Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 2 - Chương 96: Ta không hận
Một luồng sáng hoàng kim rọi thẳng vào sân viện, từ trong hào quang bước ra một nam tử, cổ bào trang trọng đen tuyền, mi mục tao nhã, thần thái uy nghiêm. Diện mạo không thể diễn tả bằng lời, tựa như có dùng từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian miêu tả cũng sẽ là một sự mạo phạm.
Phần lớn thần tướng đều là lần đầu nhìn thấy Mặc Hành, lập tức rối rít buông binh khí trong tay, quỳ xuống bái lạy.
Sùng Minh chống đao quỳ một chân xuống, trong lòng dấy lên nỗi khiếp sợ khó nén, không ngờ thượng thần lại tự mình đến đây…
Mặc Hành không để ý đến chúng thần tướng quỳ đầy trên đất, chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt đen tuyền dính trên người Phượng Chỉ, “Phượng hoàng, chúng ta lại gặp nhau.”
Phượng Chỉ nở một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, lại gặp mặt. Mặc Hành, vẫn khỏe chứ?”
Mặc Hành khách khí đáp lời: “Nhờ phúc của Phượng hoàng.”
Nụ cười trên mặt Phượng Chỉ vẫn không đổi, “Lần trước ở Không Động không thể gặp mặt nói lời từ biệt, không ngờ lại có thể tái ngộ ở Nhân giới như bây giờ.” Rồi hắn hỏi với giọng ‘biết rõ còn cố hỏi’: “Nghe nói ngươi đang bế quan, sao lại đột nhiên giá lâm Nhân giới thế?”
Trong mắt Mặc Hành không có bất kỳ gợn sóng nào, “Câu này phải là bổn thần hỏi Phượng hoàng mới đúng. Phượng hoàng đến Nhân giới hẳn có chuyện quan trọng, không biết có thể chia sẻ cho mọi người biết không?”
Phượng Chỉ mỉm cười nói: “Bổn quân quen ngao du đây đó, thỉnh thoảng đến Nhân giới dạo chơi một chút cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ngươi thì khác, e phải mấy vạn năm chưa từng đặt chân tới Nhân giới rồi.”
Trầm Chu cau mày, cũng chẳng quan tâm đến chuyện mình bị phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang mà nóng nảy tiến lên một bước, “Mặc Hành, thân thể người làm sao chịu được uế khí ở Nhân giới chứ?”
Song Mặc Hành không buồn nhìn tới nàng, chỉ chuyển mắt nhìn về phía Sùng Minh đang cung kính quỳ một bên, hỏi: “Tại sao đến giờ vẫn chưa thi hành ý chỉ của bổn thần?”
Trầm Chu thoáng run người… Mặc Hành… giận nàng đến thế sao?
Sùng Minh đáp lại: “Đế quân mấy ngày trước bị trọng thương, thần và Phượng hoàng sau khi thương lượng đã tự ý chủ trương hoãn ý chỉ của thượng thần lại ba ngày. Nhưng hôm nay lúc truy bắt đế quân lại bị Bạch Trạch thần quân ngăn trở. Tiểu thần hành sự không thỏa đáng, xin thượng thần giáng tội!”
Sau khi nghe xong, Mặc Hành hơi nheo mắt nhìn về phía Phượng Chỉ, trong giọng nói có chút không vui: “Đây là gia sự của Không Động, e Phượng hoàng không có tư cách xen vào.”
Dưới ống tay áo, Trầm Chu khẽ nắm tay lại, lên tiếng trước khi Phượng Chỉ kịp mở miệng: “Mặc Hành, xin chớ trách hắn.”
Không ngờ Trầm Chu sẽ nói giúp cho mình, Phượng Chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng. Thấp thoáng dưới mái tóc dài là phần cổ trắng nõn, y phục trên người là do Sùng Minh chuẩn bị, váy màu tím nhạt, áo ngoài dài đen tuyền, tay áo thêu viền tỉ mỉ, nhìn nàng thế này chẳng khác nào một tiểu thư của một gia đình giàu có ở Nhân giới, toàn thân toát ra vẻ đoan trang cao quý, thần thái khoan thai.
Trầm Chu nói: “Hôm ấy ta bị trọng thương, Phượng…” Nàng chậm rãi thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía Mặc Hành, “Phượng hoàng sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Dứt lời nàng lẳng lặng đưa tay nắm lấy tay Phượng Chỉ kéo nhẹ, thì thầm hai chữ thật nhỏ chỉ để hắn nghe được: “Xin lỗi.”
Thoáng rung động bởi lời xin lỗi của nàng, ánh mắt Phượng Chỉ dần trở nên nhu hòa. Thật ra thì chuyện gì A Chu của hắn cũng hiểu…
Nhưng nàng càng hiểu chuyện, hắn lại càng thấy nặng nề hơn…
Trầm Chu nhìn Mặc Hành, lấy lại bình tĩnh nói: “Mặc Hành, người phạt ta vào chuông Hỗn Mang cũng được, nhưng ta có quyền được biết chuyện người giấu ta. Ngoài ra, ta còn muốn hủy hôn ước với Thiên tộc.” Nàng nắm tay Phượng Chỉ chặt hơn, nói từng chữ một: “Người trong lòng ta ở đây, trừ chàng ra, ta sẽ không lấy bất kỳ ai khác.”
Nàng nói từng lời rất rõ ràng, nhưng tay vẫn không nhịn được khẽ run run. Trong mắt nàng, Mặc Hành không phải là vị thần thượng cổ tất cả kính sợ mà là người đã nuôi lớn nàng, là cha là anh, là sư trưởng của nàng. Trong những năm tháng dài đằng đẵng bầu bạn bên cạnh Mặc Hành, nàng luôn tâm niệm rằng, bất kỳ chuyện gì Mặc Hành giao phó nàng đều nghe theo, cho dù có một ngày Mặc Hành bảo nàng phá hủy lục giới, nàng cũng sẽ làm theo mà không mảy may nháy mắt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn khiến Mặc Hành thất vọng.
Cảm nhận được sự giằng co trong lòng nàng, Phượng Chỉ không khỏi hơi chấn động.
Mặc Hành nghe xong lời của nàng thì mím môi thật chặt, hồi lâu sau mới buông ra hai chữ gọn lỏn: “Được lắm.”
Giọng điệu bình thường nhưng truyền vào trong tai Trầm Chu lại khiến nàng thấy nặng nề hơn bị trách mắng thẳng mặt.
Mặc Hành tiếp tục nói: “Huyền Thiên Chiếu không thể uy hiếp ngươi, hôn ước với Thiên tộc bị ngươi thẳng tay hủy bỏ, tôn ti lớn nhỏ cũng bị ngươi làm ngơ, bổn thần những năm vừa qua đúng đã dạy dỗ được một đứa trẻ ngoan… khụ… khụ khụ…” Y đột nhiên đưa tay lên che miệng, từ khẽ tay truyền ra những tiếng ho khan nặng nề.
Tim Trầm Chu run lên, lập tức nhào đến cuống quýt vỗ lưng giúp Mặc Hành nhuận khí, qua giọng nói có thể nhận ra nàng đang khẩn trương đến mức nào, “Mặc Hành, người… người chớ tức giận…” Trán nàng đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh vì quá lo lắng, “Thành Bích đang làm gì vậy, tại sao không ngăn người đến Nhân giới chứ…”
Sau khi ổn định lại nhịp thở, Mặc Hành lạnh lùng đẩy thiếu nữ bên cạnh mình ra.
Động tác này của y khiến Trầm Chu tái mặt, viền mắt lập tức đỏ ửng, “Mặc Hành, người thật sự không cần ta nữa sao?” Nàng đưa tay ra định nắm tay áo y nhưng lại rụt về nửa chừng, trong giọng nói chứa đựng vẻ uất ức không hề che giấu: “Tước đoạt ngôi vị trữ quân, phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang một trăm năm… ta khiến người thất vọng đến vậy sao…?”
Sùng Minh không nhịn được khuyên nhủ: “Đế quân mau thu hồi những lời khi nãy đi, nhận lỗi với thượng thần, hứa sau này không bao giờ tái phạm nữa là được. Thượng thần chỉ nhất thời tức giận mà thôi, sau khi đế quân ra khỏi chuông Hỗn Mang thì vẫn là quân vương của Không Động.”
Mắt đã đỏ ửng nhưng Trầm Chu vẫn khẽ ngước cằm lên, “Nhận lỗi? Vậy ngươi hãy nói cho ta biết ta sai chỗ nào? Ta không làm theo ước hẹn với Yêu hoàng đến Nhân giới chính là vứt bỏ thuộc hạ của mình, ta theo hôn ước với Thiên tộc thành hôn cùng Trường Lăng chính là vứt bỏ con tim của bản thân. Mất đi thuộc hạ, mất đi con tim, ngôi vị đế quân Không Động này ta không làm cũng được.”
Mặc Hành đưa tay đỡ trán, “Con tim? Không làm cũng được? Được lắm.”
Trầm Chu chỉ cảm thấy lòng nặng nề đến tột cùng, nàng và Mặc Hành sao lại đến tình trạng ngày hôm nay.
Nhưng có những lời nàng nhất định phải nói ra, cho nên mặc kệ hiện giờ có phải là lúc hay không, hỏi thẳng: “Mặc Hành, người không có lời gì muốn nói với ta sao? Người đã sớm phái Sùng Minh trông chừng ta, vì sao không bắt ta về quy án ngay từ đầu? Chuyện của Trường Sinh giáo, ta không tin người không biết gì. Phù Uyên là ai, vì sao hắn lại nhằm vào ta, hẳn người cũng vô cùng rõ ràng.”
Giọng nàng dẫu hơi run rẩy nhưng vẫn hết sức rành rọt: “Ngoài ra, mẫu hoàng đến tột cùng đã chết thế nào, có liên quan gì đến đại loạn của Không Động chín ngàn năm trước, người rốt cuộc còn muốn giấu ta đến bao giờ?”
Mặc Hành nhìn thiếu nữ trước mặt mình, trong mắt như có tuyết bay trắng xóa. Nàng vừa hỏi y Phù Uyên là ai, mẫu thân nàng đã chết thế nào, hai vấn đề này y đã cất giấu trong lòng suốt chín ngàn năm, và nàng hẳn cũng đã có vố số lần muốn hỏi hắn.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Mặc Hành nhấc chân tiến tới một bước, ánh mắt trở nên bình thản không chút dao động, “Ngươi mới nói không biết sai ở đâu đúng không? Vậy hôm nay bổn thần sẽ nói cho ngươi biết.” Vừa nói vừa kéo tay nàng đi đến trước mặt Phượng Chỉ, bình tĩnh nói: “Phượng hoàng, bổn thần đã nhắc nhở ngươi từ trước, nếu bổn thần nhớ không nhầm thì ngươi cũng đã đáp ứng với bổn thần không để bản thân dính dáng với nha đầu này.”
Trầm Chu bị những lời này của Mặc Hành làm cho hồ đồ, một câu nói vô cùng đơn giản nhưng một chữ nàng cũng không hiểu được.
Chuyện này có liên quan gì tới Phượng Chỉ?
Vị thượng thần tôn quý của Phượng tộc đứng đó, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, song từ khóe môi hắn lộ ra một nụ cười hơi sầu não, “Lúc ước định với ngươi bổn quân cũng không có tự tin sẽ giữ được, hôm nay xem ra quả nhiên là thế…”
“Phượng hoàng thẳng thắn như vậy cũng đỡ cho bổn thần rất nhiều phiền toái. Chín ngàn năm quá dài, muốn lật hết nợ cũ e sẽ không đủ thời gian, cứ nói đến chuyện hai trăm năm trước đi vậy.”
Tay Trầm Chu khẽ run lên, hai trăm năm trước chính là lúc nàng gặp Phượng Chỉ.
“Hai trăm năm trước, để dẫn dụ nha đầu này đến núi Côn Luân, e Phượng hoàng đã tốn không ít tâm tư.”
Trầm Chu ngưng thở, mở to mắt nhìn về phía Phượng Chỉ.
Vị thượng thần trong dáng vẻ thư sinh hơi rũ mi, khẽ mỉm một nụ cười ôn hòa động lòng người, “Thật ra thì cũng không tốn công tốn sức lắm, sau khi biết được A Chu đi Đông Hải, chỉ thuận tiện thông báo trước cho Thủy quân của Đông Hải một tiếng, bảo hắn tiết lộ chuyện ở Yêu thành với A Chu mà thôi. A Chu đến được trấn Hoang Hà thì mọi chuyện càng dễ dàng hơn, về phần làm thế nào, hẳn không cần nói tỉ mỉ…”
Nếu không phải vẫn được Mặc Hành giữ tay, Trầm Chu e mình đã vô lực ngã khuỵu xuống đất.
Phượng Chỉ có ý gì nàng nghe được rất rõ ràng, năm đó nàng đến trấn Hoang Hà đều là trong tính toán của hắn. Nhưng hắn làm vậy có lợi ích gì? Nàng còn nhớ rõ hình dáng lúc hai người mới gặp gỡ, trang phục tuyền trắng của thư sinh, bề ngoài sạch sẽ tươm tất, sau khi hỏi tên của nàng, hắn đã nhẹ nhàng gọi: “A Chu cô nương.”
Nàng thất thanh hỏi: “Phượng Chỉ, tại sao?”
Phượng Chỉ không đành lòng nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt vừa ngước lại rũ xuống, “Bởi vì bổn quân hứng thú với nàng.”
Đại não Trầm Chu trở nên trống rỗng, không khỏi cười lạnh rồi hỏi thẳng: “Hứng thú với ta hay vật trong cơ thể ta?”
Diễm linh châu. Hắn tiếp cận nàng cũng chỉ vì vậy?
Trầm Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói: “Ngươi tốn nhiều công sức dẫn dụ ta lên núi Côn Luân vì đoán ta nhất định không tránh khỏi việc đụng độ với Bạch Trạch có đúng không? Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Không hổ là Phượng hoàng, giăng bẫy cho tất cả vào tròng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Đáng tiếc, ván cờ của hắn lại bị Tử Nguyệt quấy nhiễu. Chính vì Tử Nguyệt, nàng quả thật có vào núi Côn Luân nhưng không hề đánh nhau với Bạch Trạch.
Nghĩ tới đây, khóe môi Trầm Chu dần nhếch một nụ cười ảm đạm, nàng mở mắt ra nhìn hắn, “Ta có một chuyện khó hiểu, muốn phiền Phượng hoàng giải thích hộ.”
Lời lẽ khách sáo của nàng khiến Phượng Chỉ thoáng cứng người.
“Nếu đã tính toán đến nước ấy, vì sao năm đó lại cứu ta?”
Nàng chết hắn sẽ có thể lấy được thứ hắn muốn, nếu đã tính toán thì tại sao không tính toán đến cùng?
Siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, Phượng Chỉ khẽ nói: “Năm đó bổn quân đúng từng định dùng Bạch Trạch dò xét ý của nàng, cũng từng do dự có nên ra tay hay không, nhưng bổn quân cuối cùng lại không làm được. A Chu, nàng có tin không?”
Trầm Chu chỉ lãnh đạm cười cười mà không trả lời.
Nàng nên trả lời thế nào? Nên nói tin hay không tin? Bất kể nàng có tin hay không thì cũng đã chẳng thể phủ nhận một chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã mang ý đồ không tốt khi tiếp cận nàng.
Vậy mà nàng vẫn ngây ngô ôm tình cảm trong lòng suốt hai trăm năm.
Tiếng của Mặc Hành chợt vang lên: “Không Động đại loạn, Tố Ngọc bị lửa giận làm mất đi khống chế, suýt nữa đã hủy diệt lục giới. Kết quả của hội nghị chúng thần do Thiên đế triệu tập chính là diệt trừ nàng trước khi đại họa xảy ra.” Trong giọng nói mang theo vẻ tang thương nặng nề, “Chu Nhi, đó cũng chính là kết quả được bổn thần và Phượng hoàng cùng gật đầu tán thành.” Dứt lời y quay mặt về phía nàng, “Còn cần bổn thần trả lời vấn đề ngươi vừa hỏi?”
Ở cùng Phượng hoàng chính là ở cùng kẻ thù giết mẫu thân, với tính tình của nàng, không biết thì thôi, nhưng nếu sau này biết được, nàng nhất định sẽ không tránh được chuyện căm hận bản thân. Bây giờ nói cho nàng biết thì nhiều nhất nàng chỉ căm hận y và Phượng Chỉ mà thôi. Tuy có hơi tàn nhẫn nhưng y cũng chỉ có thể làm thế.
Không cách nào tiếp tục đề tài này nữa khi thân thể và cảm xúc của y đã đến cực hạn, Mặc Hành ném Trầm Chu cho Sùng Minh, “Sùng Minh, dẫn người đi chịu phạt.”
Sùng Minh đỡ lấy nàng rồi *Dạ* một tiếng rành rọt. Khi ông quay người định đi thì Bạch Trạch chợt bước tới đứng chắn trước mặt, trong đôi mắt xanh biếc mơ hồ có sát khí dâng lên.
Hắn còn nhớ rõ lời của Trầm Chu, nàng nói nàng không muốn vào chuông Hỗn Mang.
Song bên cạnh Sùng Minh bỗng truyền đến giọng nói rất khẽ: “Bạch Trạch, lùi lại đi.”
Đi bên cạnh vị tướng quân cao lớn mặc giáp tuyền đen, vóc dáng của thiếu nữ càng thêm nhỏ bé, đi được một khoảng, nàng chợt dừng bước, không hề quay đầu lại mà chỉ nói: “Phượng Chỉ, ta không hận ngươi.” Nàng ngừng một thoáng rồi chậm rãi tiếp lời: “Xem như ta chưa từng gặp ngươi.”
Một câu nói vô cùng nhẹ nhưng lại sắc bén tựa đao gươm.
Sau khi Sùng Minh mang Trầm Chu khuất dạng, Mặc Hành bỗng loạng choạng, cả người nặng nề đổ nhào về phía trước. Bạch Trạch phản ứng kịp thời, lập tức bước tới đỡ lấy y.
Máu tươi từ trong miệng túa ra, nhanh chóng nhuộm đỏ đầu vai Bạch Trạch, Mặc Hành thở dốc, sắc mặt trắng bệch như giấy, duy chỉ ánh mắt là còn chút ánh sáng, nhưng ánh sáng kia lại như ngọn đèn trước gió, không biết sẽ tàn lụi khi nào.
Phượng Chỉ vẫn đứng yên tại chỗ, “Mặc Hành, ngươi vẫn ác với bản thân như vậy.”
Mặc Hành ngẩng đầu lên khỏi vai Bạch Trạch, khóe môi còn vương một dòng máu đỏ thẫm, “Phượng hoàng, đại nạn của bổn thần đã tới, làm sao có thể bỏ mặc không lo cho nàng? Một trăm năm sau, nàng ra khỏi chuông Hỗn Mang, cho dù không nhìn thấy bổn thần thì cũng sẽ chẳng quá khổ sở. Nếu không, với tính tình của nàng, e sẽ quấy nhiễu khiến cả lục giới không được bình yên… Trước đó, cứ để nàng hận bổn thần suốt một trăm năm kế tiếp đi vậy.”
Thần sắc trên mặt Phượng Chỉ thay đổi liên tục, “Mặc Hành, bổn thần phải nói gì với ngươi cho phải đây.”
Ngay cả bổn quân nàng cũng không hận thì sao có thể hận ngươi? Ngươi nuôi lớn nàng mà không biết tính tình của nàng ư?
Bên kia Mặc Hành lại trịnh trọng lên tiếng: “Phượng hoàng, bổn thần có thể phó thác nàng cho ngươi chứ?”
Phượng Chỉ cười khổ, “Ngươi từng bước đẩy bổn quân vào đường cùng, chẳng phải chỉ để có được lời hứa hẹn này của bổn quân đấy sao? Nhưng chuyện đã đến nước này, ngươi nói bổn quân phải làm sao để thu dọn cục diện đây?”
Phần lớn thần tướng đều là lần đầu nhìn thấy Mặc Hành, lập tức rối rít buông binh khí trong tay, quỳ xuống bái lạy.
Sùng Minh chống đao quỳ một chân xuống, trong lòng dấy lên nỗi khiếp sợ khó nén, không ngờ thượng thần lại tự mình đến đây…
Mặc Hành không để ý đến chúng thần tướng quỳ đầy trên đất, chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt đen tuyền dính trên người Phượng Chỉ, “Phượng hoàng, chúng ta lại gặp nhau.”
Phượng Chỉ nở một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, lại gặp mặt. Mặc Hành, vẫn khỏe chứ?”
Mặc Hành khách khí đáp lời: “Nhờ phúc của Phượng hoàng.”
Nụ cười trên mặt Phượng Chỉ vẫn không đổi, “Lần trước ở Không Động không thể gặp mặt nói lời từ biệt, không ngờ lại có thể tái ngộ ở Nhân giới như bây giờ.” Rồi hắn hỏi với giọng ‘biết rõ còn cố hỏi’: “Nghe nói ngươi đang bế quan, sao lại đột nhiên giá lâm Nhân giới thế?”
Trong mắt Mặc Hành không có bất kỳ gợn sóng nào, “Câu này phải là bổn thần hỏi Phượng hoàng mới đúng. Phượng hoàng đến Nhân giới hẳn có chuyện quan trọng, không biết có thể chia sẻ cho mọi người biết không?”
Phượng Chỉ mỉm cười nói: “Bổn quân quen ngao du đây đó, thỉnh thoảng đến Nhân giới dạo chơi một chút cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ngươi thì khác, e phải mấy vạn năm chưa từng đặt chân tới Nhân giới rồi.”
Trầm Chu cau mày, cũng chẳng quan tâm đến chuyện mình bị phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang mà nóng nảy tiến lên một bước, “Mặc Hành, thân thể người làm sao chịu được uế khí ở Nhân giới chứ?”
Song Mặc Hành không buồn nhìn tới nàng, chỉ chuyển mắt nhìn về phía Sùng Minh đang cung kính quỳ một bên, hỏi: “Tại sao đến giờ vẫn chưa thi hành ý chỉ của bổn thần?”
Trầm Chu thoáng run người… Mặc Hành… giận nàng đến thế sao?
Sùng Minh đáp lại: “Đế quân mấy ngày trước bị trọng thương, thần và Phượng hoàng sau khi thương lượng đã tự ý chủ trương hoãn ý chỉ của thượng thần lại ba ngày. Nhưng hôm nay lúc truy bắt đế quân lại bị Bạch Trạch thần quân ngăn trở. Tiểu thần hành sự không thỏa đáng, xin thượng thần giáng tội!”
Sau khi nghe xong, Mặc Hành hơi nheo mắt nhìn về phía Phượng Chỉ, trong giọng nói có chút không vui: “Đây là gia sự của Không Động, e Phượng hoàng không có tư cách xen vào.”
Dưới ống tay áo, Trầm Chu khẽ nắm tay lại, lên tiếng trước khi Phượng Chỉ kịp mở miệng: “Mặc Hành, xin chớ trách hắn.”
Không ngờ Trầm Chu sẽ nói giúp cho mình, Phượng Chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng. Thấp thoáng dưới mái tóc dài là phần cổ trắng nõn, y phục trên người là do Sùng Minh chuẩn bị, váy màu tím nhạt, áo ngoài dài đen tuyền, tay áo thêu viền tỉ mỉ, nhìn nàng thế này chẳng khác nào một tiểu thư của một gia đình giàu có ở Nhân giới, toàn thân toát ra vẻ đoan trang cao quý, thần thái khoan thai.
Trầm Chu nói: “Hôm ấy ta bị trọng thương, Phượng…” Nàng chậm rãi thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía Mặc Hành, “Phượng hoàng sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Dứt lời nàng lẳng lặng đưa tay nắm lấy tay Phượng Chỉ kéo nhẹ, thì thầm hai chữ thật nhỏ chỉ để hắn nghe được: “Xin lỗi.”
Thoáng rung động bởi lời xin lỗi của nàng, ánh mắt Phượng Chỉ dần trở nên nhu hòa. Thật ra thì chuyện gì A Chu của hắn cũng hiểu…
Nhưng nàng càng hiểu chuyện, hắn lại càng thấy nặng nề hơn…
Trầm Chu nhìn Mặc Hành, lấy lại bình tĩnh nói: “Mặc Hành, người phạt ta vào chuông Hỗn Mang cũng được, nhưng ta có quyền được biết chuyện người giấu ta. Ngoài ra, ta còn muốn hủy hôn ước với Thiên tộc.” Nàng nắm tay Phượng Chỉ chặt hơn, nói từng chữ một: “Người trong lòng ta ở đây, trừ chàng ra, ta sẽ không lấy bất kỳ ai khác.”
Nàng nói từng lời rất rõ ràng, nhưng tay vẫn không nhịn được khẽ run run. Trong mắt nàng, Mặc Hành không phải là vị thần thượng cổ tất cả kính sợ mà là người đã nuôi lớn nàng, là cha là anh, là sư trưởng của nàng. Trong những năm tháng dài đằng đẵng bầu bạn bên cạnh Mặc Hành, nàng luôn tâm niệm rằng, bất kỳ chuyện gì Mặc Hành giao phó nàng đều nghe theo, cho dù có một ngày Mặc Hành bảo nàng phá hủy lục giới, nàng cũng sẽ làm theo mà không mảy may nháy mắt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn khiến Mặc Hành thất vọng.
Cảm nhận được sự giằng co trong lòng nàng, Phượng Chỉ không khỏi hơi chấn động.
Mặc Hành nghe xong lời của nàng thì mím môi thật chặt, hồi lâu sau mới buông ra hai chữ gọn lỏn: “Được lắm.”
Giọng điệu bình thường nhưng truyền vào trong tai Trầm Chu lại khiến nàng thấy nặng nề hơn bị trách mắng thẳng mặt.
Mặc Hành tiếp tục nói: “Huyền Thiên Chiếu không thể uy hiếp ngươi, hôn ước với Thiên tộc bị ngươi thẳng tay hủy bỏ, tôn ti lớn nhỏ cũng bị ngươi làm ngơ, bổn thần những năm vừa qua đúng đã dạy dỗ được một đứa trẻ ngoan… khụ… khụ khụ…” Y đột nhiên đưa tay lên che miệng, từ khẽ tay truyền ra những tiếng ho khan nặng nề.
Tim Trầm Chu run lên, lập tức nhào đến cuống quýt vỗ lưng giúp Mặc Hành nhuận khí, qua giọng nói có thể nhận ra nàng đang khẩn trương đến mức nào, “Mặc Hành, người… người chớ tức giận…” Trán nàng đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh vì quá lo lắng, “Thành Bích đang làm gì vậy, tại sao không ngăn người đến Nhân giới chứ…”
Sau khi ổn định lại nhịp thở, Mặc Hành lạnh lùng đẩy thiếu nữ bên cạnh mình ra.
Động tác này của y khiến Trầm Chu tái mặt, viền mắt lập tức đỏ ửng, “Mặc Hành, người thật sự không cần ta nữa sao?” Nàng đưa tay ra định nắm tay áo y nhưng lại rụt về nửa chừng, trong giọng nói chứa đựng vẻ uất ức không hề che giấu: “Tước đoạt ngôi vị trữ quân, phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang một trăm năm… ta khiến người thất vọng đến vậy sao…?”
Sùng Minh không nhịn được khuyên nhủ: “Đế quân mau thu hồi những lời khi nãy đi, nhận lỗi với thượng thần, hứa sau này không bao giờ tái phạm nữa là được. Thượng thần chỉ nhất thời tức giận mà thôi, sau khi đế quân ra khỏi chuông Hỗn Mang thì vẫn là quân vương của Không Động.”
Mắt đã đỏ ửng nhưng Trầm Chu vẫn khẽ ngước cằm lên, “Nhận lỗi? Vậy ngươi hãy nói cho ta biết ta sai chỗ nào? Ta không làm theo ước hẹn với Yêu hoàng đến Nhân giới chính là vứt bỏ thuộc hạ của mình, ta theo hôn ước với Thiên tộc thành hôn cùng Trường Lăng chính là vứt bỏ con tim của bản thân. Mất đi thuộc hạ, mất đi con tim, ngôi vị đế quân Không Động này ta không làm cũng được.”
Mặc Hành đưa tay đỡ trán, “Con tim? Không làm cũng được? Được lắm.”
Trầm Chu chỉ cảm thấy lòng nặng nề đến tột cùng, nàng và Mặc Hành sao lại đến tình trạng ngày hôm nay.
Nhưng có những lời nàng nhất định phải nói ra, cho nên mặc kệ hiện giờ có phải là lúc hay không, hỏi thẳng: “Mặc Hành, người không có lời gì muốn nói với ta sao? Người đã sớm phái Sùng Minh trông chừng ta, vì sao không bắt ta về quy án ngay từ đầu? Chuyện của Trường Sinh giáo, ta không tin người không biết gì. Phù Uyên là ai, vì sao hắn lại nhằm vào ta, hẳn người cũng vô cùng rõ ràng.”
Giọng nàng dẫu hơi run rẩy nhưng vẫn hết sức rành rọt: “Ngoài ra, mẫu hoàng đến tột cùng đã chết thế nào, có liên quan gì đến đại loạn của Không Động chín ngàn năm trước, người rốt cuộc còn muốn giấu ta đến bao giờ?”
Mặc Hành nhìn thiếu nữ trước mặt mình, trong mắt như có tuyết bay trắng xóa. Nàng vừa hỏi y Phù Uyên là ai, mẫu thân nàng đã chết thế nào, hai vấn đề này y đã cất giấu trong lòng suốt chín ngàn năm, và nàng hẳn cũng đã có vố số lần muốn hỏi hắn.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Mặc Hành nhấc chân tiến tới một bước, ánh mắt trở nên bình thản không chút dao động, “Ngươi mới nói không biết sai ở đâu đúng không? Vậy hôm nay bổn thần sẽ nói cho ngươi biết.” Vừa nói vừa kéo tay nàng đi đến trước mặt Phượng Chỉ, bình tĩnh nói: “Phượng hoàng, bổn thần đã nhắc nhở ngươi từ trước, nếu bổn thần nhớ không nhầm thì ngươi cũng đã đáp ứng với bổn thần không để bản thân dính dáng với nha đầu này.”
Trầm Chu bị những lời này của Mặc Hành làm cho hồ đồ, một câu nói vô cùng đơn giản nhưng một chữ nàng cũng không hiểu được.
Chuyện này có liên quan gì tới Phượng Chỉ?
Vị thượng thần tôn quý của Phượng tộc đứng đó, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, song từ khóe môi hắn lộ ra một nụ cười hơi sầu não, “Lúc ước định với ngươi bổn quân cũng không có tự tin sẽ giữ được, hôm nay xem ra quả nhiên là thế…”
“Phượng hoàng thẳng thắn như vậy cũng đỡ cho bổn thần rất nhiều phiền toái. Chín ngàn năm quá dài, muốn lật hết nợ cũ e sẽ không đủ thời gian, cứ nói đến chuyện hai trăm năm trước đi vậy.”
Tay Trầm Chu khẽ run lên, hai trăm năm trước chính là lúc nàng gặp Phượng Chỉ.
“Hai trăm năm trước, để dẫn dụ nha đầu này đến núi Côn Luân, e Phượng hoàng đã tốn không ít tâm tư.”
Trầm Chu ngưng thở, mở to mắt nhìn về phía Phượng Chỉ.
Vị thượng thần trong dáng vẻ thư sinh hơi rũ mi, khẽ mỉm một nụ cười ôn hòa động lòng người, “Thật ra thì cũng không tốn công tốn sức lắm, sau khi biết được A Chu đi Đông Hải, chỉ thuận tiện thông báo trước cho Thủy quân của Đông Hải một tiếng, bảo hắn tiết lộ chuyện ở Yêu thành với A Chu mà thôi. A Chu đến được trấn Hoang Hà thì mọi chuyện càng dễ dàng hơn, về phần làm thế nào, hẳn không cần nói tỉ mỉ…”
Nếu không phải vẫn được Mặc Hành giữ tay, Trầm Chu e mình đã vô lực ngã khuỵu xuống đất.
Phượng Chỉ có ý gì nàng nghe được rất rõ ràng, năm đó nàng đến trấn Hoang Hà đều là trong tính toán của hắn. Nhưng hắn làm vậy có lợi ích gì? Nàng còn nhớ rõ hình dáng lúc hai người mới gặp gỡ, trang phục tuyền trắng của thư sinh, bề ngoài sạch sẽ tươm tất, sau khi hỏi tên của nàng, hắn đã nhẹ nhàng gọi: “A Chu cô nương.”
Nàng thất thanh hỏi: “Phượng Chỉ, tại sao?”
Phượng Chỉ không đành lòng nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt vừa ngước lại rũ xuống, “Bởi vì bổn quân hứng thú với nàng.”
Đại não Trầm Chu trở nên trống rỗng, không khỏi cười lạnh rồi hỏi thẳng: “Hứng thú với ta hay vật trong cơ thể ta?”
Diễm linh châu. Hắn tiếp cận nàng cũng chỉ vì vậy?
Trầm Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói: “Ngươi tốn nhiều công sức dẫn dụ ta lên núi Côn Luân vì đoán ta nhất định không tránh khỏi việc đụng độ với Bạch Trạch có đúng không? Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Không hổ là Phượng hoàng, giăng bẫy cho tất cả vào tròng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Đáng tiếc, ván cờ của hắn lại bị Tử Nguyệt quấy nhiễu. Chính vì Tử Nguyệt, nàng quả thật có vào núi Côn Luân nhưng không hề đánh nhau với Bạch Trạch.
Nghĩ tới đây, khóe môi Trầm Chu dần nhếch một nụ cười ảm đạm, nàng mở mắt ra nhìn hắn, “Ta có một chuyện khó hiểu, muốn phiền Phượng hoàng giải thích hộ.”
Lời lẽ khách sáo của nàng khiến Phượng Chỉ thoáng cứng người.
“Nếu đã tính toán đến nước ấy, vì sao năm đó lại cứu ta?”
Nàng chết hắn sẽ có thể lấy được thứ hắn muốn, nếu đã tính toán thì tại sao không tính toán đến cùng?
Siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, Phượng Chỉ khẽ nói: “Năm đó bổn quân đúng từng định dùng Bạch Trạch dò xét ý của nàng, cũng từng do dự có nên ra tay hay không, nhưng bổn quân cuối cùng lại không làm được. A Chu, nàng có tin không?”
Trầm Chu chỉ lãnh đạm cười cười mà không trả lời.
Nàng nên trả lời thế nào? Nên nói tin hay không tin? Bất kể nàng có tin hay không thì cũng đã chẳng thể phủ nhận một chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã mang ý đồ không tốt khi tiếp cận nàng.
Vậy mà nàng vẫn ngây ngô ôm tình cảm trong lòng suốt hai trăm năm.
Tiếng của Mặc Hành chợt vang lên: “Không Động đại loạn, Tố Ngọc bị lửa giận làm mất đi khống chế, suýt nữa đã hủy diệt lục giới. Kết quả của hội nghị chúng thần do Thiên đế triệu tập chính là diệt trừ nàng trước khi đại họa xảy ra.” Trong giọng nói mang theo vẻ tang thương nặng nề, “Chu Nhi, đó cũng chính là kết quả được bổn thần và Phượng hoàng cùng gật đầu tán thành.” Dứt lời y quay mặt về phía nàng, “Còn cần bổn thần trả lời vấn đề ngươi vừa hỏi?”
Ở cùng Phượng hoàng chính là ở cùng kẻ thù giết mẫu thân, với tính tình của nàng, không biết thì thôi, nhưng nếu sau này biết được, nàng nhất định sẽ không tránh được chuyện căm hận bản thân. Bây giờ nói cho nàng biết thì nhiều nhất nàng chỉ căm hận y và Phượng Chỉ mà thôi. Tuy có hơi tàn nhẫn nhưng y cũng chỉ có thể làm thế.
Không cách nào tiếp tục đề tài này nữa khi thân thể và cảm xúc của y đã đến cực hạn, Mặc Hành ném Trầm Chu cho Sùng Minh, “Sùng Minh, dẫn người đi chịu phạt.”
Sùng Minh đỡ lấy nàng rồi *Dạ* một tiếng rành rọt. Khi ông quay người định đi thì Bạch Trạch chợt bước tới đứng chắn trước mặt, trong đôi mắt xanh biếc mơ hồ có sát khí dâng lên.
Hắn còn nhớ rõ lời của Trầm Chu, nàng nói nàng không muốn vào chuông Hỗn Mang.
Song bên cạnh Sùng Minh bỗng truyền đến giọng nói rất khẽ: “Bạch Trạch, lùi lại đi.”
Đi bên cạnh vị tướng quân cao lớn mặc giáp tuyền đen, vóc dáng của thiếu nữ càng thêm nhỏ bé, đi được một khoảng, nàng chợt dừng bước, không hề quay đầu lại mà chỉ nói: “Phượng Chỉ, ta không hận ngươi.” Nàng ngừng một thoáng rồi chậm rãi tiếp lời: “Xem như ta chưa từng gặp ngươi.”
Một câu nói vô cùng nhẹ nhưng lại sắc bén tựa đao gươm.
Sau khi Sùng Minh mang Trầm Chu khuất dạng, Mặc Hành bỗng loạng choạng, cả người nặng nề đổ nhào về phía trước. Bạch Trạch phản ứng kịp thời, lập tức bước tới đỡ lấy y.
Máu tươi từ trong miệng túa ra, nhanh chóng nhuộm đỏ đầu vai Bạch Trạch, Mặc Hành thở dốc, sắc mặt trắng bệch như giấy, duy chỉ ánh mắt là còn chút ánh sáng, nhưng ánh sáng kia lại như ngọn đèn trước gió, không biết sẽ tàn lụi khi nào.
Phượng Chỉ vẫn đứng yên tại chỗ, “Mặc Hành, ngươi vẫn ác với bản thân như vậy.”
Mặc Hành ngẩng đầu lên khỏi vai Bạch Trạch, khóe môi còn vương một dòng máu đỏ thẫm, “Phượng hoàng, đại nạn của bổn thần đã tới, làm sao có thể bỏ mặc không lo cho nàng? Một trăm năm sau, nàng ra khỏi chuông Hỗn Mang, cho dù không nhìn thấy bổn thần thì cũng sẽ chẳng quá khổ sở. Nếu không, với tính tình của nàng, e sẽ quấy nhiễu khiến cả lục giới không được bình yên… Trước đó, cứ để nàng hận bổn thần suốt một trăm năm kế tiếp đi vậy.”
Thần sắc trên mặt Phượng Chỉ thay đổi liên tục, “Mặc Hành, bổn thần phải nói gì với ngươi cho phải đây.”
Ngay cả bổn quân nàng cũng không hận thì sao có thể hận ngươi? Ngươi nuôi lớn nàng mà không biết tính tình của nàng ư?
Bên kia Mặc Hành lại trịnh trọng lên tiếng: “Phượng hoàng, bổn thần có thể phó thác nàng cho ngươi chứ?”
Phượng Chỉ cười khổ, “Ngươi từng bước đẩy bổn quân vào đường cùng, chẳng phải chỉ để có được lời hứa hẹn này của bổn quân đấy sao? Nhưng chuyện đã đến nước này, ngươi nói bổn quân phải làm sao để thu dọn cục diện đây?”
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa