Phượng Khuynh Thiên Lan
Quyển 1 - Chương 64: Hôn
Editor: Imelda Phạm
…Cắn
Đúng thật là cắn!
Đỉnh răng chạm đến đôi môi ửng hồng mềm mại, mang theo đôi chút tức giận cùng tùy hứng. Hàm răng của hắn nhẹ nhàng chạm lên đôi môi nàng, cắn chặt, lại buông lỏng, lại cắn chặt,…cứ lặp đi lặp lại như vậy, giống như đang chơi đùa.
Nàng mặc dù hơi đau, nhưng lại bởi hắn dụng lực vừa đủ nên không tới nỗi nhức nhối, chỉ là bị cắn như vậy, thật khiến nàng tiến thoái lưỡng nan. Với tính tình của nàng, dù cho bị cắn, bị kéo tới nỗi miệng chảy đầy máu tươi cũng nhất định muốn giành quyền chủ động. Có điều, Dung Sở chính là cao thủ đùa bỡn lòng người, lại càng giỏi đùa bỡn tình cảm kẻ khác. Hắn giống như nhìn thấu ý định của nàng. Nàng muốn dứt ra, hắn liền thả lỏng, nàng ngẩn người, hắn lại cắn tới.
Cứ thế. Dây dưa không dứt.
Thái Sử Lan rốt cục cũng bắt đầu bực tức, đột nhiên hé miệng. Dung Sở thấy vậy liền tỏ vẻ vui mừng. Hắn khiêu khích như vậy, cũng vì đã hiểu rõ tính tình nàng, đảm bảo nàng sẽ vì nóng giận mà cắn trả. Trong lúc Dung Sở còn đang muốn nghênh đón, Thái Sử Lan bỗng nhiên ngửa đầu về phía sau.
*Cạnh* một tiếng, bốn cái răng cửa mạnh mẽ va vào nhau…
Dung Sở bật cười, vươn tay che miệng. Phản ứng của nữ nhân này cũng thật táo bạo, vậy mà lại dùng răng đụng hắn, như vậy không phải chính răng nàng cũng đau à?
Hắn một mặt cười cười, một mặt vòng tay giữ gáy Thái Sử Lan, một lần nữa phủ môi mình lên trên – được lắm, dù sao ê răng thì cũng ê răng rồi, ta không hưởng đủ chẳng phải sẽ chịu thiệt hay sao!
Thế nhưng, Dung Sở còn chưa kịp hôn một cái, Thái Sử Lan đã tiến lên đón đầu, cắn mạnh lên môi hắn – tiên hạ thủ vi cường, ta cắn!
Dung Sở cười nhẹ, lồng ngực hai người đang dính sát nhau đồng thời chấn động. Hắn không hề tránh né, ngược lại tiếp tục nghiêng đầu về phía trước “nghênh tiếp”.
Lần này, nàng rốt cục cảm nhận được đôi môi mềm mại mang theo hơi lạnh của hắn, còn có hương chi lan quen thuộc bao trọn xung quanh. Da thịt hắn xưa nay trắng sáng nhẵn nhụi, rạng rỡ tựa trân châu, hiện tại nhìn gần lại cảm thấy so với làn da nữ tử có khác biệt rất lớn. Sau mấy ngày dầm mưa rãi nắng, dưới cằm hắn giờ đã lún phún râu ria, đâm vào ra thịt khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, lại càng cảm nhận rõ mùi vị nam nhân tỏa ra từ người trước mắt. Còn có thân thể hắn, giờ khắc này mang đến cho người ta cảm giác rất chân thực, cơ bắp rõ ràng, lồng ngực rắn chắc, thắt lưng thon gọn, còn có đôi chân vững vàng… Nàng đột nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mê – đây chính là nam nhân!
Mùi hương của nam nhân! Thân thể của nam nhân! Hơi thở không cách nào trốn tránh của nam nhân.
Dù hắn có bề ngoài xinh đẹp, phong lưu đến đâu, thân thể này vẫn chứa đựng sự mãnh mẽ cùng mùi hương chỉ thuộc về riêng nam nhân, vô cùng rõ ràng, vô cùng nồng đậm.
Thái Sử Lan vội vàng lùi đầu ra sau, Dung Sở ngược lại không chịu buông tha, hai mắt sáng rực, như là thấy được chấn động nho nhỏ trong lòng nàng lúc này, thế nên càng được nước lấn tới.
*Bốp*
Đột nhiên, một vật tròn vo đập lên đầu hắn.
Dung Sở ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt phấn trắng của Cảnh Thái Lam ló ra từ đám lá thông xanh ngắt, mắt đen to trong lúng liếng, trên mặt lại hiện rõ ba chữ “không vui vẻ”.
“Làm cái gì…làm cái gì…” nó lẩm bẩm, “Công…công..cũng muốn cướp ma ma của ta sao? Không được…không được tái phạm nữa…”
Thái Sử Lan lau lau mặt, nói: “Vứt xuống một ít nữa, ta đập hạt thông cho con ăn.”
“Cái gì gọi là “cũng muốn”?” Dung Sở nhạy cảm phát hiện điểm bất thường, “Cảnh Thái Lam, ngươi nói, còn có ai từng làm việc này?”
Cảnh Thái Lam nhìn Thái Sử Lan, không nói lời nào. Tiểu tử đương nhiên biết rõ người kia là ai, chẳng qua không tiện đắc tội mà thôi.
“Là Lý Phù Chu?” Dung Sở bỗng nở nụ cười, cười đến sâu xa, “Là huynh ấy thì không sao.”
Thái Sử Lan yên lặng đập hạt thông.
Dung Sở liếc nhìn biểu tình thờ ơ của nàng, vẻ mặt tựa hồ rất hài lòng.
Hắn còn đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Thái Sử Lan tung hạt thông về phía Cảnh Thái Lam, quay đầu lại, hỏi: “Tại sao là Lý Phù Chu thì ngươi lại yên tâm?”
Vẻ mặt vị quốc công tôn quý nào đó nháy mắt trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, Thái Sử Lan cũng trợn mắt nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung dường như còn phát ra tia lửa.
“Thái Sử Lan.” Vẻ mặt Dung Sở biến đổi cực nhanh, giống như thời tiết tháng sáu, đột nhiên cười nói, “Nàng nha…nàng có phải từ nhỏ đã ghét ta hay không? Hay là có thú vui chà đạp nam nhân?”
“Đâu có. Ta đối xử với mọi người rất bình đẳng.”
“Vô lý.”
“Vô tri.”
“Nực cười.”
“Ấu trĩ.”
“Ngu xuẩn”
“Thắt lưng còn tốt chứ?”
“Ngu ngốc…Hả?”
“Chỗ này.” Thái Sử Lan đẩy nhẹ hắn, “Xoay người cho ta xem một chút.”
“A…” Giọng điệu nghi vấn đổi thành kêu thảm, khuôn mặt xinh đẹp của Dung Sở trong nháy mắt vặn vẹo như bánh quai chèo, hắn vội đỡ lấy thắt lưng, “Nàng, nàng điên à? Đừng chạm vào ta, không được…”
“Cảnh Thái Lam…” Thái Sử Lan quay đầu nói với tiểu lưu manh, “Nhớ kỹ, nam nhân thích thể hiện rất ngu ngốc. Thời điểm không thể, con ngàn vạn lần không được sĩ diện này nọ, kẻo chết cũng là chết vô ích.”
“Ah, vâng.” Tiểu lưu manh gật đầu, “Nhưng mà ma ma, công công nói, nam nhân không được nói mình “không thể”…”
“Có can đảm thừa nhận khả năng của mình mới là hán tử chân chính.” Thái Sử Lan nói, “Con đừng có học hắn.”
“Ah.” Cảnh Thái Lam lộ ra ánh mắt đồng tình, thuận tiện còn quay sang phía Dung Sở ưỡn cái bụng nhỏ ra, phô bày niềm kiêu ngạo của nó.
Tư thế dung tục, biểu tình hèn hạ!
Suýt chút nữa khiến vị quốc công tôn quý đây tức chết rồi!
Dung Sở tựa lên vách đá dựng đứng, một tay vịn chặt hông, một tay ôm lấy người Thái Sử Lan, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa tức giận. Cười, là vì nữ nhân này lúc nào cũng lấy hắn ra trêu đùa, giận, là bởi lúc này là lúc nào rồi mà nàng còn có thể nói những lời như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm gáy nàng, thật muốn nghiêm khắc cắn một cái cảnh cáo, hoặc là trực tiếp học theo tiểu lưu manh kia, ưỡn người một cái, để cho nàng biết, hắn “có thể” hay không.
Dung Sở cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt hắn là da thịt nàng ẩn hiện dưới làn tóc rối. Làn da nàng không trắng như tuyết giống với các nữ tử khác, ngược lại sáng bóng màu mật ong.
Tính tình nàng quật cường cứng rắn, nhưng đường nét da thịt lại mang đến cho người ta cảm giác mềm mại ôn nhu, giống như nửa đêm đột nhiên thức giấc, chợt thấy phía trước là bóng lưng xinh đẹp của mỹ nhân ngư dưới ánh trăng bạc.
Một làn sóng nước ập tới, dội ướt nơi hắn đang chăm chú nhìn vào, khiến cho màu mật ong kia càng thêm sáng rõ, mềm nhẹ mà mê hoặc. Dung Sở đưa mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện mặc dù hắn đang ôm nàng vào lòng, nhưng nàng lại đưa lưng che chắn cho hắn, đón trọn sóng nước cuộn trào mãnh liệt, bởi lạnh mà thân người hơi run lên.
Dung Sở rất muốn đổi tư thế, tỷ như nghiêng người ôm lấy nàng. Như vậy vừa có thể đứng vững, lại tránh cho nàng bị sóng đánh, đáng tiếc…
Hắn yên lặng đỡ lấy thắt lưng…
Thái Sử Lan quả nhiên có đôi mắt tinh tường. Nàng nói không sai, hông hắn thực sự có vấn đề.
Thời niên thiếu, hắn từng tham gia một chiến dịch với quy mô lớn, tự mình chôn thân trong tuyết suốt hai ngày ròng, cuối cùng chém được đầu tướng giặc, thành tựu đạt được không chỉ là công huân cùng mỹ danh, mà còn là cả sự ủng hộ và trung thành của huynh đệ lẫn việc kế thừa tước vị của phụ thân. Thế nhưng, phần eo cũng từ đó để lại di chứng, thường ngày rất ít khi phát tác, nhưng hôm qua vừa ngâm nước cả đêm, lại thêm mang theo hai người vượt thác, vì an nguy của bọn họ mà xoay người giữa không trung, kết quả là dẫn tới bệnh cũ tái phát.
Hắn vốn cho rằng tật này đã sớm khỏi, không nghĩ tới một ngày nó lại phát tác mạnh mẽ đến vậy. Dung Sở lúc này cảm giác nửa người đều tê dại, đừng nói là vặn eo, ngay đến nhúc nhích cũng là một vấn đề lớn với hắn. Vậy nên, hắn chỉ có thể dựa sát vách đá điều chỉnh hô hấp, tuy vậy vẫn thấy bên hông đau đến tê tâm liệt phế.
Đúng lúc này, một cơn sóng lớn ập tới, Thái Sử Lan nhanh nhẹn nghiêng người ngăn trở. *Ào* một tiếng, cả người nàng lập tức ướt sũng.
Hô hấp của Dung Sở cũng theo đó có chút bất ổn.
Thái Sử Lan không dám quay đầu, cũng không có nhúc nhích.
Trước đó, nàng nghe rõ hai tiếng hắt xì, sau lại cảm thấy hô hấp của hắn hơi hơi run rẩy, lướt nhẹ qua gáy nàng. Nàng biết, hô hấp hắn hỗn loạn không phải vì lạnh, mà rõ ràng là bởi hắn đang gánh chịu đau đớn, vậy mà lúc đó vẫn còn sức đấu võ mồm với nàng. Sau đó, hắn không nói nữa, hô hấp chạm phải gáy nàng vẫn run rẩy, nhưng không hề giống lúc trước, mà còn mang theo hơi nóng cùng tần suất lớn hơn, giống như dây đàn nháy mắt bị cắt đứt.
Bởi vậy, sóng đến, nàng đón nghênh.
Một hồi sóng nước đi qua, hai người đều mệt mỏi rã rời, không ai nói với ai câu nào. Trên cây, Cảnh Thái Lam hắt hơi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Thái Sử Lan khi đó mới chợt nhớ ra tiểu tử nhà nàng còn đang bị sốt, nhất định phải sớm rời khỏi chỗ này rồi đốt lửa sưởi ấm.
Có điều, e rằng Dung Sở không thể di chuyển được nữa, nếu không… hắn đã sớm đưa bọn họ rời khỏi nơi này mà tới chỗ cao ngồi rồi.
Thái Sử Lan nhìn lên, sau đó xé rách một bên tay áo của mình, vứt về phía Cảnh Thái Lam, “Cảnh Thái Lam, nhìn xem trên đó có dây leo không?… Đúng rồi, chính là cái đó. Còn dùng mảnh vải này bọc tay lại, sao đó túm lấy dây leo mà trèo xuống, chú ý thăng bằng, đừng để bị ngã.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Dung Sở quan sát một lát, nói: “Cành cây không rắn chắc, vạn nhất nó dùng lực không đúng, vậy sẽ rất dễ ngã.”
“Ta sẽ đỡ nó.”
“Nàng đỡ thế nào? Có khi hai người lại rơi vào trong nước, tới lúc dó chỉ báo hại ta lại phải đi tìm.”
“Không cần tìm, ta tự có cách.”
“Cho dù nàng có biện pháp gì đi chăng nữa, ta cũng không tán thành việc mạo hiểm như vậy.”
“Nếu như chỉ vì sợ hãi nguy hiểm mà không làm gì cả, chẳng bằng ở nhà thêu hoa cho xong.”
“Nhưng mà yêu cầu gì cũng cần có hạn độ. Nó chẳng quá mới chỉ là một đứa trẻ hai tuổi rưỡi.”
“Vậy thì sao? Lúc ta ba tuổi đã giết người rồi.”
…
Sau một hồi yên ắng, Dung Sở quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái Sử Lan
Biết rõ nàng không thèm nói dối, nhưng vẫn muốn tìm kiếm trong ánh mắt kia chút gì đó sắc thái trêu đùa, chỉ là…không hề có.
“Bộp”, một cuộn dây leo bị ném xuống dưới, trên cây thông già, Cảnh Thái Lam cười ha hả, nói: “Nói chuyện nhiều thế…”
Thái Sử Lan và Dung Sở: “…”
Thái Sử Lan một tay tiếp nhận dây mây, một tay lần mò bên hông Dung Sở. Dung Sở hít sâu một hơi, cười nói: “Hài tử còn ở trước mặt, nàng đừng vội thế…”
Thái Sử Lan nào có để ý đến hắn, thắt lưng người này hiện tại vừa cứng vừa lạnh như xác chết, quả thực là ngàn vạn năm chưa từng thấy qua thanh niên nào có thể trong tình huống như vậy còn liên tưởng chuyện ám muội được. Nàng dựa theo trí nhớ của mình, mò tay vào trong một chiếc túi bên hông hắn, rút ra một chiếc dao găm.
Con dao này cực mỏng, giống như một lớp da kề sát tay hắn, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ cắt vào da thịt. Thái Sử Lan giơ con dao lên, cắm xuống vách đá. Lập tức, trên vách đá xuất hiện một lỗ hổng, khối đá bị cắt dễ dàng như miếng đậu hũ.
Quả nhiên là dao tốt!
Dung Sở nhíu mày nhìn món vũ khí có giá trị liên thành của mình cứ vậy bị nàng đoạt lấy, lại còn đem dùng làm xẻng – nữ nhân này có phải không biết hai chữ “khách khí” viết thế nào không? Hừm, nếu đối với việc chiếm giữ nam nhân, nàng cũng có thể không khách khí như vậy thì tốt rồi.
“Cảnh Thái Lam, trèo xuống vai ta.”
Cảnh Thái Lam “vâng” một tiếng rồi cẩn thận leo xuống. Thái Sử Lan vươn tay đón, đỡ nó trên vai chính mình rồi lấy dây leo buộc lại.
Ba người chen chúc một chỗ nên không cách nào đứng vững. Thái Sử Lan nhanh nhẹn dùng dao găm cắm vào vách đá, tạo thế leo lên.
Dung Sở tựa đứng một chỗ nhìn nàng linh hoạt leo lên, nghĩ thầm, nữ nhân này, thấy hắn bị thương như vậy cũng không thèm hỏi han một câu, leo lên rồi cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại.
*Bộp* một tiếng, trong khi Dung Sở còn đang thất thần, một nhánh dây leo đã rơi xuống trước chóp mũi hắn.
Dung Sở ngẩng đầu, thấy Thái Sử Lan đang bình tĩnh nhìn xuống, ánh mắt sáng như sao, “Bần thần gì thế, còn không mau lên đi!”
“Chỗ này phong cảnh không tồi.” Dung Sở không đón lấy sợi dây mà thong thả đứng nhìn sóng nước cuồn cuộn phía trước, trông về thác nước phía xa, “Ta vừa nhớ ra một chuyện, nàng đi trước, ta ở lại luyện công, luyện xong thắt lưng sẽ ổn định lại thôi.”
Thái Sử Lan nhìn hắn một lát, sau đó quay đầu rời đi.
Dung Sở khẽ cười. Trong tiếng nước chảy xiết, hắn nghe thấy tiếng nàng giáo huấn Cảnh Thái Lam.
“Nam nhân thích thể hiện rất đáng ghét. Mà những kẻ vừa thích thể hiện, vừa sĩ diện lại càng đáng ghét, cũng vô cùng ngu xuẩn.”
“Ma ma.” Cảnh Thái Lam đáp trả bằng chất giọng non nớt, “Người đang nói công công sao? Nhưng mà công công nhìn rất khỏe nha, vừa rồi còn bay rất đẹp nữa.”
“Đó là vừa rồi.” Thái Sử Lan nói, “Con không nhìn thấy sao, quần hắn đã sắp tụt đến nơi rồi, bây giờ còn không thể kéo lên.”
Dung Sở quyết định rồi, có một ngày, nhất định hắn phải lôi nữ nhân này tới một chỗ nào đó để hung hăng nghiêm phạt, cho đến khi nàng hiểu được cái gì gọi là lễ giáo, cái gì gọi là tam tòng tứ đức, cái gì gọi là kiêng kỵ mới thôi.
Tới chỗ nào đây? Trên giường có lẽ không phải lựa chọn tồi nhỉ?
Đoạn dây leo lay động một hồi, Thái Sử Lan từ từ đi xuống. Dung Sở cười dài tựa vào vách đá, khoanh hai tay trước ngực, thưởng thức tư thế oai hùng của nàng – từ dưới nhìn lên, hắn có thể thấy được đường cong cơ thể nàng. Sau khi bị nước làm cho ướt sũng, cơ thể nàng càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, lồi lõm rất đúng chỗ.
Lúc này, Dung Sở cảm thấy rất thỏa mãn, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
Thái Sử Lan xuống tới nơi, không nói một lời mà trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa tay vòng qua lưng hắn, tự buộc dây leo quanh ngực mình, sau đó đưa một đầu về phía Dung Sở, “Tự buộc đi.”
Dung Sở yên lặng, sau đó ghé sát tai nàng, cười nói, “Ta sẽ ôm chặt nàng.”
Thái Sử Lan vô cùng kinh ngạc, lần này hắn dĩ nhiên không có chơi trò sĩ diện hão nữa. Nàng vốn còn có kế hoạch rồi cơ, nếu như hắn vẫn cứ một mực không chịu đi, vậy nàng sẽ dứt khoát đánh hắn bất tỉnh luôn.
Cũng may, người này vẫn còn thức thời lắm!
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu leo lên. Cõng một đại nam nhân so với cõng một đứa nhỏ quả nhiên khác biệt quá lớn. Huống hồ bây giờ còn phải trèo lên vách đá, áp lực trên lưng lần đầu vượt khỏi dự tính của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa là không đứng dậy nổi. Thái Sử Lan lại hít sâu một hơi, sau đó từ từ đứng lên.
Ngay khi nàng vừa nhấc một chân lên, cơ thể liền có cảm giác như bị ngàn quân chèn ép. Nàng ngước mắt trông lên, khoảng cách một trượng ngắn ngủi trong nháy mắt đã biến thành xa không bến bờ.
Phía sau, Dung Sở cũng hít vào một hơi thật sâu, nàng liền cảm thấy trọng lượng trên lưng nhẹ đi rất nhiều. Đây cũng là một loại võ công sao?
Nàng không dám chần chừ nữa, thừa dịp gánh nặng trên lưng giảm bớt liền vội vã leo lên. Có điều chưa được vài bước, Thái Sử Lan đã không kiềm được mà thở dốc, mồ hôi cũng theo đó lã chã tuôn rơi.
Mồ hôi ướt đẫm vai áo, từng giọt, từng giọt rơi lên mu bàn tay hắn, nhưng nàng trước sau không hề kêu rên dù chỉ một tiếng, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, khóe môi dần dần in đậm dấu răng.
“Ta dùng tay, nàng dùng chân.” Dung Sở bỗng nhiên nói bên tai nàng, sau đó vươn tay túm vào vách đá, lập tức tạo thành năm vết hõm sâu.
Thái Sử Lan nhanh nhẹn leo lên. Hai người thay phiên nhau dùng lực, nhanh chóng leo tới gần điểm đích. Chỉ là một bước cuối cùng, Thái Sử Lan rốt cuộc sức cùng lực kiệt, lúc này nàng thực sự thấm thía một câu nói – gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Cũng may, vẫn là Cảnh Thái Lam thông minh, tìm được một gốc cây lớn trong bụi rậm ở gần, buộc một đầu dây leo lên đó, sau đó chạy tới đưa đầu còn lại cho Dung Sở. Dung Sở bắt lấy dây leo, hai chân kẹp chặt lấy hông Thái Sử Lan, quát lớn, “Đi nào!”
*Bụp* một tiếng, hai người ngã xuống nền đất, hai chân Thái Sử Lan vẫn còn lơ lửng ở ngoài khoảng không bên vách núi.
Cả hai thở dốc hồi lâu, ai nấy đều không còn sức nói chuyện. Dung Sở nằm trên đất tới cả nửa ngày, cuối cùng liếc xéo đoạn dây leo còn chưa gỡ xuống trước ngực nàng, cười nói: “Ta sai rồi, đáng ra vừa nãy nên kéo đoạn dây kia xuống…”
Chỉ cần làm vậy, hắn sẽ có thể thấy rõ phong quang trước ngực nàng, thấy rõ đường nét xinh đẹp thường ngày nàng vẫn tận lực che giấu.
Không phải đùa bỡn, cũng không phải dâm đãng, chỉ là bỗng nhiên phát hiện bên dưới vỏ bọc cứng nhắc và lạnh lùng của nàng, thực chất che giấu quá nhiều mị lực cùng nữ tính. Nàng càng muốn che giấu, hắn càng muốn trở thành người duy nhất nhìn ra sự thật.
Hai chân Thái Sử Lan vẫn lơ lửng bên dưới vách núi, nàng cũng lười di chuyển, “Ngươi còn có sức bỡn cợt? Thắt lưng của ngươi có khi cũng phế luôn rồi đấy!”, nói rồi ghét bỏ đẩy đôi chân của hắn vẫn đang kẹp lấy hông nàng ra.
“Rồi ta sẽ cho nàng nghiệm chứng, đến cùng là có phế hay không.” Dung Sở thờ ơ đáp lại.
Thái Sử Lan không để ý đến hắn, đứng dậy quan sát xung quanh. Nơi này là một núi đá thấp, đi lên hay đi xuống đều có đường. Bây giờ, việc đầu tiên bọn họ cần làm là đốt lửa xua tan khí lạnh, đồng thời nghỉ ngơi lấy sức, nếu như may mắn gặp được thợ săn trong núi thì tốt, có thể sớm ngày trở lại thành Bắc Nghiêm.
Nàng gom lá cây lại thành đống, sau đó dùng đá đánh lửa. Loay hoay một hồi, cuối cùng đống lá cũng cháy. Thái Sử Lan cởi sạch y phục của Cảnh Thái Lam, treo lên một cành cây rồi hơ trên đống lửa. Cảnh Thái Lam đối với việc không mảnh vải che thân dường như vô cùng thoải mái và thản nhiên, lại còn trần truồng chạy ba vòng trong rừng, cặp mông trắng tuyết cứ mãi lắc lư, suýt chút nữa bị một con chim trĩ mổ vì cho rằng đó là cây nấm lớn.
Thái Sử Lan nhặt một cục đá lên, Cảnh Thái Lam thấy vậy tò mò trợn mắt, hỏi: “Ma ma, cái này có thể ăn sao? Đêm nay chúng ta ăn đá nướng ạ?”
Dung Sở đang nằm cạnh sưởi ấm thở dài một hơi – Nữ nhân này, quả nhiên không để hắn có một phút nghỉ ngơi mà!
Quả nhiên, Thái Sử Lan ngay lập tức ném cục đá về phía Dung Sở, nói: “Không có việc gì làm thì đi săn mấy con thú hoang, chúng ta ăn thịt thay cơm.”
Không có việc gì làm thì đi săn mấy con thú hoang…? Dung Sở ngửa mặt nhìn trời, lại nhìn xung quanh, chẳng hề phát hiện chút vết tích nào của thú vật, ngay đến gà rừng cũng sợ người mà chạy cả vào rừng cây. Cô nương, nàng cho rằng dã thú đều ngu ngốc cả sao? Sẽ tự dưng chạy tới đập đầu vào cục đá trên tay ta sao?
Dung quốc công tuy là cầm đá đợi gà, nhưng dù sao cũng không phải người thường, cuối cùng ngày qua đi, kết quả vẫn ném rơi một con chim và làm bất tỉnh một con thỏ.
Thái Sử Lan ngồi trên tảng đá xử lý con mồi. Tuy rằng chưa từng làm mấy việc thế này, nhưng mà không có kỹ thuật thì vẫn còn dũng khí, nàng ra tay vô cùng dứt khoát, không chút lưu tình. Đợi nàng chém chém chặt chặt xong xuôi, xung quanh tảng đá đã biến thành một mớ hỗn độn, hình dạng hai con thú cũng hoàn toàn thay đổi. Dung Sở vươn tay lau đi một hàng máu cùng ba cọng lông chim trên mặt.
Thái Sử Lan con mồi vào cành cây, nướng trên đống lửa. Cảnh Thái Lam lúc này đã mặc lại quần áo, phụ trách trông coi đồ ăn. Thái Sử Lan sau khi bàn giao nhiệm vụ liền bước qua chỗ Dung Sở, cầm mảnh tay áo khi trước xé xuống bịt kín mắt hắn.
“Ta đâu thể di chuyển.” Dung Sở cười, “Nàng ra phía sau cây cởi bỏ y phục không phải tiện hơn sao? Yên tâm, cơ thể nàng trước sau như một như vậy, ta đây không có hứng thú nhìn lén…”
Lời còn chưa dứt, hắn liền có cảm giác toàn thân mát lạnh.
Dường như, dường như,…y phục đã bị nữ nhân này lột rồi?
“Cơ thể người trước sau như một như vậy.” Thái Sử Lan cúi đầu nhìn Dung Sở, “Ta nhìn rồi vẫn không có hứng thú.”
“Nếu nàng không ngại thì tiếp tục cởi xuống.” Dung Sở thoáng ngây ngốc, sau đó cười nói: “Có thể sẽ có hứng thú đấy!”
“Ta sợ Cảnh Thái Lam nhìn thấy sẽ lưu lại bóng ma tâm lí, sau này không thể phát triển bình thường.” Thái Sử Lan nhàn nhạt đáp lời, vứt y phục qua một bên.
Một lúc lâu sau, Dung Sở mới hiểu được ý tứ lời này – nàng là đang nói….hắn “NHỎ”!
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể kích động!
Không sao cả, sau này hắn sẽ cho nàng thấy, cái gì gọi là sức mạnh của nam nhân.
Thái Sử Lan dời Dung Sở tới gần đống lửa, trước tiên hong khô y phục của hắn, sau đó cầm chúng ra phía sau gốc cây.
Phía sau truyền tới âm thanh tuôn rơi. Nơi đây dù rằng tạm thời không phát hiện mãnh thú, nhưng dẫu sao cũng là trong núi rừng, nàng rốt cục không dám đi xa.
Dung Sở lắng nghe âm thanh nhỏ vụn từ sau truyền tới, tiếng cởi cúc áo nhẹ vang lên, tiếng áo choàng trượt xuống khỏi cơ thể. Hắn bỗng nhiên nheo mắt, nói với Cảnh Thái Lam, “Cảnh Thái Lam, người nói bên đó hứng gió, mắt bị khói hun, vậy đổi chỗ đi!”
“Ah, được.” Cảnh Thái Lam ngoan ngoãn đổi vị trí. Lúc này, đối diện Dung Sở chỉ còn có một gốc cây già.
Hiện tại đã là giữa trưa, phía trước không nhiều, ánh nắng phản chiếu rõ ràng bóng người sau lưng lên gốc cây kia. Đường nét cơ thể nữ nhân in bóng trên thân cây trước mặt, vừa yểu điệu, vừa khỏe mạnh xinh tươi. Tuy rằng có hơi mờ ảo, nhưng Dung Sở vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vòng eo thon gọn, một cặp chân dài và đường cong hoàn mỹ, căng tràn nhựa sống của thiếu nữ.
Dung Sở khẽ nhếch môi cười. Nàng không biết, miếng vải che mắt này căn bản không thể gây trở ngại với thị lực của hắn. Qua lớp hoa văn ửng đỏ, cả trời đất lẫn bóng hình nàng, dường như đều đẹp hơn bao giờ hết.
Phía sau vang lên tiếng bước chân. Thái Sử Lan đi ra, trên người mặc áo bào của Dung Sở, tay cầm y phục của chính mình. Nàng phơi y phục lên nhánh cây, từ từ hong khô từng cái một.
Lúc này, chim và thỏ nướng đã vừa tầm. Thái Sử Lan đưa hết chân cánh cho Cảnh Thái Lam, còn lại nàng và Dung Sở mỗi người một nửa. Tuy rằng không có gia vị, nướng cũng chín không đều, nhưng ba người họ, bao gồm cả Cảnh Thái Lam đều ăn rất say sưa. Trải qua một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm trên sông, suốt một ngày dài chỉ ăn qua miếng cháy, lúc này dù là lấy gỗ đi nướng, có khi bọn họ cũng vẫn sẽ nuốt trôi.
Ăn uống xong xuôi, Thái Sử Lan liền bảo Cảnh Thái Lam nghỉ ngơi trước, sau đó đến ngồi cạnh Dung Sở. Dung Sở nhắm nghiền mắt, lắng nghe tiếng chân nàng đạp lên lá rụng, bỗng thấy lòng mình bình yên đến lạ.
“Sao hả? Cam lòng trả y phục cho ta rồi?” Hắn cười hỏi.
Thái Sử Lan không nói lời nào, chậm rãi ngồi xuống. Dung Sở nằm ngửa trên đất, cảm nhận hơi thở của nàng, một loại hơi thở rất kỳ lạ, không rõ là hương hoa hay mùi cỏ, chỉ là có chút lành lạnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thân quen.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ngồi xuống cạnh hắn, cũng là lần đầu tiên hắn thấy rõ mùi hương từ nàng. Trước kia, nàng lúc nào cũng lặng lẽ một mình, giữ khoảng cách với mọi người người xung quanh, bây giờ có thể gần gũi nàng như vậy, cảm giác thật khó nói thành lời.
Bốn phía không một tiếng động, Dung Sở cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này. Đúng lúc đó, một đôi tay bỗng nhiên duỗi tới, cởi miếng vải che mắt hắn ra, sau đó lướt xuống lưng hắn.
Cả người Dung Sở cứng đờ, gần như không thể tin tưởng mà giương mắt nhìn nàng – Nàng định làm gì?
Hắn thà nghĩ là nàng muốn cởi y phục cường bạo hắn, cũng không dám tin nàng lại có thể xoa bóp cho hắn…A…Đúng thật là xoa bóp.
Bàn tay nàng dần hướng xuống, chạm tới vị trí ê ẩm nhất trên cơ thể hắn, trước nhẹ sau nặng, độ mạnh yếu vô cùng thỏa đáng, xua tan phần nào đau đớn.
Tuy rằng tật ở hông này của hắn không thể hoàn toàn khỏi hẳn nhờ xao bóp, nhưng giờ khắc này, cả thân thể lẫn trái tim hắn, dường như đều đang từ từ mềm nhũn.
Áo choàng của hắn khoác trên người nàng rộng thùng thình, vai áo hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo mở rộng, khiến cho khe hẹp trước ngực nàng ẩn hiện dưới lớp vải. Khi nàng duỗi tay ra, ánh sáng lấp lánh chiếu lên da thịt màu mật ong nhàn nhạt của nàng. Bởi vì ống tay áo quá lớn, nên theo động tác của nàng mà lần lượt bị vén lên hạ xuống, lộ ra cánh tay sáng bóng, giống như một dòng sông xanh kéo dài đến vô tận.
Nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, cho dù không có nội công, độ mạnh của lực tay vẫn là rất hiếm thấy. Có điều sau khi xoa bóp một hồi, gò má Thái Sử Lan đã hơi ửng đỏ, ngón tay cũng bắt đầu mềm nhũn. Lúc này, hắn mới chợt nhớ ra, đã một ngày một đêm nàng gắng sức vượt qua nguy hiểm, sau khi an toàn hắn lại không thể di chuyển, Cảnh Thái Lam thì phát sốt, nàng căn bản chưa hề có lấy một khắc nghỉ ngơi, có trời mới biết vì sao nàng vẫn cố gắng chống đỡ được đến giờ.
Đáy lòng Dung Sở bỗng chốc dâng lên một thứ cảm xúc xa lạ, có chút đau đớn, nhưng trong đau đớn lại lẫn chút vui mừng. Hắn biết, cảm giác này gọi là “không nỡ”.
Dung Sở vươn tay bắt lấy tay nàng.
“Được rồi.” Hắn nói, “Nàng đi ngủ đi.”
Thái Sử Lan cúi đầu nhìn ngón tay mình đang được bao trọn trong bàn tay nam nhân. Hai lòng bàn tay đối diện nhau, đồng thời đặt ở vị trí gần nhất với trái tim.
Nàng lại ngước mắt nhìn Dung Sở. Dây cột tóc của hắn không biết đã bị nước cuốn trôi từ lúc nào, mái tóc đen dài buông xõa, bao lấy khuôn mặt hơi hơi tái nhợt. Thế nhưng, dáng vẻ hiện tại của hắn không hề khiến cho người ta cảm thấy nam nhân này yếu đuối hay nhu nhược, ngược lại vô cùng lãng tử phong lưu. Hàng mày hơi hơi nhướn lên, làm lòng nàng khẽ rung động, cảm giác giống như được nhìn thấy ánh mặt trời trong bão tuyết giá băng.
Nàng lúng túng rút tay ra, ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, nhặt mấy cành cây và dây leo, tạo thành một cái cáng đơn giản, sau đó kéo Dung Sở nằm lên, động tác chẳng khác gì kéo một con heo chết.
Dung Sở từ từ nhắm mắt, mặc nàng thích làm gì thì làm, tự nói với chính mình – Nữ nhân này là đang hầu hạ ta, hầu hạ ta, hầu hạ ta,…
“Ta cảm thấy chúng ta không thể qua đêm ở nơi này.” Thái Sử Lan nói, “Nhân lúc còn sớm, chúng ta xuống núi.”
“Được, nhưng trước tiên nàng trả y phục cho ta đã.”
Thái Sử Lan giật mình nhận ra bản thân vẫn còn mặc áo choàng của hắn, mà y phục đã hong khô của nàng bị Cảnh Thái Lam vứt vào lòng Dung Sở. Nàng tiến lên phía trước, toan đổi lại y phục, nhưng lại bất chợt dừng bước.
Dung Sở cũng nhíu mày.
Có tiếng người!
Tiếng bước chân không phải là một người, không những thế còn từ các phương truyền tới, vừa nhẹ nhàng vừa mau lẹ, lại có cả vũ khí, xem ra là người trong giang hồ. Bọn họ mặc dù đi đường khác nhau, nhưng mục đích hướng tới chỉ một – chính là rừng cây này!
Thái Sử Lan lẳng lẳng đứng lên, che chắn Cảnh Thái Lam ở sau lưng nàng.
Người đến rất nhanh đã phát hiện nơi này có đống lửa chưa tàn, quả nhiên đi tới. Người đàn ông dẫn đầu nhìn Thái Sử Lan một lát, sau đó quay sang cười với người bên cạnh, “Xem ra cũng không phải thợ săn của vùng.”, sau đó lại hỏi Thái Sử Lan, “Không biết vị tiểu ca này đang dự định đi đâu?”
Thái Sử Lan dáng người cao ráo, giọng nói trầm thấp, trời sinh khí chất trung tính, trong thế giới hiện đại quen mặc Tây trang, thắt cà vạt, vậy nên hiện tại khoác y phục của Dung Sở lên người cũng không có cảm giác bất tiện. Nàng thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, tư thái hơn người, tóm lại chính là dáng vẻ thường thấy của con cháu quý tộc.
“Xuống núi.” Thái Sử Lan đáp lại ngắn gọn.
“Vậy sao?” Người kia cười nói, “Ta là người bang Quyển Phong ở hành tỉnh Nam Nghiêu, nghe theo Hịch võ lâm mà tới Bắc Nghiêm, không biết có cùng đường với tiểu ca không?”
“Hịch võ lâm?”
“Hịch võ lâm là chỉ thị chí cao của giới võ lâm ta.” Người nọ kiên trì giải thích. “Mấy ngày trước tổng minh chủ tới Bắc Nghiêm hạ Hịch, nói có bạn chí cốt mất tích trong trận lũ trên đê Nghi Hà, nghe nói là người nhà Sở gia. Vậy nên minh chủ triệu tập đồng đạo võ lâm các vùng lân cận tới đó, thứ nhất là tương trợ bách tính thành Bắc Nghiêm, thứ hai là tìm kiếm vị kia, cuối cùng là trừ gian diệt ác.”
Thái Sử Lan nghe xong, hai mắt sáng ngời – Chẳng lẽ là tìm nàng và Dung Sở? Là Lý Phù Chu sao?
Nghĩ thế, nàng toan mở miệng trả lời, bỗng nghe Dung Sở ho nhẹ một tiếng, âm thanh vô cùng suy yếu. Lời nói đến miệng liền thu về, nàng lúc này mới bình tĩnh quan sát đám người trước mặt, phát hiện y phục, vũ khí, vẻ mặt bọn họ không ai giống ai, rõ ràng toàn người giữa đường gặp mặt. Một đội ngũ rồng rắn lẫn lộn như vậy, ai biết bên trong có những thế lực nào? Thân phận Dung Sở và Cảnh Thái Lam quá đặc biệt, hơn nữa bọn họ đang trong hiểm cảnh, thực sự không thể để lộ sự thật.
“Ta là người bản đia, cũng là người trong võ lâm, có điều học nghệ không tinh.” Nàng nói, “Tại hạ Sử Thái, đây là hài tử Sử Lam, người nằm kia là thê tử* của ta. Bọn ta đang trên đường về quê thăm người thân, được nửa đường thì thê tử lâm bệnh, sức khỏe suy yếu, thứ lỗi không thể ra mắt chư vị.
(nội nhân: cách gọi vợ)
Dung Sở ho càng dữ dội…
Mọi người nghe thế đều ló đầu nhìn về phía Dung Sở nằm trên cáng. Thấy hắn một thân nữ trang, tóc dài tung bay trong gió, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt. Đa số người đều vì ngại mà quay đầu sang hướng khác, chỉ có mấy kẻ vẫn mặt dày hướng ánh mắt hèn mọn về phía Dung Sở
Một số người lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ thầm vị nương tử này tuy là đang nằm, nhưng dường như vóc dáng rất cao, cặp chân kia cũng có hơi…Nhưng nếu thật là nhi nữ giang hồ thì cũng không phải chuyện lạ.
Người đàn ông trung niên ban nãy mở miệng trước tên Vương Mãnh, lúc này đang nói chuyện với Thái Sử Lan, khuyên nàng đi cùng bọn họ. Thái Sử Lan lấy cớ thê tử bệnh nặng, không muốn làm phiền mọi người để từ chối. Nhưng mà Vương Mãnh này vô cùng lằng nhằng phiền toái, một mực nói rằng người trong giang hồ gặp nhau là bởi có duyên, còn nói thê tử Sở huynh đệ ốm yếu như vậy, đi cùng bọn họ sẽ tốt hơn, có chuyện gì còn tiện bề giúp đỡ lẫn nhau. Thái Sử Lan cảm thấy cứ từ chối mãi có khi sẽ khiến người khác sinh nghi, cuối cùng đánh phải nhận lời.
Nói sao thì chuyện này cũng không quá xấu, ít ra hiện tại còn có người niềm nở chạy qua giúp nàng khênh cáng của Dung Sở. Dung Sở nằm đó lấy tay áo che mặt, ánh mắt lại hung hăng bắn về phía Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan coi như không thấy, còn nghĩ – Ta làm chồng, ngươi làm vợ, như vậy là lợi cho ngươi lắm rồi, còn ý kiến gì nữa!
Sau khi chuyện trò một lúc, Thái Sử Lan mới biết nguyên nhân khiến Vương Mãnh hăng hái lôi kéo nhiều người như vậy là do Hịch võ lâm ban xuống có kèm phần thưởng. Càng nhiều người thì tiền nhận được càng nhiều, có khi còn được gặp mặt minh chủ.
“Tên minh chủ đó có gì đặc biệt sao?
“Ngươi nói gì thế Vương Mãnh nhíu mày, “Minh chủ là ai chứ? Ngài ấy chính là anh hùng cái thế, uy lăng thiên hạ, tiếng tăm không ai sánh bằng, gặp được ngài chính là vinh hạnh của đời người. Nếu như may mắn được lão nhân gia chỉ điểm, dù nửa chiêu thức thì cả đời cũng sẽ không lo sống khổ. Thanh niên mấy người tuổi còn nhỏ, không biết thì coi như không có tội, nhưng từ rầy chớ có nói lời hàm hồ như vậy nữa đấy!
Người đàn ông trắng trẻo đi cạnh hắn nghe vậy cười nói, “Vương lão ca trước giờ sùng kính nhất là minh chủ Bắc Minh, vậy nên tiểu ca đừng nói lời động chạm đến ông ấy thì hơn.”
“Quả là chỉ có Văn Kính hiểu ta!” Vương Mãnh cười ha hả, vỗ vai người tên Vạn Kính.
Thái Sử Lan nhìn người nọ một lát – mặt trắng, tóc hoen vàng, râu cá trê đen nhánh, nhìn qua vô cùng bình thường, có điều lại khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
Có người giúp, tốc độ xuống núi nhanh hơn rất nhiều. Cả quãng đường dài tiếng người nói chuyện không ngớt. Thái Sử Lan không cần lên tiếng cũng nghe ngóng được kha khá chuyện xảy ra hai ngày nay.
Ví như phần lớn những người ở đây đều sùng kính vị minh chủ hạ Hịch võ lâm kia, nhưng lại không ai biết hắn ta trông ra sao, tên thật là gì, tuổi tác bao nhiêu, chỉ nói người này xuất thân nhà quan, năm năm trước lần lượt đánh bại mấy kiếm sĩ đệ nhất bấy giờ, đồng thời giết chết minh chủ đương thời vì tội cấu kết với Tây phiên, từ đó nổi danh khắp chốn, được tất cả mọi người yêu mến, có điều lại là rồng thần lộ đầu không lộ đuôi*, rất ít khi xuất hiện ở tổng đàn Tây Lăng. Ba năm trước hắn bất ngờ mất tích, hiện tại đột ngột hạ Hịch võ lâm, đây có thể xem là động thái lớn đầu tiên của hắn trong suốt mấy năm qua, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, một lòng chạy tới muốn gắp một phen.
(Nguyên văn: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ)
Lại nghe chuyện vỡ đê ở thành Bắc Nghiêm, ai cũng nói đê vỡ tổn thất nặng nề, ngàn mẫu ruộng tốt bị nhấn chìm, nhưng may có quan phủ địa phương xử trí đúng lúc, sớm nhận ra tình hình nguy hiểm nên kịp thời thông báo cho dân chúng di dời đến chỗ cao. Thành ra số người chết vì lũ chỉ đến trên đầu ngón tay, trong đó có một vị Đồng tri, một vị Thôi quan đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng, đồng thời là quan trên của phủ Bắc Nghiêm cho rằng, Bắc Nghiêm tuy gặp đại họa, nhưng thiên tai là thứ không ai tránh được, phủ Bắc Nghiêm trong tình thế nguy cấp ấy đã phản ứng rất đúng lúc, xử trí thỏa đáng, tránh cho bách tính phải chịu thương vong, lúc vỡ đê Phủ doãn còn đích thân tới hiện trường, sau đó ngày đêm chỉ huy cứu tế, đúng là một vị quan tốt hiếm thấy. Bởi vậy, ông ta đang chuẩn bị báo công cho phủ Bắc Nghiêm, lấy đó làm gương cho các châu huyện lân cận, đồng thời xin phong tước cho hai vị quan viên đã mất.
Thái Sử Lan nghe xong, mặt không đổi sắc, thờ ơ “Ồ” một tiếng rồi rời đi. Cảnh Thái Lam nằm trong lòng nàng há miệng trợn mắt, thật lâu không nói nên lời.
“Ma ma…” Đợi tới khi hai người tách khỏi đám đông, tiểu tử mới nhỏ giọng nói, “…Không đúng…đều không đúng…”
“Phải.” Thái Sử Lan nói, “Cướp đoạt công lao, đùn đẩy trách nhiệm, bao che khuyết điểm, đổi trắng thay đen,… Đây đều là sở trường và kỹ năng cần có của đám quan lại ham chức hám tiền.”
Cảnh Thái Lam nghe xong đăm đăm nhìn về phía trước, có lẽ là đang liên tưởng đến những lý do thoái thác khi xưa của bá quan trong triều.
Cùng lúc, Thái Sử Lan nhạy bén phát hiện rất nhiều tiểu tử trẻ tuổi đều đang đứng bên cáng của Dung Sở hỏi han tình hình.
“Sử nương tử, nàng có muốn ăn lương khô không?
“Người bệnh sao ăn được lương khô. Sử nương tử, chỗ ta có thịt bò.”
“Sử nương tử, đây là trái cây đặc thù của vùng núi này, vừa mọng nước vừa thanh mát, nàng nếm thử xem sao.”
“Sử nương tử, sắc mặt nàng nhìn không tốt lắm, có phải sợ lạnh không? Nào, khoác thêm chiếc áo choàng này vào.”
Một đám giống đực đang trong thời kỳ hormone tiết ra quá độ, cộng thêm đường xá xa xôi tịnh mịch, khó khăn lắm mới gặp được một mỹ nhân điềm đạng đáng yêu thế này. Tiểu mỹ nhân tuy rằng là hoa đã có chủ, nhưng phu quân nàng suốt cả đoạn đường chỉ biết bế con đi một bên, đến một câu hỏi thăm bệnh tình thê tử cũng không có, căn bản không hiểu nữ nhân là để yêu thương, nhất là nữ nhân xinh đẹp mảnh mai nhường này. Chuyện như vậy, bảo đám thiếu hiệp bọn họ làm sao nhìn nổi?
Thiếu hiệp nha, chính là lưng mang kiếm bén dạo giang hồ, gặp chuyện bất bình chẳng thể tha, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*. Đường đường là một mỹ nhân sắc nước hương trời, vậy mà lại phải chịu sự ghẻ lạnh của phu quân. Chuyện này vô luận thế nào, bọn họ cũng phải can thiệp.
(Kỵ mã ỷ tà kiều, Mãn lâu hồng tụ chiêu: Hai câu thơ trích trong “Bồ Tát man” kì 4 – Vi Trang
Dịch: Cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, Áo đỏ vẫy khắp lầu cao)
Màn trình diễn cảnh ân cần chăm sóc này càng ngày càng đặc sắc. Lúc này, vị “phu quân không hiểu phong tình” là Thái Sử Lan đang hướng ánh mắt lạnh lùng về phía cáng thương của Dung Sở, nơi đám thiếu hiệp đang qua lại tấp nập như rước đèn kéo quân.
“Ma ma….” Cảnh Thái Lam mở to hai mắt, không rõ vì sao Quốc công tự dưng được mếm mộ đến thế.
“Cảnh Thái Lam, cái này con nhất định phải nhớ kỹ.” Thái Sử Lan nói, “Xinh đẹp không chỉ có nữ nhân, mà còn có nhân yêu.”
“Nhân yêu” nào đó đang nằm trên cáng thương nghe xong không khỏi ho nhẹ một tiếng…
…Cắn
Đúng thật là cắn!
Đỉnh răng chạm đến đôi môi ửng hồng mềm mại, mang theo đôi chút tức giận cùng tùy hứng. Hàm răng của hắn nhẹ nhàng chạm lên đôi môi nàng, cắn chặt, lại buông lỏng, lại cắn chặt,…cứ lặp đi lặp lại như vậy, giống như đang chơi đùa.
Nàng mặc dù hơi đau, nhưng lại bởi hắn dụng lực vừa đủ nên không tới nỗi nhức nhối, chỉ là bị cắn như vậy, thật khiến nàng tiến thoái lưỡng nan. Với tính tình của nàng, dù cho bị cắn, bị kéo tới nỗi miệng chảy đầy máu tươi cũng nhất định muốn giành quyền chủ động. Có điều, Dung Sở chính là cao thủ đùa bỡn lòng người, lại càng giỏi đùa bỡn tình cảm kẻ khác. Hắn giống như nhìn thấu ý định của nàng. Nàng muốn dứt ra, hắn liền thả lỏng, nàng ngẩn người, hắn lại cắn tới.
Cứ thế. Dây dưa không dứt.
Thái Sử Lan rốt cục cũng bắt đầu bực tức, đột nhiên hé miệng. Dung Sở thấy vậy liền tỏ vẻ vui mừng. Hắn khiêu khích như vậy, cũng vì đã hiểu rõ tính tình nàng, đảm bảo nàng sẽ vì nóng giận mà cắn trả. Trong lúc Dung Sở còn đang muốn nghênh đón, Thái Sử Lan bỗng nhiên ngửa đầu về phía sau.
*Cạnh* một tiếng, bốn cái răng cửa mạnh mẽ va vào nhau…
Dung Sở bật cười, vươn tay che miệng. Phản ứng của nữ nhân này cũng thật táo bạo, vậy mà lại dùng răng đụng hắn, như vậy không phải chính răng nàng cũng đau à?
Hắn một mặt cười cười, một mặt vòng tay giữ gáy Thái Sử Lan, một lần nữa phủ môi mình lên trên – được lắm, dù sao ê răng thì cũng ê răng rồi, ta không hưởng đủ chẳng phải sẽ chịu thiệt hay sao!
Thế nhưng, Dung Sở còn chưa kịp hôn một cái, Thái Sử Lan đã tiến lên đón đầu, cắn mạnh lên môi hắn – tiên hạ thủ vi cường, ta cắn!
Dung Sở cười nhẹ, lồng ngực hai người đang dính sát nhau đồng thời chấn động. Hắn không hề tránh né, ngược lại tiếp tục nghiêng đầu về phía trước “nghênh tiếp”.
Lần này, nàng rốt cục cảm nhận được đôi môi mềm mại mang theo hơi lạnh của hắn, còn có hương chi lan quen thuộc bao trọn xung quanh. Da thịt hắn xưa nay trắng sáng nhẵn nhụi, rạng rỡ tựa trân châu, hiện tại nhìn gần lại cảm thấy so với làn da nữ tử có khác biệt rất lớn. Sau mấy ngày dầm mưa rãi nắng, dưới cằm hắn giờ đã lún phún râu ria, đâm vào ra thịt khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, lại càng cảm nhận rõ mùi vị nam nhân tỏa ra từ người trước mắt. Còn có thân thể hắn, giờ khắc này mang đến cho người ta cảm giác rất chân thực, cơ bắp rõ ràng, lồng ngực rắn chắc, thắt lưng thon gọn, còn có đôi chân vững vàng… Nàng đột nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mê – đây chính là nam nhân!
Mùi hương của nam nhân! Thân thể của nam nhân! Hơi thở không cách nào trốn tránh của nam nhân.
Dù hắn có bề ngoài xinh đẹp, phong lưu đến đâu, thân thể này vẫn chứa đựng sự mãnh mẽ cùng mùi hương chỉ thuộc về riêng nam nhân, vô cùng rõ ràng, vô cùng nồng đậm.
Thái Sử Lan vội vàng lùi đầu ra sau, Dung Sở ngược lại không chịu buông tha, hai mắt sáng rực, như là thấy được chấn động nho nhỏ trong lòng nàng lúc này, thế nên càng được nước lấn tới.
*Bốp*
Đột nhiên, một vật tròn vo đập lên đầu hắn.
Dung Sở ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt phấn trắng của Cảnh Thái Lam ló ra từ đám lá thông xanh ngắt, mắt đen to trong lúng liếng, trên mặt lại hiện rõ ba chữ “không vui vẻ”.
“Làm cái gì…làm cái gì…” nó lẩm bẩm, “Công…công..cũng muốn cướp ma ma của ta sao? Không được…không được tái phạm nữa…”
Thái Sử Lan lau lau mặt, nói: “Vứt xuống một ít nữa, ta đập hạt thông cho con ăn.”
“Cái gì gọi là “cũng muốn”?” Dung Sở nhạy cảm phát hiện điểm bất thường, “Cảnh Thái Lam, ngươi nói, còn có ai từng làm việc này?”
Cảnh Thái Lam nhìn Thái Sử Lan, không nói lời nào. Tiểu tử đương nhiên biết rõ người kia là ai, chẳng qua không tiện đắc tội mà thôi.
“Là Lý Phù Chu?” Dung Sở bỗng nở nụ cười, cười đến sâu xa, “Là huynh ấy thì không sao.”
Thái Sử Lan yên lặng đập hạt thông.
Dung Sở liếc nhìn biểu tình thờ ơ của nàng, vẻ mặt tựa hồ rất hài lòng.
Hắn còn đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Thái Sử Lan tung hạt thông về phía Cảnh Thái Lam, quay đầu lại, hỏi: “Tại sao là Lý Phù Chu thì ngươi lại yên tâm?”
Vẻ mặt vị quốc công tôn quý nào đó nháy mắt trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, Thái Sử Lan cũng trợn mắt nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung dường như còn phát ra tia lửa.
“Thái Sử Lan.” Vẻ mặt Dung Sở biến đổi cực nhanh, giống như thời tiết tháng sáu, đột nhiên cười nói, “Nàng nha…nàng có phải từ nhỏ đã ghét ta hay không? Hay là có thú vui chà đạp nam nhân?”
“Đâu có. Ta đối xử với mọi người rất bình đẳng.”
“Vô lý.”
“Vô tri.”
“Nực cười.”
“Ấu trĩ.”
“Ngu xuẩn”
“Thắt lưng còn tốt chứ?”
“Ngu ngốc…Hả?”
“Chỗ này.” Thái Sử Lan đẩy nhẹ hắn, “Xoay người cho ta xem một chút.”
“A…” Giọng điệu nghi vấn đổi thành kêu thảm, khuôn mặt xinh đẹp của Dung Sở trong nháy mắt vặn vẹo như bánh quai chèo, hắn vội đỡ lấy thắt lưng, “Nàng, nàng điên à? Đừng chạm vào ta, không được…”
“Cảnh Thái Lam…” Thái Sử Lan quay đầu nói với tiểu lưu manh, “Nhớ kỹ, nam nhân thích thể hiện rất ngu ngốc. Thời điểm không thể, con ngàn vạn lần không được sĩ diện này nọ, kẻo chết cũng là chết vô ích.”
“Ah, vâng.” Tiểu lưu manh gật đầu, “Nhưng mà ma ma, công công nói, nam nhân không được nói mình “không thể”…”
“Có can đảm thừa nhận khả năng của mình mới là hán tử chân chính.” Thái Sử Lan nói, “Con đừng có học hắn.”
“Ah.” Cảnh Thái Lam lộ ra ánh mắt đồng tình, thuận tiện còn quay sang phía Dung Sở ưỡn cái bụng nhỏ ra, phô bày niềm kiêu ngạo của nó.
Tư thế dung tục, biểu tình hèn hạ!
Suýt chút nữa khiến vị quốc công tôn quý đây tức chết rồi!
Dung Sở tựa lên vách đá dựng đứng, một tay vịn chặt hông, một tay ôm lấy người Thái Sử Lan, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa tức giận. Cười, là vì nữ nhân này lúc nào cũng lấy hắn ra trêu đùa, giận, là bởi lúc này là lúc nào rồi mà nàng còn có thể nói những lời như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm gáy nàng, thật muốn nghiêm khắc cắn một cái cảnh cáo, hoặc là trực tiếp học theo tiểu lưu manh kia, ưỡn người một cái, để cho nàng biết, hắn “có thể” hay không.
Dung Sở cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt hắn là da thịt nàng ẩn hiện dưới làn tóc rối. Làn da nàng không trắng như tuyết giống với các nữ tử khác, ngược lại sáng bóng màu mật ong.
Tính tình nàng quật cường cứng rắn, nhưng đường nét da thịt lại mang đến cho người ta cảm giác mềm mại ôn nhu, giống như nửa đêm đột nhiên thức giấc, chợt thấy phía trước là bóng lưng xinh đẹp của mỹ nhân ngư dưới ánh trăng bạc.
Một làn sóng nước ập tới, dội ướt nơi hắn đang chăm chú nhìn vào, khiến cho màu mật ong kia càng thêm sáng rõ, mềm nhẹ mà mê hoặc. Dung Sở đưa mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện mặc dù hắn đang ôm nàng vào lòng, nhưng nàng lại đưa lưng che chắn cho hắn, đón trọn sóng nước cuộn trào mãnh liệt, bởi lạnh mà thân người hơi run lên.
Dung Sở rất muốn đổi tư thế, tỷ như nghiêng người ôm lấy nàng. Như vậy vừa có thể đứng vững, lại tránh cho nàng bị sóng đánh, đáng tiếc…
Hắn yên lặng đỡ lấy thắt lưng…
Thái Sử Lan quả nhiên có đôi mắt tinh tường. Nàng nói không sai, hông hắn thực sự có vấn đề.
Thời niên thiếu, hắn từng tham gia một chiến dịch với quy mô lớn, tự mình chôn thân trong tuyết suốt hai ngày ròng, cuối cùng chém được đầu tướng giặc, thành tựu đạt được không chỉ là công huân cùng mỹ danh, mà còn là cả sự ủng hộ và trung thành của huynh đệ lẫn việc kế thừa tước vị của phụ thân. Thế nhưng, phần eo cũng từ đó để lại di chứng, thường ngày rất ít khi phát tác, nhưng hôm qua vừa ngâm nước cả đêm, lại thêm mang theo hai người vượt thác, vì an nguy của bọn họ mà xoay người giữa không trung, kết quả là dẫn tới bệnh cũ tái phát.
Hắn vốn cho rằng tật này đã sớm khỏi, không nghĩ tới một ngày nó lại phát tác mạnh mẽ đến vậy. Dung Sở lúc này cảm giác nửa người đều tê dại, đừng nói là vặn eo, ngay đến nhúc nhích cũng là một vấn đề lớn với hắn. Vậy nên, hắn chỉ có thể dựa sát vách đá điều chỉnh hô hấp, tuy vậy vẫn thấy bên hông đau đến tê tâm liệt phế.
Đúng lúc này, một cơn sóng lớn ập tới, Thái Sử Lan nhanh nhẹn nghiêng người ngăn trở. *Ào* một tiếng, cả người nàng lập tức ướt sũng.
Hô hấp của Dung Sở cũng theo đó có chút bất ổn.
Thái Sử Lan không dám quay đầu, cũng không có nhúc nhích.
Trước đó, nàng nghe rõ hai tiếng hắt xì, sau lại cảm thấy hô hấp của hắn hơi hơi run rẩy, lướt nhẹ qua gáy nàng. Nàng biết, hô hấp hắn hỗn loạn không phải vì lạnh, mà rõ ràng là bởi hắn đang gánh chịu đau đớn, vậy mà lúc đó vẫn còn sức đấu võ mồm với nàng. Sau đó, hắn không nói nữa, hô hấp chạm phải gáy nàng vẫn run rẩy, nhưng không hề giống lúc trước, mà còn mang theo hơi nóng cùng tần suất lớn hơn, giống như dây đàn nháy mắt bị cắt đứt.
Bởi vậy, sóng đến, nàng đón nghênh.
Một hồi sóng nước đi qua, hai người đều mệt mỏi rã rời, không ai nói với ai câu nào. Trên cây, Cảnh Thái Lam hắt hơi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Thái Sử Lan khi đó mới chợt nhớ ra tiểu tử nhà nàng còn đang bị sốt, nhất định phải sớm rời khỏi chỗ này rồi đốt lửa sưởi ấm.
Có điều, e rằng Dung Sở không thể di chuyển được nữa, nếu không… hắn đã sớm đưa bọn họ rời khỏi nơi này mà tới chỗ cao ngồi rồi.
Thái Sử Lan nhìn lên, sau đó xé rách một bên tay áo của mình, vứt về phía Cảnh Thái Lam, “Cảnh Thái Lam, nhìn xem trên đó có dây leo không?… Đúng rồi, chính là cái đó. Còn dùng mảnh vải này bọc tay lại, sao đó túm lấy dây leo mà trèo xuống, chú ý thăng bằng, đừng để bị ngã.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Dung Sở quan sát một lát, nói: “Cành cây không rắn chắc, vạn nhất nó dùng lực không đúng, vậy sẽ rất dễ ngã.”
“Ta sẽ đỡ nó.”
“Nàng đỡ thế nào? Có khi hai người lại rơi vào trong nước, tới lúc dó chỉ báo hại ta lại phải đi tìm.”
“Không cần tìm, ta tự có cách.”
“Cho dù nàng có biện pháp gì đi chăng nữa, ta cũng không tán thành việc mạo hiểm như vậy.”
“Nếu như chỉ vì sợ hãi nguy hiểm mà không làm gì cả, chẳng bằng ở nhà thêu hoa cho xong.”
“Nhưng mà yêu cầu gì cũng cần có hạn độ. Nó chẳng quá mới chỉ là một đứa trẻ hai tuổi rưỡi.”
“Vậy thì sao? Lúc ta ba tuổi đã giết người rồi.”
…
Sau một hồi yên ắng, Dung Sở quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái Sử Lan
Biết rõ nàng không thèm nói dối, nhưng vẫn muốn tìm kiếm trong ánh mắt kia chút gì đó sắc thái trêu đùa, chỉ là…không hề có.
“Bộp”, một cuộn dây leo bị ném xuống dưới, trên cây thông già, Cảnh Thái Lam cười ha hả, nói: “Nói chuyện nhiều thế…”
Thái Sử Lan và Dung Sở: “…”
Thái Sử Lan một tay tiếp nhận dây mây, một tay lần mò bên hông Dung Sở. Dung Sở hít sâu một hơi, cười nói: “Hài tử còn ở trước mặt, nàng đừng vội thế…”
Thái Sử Lan nào có để ý đến hắn, thắt lưng người này hiện tại vừa cứng vừa lạnh như xác chết, quả thực là ngàn vạn năm chưa từng thấy qua thanh niên nào có thể trong tình huống như vậy còn liên tưởng chuyện ám muội được. Nàng dựa theo trí nhớ của mình, mò tay vào trong một chiếc túi bên hông hắn, rút ra một chiếc dao găm.
Con dao này cực mỏng, giống như một lớp da kề sát tay hắn, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ cắt vào da thịt. Thái Sử Lan giơ con dao lên, cắm xuống vách đá. Lập tức, trên vách đá xuất hiện một lỗ hổng, khối đá bị cắt dễ dàng như miếng đậu hũ.
Quả nhiên là dao tốt!
Dung Sở nhíu mày nhìn món vũ khí có giá trị liên thành của mình cứ vậy bị nàng đoạt lấy, lại còn đem dùng làm xẻng – nữ nhân này có phải không biết hai chữ “khách khí” viết thế nào không? Hừm, nếu đối với việc chiếm giữ nam nhân, nàng cũng có thể không khách khí như vậy thì tốt rồi.
“Cảnh Thái Lam, trèo xuống vai ta.”
Cảnh Thái Lam “vâng” một tiếng rồi cẩn thận leo xuống. Thái Sử Lan vươn tay đón, đỡ nó trên vai chính mình rồi lấy dây leo buộc lại.
Ba người chen chúc một chỗ nên không cách nào đứng vững. Thái Sử Lan nhanh nhẹn dùng dao găm cắm vào vách đá, tạo thế leo lên.
Dung Sở tựa đứng một chỗ nhìn nàng linh hoạt leo lên, nghĩ thầm, nữ nhân này, thấy hắn bị thương như vậy cũng không thèm hỏi han một câu, leo lên rồi cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại.
*Bộp* một tiếng, trong khi Dung Sở còn đang thất thần, một nhánh dây leo đã rơi xuống trước chóp mũi hắn.
Dung Sở ngẩng đầu, thấy Thái Sử Lan đang bình tĩnh nhìn xuống, ánh mắt sáng như sao, “Bần thần gì thế, còn không mau lên đi!”
“Chỗ này phong cảnh không tồi.” Dung Sở không đón lấy sợi dây mà thong thả đứng nhìn sóng nước cuồn cuộn phía trước, trông về thác nước phía xa, “Ta vừa nhớ ra một chuyện, nàng đi trước, ta ở lại luyện công, luyện xong thắt lưng sẽ ổn định lại thôi.”
Thái Sử Lan nhìn hắn một lát, sau đó quay đầu rời đi.
Dung Sở khẽ cười. Trong tiếng nước chảy xiết, hắn nghe thấy tiếng nàng giáo huấn Cảnh Thái Lam.
“Nam nhân thích thể hiện rất đáng ghét. Mà những kẻ vừa thích thể hiện, vừa sĩ diện lại càng đáng ghét, cũng vô cùng ngu xuẩn.”
“Ma ma.” Cảnh Thái Lam đáp trả bằng chất giọng non nớt, “Người đang nói công công sao? Nhưng mà công công nhìn rất khỏe nha, vừa rồi còn bay rất đẹp nữa.”
“Đó là vừa rồi.” Thái Sử Lan nói, “Con không nhìn thấy sao, quần hắn đã sắp tụt đến nơi rồi, bây giờ còn không thể kéo lên.”
Dung Sở quyết định rồi, có một ngày, nhất định hắn phải lôi nữ nhân này tới một chỗ nào đó để hung hăng nghiêm phạt, cho đến khi nàng hiểu được cái gì gọi là lễ giáo, cái gì gọi là tam tòng tứ đức, cái gì gọi là kiêng kỵ mới thôi.
Tới chỗ nào đây? Trên giường có lẽ không phải lựa chọn tồi nhỉ?
Đoạn dây leo lay động một hồi, Thái Sử Lan từ từ đi xuống. Dung Sở cười dài tựa vào vách đá, khoanh hai tay trước ngực, thưởng thức tư thế oai hùng của nàng – từ dưới nhìn lên, hắn có thể thấy được đường cong cơ thể nàng. Sau khi bị nước làm cho ướt sũng, cơ thể nàng càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, lồi lõm rất đúng chỗ.
Lúc này, Dung Sở cảm thấy rất thỏa mãn, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
Thái Sử Lan xuống tới nơi, không nói một lời mà trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa tay vòng qua lưng hắn, tự buộc dây leo quanh ngực mình, sau đó đưa một đầu về phía Dung Sở, “Tự buộc đi.”
Dung Sở yên lặng, sau đó ghé sát tai nàng, cười nói, “Ta sẽ ôm chặt nàng.”
Thái Sử Lan vô cùng kinh ngạc, lần này hắn dĩ nhiên không có chơi trò sĩ diện hão nữa. Nàng vốn còn có kế hoạch rồi cơ, nếu như hắn vẫn cứ một mực không chịu đi, vậy nàng sẽ dứt khoát đánh hắn bất tỉnh luôn.
Cũng may, người này vẫn còn thức thời lắm!
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu leo lên. Cõng một đại nam nhân so với cõng một đứa nhỏ quả nhiên khác biệt quá lớn. Huống hồ bây giờ còn phải trèo lên vách đá, áp lực trên lưng lần đầu vượt khỏi dự tính của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa là không đứng dậy nổi. Thái Sử Lan lại hít sâu một hơi, sau đó từ từ đứng lên.
Ngay khi nàng vừa nhấc một chân lên, cơ thể liền có cảm giác như bị ngàn quân chèn ép. Nàng ngước mắt trông lên, khoảng cách một trượng ngắn ngủi trong nháy mắt đã biến thành xa không bến bờ.
Phía sau, Dung Sở cũng hít vào một hơi thật sâu, nàng liền cảm thấy trọng lượng trên lưng nhẹ đi rất nhiều. Đây cũng là một loại võ công sao?
Nàng không dám chần chừ nữa, thừa dịp gánh nặng trên lưng giảm bớt liền vội vã leo lên. Có điều chưa được vài bước, Thái Sử Lan đã không kiềm được mà thở dốc, mồ hôi cũng theo đó lã chã tuôn rơi.
Mồ hôi ướt đẫm vai áo, từng giọt, từng giọt rơi lên mu bàn tay hắn, nhưng nàng trước sau không hề kêu rên dù chỉ một tiếng, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, khóe môi dần dần in đậm dấu răng.
“Ta dùng tay, nàng dùng chân.” Dung Sở bỗng nhiên nói bên tai nàng, sau đó vươn tay túm vào vách đá, lập tức tạo thành năm vết hõm sâu.
Thái Sử Lan nhanh nhẹn leo lên. Hai người thay phiên nhau dùng lực, nhanh chóng leo tới gần điểm đích. Chỉ là một bước cuối cùng, Thái Sử Lan rốt cuộc sức cùng lực kiệt, lúc này nàng thực sự thấm thía một câu nói – gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Cũng may, vẫn là Cảnh Thái Lam thông minh, tìm được một gốc cây lớn trong bụi rậm ở gần, buộc một đầu dây leo lên đó, sau đó chạy tới đưa đầu còn lại cho Dung Sở. Dung Sở bắt lấy dây leo, hai chân kẹp chặt lấy hông Thái Sử Lan, quát lớn, “Đi nào!”
*Bụp* một tiếng, hai người ngã xuống nền đất, hai chân Thái Sử Lan vẫn còn lơ lửng ở ngoài khoảng không bên vách núi.
Cả hai thở dốc hồi lâu, ai nấy đều không còn sức nói chuyện. Dung Sở nằm trên đất tới cả nửa ngày, cuối cùng liếc xéo đoạn dây leo còn chưa gỡ xuống trước ngực nàng, cười nói: “Ta sai rồi, đáng ra vừa nãy nên kéo đoạn dây kia xuống…”
Chỉ cần làm vậy, hắn sẽ có thể thấy rõ phong quang trước ngực nàng, thấy rõ đường nét xinh đẹp thường ngày nàng vẫn tận lực che giấu.
Không phải đùa bỡn, cũng không phải dâm đãng, chỉ là bỗng nhiên phát hiện bên dưới vỏ bọc cứng nhắc và lạnh lùng của nàng, thực chất che giấu quá nhiều mị lực cùng nữ tính. Nàng càng muốn che giấu, hắn càng muốn trở thành người duy nhất nhìn ra sự thật.
Hai chân Thái Sử Lan vẫn lơ lửng bên dưới vách núi, nàng cũng lười di chuyển, “Ngươi còn có sức bỡn cợt? Thắt lưng của ngươi có khi cũng phế luôn rồi đấy!”, nói rồi ghét bỏ đẩy đôi chân của hắn vẫn đang kẹp lấy hông nàng ra.
“Rồi ta sẽ cho nàng nghiệm chứng, đến cùng là có phế hay không.” Dung Sở thờ ơ đáp lại.
Thái Sử Lan không để ý đến hắn, đứng dậy quan sát xung quanh. Nơi này là một núi đá thấp, đi lên hay đi xuống đều có đường. Bây giờ, việc đầu tiên bọn họ cần làm là đốt lửa xua tan khí lạnh, đồng thời nghỉ ngơi lấy sức, nếu như may mắn gặp được thợ săn trong núi thì tốt, có thể sớm ngày trở lại thành Bắc Nghiêm.
Nàng gom lá cây lại thành đống, sau đó dùng đá đánh lửa. Loay hoay một hồi, cuối cùng đống lá cũng cháy. Thái Sử Lan cởi sạch y phục của Cảnh Thái Lam, treo lên một cành cây rồi hơ trên đống lửa. Cảnh Thái Lam đối với việc không mảnh vải che thân dường như vô cùng thoải mái và thản nhiên, lại còn trần truồng chạy ba vòng trong rừng, cặp mông trắng tuyết cứ mãi lắc lư, suýt chút nữa bị một con chim trĩ mổ vì cho rằng đó là cây nấm lớn.
Thái Sử Lan nhặt một cục đá lên, Cảnh Thái Lam thấy vậy tò mò trợn mắt, hỏi: “Ma ma, cái này có thể ăn sao? Đêm nay chúng ta ăn đá nướng ạ?”
Dung Sở đang nằm cạnh sưởi ấm thở dài một hơi – Nữ nhân này, quả nhiên không để hắn có một phút nghỉ ngơi mà!
Quả nhiên, Thái Sử Lan ngay lập tức ném cục đá về phía Dung Sở, nói: “Không có việc gì làm thì đi săn mấy con thú hoang, chúng ta ăn thịt thay cơm.”
Không có việc gì làm thì đi săn mấy con thú hoang…? Dung Sở ngửa mặt nhìn trời, lại nhìn xung quanh, chẳng hề phát hiện chút vết tích nào của thú vật, ngay đến gà rừng cũng sợ người mà chạy cả vào rừng cây. Cô nương, nàng cho rằng dã thú đều ngu ngốc cả sao? Sẽ tự dưng chạy tới đập đầu vào cục đá trên tay ta sao?
Dung quốc công tuy là cầm đá đợi gà, nhưng dù sao cũng không phải người thường, cuối cùng ngày qua đi, kết quả vẫn ném rơi một con chim và làm bất tỉnh một con thỏ.
Thái Sử Lan ngồi trên tảng đá xử lý con mồi. Tuy rằng chưa từng làm mấy việc thế này, nhưng mà không có kỹ thuật thì vẫn còn dũng khí, nàng ra tay vô cùng dứt khoát, không chút lưu tình. Đợi nàng chém chém chặt chặt xong xuôi, xung quanh tảng đá đã biến thành một mớ hỗn độn, hình dạng hai con thú cũng hoàn toàn thay đổi. Dung Sở vươn tay lau đi một hàng máu cùng ba cọng lông chim trên mặt.
Thái Sử Lan con mồi vào cành cây, nướng trên đống lửa. Cảnh Thái Lam lúc này đã mặc lại quần áo, phụ trách trông coi đồ ăn. Thái Sử Lan sau khi bàn giao nhiệm vụ liền bước qua chỗ Dung Sở, cầm mảnh tay áo khi trước xé xuống bịt kín mắt hắn.
“Ta đâu thể di chuyển.” Dung Sở cười, “Nàng ra phía sau cây cởi bỏ y phục không phải tiện hơn sao? Yên tâm, cơ thể nàng trước sau như một như vậy, ta đây không có hứng thú nhìn lén…”
Lời còn chưa dứt, hắn liền có cảm giác toàn thân mát lạnh.
Dường như, dường như,…y phục đã bị nữ nhân này lột rồi?
“Cơ thể người trước sau như một như vậy.” Thái Sử Lan cúi đầu nhìn Dung Sở, “Ta nhìn rồi vẫn không có hứng thú.”
“Nếu nàng không ngại thì tiếp tục cởi xuống.” Dung Sở thoáng ngây ngốc, sau đó cười nói: “Có thể sẽ có hứng thú đấy!”
“Ta sợ Cảnh Thái Lam nhìn thấy sẽ lưu lại bóng ma tâm lí, sau này không thể phát triển bình thường.” Thái Sử Lan nhàn nhạt đáp lời, vứt y phục qua một bên.
Một lúc lâu sau, Dung Sở mới hiểu được ý tứ lời này – nàng là đang nói….hắn “NHỎ”!
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể kích động!
Không sao cả, sau này hắn sẽ cho nàng thấy, cái gì gọi là sức mạnh của nam nhân.
Thái Sử Lan dời Dung Sở tới gần đống lửa, trước tiên hong khô y phục của hắn, sau đó cầm chúng ra phía sau gốc cây.
Phía sau truyền tới âm thanh tuôn rơi. Nơi đây dù rằng tạm thời không phát hiện mãnh thú, nhưng dẫu sao cũng là trong núi rừng, nàng rốt cục không dám đi xa.
Dung Sở lắng nghe âm thanh nhỏ vụn từ sau truyền tới, tiếng cởi cúc áo nhẹ vang lên, tiếng áo choàng trượt xuống khỏi cơ thể. Hắn bỗng nhiên nheo mắt, nói với Cảnh Thái Lam, “Cảnh Thái Lam, người nói bên đó hứng gió, mắt bị khói hun, vậy đổi chỗ đi!”
“Ah, được.” Cảnh Thái Lam ngoan ngoãn đổi vị trí. Lúc này, đối diện Dung Sở chỉ còn có một gốc cây già.
Hiện tại đã là giữa trưa, phía trước không nhiều, ánh nắng phản chiếu rõ ràng bóng người sau lưng lên gốc cây kia. Đường nét cơ thể nữ nhân in bóng trên thân cây trước mặt, vừa yểu điệu, vừa khỏe mạnh xinh tươi. Tuy rằng có hơi mờ ảo, nhưng Dung Sở vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vòng eo thon gọn, một cặp chân dài và đường cong hoàn mỹ, căng tràn nhựa sống của thiếu nữ.
Dung Sở khẽ nhếch môi cười. Nàng không biết, miếng vải che mắt này căn bản không thể gây trở ngại với thị lực của hắn. Qua lớp hoa văn ửng đỏ, cả trời đất lẫn bóng hình nàng, dường như đều đẹp hơn bao giờ hết.
Phía sau vang lên tiếng bước chân. Thái Sử Lan đi ra, trên người mặc áo bào của Dung Sở, tay cầm y phục của chính mình. Nàng phơi y phục lên nhánh cây, từ từ hong khô từng cái một.
Lúc này, chim và thỏ nướng đã vừa tầm. Thái Sử Lan đưa hết chân cánh cho Cảnh Thái Lam, còn lại nàng và Dung Sở mỗi người một nửa. Tuy rằng không có gia vị, nướng cũng chín không đều, nhưng ba người họ, bao gồm cả Cảnh Thái Lam đều ăn rất say sưa. Trải qua một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm trên sông, suốt một ngày dài chỉ ăn qua miếng cháy, lúc này dù là lấy gỗ đi nướng, có khi bọn họ cũng vẫn sẽ nuốt trôi.
Ăn uống xong xuôi, Thái Sử Lan liền bảo Cảnh Thái Lam nghỉ ngơi trước, sau đó đến ngồi cạnh Dung Sở. Dung Sở nhắm nghiền mắt, lắng nghe tiếng chân nàng đạp lên lá rụng, bỗng thấy lòng mình bình yên đến lạ.
“Sao hả? Cam lòng trả y phục cho ta rồi?” Hắn cười hỏi.
Thái Sử Lan không nói lời nào, chậm rãi ngồi xuống. Dung Sở nằm ngửa trên đất, cảm nhận hơi thở của nàng, một loại hơi thở rất kỳ lạ, không rõ là hương hoa hay mùi cỏ, chỉ là có chút lành lạnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thân quen.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ngồi xuống cạnh hắn, cũng là lần đầu tiên hắn thấy rõ mùi hương từ nàng. Trước kia, nàng lúc nào cũng lặng lẽ một mình, giữ khoảng cách với mọi người người xung quanh, bây giờ có thể gần gũi nàng như vậy, cảm giác thật khó nói thành lời.
Bốn phía không một tiếng động, Dung Sở cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này. Đúng lúc đó, một đôi tay bỗng nhiên duỗi tới, cởi miếng vải che mắt hắn ra, sau đó lướt xuống lưng hắn.
Cả người Dung Sở cứng đờ, gần như không thể tin tưởng mà giương mắt nhìn nàng – Nàng định làm gì?
Hắn thà nghĩ là nàng muốn cởi y phục cường bạo hắn, cũng không dám tin nàng lại có thể xoa bóp cho hắn…A…Đúng thật là xoa bóp.
Bàn tay nàng dần hướng xuống, chạm tới vị trí ê ẩm nhất trên cơ thể hắn, trước nhẹ sau nặng, độ mạnh yếu vô cùng thỏa đáng, xua tan phần nào đau đớn.
Tuy rằng tật ở hông này của hắn không thể hoàn toàn khỏi hẳn nhờ xao bóp, nhưng giờ khắc này, cả thân thể lẫn trái tim hắn, dường như đều đang từ từ mềm nhũn.
Áo choàng của hắn khoác trên người nàng rộng thùng thình, vai áo hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo mở rộng, khiến cho khe hẹp trước ngực nàng ẩn hiện dưới lớp vải. Khi nàng duỗi tay ra, ánh sáng lấp lánh chiếu lên da thịt màu mật ong nhàn nhạt của nàng. Bởi vì ống tay áo quá lớn, nên theo động tác của nàng mà lần lượt bị vén lên hạ xuống, lộ ra cánh tay sáng bóng, giống như một dòng sông xanh kéo dài đến vô tận.
Nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, cho dù không có nội công, độ mạnh của lực tay vẫn là rất hiếm thấy. Có điều sau khi xoa bóp một hồi, gò má Thái Sử Lan đã hơi ửng đỏ, ngón tay cũng bắt đầu mềm nhũn. Lúc này, hắn mới chợt nhớ ra, đã một ngày một đêm nàng gắng sức vượt qua nguy hiểm, sau khi an toàn hắn lại không thể di chuyển, Cảnh Thái Lam thì phát sốt, nàng căn bản chưa hề có lấy một khắc nghỉ ngơi, có trời mới biết vì sao nàng vẫn cố gắng chống đỡ được đến giờ.
Đáy lòng Dung Sở bỗng chốc dâng lên một thứ cảm xúc xa lạ, có chút đau đớn, nhưng trong đau đớn lại lẫn chút vui mừng. Hắn biết, cảm giác này gọi là “không nỡ”.
Dung Sở vươn tay bắt lấy tay nàng.
“Được rồi.” Hắn nói, “Nàng đi ngủ đi.”
Thái Sử Lan cúi đầu nhìn ngón tay mình đang được bao trọn trong bàn tay nam nhân. Hai lòng bàn tay đối diện nhau, đồng thời đặt ở vị trí gần nhất với trái tim.
Nàng lại ngước mắt nhìn Dung Sở. Dây cột tóc của hắn không biết đã bị nước cuốn trôi từ lúc nào, mái tóc đen dài buông xõa, bao lấy khuôn mặt hơi hơi tái nhợt. Thế nhưng, dáng vẻ hiện tại của hắn không hề khiến cho người ta cảm thấy nam nhân này yếu đuối hay nhu nhược, ngược lại vô cùng lãng tử phong lưu. Hàng mày hơi hơi nhướn lên, làm lòng nàng khẽ rung động, cảm giác giống như được nhìn thấy ánh mặt trời trong bão tuyết giá băng.
Nàng lúng túng rút tay ra, ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, nhặt mấy cành cây và dây leo, tạo thành một cái cáng đơn giản, sau đó kéo Dung Sở nằm lên, động tác chẳng khác gì kéo một con heo chết.
Dung Sở từ từ nhắm mắt, mặc nàng thích làm gì thì làm, tự nói với chính mình – Nữ nhân này là đang hầu hạ ta, hầu hạ ta, hầu hạ ta,…
“Ta cảm thấy chúng ta không thể qua đêm ở nơi này.” Thái Sử Lan nói, “Nhân lúc còn sớm, chúng ta xuống núi.”
“Được, nhưng trước tiên nàng trả y phục cho ta đã.”
Thái Sử Lan giật mình nhận ra bản thân vẫn còn mặc áo choàng của hắn, mà y phục đã hong khô của nàng bị Cảnh Thái Lam vứt vào lòng Dung Sở. Nàng tiến lên phía trước, toan đổi lại y phục, nhưng lại bất chợt dừng bước.
Dung Sở cũng nhíu mày.
Có tiếng người!
Tiếng bước chân không phải là một người, không những thế còn từ các phương truyền tới, vừa nhẹ nhàng vừa mau lẹ, lại có cả vũ khí, xem ra là người trong giang hồ. Bọn họ mặc dù đi đường khác nhau, nhưng mục đích hướng tới chỉ một – chính là rừng cây này!
Thái Sử Lan lẳng lẳng đứng lên, che chắn Cảnh Thái Lam ở sau lưng nàng.
Người đến rất nhanh đã phát hiện nơi này có đống lửa chưa tàn, quả nhiên đi tới. Người đàn ông dẫn đầu nhìn Thái Sử Lan một lát, sau đó quay sang cười với người bên cạnh, “Xem ra cũng không phải thợ săn của vùng.”, sau đó lại hỏi Thái Sử Lan, “Không biết vị tiểu ca này đang dự định đi đâu?”
Thái Sử Lan dáng người cao ráo, giọng nói trầm thấp, trời sinh khí chất trung tính, trong thế giới hiện đại quen mặc Tây trang, thắt cà vạt, vậy nên hiện tại khoác y phục của Dung Sở lên người cũng không có cảm giác bất tiện. Nàng thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, tư thái hơn người, tóm lại chính là dáng vẻ thường thấy của con cháu quý tộc.
“Xuống núi.” Thái Sử Lan đáp lại ngắn gọn.
“Vậy sao?” Người kia cười nói, “Ta là người bang Quyển Phong ở hành tỉnh Nam Nghiêu, nghe theo Hịch võ lâm mà tới Bắc Nghiêm, không biết có cùng đường với tiểu ca không?”
“Hịch võ lâm?”
“Hịch võ lâm là chỉ thị chí cao của giới võ lâm ta.” Người nọ kiên trì giải thích. “Mấy ngày trước tổng minh chủ tới Bắc Nghiêm hạ Hịch, nói có bạn chí cốt mất tích trong trận lũ trên đê Nghi Hà, nghe nói là người nhà Sở gia. Vậy nên minh chủ triệu tập đồng đạo võ lâm các vùng lân cận tới đó, thứ nhất là tương trợ bách tính thành Bắc Nghiêm, thứ hai là tìm kiếm vị kia, cuối cùng là trừ gian diệt ác.”
Thái Sử Lan nghe xong, hai mắt sáng ngời – Chẳng lẽ là tìm nàng và Dung Sở? Là Lý Phù Chu sao?
Nghĩ thế, nàng toan mở miệng trả lời, bỗng nghe Dung Sở ho nhẹ một tiếng, âm thanh vô cùng suy yếu. Lời nói đến miệng liền thu về, nàng lúc này mới bình tĩnh quan sát đám người trước mặt, phát hiện y phục, vũ khí, vẻ mặt bọn họ không ai giống ai, rõ ràng toàn người giữa đường gặp mặt. Một đội ngũ rồng rắn lẫn lộn như vậy, ai biết bên trong có những thế lực nào? Thân phận Dung Sở và Cảnh Thái Lam quá đặc biệt, hơn nữa bọn họ đang trong hiểm cảnh, thực sự không thể để lộ sự thật.
“Ta là người bản đia, cũng là người trong võ lâm, có điều học nghệ không tinh.” Nàng nói, “Tại hạ Sử Thái, đây là hài tử Sử Lam, người nằm kia là thê tử* của ta. Bọn ta đang trên đường về quê thăm người thân, được nửa đường thì thê tử lâm bệnh, sức khỏe suy yếu, thứ lỗi không thể ra mắt chư vị.
(nội nhân: cách gọi vợ)
Dung Sở ho càng dữ dội…
Mọi người nghe thế đều ló đầu nhìn về phía Dung Sở nằm trên cáng. Thấy hắn một thân nữ trang, tóc dài tung bay trong gió, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt. Đa số người đều vì ngại mà quay đầu sang hướng khác, chỉ có mấy kẻ vẫn mặt dày hướng ánh mắt hèn mọn về phía Dung Sở
Một số người lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ thầm vị nương tử này tuy là đang nằm, nhưng dường như vóc dáng rất cao, cặp chân kia cũng có hơi…Nhưng nếu thật là nhi nữ giang hồ thì cũng không phải chuyện lạ.
Người đàn ông trung niên ban nãy mở miệng trước tên Vương Mãnh, lúc này đang nói chuyện với Thái Sử Lan, khuyên nàng đi cùng bọn họ. Thái Sử Lan lấy cớ thê tử bệnh nặng, không muốn làm phiền mọi người để từ chối. Nhưng mà Vương Mãnh này vô cùng lằng nhằng phiền toái, một mực nói rằng người trong giang hồ gặp nhau là bởi có duyên, còn nói thê tử Sở huynh đệ ốm yếu như vậy, đi cùng bọn họ sẽ tốt hơn, có chuyện gì còn tiện bề giúp đỡ lẫn nhau. Thái Sử Lan cảm thấy cứ từ chối mãi có khi sẽ khiến người khác sinh nghi, cuối cùng đánh phải nhận lời.
Nói sao thì chuyện này cũng không quá xấu, ít ra hiện tại còn có người niềm nở chạy qua giúp nàng khênh cáng của Dung Sở. Dung Sở nằm đó lấy tay áo che mặt, ánh mắt lại hung hăng bắn về phía Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan coi như không thấy, còn nghĩ – Ta làm chồng, ngươi làm vợ, như vậy là lợi cho ngươi lắm rồi, còn ý kiến gì nữa!
Sau khi chuyện trò một lúc, Thái Sử Lan mới biết nguyên nhân khiến Vương Mãnh hăng hái lôi kéo nhiều người như vậy là do Hịch võ lâm ban xuống có kèm phần thưởng. Càng nhiều người thì tiền nhận được càng nhiều, có khi còn được gặp mặt minh chủ.
“Tên minh chủ đó có gì đặc biệt sao?
“Ngươi nói gì thế Vương Mãnh nhíu mày, “Minh chủ là ai chứ? Ngài ấy chính là anh hùng cái thế, uy lăng thiên hạ, tiếng tăm không ai sánh bằng, gặp được ngài chính là vinh hạnh của đời người. Nếu như may mắn được lão nhân gia chỉ điểm, dù nửa chiêu thức thì cả đời cũng sẽ không lo sống khổ. Thanh niên mấy người tuổi còn nhỏ, không biết thì coi như không có tội, nhưng từ rầy chớ có nói lời hàm hồ như vậy nữa đấy!
Người đàn ông trắng trẻo đi cạnh hắn nghe vậy cười nói, “Vương lão ca trước giờ sùng kính nhất là minh chủ Bắc Minh, vậy nên tiểu ca đừng nói lời động chạm đến ông ấy thì hơn.”
“Quả là chỉ có Văn Kính hiểu ta!” Vương Mãnh cười ha hả, vỗ vai người tên Vạn Kính.
Thái Sử Lan nhìn người nọ một lát – mặt trắng, tóc hoen vàng, râu cá trê đen nhánh, nhìn qua vô cùng bình thường, có điều lại khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
Có người giúp, tốc độ xuống núi nhanh hơn rất nhiều. Cả quãng đường dài tiếng người nói chuyện không ngớt. Thái Sử Lan không cần lên tiếng cũng nghe ngóng được kha khá chuyện xảy ra hai ngày nay.
Ví như phần lớn những người ở đây đều sùng kính vị minh chủ hạ Hịch võ lâm kia, nhưng lại không ai biết hắn ta trông ra sao, tên thật là gì, tuổi tác bao nhiêu, chỉ nói người này xuất thân nhà quan, năm năm trước lần lượt đánh bại mấy kiếm sĩ đệ nhất bấy giờ, đồng thời giết chết minh chủ đương thời vì tội cấu kết với Tây phiên, từ đó nổi danh khắp chốn, được tất cả mọi người yêu mến, có điều lại là rồng thần lộ đầu không lộ đuôi*, rất ít khi xuất hiện ở tổng đàn Tây Lăng. Ba năm trước hắn bất ngờ mất tích, hiện tại đột ngột hạ Hịch võ lâm, đây có thể xem là động thái lớn đầu tiên của hắn trong suốt mấy năm qua, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, một lòng chạy tới muốn gắp một phen.
(Nguyên văn: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ)
Lại nghe chuyện vỡ đê ở thành Bắc Nghiêm, ai cũng nói đê vỡ tổn thất nặng nề, ngàn mẫu ruộng tốt bị nhấn chìm, nhưng may có quan phủ địa phương xử trí đúng lúc, sớm nhận ra tình hình nguy hiểm nên kịp thời thông báo cho dân chúng di dời đến chỗ cao. Thành ra số người chết vì lũ chỉ đến trên đầu ngón tay, trong đó có một vị Đồng tri, một vị Thôi quan đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng, đồng thời là quan trên của phủ Bắc Nghiêm cho rằng, Bắc Nghiêm tuy gặp đại họa, nhưng thiên tai là thứ không ai tránh được, phủ Bắc Nghiêm trong tình thế nguy cấp ấy đã phản ứng rất đúng lúc, xử trí thỏa đáng, tránh cho bách tính phải chịu thương vong, lúc vỡ đê Phủ doãn còn đích thân tới hiện trường, sau đó ngày đêm chỉ huy cứu tế, đúng là một vị quan tốt hiếm thấy. Bởi vậy, ông ta đang chuẩn bị báo công cho phủ Bắc Nghiêm, lấy đó làm gương cho các châu huyện lân cận, đồng thời xin phong tước cho hai vị quan viên đã mất.
Thái Sử Lan nghe xong, mặt không đổi sắc, thờ ơ “Ồ” một tiếng rồi rời đi. Cảnh Thái Lam nằm trong lòng nàng há miệng trợn mắt, thật lâu không nói nên lời.
“Ma ma…” Đợi tới khi hai người tách khỏi đám đông, tiểu tử mới nhỏ giọng nói, “…Không đúng…đều không đúng…”
“Phải.” Thái Sử Lan nói, “Cướp đoạt công lao, đùn đẩy trách nhiệm, bao che khuyết điểm, đổi trắng thay đen,… Đây đều là sở trường và kỹ năng cần có của đám quan lại ham chức hám tiền.”
Cảnh Thái Lam nghe xong đăm đăm nhìn về phía trước, có lẽ là đang liên tưởng đến những lý do thoái thác khi xưa của bá quan trong triều.
Cùng lúc, Thái Sử Lan nhạy bén phát hiện rất nhiều tiểu tử trẻ tuổi đều đang đứng bên cáng của Dung Sở hỏi han tình hình.
“Sử nương tử, nàng có muốn ăn lương khô không?
“Người bệnh sao ăn được lương khô. Sử nương tử, chỗ ta có thịt bò.”
“Sử nương tử, đây là trái cây đặc thù của vùng núi này, vừa mọng nước vừa thanh mát, nàng nếm thử xem sao.”
“Sử nương tử, sắc mặt nàng nhìn không tốt lắm, có phải sợ lạnh không? Nào, khoác thêm chiếc áo choàng này vào.”
Một đám giống đực đang trong thời kỳ hormone tiết ra quá độ, cộng thêm đường xá xa xôi tịnh mịch, khó khăn lắm mới gặp được một mỹ nhân điềm đạng đáng yêu thế này. Tiểu mỹ nhân tuy rằng là hoa đã có chủ, nhưng phu quân nàng suốt cả đoạn đường chỉ biết bế con đi một bên, đến một câu hỏi thăm bệnh tình thê tử cũng không có, căn bản không hiểu nữ nhân là để yêu thương, nhất là nữ nhân xinh đẹp mảnh mai nhường này. Chuyện như vậy, bảo đám thiếu hiệp bọn họ làm sao nhìn nổi?
Thiếu hiệp nha, chính là lưng mang kiếm bén dạo giang hồ, gặp chuyện bất bình chẳng thể tha, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*. Đường đường là một mỹ nhân sắc nước hương trời, vậy mà lại phải chịu sự ghẻ lạnh của phu quân. Chuyện này vô luận thế nào, bọn họ cũng phải can thiệp.
(Kỵ mã ỷ tà kiều, Mãn lâu hồng tụ chiêu: Hai câu thơ trích trong “Bồ Tát man” kì 4 – Vi Trang
Dịch: Cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, Áo đỏ vẫy khắp lầu cao)
Màn trình diễn cảnh ân cần chăm sóc này càng ngày càng đặc sắc. Lúc này, vị “phu quân không hiểu phong tình” là Thái Sử Lan đang hướng ánh mắt lạnh lùng về phía cáng thương của Dung Sở, nơi đám thiếu hiệp đang qua lại tấp nập như rước đèn kéo quân.
“Ma ma….” Cảnh Thái Lam mở to hai mắt, không rõ vì sao Quốc công tự dưng được mếm mộ đến thế.
“Cảnh Thái Lam, cái này con nhất định phải nhớ kỹ.” Thái Sử Lan nói, “Xinh đẹp không chỉ có nữ nhân, mà còn có nhân yêu.”
“Nhân yêu” nào đó đang nằm trên cáng thương nghe xong không khỏi ho nhẹ một tiếng…
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên