Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 4 - Chương 160: Bổn thần muốn nàng
Quân Lâm sững người, khi hoàn hồn thì trong mắt dần bị nỗi bi phẫn chiếm giữ. Song hắn lại không biết vừa rồi hắn đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Nếu Trầm Chu không tát hắn trước, giờ phút này người ra tay phải là Bạch Trạch mới đúng.
Vị thần quân tóc bạc thu lại thần lực trong tay, xua đi sát khí nổi lên trong mắt… Dám nhục mạ chủ nhân ở ngay trước mặt hắn, đúng là muốn chết.
Quân Lâm đang chuẩn bị mở miệng thì thiếu nữ đã chuyển mặt sang vị thần quân áo đen đang hăng hái theo dõi một màn vừa rồi, “Phượng Chỉ, ta chỉ hỏi ngươi một câu.”
Phượng Chỉ nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng khó đoán, “Nàng muốn hỏi bổn quân cái gì?”
Nàng muốn hỏi hắn cái gì ư? Nàng đương nhiên muốn hỏi hắn, những lời hắn từng nói với nàng rốt cuộc còn hiệu lực không; nàng muốn hỏi, hắn rốt cuộc còn cần nàng hay không. Nhưng nghĩ tới chuyện khẩn cấp trước mắt, nàng lại đẩy những suy nghĩ đó sang một bên, nghiêm mặt hỏi: “Phải thế nào ngươi mới bằng lòng đưa Phượng Huyết ngọc cho ta?”
Phượng Chỉ thả lỏng nắm tay luôn siết chặt trong tay áo, trong mắt không nhịn được lộ một nụ cười khổ, hay lắm, lại là về Phượng Huyết ngọc.
A Chu, tận giờ phút này mà thứ nàng quan tâm nhất vẫn là Phượng Huyết ngọc sao? Vậy bổn quân đối với nàng mà nói… có trọng lượng gì không?
Cẩm Họa luôn đứng bên cạnh bên đương nhiên cảm nhận được khí tức tịch liêu tỏa ra từ người Phượng Chỉ, không khỏi thấy sợ hãi trong lòng, lại nghe thấy hắn nói: “Giao Phượng Huyết ngọc cho nàng cũng được thôi.” Ngữ khí của hắn vô cùng hời hợt, “Nhưng A chu, nàng định lấy gì trao đổi với bổn quân đây?” Hắn nhấc chân đi tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Trong quá trình lấy Phượng Huyết ngọc ra khỏi cơ thể, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ tan thành tro bụi, nàng dựa vào cái gì mà muốn bổn quân mạo hiểm lớn như vậy?”
Trầm Chu hơi sững người, bất giác nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Để lấy Phượng Huyết ngọc ra khỏi cơ thể Cẩm Họa, đúng là cần phải hao tốn tu vi, nhưng cũng đâu nghiêm trọng đến mức tan thành tro bụi.
Phượng Chỉ, đây là lý do chàng không muốn đưa Phượng Huyết ngọc cho ta đấy sao?
Nàng cố dằn xuống nỗi lo lắng, hỏi hắn: “Nói thẳng đi, ngươi muốn gì?”
Từ trên cao nhìn xuống nàng một lúc, Phượng Chỉ bỗng đưa tay về phía mặt Trầm Chu. Các ngón tay lạnh buốt lướt qua da, khiến nàng thoáng co rúm, còn chưa hoàn hồn thì bàn tay kia đã hững hờ trượt xuống cằm nàng, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.
Trầm Chu nín thở nhìn hắn chăm chú, rõ ràng ý thức được khoảng cách này vô cùng nguy hiểm nhưng lại chẳng thể động đậy, thế là nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Nhưng nhắm mắt rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn, không những không ổn mà còn hết sức mập mờ.
Còn đang rối rắm, nàng chợt nghe thấy hắn hỏi mình: “A Chu, nàng đang chờ mong gì sao?”
Nàng mở to mắt, muốn cãi lại thì hắn chợt cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nhất thời hô hấp cả hai giao thoa, mập mờ khó phân.
Chúng tiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này rồi cuống quýt đảo mắt sang công chúa Cẩm Họa đứng cạnh đó, chỉ thấy nàng ta mím môi, lẳng lặng nhìn một màn này. Có lẽ do nàng ta che giấu cảm xúc quá tốt, nhất thời chúng tiên không đoán được nàng ta đang nghĩ gì.
Quân Lâm thì kinh hoảng đến mức suýt lìa hồn, thượng thần Phượng Chỉ lại hôn tiểu nha đầu hung tàn kia! Đây… cảnh tượng tình cũ lại cháy đây mà! Hắn không nhịn được nuốt ực vài cái, nếu vậy hôm nay hắn đã đùa bỡn với lưỡi đao rồi.
Trầm Chu còn đang trố mắt vì nụ hôn này, Phượng Chỉ đã rời khỏi môi nàng, tay chuyển sang sờ mặt nàng, điềm nhiên nói: “Đúng là mong chờ cái này.”
Cơ mặt của Trầm Chu co giật, “Ai nói…”
Không để nàng nói xong, Phượng Chỉ đã tiếp lời: “Lại muốn vội vàng phủ nhận à.” Hắn lắc đầu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “A Chu, từ trước tới giờ nàng luôn không chịu được trò đùa này.”
Trầm Chu sững người. Trò đùa… thì ra chỉ là một trò đùa…
Phượng Chỉ nhìn khuôn mặt thoáng cái đã tối sầm của nàng, khoan thai mở miệng nói: “Tiên đồ mênh mông, phù thế hư ảo, nàng cần gì phải sống… quá cứng nhắc, quá tích cực như vậy…?
Trầm Chu chợt thở nhanh hơn, tay cũng không tự chủ nắm chặt lại.
Bàn tay của Phượng Chỉ dời lên trán nàng, nhẹ nhàng mơn trớn ấn ký hoa long lâu trên đó. Động tác của hắn khiến nàng lập tức cảm thấy trước trán nóng rực lên.
Hắn khẽ khàng hỏi nàng: “A Chu, nàng còn định giữ thân phận đế quân trông nom Không Động thêm bao lâu nữa? Lời hứa với bổn quân, khi nào nàng mới… thực hiện được?”
Trầm Chu giật mình trước câu hỏi này của hắn, thật lâu sau mới chậm rãi đáp lời: “Vật đã hứa cho ngươi, ta sẽ tự đưa tay đưa.”
Phượng Chỉ ngắm nhìn nàng, hỏi tiếp với ngữ khí đầy ép buộc: “Nàng dự định đưa thế nào?”
Nàng điều chỉnh lại hô hấp, lùi lại một bước, đột ngột dùng linh lực xây thành một lá chắn quanh người.
“Đưa thế nào à? Phượng Huyết ngọc được lấy ra thế nào thì diễm linh châu cũng sẽ được lấy ra thế đó. Phượng Chỉ, hôm nay ngươi đã hỏi ta muốn lấy gì để đổi Phượng Huyết ngọc… Trên người ta, e rằng cũng chỉ có hạt châu này mới vào được mắt ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, chúng tiên lập tức xôn xao. Phương Hoa thượng quân không nhịn được kêu lên: “Diễm linh châu! Không ngờ nó lại…” Ông nhìn thiếu nữ áo trắng trong lớp linh chướng, trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi không lời nào diễn tả được. Bằng kinh nghiệm và kiến thức của mình, kết hợp với câu nói vừa rồi của Phượng Chỉ, ông nhanh chóng hiểu được.
Thân phận thượng thần Không Động này của thiếu nữ e rằng là giả.
Vì vậy, mục đích thượng thần Phượng Chỉ tiếp cận nàng là vì diễm linh châu sao?
Phương Hoa thượng quân đang tự thỏa mãn vì sự anh minh của mình, lại thấy sắc mặt Phượng Chỉ lập tức tối sầm. Vị thượng thần xưa nay luôn chẳng lộ cảm xúc, trong giọng nói lại có vẻ âm u không giống bình thường: “A Chu, mau thu hồi long tức.”
Bạch Trạch cũng tiến lên, “Trầm Chu, không được làm ẩu.”
Song thiếu nữ đã nhắm mặt lại, dùng linh lực phong bế ngũ giác của mình, chuyên tâm phát tán lực bổn nguyên trong người, bức diễm linh châu ra ngoài. Nàng vốn đã hứa với Phượng Chỉ sẽ đưa diễm linh châu cho hắn; bây giờ đưa hay sau này đưa cũng không khác gì nhau lắm.
Đưa diễm linh châu cho hắn xong, bọn họ liền hết nợ.
Bạch Trạch liên tục công phá linh chướng để lôi Trầm Chu ra, còn Phượng Chị thì không hề động đậy. Bởi vì hắn biết, một khi long vực đã được hình thành, dù là ai cũng không cách nào bước vào một bước. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bức diễm linh châu trong người ra thôi.
Diễm linh châu đã dung hòa với nguyên thần của nàng từ lâu, muốn trục nó ra thì đầu tiên cần phải tách nó khỏi nguyên thần. Trước đây hắn vì diễm linh châu mới tiếp cận nàng, chậm chạp không động thủ cũng chẳng phải vì vừa gặp đã động lòng với nàng, mà là vì do dự khi thấy nàng còn nhỏ tuổi, sẽ khó chịu nổi nỗi đau khi tách rời nguyên thần và diễm linh châu.
Nỗi đau đó không khác gì với bị rút xương lột tủy cả.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, hắn cực hiếm khi hối hận bởi chuyện gì đó, một là vì hắn rất ít có hành động sai lầm, hai là vì dẫu phạm sai lầm hắn vẫn có thể kịp thời cứu vãn. Nhưng hôm nay, nhìn thiếu nữ tự vây mình trong long vực, mặt hắn mất dần từng tấc máu theo nỗi hối hận dâng trào. Vì sao hắn lại không lấy diễm linh ra ngay khi vừa gặp nàng? Nếu biết có ngày phải đối mặt với cục diện này, hắn nhất định đã không mềm lòng với nàng.
Bạch Trạch thử vô số cách đều không thể đột phá long vực, đành phải bỏ cuộc đứng ngoài canh giữ. Bên trong long vực phừng phừng ngọn lửa xanh trắng, thiếu nữ ở giữa ngọn lửa nhắm nghiền mắt, mái tóc dài bay múa tán loạn, dáng đứng dần có chút bất ổn.
Trên mặt Phượng Chỉ đều là vẻ chán chường, A Chu, nàng vừa trải qua bốn mươi bảy đạo lôi kiếp, nguyên khí tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Chỉ mới mấy ngày mà nàng lại hủy hoại thân thế của mình như vậy. Bổn quân nên nói gì với nàng mới phải đây.
Hắn gục đầu, im lặng không nói.
Đến khi long vực được thu lại, hắn mới chậm rãi ngước lên nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mặt.
Thiếu nữ áo trắng giơ tay lên, hạt châu vừa bị trục ra khỏi cơ thể lơ lửng trên lòng bàn tay. Chúng tiên đổ dồn mắt về phía diễm linh châu trong truyền thuyết. Đó chính là diễm linh châu sao? Hạt châu gần như trong suốt, chính giữa là đóa hoa long lâu đỏ rực, tỏa ra nhiệt lượng hừng hực. Chúng tiên đều muốn tới gần nhìn, nhưng sức nóng dữ dội từ nó khiến họ không dám động đậy.
Ánh mắt tất cả đều bị diễm linh châu hấp dẫn, duy chỉ có Bạch Trạch là chú ý đến sắc mặt trắng bệch của thiếu nữ.
Hẳn nàng đã đến cực hạn của mình.
Trầm Chu nhẹ nhàng đưa hạt châu suýt nữa đã tiêu diệt lục giới kia đến trước mặt Phượng Chỉ, “Diễm linh châu đây, xin Phượng hoàng… thực hiện lời hứa của mình.” Cơ thể suy yếu, nhưng giọng nàng vẫn vô cùng chắc nịch.
Chúng tiên không khỏi thán phục trước sự quyết đoán của vị tiểu đế quân này, nghe xong liền đảo mắt nhìn sang vị thượng thần áo đen đứng đó.
Nhìn diễm linh châu lơ lửng trước mặt, Phượng Chỉ đưa tay nhận lấy nó, hững hờ vuốt ve nó trong khoảnh khắc rồi lành lạnh nói: “Nàng cho rằng một viên diễm linh châu là đủ?”
Sắc mặt Trầm Chu càng thêm tái trước những lời này, ngay cả Quân Lâm vốn không ưa nàng cũng không kiềm lòng được trước dáng vẻ đáng thương này của nàng.
Đôi lông mày của nàng dần bị nhuộm bởi vẻ phẫn nộ, cánh môi run rẩy vì giận, “Phượng Chỉ, ngươi có thể nào…” Có thể nào quá đáng như vậy…
Đã lấy diễm linh châu ra hắn còn chưa thấy đủ? Đang muốn mở miệng mắng, nàng lại bỗng loạng choạng chúi về phía trước. Bạch Trạch phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn Phượng Chỉ đỡ lấy Trầm Chu ôm vào lòng.
Phượng Chỉ cúi xuống nói khẽ ở bên tai nàng: “A Chu, bổn quân muốn chính là nàng.”
Hắn nói rất khẽ nhưng đủ để tất cả tiên nhân ở đây đều nghe thấy. Ý thức của Trầm Chu đã hơi mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng phản ứng lại được sau một hồi. Nàng chống tay trước ngực hắn, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khuôn mặt lọt vào đáy mắt nàng, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi xếch nhưng không hề có vẻ khinh bạc trêu đùa.
Phượng Chỉ giải thích lời mình vừa nói: “Chẳng phải nàng muốn Phượng Huyết ngọc sao? Thành thân với bổn quân đi rồi bổn quân sẽ đưa nó cho nàng.” Giọng hắn vô cùng dịu dàng: “A Chu, như vậy nàng và bổn quân sẽ thỏa mãn được yêu cầu của nhau, chẳng phải rất tốt ư?”
Thỏa mãn… yêu cầu.
Trầm Chu trố mắt nhìn hắn cả buổi mới hoàn hồn, đờ đẫn nói: “Được. Vậy thì thành thân.”
Chúng tiên không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này, tuy hôm nay có rất nhiều chuyện ngoài dự liệu, nhưng bọn họ đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột cùng.
Hôn ước này được thành lập bằng cách… hoang đường không thể tưởng.
Phượng Chỉ bỗng ngước lên nhìn Phương Hoa thượng quân, “Đã vậy thì xin phiền Phương Hoa thượng quân làm chứng.”
Phương Hoa thượng quân là người từng trải, nghe điểm tên liền tỉnh hồn, cuống quýt bước ra khỏi đám đông, cung kính chúc mừng rồi nói: “Có thể làm chứng cho hôn nhân của thượng thần Phượng Chỉ là phúc của lão, là phúc của lão.”
Phượng Chỉ khẽ gật đầu, “Tiệc cưới sẽ diễn ra vào ba ngày sau, không cần thiệp mời, chư vị đều có thể đến cung Triêu Phượng trên núi Ly Hoàng dự tiệc mừng.” Hắn quay sang Bạch Trạch nói thêm: “Nha đầu này tạm thời do bổn quân dẫn đi, nếu Không Động có ai bất mãn với hôn sự này, bổn quân đều cung kính chờ ứng đối.”
Vị thần quân tóc bạc thu lại thần lực trong tay, xua đi sát khí nổi lên trong mắt… Dám nhục mạ chủ nhân ở ngay trước mặt hắn, đúng là muốn chết.
Quân Lâm đang chuẩn bị mở miệng thì thiếu nữ đã chuyển mặt sang vị thần quân áo đen đang hăng hái theo dõi một màn vừa rồi, “Phượng Chỉ, ta chỉ hỏi ngươi một câu.”
Phượng Chỉ nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng khó đoán, “Nàng muốn hỏi bổn quân cái gì?”
Nàng muốn hỏi hắn cái gì ư? Nàng đương nhiên muốn hỏi hắn, những lời hắn từng nói với nàng rốt cuộc còn hiệu lực không; nàng muốn hỏi, hắn rốt cuộc còn cần nàng hay không. Nhưng nghĩ tới chuyện khẩn cấp trước mắt, nàng lại đẩy những suy nghĩ đó sang một bên, nghiêm mặt hỏi: “Phải thế nào ngươi mới bằng lòng đưa Phượng Huyết ngọc cho ta?”
Phượng Chỉ thả lỏng nắm tay luôn siết chặt trong tay áo, trong mắt không nhịn được lộ một nụ cười khổ, hay lắm, lại là về Phượng Huyết ngọc.
A Chu, tận giờ phút này mà thứ nàng quan tâm nhất vẫn là Phượng Huyết ngọc sao? Vậy bổn quân đối với nàng mà nói… có trọng lượng gì không?
Cẩm Họa luôn đứng bên cạnh bên đương nhiên cảm nhận được khí tức tịch liêu tỏa ra từ người Phượng Chỉ, không khỏi thấy sợ hãi trong lòng, lại nghe thấy hắn nói: “Giao Phượng Huyết ngọc cho nàng cũng được thôi.” Ngữ khí của hắn vô cùng hời hợt, “Nhưng A chu, nàng định lấy gì trao đổi với bổn quân đây?” Hắn nhấc chân đi tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Trong quá trình lấy Phượng Huyết ngọc ra khỏi cơ thể, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ tan thành tro bụi, nàng dựa vào cái gì mà muốn bổn quân mạo hiểm lớn như vậy?”
Trầm Chu hơi sững người, bất giác nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Để lấy Phượng Huyết ngọc ra khỏi cơ thể Cẩm Họa, đúng là cần phải hao tốn tu vi, nhưng cũng đâu nghiêm trọng đến mức tan thành tro bụi.
Phượng Chỉ, đây là lý do chàng không muốn đưa Phượng Huyết ngọc cho ta đấy sao?
Nàng cố dằn xuống nỗi lo lắng, hỏi hắn: “Nói thẳng đi, ngươi muốn gì?”
Từ trên cao nhìn xuống nàng một lúc, Phượng Chỉ bỗng đưa tay về phía mặt Trầm Chu. Các ngón tay lạnh buốt lướt qua da, khiến nàng thoáng co rúm, còn chưa hoàn hồn thì bàn tay kia đã hững hờ trượt xuống cằm nàng, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.
Trầm Chu nín thở nhìn hắn chăm chú, rõ ràng ý thức được khoảng cách này vô cùng nguy hiểm nhưng lại chẳng thể động đậy, thế là nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Nhưng nhắm mắt rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn, không những không ổn mà còn hết sức mập mờ.
Còn đang rối rắm, nàng chợt nghe thấy hắn hỏi mình: “A Chu, nàng đang chờ mong gì sao?”
Nàng mở to mắt, muốn cãi lại thì hắn chợt cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nhất thời hô hấp cả hai giao thoa, mập mờ khó phân.
Chúng tiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này rồi cuống quýt đảo mắt sang công chúa Cẩm Họa đứng cạnh đó, chỉ thấy nàng ta mím môi, lẳng lặng nhìn một màn này. Có lẽ do nàng ta che giấu cảm xúc quá tốt, nhất thời chúng tiên không đoán được nàng ta đang nghĩ gì.
Quân Lâm thì kinh hoảng đến mức suýt lìa hồn, thượng thần Phượng Chỉ lại hôn tiểu nha đầu hung tàn kia! Đây… cảnh tượng tình cũ lại cháy đây mà! Hắn không nhịn được nuốt ực vài cái, nếu vậy hôm nay hắn đã đùa bỡn với lưỡi đao rồi.
Trầm Chu còn đang trố mắt vì nụ hôn này, Phượng Chỉ đã rời khỏi môi nàng, tay chuyển sang sờ mặt nàng, điềm nhiên nói: “Đúng là mong chờ cái này.”
Cơ mặt của Trầm Chu co giật, “Ai nói…”
Không để nàng nói xong, Phượng Chỉ đã tiếp lời: “Lại muốn vội vàng phủ nhận à.” Hắn lắc đầu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “A Chu, từ trước tới giờ nàng luôn không chịu được trò đùa này.”
Trầm Chu sững người. Trò đùa… thì ra chỉ là một trò đùa…
Phượng Chỉ nhìn khuôn mặt thoáng cái đã tối sầm của nàng, khoan thai mở miệng nói: “Tiên đồ mênh mông, phù thế hư ảo, nàng cần gì phải sống… quá cứng nhắc, quá tích cực như vậy…?
Trầm Chu chợt thở nhanh hơn, tay cũng không tự chủ nắm chặt lại.
Bàn tay của Phượng Chỉ dời lên trán nàng, nhẹ nhàng mơn trớn ấn ký hoa long lâu trên đó. Động tác của hắn khiến nàng lập tức cảm thấy trước trán nóng rực lên.
Hắn khẽ khàng hỏi nàng: “A Chu, nàng còn định giữ thân phận đế quân trông nom Không Động thêm bao lâu nữa? Lời hứa với bổn quân, khi nào nàng mới… thực hiện được?”
Trầm Chu giật mình trước câu hỏi này của hắn, thật lâu sau mới chậm rãi đáp lời: “Vật đã hứa cho ngươi, ta sẽ tự đưa tay đưa.”
Phượng Chỉ ngắm nhìn nàng, hỏi tiếp với ngữ khí đầy ép buộc: “Nàng dự định đưa thế nào?”
Nàng điều chỉnh lại hô hấp, lùi lại một bước, đột ngột dùng linh lực xây thành một lá chắn quanh người.
“Đưa thế nào à? Phượng Huyết ngọc được lấy ra thế nào thì diễm linh châu cũng sẽ được lấy ra thế đó. Phượng Chỉ, hôm nay ngươi đã hỏi ta muốn lấy gì để đổi Phượng Huyết ngọc… Trên người ta, e rằng cũng chỉ có hạt châu này mới vào được mắt ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, chúng tiên lập tức xôn xao. Phương Hoa thượng quân không nhịn được kêu lên: “Diễm linh châu! Không ngờ nó lại…” Ông nhìn thiếu nữ áo trắng trong lớp linh chướng, trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi không lời nào diễn tả được. Bằng kinh nghiệm và kiến thức của mình, kết hợp với câu nói vừa rồi của Phượng Chỉ, ông nhanh chóng hiểu được.
Thân phận thượng thần Không Động này của thiếu nữ e rằng là giả.
Vì vậy, mục đích thượng thần Phượng Chỉ tiếp cận nàng là vì diễm linh châu sao?
Phương Hoa thượng quân đang tự thỏa mãn vì sự anh minh của mình, lại thấy sắc mặt Phượng Chỉ lập tức tối sầm. Vị thượng thần xưa nay luôn chẳng lộ cảm xúc, trong giọng nói lại có vẻ âm u không giống bình thường: “A Chu, mau thu hồi long tức.”
Bạch Trạch cũng tiến lên, “Trầm Chu, không được làm ẩu.”
Song thiếu nữ đã nhắm mặt lại, dùng linh lực phong bế ngũ giác của mình, chuyên tâm phát tán lực bổn nguyên trong người, bức diễm linh châu ra ngoài. Nàng vốn đã hứa với Phượng Chỉ sẽ đưa diễm linh châu cho hắn; bây giờ đưa hay sau này đưa cũng không khác gì nhau lắm.
Đưa diễm linh châu cho hắn xong, bọn họ liền hết nợ.
Bạch Trạch liên tục công phá linh chướng để lôi Trầm Chu ra, còn Phượng Chị thì không hề động đậy. Bởi vì hắn biết, một khi long vực đã được hình thành, dù là ai cũng không cách nào bước vào một bước. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bức diễm linh châu trong người ra thôi.
Diễm linh châu đã dung hòa với nguyên thần của nàng từ lâu, muốn trục nó ra thì đầu tiên cần phải tách nó khỏi nguyên thần. Trước đây hắn vì diễm linh châu mới tiếp cận nàng, chậm chạp không động thủ cũng chẳng phải vì vừa gặp đã động lòng với nàng, mà là vì do dự khi thấy nàng còn nhỏ tuổi, sẽ khó chịu nổi nỗi đau khi tách rời nguyên thần và diễm linh châu.
Nỗi đau đó không khác gì với bị rút xương lột tủy cả.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, hắn cực hiếm khi hối hận bởi chuyện gì đó, một là vì hắn rất ít có hành động sai lầm, hai là vì dẫu phạm sai lầm hắn vẫn có thể kịp thời cứu vãn. Nhưng hôm nay, nhìn thiếu nữ tự vây mình trong long vực, mặt hắn mất dần từng tấc máu theo nỗi hối hận dâng trào. Vì sao hắn lại không lấy diễm linh ra ngay khi vừa gặp nàng? Nếu biết có ngày phải đối mặt với cục diện này, hắn nhất định đã không mềm lòng với nàng.
Bạch Trạch thử vô số cách đều không thể đột phá long vực, đành phải bỏ cuộc đứng ngoài canh giữ. Bên trong long vực phừng phừng ngọn lửa xanh trắng, thiếu nữ ở giữa ngọn lửa nhắm nghiền mắt, mái tóc dài bay múa tán loạn, dáng đứng dần có chút bất ổn.
Trên mặt Phượng Chỉ đều là vẻ chán chường, A Chu, nàng vừa trải qua bốn mươi bảy đạo lôi kiếp, nguyên khí tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Chỉ mới mấy ngày mà nàng lại hủy hoại thân thế của mình như vậy. Bổn quân nên nói gì với nàng mới phải đây.
Hắn gục đầu, im lặng không nói.
Đến khi long vực được thu lại, hắn mới chậm rãi ngước lên nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mặt.
Thiếu nữ áo trắng giơ tay lên, hạt châu vừa bị trục ra khỏi cơ thể lơ lửng trên lòng bàn tay. Chúng tiên đổ dồn mắt về phía diễm linh châu trong truyền thuyết. Đó chính là diễm linh châu sao? Hạt châu gần như trong suốt, chính giữa là đóa hoa long lâu đỏ rực, tỏa ra nhiệt lượng hừng hực. Chúng tiên đều muốn tới gần nhìn, nhưng sức nóng dữ dội từ nó khiến họ không dám động đậy.
Ánh mắt tất cả đều bị diễm linh châu hấp dẫn, duy chỉ có Bạch Trạch là chú ý đến sắc mặt trắng bệch của thiếu nữ.
Hẳn nàng đã đến cực hạn của mình.
Trầm Chu nhẹ nhàng đưa hạt châu suýt nữa đã tiêu diệt lục giới kia đến trước mặt Phượng Chỉ, “Diễm linh châu đây, xin Phượng hoàng… thực hiện lời hứa của mình.” Cơ thể suy yếu, nhưng giọng nàng vẫn vô cùng chắc nịch.
Chúng tiên không khỏi thán phục trước sự quyết đoán của vị tiểu đế quân này, nghe xong liền đảo mắt nhìn sang vị thượng thần áo đen đứng đó.
Nhìn diễm linh châu lơ lửng trước mặt, Phượng Chỉ đưa tay nhận lấy nó, hững hờ vuốt ve nó trong khoảnh khắc rồi lành lạnh nói: “Nàng cho rằng một viên diễm linh châu là đủ?”
Sắc mặt Trầm Chu càng thêm tái trước những lời này, ngay cả Quân Lâm vốn không ưa nàng cũng không kiềm lòng được trước dáng vẻ đáng thương này của nàng.
Đôi lông mày của nàng dần bị nhuộm bởi vẻ phẫn nộ, cánh môi run rẩy vì giận, “Phượng Chỉ, ngươi có thể nào…” Có thể nào quá đáng như vậy…
Đã lấy diễm linh châu ra hắn còn chưa thấy đủ? Đang muốn mở miệng mắng, nàng lại bỗng loạng choạng chúi về phía trước. Bạch Trạch phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn Phượng Chỉ đỡ lấy Trầm Chu ôm vào lòng.
Phượng Chỉ cúi xuống nói khẽ ở bên tai nàng: “A Chu, bổn quân muốn chính là nàng.”
Hắn nói rất khẽ nhưng đủ để tất cả tiên nhân ở đây đều nghe thấy. Ý thức của Trầm Chu đã hơi mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng phản ứng lại được sau một hồi. Nàng chống tay trước ngực hắn, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khuôn mặt lọt vào đáy mắt nàng, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi xếch nhưng không hề có vẻ khinh bạc trêu đùa.
Phượng Chỉ giải thích lời mình vừa nói: “Chẳng phải nàng muốn Phượng Huyết ngọc sao? Thành thân với bổn quân đi rồi bổn quân sẽ đưa nó cho nàng.” Giọng hắn vô cùng dịu dàng: “A Chu, như vậy nàng và bổn quân sẽ thỏa mãn được yêu cầu của nhau, chẳng phải rất tốt ư?”
Thỏa mãn… yêu cầu.
Trầm Chu trố mắt nhìn hắn cả buổi mới hoàn hồn, đờ đẫn nói: “Được. Vậy thì thành thân.”
Chúng tiên không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này, tuy hôm nay có rất nhiều chuyện ngoài dự liệu, nhưng bọn họ đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột cùng.
Hôn ước này được thành lập bằng cách… hoang đường không thể tưởng.
Phượng Chỉ bỗng ngước lên nhìn Phương Hoa thượng quân, “Đã vậy thì xin phiền Phương Hoa thượng quân làm chứng.”
Phương Hoa thượng quân là người từng trải, nghe điểm tên liền tỉnh hồn, cuống quýt bước ra khỏi đám đông, cung kính chúc mừng rồi nói: “Có thể làm chứng cho hôn nhân của thượng thần Phượng Chỉ là phúc của lão, là phúc của lão.”
Phượng Chỉ khẽ gật đầu, “Tiệc cưới sẽ diễn ra vào ba ngày sau, không cần thiệp mời, chư vị đều có thể đến cung Triêu Phượng trên núi Ly Hoàng dự tiệc mừng.” Hắn quay sang Bạch Trạch nói thêm: “Nha đầu này tạm thời do bổn quân dẫn đi, nếu Không Động có ai bất mãn với hôn sự này, bổn quân đều cung kính chờ ứng đối.”
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa