Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 51: Phế truất, huỷ họ
Quỳ ở một bên, Trác Thiếu Kình không rõ trong lòng mình lúc này ra sao. Người mẫu phi luôn luôn lạnh nhạt với y lúc này lại vì y mà cầu tình.
Khang tần tên thật là An Cát Nhĩ Ba Lạp Địch, là nữ tử dị tộc được Vương tộc đem đi cống nạp cho Hoàng đế khi ông vừa lên ngôi. Bà vốn không thích bị quản chế, không thích y phục của Trác thị hoàng triều, cũng không thích luôn cả Hoàng đế Sùng Kha.
Kể cả khi Trác Thiếu Kình được sinh ra, tuy bà vốn được quyền nuôi y bên mình, nhưng lại nhẫn tâm giao hài tử còn đỏ hỏn của mình cho Hiệt Phương điện- nơi nuôi dưỡng hoàng tử công chúa vốn không có mẫu phi hoặc mẫu phi không đủ quyền lực. Cứ thế mười năm, cho đến khi Trác Thiếu Kình lớn rồi, mới được Khang tần đón về cung của mình.
Dẫu là cốt nhục tình thâm, nhưng quan hệ của Khang tần cùng Trác Thiếu Kình lại thuỷ hoả bất dung, không ai vừa mắt ai. Trác Thiếu Kình hận bà vì bà bỏ rơi y, Khang tần lại vô tâm với y vì y là hài tử của Hoàng đế- người mà bà không yêu.
An Cát Nhĩ tộc là tộc người đầy cao quý. Họ sống theo quy chuẩn một phu một thê, và nhất định chỉ thành thân khi yêu nhau. Bà vốn là cháu gái của Vương tộc, nhưng lại vì sinh mạng của An Cát Nhĩ tộc nhân mà phải từ bỏ tình yêu, tiến vào làm nữ nhân chốn tam cung lục viện. Nếu không có hàng trăm sinh mạng người An Cát Nhĩ trên vai, bà cần gì phải chung đụng cùng với người nam nhân mà bà cho là “bẩn” nhất thế giới này.
Có câu “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về”. Chính vì thế Khang tần nhịn không được mới không thích Trác Thiếu Kình.
Vốn cứ nghĩ mẫu phi cứ thế sẽ bỏ mặc y, nào ngờ bà lúc này lại xuất hiện, lại vì y mà quỳ rạp, khấu đầu với Sùng Kha đế. Trác Thiếu Kình lần đầu tiên cảm thấy, y thật sự nhìn không rõ con người của mẫu phi mình.
Sùng Kha đế ngồi trên ghế dài, im lặng nhìn Khang tần không ngừng dập đầu bên dưới. Thanh âm cái trán va chạm với nền gạch vang lên đầy ghê rợn, “bang bang bang” từng chút bên lỗ tai của ông.
Ông quả thật hơi ngạc nhiên. Khang tần luôn luôn lãnh diễm cao quý này có lúc lại phải nhịn nhục cúi đầu trước ông ư? Xem ra, phân lượng của Trác Thiếu Kình trong lòng nàng ấy quả nhiên không giống những gì biểu hiện ra.
Đợi khi cái trán của Khang tần đã rướm máu, Trác Thiếu Kình vốn nhàn nhạt đã bắt đầu có phần nóng nảy, Sùng Kha đế mới lên tiếng:
“Thôi được rồi, Khang tần nàng dừng lại đi. Trẫm đáp ứng ngươi, tha cho Trác Thiếu Kình một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trác Thiếu Kình bôi nhọ thanh danh hoàng thất, vũ nhục vương quyền, nay tịch thu phong hào, xóa tên khỏi hoàng thất, biếm làm thứ dân, nghiêm cấm cả đời không được bước vào Đế thành một bước”.
Trác Thiếu Kình như bị sét đánh, không màng đau đớn ngồi phịch xuống, thẩn thờ nhìn Sùng Kha đế. Khang tần ngẩn người một chút rồi mau chóng quỳ rạp hành lễ, trong đôi mắt màu lục ánh lên nét tang thương khó tả:
“Tạ ân điển của bệ hạ”.
Sùng Kha đế không thèm nhìn hai người một cái, khẩu dụ xong liền phất tay áo ra khỏi Dưỡng Tâm điện, hướng đến Khải Hinh cung- cung điện của Hinh Đức phi đã qua đời.
Trong hoàng cung Trác Thiếu Kình như chết lặng, thì ở Trầm quốc công phủ Trầm Ánh Nguyệt cũng chẳng hơn kém gì.
Trầm Tường vốn là người chú trọng mặt mũi, thanh danh. Là người kiêu căng ngạo mạn, vảy ngược là Trầm gia và thanh danh của Trầm gia. Chỉ cần chạm vào một trong hai điều đó, trong mắt ông người đó chắc chắn sẽ chết.
Mấy ngày nay trên triều bị nhiều người lời ra tiếng vào cười chê, Trầm Tường đã sớm nhịn đủ. Hôm nay vừa bãi triều về đến phủ, ông liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà triệu tập mọi người đến chính viện Trầm phủ.
Trên ghế chủ vị, Trầm Tường cùng Tô Tịch mỗi người một bên ngồi xuống. Chỗ ngồi bên dưới tay Tô Tịch, là Trầm Thư Kính cùng Triệu Mộ Như. Trầm Ngôn vẫn còn ở doanh trại huấn luyện binh lính, chưa trở về. Còn chỗ ngồi bên dưới tay Trầm Tường lần lượt là Trầm Ánh Cầm, Lạc thị, Trầm Bách, cùng Dung thị.
Trầm Ánh Nguyệt bị Trầm Nhất cho người đưa vào. Y phục trên người đã sớm rối tung, tóc thì nghiêng ngả, phục sức xộc xệch, khiến Trầm Tường càng nhìn càng ngứa mắt. Ông một chưởng chụp lấy tay vịnh ghế ngồi, quát to:
“Trầm Ánh Nguyệt ngươi tiện nữ nhân, còn không mau quỳ xuống”.
Trầm Ánh Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Trầm Tường, bắt gặp ánh mắt loé lên sát khí của ông, cổ nhanh chóng rụt lại.
“Thân là nữ tử Trầm gia, không thể mang vinh quang về cho gia tộc như Kính nhi thì yên ổn như Cầm nhi cũng tốt, hà cớ gì ngươi lại bôi nhọ thanh danh của Trầm gia ta?”, Trầm Tường một ngụm liền định ra tội của Trầm Ánh Nguyệt, giọng nói đanh thép rõ ràng.
Mang lại vinh quang cho gia tộc như Kính nhi? Trầm Thư Kính đáy mắt âm trầm, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh. Thật biết điều a. Trong lúc xử phạt còn không quên vuốt mông ngựa*.
Sắc mặt Trầm Ánh Nguyệt hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng thì Dung thị đã lên tiếng thay:
“Quốc công gia, xin người giơ cao đánh khẽ. Nguyệt nhi nhất định là bị người hãm hại. Bấy lâu nay nó vẫn luôn ngoan ngoãn, lần này làm sao lại cùng Tịnh vương nháo ra chuyện lớn như thế. Có khi thật sự là vì Tịnh vương thích nam nhân lại ngại miệng đời, mới để cho Nguyệt nhi làm lá chắn mà thôi a”.
“Ngươi câm miệng cho bản quốc công. Lời nghịch thiên như thế này vào đến tai thiên tử, ngươi là tính mang đầu cả Trầm gia đi đền tội sao? Dung Uyển Oánh, não ngươi có còn ở đó hay không? Nữ nhi ngươi luôn thông minh tuyệt tác, làm sao có thể mắc phải cái bẫy của Tịnh vương? Nếu vậy chỉ có thể là do nàng bày ra thôi”, Trầm Tường đứng phắt dậy, trực tiếp không kiêng dè cho Dung thị một cái tát thật mạnh, lại nói tiếp:
“Vả lại, khi ấy Kính nhi cũng ở đó. Nếu Tịnh vương muốn tìm người thế thân, thì Kính nhi không phải là lựa chọn tốt hơn Trầm Ánh Nguyệt sao? Tịnh vương hà cớ gì không đặt bẫy Kính nhi mà lại đặt bẫy ngươi- một thứ nữ không quyền không thế? Thế nên, chỉ có thể là thủ đoạn ti tiện của mẫu tử các ngươi”.
Nghe lời nói của Trầm Tường, nháy mắt sắc mặt Tô Tịch, Triệu Mộ Như liền biến đen. Trầm Thư Kính miết vành tách trà trong tay, trong lòng nghĩ, lão già này không gọi tên nàng thì bị ngứa da có phải hay không?
Trầm Ánh Nguyệt lúc này nóng nảy như là chó cùng rứt giậu, nàng ta biết nếu không nói rõ ràng, Trầm Tường nhất định sẽ khiến cho nàng ra vạn kiếp bất phục. Nhưng là tình huống khi ấy quả thật mơ mơ hồ hồ, nàng ta là người trong cuộc còn không rõ, làm sao giải thích với người khác đây?
Bị nam nhân mình yêu không thương hoa tiếc ngọc ném cho một cái tát, Dung thị sớm đã đau đến ngất đi. Trên mặt nóng rát, trong lòng càng đau hơn.
Trầm Tường vốn không màng Trầm Ánh Nguyệt, giờ lại thấy nàng nói không ra lời, cứ thế ấp úng quỳ nơi đó. Lửa giận trong lòng càng thêm ngút trời, Trầm Tường nói như chém đinh chặt sắt, thanh âm vang dội:
“Mọi người nghe cho kĩ. Trầm Ánh Nguyệt xuất thân ti tiện, đầu óc cũng ti tiện theo. Đã bôi bác thanh danh Trầm gia, lại còn không biết hối cải. Bản quốc công quyết định trục xuất nàng ta ra khỏi Trầm gia, Trầm phủ từ nay liền không có Tứ tiểu thư. Trầm Nhất, cho người ném nàng ta ra ngoài, để nàng ta tự sinh tự diệt, từ nay không cho phép bước vào Trầm phủ nửa bước. Dung di nương không biết dạy con, trực tiếp xuống làm thông phòng, đóng cửa viện mà tĩnh tâm hối cãi”.
Chỉ một việc nhỏ, cứ thế đóng sầm cánh cửa tương lai của Trầm Ánh Nguyệt cùng Trác Thiếu Kình. Nếu hai người biết vì mình hãm hại Trầm Thư Kính nên mới bị trả đũa, không biết sắc mặt sẽ cở nào đặc sắc.
—Chú thích—
*Vuốt mông ngựa: nịnh nọt.
Khang tần tên thật là An Cát Nhĩ Ba Lạp Địch, là nữ tử dị tộc được Vương tộc đem đi cống nạp cho Hoàng đế khi ông vừa lên ngôi. Bà vốn không thích bị quản chế, không thích y phục của Trác thị hoàng triều, cũng không thích luôn cả Hoàng đế Sùng Kha.
Kể cả khi Trác Thiếu Kình được sinh ra, tuy bà vốn được quyền nuôi y bên mình, nhưng lại nhẫn tâm giao hài tử còn đỏ hỏn của mình cho Hiệt Phương điện- nơi nuôi dưỡng hoàng tử công chúa vốn không có mẫu phi hoặc mẫu phi không đủ quyền lực. Cứ thế mười năm, cho đến khi Trác Thiếu Kình lớn rồi, mới được Khang tần đón về cung của mình.
Dẫu là cốt nhục tình thâm, nhưng quan hệ của Khang tần cùng Trác Thiếu Kình lại thuỷ hoả bất dung, không ai vừa mắt ai. Trác Thiếu Kình hận bà vì bà bỏ rơi y, Khang tần lại vô tâm với y vì y là hài tử của Hoàng đế- người mà bà không yêu.
An Cát Nhĩ tộc là tộc người đầy cao quý. Họ sống theo quy chuẩn một phu một thê, và nhất định chỉ thành thân khi yêu nhau. Bà vốn là cháu gái của Vương tộc, nhưng lại vì sinh mạng của An Cát Nhĩ tộc nhân mà phải từ bỏ tình yêu, tiến vào làm nữ nhân chốn tam cung lục viện. Nếu không có hàng trăm sinh mạng người An Cát Nhĩ trên vai, bà cần gì phải chung đụng cùng với người nam nhân mà bà cho là “bẩn” nhất thế giới này.
Có câu “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về”. Chính vì thế Khang tần nhịn không được mới không thích Trác Thiếu Kình.
Vốn cứ nghĩ mẫu phi cứ thế sẽ bỏ mặc y, nào ngờ bà lúc này lại xuất hiện, lại vì y mà quỳ rạp, khấu đầu với Sùng Kha đế. Trác Thiếu Kình lần đầu tiên cảm thấy, y thật sự nhìn không rõ con người của mẫu phi mình.
Sùng Kha đế ngồi trên ghế dài, im lặng nhìn Khang tần không ngừng dập đầu bên dưới. Thanh âm cái trán va chạm với nền gạch vang lên đầy ghê rợn, “bang bang bang” từng chút bên lỗ tai của ông.
Ông quả thật hơi ngạc nhiên. Khang tần luôn luôn lãnh diễm cao quý này có lúc lại phải nhịn nhục cúi đầu trước ông ư? Xem ra, phân lượng của Trác Thiếu Kình trong lòng nàng ấy quả nhiên không giống những gì biểu hiện ra.
Đợi khi cái trán của Khang tần đã rướm máu, Trác Thiếu Kình vốn nhàn nhạt đã bắt đầu có phần nóng nảy, Sùng Kha đế mới lên tiếng:
“Thôi được rồi, Khang tần nàng dừng lại đi. Trẫm đáp ứng ngươi, tha cho Trác Thiếu Kình một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trác Thiếu Kình bôi nhọ thanh danh hoàng thất, vũ nhục vương quyền, nay tịch thu phong hào, xóa tên khỏi hoàng thất, biếm làm thứ dân, nghiêm cấm cả đời không được bước vào Đế thành một bước”.
Trác Thiếu Kình như bị sét đánh, không màng đau đớn ngồi phịch xuống, thẩn thờ nhìn Sùng Kha đế. Khang tần ngẩn người một chút rồi mau chóng quỳ rạp hành lễ, trong đôi mắt màu lục ánh lên nét tang thương khó tả:
“Tạ ân điển của bệ hạ”.
Sùng Kha đế không thèm nhìn hai người một cái, khẩu dụ xong liền phất tay áo ra khỏi Dưỡng Tâm điện, hướng đến Khải Hinh cung- cung điện của Hinh Đức phi đã qua đời.
Trong hoàng cung Trác Thiếu Kình như chết lặng, thì ở Trầm quốc công phủ Trầm Ánh Nguyệt cũng chẳng hơn kém gì.
Trầm Tường vốn là người chú trọng mặt mũi, thanh danh. Là người kiêu căng ngạo mạn, vảy ngược là Trầm gia và thanh danh của Trầm gia. Chỉ cần chạm vào một trong hai điều đó, trong mắt ông người đó chắc chắn sẽ chết.
Mấy ngày nay trên triều bị nhiều người lời ra tiếng vào cười chê, Trầm Tường đã sớm nhịn đủ. Hôm nay vừa bãi triều về đến phủ, ông liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà triệu tập mọi người đến chính viện Trầm phủ.
Trên ghế chủ vị, Trầm Tường cùng Tô Tịch mỗi người một bên ngồi xuống. Chỗ ngồi bên dưới tay Tô Tịch, là Trầm Thư Kính cùng Triệu Mộ Như. Trầm Ngôn vẫn còn ở doanh trại huấn luyện binh lính, chưa trở về. Còn chỗ ngồi bên dưới tay Trầm Tường lần lượt là Trầm Ánh Cầm, Lạc thị, Trầm Bách, cùng Dung thị.
Trầm Ánh Nguyệt bị Trầm Nhất cho người đưa vào. Y phục trên người đã sớm rối tung, tóc thì nghiêng ngả, phục sức xộc xệch, khiến Trầm Tường càng nhìn càng ngứa mắt. Ông một chưởng chụp lấy tay vịnh ghế ngồi, quát to:
“Trầm Ánh Nguyệt ngươi tiện nữ nhân, còn không mau quỳ xuống”.
Trầm Ánh Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Trầm Tường, bắt gặp ánh mắt loé lên sát khí của ông, cổ nhanh chóng rụt lại.
“Thân là nữ tử Trầm gia, không thể mang vinh quang về cho gia tộc như Kính nhi thì yên ổn như Cầm nhi cũng tốt, hà cớ gì ngươi lại bôi nhọ thanh danh của Trầm gia ta?”, Trầm Tường một ngụm liền định ra tội của Trầm Ánh Nguyệt, giọng nói đanh thép rõ ràng.
Mang lại vinh quang cho gia tộc như Kính nhi? Trầm Thư Kính đáy mắt âm trầm, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh. Thật biết điều a. Trong lúc xử phạt còn không quên vuốt mông ngựa*.
Sắc mặt Trầm Ánh Nguyệt hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng thì Dung thị đã lên tiếng thay:
“Quốc công gia, xin người giơ cao đánh khẽ. Nguyệt nhi nhất định là bị người hãm hại. Bấy lâu nay nó vẫn luôn ngoan ngoãn, lần này làm sao lại cùng Tịnh vương nháo ra chuyện lớn như thế. Có khi thật sự là vì Tịnh vương thích nam nhân lại ngại miệng đời, mới để cho Nguyệt nhi làm lá chắn mà thôi a”.
“Ngươi câm miệng cho bản quốc công. Lời nghịch thiên như thế này vào đến tai thiên tử, ngươi là tính mang đầu cả Trầm gia đi đền tội sao? Dung Uyển Oánh, não ngươi có còn ở đó hay không? Nữ nhi ngươi luôn thông minh tuyệt tác, làm sao có thể mắc phải cái bẫy của Tịnh vương? Nếu vậy chỉ có thể là do nàng bày ra thôi”, Trầm Tường đứng phắt dậy, trực tiếp không kiêng dè cho Dung thị một cái tát thật mạnh, lại nói tiếp:
“Vả lại, khi ấy Kính nhi cũng ở đó. Nếu Tịnh vương muốn tìm người thế thân, thì Kính nhi không phải là lựa chọn tốt hơn Trầm Ánh Nguyệt sao? Tịnh vương hà cớ gì không đặt bẫy Kính nhi mà lại đặt bẫy ngươi- một thứ nữ không quyền không thế? Thế nên, chỉ có thể là thủ đoạn ti tiện của mẫu tử các ngươi”.
Nghe lời nói của Trầm Tường, nháy mắt sắc mặt Tô Tịch, Triệu Mộ Như liền biến đen. Trầm Thư Kính miết vành tách trà trong tay, trong lòng nghĩ, lão già này không gọi tên nàng thì bị ngứa da có phải hay không?
Trầm Ánh Nguyệt lúc này nóng nảy như là chó cùng rứt giậu, nàng ta biết nếu không nói rõ ràng, Trầm Tường nhất định sẽ khiến cho nàng ra vạn kiếp bất phục. Nhưng là tình huống khi ấy quả thật mơ mơ hồ hồ, nàng ta là người trong cuộc còn không rõ, làm sao giải thích với người khác đây?
Bị nam nhân mình yêu không thương hoa tiếc ngọc ném cho một cái tát, Dung thị sớm đã đau đến ngất đi. Trên mặt nóng rát, trong lòng càng đau hơn.
Trầm Tường vốn không màng Trầm Ánh Nguyệt, giờ lại thấy nàng nói không ra lời, cứ thế ấp úng quỳ nơi đó. Lửa giận trong lòng càng thêm ngút trời, Trầm Tường nói như chém đinh chặt sắt, thanh âm vang dội:
“Mọi người nghe cho kĩ. Trầm Ánh Nguyệt xuất thân ti tiện, đầu óc cũng ti tiện theo. Đã bôi bác thanh danh Trầm gia, lại còn không biết hối cải. Bản quốc công quyết định trục xuất nàng ta ra khỏi Trầm gia, Trầm phủ từ nay liền không có Tứ tiểu thư. Trầm Nhất, cho người ném nàng ta ra ngoài, để nàng ta tự sinh tự diệt, từ nay không cho phép bước vào Trầm phủ nửa bước. Dung di nương không biết dạy con, trực tiếp xuống làm thông phòng, đóng cửa viện mà tĩnh tâm hối cãi”.
Chỉ một việc nhỏ, cứ thế đóng sầm cánh cửa tương lai của Trầm Ánh Nguyệt cùng Trác Thiếu Kình. Nếu hai người biết vì mình hãm hại Trầm Thư Kính nên mới bị trả đũa, không biết sắc mặt sẽ cở nào đặc sắc.
—Chú thích—
*Vuốt mông ngựa: nịnh nọt.
Tác giả :
JFang