Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 34: Manh mối
Lại vài ngày ta giam mình trong thư phòng. Cố gắng đọc thư tín, cổ thư có liên quan đến Biển Cấm nhưng cũng không biết thêm gì nhiều. Chẳng lẽ trong cổ thư của Hoàng thất? Nếu vậy phải hỏi Quốc sư.
- A Dương, ăn cơm đã.
Kính Thiên đi vào, ta không ngẩng đầu lên nói với hắn:
- Ngươi ăn chưa?
- Ta với Trưởng thành cần nói chuyện với một vài thương nhân đến từ các thành khác, sẽ ăn ở đó.
Ta gật đầu, nói:
- Ngươi viết một bức thư cho Quốc sư, nói nàng cho ta mượn Hoàng Thất cổ tịch.
Kính Thiên gật đầu, nhưng vẫn đứng ở đó. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:
- Có chuyện gì sao?
- Lưu Hoà nói thuốc của nàng thiếu một vị, nhưng ở Hoả Hương không có. Ta định viết thư xin Hoàng thượng.
Ta hơi tư lự, cuối cùng lắc đầu:
- Nếu không phải vị quan trọng thì thôi cũng được.
Gương mặt hắn lập tức đen đi, ta đành thở dài:
- Thiếu thì đến Vân Thành hỏi Phượng Ngoã lấy. Âm nhi cũng nhiều việc, đừng thêm gánh nặng cho nàng.
Kính Thiên nhìn ta. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng thở dài rời đi.
****
Quốc sư không cho ta mượn Hoàng Thất cổ tịch mà lại đưa một quyển sách khác tới, là “Định quốc kiếm”. Ta chau mày nhìn Kính Thiên, hắn nói:
- Quốc sư nói Hoàng Thất cổ tịch chỉ có quốc sư kế nhiệm mới được đọc. Nàng là Định quốc tướng quân, không thể đụng vào.
Ta tức giận.
Vậy là ý gì? Đều là con cháu hoàng thất, ai đọc thì có gì khác biệt? Chẳng phải đều giấu diếm những bí mật xấu xa của Nghi quốc sao? À không, phải là những tội lỗi của Phượng gia mới đúng.
- Ngươi viết cho nàng, nếu nàng không đưa qua thì ta đích thân tới mượn.
Kính Thiên thở dài, thương lượng:
- A Dương, nàng cứ đọc cuốn này trước, Hoàng thất cổ tịch chắc gì đã có thứ nàng muốn.
Ta chau mày, im lặng nhìn cuốn sách. Quốc sư hẳn không tự nhiên đưa tới cho ta, nàng muốn nói gì với ta sao?
Kính Thiên nói phải bàn chuyện di dời với các trưởng làng trong Hoả Hương nên đi trước, bữa trưa sẽ không về. Ta nhìn hắn rời đi, hỏi Lục Nga phía sau:
- Có tin tức gì sao?
- Đã tìm thấy Lãnh Tiếu, hắn đang ở một thôn trang gần núi Thất Nghịch. Ngày ngày chỉ ngồi nghỉ mát, không có hành động gì đáng nghi.
Lãnh Tiếu làm gì ở đó?
- Tiếp tục theo dõi. Đừng manh động, chờ xem hắn muốn làm gì.
Lãnh Tiếu thực sự đã giết Diễm Trúc sao? Tại sao hắn làm vậy? Tại sao lại bỏ trốn? Tại sao lại xuất hiện ở núi Thất Nghịch? Không lẽ kẻ thù của hắn là Quốc sư?
- Tướng quân, có cần cảnh báo Quốc sư không?
Ta nhìn Lục Nga:
- Tại sao?
- Rất có thể mục tiêu của Lãnh Tiếu là Quốc sư…
Ta mỉm cười:
- Chỉ là suy đoán của chúng ta, kinh động Quốc sư làm gì?
Nếu thật sự mục tiêu của Lãnh Tiếu là Quốc sư thì đã làm sao? Nàng làm Quốc sư cả đời người, một kẻ vô danh cũng khiến nàng gặp nguy hiểm? Hơn nữa, nếu núi Thất Nghịch xảy ra chuyện thì có thể mượn được Hoàng Thất bí tịch rồi.
- Sa Hà thế nào rồi?
- Trưởng thành đại nhân đã về kinh thành thăm nhà rồi.
Ta ngạc nhiên:
- Đi bao lâu rồi?
- Mới sáng nay.
Ta trầm tư.
Sa Hà về kinh thành, nàng ấy muốn làm gì? Xin chiếu ban hôn hay nhờ mẫu thân tới cầu thân? Giả Tịnh này làm Hữu Thừa tướng hơn mười năm, lăn lộn trong triều từ nhỏ, đã đắc đạo từ lâu. Muốn nàng chấp nhận một kẻ không gia thế, không quyền lực như Tiểu Trư làm con rể là điều không thể. Làm phu thị đã là với cao, đừng nói vị trí ta nhắm đến là phu quân của Sa Hà. Giả Tịnh nhất định liều mạng phản đối. Ta phải đối phó với nàng thế nào? Còn Hạ Chương bên kia nữa.
- Lục Nga?
- Tướng quân!
- Đưa mật tin cho Gia Nghị, nói nàng tìm cách giết Hạ Chương đi. Đổ được tội qua cho Phong Nghị thì càng tốt.
- Vâng.
- Còn nữa, theo dõi Giả Tịnh, xem bà ta định làm gì? Nếu đi cầu thân một gia đình khác thì lập tức phá ngang, không thể để hôn sự đó thành công.
- Vâng.
Bất luận Sa Hà có coi Tiểu Trư là thế thân hay không thì sự tồn tại của Hạ Chương là không cần thiết. Tiểu Trư là hiện tại và tương lai của nàng, quá khứ đã qua thì nên chặt bỏ. Nàng làm không được, ta sẽ giúp nàng. Cũng coi như thành ý ta cho Diệp lão xem, tương lai của Tiểu Trư ta thay lão thu xếp ổn. Tương lai của Hoả Hương lão cũng nên giúp ta hoàn thiện.
- A Dương, ăn cơm đã.
Kính Thiên đi vào, ta không ngẩng đầu lên nói với hắn:
- Ngươi ăn chưa?
- Ta với Trưởng thành cần nói chuyện với một vài thương nhân đến từ các thành khác, sẽ ăn ở đó.
Ta gật đầu, nói:
- Ngươi viết một bức thư cho Quốc sư, nói nàng cho ta mượn Hoàng Thất cổ tịch.
Kính Thiên gật đầu, nhưng vẫn đứng ở đó. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:
- Có chuyện gì sao?
- Lưu Hoà nói thuốc của nàng thiếu một vị, nhưng ở Hoả Hương không có. Ta định viết thư xin Hoàng thượng.
Ta hơi tư lự, cuối cùng lắc đầu:
- Nếu không phải vị quan trọng thì thôi cũng được.
Gương mặt hắn lập tức đen đi, ta đành thở dài:
- Thiếu thì đến Vân Thành hỏi Phượng Ngoã lấy. Âm nhi cũng nhiều việc, đừng thêm gánh nặng cho nàng.
Kính Thiên nhìn ta. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng thở dài rời đi.
****
Quốc sư không cho ta mượn Hoàng Thất cổ tịch mà lại đưa một quyển sách khác tới, là “Định quốc kiếm”. Ta chau mày nhìn Kính Thiên, hắn nói:
- Quốc sư nói Hoàng Thất cổ tịch chỉ có quốc sư kế nhiệm mới được đọc. Nàng là Định quốc tướng quân, không thể đụng vào.
Ta tức giận.
Vậy là ý gì? Đều là con cháu hoàng thất, ai đọc thì có gì khác biệt? Chẳng phải đều giấu diếm những bí mật xấu xa của Nghi quốc sao? À không, phải là những tội lỗi của Phượng gia mới đúng.
- Ngươi viết cho nàng, nếu nàng không đưa qua thì ta đích thân tới mượn.
Kính Thiên thở dài, thương lượng:
- A Dương, nàng cứ đọc cuốn này trước, Hoàng thất cổ tịch chắc gì đã có thứ nàng muốn.
Ta chau mày, im lặng nhìn cuốn sách. Quốc sư hẳn không tự nhiên đưa tới cho ta, nàng muốn nói gì với ta sao?
Kính Thiên nói phải bàn chuyện di dời với các trưởng làng trong Hoả Hương nên đi trước, bữa trưa sẽ không về. Ta nhìn hắn rời đi, hỏi Lục Nga phía sau:
- Có tin tức gì sao?
- Đã tìm thấy Lãnh Tiếu, hắn đang ở một thôn trang gần núi Thất Nghịch. Ngày ngày chỉ ngồi nghỉ mát, không có hành động gì đáng nghi.
Lãnh Tiếu làm gì ở đó?
- Tiếp tục theo dõi. Đừng manh động, chờ xem hắn muốn làm gì.
Lãnh Tiếu thực sự đã giết Diễm Trúc sao? Tại sao hắn làm vậy? Tại sao lại bỏ trốn? Tại sao lại xuất hiện ở núi Thất Nghịch? Không lẽ kẻ thù của hắn là Quốc sư?
- Tướng quân, có cần cảnh báo Quốc sư không?
Ta nhìn Lục Nga:
- Tại sao?
- Rất có thể mục tiêu của Lãnh Tiếu là Quốc sư…
Ta mỉm cười:
- Chỉ là suy đoán của chúng ta, kinh động Quốc sư làm gì?
Nếu thật sự mục tiêu của Lãnh Tiếu là Quốc sư thì đã làm sao? Nàng làm Quốc sư cả đời người, một kẻ vô danh cũng khiến nàng gặp nguy hiểm? Hơn nữa, nếu núi Thất Nghịch xảy ra chuyện thì có thể mượn được Hoàng Thất bí tịch rồi.
- Sa Hà thế nào rồi?
- Trưởng thành đại nhân đã về kinh thành thăm nhà rồi.
Ta ngạc nhiên:
- Đi bao lâu rồi?
- Mới sáng nay.
Ta trầm tư.
Sa Hà về kinh thành, nàng ấy muốn làm gì? Xin chiếu ban hôn hay nhờ mẫu thân tới cầu thân? Giả Tịnh này làm Hữu Thừa tướng hơn mười năm, lăn lộn trong triều từ nhỏ, đã đắc đạo từ lâu. Muốn nàng chấp nhận một kẻ không gia thế, không quyền lực như Tiểu Trư làm con rể là điều không thể. Làm phu thị đã là với cao, đừng nói vị trí ta nhắm đến là phu quân của Sa Hà. Giả Tịnh nhất định liều mạng phản đối. Ta phải đối phó với nàng thế nào? Còn Hạ Chương bên kia nữa.
- Lục Nga?
- Tướng quân!
- Đưa mật tin cho Gia Nghị, nói nàng tìm cách giết Hạ Chương đi. Đổ được tội qua cho Phong Nghị thì càng tốt.
- Vâng.
- Còn nữa, theo dõi Giả Tịnh, xem bà ta định làm gì? Nếu đi cầu thân một gia đình khác thì lập tức phá ngang, không thể để hôn sự đó thành công.
- Vâng.
Bất luận Sa Hà có coi Tiểu Trư là thế thân hay không thì sự tồn tại của Hạ Chương là không cần thiết. Tiểu Trư là hiện tại và tương lai của nàng, quá khứ đã qua thì nên chặt bỏ. Nàng làm không được, ta sẽ giúp nàng. Cũng coi như thành ý ta cho Diệp lão xem, tương lai của Tiểu Trư ta thay lão thu xếp ổn. Tương lai của Hoả Hương lão cũng nên giúp ta hoàn thiện.
Tác giả :
Lạc Lạc Tử