Phượng Hoàng Tại Thượng
Quyển 1 - Chương 36: Tham kiến thượng thần Trầm Chu
Mấy tiên quân đi nhiều hiểu rộng nhận ra vị thần quân áo xanh này là ai thì đều lập tức cảm thấy vô cùng áp lực.
Dạ Lai thần quân vốn là thần tướng ở Thanh Khâu, hơn tám ngàn năm trước còn có một đoạn tình duyên với Thiếu quân của Hồ tộc, chỉ có điều mối tình kia lại bị một vị thượng thần xen vào, cuối cùng trở thành trò cười cho cả lục giới. Và vị thượng thần kia chính đương gia của Long tộc ở Không Động.
Thần tộc thượng cổ điêu tàn, nàng là huyết mạch cuối cùng của Long tộc, tuổi còn nhỏ mà đã thăng thành thượng thần, trở thành quân vương tương lai của Không Động, được phụ tá bởi thượng thần Mặc Hành, không lâu sau lại nghị hôn với Nhị hoàng tử của Thiên tộc, nói tóm lại thì chỉ có bốn chữ: vô cùng tôn quý.
Thiếu nữ diện mạo tầm thường vừa được Dạ Lai thần quân gọi là đế quân kia chẳng lẽ là…
Một câu “Những kẻ này cản trở quá.” của nàng khiến tất cả đều run rẩy.
Đôi mắt thăm thẳm của vị thần quân áo xanh quét một vòng khắp toàn trường, “Đều nghe cả rồi chứ? Thức thời thì lui xuống đi, bằng không sẽ bị xử theo tội mạo phạm thượng thần.”
Tiên giới từ trước đến nay luôn đặt nặng chuyện cấp bậc, cũng có rất nhiều điều luật liên quan đến vấn đề này, hình phạt của tội mạo phạm thượng thần chính là bị tước bỏ tiên cốt.
Tất cả sửng sốt, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này. Một tiên quân lên tiếng thăm dò, trong giọng nói có xen chút căng thẳng cũng như mong đợi mơ hồ, “Không biết ‘thượng thần’ trong lời của thần quân… hiện giờ đang ở đâu vậy?”
Tiên quân vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy nam tử áo xanh quay lại đối diện với thiếu nữ phía sau, trịnh trọng hành lễ, “Phụng khẩu dụ của thượng thần Mặc Hành, thuộc hạ cung thỉnh thượng thần Trầm Chu trở về cung Hoa Dương.”
Ngữ khí của hắn hết sức bình thản nhưng lại khiến người nghe kinh hãi.
Thiếu nữ khẽ thở dài rồi nói: “Dạ Lai, bổn thần thật sự không muốn nhìn thấy ngươi tí nào.”
Mặt vị thần quân áo xanh lập tức đen thui, “Còn thuộc hạ thì mong ngày mong đêm để được gặp đế quân, kể từ khi đế quân trốn nhà ra đi, thuộc hạ không ngủ yên được đêm nào.”
Thiếu nữ giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn, dáng vẻ hết sức đau xót, “Ngươi cũng biết rồi đấy, Mặc Hành đã bán bổn thần cho đám người Thiên tộc.” Rồi nàng lại tiếc nuối nhìn hắn, “Dạ Lai, bổn thần không thể cho ngươi danh phận ngươi muốn rồi.”
Dạ Lai trưng bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, “Nếu đế quân còn nói đùa nữa, thuộc hạ sẽ đánh ngất ngài rồi khiêng về.”
Trầm Chu nghe thế liền khôi phục bộ dạng trịnh trọng, thở dài, “Vẫn không hiểu phong tình như vậy. Chẳng hiểu lúc trước con hồ ly kia thích người khô khan như ngươi ở chỗ nào nữa.”
Dạ Lai siết chặt nắm đấm, “Nếu đế quân còn nhắc tới hắn, thuộc hạ sẽ bắt hắn tới đánh cho một trăm gậy.”
Nghe hai người đối thoại qua lại, một vị thần quân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ vị này chính là… thượng thần Trầm Chu?”
Nếu thiếu nữ này thật sự chính là thượng thần Trầm Chu… tại sao linh tức trên người nàng lại yếu ớt đến như vậy?
Vị thần quân nọ còn đang nghi hoặc thì chợt thấy trên người thiếu nữ lóe lên một quầng sáng trắng. Ánh sáng tắt đi, thiếu nữ đã khôi phục dáng vẻ vốn có, ngũ quan xuất chúng, không hề tô son điểm phấn, ánh mắt thăm thẳm như hồ sâu không đáy, ẩn chứa vẻ tĩnh lặng vĩnh hằng. Mái tóc dài được búi nửa đầu, cài huyền trâm, lọn tóc đen hờ hững buông xuống trên trường bào màu xanh lục. Đầu mày thấp thoáng vẻ uy nghi chỉ có ở Thần tộc thượng cổ, không quá áp bức nhưng lại tô thêm vẻ đoan trang và tôn quý bẩm sinh. Nhưng ấn ký hình hoa long lâu trên nàng lại vô cùng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp thanh nhã và phong cách cổ điển của nàng.
Thiếu nữ lãnh đạm cất tiếng, nghe ra được vẻ lười biếng tùy tiện trong ngữ khí, “Khuôn mặt khi nãy rất được việc, bổn thần rất thích.”
Nghi Mặc ở bên cạnh vẫn còn ngây người, một câu cũng không nói nên lời.
Chúng tiên còn kinh ngạc hơn, một người nào đó dẫn đầu cúi người hành lễ với nàng, “Tham kiến thượng thần Trầm Chu!”
Ngay sau đó là tiếng hô vang vọng của chúng tiên, “Tham kiến thượng thần Trầm Chu!”
Thời thượng cổ, Không Động từng đứng đầu Thần giới, thống trị lục giới. Về sau Thần tộc không ngừng suy vong, Thiên tộc mới trở thành tân chủ nhân của Tiên giới. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng Không Động vẫn là đối tượng nhìn lên của tứ hải cửu châu.
Tất cả thầm than trong bụng, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, người tới sau còn có địa vị kinh người hơn người đi trước. May mà bọn họ không bị yếu bóng vía, không thì đã vỡ tim chết vì kinh sợ rồi.
Song, vẫn còn rất nhiều người không hề bị chấn động bởi sự xuất hiện của một vị thượng thần. Ví như vài đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái, ví như Nghi Mặc vẫn còn trợn mắt há hốc mồm, và cũng như vị thư sinh thanh tú mặt lơ ngơ kia.
Dạ Lai thần quân vốn là thần tướng ở Thanh Khâu, hơn tám ngàn năm trước còn có một đoạn tình duyên với Thiếu quân của Hồ tộc, chỉ có điều mối tình kia lại bị một vị thượng thần xen vào, cuối cùng trở thành trò cười cho cả lục giới. Và vị thượng thần kia chính đương gia của Long tộc ở Không Động.
Thần tộc thượng cổ điêu tàn, nàng là huyết mạch cuối cùng của Long tộc, tuổi còn nhỏ mà đã thăng thành thượng thần, trở thành quân vương tương lai của Không Động, được phụ tá bởi thượng thần Mặc Hành, không lâu sau lại nghị hôn với Nhị hoàng tử của Thiên tộc, nói tóm lại thì chỉ có bốn chữ: vô cùng tôn quý.
Thiếu nữ diện mạo tầm thường vừa được Dạ Lai thần quân gọi là đế quân kia chẳng lẽ là…
Một câu “Những kẻ này cản trở quá.” của nàng khiến tất cả đều run rẩy.
Đôi mắt thăm thẳm của vị thần quân áo xanh quét một vòng khắp toàn trường, “Đều nghe cả rồi chứ? Thức thời thì lui xuống đi, bằng không sẽ bị xử theo tội mạo phạm thượng thần.”
Tiên giới từ trước đến nay luôn đặt nặng chuyện cấp bậc, cũng có rất nhiều điều luật liên quan đến vấn đề này, hình phạt của tội mạo phạm thượng thần chính là bị tước bỏ tiên cốt.
Tất cả sửng sốt, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này. Một tiên quân lên tiếng thăm dò, trong giọng nói có xen chút căng thẳng cũng như mong đợi mơ hồ, “Không biết ‘thượng thần’ trong lời của thần quân… hiện giờ đang ở đâu vậy?”
Tiên quân vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy nam tử áo xanh quay lại đối diện với thiếu nữ phía sau, trịnh trọng hành lễ, “Phụng khẩu dụ của thượng thần Mặc Hành, thuộc hạ cung thỉnh thượng thần Trầm Chu trở về cung Hoa Dương.”
Ngữ khí của hắn hết sức bình thản nhưng lại khiến người nghe kinh hãi.
Thiếu nữ khẽ thở dài rồi nói: “Dạ Lai, bổn thần thật sự không muốn nhìn thấy ngươi tí nào.”
Mặt vị thần quân áo xanh lập tức đen thui, “Còn thuộc hạ thì mong ngày mong đêm để được gặp đế quân, kể từ khi đế quân trốn nhà ra đi, thuộc hạ không ngủ yên được đêm nào.”
Thiếu nữ giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn, dáng vẻ hết sức đau xót, “Ngươi cũng biết rồi đấy, Mặc Hành đã bán bổn thần cho đám người Thiên tộc.” Rồi nàng lại tiếc nuối nhìn hắn, “Dạ Lai, bổn thần không thể cho ngươi danh phận ngươi muốn rồi.”
Dạ Lai trưng bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, “Nếu đế quân còn nói đùa nữa, thuộc hạ sẽ đánh ngất ngài rồi khiêng về.”
Trầm Chu nghe thế liền khôi phục bộ dạng trịnh trọng, thở dài, “Vẫn không hiểu phong tình như vậy. Chẳng hiểu lúc trước con hồ ly kia thích người khô khan như ngươi ở chỗ nào nữa.”
Dạ Lai siết chặt nắm đấm, “Nếu đế quân còn nhắc tới hắn, thuộc hạ sẽ bắt hắn tới đánh cho một trăm gậy.”
Nghe hai người đối thoại qua lại, một vị thần quân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ vị này chính là… thượng thần Trầm Chu?”
Nếu thiếu nữ này thật sự chính là thượng thần Trầm Chu… tại sao linh tức trên người nàng lại yếu ớt đến như vậy?
Vị thần quân nọ còn đang nghi hoặc thì chợt thấy trên người thiếu nữ lóe lên một quầng sáng trắng. Ánh sáng tắt đi, thiếu nữ đã khôi phục dáng vẻ vốn có, ngũ quan xuất chúng, không hề tô son điểm phấn, ánh mắt thăm thẳm như hồ sâu không đáy, ẩn chứa vẻ tĩnh lặng vĩnh hằng. Mái tóc dài được búi nửa đầu, cài huyền trâm, lọn tóc đen hờ hững buông xuống trên trường bào màu xanh lục. Đầu mày thấp thoáng vẻ uy nghi chỉ có ở Thần tộc thượng cổ, không quá áp bức nhưng lại tô thêm vẻ đoan trang và tôn quý bẩm sinh. Nhưng ấn ký hình hoa long lâu trên nàng lại vô cùng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp thanh nhã và phong cách cổ điển của nàng.
Thiếu nữ lãnh đạm cất tiếng, nghe ra được vẻ lười biếng tùy tiện trong ngữ khí, “Khuôn mặt khi nãy rất được việc, bổn thần rất thích.”
Nghi Mặc ở bên cạnh vẫn còn ngây người, một câu cũng không nói nên lời.
Chúng tiên còn kinh ngạc hơn, một người nào đó dẫn đầu cúi người hành lễ với nàng, “Tham kiến thượng thần Trầm Chu!”
Ngay sau đó là tiếng hô vang vọng của chúng tiên, “Tham kiến thượng thần Trầm Chu!”
Thời thượng cổ, Không Động từng đứng đầu Thần giới, thống trị lục giới. Về sau Thần tộc không ngừng suy vong, Thiên tộc mới trở thành tân chủ nhân của Tiên giới. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng Không Động vẫn là đối tượng nhìn lên của tứ hải cửu châu.
Tất cả thầm than trong bụng, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, người tới sau còn có địa vị kinh người hơn người đi trước. May mà bọn họ không bị yếu bóng vía, không thì đã vỡ tim chết vì kinh sợ rồi.
Song, vẫn còn rất nhiều người không hề bị chấn động bởi sự xuất hiện của một vị thượng thần. Ví như vài đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái, ví như Nghi Mặc vẫn còn trợn mắt há hốc mồm, và cũng như vị thư sinh thanh tú mặt lơ ngơ kia.
Tác giả :
Tuyết Tiểu Đóa