Phượng Huyền Cung Thương
Chương 44: Biết vị đường
Trời còn chưa sáng, ta đã bị một trận tiếng đập cửa bừng tỉnh.
Đang muốn đứng dậy đi mở, cửa “Phanh” một tiếng bị đá văng, một cơn lốc tiến vào trong phòng, tiếp theo còn bị một vật nặng đè lên người.
Mạc Thu ngăn chặn, lôi kéo cánh tay của ta cực kỳ hưng phấn mà reo lên: “Đại thúc, ngươi như thế nào còn ngủ? Thật sự là chán muốn chết. Mau rời giường mau rời giường, ta hôm nay mang ngươi đi thị trấn mua sắm.”
Ta ngạc nhiên. Tiểu tử này trước giờ không phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy sao, hôm nay chẳng lẽ là uống lộn thuốc?
Thấy ta bất động, hắn nhíu mày, như một cơn gió chạy ra ngoài, lại bay nhanh vào, trong tay còn bưng một chậu nước.
Đem chậu nước đặt ở trước mặt ta, hắn hai tay chống nạnh nói: “Mau rửa mặt chải đầu, thị trấn cách nơi này rất xa, chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, lau lau cọ cọ bắt đầu rửa mặt chải đầu, trong chốc lát liền làm xong, ta cuối cùng xem như tỉnh táo hơn rất nhiều. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xa xa đường chân trời đã có ánh sáng mỏng manh xuất hiện.
“Đại thúc, ngươi nhìn cái gì vậy?” Hắn tò mò đi đến bên cạnh ta, nhìn ta, lại nhìn bên ngoài.
Liếc hắn một cái, lại quay đầu hướng ra bên ngoài, ta lắc đầu, không chút để ý toát ra một câu: “Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía tây nha! Đây thật đúng là kỳ quái.” Ngữ khí có chút buồn rầu.
Hừ lạnh một tiếng, hắn buồn bực xoay người bước đi. Đi tới cửa ngừng lại một chút, làm như suy nghĩ cái gì, dậm chân một cái, lại quay lại kéo ta xuất môn.
Có chút buồn cười theo sát phía sau hắn, nhìn thấy bóng dáng âm thầm dỗi của hắn, cảm thấy đôi khi đùa tiểu tử này cũng không tệ, liền nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng bước chân của hắn phát ra thật lớn, đến nỗi ngay cả mặt đất cũng phải rung rinh.
Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.
Rời xa thị phi ồn ào náo động, vĩnh viễn vẫn duy trì phần hồn nhiên trong sáng kia, mặc dù cử chỉ có chút quái đản, nhưng đây đúng là chỗ đáng yêu của hắn. Bị *** thần phấn chấn của hắn cuốn hút, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này vẫn là còn có rất nhiều thứ đáng để lưu luyến.
Mạc Thu, ngươi chưa bao giờ hỏi về quá khứ của ta, cho tới bây giờ cũng không đề cập tới chuyện báo thù. Tuy rằng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, ngươi nhất định đều phải giống như bây giờ mỗi một ngày đều tươi cười, được không?
Bên ngoài trời sáng khí trong, nhân tiện tâm tình cũng thư lãng.
Đi dọc theo dòng sông, chờ tới lúc rốt cục đến thị trấn đã gần tới trưa. Tùy tiện nhét cái gì đó vào bụng, chúng ta trực tiếp đi tiệm thuốc duy nhất ở thị trấn.
Biết Vị Đường. Rõ ràng là tiệm thuốc bán thuốc đắng lại kêu biết vị, biết này cay đắng phương đắc lương hiệu, ông chủ này cũng thật sự có hứng thú.
“Trung thúc, ngươi mau ra đây, ta đưa thuốc đến đây.” Ở ngay cửa tiệm, cũng không đi vào, Mạc Thu liền bắt đầu bắt giọng kêu to.
“Là ai ở ngoài cửa la to vậy? Dọa khách chạy hết rồi.” Một tên tiểu nhị vội vàng chạy ra, nhìn thấy Mạc Thu, trên mặt lần lượt thay đổi xanh trắng thoáng hiện, chỉ phải cười làm lành nói: “Nguyên lai là Mạc tiểu đệ a! Ông chủ hiện tại đang bận! Hắn …”
Mạc Thu cũng không để ý đến hắn, hai tay bắt làm loa, hướng vào bên trong kêu: “Trung thúc, ta đưa thuốc đến đây, ngươi mau ra đây, mau ra đây …” Càng kêu càng to.
Tiểu nhị kia thần tình xấu hổ, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
“Đến đây đến đây.” Không bao lâu bên trong rốt cục đi ra một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi, mặc trường bào màu trắng, trên miệng còn ngậm một ống điếu.
“Tiểu Thu, ngươi như thế nào lại như vậy! Ta không phải đã nói với ngươi đến nội đường tìm ta sao?” Trung thúc nén giận dùng ống điếu gõ đầu Mạc Thu, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
“Như vậy phiền toái muốn chết!” Sờ sờ đầu, Mạc Thu tháo gùi thuốc trên lưng xuống, đưa cho Trung thúc, “Dược liệu lần này rất tốt, chính ta cũng tiếc không dám dùng, mà đem tới cho thúc.”
“Không tồi không tồi, quả thật là rất tốt.” Trung thúc gật gật đầu, kêu tiểu nhị đem gùi thuốc đi cất, từ bên hông lấy ra một túi tiền ném cho Mạc Thu, “Cất cho kỹ, nếu giống như lần trước vậy bị kẻ trộm hỏi thăm, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Ánh mắt lơ đãng đảo qua ta, hắn hơi gật đầu, ra vẻ tiếp đón.
Ta cũng học bộ dáng cổ nhân chắp hai tay, xem như đáp lễ.
Ngượng ngùng ngoáy ngoáy lỗ tai, Mạc Thu cười gượng nói: “Lần đó là ngoài ý muốn, ha hả, ngoài ý muốn thôi.” Tùy tay nhét túi tiền vào người ta, “Chúng ta đi, ngươi cũng đừng nhớ ta a!”
“Tên tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn!” Trung thúc đe dọa giơ ống điếu lên hướng về phía Mạc Thu, nhưng không có nửa điểm uy lực.
Mắt thấy hai người đã đi xa, tiểu nhị vẫn cung kính đứng ở một bên tiến lên từng bước, đối với Trung thúc cúi đầu nói: “Ông chủ, gần nhất chủ tử (nguyên văn dùng “bề trên”, ta thấy từ này không hay nên đổi lại) bận túi bụi, chúng ta có cần bẩm báo chuyện này lên hay không?”
“Nói cho bề trên làm gì? Ta rời khỏi giang hồ nhiều năm như vậy, đã không còn muốn đi quản ân oán giữa bọn họ, để cho bọn họ tự mình giải quyết đi!” Hút vào một hơi thuốc, sau sương khói lượn lờ kia hé ra gương mặt tràn ngập tang thương cũng có chút đăm chiêu.
“Phượng Ly Chi, ngay cả ta cũng không nhớ rõ, ngươi thật đúng là quên đến triệt để a!”
Đang muốn đứng dậy đi mở, cửa “Phanh” một tiếng bị đá văng, một cơn lốc tiến vào trong phòng, tiếp theo còn bị một vật nặng đè lên người.
Mạc Thu ngăn chặn, lôi kéo cánh tay của ta cực kỳ hưng phấn mà reo lên: “Đại thúc, ngươi như thế nào còn ngủ? Thật sự là chán muốn chết. Mau rời giường mau rời giường, ta hôm nay mang ngươi đi thị trấn mua sắm.”
Ta ngạc nhiên. Tiểu tử này trước giờ không phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy sao, hôm nay chẳng lẽ là uống lộn thuốc?
Thấy ta bất động, hắn nhíu mày, như một cơn gió chạy ra ngoài, lại bay nhanh vào, trong tay còn bưng một chậu nước.
Đem chậu nước đặt ở trước mặt ta, hắn hai tay chống nạnh nói: “Mau rửa mặt chải đầu, thị trấn cách nơi này rất xa, chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, lau lau cọ cọ bắt đầu rửa mặt chải đầu, trong chốc lát liền làm xong, ta cuối cùng xem như tỉnh táo hơn rất nhiều. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xa xa đường chân trời đã có ánh sáng mỏng manh xuất hiện.
“Đại thúc, ngươi nhìn cái gì vậy?” Hắn tò mò đi đến bên cạnh ta, nhìn ta, lại nhìn bên ngoài.
Liếc hắn một cái, lại quay đầu hướng ra bên ngoài, ta lắc đầu, không chút để ý toát ra một câu: “Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía tây nha! Đây thật đúng là kỳ quái.” Ngữ khí có chút buồn rầu.
Hừ lạnh một tiếng, hắn buồn bực xoay người bước đi. Đi tới cửa ngừng lại một chút, làm như suy nghĩ cái gì, dậm chân một cái, lại quay lại kéo ta xuất môn.
Có chút buồn cười theo sát phía sau hắn, nhìn thấy bóng dáng âm thầm dỗi của hắn, cảm thấy đôi khi đùa tiểu tử này cũng không tệ, liền nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng bước chân của hắn phát ra thật lớn, đến nỗi ngay cả mặt đất cũng phải rung rinh.
Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.
Rời xa thị phi ồn ào náo động, vĩnh viễn vẫn duy trì phần hồn nhiên trong sáng kia, mặc dù cử chỉ có chút quái đản, nhưng đây đúng là chỗ đáng yêu của hắn. Bị *** thần phấn chấn của hắn cuốn hút, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này vẫn là còn có rất nhiều thứ đáng để lưu luyến.
Mạc Thu, ngươi chưa bao giờ hỏi về quá khứ của ta, cho tới bây giờ cũng không đề cập tới chuyện báo thù. Tuy rằng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, ngươi nhất định đều phải giống như bây giờ mỗi một ngày đều tươi cười, được không?
Bên ngoài trời sáng khí trong, nhân tiện tâm tình cũng thư lãng.
Đi dọc theo dòng sông, chờ tới lúc rốt cục đến thị trấn đã gần tới trưa. Tùy tiện nhét cái gì đó vào bụng, chúng ta trực tiếp đi tiệm thuốc duy nhất ở thị trấn.
Biết Vị Đường. Rõ ràng là tiệm thuốc bán thuốc đắng lại kêu biết vị, biết này cay đắng phương đắc lương hiệu, ông chủ này cũng thật sự có hứng thú.
“Trung thúc, ngươi mau ra đây, ta đưa thuốc đến đây.” Ở ngay cửa tiệm, cũng không đi vào, Mạc Thu liền bắt đầu bắt giọng kêu to.
“Là ai ở ngoài cửa la to vậy? Dọa khách chạy hết rồi.” Một tên tiểu nhị vội vàng chạy ra, nhìn thấy Mạc Thu, trên mặt lần lượt thay đổi xanh trắng thoáng hiện, chỉ phải cười làm lành nói: “Nguyên lai là Mạc tiểu đệ a! Ông chủ hiện tại đang bận! Hắn …”
Mạc Thu cũng không để ý đến hắn, hai tay bắt làm loa, hướng vào bên trong kêu: “Trung thúc, ta đưa thuốc đến đây, ngươi mau ra đây, mau ra đây …” Càng kêu càng to.
Tiểu nhị kia thần tình xấu hổ, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
“Đến đây đến đây.” Không bao lâu bên trong rốt cục đi ra một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi, mặc trường bào màu trắng, trên miệng còn ngậm một ống điếu.
“Tiểu Thu, ngươi như thế nào lại như vậy! Ta không phải đã nói với ngươi đến nội đường tìm ta sao?” Trung thúc nén giận dùng ống điếu gõ đầu Mạc Thu, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
“Như vậy phiền toái muốn chết!” Sờ sờ đầu, Mạc Thu tháo gùi thuốc trên lưng xuống, đưa cho Trung thúc, “Dược liệu lần này rất tốt, chính ta cũng tiếc không dám dùng, mà đem tới cho thúc.”
“Không tồi không tồi, quả thật là rất tốt.” Trung thúc gật gật đầu, kêu tiểu nhị đem gùi thuốc đi cất, từ bên hông lấy ra một túi tiền ném cho Mạc Thu, “Cất cho kỹ, nếu giống như lần trước vậy bị kẻ trộm hỏi thăm, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Ánh mắt lơ đãng đảo qua ta, hắn hơi gật đầu, ra vẻ tiếp đón.
Ta cũng học bộ dáng cổ nhân chắp hai tay, xem như đáp lễ.
Ngượng ngùng ngoáy ngoáy lỗ tai, Mạc Thu cười gượng nói: “Lần đó là ngoài ý muốn, ha hả, ngoài ý muốn thôi.” Tùy tay nhét túi tiền vào người ta, “Chúng ta đi, ngươi cũng đừng nhớ ta a!”
“Tên tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn!” Trung thúc đe dọa giơ ống điếu lên hướng về phía Mạc Thu, nhưng không có nửa điểm uy lực.
Mắt thấy hai người đã đi xa, tiểu nhị vẫn cung kính đứng ở một bên tiến lên từng bước, đối với Trung thúc cúi đầu nói: “Ông chủ, gần nhất chủ tử (nguyên văn dùng “bề trên”, ta thấy từ này không hay nên đổi lại) bận túi bụi, chúng ta có cần bẩm báo chuyện này lên hay không?”
“Nói cho bề trên làm gì? Ta rời khỏi giang hồ nhiều năm như vậy, đã không còn muốn đi quản ân oán giữa bọn họ, để cho bọn họ tự mình giải quyết đi!” Hút vào một hơi thuốc, sau sương khói lượn lờ kia hé ra gương mặt tràn ngập tang thương cũng có chút đăm chiêu.
“Phượng Ly Chi, ngay cả ta cũng không nhớ rõ, ngươi thật đúng là quên đến triệt để a!”
Tác giả :
Vân Bổn Vô Tâm