Phượng Khuynh Thiên Lan
Quyển 1 - Chương 12: Tấn quốc công VS Yêu Kê
....
Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn.
Cực khổ....
Quả nhiên vô cùng cực khổ, vừa "phải" uống rượu, vừa "phải" ngắm lửa, vừa "phải" lựa chọn góc độ khoe mặt, vừa "phải" treo người ta lên để luyện cơ tay.
Vui vẻ...
Quả nhiên vô cùng vui vẻ, vừa "được" ngó lơ, vừa "được" treo trên đám cháy, vừa "được" uy hiếp đe dọa, vừa "được" tra tấn bức cung.
Thấy nàng vật lộn trong đám cháy, không thèm đếm xỉa, giờ lại còn giở giọng nửa thương lượng nửa uy hiếp cầu hôn?
Trong từ điển của hắn, ngoài hai chữ "vô sỉ", "bỉ ổi" ra chắc chắn không còn gì khác.
"Rắc" một tiếng, cây xà ngang cuối cùng rơi xuống, một phần nóc nhà cách ngay phía sau Dung Sở ba thước sụp theo. Hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, chỉ chăm chú nhìn Thái Sử Lan, cười như không cười:
- Sao rồi? Chuyện này cũng tính lấy cái chết chống lại?
- Thành giao.
Hắn còn chưa hỏi xong, Thái Sử Lan đã vội đáp, giọng điệu chắc chắn khiến Dung Sở cũng giật mình. Hắn nhướn mi, cười cười, tay vừa thu lại, thân người Thái Sử Lan lập tức bay lên, cùng Dung Sở rời khỏi nóc nhà đang bị thiêu rụi.
Bên ngoài, mọi người thấy lửa cháy dữ dội, đã muốn bó tay chịu trận, lại đột nhiên nhìn thấy trong bóng đêm tăm tối có hai người vụt bay lên cao. Ai cũng ngửa đầu nhìn, chỉ thấy bóng trắng lướt qua như sao băng, vụt qua ngọn lửa bập bùng nhảy múa, sau đó đáp xuống đất. Tay áo tung bay trong gió, thanh thoát tựa mây bay, chính xác là Dung Sở.
Đương nhiên, bây giờ bất kể kẻ nào đứng cạnh Thái Sử Lan mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai xơ xác như chó gặm, cũng đều có thể giống như phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, chứ đừng nói tới Dung Sở khuynh đảo Nam Tề.
Thai Thế Trúc sắc mặt chợt biến, nàng tính toán đêm nay sóng gió liên tiếp, thật ra chính là cơ hội tốt nhất để động thủ. Những dịp thế này vô cùng hiếm gặp, tiếp tục ra tay sẽ khiến người ta không kịp phòng bị. Nhưng là trăm lần không nghĩ tới Tấn quốc công vốn đã rời phủ, thế nhưng lúc này trở lại.
Thái Sử Lan hờ hững liếc nhìn Thai Thế Trúc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của nàng ta.
- Hôn thê. - Dung Sở thì thầm bên tai nàng, - Trong phủ này có vẻ không được yên tĩnh, có muốn cùng vi phu đi tới biệt quán ở tạm hay không?
Thái Sử Lan càng thêm hờ hừng liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói ai cơ?
- Nàng muốn quỵt nợ à? - Dung Sở có chút ngạc nhiên.
- Ta đâu có. - Thái Sử Lan vừa nói vừa bước về phía trước, - Ta chỉ đáp ứng làm vị hôn thê của ngươi, đâu có nghĩa ta thừa nhận ngươi là hôn phu của ta?
- Không có nghĩa? - Dung Sở nhướn mày.
- Đúng, không có nghĩa! - Thái Sử Lan gật đầu.
- Ha? - Vẻ mặt Dung Sở dần trở nên hứng thú, - Vậy nam nhân nàng thích là loại người nào?
Thái Sử Lan chú ý thấy hắn từ đầu tới cuối không có gọi mình là Thai tiểu thư. Nam nhân này, hắn suy cho cùng là nhận ra hay không nhận ra nàng?
- Ta thích... - Thái Sử Lan híp mắt, nghĩ đến chó nhỏ Yêu Kê của mình, hiếm khi vẻ mặt có chút nhu hòa, - lông (tóc) trắng như tuyết...
Đám hộ vệ phủ quốc công đi theo tiếp ứng vội vàng nhìn sang mái tóc dài mượt, đen nhánh của chủ tử...
- Thời điểm chạy nhanh, quanh thân sẽ tỏa ra ánh sáng bàng bạc, giống như ánh nắng chiếu lên băng tuyết...
Đám hộ vệ lại nhìn ngắm mái tóc quốc công bay lượn trong gió, dưới trăng như được phủ thêm lớp nhũ bạc, cũng có tí xanh xanh, âm u thẳm thẳm, nhưng là....ách....xanh bạc với cả bàng bạc "như ánh nắng chiếu lên băng tuyết" còn có "chút" khoảng cách...
- Mũi sư tử, mồm rộng, hàm răng sắc bén....
Đám hộ vệ lại nhìn sang chủ tử cao quý, tướng mũi huyền đảm, hình như so với mũi sư tử có "chút" thanh tú hơn?
Môi nhỏ phớt hồng, hình như không đủ rộng?
Răng nanh....ách, chủ tử khép miệng kín như thế thì nhìn kiểu quái gì?
- Tứ chi tráng kiện, nhảy lên có lực; chân trước bật lên, chân sau đứng thẳng, ấy là vui vẻ....
Đám hộ vệ tiếp tục nhìn chủ tử, tứ chi tráng kiện...thon dài chắc cũng được nhỉ? Chủ tử cao lớn, bề ngoài thanh tú, đường cong tinh tế, nhưng tuyệt đối không hề nữ tính. Dáng người vô cùng hấp dẫn, thu hút sự chú ý.
Nhảy lên có lực, khinh công chắc cũng có thể coi là "nhảy lên"?
Chân trước bật lên, chân sau đứng thẳng...chân sau....
Một tiểu hộ vệ ngốc nghếch theo bản năng đưa tay sờ sờ chân Dung Sở...
Tiếng gió "phần phật" vang lên. Dung Sở lập tức dùng áo choàng quấn lấy thân mình, góc áo phấp phới, đem tiểu hộ vệ liều lĩnh kia thổi bay, lập tức nằm xuống đo đường.
Đám hộ vệ đồng thanh "A" một tiếng, ánh mắt đồng tình nhìn nhìn Dung Sở.
Quả thật là có sự khác biệt quá lớn, cũng không thể trách chủ tử đột nhiên nổi bão...
Lại nói, sở thích của vị Thai cô nương này, quả nhiên....đặc biệt.
Ha ha, vô cùng đặc biệt.
Thái Sử Lan mặc kệ sắc mặt Dung Sở đang tối đen, quay đầu nhìn lại am ni cô đã bị thiêu hủy. Nàng quyết định rồi, còn lâu mới đi!
Nàng là ai hả? Nàng đường đường là một game thủ tài năng, chuyên chơi mấy game nổi danh bạo lực đẫm máu ở hiện đại, như Chiến Thần 3, Hiệp Đạo Săn Ma cùng mấy game linh tinh khác. Lúc trước, ở cái thế giới hiện đại kia, lúc nào Thái Sử Lan cũng bị vây hãm, kìm cặp trong sở nghiên cứu chết tiệt, chỉ có thể dựa vào game online khuấy động cuộc sống. Hiện giờ khó khăn lắm mới được xuyên qua, tạm thời không có chỗ nào để đi, không bằng ở đây cùng kẻ thù náo một trận, tiện thể tự mình trải nghiệm cuộc sống gian nguy ở dị thế, gia tăng điểm kinh nghiệm cùng kĩ năng, về sau mới có thể thuận lợi thăng cấp, đánh quái giết BOSS.
