Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 4 - Chương 147: Rời khỏi Không Động
Phệ tâm cổ là một cặp trùng, trùng cái được nuôi dưỡng bằng tinh huyết của trùng đực, tất cả hành động đều theo sự thao túng của trùng đực, muốn giết nó thì trước hết phải tìm được trùng đực. Trong thân trùng cái chứa chất kịch độc, nếu chưa giết chết trùng đực mà động đến trùng cái, ký chủ sẽ lập tức độc phát thân vong. Đương nhiên, khi ấy ký chủ của trùng đực cũng sẽ đồng thời phát độc.
Không ngờ Phù Uyên lại cấy loại cổ trùng nguy hiểm nhường này vào cơ thể mình chỉ để khống chế Trầm Chu.
Động tác này mang ý nghĩ, cuối cùng hoặc là hắn chết, không thì là hắn và nàng cùng chết.
Sắc mặt Phượng Chỉ trắng bệch, lạnh giá đến cực điểm, Phù Uyên, ngươi quả nhiên là kẻ điên.
Trầm Chu nằm trong lòng Phượng Chỉ thở yếu ớt, nghe được giọng nói trầm lạnh của nam tử vang lên trong đầu mình: “Chấp nhận tâm mạch bị cổ trùng cắn đứt chỉ vì một khoảnh khắc khoái lạc, ta nên nói ngươi si mê hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây?”
Trầm Chu dùng hết sự trấn tĩnh còn sót lại chậm rãi hỏi hắn: “Ngươi nói xem, cớ gì ta lại không thể ham thích khoảnh khắc khoái lạc ngắn ngủi?”
Cùng lúc đó, nam tử đứng trên đỉnh núi Vụ Ẩn, vạt áo bào và mái tóc dài bị gió thổi bay phần phật, cảm xúc của thiếu nữ đi thẳng vào tim hắn, yêu thương nồng cháy mà tuyệt vọng như muốn hòa tan trái tim đã đóng băng mấy ngàn năm của hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú phủ kín băng sương, một lát sau hắn bỗng bật ra tiếng cười trầm thấp, “A Chu, ngươi yêu Phượng hoàng như vậy, nhưng hắn lại đối với ngươi thế nào? Vậy mà ngươi vẫn hy vọng hắn có thể giúp ngươi cứu Mặc Hành, ngu xuẩn cực độ.”
Tâm trạng thiếu nữ dao động dữ dội vì những lời này, song nàng chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện cứu Mặc Hành, ta sẽ tự mình làm.”
Hắn khẽ nheo cặp mắt đào hoa, lành lạnh hỏi nàng: “Nếu hắn ngăn cản ngươi?”
“Ngươi đa sự quá rồi đấy. Phù Uyên, đây là chuyện giữa ta và Phượng Chỉ, không liên quan tới ngươi.” Nàng vừa dứt lời, cổ trùng trong cơ thể đột nhiên khuấy động, tựa như cảm nhận được sự phẫn nộ đến từ chủ nhân.
Trầm Chu lập tức đau đến nghẹt thở, “Dừng… mau dừng tay.”
Nàng sắp không chịu nổi rồi.
Nam tử nhướng mày, “Dừng tay? Được thôi.” Đôi môi tươi đẹp như hoa đào lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Cầu xin ta đi.”
Trầm Chu quyết liệt cự tuyệt: “Nằm mơ đi.”
Trong tẩm điện của cung Hoa Dương, Trầm Chu bỗng nhiên đau đớn co quắp người, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn. Phượng Chỉ ôm chặt nàng, mồ hôi thấm ướt tóc mai, không ngừng gọi tên nàng: “A Chu… A Chu…”
Gọi hồi lâu cũng không thể triệu hồi thần trí nàng về, cuối cùng hắn nặng nề nói: “Phù Uyên, mau dừng tay, ngươi muốn cái gì bổn quân đều có thể đồng ý. Thả A Chu đi.”
Thiếu nữ lập tức thôi giãy giụa, hai mắt bỗng mở to, có điều thần thái trong mắt trở nên hư vô, không có tiêu cự.
Phượng Chỉ trầm giọng hỏi: “Phù Uyên, ngươi đã làm gì A Chu?”
Đôi mắt hoa đào của thiếu nữ dần bị vẻ tĩnh mịch chiếm giữ, con ngươi đen như cổ ngọc bỗng tăng thêm mấy phần mị hoặc. Nàng nhếch môi cười với hắn, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta có thể làm gì nàng cơ chứ?” Ngữ khí đầy vẻ nghiền ngẫm suy tính, “Ngươi giày vò nàng lâu như vậy, ta chỉ tạm thời khiến nàng ngủ một giấc mà thôi.”
Trong mắt Phượng Chỉ ánh lên vẻ sắc lạnh thấu xương, “Phù Uyên.”
Nàng nở nụ cười cợt nhả, “Phượng hoàng còn định ôm ta thêm bao lâu nữa?” Ánh mắt nàng rơi xuống nơi lồng ngực trần trụi, vẻ đăm chiêu trong mắt càng thêm đậm.
Phượng Chỉ thoáng cứng người, buông thiếu nữ ra. Nàng khẽ nheo mắt, lười biếng kéo áo bào xốc xếch lại rồi nhón chân nhảy xuống giường, bắt đầu hoạt động tay chân. Khi đã thích ứng với cơ thể hiện tại, nàng quay đầu lại, thanh niên trong dáng vẻ thư sinh đã quần áo chỉnh tề đứng sau lưng, phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận vô song.
Nàng dò xét nhìn hắn rồi đánh giá: “Chà, Phượng hoàng quả là minh chứng hoàn mỹ của cái gì gọi là mặt người dạ thú.”
Phượng Chỉ không để ý tới lời lẽ nhục mạ của đối phương, chỉ lãnh đạm nhìn nàng, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng lại như hai người khác nhau. Lúc này nàng vừa biếng nhác vừa tà mị, đầu mày đều là ngạo khí thanh lãnh.
Nàng liếc nhìn hắn, lười biếng nói: “Yên tâm, ta chỉ mượn thân thể A Chu để nói với ngươi vài câu, không chiếm dụng quá lâu đâu.” Nếu ở trong cơ thể nàng quá lâu, bản thể của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Phù Uyên vừa nói vừa đi đến trước gương đồng nơi bàn trang điểm, quan sát dáng vẻ của thiếu nữ trong kính, nhàn nhạt hỏi: “Phượng hoàng, ngươi thích gương mặt này?”
Phượng Chỉ trả lời không chút do dự, “Đương nhiên.”
Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Còn thân thể này?”
Phượng Chỉ vẫn đáp: “Thích.”
Phù Uyên cười khẩy, “Không hổ là Phượng hoàng, có thể thẳng thắn thừa nhận mình mê luyến sắc dục như vậy.” Nàng đi đến cạnh thư sinh, nâng cằm hắn lên, cất chất giọng đầy mê hoặc, “Dẫu bên trong không phải nàng thì cũng thích sao?”
Thư sinh lui về phía sau tránh khỏi tay nàng, hỏi: “Phù Uyên, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giải trùng cổ trên người A Chu?”
Nàng thu tay về, sửa sang lại ống tay áo, “Trừ phi ta chết, bằng không cổ trùng sẽ không bao giờ giải được.” Ánh mắt nhìn hắn lạnh đến cực độ, “Muốn cứu nàng thì phải giết ta.”
Khí tức trên người Phượng Chỉ dần cô đặc lại, vạt áo bào không gió mà khẽ lay động vì sát khí, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn quân không dám giết ngươi?”
Sắc mặt nàng vẫn vô cùng thản nhiên, “Giết ta ngươi không sợ A Chu đau lòng ư?”
“Giết ngươi, A Chu sẽ đau lòng, nhưng không giết ngươi, ngươi sẽ tổn thương A Chu. Phù Uyên, bổn quân thà bị nàng hận còn hơn là để nàng bị thương tổn.” Thần uy của Phượng Chỉ tràn ngập trong đại điện, giọng nói cũng nhuốm đầy sát khí, “Nếu ngươi tiếc mạng thì mau tránh xa nàng.”
Phù Uyên bỗng cất tiếng cười to, nhắc nhở Phượng Chỉ: “Phượng hoàng, chẳng lẽ ngươi quên bây giờ tính mạng nàng đang ở trong tay ta rồi ư? Ta muốn giết nàng liền như bóp chết một con giun, dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt hắn đầy vẻ đe dọa, “Ngươi mới là kẻ nên tránh xa nàng.”
Phượng Chỉ không hề đổi sắc mặt, “Nếu bổn quân không muốn?”
Nàng nở nụ cười tươi tắn như hóa đào, “Vậy ta sẽ khiến nàng nếm thử cảm giác tim bị trăm cổ trùng cắn xé là thế nào.” Nàng thoải mái đưa tay vén tóc ra sau mang tai, “Miễn là không để nàng chết, ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng.”
Con ngươi trong mắt Phượng Chỉ co rụt lại trước những lời này, sát khí vốn luôn bị khắc chế trong nháy miền liền bốc cao lên tận nóc điện Vân Sơ, khiến các cột chống điện đều rung rung khuất phục trước thần uy dữ dội.
Thành Bích vội vàng chạy vào, nhìn thấy một nam một nữ đang trong thế giằng co thì không khỏi giật thót trong bụng, “Thượng thần, đế quân, hai người… sao vậy?”
Thượng thần Phượng Chỉ lại nổi sát tâm với đế quân…
Phượng Chỉ liếc nhìn tiểu nữ quan, lạnh lùng ra lệnh: “Thành Bích, lui ra.”
Thành Bích chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Phượng Chỉ bao giờ, máu trong người đều như bị đông lại. Nàng lại nhìn thiếu nữ đứng giữa điện, trong lòng càng thêm hỗn loạn, đó… không phải là đế quân.
Thiếu nữ giữa điện cong môi nở một nụ cười mê hoặc lòng người, “Phượng hoàng, chỉ cần ngươi rời khỏi Không Động, ta sẽ tạm thời không động đến nàng, cũng sẽ không qua cổ trùng thăm dò suy nghĩ của nàng. Giao dịch này với người mà nói, tính ra khá hời đúng không?” Giọng nàng hơi cao hơn, nhuốm mùi nguy hiểm, “Cho ngươi một canh giờ, cáo biệt nàng tử tế đi, bổn thần như vậy cũng đã coi là quan tâm hết lòng rồi.”
Thành Bích còn đang phỏng đoàn hàm nghĩa của những lời này thì ánh mắt thiếu nữ bỗng trở nên trống rỗng, thân thể ngã ập về phía trước. Nàng hốt hoảng kêu lên: “Đế quân!” Song còn chưa kịp tiến lên thì thân thể thiếu nữ đã rơi vào lòng của thư sinh áo trắng.
Thành Bích dừng chân, nhìn thư sinh trầm mặc đứng đó, đột nhiên cảm thấy đối phương như bị bao trong nỗi quạnh quẽ không tên. Nàng do dự tiến lên hỏi: “Thượng thần, đó vừa rồi là…”
Phượng Chỉ đi tới đặt thiếu nữ xuống giường, sửa sang lại tóc mai lòa xòa cho nàng, khẽ thốt ra một cái tên: “Phù Uyên.”
Tim Thành Bích nảy mạnh lên, vẻ mặt dần dần trở nên nặng trĩu.
Phượng Chỉ giải thích bằng chất giọng nhàn nhạt, không nghe ra được bất kỳ sắc thái nào, “A Chu trúng phệ tâm cổ của hắn, muốn lấy cổ trùng ra, chỉ có cách giết hắn, bằng không nàng sẽ nhận nỗi khổ của bị cổ trùng cắn xé tim.”
Thành Bích loạng choạng, “Đế quân…” Nàng đau lòng nhìn thiếu nữ nằm trên giường, lo lắng hỏi: “Thượng thần, đế quân không sao chứ?”
Thật lâu sau mới nghe thấy Phượng Chỉ đáp lại: “Bổn quân rời khỏi Không Động, nàng liền bình yên.”
Thành Bích siết chặt nắm tay, thượng thần Phượng Chỉ ở đây còn có thể che chở cho đế quân, nếu ngài ấy không có đây… Nàng không dám nghĩ tiếp, vội vàng xoay người ra ngoài, “Thượng thần chớ vội, chờ ta đi tìm Bạch Trạch thần quân nghĩ cách đã.”
Thành Bích đã rời khỏi tẩm điện mà Phượng Chỉ như vẫn chưa dứt ra khỏi mạch suy nghĩ.
Hắn chăm chú ngắm thiếu nữ nằm trên giường, nhẹ nhàng nâng tay nàng áp lên một bên mặt mình, thở dài một tiếng, “A Chu, sao nàng có thể khiến bổn quân tiến thoái lưỡng nan đến như vậy?”
Nhắm mắt trong khoảnh khắc, cảm giác được bàn tay áp bên mặt khẽ nhúc nhích hắn mới chậm rãi mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt đen nhánh như cổ ngọc đang ngơ ngác nhìn hắn của thiếu nữ.
Phượng Chỉ thu lại cảm xúc trong mắt, dịu dàng hỏi nàng: “Ngủ đủ rồi sao?”
Nàng đỡ trán ngồi dậy, mái tóc dài rơi ngổn ngang trên gối, “Phượng Chỉ, ta giống như ngủ rất lâu vậy.”
Phượng Chỉ đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, “Mới hơn nửa canh giờ thôi, A Chu, nàng muốn ngủ thêm cũng được.”
Nghe vậy nàng liền kéo ống tay áo hắn, nói: “Vậy chàng nằm cùng ta thêm một lát đi.”
Phượng Chỉ nhìn nàng trong khoảnh khắc, vẻ mặt ấm áp khác thường, “Được.” Hắn cúi người cởi giày, cởi ngoại bào rồi vén chắn chui vào dưới chăn, kéo nàng ôm vào lòng, “Ngủ đi, bổn quân ở đây với nàng.”
Thân thể mềm mại dán sát người hắn, từng hơi thở như lan quấn quít nơi chóp mũi nhưng hắn không hề có chút tà niệm gì, được cảm nhận độ ấm của nàng thế này đã rất tốt, tốt lắm rồi.
Một lúc sau, hắn chợt mở miệng nói: “A Chu, có lẽ bổn quân phải rời khỏi đây mấy ngày.”
Trầm Chu im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Trở về Phượng tộc sao?”
“Ừ.”
Nàng đổi một tư thế thoải mái hơn, “Khi nào xuất phát?”
“Hôm nay.”
Trầm Chu không mở mắt ra, chỉ nói nhỏ: “Để Dạ Lai đưa tiễn chàng.”
Phượng Chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng đùa nghịch các lọn tóc của nàng, dịu dàng đáp: “Cũng được.” Tay hắn trượt xuống nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của nàng, “A Chu, đừng sợ.”
Lúc bị Phù Uyên chiếm giữ thân thể, thật ra nàng vẫn tỉnh, lời bọn họ nói nàng cũng nghe chẳng sót chữ nào. Mặc dù đã cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn không khỏi run rẩy.
Độ ấm từ tay Phượng Chỉ từ từ xoa dịu mọi cám xúc bất an, Trầm Chu lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình: Trầm Chu, chỉ là tạm thời xa cách, cũng không phải vĩnh viễn, có gì đáng sợ chứ?
Nàng cũng siết chặt tay hắn, khẽ *ừm* một tiếng.
Không ngờ Phù Uyên lại cấy loại cổ trùng nguy hiểm nhường này vào cơ thể mình chỉ để khống chế Trầm Chu.
Động tác này mang ý nghĩ, cuối cùng hoặc là hắn chết, không thì là hắn và nàng cùng chết.
Sắc mặt Phượng Chỉ trắng bệch, lạnh giá đến cực điểm, Phù Uyên, ngươi quả nhiên là kẻ điên.
Trầm Chu nằm trong lòng Phượng Chỉ thở yếu ớt, nghe được giọng nói trầm lạnh của nam tử vang lên trong đầu mình: “Chấp nhận tâm mạch bị cổ trùng cắn đứt chỉ vì một khoảnh khắc khoái lạc, ta nên nói ngươi si mê hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây?”
Trầm Chu dùng hết sự trấn tĩnh còn sót lại chậm rãi hỏi hắn: “Ngươi nói xem, cớ gì ta lại không thể ham thích khoảnh khắc khoái lạc ngắn ngủi?”
Cùng lúc đó, nam tử đứng trên đỉnh núi Vụ Ẩn, vạt áo bào và mái tóc dài bị gió thổi bay phần phật, cảm xúc của thiếu nữ đi thẳng vào tim hắn, yêu thương nồng cháy mà tuyệt vọng như muốn hòa tan trái tim đã đóng băng mấy ngàn năm của hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú phủ kín băng sương, một lát sau hắn bỗng bật ra tiếng cười trầm thấp, “A Chu, ngươi yêu Phượng hoàng như vậy, nhưng hắn lại đối với ngươi thế nào? Vậy mà ngươi vẫn hy vọng hắn có thể giúp ngươi cứu Mặc Hành, ngu xuẩn cực độ.”
Tâm trạng thiếu nữ dao động dữ dội vì những lời này, song nàng chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện cứu Mặc Hành, ta sẽ tự mình làm.”
Hắn khẽ nheo cặp mắt đào hoa, lành lạnh hỏi nàng: “Nếu hắn ngăn cản ngươi?”
“Ngươi đa sự quá rồi đấy. Phù Uyên, đây là chuyện giữa ta và Phượng Chỉ, không liên quan tới ngươi.” Nàng vừa dứt lời, cổ trùng trong cơ thể đột nhiên khuấy động, tựa như cảm nhận được sự phẫn nộ đến từ chủ nhân.
Trầm Chu lập tức đau đến nghẹt thở, “Dừng… mau dừng tay.”
Nàng sắp không chịu nổi rồi.
Nam tử nhướng mày, “Dừng tay? Được thôi.” Đôi môi tươi đẹp như hoa đào lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Cầu xin ta đi.”
Trầm Chu quyết liệt cự tuyệt: “Nằm mơ đi.”
Trong tẩm điện của cung Hoa Dương, Trầm Chu bỗng nhiên đau đớn co quắp người, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn. Phượng Chỉ ôm chặt nàng, mồ hôi thấm ướt tóc mai, không ngừng gọi tên nàng: “A Chu… A Chu…”
Gọi hồi lâu cũng không thể triệu hồi thần trí nàng về, cuối cùng hắn nặng nề nói: “Phù Uyên, mau dừng tay, ngươi muốn cái gì bổn quân đều có thể đồng ý. Thả A Chu đi.”
Thiếu nữ lập tức thôi giãy giụa, hai mắt bỗng mở to, có điều thần thái trong mắt trở nên hư vô, không có tiêu cự.
Phượng Chỉ trầm giọng hỏi: “Phù Uyên, ngươi đã làm gì A Chu?”
Đôi mắt hoa đào của thiếu nữ dần bị vẻ tĩnh mịch chiếm giữ, con ngươi đen như cổ ngọc bỗng tăng thêm mấy phần mị hoặc. Nàng nhếch môi cười với hắn, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta có thể làm gì nàng cơ chứ?” Ngữ khí đầy vẻ nghiền ngẫm suy tính, “Ngươi giày vò nàng lâu như vậy, ta chỉ tạm thời khiến nàng ngủ một giấc mà thôi.”
Trong mắt Phượng Chỉ ánh lên vẻ sắc lạnh thấu xương, “Phù Uyên.”
Nàng nở nụ cười cợt nhả, “Phượng hoàng còn định ôm ta thêm bao lâu nữa?” Ánh mắt nàng rơi xuống nơi lồng ngực trần trụi, vẻ đăm chiêu trong mắt càng thêm đậm.
Phượng Chỉ thoáng cứng người, buông thiếu nữ ra. Nàng khẽ nheo mắt, lười biếng kéo áo bào xốc xếch lại rồi nhón chân nhảy xuống giường, bắt đầu hoạt động tay chân. Khi đã thích ứng với cơ thể hiện tại, nàng quay đầu lại, thanh niên trong dáng vẻ thư sinh đã quần áo chỉnh tề đứng sau lưng, phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận vô song.
Nàng dò xét nhìn hắn rồi đánh giá: “Chà, Phượng hoàng quả là minh chứng hoàn mỹ của cái gì gọi là mặt người dạ thú.”
Phượng Chỉ không để ý tới lời lẽ nhục mạ của đối phương, chỉ lãnh đạm nhìn nàng, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng lại như hai người khác nhau. Lúc này nàng vừa biếng nhác vừa tà mị, đầu mày đều là ngạo khí thanh lãnh.
Nàng liếc nhìn hắn, lười biếng nói: “Yên tâm, ta chỉ mượn thân thể A Chu để nói với ngươi vài câu, không chiếm dụng quá lâu đâu.” Nếu ở trong cơ thể nàng quá lâu, bản thể của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Phù Uyên vừa nói vừa đi đến trước gương đồng nơi bàn trang điểm, quan sát dáng vẻ của thiếu nữ trong kính, nhàn nhạt hỏi: “Phượng hoàng, ngươi thích gương mặt này?”
Phượng Chỉ trả lời không chút do dự, “Đương nhiên.”
Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Còn thân thể này?”
Phượng Chỉ vẫn đáp: “Thích.”
Phù Uyên cười khẩy, “Không hổ là Phượng hoàng, có thể thẳng thắn thừa nhận mình mê luyến sắc dục như vậy.” Nàng đi đến cạnh thư sinh, nâng cằm hắn lên, cất chất giọng đầy mê hoặc, “Dẫu bên trong không phải nàng thì cũng thích sao?”
Thư sinh lui về phía sau tránh khỏi tay nàng, hỏi: “Phù Uyên, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giải trùng cổ trên người A Chu?”
Nàng thu tay về, sửa sang lại ống tay áo, “Trừ phi ta chết, bằng không cổ trùng sẽ không bao giờ giải được.” Ánh mắt nhìn hắn lạnh đến cực độ, “Muốn cứu nàng thì phải giết ta.”
Khí tức trên người Phượng Chỉ dần cô đặc lại, vạt áo bào không gió mà khẽ lay động vì sát khí, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn quân không dám giết ngươi?”
Sắc mặt nàng vẫn vô cùng thản nhiên, “Giết ta ngươi không sợ A Chu đau lòng ư?”
“Giết ngươi, A Chu sẽ đau lòng, nhưng không giết ngươi, ngươi sẽ tổn thương A Chu. Phù Uyên, bổn quân thà bị nàng hận còn hơn là để nàng bị thương tổn.” Thần uy của Phượng Chỉ tràn ngập trong đại điện, giọng nói cũng nhuốm đầy sát khí, “Nếu ngươi tiếc mạng thì mau tránh xa nàng.”
Phù Uyên bỗng cất tiếng cười to, nhắc nhở Phượng Chỉ: “Phượng hoàng, chẳng lẽ ngươi quên bây giờ tính mạng nàng đang ở trong tay ta rồi ư? Ta muốn giết nàng liền như bóp chết một con giun, dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt hắn đầy vẻ đe dọa, “Ngươi mới là kẻ nên tránh xa nàng.”
Phượng Chỉ không hề đổi sắc mặt, “Nếu bổn quân không muốn?”
Nàng nở nụ cười tươi tắn như hóa đào, “Vậy ta sẽ khiến nàng nếm thử cảm giác tim bị trăm cổ trùng cắn xé là thế nào.” Nàng thoải mái đưa tay vén tóc ra sau mang tai, “Miễn là không để nàng chết, ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng.”
Con ngươi trong mắt Phượng Chỉ co rụt lại trước những lời này, sát khí vốn luôn bị khắc chế trong nháy miền liền bốc cao lên tận nóc điện Vân Sơ, khiến các cột chống điện đều rung rung khuất phục trước thần uy dữ dội.
Thành Bích vội vàng chạy vào, nhìn thấy một nam một nữ đang trong thế giằng co thì không khỏi giật thót trong bụng, “Thượng thần, đế quân, hai người… sao vậy?”
Thượng thần Phượng Chỉ lại nổi sát tâm với đế quân…
Phượng Chỉ liếc nhìn tiểu nữ quan, lạnh lùng ra lệnh: “Thành Bích, lui ra.”
Thành Bích chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Phượng Chỉ bao giờ, máu trong người đều như bị đông lại. Nàng lại nhìn thiếu nữ đứng giữa điện, trong lòng càng thêm hỗn loạn, đó… không phải là đế quân.
Thiếu nữ giữa điện cong môi nở một nụ cười mê hoặc lòng người, “Phượng hoàng, chỉ cần ngươi rời khỏi Không Động, ta sẽ tạm thời không động đến nàng, cũng sẽ không qua cổ trùng thăm dò suy nghĩ của nàng. Giao dịch này với người mà nói, tính ra khá hời đúng không?” Giọng nàng hơi cao hơn, nhuốm mùi nguy hiểm, “Cho ngươi một canh giờ, cáo biệt nàng tử tế đi, bổn thần như vậy cũng đã coi là quan tâm hết lòng rồi.”
Thành Bích còn đang phỏng đoàn hàm nghĩa của những lời này thì ánh mắt thiếu nữ bỗng trở nên trống rỗng, thân thể ngã ập về phía trước. Nàng hốt hoảng kêu lên: “Đế quân!” Song còn chưa kịp tiến lên thì thân thể thiếu nữ đã rơi vào lòng của thư sinh áo trắng.
Thành Bích dừng chân, nhìn thư sinh trầm mặc đứng đó, đột nhiên cảm thấy đối phương như bị bao trong nỗi quạnh quẽ không tên. Nàng do dự tiến lên hỏi: “Thượng thần, đó vừa rồi là…”
Phượng Chỉ đi tới đặt thiếu nữ xuống giường, sửa sang lại tóc mai lòa xòa cho nàng, khẽ thốt ra một cái tên: “Phù Uyên.”
Tim Thành Bích nảy mạnh lên, vẻ mặt dần dần trở nên nặng trĩu.
Phượng Chỉ giải thích bằng chất giọng nhàn nhạt, không nghe ra được bất kỳ sắc thái nào, “A Chu trúng phệ tâm cổ của hắn, muốn lấy cổ trùng ra, chỉ có cách giết hắn, bằng không nàng sẽ nhận nỗi khổ của bị cổ trùng cắn xé tim.”
Thành Bích loạng choạng, “Đế quân…” Nàng đau lòng nhìn thiếu nữ nằm trên giường, lo lắng hỏi: “Thượng thần, đế quân không sao chứ?”
Thật lâu sau mới nghe thấy Phượng Chỉ đáp lại: “Bổn quân rời khỏi Không Động, nàng liền bình yên.”
Thành Bích siết chặt nắm tay, thượng thần Phượng Chỉ ở đây còn có thể che chở cho đế quân, nếu ngài ấy không có đây… Nàng không dám nghĩ tiếp, vội vàng xoay người ra ngoài, “Thượng thần chớ vội, chờ ta đi tìm Bạch Trạch thần quân nghĩ cách đã.”
Thành Bích đã rời khỏi tẩm điện mà Phượng Chỉ như vẫn chưa dứt ra khỏi mạch suy nghĩ.
Hắn chăm chú ngắm thiếu nữ nằm trên giường, nhẹ nhàng nâng tay nàng áp lên một bên mặt mình, thở dài một tiếng, “A Chu, sao nàng có thể khiến bổn quân tiến thoái lưỡng nan đến như vậy?”
Nhắm mắt trong khoảnh khắc, cảm giác được bàn tay áp bên mặt khẽ nhúc nhích hắn mới chậm rãi mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt đen nhánh như cổ ngọc đang ngơ ngác nhìn hắn của thiếu nữ.
Phượng Chỉ thu lại cảm xúc trong mắt, dịu dàng hỏi nàng: “Ngủ đủ rồi sao?”
Nàng đỡ trán ngồi dậy, mái tóc dài rơi ngổn ngang trên gối, “Phượng Chỉ, ta giống như ngủ rất lâu vậy.”
Phượng Chỉ đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, “Mới hơn nửa canh giờ thôi, A Chu, nàng muốn ngủ thêm cũng được.”
Nghe vậy nàng liền kéo ống tay áo hắn, nói: “Vậy chàng nằm cùng ta thêm một lát đi.”
Phượng Chỉ nhìn nàng trong khoảnh khắc, vẻ mặt ấm áp khác thường, “Được.” Hắn cúi người cởi giày, cởi ngoại bào rồi vén chắn chui vào dưới chăn, kéo nàng ôm vào lòng, “Ngủ đi, bổn quân ở đây với nàng.”
Thân thể mềm mại dán sát người hắn, từng hơi thở như lan quấn quít nơi chóp mũi nhưng hắn không hề có chút tà niệm gì, được cảm nhận độ ấm của nàng thế này đã rất tốt, tốt lắm rồi.
Một lúc sau, hắn chợt mở miệng nói: “A Chu, có lẽ bổn quân phải rời khỏi đây mấy ngày.”
Trầm Chu im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Trở về Phượng tộc sao?”
“Ừ.”
Nàng đổi một tư thế thoải mái hơn, “Khi nào xuất phát?”
“Hôm nay.”
Trầm Chu không mở mắt ra, chỉ nói nhỏ: “Để Dạ Lai đưa tiễn chàng.”
Phượng Chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng đùa nghịch các lọn tóc của nàng, dịu dàng đáp: “Cũng được.” Tay hắn trượt xuống nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của nàng, “A Chu, đừng sợ.”
Lúc bị Phù Uyên chiếm giữ thân thể, thật ra nàng vẫn tỉnh, lời bọn họ nói nàng cũng nghe chẳng sót chữ nào. Mặc dù đã cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn không khỏi run rẩy.
Độ ấm từ tay Phượng Chỉ từ từ xoa dịu mọi cám xúc bất an, Trầm Chu lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình: Trầm Chu, chỉ là tạm thời xa cách, cũng không phải vĩnh viễn, có gì đáng sợ chứ?
Nàng cũng siết chặt tay hắn, khẽ *ừm* một tiếng.
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa