Phượng Huyền Cung Thương
Chương 79: Tả niệm chi thương
Ngày trong lúc ba người cộng thêm hai vẹt cãi nhau cứ lẳng lặng trôi qua. Một tháng rất nhanh qua đi.
Không có lòng dạ quỷ kế, cũng không có lục đục với nhau, việc ngày xưa theo gió, ngày hôm nay, ta chỉ nghĩ cái gì đều không muốn đi so đo, nằm xem kiếp phù du này như mộng vậy, bình tĩnh vượt qua mỗi một ngày.
Bất tri bất giác đã vào đông.
Mấy ngày liền tuyết lớn che kín màu sắc nguyên bản của thế giới này, một mảnh trắng xoá yên tĩnh không tiếng động, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt, lọt vào đáy mắt, trong lòng liền luôn tràn đầy vui mừng.
Khó được một ngày trời nắng, hai người kia đột phát hưng trí nói muốn vào núi săn thú, vì thế còn lại một mình ta ngồi trên nhuyễn tháp dưới mái hiên cùng tiểu xoa và tiểu quyển trong ***g mắt to trừng mắt nhỏ.
Nguyên bản nghĩ muốn dạy nói cho hai vật nhỏ biết nói tiếng người này, ai ngờ hai con vẹt kia chỉ lo tán tỉnh lẫn nhau, đều lười liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng liền dần dần không còn hứng thú.
Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nghe tiếng tuyết đọng trên mái hiên, chậm rãi từng giọt từng giọt, ta liền có chút buồn ngủ.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân dẫm trên tuyết. Đột nhiên bừng tỉnh, ta sâu sắc cảm giác được, người tới không phải Đoạn Khâm hay Mạc Thu, mà hắn cũng không để ý đến việc bị ta phát hiện.
Y phục trường bào màu lam nhạt, tay cầm một thanh đoản kiếm, người tới đứng cách ta một trượng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Cư nhiên là hắn …
“Tả công tử, không biết lần này đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?” Ta chậm rãi đứng dậy, vươn ngón tay chọc chọc hai chú chim kia. Hai tiểu gia khỏa trừng đôi mắt nhỏ đen lúng liếng nhìn ta, bỗng nhiên hứng thú phấn khởi hẳn lên, kêu kêu la la loạn xạ nhưng không biết đang kêu cái gì.
“Phượng Ly Chi, ta nghĩ ngươi hẳn là biết mục đích lần này ta tới.” Tả Niệm lạnh lùng nói.
“Ta không biết.” Ta thản nhiên đáp trả hắn, nhìn tiểu xoa nhảy lên ngón tay của ta, tới tới lui lui đi lại trên đó.
“Phượng Ly Chi, ngươi chẳng lẽ quả thực lãnh tình như thế? Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?” Tả Niệm đề cao thanh âm, dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn ta, hai tay nắm chặt bởi vì cực độ áp lực mà hơi hơi trắng bệch.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Quản Đàm, ba ngày trước hắn đã xuất phát đi Lôi Chấn sơn trang, hôm nay sẽ cử hành hôn lễ.”
“Nga? Nguyên lai chính là hôm nay. Vậy thỉnh Tả công tử thay Phượng mỗ chuyển đạt một tiếng, chúc Quản minh chủ cùng Phù cô nương bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, thứ Phượng mỗ không thể tự mình đến tặng hạ lễ.” Ta cười nói, ngón tay bị tiểu quyển mổ mổ vài cái, có chút đau. (không biết là tay đau hay lòng đau hả đại thúc?!)
Tiểu xoa ngoạn đến hứng khởi, đột nhiên nghiêng đầu hô, “Ly Chi … Ly Chi … Phượng Ly Chi …” Tiếng kêu vang to, làm cho tiểu quyển bị kích thích, cũng kêu theo.
Nhìn hai vật nhỏ kẻ xướng người hoạ kêu rất vui vẻ, ta liền cười ra tiếng, nói với Tả Niệm: “Tả công tử, ngươi thấy hai con vẹt này của ta thế nào? Tả công tử kiến thức uyên bác, không biết có thể thỉnh giáo pháp nhãn của ngươi được không?”
“Phượng Ly Chi, ngươi có biết Quản Đàm vì ngươi, thậm chí muốn buông tha ngôi vị minh chủ võ lâm, ngươi lại đối với hắn như vậy?” Tả Niệm cả giận nói, rút đoản kiếm trong tay ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh thấu xương đảo qua tóc ta, chặt đứt một lọn tóc.
Ta nhìn hắn, vẫn bất động. Trong không khí sinh ra dao động thật lớn, sau đó như ta sở liệu bốn phía hiện ra rất nhiều Hắc y nhân.
Ảnh vệ.