Quan trọng hơn là, nàng đã đi vào tầm mắt của Dung Sở. Nhiều lần tiếp xúc, nàng đã nghiệm ra một điều, ở cùng hắn mới là chuyện nguy hiểm nhất trên đời. Cùng Dung Sở tới ở tại biệt quán, không bằng ngây ngốc ở Thai phủ tự do đâu.
- Thế Lan...
Hai người bận rộn nhất đêm nay - huynh đệ Thai thị cuối cùng cũng chạy tới. Ánh mắt Thai Bách kinh nghi bất định nhìn nàng:
- Con không sao chứ?
- Không có việc gì. - Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, nhìn am ni cô đã bị đốt thành một đống tro tàn, mấy gã sai vặt lúc này mới bắt đầu tích cực cứu hỏa. Mà xa xa, chỗ cổng vòm hậu viện, một đám người mờ mờ ảo ảo đứng trong bóng tối, mơ hồ thấy được thân hình Thai Thế Trúc.
- Ta không còn chỗ ở. - Nàng chăm chú nhìn về phía Thai Thế Trúc, hứng thú nhếch môi, quả nhiên thấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương lóe lên.
- Người chưa an bài được chỗ ở mới đúng không? - Giống như đang hỏi, thật ra là khẳng định, nàng chỉ tay về phía Thai Thế Trúc, - Vậy để ta ở tạm chỗ muội muội, dù sao muội phu cũng ngủ ở tiền trạch. Ta cùng muội muội ở chung, chờ am ni cô sửa chữa xong thì quay lại, được chứ?
- Vậy cũng tốt. - Thai Bách vuốt cằm, an bài như vậy rất hợp lí, hắn không có lí do từ chối, nhưng mà...
Hắn lại nghi ngờ liếc nhìn Thái Sử Lan. Tính tình của nữ nhi....giống như đột nhiên thay đổi rất nhiều, trước kia, nàng đâu có quyết đoán như vậy? Thậm chí hiện tại phong thái còn có vài phần kiêu ngạo. Ánh mắt nàng, cao ngạo mà lạnh lùng, như ánh trăng sáng ngời, lại lạnh lẽo như băng.
Nhìn kĩ dung mạo Thái Sử Lan, hắn bỗng nhiên mơ hồ hiểu ra. Nữ nhi là từ trong cung trở về, thân phận khác trước. Thời điểm nàng về phủ, hắn còn mang toàn thể người trong phủ từ xa quỳ xuống nghênh đón. Sau đó lại trực tiếp đưa nàng đến am ni cô phía sau viện. Nơi đó là chốn thanh tu, không được gọi thì hắn cũng không dám tùy tiện tiến vào. Tính ra, từ lúc nữ nhi vào cung hai năm trước, hắn cũng đã gần ba năm chưa gặp lại nàng. Lúc này, nhìn dung mạo Thái Sử Lan đại khái không sai, nhưng trừ điểm này ra, còn lại có vẻ đều không giống trước. Có lẽ...hậu cung vốn là nơi hiểm ác nhất, cũng là nơi đấu đá quyết liệt nhất thế gian. Tại nơi đó ở lại hai năm, có lẽ ai cũng sẽ thay da đổi thịt.
Thai Bách nghi ngờ thì nghi ngờ vậy, chứ có cho hắn thêm một nghìn lá gan, hắn cũng không nghĩ đến việc nữ nhi thật sự của mình đã "thay da đổi thit" thật luôn rồi.
Nha hoàn vội vàng chạy tới báo cho Thai Thế Trúc rằng sẽ có người tới ở cùng. Từ bên kia cổng tròn phảng phất truyền đến một tiếng hét chói tai, Thai Thế Trúc lập tức như điên lao tới, bổ nhào đến trước mặt Thai Bách:
- Phụ thân, không được!
Thai Bách cầm lấy tay nàng, vẻ mặt ôn hòa:
- Trúc nhi, làm sao vậy?
Thái Sử Lan âm thầm cười lạnh, thái độ vị Thai đại nhân này đối với hai người bọn họ khác biệt quá rõ ràng. Giọng nói lúc này, ấm áp đến nỗi băng tuyết cũng muốn tan chảy luôn rồi!
- Con không muốn cùng... - Thai Thế Trúc cố giữ bình tĩnh, bối rối muốn tìm cớ từ chối việc ở cùng Thái Sử Lan. Nàng còn chưa nghĩ ra được lí do nào tốt, Thái Sử Lan đã từng bước tiến lên.
- Không muốn ở cùng ta sao?
Thai Thế Trúc kinh ngạc nhìn nàng, dáng vẻ người trước mắt vẫn giống hệt vị tỷ tỷ trước kia, mặc cho nàng mưu tính, ức hiếp cũng không dám phản kháng, nhưng trong phút chốc, tất cả dường như đều đã đổi thay. Hiện tại, người này lạnh lùng cùng dứt khoát, thẳng thắn cùng súc tích, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều như búa đập vào tim, khiến người ta muốn hộc máu mà chết.
- Ta...
- Bởi vì ngươi muốn giết ta?
- Ngươi... - Ngươi nhanh mồm nhanh miệng như Thai Thế Trúc lúc này cũng bắt đầu nói lắp.
- Hay là ngươi sợ ta sẽ giết ngươi?
- A... - Thai Thế Trúc rất muốn nói "đúng", nhưng trước mắt bao người, lời này làm sao có thể nói ra?
- Vậy ngươi còn nói nhảm gì nữa. - Thái Sử Lan vung tay, kết thúc đoạn đối thoại.
Không khí im ắng, ai cũng nhìn chằm chắm Thái Sử Lan với ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Thái Sử Lan cũng chẳng thèm để ý. Nàng sẽ không bao giờ cố gắng giả làm người khác, nàng chính là nàng, không chịu tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
- Ta mệt rồi, muốn ngủ. - Nàng vươn vai. Trước khi đi về phía hậu trạch, lúc đi qua người Dung Sở vẫn nãy giờ tủm tìm xem kịch, nhìn bộ dáng không muốn rời đi của hắn, thản nhiên nói, - À đúng rồi, còn có một việc nữa, ta thích...cái đó...khi ngủ thì nằm dưới cuối giường, nửa đêm sưởi ấm chân cho ta....Ngươi cũng muốn học tập sao?
Dung Sở:...
Vị quốc công tôn quý nào đó cuối cùng cũng rời đi, trước khi vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn Thái Sử Lan, dùng khẩu hình nói: "Đợi ta làm ấm chân...", khiến cho một đám nữ nhân Thai phủ đang đứng nhìn lén phía trước cổng vòm hậu viện kinh diễm một hồi, hít thở không thông. Thái Sử Lan nhìn đôi môi đỏ mọng khuynh đảo Nam Tề của người kia, nghĩ thầm, dù sao vẫn là không đẹp bằng miệng rộng của Yêu Kê bảo bối nhà nàng!
Dung Sở dời đi vô cùng tiêu sái, vô cùng yên tâm. Nếu không đoán sai ý của nàng, vậy rất nhanh thôi sẽ gặp lại!
Thái Sử Lan sau khi nhìn hắn rời đi, mới để ý thấy trong tay vẫn cầm một mảnh góc áo của Dung Sở. Đang tính ném xuống, nàng lại đột nhiên nâng tay, đưa góc áo lại gần, chăm chú nhìn vào. Phía trên góc áo, mơ hồ ẩn hiện hoa văn trang trí màu vàng nhạt, vô cùng quen mắt. Nhưng là hoa văn không được đầy đủ, cũng không thể xác định chính xác là cái gì.
Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng Dung Sở, mắt híp lại, có chút rét lạnh. Nàng lập tức tiện tay vứt miếng vải đi, đi về phía nơi ở của Thai Thế Trúc.
Nét mặt cũng thật tiêu sái, thật yên tâm.
Bắt đầu quãng thời gian chung sống cùng Thai Thế Trúc.....
Đại ma vương thức tỉnh, "kiếp nạn" của Thai gia.....chính thức bắt đầu......
Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn.
Cực khổ....
Quả nhiên vô cùng cực khổ, vừa "phải" uống rượu, vừa "phải" ngắm lửa, vừa "phải" lựa chọn góc độ khoe mặt, vừa "phải" treo người ta lên để luyện cơ tay.
Vui vẻ...
Quả nhiên vô cùng vui vẻ, vừa "được" ngó lơ, vừa "được" treo trên đám cháy, vừa "được" uy hiếp đe dọa, vừa "được" tra tấn bức cung.
Thấy nàng vật lộn trong đám cháy, không thèm đếm xỉa, giờ lại còn giở giọng nửa thương lượng nửa uy hiếp cầu hôn?
Trong từ điển của hắn, ngoài hai chữ "vô sỉ", "bỉ ổi" ra chắc chắn không còn gì khác.
"Rắc" một tiếng, cây xà ngang cuối cùng rơi xuống, một phần nóc nhà cách ngay phía sau Dung Sở ba thước sụp theo. Hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, chỉ chăm chú nhìn Thái Sử Lan, cười như không cười:
- Sao rồi? Chuyện này cũng tính lấy cái chết chống lại?
- Thành giao.
Hắn còn chưa hỏi xong, Thái Sử Lan đã vội đáp, giọng điệu chắc chắn khiến Dung Sở cũng giật mình. Hắn nhướn mi, cười cười, tay vừa thu lại, thân người Thái Sử Lan lập tức bay lên, cùng Dung Sở rời khỏi nóc nhà đang bị thiêu rụi.
Bên ngoài, mọi người thấy lửa cháy dữ dội, đã muốn bó tay chịu trận, lại đột nhiên nhìn thấy trong bóng đêm tăm tối có hai người vụt bay lên cao. Ai cũng ngửa đầu nhìn, chỉ thấy bóng trắng lướt qua như sao băng, vụt qua ngọn lửa bập bùng nhảy múa, sau đó đáp xuống đất. Tay áo tung bay trong gió, thanh thoát tựa mây bay, chính xác là Dung Sở.
Đương nhiên, bây giờ bất kể kẻ nào đứng cạnh Thái Sử Lan mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai xơ xác như chó gặm, cũng đều có thể giống như phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, chứ đừng nói tới Dung Sở khuynh đảo Nam Tề.
Thai Thế Trúc sắc mặt chợt biến, nàng tính toán đêm nay sóng gió liên tiếp, thật ra chính là cơ hội tốt nhất để động thủ. Những dịp thế này vô cùng hiếm gặp, tiếp tục ra tay sẽ khiến người ta không kịp phòng bị. Nhưng là trăm lần không nghĩ tới Tấn quốc công vốn đã rời phủ, thế nhưng lúc này trở lại.
Thái Sử Lan hờ hững liếc nhìn Thai Thế Trúc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của nàng ta.
- Hôn thê. - Dung Sở thì thầm bên tai nàng, - Trong phủ này có vẻ không được yên tĩnh, có muốn cùng vi phu đi tới biệt quán ở tạm hay không?
Thái Sử Lan càng thêm hờ hừng liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói ai cơ?
- Nàng muốn quỵt nợ à? - Dung Sở có chút ngạc nhiên.
- Ta đâu có. - Thái Sử Lan vừa nói vừa bước về phía trước, - Ta chỉ đáp ứng làm vị hôn thê của ngươi, đâu có nghĩa ta thừa nhận ngươi là hôn phu của ta?
- Không có nghĩa? - Dung Sở nhướn mày.
- Đúng, không có nghĩa! - Thái Sử Lan gật đầu.
- Ha? - Vẻ mặt Dung Sở dần trở nên hứng thú, - Vậy nam nhân nàng thích là loại người nào?
Thái Sử Lan chú ý thấy hắn từ đầu tới cuối không có gọi mình là Thai tiểu thư. Nam nhân này, hắn suy cho cùng là nhận ra hay không nhận ra nàng?
- Ta thích... - Thái Sử Lan híp mắt, nghĩ đến chó nhỏ Yêu Kê của mình, hiếm khi vẻ mặt có chút nhu hòa, - lông (tóc) trắng như tuyết...
Đám hộ vệ phủ quốc công đi theo tiếp ứng vội vàng nhìn sang mái tóc dài mượt, đen nhánh của chủ tử...
- Thời điểm chạy nhanh, quanh thân sẽ tỏa ra ánh sáng bàng bạc, giống như ánh nắng chiếu lên băng tuyết...
Đám hộ vệ lại nhìn ngắm mái tóc quốc công bay lượn trong gió, dưới trăng như được phủ thêm lớp nhũ bạc, cũng có tí xanh xanh, âm u thẳm thẳm, nhưng là....ách....xanh bạc với cả bàng bạc "như ánh nắng chiếu lên băng tuyết" còn có "chút" khoảng cách...
- Mũi sư tử, mồm rộng, hàm răng sắc bén....
Đám hộ vệ lại nhìn sang chủ tử cao quý, tướng mũi huyền đảm, hình như so với mũi sư tử có "chút" thanh tú hơn?
Môi nhỏ phớt hồng, hình như không đủ rộng?
Răng nanh....ách, chủ tử khép miệng kín như thế thì nhìn kiểu quái gì?
- Tứ chi tráng kiện, nhảy lên có lực; chân trước bật lên, chân sau đứng thẳng, ấy là vui vẻ....
Đám hộ vệ tiếp tục nhìn chủ tử, tứ chi tráng kiện...thon dài chắc cũng được nhỉ? Chủ tử cao lớn, bề ngoài thanh tú, đường cong tinh tế, nhưng tuyệt đối không hề nữ tính. Dáng người vô cùng hấp dẫn, thu hút sự chú ý.
Nhảy lên có lực, khinh công chắc cũng có thể coi là "nhảy lên"?
Chân trước bật lên, chân sau đứng thẳng...chân sau....
Một tiểu hộ vệ ngốc nghếch theo bản năng đưa tay sờ sờ chân Dung Sở...
Tiếng gió "phần phật" vang lên. Dung Sở lập tức dùng áo choàng quấn lấy thân mình, góc áo phấp phới, đem tiểu hộ vệ liều lĩnh kia thổi bay, lập tức nằm xuống đo đường.
Đám hộ vệ đồng thanh "A" một tiếng, ánh mắt đồng tình nhìn nhìn Dung Sở.
Quả thật là có sự khác biệt quá lớn, cũng không thể trách chủ tử đột nhiên nổi bão...
Lại nói, sở thích của vị Thai cô nương này, quả nhiên....đặc biệt.
Ha ha, vô cùng đặc biệt.
Thái Sử Lan mặc kệ sắc mặt Dung Sở đang tối đen, quay đầu nhìn lại am ni cô đã bị thiêu hủy. Nàng quyết định rồi, còn lâu mới đi!
Nàng là ai hả? Nàng đường đường là một game thủ tài năng, chuyên chơi mấy game nổi danh bạo lực đẫm máu ở hiện đại, như Chiến Thần 3, Hiệp Đạo Săn Ma cùng mấy game linh tinh khác. Lúc trước, ở cái thế giới hiện đại kia, lúc nào Thái Sử Lan cũng bị vây hãm, kìm cặp trong sở nghiên cứu chết tiệt, chỉ có thể dựa vào game online khuấy động cuộc sống. Hiện giờ khó khăn lắm mới được xuyên qua, tạm thời không có chỗ nào để đi, không bằng ở đây cùng kẻ thù náo một trận, tiện thể tự mình trải nghiệm cuộc sống gian nguy ở dị thế, gia tăng điểm kinh nghiệm cùng kĩ năng, về sau mới có thể thuận lợi thăng cấp, đánh quái giết BOSS.
Quan trọng hơn là, nàng đã đi vào tầm mắt của Dung Sở. Nhiều lần tiếp xúc, nàng đã nghiệm ra một điều, ở cùng hắn mới là chuyện nguy hiểm nhất trên đời. Cùng Dung Sở tới ở tại biệt quán, không bằng ngây ngốc ở Thai phủ tự do đâu.
- Thế Lan...
Hai người bận rộn nhất đêm nay - huynh đệ Thai thị cuối cùng cũng chạy tới. Ánh mắt Thai Bách kinh nghi bất định nhìn nàng:
- Con không sao chứ?
- Không có việc gì. - Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, nhìn am ni cô đã bị đốt thành một đống tro tàn, mấy gã sai vặt lúc này mới bắt đầu tích cực cứu hỏa. Mà xa xa, chỗ cổng vòm hậu viện, một đám người mờ mờ ảo ảo đứng trong bóng tối, mơ hồ thấy được thân hình Thai Thế Trúc.
- Ta không còn chỗ ở. - Nàng chăm chú nhìn về phía Thai Thế Trúc, hứng thú nhếch môi, quả nhiên thấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương lóe lên.
- Người chưa an bài được chỗ ở mới đúng không? - Giống như đang hỏi, thật ra là khẳng định, nàng chỉ tay về phía Thai Thế Trúc, - Vậy để ta ở tạm chỗ muội muội, dù sao muội phu cũng ngủ ở tiền trạch. Ta cùng muội muội ở chung, chờ am ni cô sửa chữa xong thì quay lại, được chứ?
- Vậy cũng tốt. - Thai Bách vuốt cằm, an bài như vậy rất hợp lí, hắn không có lí do từ chối, nhưng mà...
Hắn lại nghi ngờ liếc nhìn Thái Sử Lan. Tính tình của nữ nhi....giống như đột nhiên thay đổi rất nhiều, trước kia, nàng đâu có quyết đoán như vậy? Thậm chí hiện tại phong thái còn có vài phần kiêu ngạo. Ánh mắt nàng, cao ngạo mà lạnh lùng, như ánh trăng sáng ngời, lại lạnh lẽo như băng.
Nhìn kĩ dung mạo Thái Sử Lan, hắn bỗng nhiên mơ hồ hiểu ra. Nữ nhi là từ trong cung trở về, thân phận khác trước. Thời điểm nàng về phủ, hắn còn mang toàn thể người trong phủ từ xa quỳ xuống nghênh đón. Sau đó lại trực tiếp đưa nàng đến am ni cô phía sau viện. Nơi đó là chốn thanh tu, không được gọi thì hắn cũng không dám tùy tiện tiến vào. Tính ra, từ lúc nữ nhi vào cung hai năm trước, hắn cũng đã gần ba năm chưa gặp lại nàng. Lúc này, nhìn dung mạo Thái Sử Lan đại khái không sai, nhưng trừ điểm này ra, còn lại có vẻ đều không giống trước. Có lẽ...hậu cung vốn là nơi hiểm ác nhất, cũng là nơi đấu đá quyết liệt nhất thế gian. Tại nơi đó ở lại hai năm, có lẽ ai cũng sẽ thay da đổi thịt.
Thai Bách nghi ngờ thì nghi ngờ vậy, chứ có cho hắn thêm một nghìn lá gan, hắn cũng không nghĩ đến việc nữ nhi thật sự của mình đã "thay da đổi thit" thật luôn rồi.
Nha hoàn vội vàng chạy tới báo cho Thai Thế Trúc rằng sẽ có người tới ở cùng. Từ bên kia cổng tròn phảng phất truyền đến một tiếng hét chói tai, Thai Thế Trúc lập tức như điên lao tới, bổ nhào đến trước mặt Thai Bách:
- Phụ thân, không được!
Thai Bách cầm lấy tay nàng, vẻ mặt ôn hòa:
- Trúc nhi, làm sao vậy?
Thái Sử Lan âm thầm cười lạnh, thái độ vị Thai đại nhân này đối với hai người bọn họ khác biệt quá rõ ràng. Giọng nói lúc này, ấm áp đến nỗi băng tuyết cũng muốn tan chảy luôn rồi!
- Con không muốn cùng... - Thai Thế Trúc cố giữ bình tĩnh, bối rối muốn tìm cớ từ chối việc ở cùng Thái Sử Lan. Nàng còn chưa nghĩ ra được lí do nào tốt, Thái Sử Lan đã từng bước tiến lên.
- Không muốn ở cùng ta sao?
Thai Thế Trúc kinh ngạc nhìn nàng, dáng vẻ người trước mắt vẫn giống hệt vị tỷ tỷ trước kia, mặc cho nàng mưu tính, ức hiếp cũng không dám phản kháng, nhưng trong phút chốc, tất cả dường như đều đã đổi thay. Hiện tại, người này lạnh lùng cùng dứt khoát, thẳng thắn cùng súc tích, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều như búa đập vào tim, khiến người ta muốn hộc máu mà chết.
- Ta...
- Bởi vì ngươi muốn giết ta?
- Ngươi... - Ngươi nhanh mồm nhanh miệng như Thai Thế Trúc lúc này cũng bắt đầu nói lắp.
- Hay là ngươi sợ ta sẽ giết ngươi?
- A... - Thai Thế Trúc rất muốn nói "đúng", nhưng trước mắt bao người, lời này làm sao có thể nói ra?
- Vậy ngươi còn nói nhảm gì nữa. - Thái Sử Lan vung tay, kết thúc đoạn đối thoại.
Không khí im ắng, ai cũng nhìn chằm chắm Thái Sử Lan với ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Thái Sử Lan cũng chẳng thèm để ý. Nàng sẽ không bao giờ cố gắng giả làm người khác, nàng chính là nàng, không chịu tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
- Ta mệt rồi, muốn ngủ. - Nàng vươn vai. Trước khi đi về phía hậu trạch, lúc đi qua người Dung Sở vẫn nãy giờ tủm tìm xem kịch, nhìn bộ dáng không muốn rời đi của hắn, thản nhiên nói, - À đúng rồi, còn có một việc nữa, ta thích...cái đó...khi ngủ thì nằm dưới cuối giường, nửa đêm sưởi ấm chân cho ta....Ngươi cũng muốn học tập sao?
Dung Sở:...
Vị quốc công tôn quý nào đó cuối cùng cũng rời đi, trước khi vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn Thái Sử Lan, dùng khẩu hình nói: "Đợi ta làm ấm chân...", khiến cho một đám nữ nhân Thai phủ đang đứng nhìn lén phía trước cổng vòm hậu viện kinh diễm một hồi, hít thở không thông. Thái Sử Lan nhìn đôi môi đỏ mọng khuynh đảo Nam Tề của người kia, nghĩ thầm, dù sao vẫn là không đẹp bằng miệng rộng của Yêu Kê bảo bối nhà nàng!
Dung Sở dời đi vô cùng tiêu sái, vô cùng yên tâm. Nếu không đoán sai ý của nàng, vậy rất nhanh thôi sẽ gặp lại!
Thái Sử Lan sau khi nhìn hắn rời đi, mới để ý thấy trong tay vẫn cầm một mảnh góc áo của Dung Sở. Đang tính ném xuống, nàng lại đột nhiên nâng tay, đưa góc áo lại gần, chăm chú nhìn vào. Phía trên góc áo, mơ hồ ẩn hiện hoa văn trang trí màu vàng nhạt, vô cùng quen mắt. Nhưng là hoa văn không được đầy đủ, cũng không thể xác định chính xác là cái gì.
Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng Dung Sở, mắt híp lại, có chút rét lạnh. Nàng lập tức tiện tay vứt miếng vải đi, đi về phía nơi ở của Thai Thế Trúc.
Nét mặt cũng thật tiêu sái, thật yên tâm.
Bắt đầu quãng thời gian chung sống cùng Thai Thế Trúc.....
Đại ma vương thức tỉnh, "kiếp nạn" của Thai gia.....chính thức bắt đầu......
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên