Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 2 - Chương 84: Khinh người quá đáng
Trầm Chu được thị nữ dẫn đường đến Thính Cầm tiểu trúc, nàng luôn âm thầm quan sát người gặp phải dọc đường, đều là nữ phàm nhân thông thường, chẳng có điểm nào lạ. Vào trong lầu các hôm nọ, đi đến trước chiếc giường có cửa ngầm, nàng phát hiện dấu ấn hoa long lâu khắc trên cạnh giường đã biến mất, cẩn thận tìm kiếm xung quanh cũng không thấy cửa ngầm đâu.
Điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là mật thất bên dưới tựa như chưa từng tồn tại vậy.
Không thể nào.
Trước không nói tới chuyện người phàm có thể lấp đầy một mật thất lớn như vậy chỉ trong mấy ngày hay không, cho dù đối phương có tu vi cực lớn thì cũng phải lưu lại vài dấu vết từng cải tạo…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Sau lưng nàng truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của thị nữ: “Cô nương xem xét xong chưa? Lâu chủ đã cho người bày thức ăn lên, mời cô nương.”
Trở lại Lâm Nguyệt các, nam tử đã ngồi sẵn trước bàn chờ, “Không biết cô nương thích gì nên tại hạ đã bảo phòng bếp chế biến những món nổi tiếng nhất từ nam đến bắc.” Thấy nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích thì hỏi: “Cô nương vẫn cần tại hạ mời ngồi?”
Trầm Chu nhìn một bàn đầy các món ăn, trực tiếp chất vấn luôn: “Hết mời ngắm cảnh rồi mời dùng bữa, chẳng ai vô duyên vô cớ ân cần như vậy. Người ngay không nói chuyện quanh co, có lời gì mời nói thẳng.”
Đôi mắt dưới mặt nạ khẽ cong lên tựa như đang cười nhưng đáy mắt không hề có chút ý cười, “Tại hạ nhìn rất giống người ngay thẳng sao?”
Trầm Chu nheo mắt, nam tử tiếp lời: “Cái gì cũng nói ra hết thì thật vô vị. Nhìn vẻ mặt cô nương, hẳn là không tìm được thứ muốn thấy? Đã vậy không bằng tạm thời gác chuyện đó sang một bên, coi như là cùng bằng hữu ăn một bữa cơm, thế nào?”
Trầm Chu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn đối phương bằng ánh mắt cảnh giác, “Ta và lâu chủ không phải là bằng hữu.” Rồi nàng thử dò xét, “Có bằng hữu nào mà ngay cả tên họ của đối phương cũng không biết chứ?”
Nam tử trầm tư trong chốc lát mới nhẹ nhàng nói: “Không biết thì tốt hơn.”
Nàng lộ vẻ khó hiểu, “Có ý gì?”
Hắn cười khẽ, “Tại hạ vẫn cảm thấy, đã cùng nhau dùng bữa, không biết lai lịch của đối phương sẽ nhẹ nhõm hơn. Dù sao thì chẳng ai biết về sau người đó có đột nhiên trở thành kẻ địch hay không, cô nương nghĩ sao? Tại hạ đã mười năm chưa từng cùng người khác dùng bữa, bây giờ nghĩ lại thật đúng là vắng vẻ.”
“Phong Nguyệt lầu nhiều cô nương như vậy mà ngươi không tìm được ai dùng bữa cùng ngươi à?”
“Bọn họ không sợ ta thì cũng ôm ấp tư tâm với ta, ngồi cùng loại người như vậy, chưa kịp ăn đã thấy buồn nôn rồi, tại hạ cần gì phải tự chuốc khổ chứ?”
Nghe thế, lông mi thị nữ đứng hầu sau lưng Trầm Chu thoáng run run.
Trầm Chu nhíu mày hỏi hắn: “Thế tại sao lại chọn ta?”
Nam tử điềm nhiên nói: “Chỉ là một nguyên nhân vô vị, tại hạ không muốn nói, cô nương cũng không cần hỏi.” Rồi hắn ra lệnh cho Tri Nguyệt: “Gắp thức ăn cho cô nương.”
