Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 2 - Chương 78: Ăn ngon nhiều sẽ thành nghiện
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trầm Chu quyết tâm cúi đầu đưa môi áp lên vết thương của Phượng Chỉ. Nàng tự trấn an bản thân rằng người ta vì nàng mà bị thương, nàng không thể ngồi yên nhìn. Tuy hắn không thích nàng như nàng thích hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người này đã nhiều lần cứu nàng. Tốt hơn hết là nợ khoản nào thì nhanh trả hết khoản đó, tránh cho sau này hai người lại có mắc mứu không rõ.
Trầm Chu cố gắng xua đi tạp niệm trong đầu, áp môi xuống hút máu độc, nhổ ra, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, rồi bên tai chợt nghe thấy hắn khàn giọng hỏi: “Nha đầu, có biết hành động như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”
Nàng còn chưa kịp trả lời thì sau ót đã bị một bàn tay to rộng nhấn đầu xuống hõm cổ của đối phương. Hơi thở nàng thêm dồn dập, bờ môi mềm mại dán chặt trên da thịt khiến người hắn càng thêm căng ra.
“Ưm… Phượng Chỉ…” Toàn thân cũng cứng ngắc vì động tác đột ngột của đối phương, nàng lắp bắp gọi tên hắn, muốn rụt người lại thì bị câu ‘Đừng cử động’ của hắn đóng đinh ngay tại chỗ.
Cảm giác môi nàng tiếp xúc với da thịt truyền đến từng ngóc ngách cơ thể, khiến ngay cả đầu ngón tay hắn cũng khẽ run, tâm trí vốn luôn tinh mẫn chợt trở nên mơ hồ.
Cảm thụ được nhiệt độ nơi cổ đối phương, trong lòng Trầm Chu như đang có cuồng phong gào thét. Dường như đang chống cự với thứ gì đó, hơi thở của Phượng Chỉ càng ngày càng gấp. Nàng nín thở chờ hắn dịu lại, song vẫn không kiềm được hỏi: “Đau… lắm à?”
Những lời này không khác gì tưới dầu lên lửa, lập tức đập tan tất cả nỗ lực kìm nén của hắn.
“A Chu…” Phượng Chỉ lẩm bẩm gọi, vùi đầu vào cổ Trầm Chu như nàng đang làm với hắn.
Trầm Chu còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ chợt truyền đến cảm giác đau nhói, sự tê dại cũng theo đó lan khắp người.
Hắn cắn nàng!
Vừa rồi nàng mút cổ hắn chỉ vì muốn giúp hắn hút độc ra, vậy mà hắn lại ăn miếng trả miếng với nàng?
“Ngươi… buông ta ra.” Trầm Chu đỏ mặt xô mạnh, nhưng phát hiện toàn thân mềm nhũn không chút sức lực thì không khỏi hoảng hốt. Từ trước đến nay, ngay cả khi đại chiến với yêu thú, cho dù mệt mỏi thế nào nàng cũng chưa bao giờ thấy bất lực như hiện giờ.
Nam tử vẫn liên tục dùng sức cắn mút, cảm giác đau nhói khiến nàng bất giác hừ nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Trầm Chu, hơi thở Phượng Chỉ càng thêm nặng nề, sau đó hắn chợt ngẩng đầu lên, trước vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cúi xuống áp môi mình lên môi nàng.
Trầm Chu ngây người ra tại chỗ.
Khuôn mặt thư sinh gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng, lông mi dài rậm, chân mày đậm rõ, rõ ràng là hình dáng nàng quen thuộc, nhưng chẳng rõ vì sao bây giờ lại vô cùng xa lạ. Hơi thở nóng bỏng không hề phù hợp với tính cách điềm đạm lạnh nhạt thường ngày của hắn.
Nàng không nhận ra người này.
Phượng Chỉ dùng đầu lưỡi liếm đi chút máu còn vương lại lúc hút độc trên môi Trầm Chu, sau đó càng tăng thêm nhịp độ, hôn như muốn nuốt nàng vào bụng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cuối cùng nàng cũng phục hồi tinh thần, lập tức giận dữ quát: “Buông…”
Chữ ‘ra’ còn chưa rời khỏi môi, đầu lưỡi của đối phương đã thừa lúc luồn vào, ngay khoảnh khắc tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi kia, Trầm Chu chỉ cảm thấy tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh mình chứng kiến trong tiểu lâu ngày hôm nay, thì ra cảm giác khi nam nữ thân mật là thế này…
Nhưng nàng thật không ngờ, người từng bịt mắt bảo nàng không nên nhìn nữa hiện lại làm chuyện đó với nàng. Hắn rõ ràng từng nói… không thích nàng.
Lý trí dần trở lại, nàng nặng nề đẩy đối phương ra, vừa thở hổn hển vừa nhìn hắn chăm chăm, chờ một lời giải thích. Thư sinh trước mặt cũng đang mang thần sắc kinh ngạc, hai má hơi đỏ, vạt áo nửa mở để lộ xương quai xanh ưu mỹ, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, không hề còn chút gì của dáng vẻ thanh tâm quả dục thường ngày, vết thương trên cổ còn tăng thêm cho hắn một phần tà mị yêu diễm.
Một lúc lâu sau, hắn mới mệt mỏi đỡ trán, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi.”
Tim Trầm Chu run lên, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Tuy chưa từng trải qua chuyện nam nữ nhưng nàng cũng hiểu được ba chữ này có nghĩa gì, đến nước này nàng còn mong chờ gì ở hắn nữa chứ?
Nàng chỉnh sửa chỗ y phục xộc xệch rồi đứng dậy, lùi lại cách hắn mấy bước mới nói: “Không ngờ thượng thần cũng có lúc đường đột như thế.”
“Bổn quân chỉ…”
Nàng ngắt lời hắn, “Chỉ thế nào? Đầu óc không tỉnh táo, ý loạn tình mê?” Hai nắm tay siết chặt, “Ta đối với thượng thần… có sức hấp dẫn vậy sao?”
Một lúc lâu sau đối phương mới cười khổ đáp lại: “Dĩ nhiên… là có.”
Các đầu ngón tay run lên, Trầm Chu không kiềm được ngoái lại nhìn Phượng Chỉ chằm chằm chờ hắn nói tiếp.
Song hắn lại nhỏ giọng hỏi một câu không chút liên quan: “Trường Lăng bị cô hù dọa chạy đến tìm Thiên đế xin từ hôn, hẳn cô đã biết?”
Không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện hôn ước vào lúc này, sắc mặt nàng càng thêm khó coi, “Thế thì sao, ban đầu ta đồng ý đính hôn cũng chỉ để Mặc Hành yên tâm. Tên đó muốn thì từ hôn thôi, sau này đỡ thêm phiền cho ta.” Nàng cũng không kiềm được quan tâm hỏi: “Thiên đế đồng ý rồi à?”
Song Phượng Chỉ lại nói: “Không có.” Hắn còn thấp giọng lẩm bẩm thêm một câu: “Hôn sự này rất quan trọng, Thiên đế dĩ nhiên sẽ không đồng ý.”
Thiên đế đến nay vẫn xem Không Động như mối uy hiếp của Thiên tộc, khó khăn lắm mới có thể nhờ hôn sự này ngủ ngon được mấy ngày, làm gì có chuyện dễ dàng để chuyện kết thân xảy ra vấn đề.
Trầm Chu cũng không thèm che giấu vẻ thất vọng trên mặt, “Thế à…” Rồi thần sắc nàng chợt lạnh đi, “Có điều chuyện này liên quan gì đến thượng thần chứ? Hôn sự thuận lợi tiến hành, nơi nơi vui mừng, người đau buồn cũng chỉ có mình ta mà thôi. Chẳng lẽ thượng thần còn muốn đùa bỡn, xát muối thêm vào lòng ta?”
Phượng Chỉ im lặng một chốc rồi hỏi ngược lại: “Làm sao cô biết ta không đau lòng?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên vẻ sửng sốt, “Ban đầu… không phải ngươi cũng rất tán thành hôn sự này đấy sao…?”
“Bổn quân tán thành cũng chỉ vì đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng bổn quân không nhất định sẽ vui vẻ nhìn nó diễn ra.” Trong mắt hắn như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, “A Chu, hiểu ý bổn quân chứ?”
Trầm Chu siết chặt nắm tay, đi đến trước mặt hắn: “Không hiểu. Nếu nói thẳng được thì việc gì phải quanh co hả?” Đáy mắt trong trẻo của nàng in dấu hình dáng tuấn tú của thư sinh, “Phượng Chỉ, chỉ cần nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có thích ta không?”
Lông mi Phượng Chỉ thoáng run run.
Nàng vừa hỏi hắn có thích nàng hay không.
Dưới sự chất vấn nghiêm túc của thiếu nữ, tất cả hoài nghi và do dự trong lòng hắn cuối cùng cũng hóa thành một chữ ‘Thích’. Hắn dĩ nhiên rất thích nàng. Bằng không thì sao hắn lại năm lần bảy lượt thất thố trước mặt nàng chứ? Tuy không rõ phần tình cảm này sâu đậm đến đâu, song bảo hắn chắp tay đưa nàng cho người khác, hắn thật sự không nỡ.
Những năm gần đây, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen che giấu tâm tư, cũng quen bình tĩnh an bài mọi chuyện, cho dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng không thể khiến bước chân hắn bị rối loạn, tựa như khi đánh cờ với người khác, trước khi hạ cờ sẽ tính trước ba nước hay thậm chí năm nước sau đó… bằng không hắn sẽ chẳng yên lòng. Nhưng dù bày mưu nghĩ kế thế nào, hắn luôn lúng túng bất ngờ trước sự bộc trực thẳng thắn của nàng.
Nhớ đến bản thân từng nhiều lần nhìn phải chỗ không nên nhìn trên người nàng, hắn càng thêm phiền muộn.
Ăn ngon nhiều quả nhiên sẽ thành nghiện…
Sắc mặt nam tử biến chuyển bất định như có lời muốn nói, Trầm Chu vẫn kiên nhẫn chờ nghe. Song bên cạnh hai người chợt truyền đến mấy tiếng *lạch cạch*, chính là từ vách tường nàng vừa dựng lên ngăn cảm đám ‘quái vật’ khi nãy.
Nhìn thấy khẽ nứt trên vách tường bắt đầu lan rộng, nàng nhíu mày, “E bức tường này sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Những cái xác bị độc trùng điều khiển kia lợi hại vậy sao?
Phượng Chỉ đi đến cuối thông đạo, sờ nhẹ lên vách đá, “Xem ra chỉ có thể thoát ra từ đây thôi.”
Trầm Chu gật đầu tán thành.
Sau khi thuận tay vẽ một phù ấn lên vách đá, Phượng Chỉ lùi lại bên cạnh nàng nhẹ giơ tay lên, tiên khí lồng lộng toát ra khiến ống tay áo hắn lay động phần phật, chữ ‘Phá’ vừa rời miệng hắn, vách đá dày mấy tấc lập tức *ầm ầm* vỡ vụn.
Hình ảnh trước mặt ngay sau đó lập tức khiến Trầm Chu hiểu được tiếng động mình nghe thấy khi nãy là gì.
Là nước.
Thông đạo này nối với một mạch nước ngầm sao?
Không gian nhanh chóng chìm trong nước chảy cuồn cuộn, Trầm Chu thân là Long tộc, cho dù toàn bộ nước của bốn biển ùa đến cũng không làm khó dễ được nàng, nên nàng thoải mái khoát tay bơi lên. Chợt nhớ đến phượng hoàng thuộc điểu tộc vốn không ưa nước, nàng tiện tay kéo tay Phượng Chỉ lôi theo cùng. Mà hắn cũng không khách khí, nhân tiện đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người nàng luôn. Tình hình không cho phép nên nàng cũng mặc kệ hắn, chỉ ra sức bơi.
Sau khoảng thời gian chừng một nén hương, hai người nhô lên khỏi mặt nước, đầu tóc ướt sũng. Vừa lên bờ, Trầm Chu lập tức nhẩm khẩu quyết hong khô y phục trên người cả hai. Xa xa ven hồ là một tiểu các, xem ra bọn họ vẫn còn trong Phong Nguyệt lầu.
Trầm Chu nhìn về phía tiểu các, vừa vặn thấy được một góc áo đỏ chợt khuất dạng sau lan can.
Cô nương trong lầu? Xem ra phải bắt một người của Phong Nguyệt lầu hỏi chuyện ngày hôm nay rồi.
Hạ quyết tâm xong, nàng quay lại hỏi Phượng Chỉ vẫn đang im lặng sửa sang lại y phục, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Ngươi không sao chứ?”
Phượng Chỉ điềm nhiên đáp: “Bổn quân vô sự, A Chu quên rồi à? Trên người bổn quân có ngọc quyết của cô, có thể tránh nước.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng ta đường ai nấy đi ở đây.” Dứt lời nàng liền xoay người đi về phía con đường mòn rợp bóng hoa ven hồ.
Phản ứng lạnh lùng của thiếu nữ khiến Phượng Chỉ trầm mặc, đang vừa nhìn theo bóng lưng của nàng vừa nghĩ cách thì chợt thấy nàng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại đi về phía hắn.
Trong mắt hơi sáng lên, hắn cười cười hỏi nàng: “A Chu không nỡ bỏ lại bổn quân đúng không?”
Nhưng nàng chỉ chìa tay với hắn, nói gọn lỏn: “Vừa rồi ngươi mới nhắc đến ngọc quyết của ta, nhân dịp này trả lại cho ta luôn đi.”
Hắn cảm thán: “Nếu bổn quân nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ ba cô tìm bổn quân đòi vật này rồi.”
Trầm Chu đáp bằng giọng điệu không hề có ý khen ngợi: “Ngươi không nhớ nhầm.”
Vẫn làm như không thấy cánh tay đang chìa ra của nàng, Phượng Chỉ ra vẻ vô tình hỏi: “Theo bổn quân nhớ được, người đứng đầu Không Động luôn thuộc nguyên tố hỏa, thần ấn trên trán chính là minh chứng, tại sao ngọc quyết cô dùng thần lực dưỡng thành lại mang thuộc tính thủy thế?”
Trầm Chu cố gắng xua đi tạp niệm trong đầu, áp môi xuống hút máu độc, nhổ ra, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, rồi bên tai chợt nghe thấy hắn khàn giọng hỏi: “Nha đầu, có biết hành động như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”
Nàng còn chưa kịp trả lời thì sau ót đã bị một bàn tay to rộng nhấn đầu xuống hõm cổ của đối phương. Hơi thở nàng thêm dồn dập, bờ môi mềm mại dán chặt trên da thịt khiến người hắn càng thêm căng ra.
“Ưm… Phượng Chỉ…” Toàn thân cũng cứng ngắc vì động tác đột ngột của đối phương, nàng lắp bắp gọi tên hắn, muốn rụt người lại thì bị câu ‘Đừng cử động’ của hắn đóng đinh ngay tại chỗ.
Cảm giác môi nàng tiếp xúc với da thịt truyền đến từng ngóc ngách cơ thể, khiến ngay cả đầu ngón tay hắn cũng khẽ run, tâm trí vốn luôn tinh mẫn chợt trở nên mơ hồ.
Cảm thụ được nhiệt độ nơi cổ đối phương, trong lòng Trầm Chu như đang có cuồng phong gào thét. Dường như đang chống cự với thứ gì đó, hơi thở của Phượng Chỉ càng ngày càng gấp. Nàng nín thở chờ hắn dịu lại, song vẫn không kiềm được hỏi: “Đau… lắm à?”
Những lời này không khác gì tưới dầu lên lửa, lập tức đập tan tất cả nỗ lực kìm nén của hắn.
“A Chu…” Phượng Chỉ lẩm bẩm gọi, vùi đầu vào cổ Trầm Chu như nàng đang làm với hắn.
Trầm Chu còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ chợt truyền đến cảm giác đau nhói, sự tê dại cũng theo đó lan khắp người.
Hắn cắn nàng!
Vừa rồi nàng mút cổ hắn chỉ vì muốn giúp hắn hút độc ra, vậy mà hắn lại ăn miếng trả miếng với nàng?
“Ngươi… buông ta ra.” Trầm Chu đỏ mặt xô mạnh, nhưng phát hiện toàn thân mềm nhũn không chút sức lực thì không khỏi hoảng hốt. Từ trước đến nay, ngay cả khi đại chiến với yêu thú, cho dù mệt mỏi thế nào nàng cũng chưa bao giờ thấy bất lực như hiện giờ.
Nam tử vẫn liên tục dùng sức cắn mút, cảm giác đau nhói khiến nàng bất giác hừ nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Trầm Chu, hơi thở Phượng Chỉ càng thêm nặng nề, sau đó hắn chợt ngẩng đầu lên, trước vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cúi xuống áp môi mình lên môi nàng.
Trầm Chu ngây người ra tại chỗ.
Khuôn mặt thư sinh gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng, lông mi dài rậm, chân mày đậm rõ, rõ ràng là hình dáng nàng quen thuộc, nhưng chẳng rõ vì sao bây giờ lại vô cùng xa lạ. Hơi thở nóng bỏng không hề phù hợp với tính cách điềm đạm lạnh nhạt thường ngày của hắn.
Nàng không nhận ra người này.
Phượng Chỉ dùng đầu lưỡi liếm đi chút máu còn vương lại lúc hút độc trên môi Trầm Chu, sau đó càng tăng thêm nhịp độ, hôn như muốn nuốt nàng vào bụng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cuối cùng nàng cũng phục hồi tinh thần, lập tức giận dữ quát: “Buông…”
Chữ ‘ra’ còn chưa rời khỏi môi, đầu lưỡi của đối phương đã thừa lúc luồn vào, ngay khoảnh khắc tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi kia, Trầm Chu chỉ cảm thấy tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh mình chứng kiến trong tiểu lâu ngày hôm nay, thì ra cảm giác khi nam nữ thân mật là thế này…
Nhưng nàng thật không ngờ, người từng bịt mắt bảo nàng không nên nhìn nữa hiện lại làm chuyện đó với nàng. Hắn rõ ràng từng nói… không thích nàng.
Lý trí dần trở lại, nàng nặng nề đẩy đối phương ra, vừa thở hổn hển vừa nhìn hắn chăm chăm, chờ một lời giải thích. Thư sinh trước mặt cũng đang mang thần sắc kinh ngạc, hai má hơi đỏ, vạt áo nửa mở để lộ xương quai xanh ưu mỹ, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, không hề còn chút gì của dáng vẻ thanh tâm quả dục thường ngày, vết thương trên cổ còn tăng thêm cho hắn một phần tà mị yêu diễm.
Một lúc lâu sau, hắn mới mệt mỏi đỡ trán, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi.”
Tim Trầm Chu run lên, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Tuy chưa từng trải qua chuyện nam nữ nhưng nàng cũng hiểu được ba chữ này có nghĩa gì, đến nước này nàng còn mong chờ gì ở hắn nữa chứ?
Nàng chỉnh sửa chỗ y phục xộc xệch rồi đứng dậy, lùi lại cách hắn mấy bước mới nói: “Không ngờ thượng thần cũng có lúc đường đột như thế.”
“Bổn quân chỉ…”
Nàng ngắt lời hắn, “Chỉ thế nào? Đầu óc không tỉnh táo, ý loạn tình mê?” Hai nắm tay siết chặt, “Ta đối với thượng thần… có sức hấp dẫn vậy sao?”
Một lúc lâu sau đối phương mới cười khổ đáp lại: “Dĩ nhiên… là có.”
Các đầu ngón tay run lên, Trầm Chu không kiềm được ngoái lại nhìn Phượng Chỉ chằm chằm chờ hắn nói tiếp.
Song hắn lại nhỏ giọng hỏi một câu không chút liên quan: “Trường Lăng bị cô hù dọa chạy đến tìm Thiên đế xin từ hôn, hẳn cô đã biết?”
Không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện hôn ước vào lúc này, sắc mặt nàng càng thêm khó coi, “Thế thì sao, ban đầu ta đồng ý đính hôn cũng chỉ để Mặc Hành yên tâm. Tên đó muốn thì từ hôn thôi, sau này đỡ thêm phiền cho ta.” Nàng cũng không kiềm được quan tâm hỏi: “Thiên đế đồng ý rồi à?”
Song Phượng Chỉ lại nói: “Không có.” Hắn còn thấp giọng lẩm bẩm thêm một câu: “Hôn sự này rất quan trọng, Thiên đế dĩ nhiên sẽ không đồng ý.”
Thiên đế đến nay vẫn xem Không Động như mối uy hiếp của Thiên tộc, khó khăn lắm mới có thể nhờ hôn sự này ngủ ngon được mấy ngày, làm gì có chuyện dễ dàng để chuyện kết thân xảy ra vấn đề.
Trầm Chu cũng không thèm che giấu vẻ thất vọng trên mặt, “Thế à…” Rồi thần sắc nàng chợt lạnh đi, “Có điều chuyện này liên quan gì đến thượng thần chứ? Hôn sự thuận lợi tiến hành, nơi nơi vui mừng, người đau buồn cũng chỉ có mình ta mà thôi. Chẳng lẽ thượng thần còn muốn đùa bỡn, xát muối thêm vào lòng ta?”
Phượng Chỉ im lặng một chốc rồi hỏi ngược lại: “Làm sao cô biết ta không đau lòng?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên vẻ sửng sốt, “Ban đầu… không phải ngươi cũng rất tán thành hôn sự này đấy sao…?”
“Bổn quân tán thành cũng chỉ vì đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng bổn quân không nhất định sẽ vui vẻ nhìn nó diễn ra.” Trong mắt hắn như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, “A Chu, hiểu ý bổn quân chứ?”
Trầm Chu siết chặt nắm tay, đi đến trước mặt hắn: “Không hiểu. Nếu nói thẳng được thì việc gì phải quanh co hả?” Đáy mắt trong trẻo của nàng in dấu hình dáng tuấn tú của thư sinh, “Phượng Chỉ, chỉ cần nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có thích ta không?”
Lông mi Phượng Chỉ thoáng run run.
Nàng vừa hỏi hắn có thích nàng hay không.
Dưới sự chất vấn nghiêm túc của thiếu nữ, tất cả hoài nghi và do dự trong lòng hắn cuối cùng cũng hóa thành một chữ ‘Thích’. Hắn dĩ nhiên rất thích nàng. Bằng không thì sao hắn lại năm lần bảy lượt thất thố trước mặt nàng chứ? Tuy không rõ phần tình cảm này sâu đậm đến đâu, song bảo hắn chắp tay đưa nàng cho người khác, hắn thật sự không nỡ.
Những năm gần đây, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen che giấu tâm tư, cũng quen bình tĩnh an bài mọi chuyện, cho dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt cũng không thể khiến bước chân hắn bị rối loạn, tựa như khi đánh cờ với người khác, trước khi hạ cờ sẽ tính trước ba nước hay thậm chí năm nước sau đó… bằng không hắn sẽ chẳng yên lòng. Nhưng dù bày mưu nghĩ kế thế nào, hắn luôn lúng túng bất ngờ trước sự bộc trực thẳng thắn của nàng.
Nhớ đến bản thân từng nhiều lần nhìn phải chỗ không nên nhìn trên người nàng, hắn càng thêm phiền muộn.
Ăn ngon nhiều quả nhiên sẽ thành nghiện…
Sắc mặt nam tử biến chuyển bất định như có lời muốn nói, Trầm Chu vẫn kiên nhẫn chờ nghe. Song bên cạnh hai người chợt truyền đến mấy tiếng *lạch cạch*, chính là từ vách tường nàng vừa dựng lên ngăn cảm đám ‘quái vật’ khi nãy.
Nhìn thấy khẽ nứt trên vách tường bắt đầu lan rộng, nàng nhíu mày, “E bức tường này sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Những cái xác bị độc trùng điều khiển kia lợi hại vậy sao?
Phượng Chỉ đi đến cuối thông đạo, sờ nhẹ lên vách đá, “Xem ra chỉ có thể thoát ra từ đây thôi.”
Trầm Chu gật đầu tán thành.
Sau khi thuận tay vẽ một phù ấn lên vách đá, Phượng Chỉ lùi lại bên cạnh nàng nhẹ giơ tay lên, tiên khí lồng lộng toát ra khiến ống tay áo hắn lay động phần phật, chữ ‘Phá’ vừa rời miệng hắn, vách đá dày mấy tấc lập tức *ầm ầm* vỡ vụn.
Hình ảnh trước mặt ngay sau đó lập tức khiến Trầm Chu hiểu được tiếng động mình nghe thấy khi nãy là gì.
Là nước.
Thông đạo này nối với một mạch nước ngầm sao?
Không gian nhanh chóng chìm trong nước chảy cuồn cuộn, Trầm Chu thân là Long tộc, cho dù toàn bộ nước của bốn biển ùa đến cũng không làm khó dễ được nàng, nên nàng thoải mái khoát tay bơi lên. Chợt nhớ đến phượng hoàng thuộc điểu tộc vốn không ưa nước, nàng tiện tay kéo tay Phượng Chỉ lôi theo cùng. Mà hắn cũng không khách khí, nhân tiện đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người nàng luôn. Tình hình không cho phép nên nàng cũng mặc kệ hắn, chỉ ra sức bơi.
Sau khoảng thời gian chừng một nén hương, hai người nhô lên khỏi mặt nước, đầu tóc ướt sũng. Vừa lên bờ, Trầm Chu lập tức nhẩm khẩu quyết hong khô y phục trên người cả hai. Xa xa ven hồ là một tiểu các, xem ra bọn họ vẫn còn trong Phong Nguyệt lầu.
Trầm Chu nhìn về phía tiểu các, vừa vặn thấy được một góc áo đỏ chợt khuất dạng sau lan can.
Cô nương trong lầu? Xem ra phải bắt một người của Phong Nguyệt lầu hỏi chuyện ngày hôm nay rồi.
Hạ quyết tâm xong, nàng quay lại hỏi Phượng Chỉ vẫn đang im lặng sửa sang lại y phục, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Ngươi không sao chứ?”
Phượng Chỉ điềm nhiên đáp: “Bổn quân vô sự, A Chu quên rồi à? Trên người bổn quân có ngọc quyết của cô, có thể tránh nước.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng ta đường ai nấy đi ở đây.” Dứt lời nàng liền xoay người đi về phía con đường mòn rợp bóng hoa ven hồ.
Phản ứng lạnh lùng của thiếu nữ khiến Phượng Chỉ trầm mặc, đang vừa nhìn theo bóng lưng của nàng vừa nghĩ cách thì chợt thấy nàng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại đi về phía hắn.
Trong mắt hơi sáng lên, hắn cười cười hỏi nàng: “A Chu không nỡ bỏ lại bổn quân đúng không?”
Nhưng nàng chỉ chìa tay với hắn, nói gọn lỏn: “Vừa rồi ngươi mới nhắc đến ngọc quyết của ta, nhân dịp này trả lại cho ta luôn đi.”
Hắn cảm thán: “Nếu bổn quân nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ ba cô tìm bổn quân đòi vật này rồi.”
Trầm Chu đáp bằng giọng điệu không hề có ý khen ngợi: “Ngươi không nhớ nhầm.”
Vẫn làm như không thấy cánh tay đang chìa ra của nàng, Phượng Chỉ ra vẻ vô tình hỏi: “Theo bổn quân nhớ được, người đứng đầu Không Động luôn thuộc nguyên tố hỏa, thần ấn trên trán chính là minh chứng, tại sao ngọc quyết cô dùng thần lực dưỡng thành lại mang thuộc tính thủy thế?”
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa