Phương Nam Có Cây Cao
Chương 15: Người phụ nữ mất ngủ
Nam Kiều dõi mắt nhìn lên cửa sổ chỗ Thời Việt đứng.
Đó là một tiểu khu hạng sang, Nam Kiều đợi một hồi mới theo một bác gái trà trộn đi vào, bước vô trước một căn nhà lầu. May thay bộ dáng Nam Kiều trông có vẻ thuần lương, giữa đường gặp phải bảo vệ, bảo vệ hoài nghi nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn bỏ qua cô.
Nam Kiều đứng trước cửa nhà Thời Việt, chìa tay về phía Thời Việt đang mở cửa: “Trả lại tôi”.
Lúc nãy nhìn lên thấy Thời Việt vẫn mặc đồ thoải mái ở nhà, còn bây giờ đã quần áo nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, phẳng phiu, mang cảm giác nghiêm nghị khó gần. Anh còn đang cài nút tay áo, rõ ràng là vừa mới mặc vào, bộ dáng như đang sắp ra ngoài.
Anh nghiêng người: “Tự mình vào cầm đi”.
Nơi ở của Thời Việt khá đơn giản, ánh chiều tà chiếu lên sàn nhà không nhiễm một hạt bụi như dát một tầng vàng. Ba con chó khoan thai nằm sấp trên ban công.
Nam Kiều nhíu mày, cởi giày và vớ, bước vào trong.
Thời Việt nhìn đôi bàn chân trắng nõn và cặp chân dài của cô. Gió Bắc Kinh mùa xuân thổi vào làn tóc có chút rối, xõa lên chiếc áo sơ mi trắng rộng, như ẩn như hiện vẽ ra đường dáng cơ thể. Lá cờ nhỏ ở hông chuyển động theo từng bước đi của cô.
Cài nút tay áo phải, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Hoạt động tập thể của công ty Nam tiểu thư sao tôi lại tham gia?”
Nam Kiều không giấu giếm, thẳng thắn nói cho anh biết: “Thường Kiếm Hùng, anh ta chính là người bạn kia của tôi, muốn làm quen với anh”.
“Vậy sao”, Thời Việt chỉnh lại ống tay áo, lãnh đạm nói: “Có vết xe đổ của hai vị kia, sao tôi lại cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn Yến nhỉ?”
Nam Kiều im lặng không nói. Thời Việt nói không sai. Dẫu cô có thẳng tính, không tâm cơ, cũng có thể nhìn ra được Thường Kiếm Hùng muốn dạy cho Thời Việt một bài học.
Thường Kiếm Hùng được huấn luyện quân sự đặc biệt, cái loại thực chiến này đối với anh cũng chỉ là dành cho trẻ em, dẫu cho Thời Việt có bản lĩnh lăn lộn trong giang hồ, thì ở nơi đó, chỉ e cũng phải để mặc anh làm thịt.
Nhưng có ứng chiến hay không, quyền quyết định nằm trên người Thời Việt, cô không muốn vượt quá bổn phận, nếu không đã sớm giúp Thời Việt từ chối rồi.
Nam Kiều nói: “Tôi hỏi ý anh thôi, không đi cũng không sao”.
“Đi chứ”, Thời Việt thờ ơ nói, “Thời Việt tôi đây rất không thích phụ ý tốt của người khác”.
Nam Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Thời Việt”.
“Ừ?”
“Anh biết Thường Kiếm Hùng đã từng đi lính”.
“Ừ?”, Thời Việt vẫn một bộ dáng chẳng quan tâm.
Nam Kiều nhíu mày nói: “Anh cẩn thận một chút”.
Thời Việt nhìn cô, khuôn mặt ngập ý cười.
“Nam tiểu thư tự mình đến cửa thăm hỏi, là vì đặc biệt muốn nhắc nhở tôi sao?”
Nam Kiều nghĩ thầm, nói cái gì đấy? Nếu không phải anh lấy mất máy bay của tôi, tôi cần gì phải đến đây?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, cô không hề mong muốn lần nữa thấy tình huống như ở Thanh Tỉnh Mộng Cảnh. Cho nên dẫu hôm nay không nói, cô vẫn sẽ tìm một thời điểm khác, nhắc nhở Thời Việt cẩn thận Thường Kiếm Hùng.
Nhưng Thời Việt là người như vậy, rõ ràng biết nước lũ tràn về lại ngồi đẻ trứng ở ổ, chuyện như thế không thể nào chấp nhận được.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh ở bên ngoài cũng có chút tiếng tăm, nhìn thủ đoạn hôm ấy ở gara của anh, xem ra là tôi lo thừa rồi”.
Thời Việt nghe được hai chữ “bên ngoài”, sắc mặt rõ ràng có biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
Anh nhìn lên chiếc đồng hồ gắn trên tường, lãnh đạm nói: “Xem ra Nam tiểu thư đã cho người điều tra quá khứ của tôi rồi”.
Có nhiều thứ chỉ cần hiểu là được không cần phải nói ra.
Nam Kiều nói: “Anh là cổ đông thứ hai của công ty tôi, tôi buộc phải hiểu rõ bối cảnh. Hơn nữa, anh đối với sự điều tra của tôi, chỉ e đã sớm biết rồi”.
Cô không muốn ở lâu trong nhà Thời Việt, cầm lấy máy bay, bước ra phía cửa.
Thời Việt vốn đang đứng dựa vào cửa, thoáng nghiêng thân, ép Nam Kiều lên tường.
Khuôn mặt của anh và Nam Kiều gần trong gang tấc, anh cúi đầu cười, hỏi: “Nếu như… Thường Kiếm Hùng thật sự muốn đánh với tôi một trận, em hy vọng tôi thắng hay thua?”
Lần này, Thời Việt không gọi cô là “Nam tiểu thư”, mà dùng “em”, vô hình chung lại rất thân mật, tựa như ai cũng bỏ ngoài tai, chỉ có cô, trong mắt anh chỉ có cô. Anh nghiêng người, khắp nơi đều là hơi thở riêng biệt của anh, Nam Kiều chỉ cảm thấy có một loại mạnh mẽ khó thể nào chống cự được bủa vây quanh mình, như nam châm, như ma pháp, cô dẫu có cánh cũng không bay được.
Nam Kiều kháng cự. Cô lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thắng hay thua, đâu liên quan gì đến tôi?”
Thời Việt cầm một tay Nam Kiều, đặt lên ngực cô, trầm giọng nói: “Nói lời trong lòng”.
Nam Kiều thờ ơ quay mặt đi không nghe theo.
Thời Việt híp mắt, mỗi một thần sắc trên mặt đều bén nhạy như hồ ly. Là thăm dò, hơn cả là xác nhận, con mắt dần hiện rõ tự tin.
Anh khẽ nói: “Khẩu thị tâm phi”.
Nói trúng tim đen, đâm thẳng vào xương tủy Nam Kiều. Nam Kiều khẽ run người, anh cúi đầu xuống hôn cô.
Đôi môi lạnh lẽo của anh áp xuống môi cô, như chuồn chuồn đạp nước. Nam Kiều nghĩ anh sẽ rời ra, nhưng tiếp theo đó lại là nụ hôn liên tiếp không cách nào kháng cự được.
Anh nghiền đôi môi mỏng của cô, bắt cô phải hé miệng, tiếp nhận sự xâm phạm của anh. Ngay khi Nam Kiều nghĩ rằng anh sẽ dùng lực thì anh chỉ nhẹ chạm vào đầu lưỡi cô, đôi môi hé ra rồi lại cắn môi cô.
Nụ hôn mạnh mẽ mà ôn nhu, hơi thở mát lạnh chỉ thuộc riêng về anh mạnh mẽ xâm chiếm mọi cảm quan của cô. Nam Kiều biết nụ hôn này không giống với nụ hôn lúc Chu Nhiên hôn cô.
Mang đậm tính chinh phục.
Hai người cũng không ý loạn tình mê. Thời Việt hơi rời Nam Kiều, lúc buông tay ra, Nam Kiều liền tát anh một bạt tai.
Thời Việt giữ lấy tay cô trên không trung.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, con ngươi lạnh lùng trong suốt.
Thời Việt nói: “Nhớ kỹ, đây là thật”.
Nam Kiều xoay người rời đi.
Thời Việt ở sau lưng nói: “Sáng ngày 24, anh đến đón em”.
…
Trong đầu Nam Kiều nổ lửa, dập không tắt, mà đốt thêm cũng không lớn, cứ âm ỉ cháy trong lòng.
Cô có thói quen loại bỏ những thứ không xác định được, là một người phụ nữ chỉ nắm trong tay tất cả những thứ có thể xác định được nắm trong tay.
Nhưng chuyện này lại không hề có chút xác định nào. Tựa như con mèo của Schrodinger[1], không thể nào mở được nắp, mãi không thể biết được con mèo kia sống hay là chết, như một cơn ác mộng khiến nhà vật lý học lượng tử đứng ngồi không yên. Nhưng càng tệ hơn chính là, cô bây giờ ngay cả cái nắp ở đâu cũng không biết.
Đây là tình yêu sao?
Nếu nói đây là tình yêu, tại sao mọi tư vị đối với cô lại xa lạ đến thế?
Nếu nói đây là tình yêu, sao cô lại cảm thấy không khác gì như chưa từng yêu?
Đây là một đề tài vô cùng cảm tính, thiếu phương pháp luận khoa học để thăm dò. Nam Kiều sẽ không rầu rĩ về vấn đề BE[2] này, chỉ là đến tối lại trăn trở khó ngủ, cô bắt xe đến ngủ ở nhà Âu Dương Khởi.
Nhà của Âu Dương Khởi có một cái bệnh viện thú y ở trên lầu. Cô uể oải nhường nửa cái giường cho Nam Kiều, nói: “Không ngờ được, cậu cũng có lúc cô đơn khó ngủ đấy”.
Nam Kiều mở mắt, trong bóng tối nhìn chăm chăm vào trần nhà.
Âu Dương Khởi hé mắt nhìn cô một cái, nói: “Ôi, tớ quên mất, cậu đang ở trong thời kỳ sinh đẻ của giống cái. Ngoại trừ thần kinh có chút vấn đề ra thì buồng trứng và tuyến yên vẫn hoạt động bình thường”.
Âu Dương Khởi là nhà sinh vật học, một khi đã giễu cợt thì không kỵ bất kỳ thứ gì.
Nam Kiều trở mình, khuôn mặt gác lên tay, đối mặt với cô, đề nghị: “Cậu có thể xuống lầu ngủ không?”
Âu Dương Khởi: “…”
Nam Kiều không hề đả động gì tới lời của Âu Dương Khởi, Âu Dương Khởi cũng chẳng hỏi là chuyện gì. Chỉ là sau đó hai hôm, Âu Dương Khởi đêm đó đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, lúc trở về đã viết gửi cho Nam Kiều một email:
Thời Việt đầu tư vào một nhóm sản xuất chương trình tạp kỹ, trong khoảng thời gian này cùng đoàn đội đi Vân Nam quay show.
“Người đàn ông này đạo hạnh hơi bị cao đấy nhỉ?”
Âu Dương Khởi đang thay thuốc cho một con chó bị thương, nói với Nam Kiều.
“Chỉ cần một chút thủ đoạn là đã khiến Nam Kiều cậu tâm thần bất ổn. Cậu ngu ngốc trong tình cảm như thế, vẫn là nên giữ một khoảng cách tương đối an toàn đi. Ngộ nhỡ lún sâu vào, đừng tưởng có thể thoát ra được như với Chu Nhiên, nằm mơ đi”.
“Chuyện liên quan đến tình cảm, cũng cần phải chú ý nhiều đến thế sao?” Nam Kiều giúp Âu Dương Khởi đè xuống tứ chi của chó con, thản nhiên đáp lại.
“Cậu nhìn trúng anh ta ở điểm nào thế hả?”
“Không biết nữa”, Nam Kiều trả lời rất ngắn gọn, “Khiến người ta nhìn rất muốn đánh”.
“…”
Chủ nhân của chó con đến nhận nó về, đó là một nam minh tinh thế hệ mới, thật ra cũng chỉ là một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi thôi. Nam Kiều đưa cho cậu ta thuốc, cậu ta nháy mắt với Nam Kiều nói: “Chị gái mới đến sao?”
Nam Kiều gật đầu, đưa tay chỉ vào cửa ra.
Trực tiếp cắt đứt con đường tiến tới làm quen. Nam minh tinh nhìn cô cười cười, ôm chó đi.
Âu Dương Khởi ôm tay Nam Kiều nói: “Thằng nhóc này thật không tệ đâu, dáng dấp tốt, diễn xuất tốt, công ty cũng đang muốn nâng người mới lên. Còn chưa tốt nghiệp đã diễn chung với ảnh hậu rồi, nhỏ hơn người ta tận mười tuổi, nhưng không đuối chút nào. Quan trọng là, tính cách cũng tốt nữa, không hề tỏ vẻ”.
Cô bước tới cạnh Nam Kiều: “Cậu thích không? Làm mối cho cậu quen nhé?”
Nam Kiều lắc đầu: “Không có hứng thú”.
“Ai dà”, Âu Dương Khởi bó tay, đưa tay lên nhéo mặt cô, “Nước sông ba ngàn gáo, cậu cũng chỉ uống một gáo[3]. Cậu có biết đấy gọi là lãng phí tài nguyên không? Thật là uổng phí gương mặt này quá đi!”
“Mệt quá”
Âu Dương Khởi hừ một tiếng, nói: “Nhưng tớ nói trước, nếu cậu thật sự cùng với Thời Việt, thì còn mệt mỏi hơn nữa. Ngẫm lại bố mẹ và anh chị cậu, bọn họ chịu chấp nhận Thời Việt mới là lạ đó”.
Nam Kiều bỗng đứng yên, hai tay buông thõng.
Âu Dương Khởi vỗ lưng cô, nói: “Đùa vui chút cũng không sao, tuổi trẻ mà. Nghĩ xa một chút đi, cậu trước tiên hãy nghĩ, nhỡ như Thường Kiếm Hùng gây ra chuyện chết người nào thì làm sao đây chứ!”
[1] Con mèo của Schrodinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrodinger. Nội dung của thí nghiệm là: Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau. (Theo Wikipedia)
[2] BE (BattlEye) là một chương trình chống gian lận trong game của Bohemia Interactive.
[3] Nguyên văn “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều”
Đó là một tiểu khu hạng sang, Nam Kiều đợi một hồi mới theo một bác gái trà trộn đi vào, bước vô trước một căn nhà lầu. May thay bộ dáng Nam Kiều trông có vẻ thuần lương, giữa đường gặp phải bảo vệ, bảo vệ hoài nghi nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn bỏ qua cô.
Nam Kiều đứng trước cửa nhà Thời Việt, chìa tay về phía Thời Việt đang mở cửa: “Trả lại tôi”.
Lúc nãy nhìn lên thấy Thời Việt vẫn mặc đồ thoải mái ở nhà, còn bây giờ đã quần áo nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, phẳng phiu, mang cảm giác nghiêm nghị khó gần. Anh còn đang cài nút tay áo, rõ ràng là vừa mới mặc vào, bộ dáng như đang sắp ra ngoài.
Anh nghiêng người: “Tự mình vào cầm đi”.
Nơi ở của Thời Việt khá đơn giản, ánh chiều tà chiếu lên sàn nhà không nhiễm một hạt bụi như dát một tầng vàng. Ba con chó khoan thai nằm sấp trên ban công.
Nam Kiều nhíu mày, cởi giày và vớ, bước vào trong.
Thời Việt nhìn đôi bàn chân trắng nõn và cặp chân dài của cô. Gió Bắc Kinh mùa xuân thổi vào làn tóc có chút rối, xõa lên chiếc áo sơ mi trắng rộng, như ẩn như hiện vẽ ra đường dáng cơ thể. Lá cờ nhỏ ở hông chuyển động theo từng bước đi của cô.
Cài nút tay áo phải, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Hoạt động tập thể của công ty Nam tiểu thư sao tôi lại tham gia?”
Nam Kiều không giấu giếm, thẳng thắn nói cho anh biết: “Thường Kiếm Hùng, anh ta chính là người bạn kia của tôi, muốn làm quen với anh”.
“Vậy sao”, Thời Việt chỉnh lại ống tay áo, lãnh đạm nói: “Có vết xe đổ của hai vị kia, sao tôi lại cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn Yến nhỉ?”
Nam Kiều im lặng không nói. Thời Việt nói không sai. Dẫu cô có thẳng tính, không tâm cơ, cũng có thể nhìn ra được Thường Kiếm Hùng muốn dạy cho Thời Việt một bài học.
Thường Kiếm Hùng được huấn luyện quân sự đặc biệt, cái loại thực chiến này đối với anh cũng chỉ là dành cho trẻ em, dẫu cho Thời Việt có bản lĩnh lăn lộn trong giang hồ, thì ở nơi đó, chỉ e cũng phải để mặc anh làm thịt.
Nhưng có ứng chiến hay không, quyền quyết định nằm trên người Thời Việt, cô không muốn vượt quá bổn phận, nếu không đã sớm giúp Thời Việt từ chối rồi.
Nam Kiều nói: “Tôi hỏi ý anh thôi, không đi cũng không sao”.
“Đi chứ”, Thời Việt thờ ơ nói, “Thời Việt tôi đây rất không thích phụ ý tốt của người khác”.
Nam Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Thời Việt”.
“Ừ?”
“Anh biết Thường Kiếm Hùng đã từng đi lính”.
“Ừ?”, Thời Việt vẫn một bộ dáng chẳng quan tâm.
Nam Kiều nhíu mày nói: “Anh cẩn thận một chút”.
Thời Việt nhìn cô, khuôn mặt ngập ý cười.
“Nam tiểu thư tự mình đến cửa thăm hỏi, là vì đặc biệt muốn nhắc nhở tôi sao?”
Nam Kiều nghĩ thầm, nói cái gì đấy? Nếu không phải anh lấy mất máy bay của tôi, tôi cần gì phải đến đây?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, cô không hề mong muốn lần nữa thấy tình huống như ở Thanh Tỉnh Mộng Cảnh. Cho nên dẫu hôm nay không nói, cô vẫn sẽ tìm một thời điểm khác, nhắc nhở Thời Việt cẩn thận Thường Kiếm Hùng.
Nhưng Thời Việt là người như vậy, rõ ràng biết nước lũ tràn về lại ngồi đẻ trứng ở ổ, chuyện như thế không thể nào chấp nhận được.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh ở bên ngoài cũng có chút tiếng tăm, nhìn thủ đoạn hôm ấy ở gara của anh, xem ra là tôi lo thừa rồi”.
Thời Việt nghe được hai chữ “bên ngoài”, sắc mặt rõ ràng có biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
Anh nhìn lên chiếc đồng hồ gắn trên tường, lãnh đạm nói: “Xem ra Nam tiểu thư đã cho người điều tra quá khứ của tôi rồi”.
Có nhiều thứ chỉ cần hiểu là được không cần phải nói ra.
Nam Kiều nói: “Anh là cổ đông thứ hai của công ty tôi, tôi buộc phải hiểu rõ bối cảnh. Hơn nữa, anh đối với sự điều tra của tôi, chỉ e đã sớm biết rồi”.
Cô không muốn ở lâu trong nhà Thời Việt, cầm lấy máy bay, bước ra phía cửa.
Thời Việt vốn đang đứng dựa vào cửa, thoáng nghiêng thân, ép Nam Kiều lên tường.
Khuôn mặt của anh và Nam Kiều gần trong gang tấc, anh cúi đầu cười, hỏi: “Nếu như… Thường Kiếm Hùng thật sự muốn đánh với tôi một trận, em hy vọng tôi thắng hay thua?”
Lần này, Thời Việt không gọi cô là “Nam tiểu thư”, mà dùng “em”, vô hình chung lại rất thân mật, tựa như ai cũng bỏ ngoài tai, chỉ có cô, trong mắt anh chỉ có cô. Anh nghiêng người, khắp nơi đều là hơi thở riêng biệt của anh, Nam Kiều chỉ cảm thấy có một loại mạnh mẽ khó thể nào chống cự được bủa vây quanh mình, như nam châm, như ma pháp, cô dẫu có cánh cũng không bay được.
Nam Kiều kháng cự. Cô lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thắng hay thua, đâu liên quan gì đến tôi?”
Thời Việt cầm một tay Nam Kiều, đặt lên ngực cô, trầm giọng nói: “Nói lời trong lòng”.
Nam Kiều thờ ơ quay mặt đi không nghe theo.
Thời Việt híp mắt, mỗi một thần sắc trên mặt đều bén nhạy như hồ ly. Là thăm dò, hơn cả là xác nhận, con mắt dần hiện rõ tự tin.
Anh khẽ nói: “Khẩu thị tâm phi”.
Nói trúng tim đen, đâm thẳng vào xương tủy Nam Kiều. Nam Kiều khẽ run người, anh cúi đầu xuống hôn cô.
Đôi môi lạnh lẽo của anh áp xuống môi cô, như chuồn chuồn đạp nước. Nam Kiều nghĩ anh sẽ rời ra, nhưng tiếp theo đó lại là nụ hôn liên tiếp không cách nào kháng cự được.
Anh nghiền đôi môi mỏng của cô, bắt cô phải hé miệng, tiếp nhận sự xâm phạm của anh. Ngay khi Nam Kiều nghĩ rằng anh sẽ dùng lực thì anh chỉ nhẹ chạm vào đầu lưỡi cô, đôi môi hé ra rồi lại cắn môi cô.
Nụ hôn mạnh mẽ mà ôn nhu, hơi thở mát lạnh chỉ thuộc riêng về anh mạnh mẽ xâm chiếm mọi cảm quan của cô. Nam Kiều biết nụ hôn này không giống với nụ hôn lúc Chu Nhiên hôn cô.
Mang đậm tính chinh phục.
Hai người cũng không ý loạn tình mê. Thời Việt hơi rời Nam Kiều, lúc buông tay ra, Nam Kiều liền tát anh một bạt tai.
Thời Việt giữ lấy tay cô trên không trung.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, con ngươi lạnh lùng trong suốt.
Thời Việt nói: “Nhớ kỹ, đây là thật”.
Nam Kiều xoay người rời đi.
Thời Việt ở sau lưng nói: “Sáng ngày 24, anh đến đón em”.
…
Trong đầu Nam Kiều nổ lửa, dập không tắt, mà đốt thêm cũng không lớn, cứ âm ỉ cháy trong lòng.
Cô có thói quen loại bỏ những thứ không xác định được, là một người phụ nữ chỉ nắm trong tay tất cả những thứ có thể xác định được nắm trong tay.
Nhưng chuyện này lại không hề có chút xác định nào. Tựa như con mèo của Schrodinger[1], không thể nào mở được nắp, mãi không thể biết được con mèo kia sống hay là chết, như một cơn ác mộng khiến nhà vật lý học lượng tử đứng ngồi không yên. Nhưng càng tệ hơn chính là, cô bây giờ ngay cả cái nắp ở đâu cũng không biết.
Đây là tình yêu sao?
Nếu nói đây là tình yêu, tại sao mọi tư vị đối với cô lại xa lạ đến thế?
Nếu nói đây là tình yêu, sao cô lại cảm thấy không khác gì như chưa từng yêu?
Đây là một đề tài vô cùng cảm tính, thiếu phương pháp luận khoa học để thăm dò. Nam Kiều sẽ không rầu rĩ về vấn đề BE[2] này, chỉ là đến tối lại trăn trở khó ngủ, cô bắt xe đến ngủ ở nhà Âu Dương Khởi.
Nhà của Âu Dương Khởi có một cái bệnh viện thú y ở trên lầu. Cô uể oải nhường nửa cái giường cho Nam Kiều, nói: “Không ngờ được, cậu cũng có lúc cô đơn khó ngủ đấy”.
Nam Kiều mở mắt, trong bóng tối nhìn chăm chăm vào trần nhà.
Âu Dương Khởi hé mắt nhìn cô một cái, nói: “Ôi, tớ quên mất, cậu đang ở trong thời kỳ sinh đẻ của giống cái. Ngoại trừ thần kinh có chút vấn đề ra thì buồng trứng và tuyến yên vẫn hoạt động bình thường”.
Âu Dương Khởi là nhà sinh vật học, một khi đã giễu cợt thì không kỵ bất kỳ thứ gì.
Nam Kiều trở mình, khuôn mặt gác lên tay, đối mặt với cô, đề nghị: “Cậu có thể xuống lầu ngủ không?”
Âu Dương Khởi: “…”
Nam Kiều không hề đả động gì tới lời của Âu Dương Khởi, Âu Dương Khởi cũng chẳng hỏi là chuyện gì. Chỉ là sau đó hai hôm, Âu Dương Khởi đêm đó đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, lúc trở về đã viết gửi cho Nam Kiều một email:
Thời Việt đầu tư vào một nhóm sản xuất chương trình tạp kỹ, trong khoảng thời gian này cùng đoàn đội đi Vân Nam quay show.
“Người đàn ông này đạo hạnh hơi bị cao đấy nhỉ?”
Âu Dương Khởi đang thay thuốc cho một con chó bị thương, nói với Nam Kiều.
“Chỉ cần một chút thủ đoạn là đã khiến Nam Kiều cậu tâm thần bất ổn. Cậu ngu ngốc trong tình cảm như thế, vẫn là nên giữ một khoảng cách tương đối an toàn đi. Ngộ nhỡ lún sâu vào, đừng tưởng có thể thoát ra được như với Chu Nhiên, nằm mơ đi”.
“Chuyện liên quan đến tình cảm, cũng cần phải chú ý nhiều đến thế sao?” Nam Kiều giúp Âu Dương Khởi đè xuống tứ chi của chó con, thản nhiên đáp lại.
“Cậu nhìn trúng anh ta ở điểm nào thế hả?”
“Không biết nữa”, Nam Kiều trả lời rất ngắn gọn, “Khiến người ta nhìn rất muốn đánh”.
“…”
Chủ nhân của chó con đến nhận nó về, đó là một nam minh tinh thế hệ mới, thật ra cũng chỉ là một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi thôi. Nam Kiều đưa cho cậu ta thuốc, cậu ta nháy mắt với Nam Kiều nói: “Chị gái mới đến sao?”
Nam Kiều gật đầu, đưa tay chỉ vào cửa ra.
Trực tiếp cắt đứt con đường tiến tới làm quen. Nam minh tinh nhìn cô cười cười, ôm chó đi.
Âu Dương Khởi ôm tay Nam Kiều nói: “Thằng nhóc này thật không tệ đâu, dáng dấp tốt, diễn xuất tốt, công ty cũng đang muốn nâng người mới lên. Còn chưa tốt nghiệp đã diễn chung với ảnh hậu rồi, nhỏ hơn người ta tận mười tuổi, nhưng không đuối chút nào. Quan trọng là, tính cách cũng tốt nữa, không hề tỏ vẻ”.
Cô bước tới cạnh Nam Kiều: “Cậu thích không? Làm mối cho cậu quen nhé?”
Nam Kiều lắc đầu: “Không có hứng thú”.
“Ai dà”, Âu Dương Khởi bó tay, đưa tay lên nhéo mặt cô, “Nước sông ba ngàn gáo, cậu cũng chỉ uống một gáo[3]. Cậu có biết đấy gọi là lãng phí tài nguyên không? Thật là uổng phí gương mặt này quá đi!”
“Mệt quá”
Âu Dương Khởi hừ một tiếng, nói: “Nhưng tớ nói trước, nếu cậu thật sự cùng với Thời Việt, thì còn mệt mỏi hơn nữa. Ngẫm lại bố mẹ và anh chị cậu, bọn họ chịu chấp nhận Thời Việt mới là lạ đó”.
Nam Kiều bỗng đứng yên, hai tay buông thõng.
Âu Dương Khởi vỗ lưng cô, nói: “Đùa vui chút cũng không sao, tuổi trẻ mà. Nghĩ xa một chút đi, cậu trước tiên hãy nghĩ, nhỡ như Thường Kiếm Hùng gây ra chuyện chết người nào thì làm sao đây chứ!”
[1] Con mèo của Schrodinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrodinger. Nội dung của thí nghiệm là: Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau. (Theo Wikipedia)
[2] BE (BattlEye) là một chương trình chống gian lận trong game của Bohemia Interactive.
[3] Nguyên văn “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều”
Tác giả :
Tiểu Hồ Nhu Vỹ