Tuy rằng vẫn làm bộ không chút cảm kích, nhưng ta biết, sau khi ta rời đi biệt viện của Quản Đàm, bên người lúc nào cũng có rất nhiều ảnh vệ đang âm thầm bảo vệ ta.
Tất cả đều là cao thủ được huấn luyện đặc biệt, cả đời nguyện chỉ trung thành với một mình cung chủ của Phượng Huyền Cung, đến từ thế lực tinh nhuệ nhất trong bóng tối của Phượng Huyền Cung – Ẩn lâu.
Nguyên nhân chính là vì biết có bọn họ tồn tại, cho nên Đoạn Khâm mới có thể yên tâm để lại một mình ta lúc này.
Mà ta biết, nếu bọn họ ra tay, Tả Niệm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Tả Niệm, ngươi không thể giết được ta, ta cũng không muốn thương tổn ngươi, ngươi đi đi!” Ta nhắm mắt lại, chính là không muốn nhìn ánh mắt Tả Niệm nhè nhẹ tản ra tuyệt vọng, bởi vì như vậy sẽ làm cho ta nghĩ đến một người.
Bởi vì ta biết, người nọ sau khi ta đi rồi, cũng sẽ có loại ánh mắt vô vọng này.
Ta không hề oán, cũng không nghĩ muốn hận. Thầm nghĩ tâm như chỉ thủy, hóa ba vô ngân (ta nghĩ câu này có lẽ muốn nói lòng bình lặng như nước, không gợn sóng).
Tả Niệm nhìn ta đang đứng giữa đám người, bỗng nhiên cất tiếng cười to. Cuồng phong thổi bay tóc hắn, ở trong không trung tạo thành độ cung thật lớn.
“Phượng Ly Chi, ta hôm nay đến đây, sẽ không nghĩ tới còn sống mà trở về. Cuộc đời này như thế, coi như là việc cuối cùng ta làm vì hắn.”
Nghe lời nói kiên quyết của hắn, trong lòng sinh ra loại dự cảm không tốt, trợn mắt liền thấy hắn giương tay đặt đoản kiếm lên cần cổ.
“Tả Niệm!” Thét lên một tiếng kinh hãi, đoản kiếm trong tay Tả Niệm rơi xuống đất.
“Ha ha ha, ẩn vệ của Ẩn lâu Phượng Huyền Cung quả thực danh bất hư truyền, Tả Niệm ta tài nghệ không bằng người, không thể tự kết liễu, hôm nay muốn chém muốn giết, tuỳ các ngươi muốn làm gì cũng được.” Tả Niệm tay phải bị đánh trúng, mặc dù kiệt lực bảo trì trấn định, nhưng thanh âm cũng tràn đầy bi thương.
Thở dài một tiếng, ta lướt qua đám người chậm rãi đi về phía hắn, rốt cuộc không thể giấu đi bi thương cùng thương hại trong mắt.
Vì Quản Đàm, cho dù biết vĩnh viễn y cũng không đáp lại, hắn cũng cam tâm tình nguyện như thế … sao?
Tình ngược như thế nào, lại luôn đáp sai tuyến, rối loạn duyên.
Hồng trần hồng trần, chúng ta đều là khách qua đường trên con đường hồng trần này, nặng nề đi tới cuối đời, khi nào mới có thể tìm được tẫn lộ cùng đường về?
“Các ngươi đều giải tán trước đi! Ta cùng Tả công tử có việc gấp phải làm, nói với Đoạn đường chủ, khi nào ta làm xong việc thì sẽ trở về, hắn không cần lo lắng.”
Các ẩn vệ được mệnh lệnh, nháy mắt liền biến mất vô tung. Vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh, là một trong các chức trách của bọn hắn.
“Phượng Ly Chi, ngươi …” Tả Niệm nhìn ta, khó có thể tin hiện rõ trong mắt.
“Tả công tử, ta biết mục đích thật sự ngươi tới hôm nay. Đi thôi.” Ta như trước là cười, cho dù biết nụ cười của mình giờ phút này có bao nhiêu miễn cưỡng.
Ta tỉnh lại trong phòng khách của một khách ***.
Huyệt đạo bị điểm đã được cởi bỏ, ta nằm ở trên giường, nhớ tới lời Tả Niệm nói trước khi đi.
Hắn nói: bởi vì thương y, cho nên không muốn nhìn thấy y tự tra tấn chính mình như thế.
Chính là người tra tấn y, rốt cuộc là chính y, hay là ta?
Có một số việc, như ẩn trong sương mù không thể thấy rõ, cho dù nghĩ thông suốt, ta cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn cười, vì thế liền cười to thành tiếng, tiếng cười quanh quẩn trong không trung, có vẻ vô lực cùng mỏi mệt như thế.
