Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?
Chương 33
"... Chị gái cậu bây giờ vẫn chưa ổn à?"
"Những gì cậu thấy chưa phải là tất cả đâu."
Phù. May quá, Andymion và Lorenzo không nhìn thấy tôi.
Một tập hợp đáng ngạc nhiên đấy. Họ luôn thân thiết với nhau như nào sao? Hiệp sĩ tập sự thường hay tụ tập ở gần thần điện. Không phải họ nên làm việc đi à?
Nếu Andymion ở đây, thì khả năng cao Izek cũng ở gần đây thôi...
Chết tiệt, nếu không có Lorenzo ở đây thì tôi đã đến chào hỏi và bắt chuyện rồi.
"Vậy thì ngoan ngoãn túc trực bên giường chị ấy đi. Tại sao cậu lại bò đến đây? Cậu đang bị quản chế cơ mà."
"Im đi. Cậu sẽ ngồi yêu khi thấy chị mình nôn ra máu và suýt mất mạng à?"
"Tôi làm gì có chị gái. Mà nếu có như vậy, thì mắt tôi cũng sẽ không phán đoán được nhầm người một cách ngu xuẩn như thế đâu."
"Ha, nhầm người ấy hả?"
"Cậu có biết rằng nếu không phải nhờ cha mình thì cậu sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể chạm tới ước mơ làm Hiệp sĩ Tôn giáo nữa không?"
"Cậu nghĩ tôi nhỏ bé giống con chuột nhắt như cậu á? Cái thằng chó chết tiệt, cậu không có lòng ái quốc. Đ*t m* cậu và cả tên Giáo Hoàng hay là thứ chó chết gì đó. Mấy con lợn đấy thối nát như thế mà phương Bắc còn không dám làm gì đi à."
"Lần đầu tiên có người dám phun những lời báng bổ đó ngay sân trước của thần điện đấy. Ngừng những lời ngớ ngẩn đó lại đi. Cố gắng tập luyện để mà thoát khỏi những ảo tưởng của chính mình đi, anh bạn. Cô ấy là Công tước Phu nhân Omerta kế nhiệm đấy. Đừng có quên điều đó."
"Này, như thế thật quá..."
"Sao, cậu không biết gì à? Lần sau khi thấy con ả đó, thể nào cô ta cũng trưng cái vẻ mặt trơ trẽn của mình ra..."
Đủ rồi. Họ đã đi quá xa để tôi có thể nghe tiếp, và tôi cũng không muốn nghe thêm bất kỳ cái gì nữa.
Dã man quá. Thực sự là dã man quá. Mặt tôi làm sao chứ?
Cái thằng khốn khiếp đó rất giỏi trong việc bịa ra những lời vô lý.
Cảm nhận được da gà bắt đầu nổi lên, tôi chạm vào má mình. Tôi đã đánh giá thấp những tai tiếng về gia tộc của mình rồi. Nhưng, cậu ta có bằng chứng gì mà lại chắc chắn rằng tôi là thủ phạm?
Haa, hung thủ là ai thì tôi không biết, nhưng không đời nào mà Flaya hay bất kỳ ai khác tin lời tôi nói đâu. Buồn, buồn quá. Mặc dù đó là một lời cáo buộc sai lệch, nhưng trong thế giới này không có khái niệm về nhân quyền, và vì vậy, một thảm hoạ nhỏ cũng có vẻ rất nghiêm trọng.
Mệt mỏi thật. Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Các triệu chứng đã dần nặng hơn lúc trước. Để đề phòng có ai đó bắt gặp được, tôi chui vào giữa những bụi cây gần đó. Ngồi co cụm lại bên trong, những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên gò má tôi.
Chờ, chờ một chút thôi... Tôi nên đi đâu đây...? Liệu có nơi nào chứa chấp tôi không?
Đau quá. Tôi chưa bao giờ bị ốm đến nỗi như này. Tại sao cơ thể tôi lại đau đớn khủng khiếp thế?
Tôi lại bị chảy máu mũi một lần nữa.
Này.
Tại sao ngài lại dịu dàng với em như thế?
Tại sao ngài lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ đó?
Tại sao ngài lại mệt mỏi mỗi lúc nhìn thấy em cười?
Tại sao ngài lại làm như vậy khi nhìn thấy vết sẹo của em?
Tại sao ngài không bỏ em lại?
Tại sao ngài lại cằn nhằn rằng em quá gầy và bắt chúng ta phải dùng bữa cùng nhau?
Tại sao ngài lại nổi giận khi em mắc bệnh?
Ngài không nên làm những điều đó. Nếu ngài không hành xử như vậy, em đã chẳng ngu ngốc mà tự mình gieo hy vọng. Giá như ngài không tử tế với em như thế.
Tại sao ngài lại khiến em ôm những hy vọng hão huyền như vậy?
Tại sao ngài lại lừa dối em rằng ngài khác với tất cả những người em đã từng gặp như thế?...
Po, po, po, po...
Âm thanh quen thuộc lọt vào tai tôi khiến tôi chú ý ngay cả khi ý thức đang dần mơ hồ. Tiếng này... Không thể nào.
"Po, po, po,..."
"... Popo à?"
"Po, po."
"Popo ơi!"
Popo! Chị chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được bé ở nơi đây! Chị đã rất nhớ bé!
Thật sự là Popo này. Cái miệng khổng lồ với hàm răng cá sấu và thân hình mũm mĩm như thỏ lai chim cánh cụt tiến lại phía tôi một cách phấn khích. Ôi, có vẻ em ấy hơi khác với trước đây.
"Po, po?"
"Popo, bé làm gì ở đây vậy? Nơi này gần thần điện lắm. Sẽ nguy hiểm lắm đó."
"Po, po, po."
"Bé đến tìm chị sao?"
Popo lắc lư cơ thể khổng lồ từ trước ra sau.
Thằng bé này... Nước giọt lệ cảm động tuôn ra. Và cả máu mũi nữa, chết tiệt.
"Popo, chị ốm rồi, nhưng chẳng ai biết điều đó cả."
"Po?"
"Nhưng chị rất vui vì được gặp bé."
Tôi mỉm cười đầy bất lực, Popo chăm chăm nhìn tôi một lúc bằng đôi mắt xanh lục lấp lánh và giang tay ra ngay sau đó.
Gì vậy?
"Popo, bé dẫn chị đi theo với nhé?"
"Po, po."
"Xem nào, nếu chị biến mất rồi, thì cũng chẳng ai quan tâm đâu mà..."
"Po?"
"Bé biết đấy, chị thà sống một cuộc đời ẩn dật với các bé..."
Tôi mất đi ý thức. Cơ thể tôi gục xuống mà không cảm nhận được chút trọng lực nào. Vòng tay của Popo ôm chặt lấy tôi, tuy trơn trượt, nhưng vẫn ấm áp và sạch sẽ.
______________________________________________________________________
"Nhìn đi."
"Ngài lấy chiếc gương này ở đâu ra..."
"Đó không phải là vấn đề. Cái tên ngu ngốc làm việc quá sức. Ngài không thấy bây giờ mình trông xấu đau xấu đớn như nào à? Không nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu của mình sao? Nếu có lương tâm thì vui lòng phòng nghỉ ngơi một chút đi chứ?"
Rắc!
Chiếc gương yếu ớt đã vỡ vụn ngay sau khi bị ném xuống sàn. Ivan tặc lưỡi.
"Tên chó chết vô lương tâm cứ làm ta phải lo lắng!"
"Ta có khiến ngài lo cho đâu."
"Đó là điều bình thường khi phiền muộn về một người nào đó chạy đôn chạy đáo với đôi mắt mở suốt 79 tiếng. Thôi, sao cũng được, ngài chỉ đang làm mọi người chú ý đến mình."
79 tiếng? Izek ngừng cau mày. Bảo sao đầu anh lại đau như búa bổ.
"Lâu như vậy rồi à."
"Sao chứ? Tự dưng thấy buồn ngủ à?"
"Không hẳn, ta thấy hơi đau đầu."
"Ta không quan tâm đến lúc ngài sẽ bất ngờ ngã xuống trong quá trình điều tra đâu. Ta đã cảnh báo ngài rồi."
Đối với các Hiệp sĩ, ngủ ít hơn một chút không thành vấn đề gì. Trong những ngày Izek còn là Hiệp sĩ tập sự, anh đã từng thức trắng suốt 5 đêm. Anh chẳng thể hiểu nổi vì sao cái tên khốn vào sinh ra tử với mình lại mắng anh như thế.
"Là người giời hay sao? Việc này là ngoài thẩm quyền của chúng ta rồi, để cho lực lượng an ninh thành phố lo đi. Họ giỏi hơn chúng ta về khoản lần ra dấu vết của kẻ bị truy nã đấy. Như Ellen đã giải thích thì ta đã phác thảo một bản..."
"Hắn ta thực sự đã bốc hơi rồi à?"
"Gì? Ý ngài là sao?" Izek liến nhìn lại con hẻm vừa tối vừa hẹp mà anh đi qua, thay vì giải thích.
Chính bản thân anh còn không hiểu được mình muốn nói điều gì.
"Ngài nghĩ ta đang làm điều này vì không biết tâm trạng của ngài như nào à? Ta biết ngài đang bực vì Flaya đã lâm vào tình trạng nguy hiểm, nhưng nếu ngài biết chúng ta đang thông qua những hội nhóm bất hợp pháp để..."
"Ta không bực chuyện đấy."
"Ngài đang nói gì thế? Thế, tại sao ngài lại thành ra thế chó này?"
Đáng lẽ anh không nên nghe đoạn 79 tiếng. Giờ thì anh đang đau đầu.
Izek nhìn chằm chằm vào đàn chuột đang lội qua rãnh, nhấn nhấn thái dương nhói lên của mình. Khuôn mặt của Flaya xuất hiện trong tâm trí anh. Khoảnh khắc cô ấy vừa trở về từ ngưỡng cửa của tử thần.
Nước da trắng bệch, ốm yếu của cô ấy.
Khuôn mặt tươi cười của cô ấy.
Giọng nói của cô ấy khi cô bảo cô rất hạnh phúc vì Izek đã là người đầu tiên chạy về phía cô.
Anh không hiểu được thứ gì đã làm cô ấy hạnh phúc như vậy.
Dù sao thì, anh chẳng thể đưa ra câu trả lời thật nhất với lòng mình.
Thành thật về người đầu tiên làm anh ấy lao đến vì cảm nhận được ma thuật trong máu của Flaya.
(Chel: Cho những ai không hiểu, trong trường hợp này thì người đầu tiên Izek nghĩ đến là Ruby. Izek chạy đến cứu Ruby đó mọi người ơi.)
"Ta không biết."
"Nếu ngài không biết thì ai biết?"
"...."
"Haa, đồ khốn tẻ nhạt. Ngài bực vì vợ mình à?"
Vợ. Vợ.
IIzek nhắm nghiền mắt lại và lắc đầu. Hình ảnh cuối cùng của cô ấy cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí anh.
Lần cuối cùng đó, anh nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của cô. Đôi mắt xanh của Rudbeckia, ánh sáng trong đôi mắt đó giảm dần, run rẩy vì sợ hãi như một chú mèo con trước hành động thô bạo của anh.
Có vẻ như cô ấy chẳng nhận thức được điều đó, nhưng đôi mắt xanh nhạt của cô luôn cẩn thận quan sát mọi thứ trước khi quyết định làm gì đó tiếp theo.
Và Izek chưa bao giờ phải để ý đến hành động của mình trong suốt cả cuộc đời của anh.
Kể cả khi anh đứng trước mặt Quốc vương.
Nếu đổi lại là anh, thì sẽ thật mệt mỏi nếu cứ phải tỉ mỉ đến từng cử chỉ của mình khi đối mặt với bất kỳ ai.
Vậy nên, anh không thể nhún nhường, ngay cả khi điều đó là vô lễ.
Thế nhưng, những con ma thú bị triệu hồi bằng đá ma thuật nguy hiểm gấp hàng chục lần bình thường.
Ngay cả sự đe doạ của ngọn lửa và thánh thần cũng chẳng thể chế ngự nổi.
Nếu như hôm đó có mười nghìn con ma thú vượt qua các bức tường của thần điện, và máu của Flaya tung ra khắp nơi...
Anh nghĩ cô sẽ hiểu thôi. Cô sẽ hiểu sau khi nghe anh giải thích toàn bộ mọi chuyện. Hành động thô bạo của anh hôm đó và cái đẩy ngã đó là điều tất yếu mà anh không thể tránh được.
Nhưng, tại sao ánh mắt tối đen và vô hồn của cô lại khiến anh để tâm đến thế?
"Điều này thật vô nghĩa."
"Cuối cùng thì ngài cũng nhận ra điều đó rồi à? Ngài tỉnh táo lại chưa? Ôi, thôi nào, sau đó..."
"Có lẽ bây giờ, thi thể hắn ta đã thối rữa trong hầm rượu rồi."
"Thần điện cũng đã nghi ngờ về điều này, nhưng ta đồng ý với ngài. Sự xuất hiện của đá ma thuật và việc một gia nhân biến mất một cách đột ngột như này... là rất bất thường. Nhân tiên, Izek à."
"Sao?"
"Ai cũng biết trong số các linh mục đó, có kẻ đang liếm chân Giáo Hoàng đấy. Ngài không phải là người duy nhất nghi ngờ đâu. Mọi người đang chĩa dùi mũi vào bên vợ của ngài, có thể họ đã đứng sau vụ này, vì vậy..."
"Quá vô lý khi nhà vợ ta sử dụng đá ma thuật để đầu độc ai đó ở đây và khiến giọt máu của họ rơi vào nguy hiểm."
"Theo như những gì ta nghĩ, thì đó là sự thật... Có vẻ như vợ ngài không nằm trong diện tình nghi đâu?"
"Câu hỏi kỳ lạ thế. Rõ ràng là không phải ngay từ đầu rồi."
Sự nhạy bén trong hiểu biết vấn đề của anh có phần khác hẳn với Ivan.