Dùng bữa trưa xong, Trầm Chu bị nam tử giữ lại đánh cờ cùng, nàng suy nghĩ một chút, không hiểu thần xui quỷ khiến làm sao mà lại thuận theo.
Kỳ nghệ của đối phương tệ hại không còn gì để nói, thua liên tục vài ván, thỉnh thoảng thắng được một ván thì đắc ý giễu cợt nàng khiến Trầm Chu đã mấy lần định lật bàn rời đi.
Người này đánh cờ không thạo nhưng lại cực kỳ am hiểu chuyện nhiễu loạn tâm trạng của đối thủ. Mỗi khi nàng đánh cờ với Mặc Hành, Mặc Hành sẽ không thừa lời nói một câu, vô cùng yên tĩnh. Trong khi lần này, liên tục bị tiếng giễu cợt của hắn quấy nhiễu, cộng thêm tâm trạng không tốt từ trước, nước cờ của Trầm Chu càng lúc càng hỗn loạn.
Mãi đến tận khuya, nam tử mới thỏa mãn để nàng trở về, còn lấy cớ ban đêm đường khó đi phái Tri Nguyệt đưa tiễn nàng.
Gần đến khách điếm, Trầm Chu bỗng vén màn kiệu lên, “Mau dừng kiệu!”
Tuyệt đối không sai, luồng khí tức vừa lướt qua kiệu chính là của tỷ sai từ U Minh ty.
Khi phàm nhân chết, hồn phách sẽ rời xác được quỷ sai dẫn đến Minh phủ, ở nhân giới gặp phải quỷ sai cũng chẳng có gì lạ, nhưng đồng thời có nhiều quỷ sai xuất hiện như vậy thì hơi khác thường.
‘Đã xảy ra chuyện!’ chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trầm Chu bây giờ.
Tri Nguyệt nhìn thiếu nữ áo trắng vội vã xuống kiệu chạy đi với ánh mắt thâm trầm khó dò, một lúc sau mới ra lệnh cho kiệu phu: “Trở về.”
Trầm Chu lần theo khí tức của quỷ sai thì đến một nơi hiện đang bị đám đông vây kín. Chính là khách điếm nàng đang trú trụ, không ngờ nàng mới đi chưa được nửa ngày mà nó đã bị thiêu trụi rồi. Ngoài đám đông tụ tập chỉ trỏ thì còn có quan sai cầm đuốc ra ra vào vào giữa đống cột nhà ngã ngổn ngang đầy tro bụi – những gì còn sót lại của khách điếm.
Thần sắc càng lúc càng nghiêm trọng, nàng tiện tay túm đại một người đi đường hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ run giọng nói: “Khách điếm đột nhiên bốc cháy, không ai trốn thoát được. Cô nương không chứng kiến lúc chưởng quỹ được khiêng ra đâu, chết thật sự thê thảm. Nghe nói lại là do Trường Sinh Giáo nguyền rủa.” Mặt hắn đỏ ửng, “Cô… cô nương xin buông tay, tiểu sinh… tiểu sinh không thở được.”
Trầm Chu buông cổ áo y ra, định xông vào trong thì bị quan sai ngăn lại, “Nơi quan phủ phá án, không được tự tiện… Ủa, đâu rồi?”
Cùng lúc đó, bên trong Lâm Nguyệt các, nam tử đứng bên lan can chậm rãi đưa sáo ngọc lên môi thổi.
Tiếng sáo lướt qua không trung, tựa như một bức tranh thủy mặc bị thấm nước, hình ảnh lầu các sơn thủy nơi xa xa và núi giả hoa viên bên cạnh nhanh chóng nhòe đi, chỉ có nơi nam tử đang đứng là không bị tiếng sáo ảnh hưởng.
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, nam tử vuốt ve thanh sáo trong tay một chốc rồi cất nó vào tay áo.
Vầng trăng tròn trên cao vẫn tỏa ánh sáng vằng vặc, rải bạc xuống ngàn hàng mái nhà trong thành.
Tri Nguyệt đứng sau lưng nam tử chợt lên tiếng: “Ban đầu chủ nhân mượn thân phận của Phó Uyên đã đạt được mục đích, tại sao còn phải đi một vòng lớn như vậy… Tri Nguyệt thật sự không hiểu.”
Nếu là bình thường, nàng lắm mồm như vậy sẽ khiến lâu chủ không vui, nhưng hôm nay dường như tâm trạng lâu chủ rất tốt, cho nên không hề mắng nàng, “Ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc trữ quân do vị thượng thần kia tự mình chọn sẽ tài cán đến đâu.” Từ mũi hắn phát ra một tiếng cười lạnh, “Kết quả vẫn bị một Trường Sinh Giáo dắt mũi, ngay cả kẻ địch của mình là ai cũng không biết.”
Nam tử vừa nói vừa quay sang nhìn Tri Nguyệt, cho dù mang mặt nạ vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuyệt mỹ từ chiếc cằm hoàn hảo không tỳ vết kia.
Tri Nguyệt không dám thở mạnh, nam tử lại mở miệng nói bằng ngữ khí như cười như không: “Ngốc như vậy, thật khiến người khác không nhịn được muốn đùa bỡn thêm mấy ngày.”
Khoảng khắc đó, Tri Nguyệt cảm giác được ánh mắt chủ nhân đang rơi trên người mình, lạnh như băng và cũng sắc bén đến cùng cực.
Chừng ấy năm qua, đây là lần đầu chủ nhân nhìn thẳng vào nàng.
Tri Nguyệt thấy cả người căng lên, không khỏi ngừng thở, đầu cúi thật thấp, “Chúc chủ nhân đạt được ước muốn.”
Khi nói câu này, bàn tay dưới áo của nàng bất giác siết thật chặt, đủ loại cảm xúc lướt qua trong đầu. Mỗi lần nói đến thiếu nữ kia, giọng chủ nhân tuy đầy vẻ khinh thường nhưng lại như đang nói về tất cả những gì mình có. Mấy ngày nay, chủ nhân đi một vòng lớn như vậy, tìm mọi cách chỉ để tạo ra một thân phận giả lừa nàng ta, nếu không phải đã đến lúc thu dọn cục diện, không chừng chủ nhân vẫn còn muốn tiếp tục.
******
Trầm Chu đứng trước khu vực đặt thi thể của quan phủ, nghiêm mặt xem xét từng xác một, tuy tất cả đều đã cháy đen nhưng nàng vẫn chắc chắc một điều: Phó Uyên không có trong này.
Biết thế nhưng tâm trạng nàng vẫn vô cùng hỗn loạn.
Những người nằm đây đều là người nàng quen biết, sáng nay trước khi ra ngoài, cậu tiểu nhị hơi lắm mồm này còn cười giỡn mấy câu với nàng, vị chưởng quầy có mắt nhìn người này luôn rất tử tế với nàng. Mới đó mà những con người vô tội này đã phải chết oan uổng.
Nếu nàng không đến đây, có lẽ cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ yên ổn như mọi người.
Trầm Chu giơ tay lên vỗ hai cái lên mặt mình, sau khi để tay xuống, ánh mắt nàng đã trở nên sắc lạnh.
Không thể tiếp tục chờ Phượng Chỉ nữa, giết người ngay dưới mắt nàng, gã giáo chủ Trường Sinh Giáo này khinh người quá đáng rồi.
Trầm Chu đang định điều động thần lực thì một bóng người chợt đập vào mắt.
Cách đó không xa, nam tử cao dong dỏng đứng dưới ánh trăng, đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng. Mái tóc đen dài như gấm bao quanh khuôn mặt hoàn mỹ, bất kể là ánh mắt, thân người hay khuôn mặt, tất cả đều hoàn hảo đến khó tả bằng lời. Nếu thay bộ y phục xộc xệch trên người hắn bằng cẩm bào sạch sẽ, hắn đích thực là minh họa của bốn chữ ‘chi lan ngọc thụ’.
Người Trầm Chu hơi động, “Phó Uyên?”
Phó Uyên không nói gì khác, chỉ lãnh đạm bảo nàng: “Đi theo ta.”
Trầm Chu trầm mặc một thoáng, tay phải khẽ động triệu ra một đoản đao cầm chặt rồi đi theo hắn.
Mỗi bước đi cùng Phó Uyên, nàng đều vô cùng cẩn thận, lúc hai người tiến vào khu rừng phía tây thành thì nàng càng thêm cảnh giác. Bốn phía tĩnh lặng như tờ, ngoài bọn họ ra thì không có bất kỳ khí tức của sinh vật nào khác, chỉ có vầng trăng mờ ảo trên đầu là vẫn bám theo như hình với bóng.
Một cơn gió thổi qua, vạt áo trắng của nam tử trước mặt khẽ lay động, càng tô thêm vẻ tĩnh mịch cổ quái bao quanh người hắn.
Trầm Chu lạnh giọng hỏi: “Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?”
Đợi đến khi nàng sóng vai, hắn mới khẽ cười nói: “Khó khăn lắm mới đến ngày rằm, ta không thể mang mỹ nhân ra ngoài thưởng trăng sao?”
Trầm Chu lạnh lùng gạt phăng, “Trước khi nói chuyện mời ngươi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trước xem có đáng ngắm không.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Đúng là không hiểu phong tình.” Rồi lại quay về cách ăn nói khó nghe như trước, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi theo là được.”
Đi được vài bước, Phó Uyên đột nhiên lảo đảo.
Trầm Chu lập tức quay sang đỡ lấy hắn, “Ngươi không sao chứ?”
Vóc người nhỏ xinh của nàng phải chống đỡ thân thể cao lớn của hắn nhưng vẫn đứng vững.
Phó Uyên cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như tranh thủy mặc, từng đường nét ưu nhã vô cùng hòa hợp, không thiếu cũng không thừa nét nào. Ánh mắt chứa ý cười của hắn thoáng lướt qua đoản đao giấu dưới tay áo nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn sốt sắng lo cho đối phương như vậy.
Hắn phải làm sao với nàng đây.
Có lẽ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hắn chậm rãi giơ tay lên ôm chặt lấy nàng.
Điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là mật thất bên dưới tựa như chưa từng tồn tại vậy.
Không thể nào.
Trước không nói tới chuyện người phàm có thể lấp đầy một mật thất lớn như vậy chỉ trong mấy ngày hay không, cho dù đối phương có tu vi cực lớn thì cũng phải lưu lại vài dấu vết từng cải tạo…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Sau lưng nàng truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của thị nữ: “Cô nương xem xét xong chưa? Lâu chủ đã cho người bày thức ăn lên, mời cô nương.”
Trở lại Lâm Nguyệt các, nam tử đã ngồi sẵn trước bàn chờ, “Không biết cô nương thích gì nên tại hạ đã bảo phòng bếp chế biến những món nổi tiếng nhất từ nam đến bắc.” Thấy nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích thì hỏi: “Cô nương vẫn cần tại hạ mời ngồi?”
Trầm Chu nhìn một bàn đầy các món ăn, trực tiếp chất vấn luôn: “Hết mời ngắm cảnh rồi mời dùng bữa, chẳng ai vô duyên vô cớ ân cần như vậy. Người ngay không nói chuyện quanh co, có lời gì mời nói thẳng.”
Đôi mắt dưới mặt nạ khẽ cong lên tựa như đang cười nhưng đáy mắt không hề có chút ý cười, “Tại hạ nhìn rất giống người ngay thẳng sao?”
Trầm Chu nheo mắt, nam tử tiếp lời: “Cái gì cũng nói ra hết thì thật vô vị. Nhìn vẻ mặt cô nương, hẳn là không tìm được thứ muốn thấy? Đã vậy không bằng tạm thời gác chuyện đó sang một bên, coi như là cùng bằng hữu ăn một bữa cơm, thế nào?”
Trầm Chu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn đối phương bằng ánh mắt cảnh giác, “Ta và lâu chủ không phải là bằng hữu.” Rồi nàng thử dò xét, “Có bằng hữu nào mà ngay cả tên họ của đối phương cũng không biết chứ?”
Nam tử trầm tư trong chốc lát mới nhẹ nhàng nói: “Không biết thì tốt hơn.”
Nàng lộ vẻ khó hiểu, “Có ý gì?”
Hắn cười khẽ, “Tại hạ vẫn cảm thấy, đã cùng nhau dùng bữa, không biết lai lịch của đối phương sẽ nhẹ nhõm hơn. Dù sao thì chẳng ai biết về sau người đó có đột nhiên trở thành kẻ địch hay không, cô nương nghĩ sao? Tại hạ đã mười năm chưa từng cùng người khác dùng bữa, bây giờ nghĩ lại thật đúng là vắng vẻ.”
“Phong Nguyệt lầu nhiều cô nương như vậy mà ngươi không tìm được ai dùng bữa cùng ngươi à?”
“Bọn họ không sợ ta thì cũng ôm ấp tư tâm với ta, ngồi cùng loại người như vậy, chưa kịp ăn đã thấy buồn nôn rồi, tại hạ cần gì phải tự chuốc khổ chứ?”
Nghe thế, lông mi thị nữ đứng hầu sau lưng Trầm Chu thoáng run run.
Trầm Chu nhíu mày hỏi hắn: “Thế tại sao lại chọn ta?”
Nam tử điềm nhiên nói: “Chỉ là một nguyên nhân vô vị, tại hạ không muốn nói, cô nương cũng không cần hỏi.” Rồi hắn ra lệnh cho Tri Nguyệt: “Gắp thức ăn cho cô nương.”
Dùng bữa trưa xong, Trầm Chu bị nam tử giữ lại đánh cờ cùng, nàng suy nghĩ một chút, không hiểu thần xui quỷ khiến làm sao mà lại thuận theo.
Kỳ nghệ của đối phương tệ hại không còn gì để nói, thua liên tục vài ván, thỉnh thoảng thắng được một ván thì đắc ý giễu cợt nàng khiến Trầm Chu đã mấy lần định lật bàn rời đi.
Người này đánh cờ không thạo nhưng lại cực kỳ am hiểu chuyện nhiễu loạn tâm trạng của đối thủ. Mỗi khi nàng đánh cờ với Mặc Hành, Mặc Hành sẽ không thừa lời nói một câu, vô cùng yên tĩnh. Trong khi lần này, liên tục bị tiếng giễu cợt của hắn quấy nhiễu, cộng thêm tâm trạng không tốt từ trước, nước cờ của Trầm Chu càng lúc càng hỗn loạn.
Mãi đến tận khuya, nam tử mới thỏa mãn để nàng trở về, còn lấy cớ ban đêm đường khó đi phái Tri Nguyệt đưa tiễn nàng.
Gần đến khách điếm, Trầm Chu bỗng vén màn kiệu lên, “Mau dừng kiệu!”
Tuyệt đối không sai, luồng khí tức vừa lướt qua kiệu chính là của tỷ sai từ U Minh ty.
Khi phàm nhân chết, hồn phách sẽ rời xác được quỷ sai dẫn đến Minh phủ, ở nhân giới gặp phải quỷ sai cũng chẳng có gì lạ, nhưng đồng thời có nhiều quỷ sai xuất hiện như vậy thì hơi khác thường.
‘Đã xảy ra chuyện!’ chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trầm Chu bây giờ.
Tri Nguyệt nhìn thiếu nữ áo trắng vội vã xuống kiệu chạy đi với ánh mắt thâm trầm khó dò, một lúc sau mới ra lệnh cho kiệu phu: “Trở về.”
Trầm Chu lần theo khí tức của quỷ sai thì đến một nơi hiện đang bị đám đông vây kín. Chính là khách điếm nàng đang trú trụ, không ngờ nàng mới đi chưa được nửa ngày mà nó đã bị thiêu trụi rồi. Ngoài đám đông tụ tập chỉ trỏ thì còn có quan sai cầm đuốc ra ra vào vào giữa đống cột nhà ngã ngổn ngang đầy tro bụi – những gì còn sót lại của khách điếm.
Thần sắc càng lúc càng nghiêm trọng, nàng tiện tay túm đại một người đi đường hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ run giọng nói: “Khách điếm đột nhiên bốc cháy, không ai trốn thoát được. Cô nương không chứng kiến lúc chưởng quỹ được khiêng ra đâu, chết thật sự thê thảm. Nghe nói lại là do Trường Sinh Giáo nguyền rủa.” Mặt hắn đỏ ửng, “Cô… cô nương xin buông tay, tiểu sinh… tiểu sinh không thở được.”
Trầm Chu buông cổ áo y ra, định xông vào trong thì bị quan sai ngăn lại, “Nơi quan phủ phá án, không được tự tiện… Ủa, đâu rồi?”
Cùng lúc đó, bên trong Lâm Nguyệt các, nam tử đứng bên lan can chậm rãi đưa sáo ngọc lên môi thổi.
Tiếng sáo lướt qua không trung, tựa như một bức tranh thủy mặc bị thấm nước, hình ảnh lầu các sơn thủy nơi xa xa và núi giả hoa viên bên cạnh nhanh chóng nhòe đi, chỉ có nơi nam tử đang đứng là không bị tiếng sáo ảnh hưởng.
Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, nam tử vuốt ve thanh sáo trong tay một chốc rồi cất nó vào tay áo.
Vầng trăng tròn trên cao vẫn tỏa ánh sáng vằng vặc, rải bạc xuống ngàn hàng mái nhà trong thành.
Tri Nguyệt đứng sau lưng nam tử chợt lên tiếng: “Ban đầu chủ nhân mượn thân phận của Phó Uyên đã đạt được mục đích, tại sao còn phải đi một vòng lớn như vậy… Tri Nguyệt thật sự không hiểu.”
Nếu là bình thường, nàng lắm mồm như vậy sẽ khiến lâu chủ không vui, nhưng hôm nay dường như tâm trạng lâu chủ rất tốt, cho nên không hề mắng nàng, “Ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc trữ quân do vị thượng thần kia tự mình chọn sẽ tài cán đến đâu.” Từ mũi hắn phát ra một tiếng cười lạnh, “Kết quả vẫn bị một Trường Sinh Giáo dắt mũi, ngay cả kẻ địch của mình là ai cũng không biết.”
Nam tử vừa nói vừa quay sang nhìn Tri Nguyệt, cho dù mang mặt nạ vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuyệt mỹ từ chiếc cằm hoàn hảo không tỳ vết kia.
Tri Nguyệt không dám thở mạnh, nam tử lại mở miệng nói bằng ngữ khí như cười như không: “Ngốc như vậy, thật khiến người khác không nhịn được muốn đùa bỡn thêm mấy ngày.”
Khoảng khắc đó, Tri Nguyệt cảm giác được ánh mắt chủ nhân đang rơi trên người mình, lạnh như băng và cũng sắc bén đến cùng cực.
Chừng ấy năm qua, đây là lần đầu chủ nhân nhìn thẳng vào nàng.
Tri Nguyệt thấy cả người căng lên, không khỏi ngừng thở, đầu cúi thật thấp, “Chúc chủ nhân đạt được ước muốn.”
Khi nói câu này, bàn tay dưới áo của nàng bất giác siết thật chặt, đủ loại cảm xúc lướt qua trong đầu. Mỗi lần nói đến thiếu nữ kia, giọng chủ nhân tuy đầy vẻ khinh thường nhưng lại như đang nói về tất cả những gì mình có. Mấy ngày nay, chủ nhân đi một vòng lớn như vậy, tìm mọi cách chỉ để tạo ra một thân phận giả lừa nàng ta, nếu không phải đã đến lúc thu dọn cục diện, không chừng chủ nhân vẫn còn muốn tiếp tục.
******
Trầm Chu đứng trước khu vực đặt thi thể của quan phủ, nghiêm mặt xem xét từng xác một, tuy tất cả đều đã cháy đen nhưng nàng vẫn chắc chắc một điều: Phó Uyên không có trong này.
Biết thế nhưng tâm trạng nàng vẫn vô cùng hỗn loạn.
Những người nằm đây đều là người nàng quen biết, sáng nay trước khi ra ngoài, cậu tiểu nhị hơi lắm mồm này còn cười giỡn mấy câu với nàng, vị chưởng quầy có mắt nhìn người này luôn rất tử tế với nàng. Mới đó mà những con người vô tội này đã phải chết oan uổng.
Nếu nàng không đến đây, có lẽ cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ yên ổn như mọi người.
Trầm Chu giơ tay lên vỗ hai cái lên mặt mình, sau khi để tay xuống, ánh mắt nàng đã trở nên sắc lạnh.
Không thể tiếp tục chờ Phượng Chỉ nữa, giết người ngay dưới mắt nàng, gã giáo chủ Trường Sinh Giáo này khinh người quá đáng rồi.
Trầm Chu đang định điều động thần lực thì một bóng người chợt đập vào mắt.
Cách đó không xa, nam tử cao dong dỏng đứng dưới ánh trăng, đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng. Mái tóc đen dài như gấm bao quanh khuôn mặt hoàn mỹ, bất kể là ánh mắt, thân người hay khuôn mặt, tất cả đều hoàn hảo đến khó tả bằng lời. Nếu thay bộ y phục xộc xệch trên người hắn bằng cẩm bào sạch sẽ, hắn đích thực là minh họa của bốn chữ ‘chi lan ngọc thụ’.
Người Trầm Chu hơi động, “Phó Uyên?”
Phó Uyên không nói gì khác, chỉ lãnh đạm bảo nàng: “Đi theo ta.”
Trầm Chu trầm mặc một thoáng, tay phải khẽ động triệu ra một đoản đao cầm chặt rồi đi theo hắn.
Mỗi bước đi cùng Phó Uyên, nàng đều vô cùng cẩn thận, lúc hai người tiến vào khu rừng phía tây thành thì nàng càng thêm cảnh giác. Bốn phía tĩnh lặng như tờ, ngoài bọn họ ra thì không có bất kỳ khí tức của sinh vật nào khác, chỉ có vầng trăng mờ ảo trên đầu là vẫn bám theo như hình với bóng.
Một cơn gió thổi qua, vạt áo trắng của nam tử trước mặt khẽ lay động, càng tô thêm vẻ tĩnh mịch cổ quái bao quanh người hắn.
Trầm Chu lạnh giọng hỏi: “Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?”
Đợi đến khi nàng sóng vai, hắn mới khẽ cười nói: “Khó khăn lắm mới đến ngày rằm, ta không thể mang mỹ nhân ra ngoài thưởng trăng sao?”
Trầm Chu lạnh lùng gạt phăng, “Trước khi nói chuyện mời ngươi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trước xem có đáng ngắm không.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Đúng là không hiểu phong tình.” Rồi lại quay về cách ăn nói khó nghe như trước, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi theo là được.”
Đi được vài bước, Phó Uyên đột nhiên lảo đảo.
Trầm Chu lập tức quay sang đỡ lấy hắn, “Ngươi không sao chứ?”
Vóc người nhỏ xinh của nàng phải chống đỡ thân thể cao lớn của hắn nhưng vẫn đứng vững.
Phó Uyên cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như tranh thủy mặc, từng đường nét ưu nhã vô cùng hòa hợp, không thiếu cũng không thừa nét nào. Ánh mắt chứa ý cười của hắn thoáng lướt qua đoản đao giấu dưới tay áo nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn sốt sắng lo cho đối phương như vậy.
Hắn phải làm sao với nàng đây.
Có lẽ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hắn chậm rãi giơ tay lên ôm chặt lấy nàng.
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa