Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 31: Sa hà
Vài ngày nữa trôi qua, Sa Hà đột nhiên đến tìm ta. Tiếp nàng ở chính viện, nhìn giỏ đồ ăn nàng cầm trên tay, ta chau mày:
- Ngươi tìm ta làm gì? Việc của Hoả Hương thì trực tiếp tìm Kính Thiên.
Nàng mỉm cười:
- Ta tới tìm Tướng quân để cầu hôn với Diệp Tiên phong.
Ta chau mày, ngoắc ngoắc Tiểu Trư đang thập thò bên ngoài. Hắn ngượng ngùng đi qua Sa Hà, tới cạnh ta, đỏ mặt.
Thích người ta như vậy, chỉ đi ngang qua còn đỏ mặt mà bày đặt làm cao?
Ghé sát vào tai hắn, ta hỏi:
- Diệp Tiên phong là kẻ nào?
Trong Thuỷ Tịnh quân có người này? Nàng không phải bảo thích Tiểu Trư sao? Bây giờ lại đi cầu hôn một Diệp Tiên phong nào?
Tiểu Trư đen mặt nói với ta:
- Tướng quân, ta tên Diệp Tông a.
Ta nhìn hắn:
- Ngươi không phải Tiểu Trư sao?
- Đó là tên Tướng quân người gọi thôi, mẫu thân đặt tên cho ta là Diệp Tông.
- Vậy nàng muốn cầu hôn ngươi rồi? Ngươi đồng ý không?
Tiểu Trư đỏ mặt nhìn ta, hắn tủm tỉm:
- Theo ý tướng quân người.
Ta gật đầu, quay sang nói với Sa Hà:
- Ta từ chối, ngươi về đi.
Tiểu Trư bên cạnh bấm mạnh vào tay ta. Sa Hà cũng nhìn ta, gương mặt nàng tái nhợt. Nàng cười gượng:
- Diệp Tông, chàng ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tướng quân.
Ta chau mày quát Tiểu Trư đang định đi ra:
- Ai mới là Tướng quân của ngươi?
Tiểu Trư mếu máo nhìn ta, hắn nói:
- Tướng quân…
Ta trừng mắt nhìn qua, hắn uất ức cúi đầu xuống. Sa Hà dịu dàng:
- Tướng quân, Sa Hà có chuyện muốn nói riêng với người, xin để Diệp Tiên phong ra ngoài trước.
- Hừ. Đi ra ngoài chờ.
Tiểu Trư ngập ngừng đi ra, ta ngồi xuống ghế nhìn Sa Hà. Nàng nói:
- Dám hỏi tướng quân lý do từ chối là gì?
- Hôm trước đã nói với ngươi, người phủ Tướng quân không làm thế thân cho bất kỳ kẻ nào.
Sa Hà cúi đầu, một lát nàng ngẩng mặt lên, trong mắt là kiên quyết:
- Diệp Tông tuy có nét giống Hạ Chương nhưng ta chưa từng coi huynh ấy là thế thân. Chuyện của ta với Hạ Chương đã là quá khứ, ta chưa từng oán trách Hoàng thượng hay Hạ phu thị, là chúng ta có duyên vô phận. Nhưng ta đối với Diệp Tông hoàn toàn thật lòng, không hề có ý định đùa giỡn hay tìm thế thân…
Ta xua tay, chống cằm nhìn nàng:
- Đừng tỏ chân thành bằng lời nói như vậy.
- Ý Tướng quân là…
- Là như vậy đó! Ngươi về suy nghĩ cho kỹ nên tỏ thành ý như thế nào rồi quay lại đây.
Sa Hà tái nhợt đi về. Tiểu Trư liền nhảy vào hỏi ta:
- Tướng quân, sao người từ chối?
Ta không hiểu nhìn hắn:
- Không phải ngươi không thích nàng sao?
- Ta…
Hắn đỏ mặt nhìn ta, tức tối:
- Nhưng cũng không nên từ chối…
Ta cáu:
- Ngươi đã không thích nàng thì từ chối là tất nhiên, còn dây dưa cái gì?
- Người…
Tiểu Trư nghẹn một họng nhìn ta, tức tối đạp bay một cái ghế. Ta nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi muốn lấy nàng?
- Có tác dụng gì? Người từ chối thẳng thừng như vậy, nàng nhất định sẽ không tới cầu hôn nữa.
Hắn tức giận vung tay đánh vào mấy cái ghế, chính sảnh của ta cũng bị hắn làm lộn xộn cả lên. Cầm một cây viết, ta ném thẳng vào Tiểu Trư:
- Ngươi đây là đang oán trách ta sao?
Hắn nhìn ta, hậm hực:
- Ta nào dám chứ?
- Hừ! Ngươi chưa gả đã thế này, gả qua rồi có phải không biết đường về phủ Tướng quân nữa không?
- Phải gả qua rồi nói…
Ta ném nghiêng mực vào người Tiểu Trư, hắn né không kịp té ra đằng sau, uất ức ngồi ở đó, mím chặt miệng không nói. Ta trừng hắn, Điệp Nhã nhanh nhẹn đi vào, nàng nói với Tiểu Trư:
- Cái con heo ngu ngốc này, ngươi còn ở đây mà oán trách Tướng quân? Nàng vì ngươi hao tâm như vậy, ngươi còn ở đây oán trách?
Tiểu Trư hậm hực:
- Điệp Nhã tỷ, có rồi mới nói nha, người rõ ràng…
Ta tức giận:
- Ta rõ ràng làm sao?
Điệp Nhã chạy qua giữ tay ta lại, ngăn ta tát cho Tiểu Trư một cái, nàng nói:
- Tướng quân, đừng chấp trẻ nhỏ!
Lại quay qua nói với Tiểu Trư:
- Con heo đần này, Sa Hà đó chỉ mang vài món ăn qua cầu hôn, nếu ngươi theo nàng như vậy, sau này sẽ sống như thế nào hả?
- Cái đó…
- Cái đó, cái đó là cái gì? Cầu hôn phải đưa lễ lục tới trước, lễ càng trọng càng chứng tỏ địa vị của tân lang. Nàng chỉ mang vài món ăn tới, dù có là vẩy rồng cũng là không coi trọng ngươi, biết không? Ngu ngốc! Tướng quân nói nàng có thành ý rồi quay lại, cái chính là muốn cho ngươi mặt mũi trước gia tộc nàng, muốn mọi người biết ngươi không chỉ là một tên canh cửa ở phủ Tướng quân, ngươi được Tướng quân coi trọng, động vào ngươi là động vào phủ Tướng quân đấy. Con heo ngu ngốc này.
- Nhưng… lỡ nàng không tới cầu hôn nữa thì biết làm sao?
Ta hít một hơi sâu, gắng áp chế ý định giết người. Điệp Nhã vung tay đánh vào đầu Tiểu Trư, mắng:
- Nàng cầu hôn bao nhiêu lần, cũng không phải bị từ chối lần đầu. Thêm lần này nữa cũng tính là cái gì? Nếu nàng không tới nữa chứng tỏ nàng không thật lòng với ngươi. Một cô nương như vậy, ngươi đi theo có ích lợi gì?
Tiểu Trư bĩu môi cúi mặt xuống. Ta mệt mỏi:
- Ra ngoài hết đi, đừng làm ta phiền thêm nữa.
Điệp Nhã kéo tai Tiểu Trư ra ngoài, hẳn là tìm chỗ nào dạy dỗ lại. Một kẻ như vậy, sau khi gả đi đừng hy vọng có thể giúp gì cho phủ Tướng quân, không gây thêm phiền toái đã là phúc đức rồi.
- Ngươi tìm ta làm gì? Việc của Hoả Hương thì trực tiếp tìm Kính Thiên.
Nàng mỉm cười:
- Ta tới tìm Tướng quân để cầu hôn với Diệp Tiên phong.
Ta chau mày, ngoắc ngoắc Tiểu Trư đang thập thò bên ngoài. Hắn ngượng ngùng đi qua Sa Hà, tới cạnh ta, đỏ mặt.
Thích người ta như vậy, chỉ đi ngang qua còn đỏ mặt mà bày đặt làm cao?
Ghé sát vào tai hắn, ta hỏi:
- Diệp Tiên phong là kẻ nào?
Trong Thuỷ Tịnh quân có người này? Nàng không phải bảo thích Tiểu Trư sao? Bây giờ lại đi cầu hôn một Diệp Tiên phong nào?
Tiểu Trư đen mặt nói với ta:
- Tướng quân, ta tên Diệp Tông a.
Ta nhìn hắn:
- Ngươi không phải Tiểu Trư sao?
- Đó là tên Tướng quân người gọi thôi, mẫu thân đặt tên cho ta là Diệp Tông.
- Vậy nàng muốn cầu hôn ngươi rồi? Ngươi đồng ý không?
Tiểu Trư đỏ mặt nhìn ta, hắn tủm tỉm:
- Theo ý tướng quân người.
Ta gật đầu, quay sang nói với Sa Hà:
- Ta từ chối, ngươi về đi.
Tiểu Trư bên cạnh bấm mạnh vào tay ta. Sa Hà cũng nhìn ta, gương mặt nàng tái nhợt. Nàng cười gượng:
- Diệp Tông, chàng ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tướng quân.
Ta chau mày quát Tiểu Trư đang định đi ra:
- Ai mới là Tướng quân của ngươi?
Tiểu Trư mếu máo nhìn ta, hắn nói:
- Tướng quân…
Ta trừng mắt nhìn qua, hắn uất ức cúi đầu xuống. Sa Hà dịu dàng:
- Tướng quân, Sa Hà có chuyện muốn nói riêng với người, xin để Diệp Tiên phong ra ngoài trước.
- Hừ. Đi ra ngoài chờ.
Tiểu Trư ngập ngừng đi ra, ta ngồi xuống ghế nhìn Sa Hà. Nàng nói:
- Dám hỏi tướng quân lý do từ chối là gì?
- Hôm trước đã nói với ngươi, người phủ Tướng quân không làm thế thân cho bất kỳ kẻ nào.
Sa Hà cúi đầu, một lát nàng ngẩng mặt lên, trong mắt là kiên quyết:
- Diệp Tông tuy có nét giống Hạ Chương nhưng ta chưa từng coi huynh ấy là thế thân. Chuyện của ta với Hạ Chương đã là quá khứ, ta chưa từng oán trách Hoàng thượng hay Hạ phu thị, là chúng ta có duyên vô phận. Nhưng ta đối với Diệp Tông hoàn toàn thật lòng, không hề có ý định đùa giỡn hay tìm thế thân…
Ta xua tay, chống cằm nhìn nàng:
- Đừng tỏ chân thành bằng lời nói như vậy.
- Ý Tướng quân là…
- Là như vậy đó! Ngươi về suy nghĩ cho kỹ nên tỏ thành ý như thế nào rồi quay lại đây.
Sa Hà tái nhợt đi về. Tiểu Trư liền nhảy vào hỏi ta:
- Tướng quân, sao người từ chối?
Ta không hiểu nhìn hắn:
- Không phải ngươi không thích nàng sao?
- Ta…
Hắn đỏ mặt nhìn ta, tức tối:
- Nhưng cũng không nên từ chối…
Ta cáu:
- Ngươi đã không thích nàng thì từ chối là tất nhiên, còn dây dưa cái gì?
- Người…
Tiểu Trư nghẹn một họng nhìn ta, tức tối đạp bay một cái ghế. Ta nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi muốn lấy nàng?
- Có tác dụng gì? Người từ chối thẳng thừng như vậy, nàng nhất định sẽ không tới cầu hôn nữa.
Hắn tức giận vung tay đánh vào mấy cái ghế, chính sảnh của ta cũng bị hắn làm lộn xộn cả lên. Cầm một cây viết, ta ném thẳng vào Tiểu Trư:
- Ngươi đây là đang oán trách ta sao?
Hắn nhìn ta, hậm hực:
- Ta nào dám chứ?
- Hừ! Ngươi chưa gả đã thế này, gả qua rồi có phải không biết đường về phủ Tướng quân nữa không?
- Phải gả qua rồi nói…
Ta ném nghiêng mực vào người Tiểu Trư, hắn né không kịp té ra đằng sau, uất ức ngồi ở đó, mím chặt miệng không nói. Ta trừng hắn, Điệp Nhã nhanh nhẹn đi vào, nàng nói với Tiểu Trư:
- Cái con heo ngu ngốc này, ngươi còn ở đây mà oán trách Tướng quân? Nàng vì ngươi hao tâm như vậy, ngươi còn ở đây oán trách?
Tiểu Trư hậm hực:
- Điệp Nhã tỷ, có rồi mới nói nha, người rõ ràng…
Ta tức giận:
- Ta rõ ràng làm sao?
Điệp Nhã chạy qua giữ tay ta lại, ngăn ta tát cho Tiểu Trư một cái, nàng nói:
- Tướng quân, đừng chấp trẻ nhỏ!
Lại quay qua nói với Tiểu Trư:
- Con heo đần này, Sa Hà đó chỉ mang vài món ăn qua cầu hôn, nếu ngươi theo nàng như vậy, sau này sẽ sống như thế nào hả?
- Cái đó…
- Cái đó, cái đó là cái gì? Cầu hôn phải đưa lễ lục tới trước, lễ càng trọng càng chứng tỏ địa vị của tân lang. Nàng chỉ mang vài món ăn tới, dù có là vẩy rồng cũng là không coi trọng ngươi, biết không? Ngu ngốc! Tướng quân nói nàng có thành ý rồi quay lại, cái chính là muốn cho ngươi mặt mũi trước gia tộc nàng, muốn mọi người biết ngươi không chỉ là một tên canh cửa ở phủ Tướng quân, ngươi được Tướng quân coi trọng, động vào ngươi là động vào phủ Tướng quân đấy. Con heo ngu ngốc này.
- Nhưng… lỡ nàng không tới cầu hôn nữa thì biết làm sao?
Ta hít một hơi sâu, gắng áp chế ý định giết người. Điệp Nhã vung tay đánh vào đầu Tiểu Trư, mắng:
- Nàng cầu hôn bao nhiêu lần, cũng không phải bị từ chối lần đầu. Thêm lần này nữa cũng tính là cái gì? Nếu nàng không tới nữa chứng tỏ nàng không thật lòng với ngươi. Một cô nương như vậy, ngươi đi theo có ích lợi gì?
Tiểu Trư bĩu môi cúi mặt xuống. Ta mệt mỏi:
- Ra ngoài hết đi, đừng làm ta phiền thêm nữa.
Điệp Nhã kéo tai Tiểu Trư ra ngoài, hẳn là tìm chỗ nào dạy dỗ lại. Một kẻ như vậy, sau khi gả đi đừng hy vọng có thể giúp gì cho phủ Tướng quân, không gây thêm phiền toái đã là phúc đức rồi.
Tác giả :
Lạc Lạc Tử