Quản Đàm, nếu ta chưa từng gặp ngươi, thì tốt biết bao.
Không có lòng dạ quỷ kế, cũng không có lục đục với nhau, việc ngày xưa theo gió, ngày hôm nay, ta chỉ nghĩ cái gì đều không muốn đi so đo, nằm xem kiếp phù du này như mộng vậy, bình tĩnh vượt qua mỗi một ngày.
Bất tri bất giác đã vào đông.
Mấy ngày liền tuyết lớn che kín màu sắc nguyên bản của thế giới này, một mảnh trắng xoá yên tĩnh không tiếng động, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt, lọt vào đáy mắt, trong lòng liền luôn tràn đầy vui mừng.
Khó được một ngày trời nắng, hai người kia đột phát hưng trí nói muốn vào núi săn thú, vì thế còn lại một mình ta ngồi trên nhuyễn tháp dưới mái hiên cùng tiểu xoa và tiểu quyển trong ***g mắt to trừng mắt nhỏ.
Nguyên bản nghĩ muốn dạy nói cho hai vật nhỏ biết nói tiếng người này, ai ngờ hai con vẹt kia chỉ lo tán tỉnh lẫn nhau, đều lười liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng liền dần dần không còn hứng thú.
Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nghe tiếng tuyết đọng trên mái hiên, chậm rãi từng giọt từng giọt, ta liền có chút buồn ngủ.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân dẫm trên tuyết. Đột nhiên bừng tỉnh, ta sâu sắc cảm giác được, người tới không phải Đoạn Khâm hay Mạc Thu, mà hắn cũng không để ý đến việc bị ta phát hiện.
Y phục trường bào màu lam nhạt, tay cầm một thanh đoản kiếm, người tới đứng cách ta một trượng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Cư nhiên là hắn …
“Tả công tử, không biết lần này đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?” Ta chậm rãi đứng dậy, vươn ngón tay chọc chọc hai chú chim kia. Hai tiểu gia khỏa trừng đôi mắt nhỏ đen lúng liếng nhìn ta, bỗng nhiên hứng thú phấn khởi hẳn lên, kêu kêu la la loạn xạ nhưng không biết đang kêu cái gì.
“Phượng Ly Chi, ta nghĩ ngươi hẳn là biết mục đích lần này ta tới.” Tả Niệm lạnh lùng nói.
“Ta không biết.” Ta thản nhiên đáp trả hắn, nhìn tiểu xoa nhảy lên ngón tay của ta, tới tới lui lui đi lại trên đó.
“Phượng Ly Chi, ngươi chẳng lẽ quả thực lãnh tình như thế? Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?” Tả Niệm đề cao thanh âm, dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn ta, hai tay nắm chặt bởi vì cực độ áp lực mà hơi hơi trắng bệch.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Quản Đàm, ba ngày trước hắn đã xuất phát đi Lôi Chấn sơn trang, hôm nay sẽ cử hành hôn lễ.”
“Nga? Nguyên lai chính là hôm nay. Vậy thỉnh Tả công tử thay Phượng mỗ chuyển đạt một tiếng, chúc Quản minh chủ cùng Phù cô nương bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, thứ Phượng mỗ không thể tự mình đến tặng hạ lễ.” Ta cười nói, ngón tay bị tiểu quyển mổ mổ vài cái, có chút đau. (không biết là tay đau hay lòng đau hả đại thúc?!)
Tiểu xoa ngoạn đến hứng khởi, đột nhiên nghiêng đầu hô, “Ly Chi … Ly Chi … Phượng Ly Chi …” Tiếng kêu vang to, làm cho tiểu quyển bị kích thích, cũng kêu theo.
Nhìn hai vật nhỏ kẻ xướng người hoạ kêu rất vui vẻ, ta liền cười ra tiếng, nói với Tả Niệm: “Tả công tử, ngươi thấy hai con vẹt này của ta thế nào? Tả công tử kiến thức uyên bác, không biết có thể thỉnh giáo pháp nhãn của ngươi được không?”
“Phượng Ly Chi, ngươi có biết Quản Đàm vì ngươi, thậm chí muốn buông tha ngôi vị minh chủ võ lâm, ngươi lại đối với hắn như vậy?” Tả Niệm cả giận nói, rút đoản kiếm trong tay ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh thấu xương đảo qua tóc ta, chặt đứt một lọn tóc.
Ta nhìn hắn, vẫn bất động. Trong không khí sinh ra dao động thật lớn, sau đó như ta sở liệu bốn phía hiện ra rất nhiều Hắc y nhân.
Ảnh vệ.
Tuy rằng vẫn làm bộ không chút cảm kích, nhưng ta biết, sau khi ta rời đi biệt viện của Quản Đàm, bên người lúc nào cũng có rất nhiều ảnh vệ đang âm thầm bảo vệ ta.
Tất cả đều là cao thủ được huấn luyện đặc biệt, cả đời nguyện chỉ trung thành với một mình cung chủ của Phượng Huyền Cung, đến từ thế lực tinh nhuệ nhất trong bóng tối của Phượng Huyền Cung – Ẩn lâu.
Nguyên nhân chính là vì biết có bọn họ tồn tại, cho nên Đoạn Khâm mới có thể yên tâm để lại một mình ta lúc này.
Mà ta biết, nếu bọn họ ra tay, Tả Niệm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Tả Niệm, ngươi không thể giết được ta, ta cũng không muốn thương tổn ngươi, ngươi đi đi!” Ta nhắm mắt lại, chính là không muốn nhìn ánh mắt Tả Niệm nhè nhẹ tản ra tuyệt vọng, bởi vì như vậy sẽ làm cho ta nghĩ đến một người.
Bởi vì ta biết, người nọ sau khi ta đi rồi, cũng sẽ có loại ánh mắt vô vọng này.
Ta không hề oán, cũng không nghĩ muốn hận. Thầm nghĩ tâm như chỉ thủy, hóa ba vô ngân (ta nghĩ câu này có lẽ muốn nói lòng bình lặng như nước, không gợn sóng).
Tả Niệm nhìn ta đang đứng giữa đám người, bỗng nhiên cất tiếng cười to. Cuồng phong thổi bay tóc hắn, ở trong không trung tạo thành độ cung thật lớn.
“Phượng Ly Chi, ta hôm nay đến đây, sẽ không nghĩ tới còn sống mà trở về. Cuộc đời này như thế, coi như là việc cuối cùng ta làm vì hắn.”
Nghe lời nói kiên quyết của hắn, trong lòng sinh ra loại dự cảm không tốt, trợn mắt liền thấy hắn giương tay đặt đoản kiếm lên cần cổ.
“Tả Niệm!” Thét lên một tiếng kinh hãi, đoản kiếm trong tay Tả Niệm rơi xuống đất.
“Ha ha ha, ẩn vệ của Ẩn lâu Phượng Huyền Cung quả thực danh bất hư truyền, Tả Niệm ta tài nghệ không bằng người, không thể tự kết liễu, hôm nay muốn chém muốn giết, tuỳ các ngươi muốn làm gì cũng được.” Tả Niệm tay phải bị đánh trúng, mặc dù kiệt lực bảo trì trấn định, nhưng thanh âm cũng tràn đầy bi thương.
Thở dài một tiếng, ta lướt qua đám người chậm rãi đi về phía hắn, rốt cuộc không thể giấu đi bi thương cùng thương hại trong mắt.
Vì Quản Đàm, cho dù biết vĩnh viễn y cũng không đáp lại, hắn cũng cam tâm tình nguyện như thế … sao?
Tình ngược như thế nào, lại luôn đáp sai tuyến, rối loạn duyên.
Hồng trần hồng trần, chúng ta đều là khách qua đường trên con đường hồng trần này, nặng nề đi tới cuối đời, khi nào mới có thể tìm được tẫn lộ cùng đường về?
“Các ngươi đều giải tán trước đi! Ta cùng Tả công tử có việc gấp phải làm, nói với Đoạn đường chủ, khi nào ta làm xong việc thì sẽ trở về, hắn không cần lo lắng.”
Các ẩn vệ được mệnh lệnh, nháy mắt liền biến mất vô tung. Vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh, là một trong các chức trách của bọn hắn.
“Phượng Ly Chi, ngươi …” Tả Niệm nhìn ta, khó có thể tin hiện rõ trong mắt.
“Tả công tử, ta biết mục đích thật sự ngươi tới hôm nay. Đi thôi.” Ta như trước là cười, cho dù biết nụ cười của mình giờ phút này có bao nhiêu miễn cưỡng.
Ta tỉnh lại trong phòng khách của một khách ***.
Huyệt đạo bị điểm đã được cởi bỏ, ta nằm ở trên giường, nhớ tới lời Tả Niệm nói trước khi đi.
Hắn nói: bởi vì thương y, cho nên không muốn nhìn thấy y tự tra tấn chính mình như thế.
Chính là người tra tấn y, rốt cuộc là chính y, hay là ta?
Có một số việc, như ẩn trong sương mù không thể thấy rõ, cho dù nghĩ thông suốt, ta cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn cười, vì thế liền cười to thành tiếng, tiếng cười quanh quẩn trong không trung, có vẻ vô lực cùng mỏi mệt như thế.
Quản Đàm, nếu ta chưa từng gặp ngươi, thì tốt biết bao.
Tác giả :
Vân Bổn Vô Tâm