Lạc Quân Tường so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Bọn họ chắc là đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta mặc y phục rồi ra dùng bữa thôi.”
Tác giả :
Như Băng Như Thủy