Phượng Ly Thiên
Chương 66: Nhận nhau
Ánh nắng sáng sớm từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên hai người trên giường đang ôm nhau mà ngủ. Thân thể thon dài dây dưa cùng nhau, len lỏi vào lớp chăn lông ấm áp.
Đôi mắt mang ánh kim chậm rãi mở ra, Phượng Ly Thiên cúi đầu, hôn hôn đỉnh đầu chôn ở cổ mình, rón rén xê dịch thân thể, muốn rút cánh tay bị xem là gối của mình ra. Hiên Viên Cẩm Mặc giật giật người, lại rúc vào cổ hắn, y vẫn nhắm chặt hai mắt, buồn bực nói: “Ngươi đi đâu vậy?” Trông y hệt như một con mèo lớn xác không muốn thức dậy mà hừ hừ cọ xát lung tung.
Hiên Viên Cẩm Mặc lúc chưa tỉnh hẳn sẽ có một chút mơ màng, cũng chỉ khi ấy y mới có thể làm ra động tác đáng yêu nhường này.
Bị động tác đáng yêu này làm cho bật cười, Phượng Ly Thiên gác cằm lên đỉnh đầu y cọ cọ: “Ta đi xử lý một số việc, ngươi cứ ngủ tiếp đi, lát nữa sẽ về ăn điểm tâm với ngươi.”
Phượng Ly Thiên xuống giường, chỉnh lại góc chăn cho người đang ngủ, buông xuống màn giường màu cam, thay bộ áo cung chủ đỏ rực, ngây ngốc trước màn giường một lát mới xoay người rời đi.
“Cung chủ.”
“Cung chủ.”
Giáng Hồng, Giáng Tử canh giữ ngoài cửa đồng loạt hành lễ với Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên ra hiệu bảo các nàng im lặng, nhẹ giọng dặn dò mấy câu liền rời khỏi thâm viện Ngô Đồng.
Núi Phượng Hoàng là do chín tòa núi trong phạm vi mười tám dặm vây lại mà thành, trên núi cỏ cây tươi tốt, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh – chốn ở của Phượng hoàng. Bảy tòa núi bọc lấy hai tòa cao nhất, một tòa trong đó có núi lửa hoạt động, trên đỉnh núi hàng năm phủ đầy nhiệt khí, tạo nên việc có thể nhìn thấy suối nước nóng và thác nước ấm ở bất cứ đâu trong sơn mạch Phượng Hoàng, nếu không phải bị Phượng Cung – cái tên ai nghe cũng biến sắc chiếm mất, sợ là nơi này đã sớm trở thành thắng cảnh du ngoạn.
Phượng Cung ở trên tòa núi cao khác, xây dựa vào sườn núi, đình đài lầu các hoa lệ như ẩn như hiện giữa rừng cây trập trùng, suối nước nóng trải rộng khắp nơi lượn lờ sương khói vào mỗi khi đông đến, Phượng Cung như ẩn như hiện giữa những gốc ngô đồng cao lớn trở nên thật mờ ảo.
Nơi ở của cung chủ là một khoảnh sân có đủ loại ngô đồng che rợp trời, gọi là thâm viện Ngô Đồng, còn nơi thường ngày dùng để xử lý cung vụ là cung điện nằm giữa Phượng Cung — Cửu Tiêu.
Phượng Ly Thiên nghiêng người ngồi trên bảo tọa cao cao trong đại điện Cửu Tiêu, cười như không cười nhìn các trưởng lão đứng bên dưới, thưởng thức bộ dáng bọn họ thấp thỏm bất an lại cố làm ra vẻ trấn định. Một lão nhân tóc đen râu bạc nhịn không nổi trước, lên tiếng hỏi: “Cung chủ gọi bọn ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì hết.” Phượng Ly Thiên thản nhiên nói.
“Ngươi……” Lão nhân tức đến suýt nữa nhảy dựng lên, không có chuyện gì mà gọi bọn ta đến sớm như vậy sao? Nhãi con này, đủ lông đủ cánh rồi có phải không? Lão cố gắng áp chế lửa giận, “Cung chủ, điện Trưởng Lão thành lập là vì hiệp trợ cung chủ quản lý Phượng Cung, không phải thứ để cung chủ tiêu khiển. Nếu không có chuyện gì, vậy bọn ta xin cáo lui trước.”
Câu này ngoài mặt như khiển trách Phượng Ly Thiên không lo chính sự, kỳ thực là đang cường điệu thế lực của điện Trưởng Lão mà thị uy với Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên tà nghễ nhìn chín trưởng lão đứng trong điện, điện Trưởng Lão với có mười hai trưởng lão, hai người trong đó vì năm trước phản loạn mà bị Phượng Ly Thiên giết chết, một người cực kỳ đặc biệt, Phượng Ly Thiên tạm thời không định động đến lão, sáng nay cũng không truyền lão đến Cửu Tiêu.
“Nếu bản cung nhớ không lầm, phần lớn sự vụ trong cung đã sớm giao cho điện Vô Hoa xử lý, hình như các vị trưởng lão cũng không bận đến vậy nhỉ? Ngươi nói có phải không, La trưởng lão?” Âm thanh mát lạnh như suối trong vô cùng dễ nghe, lại khiến người ta sinh ra hàn ý khó có thể ngăn nổi.
Chỉ một câu đã khiến La trưởng lão vừa rồi còn cho mình là đúng lý hợp tình tức giận đến mặt tái xanh, đây là nguồn gốc mà điện Trưởng Lão luôn đối nghịch với Phượng Ly Thiên, từ khi Phượng Ly Thiên trở thành cung chủ, vì bất mãn với việc bị điện Trưởng Lão quản chế khắp nơi, hắn liền tăng thêm quyền hạn cho điện Vô Hoa, phân chia quyền hạn của điện Trưởng Lão, vậy nên điện Vô Hoa vốn chỉ phụ trách huấn luyện ám vệ nay đã không chỉ như vậy, còn chuyên thành lập nội vụ ti, nhận luôn cả việc tuyển chọn thị vệ, thị nữ, dụ dỗ đầu bếp, thầy thuốc trong cung, vâng vâng và vâng vâng. Mà điện Trưởng Lão chỉ còn lại hai chức năng là tuyển chọn, đào tạo thiếu cung chủ và làm vật tượng trưng tinh thần, điện Trưởng Lão ngày xưa cả việc buổi tối cung chủ ngủ ở đâu cũng có thể quản hôm nay trên cơ bản đã mất hết quyền lực.
Nhưng mà, Phượng Ly Thiên vừa lên ngôi, muốn trong khoảng thời gian ngắn rút hết thế lực đã tích trữ mấy đời của điện Trưởng Lão là không thể nào, đó cũng là lí do mà nhóm lão nhân kia chẳng chút sợ hãi, bởi vì có rất nhiều chức vị quan trọng vẫn do người của điện Trưởng Lão nắm giữ, nói cách khác cung chủ muốn làm gì hay muốn đi đâu đều phải được điện Trưởng Lão đồng ý.
Phượng Ly Thiên cười xấu xa, thấy sắc trời còn sớm, trong lòng lại sinh ra chút bất an. Kỳ thật chuyện hôm nay có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng nghĩ đến người trong thâm viện Ngô Đồng kia có thể đã tỉnh lại, đại cung chủ xưa nay không sợ trời không sợ đất lại có chút sợ hãi, hắn nói với Giáng Tuyết bên cạnh: “Trở về nhìn xem Mặc đã thức chưa, nếu thức rồi thì bảo hắn dùng bữa trước đi, bản cung không về ăn điểm tâm.”
Giáng Tuyết cúi chào cáo lui, Phượng Ly Thiên lại dời ánh mắt về phía nhóm trưởng lão kia, tạm thời cứ lấy đám người này tiêu khiển chút vậy.
Hiên Viên Cẩm Mặc không có thói quen ngủ nướng, bởi vì y luôn ngủ rất cạn, bất kỳ động tĩnh gì cũng có thể đánh thức y, chỉ khi có Phượng Ly Thiên ở bên cạnh y mới ngủ thật sâu. Chỉ là hiện giờ đang ở trong Phượng Cung, không có gì phải làm, Phượng Ly Thiên còn chưa trở về, y không cần phải dậy quá sớm. Vì thế Hiên Viên Cẩm Mặc lại nằm trên phượng tháp to lớn kia thêm một chút nữa, khắp người vẫn còn đau đớn, không có nhiệt độ cơ thể ấm áp kia, dù thế nào y cũng không ngủ được, chỉ đành phải mở hai mắt ra.
Y ngẩn người nhìn tua rua trên đỉnh giường, cảnh tượng đêm qua lại hiện rõ trong đầu, tra tấn khuất nhục như vậy là chuyện y chưa bao giờ trải qua, cảm giác bội luân đáng sợ lại cuồn cuộn dâng lên. Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi rúc mình vào trong chăn, chăn nhung ấm áo mềm mại còn lưu lại hương vị trên người Phượng Ly Thiên, đó là hương vị ánh nắng khô mắt hòa lẫn cùng hương cỏ xanh, xua tan đi loại cảm giác ghê tởm kia.
Từ trên giường ngồi dậy, vén màn giường lên, ánh sáng lập tức len lỏi vào, Hiên Viên Cẩm Mặc nheo mắt, chậm rãi thích ứng ánh sáng. Lúc này liền có thị nữ đẩy cửa đi vào, hình như là Giáng Tử đã gặp ở Viêm viên nọ.
Giáng Tử hành lễ nói: “Công tử, ngài dậy rồi. Cung chủ nói thương thế của ngài chưa lành, không thể đứng dậy, xin để nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mang y phục đến đây, ta muốn đứng dậy.”
Giáng Tử cũng khuyên nữa, tìm một bộ hoa phục trong tủ áo của Phượng Ly Thiên, cung kính đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, sau đó vâng lời lui ra ngoài.
Cầm lấy quần áo, Hiên Viên Cẩm Mặc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ, y vừa mặc y phục vừa tự hỏi, rốt cuộc loại cảm giác khác thường này từ đâu mà đến. Lại ngẩng đầu, cẩn thận quan sát gian phòng này, Hiên Viên Cẩm Mặc chấn động, nhấc chân muốn xuống giường.
“Ưm…….” Phía sau truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến Hiên Viên Cẩm Mặc lảo đảo ngã xuống giường, thế nhưng đau đớn trong dự kiến lại không xuất hiện, y đứng lên, phát hiện dưới giường không có chỗ gác chân, mà là một tấm đệm được chế tác thật dày thật đẹp.
Điều này càng thêm khẳng định suy đoán của Hiên Viên Cẩm Mặc, căn phòng này hoàn toàn xây dựng phỏng theo điện Lưu Ly ở Khôn Ninh Cung. Loại cảm giác khác thường kia, chính là vì cách bày trí đồ đạc trong phòng này giống hệt với nơi trong trí nhớ, cho dù là trùng hợp, thì tấm đệm mềm dưới giường kia lại không thể nào dùng hai chữ “trùng hợp” để giải thích được. Bởi vì khi nhỏ Hiên Viên Cẩm Thiên ngủ không ngoan, rất dễ rớt xuống giường, nên y liền sai người hủy gác chân bằng gỗ, làm một tấm đệm thật dày đặt dưới giường.
“Công tử,” Giáng Tử đứng canh trước nội thất cung kính nói, “Sáng nay cung chủ bề bộn nhiều việc, không thể trở về ăn điểm tâm, dặn công tử dùng trước.”
Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi đi ra ngoài cửa, nhìn cây ngô đồng cao lớn trong viện, nhàn nhạt hỏi: “Nơi này là của ai?”
“Nơi này là thâm viện Ngô Đồng, là tẩm cung của cung chủ,” Giáng Hồng lanh mồm lanh miệng vội nói: “Cung chủ chưa bao giờ cho bất kỳ công tử hay thị thiếp nào bước vào đây, công tử chính là người đầu tiên đó.”
Không nghe được câu sau Giáng Hồng nói gì, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ biết đây là nơi ở của Phượng Ly Thiên, mà nơi này lại giống hệt với điện Lưu Ly. Là do Phượng Ly Thiên vì dỗ y vui vẻ mà cho người sửa lại từ sớm, hay là có nguyên nhân khác…… mà nguyên nhân kia, y không dám nghĩ đến.
“Ta muốn gặp Phượng Ly Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói xong liền đi ra ngoài.
“Công tử,” Giáng Tuyết vội vàng ngăn y lại, “Cung chủ đang nghị sự cùng các trưởng lão, sẽ nhanh chóng trở về, ngài dùng điểm tâm trước rồi hẵng……”
Hiên Viên Cẩm Mặc không để ý tới nàng, trực tiếp theo con đường nhỏ giữa cây ngô đồng rời đi.
Ra khỏi thâm viện Ngô Đông là một đoạn hành lang chín khúc bằng gỗ uốn lượn, hành lang tinh xảo không có nhiều hoa văn phức tạp, phong cách cổ xưa đơn giản không làm mất đi vẻ lịch sự tao nhã, chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy ngay một dòng suối nước nóng thật lớn ở dưới hành lang, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lam sắc, có thể nhìn rõ đá cuội dưới đáy hồ. Tuy đã là mùa đông, lá phong trong núi vẫn đỏ rực như trước, tăng thêm vẻ đẹp cho dòng nước xanh thẳm. Kiến trúc của Phượng Cung lên xuống chằng chịt, hành lang gấp khúc cũng dựa theo thế núi mà uốn lượn lên cao.
Hiên Viên Cẩm Mặc chưa đi được mấy bước trên hành lang đã bị vết thương dưới thân khiến cho không nhấc chân nổi, y dựa vào lan can thở dốc, đợi cơn đau qua đi.
“Điện hạ đang đi tìm cung chủ sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc râu bạc đang đứng trong một cái đình nghỉ chân hơi thấp so với hành lang, mặt mày hiền hậu mỉm cười với y, đây chính là vị trưởng lão đặc biệt không xuất hiện trên đại điện.
“Nữ tì bái kiến Trọng Hoa trưởng lão.” Giáng Tuyết vừa chạy tới vội vàng hành lễ.
“Có việc gì sao?” Hiện giờ Hiên Viên Cẩm Mặc không có kiên nhẫn dây dưa với ông.
Trọng Hoa mỉm cười, nói với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Cung chủ đang chỉnh đốn điện Trưởng Lão. Điện hạ am hiểu đạo đế vương, có vài chuyện không cần tiểu lão nhân nhiều lời. Tiểu lão nhân đến tìm điện hạ chỉ vì hy vọng điện hạ có thể khuyên nhủ cung chủ, đừng đuổi tận giết tuyệt điện Trưởng Lão.”
“Sao ông không trực tiếp nói với ta? Có lẽ cũng có tác dụng mà.” Giọng Phượng Ly Thiên từ trên cao truyền xuống, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người màu đỏ từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, bế Hiên Viên Cẩm Mặc lên.
Trọng Hoa cũng không hoảng loạn, cung kính nhẹ thi lễ với Phượng Ly Thiên xong liền xoay người rời đi.
“Mặc, sao ngươi lại chạy tới đây?” Bởi vì ám vệ báo với hắn Mặc chạy ra ngoài, nên hắn vô cùng lo lắng mà lao đến ngay. Phượng Ly Thiên liếc nhìn Giáng Tuyết ở bên cạnh một cái, Giáng Tuyết lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu nhận tội.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Phượng Ly Thiên khẽ thở dài, ôm y trở về, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên đang cúi đầu cởi giày cho mình, khẽ cắn cánh môi xinh đẹp, trầm giọng hỏi: “Ly Thiên, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi biết Thiên nhi ở đâu phải không?”
“Ta……”
Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn vào mắt hắn, chờ hắn trả lời.
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, ánh vàng nhạt trong mắt phượng nhanh chóng lưu chuyển: “Mặc, hôm nay ta, sẽ nói cho ngươi biết chuyện duy nhất ta gạt ngươi……”
Vẻ mặt Hiên Viên Cẩm Mặc rất bình tĩnh, tay lại âm thầm siết chặt lấy một góc chăn nhung.
“Bởi vì Lưu Hỏa thần công có yêu cầu rất cao với gân mạch của người tu luyện, cho nên mỗi đời thiếu cung chủ Phượng Cung đều được chọn ra từ rất nhiều đứa nhỏ có căn cốt kì giai,” Phượng Ly Thiên chậm rãi kể lại chuyện năm xưa, ngữ điệu bình thản, tựa như đang kể câu chuyện của một người khác, “Liễu Vô Phong kỳ thật là người của Phượng Cung, năm xưa hắn vào cung là để chấp hành nhiệm vụ, ngẫu nhiên phát hiện Hiên Viên Cẩm Thiên đúng là một kỳ tài võ học, lập tức bào ngay cho cung chủ Phượng Cung đương nhiệm, cung chủ liền tự mình đến mang Hiên Viên Cẩm Thiên về Phượng Cung, để hắn cùng học võ, cùng tranh đấu với những đứa nhỏ khác.”
“Sau đó thì sao?” Giọng của Hiên Viên Cẩm Mặc đã bắt đầu run rẩy.
“Sau đó…..” Phượng Ly Thiên vịn lấy bờ vai của Hiên Viên Cẩm Mặc, ý bảo y bình tĩnh lại, “Sau đó hắn còn sống, hơn nữa còn học xong Lưu Hỏa thần công, trở thành cung chủ. Tiếp đó, sau khi đã nắm thế lực Phượng Cung trong tay, hắn đi tìm ca ca của mình. Vì cho ca ca một kinh hỉ, hắn cho người mô phỏng một khối ngọc bội dẫn ca ca đến tìm hắn……”
Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, vươn tay lấy từ vách ngầm ra ngọc bội kỳ lân thật sự, đặt vào trong tay y. Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn Phượng Ly Thiên, dùng đầu ngón tay run rẩy vuốt ve ngọc dương chi trong tay, gần như nói không thành lời: “Thiên nhi……” Y vươn tay, chậm rãi ôm lấy hai má hắn. Thiên hạ hắn nhớ nhung suốt mười ba năm, lại chân thật xuất hiện trước mặt y, buồn cười là y lại không hề nhận ra.
Y đột nhiên kéo mạnh Phượng Ly Thiên vào trong lòng, khàn giọng nói: “Ta sớm nên nghĩ tới…… Sớm nên nghĩ tới……”
Đôi mắt mang ánh kim chậm rãi mở ra, Phượng Ly Thiên cúi đầu, hôn hôn đỉnh đầu chôn ở cổ mình, rón rén xê dịch thân thể, muốn rút cánh tay bị xem là gối của mình ra. Hiên Viên Cẩm Mặc giật giật người, lại rúc vào cổ hắn, y vẫn nhắm chặt hai mắt, buồn bực nói: “Ngươi đi đâu vậy?” Trông y hệt như một con mèo lớn xác không muốn thức dậy mà hừ hừ cọ xát lung tung.
Hiên Viên Cẩm Mặc lúc chưa tỉnh hẳn sẽ có một chút mơ màng, cũng chỉ khi ấy y mới có thể làm ra động tác đáng yêu nhường này.
Bị động tác đáng yêu này làm cho bật cười, Phượng Ly Thiên gác cằm lên đỉnh đầu y cọ cọ: “Ta đi xử lý một số việc, ngươi cứ ngủ tiếp đi, lát nữa sẽ về ăn điểm tâm với ngươi.”
Phượng Ly Thiên xuống giường, chỉnh lại góc chăn cho người đang ngủ, buông xuống màn giường màu cam, thay bộ áo cung chủ đỏ rực, ngây ngốc trước màn giường một lát mới xoay người rời đi.
“Cung chủ.”
“Cung chủ.”
Giáng Hồng, Giáng Tử canh giữ ngoài cửa đồng loạt hành lễ với Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên ra hiệu bảo các nàng im lặng, nhẹ giọng dặn dò mấy câu liền rời khỏi thâm viện Ngô Đồng.
Núi Phượng Hoàng là do chín tòa núi trong phạm vi mười tám dặm vây lại mà thành, trên núi cỏ cây tươi tốt, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh – chốn ở của Phượng hoàng. Bảy tòa núi bọc lấy hai tòa cao nhất, một tòa trong đó có núi lửa hoạt động, trên đỉnh núi hàng năm phủ đầy nhiệt khí, tạo nên việc có thể nhìn thấy suối nước nóng và thác nước ấm ở bất cứ đâu trong sơn mạch Phượng Hoàng, nếu không phải bị Phượng Cung – cái tên ai nghe cũng biến sắc chiếm mất, sợ là nơi này đã sớm trở thành thắng cảnh du ngoạn.
Phượng Cung ở trên tòa núi cao khác, xây dựa vào sườn núi, đình đài lầu các hoa lệ như ẩn như hiện giữa rừng cây trập trùng, suối nước nóng trải rộng khắp nơi lượn lờ sương khói vào mỗi khi đông đến, Phượng Cung như ẩn như hiện giữa những gốc ngô đồng cao lớn trở nên thật mờ ảo.
Nơi ở của cung chủ là một khoảnh sân có đủ loại ngô đồng che rợp trời, gọi là thâm viện Ngô Đồng, còn nơi thường ngày dùng để xử lý cung vụ là cung điện nằm giữa Phượng Cung — Cửu Tiêu.
Phượng Ly Thiên nghiêng người ngồi trên bảo tọa cao cao trong đại điện Cửu Tiêu, cười như không cười nhìn các trưởng lão đứng bên dưới, thưởng thức bộ dáng bọn họ thấp thỏm bất an lại cố làm ra vẻ trấn định. Một lão nhân tóc đen râu bạc nhịn không nổi trước, lên tiếng hỏi: “Cung chủ gọi bọn ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì hết.” Phượng Ly Thiên thản nhiên nói.
“Ngươi……” Lão nhân tức đến suýt nữa nhảy dựng lên, không có chuyện gì mà gọi bọn ta đến sớm như vậy sao? Nhãi con này, đủ lông đủ cánh rồi có phải không? Lão cố gắng áp chế lửa giận, “Cung chủ, điện Trưởng Lão thành lập là vì hiệp trợ cung chủ quản lý Phượng Cung, không phải thứ để cung chủ tiêu khiển. Nếu không có chuyện gì, vậy bọn ta xin cáo lui trước.”
Câu này ngoài mặt như khiển trách Phượng Ly Thiên không lo chính sự, kỳ thực là đang cường điệu thế lực của điện Trưởng Lão mà thị uy với Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên tà nghễ nhìn chín trưởng lão đứng trong điện, điện Trưởng Lão với có mười hai trưởng lão, hai người trong đó vì năm trước phản loạn mà bị Phượng Ly Thiên giết chết, một người cực kỳ đặc biệt, Phượng Ly Thiên tạm thời không định động đến lão, sáng nay cũng không truyền lão đến Cửu Tiêu.
“Nếu bản cung nhớ không lầm, phần lớn sự vụ trong cung đã sớm giao cho điện Vô Hoa xử lý, hình như các vị trưởng lão cũng không bận đến vậy nhỉ? Ngươi nói có phải không, La trưởng lão?” Âm thanh mát lạnh như suối trong vô cùng dễ nghe, lại khiến người ta sinh ra hàn ý khó có thể ngăn nổi.
Chỉ một câu đã khiến La trưởng lão vừa rồi còn cho mình là đúng lý hợp tình tức giận đến mặt tái xanh, đây là nguồn gốc mà điện Trưởng Lão luôn đối nghịch với Phượng Ly Thiên, từ khi Phượng Ly Thiên trở thành cung chủ, vì bất mãn với việc bị điện Trưởng Lão quản chế khắp nơi, hắn liền tăng thêm quyền hạn cho điện Vô Hoa, phân chia quyền hạn của điện Trưởng Lão, vậy nên điện Vô Hoa vốn chỉ phụ trách huấn luyện ám vệ nay đã không chỉ như vậy, còn chuyên thành lập nội vụ ti, nhận luôn cả việc tuyển chọn thị vệ, thị nữ, dụ dỗ đầu bếp, thầy thuốc trong cung, vâng vâng và vâng vâng. Mà điện Trưởng Lão chỉ còn lại hai chức năng là tuyển chọn, đào tạo thiếu cung chủ và làm vật tượng trưng tinh thần, điện Trưởng Lão ngày xưa cả việc buổi tối cung chủ ngủ ở đâu cũng có thể quản hôm nay trên cơ bản đã mất hết quyền lực.
Nhưng mà, Phượng Ly Thiên vừa lên ngôi, muốn trong khoảng thời gian ngắn rút hết thế lực đã tích trữ mấy đời của điện Trưởng Lão là không thể nào, đó cũng là lí do mà nhóm lão nhân kia chẳng chút sợ hãi, bởi vì có rất nhiều chức vị quan trọng vẫn do người của điện Trưởng Lão nắm giữ, nói cách khác cung chủ muốn làm gì hay muốn đi đâu đều phải được điện Trưởng Lão đồng ý.
Phượng Ly Thiên cười xấu xa, thấy sắc trời còn sớm, trong lòng lại sinh ra chút bất an. Kỳ thật chuyện hôm nay có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng nghĩ đến người trong thâm viện Ngô Đồng kia có thể đã tỉnh lại, đại cung chủ xưa nay không sợ trời không sợ đất lại có chút sợ hãi, hắn nói với Giáng Tuyết bên cạnh: “Trở về nhìn xem Mặc đã thức chưa, nếu thức rồi thì bảo hắn dùng bữa trước đi, bản cung không về ăn điểm tâm.”
Giáng Tuyết cúi chào cáo lui, Phượng Ly Thiên lại dời ánh mắt về phía nhóm trưởng lão kia, tạm thời cứ lấy đám người này tiêu khiển chút vậy.
Hiên Viên Cẩm Mặc không có thói quen ngủ nướng, bởi vì y luôn ngủ rất cạn, bất kỳ động tĩnh gì cũng có thể đánh thức y, chỉ khi có Phượng Ly Thiên ở bên cạnh y mới ngủ thật sâu. Chỉ là hiện giờ đang ở trong Phượng Cung, không có gì phải làm, Phượng Ly Thiên còn chưa trở về, y không cần phải dậy quá sớm. Vì thế Hiên Viên Cẩm Mặc lại nằm trên phượng tháp to lớn kia thêm một chút nữa, khắp người vẫn còn đau đớn, không có nhiệt độ cơ thể ấm áp kia, dù thế nào y cũng không ngủ được, chỉ đành phải mở hai mắt ra.
Y ngẩn người nhìn tua rua trên đỉnh giường, cảnh tượng đêm qua lại hiện rõ trong đầu, tra tấn khuất nhục như vậy là chuyện y chưa bao giờ trải qua, cảm giác bội luân đáng sợ lại cuồn cuộn dâng lên. Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi rúc mình vào trong chăn, chăn nhung ấm áo mềm mại còn lưu lại hương vị trên người Phượng Ly Thiên, đó là hương vị ánh nắng khô mắt hòa lẫn cùng hương cỏ xanh, xua tan đi loại cảm giác ghê tởm kia.
Từ trên giường ngồi dậy, vén màn giường lên, ánh sáng lập tức len lỏi vào, Hiên Viên Cẩm Mặc nheo mắt, chậm rãi thích ứng ánh sáng. Lúc này liền có thị nữ đẩy cửa đi vào, hình như là Giáng Tử đã gặp ở Viêm viên nọ.
Giáng Tử hành lễ nói: “Công tử, ngài dậy rồi. Cung chủ nói thương thế của ngài chưa lành, không thể đứng dậy, xin để nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mang y phục đến đây, ta muốn đứng dậy.”
Giáng Tử cũng khuyên nữa, tìm một bộ hoa phục trong tủ áo của Phượng Ly Thiên, cung kính đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, sau đó vâng lời lui ra ngoài.
Cầm lấy quần áo, Hiên Viên Cẩm Mặc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ, y vừa mặc y phục vừa tự hỏi, rốt cuộc loại cảm giác khác thường này từ đâu mà đến. Lại ngẩng đầu, cẩn thận quan sát gian phòng này, Hiên Viên Cẩm Mặc chấn động, nhấc chân muốn xuống giường.
“Ưm…….” Phía sau truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến Hiên Viên Cẩm Mặc lảo đảo ngã xuống giường, thế nhưng đau đớn trong dự kiến lại không xuất hiện, y đứng lên, phát hiện dưới giường không có chỗ gác chân, mà là một tấm đệm được chế tác thật dày thật đẹp.
Điều này càng thêm khẳng định suy đoán của Hiên Viên Cẩm Mặc, căn phòng này hoàn toàn xây dựng phỏng theo điện Lưu Ly ở Khôn Ninh Cung. Loại cảm giác khác thường kia, chính là vì cách bày trí đồ đạc trong phòng này giống hệt với nơi trong trí nhớ, cho dù là trùng hợp, thì tấm đệm mềm dưới giường kia lại không thể nào dùng hai chữ “trùng hợp” để giải thích được. Bởi vì khi nhỏ Hiên Viên Cẩm Thiên ngủ không ngoan, rất dễ rớt xuống giường, nên y liền sai người hủy gác chân bằng gỗ, làm một tấm đệm thật dày đặt dưới giường.
“Công tử,” Giáng Tử đứng canh trước nội thất cung kính nói, “Sáng nay cung chủ bề bộn nhiều việc, không thể trở về ăn điểm tâm, dặn công tử dùng trước.”
Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi đi ra ngoài cửa, nhìn cây ngô đồng cao lớn trong viện, nhàn nhạt hỏi: “Nơi này là của ai?”
“Nơi này là thâm viện Ngô Đồng, là tẩm cung của cung chủ,” Giáng Hồng lanh mồm lanh miệng vội nói: “Cung chủ chưa bao giờ cho bất kỳ công tử hay thị thiếp nào bước vào đây, công tử chính là người đầu tiên đó.”
Không nghe được câu sau Giáng Hồng nói gì, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ biết đây là nơi ở của Phượng Ly Thiên, mà nơi này lại giống hệt với điện Lưu Ly. Là do Phượng Ly Thiên vì dỗ y vui vẻ mà cho người sửa lại từ sớm, hay là có nguyên nhân khác…… mà nguyên nhân kia, y không dám nghĩ đến.
“Ta muốn gặp Phượng Ly Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói xong liền đi ra ngoài.
“Công tử,” Giáng Tuyết vội vàng ngăn y lại, “Cung chủ đang nghị sự cùng các trưởng lão, sẽ nhanh chóng trở về, ngài dùng điểm tâm trước rồi hẵng……”
Hiên Viên Cẩm Mặc không để ý tới nàng, trực tiếp theo con đường nhỏ giữa cây ngô đồng rời đi.
Ra khỏi thâm viện Ngô Đông là một đoạn hành lang chín khúc bằng gỗ uốn lượn, hành lang tinh xảo không có nhiều hoa văn phức tạp, phong cách cổ xưa đơn giản không làm mất đi vẻ lịch sự tao nhã, chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy ngay một dòng suối nước nóng thật lớn ở dưới hành lang, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lam sắc, có thể nhìn rõ đá cuội dưới đáy hồ. Tuy đã là mùa đông, lá phong trong núi vẫn đỏ rực như trước, tăng thêm vẻ đẹp cho dòng nước xanh thẳm. Kiến trúc của Phượng Cung lên xuống chằng chịt, hành lang gấp khúc cũng dựa theo thế núi mà uốn lượn lên cao.
Hiên Viên Cẩm Mặc chưa đi được mấy bước trên hành lang đã bị vết thương dưới thân khiến cho không nhấc chân nổi, y dựa vào lan can thở dốc, đợi cơn đau qua đi.
“Điện hạ đang đi tìm cung chủ sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc râu bạc đang đứng trong một cái đình nghỉ chân hơi thấp so với hành lang, mặt mày hiền hậu mỉm cười với y, đây chính là vị trưởng lão đặc biệt không xuất hiện trên đại điện.
“Nữ tì bái kiến Trọng Hoa trưởng lão.” Giáng Tuyết vừa chạy tới vội vàng hành lễ.
“Có việc gì sao?” Hiện giờ Hiên Viên Cẩm Mặc không có kiên nhẫn dây dưa với ông.
Trọng Hoa mỉm cười, nói với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Cung chủ đang chỉnh đốn điện Trưởng Lão. Điện hạ am hiểu đạo đế vương, có vài chuyện không cần tiểu lão nhân nhiều lời. Tiểu lão nhân đến tìm điện hạ chỉ vì hy vọng điện hạ có thể khuyên nhủ cung chủ, đừng đuổi tận giết tuyệt điện Trưởng Lão.”
“Sao ông không trực tiếp nói với ta? Có lẽ cũng có tác dụng mà.” Giọng Phượng Ly Thiên từ trên cao truyền xuống, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người màu đỏ từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, bế Hiên Viên Cẩm Mặc lên.
Trọng Hoa cũng không hoảng loạn, cung kính nhẹ thi lễ với Phượng Ly Thiên xong liền xoay người rời đi.
“Mặc, sao ngươi lại chạy tới đây?” Bởi vì ám vệ báo với hắn Mặc chạy ra ngoài, nên hắn vô cùng lo lắng mà lao đến ngay. Phượng Ly Thiên liếc nhìn Giáng Tuyết ở bên cạnh một cái, Giáng Tuyết lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu nhận tội.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Phượng Ly Thiên khẽ thở dài, ôm y trở về, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên đang cúi đầu cởi giày cho mình, khẽ cắn cánh môi xinh đẹp, trầm giọng hỏi: “Ly Thiên, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi biết Thiên nhi ở đâu phải không?”
“Ta……”
Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn vào mắt hắn, chờ hắn trả lời.
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, ánh vàng nhạt trong mắt phượng nhanh chóng lưu chuyển: “Mặc, hôm nay ta, sẽ nói cho ngươi biết chuyện duy nhất ta gạt ngươi……”
Vẻ mặt Hiên Viên Cẩm Mặc rất bình tĩnh, tay lại âm thầm siết chặt lấy một góc chăn nhung.
“Bởi vì Lưu Hỏa thần công có yêu cầu rất cao với gân mạch của người tu luyện, cho nên mỗi đời thiếu cung chủ Phượng Cung đều được chọn ra từ rất nhiều đứa nhỏ có căn cốt kì giai,” Phượng Ly Thiên chậm rãi kể lại chuyện năm xưa, ngữ điệu bình thản, tựa như đang kể câu chuyện của một người khác, “Liễu Vô Phong kỳ thật là người của Phượng Cung, năm xưa hắn vào cung là để chấp hành nhiệm vụ, ngẫu nhiên phát hiện Hiên Viên Cẩm Thiên đúng là một kỳ tài võ học, lập tức bào ngay cho cung chủ Phượng Cung đương nhiệm, cung chủ liền tự mình đến mang Hiên Viên Cẩm Thiên về Phượng Cung, để hắn cùng học võ, cùng tranh đấu với những đứa nhỏ khác.”
“Sau đó thì sao?” Giọng của Hiên Viên Cẩm Mặc đã bắt đầu run rẩy.
“Sau đó…..” Phượng Ly Thiên vịn lấy bờ vai của Hiên Viên Cẩm Mặc, ý bảo y bình tĩnh lại, “Sau đó hắn còn sống, hơn nữa còn học xong Lưu Hỏa thần công, trở thành cung chủ. Tiếp đó, sau khi đã nắm thế lực Phượng Cung trong tay, hắn đi tìm ca ca của mình. Vì cho ca ca một kinh hỉ, hắn cho người mô phỏng một khối ngọc bội dẫn ca ca đến tìm hắn……”
Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, vươn tay lấy từ vách ngầm ra ngọc bội kỳ lân thật sự, đặt vào trong tay y. Hiên Viên Cẩm Mặc chăm chú nhìn Phượng Ly Thiên, dùng đầu ngón tay run rẩy vuốt ve ngọc dương chi trong tay, gần như nói không thành lời: “Thiên nhi……” Y vươn tay, chậm rãi ôm lấy hai má hắn. Thiên hạ hắn nhớ nhung suốt mười ba năm, lại chân thật xuất hiện trước mặt y, buồn cười là y lại không hề nhận ra.
Y đột nhiên kéo mạnh Phượng Ly Thiên vào trong lòng, khàn giọng nói: “Ta sớm nên nghĩ tới…… Sớm nên nghĩ tới……”
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc