Phương Nam Có Cây Cao
Chương 12: Người phụ nữ lấy thân gán nợ
Nam Kiều bước vào Thanh Tỉnh Mộng Cảnh.
Hôm nay là thứ bảy, Nam Kiều cuối cùng mới hiểu được cái gọi là “biến đêm tối thành cuộc vui”.
Muốn vào trong phải mất phí.
Một nghìn đồng một người.
Nam Kiều không thích mang theo ví tiền, mà cơ bản cô cũng không dùng đến thẻ ngân hàng.
Nhưng cô có thói quen mang theo tiền mặt, cô lấy ra một nghìn.
Dùng hết trong một lần.
Nhưng nhân viên thu ngân lại nhìn cô bằng ánh nhìn kỳ quái.
Cô tất nhiên biết tại sao.
Tất cả mọi người vào đây đều mặc quần áo kỳ dị, trang điểm cũng đậm màu. Duy chỉ có cô, quá mức bình thường cho nên bỗng chốc trở thành bất bình thường.
Chủ đề của tối hôm nay là “Monument Valley”.[1]
Khi trò chơi này được tung ra, cô đã cầm điện thoại của Ôn Địch chơi thử, đó là một trò chơi lợi dụng vị trí trong không gian để tạo thành mê cung ảo giác.
Vì thế, bên trong có người thật, cũng có những nhân vật hư cấu.
Những người nhảy múa trình diễn tại Monument Valley, hệt như đang ở trên mặt biển, họ như sóng cuộn trào, lại cũng hệt như ngọn lửa đang nhảy múa. Trong tay xuất hiện những con quạ và những đóa hoa ngũ sắc, tất nhiên cũng không thể nào phân rõ được đâu thật đâu giả.
Khách đến đây chơi đùa vô cùng sướng khoái, nửa tỉnh nửa say, như mộng như ảo.
Cái gọi là mơ tỉnh, chẳng phải không chỉ là Trang Chu nằm mộng biến thành bướm, mà còn là bướm mộng biến thành Trang Chu sao?
Tựa như các vòng chơi trong Monument Valley vậy, công chúa Ida trong thâm cốc âm u đi qua những vách đá chật hẹp, không ngờ lại phát hiện ở trước mặt là một con quạ trắng. Cuối cùng công chúa là con quạ, hay con quạ là công chúa, ai có thể phân biệt được đây?
Nam Kiều đứng sững giữa biển người vặn vẹo. Cô lúc này mới sực nhớ, cô không nhớ tên của người đàn ông kia, cô không thể nào tìm được. Huống hồ chi người xung quanh cũng đã mặc sang kiểu quần áo khác, xem như cô nhớ được mặt anh đi, nhưng biết tìm anh thế nào đây?
Đương lúc cô đang bối rối, đột nhiên thấy hình ảnh của chính mình.
Cô đuổi theo, Nam Kiều giả kia liền biến mất. Sau đó ở một nơi khác, lại xuất hiện thêm một “Nam Kiều” giả nữa.
Một, hai người, ba người, càng lúc càng nhiều “Nam Kiều”, rồi tụ lại một chỗ.
Đó là một cái cầu thang hình tam giác penrose, chính là Monument Valley. Một người mặc áo khoác dài đen, đeo mặt nạ pháp sư con quạ đen.
“Nam Kiều” giả ở cửa bỗng biến mất, Nam Kiều bước tới.
Pháp sư con quạ đen đưa tay phải lên ngực, hơi cúi người, ngâm một đoạn:
“Hủ Cốt Ám Dạ đợi chờ đã lâu. Công chúa trộm cắp, sao nàng lại quay về?”
Giọng nói của anh rất êm, vừa mang vẻ xa cách lạnh nhạt của lễ tiết, vừa mang theo âm hưởng dụ dỗ trong bóng đêm.
Nam Kiều bỗng cảm thấy cái người chẳng chút tự trọng này cũng có tí phong phạm.
Thời Việt bước từng bước một xuống cầu thang, tao nhã lịch sự chìa một tay trước mặt Nam Kiều.
Nam Kiều khẽ nhíu mi, nhưng vẫn đặt tay trái xuống.
Thời Việt lật tay cầm lấy tay cô, đưa cô ra ngoài. Dáng người anh thẳng tắp rắn rỏi, đeo mặt nạ hung tợn đi ở phía trước, anh mang bộ dáng của một người mở đường. Giữa sảnh múa may loạn xạ, đám đông chen qua lấn lại, nhưng lúc nhìn thấy Thời Việt lại chủ động nhường đường.
Thời Việt đưa Nam Kiều ra khỏi Thanh Tỉnh Mộng Cảnh đến một hành lang chật hẹp.
Trên nóc hành lang là lối thoát hiểm đã đóng chặt, một ngọn đèn đêm an tĩnh phát sáng. Trên hành lang không một bóng người, khuôn mặt hai người song song nhau, gần sát, giữa Thời Việt và Nam Kiều dường như không có nhiều khoảng trống.
Thời Việt gỡ tấm mặt nạ xấu xí kia ra, gương mặt dưới tấm mặt nạ ngời sáng. Dưới ánh đèn, càng khắc họa rõ ràng hơn những đường nét phân minh. Anh cười mà như không cười, đốt một điếu thuốc.
“Nam tiểu thư đối với tôi, cuối cùng là có nhu cầu gì không?”
Anh cúi đầu, khẽ hà một hơi khói bên tai Nam Kiều, cố ý thấp giọng nói: “Dẫu cho có là nhu cầu gì… tôi cũng đều có thể thỏa mãn được Nam tiểu thư”.
Nam Kiều nhướng mi tránh né anh, nói: “Anh thật hạ lưu”.
Thời Việt thong thả tựa vào tường, vòng tay, hàm răng trắng như tuyết sắc nhọn, hệt mãnh thú. Anh cắn điếu thuốc, cười khinh thị, nói: “Tôi đúng là một tên lưu manh thối tha, chẳng hơn gì một tên lưu manh thối tha, còn cần chi gọi là lưu manh thối tha nữa chứ?”
Nam Kiều không muốn nghe anh nói lung tung: “Anh nói điều kiện đi, tôi đồng ý”.
Cô đồng ý sảng khoái như thế, thật ra lại ngoài dự liệu của Thời Việt.
Thời Việt cầm điếu thuốc, nhíu mắt, như muốn từ trên mặt Nam Kiều nhìn ra được điều gì đó: “Nam tiểu thư nhanh thế mà đã nghĩ thông rồi sao?”
Nam Kiều nói: “Tôi có một yêu cầu khác nữa”.
Nam Kiều khẽ cười, trong ánh mắt có chút chờ mong: “Nam tiểu thư, mời nói”.
Nam Kiều nói: “Tôi muốn mượn anh sáu trăm vạn, lấy đó làm nợ”.
Thời Việt nghe thế liền ngẩn người, cười nói: “Nam tiểu thư, cô đúng là mồm miệng sư tử mà”.
Nam Kiều thản nhiên nói: “Anh không phải nói là tôi có nhu cầu gì anh cũng đều có thể thỏa mãn được hết sao?”
Ánh mắt Thời Việt bỗng co lại, cảm giác cực thích thú. Anh khiêu khích cô, cô lấy đó làm quân cờ quật ngược lại anh.
“Lãi suất ra sao?”, anh hỏi.
“Lãi suất cơ bản 10%”
Thời Việt cười ha ha, dựa vào bức tường hành lang ở phía sau, trong lúc suy nghĩ liền hít một hơi thuốc, nói: “Nam tiểu thư, cô vừa mở miệng ra là đã sáu trăm vạn, cô tính thử xem được bao nhiêu? Lãi suất như vậy, tôi tùy ý cho vay nặng lãi cũng có thể thu lại gấp hai ba lần cô”.
Nam Kiều tỉnh táo nói: “Anh cho tôi mượn tiền, không hề có nguy hiểm”.
“Không nguy hiểm?”, Thời Việt chầm chậm cúi đầu xuống sát Nam Kiều, trầm giọng nói: “Nam tiểu thư… không có xe, không có nhà, công ty cũng không có bất động sản, cô có thể lấy gì gán nợ, có thể lấy gì làm giấy xác nhận?”
Ngón tay của anh chầm chậm cuốn lên mái tóc dài của Nam Kiều: “Chẳng nhẽ… Nam tiểu thư muốn đem bản thân ra gán nợ?”
“Được”.
Thời Việt thật sự không ngờ đến, anh ngả ngớn nói như thế, Nam Kiều lại sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn quyết định rất dứt khoát.
Cô ngẩng đầu, bình thản đón nhận ánh mắt của anh: “Anh không cần phải nghĩ xa xôi, trong vòng hai năm, tôi nhất định sẽ đem cả vốn lẫn lãi trả hết cho anh”.
Nam Kiều cuối cùng cũng quyết định tìm Thời Việt đầu tư, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cùng Ôn Địch và hai người sáng lập thương lượng qua.
Đối với Nam Kiều mà nói, hai ngàn vạn kia cũng không khó cầm, chỉ cần cô cúi đầu trước bố cô.
Thế nhưng cô không thể.
Đó không chỉ liên quan đến kiêu ngạo của riêng cô, mà còn bởi thân phận của bố cô.
Cô từ người làm hệ thống kiểm soát máy bay, trở thành người làm máy bay không người lái, đó có nghĩa là cô đã bước chân vào lĩnh vực mẫn cảm có liên quan đến quốc gia và an toàn cộng đồng.
Không giống với máy bay dân dụng trực thuộc quản lý của hàng không dân dụng, máy bay không người lái chịu sự quản lý trực tiếp của không quân, còn phương án quản lý cụ thể ra sao, vẫn còn để trống.
Bố cô từng tham gia lễ rửa tội của một quân nhân ưu tú, trung thành, chính trực và giữ vững nguyên tắc.
Nam Kiều không hy vọng chuyện của mình khiến người bố coi vinh dự như sinh mạng kia bị vấy bẩn, dẫu cho người khác có chỉ trỏ, ngông cuồng phỏng đoán cũng không thể.
Cô đơn độc, Lập tức phi hành của cô, cũng là đơn độc.
Giá cả mà Thời Việt đưa ra quả thật không hợp lý, nhưng vào lúc này, ai có thể nhanh chóng xuất ra một khoản tiền lớn như vậy cho cô cơ chứ?
Muốn giải trừ thật sự quá khẩn cấp.
Ôn Địch đã tính qua, nếu có thể vay được khoảng sáu trăm triệu, có lẽ, giao dịch này rất đáng.
Ánh đỏ tại hành lang lẳng lặng cháy.
Nam Kiều biết người đàn ông này đang suy nghĩ.
Không hiểu sao, cô rất mong anh đáp ứng.
Mặc dù Ôn Địch kịch liệt phản đối một người không biết gì trở thành cổ đông của công ty.
Có lẽ là đêm đó dưới gara, anh đứng đó, rồi cùng cô sóng vai chay như điên cuồng, cho nên cô lựa chọn tin tưởng anh.
Sự tin tưởng trực tiếp mà thô bạo này, cô cũng đã tự hỏi lòng, rồi lại cảm thấy so với Chu Nhiên còn đáng tin hơn.
Thời Việt ấn tàn thuốc lên mặt tường xi măng xù xì, nói: “Thời Việt tôi đã nói thì sẽ giữ lời, coi như là cùng Nam tiểu thu chơi đùa một trận vậy!”
Bên phía Ôn Địch đã soạn ra hợp đồng điện tử, Thời Việt xem qua, cũng không có đưa ra yêu cầu thay đổi gì. Đóng dấu, cùng Nam Kiều ký tên lên trên.
Nam Kiều dùng con dấu của Lập tức phi hành, ký tên lên phần đại diện luật pháp.
Thời Việt tinh tế nhìn hai chữ “Nam Kiều”, mím môi cười, sau đó lấy ra một con dấu, thấm mực đỏ tươi ấn lên, rồi lại ấn dấu vân tay của ngón tay cái lên trên.
Nam Kiều hỏi: “Sao lại không ký tên?”
Thời Việt khẽ cười: “Chữ quá khó coi, không muốn mất mặt trước mặt Nam tiểu thư”.
Ngón tay anh chỉ xuống dưới hai chữ “Thời Việt” và Nam Kiều, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đùa giỡ Nam Kiều: “Nam tiểu thư, cô không cảm thấy, hai chúng ta chính là trời sinh một đôi sao? Ngay cả tên cũng xứng như thế”.
Kiều, là cây cao; Việt, là bóng râm.
Nam Kiều nhớ đến cái tên của mình.
Bố mẹ cô vốn chỉ muốn sinh hai người con, “Cần” và “Tư” là hai chữ dành riêng cho chị gái và anh trai cô, không hề nghĩ đến rằng cô sẽ ra đời. Nghe mẹ nói, cái tên này của cô được đặt rất vội vàng, bố ở ngoài cửa phòng sinh nhìn thấy không ít cây cao, liền thuận miệng nói, hay gọi là Nam Kiều đi.
Chị gái luôn nói cô là một cái đầu gỗ. Cô thích kim loại, cũng thích cây cối, cho nên cô nghĩ, dẫu có là đầu gỗ cũng không gì không tốt.
Cô trước đây đã nghe qua rất nhiều lần tên anh, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến chữ “Mộc” bên cạnh chữ “Việt”. Ngước mắt nhìn, anh dựa nửa người vào tường, như một con sóng từng trải, vai lưng nghiêm nghị, như một cái cây cao to xanh tốt, xòe rộng tán lá.
Cô bỗng nhiên ghi nhớ được tên của anh.
[1] Monument Valley là một game được thiết kế bởi một công ty có trụ sở tại Anh tên là USTWO.
Tác giả :
Tiểu Hồ Nhu Vỹ